[Edit] Bạn Trai Luôn Thành Boss Phim Kinh Dị - Tiểu Sinh Bất Tri

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi SSSTL, 6 Tháng sáu 2024.

  1. SSSTL

    Bài viết:
    0
    #1

    [​IMG]

    BẠN TRAI LUÔN THÀNH BOSS PHIM KINH DỊ

    Tác Giả: Tiểu Sinh Bất Tri

    Số chương: 164 chương

    Bản Convert: Gicungco.org

    Tình trạng bản Convert: Hoàn thành

    Tình trạng bản Edit: Đang tiến hành

    Tên Khác: Bạn Trai Tổng Hội Biến Thành Phim Kinh Dị Boss,


    Nam Hữu Tổng Hội Biến Thành Khủng Phố Phiến Boss

    Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, HE, Linh Dị, Xuyên Nhanh, Sủng

    Editor: SSSTL

    Giới thiệu:

    Chu Vũ chỉ là người bình thường, có bệnh tim, lường trước là sẽ chết sớm. Nhưng không ngờ còn có thể trọng sinh. Cậu dự tính sẽ an nhàn hưởng thụ cuộc sống mới, ai mà ngờ thế giới mà cậu xuyên qua lại chính là thế giới thần quái, mà cậu còn suốt ngày được buff cho có thể gặp quỷ, còn suốt ngày phải trơ mắt đối diện cùng một đám người luân hồi nơi đây, nhìn và đối xử với cậu như NPC vậy! Cùng với, người yêu của cậu luôn thành BOSS phim kinh dị.

    Chu Vũ:((cười héo)

    Đây là câu chuyện về một người bình thường xuyên đến các thế giới, làm NPC trong mắt người làm nhiệm vụ luân hồi, cùng nói chuyện yêu đương với BOSS trong phim kinh dị.

    Truyện này còn có tên là #đội luân hồi luôn ngủm trước mặt tôi

    #boss phim kinh dị yêu tôi

    #tôi cùng lệ quỷ hẹn hò

    Tác giả: Thế giới thứ hai bị tôi quậy banh rồi, có thể lướt nha, sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện đâu.

    Cả truyện đều theo mô tuýp xuyên là chính, công trước sau đều là một người!

    Tác giả làm văn không tốt, cốt truyện cẩu huyết, logic không đủ, SẢNG VĂN!

    Tag: Linh dị thần quái, Ngọt sủng, Xuyên nhanh

    Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Chu Vũ, vai phụ: Khác

    Tóm tắt một câu: Tôi và boss trong phim kinh dị nói chuyện yêu đương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2024
  2. SSSTL

    Bài viết:
    0
    Thế Giới I: 《 "Nữ" sinh kỳ quái》

    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả có lời muốn nói: Chú ý! Chú ý! Bởi vì giai đoạn trước cốt truyện yêu cầu nên phải gọi công là "nữ", nhưng công khẳng định là nam! Đừng hiểu lầm nha, tiểu thiên sứ đáng yêu của tôi QAQ.

    - _ _ _ _~

    Trên, dưới, bốn phương là vũ; xưa nay tới lui là trụ.

    Trong hư không vô tận, số lượng những ngôi sao lập lòe không thể đếm hết, mỗi một ngôi sao đều đại biểu cho một thế giới hoàn chỉnh, dòng sông vận mệnh lượn lờ quanh quẩn trong đó, quan sát sự vận chuyển của các thế giới.

    Ở trong một góc nhỏ của vũ trụ, những ngôi sao vốn dĩ sáng ngời đã ảm đạm xuống sắc, khác biệt với ngôi sao trung tâm đang càng thêm tỏa sáng lộng lẫy.

    Ngôi sao sáng rực rỡ này giống như virus làm ô nhiễm, hút cạn sinh lực của những thế giới xung quanh, và nó còn đang không ngừng tỏa sáng hơn nữa.

    Những thế giới khác đều chán ghét gọi ngôi sao đang tỏa sáng kia là -- thế giới Chủ Thần.

    *

    [Mục tiêu lần này đã được xác định,

    Nhân số đội Luân Hồi: 15 người

    Cấp bậc thế giới: Cấp B

    Nhiệm vụ cơ bản: Sống sót đến khi cốt truyện kết thúc

    Tiến vào thế giới: 《 "Nữ" sinh kỳ quái》

    Hashtag: Trường học kinh hoàng

    Cốt truyện cơ bản: Một nữ sinh bị câm tên là Phong Hạnh, là nạn nhân của một vụ bạo lực học đường nghiêm trọng, cho đến một lần bị đánh đến mức phải nhập viện, tính cách Phong Hạnh trở nên âm u, vặn vẹo. Sau khi quay về trường học, Phong Hạnh làm cho mọi người càng thêm chán ghét. Sau đó, Phong Hạnh chết, ngoài ý muốn mà chết, rơi từ lầu cao xuống. Trường học rất nhanh đã phong tỏa tin tức, nhưng kỳ dị là những nữ sinh học cùng lớp với cô ấy lần lượt chết thảm một cách bí ẩn, toàn bộ học sinh, giáo viên mỗi người đều cảm thấy bất an..]

