Tên truyện: Bạn gái thiên tài Tác giả: Tố Quang Đồng Editor: Nhân Quýnh Thể loại: Ngôn tình, Thanh xuân vườn trường Giới thiệu: Năm mười tuổi Lâm Tri Hạ đã có IQ trên 170, rõ ràng là một thiên tài. Khi Giang Du Bạch mười tuổi, chẳng ngờ lại ngồi cùng bàn với Lâm Tri Hạ. Hoạt động hàng ngày của cậu là: Không muốn rời giường, sợ phải đến trường, dẫm nát lòng tự trọng, đổi mới bản thân.. Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của Giang Du Bạch, Lâm Tri Hạ bỗng nói:"Giang Du Bạch, tớ thích cậu cả về mặt triết học lẫn sinh học. Cái đêm mười tám tuổi ấy, gương mặt cậu đỏ bừng còn nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực. Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] Truyện của Nhân Quýnh
Chương 1.1: Khởi đầu của thiên tài Bấm để xem Ngày 4 tháng 9 năm 2004, Giang Du Bạch tròn mười tuổi chuyển đến trường học mới. Cậu được phân đến lớp 4/1. Chủ nhiệm lớp là một cô giáo khoảng ba mươi tuổi đeo kính, tóc dài ngang vai, mặc sơ mi trắng và váy bằng vải đay, vẻ mặt có hơi nghiêm túc. Hiệu trưởng, Hiệu phó và cô chủ nhiệm đều đứng ở cửa lớp 4/1. Hiệu trưởng và hiệu phó nói mấy lời với cô chủ nhiệm, cô ấy nở nụ cười sáng lạn rồi nhẹ nhàng nói: "Giang Du Bạch, cô là giáo viên chủ nhiệm của em, tên cô là Ngô Tây Thiến." Giang Du Bạch đứng thẳng rồi đáp: "Em chào cô Ngô ạ." Ngô Tây Thiến càng cười tươi hơn: "Em mau vào lớp đi. Tiết này là tiết Ngữ Văn của cô, để cô giới thiệu em với các bạn trong lớp nhé." Cô Ngô giơ tay vỗ lên cửa lớp 4/1 khiến cả lớp lập tức yên lặng. Khi cô Ngô bước vào lớp, tiếng đế giày bằng nhựa gõ xuống nhà vang lên. Mà Giang Du Bạch đeo cặp đằng sau lại yên tĩnh như một linh hồn trầm lặng, đứng ở trên bục giảng. "Cả lớp chú ý." Cô Ngô vỗ tay hai cái giới thiệu: "Kỳ này lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến, tên là Giang Du Bạch." Sĩ số trong lớp là bốn mươi tám học sinh. Sau khi cô Ngô nói xong thì cả bốn mươi tám cặp mắt đều nhìn về phía Giang Du Bạch. Cậu mặc một chiếc áo T-shirt và một chiếc quần thể thao. Dáng người cao lớn hơn hẳn so với các bạn nam trong lớp. Trong mắt mọi người, Giang Du Bạch là nam sinh đẹp trai nhất lớp, thậm chí là đẹp trai nhất trường, đây là sự thật không thể chối cãi khiến ai nấy đều săm soi gương mặt của cậu. Cậu tự giới thiệu: "Xin chào, tớ là Giang Du Bạch, Giang trong Trường Giang, Du Bạch là.." Bỗng cuối phòng học vang lên một giọng nói của con gái: "Giang bích điểu du bạch, Sơn thanh hoa dục nhiên." Giang bích điểu du bạch, Sơn thanh hoa dục nhiên. Đúng vậy, tên Giang Du Bạch xuất phát từ câu thơ này của nhà thơ Đỗ Phủ. Ai đang nói vậy? Giang Du Bạch nhìn sang tìm người nói, đó là một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa. Gương mặt cô non nớt, đôi mắt trong suốt sáng sủa lướt qua những bạn khác trong