Ngôn Tình [Edit] Chồng Quỷ Kiêu Ngạo Quấn Thân - Miêu Mễ Ái Cật Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Minh Nguyệt, 13 Tháng tư 2020.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    [​IMG]

    Chồng Quỷ Kiêu Ngạo Quấn Thân

    Tác giả: Miêu Mễ Ái Cật Ngư

    Editor: Nhã Tịnh

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, linh dị

    Số chương: 148 chương

    Nguồn: dembuon.vn

    Nơi ném gạch đá

    Văn án:

    Tôi ở chợ đêm mua một miếng ngọc cũ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến sẽ đưa về một con quỷ đẹp trai.

    Từ đó về sau, con quỷ kia liền quấn lấy tôi, nói tôi là vợ anh ta, hằng đêm ngủ chung.

    Vì thoát khỏi anh ta, tôi phải nhận lấy "Trừng phạt".

    Thế nhưng chuyện phát sinh kế tiếp lại làm tôi bất ngờ..​
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 1: Người đàn ông trong mộng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nhã Tịnh

    Khi ngủ đến mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy có tiếng người gọi tên tôi.

    Tôi lên tiếng, không mở mắt ra, chỉ cảm thấy gió lạnh thăm thẳm thổi qua......

    Rất lạnh.

    Tôi rụt cổ, chui vào trong chăn.

    "Hề Hề......"

    Tiếng thở dài bất đắc dĩ truyền vào lỗ tai tôi, âm thanh kia dường như xen lẫn ý cười, so với lúc trước lại rõ ràng hơn một chút.

    Tôi bất đắc dĩ mở mí mắt ra, muốn nhìn xem là ai đang dở trò đùa dai, cố ý vào lúc tôi ngủ kêu tên tôi.

    Trước tầm mắt đột nhiên xuất hiện một người vô cùng đẹp trai, khí chất cao ngạo bẩm sinh, đặc biệt là đôi mắt kia, như cái động đen sâu thẳm không thấy đáy, đột nhiên đem tôi hút vào.

    Trong lúc nhất thời tôi ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn anh ta.

    Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một độ cong, đôi mắt mỉm cười, một bàn tay nâng mặt tôi, một bàn tay khác vuốt ve mặt tôi, lòng bàn tay thô ráp từng chút từng chút một cọ qua cọ lại.

    Không biết tại sao, khi anh ta thâm tình chăm chú nhìn xuống, tai tôi lại không khỏi nóng lên, trong lòng xuất hiện cảm giác ngượng ngùng không tên.

    Sau đó tôi rời tầm mắt không dám nhìn anh ta nữa, nhưng mà người đó lại đột nhiên hôn lên môi tôi một cái.

    "Ngô......" Tôi vô ý thức phát ra tiếng.

    Đột nhiên người đàn ông đó đem tôi đè dưới thân, thứ gì đó lành lạnh ẩm ước bá đạo chặn miệng tôi, tùy ý đảo qua đảo lại trong khoang miệng của tôi. Cùng lúc đó, tay anh ta gần như nhanh chóng cởi quần áo của tôi xuống.

    Còn chưa kịp phản ứng gì, cảm giác đau đớn như bị xé rách đã truyền đến......

    Ngày hôm sau vừa tỉnh lại, tôi chỉ cảm thấy cả người đau nhức, giống như thật sự cùng người đàn ông trong mộng làm chuyện không thể miêu tả. Vô ý nhìn thoáng qua, lại phát hiện miếng ngọc bội cũ nằm trên cái gối bên cạnh.

    Kỳ lạ, đây không phải là miếng ngọc bội cũ mà ngày hôm qua tôi cùng bạn cùng phòng đi dạo chợ đêm mua sao? Lúc ấy vừa thấy miếng ngọc bội này tôi đã thích, tuy rằng đã khá cũ kỹ, nhưng tôi vẫn bỏ ra 20 đồng mua lại.

    Thực sự không thể nhớ lại được tại sao nó lại nằm ở đây, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn không nghĩ ra, ngược lại là giấc mộng xuân tối hôm qua vẫn còn mới mẻ trong ký ức của tôi.

    Cái khuôn mặt đẹp trai mê hoặc kia, còn có bàn tay hơi lạnh lạnh của anh ta vuốt ve người tôi...... Tôi đều nhớ rất rõ.

    Dừng lại!

