Hiện Đại [Edit] Bạn Trai Cũ Liếm Tôi Để Giúp Nữ Thần Của Hắn Ta - La La La

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nxkhiem1, 20 Tháng bảy 2023.

  1. Nxkhiem1

    Bài viết:
    390
    Bạn Trai Cũ Liếm Tôi Để Giúp Nữ Thần Của Hắn Ta

    [​IMG]

    Tác Giả: La La La

    Người dịch: @Nxkhiem1

    Thể loại: Đô thị, hài hước, hệ thống

    Số chương: 12

    Tình trạng: Hoàn thành

    Giới thiệu:​

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Nxkhiem1
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng bảy 2023
  2. Nxkhiem1

    Bài viết:
    390
    Chương 1: Trùng sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng phẫu thuật, vị bác sĩ gây mê nhìn vào máy theo dõi hốt hoảng nói

    - Bác sĩ, bệnh nhân bị ngưng tim!

    - CPR! Mang máy sốc điện nhịp tim tới đây!

    Bác sĩ phụ trách chính nói gấp sau đó nhanh chóng làm động tác CPR

    - Kiểm tra mạch! Vẫn chưa thấy!

    Bác sĩ hỗ trợ phẫu thuật lên tiếng

    - Máy sốc điện tới rồi ạ!

    Y tá trưởng trong phòng phẫu thuật nói

    - Nạp điện 200 jun!

    Bác sĩ gấp gáp nói, Y tá trưởng nhanh chóng nạp điện rồi đưa cho anh

    - Sốc!

    Bác sĩ sốc điện xong nhìn lên, bác sĩ gây mê lắc đầu, chưa thấy dấu hiệu tim đập lại

    - 200 jun một lần nữa!

    - Sốc!

    - 250 jun! Sốc!

    Bác sĩ sốc điện mấy lần nữa, tim vẫn không thấy có dấu hiệu đập trở lại

    Lắc đầu buồn bã lên tiếng

    - Bệnh nhân Hứa Hoan, 35 tuổi! Giờ tử vong..

    10 giờ 32 phút tối ngày 17 tháng 2 năm 2023

    Các bác sĩ cùng y tá trong phòng phẫu thuật nghe xong đều buồn bã thương tiếc nhìn cô gái nằm trên giường phẫu thuật

    Hiện tại ở trong phòng phẫu thuật còn có thêm một người mà không ai nhìn thấy

    Linh hồn Hứa Hoan trong lúc các bác sĩ bận rộn cấp cứu đã bị đẩy ra khỏi cơ thể

    Cô nhìn bác sĩ sốc tim cô nhiều lần nhưng tim cô vẫn không đập trở lại

    Rồi lại nhìn bác sĩ lắc đầu tuyên bố tử vong

    Hứa Hoan như máy móc nhìn vào thân xác của mình, nước mắt bắt đầu rơi xuống

    Cuộc sống của cô, thật sự.. kết thúc rồi!

    Nhắm mắt lại Hứa Hoan cười chua xót, dù cô không muốn tin nhưng vẫn phải cố mà chấp nhận sự thật này

    Cô chôn chân ở đó chờ đợi hoặc là thiên đường hoặc là địa ngục tới đem mình đi, nhìn thân xác của mình cô lại bật khóc

    Đột nhiên có một luồng ánh sáng xuất hiện, Hứa Hoan bị chói nhắm chặt mắt lại

    * * *

    Mở mắt ra lần nữa, Hứa Hoan đầy mơ hồ nhìn ngắm xung quanh

    "Hứa Hoan, em thật sự quá làm cho tôi thất vọng rồi. Trước kia thành tích của em đều xếp hàng top năm của cả khối. Hiện tại thì sao, đếm ngược top năm từ dưới lên của lớp."

    "Em học tập bạn thân Tống Uyển đi. Em ấy đi từ hạng thứ ba mươi lăm trong lớp, gần một trăm của trường thế nhưng mà bây giờ kết quả thi của em ấy đã đứng trong top 3 của trường rồi."

    Hứa Hoan phải ngơ ngác một lúc lâu mới nhận ra khung cảnh này là ở đâu.

    Nơi này là lớp học, thời gian là sau khi kết quả của bài kiểm tra thử đầu năm lớp 11 được đưa ra, tôi chỉ đạt 200 điểm trong bài kiểm tra, đứng đầu cả lớp nhưng là đếm ngược từ dưới lên.

    Thế là, vào hôm đó, trước mặt cả lớp, giáo viên chủ nhiệm phê bình tôi một trận.

    Một bạn gái phía cuối tay thầy giáo đứng lên, có lẽ đây chính là Tống Uyển khiêm tốn nói:

    "Đều là thầy dạy rất tốt."

    Tôi cụp mắt xuống. Đâu phải là thầy giáo dạy tốt, rõ ràng là cô ta đã cướp lấy vận may của tôi.

    Bạn trai Tống Trầm của tôi ràng buộc vào hệ thống chó liếm.

    Thế nhưng mà Hệ thống chó liếm này lại có định nghĩa về chó liếm không giống với bất cứ tiểu thuyết nào khác.

    Bình thường, chó liếm là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và nịnh người ta đến không có điểm giới hạn vô liêm sỉ, không biết sĩ diện là gì, dùng mặt nóng dán mông lạnh, cứ cố bám dính theo.

    Thế nhưng mà với hệ thống này liếm đến cuối cùng sẽ lấy đi tất cả mọi thứ.

    Anh ta càng liếm tôi, nữ thần của anh ta sẽ càng may mắn. Mà nữ thần của anh ta chính là Tống Uyển.

    Dùng một câu để hình dung trạng thái thi cử của Tống Uyển, đó chính là: 'Thi đều biết, chọn bừa đều đúng, làm đều trúng tủ, vượt qua được mọi kỳ thi.'

    "Mà lúc tôi thi, tôi sẽ bị đau đầu đến mức đầu óc trống rỗng. Tay đau đến mức một chữ cũng không thể viết được. Bụng đau liên tiếp chạy vào nhà vệ sinh thường xuyên."

    Rõ ràng những đề kia tôi biết làm. Nhưng tôi luôn luôn bởi vì đủ loại nguyên nhân, mà không thể hoàn thành kỳ thi một cách suôn sẻ.

    Thế là tôi ban đầu là một trong những người giỏi nhất lớp, thành tích bỗng trở nên rối tinh rối mù.

    Đến cuối cùng, Tống Trầm và Tống Uyển cùng nhau thi đậu vào trường danh tiếng.

    Tống Trầm bỏ tôi cùng Tống Uyển cặp kè với nhau. Hai người họ được các bạn học gọi là thần tiên quyến lữ.

    Mà tôi thi rớt đại học, đầu óc giống như là rời nhà trốn đi, không học được một chút tri thức nào. Chỉ có thể làm công trong quán ăn nhỏ, lãng phí thời gian cả đời.

    Sau khi tôi chết, không biết vì lý do gì, trong đầu của tôi lại biết được, Tống Uyển cùng Tống Trầm ở bên ngoài gọi anh trai em gái. Nhưng trên thực tế họ lại là con cái của gia đình rổ giá cạp lại (tức hai người đã có con riêng rồi mới lấy nhau), hai người đã sớm thề nguyền hẹn ước với nhau.

    Khi Tống Trầm ràng buộc hệ thống liếm chó, có thể thông qua liếm một người để tăng vận khí vận may cho người khác, hắn lập tức nghĩ đến nữ thần của hắn tức là Tống Uyển.

    Và khi biết được tác dụng của hệ thống đặc biệt này, người đầu tiên Tống Uyển nghĩ đến là học bá trong ký túc xá nữ, cũng chính là tôi.

    Vì thế, Tống Uyển tiếp cận tôi, thông qua đủ loại biện pháp trở thành bạn thân tốt nhất của tôi.

    Lúc Tống Trầm theo đuổi tôi, là Tống Uyển vẫn luôn ở bên không ngừng tẩy não tôi. Tống Trầm là người rất tốt, tôi có thể thử xem. Tình yêu trong khuôn viên trường là tinh khiết nhất, tôi không yêu ở trường thì thật là đáng tiếc.

