Ngôn Tình [Edit] Bạn Trai Đến Từ Âm Phủ - Thập Nguyệt Thập Nhị

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi minhnguyetsongsong, 9 Tháng tư 2025.

  1. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Bạn Trai Đến Từ Âm Phủ

    [​IMG]


    Tác giả: Thập Nguyệt Thập Nhị

    Nguồn: Wikidich.com

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Kinh dị, Huyền huyễn, sủng.

    Editor: Minh Nguyệt Song Song

    Giới thiệu:

    Tục ngữ có câu, thà thắp nhầm hương, chứ không được vái lầm miếu, vậy mà tôi lại phạm phải điều kiêng kỵ, bước chân vào một ngôi miếu quỷ để cầu nhân duyên!

    Vô tình thay, tôi lại trêu chọc phải một lệ quỷ vừa có khí thế đáng sợ lại đẹp như tranh vẽ, hắn cứ dây dưa mãi không buông tha tôi..

    Một gã thầy nuôi quỷ thao túng tiểu quỷ từ trên trời giáng xuống, muốn tôi luyện mệnh thành thi, lũ yêu quái ngủ đông cũng rục rịch muốn thử, muốn ăn trái tim tu tiên của tôi!

    Vô vàn những thứ quỷ dị, kỳ lạ bắt đầu kéo đến không ngừng!

    Tôi thực sự chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt..

    Nhưng hắn, cứ mỗi lần nguy hiểm cận kề, lại nhanh chóng xuất hiện, giọng nói vừa trong trẻo như tiếng chuông khánh, lại vừa kiên quyết như kim loại: "Kẻ nào dám động đến Lục Kiều một phân, ta nhất định sẽ khiến vạn quỷ mở đường, ngàn yêu cùng giáng, biến nhân gian thành luyện ngục!"
     
  2. Đăng ký Binance
  3. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Vào nhằm miếu quỷ



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ xưa đến nay, cầu thần bái phật vốn là một phương pháp để gửi gắm ước nguyện, nhưng cũng có câu: Thà thắp nhầm hương, chứ không được vái lầm miếu..

    Để tôi kể lại từ đầu.

    Hôm đó là cuối tuần, tôi chuẩn bị hai gói đồ ăn vặt định về nhà xem phim, dù sao ngày nghỉ của kẻ độc thân cũng chỉ quanh quẩn trong nhà. Vừa đi đến bờ sông phía sau khu nhà, tôi đã nhận được điện thoại của mẹ: "Lục Kiều, rốt cuộc con định bao giờ dẫn bạn trai về hả?"

    "Tổ quốc chưa thống nhất, sao có thể nghĩ đến chuyện tình cảm?" Tôi dừng bước, phồng má giả giọng người lớn nói.

    "Đừng có mà ăn nói linh tinh với mẹ," mẹ tôi đe dọa: "Tuần này mà không tìm được bạn trai, mẹ sẽ hẹn Tống Chi Viễn đi xem mắt với con đấy, nói cho con biết, mẹ nói được là làm được, lời nói ra là đinh đóng cột."

    Tống Chi Viễn là em trai của một tên tội phạm cưỡng hiếp giết người đang bỏ trốn ở tầng dưới nhà tôi.

    Vừa nghe đến đó, da đầu tôi đã dựng đứng, tôi không có ý kỳ thị người nhà tội phạm, chỉ là tôi sợ anh trai hắn ta thôi. Tôi biết mẹ tôi nói là làm, vội vàng nói: "Mẹ, đừng như vậy mà, nóng nảy là ma quỷ, con đi tìm ngay đây! Chẳng lẽ lại có tiên ông hiển linh, đàn ông từ trên trời rơi xuống chắc!"

    "Con bao nhiêu tuổi rồi, cứ thế này thì ai còn thèm lấy con?" Giọng mẹ tôi nghẹn ngào: "Con bé răng hô nhà bác Mã tầng ba còn lấy chồng rồi kìa, mặc kệ ai hiển linh, con cứ dẫn về một người là được.."

    Thật ra tôi cũng sốt ruột, nhưng chuyện này, sốt ruột có ích gì đâu?

    Tôi vừa nghe mẹ tôi cằn nhằn, vừa ủ rũ cúi đầu chậm rãi đi về, liếc mắt, tôi thấy ở chỗ lau sậy mọc rậm rạp nhất, thấp thoáng một mái cong của kiến trúc cổ kính, còn treo chuông gió bằng đồng. Nhìn dáng vẻ, giống như miếu.

    Hả? Vừa mới nói thần phật hiển linh, thế mà một lát sau, lại thật sự xuất hiện miếu? Chuyện này cũng trùng hợp quá đi?

    Ngôi miếu này địa thế rất kỳ lạ, ngược đời giống như được xây dựng cố ý ở nơi hoang vu này, dường như là để không cho người khác phát hiện vậy, bí ẩn như thế, người thành tâm đến thắp hương cũng khó tìm.

    "Mẹ sinh con ra ngũ quan đoan chính, tứ chi lành lặn, tìm bạn trai khó lắm sao? Khó lắm sao? Con chỉ biết cãi lời mẹ thôi! Mẹ khổ sở nuôi con lớn.. Gì, thiếu ba con nữa hả?" Giống như có người nói gì đó, mẹ tôi vội vàng cúp điện thoại.

    Cùng lúc đó, tôi bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng như bị ai đẩy một cái, chân vừa trượt, liền ngã xuống sườn núi.

    "Ái da.." Tôi nhăn nhó đứng dậy, thật sự không hiểu mình đã ngã xuống như thế nào.

    Đúng rồi, tôi nhớ đến tình tiết Tây Du Ký, nhớ rõ không vái miếu là có tội, không khéo lại gặp xui xẻo.

    Tôi đã đủ xui xẻo rồi, chẳng lẽ, là thần tiên chỉ dẫn tôi đổi vận?

    Nghĩ đến đây, tôi do dự một chút, liền bước vào cái cổng đổ nát của kiến trúc cổ kia.

    Sau này tôi mới biết, mình đã phạm phải một sai lầm lớn, chính là coi tất cả miếu đều là nơi thờ cúng thần tiên.

    Ngôi miếu này mạng nhện giăng đầy, chỗ nào cũng là bụi, dày đến nỗi bao phủ những đồ vật trên bàn thờ thành những hình dạng mờ ám không rõ.

    Tượng thần cũng đã không còn thấy rõ hình dáng ban đầu, trên biển hiệu trước cửa nhìn ra ba chữ, nhưng ba chữ kia đã bong tróc hết cả, không biết viết gì.

    Âm thầm, nơi này vẫn còn một mùi đàn hương cũ kỹ thoang thoảng.

    Tôi lau lau phiến đá trước bàn thờ, đặt hai gói đồ ăn vặt bằng ni lông lên, hai tay chắp lại vái xuống: "Tín nữ Lục Kiều, hai mươi năm rồi mà vẫn chưa tìm được đối tượng nào, hôm nay vừa vặn đến được nơi này, chắc là số mệnh thần tiên đã định sẵn dẫn lối, vậy khẩn cầu thần tiên hiển linh, ban cho con một người bạn trai đi!"

    Ngẩng đầu nhìn pho tượng đã bị tro bụi bao phủ không rõ mặt mũi, tôi không khỏi thầm nghĩ, ngay cả tượng thần cũng xám xịt thế này, liệu còn có thần linh nào chịu được tịch mịch mà bảo hộ phàm nhân sao?

    Tôi đơn giản đứng dậy, vòng ra phía sau bàn thờ, lấy khăn giấy muốn lau chùi tượng thần, vừa nhìn thấy trên đầu tượng còn dán một đám đồ dơ dáy, liền tiện tay gỡ xuống.

    Không ngờ, pho tượng không lớn không nhỏ kia theo cái đồ dơ dáy kia mà rơi xuống, khẽ động đậy.

    Tôi sững người một chút, có phải bệ tượng không vững chắc không? Tôi cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục lau chùi bụi bặm trên mặt tượng, để lộ ra ngũ quan tinh xảo của tượng thần.

    Tôi hài lòng ngắm nghía pho tượng đã sáng sủa hơn nhiều, pho tượng này mày kiếm mắt sáng, là một người thanh niên tuấn tú, bỗng nhiên mặt mày pho tượng khẽ động, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, như là.. lộ ra một nụ cười quỷ dị?

    Tôi giật mình, vội dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, pho tượng vẫn là bộ dáng ban đầu, chẳng lẽ là tôi nhìn nhầm?

    Nhưng lòng tôi vẫn rất bất an, cảm thấy có chút rợn người.

    "Đinh.." Điện thoại của tôi bỗng nhiên cũng bất ngờ vang lên, làm tôi giật bắn mình, vội xoay người nghe máy, là giọng the thé của dì hai: "Lục Kiều, con mau đến đây, có chuyện lớn!"

    Tôi vừa nghe, vội vàng hỏi: "Dì hai, dì đừng có dọa con, có chuyện gì vậy?"

    "Dì hai tìm con, đương nhiên là chuyện tốt trời ban," dì hai đắc ý nói: "Bên này dì có một cậu con trai tốt lắm, đặc biệt để dành cho con đấy, vừa lúc hôm nay cậu ấy có thời gian, mau đến đây, con coi như một chân đã đặt lên gạch vàng rồi đấy!"

    Linh nghiệm như vậy sao? Sau lưng tôi một trận lạnh toát, đột nhiên có một cảm giác, giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.

    Đột nhiên quay đầu lại, lại thấy vẻ mặt lạnh băng vừa rồi của pho tượng, dường như lại có sự thay đổi微妙, như là đang, cười như không cười?

    Đặc biệt là đôi mắt kia.. dường như đang nhìn chằm chằm vào tôi!

    Cơn lạnh trên người tôi, càng lúc càng dày đặc.