lớp rồi nhìn thẳng vào cậu vẻ hứng thú. Bên cạnh cô còn trống, cô không có bạn cùng bàn. Giang Du Bạch hơi thất thần, cậu cứ nghĩ nguồn gốc tên của mình xa lạ, không có mấy bạn biết nhưng không ngờ lại có một bạn nữ biết đến? Lúc này cô Ngô gõ lên bảng đen rồi lấy phấn viết ba chữ "Giang Du Bạch" đầy tận tâm rồi bổ sung: "Bạn Giang Du Bạch đã học tiểu học ở Singapore ba năm, nghỉ hè năm nay theo ba mẹ về nước. Nếu Ngữ văn của bạn không được tốt thì các em giúp đỡ bạn được không?" Cả lớp đều hô lên: "Được ạ!" Cô Ngô gật đầu, cao giọng nói: "Các em là lớp học sinh thứ ba của cô. Mỗi khóa cô đều chủ nhiệm từ năm đầu tiên đến năm cuối cùng.. Vì sao? Là vì cô và các em là một gia đình thân thiết, có phải vậy không? Lớp chúng ta là lớp thực nghiệm của cả khối, là lớp chọn phải làm gương cho cả khối nên cô nói trước, nếu ai dám bắt nạt học sinh mới chuyển đến thì đừng có trách cô không có tính người, nghe rõ chưa?" Có vài bạn trả lời: "Vâng ạ!" Cô Ngô gõ bảng đen hai tiếng khiến bụi phấn rơi xuống. Hạt bụi lấp lánh trong ánh mặt trời khiến mọi người đều thấy rõ hình dáng của chúng. Bụi phấn như tuyết tán loạn trong không khí rơi trên quần áo và tóc của cô Ngô khiến Giang Du Bạch bất giác lùi lại một bước, cậu có bệnh sạch sẽ từ nhỏ. Cô Ngô nhìn cả lớp nói tiếp: "Cả lớp nói to lên! Chưa ăn sáng à? Có nghe thấy lời của cô không?" Cả lớp lập tức ngẩng đầu đáp: "Có ạ!" Lúc này cô Ngô mới hài lòng rồi quay đầu nói với Giang Du Bạch: "Được rồi, em tự chọn chỗ ngồi đi. Nếu không được thì cô chọn giúp.." Giang Du Bạch chần chờ trong chốc lát rồi đi thẳng xuống cuối lớp. Cậu ngồi xuống cạnh cô bé kia, chưa kịp mở miệng cô ấy đã nói: "Chào cậu, tớ là Lâm Tri Hạ." Cậu lịch sự đáp: "Chào cậu, tớ là Giang Du Bạch." "Ha ha." Lâm Tri Hạ cười ngọt ngào: "Tớ biết cậu là Giang Du Bạch rồi." Cậu mở khóa cặp sách rồi lấy một chiếc máy tính xách tay màu đen ra, đặt trên bàn học, sau đó cất cặp vào ngăn kéo, chăm chú nghe giảng. Chỗ ngồi của cậu và Lâm Tri Hạ ở góc trong cùng phía cuối lớp. Lâm Tri Hạ ngồi cạnh cửa sổ bằng kính, rèm cửa được cô vén lên đặt bên cạnh. Cô rất hiếu kỳ với Giang Du Bạch, thường xuyên nghiêng đầu sang lén liếc nhìn cậu một cái. Cậu thấp giọng nói: "Sao cậu nhìn tớ?" Lâm Tri Hạ hỏi khẽ: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Giang Du Bạch đáp: "Mười tuổi." Cô lại hỏi: "Cậu sống ở Singapore à?" Giang Du Bạch lắc đầu: "Năm bảy tuổi tớ ra nước ngoài với ba mẹ, năm nay về nước." Lâm Tri Hạ chống cằm: "Vậy cậu nói được tiếng Anh không?" Giang Du Bạch khiêm tốn đáp: "Không giỏi lắm." Nói vậy nhưng cậu lại cố tình mở laptop của mình ra, cả màn hình đều là ghi chép môn Toán bằng tiếng Anh, vì khi Giang Du Bạch chuẩn bị cho kỳ thi TIMSS và PISA ở Singapore chỉ có thể tìm được tài liệu bằng tiếng Anh, cho nên