    Lúc đầu cảm giác của tôi đối với Tống Trầm không có gì. Nhưng dưới tẩy não của Tống Uyển, tôi bắt đầu cảm thấy con người Tống Trầm cũng rất tốt nên đáp ứng sự theo đuổi của anh ta.

    Kể từ đó, cơn ác mộng của tôi bắt đầu và kéo dài đến tận cuối cuộc đời.

    May mắn thay tôi được sống lại, kiếp này tôi tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước nữa.
     
    Phượng Chiếu NgọcHương Chi thích bài này.
  3. Nxkhiem1

    Bài viết:
    390
    Chương 2: Trừng phạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ giáo viên chủ nhiệm lớp vừa đi, các bạn học cùng lớp liền vây quanh Tống Uyển.

    "Đại học bá, cậu dạy chúng tớ làm thế nào để nâng cao thành tích đi."

    Tống Uyển cười tủm tỉm nói:

    "Không có bí quyết gì, chính là đột nhiên thông suốt. Không nói chuyện với các cậu nữa, tớ đi quan tâm Hứa Hoan một chút."

    Vừa lúc này, Tống Trầm cũng đi qua, trên gương mặt tuấn tú của hắn tràn đầy sự quan tâm đến tôi.

    "Hoan Hoan.. Em không cần khổ sở. Một lần thất bại không có ý nghĩa gì cả."

    Tống Trầm lại đưa cho ta một ly trà sữa:

    "Uống trà sữa đi, uống một chút ngọt sẽ làm tâm tình thoải mái một chút."

    Tôi thản nhiên nhìn hắn một cái, không nhận cốc trà sữa.

    Tống Uyển nhẹ nhàng nói:

    "Hoan Hoan, mau nhận trà sữa đi. Tống Trầm đặc biệt mua cho cậu đó."

    Các bạn cùng lớp nhìn thấy vậy, vừa hâm mộ vừa ghen tị nói.

    "Hứa Hoan thật đúng là có phúc khí tám đời, thành tích rối tinh rối mù. Vậy mà đại học bá Tống Trầm vẫn như cũ yêu cô ấy, lại còn đối xử tốt với cô ấy như vậy."

    "Ai nói không phải chứ. Em gái Tống Trầm Tống Uyển cũng coi cô ấy là bạn tốt nhất, hai người như hình với bóng."

    "Có thể gặp được anh em Tống gia, Hứa Hoan thật sự là quá may mắn."

    Tôi quay bút.

    May mắn này cho tôi, tôi cũng không cần.

    Tống Trầm đưa đến đâu phải là trà sữa, rõ ràng nó là độc dược.

    Một khi tôi chấp nhận uống nó, thì vận may sẽ càng ngày càng kém.

    Kiếp trước tôi ngốc nghếch uống nó, còn cảm thấy Tống Trầm đối sử với tôi thật quá tốt, yêu anh ta vô cùng.

    Bây giờ nghĩ lại, tôi thật đúng là một kẻ ngốc bạch ngọt.

    Bị người ta bán, còn ngốc nghếch thay người ta đếm tiền.

    Lần này, tôi không ngần ngại lựa chọn từ chối:

    "Tôi muốn giảm cân, không uống trà sữa."

    Vừa dứt lời, tôi nghe thấy âm báo hệ thống:

    [Cảnh cáo, lấy lòng Hứa Hoan thất bại, vận mệnh của nữ ký chủ đang giảm xuống.]

    Sắc mặt Tống Uyển lập tức trở nên khó coi.

    Tống Uyển cố nặn ra một cười:

    "Hoan Hoan.. Cậu không béo đâu. Hơn nữa, đây là tâm ý của Tống Trầm."

    Tống Trầm gật gật đầu:

    "Vừa tan học, anh liền đặc biệt chạy đến quầy bán hàng mua cho em. Em không uống rất đáng tiếc."

    Lần thứ hai tôi cự tuyệt, sau đó cúi đầu làm bài. Không muốn lắm lời với hai anh em nhà này nữa.

    Các bạn cùng lớp thấy vậy, nhao nhao bất bình thay cho hai anh em nhà họ Tống.

    "Hứa Hoan giả tạo như vậy làm gì? Anh em Tống gia đối tốt với cô ta, thật sự là cho cô ta thể diện."

    "Còn làm bài, với cái đầu óc của cô ta. Đề có làm nhiều hơn cũng là ổn định đứng thứ 5 ngược từ dưới lên."

    "Đúng vậy, đây thật đúng là ngu xuẩn lại còn làm trò."

    Tôi mím chặt môi, siết chặt cây bút trong tay.

    Họ có lẽ đã quên, năm lớp 10 và lớp 11, kết quả thi của tôi đều nằm trong top 5 của lớp.

    Thẳng đến khi Tống Trầm lợi dụng hệ thống chó liếm để đánh cắp vận may của tôi, thành tích của tôi mới càng ngày càng kém.

    Mà học bá Tống Uyển trong miệng bọn họ, trước đó vẫn là tồn tại ở cuối bảng xếp hạng.

    Tống Uyển thấy sắc mặt tôi khó coi. Sợ tôi vì lời nói của các bạn học mà giận chó đánh mèo với cô ta và Tống Trầm, vội vàng nói:

    "Mọi người nói ít hai câu đi, Hoan Hoan lần này bởi vì thi không tốt, tâm tình không thoải mái, tớ có thể lý giải."

    Tống Trầm cũng nói:

    "Hoan Hoan, em có cái gì không hiểu, có thể hỏi anh. Anh chỉ cầu xin em đừng bỏ mặc anh cũng đừng từ chối anh"

    Các bạn học cùng lớp vừa ghen tị vừa hâm mộ nhìn tôi.

    "Hứa Hoan này hạ cổ anh em nhà Tống gia rồi."

    "Tôi không làm bộ, tôi thật sự không giả vờ."

    Các bạn học nào biết được, anh em Tống gia chính là con sâu hút máu ký sinh trên người tôi. Dùng máu thịt của tôi để tạo ra thành tích của Tống Uyển.

    "Tống Trầm, Tống Uyển, hai người nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi đã nói tôi không muốn uống trà sữa, còn nhét vào tay tôi. Có thấy phiền hay không."

    Tôi đứng lên, muốn ném trà sữa vào thùng rác. Tống Trầm nắm lấy tay tôi, lắc đầu cầu xin với tôi.

    Âm thanh điện tử của máy móc hệ thống một lần nữa vang lên:

    [Phát hiện ký chủ bị đối tượng công lược từ chối ba lần. Bây giờ sẽ tiến hành trừng phạt điện giật đối với ký chủ.]

    Một giây sau, Tống Trầm liền kêu lên một tiếng đau đớn. Sắc mặt trắng bệch, quỳ gối trước mặt tôi.

    Một tiếng "rầm" nặng nề kia, quanh quẩn trong lớp học.

    Cả lớp đều choáng váng.

    Tống Trầm yêu tôi như vậy sao?

    Vì cầu xin tôi nhận trà sữa, anh ta thật sự quỳ xuống!

    Tống Uyển vội hỏi:

    "Anh không sao chứ."

    Tống Trầm nghiến răng nghiến lợi:

    "Không có việc gì. Anh vừa bị chuột rút ở chân."

    Các bạn cùng lớp thở phào nhẹ nhõm.

    "Thì ra là chân bị chuột rút, tao còn tưởng rằng Tống Trầm liếm chó như vậy. Vì muốn Hứa Hoan nhận trà sữa, mà lại quỳ xuống để cầu xin."

    "Ai nói không phải chứ."

    Tống Uyển đỡ Tống Trầm đứng dậy, hai người nâng đỡ lẫn nhau, bộ dáng anh em tình cảm.

    Tôi liếc nhìn hai anh em họ một cái.

    Thì ra khi tôi cự tuyệt hành vi chó liếm của Tống Trầm, không chỉ có thể lấy lại vận may thuộc về tôi. Còn có thể khiến Tống Trầm bị trừng phạt.

