Đích nữ trọng sinh Tác giả: Cố Uyển Âm Editor: Bùi Kiều Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Hào môn thế gia, Trạch đấu Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm Edit của Bùi Kiều (Lamlam) Giới thiệu truyện: Nàng một đời là đích nữ luôn tâm tâm niệm niệm thuận theo đổi lấy lại bất quá là một hồi chê cười. Vì thế mà hy sinh mạng sống của mình. Ý trời đã định nàng được trở lại năm năm tuổi. Nếu đã vậy, nàng quyết tâm không thể mềm yếu. Nàng muốn thay chính mình tranh lại địa vị trong nhà, muốn tranh lang quân tốt, muốn tranh cái gia đình mỹ mãn!
Chương 1: Thà làm Ngọc Nát Bấm để xem Kiệu hoa chậm chạp xuất phát, một đường diễn tấu sáo và trống vui mừng náo nhiệt cả con phố. Hôm nay Cố gia đích nữ Cố Uyển Âm ngày lành xuất giá. Cố Uyển Âm ngồi ở bên trong kiệu, âm trầm hơi nhếch mép cười. Nàng như vậy đối với việc xuất giá với người đối diện không quá lo lắng, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm. Của hồi môn ít một chút so với muội muội cũng không quan trọng, tiến hành vội vàng một chút cũng không quan trọng. Quan trọng nhất, chính là nàng về sau không cần sống thêm với kế mẫu, cuộc sông sau này sẽ có khởi đầu mới. Nàng đã sớm nghe hỉ ma ma nói, đối phương cũng là thế gia đại tộc là một công tử cực hảo – tính tình tốt lại là người khiêm tốn rất phù hợp để kết hôn phối. Tuy rằng học vấn không cao nhưng chí ít có thể dựa vào danh khí của tổ tiên thì của cải và tước vị cũng an ổn cả đời. Chỉ duy phần tướng mạo dáng vẻ của tân lang hỉ ma ma đến cuối cùng cũng không biện pháp nói rõ ràng nên vẫn là làm người ta nhịn không được suy nghĩ. Chỉ là, Cố Uyển Âm trong lòng vẫn có một tia nhàn nhạt ủy khuất. Kỳ thật, ban đầu cùng nàng đính hôn cũng không phải là thế gia nhà này này mà là Thế gia đại tộc ở Lạc Dương. Vốn mẫu thân trước khi mất đã lựa chọn định thân cho nàng. Nếu không phải kế mẫu nói Lạc Dương quá xa kinh thành, hơn nữa nhà này gia thế cũng so ra rất tốt. Dẫu biết tất thảy đều là lấy cớ để nàng đáp ứng đổi mối hôn sự này. Đúng vậy, đổi hôn. Kế mẫu muốn đem hôn sự của nàng cùng muội muội tráo đổi. Thật nực cười, sao nàng không biết kỳ thực gia thế phía Lạc Dương kia tốt cỡ nào chứ, nhưng tiếc là nàng đấu không được, tranh không nổi. Nhưng coi đây là lần cuối kế mẫu có thể bài bố cho nàng đi. Cố Uyển Âm một đường miên man suy nghĩ, nhưng thật ra vẫn không thể không cảm thấy khẩn trương vô cùng. Tuy vậynói ra đều là, ở tại kinh thành cưới tân lang nhà Cố gia vẫn là có lợi một đoạn hành trình. Cố Uyển Âm ngồi ở bên trong kiệu, nghe bên ngoài nhạc hỉ vang trời, trong lòng cũng nhịn không được sinh ra một tia vui mừng. Thật vất vả kiệu hoa cũng dừng lại, pháo thanh vang đến ngập trời. Tới rồi. Cố Uyển Âm trong lòng minh bạch, kế tiếp chính là tân lang đá cửa kiệu môn, tiếp đó chính mình sẽ vào cửa. Vì thế, trong lòng nhịn không được hơi chút khẩn trương, không biết tân lang sẽ là người thế nào. Ý niệm chỉ chợt thoáng qua liền nghe thấy bên ngoài một