Ngôn Tình [Edit] Bồ Cũ Là Một Loại Cấm Kỵ - Một Giấy Gửi Tương Tư

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi tranhtranh123, 25 Tháng mười một 2024.

  1. tranhtranh123

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Bồ Cũ Là Một Loại Cấm Kỵ

    Tác giả: Một Giấy Gửi Tương Tư

    Người dịch: Tranhtranh123

    Số chương: 6 chương. (Đã Hoàn)

    Lời hứa: Tôi xin cam đoan chịu mọi trách nhiệm về tác phẩm dịch của mình.


    Văn án

    Tại buổi tiệc từ thiện, tôi tình cờ gặp lại người yêu cũ sau ba năm chia tay.

    Tôi lướt nhìn bộ trang phục hàng hiệu từ đầu đến chân của anh ta, cười nhạt hỏi: "Ồ, đã trả xong khoản vay học phí rồi à?"

    Anh không hề ngại ngần đáp lại: "Cô đã chữa khỏi bệnh cho em trai cô chưa?"


    Suốt bốn năm đại học, số mì gói mà tôi đã cùng Lục Vũ Thâm ăn chung chẳng đáng gì so với chiếc nút trên tay áo của anh bây giờ.

    Mà buồn cười nhất là, tôi đã từng thật lòng nghĩ rằng..


    Có lẽ, tình yêu thật sự có thể vượt qua mọi rào cản xuất thân.
     
    chiqudoll thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. tranhtranh123

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    1

    Tôi và Lục Vũ Thâm chia tay mà không chừa nhau thể diện.

    Cho đến mãi sau này, bạn bè tụ tập nhắc tới cái tên "Lục Vũ Thâm" trở thành điều cấm kỵ.

    Bởi chẳng ai có thể nghĩ tới, cô tiểu thư nhà giàu lại giả nghèo suốt bốn năm để yêu đương, cuối cùng lại chỉ còn hai bàn tay trắng.

    Việc tôi chủ động theo đuổi Lục Vũ Thâm cũng trở thành trò cười của cả trường.

    Theo lời Mạnh Vận, tôi thực sự đã làm "kẻ hèn mọn" trong suốt bốn năm trời.

    Bốn năm trở thành "kẻ hèn mọn", một sớm làm người đúng nghĩa.

    Tôi cùng Lục Vũ Thâm uống cháo trắng của căn-tin qua ngày bốn năm, còn thử hết các loại mì gói rẻ nhất có thể mua được.

    Cho đến đêm trước khi chia tay, tôi vẫn nghiêm túc tự hỏi:

    Liệu anh ta có phải là người đặc biệt nhất trong số các chàng trai nghèo hay không.

    Rồi vào một buổi chiều bình thường sau khi tốt nghiệp, tôi gửi tin nhắn: "Chia tay thôi, em nghĩ chúng ta không có tương lai."

    Lục Vũ Thâm chỉ đơn giản đáp lại: "Được."

    Không truy hỏi, không quan tâm. Bình thản đến mức giống như anh ta chỉ vừa đi dạo về.

    Người phát điên là tôi.

    Tôi cố liên lạc dù anh đã xóa hết mọi liên hệ, thậm chí từng nghĩ sẽ thú thật với anh.

    Rằng gia đình tôi rất giàu, giàu đến mức anh không thể tưởng tượng nổi.

    Tôi có thể gánh vác anh ta trong quãng đời còn lại.

    Miễn là anh đừng rời xa tôi.

    Bạn thân tôi nói rằng, tôi đã trở thành kẻ điên trong tình yêu.

    Lục Vũ Thâm thương hại tôi, đến mức không cho tôi bất kỳ cơ hội níu kéo nào.

    Anh thay số điện thoại, Wechat, tài khoản xã giao.

    Biến mất hoàn toàn đến nỗi tôi nghi ngờ anh bị bán qua tận Bắc Myanmar.

    Mãi đến hôm nay, tôi mới hiểu.

    Anh chỉ đơn giản quay về tài khoản chính của mình.

    * * *

    2

    Lục Vũ Thâm là con trai của người giàu nhất thành phố A, cam đoan không giả Thái Tử gia phú nhị đại.

    Trong thế giới hào nhoáng này, anh đột nhiên trở thành "miếng bánh ngon" mà ai cũng muốn có được.

    Mọi người đều tâng bốc anh, trong sự ngưỡng mộ của đám đông, Lục Vũ Thâm càng tỏ vẻ cao quý.

    Ánh mắt anh lướt qua tôi, chạm vào ánh mắt tôi, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay.

    Người đến chào hỏi hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng có người đánh bạo hỏi: "Giám đốc Lục tổng có quen tiểu Thẩm tổng?"

    Lục Vũ Thâm hơi nghiêng đầu, cười nhạt: "Không quen, nhưng có cơ hội sẽ làm quen."

    Nhiều năm trước, anh ngồi ở góc gần cửa sổ trong thư viện, tôi cố gắng hết sức để lấy lòng anh.

    Khung cảnh thay đổi, anh trông vẫn lạnh lùng, xa cách. Chỉ là tôi sẽ không giống trước kia còn ngốc nghếch, chân thành nhiệt liệt.

    Ở nơi chỉ quan trọng danh lợi, hẳn là kẻ vì lợi mà đến, ai đem lại lợi nhuận cao nhất, ánh đèn tụ quang sẽ vĩnh viễn chiếu sáng trên người kẻ đó.

    Lục Vũ Thâm này có phong thái cực kỳ tinh tế, với bộ âu phục chỉnh chu bên người lại càng tôn lên vẻ xuất chúng của hắn.

    Nụ cười thoáng qua, ánh mắt sâu lắng, vô cùng cuốn hút.

    Nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán về mình, họ đều khen ngợi rằng anh ta là người trẻ tuổi tài giỏi, nổi bật trong đám đông.

    Tôi mới dần ý thức được.

    Chàng trai năm đó mặc áo thun 25 đồng mà còn mặc cả, với doanh nhân danh tiếng hôm nay..

    Là cùng một người.

    Trong buổi tiệc, chúng tôi chỉ lướt qua nhau một lần duy nhất.

    Không khách sáo, tôi chủ động mở lời trước anh: "Ồ, khoản vay học phí đã trả xong rồi nhỉ?"

    Anh bình thản nhướng mày: "Em trai bệnh nặng của cô cũng khỏe lại rồi chứ?"

    Tôi đã từng nếm trải đau khổ vì tình yêu mù quáng, giờ thì khác rồi, tôi đã trưởng thành hơn.

    Huống hồ cha tôi đã dặn đi dặn lại, trên thương trường không nói tình cảm, chỉ bàn lợi ích.