    *

    Chu Vũ trong miệng ngậm một cái bánh mì, chậm rì rì mà đi trên đường phố, cùng dòng người vội vàng, hối hả xung quanh như tách làm hai bức tranh.

    Đi qua chỗ ngoặt trước mặt là đến cổng trường, cách thời gian chuông reo còn khoảng 20 phút nữa, nên cậu cũng không vội, trên tay cầm hộp sữa bò từ từ uống.

    Tính từ thời điểm Chu Vũ đi vào thế giới này đã được nửa tháng, cảm xúc từ mới lạ đến bình tĩnh, cậu không thể không cảm thán vận mệnh vô thường.

    Đời trước, cơ thể Chu Vũ từ nhỏ đã suy nhược, mỗi ngày đều phải uống thuốc, bệnh lớn bệnh nhỏ quanh năm.

    Thời điểm nghiêm trọng nhất chỉ có thể nằm trên giường bệnh dựa vào thiết bị truyền dịch duy trì sinh mệnh. Một thân thể yếu ớt như vậy được hưởng trợ cấp từ chính phủ mà miễn cưỡng trưởng thành cho đến năm mười lăm tuổi, sau đó Chu Vũ dựa vào trình kỹ thuật tự học mấy năm qua làm việc trả hết khoản vay trợ cấp cho chính phủ, dọn ra khỏi viện mồ côi, sống một cuộc sống tự do mà cô độc.

    Nhưng mà, cho dù có giỏi đến cỡ nào, vẫn ở tuổi 34 liền đột phát bệnh tim mà qua đời. Trong lúc thoi thóp, không phải không có oán hận cuộc đời bất công, nhưng rồi cũng đành bất lực.

    Cậu mồ côi, lại có lòng tự trọng rất cao, vì chứng minh chính mình không hề kém so với người khác mà nỗ lực cả đời.

    Chu Vũ hâm mộ những người có thân thể khỏe mạnh, nhưng lại không dám tiếp xúc với nhiều người, lo sợ vì cơ thể ốm yếu sẽ bị cười nhạo, xa lánh, vì vậy trước mặt người khác, cậu biểu hiện rất quái gở, cho đến lúc chết cũng không có một người bạn tri kỉ nào, không thể không nói đây là một chuyện bi ai.

    Sống lại một đời, cậu có được một thân thể khỏe mạnh mà chính mình vẫn luôn mong muốn nhất, còn trẻ ra mười mấy tuổi, hiện giờ đang là học sinh lớp 9.

    Càng khiến cho cậu hưng phấn hơn là hiện tại đang là thời điểm toàn bộ quốc gia chuẩn bị trở nên hưng thịnh, quốc gia yếu nhược ngày xưa đang tản phát ra sức sống bừng bừng mà phát triển. Kiếp trước có rất nhiều tiến bộ về mặt khoa học kỹ thuật vẫn chưa nảy sinh ở đây, cậu có thể làm được rất nhiều việc.

    Chu Vũ vừa đi vừa lên kế hoạch cho tương lai chính mình, thình lình nghe được tiếng xe đạp ngã xuống đất từ phía sau, theo bản năng liền quay đầu lại nhìn.

    Một chiếc xe đạp cũ kĩ ở trong mắt Chu Vũ ngã xuống trên đất, chủ xe chật vật nâng xe lên, tức hộc máu mà mắng sa sả một nữ sinh tóc đen: "Mày đi đường không có mắt sao? Có lỗ tai cũng để trưng à? Tao ấn chuông inh ỏi mà mày không nghe thấy a! Mày có biết xe này tốn bao nhiêu tiền không? Đem bán mày cũng không đủ tiền sửa xe nữa!"

    Ở thời đại này, có chiếc xe đạp là một chuyện nở mày nở mặt, giá xe cũng không rẻ, ít nhất những hộ gia đình bình thường nếu không thắt lưng buộc bụng tích góp hơn mấy tháng tiền lương là mua không nổi.

    Nữ sinh tóc đen ban nãy bị xe đụng ngã trên mặt đất, đang chậm rãi đứng dậy, lúc này mới làm người nhìn ra dáng người cao gầy.

    Chu Vũ cao hơn một mét bảy, nữ sinh chỉ thấp hơn cậu một cái đầu, đại khái khoảng một mét bảy, đối với nữ sinh ở độ tuổi này đã được tính là rất cao.

    Nữ sinh mặc đồng phục xanh trắng vừa dài, vừa rộng, kiểu dáng trang phục có vẻ khiến cô thêm gầy gò làm lòng người xót xa, còn quần áo thì dính cát đất lem luốc.

    Nữ sinh cúi đầu không nói lời nào, tóc đen rối tung xuống dưới, làm người khác không thấy rõ biểu tình.

    Chủ xe thấy nữ sinh vẫn luôn không nói chuyện nên có chút bực bội, trực tiếp lôi kéo quần áo cô, kêu gào muốn đi tìm hiệu trưởng trường ra làm chủ, rốt cuộc từ đồng phục có thể thấy được cô là học sinh trường Nhất Trung.