    Tống Trầm, Tống Uyển, lần này tôi muốn đến lượt hai người xui xẻo.

    Tống Trầm và Tống Uyển còn muốn nói gì đó với tôi. Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người đó không tình nguyện rời đi.

    Đợi đến khi tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, Tống Uyển và Tống Trầm lại đến tìm tôi.

    Tống Uyển vẫn như trước kia, thân thiết kéo tay tôi:

    "Hứa Hoan, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."

    Tựa như trò khôi hài vừa rồi giữa giờ học chưa từng xảy ra vậy.

    Tôi mỉm cười:

    "Được."
     
    Phượng Chiếu NgọcHương Chi thích bài này.
  4. Nxkhiem1

    Bài viết:
    390
    Chương 3: Bữa ăn ngon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi chọn món ăn xong, tôi và anh em Tống gia chọn một cái bàn trống ngồi xuống.

    Vừa ngồi xuống, Tống Trầm liền gắp cho Tống Uyển một miếng sườn chua ngọt.

    "Uyển Uyển, hôm này sườn chua ngọt rất ngon. Em ăn thử đi."

    Tống Uyển sẵng giọng nói:

    "Anh. Hoan Hoan còn đang nhìn."

    Nghĩ đến tôi, Tống Trầm trong mắt hiện lên một tia không vui nhưng trên mặt lại dịu dàng nở nụ cười với tôi:

    "Hoan Hoan, anh cùng Tống Uyển là anh em. Anh gắp cho em ấy ăn một miếng không sao đúng không."

    Tôi nhún nhún vai:

    "Hai người cứ tự nhiên."

    Vì thế, hai người này bắt đầu không coi ai ra gì mà (show) biểu diễn ân ái.

    Anh đút em ăn một miếng, em lau cho anh vết nước tương trên khóe miệng, đúng là coi tôi như kẻ ngốc mà đùa giỡn.

    Đây là coi tôi như một mắt xích trong trò chơi của họ mà.

    Tôi cụp mắt xuống, thân phận anh em này của họ thật dễ dùng.

    Người bên ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy tình cảm của hai anh em nhà này thật tốt. Tuyệt đối sẽ không cảm thấy hai người bọn họ đang yêu đương.

    Một lát sau, Tống Trầm cuối cùng cũng nhớ tới anh ta đang bị ràng buộc bởi hệ thống chó liếm. Anh ta còn cần liếm tôi, để Tống Uyển gia tăng vận may.

    Anh ta giống như bố thí, gắp cho tôi một miếng sườn:

    "Hoan Hoan, hôm này đầu bếp căn tin làm sườn rất ngon, em cũng nếm thử đi."

    Tôi ghét bỏ đem ném sườn trở lại đĩa của Tống Trầm: "Tôi không ăn."

    Âm thanh tuyệt vời của hệ thống nhắc nhở anh ta một lần nữa lại vang lên.

    [Cảnh cáo, lấy lòng Hứa Hoan thất bại, vận may cho nữ thần của ký chủ đang giảm xuống.]

    Tống Uyển sắc mặt trắng bệch:

    "Hoan Hoan, chắc cậu thấy anh trai gắp sườn cho tớ ăn, mà trong lòng cảm thấy không thoải mái phải không. Tớ là em gái của anh ấy mà. Ở trong lòng anh trai tớ, người anh ấy yêu nhất chính là cậu, cậu không cần suy nghĩ lung tung."

    Đại khái là nghĩ đến vận may của mình vừa bị mất đi, mắt Tống Uyển càng nhiều nước mắt.

    Bạn học nam bên cạnh bàn nhìn thấy bộ dáng nức nở muốn khóc Tống Uyển, vỗ mạnh vào bàn:

    "Hứa Hoan, cậu thật quá đáng. Tống Trầm cùng Tống Uyển là anh em ruột. Làm sao cậu lại ghen tỵ với tình cảm anh em của hai người bọn họ."

    Nam sinh này tên là Quách An, cậu ta là đầu gấu trong trường. Cũng là một trong rất nhiều người theo đuổi Tống Uyển.

    Kiếp trước, Tống Trầm vì vận may của tống Uyển, nên nói chuyện yêu đương cùng với tôi.

    Tống Uyển tuy rằng ủng hộ, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu. Không ít lần khiến Quách An đi làm khó tôi.

    Mà khi tôi bị khi dễ, Tống Trầm luôn xuất hiện vừa đúng lúc. Điều này khiến cho tôi càng thích hắn hơn.

    Tôi nhướng mày:

    "Ai nói tôi ghen tỵ. Không phải ai cũng thích ăn nước miếng của Tống Trầm. Rất ghê tởm!"

    Tống Trầm dùng đũa hắn ăn cơm, gắp thức ăn cho tôi.

    Càng đừng nói, Tống Trầm còn lấy đũa này đút cho Tống Uyển ăn.

    Điều này có nghĩa là, nếu tôi ăn miếng sườn này, gián tiếp ăn nước bọt của hai người đó. Nghĩ đến đó thôi đã buồn nôn!

    Mà Tống Uyển vừa mới ăn nước miếng của Tống Trầm, thần sắc có chút xấu hổ.

    "Tống Trầm gắp thức ăn cho cậu đã rất tốt rồi. Sao cậu còn dám lấy ba chọn bốn?"

    Tôi mỉm cười:

    "Anh ấy gắp thức ăn cho tôi. Tôi thích ăn hay không ăn, liên quan rắm gì đến cậu hả. Tống Trầm người ta còn không nói cái gì, chỉ có cậu lên tiếng, ép buộc người khác không dứt."

    Tôi quay ra hỏi Tống Trầm: "Em không ăn đồ ăn anh gắp. Anh sẽ để ý sao?"

    Tống Trầm lắc đầu: "Không ngại."

    Tôi liếc mắt nhìn hai anh em Tống gia một cái:

    "Cho nên, hai người một người là bạn trai của tôi, một người là bạn tốt của tôi. Nhìn thấy tôi bị một con chó điên cắn, đến rắm cũng không thả ra một cái?"

    Có còn tự mình nhớ đến thân phận liếm chó hay không!

    Hai người chần chờ trong chớp mắt, rất nhanh đã có quyết định.

    Tống Trầm quát lớn với Quách An:

    "Bạn học Quách, đây là chuyện giữa tôi và Hoan Hoan. Cậu cũng không cần xen vào việc của người khác."

    Tống Uyển cũng nói:

    "Quách An, tớ biết cậu là vì tốt cho tớ. Nhưng Hoan Hoan không hề có ác ý đối với chúng tớ. Làm sao cậu có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Hoan Hoan. Cậu nói xin lỗi Hoan Hoan đi."

    Quách An vẻ mặt như bị tổn thương:

    "Em cũng cảm thấy ông đây đang xen vào việc riêng của các người?"

    Tống Uyển mím chặt môi, không nói gì.

    Sắc mặt Quách An trở nên xanh mét, bỏ lại một câu xin lỗi với tôi, rồi vội vàng rời đi.

    Tống Uyển mất đi vận may và con chó liếm trung thành của cô ta. Tống Trầm lại bị tôi cự tuyệt hai lần, tiếp nhận trừng phạt từ hệ thống. Sắc mặt hai người đều không dễ nhìn lắm.

    Chỉ có tôi, ăn rất ngon lành.

    Ăn được một nửa, tôi cố tình hỏi hai người đang chậm chạp không động đũa:

    "Sao hai người không ăn, là vì không thích hả?"

    Hai người vội vàng nặn ra một nụ cười:

    "Thích."

    Nhìn vẻ mặt như quả bóng xì hơi của bọn họ, tôi lại sung sướng ăn thêm một bát cơm lớn.

    Thật là một bữa ăn ngon!
     
    Phượng Chiếu NgọcHương Chi thích bài này.
  5. Nxkhiem1

    Bài viết:
    390
    Chương 4: Nguy cơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếp theo một đoạn thời gian, Tống Trầm dùng rất nhiều phương thức lấy lòng tôi. Đều bị tôi dùng các loại lý do để cự tuyệt.