    "Trước đây có mắt không thấy Thái Sơn, không biết Lục tổng tiềm năng đến vậy."

    Nụ cười giả tạo chỉ là lớp vỏ bọc của tôi.

    "Trước đây tôi cũng không biết giám đốc Thẩm lại tài giỏi đến thế."

    Lục Vũ Thâm nhẹ nhàng chạm ly với tôi, sau đó đáp lại bằng một nụ cười.

    Ánh đèn pha lê tách ra thành những đốm sáng lắc lư, nhảy nhót quanh Lục Vũ Thâm.

    Đám đông ngăn cách tôi và anh một khoảng xa.

    Nơi đông người nhất luôn có đầy những lời xì xào to nhỏ.

    "Cậu nói giám đốc Lục quay về đây có phải để trả thù Thẩm.."

    "Ai mà biết, chẳng phải là Thẩm Hi Duyệt tự chủ động chia tay sao?"

    "Bám theo nhiều năm như vậy, vì tiền chia tay, ai mà ngờ được thế sự xoay vần.."

    Tôi nuốt ngụm rượu, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng lại một lần nữa phủ đầy sân lớn.

    Tôi trước kia rất hối hận, hối hận vì đã đề nghị chia tay.

    Cũng từng không cam lòng, hóa ra bốn năm tình cảm cũng chỉ đáng một chữ "được" qua loa kết thúc.

    Sau khi tự dằn vặt nhiều lần, tôi mới từ từ hiểu ra một đạo lý.

    Kinh doanh đã không thể nào đồng giá mà trao đổi, huống chi là tình cảm

    * * *

    Buổi tiệc đã gần kết thúc, Lục Vũ Thâm vẫn không tiết lộ chút gì về mục đích anh trở về phía Nam.

    Có người bắt đầu cố tỏ ra hứng thú, cũng có người càng thêm phấn khởi.

    Bởi vì những gì xuất hiện sau cùng, luôn là thứ tốt nhất.

    Lục Vũ Thâm đứng giữa sảnh lớn, nâng ly rượu, nhìn thoáng qua điện thoại như vô tình.

    Anh đang gửi tin nhắn cho tôi.

    "Làm một vụ làm ăn, nhận không? - Lục Vũ Thâm"

    Số liên hệ xa lạ, nhưng tôi nhận ra ngay phong cách nói của anh.

    Sảnh tiệc lộng lẫy làm tất cả trở nên thật hư ảo.

    Người yêu cũ mà tôi ghét, nay lại trở thành thần tài của tôi.

    "Em nhận độc quyền phân phối ở phía Nam, lợi nhuận có thể thương lượng."

    * * *

    3

    Lục Vũ Thâm không biết rằng, sau khi khách sáo xong, tôi đã không rời đi.

    Tôi vô tình nghe được anh ta và một người bạn đang trò chuyện.

    "Làm sao tôi có thể quên cô ấy được?"

    "Cô ấy lúc trước nói chỉ là cùng tôi chơi chơi."

    "Mục đích tôi đến đây cũng vậy."

    "Chỉ là chơi đùa thôi."

    Tôi giả vờ như không quan tâm và rời đi, nhưng trong lòng đã có sẵn kế hoạch.

    Vì vậy, cuộc hợp tác này từ đầu đến cuối chỉ là một bữa tiệc Hồng Môn.

    Nhưng ba năm qua, tôi cũng không phải là sống vô nghĩa.

    Tiệc Hồng Môn trong kinh doanh, thắng thua còn chưa được định đoạt.

    Tôi mỉm cười trả lời Lục Vũ Thâm: "Kinh doanh của Lục Tổng, tôi sao dám không nhận."
     
  4. tranhtranh123

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    4

    Mối quan hệ giữa tôi và Lục Vũ Thâm, thực sự chỉ là một cuộc cá cược vô hại, không ảnh hưởng đến toàn cục.

    Anh em nhà Mạnh bảo rằng cả đời tôi sẽ không thể thoát khỏi thân phận cô tiểu thư nhà giàu, sẽ chẳng ai yêu tôi một cách thuần túy.

    Nói dễ hiểu hơn, những người bạn trai trước đây của tôi, họ đều yêu tôi vì gia đình tôi chứ không phải vì tôi.

    Vì vậy tôi mới cá cược rằng, tôi sẽ tiết kiệm hết mức trong ba tháng và chắc chắn sẽ chinh phục được chàng trai đẹp trai nhất khoa Kiến trúc.

    Chàng trai đó chính là Lục Vũ Thâm.

    Sau này, không ai ngờ rằng, tôi lại yêu anh ấy chân thành đến vậy.

    Từ thư viện đến căng tin, tôi luôn bên anh ấy, kiên trì gần gũi cuộc sống của anh suốt bốn năm.

    Tôi giả vờ vô tình gặp Lục Vũ Thâm ở thư viện rất nhiều lần, cuối cùng ở cổng căng tin, tôi mới có được WeChat của anh.

    "Chào anh, chúng ta đã gặp nhau ở thư viện.."

    Lục Vũ Thâm mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản màu xanh trắng, mái tóc rối không che khuất vẻ đẹp của đôi mắt anh.

    Anh chỉ cười, khóe mắt hơi cong lên thành một hình cung đẹp mắt.

    Anh nói: "Được."

    Lục Vũ Thâm có thói quen dậy sớm, chạy hai vòng quanh trường, sau đó vào căng tin mua hai chiếc bánh bao mới ra lò, ăn cùng dưa muối.

    Anh ăn uống rất chậm rãi, tôi hỏi anh sao không mua vài chiếc bánh bao thịt.

    "Nghèo"

    Vì nghèo, anh chưa bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động đặc biệt nào.

    Cuộc sống của anh chỉ xoay quanh thư viện, lớp học và căng tin.

    Anh nhận tất cả học bổng, tham gia mọi cuộc thi có giải thưởng, sống tiết kiệm suốt bốn năm.

    Anh thực sự nghèo.

    * * *

    5

    Lục Vũ Thâm dù nghèo, nhưng nổi tiếng với lòng tự trọng mạnh mẽ.

    Trước đây có rất nhiều cô gái đã thử theo đuổi anh, tặng quà, thậm chí đưa tiền, nhưng anh đều lạnh lùng từ chối.

    Nhưng anh chưa bao giờ từ chối quà tặng của tôi.

    Tôi đã tạo ra hình tượng cô gái mạnh mẽ với một người em trai bị bệnh nặng trong gia đình, món quà tôi tặng anh không đắt, nhưng rất có tâm.