    Chu Vũ cũng là học sinh Nhất Trung, trước giờ vẫn luôn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng rốt cuộc đã sống qua một đời, đã là một người lớn, đối với học sinh độ tuổi này liền có một loại tâm lý của phụ huynh, không đành lòng nhìn nữ sinh bị chửi mắng nặng nề ở trước mặt mọi người, lỡ lưu lại bóng ma tâm lý thì sao?

    Vì thế, Chu Vũ tiến lên một bước chuẩn bị vì cô nói vài câu làm dịu lại tình huống.

    Nhưng không đợi Chu Vũ mở miệng, nữ sinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Chu Vũ, giãy thoát khỏi tay chủ xe một cách dễ dàng rồi nhanh chóng chạy đi mất.

    Chủ xe bị phản ứng của cô làm cho lảo đảo, đang muốn đuổi theo thì phát hiện nữ sinh đã chạy mất, đành phải lẩm bẩm chửi trong miệng, hùng hổ đẩy xe đi.

    Chu Vũ sững sờ tại chỗ nhìn drama hóa hài kịch, sau một lúc lâu mới không nhịn được bật cười, thiệt là, tự nhiên đi xen vào chuyện của người khác, đứa nhỏ lớn như vậy, cũng biết phân biệt xu lợi tỵ hại, bị mắng như vậy cùng lắm thì chạy thôi, quả nhiên mình vẫn là già rồi a ha ha!

    Nhìn đồng hồ điện tử trên tay, cách thời gian chuông reo không còn nhiều lắm, Chu Vũ bước nhanh hơn. Tuy rằng kiếp trước đã tốt nghiệp bằng nghiên cứu sinh học, chương trình học cấp hai đối với cậu mà nói lướt cái là qua, nhưng cậu không có thói quen đi học trễ. Kiếp trước Chu Vũ luôn duy trì tính cách nói là phải làm, có làm mới có ăn, hiện tại cũng không nghĩ sửa đổi lại tính cách này.

    Càng đi đến gần cổng trường là càng nghe được âm thanh ồn ào, là âm thanh của nhiều học sinh tụ tập lại ầm ĩ cái gì đó.

    Chu Vũ nhìn kỹ mới phát hiện ở bảng thông báo trước cổng trường có rất nhiều người vây quanh, còn thỉnh thoảng sẽ lên tiếng cười nhạo, một chút cũng không thèm để ý đến tiếng chuông vào học.

    Nữ sinh tóc đen ban nãy đang liều mạng chen chúc vào trong đám người nhưng bọn họ không có ý muốn mở đường cho cô, thỉnh thoảng có người còn chán ghét đẩy cô một cái, nữ sinh suýt chút nữa bị đám học sinh xô đẩy đến té xuống đất.

    "A ---! Ách a!" Nữ sinh phát bực, vừa xô ngược lại vài người vừa hung dữ kêu một tiếng đối với mấy nữ sinh đang cản đường trước mắt.

    Tiếng la khiến nhóm học sinh hoảng sợ, nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt của nữ sinh, mọi người liền cười vang.

    "Ha ha! Xem nè! Người điên tới rồi! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga a!"

    "Mày ghê tởm như vậy mà còn tưởng quen học trưởng hả? Ha ha! Mày cũng không sợ ghê chết học trưởng à?"

    Nữ sinh đối mặt với những câu miệt thị ác nghiệt cũng không nói chuyện, chỉ chen đến trước bảng thông báo.

    Từ góc độ của Chu Vũ nhìn qua chỉ có thể thấy được cô đang liều mạng xé xuống những thứ được dán trên bảng thông báo, vừa xé vừa hung dữ trừng mắt những người định ngăn cản mình.

    Có mấy nữ sinh ăn mặc, trang điểm thời thượng cũng không yếu thế đi lại gần, giữ chặt cánh tay cô, kéo người ra khỏi bảng thông báo, không cho nữ sinh xé những thứ kia xuống, trong đó có một nữ sinh tóc vàng lên tiếng mắng với chất giọng chói tai: "Con điên này! Mày còn dám xé? Không muốn sống nữa phải không? Tin tao nói cho ba tao, làm giáo viên đuổi học mày không! Người điên như mày nên vào bệnh viện tâm thần mới đúng!"

    "Đúng rồi! Chị Lý đem nhật ký của mày dán lên bảng là vì muốn tốt cho mày! Lát nữa học trưởng sẽ tới đây chẳng phải học trưởng sẽ biết mày thích anh ấy sao? Nói không chừng mày còn có thể nói chuyện yêu đương với học trưởng đó chứ! Ha ha ha!"

    Mọi người túm tụm lại mà cười, mỗi người đều mang ác ý nhìn chăm chú vào nữ sinh tóc đen cao gầy kia, giống như cô phạm vào tội nặng không thể tha thứ, hận không thể bắt cô tự sát tại chỗ cho thỏa đáng.