trận vui mừng lên tiếng: "Nương tử, nương tử, mau ra đây" Cố Uyển Âm sửng sốt, sao lại thế này. Âm thanh này nghe liền biết không phải là một thành niên nam tử. Đang bực, mành kiệu đã bị nhấc lên, theo sau Cố Uyển Âm liền cảm giác tay mình đột nhiên bị một lực đạo lớn bắt lấy kéo ra bên ngoài. Nàng không kịp phòng bị lảo đảo một cái, suýt chút nữa va đầu vào cửa kiệu. Cố Uyển Âm thật vất vả mới ổn định được thân hình, từ khăn voan chỉ tới kịp trông thấy được một đôi giày dưới chân tân lang. Hỉ nương bên cạnh nắm lấy tay nàng nhanh miệng "Tân lang đừng vội, tân nương tử cũng sẽ không chạy mất đâu." Những người vây quanh xem rất nhiều, rất nhiều khách khứa cũng chen chúc ở cổng lớn cùng nhau quan khán. Nàng chỉ có thể nhấp nhấp môi, đoan trang yểu điệu tùy ý để hỉ nương nâng bước vào đại môn. Nhưng ra trong lòng vẫn có một tia kinh ngạc, vừa rồi nghĩ khí của hĩ nương là sao, không hề giống với cách nói chuyện với một tiểu công tử ngược lại có chút giống nói chuyện với một tiểu bằng hữu. Nhịn không được, Cố Uyển Âm trong lòng sinh ra một tia chần chờ. Việc hôn sự này, thật sự có điểm lợi gì với kế mẫu chứ. Không để nàng suy nghĩ nhiều, ma ma bên bên người kế mẫu đè thấp giọng: "Nhị tiểu thư đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu đã bước chân ra khỏi đại môn nhà Cố gia liền không còn là Cố gia tiểu thư nữa. Vì tương lai của người phía trước, ước chừng trong lòng người biết phân nặng nhẹ" Cố Uyển Âm run lên. Đây không phải là đang uy hiếp nàng sao. Ánh mắt trầm xuống dừng lại ở bước chân nhảy nhót của tân lang phía trước tâm nàng đột nhiên nặng triễu. Ngay cả bước chân cũng nặng nề hơn. Ngay lúc này nàng biết mình tựa hồ thật sự đã sai, là nàng không nên đáp ứng đổi mối hôn sự này. "Nên làm cái gì bây giờ?" Cố Uyển Âm ở trong lòng tự vấn nhưng tất thảy đều mờ mịt. Mọi thứ đã được bày bố đâu ra đấy, thật không còn đường nào cho nàng phản kháng. Giữa lúc tâm tư còn đang mờ mịt, nàng đã bị áp quỳ gối trước đại trung đường, bên cạnh chính là tân lang của nàng. "Nhất bái thiên địa" hỉ nương kéo dài thanh âm. Thanh âm trang trọng lại không mất phần vui mừng. Bên cạnh tân lang Cố Uyển Âm nghe thấy một tiếng trầm vang thật mạnh. Nàng nhịn không được cảm thấy trán mình truyền tới một trận đau. Chính là ngay sau đó, thanh âm của tân lang vang lên: "Ô ô ô, đau quá, đau quá, nương, thổi thổi." Tuy rằng người đã lớn lên như vậy, nhưng mà cái ngữ khí cùng tiếng khóc nức nở rõ ràng chính là là một tiểu hài tử. Tâm Cố Uyển Âm lại là run lên, cả người đều lạnh lẽo. "Tiểu thư, bái." Ma ma đè thấp thanh âm có chút tức giận. Cố Uyển Âm lúc này phảng phất đã không nghe thấy gì, trên khuôn mặt biểu tình đều trở nên ngơ ngác không còn thần thái. Ngồi ngay ngắn ở giữa trung đường, phụ mẫu tân lang bốn ánh mắt tựa như đang chăm chăm dừng ở trên người nàng, rõ ràng mang theo ý tứ không vui. Thấy nàng vẫn là không phản ứng, đành phải lại nhìn về phía ma ma bên cạnh. Ma ma nhíu mày, cắn răng một cái cũng