    Vì thế Tống Trầm liên tục nhận các loại trừng phạt từ hệ thống. Người gầy đi trông thấy, cũng không có sức lực và tinh thần để học tập.

    Mà Tống Uyển cũng không khá hơn bao nhiêu, theo vận may lúc thi giảm xuống.

    Mấy lần thành tích bài kiểm tra của cô ta lần sau còn không bằng lần trước.

    Sau khi tôi không còn bị hai anh em nhà đấy này hút máu nữa. Thành tích học tập càng ngày càng tốt hơn.

    Giáo viên chủ nhiệm một lần nữa lộ ra ánh mắt vui mừng với tôi:

    "Hứa Hoan, thành tích của em tiến bộ rất lớn, cần phải tiếp tục duy trì."

    Thầy giáo lại nhìn về phía Tống Uyển:

    "Tống Uyển à, thành tích lần này của em tụt xuống có chút nghiêm trọng. Em không thể bởi vì giáo viên khen ngợi em, liền kiêu ngạo, vẫn phải kiên định học tập."

    "Em biết rồi ạ."

    Tống Uyển phẫn hận liếc mắt nhìn tôi một cái, thấp giọng nói.

    Chủ nhiệm lớp lại đem ánh mắt đặt ở trên người Tống Trầm:

    "Còn có Tống Trầm, em luôn là học sinh thầy cô giáo yên tâm nhất. Gần đây em lên lớp cũng có chút không được tập trung. Mặc dù thành tích gần đây làm vẫn tốt, nhưng em cũng phải học tập chăm chỉ."

    "Học tập cũng giống như đi thuyền ngược dòng, không tiến thì sẽ lùi."

    Chờ giáo viên chủ nhiệm đi rồi, tôi đi tới trước mặt Tống Trầm, hỏi:

    "Tống Trầm, anh có khỏe không?"

    Tống Trầm ngẩn ra, sau đó trong mắt bộc phát ra sự vui sướng.

    Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn dùng cái lý do chuyên tâm học tập, cự tuyệt tất cả hành động lấy lòng của Tống Trầm.

    Đây là lần đầu tiên tôi chủ động quan tâm đến hắn ta.

    Tống Trầm nói:

    "Hoan Hoan, anh biết trong lòng em có anh mà."

    Tôi mỉm cười:

    "Nếu anh không có việc gì, thì đến cửa hàng nhỏ mua cho em một chai nước cam đi. Em muốn uống trước khi vào học."

    "Em nói cái gì?"

    6.

    "Em nói em muốn uống nước cam."

    Đây là lần đầu tiên sau hai tháng, tôi đưa ra yêu cầu với Tống Trầm.

    Tống Uyển rất mừng rỡ:

    "Anh, anh mau đáp ứng cô ấy đi."

    Tống Trầm chỉ chỉ vào chân hắn, thanh âm chua xót:

    "Em gái, lúc trước chân của anh vì bị ngã, giờ không đi được."

    Tống Uyển cũng bị sự chủ động của tôi đưa đến làm cho đầu óc choáng váng, được Tống Trầm nhắc nhở, cô ta suy nghĩ một chút. Lúc trước, Tống Trầm sau nhiều lần lấy lòng tôi thất bại, hệ thống trừng phạt làm cho chân của anh ta bị gãy, phải dưỡng hai tháng mới tốt lên được.

    Chỉ có mười phút nghỉ giữa các giờ học, anh ta căn bản không có năng lực đi mua đồ uống cho tôi.

    Gần đây, hai anh em họ vẫn luôn muốn ăn cắp vận may của tôi mà không thành công.

    Lúc này vận may liền bày ra trước mặt bọn họ, bọn họ lại không có khả năng lấy được. Làm cho hai anh em nhà này khó chịu muốn chết.

    Tống Trầm quay ra thương lượng với tôi:

    "Hoan Hoan, chân anh bị thương rồi, đi không được. Hay anh bảo bạn học khác mua nước mang về cho em có được không?"

    Nụ cười trên mặt tôi nhạt đi một chút. Các bạn cùng lớp không nhìn nổi nữa.

    "Hứa Hoan, cậu có thể săn sóc Tống Trầm một chút có được hay không? Chân cậu ấy bị gãy như thế, cậu lại còn muốn sai Tống Trầm đi mua nước."

    Ta thở dài:

    "Các cậu nói đúng, nếu Tống Trầm cũng không muốn, vậy thì thôi đi."

    Âm thanh nhắc nhở của Hệ thống lại vang lên:

    [Phát hiện ký chủ không thể hoàn thành nhiệm vụ mà đối tượng công lược. Vận may nữ thần của ký chủ đang giảm xuống. Ba lần ký chủ tích lũy lấy lòng đối tượng hướng dẫn đều thất bại. Ký chủ sẽ bị trừng phạt, đau thấu tim gan.]

    Một giây sau, ngực Tống Trầm đau, miệng còn phun ra một ngụm lớn máu tươi.

    Sắc mặt của anh ta màu trắng bệch như giấy.

    Như vậy mới đúng, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.

    Các bạn học đều không nghĩ tới Tống Trầm sẽ hộc máu.

    Chờ sau khi phản ứng được, bọn họ một bên quan tâm Tống Trầm, một bên buộc tội tôi.

    "Hứa Hoan, cô nhìn lại cô xem. Tống Trầm đều bị cô không hiểu chuyện mà tức hộc máu."

    "Cô chính là tai họa."

    "Từ sau khi Tống Trầm ở cùng một chỗ với cô, cậu ấy toàn gặp xui xẻo."

    Vẻ mặt tôi cực kỳ áy náy:

    "Các bạn nói đúng, tôi chính là đồ xui xẻo. Tống Trầm, chúng ta chia tay đi."

    "Không được!"

    Anh em Tống gia cơ hồ đồng thanh nói.

    "Hứa Hoan, em là cô gái tốt nhất mà anh từng gặp qua. Anh tuyệt đối không thể mất em."

    Tống Trầm nhìn tôi, ánh mắt thâm tình và chân thành.

    "Thật sao?"

    "Thật!"

    Tống Trầm lại chỉ trích những bạn học kia.

    "Mấy người căn bản không hiểu Hứa Hoan. Không có tư cách khoa tay múa chân với tình cảm của tôi và Hứa Hoan. Mau cút hết cho tôi."

    Tống Uyển cũng hùa theo:

    "Mấy người điếc sao? Còn không mau đi."

    Các bạn cùng lớp chật vật trở về chỗ ngồi của mình, nhỏ giọng nói thầm:

    "Quên đi, chúng ta đừng quản."

    "Tống Trầm hắn cực kỳ yêu người ta."

    "Chúng ta chỉ có thể tôn trọng chúc phúc thôi."

    Tôi nhìn các bạn cùng lớp khuôn mặt giống như ăn phải ruồi, vui vẻ gần như cười ra tiếng.

    Đám người này thật là đáng kinh, bởi vì anh em Tống gia có gia thế tốt, bộ dạng tốt, học tập cũng tốt. Mà tôi lại cố tình thân thiết với hai người bọn họ, bình thường cũng không ít lần nói xấu hoặc mỉa mai tôi.

    Thành tích của cậu kém như vậy, sao có thể không biết xấu hổ nói chuyện yêu đương với Tống Trầm, làm bạn thân với Tống Uyển.

    Bọn họ phỏng chừng chưa từng nghĩ tới, bọn họ còn có một ngày bị anh em Tống gia mà họ luôn luôn ngưỡng mộ muốn lấy lòng mắng chửi.

    Nghĩ đến đầu óc mình càng ngày càng thanh minh (sáng sủa), tôi tính toán qua không lâu nữa. Tôi có thể triệt để đoạt lại vận may thuộc về mình.

    Miễn là tôi chăm chỉ học tập hơn, tôi có thể thi được một trường đại học tốt.

    Nhưng có một ngày, trong một tiết thể dục, khi tôi đến phòng thiết bị lấy bóng chuyền. Nghe được cuộc đối thoại giữa Tống Uyển và Tống Trầm. Tôi phát hiện sự tình không dễ dàng như trong tưởng tượng của tôi.