    Mỗi lần Lục Vũ Thâm nhận học bổng, anh lại mời tôi đến cổng trường hoặc phố ẩm thực để ăn uống nhỏ.

    Lúc đó tôi nói với anh:

    "Em tin anh, với sự thông minh của anh, chắc chắn sẽ thành đạt."

    Anh cười, lúm đồng tiền như chứa đầy ánh sáng.

    "Được, anh sẽ cố gắng, nhất định sẽ thành đạt."

    Biển hiệu lớn trên phố thương mại phát sáng cùng pháo hoa đón năm mới, món quà Tết đầu tiên mà Lục Vũ Thâm tặng tôi là một nụ hôn.

    Một nụ hôn chỉ chạm nhẹ.

    Ánh sáng đỏ chiếu lên cổ anh, anh không mảy may quan tâm mà nắm lấy tay tôi.

    "Thẩm Hi Duyệt, anh yêu em."

    Lần đầu tiên tôi cảm nhận được rằng lòng bàn tay của một người có thể mềm mại đến vậy.

    Bốn năm qua, tôi chưa bao giờ nghi ngờ Lục Vũ Thâm.

    Tôi chỉ cảm thấy, những gì anh có, đều dành cho tôi, anh là người chân thành nhất, yêu tôi nhất mà tôi từng gặp.

    Bây giờ nhớ lại, có lẽ mọi chuyện từ trước đến nay đều đã có dấu hiệu.

    Chỉ là tôi lúc đó bị mờ mắt, không để bụng gì cả.

    * * *

    6

    Cuộc họp giữa tôi và Lục Vũ Thâm được hẹn vào buổi chiều.

    Khi chúng tôi chia nhau ăn một xiên đậu hũ, kim châm ở cửa hàng tiện lợi, có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi lại ngồi trong một quán cà phê ngoài trời bên sông, ăn món trà chiều tinh tế.

    Lục Vũ Thâm không có ý kiến gì với bất kỳ yêu cầu nào mà tôi đưa ra.

    Vì vậy mọi thứ diễn ra suôn sẻ một cách bất thường.

    Nhưng tôi rõ ràng biết rằng đây chỉ là một bữa tiệc Hồng Môn đang chờ tôi.

    Tôi cúi đầu ăn bánh, giả vờ không quan tâm hỏi anh:

    "Không biết người ngoài còn tưởng Lục Tổng đang đưa tiền cho tôi đâu."

    Anh cũng không để ý đến sự chế giễu trong câu nói của tôi.

    "Đưa tiền thì không cần vòng vo như thế, có kiếm được nhiều hay ít còn phải xem bản lĩnh của Thẩm tiểu thư."

    Lục Vũ Thâm liếc qua vết son trên tách trà của tôi, lúc tôi học đại học, tôi còn không dám tô son nhiều khi ở trước mặt anh.

    Để quên đi cảm xúc, tôi đi du học ba năm, công việc làm ăn của tôi nhiều hơn số phim chúng tôi từng xem cùng.

    "Trong ba tháng, toàn bộ chiến lược quảng bá của công ty tôi sẽ tập trung vào sản phẩm của Lục Tổng.."

    Tôi đóng hợp đồng lại, giải thích hết mọi kế hoạch của mình.

    Anh cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thỉnh thoảng hỏi dò về chi tiết kế hoạch của tôi

    Nếu không phải vì mối quan hệ ba năm trước, tôi tin rằng chúng tôi sẽ là đối tác hợp tác rất tốt.

    Tôi cố gắng tự thuyết phục mình rằng anh chỉ là một đối tác bình thường, nhưng trong lòng tôi lại luôn dao động khi nhìn vào ánh mắt anh.

    Tôi từng nghĩ đôi mắt chân thành nhất trên đời là trong sáng nhất, nhưng giờ đây, khi nhìn vào ánh mắt ấy, tôi không còn nghĩ vậy nữa.

    Mạnh Vận nói đúng, kiểu mắt của anh như vậy, đuôi mắt hơi lên cao và dài, đôi mắt trong suốt và sạch sẽ.

    Đôi mắt này, ngay cả nhìn chó cũng đầy tình cảm.

    Nhưng bây giờ anh lừa tôi, lại giả vờ chân thành như vậy.

    Tôi hỏi: "Lúc chia tay, từng trong cái nháy mắt anh có hối hận không?"

    Vừa nói ra, tôi đã hối hận.

    Có lẽ kết quả tốt nhất cho tôi và Lục Vũ Thâm là trở thành đối tác thương mại, nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.

    Tôi lừa anh, anh lừa tôi.

    Cả hai chúng tôi xem như hòa nhau.

    Gió sông thổi làm tôi lâng lâng, tôi nghi ngờ ly trà của mình không phải là trà mà là rượu.

    Nếu không sao tôi lại không tỉnh táo đến mức này, hỏi ra những câu hỏi không nên hỏi.

    Lục Vũ Thâm cúi đầu tự chế giễu, nhìn gió thổi tóc tôi bay.

    Một lúc lâu sau, anh nói: "Hối hận vì đã bị Thẩm tiểu thư lừa suốt bốn năm, hay hối hận vì cuối cùng không có được danh phận gì từ cô?"

    "Dù sao với tài lực của Thẩm tiểu thư, tặng tôi một hai căn nhà ở thànnh phố M cũng không phải vấn đề."
     
  5. tranhtranh123

    Bài viết:
    0
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    7

    Tin tức về việc Lục Vũ Thâm phát hành quyền đại lý đã lan ra khắp M thành.

    Cùng với đó, tôi cũng bị đẩy lên đỉnh cao của mọi tin đồn.

    Có người nói Lục Vũ Thâm chưa quên tôi, còn có người nói anh đang đợi cơ hội trả thù.

    Vì năm xưa tôi chính là người vì anh nghèo mà đòi chia tay.

    Dù sao những tin đồn trong giới cũng có thật có giả, chẳng ai biết được sự thật.

    Mạnh Vận mời tôi đi bar uống rượu, cũng mời một bàn mấy cậu sinh viên nam thích chơi.

    Những cậu sinh viên gọi tôi là "chị" liên tục, trong khi trò chơi đang rất sôi nổi.

    Tôi ngồi ở tầng hai của bar, nhìn xuống đám đông phía dưới.

    Tiếng đá viên va chạm vào thành cốc nghe lanh canh, tôi uống vài ly mà cảm thấy nhàm chán.

    Một vài người bạn trò chuyện mãi ại quay lại đề tài Lục Vũ Thâm.

    Tôi ngẩn ngơ nhìn vào màn hình điện thoại, không có mục đích.

    DJ của bar thay nhạc, tiếng hò reo của mọi người tràn vào tai tôi.