bất chấp cái gì quy củ lễ nghi chỉ nghĩ đến nhanh hoàn thành nhiệm vụ của mình, vì thế mà tiến lên gần Cố Uyển Âm, hung hăng đem đầu nàng ấn xuống. Tuy rằng có chút chướng tai gai mắt, nhưng cũng coi như là kết thúc buổi lễ. Hỉ nương lại hô lớn: "Nhị bái cao đường" Cố Uyển Âm vẫn là bị ma ma đem đầu ấn xuống lần nữa. "Phu thê giao bái" Mắt thấy đã kết thúc buổi lễ, tân lang lại đột nhiên khóc thét lên "Nương, nương, ta tiểu trong quần, mau bảo nương tử cho ta đổi quần" Cố Uyển Âm ánh mắt rũ trên mặt đất, mắt thấy một bãi thủy ấn của đại lang dưới thân lan tràn, cánh tay nhanh chóng bắt lấy nàng khóc nháo. Đồng thời đem nàng lắc lư đến nỗi trâm ngọc trên đầu cũng lắc lư theo, thậm chí còn trực tiếp đẩy nàng ngã xuống đất. Ngay cả khăn voan cũng không trụ được mà rơi xuống. Hết thảy mọi thứ diễn ra quá nhanh làm mọi người phản ứng không kịp. Hết đợt này đến đợt khác tiếng khúc khích vang lên, cả tiếng tiếng thấp giọng cuời trộm. Cố Uyển Âm run rẩy nhìn tân lang, rốt cuộc cũng chỉ ngẩng đầu lướt qua, nàng hoàn toàn chấn kinh, thật không có cách nào diễn tả được. Tân lang lúc này nước mắt nước mũi trải đầy mặt, thậm chí nước miếng đều chảy ra ngoài. Cái bộ giáng ngây ngốc kia thật không giám tin là sự thật. "Hảo hảo, nhi tử ngoan, chớ khóc chớ khóc. Nương liền gọi nha đầu đổi cho con. Liền đổi cho con cái khác." Mẫu thân Tân lang phản ứng lại rất nhanh, tiến lên giữ chặt tân lang không cho hắn lại lôi kéo Cố Uyển Âm. Ngữ khí giống như đang dỗ trẻ con. Nhưng là tân lang thực bướng bỉnh không chịu bỏ qua: "Không, không, ta muốn nương tử đổi cho ta. Nương không phải nói cưới nương tử, nương tử sẽ đổi cho ta sao" Mẫu thân Tân lang vẫn giữ nguyên nghĩa khí: "Nhi tử ngoan. Về sau rồi nương tử sẽ đổi. Nương tử mới đến còn không biết phải đổi thế nào. Về sau nàng học xong lại đổi cho con." Sau một phen dỗ dành, tân lang rốt cuộc cũng cam tâm, ngoan ngoãn để nha đầu mang mình theo xuống. Thẳng đến lúc này, ánh mắt mọi người mới từ trên người tân lang chuyển dời đến Cố Uyển Âm. Nàng đã không còn giáng vẽ kiều diễm như lúc nảy, ngược lại có chút chật vật, đầu tóc châu ngọc tán loạn, một khuôn mặt trưng ra vẻ mặt ngơ ngác ngồi quỳ trên mặt đất, hai mắt vô thần mà trống rỗng. Có người thấp giọng cười rộ lên: "Tân nương tử này cũng như là cái ngốc tử" Tức khắc lại có người phụ họa, không có hảo ý cười nói: "Ngốc tử cưới ngốc tử, không phải xứng đôi sao." Những lời này phảng phất như tiếng sẹt qua tai Cố Uyển Âm. Nàng rốt cuộc không nhịn được ý cười "Ha ha.." thanh âm càng lúc càng lớn: "Đúng vậy, ta là ngốc tử. Ta Cố Uyển Âm thật là ngốc tử" Nếu không phải ngốc tử, như thế nào dù biết hôn sự này sẽ không tốt đẹp như trong lời kế mẫu nhưng lại vẫn cứ vì muốn thoát khỏi sự khống chế của kế mẫu liền đáp ứng đổi hôn sự. Sau đó tới nơi này gả cho một cái ngốc tử, quả thực là nực cười, nàng thật là một cái ngốc tử, toàn bộ ngốc tử trên đời này làm sao ngốc lại nàng. Cố Uyển Âm chậm rãi bò dậy, tiếng cười không