    Trong phòng thiết bị. Tống Uyển vẻ mặt mừng rỡ nói:

    "Anh, anh nói là thật sao? Anh thật sự có thể giúp em một lần đem toàn bộ vận may trên người Hứa Hoan đoạt lại?"

    Bước chân tôi dừng lại, đang định tiếp tục nghe tiếp.

    Thì các bạn lớp khác cũng đến nơi này để lấy thiết bị, tôi dành phải tránh đi trước.

    Câu chuyện phía sau, tôi không nghe được bọn họ sẽ thông qua phương pháp gì, mà một lần có thể cướp đi toàn bộ vận may.

    Tâm trạng bình yên trước đó của tôi, giờ một lần nữa trở lại nặng nề.
     
    Phượng Chiếu NgọcHương Chi thích bài này.
  6. Nxkhiem1

    Bài viết:
    390
    Chương 5: Về nhà, bố mẹ cực phẩm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Là một học sinh nội trú nên mỗi tháng tôi có thể trở về nhà một lần.

    Tôi trở về nhà, với rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.

    Khi tôi vừa về đến nhà, mẹ đã hào hứng cầm lấy cặp xách trên tay tôi:

    "Hoan Hoan, đọc sách lâu như vậy, mệt mỏi không con. Mẹ làm món canh cá rô con thích, để cho con bổ não."

    Tôi cảnh giác nhìn bà ấy:

    "Mẹ sao đối xử với con tốt như vậy?"

    Mẹ tôi cười tủm tỉm nói:

    "Con là con gái mẹ, không đối tốt với con, thì đối xử tốt với ai đây."

    "Phải không? Vậy thì mẹ nên biết, con bị dị ứng hải sản từ khi còn nhỏ. Người thích ăn canh cá rô là Hứa Cường chứ không phải con".

    Bố mẹ tôi trọng nam khinh nữ. Từ khi tôi còn nhỏ đã đối xử với tôi không có tý tình cảm nào, họ chỉ biết đánh và mắng tôi. Nhưng lại coi em trai tôi xem như tròng mắt, ăn một chút khổ cũng không thể cho hắn nếm thử.

    Nếu không phải tôi có thành tích tốt, hiện tại nhập học ở trường tư thục này không chỉ được miễn học phí. Mà họ còn có thể lấy ba vạn tiền học bổng của tôi. Nếu không bọn họ đã sớm cho tôi bỏ học để ra ngoài xã hội làm việc.

    Kiếp trước, tôi thi trượt đại học.

    Bọn họ vội vàng đem bán tôi đổi lấy một chút sính lễ. Lúc đó tôi liều chết chạy trốn ra khỏi nhà.

    Đầu óc trống rỗng, tôi làm công việc tạp vụ trong một quán nhỏ, trải qua cả đời khốn khó.

    Mẹ tôi cười gượng nói:

    "Đây không phải là mẹ lớn tuổi rồi nên nhớ nhầm sao?"

    Đến bàn ăn, ba mẹ tôi cuối cùng cũng nói ra mục đích của bọn họ:

    "Hoan Hoan, ngày mai cùng bố mẹ đi tham dự một bữa tiệc đi."

    "Tham dự tiệc gì?"

    "Ngày mai bố mẹ Tống Trầm sẽ tổ chức tiệc đính hôn của con và Tống Trầm. Bọn họ sẽ thông báo với mọi người trong bữa tiệc."

    Tôi đang uống canh và tý nữa thì sặc.

    "Hai người nói cái gì?"

    Hai người bọn họ lại nói:

    "Bữa tiệc đính hôn của con và Tống Trầm ấy."

    "Thật nhìn không ra, bình thường đứa nhỏ này nhìn giống như một cái hồ lô buồn bực. Lại có một tay tán tỉnh được một thằng đàn ông rất có tài nha. Tự nhiên còn câu được Đại thiếu gia của Tống gia."

    "Ngày mai ở trong bữa tiệc con phải biểu hiện thật tốt. Nhất định phải làm cho chủ tịch Tống và Tống phu nhân thích con."

    "Ba con gần đây đang làm một công trình. Còn thiếu vốn quay vòng, phải dựa vào chủ tịch Tống."

    Trong đầu tôi, đột nhiên hiện lên câu nói của Tống Uyển với Tống Trầm:

    "Anh, anh nói là thật sao? Anh thật sự có thể giúp em một lần đem toàn bộ vận may trên người Hứa Hoan đoạt được?"

    Biện pháp đối phó mà Tống Trầm nghĩ ra, chính là đính hôn với tôi?

    Tôi phỏng đoán: 'Tống Trầm bị ràng buộc với hệ thống liếm chó. Mà loại sinh vật liếm chó này, mục đích cuối cùng của chúng chính là kết hôn với người mà anh ta liếm.'

    Tôi còn chưa không tuổi kết hôn theo luật pháp định, điều mà Tống Trầm có thể làm chính là đính hôn với tôi trước. Miễn cưỡng coi như là đạt được mục đích cuối cùng là liếm chó.

    Tôi càng nghĩ về khả năng ấy càng cảm thấy có đạo lý.

    Nghĩ lại kiếp trước, tôi không muốn kết hôn với lão mù kia, bố mẹ tôi liền trói tôi vào trong phòng. Tôi lựa chọn án binh bất động, vẻ mặt kinh hỉ:

    "Tống Trầm thật sự là, chuyện lớn như vậy, cũng không nói trước với con một tiếng. Con còn chưa mua được cái váy nào đẹp, tóc cũng dài, cũng không có thời gian đi cắt tỉa một chút. Không biết chú Tống và dì Tống ngày mai nhìn thấy con, có cảm thấy hài lòng hay không."

    "Con nguyện ý?"

    Bố mẹ tôi nhìn tôi một cách dò hỏi.

    "Bộ dạng Tống Trầm đẹp trai, người lại ưu tú. Quan trọng nhất là trong nhà còn có tiền. Con làm sao lại có thể không muốn chứ."

    Trong giọng nói của tôi lộ ra chân tâm thật ý.

    Ba mẹ tôi yên tâm:

    "Con có thể nghĩ như vậy là được rồi."

    Tôi thở phào nhẹ nhõm và chuẩn bị tối nay chạy trốn trở lại trường học.

    Đầu lại đột nhiên xuất hiện một cơn choáng váng.

    Ánh mắt của tôi dừng lại trên bát canh vừa uống:

    "Mấy người.. bỏ thuốc mê cho tôi..".

    Ba mẹ ta cười dài nói:

    "Vì phòng ngừa vạn nhất mà. Dù sao, mày nổi danh là phản nghịch."

    Em trai to béo của tôi cao hứng vỗ tay:

    "Đem chị ấy bán đi, chúng ta liền có tiền đổi nhà lớn."

    "Phanh" một tiếng.

    Trán của tôi nặng nề đập mạnh trên bàn, cả người đều mất đi ý thức.
     
    Phượng Chiếu NgọcHương Chi thích bài này.
  7. Nxkhiem1

    Bài viết:
    390
    Chương 6: Cầu cứu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ tôi tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau.

    Cả người tôi bị trói chặt, ngồi ở ghế sau xe, bên cạnh là đứa em trai béo như quả núi.

    Phía trước truyền đến tiếng nói của bố mẹ tôi.

    "Ông chủ Tống này cũng thật sự là, nhất định phải để cho Hứa Hoan cùng Tống Trầm cử hành nghi thức đính hôn. Chúng ta làm bố mẹ cũng phải có mặt, mới chịu đem năm trăm vạn cho chúng ta."

    "Đúng vậy, cần gì phiền toái như vậy chứ, một tay giao tiền, một tay giao người không được sao."

    Chiếc xe đang chạy như bay.

    Tôi gian nan ngẩng đầu, phát hiện ra bố mẹ tôi đang lái xe hướng phía nhà họ Tống. Còn khoảng nửa giờ nữa sẽ đến nhà họ Tống.

    Điều đó có nghĩa là tôi có nửa giờ để tự cứu mình.