    Tôi nhanh chóng che lại gương mặt đang nóng như lửa, cảnh cáo mình không được nghĩ nữa. Mặc dù là như vậy, trái tim lại "Bùm bùm" đập rất nhanh, giống như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

    Hơn nửa ngày tôi mới lấy lại được bình tĩnh, nhìn đồng hồ, sợ tới mức từ trên giường bò xuống, thuận tiện đem miếng ngọc bội ném vào trong ngăn kéo.

    Buổi tối, tôi lại lần nữa mơ thấy người đàn ông kia, anh ta thần bí gọi tên tôi, mê hoặc tôi.

    Đại khái là cảm thấy anh ta là người đàn ông rất ưa nhìn, tôi lại nghĩ đây là giấc mơ nên gần như là nửa chủ động phối hợp với anh ta.

    Sau khi tỉnh lại, tôi vừa xấu hổ vừa khát nước, lại thấy miếng ngọc bội cũ kỹ nằm trên gối bên cạnh...

    Liên tiếp mấy ngày nay, đều lặp lại sự việc giống nhau, tôi dần nhận ra có gì đó không bình thường, rõ ràng trước buổi tối đã đem miếng ngọc bội này ném vào trong ngăn kéo, nhưng ngày hôm sau lại thấy nó nằm trên cái gối bên cạnh. Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, mơ hồ suy đoán có lẽ là miếng ngọc bội này đã làm tôi gặp mộng xuân.

    Cái này, tôi có chút luống cuống, ban ngày thừa dịp đi học ném nó vào thùng rác ven đường.

    Trước khi đi ngủ, tôi cận thận kiểm tra bàn học và trên giường một lần, xác định không có bóng dáng của miếng ngọc bội kia, cuối cùng mới hài lòng nằm xuống giường, ôm chăn.

    Nhưng không nghĩ tới, đêm đó, tôi vẫn như cũ mơ thấy người đàn ông kia, mà lần này, anh ta bóp lấy cằm tôi, rất là tức giận: "Em muốn trốn?!"

    Tôi bỗng nhiên trợn to hai mắt, da đầu căng thẳng, nội tâm sợ hãi tràn lan: "Anh, anh là ai?"

    "Nếu em đã dám ném ngọc bội đi, vậy thì nên chuẩn bị thật tốt để nhận trừng phạt đi!" Anh ta không hề trả lời vấn đề của tôi, sắc mặt âm u lạnh lẽo cười.

    Tôi muốn nói chuyện, muốn vì bản thân mà cãi lại, nhưng đối phương lại không chờ tôi mở miệng đã hung hăng ngậm lấy môi tôi, dùng sức đem tôi đè ở dưới thân......

    Một đêm này, người đàn ông không còn ôn nhu như trước mà vô cùng bá đạo. Tôi khóc lóc xin tha, nhưng anh ta vẫn từng lần từng lần phát tiết lửa giận của bản thân. Chìm chìm nổi nổi cả một đêm, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, trước khi hôn mê, tôi nghe thấy giọng nói lạnh băng của người đàn ông đó:

    "Hề Hề, em là của anh, em không trốn thoát được đâu!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2020
  4. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 2: Trừng phạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nhã Tịnh

    Cũng không biết đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại, trong phòng không còn một bóng người.

    Cả người đau nhức giống như bị người ta tháo gỡ từng khúc xương xuống, tôi mở khóe miệng hít vào một luồng khí lạnh, miễn cưỡng chống vào vách tường ngồi dậy.

    Ánh mắt trong lúc lơ đãng xẹt qua một vật màu xanh thẫm.

    Cái vừa nhìn thấy chính là miếng ngọc bội đó.

    Da đầu đột nhiên căng lên, tay chân trong khoảnh khắc trở nên lạnh lẽo, cảm giác lạnh thấu xương bao trùm phía sau lưng, rồi nhanh chóng lan ra toàn thân...

    Tối hôm qua giấc mơ đó lại một lần nữa xuất hiện trong đầu, tôi nhịn không được mà run rẩy, nhìn thấy miếng ngọc bội trên giường hóa thành một cái động thật lớn, cửa động đen thui đột nhiên hướng đến gần tôi --

    Tôi kêu lên thảm thiết một tiếng, nắm lấy ngọc bội ném xuống mặt đất!

    Ngọc bội đập xuống mặt đất phát ra âm thanh lanh lảnh, nhưng mà thứ làm tôi khiếp sợ chính là, miếng ngọc bội kia không những không vụn ra mà ngược lại tỏa ra một luồng khói trắng.