    "Quay lại."

    Tin nhắn này đến từ Lục Vũ Thâm, tôi vừa mới thêm anh vào danh bạ vài hôm trước.

    "Không đến chào hỏi đối tác hợp tác của mình sao?"

    Màu xanh đậm trong không gian mờ ảo chẳng thể bắt mắt người khác, nhưng tôi vừa quay lại vẫn nhận ra anh.

    Lục Vũ Thâm ngồi ở góc bàn sát tường, ly rượu trong tay anh dao động theo ánh sáng.

    Anh giơ tay kính tôi một ly

    Giống như một lời mời nguy hiểm.

    * * *

    8

    Lục Vũ Thâm nhấp một ngụm rượu trong ly.

    Ở khoảng cách gần như vậy, anh mới có thể nhìn rõ tôi hiện tại trông thế nào.

    Tôi mặc một chiếc váy dài làm từ vải nhung tơ, đeo đai váy, áo khoác thì vì trời nóng mà treo lửng lơ trên người, chẳng buồn mặc vào.

    Chắc chắn so với hình ảnh trong trí nhớ của anh, tôi đã thay đổi.

    Trong ký ức của anh, Thẩm Hi Duyệt là một cô sinh viên mặt mộc, tóc dài thẳng đen.

    Còn hiện tại, mắt tôi hơi xếch, tóc xoăn rủ xuống vai, lớp trang điểm tỉ mỉ và hoàn hảo.

    Anh uống nốt nửa ly rượu, ánh mắt lướt qua chiếc dây chuyền ruby trước ngực tôi.

    "Không có tôi, cuộc sống của cô vẫn cứ thú vị như vậy sao, Thẩm tiểu thư?"

    Không hiểu sao, tôi bỗng thấy muốn trêu anh.

    "Như thế nào, Lục tổng không phải đến quán bar để tìm chút thú vui sao?"

    Lục Vũ Thâm nhìn qua tôi, mắt lướt nhanh qua vài sinh viên đang tụ tập sau lưng tôi, rồi nói nhẹ nhàng:

    "Vẫn như ngày xưa, khẩu vị của cô chẳng thay đổi gì."

    "Vẫn thích những chàng trai sinh viên nghèo."

    Nhạc nền ồn ào, tôi hơi cúi người, tóc dài rủ xuống vai anh.

    Anh vô tình ngẩng đầu lên, dường như đang cố hòa hợp với tôi.

    "Mấy cậu trai sinh viên thật tuyệt, đơn giản, dễ lừa, lại thật thà chân thành.."

    Khi những lời này bật ra, tôi bỗng cảm thấy có chút chạnh lòng.

    Cũng nhờ chút say rượu, tôi thò tay nhẹ nhàng nắm cằm Lục Vũ Thâm.

    Anh không né tránh, chỉ im lặng nhìn vào mắt tôi.

    Chắc anh hiểu tôi lúc này đang e dè thế nào, vì đầu ngón tay tôi không kiểm soát được mà run lên.

    "Thẩm tiểu thư ngày thường cũng như vậy, động tay động chân với người lạ?"

    Tôi vội vàng rút tay lại, cười.

    "Tôi chỉ làm vậy với những người đẹp thôi."

    Khoảng cách gần như vậy làm tôi cảm thấy khô cứng trong cổ họng.

    Lục Vũ Thâm nắm lấy chiếc dây chuyền của tôi, kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi thêm một chút.

    "Vậy tôi phải cảm ơn Thẩm tiểu thư đã khen tôi."

    Tôi che đi hầu hết ánh sáng từ đèn chiếu xuống anh, nhìn từ xa, chúng tôi giống như một cặp tình nhân đang thì thầm trong góc tối.

    "Nếu anh vẫn nghèo như vậy, tôi cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc nuôi anh."

    Những lời của một kẻ nghiện rượu luôn thẳng thắn như vậy.

    Một chàng trai sinh viên mặc áo len màu sữa kéo tôi lại.

    Chắc chắn là Mạnh Vận ra chiêu trò.

    "Chị ơi, chúng ta vẫn chưa uống hết rượu mà?"

    Lục Vũ Thâm nhíu mày.

    "Nhìn ra là, không chỉ mình tôi cần cơ hội này."

    Tôi mỉm cười trêu anh: "Sao, Lục tổng ghen rồi à?"

    "Ghen thì cũng đến chơi với tôi đi."

    * * *

    9

    Mấy ngày sau đó, mọi liên lạc giữa tôi và Lục Vũ Thâm chỉ giới hạn trong công việc.

    Mạnh Nguyên lại quả quyết rằng Lục Vũ Thâm trở về chỉ vì tôi.

    Khi tôi hỏi tại sao, anh ấy chỉ ậm ừ che giấu.

    Từ hồi đại học, Mạnh Nguyên đã khinh thường Lục Vũ Thâm. Anh ta cho rằng Lục Vũ Thâm nghèo và tự cao.

    Mạnh Nguyên luôn không hiểu nổi, một sinh viên nghèo phải vay mượn học phí như Lục Vũ Thâm, sao lại có sức hút lớn đến vậy.

    Câu chuyện về lần đầu chúng tôi cãi nhau cũng liên quan đến Mạnh Nguyên.

    Năm ba đại học, vào sinh nhật của Mạnh Nguyên, chúng tôi cùng nhau uống rượu trong phòng riêng của quán bar tới tận nửa đêm.

    Lục Vũ Thâm gọi cho tôi hơn mười cuộc gọi nhỡ.

    Hôm ấy tuyết rơi, những bông tuyết rơi lên chiếc áo khoác đen của anh.

    Anh mặc chiếc áo khoác ngắn màu đen, giá không quá năm trăm, đứng đó, bóng anh cao lớn trong ánh sáng yếu ớt.

    "Thẩm Hi Duyệt, sao em lại uống rượu thế này?"

    Hôm ấy, tôi uống đến say mèm, chưa kịp thay áo hàng hiệu, tuyết rơi lên mi giả, tôi đi giày cao gót và chạy về phía anh.

    "Anh có biết anh đang làm gì không?"

    Tôi và Lục Vũ Thâm đứng ngoài cửa một quán bar ở thành phố M, cãi nhau trận đầu tiên kể từ khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò.

    Rượu làm tôi choáng váng, đầu óc càng mơ hồ.

    Lục Vũ Thâm nói mà tôi không hiểu gì cả: "Nếu em thiếu tiền, cứ nói với anh."

    Tôi không suy nghĩ được rõ ràng, lời nói cũng rời rạc.

    "Nhưng mà.. anh nghèo mà.. em.."