    Khoé mắt tôi rơi vào trên người em trai.

    Có lẽ là do thức cả đêm để chơi game, lúc này nó ngủ như heo.

    Mà điện thoại di động của nó, đặt ở trên đùi.

    Tôi cố gắng di chuyển cơ thể, mất rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng đã lấy được điện thoại di động.

    Trong khoảnh khắc lấy được điện thoại di động của em trai, phía trước truyền đến giọng nói của bố mẹ tôi.

    "Hử!"

    Tôi giật mình, bọn họ phát hiện ra tôi lấy điện thoại rồi?

    Lập tức nghe bọn họ nói:

    "Hứa Hoan, con tỉnh rồi à. Bố mẹ cảnh cáo con, đến Tống gia, con đừng làm chuyện gì chống đối bố mẹ. An tâm đính hôn với thiếu gia nhà đó cho mẹ."

    "Tống gia rất tốt a, con đến Tống gia chính là đi hưởng phúc. Con đừng ở trong phúc không biết hưởng. Chờ sau này con cùng Tống Trầm kết hôn rồi, phải nhớ giúp đỡ em trai đấy."

    Tôi: "Biết rồi."

    Bố mẹ tôi kinh ngạc:

    "Sao Lần này con lại ngoan như vậy?"

    "Con vốn định ở cùng một chỗ với Tống Trầm. Là hai người lo lắng con làm cái gì, mới trói con lại."

    Bố mẹ cười nói:

    "Đây không phải là vì phòng ngừa vạn nhất sao."

    "Ôi! Sớm biết con cũng có ý định như vậy. Bố mẹ lúc ấy hẳn là cùng Tống gia đòi thêm một chút tiền."

    Bọn họ vẫn không tin tưởng tôi, không có ý định cởi trói cho tôi.

    Thừa dịp bọn họ thoải mái tưởng tượng sau khi lấy được năm trăm vạn, sẽ tiêu sài như thế nào. Tôi gửi tin nhắn cầu cứu cho giáo viên chủ nhiệm lớp.

    Tại giờ phút này, tôi cảm thấy may mắn vì có trí nhớ tốt. Nhớ được số điện thoại di động của giáo viên chủ nhiệm.

    Đương nhiên tôi cũng muốn báo cảnh sát, nhưng khi nghĩ đến trước kia, khi bố mẹ đánh đập dã man, tôi đã báo cảnh sát. Mà chú cảnh sát cũng chỉ có thể nói vài câu phê bình giáo dục bố mẹ tôi.

    Sau đó, họ để cho bố mẹ đưa tôi về nhà, mà nghênh đón tôi chính là một trận đánh đập còn nghiêm trọng hơn.

    Ai bảo đây là việc nhà chứ.

    Hơn nữa, bố mẹ vẫn là người giám hộ của tôi. Chú cảnh sát đôi khi muốn quản lý, cũng hữu tâm vô lực (có tâm làm mà không làm được).

    Tôi sợ chuyện cũ sẽ lặp lại.

    Đến lúc đó, vô luận là bố mẹ tôi hay là phía Tống gia. Cũng sẽ không cho tôi cơ hội trốn thoát lần thứ hai.

    Giáo viên chủ nhiệm lớp thì khác, thầy ấy coi trọng học sinh sẽ để ý từng người một. Và coi việc học của các em là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

    Nếu thầy ấy biết bố mẹ tôi bán tôi cho Tống gia, khẳng định một vạn phần không đồng ý.

    Lúc trước có một nữ sinh trong lớp của thầy bị gia đình bán đổi lấy sính lễ. Lúc nữ sinh kia khi sắp kết hôn, là thầy chủ nhiệm và ban thân của thầy đã đến giải cứu nữ sinh kia. Còn tài trợ cho nữ sinh đi học, cho đến khi tốt nghiệp đại học.

    Tôi vừa gửi nhắn tin xong, em trai liền duỗi thắt lưng, bộ dạng muốn tỉnh lại.

    Cẩn thận để bọn họ không phát hiện, tôi không làm gì nhiều hơn nữa. Trực tiếp ném điện thoại di động trở lại ghế.

    Chuyện nên làm đều đã làm.

    Tất cả những gì tôi có thể làm còn lại là im lặng chờ đợi và cầu nguyện.

    Cầu nguyện chủ nhiệm lớp có thể kịp thời nhìn thấy tin nhắn cầu cứu của tôi. Giải cứu tôi khỏi miệng hổ của cha mẹ.

    Xe lại chạy khoảng nửa tiếng đồng hồ, tốc độ xe chậm rãi giảm xuống.

    Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Cách đó không xa là biệt thự của Tống gia.

    Bảo vệ Tống gia thấy ba mẹ tôi, cửa sắt lớn của biệt thự chậm rãi mở ra.

    Tôi biết rõ, với trình độ vô sỉ của bố mẹ tôi và mấy người Tống gia. Tôi đã bước chân vào biệt thự của Tống gia thì trước khi lễ đính hôn hoàn thành. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho thầy chủ nhiệm lớp gặp mặt tôi một lần.

    Tống gia giống như một con thú khổng lồ, đang mở ra cái miệng to như chậu máu của nó cắn nuốt cả người.

    Tôi một khi đi vào đó, sẽ bị ăn đến cặn cũng không còn.

    Xe ô tô cách cánh cửa biệt thự càng gần, phía sau lại không có chiếc xe nào tới.

    Chẳng lẽ sống lại một đời, tôi vẫn không có cách nào để thay đổi vận mệnh của mình sao?

    Nhìn những người muốn ăn thịt tôi đến xương cốt cũng không còn, lòng tôi nóng như bị lửa đốt.

    Tôi đã hạ quyết tâm, cho dù là chết đi, tôi cũng phải kéo theo bọn họ chôn cùng.
     
    Phượng Chiếu NgọcHương Chi thích bài này.
  8. Nxkhiem1

    Bài viết:
    390
    Chương 7: Cứu viện tới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay trong nháy mắt khi xe sắp chạy vào biệt thự, một chiếc xe máy phóng nhanh như bay. Giống như từ trên trời giáng xuống, chặn trước đầu xe ô tô.

    Bố tôi đạp phanh gấp, mới không đụng phải. Thật nguy hiểm.

    Ông ta ầm ĩ mắng to:

    "Mẹ kiếp có biết lái xe hay không thế, chạy vội đi đầu thai hả."

    Người lái xe mô tô cởi mũ bảo hiểm ra, là một chị gái tóc dài tư thế oai hùng hiên ngang. Ngồi ở ghế sau là giáo viên chủ nhiệm lớp của tôi.

    Chị gái tóc dài kia đi tới trước cửa xe kính của xe nửa mở, đưa tay nắm lấy cổ áo bố tôi:

    "Mở cửa xe cho tôi!"

    Bố tôi là một người ngoài mạnh trong yếu, nhìn thấy trên cánh tay chị tóc dài có hình xăm trổ. Vừa nhìn là biết rất khó chọc, hành động thân thể nhanh hơn ý thức, ông ta vội vàng mở khóa xe.

    Chờ đến khi giáo viên chủ nhiệm cứu tôi ra khỏi xe, ông ta mới hét lớn:

    "Ông chủ Tống, anh mau tìm người đến giúp, nếu không con dâu anh sẽ bị người khác cướp đi đấy."

    Người Tống gia nghe tiếng, vội vàng chạy tới.

    Tống Trầm cùng Tống Uyển nhìn thấy chủ nhiệm lớp ở đấy, sắc mặt biến đổi, vẻ mặt hết sức không được tự nhiên.

    Thấy người Tống gia đã chạy đến, bố tôi kiêu ngạo hơn:

    "Các ngươi buông con gái tôi xuống. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo các ngươi lừa bán."

    Giáo viên chủ nhiệm liếc ông ta một cái:

    "Lừa bán người dân là ông. Vì tiền, liền đem Hứa Hoan bán cho Tống gia."

    Ông chủ Tống là một con hổ mặt cười:

    "Thầy Lý, thầy hiểu lầm rồi. Hai đứa nhỏ tình đầu ý hợp. Hai nhà chúng tôi liền muốn đem quan hệ của hai đứa trẻ định ra trước."