    Trong phút chốc, tất cả mọi thứ xung quanh không ngừng lui về phía sau, thế giới của tôi lâm vào một mảnh màu trắng thê lương, chỉ còn lại tôi và miếng ngọc bội nằm trên mặt đất...

    Khói trắng kia nhanh chóng ngưng tụ lại thành một bóng người rõ ràng, dáng người cao ngất, gương mặt vô cùng đẹp trai, ánh mắt nguội lạnh, môi mím chặt, tất cả những thứ này, tôi đều quen thuộc!

    Là người đàn ông trong giấc mơ!

    Tôi run rẩy càng lợi hại hơn, từng chiếc lông tơ dựng thẳng lên, muốn há miệng thét lên một tiếng chói tai nhưng lại phát hiện giọng của mình giống như bị nghẹn ở trong cổ họng.

    Người đàn ông nở nụ cười tà mị, đi tới dùng hai ngón tay nâng cằm tôi lên, ánh mặt lạnh lùng đến thấu xương: "Em vẫn còn dám ném ngọc bội?"

    Lời của anh ta giống như là một chậu nước đá dội từ đỉnh đầu tôi xuống, xối đến tôi lạnh thấu tim. Tôi nhớ đến chuyện ngày hôm qua, nhất thời hoảng sợ, run run không nói thành lời.

    Anh ta nhìn tôi, nụ cười càng thêm tà mị, ở bên trong ánh mắt hoảng sợ của tôi, bàn tay anh ta nắm lấy đồ ngủ của tôi rồi dùng sức kéo một cái --

    "Rầm!"

    Quần áo bị xé thành hai mảnh.

    Tôi thét lên tiếng chói tai, anh ta đột nhiên nghiêng người tới, chặt chẽ dán lên thân thể tôi. Như là nghĩ tới cái gì, tôi gào khóc giằng co: "Buông tôi ra, buông tôi ra!"

    Một bàn tay của người đàn ông gắt gao đem hai tay tôi đặt lên trên đỉnh đầu, móng tay bén nhọn của bàn tay khác từ trên cổ tôi từng chút từng chút đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trước ngực tôi, hình như giận lại hình như cười: "Em mà kêu một câu nữa anh sẽ móc trái tim của em ra."

    Một câu nói này so với cái gì cũng hữu dụng hơn hết, tôi lập tức ngừng kêu gào, vội vã dùng ánh mắt xin tha nhìn anh ta.

    Lúc này anh ta mới hơi vừa lòng nhưng vẫn không muốn buông tha tôi, trái lại nói: "Phải nhận trừng phạt, đêm nay phải mang theo miếng ngọc bội này tới kho tầng một thư viện tìm anh."

    Tôi lấy hết dũng khí muốn hỏi anh ta tại sao, nhưng nước mắt "xoạch" rơi không ngừng.

    Người đàn ông kia cúi đầu hôn lên nước mắt tôi một hồi, trong ôn nhu mang theo cường thế: "Ngoan, đừng làm cho anh tức giận, hậu quả em gánh không nổi đâu."

    "Cầu xin anh, buông tha tôi đi, tôi cầu xin anh...."

    Nhưng người đàn ông đó không trả lời tôi rồi từ từ biến mất.

    Cuối cùng tôi không chịu nỗi nữa đau khóc thành tiếng.

    Từ nhỏ đến giờ tôi vẫn chưa từng gặp qua ba mẹ mình, là một tay bà nội nuôi tôi khôn lớn. Nhưng vào năm tôi khi đậu đại học kia bà nội đã qua đời, từ đó về sau tôi không còn người thân nữa. Bây giờ lại đột nhiên đụng phải chuyện khủng bố như vậy, tôi thậm chí còn không có một người để tâm sự.

    Khóc một hồi, cuối cùng tôi cũng dễ chịu hơn một chút, cúi đầu nhìn đồ ngủ bị xé rách còn có dấu răng trên cổ, trong lòng vô cùng sợ hãi cùng bi thương.

    Ngọc bội lẳng lặng nằm trên mặt đất, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi cười khổ một tiếng, bò xuống giường đem nó ném vào trong cặp sách.

    Lúc rời đi, tôi phát hiện phòng ngủ kế bên bị niêm phong lại bằng sợi dây an ninh, chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi. Tôi không khỏi nhìn phòng ngủ này nhiều thêm một chút, theo bản năng tới gần...