    Dì hai ở đầu dây bên kia vẫn vui vẻ nói: "Con biết người ta lái xe gì không? Nói ra kích động chết con đấy, chính là Bờ-mờ-vê! Dì hai nói cho con biết, qua cái thôn này là hết cái chợ đấy.."

    "Dạ, dạ.." Tôi vội vàng đáp: "Vậy con về nhà tắm rửa thay quần áo đã!"

    Vừa nói, tôi vừa vội vã chạy trốn như ma đuổi về đến nhà, vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước ấm, lòng không yên nghĩ, mặc kệ là thần tiên nào, hữu cầu tất ứng, chắc là thần tiên tốt, sự thành muốn thật thành, mình phải lễ tạ thần mới được.

    Nghĩ vậy, tôi tiện tay xoa sữa tắm hoa hồng lên người, hương thơm thanh nhã lập tức lan tỏa khắp phòng tắm, bỗng nhiên, tôi lại cảm thấy sau lưng một trận lạnh buốt, như là có một cái tủ lạnh, ở sau lưng tôi chậm rãi mở cửa.

    Hơn nữa, rõ ràng tôi không hề động đậy, nước bên cạnh tôi, sao lại chậm rãi tạo thành gợn sóng?

    Như là.. bồn tắm vừa trượt vào một tảng băng lớn!

    Một mùi đàn hương thoang thoảng bay ra, lòng tôi bồn chồn, cúi đầu, chỉ thấy bên cạnh mình, xuất hiện vài sợi tóc đen, như là có sinh mệnh vậy, đang chìm nổi trong nước!

    Tóc tôi màu đen, nhưng tuyệt đối không dài như vậy! Bồn tắm, như là có thêm một thứ gì đó không nên có!

    "Ào ào.." Tiếng nước trong bồn tắm lớn theo lý thường phải vang lên giống nhau, mà toàn thân tôi cứng đờ, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy.

    "Ân.." Theo tiếng nước khẽ động, một tiếng thở dài nghe có vẻ thập phần thỏa mãn ngay sau đó cũng vang lên, rõ ràng, giống như là cảm giác thoải mái của một người đàn ông đang ngâm mình trong bồn tắm!

    Đây là ảo giác sao?

    Nhưng, cái cảm giác quỷ dị kia càng lúc càng gần, sau lưng xuất hiện một loại xúc cảm kỳ lạ, như là da người chạm vào da người, lại vô cùng lạnh lẽo, quả thực giống như, dựa vào thứ gì đó đã chết..

    Tim tôi đập không thể nhanh hơn được nữa, nhìn chằm chằm vào những sợi tóc đen đang chậm rãi phiêu đãng trong nước bên cạnh mình, thực sự không dám quay đầu lại, tôi sợ nhìn thấy những thứ không thể chấp nhận được!

    Nhưng cổ tôi như là nổi loạn, tự mình chậm rãi chuyển động!

    Tôi thấy, từ lúc chào đời đến nay, cảnh tượng không thể tưởng tượng nhất!
     
  4. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Quỷ vật quấn thân


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ thấy trong cái bồn tắm to như vậy, một người đàn ông tóc dài như người cổ đại nghiêng đầu, lười biếng tùy ý ngồi ở phía sau tôi, mái tóc ướt sũng rũ xuống theo cơ thể, gột rửa trong làn nước. Mái tóc đen dài ấy, như những sợi rong rêu âm u, mang theo sinh mệnh riêng, cùng gợn nước khẽ lay động.

    Hắn trạc tuổi tôi, làn da trắng bệch không một chút huyết sắc, gương mặt đẹp như vẽ, không một tì vết. Đôi mắt đào hoa to hơi khép hờ, đẹp đến mức khiến người ta muốn ngừng thở, nhưng không thể nói rõ vì sao, đôi đồng tử đen nhánh lại luôn như ẩn chứa một cổ tà khí, khiến người ta lạnh sống lưng.

    Không, đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là, người đàn ông này trần truồng! Dáng người thon gầy, nhưng lại vô cùng rắn chắc, tứ chi thon dài, nếu mặc quần áo vào, nhất định là một dáng vẻ ngọc thụ lâm phong?

    Lần đầu tiên, tôi thấy một người đàn ông hoàn toàn khỏa thân..

    "Mặt em đỏ rồi." Người đàn ông kia đã mở miệng, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông khánh, trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ hài hước: "Nhìn đủ chưa?"

    Nói chuyện! Người này, rốt cuộc là ai.. Không đúng, không đúng! Lặng yên không một tiếng động đột nhiên xuất hiện, người bình thường có thể làm được sao? Nhảy từ ngoài cửa sổ vào? Nhưng đây là tầng 18!

    Hắn, đẹp như vậy, còn từ trên trời giáng xuống, chẳng lẽ là.. vị thần tiên vừa mới ban cho tôi?

    Ôi chao, đây là lúc nào rồi! Còn là thời điểm để miên man suy nghĩ sao?

    Tôi cố gắng hết sức khống chế ánh mắt không tiếp tục dao động xuống phía dưới, gượng gạo quay đầu đi, một tiếng thét chói tai nghẹn ứ trong cổ họng, nhưng thế nào cũng không thốt ra được.

    Nghe nói kinh hãi đến tột cùng, ngược lại lại không kêu được, tôi coi như tự mình trải nghiệm!

    Giả, giả, trên đời sao có thể có chuyện hoang đường như vậy? Tôi nhất định là đang nằm mơ! Trong đầu tôi trống rỗng, run rẩy duỗi tay cào nhẹ lên mu bàn tay mình.

    Da tôi rất mỏng, một vệt đỏ lập tức hiện lên trên cổ tay, đau đớn chân thật, không hề tỉnh lại.

    Bàn tay lạnh lẽo trượt lên sau lưng tôi, mùi đàn hương và cảm giác lạnh băng càng lúc càng gần!

    Cổ bỗng nhiên lạnh toát, đôi môi và răng lạnh lẽo trơn trượt của người đàn ông kia cư nhiên chạm vào tai tôi! Giọng nói trong trẻo dễ nghe, lại mang theo hơi thở lạnh lẽo khẽ than một câu: "Thơm quá.."

    Tôi còn chưa bao giờ dựa vào một người đàn ông gần như vậy, mặc kệ là người.. hay là quỷ! Xấu hổ, khó chịu, thẹn thùng, sợ hãi, vô vàn cảm xúc cùng lúc trào dâng trong lòng tôi, khiến cả người tôi nóng bừng lên.

    Không ngờ, chuyện này vẫn chưa xong, ngón tay thon dài của người đàn ông kia, tựa như đang vuốt ve một bảo vật quý giá, chậm rãi lướt trên tấm lưng trần của tôi, từ cổ, xuống sau lưng, còn tiếp tục đi xuống nữa..

    Cảm giác lạnh lẽo thấu xương lan tỏa trên cơ thể đang nóng lên của tôi, càng khiến người ta cảm thấy lạnh đến tận tủy!

    Da thịt tôi nổi lên một tầng da gà, sợ hãi nuốt chửng mọi cảm xúc, lấy hết can đảm, muốn thét chói tai, muốn giãy giụa, nhưng lại kinh hoàng phát hiện, tôi bỗng nhiên như bị bóng đè, ngay cả mí mắt cũng không thể động đậy một chút, thân thể như thuộc về người khác, hoàn toàn không thể điều khiển!

    Đôi tay kia, vẫn tiếp tục đi xuống, không chịu dừng lại..

    Cảm giác này vô cùng khó chịu, nhưng tôi lại không có chút biện pháp nào! Chỉ có thể mặc cho đôi bàn tay lạnh lẽo kia muốn làm gì thì làm..

    "Reng.." Một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, tôi giật mình mở bừng mắt, phát giác mình vẫn đang ngâm mình trong bồn tắm, nước đã lạnh ngắt.

    Chớp chớp mắt, tôi mới ý thức được, hóa ra mình vừa có một giấc mơ.

    Cùng một mỹ nam không biết từ đâu xuất hiện tắm uyên ương trong giấc mộng xuân? Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, thật mất mặt, giấc mơ này quá chân thật, chẳng lẽ thật sự là độc thân lâu quá, tưởng đàn ông đến phát điên rồi sao?

    Tôi tự giễu cợt lắc đầu, duỗi tay cầm chiếc điện thoại trên kệ xuống: "Alo.."

    "Lục Kiều, sao con còn chưa đến?" Giọng dì hai quả thực như tiếng pháo nổ: "Người ta vội lắm rồi, chẳng lẽ bắt người ta đợi đến bao giờ?"

    "Cái gì? A a a!" Lúc này tôi mới nhớ ra, đã hứa với dì hai sẽ đi xem mắt với anh chàng lái Passat, vội vàng cúi đầu khom lưng nói vào không khí: "Dì hai con sai rồi, con đến ngay đây ạ!"

    Cúp điện thoại, vội vàng cầm khăn tắm lau người, khi soi gương chải tóc, tôi lại một lần nữa hoa mắt: Trên xương quai xanh, xuất hiện một dấu đỏ tím.. dấu hôn?

    Tôi như bị sét đánh, đứng đờ trước gương.

    Đưa tay lên, cái vệt đỏ do chính mình cào ra, cũng rõ ràng rành mạch hiện lên trên cổ tay tôi, trông thật đáng sợ.

    Trong tai tôi lập tức ù ù vang lên, trước mắt mọi thứ dường như cũng quay cuồng, tôi phải bám vào bồn rửa tay mới miễn cưỡng không ngã xuống.

    Vì sao lại có chuyện vượt quá khả năng nhận thức của tôi xuất hiện?

    Người đàn ông kia, chẳng lẽ thật sự tồn tại? Hắn.. rốt cuộc là ai?

    Miếu nhỏ! Nhất định có liên quan đến cái miếu nhỏ kia!

    Tôi dùng nước lạnh rửa mặt, cố gắng trấn tĩnh bản thân, rồi bỗng nhiên cảm thấy, ngôi nhà này, như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi còn chưa kịp mặc quần áo.