    "Vậy mà anh vẫn làm hết tất cả vì em.. vì em.."

    Gió lạnh làm tay tôi tê cóng, Lục Vũ Thâm mặt tối lại, kéo tôi vào lòng.

    Nhưng áo khoác của anh quá ngắn, không thể mang lại chút lãng mạn nào.

    Tôi nắm lấy cổ áo anh, khóc nức nở.

    "Tại sao anh lại la mắng em? Tại sao lại đối xử với em như vậy?"

    Cái nụ hôn ấy như một cuộc cãi vã không thể hàn gắn, tất cả sự tức giận đều dồn lên môi.

    Tôi yêu anh, tôi lặp đi lặp lại.

    Lục Vũ Thâm đôi mắt ướt, nhìn tôi như thể chúng đã đổ đầy tuyết tan.

    Giận và yêu đan xen vào nhau.
     
  6. tranhtranh123

    Bài viết:
    0
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    10

    Đến khuya, chúng tôi ở lại qua đêm tại một khách sạn gần trường.

    Đêm đó không có gì xảy ra. Sau khi tắm xong, tôi ôm lấy tay Lục Vũ Thâm, ngủ thật say.

    Lục Vũ Thâm thức đến sáng.

    Khi tôi tỉnh dậy, thấy mình nằm trên giường khách sạn, Lục Vũ Thâm đang chống cánh tay, ngủ nhẹ nhàng.

    Anh lên tiếng trước tôi.

    "Thức dậy rồi sao?"

    Cơn say rượu đã tan hết, tôi lo lắng hỏi anh.

    "Sao lại chọn khách sạn đắt thế này?"

    Lục Vũ Thâm không quan tâm, chỉ vuốt đầu tôi.

    "Vì bạn gái anh chê anh nghèo."

    Nghe có vẻ anh đang tỏ ra chút tủi thân.

    Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng đã lên, giờ chắc chắn là giữa trưa.

    Lục Vũ Thâm do dự một chút rồi đưa điện thoại cho tôi xem.

    Trên màn hình là bức ảnh tôi đang uống rượu cùng Mạnh Vận và bạn bè.

    May mà tôi ngồi ở góc khuất, không quá lộ liễu như mọi khi.

    "Em làm gì ở đây vậy?"

    Tôi nhìn vào màn hình, cố gắng tìm lý do hợp lý.

    "Là em trai em, nó bệnh nặng hơn.."

    "Yêu cầu một chút tiền."

    Lục Vũ Thâm nhíu mày.

    Tôi biết anh không thể giống như mấy ông chủ lớn, một cái vẫy tay là có thể chuyển tiền ngay.

    Anh hỏi tôi: "Cần bao nhiêu?"

    Tôi không biết cần bao nhiêu, chỉ lo lắng nắm chặt mép chăn.

    "Đã.. đã giải quyết rồi, chỉ là tôi đi uống rượu.. rồi.."

    Anh không nói gì, chỉ nhìn vào giấy dán tường khách sạn, im lặng một lúc.

    Tôi sợ anh tức giận, bèn tùy tiện nói một con số không quá phóng đại - 5 vạn.

    Số tiền đó đối với Lục Vũ Thâm, người còn đang vay tiền học phí, thật là một khoản lớn.

    * * *

    11

    Lục Vũ Thâm đi ngân hàng xoay cho tôi tám vạn.

    Trong thẻ ấy là toàn bộ gia sản của một chàng trai nghèo.

    Tôi chưa bao giờ nghĩ anh lại chuyển tiền cho tôi.

    "Lục Vũ Thâm, anh điên rồi!"

    "Trước tiên chữa bệnh cho em trai đi, sau này không được đến những chỗ như vậy nữa."

    Tôi nhìn vào giao dịch chuyển tiền, nước mắt cứ rơi mãi.

    "Em không muốn, vậy anh sẽ sống sao đây?"

    Ở đầu dây bên kia, anh nhẹ nhàng cười: "Anh còn chút tiền, tháng sau có tiền thưởng. Khoản này.. sau này sẽ trừ vào tiền sính lễ của anh."

    "Còn thiếu tám vạn tiền sính lễ, được không?"

    Tôi nghẹn ngào đến mức không thể nói nên lời.

    "Duyệt Duyệt, bạn trai của cậu đang ở dưới lầu."

    Từ ban công phòng ký túc xá, tôi nhìn xuống, Lục Vũ Thâm vẫn mặc chiếc áo khoác lông màu đen, cầm chiếc điện thoại cũ có màn hình vỡ của mình.

    Anh ngẩng đầu lên và ánh mắt chúng tôi gặp nhau.

    "Xuống đi, anh nhớ em một chút."

    * * *

    12

    Giờ đây, Lục Vũ Thâm sẽ không còn mặc chiếc áo khoác lông đen có lỗ nữa, nắm tay tôi và vội vã đưa tôi về chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về trường.

    Mặc dù không có thay đổi lớn về diện mạo, nhưng dường như tất cả đã thay đổi.

    Ngày ký hợp đồng, Lục Vũ Thâm mặc bộ vest nhung ôm người, tay đeo chiếc đồng hồ màu xanh mà ba tôi mới để ý đến gần đây.

    Nếu chỉ xét về ngoại hình, Lục Vũ Thâm trông không giống một người nổi bật trong giới doanh nhân, nụ cười của anh có hai lúm đồng tiền nông, khí chất thanh thoát và lạnh lùng.

    Mạnh Vận nói rằng Lục Vũ Thâm có một người anh trai, gia đình đều do anh trai anh ta quản lý, vì vậy trước kia anh ta không nổi bật.

    Chỉ sau khi tốt nghiệp đại học đi du học, về nước là anh ta như biến thành một người khác, không nhận ai trong giới kinh doanh, tàn nhẫn và độc ác.

    Anh ta theo đuổi tôi bằng cách tặng tiền, không phải là không có lý do.

    Ý của Túy Ông không phải là rượu

    Tôi ký hợp đồng xong, thể hiện một nụ cười khách sáo hoàn hảo với Lục Vũ Thâm.

    "Lục tổng, hợp tác vui vẻ."

    Anh không thay đổi sắc mặt, khi bắt tay tôi, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay tôi.

    Tôi lại cảm thấy rợn tóc gáy.

    Vì theo tất cả quy trình hiện tại mà nói, các điều khoản Lục Vũ Thâm đưa ra đều hợp pháp.

    Tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần, không tìm thấy bất kỳ điểm nào có thể gây bất lợi cho tôi.

    Nỗi sợ hãi chưa biết mới thực sự đáng sợ.

    Vì vậy, tôi thử hỏi một câu.

