Đừng gọi em khi tháng 6 mưa về! Tác giả: Hồng Mến Thể loại: Tản văn Tháng 6 lại về trong tiếng chuông điện thoại vang reo. "Em à! Anh vào Buôn Mê Thuột rồi..". Em đã tự nhủ lòng mình đừng hẹn thề với tháng 6 cùng anh. Có những phút tĩnh lặng lòng mình để hồi ức về những gì đã qua, chợt giật mình thảng thốt. Tháng 6 lại về, tiếng ve vẫn sôi ồn ào mà lòng mình sao thấy lặng thinh giữa hối hả vội vàng. Tháng 6 quê mình mưa vẫn dữ dội và nắng cũng chói chang. Trong những năm tháng ấy, em yêu anh bằng tình yêu trong sáng nhất của người con gái bỡ ngỡ với mối tình đầu, khờ khạo lắm phải không anh. Một thời tuổi trẻ, bồng bột và khờ dại đã từng thương thật nhiều, yêu thật nhiều nhưng lại chẳng thể đến được với yêu thương. Tháng 6 tủi hờn, tháng 6 gọi tên kỉ niệm. Trong cơn mưa tháng 6 đầu tiên của những năm tháng xa nhà, em đã òa khóc nức nở khi nghe bài hát cũ.. khiến trái tim nhỏ bé như muốn thắt lại. Em của ngày ấy như bao người con gái khác chẳng phải sinh ra là mạnh mẽ phải không anh. Ở những năm tháng êm đềm cũng từng yếu đuối và chẳng thể có trái tim kiên cường như sỏi đá. Tất cả cứ mỏng manh, mỏng manh dễ vỡ. Em bây giờ mong quá khứ vui buồn vùi trong cơn say của tháng ngày xa ngái, bởi tự tôn nên phải cố kiên cường. Khi niềm tin đã không còn thì thương yêu cũng trở nên nhạt nhòa, khi niềm tin đã không còn thì mọi lí do dù đúng cũng thành sai. Chúng mình chẳng ai đúng, ai sai. Chẳng ai có một lí do, cứ im lặng và lặng lẽ rời xa nhau. Anh khoác áo phong sương lên thành phố sống cuộc đời anh. Em thành người Lữ khách đi xứ người mang theo chuyện tình mình trong im lặng. Có những đêm em thức giấc giữa chừng, thấy mình cô đơn chống chếnh, nắm bàn tay này mà nhớ bâng quơ một bàn tay ấm áp đã rời xa từ độ nào. Nhất là khi, tháng 6 lại về em phải sống và chạm mặt với những hình ảnh xưa quen thuộc trong thấp thoáng phượng hồng, trong nhẹ nhàng cánh bằng lăng kỷ niệm. Những hối hả công việc có làm em quên khi mùa về cứ quanh quẩn trở đi trở lại, níu vào vạt áo mình, bám tha thiết như một cọng cỏ may ven đường. Đâu đây trong cuộc đời thường, bạn bè điện thoại ôn lại chuyện xưa cũ, kể em nghe cuộc sống của người. Thời gian chẳng thể quay trở lại nên xin người đừng ước! Nắng chói chang có gợi anh nhớ, mưa nhạt nhòa có làm anh quên cũng xin đừng gọi tên em khi tháng 6 đã ấm êm, đừng cho tiếng chuông reo khi lòng em còn yên tĩnh. Dẫu em vẫn sống với những lưng chừng. Lưng chừng nhớ, lưng chừng thương, lưng chừng yêu và lưng chừng quên lãng. Chỉ mong một điều quá khứ ơi ngủ đi xin đừng kể nể bởi thanh xuân em là một chuỗi năm tháng, có hạnh phúc và có cả những lênh đênh. Giờ đây linh hồn em như được tái sinh sau bao nhiêu u mê lầm than của một kiếp con người dẫu từng ngày chân em bước chênh vênh. Dẫu có nhớ, dẫu có thương, có vương vấn cũng xin đừng về lại miền xưa cũ để mình cùng ấm êm bên người.. Hồng Mến