    Là tôi bị kinh hãi, lòng nghi ngờ sinh quỷ ám, hay là..

    Luống cuống tay chân mặc quần áo, tôi xiêu vẹo ra cửa, vội vã vào thang máy. Trong thang máy có một thiếu niên, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc đồng phục học sinh, cúi đầu ngồi xổm ở một góc, hai tay ôm miệng, húp húp, không biết đang ăn gì, bên mép hình như còn dính chút vết đen.

    Vì đang trong trạng thái kinh hồn bạt vía, thấy người, trong lòng tôi cảm thấy đặc biệt thân cận, rất muốn nói chuyện với người ta để xua tan nỗi sợ hãi trong lòng, liền ngại ngùng chào hỏi: "Cuối tuần cũng đi học sao? Vất vả quá."

    Không ngờ, cậu thiếu niên vừa nghe tôi nói vậy, trong đôi mắt đen láy lại lộ ra vẻ kinh ngạc, vẻ kinh ngạc thoáng qua rồi biến thành chán ghét, cậu ta quay đầu đi, không thèm để ý đến tôi nữa, vì còn đang nhai đồ ăn, trong miệng lẩm bẩm không rõ một câu: "Thấy rồi mà.."

    Tôi như hòa thượng sờ đầu không hiểu, cũng không biết mình đã nói sai điều gì, đành phải im lặng.

    Trên người thiếu niên này, thoang thoảng như có mùi khét, có phải cậu ta trộm hút thuốc không?

    Thang máy xuống một tầng, cửa mở ra, một người phụ nữ trang điểm đậm bước vào, người phụ nữ mặc một chiếc váy da siêu ngắn gần như lộ cả quần lót, trên mặt đeo một chiếc kính râm đen lớn, giống như minh tinh ra phố vậy, kiêu căng liếc xéo tôi một cái, dường như tin chắc tôi kém sắc hơn cô ta, rồi ngẩng cao đầu quay đi.

    Vốn dĩ ba người yên ổn không có chuyện gì, nhưng cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vào mái tóc xoăn sóng lớn của người phụ nữ, khuôn mặt trẻ con chưa hết, lại bỗng nhiên lộ ra một nụ cười gian xảo không phù hợp với tuổi, chỉ thấy cậu ta vươn tay, túm lấy một mảng lớn tóc của người phụ nữ!

    Mà người phụ nữ kia, bị giật mạnh nhiều tóc như vậy, lại dường như không có chút cảm giác nào, đầu cũng không hề quay lại!

    Tôi giật mình, cậu thiếu niên nhếch miệng cười, cái miệng há rộng, gần như đến tận sau tai, lộ ra hàm răng trắng dày đặc!
     
  5. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Thang máy kinh hoàng


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ thấy hắn giống như ăn mì lạnh, nuốt trọn bó tóc kia vào bụng, vừa nhai rau ráu, vừa hỏi tôi: "Cô muốn không?"

    "Kẽo kẹt.." Tiếng răng nghiến tóc vang vọng trong thang máy chật hẹp, khiến dạ dày tôi cuộn trào, suýt chút nữa nôn ra.

    "Đây là.." Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, quả thực không thể tin được!

    Người phụ nữ nghe tiếng quay đầu lại, nhíu mày nói: "Cô nói gì với tôi vậy? Tôi không nghe rõ."

    Tôi vội xua tay, run rẩy chỉ vào cậu thiếu niên nói: "Tôi, tôi là vì cậu ta.."

    "Cậu ta?" Người phụ nữ nhìn theo ngón tay tôi, lại như không thấy gì cả, quay đầu, dùng giọng điệu có chút thương hại nói: "Cô là đồ thiểu năng trí tuệ à? Trong thang máy chỉ có cô và tôi, làm gì có 'cậu ta' nào nữa? Chẳng lẽ cô thấy ma?"

    Ma? Tôi quay đầu nhìn cậu thiếu niên, tim đập hẫng một nhịp, không thể nào, cậu ta đứng ngay đây, không lý do gì lại không thấy được!

    Cậu thiếu niên nghiêng đầu nhìn tôi, vừa nhai tóc, vừa hờ hững nói: "Tôi khuyên cô, âm dương có quy tắc âm dương, có một số việc, cô thấy được, tốt nhất cũng nên giả vờ như không thấy."

    "Đinh.." Lúc này, tầng lầu người phụ nữ muốn đến đã tới, cô ta lắc mông bước ra khỏi thang máy, cuối cùng còn buông một câu: "Phụ huynh cũng không trông nom cẩn thận, may mà chỉ nói nhảm, không có tính công kích.."

    Mà cậu thiếu niên âm trầm quay người đi chỗ khác, lúc này tôi mới chú ý, trên người cậu ta mặc đồng phục trường trung học số 7 Ngọc Ninh. Trường số 7 Ngọc Ninh.. hồi tôi học tiểu học đã xảy ra hỏa hoạn, bị thiêu rụi rồi, sau đó sáp nhập với trường số 6 mười năm..

    Vừa rồi, tôi đúng là đã ngửi thấy mùi khét trên người cậu thiếu niên..

    Toàn thân tôi như đột ngột rơi vào hầm băng, lạnh lẽo thấu xương.

    Tôi hiểu ra mọi chuyện, cất bước muốn lao ra khỏi thang máy, nhưng cửa thang máy lại như mang theo một sức mạnh quỷ dị, nhanh chóng khép lại trước mặt tôi. Tôi liều mạng ấn nút, nhưng cửa vẫn không sao mở ra được.. Tôi không ra được!

    Mà cậu thiếu niên lại đứng dậy, nở một nụ cười quỷ quái với tôi.

    "Ầm.." Thang máy tiếp tục chầm chậm đi xuống, giống như trái tim tôi vậy!

    Tiếp theo, đèn trong thang máy đột nhiên nhấp nháy dữ dội, tôi cảm thấy dưới chân rung lắc, thang máy "kẽo kẹt.." một tiếng, cứng ngắc dừng lại giữa không trung!

    Không hiểu sao xui xẻo, lại gặp trục trặc ngay lúc này!

    Cậu thiếu niên nhe răng cười với tôi, kẽ răng toàn là tóc đen..

    Tôi bất giác lùi lại, nhưng thang máy nhỏ hẹp chỉ có thế, thật sự không còn đường lui!

    "Tôi đói bụng." Cậu thiếu niên càng lúc càng ép sát về phía tôi, khuôn mặt trắng bệch lộ ra nụ cười âm u: "Chỉ ăn tóc phụ nữ, thật sự không có dinh dưỡng gì, lần này, tôi sẽ ăn nhiều một chút.." Nói rồi, cậu ta vươn một bàn tay ra, định đặt lên vai tôi!

    "..."

    Tôi nhắm mắt lại, một tiếng thét chói tai bật ra, nhưng một lát sau, lại không cảm thấy bên cạnh có động tĩnh gì nữa.

    Kỳ lạ, tôi thử thăm dò mở mắt, lại thấy cậu thiếu niên kia, thế mà cũng vẻ mặt kinh hãi nhìn tôi, hơn nữa, cậu ta đang chậm rãi lùi lại phía sau, như đang trốn tôi!

    Chẳng lẽ, cậu ta sợ tiếng thét của tôi? Tôi nhất thời đắc ý vô cùng, thậm chí định kêu thêm vài tiếng để dọa lui cậu ta, nhưng nghĩ lại, ai thấy ma mà không kêu to, nếu ma sợ cái này, thì còn ra ngoài làm gì nữa?

    Lúc này tôi mới ý thức được, cậu ta không sợ tôi, mà là.. sợ thứ gì đó sau lưng tôi!

    Quả nhiên, sau lưng, hình như có một luồng khí lạnh lẽo, chậm rãi lan rộng, bao trùm cả thang máy!

    Tôi máy móc quay đầu, chỉ thấy người đàn ông tôi mơ thấy trong bồn tắm, đang nghiêng người, với một tư thế vô cùng tùy ý, đứng ở phía sau tôi!

    Mái tóc dài của hắn đã được búi lên, vừa phiêu dật lại vừa gọn gàng, cái thân thể trần trụi vừa rồi đã mặc vào một chiếc áo dài trắng tinh không dính một hạt bụi, hoàn toàn như một người bước ra từ tranh vẽ.

    Cậu thiếu niên đã lùi đến cửa thang máy, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng, miệng lắp bắp như van xin: "Tôi.. tôi không biết.. cô ta.. cô ta vốn dĩ.."

    Người đàn ông sau lưng tôi khẽ gật đầu, đôi môi mỏng vẽ ra một nụ cười đẹp, nhưng lại lạnh lẽo thấu xương: "Cô ấy, là của tôi."
     
  6. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Âm hồn không tan


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Là.. Là.." Cậu thiếu niên gật đầu lia lịa, ra vẻ lấy lòng nói: "Sao tôi dám tranh với ngài.."

    Người đàn ông sau lưng tôi không nói gì, nghiêng đầu, ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ búng một cái, ánh đèn nhấp nháy bỗng nhiên lập tức trở lại bình thường, "Ầm.." một tiếng, thang máy lại bắt đầu hoạt động trở lại!

    Cậu thiếu niên ăn tóc như được đại xá, chỉ nghe thang máy "Đinh" một tiếng mở cửa, cậu ta trốn chạy như ma đuổi, xiêu vẹo lảo đảo, đầu cũng không dám ngoảnh lại.

    Có lẽ là vì khí thế đáng sợ của người đàn ông tóc dài kia, tôi vẫn luôn không dám ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy bên cạnh lạnh lẽo thấu xương, giống như đặt một chiếc hàn ngọc sàng trong truyền thuyết.

    Mùi đàn hương thoang thoảng đến chóp mũi tôi, lạnh lẽo gần kề, hắn.. muốn dựa lại đây!