    Chị gái tóc dài cất một tiếng cười nhạo, chị ấy chỉ chỉ sợi dây thừng trên mặt đất kia:

    "Tình đầu ý hợp. Ý ông là trói cô bé này đến đây để cùng con trai ông kết hôn sao?"

    Bố tôi không kiên nhẫn nói:

    "Chủ tịch Tống, anh nói nhiều với mấy cô gái những chuyện này làm gì? Hứa Hoan là con gái của tôi. Tôi muốn xử trí con bé như thế nào, đây là việc riêng nhà của tôi. Mấy cô ấy quản được sao?"

    Giáo viên chủ nhiệm phản bác:

    "Hứa Hoan là người, không phải vật phẩm. Hơn nữa, con bé đã tròn mười tám tuổi, là người trưởng thành. Không cần sự giám hộ của các ngươi nữa. Cô bé hoàn toàn có thể sống theo nguyện vọng của mình."

    Chị gái tóc dài và chủ nhiệm lớp muốn dẫn tôi đi, Tống gia lại gọi người bao quanh chúng tôi.

    Bọn họ đã quyết tâm, muốn dùng biện pháp mạnh mẽ đem tôi giữ lại. Cố gắng hoàn thành nghi thức đính hôn chó má này.

    Chị gái tóc dài nhìn thấy một màn như vậy, lại khẽ cười một tiếng:

    "Thú vị."

    Chị ấy thả lỏng gân cốt làm động tác nghênh đón mấy người đó.

    Chỉ chốc lát sau, những người vây quanh đã bị chị tóc dài đánh ngã nằm im trên mặt đất.

    Chị gái tóc dài lộ vẻ khinh thường:

    "Cũng chỉ có vậy thôi."

    Bố mẹ tôi cùng người Tống gia sợ tới mức lui về phía sau một bước:

    "Cô là ai?"

    Chị gái tóc dài chỉ chỉ hình xăm trên cánh tay:

    "Mấy người nói xem, tôi cảnh cáo mấy người. Nếu sau này nếu dám động Hứa Hoan một sợi lông."

    Chị ấy liếc mắt nhìn em trai tôi còn có Tống Trầm, Tống Uyển một cái.

    "Mấy người liền cầu nguyện cho con cái của mình nhiều hơn đi. Trời tối đường dài, không chừng ngày nào đó, bọn họ liền ngã xuống hồ, không biết có bò lên được không."

    Bố mẹ tôi sợ hãi vội vàng ôm chặt đứa con trai cưng của họ.

    Ông Tống càng biến sắc:

    "Cô đang uy hiếp chúng tôi?"

    "Cái gì gọi là uy hiếp, tôi gọi đấy là thiện ý nhắc nhở."

    Sau khi chị gái tóc dài buông mấy lời tàn nhẫn, bọn họ cũng không dám ngăn cản nữa.

    Trước khi đi, tôi bước tới trước mặt Tống Trầm cùng Tống Uyển.

    Tống Trầm vội vàng giải thích:

    "Hoan Hoan, em nghe anh nói.."

    Tôi đã không cho anh ta một cơ hội nào để giải thích, trực tiếp cho anh ta hai cái tát vang dội.

    Tống Uyển đau lòng:

    "Sao cô có thể đánh anh trai tôi!"

    Tôi lật tay lại cho Tống Uyển hai cái tát cũng không kém:

    "Yên tâm, cô cũng có."

    Tôi lại nói:

    "Hai người thật sự làm cho tôi ghê tởm. Tống Trầm, giữa chúng ta xong rồi."

    Vừa dứt lời, hệ thống giống như mất khống chế. Tiếng chuông cảnh báo điên cuồng vang lên.

    [Cảnh cáo cảnh cáo, đối tượng chủ muốn chia tay với ký chủ, nhiệm vụ liếm chó sắp thất bại @#¥%.. &*#&%]

    Sau khi tôi lên xe máy, tôi nhìn thoáng về phía sau. Phát hiện Tống Trầm giống như bị bệnh động kinh, ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép cả người co giật..

    Lúc này đây hệ thống đã trừng phạt hắn, so với trước kia còn nặng hơn.

    Thật đáng đời!
     
    Phượng Chiếu NgọcHương Chi thích bài này.
  9. Nxkhiem1

    Bài viết:
    390
    Chương 8: Chị Thấm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, giáo viên chủ nhiệm lo lắng cho sự an toàn của tôi, nên đã bảo tôi ở lại nhà của chị tóc dài. Sau này mỗi khi tôi đi học hoặc tan học, đều sẽ được chị tóc dài đưa đón.

    Tôi vô cùng cảm kích:

    "Em cảm ơn thầy. Em không biết làm như nào mới có thể báo đáp lại ân tình của hai người."

    Giáo viên chủ nhiệm sờ sờ đầu tôi:

    "Nếu em thật sự muốn cảm ơn hai bọn tôi, thì kỳ thi đại học phải làm cho thật tốt."

    "Vâng."

    Về cơ bản tôi đã lấy lại được sự may mắn và thông minh trong mỗi khi kỳ thi đến. Nếu không có tai nạn gì xảy ra, thì kỳ thi đại học đạt được kết quả tốt không phải là vấn đề.

    Giáo viên chủ nhiệm lại thở dài:

    "Bạn học Tống Trầm này, thầy còn tưởng rằng là người tốt. Không nghĩ tới. Em ấy vì muốn ở cùng một chỗ với em, mà sẽ làm ra những chuyện điên rồ như vậy."

    Chị gái tóc dài hừ lạnh:

    "Đàn ông không có thứ gì tốt."

    Giáo viên chủ nhiệm liền thuận theo chị ấy:

    "Cậu nói đúng."

    Lúc này sắc mặt chị gái tóc dài trong nháy mắt liền chuyển từ bực mình sang vui vẻ.

    Tôi đến nhà chị tóc dài, mới biết được, chị ấy không phải người lăn lộn trong giang hồ. Mà là chị ấy mở một võ quán, hơn nữa chị ấy còn là quán quân toàn quốc môn tán thủ. Tất cả mọi người đều gọi là Chị Thẩm.

    Trong khoảng thời gian ở nhà chị Thẩm, bố mẹ tôi đã gọi điện thoại cho tôi. Dùng tình cảm để đánh động đến tôi, để tôi và Tống Trầm đính hôn.

    "Hứa Hoan, con cùng Tống Trầm đính hôn đi. Bố con vừa nhận một công trình, không năm trăm vạn của tống gia làm vốn. Tài chính của bố mẹ xoay vòng không được, công ty sẽ phá sản. Con cũng không muốn nhìn thấy nhà mình gặp nạn phải không."

    "Giờ còn có chuyện tốt như vậy sao? Chờ ngày nào đó trong nhà phá sản. Bố mẹ nhất định phải thông báo cho con. Con nhất định mua pháo mừng."

    "Mày..".

    Không đợi bọn họ nói thêm gì nữa, tôi liền cúp điện thoại. Thuận tiện đem toàn bộ thông tin liên lạc của bọn họ đưa vào danh sách chặn.

    Bọn họ lại nghĩ cách khác, họ còn đến cổng trường chặn tôi. Nhưng khi nhìn thấy người đưa đón tôi là chị Thẩm, họ cũng không dám tới gần nữa.

    Lại nửa tháng trôi qua.

    Trong khoảng thời gian này, Tống Trầm và Tống Uyển vẫn không để ý đến việc đi học.

    Sau khi không phải đối phó với họ, tôi tập trung tất cả tinh lực của bản thân vào việc học.

    Trong kỳ thi gần đây nhất, tôi vượt lên đứng đầu lớp.

    Không quá hai ngày sau, hai anh em Tống gia liền trở về trường học.

    Tống Trầm gầy đi một vòng lớn, cả người tựa như một bộ xương khô di động, xem ra là bị hệ thống tra tấn không nhẹ.

    Tống Uyển cũng không khá hơn chỗ nào, vẻ mặt tiều tuỵ, làm việc không tập chung có cảm giác rất đần độn.