    "Lục tổng, tội phạm kinh doanh thì có thể ngồi tù không?"

    Anh ngồi trên ghế giám đốc, nhẹ nhàng cười, hỏi lại tôi.

    "Cô Thẩm có lo lắng gì không?"

    Theo kế hoạch ban đầu của tôi, tôi phải tìm ra điểm yếu của Lục Vũ Thâm trước, rồi chuyển thế tấn công.

    Nhưng hợp đồng này, từ lúc phác thảo đến khi xác nhận, hầu hết công việc đều do tôi một mình thực hiện.

    Tất cả các bước đều qua tay tôi.

    Tôi lại không tìm thấy một chút vấn đề nào.

    "Lục tổng, mặc dù nhà chúng tôi có tiền, nhưng ba mẹ tôi vẫn thiếu tiền để dưỡng lão."

    "Nếu thua lỗ, tôi chỉ còn cái mạng rẻ mạt này để đền bù."

    Câu này của tôi khiến Lục Vũ Thâm ngồi đó bật cười.

    Anh thu hợp đồng mà tôi vừa ký vào trong hộp tài liệu.

    "Thẩm Hi Duyệt có ai nói với cô là nếu chơi không nổi thì đừng chơi không?"

    "Chúng ta sẽ gặp nhau tại buổi họp báo."
     
  7. tranhtranh123

    Bài viết:
    0
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    13

    Dù bên ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng tôi tâm loạn như ma

    Ra khỏi tòa nhà văn phòng, tôi thở dài một hơi, quay đầu gọi điện cho vài người bạn.

    "Chị mới kiếm được đồng tiền lớn, mau thỉnh đại gia mời mọi người ăn cơm."

    Trời đất rộng lớn, ăn cơm quan trọng nhất.

    Mạnh Vận dẫn theo em trai cô ấy, còn có vài người bạn cũ.

    Từ khi chia tay Lục Vũ Thâm, tôi đã tự dối mình trong những buổi tiệc tùng, say sưa dưới ánh đèn bar, đắm chìm trong những đêm dài không thể chịu nổi.

    Vậy là, tôi lại uống say đến mức không còn biết gì vào lúc chuyển sáng.

    Khi tôi mở cửa phòng riêng để ra ngoài tỉnh táo lại, tôi nghe thấy mấy người quen ở ngoài cửa chào: "Lục tổng!"

    Mở cửa ra, lại gặp Lục Vũ Thâm.

    Tôi mơ màng hỏi anh: "Sao lại là anh?"

    Anh nhìn tôi như vậy, khuôn mặt không thể rõ trong ánh đèn chập chờn.

    "Buổi tiệc ăn mừng của Thẩm tiểu thư, sao không mời tôi?"

    * * *

    14

    Gặp Lục Vũ Thâm hai lần trong một ngày, nếu không phải anh ta theo dõi tôi, tôi không nghĩ ra lý do khác.

    Tôi vốn không giỏi uống rượu, miệng lúc nào cũng nhanh hơn đầu óc.

    "Lục Vũ Thâm, có phải anh vẫn lưu luyến tình cũ với tôi không? Sao tôi tới đây mà anh vẫn theo sau?"

    Lục Vũ Thâm cười nhìn tôi bước theo anh, giọng anh nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.

    "Có vài người bạn hẹn uống rượu ở đây, nghe nói cô cũng ở đây, tôi qua xem thử."

    Đi đến dưới chiếc đèn đường, chiếc áo khoác ôm người khiến anh trông cao lớn hơn, anh toát ra một mùi hương gỗ kỳ lạ.

    Tối nay không có tuyết, chỉ có gió thổi khiến tôi cảm thấy lơ mơ.

    Tôi dường như không nhìn rõ anh, vô thức đứng gần anh hơn, gần đến mức mùi rượu của tôi bao lấy chúng tôi.

    Giống như hai kẻ say rượu nép vào nhau dưới ánh đèn.

    Tôi tựa vào người anh hỏi: "Tại sao anh không cần tôi nữa?"

    Mới vừa cười xong, anh lại lạnh mặt, tôi nghi ngờ không biết có phải chỗ này không hợp với anh không.

    Nếu không, sao anh lại nổi giận ngay khi vừa đến?

    Anh nâng mặt tôi lên, nhìn tôi từng chữ một và nói.

    "Thẩm Hi Duyệt, là cô không cần tôi."

    Tôi ngẩng đầu lên đấm anh một cái.

    "Vậy anh không hỏi tại sao sao?"

    Cú đấm này khiến tôi đau đến mức phải lùi lại.

    Lục Vũ Thâm nắm chặt cổ tay tôi.

    "Thẩm tiểu thư, chơi chán thằng nghèo thì đổi người khác, tôi còn phải chạy đến đây mất mặt sao?"

    Tôi lúc nào cũng không hiểu anh đang nghĩ gì, dù sao bây giờ đầu tôi cũng chậm.

    Tôi theo lời anh tiếp tục: "Không phải chơi chán."

    Anh nhướn mày: "Còn muốn chơi nữa à?"

    Lần này tôi say đến mức còn hơn lần trước.

    Nhưng tôi vẫn bực tức ôm lấy cột điện, quay lưng lại với Lục Vũ Thâm.

    "Nhưng anh vẫn nói muốn trở lại trả thù tôi."

    Lục Vũ Thâm cởi áo khoác phủ lên người tôi.

    "Ai nói tôi muốn trả thù em."

    "Em làm ăn với tôi."

    "Hợp đồng em đã xem qua nhiều lần, còn nghĩ tôi đang trả thù em?"

    Mơ màng, tôi tưởng như có tuyết rơi, thời gian quay lại đêm chúng tôi còn yêu nhau.

    Chúng tôi hôn nhau dưới đèn đường, lâu đến nỗi tuyết tan hết.

    Đêm thực tế càng ngày càng lạnh, Lục Vũ Thâm nhìn tôi say đến mất ý thức.

    Anh mở điện thoại, vào file ghi âm.

    Trong điện thoại, chính là giọng của tôi.

    "Lục Vũ Thâm chỉ là một thằng nghèo, tôi thích anh ta cái gì?"

    "Yêu đương với anh ta lâu như vậy, chẳng qua là chơi chơi thôi, chơi chán thì đổi người khác mà thôi."

    Đúng là giọng tôi, nhưng đoạn ghi âm đã bị cắt ghép.

    Mạnh Vận, Mạnh Nguyên mỗi lần khuyên tôi đừng yêu quá sâu, tôi luôn dùng "chơi chơi" để đối phó họ.

    Nhưng tôi không thể phản bác.

    Vì những lời này, thật sự tôi đã nói.