    Tôi cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, chân đã dẫn trước, kéo tôi lao ra ngoài khi cửa thang máy sắp đóng lại.

    Cậu thiếu niên ăn tóc đã sớm biến mất không dấu vết, tôi men theo cầu thang bộ chạy trốn, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời chạy xuống!

    Cậu thiếu niên đã đủ đáng sợ rồi, nhưng người đàn ông áo trắng kia, dù có đẹp đến đâu, hiển nhiên cũng đáng sợ hơn cậu thiếu niên kia nhiều!

    Đợi đến khi tôi hoàn hồn sau một tràng kinh hãi liên tiếp, đã xuống đến tầng trệt.

    Tôi như người mộng du đi xuống lầu, ánh mặt trời chói chang nóng rực chiếu vào người, nhưng tôi vẫn lạnh run cầm cập.

    Cuối cùng tôi đã biết, thế nào là hồn vía lên mây, thế nào là khóc không ra nước mắt.. Hiện tại, tôi phải làm thế nào mới tốt? Không ngờ đúng lúc này, một bàn tay nắm chặt cánh tay tôi: "Cô đi đâu?"

    Tôi giật mình kinh hãi, tim như muốn ngừng đập, nhưng nghĩ lại, không đúng, giọng nói này, sao mà quen thuộc đến vậy?

    "Bảo cô đi xem mắt, cô nhóc chết tiệt kia đến trang điểm cũng không xong, quần áo cũng không chịu thay bộ nào ra hồn, định lấy mặt mũi ai ra làm lẩu cay xuyến hả?" Quả nhiên, là giọng dì hai giận dữ không thành thép: "Biết cô không đáng tin cậy, cũng không ngờ cô lại không đáng tin đến mức này, thật làm người ta tiểu Lưu đợi đến năm con khỉ à?"

    Tôi quay đầu, chỉ thấy dì hai với mái tóc xoăn tít như bom nổ đang tô tô trét trét đôi môi đỏ tươi, hỏa lực toàn bộ khai hỏa cằn nhằn, sau lưng dì đứng một người đàn ông, hơn ba mươi tuổi, tướng mạo tầm thường, cạo đầu trọc, mặc một bộ vest, bụng phệ, cúc áo trên bụng thấy rõ sắp bung ra, còn trên cổ đầy nếp nhăn, một sợi dây chuyền vàng to bản lúc ẩn lúc hiện lấp lánh chói mắt.

    Bên cạnh người đàn ông kia, thình lình đỗ chiếc xe tốt mà dì hai vừa khen: Một chiếc Passat màu đen mới tám phần.

    "Dì hai, con.. con gặp chút chuyện gấp.." Tôi còn muốn giãy giụa, nhưng lại như con thiêu thân lao vào mạng nhện, giãy giụa cũng vô ích.

    "Chuyện gấp gì mà có thể làm cô bỏ rơi người ta tiểu Lưu hả?" Dì hai hai tay khỏe mạnh nắm chặt cánh tay tôi, không nói không rằng kéo tôi về phía chiếc Passat: "Đến tìm cô đúng là tìm đúng chỗ rồi, chậm một bước nữa, không biết cô lại đi lang thang ở đâu rồi! Cho nên mới nói, duyên phận, duyên phận, đây chính là duyên phận, mau lên xe, nhà người ta tiểu Lưu vừa mua được vé mua chung, uống trà hoa tiêu đi."

    Người đàn ông được gọi là tiểu Lưu cười thân thiện nói: "Dì, là trà hoa cỏ."

    "Đều tốt đều tốt, thời buổi này, cái gì cũng có thể pha trà.." Dì hai nhét tôi vào ghế phụ chiếc Passat, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Nói chuyện với người ta tiểu Lưu cho tốt vào, xe tốt như vậy, lại còn có điều hòa, ngồi thoải mái lắm! Dì hai đây, vì con mà đến cả trái tim đá cũng phải tan nát!"

    "Dì, dì yên tâm!" Tiểu Lưu cũng không bỏ lỡ cơ hội ngồi vào ghế lái: "Cháu và tiểu Lục, nhất định sẽ nói chuyện thật vui vẻ!"

    "Ôi!" Dì hai mặt mày rạng rỡ như hoa, còn thân thiết với tiểu Lưu hơn cả với tôi: "Tiểu Lưu à, dì tin tưởng cháu! Lục Kiều nhà dì, giao cho cháu đấy nhé!"

    Dì hai, còn chưa đến mức này chứ?

    Mà chiếc Passat đã nhanh như chớp lao đi, tôi nhìn dì hai vẫy tay ở phía sau qua gương chiếu hậu, khuôn mặt rám nắng vì bị phơi dưới ánh mặt trời, nhưng vẫn giữ vẻ nhiệt tình không biết mệt mỏi, quả thực lòng tôi rối như tơ vò.

    "Tiểu Lục, vẫn chưa tự giới thiệu nhỉ." Tiểu Lưu kia chủ động mở lời: "Tôi tên Lưu Quốc Lương, ha ha, trùng tên với nhà vô địch Olympic, dễ nhớ chứ?"

    "Anh khỏe, anh khỏe." Tôi đành cố gắng trấn an, gật đầu: "Tôi tên Lục Kiều, Kiều trong mì soba kiều."

    "Tôi biết, nghe dì nói, cô biết vẽ tranh?" Tiểu Lưu tươi cười rạng rỡ, lộ ra một chiếc răng vàng: "Nữ thanh niên văn nghệ à!"

    Xem ra tiểu Lưu tranh thủ lúc giá vàng rẻ, mua vào không ít.

    "Hải, chỉ là thí sinh mỹ thuật thôi.. Vì vào đại học mới học." Tôi miễn cưỡng cười cười, trong lòng rối như tơ vò, hoàn toàn không biết mình đang nói bậy bạ gì: "Hứng thú biến thành nghĩa vụ rồi thì xong đời."

    "Câu này nói rất đúng!" Tiểu Lưu mạnh tay đập vào vô lăng: "Vừa nghe đã biết là người có phong cách, không giấu gì cô, tôi thích nhất người có phong cách, con trai tôi cũng thích!"

    "Con trai," tôi lên tiếng, lúc này mới phản ứng lại: "Anh có con trai rồi?"

    "Dì không nói với cô sao?" Tiểu Lưu không để bụng nói: "Con trai tôi năm tuổi, từ khi mở công ty vật liệu xây dựng, càng ngày càng bận, không có mẹ dẫn nó không được, ai, cô vừa hay sau này có thể dạy nó vẽ tranh, đỡ phải báo lớp năng khiếu, tiết kiệm được bao nhiêu tiền! Bây giờ mấy ông bà giáo toàn moi tiền trẻ con, học cái gì cũng đắt chết đi được!"

    Tiểu Lưu vừa nói, tôi lại vừa nghe thấy tiếng cửa xe kêu lạch cạch lạch cạch, lơ đãng cúi đầu nhìn.

    Tiểu Lưu chú ý thấy ánh mắt tôi, liền tùy tiện nói: "Đừng để bụng, xe cũ mà, chỉ là chỗ này chỗ kia có chút bệnh vặt, thật ra mà nói, tôi thích mua đồ cũ lắm, hoặc là sắp hết hạn mà chưa hết hạn, vừa rẻ lại vừa thiết thực! Cùng đồ mới, cũng chẳng kém là bao!"

    Đại khái, tôi cũng coi như là đồ sắp hết hạn rồi nhỉ?

    Đến đèn đỏ, xe dừng lại, tôi vừa quay đầu nhìn cửa sổ xe bên cạnh, lại không thể tiếp tục nghe luận điệu thiết thực của tiểu Lưu nữa, bởi vì tôi thấy một cái đầu phụ nữ, đang từ từ từ ngoài cửa sổ xe hiện ra.

    Người phụ nữ kia cách tôi một lớp kính, đang nhìn trộm vào trong xe. Cô ta mặc một bộ quần áo công nhân màu xanh biển, trên túi áo ngực trái có cài một chiếc thẻ tên, giống như công nhân phân xưởng bình thường.

    Nhưng trên đầu cô ta, lại thủng một lỗ to bằng quả trứng gà, máu me nhầy nhụa dính dính chảy xuống mặt.

    Mà miệng cô ta, một hàm răng đã rụng hết, khoang miệng tối om, lọt gió, mơ hồ kêu: "Mở cửa! Cho tôi vào!"

    "Cạch cạch cạch.." Cửa xe sở dĩ kêu loạn, chính là đôi tay tàn tạ, lộ cả xương xẩu của cô ta, đang liều mạng vặn vẹo tay nắm cửa xe, dường như nóng nảy muốn từ bên ngoài vào trong xe!
     
  7. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Đằng đằng sát khí



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật ra cái này cũng không tính là tật xấu, anh nói có phải không?" Tiểu Lưu hiển nhiên không nhìn thấy người phụ nữ kia, còn thân thiện nghiêng đầu cười với tôi: "Coi như là nhạc đệm lái xe."

    Tôi còn chưa kịp trả lời, người phụ nữ ngoài cửa sổ xe mặt mày cau có, vẻ tiều tụy trên mặt đã lộ rõ sự nóng nảy, bỗng nhiên cô ta dừng lại, giơ tay lên, nắm thành quyền, "Đông.." một tiếng, mạnh mẽ đấm vào kính.

    "Mở cửa! Cho tôi vào!"

    Bàn tay máu thịt lẫn lộn dừng trên mặt kính, khiến kính cũng rung động vài phần.

    Tôi bị cô ta dọa cho sững người.

    Người phụ nữ kia gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Lưu, như muốn dùng ánh mắt khoét một lỗ thủng trên gò má đầy đặn của anh ta.

    "Đông.." Người phụ nữ kia hết lần này đến lần khác, không biết mệt mỏi, mạnh mẽ đập vào cửa sổ xe.

    "Mở cửa! Cho tôi vào!"