ngừng, chỉ là tiếng cười càng ngày càng thê lương, càng ngày càng bi thương, đến cuối cùng đổi thành khóc thét làm người khác khẩn trương. Không ai lên tiếng, nhưng là tất cả mọi người đều nhìn Cố Uyển Âm với một ý niệm "cái này tân nương tử này điên rồi, điên thật rồi". Trong lúc nhất thời, thế nhưng không có bất cứ kẻ nào dám đi lên giữ chặt Cố Uyển Âm. Ma ma bên người kế mẫu tuy rằng không nghĩ mở miệng, nhưng nghĩ tới thời điểm chủ tử phân phó, vẫn là mặt dày tiến lên kéo lại Cố Uyển Âm, hạ giọng, "Nhị tiểu thư, tốt xấu gì người hãy ngẫm lại phân phó của Phu nhân." Ngụ ý, chính là dùng uy hiếp. Cố Uyển Âm tiếng cười đột nhiên im bặt, lạnh lùng nhìn thoáng qua ma ma, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Buông tay" Đều lúc này, kế mẫu kia thế nhưng còn muốn bài bố nàng cả đời sao, đưa nàng đến cái này địa phương gả cho một ngốc tử làm nương tử còn chưa đủ sao. Thật cảm thấy nàng Cố Uyển Âm lại là ngu ngốc thực sự ư. Ma ma chỉ cảm thấy cả người sợ hãi, không tự chủ liền thả tay. Trong lòng lại càng kinh hãi lên trước đích nữ Cố gia này, bao lâu như vậy mới thấy khí thế thực sự bức người. Cố Uyển Âm cúi đầu nhìn một thân hỉ phục, lại nhịn không được cười lớn. Nàng cực cực khổ khổ làm áo cưới, đặt bao nhiêu hy vọng vào tấm hỷ phục này, thế nhưng giờ lại nằm trong tình huống này. Thật thật châm chọc. Cố Uyển Âm ngửa mặt lên trời cười to, lệ trải đầy khuôn mặt, lớn tiếng chất vấn: "Cố Uyển Âm ta thuận theo các ngươi rốt cuộc đổi lại điều gì chứ". Quay đầu nhìn về phía ma ma, ánh mắt sắt như dao: "Cố gia đích nữ như vậy mà lại bị các ngươi chà đạp các ngươi không sợ thiên lôi đánh sao" Bất giác một đạo thanh lãnh theo sau một đạo sấm sét hung hăng nện vào hỉ đường. Vị ma ma kia mồ hôi lạnh đều ước đẫm. Ai mà nghĩ tới, một mối hôn sự tốt như thế này cuối cùng thành ra như vậy. Cố Uyển Âm lại cười một trận cả bụng đều cười đau nhưng lại vẫn không ngăn lại được. Nàng thật sự hối hận nhưng đã không thể quay đầu lại. Kiệu hoa đã xuất phủ vốn không thể quay về. Cố gia nàng trở về không được. Nhưng là muốn nàng thật sự cùng tên ngốc này chung sống cả đời, thật sự không có khả năng, như vậy có khác nào tự đẩy mình vào vực thẳm. Trước kia nàng vẫn luôn nuôi hy vọng, chính là chỉ cần thành thân lúc sau sẽ không cần chịu sự bài bố của ai nữa. Chính là mọi hy vọng của nàng đều bị dập tắt. Thế giới của nàng chỉ còn thê lương, không còn hy vọng nữa rồi. Quét mắt nhìn lại hỉ đường, Cố Uyển Âm trong lòng quyết tâm muốn tự vẫn. Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành. Cố Uyển Âm nàng lại không cần bị kế mẫu bài bố, càng muốn làm người minh bạch. Đích nữ Cố gia, không để người khác muốn nắn thế nào thì nắn, nàng cũng có cốt khí cho dù lúc trước nàng có yếu mềm ra sao thì hiện tại sẽ không còn như vậy nữa. Kế mẫu không phải muốn nàng ngoan ngoãn để giữ thể diện sao. Nhưng nếu nàng thật sự gả cho cái ngốc tử kia mới là thật là mất mặt. Nàng là đích nữ của Cố gia, không nên bị