trong laptop của cậu chỉ có mấy nội dung như Base Conversion và Calculations with Complex Numbers. Mắt Lâm Tri Hạ lập tức sáng bừng, có vẻ rất hài lòng: "Cậu học số phức rồi sao?" Cô thật sự vui đến quên trời quên đất, cứ thao thao bất tuyệt: "Số phức đúng là một phát minh tuyệt vời! Nó khiến tớ thấy Vật lý là ngành học đẹp nhất thế giới! Phần thực kết hợp với phần ảo khiến việc tính toán độ chồng nhau của các lớp sóng tốt hơn! Có thể dùng số phức để tính toán lượng tử dễ dàng hơn. Nếu số phức có số phần ảo bằng không thì sẽ thành số thực, mà trước khi tính lượng tử phải xác định một hạt cơ bản có thể đo lường được bao nhiêu vị trí nên chúng ta có thể dùng không gian số phức để làm sơ đồ Hermit.." Đầu Giang Du Bạch "ong" lên một tiếng, cậu hoàn toàn không hiểu Lâm Tri Hạ đang nói gì. Cậu học Toán học vì thời gian ở Singapore, ba mẹ cậu tìm một gia sư là Tiến sĩ hệ Toán học ở Trường Đại học Quốc gia Singapore, Người gia sư đó vô cùng có trách nhiệm, thường mở rộng tư duy cho Giang Du Bạch bắt đầu từ số nguyên đến phân số, đến số thực rồi mở rộng thêm với số ảo và số nhiều. Bình thường anh ta cũng hay cổ vũ Giang Du Bạch rằng cậu là một học sinh vô cùng thôn minh. Thực tế, trong ba năm cậu đi học ở Singapore đều là học sinh xuất sắc. Tiếng Anh, toán học, khoa học, tiếng Trung, thể dục hay âm nhạc đều xuất sắc hơn các bạn cùng trang lứa. Mà học phí một năm ở trường tiểu học tư nhân Singapore của cậu là hai mươi vạn tệ, giá căn hộ ở vành đai hai quanh Bắc Kinh năm 2003 là một vạn/ mét vuông, mẹ Giang Du Bạch hay trêu: "Học phí của con có thể mua được một căn hộ nhỏ ở Bắc Kinh đấy." Khi đó, các bạn học của cậu đều là con nhà giàu, ba mẹ của họ đều chú trọng giáo dục, học thêm bên ngoài rất nhiều. Cậu thể hiện hết tài năng cảu bản thân đứng đầu trong nhóm bạn học nên cảm thấy bản thân cũng rất ra gì. Nhưng hôm nay cậu lại thấy hơi mờ mịt. Lâm Tri Hạ nói một hồi rồi ngừng để cậu có thời gian ngẫm nghĩ lại những điều cô nói. Khi còn ở Singagpore, hiệu trưởng của trường Giang Du Bạch thi thoảng có mời giáo sư đại học Singapore, đại học công nghệ Nam Dương Singapore đến thuyết giảng. Cậu và các bạn học ngồi nghiêm chỉnh ở giữa, tuy không hiểu bọn họ đang nói gì nhưng cũng vỗ tay cổ vũ. Bọn họ giống hệt Lâm Tri Hạ, cứ thao thao bất tuyệt về lĩnh vực của mình. Giang Du Bạch gập laptop lại, không nhịn được hỏi: "Lâm Tri Hạ, bình thường cậu hay nghĩ gì thế?" Lâm Tri Hạ khoang tay đáp: "Cậu thích Vật lý và Toán học không? Cậu nghĩ vũ trụ có giới hạn? Cậu cảm thấy thời gian và ý thức có thể đo lường được thế giới này không? Cậu có cho rằng nhân loại có tồn tại ý thức tự do không?" Cô hơi cúi đầu, giọng nói rất nhỏ nhẹ, khuôn mặt đỏ bừng lên vì phấn khích. Cô vươn một ngón tay ra chạm vào laptop của Giang Du Bạch: "Giang Du Bạch, cậu