    Có nhiều lần, cô ta đi nhầm vào nhà vệ sinh nam.

    Trạng thái đấy, có chút giống tôi ở kiếp trước khi bị cướp đi toàn bộ vận mệnh của mình.

    Xem ra, những thứ gì bị cướp đi buộc phải trả lại, đều có cả tác dụng phụ.

    Làm gì có bữa ăn nào miễn phí mà không cần phải lao động, nó không ngon như vậy đâu.

    Nhưng mà trạng thái của Tống Uyển so với tôi ở kiếp trước vẫn tốt hơn rất nhiều.

    Tôi ngồi ở ghế trước, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được ánh mắt oán độc của anh em Tống gia hướng về phía tôi.

    Không sao cả, bị bọn họ nhìn chằm chằm vài lần cũng không rớt được miếng da nào.

    Bọn họ càng ghét tôi, càng chứng tỏ bọn họ bị hệ thống trừng phạt rất thảm.

    Cả người tôi cảm thấy siêu sảng khoái!

    Đến giờ tan học của lớp tự học buổi tối.

    Ta giải quyết vấn đề nan giải trong bộ đề chỉ còn lại một bước cuối cùng. Chờ tôi giải được, thì trong phòng học cũng chỉ còn lại có hai người, tôi cùng Tống Trầm.

    Tống Trầm đi tới trước mặt tôi:

    "Hứa Hoan, chúng ta nói chuyện đi."

    Tôi cần chặt cả cặp sách:

    "Chúng ta không có gì để nói."

    "Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Chỉ là anh quá yêu em thôi. Nên mới vội vàng muốn cùng em rằng buộc lại cùng một chỗ."

    "Nếu anh thật sự thích tôi, thì nhanh chóng cút ra khỏi tầm mắt của tôi."

    Tôi không nhìn hắn ta nữa và định rời khỏi lớp học.

    Trên mặt tôi rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi lên vô số câu hỏi.

    Nhiệm vụ của Tống Trầm còn chưa hoàn toàn thất bại sao?

    Nếu ở trường, tôi cần phải cẩn thận hơn nữa.

    Tống Trầm cùng Tống Uyển hai người chính là người đi chân trần, đã không có gì để mất. Ai biết được bọn họ một người vì nhiệm vụ hệ thống, một người vì vận may. Sẽ làm ra chuyện phát rồ gì chứ.
     
    Phượng Chiếu NgọcHương Chi thích bài này.
  10. Nxkhiem1

    Bài viết:
    390
    Chương 9: Quách An

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm nọ, tôi giúp chị Thẩm xuống dưới tầng để vứt rác.

    Thùng rác ở tận đầu ngõ và cần phải đi qua một con ngõ dài.

    Tôi đi được một nửa đường, liền phát hiện phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

    Vừa quay đầu, đã nhìn thấy người theo đuổi Tống Uyển là Quách An hướng về phía tôi lao tới, bộ dạng hùng hổ.

    "Cậu muốn làm cái gì?"

    "Còn phải hỏi sao đương nhiên là chơi với mày rồi."

    Quách An oán hận nói:

    "Đều do mày hại Tống Uyển mất đi vận may. Giờ còn thành bộ dáng người không người, quỷ không quỷ."

    Tống Uyển đem chuyện cướp vận may trong kỳ thi nói với Quách An?

    Phản ứng đầu tiên của tôi là cảm thấy không thể nào.

    Nếu cô ta thành thật khai báo, làm sao mà giữ gìn hình tượng nữ thần trong mắt Quách An được.

    "Cô ta nói với cậu như thế nào?"

    "Đương nhiên là mày, một người phụ nữ xấu xa đã cướp lấy vận may thi cử của cô ấy. Khiến cho cô ấy thi càng ngày càng kém."

    Quách An hướng trên mặt đất oán hận phun nước miếng:

    "Tao đang làm gì vậy? Nói nhiều lời vớ vẩn với mày quá!"

    Cậu ta tiến đến gần tôi từng bước một.

    Phần sau lưng tôi chạm vào tường, giờ không thể lùi lại thêm được nữa, tôi bình tĩnh nói:

    "Cậu phải suy nghĩ cẩn thận. Cậu động tay chân với tôi, sẽ phải vào tù. Cả đời của cậu sẽ bị hủy hoại. Cậu và Tống Uyển cũng không có khả năng ở bên nhau được đâu."

    Quách An còn chó liếm hơn so với sự tưởng tượng của tôi:

    "Vì Tống Uyển, tao có thể bất chấp tất cả. Ngồi vài năm trong tù tính là cái gì."

    Nói xong, Quách An liền nhào tới.

    Một giây sau, trong ngõ nhỏ liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết, là của Quách An.

    Lúc ra ngoài, tôi vẫn mang theo bình xịt hơi cay và dùi cui điện cầm tay. Hơn nữa chị Thẩm là nhà vô địch tán thủ quốc gia, chị ấy đã dạy tôi không ít kỹ thuật phòng thân.

    Ba chiêu liên tiếp này làm Quách An nằm trên mặt đất, đau đớn co quắp run rẩy không đứng dậy nổi.

    Tôi cúi xuống quăng thêm cho anh ta một quả bom hạng nặng:

    "Cậu bị lừa rồi. Cậu có biết Tống Trầm cùng Tống Uyển không phải là anh em ruột thịt hay không? Hai người bọn họ đang yêu đương lén lút với nhau. Từ đầu đến cuối, đều là Tống Uyển cướp vận may của tôi. Mà tôi và Tống Trầm chia tay, vận may mà cô ta cướp đi từ tôi, sẽ một lần nữa quay về trên người tôi. Tống Uyển bảo cậu bắt nạt tôi. Cũng là vì tạo cơ hội cho Tống Trầm đến cứu tôi. Để cho hai chúng tôi tái hợp, như vậy.."

    Tôi còn chưa nói hết lời, Quách An liền không thể tin nói:

    "Cái gì cô nói Tống Trầm cùng Tống Uyển đang yêu đương, tôi bị hai người bọn họ lừa? Không có khả năng, chuyện này không có khả năng.."

    "Muốn biết lời tôi nói có thật hay không. Cũng rất đơn giản! Anh xem Tống Trầm có đến cứu tôi hay không thì biết."

    Khi Quách An nói rõ mục đích chuyến đi này của cậu ta. Tôi cũng đoán ra được Tống Uyển muốn cậu ta đến gây sự với tôi không phải mục đích chính. Mục đích chính là để cho Tống Trầm ở trong thời điểm nguy hiểm xuất hiện cứu tôi. Để cho tôi một lần nữa sinh ra tỉnh cảm với anh ta, cùng anh ta tái hợp.

    Tống Trầm tuy rằng không phải đối thủ của Quách An, nhưng Quách An nể tình Tống Trầm là anh trai của Tống Uyển. Sẽ không động đến anh ta, Tống Trầm cũng có thể thuận lợi "cứu" tôi.

    Mà hiện tại, tôi nhìn khuôn mặt phẫn nộ đến vặn vẹo của Quách An. Cậu ta cũng không nhất định sẽ bỏ qua cho Tống Trầm.

    Quả nhiên, đại khái sau hai ba phút, Tống Trầm liền vọt tới chỗ chúng tôi.

    Quách An cũng ý thức được mình bị đùa cợt lừa đối. Tống Trầm vừa mới vọt tới trước mặt tôi, còn chưa kịp kinh ngạc. Làm sao mà tôi vẫn an toàn đứng ở đây, thì lĩnh luôn một quyền trúng mặt của Quách An.

    Hai người lao vào đánh nhau.

    Cảnh chó cắn chó không có gì đẹp, tôi vứt rác xong, liền trở về nhà.

    Chị Thấm hỏi tôi:

    "Sao lại đi lâu như vậy?"

    Tôi thản nhiên nói:

    "Gặp hai con chó điên đang cắn nhau. Thoát khỏi bọn chúng tốn một ít thời gian."
     
    Phượng Chiếu NgọcHương Chi thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...