    Giọng nói mơ hồ âm trầm kia, quả thực như từng sợi dây trói hồn, bùa đòi mạng!

    Tiểu Lưu không những mặt không đổi sắc, thậm chí còn theo điệu đó, hừ lên một đoạn ca: "Hắc hắc hắc.. Hắc hắc hắc.. Tây Hồ cảnh đẹp, ba tháng xuân.."

    "Cái kia.." Tôi miễn cưỡng xoay cổ lại, không nhìn người phụ nữ kia: "Anh, có quen một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi tên Vương Diễm Châu không?"

    Vương Diễm Châu, đúng là tên viết trên thẻ ngực của người phụ nữ kia.

    "Ừ?" Mỡ trên mặt Tiểu Lưu lập tức run lên, mắt nhỏ liếc tôi, giọng có chút run rẩy: "Nghe quen quen, trông thế nào?"

    Tôi miêu tả dáng vẻ người phụ nữ ngoài cửa sổ xe một chút.

    "Chi.." Vốn dĩ đèn xanh, xe vừa định lăn bánh, Tiểu Lưu lại đột ngột đạp mạnh phanh, tôi bất ngờ không kịp phòng bị, lại quên thắt dây an toàn, suýt chút nữa đập đầu vào kính chắn gió, nhưng bỗng nhiên cảm thấy có một lực lượng gì đó đỡ tôi lại, tôi mới miễn cưỡng ngã về ghế.

    Cái lực đạo kia, lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo..

    Đây là lực lượng của ai, tôi dường như đoán được, nhưng lại không dám nghĩ, nếu là hắn.. hắn làm gì đối tốt với tôi như vậy?

    Còn nữa, trong xe, chắc là xịt nước hoa đàn hương nhỉ? Chẳng lẽ mùi đàn hương trên người người đàn ông áo trắng kia, lại có thể ở khắp mọi nơi sao?

    "Đồ ngốc!"

    "Mẹ kiếp anh có biết lái xe không hả?"

    "Tìm đường chết à?"

    Bên ngoài vang lên một tràng còi xe và tiếng mắng của những tài xế khác.

    Mà Tiểu Lưu phảng phất như không nghe thấy gì, chỉ nhìn chằm chằm tôi, giống như tôi là người ngoài hành tinh vừa xuống phi thuyền: "Cô, cô gặp người đó ở đâu?"

    Tôi đã hối hận vì hỏi câu này, nhưng sự đã đến nước này, cũng chỉ đành cứng đầu nói: "Ngay bên ngoài cửa sổ, cô ấy cứ cào cửa xe, giống như.. muốn vào.."

    "Khanh khách.." Cổ họng Tiểu Lưu phát ra những âm thanh vụn vặt, như tiếng thét bị răng cắn lại, rồi nuốt xuống. Anh ta nhìn chằm chằm tôi, há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

    Mà phía sau chiếc Passat, đã ùn tắc không ít xe, không ít tài xế thò đầu ra chửi bới.

    Cảnh sát giao thông cũng phát hiện động tĩnh bên này, muốn lại đây, nhưng đúng lúc này, Tiểu Lưu không biết lấy đâu ra tinh thần, bỗng nhiên thừa lúc mấy giây đèn xanh cuối cùng, đạp mạnh chân ga lao đi, động tác kia, suýt chút nữa hất tung cả mũ của cảnh sát giao thông.

    Xe chạy đi, người phụ nữ kia đã biến mất. Tôi căng thẳng, cũng không muốn đoán, rốt cuộc vì sao cô ta biến mất.

    "Âm hồn bất tán, con đàn bà thối tha âm hồn bất tán.." Tiểu Lưu lẩm bẩm trong miệng, giống như say rượu: "Mẹ kiếp tôi không sợ cô ta, sống không sợ, chết càng không sợ.. Lại giống lần trước.. Lại giống lần trước.."

    Chiếc Passat vượt mấy cái đèn đỏ, trong một tràng tiếng mắng chạy đến trước tòa nhà văn phòng lớn nhất toàn thành phố Ngọc Ninh, cao ốc Kim Mậu.

    Tiểu Lưu không nói hai lời đỗ xe, rồi thấy thân hình tròn trịa như quả bóng của anh ta bắn ra ngoài, hoàn toàn quên mất trên xe còn có tôi, rồi hướng về một cửa hàng.

    Tôi sững người một chút, vừa muốn hỏi Tiểu Lưu đi đâu, lại bỗng nhiên thấy trong gương chiếu hậu, phản chiếu một khuôn mặt.

    Khuôn mặt của người đàn ông đã xuất hiện trong bồn tắm của tôi!

    Hắn bình thản dựa vào ghế sau, nhàn nhã nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ nhếch, trong đôi mắt đào hoa đen nhánh lộ ra một tia giễu cợt, tà khí, trông càng thêm nặng nề..

    Tôi hoảng sợ, nào còn dám ở lại một mình nơi này, vội vàng mở cửa xe, chạy theo Tiểu Lưu về phía cửa hàng kia.

    Bước vào mới phát hiện, cửa hàng này bày đầy tiền Ngũ Đế, kiếm gỗ đào, gương bát quái, bùa bình an và những đồ vật trừ tà chuyên dụng khác. Lúc này tôi mới hiểu, Tiểu Lưu chắc chắn là đến cầu cao nhân trừ tà diệt ma! Không khỏi cũng tinh thần rung lên, đây chẳng phải là vô tình trùng hợp với mục đích của tôi sao!

    Tiểu Lưu đi trước tôi một bước đã nhào tới một người: "Sơ Dương đạo trưởng, con đàn bà chết tiệt kia! Cô ta vẫn chưa đi!"

    Người được gọi là Sơ Dương đạo trưởng là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng người không cao, dung mạo bình thường, mái tóc đuôi ngựa buộc thấp rất văn nghệ, trên mặt đầy mụn trứng cá.

    Anh ta đỡ cánh tay Tiểu Lưu đang nắm chặt lên, phủi phủi chiếc áo thun bị Tiểu Lưu vò nhăn, không để bụng nói: "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Lưu thái thái lại xuất hiện?"

    Quả nhiên, Vương Diễm Châu kia, là vợ của Tiểu Lưu.

    "Ly hôn rồi, sao còn gọi là thái thái!" Tiểu Lưu vội vàng giải thích: "Lần trước tôi đã nói với đạo trưởng rồi, lúc cô ta chết, chẳng liên quan gì đến tôi cả!"

    "Quá Nhất Cứu Khổ Thiên Tôn, không dễ làm à.." Sơ Dương đạo trưởng làm ra vẻ mặt vô cùng khó xử, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia gian xảo: "Không ngờ cô ta lại đi mà quay lại, chấp niệm quá sâu! Lần này, xem ra thế nào cũng phải có chút huyết quang tai ương mới xong.."

    "Đạo trưởng, anh phải cứu tôi, tôi tốn bao nhiêu tiền cũng được!" Tiểu Lưu tái mặt nói: "Tôi còn muốn sống!"

    "Ai nha, công đức vô lượng Thiên Tôn, Lưu cư sĩ đừng hiểu lầm, Thái Thanh Cung chúng tôi trảm yêu trừ ma, đều chỉ vì độ hóa thế nhân, vật ngoài thân, nói ra cũng vô dụng, chỉ là vì nghĩ cho anh thôi, lòng càng thành, chú càng linh.." Chàng thanh niên kia như lại làm bộ hạ quyết tâm, dứt khoát nói: "Bất quá có duyên với Lưu cư sĩ, tôi cũng chỉ biết tận lực."

    Nói rồi, anh ta lấy ra một lá bùa vàng từ bên cạnh, tay chấm chu sa, rồng bay phượng múa vẽ lên trên lá bùa, bọc lại trong một chiếc túi gấm, đưa cho Tiểu Lưu, nói: "Lưu cư sĩ đốt ở dưới gầm xe là được. 9999 tệ, tiền mặt hay quẹt thẻ?"

    Tiểu Lưu không chút do dự móc thẻ ra quẹt nhanh chóng, ôm túi thơm chạy ra ngoài.

    Đắt như vậy! Lòng tôi sinh ý muốn rút lui, mà Sơ Dương đạo trưởng một đôi mắt đã sớm liếc về phía tôi đang muốn lén lút ra ngoài, nhã nhặn nói: "Độ người Vô Lượng Thiên Tôn, vị cư sĩ này, tôi thấy ấn đường cô biến thành màu đen, tà khí quấn thân, như là sắc tướng hung họa.." Nói rồi bấm đốt ngón tay tính toán, lông mày khẽ nhếch: "Hẳn là, cũng gặp phải một con quỷ vật, vẫn là.. một con quỷ vật không quá quy củ nhỉ?"

    Tôi vừa nghe, điều nào điều nấy đều đúng, không khỏi tin sái cổ, lập tức nghĩ, tuy rằng giá cả trên trời, nhưng dù sao mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, tự giác bám lấy cọng rơm cứu mạng, liên thanh kể lại chuyện gặp quỷ hôm nay: "Đạo trưởng, tôi cũng giống như anh Lưu, bán hết gia sản cũng muốn sống!"

    "Chuyện dễ thôi," Sơ Dương đạo trưởng khẽ mỉm cười nói: "Tôi có duyên với cư sĩ, hơn nữa chuyện lại đơn giản, căn bản không cần tốn tiền."

    "Không cần tốn tiền?" Tôi ngẩn người, tự giác trúng số độc đắc, vội hỏi: "Vậy, rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy?"

    "Con quỷ quái này, là bởi vì cư sĩ bản thân trinh nữ thuần âm chi khí dồi dào, lại gặp vận xui, nên quấn lấy cư sĩ," anh ta đi đến trước mặt tôi, rất nghiêm túc nói: "Cho nên, còn phải xem cư sĩ có tin tôi không."