    "Trước kia tôi thực sự nghĩ có người yêu tôi, có thể chỉ có tôi trong mắt họ."

    "Thẩm Hi Duyệt, sau này chơi trò chơi đừng quá nhập tâm, đừng giả vờ sâu đậm như vậy."

    Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, Lục Vũ Thâm nhìn vào mắt tôi, vừa đau lòng vừa khó hiểu.

    "Giờ tôi là gì, là một đối tác chơi không đành lòng bỏ, hay là em thật sự đã từng yêu tôi?"

    * * *

    15

    Khi tôi tỉnh lại, tôi lại ở trong một phòng khách sạn.

    Nhưng lần này chỉ có một mình tôi.

    Thì ra Lục Vũ Thâm đã biết từ lâu, biết rõ thân phận thật sự của tôi.

    Anh ấy còn chơi trò yêu đương với tôi lâu đến thế.

    Tôi không nhớ Lục Vũ Thâm cuối cùng đã nói gì.

    Tất cả những hình ảnh trong đầu tôi dường như không rõ ràng.

    Mở điện thoại lên, tôi mới thấy tin nhắn của Mạnh Vận gửi cho tôi.

    "Cậu có biết tại sao Lục Vũ Thâm đột nhiên mất tích không?"

    Tôi không quan tâm, trả lời: "Bây giờ tôi có lẽ đã biết rồi."

    Mạnh Vận trả lời: "?"

    Tôi giả vờ thản nhiên: "Chuyện cũ thì đã qua rồi."

    "Vì Mạnh Nguyên."

    Tim tôi đột ngột căng thẳng.

    "Tôi đã thấy lịch sử tin nhắn của Mạnh Nguyên, nó từng gửi tin nhắn đe dọa Lục Vũ Thâm, đã lưu lại một số bức ảnh, ghi âm và video của chúng ta."

    "Bảo anh ta nói mình là tiểu thư nhà giàu, từng quen vô số bạn trai, lần này chỉ là chơi đùa với anh ta thôi."

    Mạnh Vận dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Mạnh Nguyên dù sao cũng là em trai tôi, anh ấy đã yêu cậu nhiều năm, hy vọng cậu đừng.."

    Tôi cắt lời cô ấy: "Anh ta khi nào tìm được Lục Vũ Thâm?"

    Mạnh Vận: "Lúc học năm ba, đã nói mấy lần rồi."

    Tôi đã biết, thực ra mọi chuyện đã có dấu hiệu từ lâu.

    Không ngờ Mạnh Nguyên lại kéo sinh nhật đến muộn như vậy, không ngờ tôi vừa bước ra khỏi quán bar đã gặp Lục Vũ Thâm, không ngờ từ hôm đó anh ấy lại trở nên khác lạ.

    Anh ấy biết từ năm ba tôi đang lừa dối anh ấy.

    Tắt cửa trò chuyện, tôi mới nhìn thấy tin nhắn từ Lục Vũ Thâm.

    "Tỉnh rồi à?"

    "Tôi mua bữa sáng để trước cửa phòng."

    Bữa sáng treo trên tay nắm cửa vẫn còn ấm, tôi đáp lại: "Cảm ơn."

    Đối diện đang nhập tin, liên tục năm phút.

    Cuối cùng chỉ trả lời một từ: "Ừ."
     
  8. tranhtranh123

    Bài viết:
    0
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    16

    Lúc đầu tôi nghĩ buổi họp báo sẽ diễn ra suôn sẻ.

    Không ngờ, dư luận lại xâm nhập mạnh mẽ.

    Lục Vũ Thâm bị lộ ra là con riêng, mẹ anh ta là tiểu tam.

    Hầu hết mọi người ở thành phố M đều nhìn vào tài sản của gia đình Lục, sau chuyện này, tình hình xoay chuyển ngay lập tức.

    Tôi còn chưa kịp gọi điện cho Lục Vũ Thâm, đã nhận được tin nhắn của anh.

    Anh nói: "Buổi họp báo sẽ tiếp tục đẩy mạnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng lo."

    Bây giờ anh đang ở giữa tâm bão, mà lại còn an ủi tôi.

    Cả sáng hôm đó tôi cảm thấy lo lắng, gọi điện cho Lục Vũ Thâm mà không thể liên lạc được.

    Kỳ thật giữa thời khắc này, tôi cũng không rõ.

    Liệu tôi sợ rằng vụ làm ăn này thất bại, hay là Lục Vũ Thâm gặp phải chuyện gì.

    Giống như tôi đã lừa dối chính mình suốt ba năm, rồi một đêm mọi thứ sụp đổ.

    Lục Vũ Thâm từ năm ba đã biết tôi lừa dối anh, trong năm cuối cùng bên tôi, anh ấy đã thử dò hỏi nhiều lần.

    "Thẩm Hi Duyệt, nếu em có chuyện gì, có thể nói cho anh biết."

    "Nói ra anh sẽ không truy cứu nữa."

    Lúc đó tôi tưởng anh đang đùa, nhưng không biết anh đã tự nuốt nghẹn những bức ảnh đó bao lâu.

    * * *

    17

    Lục Vũ Thâm và anh trai cùng cha khác mẹ.

    Mẹ anh trai anh đã mất từ sớm, qua đời vì bệnh tật.

    Sau đó mẹ Lục Vũ Thâm mang thai rồi vào cửa gia đình Lục.

    Từ nhỏ, Lục Vũ Thâm đã bị gọi là con hoang, còn bắt người trong nhà phải gọi như vậy, ai không gọi sẽ bị đuổi việc.

    Những lời nhục mạ này thực sự đáng ghét, nhưng sự dung túng của bậc trưởng bối mới là điều khiến người ta nghẹt thở nhất.

    Lục phụ không bao giờ quan tâm đến chuyện gia đình, Lục mẫu chỉ biết chiều chuộng con trai cả.

    Bà ta nghĩ chỉ cần chiều chuộng anh trai Lục, thì vị trí của bà ta mới ổn định.

    Lục Vũ Thâm chính là lớn lên trong hoàn cảnh đó.

    Mẹ ruột của mình lại đi chiều chuộng một đứa trẻ khác.

    "Vậy nên lúc Lục Vũ Thâm đi học đại học, hồ sơ của anh ấy ít ỏi như vậy, chúng tôi hỏi hết người quen mà không có ai biết gì về anh ấy."

    Mạnh Vận kể cho tôi nghe về cuộc đời của Lục Vũ Thâm, nhìn biểu cảm của tôi ngày càng trở nên trầm trọng.

    "Thế nào, cậu thấy thương xót à?"