    Từ những lời cười nhạo của đám học sinh có thể biết được, nhật ký của nữ sinh có viết những lời tỏ tình, say đắm tuổi học trò cho người nào đó, lại bị những đứa học sinh gan to này dán lên bảng thông báo trước trường học.

    Ở thời đại này tư tưởng vẫn còn bảo thủ, người con gái bày tỏ trực tiếp là một chuyện đáng xấu hổ, không có ai đồng tình với một nữ sinh vô tình bị người khác phơi bày sổ nhật ký mà ngược lại, họ bắt đầu cười nhạo người con gái này không biết xấu hổ.

    Chu Vũ nhìn nữ sinh tóc đen, có chút nghi hoặc mà nhíu mày. Càng nhìn càng thấy quen thuộc a, chính là vẫn không nhớ ra nữ sinh tên gọi là gì, đã từng gặp qua sao?

    Xung quanh vẫn là tiếng ầm ĩ, trong lúc mơ hồ Chu Vũ nghe thấy mọi người nhắc đến hai chữ Phong Hạnh.

    Phong Hạnh? Có chút ấn tượng, hình như là học sinh lớp 7, là một người rất bình thường, nhưng thời gian gần đây lại nổi danh trong trường, đến hàng giả là cậu đây mới tới được nửa tháng cũng nghe danh. Nghe nói bởi vì ăn mặc quê mùa, tính cách âm trầm, lại còn là người câm bị toàn bộ lớp cô lập, cuối cùng nghe nói Phong Hạnh không thể nhịn được nữa nên đánh một nữ sinh, phụ huynh nữ sinh kia trực tiếp đi tới trường học, lôi kéo Phong Hạnh ra mắng tới máu chó phun đầy đầu, liền phải gọi cảnh sát đến mới điều giải được.

    Việc này nháo đến rất lớn, dẫn đến học sinh toàn bộ trường học đều xì xầm, bàn tán về Phong Hạnh.

    Ai, cũng chỉ là một nữ sinh ngây thơ mới lớn, lại là nạn nhân của bạo lực học đường, bị bắt nạt đến đáng thương.

    Chu Vũ dù gì cũng sống qua một đời, nhìn đám học sinh cấp hai giống như đang xem đám con nít, nhìn thấy nữ sinh đáng thương bị bắt nạt như vậy liền động lòng trắc ẩn, bước nhanh vào trong đám người.

    Không biết vì sao, đám học sinh bắt đầu rầm rộ lên.

    "Hắc! Hắc! Chu Vũ tới!"

    "Chu Vũ tới! Ha ha! Có trò hay xem rồi."

    "Chu Vũ! Có người điên tỏ tình với anh đó! Ha ha ha!"

    Bốn phía xung quanh đều là người nhìn chằm chằm làm Chu Vũ xưa nay luôn một mình có chút không thích ứng.

    Chu Vũ vốn dĩ rất trạch, thậm chí cậu có hơi sợ hãi khi đi vào nơi đông người, nhưng thân thể hiện tại của Chu Vũ cũng được xem như nhân vật phong vân ở trường học, vì diện mạo tuấn tú, thành tích học tập lúc nào cũng trong top đầu bảng cho nên cũng tự nhiên thành nam thần vườn trường, là đối tượng ái mộ của vô số nữ sinh, vì vậy việc trở thành trung tâm sự chú ý là không thể tránh khỏi.

    Cũng may nguyên chủ luôn lạnh lùng ở trước mặt mọi người, hiếm khi đáp lời người khác, khiến cho Chu Vũ bớt việc, khỏi phải trả lời đám người trước mặt.

    Nguyên chủ có tính cách như vậy bởi vì hắn kiêu ngạo với thành tích cùng gia thế của bản thân, khinh thường những học sinh có cùng xuất thân giống hắn nhưng không học mà chỉ lo ăn chơi, còn những người có thành tích giống nguyên chủ thì lại không thích điệu bộ cao ngạo đó của hắn.

    Cho nên ở trường học, hắn cũng chỉ có mấy đứa bạn ưa xu nịnh, a dua, lấy lòng hắn mà không có một người bạn thân thiệt tình, điểm này làm cho Chu Vũ nhẹ nhàng thở ra, đỡ phải đề phòng trường hợp bị bạn thân nguyên chủ vạch trần.

    Gia đình của nguyên chủ được xem là gia đình giàu có nổi danh ở thành phố M, nhưng đáng tiếc, cha mẹ nguyên chủ là liên hôn thương mại, từ khi có người thừa kế là nguyên chủ, bọn họ liền đường ai nấy chơi, không để tâm chút nào đến đứa con trai ruột này.

    Nguyên chủ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên tính cách kiêu ngạo không xem ai vào mắt, nhìn bạn cùng trường như nhìn con kiến, khinh thường làm quen, đồng thời bởi vì thời thơ ấu thiếu thốn tình cảm, nên hình thành tâm lý cực kỳ thích bản thân được người khác ngưỡng mộ, sùng bái, đắp nặn cho bản thân thành hình tượng một quý công tử hoàn mỹ.