    Vừa nghe bàn luận đến loại đề tài này, lòng tôi không khỏi thình thịch đập mạnh: "Có liên quan đến cái này sao? Đạo trưởng, tôi.. tôi tin tưởng, tôi muốn sống! Xin đạo trưởng giúp đỡ chỉ đường sáng!"

    "Vậy thì tốt rồi," Sơ Dương đạo trưởng lộ ra vẻ mặt vô cùng hài lòng: "Nếu cư sĩ có thể cùng một nam tử dương khí đủ, mệnh hỏa vượng song tu âm dương một chút, trên người mang theo tinh dương chi khí, con quỷ quái kia nhất định không thể nào dựa vào được, cư sĩ cũng sẽ thanh tịnh."

    "Ý của anh là.." Tôi dù không hiểu đời, cũng đoán được ý của đạo trưởng này, không khỏi sững sờ: "Nhưng.."

    "Không giấu gì cư sĩ," Sơ Dương đạo trưởng cúi đầu, chóp mũi gần như chạm vào trán tôi, giọng ái muội thấp giọng nói: "Tôi đây, dương khí vừa đủ, mệnh hỏa cũng đủ vượng, nếu cư sĩ có yêu cầu.."

    Không ngờ, lời của Sơ Dương đạo trưởng còn chưa dứt, cả người anh ta, giống như bị một lực đạo vô hình nào đó hất văng ra, cả người bay lên trời, mạnh mẽ ngửa đầu ngã vào đống đồ trừ tà trên quầy! Quầy hàng ầm ầm đổ sập xuống, vùi Sơ Dương đạo trưởng vào trong.

    Mà cả căn nhà, như điều hòa tăng hết công suất, lập tức hạ thấp vài độ, lạnh đến mức khiến người ta run cầm cập!

    Đồng thời, mùi đàn hương kia, càng lúc càng nồng!

    Tôi lập tức cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta run rẩy kia, lại đột ngột xuất hiện sau lưng tôi! Hơn nữa, không hiểu vì sao, tôi còn cảm thấy một cổ tức giận không rõ nguồn gốc, giống như có người đang đứng sau lưng tôi, sát khí đằng đằng!

    "Tránh xa cô ấy ra."

    Giọng nói gần trong gang tấc vang lên bên cạnh tôi, trong trẻo nhưng lại âm lãnh, khiến người ta sởn tóc gáy!
     
  8. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Ngự quỷ chi thuật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn.. lại đến nữa!

    Tôi quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông tóc dài đang đứng ngay sau lưng tôi, một luồng khí lạnh lẽo mang theo mùi đàn hương phả vào mặt, đôi mắt đào hoa toát ra vẻ nguy hiểm lạnh lùng, vốn dĩ sắc mặt đã rất đáng sợ, giờ lại trầm xuống, khí thế bức người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

    Mà Sơ Dương đạo trưởng đã sớm bò ra từ đống đồ vật tan nát, hiển nhiên cũng thấy người đàn ông tóc dài kia, anh ta sững sờ tại chỗ, mặt mày đầy vẻ khó tin.

    Sơ Dương đạo trưởng có thể thốt ra những lời âm dương song tu không đáng tin cậy kia, chắc chắn là coi tôi như kẻ ngốc để lừa gạt, nhưng dù sao anh ta cũng là người, vẫn là người kiếm sống bằng nghề âm dương, so với cái quỷ không rõ lai lịch này, tôi đương nhiên tình nguyện ở bên Sơ Dương đạo trưởng, ít nhất, anh ta là người!

    Nghĩ đến đây, tôi vội vàng chạy đến bên đống đổ nát, giọng run rẩy, chỉ vào người đàn ông áo trắng nói: "Đạo trưởng, chính.. chính là con quỷ này! Anh mau giúp tôi đi!"

    "Giữa cô và hắn, là kết hạ thất truyền cổ pháp Âm Dương Ngự Quỷ chú thuật!" Sơ Dương đạo trưởng chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng kia, mặt mày kinh hãi, miệng lẩm bẩm: "Nguyên lai cô là người phá giải phong ấn của hắn, vậy là xong rồi, chú thuật đã có hiệu lực, con quỷ này sẽ bám vào người đã giúp hắn cởi bỏ phong ấn, cả đời này như bóng với hình, vĩnh viễn không chia lìa!"

    "Anh nói cái gì?" Lời này như một tiếng sét đánh ngang tai, lòng tôi tràn ngập sợ hãi, cảm thấy mình quả thực đã rơi vào một cái bẫy trời giáng, bò cũng không bò ra được: "Anh nói là, tôi.. cả đời, nhất định phải ở bên cạnh con quỷ này sao?"

    "Pháp thuật của cô lợi hại hơn hắn, mới có thể sai khiến hắn, nhưng cô.. cô chỉ là người thường, sao có thể sử dụng Âm Dương Ngự Quỷ chi thuật? Ai mạnh, người đó sẽ trở thành chủ tể trong chú thuật này, còn cô, cô chỉ có thể bị hắn phản phệ.."

    Tôi lập tức sững sờ, phải làm sao bây giờ, tôi nên làm gì bây giờ..

    Mà Sơ Dương đạo trưởng vừa nói, vừa hoảng loạn bắt đầu cầm những đồng tiền Ngũ Đế tự bảo vệ mình, giống như đạo sĩ trừ cương thi, cắn rách đầu ngón tay, máu tươi đầm đìa bôi lên những đồng tiền Ngũ Đế, miệng lắp bắp niệm: "Trăm tà đầu đàn yêu, càn khôn khí thanh linh, thái thượng cao luật đến, Ma Thần không nơi yên sống, cấp tốc nghe lệnh.."

    Không ngờ, chú ngữ của Sơ Dương đạo trưởng còn chưa niệm xong, "Soạt.." một tiếng rất nhỏ vang lên, những đồng tiền Ngũ Đế bỗng nhiên lập tức vỡ vụn, rơi rụng khắp nơi, còn Sơ Dương đạo trưởng như bị một bàn tay vô hình nắm lấy tóc đuôi ngựa, đầu ngửa ra sau, lại một lần nữa mạnh mẽ ngã xuống nơi rất xa tôi.

    "Tôi đã nói rồi," giọng nói lạnh lùng vang lên, người đàn ông áo trắng vẫn đứng đó với vẻ tiêu sái, gương mặt đẹp không chút biểu cảm, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng: "Tránh xa cô ấy ra."

    Trước mắt xảy ra hiện tượng siêu nhiên như vậy, giọng nói của tôi như bị nghẹn lại, kêu cũng không kêu được!

    Mà Sơ Dương đạo trưởng kịch liệt ho khan, lắp bắp như van xin: "Là.. là cô ấy tự đến.."

    "Vậy thì sao." Trong đôi mắt đào hoa của người đàn ông áo trắng kia, tràn đầy tà khí: "Lời này là nói với anh, không phải nói với cô ấy."

    "Đạo trưởng.." Tôi không dám qua đó, sợ lại vì tôi mà hại vị đạo trưởng tốt bụng này, đành phải đứng từ xa hô: "Anh, thật sự không có cách nào sao?"

    Thật ra cảnh tượng trước mắt, kẻ ngốc cũng biết, Sơ Dương đạo trưởng không hề có sức phản kháng, nhưng dù sao anh ta, cũng là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi lúc này!

    "Cái chú thuật này, tôi giải không được.." Quả nhiên, Sơ Dương đạo trưởng thở hổn hển nói: "Trừ phi cô.." Lời còn chưa dứt, hai mắt anh ta trợn ngược, người đã ngất xỉu.

    Trừ phi cái gì?

    Hắn.. lại đến nữa!

    Tôi quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông tóc dài đang đứng ngay sau lưng tôi, một luồng khí lạnh lẽo mang theo mùi đàn hương phả vào mặt, đôi mắt đào hoa toát ra vẻ nguy hiểm lạnh lùng, vốn dĩ sắc mặt đã rất đáng sợ, giờ lại trầm xuống, khí thế bức người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

    Mà Sơ Dương đạo trưởng đã sớm bò ra từ đống đồ vật tan nát, hiển nhiên cũng thấy người đàn ông tóc dài kia, anh ta sững sờ tại chỗ, mặt mày đầy vẻ khó tin.

    Sơ Dương đạo trưởng có thể thốt ra những lời âm dương song tu không đáng tin cậy kia, chắc chắn là coi tôi như kẻ ngốc để lừa gạt, nhưng dù sao anh ta cũng là người, vẫn là người kiếm sống bằng nghề âm dương, so với cái quỷ không rõ lai lịch này, tôi đương nhiên tình nguyện ở bên Sơ Dương đạo trưởng, ít nhất, anh ta là người!

    Nghĩ đến đây, tôi vội vàng chạy đến bên đống đổ nát, giọng run rẩy, chỉ vào người đàn ông áo trắng nói: "Đạo trưởng, chính.. chính là con quỷ này! Anh mau giúp tôi đi!"

    "Giữa cô và hắn, là kết hạ thất truyền cổ pháp Âm Dương Ngự Quỷ chú thuật!" Sơ Dương đạo trưởng chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng kia, mặt mày kinh hãi, miệng lẩm bẩm: "Nguyên lai cô là người phá giải phong ấn của hắn, vậy là xong rồi, chú thuật đã có hiệu lực, con quỷ này sẽ bám vào người đã giúp hắn cởi bỏ phong ấn, cả đời này như bóng với hình, vĩnh viễn không chia lìa!"

    "Anh nói cái gì?" Lời này như một tiếng sét đánh ngang tai, lòng tôi tràn ngập sợ hãi, cảm thấy mình quả thực đã rơi vào một cái bẫy trời giáng, bò cũng không bò ra được: "Anh nói là, tôi.. cả đời, nhất định phải ở bên cạnh con quỷ này sao?"