    Trong phút chốc, một luồng âm khí dày đặc phả vào mặt tôi.

    Tôi đột nhiên rùng mình một cái, mau mau thu hồi ánh mắt nhanh chóng bước qua khỏi cái phòng ngủ này.

    Vẫn là buổi chiều nên thư viện có người tự tới đây đọc sách, tôi tìm đại một chỗ ngồi ngồi xuống rồi chuẩn bị ổn định lại tâm trạng đọc sách.

    Dần dần, những dòng chữ lít nha lít nhít trong mắt tôi biến mất, đến cuối cùng ngưng tụ thành một gương mặt đẹp trai yêu dị, anh ta nhếch khóe miệng, cười mà như không cười nhìn tôi...

    Vai đột nhiên bị người vỗ một cái!

    Tôi giật mình, phản xạ có điều kiện phát ra tiếng, sách và bút đều bị tôi đánh rơi xuống đất.

    Toàn bộ người trong thư viện đều nhìn tôi --

    "Diệp Hề, cậu làm mình sợ hết hồn!" Bạn cùng phòng Ngô Hiểu Lâm nhất thời oán giận lên tiếng, mặt tối sầm lại nhìn tôi.

    "Vâng Hiểu Lâm a." Tôi vỗ ngực, thở ra một hơi, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.

    Ngô Hiểu Lâm vội vàng kéo tôi ngồi xuống, tức giận mở miệng: "Cậu đang nghĩ gì vậy, phản ứng lớn như vậy?"

    "Không, không có gì." Tôi khom lưng nhặt cây bút trên mặt đất lên.

    Ngô Hiểu Lâm nhìn bốn phía, tiếp đó nhỏ giọng hỏi tôi: "Cậu thấy phòng ngủ cách vách dán giấy niêm phong không?"

    Tôi gật gật đầu.

    "Nghe nói Ban Hoa Lý Oánh lớp bên cạnh chết rồi, chết trong WC, óc ruột đều rơi ra, máu chảy đầy trên đất. Những người ở chung đều bị dọa điên, giờ đã vào bệnh viện hết..."

    Thân thể cứng đờ, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên khắp người.

    Tôi không kìm lòng được tưởng tượng đến hình ảnh đó, nhất thời run lên, chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh thổi qua, nhịn không được ôm lấy cánh tay, miễn cưỡng nói, "Hiểu Lâm, chuyện cười này không buồn cười chút nào."

    Ngô Hiểu Lâm giải thích rõ với tôi, lấy sách ra: "Ai nói đùa với cậu, toàn trường đều biết hết rồi! Không phải cậu ở trong phòng ngủ sao, chẳng lẽ không nghe thấy tiếng hét chói tai?"

    Tôi lắc đầu.

    Ngô Hiểu Lâm tức giận chọc vào đầu tôi: "Cậu đúng là heo a, ngủ như chết vậy!"

    Tôi muốn gượng cười hai tiếng, nhưng lại không cười nổi.

    Một luồng khí đen lại xông vào tầm mắt tôi, ngay ở mi tâm Ngô Hiểu Lâm. Tôi sửng sốt, theo bản năng xoa xoa đôi mắt, sau đó mở mắt ra xem lần nữa, lại không thấy khí đen đó đâu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
  5. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 3: Bùi Dương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nhã Tịnh

    Chẳng lẽ là tôi hoa mắt?

    Tôi nhìn nhìn Ngô Hiểu Lâm, nghi ngờ dời tầm mắt vào cuốn sách.

    Dần dần, sắc trời tối sầm lại, thư viện cũng sáng đèn lên. Tôi nghĩ tới lát nữa sẽ có chuyện phát sinh, không khỏi trở nên thấp thỏm. Tôi thậm chí còn muốn chạy trốn, nhưng lại tưởng tượng đến cảnh anh ta cảnh cáo tôi, nhất thời tâm loạn như ma.

    "Hiểu Lâm, mình còn có việc nên đi trước đây."

    Tạm biệt Ngô Hiểu Lâm, tôi nặng nề bước vào kho tầng một của thư viện, rõ ràng chỉ có mấy phút cầu thang, nhưng tôi phải mất nửa tiếng mới đến nơi.