    Hình tượng được đắp nặn đương nhiên chiếm được yêu thích của đa số nữ sinh, cũng là chuyện đương nhiên khi bị nam sinh ghen ghét. Cho nên mới có tình huống hiện tại, đám nam sinh khi nhìn thấy Chu Vũ liền lên tinh thần, sôi nổi kêu la, lôi kéo sự chú ý của Chu Vũ, có người còn phấn khích đến mức trực tiếp đẩy Chu Vũ đến trước bảng thông báo, bắt đầu cười ầm ĩ.

    Dù sao Chu Vũ cũng là người trưởng thành, mặc dù thân thể bị thu nhỏ nhưng chỉ số thông minh vẫn còn đó, cũng không tức giận, chỉ tránh né mấy bàn tay đưa đẩy, lạnh lùng nhìn họ, nhìn chằm chằm cho đến khi đám người rét run mà nhỏ giọng lại.

    Bầu không khí vốn dĩ đang náo nhiệt chớp mắt liền lạnh rồi, im phắc.

    Đến nữ sinh tóc đen vẫn đang xé xuống mấy trang nhật ký cũng phải dừng tay, mặc kệ đám nữ sinh lôi kéo cô ra, ánh mắt thấp thỏm của cô cho dù bị mái tóc đen che lấp vẫn có thể cảm nhận được.

    Tuổi của Chu Vũ đủ để làm cha đám nhóc này, đương nhiên cũng không có hảo cảm gì đối với đám con nít ngang ngược như thế, cũng không thật sự bực tức với chúng.

    Cậu chưa nói cái gì, chỉ đi thẳng đến bảng thông báo, với chiều cao hơn 1m7 chỉ nhìn một chút đã thấy rõ trên bảng đang dán gì, là từng trang nhật ký đầy dòng chữ nắn nót và tinh tế.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2024
  3. SSSTL

    Bài viết:
    0
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Ngày 15 tháng 10

    Hôm nay lại gặp được học trưởng Chu Vũ, mình vui lắm, học trưởng Chu Vũ lóa mắt như ánh mặt trời vậy, mình không dám nhìn thẳng mặt học trưởng, sợ hãi học trưởng sẽ nhìn mình bằng ánh mắt đầy chán ghét giống như những người khác. Nhưng mà, học trưởng thấy được mình, lại còn cười với mình, quả nhiên, học trưởng không giống với bọn họ, học trưởng là người dịu dàng nhất trên thế giới, mình yêu học trưởng nhất..]

    Chu Vũ nhìn dòng chữ "nhật ký của Phong Hạnh" bị người ta cố ý viết to lên bảng thông báo, không nhịn được âm thầm buồn rầu, trăm triệu lần không nghĩ tới, nữ sinh ngốc này lại yêu thầm nguyên chủ, quả nhiên là tuổi trẻ bồng bột, loại phú nhị đại như nguyên chủ không đáng tin cậy a!

    Chu Vũ nhẹ nhàng đẩy mấy người đang chặn đường phía trước ra, đến trước bảng thông báo.

    Đám người đang im lặng lại bắt đầu ầm ĩ lên hóng kịch vui.

    Nhưng Chu Vũ không giống như bọn họ dự đoán sẽ thẹn quá thành giận, nổi trận lôi đình mà ngược lại, gỡ những trang nhật ký còn lại phía trên bảng, cẩn thận sắp xếp từng trang giấy, lúc này mới ngẩng đầu nói với mọi người: "Loại chuyện xâm phạm quyền riêng tư của người khác đáng để buồn cười sao? Ai làm? Có gan đứng ra nhận sao? Cùng tôi đi một chuyến lên phòng giáo viên!"

    Không sai, Chu Vũ là một học sinh giỏi, còn có gia thế hiển hách, giáo viên trong trường muốn nịnh bợ Chu Vũ cũng không ít đâu, bởi vậy cậu muốn kéo người đi lên phòng giáo viên phê bình là chuyện dễ dàng.

    Mọi người đều khựng lại rồi, trong đó có mấy nữ sinh đã buông lỏng tay lôi kéo Phong Hạnh, có một nữ sinh lúc trước còn đang cười đến vui sướng bây giờ trên mặt chỉ còn lại kinh hoảng.

    Chu Vũ tự nhiên cũng nhìn ra được sự khẩn trưởng của đám nữ sinh, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào bọn họ, mím môi không nói lời nào, ánh mắt lại rất sắc bén.

    Mấy nữ sinh nhìn nhau một chút, bày ra bộ dáng nhu nhược, đáng thương nói: "Học trưởng Chu Vũ, chuyện này không liên quan đến bọn em, chúng em chỉ cùng bạn Phong Hạnh đùa chút thôi."

    "Đúng vậy, đúng vậy, bọn em cũng không biết ai dán mấy thứ này lên."

    "Học trưởng, tới giờ vào học rồi, bọn em xin đi trước.."

    Vừa dứt lời, mấy nữ sinh liền chạy mất.

    Chu Vũ hừ lạnh một tiếng, nhìn người xung quanh nói: "Nên vào học rồi, mọi người về lớp đi! Lo mà học tập so ra đứng ở đây cười ngây ngô quan trọng hơn nhiều."