    "Pháp thuật của cô lợi hại hơn hắn, mới có thể sai khiến hắn, nhưng cô.. cô chỉ là người thường, sao có thể sử dụng Âm Dương Ngự Quỷ chi thuật? Ai mạnh, người đó sẽ trở thành chủ tể trong chú thuật này, còn cô, cô chỉ có thể bị hắn phản phệ.."

    Tôi lập tức sững sờ, phải làm sao bây giờ, tôi nên làm gì bây giờ..

    Mà Sơ Dương đạo trưởng vừa nói, vừa hoảng loạn bắt đầu cầm những đồng tiền Ngũ Đế tự bảo vệ mình, giống như đạo sĩ trừ cương thi, cắn rách đầu ngón tay, máu tươi đầm đìa bôi lên những đồng tiền Ngũ Đế, miệng lắp bắp niệm: "Trăm tà đầu đàn yêu, càn khôn khí thanh linh, thái thượng cao luật đến, Ma Thần không nơi yên sống, cấp tốc nghe lệnh.."

    Không ngờ, chú ngữ của Sơ Dương đạo trưởng còn chưa niệm xong, "Soạt.." một tiếng rất nhỏ vang lên, những đồng tiền Ngũ Đế bỗng nhiên lập tức vỡ vụn, rơi rụng khắp nơi, còn Sơ Dương đạo trưởng như bị một bàn tay vô hình nắm lấy tóc đuôi ngựa, đầu ngửa ra sau, lại một lần nữa mạnh mẽ ngã xuống nơi rất xa tôi.

    "Tôi đã nói rồi," giọng nói lạnh lùng vang lên, người đàn ông áo trắng vẫn đứng đó với vẻ tiêu sái, gương mặt đẹp không chút biểu cảm, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng: "Tránh xa cô ấy ra."

    Trước mắt xảy ra hiện tượng siêu nhiên như vậy, giọng nói của tôi như bị nghẹn lại, kêu cũng không kêu được!

    Mà Sơ Dương đạo trưởng kịch liệt ho khan, lắp bắp như van xin: "Là.. là cô ấy tự đến.."

    "Vậy thì sao." Trong đôi mắt đào hoa của người đàn ông áo trắng kia, tràn đầy tà khí: "Lời này là nói với anh, không phải nói với cô ấy."

    "Đạo trưởng.." Tôi không dám qua đó, sợ lại vì tôi mà hại vị đạo trưởng tốt bụng này, đành phải đứng từ xa hô: "Anh, thật sự không có cách nào sao?"

    Thật ra cảnh tượng trước mắt, kẻ ngốc cũng biết, Sơ Dương đạo trưởng không hề có sức phản kháng, nhưng dù sao anh ta, cũng là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi lúc này!

    "Cái chú thuật này, tôi giải không được.." Quả nhiên, Sơ Dương đạo trưởng thở hổn hển nói: "Trừ phi cô.." Lời còn chưa dứt, hai mắt anh ta trợn ngược, người đã ngất xỉu.

    Trừ phi cái gì?
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tư 2025
  9. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Sai đạp âm dương


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lòng tôi sợ hãi tột độ, ngay cả chuyên gia còn thành ra như vậy, thì cái mạng nhỏ bé của tôi, chẳng phải càng muốn bỏ mạng ở đây sao..

    Đúng lúc tâm trí hoảng loạn, phía sau bỗng nhiên lạnh lẽo, như bị vật gì lạnh căm căm ôm lấy, mùi đàn hương lan đến chóp mũi, giọng nói trong trẻo vang lên: "Nguyện ước là do cô chấp thuận, giờ hối hận, đã muộn rồi."

    Nguyện ước.. Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đến phi thực của người đàn ông áo trắng kia, lập tức nhớ ra, hắn lớn lên, cùng pho tượng trong cái miếu nhỏ đổ nát kia, cư nhiên giống nhau đến bảy phần!

    Tôi lập tức hiểu ra: "Anh chính là cái người trong miếu.. Rốt cuộc anh là ai?"

    "Trình Khác," người đàn ông áo trắng khẽ nhếch môi, cười tà mị, như trái táo độc, đẹp mà nguy hiểm: "Lúc cởi bỏ phong ấn, sức lau mặt hơi mạnh, về sau nhẹ nhàng một chút, ân?"

    Giọng tôi như bị nhét một cục bông vào: "Tôi, tôi thật không cố ý, anh có thể tha cho tôi không.."

    "Không quan trọng," đôi mắt đào hoa của hắn khẽ nheo lại, bỗng nhiên vươn tay, đầu ngón tay lạnh băng vẽ vời trên dấu hôn ở xương quai xanh tôi: "Cô hiện tại chỉ cần biết, cô là của tôi, là đủ rồi."

    Lòng tôi rối như tơ vò, hai chân mềm nhũn, chỉ lẩm bẩm: "Vì sao cố tình là tôi.."

    Tôi phải làm sao để cứu mình!

    "Vận mệnh đã định, sớm đã định sẵn." Trình Khác nghiêng đầu, như đã sớm nhìn thấu ý nghĩ của tôi, lạnh lùng nói: "Cô đương nhiên có chỗ đặc biệt của mình, cái miếu kia, không phải ai cũng có thể vào được."

    Nói rồi, một ngón tay lạnh băng đã móc vào cằm tôi, hất nhẹ lên, đôi mắt tôi chạm phải đôi mắt đào hoa kia, chỉ thấy trong con ngươi đen nhánh hiện lên một tia giễu cợt: "Điều duy nhất cô có thể giúp mình làm, chính là nhận mệnh."

    Nhận mệnh? Mặc kệ tôi có chỗ đặc biệt gì, theo lời đạo trưởng Sơ Dương, tôi còn trẻ như vậy, lại phải gánh chịu chuyện xui xẻo này cả đời!

    "Tôi không cần nhận mệnh!" Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi quay đầu bỏ chạy ra ngoài, bên ngoài ít nhất có ánh mặt trời, có người qua lại, còn núi xanh thì không lo thiếu củi đốt!

    Không ngờ, vừa ra đến ngoài, tôi ngây người.

    Hôm nay trì hoãn một ngày, bên ngoài đã sớm tối đen như mực!

    Hơn nữa, đường phố này rõ ràng là giữa hè, lại sương mù mờ mịt, một bóng người đi đường cũng không có, âm khí dày đặc!

    Kỳ lạ, thời gian còn sớm, con phố buôn bán này vốn náo nhiệt, sao có thể sớm như vậy đã không một bóng người!

    Đúng lúc này, vài bóng người từ góc đường xuất hiện, tôi vừa thấy có người, cũng yên lòng, vừa định chạy tới cầu cứu, lại phát hiện mấy người kia, cư nhiên là cõng ngược thân mình, đang nhanh chóng đi lùi trên đường, giống như sau lưng có mắt vậy!

    Tôi lập tức ngây ngẩn cả người, sao lại có những người quỷ dị, kỳ lạ như vậy?

    "Đổi giày trái phải cho nhau mà đi!" Giọng nói trong trẻo của Trình Khác lại vang lên bên tai: "Cô hiện tại mang theo âm khí của tôi, một chân, đã bước sai vào con đường âm dương rồi!"

    Tôi không biết có nên nghe hắn không, nhưng vừa ngẩng đầu mới phát hiện, con phố này có một chút gì đó không nói nên lời, nhìn kỹ, mới phản ứng lại, nơi này hoàn toàn là hình ảnh đảo ngược của tòa cao ốc Kim Mậu ban ngày!

    Chữ trên biển hiệu, như soi vào gương vậy, tất cả đều ngược!

    "Nơi này.. không phải Kim Mậu cao ốc thật?" Tôi trừng lớn mắt: "Đây là đâu?"
     
  10. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Trở lại dương gian


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đổi giày, đi về bên trái, mặc kệ nghe thấy gì, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại." Trình Khác từ sau lưng tôi vòng lên phía trước, thản nhiên nói: "Nếu cô còn muốn trở về dương gian."

    Lòng tôi dấy lên một nỗi hàn ý, tất cả những gì trước mắt, càng không thể dùng bất kỳ lý thuyết khoa học nào để giải thích!

    Dù sao, đã đến loại địa phương này rồi, thử xem thì thử xem! Nghĩ như vậy, tôi liền ngồi xổm xuống, cởi đôi giày cao gót màu đỏ rực trên chân, đổi lại xỏ vào, nơm nớp lo sợ đi về phía bên trái.

    "Ta, ghét nhất màu đỏ.."

    Hắn dường như lẩm bẩm một câu gì đó, nhưng tôi không nghe rõ, ngẩng đầu lên, thấy trên mặt hắn, cư nhiên lộ ra một vẻ cô đơn, như đang nhớ lại chuyện cũ năm xưa.

    Hắn và màu đỏ, chẳng lẽ có ân oán gì?

    Còn chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy mấy người đi lùi kia đã dừng lại, miệng còn lẩm bẩm: "Sao lại có hơi người sống.."

    "Tìm xem xem đi." "Ta đói bụng."

    Giọng nói quỷ dị kia như sợi diều, một kéo một thả, treo cao vút. Da đầu tôi tê dại, nhưng cũng có thể đoán được, thân phận của mấy người đi lùi kia, quả thực khiến người ta kinh hãi!

    Nào còn dám quay đầu lại, theo lời Trình Khác, cứ men theo bên trái mà chạy về.

    Vừa rồi Trình Khác đã nói, tôi là vì âm khí của hắn, mới vô tình bước nhầm vào con đường âm dương chuyên dụng của âm phủ, chẳng lẽ vì dây dưa với Trình Khác, tôi cũng thành nửa người âm phủ rồi? Cái này.. sau này tôi phải làm sao đây!

    Vừa đi, tôi vừa phát hiện, phần lớn cửa hàng trên phố đều thắp đèn dầu, trên cửa sổ hắt ra không ít bóng người lờ mờ, tôi cũng không dám nghĩ, những bóng người đó, là vì ai, làm cái gì mua bán..