    Cửa thang kho tầng một không có đèn, chỉ có ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, miễn cưỡng chiếu được cái bóng. Tôi khẩn trương vô cùng, nhanh chóng lấy điện thoại ra mở đèn lên, nơm nớp lo sợ đẩy cửa hành lang ra.

    "Chi -- nha --"

    Cửa đẩy ra làm không gian yên tĩnh ở kho tầng một phát ra tiếng vang, âm thanh kéo dài.

    Tôi run rẩy từng bước đi vào, dẫn theo tiếng tim đập, đèn pin không ngừng quét qua xung quanh, trong lòng mang theo cảm giác bốn phía không an toàn...

    Một luồng gió lạnh bỗng nhiên thổi qua phía sau lưng tôi, khóe mắt thoáng nhìn thấy thứ gì, hơn nữa còn nhanh chóng lướt qua phía sau tôi.

    Tôi giật mình, đột nhiên xoay người --

    Sau lưng không có cái gì cả.

    Cầm lòng không được thở ra một hơi, tôi thầm mắng mình một câu, vội vàng đem ngọc bội trong cặp đặt lên mặt đất sau đó lùi về sau vài bước, tôi tay đặt ở trước ngực hợp thành chữ thập: "Cái kia, nam quỷ đại nhân, tôi đã đến rồi..."

    Tôi im lặng chờ ngọc bội toát ra khói trắng, dây thần kinh khắp người đều căng thẳng, đôi mắt trước sau không ngừng liếc nhìn bốn phía.

    "Phía sau."

    Bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói.

    Tôi vừa xoay người, quả nhiên mảng im lặng phía sau xuất hiện một bóng dáng. Thân anh ta mặc một bộ đồ màu đen, mặt như quan ngọc, đẹp trai bức người, đôi mắt đẹp đẽ đang nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một độ cong cười như không cười.

    "A!"

    Phản xạ có điều kiện hét lên một tiếng, tôi đột nhiên lui về phía sau, mông ngã nhào xuống mặt đất.

    Người đàn ông thấy tôi ngã, tâm tình vui vẻ cười ra tiếng, đi tới trước mặt tôi. Tôi thấy anh ta đến gần, trái tim "Bùm bùm" nhảy lên, hận không thể nhảy ra khỏi lồng ngực.

    "Anh, anh muốn làm gì?" Tôi sắp khóc, "Đừng giết tôi...."

    Anh ta duỗi tay nắm lấy tay tôi, kéo tôi từ mặt đất lên, cổ chân tôi tê rần, cầm lòng không được nhào vào lòng anh ta.

    Người đàn ông cười khẽ ra tiếng: "Nương tử gấp đến nổi không chờ được muốn nhào vào lòng vi phu ôm ấp sao?"

    "Tôi, tôi không cố ý." Tôi lắp bắp mở miệng, giãy giụa rời khỏi lồng ngực anh ta.

    "Hề Hề, em vẫn đáng yêu như vậy." Anh ta cúi đầu hôn lấy môi tôi, lưỡi lạnh lẽo thâm nhập vào khoang miệng của tôi.

    Tôi như bị sét đánh, ngây ngốc nhìn anh ta.

    Dần dần, tôi cảm giác được hô hấp khó khăn, mà cuối cùng anh ta cũng buông tôi ra, nhíu mày, hướng tôi cười tà mị: "Hề Hề ngốc, lần tới vi phu dùng miệng hôn em thì em phải nhớ dùng mũi hô hấp."

    Tôi đáp lung tung một tiếng, đột nhiên cả kinh, lần tới?

    Ai muốn cùng anh ta có lần tới!

    Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, tôi đẩy anh ta một cái, ôm cánh tay rúc vào vách tường, run run: "Ngài, lão gia ngài rốt cuộc là có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, tôi chỉ là một sinh viên nghèo, thật sự không thể giúp gì."

    "Bổn quân rất già sao?" Sắc mặt người đàn ông biến đổi.

    "Không già, không già." Tôi nhanh chóng sửa miệng, trong lòng lại oán giận nói, đúng là người đàn ông vui buồn thất thường, không đúng, nam quỷ!

    Anh ta khẽ hừ một tiếng: "Bùi Dương, tên chồng của em, nhớ cho kỹ. Lần tới còn nói bậy, bổn quân sẽ phạt em ba ngày ba đêm không xuống giường nổi!"

    Tôi khóc không ra nước mắt: "Quỷ, quỷ đại nhân......"

    "Hửm?" Giọng Bùi Dương cao lên.