người khác bài bố như vậy. Dù hy sinh nàng cũng vì Cố gia hy sinh chứ không phải vì Kế mẫu. Chỉ cần nàng nguyện ý phản kháng, kế mẫu dù không muốn cũng có thể làm được gì chứ. Chỉ tiếc, nàng đến bây giờ mới hiểu được đạo lý này. Nếu có thể sớm chút minh bạch, có lẽ nàng liền không phải chịu cảnh này, nàng vẫn là ở thời điểm cuối cùng suy nghĩ cẩn thận. Cố Uyển Âm nàng dù cho chết cũng thanh thanh bạch bạch mà chết. Cố Uyển Âm liền như vậy hàm chứa một mặt cười, hung hăng đập đầu vào cột tự vẫn khiến mọi người kinh hoảng trong ánh mắt. Sau đó, nàng lại không nghe thấy ồn ào náo động cùng trào phúng, chỉ nhìn thấy trước mắt một mảnh màu đỏ. Nàng không cảm giác được đau, chỉ cảm thấy mệt, vì thế chậm rãi nhắm hai mắt. Nhưng khóe miệng tươi cười lại là ngăn không được: Cố Uyển Âm, về sau ngươi rốt cuộc cũng thoát khỏi kế mẫu. Cố Uyển Âm ngươi rốt cuộc cũng thay chính mình làm chủ một hồi.
Chương 2: Trọng sinh Bấm để xem Đau quá. Cố Uyển Âm khôi phục được ý thức, vết thương trên trán truyền đến đau đớn, trong đầu nàng hiện lên sự tình vừa trải qua. "Uyển âm, con tỉnh rồi sao" Bên tai một thanh âm ôn nhu đã lâu nàng không còn được nghe thấy, làm nàng sửng sốt. Thanh âm này, nàng làm sao có thể quên được, đó là thanh âm của Mẫu thân nàng La thị. "Uyển âm" lại một tiếng gọi nhẹ nhàng truyền đến, âm thanh ôn nhu truyền đến bên tai nàng thật êm tai. Chưa kịp định thần một bàn tay nhẹ nhàng sờ lên má nàng. "Nương.." Cho dù đây chỉ là một giấc mộng đi chăng nữa, nàng vẫn muốn được thấy mẫu thân. Nhịn không được gọi một tiếng, nước mắt cũng đã tràn đầy khéo mắt. "Uyển âm, con thật sự tỉnh rồi, thật sự quá tốt rồi" La thị thanh âm tràn ngập vui sướng. Cẩn thận hỏi: "Âm Nhi, con cảm thấy thế nào, có phải đầu còn cảm thấy rất đau hay không" Dù cho là ở trong mộng Cố Uyển Âm chung quy vẫn là không muốn làm cho mẫu thân lo lắng đành mềm mại lắc đầu: "Nương, Ta không đau. Không có việc gì." La thị cười ra đầy chua sót nhìn nàng: "Âm Nhi, nương thật sự sợ. Nương sợ ngươi sẽ không tỉnh lại." Cố Uyển Âm vẫn là không nhịn được mở mắt, nàng muốn liếc nhìn mẫu thân một cái. Nhiều năm như vậy, bộ dáng mẫu thân với nàng có chút mơ hồ. Mắt hé mở, đối diện với nàng là khuôn mặt trái xoan, chân mày lá liễu, đôi môi cong cong thật đẹp, nguyên lai mẫu thân nàng trông thật diễm lệ. Cố Uyển Âm nhịn không được cảm thán một tiếng. Thật sự mẫu thân nàng so với kế mẫu mỹ lệ hơn bội phần. Nhưng phụ thân nàng lại như vậy phụ mẫu thân nàng chứ. Nghĩ đến cảnh mẫu thân nàng chết đi trong cô độc nàng lại không tự chủ mà rơi nước mắt. Thấy nữ nhi khóc La thị cũng luống cuống "Uyển âm, như thế nào lại khóc. Có phải còn rất đau hay không" Nhìn thấy mẫu thân lo lắng Cố Uyển Âm nhịn không được ôm mẫu thân, nằm trong ngực nàng van nài: "Mẫu thân người đừng rời khỏi nữ nhi được không." La thị hơi kinh ngạc, lộ ra ý cười nắm lấy tay Cố Uyển Âm, ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc. Nương thế nào lại rời xa con chứ. Nương