    Đám người xung quanh sợ Chu Vũ sẽ thực sự kéo bọn họ đi đến phòng giáo viên, nên liền tản ra đi vào lớp.

    Mặc dù trường học có rất nhiều con nhà giàu cùng với học sinh giỏi, nhưng quy định của nhà trường rất nghiêm, bị phê bình một lần, đến cuối kỳ sẽ báo cho phụ huynh, có khi còn trực tiếp ghi vào sổ học bạ, ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.

    Người dần dần tản đi, cũng sắp đến giờ vào học, Chu Vũ cầm mấy tờ nhật ký, có chút đau đầu. Này, giờ nên xử lý như thế nào? Lần đầu tiên Chu Vũ được nữ sinh bày tỏ, giờ tay chân có chút luống cuống.

    Chu Vũ thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía Phong Hạnh lúc này vẫn chưa rời đi, nói: "Đàn em, em cầm cái này về đi, anh sẽ phản ánh với giáo viên chủ nhiệm về chuyện này, bọn họ sẽ bị kỷ luật thích đáng."

    Phong Hạnh do dự một chút, vươn bàn tay nhỏ gầy nhận lấy mấy trang nhật ký. Cô không có cách nào nói chuyện, lại cảm giác được trong lòng giống như có một mặt trời nhỏ, ấm áp khiến máu trong người muốn sôi trào, làm gương mặt cô đỏ lên, đầu óc cũng có chút choáng váng.

    Cô chưa từng nghĩ tới, học trưởng mà cô yêu thầm sẽ dịu dàng cùng cô nói chuyện, trong một khoảng khắc cô không biết phải làm sao mới tốt.

    Cô muốn giống như người bình thường có thể nói lời cảm ơn với học trưởng, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn từ cổ họng.

    Phong Hạnh đột nhiên che miệng lại, cúi đầu chào Chu Vũ rồi xoay người chạy đi.

    Nhìn nữ sinh chạy vào cổng trường, Chu Vũ không nhịn được mà nhẹ nhàng thở ra. Thay thế thân xác bị người ta tỏ tình, cậu thực sự không biết nên đối xử với đứa nhỏ vừa bị bắt nạt này như thế nào, kiếp trước chưa từng tiếp xúc qua mấy đứa nhỏ yếu ớt như vậy, hơn nữa khi đó trong tin tức có đưa tin, bởi vì một chút việc nhỏ mà số lượng học sinh tự sát là không hề ít, cậu rất sợ một lời nói hay hành động không cẩn thận sẽ kích thích đến cô, như vậy tội lớn lắm.

    Tuy rằng không biết nữ sinh vì cái gì đột nhiên chạy đi mất, nhưng xác thật đã cứu được Chu Vũ - người mắc chướng ngại giao tiếp. QAQ

    Chu Vũ vẫn còn đang âm thầm cảm thán nên không có phát hiện, Phong Hạnh quay đầu lại nhìn cậu một cái, trong mắt có chấp nhiệm cùng nồng đậm tình yêu làm người ta ớn lạnh.

    Học trưởng mình yêu nhất càng ngày càng đáng yêu, quả nhiên, trên thế giới này, chỉ có học trưởng là vô tội, những người khác đều chết hết đi thì tốt rồi.

    Phong Hạnh cong lên khóe miệng, cười thật ngọt ngào, giờ phút này cô cùng những nữ sinh trong trường không có gì khác nhau, trong lòng đều ái mộ nam sinh giỏi nhất trong trường.

    Chỉ có điểm bất đồng duy nhất là ẩn sau cánh tay áo rộng thùng thình, bàn tay nữ sinh đang nắm chặt một con rối nhỏ, trên mặt nó có ghim một cây ngân châm.

    *

    Mặt trời khuất về phía tây, chuông tan học vang lên.

    Chu Vũ ngáp một cái, từ trong giấc ngủ buổi chiều tỉnh lại, không nhịn được có chút ảo não, xong rồi, buổi tối sẽ ngủ không được.

    Chính là đâu còn cách nào khác, giáo viên ở thời đại này đều dạy răm rắp theo sách vở như một cái máy, thơ ca cũng đọc như bài mẫu, giảng bài không có một chút thú vị, không cần phải lắc lư đồng hồ nhỏ trước mặt Chu Vũ cũng có thể thôi miên cậu.

    Không biết có phải được quỷ thần ưu ái khi chuyển thế trọng sinh hay không, đời này cậu có trí nhớ cực kì tốt, đọc vài bài thơ trong sách giáo khoa cũng có thể nhớ rõ nội dung của từng bài, ghi nhớ một cách chặt chẽ trong đầu mà không cần phải cố hết sức học thuộc, cũng vì thế mà càng cảm thấy chương trình học nhàm chán.

    Cậu kiên trì nửa tháng, thực sự có chút chịu không nổi nữa, cậu vốn dĩ đã có thói quen làm việc với hiệu suất cường độ cao, đột nhiên xuyên đến thời đại còn lạc hậu này, cho dù có được cơ hội sống lần hai cũng khó tránh khỏi tâm lý bực bội.