    "Bùi, Bùi Dương." Tôi vội vàng sửa lại miệng, sợ hãi nhìn anh ta.

    Bùi Dương dường như không hài lòng với cách xưng hô này lắm, nhíu mày lại không so đo với tôi. Chỉ thấy lòng bàn tay anh ta mở ra, miếng ngọc bội trên mặt đất đã bay vào trong lòng bàn tay anh ta, sau đó bước về phía trước: "Đi theo."

    Tôi nhìn Bùi Dương trước mặt, ngay cả bóng dáng anh ta bước đi, cũng lộ ra một luồng bễ nghễ ngang ngược của một vị vương giả khí phách. Tôi có cảm giác không tên là cảm thấy bóng dáng này rất an toàn, ngay sau đó lập tức kinh hoảng, tự tát vào miệng mình một cái, nhặt chiếc điện thoại trên đất lên rồi nhanh chóng chạy theo.

    Bùi Dương đẩy cánh cửa tận cùng bên trong, quay đầu lại liếc tôi một cái, lúc này mới đi vào, đi đến trước một kệ sách, vung tay lên, cuối cùng một quyển sách tức khắc nằm trong lòng tôi, lưu loát rơi ra không ít tro bụi, sặc đến tôi ho lên.

    "Đây là bách quỷ đồ, bên trong mỗi một tờ đều cất giấu một con oán linh, nó và ngọc bội là một đôi, mỗi một con quỷ được tinh lọc sẽ tu bổ ngọc bội sáng thêm một phần."

    "Cái gì?" Tôi nghe mà đần độn u mê.

    "Từ giờ trở đi, em chính chủ nhân của ngọc bội, chức trách của em chính là tinh lọc bách quỷ đồ, tu bổ ngọc bội. Chờ đến khi ngọc bội được sửa chữa hoàn hảo, nhiệm vụ của em cũng sẽ hoàn thành." Bùi Dương nhìn tôi, ngữ khí bình tĩnh.

    "Vì sao?" Tôi trừng to mắt liếc một cái, khó có thể tin hỏi.

    "Đây là trừng phạt!"

    Giọng Bùi Dương lạnh lùng, cầm lấy một bàn tay của tôi, ánh sáng nhanh chóng lóe lên, ngón tay lập tức truyền đến đau nhức. Tôi đau đớn kêu lên một tiếng, Bùi Dương lại bắt lấy tay đang chảy máu của tôi nhỏ xuống quyển sách và ngọc bội.

    Máu tươi tức khắc hòa vào hai vật đó.

    Trong phút chốc, toàn bộ phòng đột nhiên có một cơn gió lớn, ngọc bội phát ra một luồng ánh sáng mãnh liệt bao lấy tôi và Bùi Dương, sách trong tay thì bị thổi đến cấp tốc lật trang, tiếng "Xôn xao" cùng với từng trận gào thét khàn khàn, tiếng thét chói tai lọt vào lỗ tai tôi.

    Tôi sợ đến mức ném quyển sách trong tay xuống, không chút nghĩ ngợi nhào vào lồng ngực Bùi Dương: "Quỷ a!"

    Một tay Bùi Dương ôm tôi, một ống tay áo rộng khác vung lên.

    Trong nháy mắt căn phòng im lặng trở lại.

    Tôi gắt gao ôm lấy Bùi Dương không buông, nhưng cái ôm ấp lạnh lẽo lại làm cho tôi giật mình, tôi lập tức phản ứng lại, tôi đây cũng là đang ôm một con quỷ...

    "Má ơi!"

    Gần như là tiếng thét chói tai, tôi nhanh chân chạy đi.

    Ầm!

    Dưới chân vừa trợt, tôi trơ mắt nhìn kệ sách phóng đại trong đồng tử, nhưng lại không dừng lại được mà đụng phải...

    ***

    Editor: Nam chính là người cổ đại, nữ chính là người hiện đại nên mình cũng không biết nên xưng hô như thế nào cho ổn. Cầu góp ý của mọi người.

     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2020
  6. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 4: Ác quỷ quấn lấy thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nhã Tịnh

    Khi tỉnh lại, mùi nước khử trùng nồng nặc lập tức xộc vào trong lỗ mũi, tôi nháy mắt một cái, sau khi thích ứng tia sáng chói mắt, lúc này mới mở mắt ra.