không phải chỉ hiểu.. một chút số phức đâu nhỉ?" Lâm Tri Hạ cũng không biết rằng những lời này như một con dao đâm vào tim của Giang Du Bạch, khiến lòng tự trọng của cậu vỡ nát, máu chảy đầm đìa. "Tớ.." Giang Du Bạch hít sâu một hơi, chưa kịp đáp thì cô Ngô quát lên: "Lâm Tri Hạ!" Lâm Tri Hạ ngồi thẳng lại, mở sách giáo khoa ra. Cô Ngô gõ lên bảng: "Các em! Không nên nói chuyện riêng trong giờ! Phải tuân thủ quy định của lớp! Các em tuân theo quy định của lớp học thì cô mới có thể giảng bài cho các em được, đến khi lên trung học cơ sở, làm gì có ai quan tâm đến các em nữa? Họ sẽ đuổi thẳng những bạn nói chuyện riêng ra ngoài, các em không được nghe giảng thì thành tích sẽ thấp đi, thi cử không tốt rồi không thi được lên trung học phổ thông, đến lúc đó mới biết những việc làm của cô Ngô đều là vì tốt cho các em thôi!" Lâm Tri Hạ lấy sách che mặt cười trộm. Dù cô Ngô đang nhìn chằm chằm Giang Du Bạch nhưng cậu vẫn hỏi: "Lâm Tri Hạ, cậu cười gì thế?" "Vui ghê." Lâm Tri Hạ đáp: "Tớ là một người quan sát hành động của mọi người."
Chương 1.2: Khởi đầu của thiên tài Bấm để xem Sau khi kết thúc tiết Ngữ văn, cô Ngô vừa bước ra khỏi lớp thì các bạn lập tức vây quanh Giang Du Bạch. Mọi người như tạo thành một hàng rào bao lấy Giang Du Bạch như đồ triển lãm để chiêm ngưỡng. Đều là những đứa trẻ chín, mười tuổi nên không hề che giấu sự ghen tỵ, tò mò, nghiên cứu cái mới. Có một cậu bé mập mạp mở miệng: "Giang Du Bạch, tớ là Châu Bộ Phong ngồi ở phía trước cậu." Giang Du Bạch liếc nhìn sách bài tập của cậu ta nên cũng biết tên, gật đầu nói: "Xin chào." Châu Bộ Phong đặt hai tay lên bàn cậu. Cậu bé mặc một chiếc áo phông bằng cotton có vẻ hơi chật nên lộ một phần bụng nhỏ ra ngoài. Cậu ta vỗ bụng rồi hỏi: "Giang Du Bạch, sáng nay tớ và Đổng Tôn Kỳ thấy cậu và ba cậu ở cổng trường, nhà cậu có xe hơi à? Có phải Aston Martin không?" Aston Martin là dòng xe thể thao cao cấp của hãng Ford Hoa Kỳ, có trụ sở ở Luân Đôn, Anh. Chu Bộ Phong vừa dứt lời, Giang Du Bạch liền đáp: "Hôm nay ba tớ không tới. Cậu nhìn thấy là tài xế nhà tớ." "Òa.." Cả lớp đồng thanh hô lên. Kiểu khen ngợi tập thể này khiến Giang Du Bạch thấy hơi mất tự nhiên. Ngoài một chiếc Aston Martin đó, nhà cậu còn có Porche, Ferrari, Koenigsegg, McLaren F1. Giang Du Bạch nghĩ điều kiện nhà cậu khác với các bạn trong lớp, sau này nên ít nói về gia đình thì hơn. Châu Bộ Phong đẩy Giang Du Bạch một cái: "Ba mẹ cậu làm ở đâu thế? Nhà cậu giàu thật đấy!" Lâm Tri Hạ đồng ý: "Đúng vậy, cậu chuyển đến mà Hiệu trưởng còn đứng tiếp đón ở cửa nữa." Châu Bộ Phong liếc Lâm Tri Hạ một cái, luyên thuyên: "Giang Du Bạch, nhà cậu ở đâu thế? Là biệt thự à?" Nhà cậu là biệt thự à? Kiểu hỏi thẳng như này rất vô lễ nhưng cậu trả lời bừa thì rất mất lịch sự. Dù sao phần lớn nhà các bạn