    Chu Vũ tự giễu mà cười một tiếng, thầm nghĩ con người càng sống càng tham, kiếp trước ở viện mồ côi sống vừa khổ vừa túng cũng chưa nói cái gì, bây giờ có cuộc sống mới, liền chịu không nổi muốn trốn học, mà cũng đúng, cứ ở chỗ này cũng không có tác dụng gì nhiều, cậu chuẩn bị đi nhìn thị trường cổ phiếu, muốn tại thị trường nổi danh khắp chốn ở kiếp trước này kiếm một khoản tiền.

    Sau đó dùng số tiền này xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

    Cậu không nghĩ tới chuyện tìm cha mẹ nguyên chủ đòi tiền, rốt cuộc bọn họ đều không phải là cha mẹ ruột của cậu.

    Cậu không biết linh hồn nguyên chủ đi đâu, chỉ biết sau khi mình chết, tỉnh lại đã có được ký ức của thiếu niên mười lăm tuổi này, ngay tại trong phòng của nguyên chủ, không hề có một dấu hiệu nào khác.

    Cậu có đi tìm nguyên chủ, ở trong đầu gọi tên của hắn, các cách linh tinh như trong mấy tiểu thuyết, phim truyện ở kiếp trước, đều đem ra thử một lần, nhưng cũng không có cái nào dùng được, chỉ có thể nói là nguyên chủ gặp tai họa bất ngờ, người đang ngủ ở trong nhà, bị nguyên cái nồi từ dị thế rơi xuống, vô duyên vô cớ mất mạng.

    Người đều có bản tính ích kỷ, cậu rất quý trọng cơ hội được trọng sinh này, thậm chí có một chút tư tâm là hy vọng nguyên chủ không xuất hiện nữa, vì nếu nguyên chủ xuất hiện thì đồng nghĩa với việc chính mình có khả năng thực sự biến mất khỏi thế giới này. Điều duy nhất cậu có thể làm là về sau sẽ báo đáp cho cha mẹ nguyên chủ, xem như là bồi thường việc cậu chiếm lấy thân thể con trai họ.

    Nhưng cậu cũng không có ý định tiếp cận cha mẹ nguyên chủ, vừa hay cha mẹ nguyên chủ cũng không thường hỏi thăm đứa con trai này, chỉ có mỗi tháng sẽ chuyển khoản chi phí sinh hoạt, mướn bảo mẫu dọn dẹp, nấu cơm hàng ngày, một năm có thể gặp mặt một hai lần cũng không tệ.

    Cậu còn chuẩn bị khi đôi vợ chồng này về già, mỗi tháng sẽ chuyển khoản cho họ một số tiền, cho họ thấy lại phương thức nuôi con như chăn dê ngoài đồng này, cũng không cần phải trông cậy vào sự đáng tin và tình yêu thương của bọn họ đối với đứa con trai này để làm gì.

    Trong lòng muôn vàn suy nghĩ, nhưng tay thu gom đồ đạc vào cặp cũng không dừng lại, nhanh chóng đóng cặp sách bước ra khỏi phòng học.

    Hôm nay cậu chuẩn bị đi sở giao dịch chứng khoán ở trung tâm thành phố M thăm dò giá thị trường, rốt cuộc trong tay nguyên chủ còn có một khoản tiền mừng tuổi không nhỏ, không sử dụng thì thật sự đáng tiếc.

    Số tiền này coi như mượn từ cha mẹ nguyên chủ đi, về sau lấy lại được tiền vốn sẽ đắp vào.

    Bởi vì trường Nhất Trung nằm ở phía nam thành phố M, cách trung tâm thành phố một khoảng xa, Chu Vũ không thể không ngồi xe buýt đi tới sở giao dịch chứng khoán.

    Sở giao dịch chứng khoán ở thành phố M vừa mới xây dựng được mấy năm gần đây, nhưng làn sóng cổ phiếu đã bắt đầu, cổ phiếu liên tục tăng cao khiến cho nhiều người lâm vào điên cuồng, cho đến năm ngoái và năm nay, cổ phiếu và chứng khoán vẫn đang rất hot, nhưng cậu nhớ rõ, bởi vì có thế lực ngoại quốc nhúng tay vào làm thị trường cổ phiếu năm nay sụp đổ, cổ phiếu nhanh chóng hạ xuống thấp, đa số người chơi cổ phiếu đều tổn thất nặng nề, nhảy lầu tự sát nhiều vô số kể.

    Chính phủ sau khi phát hiện liền nhanh chóng phản ứng, nhúng tay vào thị trường chứng khoán chuyển nguy thành an, trong quá trình này bắt đầu có không ít người phất lên vì cổ phiếu, thậm chí còn có không ít người như diều gặp gió, sau này trở thành nhân vật lớn trên đỉnh cao kim tự tháp, mà sự kiện này về sau được ghi chép lại.

    Tính toán thời gian, đoạn thời gian gần đây, thế lực ngoại quốc đã bắt đầu nhúng tay, thị trường chứng khoán đã xuất hiện một chút không ổn định.