    Không biết chạy về bên trái bao lâu, tôi bỗng nhiên cảm thấy mình như phá vỡ một tầng màng mỏng vô hình, gió từ lạnh băng trở nên ấm áp, lúc này mới đúng là đêm hè bình thường!

    Tôi ngẩng đầu, thình lình phát hiện vị trí hiện tại của mình là công viên trung tâm khu nhà tôi ở, những biển hiệu cửa hàng xung quanh, chữ viết cũng đã trở lại bình thường, người đi đường ở xa xa, dáng đi cũng đều bình thường, trong lòng không khỏi lập tức phấn chấn, tôi ra được rồi!

    Kinh hồn bạt vía quay đầu lại, người đàn ông tự xưng là Trình Khác, đã không thấy đâu!

    Lòng tôi lại một lần nữa chìm xuống, nếu đây không phải là một giấc mơ, tôi thật sự đã kết thành Âm Dương Ngự Quỷ chi thuật với Trình Khác rồi sao? Vị đạo trưởng Sơ Dương ngất đi, anh ta muốn nói cái biện pháp duy nhất có thể giải thoát cho tôi, rốt cuộc là gì?

    Tôi nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ, nhà thì không dám quay về, nghĩ đi nghĩ lại, lập tức nghĩ đến cô bạn đồng nghiệp kiêm bạn thân Kim Đậu Đậu, vội vàng móc điện thoại gọi cho cô ấy, nói tối nay sẽ đến ở nhờ một đêm.

    Bắt taxi, đến khu nhà cô ấy ở, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy thang máy, da đầu tôi đã tê dại, vừa lúc Đậu Đậu từ trong thang máy đi xuống, thấy tôi, cười nói: "Đặc biệt xuống đón cậu, đủ ý tứ chưa?"

    "Cần thiết, tớ mà là đàn ông, tại chỗ phải cưới cậu!" Tôi vội vàng khen ngợi người bạn độc thân cùng cảnh ngộ này một phen.

    "Đồ điêu!" Đậu Đậu cười đánh nhẹ tôi một cái, dẫn tôi về phía thang máy kia.

    Tôi tuy rằng vẫn còn mâu thuẫn với thang máy, nhưng nghĩ lại cái cảnh tượng chạy trốn cầu thang bộ đến tuyệt vọng kia, càng đáng sợ hơn, nên cũng cùng cô ấy đi vào, có người làm bạn bên cạnh, so với một mình ở trong đó tốt hơn nhiều.

    Thang máy vừa mở, rất nhiều người ở hành lang đều chen chúc đi lên, rất nhanh đã chật kín thang máy, tôi nhíu mày, hai chúng tôi vừa lên, chắc chắn sẽ quá tải, liền nói với Đậu Đậu: "Chúng ta đợi chuyến sau đi!"

    Đậu Đậu lại kéo tôi đi vào: "Cậu ngốc à, khó lắm thang máy không có ai, giống như hai chúng ta bao trọn vậy, thoải mái bao nhiêu, việc gì phải đợi chuyến sau?"
     
  11. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Dẫn vào cửa dị giới



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưng tôi chợt lạnh toát, chỉ một thoáng loạng choạng, đã bị Đậu Đậu kéo vào trong!

    Theo ý tôi, trong thang máy đầy ắp người già trẻ nam nữ, nhưng Đậu Đậu trước tiên nhấn nút tầng 15, sau đó thoải mái duỗi người, chẳng thèm để ý đến ai, cứ như thể không nhìn thấy nhiều người như vậy vậy!

    Cửa thang máy đóng lại êm ru, tôi chỉ cảm thấy, những người đứng gần bên cạnh đều tỏa ra hơi lạnh, lạnh buốt, Đậu Đậu xoa xoa cánh tay trần của mình, hắt xì một cái: "Cậu đừng nói, bất động sản đúng là rất nhân tính hóa, điều hòa trong thang máy này mạnh thật đấy."

    Cả người tôi run rẩy, nào còn tâm trí đáp lời Đậu Đậu!

    Lúc này, thang máy đến tầng 3, bỗng nhiên dừng lại, hai cô bé sinh đôi bước ra, Đậu Đậu vẻ mặt khó chịu: "Thang máy sao thế này, tự mở cửa à? Rõ ràng không ai nhấn tầng 3 mà.."

    Nói rồi, cô ấy vươn tay muốn đóng cửa thang máy lại, một bà lão hung dữ trừng mắt liếc Đậu Đậu một cái, thấy vậy, tôi vội kéo tay Đậu Đậu lại, bà lão lúc này mới vừa lòng bước xuống thang máy, còn không quên hằn học "hừ" một tiếng!

    Đậu Đậu rất bực mình nói: "Làm gì vậy chứ!"

    Tôi vội nói: "Tớ, tớ sợ thang máy bị rò điện.."

    "Gan cậu sao mà bé thế!" Đậu Đậu thở dài: "Cậu đó, chính là nên tìm một người đàn ông bên cạnh!"

    Tôi nhớ đến Trình Khác bí ẩn khó lường kia, lòng thình thịch một tiếng, đành phải cười khan vài tiếng, cứ như vậy, cửa thang máy mấy lần mở rồi đóng, chúng tôi cuối cùng cũng đến tầng 15, tôi vội kéo Đậu Đậu ra khỏi thang máy, đầu cũng không dám ngoảnh lại một chút, chỉ nghe thấy thang máy kêu "Đinh" một tiếng trong trẻo, rồi chậm rãi chìm xuống.

    Đậu Đậu móc chìa khóa mở cửa, nhìn tôi, có chút khó hiểu: "Hôm nay cậu sao thế, cứ thần thần thao thao, bị dọa à? Có muốn tớ tìm bà thầy gọi hồn cho cậu không?"

    "Không có không có." Tôi cười ha ha cho qua chuyện: "Chỉ là cảm thấy đêm dài đằng đẵng quá gian nan, hai con cẩu độc thân ở bên nhau sưởi ấm cho nhau thì tốt hơn."

    "Đừng nhiều lời." Đậu Đậu mở cửa, đẩy tôi vào trong: "Cậu cảm thấy đêm dài đằng đẵng rất gian nan, tớ lại cảm thấy một mình tự do tự tại thoải mái thực."

    "Tớ bảo sao Lưu nghiệp vụ theo đuổi cậu, cậu cứ không đồng ý nhỉ," tôi thất thần nói: "Lưu nghiệp vụ kỳ thật cũng coi như một hảo hán."

    "Lưu nghiệp vụ cao to thô kệch, có gì tốt?" Đậu Đậu lấy dép lê cho tôi: "Công ty chúng ta, nói đến đẹp trai nhất, vẫn là Từ công. Đáng tiếc Từ công kết hôn sớm, nếu không thì.."

    "Đúng đúng đúng, Đậu Đậu vừa ra tay, là biết có hay không." Tôi đáp: "Là Từ công không có cái phúc khí đó."

    "Đi thôi, đi tắm rửa đi." Đậu Đậu cười nói: "Tớ giúp cậu xoa lưng!"

    "Thế thì tốt quá!" Tôi lơ đãng ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện, biểu tình Đậu Đậu nhìn tôi, như là đang khát vọng cái gì đó, lộ ra chút ánh mắt tham lam, nhưng cái thần sắc đó, thoáng qua rất nhanh, tôi cảm thấy chắc chắn mình nhìn lầm rồi.

    Lúc tắm rửa, tôi thấy trên cổ trắng mịn của Đậu Đậu có một cái bớt, liền tò mò nhìn thêm một cái: "Sao trước kia tớ không biết cậu có cái bớt này nhỉ?"

    Đậu Đậu hoảng hốt che lại: "Xấu xí, không muốn cho người khác xem thôi."

    "Cậu đừng nói, cái bớt đó cũng rất có phong tình mà.." Tôi thuận miệng trêu một câu, cô ấy vừa cười muốn dựa lại gần, bỗng nhiên liếc mắt thấy dấu hôn trên xương quai xanh tôi, cả người ngây ngẩn, cái dáng vẻ đó, như là đang sợ hãi!

    Tôi vội hỏi: "Sao vậy?"

    "Không có gì không có gì!" Đậu Đậu cười rất miễn cưỡng, cư nhiên như vô tình, cách xa tôi một chút, lưng cũng không giúp tôi xoa, còn mang theo chút ảo não.

    Tôi không hiểu rốt cuộc cô ấy làm sao vậy, hai con cẩu độc thân lại trò chuyện một ít đề tài mà hội độc thân cẩu thích nghe ngóng, rồi cùng nhau ngủ trên chiếc giường rộng rãi của Đậu Đậu. Hôm nay chịu đủ một ngày kinh hãi, bên cạnh cuối cùng cũng có một người đáng tin cậy như vậy, tính cách lạc quan trời sinh khiến tôi quyết định, còn núi xanh thì không lo thiếu củi đốt, chuyện gì cũng có cách giải quyết, ngày mai lại là một vầng thái dương mới.

    Tự an ủi mình như vậy, trên chiếc giường ấm áp mềm mại của Đậu Đậu, tôi thoải mái ngủ thiếp đi, đến một giấc mơ cũng không có.

    Ngày hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nhấc máy, là giọng Đậu Đậu: "Lục Kiều, cậu ở đâu đấy?"

    Tôi dụi mắt ngồi dậy: "Còn có thể ở đâu, chẳng phải trên giường cậu sao? Cậu cũng thật có tiền, ở nhà mình, gọi điện thoại làm gì? Kêu một tiếng còn sảng khoái hơn."

    "Ở nhà tớ?" Giọng Đậu Đậu vô cùng khó hiểu: "Tối qua cậu đã nói đến, nhưng vẫn không thấy đến, tớ gọi điện thoại cho cậu, thế nào cũng không thông, dọa tớ hồn bay phách lạc, lại không liên lạc được với cậu, tớ còn định đi báo cảnh sát, cậu bây giờ còn nói nhảm là ở nhà tớ, làm cái quái gì thế?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...