trong lớp không có xe hơi, có lẽ cũng không có biệt thự. Mà nhà Giang Du Bạch không chỉ là một ngôi biệt thự.. chính xác là một trang viên tư nhân, có sân tennis, hồ bơi, vườn hoa hồng và khu luyện võ nữa. Tháng bảy năm nay cậu về chơi mấy ngày còn bị lạc trong chính nhà của mình. Giang Du Bạch ngẫm nghĩ, nhíu mày đáp: "Tớ không rõ." Cậu khá hài lòng với câu trả lời này nên lặp lại: "Tớ không rõ lắm." "Cái này mà cậu cũng không biết à?" Châu Bộ Phong nhìn cậu như nhìn kẻ ngốc. Lâm Tri Hạ lại hỏi: "Vì nhà cậu quá rộng nên cậu không rõ có phải là biệt thự hay không à?" "Đúng vậy." Giang Du Bạch bình tĩnh đáp. Cậu ngồi cùng bàn với cô nên bắt đầu thấy phản cảm với vẻ giả vờ thông mình và ngẫu hứng của cô. Châu Bộ Phong chỉ vào một bạn nam tóc húi qua nói: "Này, đó là Đổng Tôn Kỳ! Cậu ấy là lớp trưởng cũng là người giàu nhất lớp mình! Giang Du Bạch, cậu còn giàu hơn cậu ấy nữa!" Đổng Tôn Kỳ nghe thấy tên mình thì quay đầu liếc nhìn Châu Bộ Phong một cái rồi quay lại. Vô hình trung, lớp 4/1 chia thành hai phe. Một phe đứng về Đổng Tôn Kỳ, phần lớn là các bạn nam, phe còn lại đứng về phía Giang Du Bạch, số lượng bạn nam và bạn nữ xấp xỉ nhau. Đổng Tôn Kỳ quàng khăn đỏ, bên cạnh có hai tấm thẻ. Thấy cậu ta duỗi tay trái lấy hai tấm thẻ đó, các bạn trai xung quanh lập tức cười vang, bầu không khí không hiểu sao bỗng trở nên vô cùng vui vẻ. Có người hô lên: "Nhóm tiểu hổ mạo hiểm! Đổng Tôn Kỳ mua" Nhómtiểu hổ mạo hiểm! " Đổng Tôn Kỳ chậm rãi đứng lên để các bạn cuối lớp nhìn rõ đồ vật trong tay cậu ta. Mọi người nhìn lên thấy trên bàn Đổng Tôn Kỳ có một bộ" Nhóm tiểu hổ mạo hiểm " " Nhóm tiểu hổ mạo hiểm "là bộ sách thịnh hành toàn trường. Học sinh có thể vừa đọc vừa tìm manh mối trong sách bằng những tấm" thẻ giải mã "trong suốt. Một bộ" Nhóm tiểu hổ mạo hiểm "giá mười tám tệ. Tự mua thì khá tốn kém nhưng mượn của bạn thì rất được hời. Đổng Tôn Kỳ là nhà cung cấp" Nhóm tiểu hổ mạo hiểm "nên quan hệ của cậu với các bạn trong lớp rất tốt. Ngoài bộ sách này ra, cậu còn mua" Nổi da gà "," Ma thổi đèn "để thỏa mãn nhu cầu đọc của các bạn. Đổng Tôn Kỳ còn nói rằng: Nhà tớ có tiền! Tiền rắt đầy người! Vậy nên biệt danh của cậu ta là" Đổng bạc triệu "hoặc là" Cậu ấm Đổng. " Châu Bộ Phong chạy đến trước mặt Đổng Tôn Kỳ:" Đổng bạc triệu cho tớ mượn một quyển đi! Cuối tuần tớ trả. "Số người mượn sách tăng lên khiến chỗ của Đổng Tôn Kỳ bỗng ồn ào hẳn lên. Mà bên Giang Du Bạch cũng yên tĩnh đi niều. Lâm Tri Hạ dọn sách vở xong nói với Giang Du Bạch:" Trường tốt nhất trong thành phố chúng ta là trường công lập, học phí cũng không cao.. mức hỗ trợ hình như khá cao. Nhưng cũng thấp hơn với trường tư bên Singapore của cáccậu rồi. " " Trường tư bên Singapore.. của các cậu là sao? "Giang Du Bạch không nhịn được nói:" Tớ không phải người