TÊN TRUYỆN: DŨNG CẢM YÊU ANH. Tác giả: Nàng Riva Tình trạng: Đang sáng tác Lịch đăng: 1 chương/ tuần Thể loại: Hiện đại, tình cảm. Độ dài: 20 chương. Giới hạn độ tuổi: Không Cảnh báo về nội dung: Không. Linh góp ý: Góp ý - Thảo luận cho tác phẩm của Nàng Riva LỜI MỞ ĐẦU Kể từ khi yêu anh, chính tôi và John cũng không ngờ chúng tôi có thể đi cùng nhau một chặng đường dài như vậy. John là người Anh có vẻ ngoài điển trai lịch lãm, năng lực học tập xuất sắc luôn đứng top 10 của trường ngay cả khi đi học đại học. Việt Nam chỉ là nơi anh dự định ghé chân trong một năm ngắn ngủi để trải nghiệm rồi tiếp tục về nước học lên thạc sĩ. Tôi là một cô gái Việt Nam bình thường, không quá xinh đẹp, trình độ tiếng anh chưa qua nổi 6.0 IELTS. Gặp một cơ duyên về công việc như là định mệnh cuộc đời, tôi quyết định chuyển về Vinh gần bố mẹ để ổn định lâu dài. Chúng tôi có rất nhiều thứ khác nhau và đều có những dự đinh khác nhau về tương lại. Thế nhưng, chính tình yêu và sự tin tưởng đã giúp chúng tôi cùng nhau vượt qua một năm yêu xa, vượt qua rào cản văn hóa, vượt qua định kiến xã hội. Bạn hỏi tôi làm sao để biết John là người mà tôi đang kiếm tìm? Là Mr. Right của tôi? Đó là khi chúng tôi cùng nhau lên kế hoạch về tương lai. Chúng tôi cứ như đôi bạn thân chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống. Lắm lúc chúng tôi là giống như đồng nghiệp cùng hợp tác ăn ý với nhau khi phải giải quyết các vấn đề trong công việc. Mỗi lần nhìn lại chặng đường tôi đã trải qua. Tôi không ngừng nói với chính mình. Điều tuyệt vời nhất tôi đã từng làm là dũng cảm yêu anh. P. S: Tác giả chỉ đơn giản ghi lại câu chuyện tình yêu của mình nên các nhân vật trong truyện đều có thật. Mong bạn đọc vui lòng không sao chép truyện sang các trang mạng khác. MỤC LỤC Chương 1: Lần đầu gặp gỡ Chương 2: Cách để ngừng yêu một người là tìm người khác thay thế Chương 3: He's just not that into you Câu chuyện nhỏ số 1 Chương 4: Giường đơn hay giường đôi?
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ Bấm để xem Rời xa Hà Nội thân yêu, tính đến nay tôi đã về Vinh được nửa năm. Nửa năm vừa rồi đối với tôi mà nói thật khó khăn. Công ty vừa mới thành lập, giấy phép chưa xong. Tôi phải chạy qua chạy lại lo xong xuôi giấy tờ, rồi lại lo tháng này doanh thu công ty có đủ chi trả lương cho nhân viên, chăm sóc học sinh cũ, tuyển sinh mới, nhiều khi sức cùng lực kiệt nhưng luôn phải cố gắng điều hành công ty đi vào quỹ đạo ổn định. Sếp tôi ở xa nên để hết mọi việc công ty cho tôi quán xuyến. Có lẽ vì vậy mà đây là nơi tôi dành hết tâm huyết để xây dựng giá trị chất lượng phải đi đôi với cái tâm, là nơi tôi gửi gắm bằng cả trái tim mình. Thế nên dù khó khăn đến mấy, tôi và mọi người đều động viên nhau cố gắng vượt qua. Đợt này, thầy giáo Alex vướng mắc một số giấy tờ lao động nên nằng nặc đòi nghỉ. Thời gian vừa rồi, công ty gần như phải đóng tất cả các lớp để chờ tuyển giáo viên thay thế Alex. May mắn thay, sếp tôi nói sắp tới chuẩn bị có giáo viên mới vào. Tối nay, bạn ấy bay từ HN về Vinh để phỏng vấn, nhắn tôi và chị Nhung ra sân bay đón và lo liệu chỗ ăn ở cho giáo viên. Cái trung tâm tiếng anh của chúng tôi xưa nay chỉ có một đám gái ế. Thầy Alex nghe nói có người yêu rồi, tính tình cũng hơi hâm dở nên chả đứa nào ho hoe. Nghe nói, giáo viên mới về lại còn trẻ tuổi đẹp trai, cả đám mừng như điên. Từ chị nhân sự, chúng tôi cũng mò được facebook bạn kia, thật sự đúng chuẩn soái ca. Tôi khoe với Joyce, bạn thân tôi và là giáo viên Philipine dạy IELTS ở trung tâm tôi. "Tối nay, mình được sếp cử đi đón John đấy." "Chà, cậu may mắn ghê. Nhưng mình may mắn hơn nè. Sắp tới có thể công ty sắp xếp mình ở cùng nhà với John đấy. Joyce cười, nói." "Người xưa có câu, định mệnh chỉ đến với ai gặp trước thôi à. Đêm nay mình có cơ duyên gặp chân mệnh thiên tử trước rồi. Chỉ tiếc đang còn non xanh quá. Không đến lượt tụi mình đâu." Tôi vừa cười, vừa nói giỡn với Joyce. Chúng tôi giống như đôi bạn thân, rất hiểu ý nhau. Tôi với Joyce đều cùng một gu, chỉ thích mấy bạn hơn tuổi, nam tính. Nghe nói, John sinh năm 1996, tính ra năm nay mới 23 tuổi. Tôi với Joyce đều hai mươi mấy, vài năm nữa cũng đến U30. Tính ngược tính xuôi, có đẹp trai đến mấy cũng không thể nào yêu được. Dẫu gì lần đầu gặp mặt không thể xuề xòa, hình ảnh tôi cũng là hình ảnh công ty. Tối đến, tôi trang điểm nhẹ, mặc chiếc váy xòe điểm hoa li ti. Đến 9 giờ tối, tôi và chị Nhung ra sân bay, đứng chờ hành lang bên ngoài. Mắt tôi cận nhẹ nên chỉ nhìn thấy lờ mờ từ xa. Trong lòng có chút hồi hộp, chốc chốc lại có mấy anh nước ngoài cao to đi qua, vừa đoán vừa hỏi chị Nhung có phải bạn ấy. Chờ một lúc thì hình bóng ấy cũng xuất hiện. Người tính không bằng trời tính. Hình ảnh John từ sân bay bước ra chắc tôi không bao giờ quên được, mãi sau này tôi vẫn thỉnh thoảng nhắc về phong thái, dáng vẻ xuất sắc đó. John mặc bộ quần áo công sở, áo trắng và quần âu đen, vai đeo chiếc balo máy tính, từng bước đi khoan thai, từ tốn. Nhìn phong thái ấy thôi cũng biết là một người xuất chúng. Chị Nhung quay sang tôi nói: "Bạn này đúng chuẩn gu sếp mình em ạ! Đẹp trai thật!" "Em nghĩ lần này chúng ta gặp may rồi chị ạ! Nhìn dáng đi đã biết người lịch sự và làm được việc." Tôi mỉm cười nói. Chúng tôi vẫy vẫy John lại gần. John khuôn mặt điển trai, sống mũi cao, lại còn có làn da trắng hồng, dáng người cao gầy vạm vỡ. Tôi nghĩ với dáng vẻ này đi đến đâu thu hút sự chú ý đến đó. Cứ chốc chốc lại có một số bạn gái xung quanh lại ngoái đầu nhìn sang. "Chào John! Mình là nhân sự của trung tâm 2G. Hôm nay được cử đi đón bạn. Sau một chặng bay, bạn thấy thế nào?" Chị Nhung lịch sự chào hỏi. "Xin chào! Tôi vừa xong việc ở Hà Nội rồi lên máy bay luôn nên hơi mệt một chút. Cho tôi hỏi, bạn tên gì?". John cười đáp lại. "Mình là Nhung, người trao đổi email và nói chuyện với bạn qua điện thoại. Còn đây là Dương, quản lý trung tâm." "Chào John, tôi là Dương. Rất vui được gặp bạn. Tên mình hơi khó phát âm, bạn có thể gọi tôi là Jenny cho dễ chuyện trò." Tôi lúng túng trả lời. Chị Nhung và John trao đổi qua lại về vấn đề công việc và mô tả John nghe sơ lược về công ty. Tim tôi đập lùm bùm, cộng thêm nghe bập bõm nên chỉ loáng thoáng hiểu đại ý chứ không dám lên tiếng. Tôi gọi taxi đưa mọi người về khách sạn đã đặt phòng trước cho John. Chị Nhung hỏi tôi xem có chỗ nào ăn ngon không vì John bảo hơi đói. Tôi vừa gọi điện báo cáo sếp tình hình công việc. Sếp có ý muốn muốn gặp John luôn. Thế nên tôi tiện thể sắp xếp