    Việc Chu Vũ cần phải làm ở thời điểm này là đem những cổ phiếu giá rẻ mà tương lai giá thành tăng vọt mua vào, chờ đến thời điểm thích hợp thì bán ra, tích góp đủ tiền thì rời khỏi thị trường cổ phiếu, sau đó cậu muốn chân chính xây dựng sự nghiệp bên mảng internet.

    Internet ở quốc gia Z hiện tại vẫn còn đang ở bước đầu, đa số bộ phận thị trường đều bị các xí nghiệp ngoại quốc chiếm cứ, muốn quật khởi ở trong nước phải đợi thêm vài năm nữa là tốt nhất. Cậu cũng chỉ có thể đốc thúc nhanh hơn tiến trình vì tổ quốc cống hiến một phần sức lực của mình.

    *

    Chu Vũ ở sở giao dịch chứng khoán đi dạo một vòng, trừ việc lúc mở tài khoản suýt chút nữa bị đuổi ra ngoài, còn lại đều tốt. Thẻ căn cước của Chu Vũ mới 15 tuổi, đương nhiên là không có cách nào mở tài khoản, nhưng trước đó cậu đã chuẩn bị sẵn căn cước mượn từ người chồng của bảo mẫu, thuận lợi mở được tài khoản giao dịch.

    Vợ chồng bảo mẫu có tính cách trung hậu, thành thật, vì thế cậu cùng bọn họ thương lượng về việc thuê căn cước, mỗi tháng sẽ trả cho họ 50 đồng, cũng bảo đảm sẽ không làm chuyện xấu.

    Đừng xem thường 50 đồng tiền này, phải biết rằng, ở thời đại hiện tại, một công nhân làm việc thành thạo ở thành phố M có tiền lương mỗi tháng cũng mới có 300 đồng.

    Cũng may mắn là thời kỳ này con người còn rất thuần phác, chưa có tin tức, báo chí phổ biến nên không giống như đời sau sẽ trông gà hóa cuốc, hai vợ chồng bảo mẫu tuy rằng có nghi hoặc chuyện Chu Vũ mượn dùng căn cước, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là căn cước, cũng không cần phải làm gì, mỗi tháng có thể nhận được một khoản tiền, bọn họ đương nhiên là vui rồi, huống chi người mượn là cậu chủ, cũng không cần lo lắng chuyện mượn không trả, rất nhanh sau đó liền đưa cho Chu Vũ mượn.

    Chu Vũ đi dạo trong chốc lát, cho tới khi sở giao dịch muốn đóng cửa mới quay về. Hiện giờ sở chứng khoán tan tầm cũng xem như tương đối muộn, qua mấy năm nữa sẽ tan ca sớm.

    Chờ đến lúc Chu Vũ bước ra sở giao dịch chứng khoán thì trời đã tối, xe buýt cũng vừa dừng ngay trạm, Chu Vũ liền nhanh chân bước lên trên chuyến xe cuối này.

    Lúc này tốc độ xe chạy cũng không tính là nhanh, tình hình giao thông cũng không tốt, luôn chạy rồi đạp thắng, làm Chu Vũ có chút say xe, không thể không ngồi thẳng lưng nhìn ra ngoài cửa sổ để hòa hoãn tâm tình.

    Ngoài trời đã tối sầm, đèn xe sáng lên chiếu rọi con đường phía trước.

    Dọc theo đường đi có rất nhiều người lên xe rồi lại xuống xe, bởi vì nhà Chu Vũ gần trường Nhất Trung, nên phải ngồi đến trạm gần cuối rồi đi bộ 1, 2 phút mới về nhà. Cho nên Chu Vũ cũng không lo lắng việc lỡ trạm, cứ như vậy ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

    Người trên xe đã đi xuống gần hết chỉ còn lại Chu Vũ, một bà lão và một đôi tình lữ.

    Tài xế và người bán vé nói chuyện đến nước miếng cũng tung bay, những người khác cũng lên tiếng cho thêm náo nhiệt, chỉ có Chu Vũ vẫn trầm mặc, chỉ mong nhanh chóng về nhà.

    Cậu cũng không biết vì cái gì, trong lòng cứ cảm thấy bất an.

    Chỉ chốc lát sau, phía trước xe buýt có người vẫy tay, chỗ đó cũng không phải trạm xe, nhưng đầu năm nay tài xế cũng không phải chỉ dừng ở mỗi trạm xe, ai vẫy tay đón xe đều có thể dừng lại đón khách, thêm được chút tiền, tránh quản lý soát vé, đây cũng là một dạng quy tắc ngầm.

    Ba người vừa lên xe có chút kỳ quái, người ở giữa bị hai người dẫn đi, cả ba đều mặc đồ quan lại như trong hí kịch, tuy rằng mặt mũi bình thường, nhưng biểu cảm thực lạnh lùng, rất dọa người. Một người trong đó đưa tiền xe cho người bán vé, hai người còn lại đều cúi đầu không nói lời nào. Người bán vé thu tiền xong liền bảo bọn họ vào trong ngồi, mặc dù trong lòng có chút ớn lạnh.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...