Singapore, tớ là người Trung Quốc. " Lâm Tri Hạ nghiêng đầu:" Xin lỗi, cậu giận à? " Cô chớp mắt, dáng vẻ rất ngây thơ. Cậu bị cô nhìn đến đỏ mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn cô đáp:" Tớ không tức giận. " " Vậy thì tốt! "Lâm Tri Hạ vỗ tay:" Cậu tránh ra đừng cản đường tớ. Còn mười phút nữa, tớ muốn chơi lật thẻ bài. " " Lật thẻ bài "là một trò hay ho phổ biến trong trường. Trò này do một học sinh cuối cấp khởi xướng đã có ở trường từ lâu, sau đó truyền xuống những khối khác, thậm chí còn vô cùng phổ biến ở các trường tiểu học jkhacs trong thành phố. Muốn chơi" Lật thẻ bài "phải có một tệ làm tiền đặt cọc trước để có thể mua bốn mươi thẻ giấy trong cửa hàng tạp hóa trước cổng trường. Mặt sau của mỗi trang giấy có các hoa văn màu xanh xen vào nhau, mặt trước là các nhân vật trong hoạt hình Pokemon của Nhật, bao gồm: Pikachu, Togepi, Psyduck, Bulbasaur, Chikorita.. Lúc bắt đầu chơi, hai người sẽ đứng hai đầu bàn học lấy thẻ bài của mình ra đặt lên bàn. Sau đó họ phải hơi cúi người xuống, đập tay vào mặt bàn, ai có thể khiến thẻ bài lật ngược thì sẽ có được thẻ bài đó. " Có gì vui chứ? "Giang Du Bạch ngạc nhiên nói. Cậu nhìn dáng vẻ say mê của các bạn học đặc biệt là Lâm Tri Hạ.. không thể giải thích nổi. Một ván bài mới bắt đầu. Là Lâm Tri Hạ đối đầu với Đổng Tôn Kỳ. Lâm Tri Hạ mặc áo sơ mi dài tay màu hồng nhạt, quần jean xám, dáng vẻ gầy gò yếu ớt. Cổ tay cô nhỏ nhắn thon dài, nhìn rất yếu ớt, làm sao có thể lật được hai tấm thẻ chứ? Đổng Tôn Kỳ đối đầu với một đối thủ như vậy thì đứng tại chỗ làm nóng người. Giờ hai tay lên nhảy lên mấy cái, đã sẵn sàng nghênh chiến:" Tớ trước! " Lâm Tri Hạ đồng ý:" Được! Cậu trước đi! " Cô lấy tấm thẻ" Mộng ảo " Các bạn vây quanh:" Mộng ảo à? Mộng ảo khó lắm! Một anh khối sáu mau một tấm với giá ba tệ đấy! " " Sao? "Lâm Tri Hạ nói:" Tớ ra mộng ảo, cậu ra gì? " Đổng Tôn Kỳ cảm thấy áp lực, buộc bản thân phải tỉnh táo. Cậu ta hít vào một hơi rồi nén lại trong phổi, sau đó giơ năm ngón tay lên đập xuống bàn:" Tớ ra.. Pikachu! " " Hả! Pikachu! "Bạn bạn học nói:" Lần trước tớ tốn bảy tệ mua mấy trăm tấm thẻ mà không có Pikachu! Lớp trưởng à, cậu hào phóng thế! " Đổng Tôn Kỳ giơ tay lên, cả lớp lập tức yên tĩnh lại. Cậu ta nói:" Tớ là lớp trưởng lớp mình, tớ không hào phòng thì ai hào phóng nữa? "Rồi nhìn Lâm Tri Hạ:" Tớ hành động đây! " Lâm Tri Hạ giục:" Nhanh lên đi, đừng phí thời gian của tớ. " Đổng Tôn Kỳ khom lưng, vỗ lên bàn bằng toàn bộ sức lực của mình, dường như muốn đập vỡ cái bàn, nhưng hai tấm thẻ vẫn không thay đổi vị trí. Đổng Tôn Kỳ sụp đổ. " Ha ha, đến lượt tớ! "Lâm Tri Hạ vô cùng vui vẻ. Cô quỳ một chân lên ghế, tay phải giơ ra điều chỉnh góc độ, miệng lẩm bẩm. Cô đang nói gì thế? Giang Du Bạch bất giác đến gần nghe trộm, vì sát bên cô nên nghe rõ rằng:" Góc ba mươi bảy độ, lực bẩy ở hướng.. " Sau đó cô khẽ đập tay xuống bàn, hai tấm thẻ đều lật mặt trước" Mộng ảo "," Pikachu "lên. Các bạn vỗ tay hoan hô:" Lâm Tri Hạ giỏi ghê! " " Ai ya, gặp may thôi ". Lâm Tri Hạ cất thẻ xong lại ra nhóm bạn nữ chơi thổi dây chun. Đổng Tôn Kỳ ngơ ngác ngồi trên ghế, tổn thương tinh thần vì bị mất" Pikachu ". Vẻ mặt rất buồn phiền, bạn học bên cạnh an ủi:" Lớp trưởng, cậu đừng buồn. " Đổng Tôn Kỳ lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm bầu trời cao vợi:" Không, tớ không buồn. Thắng thua đều là ý nghĩa của chiến đấu.. Thứ tớ muốn giữ cuối cùng cũng mất đi! Tạm biệt, Pikachu! " Giang Du Bạch lẩm bẩm:" Đồ thần kinh. " Các bạn lớp 4/1 vẫn rất trẻ con như học sinh khối ba chứ chưa trưởng thành như học sinh khối bốn. Giang Du Bạch ra khỏi lớp muốn ra ngoài đi dạo, bỗng di động trong túi rung lên. Cậu đứng trong hành lang nghe máy:" A lô? " Tài xế nhà cậu:" Cậu chủ, cậu để quên chai nước trên xe. Giờ tôi mang đến cho cậu.. " " Không cần "Giang Du Bạch cố ý nói:" Cháu không khát, không cần mang đến đâu. " Tài xế lo lắng:" Vậy không được đâu. Cậu chủ, trẻ nhỏ phát triển cơ thể từng ngày, tôi đến trước cổng trường cậu rồi. " Giang Du Bạch nói chuyện với tài xế bỗng cảm thấy có người đằng sau. Cậu quay người lại thấy đó là Lâm Tri Hạ. Cô nhe nghe thấy bí mật gì đó, mở to mắt nhìn cậu. Cậu lùi về phía sau một bước dựa vào lan can lạnh lẽo. Cậu hỏi:" Cậu nhìn tớ làm gì? " Lâm Tri Hạ hỏi:" Cậu sợ tớ à? " Giang Du Bạch:" Sao tớ phải sợ chứ? " Lâm Tri Hạ nói:" Người nhà tớ đều gọi tớ là quái thai, người nhà cậu lại gọi cậu là.. cậu chủ? " Tài xế của Giang Du Bạch không phải người địa phương, vì đi theo nhà họ Giang đã lâu nên quen miệng gọi cậu là" cậu chủ "cũng như gọi ba cậu là" ông chủ ". Thật ra Giang Du Bạch rất không thích kiểu xưng hô" cậu chủ "này, nhưng cậu ngại nói với mọi người, như vậy sẽ khiến họ thấy cậu hẹp hòi vì đó chỉ là một kiểu xưng hô mà thôi. Cậu muốn nói thêm nhưng chuông vào học đã vang lên. Giang Du Bạch và Lâm Tri Hạ lần lượt về lớp học, im lặng ngồi xuống chỗ của mình. Ánh nắng hôm nay rất đẹp, từng vệt lốm đốm đậu lên bàn học khiến nó phát sáng lên. Lâm Tri Hạ tự chơi rất vui, cầm một cái thước truy đuổi vệt sáng đó, cô học theo tài xế gọi Giang Du Bạch là cậu chủ. Cậu tránh ánh mắt của cô, nghiêng mặt sang một bên:" Gọi nữa thì tớ không chơi với cậu đâu. " Lâm Tri Hạ càng thích thú hơn:" Cậu chủ nhỏ. " Lúc học tiểu học, nhiều người thích đặt biệt danh cho người khác, Lâm Tri Hạ từng nghĩ hành động này rất vô vị. Nhưng khi phát hiện ra nó rất vui thì cô không thể ngừng lại được. Mà đối phương càng bối rối thì cô càng vui vẻ, không nhịn được gọi mãi:" Cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ!" Giang Du Bạch dứt khoát đập mạnh lên bàn.