John và Sếp cùng đi ăn đêm. Đồng thời không quên bố trí cô bạn thân, Joyce đi ăn cùng. Người ta nói bạn bè vui cùng hưởng, tôi khấp khởi sắp xếp luôn cho Joyce gặp John. Nhỡ đâu, duyên lại đến, tình yêu bất ngờ. John lên phòng sắp xếp vali xong xuôi rồi đi cùng chúng tôi. Chúng tôi đến điểm hẹn đã thấy Sếp và Joyce ngồi ở quán rồi. Chị Nhung có con nhỏ nên xin phép về sớm. Quán ăn đêm ở Vinh có xôi bà Hồng đầy đủ thịt trứng, xôi dẻo thơm nên lúc nào cũng nườm nợp khách. Chúng tôi gọi bốn suất xôi đầy đủ. Trong lúc chờ, chúng tôi bắt đầu bắt chuyện và làm quen với nhau. Hóa ra, John đến Việt Nam mới được ba tháng, hiện nay John đang làm việc ở Apollo. Nhưng John không thích làm việc ở Hà Nội, vì khói bụi, ô nhiễm, từ chỗ ở đến nơi làm việc phải đi mất 30 phút bằng xe máy. John muốn tìm một nơi bình yên, khí hậu trong lành để làm việc nên muốn chuyển đến Vinh. Từ trước đến nay, sếp tôi vốn là người rất kỹ tính và thực dụng. Sếp tôi muốn tìm một giáo viên làm việc trong ngành giáo dục bắt buộc phải đặt cái tâm, chất lượng đào tạo lên đầu. So với một số trung tâm khác, tiêu chuẩn tuyển giáo viên của chúng tôi cực kỳ cao nên khó tìm. Sếp tôi hỏi John, nếu John muốn làm việc ở công ty tôi thì sẽ không có bài giảng được biên soạn sẵn mà phải tự soạn bài dựa trên giáo trình sẵn có. John nói: "Trước khi tôi quyết định phỏng vấn cho 2G, tôi cũng đã tìm hiểu các trung tâm lớn khác. Nhưng điều tôi không thích chính là, một số trung tâm đã có bài soạn sẵn, giáo viên chỉ việc đến lớp và dạy theo những gì đã có. Tôi chọn lựa 2G bởi vì phương châm giáo dục của 2G là đặt chất lượng đào tạo lên hàng đầu." Sếp tôi vừa nghe xong, thấy sắc mặt vui vẻ. Tôi đoán sếp chắc rất ưng ý bạn này. Bởi vì đó là phương châm của chúng tôi từ trước đến nay. Sau đó, sếp tôi hỏi han thêm về gia đình của John. "Bố mẹ bạn làm nghề gì? Bạn có mấy anh chị em?" "Mẹ tôi là hiệu trưởng trường tiểu học ở Anh còn bố tôi làm kế toán. Gia đình tôi có bốn anh chị em. Hai chị đầu đã tốt nghiệp chuyên ngành luật ở Anh. Chị gái đầu đang làm luật sư ở London, chị hai thì đang đi du lịch khắp nơi. Còn em út thì đang học đại học ở New Zealand." Woah! Thảo nào, John xuất sắc như vậy, bối cảnh gia đình nhà John cũng không phải dạng vừa. Sau đó chúng tôi cùng nhau tám chuyện linh tinh. John hỏi rất nhiều câu liên quan đến lịch sử và văn hóa Việt Nam. Có nhiều câu khiến chúng tôi xoa đầu, sao trước kia không chịu học lịch sử chăm chỉ. Vốn hiểu biết về lịch sử của John còn hơn cả chúng tôi. Tôi quay sang tám chuyện với Joyce, để Sếp nói chuyện với John thêm. Joyce sắp tới có thêm bạn rồi. Alex không thân với Joyce lắm, Joyce chỉ thân với mỗi mình tôi. Trung tâm chúng tôi vừa mới xây dựng nên chưa tuyển nhiều giáo viên vội. Nay có thêm một người bạn có thể chuyện trò, có thể tương đồng một số điểm về văn hóa với Joyce nên tôi cũng an tâm. Hai đứa đang bàn về độ đẹp trai, không ngờ Joyce nói: "Haiz! Bạn này đẹp trai nhưng không phải kiểu đẹp trai mình thích." "Thật á? Mình nhìn kiểu nào cũng thấy đẹp trai Joyce. Lần đầu tiên trong đời, mình gặp người đẹp trai như vậy. Mình biết rồi. Chắc cậu vẫn đang vấn vương ai đó ở Singapore chứ gì?" Tôi nửa tin nửa ngờ. "Làm gì có chuyện đó. Mình sắp quên được anh ta