    Tôi liếc cô ấy một cái rồi hỏi: "Cậu lấy đâu ra mấy câu chuyện rối rắm như vậy?"

    "Ê, đâu phải chuyện rối rắm gì, đây là sự thật đấy. Tôi đã hỏi thăm từ tai mắt ở thành phố A đấy."

    Trong điện thoại, tin nhắn của Lục Vũ Thâm vẫn chỉ dừng lại ở "Chờ tin tôi."

    Dưới sóng gió dư luận, buổi họp báo kéo dài thời hạn.

    Chúng tôi đã một tuần không liên lạc.

    Những gì Mạnh Vận nói, thật giả lẫn lộn, tôi muốn tự mình đi tìm hiểu cho rõ.

    * * *

    18

    Tôi gọi điện cho Lục Vũ Thâm.

    Anh ấy nghe máy, rồi im lặng ngay sau câu chào: "Xin chào."

    Tôi đơn phương hỏi anh: "Lúc học đại học anh thật sự nghèo đến mức đó sao?"

    Nói ra thì buồn cười, cuối cùng tôi quan tâm nhất lại là liệu Lục Vũ Thâm có lừa tôi hay không.

    Anh trả lời: "Đúng vậy"

    Chỉ một chữ đơn giản, anh cũng không giải thích tại sao, không kể tôi nghe về những mối quan hệ phức tạp trong gia đình anh.

    Nhưng tôi chỉ cần nghe một chữ đó.

    "Vậy số tiền tám vạn là từ đâu ra?"

    Anh ấy ngớ người, rõ ràng không ngờ tôi lại hỏi chuyện này.

    "Là số tiền cậu cho tôi để tôi chữa bệnh cho em trai ấy."

    "Tôi nhớ rồi."

    Lục Vũ Thâm vốn là người ít nói, khi mới quen tôi, anh cũng vậy.

    Sau này dần dần cởi mở hơn, mới bắt đầu chịu chia sẻ một câu dài với tôi.

    Lúc bên anh, phần lớn tôi là người nói, tôi hỏi anh có nghe không.

    Anh ấy lại nhắc lại những điều tôi vừa nói, như thể mở lại ký ức của chúng tôi.

    "Tiền học bổng ba năm tôi nhận được bốn vạn năm, dự án năm nhất cầm 5k, năm hai tham gia nhiều cuộc thi, làm gia sư và những công việc part-time khác.."

    "Tôi đã đưa cậu tám vạn, số tiền còn lại 5k là tiền sinh hoạt cho năm sau."

    Vậy nên, lúc đó Lục Vũ Thâm thực sự đã cho tôi tất cả những gì anh có.

    Tôi nói với anh: "Xin lỗi."

    "Cũng không sao đâu."

    Anh cười: "Thật ra thì tôi cũng chỉ có hai bàn tay trắng."

    "Toàn thân trên dưới, chỉ có thể cho em tám vạn thôi."

    Gia thế với anh như một cái xiềng xích, một gánh nặng.

    "Lục Vũ Thâm."

    "Ừ?"

    "Hay là chúng ta thử làm lại từ đầu đi?"

    Anh ấy im lặng một lúc lâu.

    Tôi lo lắng như lần đầu tiên tỏ tình với Lục Vũ Thâm.

    Ngày hôm đó, dưới ánh hoàng hôn từ cửa sổ lớn của thư viện, tôi đã ghé tai anh.

    Nghe anh ấy cười nhẹ nói: "Anh thích em."

    Câu thoại mà tôi chuẩn bị cả đêm bị anh phá vỡ hoàn toàn.

    Giờ đây, tôi không biết phải nói gì.

    "Anh nghe em nói, suốt những năm đại học em đã yêu anh, ngay cả sau khi chia tay em vẫn nghĩ về anh, những ghi âm và video ấy em có thể giải thích từng cái một."

    "Diễn xuất của em tệ vậy, nếu không yêu anh đã bị anh phát hiện từ lâu rồi. Em.."

    Lục Vũ Thâm cười khẽ, giọng anh có chút khàn, không biết có phải đây là lần đầu tiên anh cười sau mấy ngày qua không.

    "Ừ, anh biết rồi."

    "Chuyến về M thành này cũng dạy cho anh một điều."

    "Anh yêu em nhiều hơn những gì anh nghĩ."

    * * *

    19

    Ngày Lục Vũ Thâm đối diện với dư luận là một ngày trời nắng.

    Vì chuyện này, anh đã quay lại thành phố A một lần.

    Anh thẳng thắn đối diện với mọi nghi vấn, phá bỏ từng rào cản đã từng kiềm chế anh.

    Bằng chứng cho thấy mẹ Lục Vũ Thâm chỉ gặp Lục phụ một năm sau khi mẹ đẻ của anh qua đời.

    Những lời đồn về việc mẹ anh là tiểu tam hoàn toàn là bịa đặt.

    Anh đứng dưới ánh đèn sân khấu, nhìn lại những vết thương cũ, cuối cùng quyết định trở thành chính mình.

    "Tất cả những tin đồn về thân thế tôi, nếu gây tổn hại đến danh dự và tài sản của tôi, tôi sẽ thông qua luật sư để xử lý."

    "Pháp luật sẽ bảo vệ quyền lợi chính đáng của mọi người."

    * * *

    Tôi không nói với Lục Vũ Thâm rằng tôi đã đến thành phố A.

    Tôi có mặt dưới khán đài trong buổi họp báo mà anh công khai phản hồi.

    Tôi cảm thấy câu chuyện của chúng tôi không thể kết thúc một cách vội vã như vậy.

    Khi anh nhìn thấy tôi ở cửa, ánh mắt anh ngạc nhiên.

    Tôi ấp úng một lúc rồi nói: "Em cũng không muốn mất một hợp đồng lớn như vậy."

    Tôi vẽ một vòng tròn lớn.

    Lục Vũ Thâm nhìn tôi, cuối cùng cười.

    "Được thôi, sẽ không để em thua thiệt đâu."

    "Em chạy một quãng đường dài đến thành phố A chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?"

    Anh đứng dưới ánh đèn, bóng dáng mệt mỏi và cô đơn, nở một nụ cười hiền hậu.

    Tôi không thể kìm lòng nữa, lao vào vòng tay anh và hỏi lại:

    "Còn anh, chạy một quãng đường dài đến M thành là vì công việc với em sao?"

    "Đúng một nửa rồi?"

    "Gì cơ?"

    Đôi mắt anh, đẹp và sáng, chứa đầy niềm vui, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của tôi.

    Anh nói: "Đến đây là vì tìm em."

    Xong! Phiên ngoại hết tại đây!

    Cảm ơn bạn đã đọc.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...