    Vách tường màu trắng, ra giường và chăn cũng màu trắng, căn phòng trang trí đơn giản, tôi sững sờ phát hiện mình dường như đang nằm trong phòng y tế của trường học, bên cạnh còn có một nữ trung niên mặc đồ màu trắng.

    Bà ấy liếc nhìn tôi một chút, thờ ơ mở miệng: "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi."

    Tôi mờ mịt "A" một tiếng.

    Đang lúc này, bạn cùng phòng Lý Tình đột nhiên xuất hiện, vừa thấy tôi tỉnh lại lập tức chạy tới: "Cái con nhỏ này, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Có biết không hôm qua cậu đột nhiên trở về phòng sau đó đột nhiên hôn mê, làm mình cùng Hiểu Lâm sợ hết hồn. Có phải cậu lại không ăn đúng bữa, bỏ bữa tối có phải hay không.."

    Lý Tình bùm bùm dạy dỗ tôi, từ trong miệng cô ấy cuối cùng tôi cũng biết xảy ra chuyện gì. Đồng thời trong lòng cũng rất nghi hoặc, rõ ràng tôi và Bùi Dương đang ở nhà kho tầng một thư viện, sao lại trở thành phòng ngủ rồi?

    Ngô Hiểu Lâm cũng xuất hiện, rất là vui mừng: "Tiểu Hề, cuối cùng cậu cũng tỉnh."

    Tôi ngẩng đầu nhìn lên, tròng mắt đột nhiên co rụt lại --

    Lần này, tôi rõ ràng nhìn thấy chỗ mi tâm của Ngô Hiểu Lâm hiện lên một luồng khí đen dày đặc. Không chỉ có như vậy, còn có một người phụ nữ mặc váy đỏ dính sát vào chỗ Ngô Hiểu Lâm đang đứng, đầu dựa vào bên gáy của cô ấy, tóc dài từ trên bả vai của cô ấy rủ xuống.

    Như là cảm giác được ánh mắt của tôi, cô ta ngẩng đầu lên..

    Tôi sợ đến phát ra tiếng, hoảng sợ lùi về phía sau, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người phụ nữ phía sau Ngô Hiểu Lâm, mặc dù sắc mặt rất tái nhợt, nhưng tôi vẫn nhận ra, người phụ nữ đó rõ ràng chính là Lý Oánh phòng bên, cô ta đã tự sát chết ở nhà vệ sinh!

    Các cô ấy đều bị tôi dọa sợ hết hồn, Lý Tình liền vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

    "Lý, Lý Oánh.." Tay tôi run run chỉ vào Ngô Hiểu Lâm.

    Ngô Hiểu Lâm nhất thời bình tĩnh lại, ngay cả Lý Tình cũng hơi sợ: "Cậu nói lung tung gì đấy."

    "Không phải, Lý Oánh, cô, cô ấy ở sau lưng Hiểu Lâm.." Giọng của tôi run rẩy.

    Gian phòng rơi vào yên tĩnh một cách kỳ dị, vài giây trôi qua, bác sĩ là người đầu tiên quay đầu liếc nhìn, lập tức tức giận mắng một tiếng: "Cô bé học sinh này xảy ra chuyện gì vậy, có phải đói bụng quá hay không, nơi này làm gì còn có người thứ năm?"

    Nghe vậy, Lý Tình cũng nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn, thở phào nhẹ nhõm, tức giận mở miệng: "Tiểu Hề cậu đói đến nỗi choáng váng hay sao vậy, Lý Oánh đã chết rồi, cô ấy sao có thể ở đây?"

    "Không phải, mình thực sự.."

    "Được rồi!" Ngô Hiểu Lâm tức giận cười, "Diệp Hề, nếu cậu không chào đón mình đến thăm cậu thì nói thẳng là được rồi, không cần thiết phải đùa kiểu này! Mình là một người lớn sống sờ sờ ở chỗ này, cậu gặp quỷ hay sao à?"

    Tôi liều mạng lắc đầu, nỗ lực muốn giải thích, ngay cả nước mắt gấp đến độ cũng sắp rơi xuống.

    Ngô Hiểu Lâm tức giận xoay người rời đi, Lý Tình cũng oán giận trừng tôi một cái rồi đuổi theo, ngay cả bác sĩ cũng mắng cười toe toét rồi đi đến phòng nghỉ ngơi.

    Các cô ấy không ai tin tôi cả.