luôn ở đây, không cần sợ hãi" Vừa dứt lời, một phụ nhân từ ngoài bước vào, Cố Uyển Âm lập tức nhận thức được đây chính là Lưu ma ma - vú nuôi của nàng. Nàng không dám dời mắt khỏi ma ma, mấy năm trước ma ma đổ bệnh mà chết không ngờ còn có thể gặp lại trong mộng. Giấc mộng này thật sự quá tốt đẹp rồi, nếu được nàng nguyện sống mãi trong mộng ảnh này suốt đời. Lưu ma ma thấy Cố Uyển Âm đã tỉnh, trên mặt tức khắc lộ ra tia vui sướng, miệng không ngừng cảm tạ trời phật đã phù hộ cho nàng "A di đà phậ, A di đà phật.. Nhị tiểu thư rốt cuộc cũng tỉnh, thật là trời cao phù hộ, trời cao phù hộ." La thị không nhịn được cười lớn: "Đúng thật là trời cao phù hộ. Con khỏe hơn phải nhất nhất cảm tại phật tổ đã che chở cho con hiểu chưa." Thấy mẫu thân vui mừng Cố Uyển âm cũng bất giác cười theo. Lưu thị cảm tạ vài lần rồi đột nhiên quay người ra ngoài: "Nô tỳ liền đi bẩm báo lão thái thái, lão gia cùng tiểu thiếu gia là tiểu thư đã tỉnh." Cố Uyển Âm nhìn Lưu thị vén rèm ra ngoài trong lòng có chút luyến. La thị thấy nữ nhi ánh mắt trông mong, tức khắc bật cười: "Như thế nào ngay cả vú nuôi của con cũng không nhận thức được" Cố Uyển Âm lắc đầu: "Nhận thức được mà mẫu thân". Bỗng nhiên lại cảm thấy trên trán không thoải mái, vì thế duỗi tay sờ thử. Quả nhiên sờ đến một lớp băng thật dày. Nàng lơ đãng nhìn trúng tay mình, lòng đầy kinh ngạc. Cuống quít đem tay quơ quơ trước mắt, vừa nắm vừa thả cuối cùng mới xác định đây thực sự là tay mình. Nhưng chính là tay mình lại biến thành tay của tiểu hài tử mập mạp, không còn là bàn tay thon dài của một kiều nữ khuê các nữa. Động tác này của nàng quá lớn làm La thị có chút bất an, nhịn không được lo lắng: "Uyển âm, con làm sao vậy" Cố Uyển Âm ngây ngốc nhìn tay mình, sau đó lại nhìn xem La thị, lại giơ tay sờ sờ miếng băng trên trán mình, bỗng nhiên sinh ra một tia nghi hoặc không biết là mộng hay là thật. Giữa lúc mê man một thanh âm vui vẻ làm Cố Uyển Âm bừng tỉnh: "Muội muội.. muội muội" Vừa ngẩng đầu lên nàng đã thấy ca ca nàng Cố Tông Thụy. Không phải, đây là ca ca khi còn nhỏ của nàng mới đúng. Bất quá mới tầm bảy tuổi nhưng đã có thể nhìn ra được tương lai nhất định là một tiểu công tử tuấn tú. "Ca ca.." Cố Uyển Âm lẩm bẩm gọi, trong lòng dâng lên một trận chua xót. Thời điểm nàng xuất giá ca ca nàng còn ở biên cương phục dịch chưa có trở về. Lúc nàng tự vẫn vốn cho rằng bọn họ đời này không thể gặp được nhau lần nữa. Vậy mà.. "Muội muội, muội có đau không" Cố Tông Thụy đứng trước giường thật cẩn thận vươn tay sờ tới trán của Cố Uyển Âm tức giận nhiếu mày. Cũng không biết là nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc mà răn dạy: "Về sau không cho muội một mình nghịch ngợp ở trong sân làm chính mình bị thương nữa đã biết chưa." Cố Uyển Âm ngấn lệ, khẽ gật đầu. Ca Ca nàng vĩnh viễn vẫn bộ dáng thế này, luôn yêu chiều nàng như vậy. "Được rồi, được rồi, bây giờ con phải uống thuốc, ngủ một giấc dậy sẽ không sao nữa" La thị ôn nhu đắp lại chăn cho nàng. Đầu nàng đau lợi hại, cả người lúc nóng lúc lạnh, chỉ là vẫn sợ nhắm mắt lại thực sự phải tỉnh giấc mộng này nên không muốn đi ngủ. La thị phải ôn nhu dỗ dành cuối cũng nàng cũng ngoan ngoãn mà thiếp đi. Thấy được hơi thở đều đều của nàng, La thị lúc này mới lôi kéo Cố Tông Thụy lui ra ngoài. Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cố Uyển Âm nữa tỉnh nữa mê ngủ thẳng một giấc, đến lúc tỉnh dậy mặt trời đã chiếu tận trướng ngủ, nhất thời có chút không biết chính mình vẫn đang nằm mộng hay ở nơi nào. Nàng hung hăng kháp vào tay mình đau đến nỗi hụt mất một hơi. Thế nhưng, đây thật sự không phải mộng. Làm sao có thể. Nghiêng người ngồi dậy, đem bàn tay đặt trước mặt nhìn kỹ lại, Cố Uyển Âm rất lâu ruốt cuộc xác định được đây xác định không phải là mơ. Một cổ vui mừng bao phủ lấy nàng, làm nàng có chút si ngốc. Nàng thế nhưng lại không chết, ngược lại việc mẫu thân bị kế mẫu ức hiếp đến mức qua đời, việc nàng đáp ứng đổi mối hôn sự cuối cùng phải tự vẫn mới thật sự là mộng. Đang trong lúc hoảng loạn La thị đi vào, thấy Cố Uyển Âm ngồi dậy lập tức đến gần: "Cẩn thận cảm lạnh mau nằm xuống nghỉ ngơi" Cố Uyển Âm bị đặt nằm xuống. Nàng vẫn ngốc lăng nhìn La thị, rồi bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy tay mẫu thân: "Mẫu thân.." La thị sửng sốt, ngay sau đó ôn nhu hỏi: "Con làm sao vậy" Cố Uyển Âm chần chờ một chút, vẫn không nhịn được hỏi: "Mẫu thân, nữ nhi bị làm sao vậy" La thị ngẩn ngơ, ngay sau đó thở dài một hơi, sờ sờ trán nàng: "Như thế nào lại không nhớ rõ, con bỏ lại bà vú và nha hoàn chơi đùa ở trong vườn, không biết như thế nào liền va đầu ngất xỉu. Lúc phát hiện thấy con, đã dọa chết mẫu thân con." Cố Uyển Âm cứng đờ gật gật đầu, nàng nghĩ tới lời bà vú đã nói qua, khi nàng năm tuổi đích thị đã bị thương ở đầu, chính là lúc tỉnh lại lại không nhớ rõ như thế nào tự làm mình bị thương. Một ý niệm chợt léo ra, chẳng lẽ chính mình quay trở về năm năm tuổi ư. Nàng thật cho rằng điều này là thật. Bằng không, như thế nào giải thích được sau khi tỉnh lại lại nằm trong thân thể một tiểu hài tử, cả mẫu thân và vú nuôi đều có ở đây. Trong nhất thời nàng không biết làm cách nào chấp nhận được một kinh hỉ lớn như thê này, ngược lại cứ ngây ngốc tại chổ. Thấy vậy, La thị hoảng hốt ôm nàng vào lòng xem xét "Làm sao vậy, chính là vẫn còn đau ư" Cố Uyển Âm phục hồi lại tinh thần, chậm rãi duỗi tay ôm lấy mẫu thân, khéo miệng có chút nhếch lên nỉ non: "Mẫu thân, người đừng rời khỏi uyển âm được không" La thị dở khóc dở cười: "Đứa nhỏ ngốc này, mẫu thân như thế nào sẽ rời xa con. Mẫu thân sẽ vẫn luôn ở đây để bồi Âm nhi của ta." Âm thanh dịu dàng của La thị truyền cho nàng không biết bao nhiêu là dũng khí, Cố Uyển Âm nàng sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn mẫu thân, làm mẫu thân rời bỏ nàng, vú nuôi nàng sẽ không bị người ta ức hiếp, nàng sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc, nàng sẽ không mềm yếu để mặt số phận của mình nữa.