    Lý Oánh chưa cùng Ngô Hiểu Lâm rời đi mà ở lại, cô ta nhìn tôi, miệng cười đến mang tai, rơi ra máu thịt, tiếng cười quỷ dị đáng sợ phát ra từ trong miệng cô ta: "Mày thấy tao, khanh khách.."

    Tôi hoảng hồn, lui về góc tường: "Cậu đừng lại đây, cậu đừng lại đây!"

    Cô ta duỗi hai bàn tay ra, máu phủ đầy đầu ngón tay không thấy móng, máu đen từ mười ngón tay không ngừng nhỏ xuống, thâm trầm cười nhào về phía tôi: "Mày nhìn thấy tao, tao muốn ăn mày.."

    Tròng mắt đột nhiên xuất hiện gương mặt phóng to của cô ta, hù tôi không thốt nên lời, trơ mắt nhìn cô ta phóng đến người tôi --

    Trong phút chốc, cô ta dừng lại, ngón tay cách tôi không đến một cm, máu đen ở mười ngón tay nhỏ xuống đồ của tôi.

    Gian phòng trong nháy mắt tối sầm lại, gió lạnh bỗng nhiên thổi tới, căn phòng đột nhiên trở nên âm u, tôi nhìn thấy bóng người Bùi Dương hiện lên bên giường, một cái tay đặt ở trước người, màu đen thật dài theo gió bay lên, cao ngạo vương giả khí chất tự nhiên mà thành.

    Tôi cứ thế nhìn đúng lúc Bùi Dương xuất hiện.

    "Mày là ai mà lại dám phá hư chuyện tốt của tao?" Lý Oánh phát ra tiếng kêu sắc bén, giẫy giụa muốn đột phá khỏi sự khống chế của Bùi Dương.

    Ánh mắt Bùi Dương nhất thời lạnh lẽo, sát ý đột nhiên bạo phát, vung tay áo, cuồng phong gào thét.

    Theo đó nghe được tiếng kêu thê lương, Lý Oánh hóa thành một đoàn sương mù màu đen tán ra tứ phía, trong chớp mắt biến mất khỏi chỗ nghỉ ngơi.

    "Anh, sao anh lại ở đây?" Tôi sợ sệt co lại một đống nhìn Bùi Dương, mặc dù Lý Oánh đã đi, nhưng hiện tại trước mặt tôi vẫn là một con quỷ như cũ, thậm chí con quỷ này còn mạnh mẽ kinh khủng hơn so với Lý Oánh.

    "Em không chào đón anh?" Sắc mặt Bùi Dương nhất thời chìm xuống, giọng nói đầy rẫy ý lạnh.

    Tôi lập tức dùng sức mà lắc đầu.

    Anh bước đến bên giường ngồi xuống, đưa tay ra vuốt ve mặt tôi một chút rồi cuối cùng dời xuống môi của tôi: "Nếu như không có anh, bây giờ em đã chết."

    Bùi Dương nói sự thật.

    Tôi há mồm, theo bản năng muốn nói cảm ơn, nhưng lời nói giống như bị kẹt ở trong cổ họng. Đến nửa ngày, tôi mới tìm lại giọng nói của mình: "Tối hôm qua.."

    "Tối hôm qua em va vào giá sách rồi bất tỉnh, anh đưa em trở về." Bùi Dương nói đến đây sắc mặt vừa giống như cười vừa giống như giận, "Anh mới biết hóa ra em không yêu quý bản thân mình như thế, Hề Hề, em rất tốt."

    Nghe thấy ba chữ cuối cùng, thân thể tôi run lên, nước mắt cấp tốc tràn ngập viền mắt.

    "Không cho phép khóc!" Bùi Dương lạnh lùng hét một tiếng.

    Nước mắt miễn cưỡng bị dọa đến trở lại, tôi rất muốn hỏi anh dựa vào cái gì mà quản tôi, rõ ràng đây là chuyện của tôi, nhưng mà tôi lại không dám hỏi, tôi sợ câu nói kia chưa nói hết đã chọc giận quỷ nam này, lấy thực lực mạnh mẽ của anh, trong tít tắt đã đủ giết tôi. Tôi sợ chết, tôi còn nguyện vọng chưa hoàn thành, tôi chưa muốn chết.

    "Nếu như để cho bản quân biết em không ăn cơm đúng giờ, em đừng trách bản quân nhẫn tâm trừng phạt em!" Bùi Dương nhắc nhở tôi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...