rồi. Mấy ngày hôm nay, mình không nhắn tin với anh ta nữa nè." Nói rồi, Joyce cho tôi xem tin nhắn trên Kakaotalk. Chuyện tình của Joyce cũng thật buồn. Joyce từng thầm yêu một bạn người Hàn, hiện đang làm việc tại Singapore. Hình như quen biết nhau gần hai năm, Joyce từng đến Singapore vài lần chỉ để gặp người đó. Joyce đã từng thổ lộ tình cảm nhưng không có kết quả. Cô bạn khờ của tôi vẫn luôn hy vọng và chờ đợi dẫu trải qua rất nhiều đau khổ. Joyce chuyển đến Việt Nam làm việc cũng bởi vì mong muốn cắt đứt tình cảm với anh chàng kia. Thế nhưng để quên một người thật khó khăn, Joyce vẫn giữ liên lạc với anh ta và vẫn yêu anh ta rất nhiều. Đến gần 11h chúng tôi cũng ăn uống xong xuôi, tôi chở Joyce về nhà bằng xe máy. Còn John với Sếp sẽ cùng đi taxi về khách sạn nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, John qua văn phòng chúng tôi để soạn bài và dạy thử. Sau khi dạy xong, chị Nhung nói tôi: "Bạn John dạy hay lắm em à. Chị với Sếp đều cảm thấy hài lòng." Tôi rất phấn khởi vậy là chắc chắn nhận bạn này rồi. Trung tâm sẽ vượt qua giai đoạn khủng hoảng này sớm. Sau khi bàn bạc xong xuôi, tối hôm đó John bay về Hà Nội để thu xếp bàn giao công việc ở Hà Nội. Còn sếp tôi tiếp tục bay vào Sài Gòn công tác. Tôi thầm hy vọng mọi chuyện suôn sẻ như kế hoạch.
Chương 2: Cách để ngừng yêu một người là tìm một người khác thay thế Bấm để xem Mấy ngày nay vì chuyện của Alex nên tôi thường xuyên bị đau đầu. Alex không đi dạy đã mấy tuần nay. Các lớp liên quan đến Alex tôi phải cho nghỉ tạm thời để chờ John về thay thế. Nhiều phụ huynh ý kiến về việc con nghỉ học quá nên tôi phải gọi điện hỏi thăm từng phụ huynh rồi đưa ra lý do phù hợp để nhờ họ thông cảm cho công ty trong thời gian này. Sắp tới đây, Alex sẽ chấm dứt hợp đồng với trung tâm. Nghĩ mà thấy lòng nhẹ nhõm, Đúng là chuyện Alex sẽ gây thiệt hại không nhỏ đối với chúng tôi một thời gian. Nhưng mà với tôi mà nói, Alex đi là một chuyện tốt, tôi không thấy tiếc nuối gì cả. Tôi bắt đầu về công ty từ tháng 3 năm 2018. Thời điểm đó, công ty chúng tôi chỉ có ba người, ngoại trừ sếp thì có Alex, chị Nhung và tôi. Chúng tôi mở được vài lớp học đầu tiên duy chỉ có Alex đứng lớp giảng dạy. Thế nên, chúng tôi thực sự cần Alex hơn Alex cần chúng tôi. Cũng từ đó mà Alex bắt đầu mắc bệnh ngôi sao, không coi tôi hay mọi người trong công ty ra gì. Lúc nào muốn nghỉ thì nghỉ, lúc nào thấy không ưng cái gì thì viết một cái thư phàn nàn dài với sếp rằng mấy đứa nhân viên của mày làm việc không đủ tốt. Lắm lúc tôi thấy mệt mỏi vì những gì mình làm hay cố gắng giúp đỡ đều không được trân trọng và có thể thấy rõ ánh mắt coi thường. Alex khiến tôi sợ hãi khi phải làm việc với các bạn nước ngoài một thời gian. Mãi sau này, khi Joyce bắt đầu vào công ty, tôi có cơ hội được làm việc với nhiều người bạn từ nhiều đất nước khác nhau. Tôi mới hiểu, hóa ra không phải ai là người nước ngoài cũng sẽ đối xử với bạn như vậy. Như cô bạn thân của tôi – Joyce, là người Philipine, thân thiện, dễ gần và dễ làm việc chung vì chúng tôi có nhiều nét tương đồng về văn hóa. Còn John là người Anh, từ chào hỏi đến hành xử đều rất lịch sự, tính cách cẩn thận và luôn đúng giờ, luôn làm việc theo kế hoạch hàng ngày nên tôi không phải nhắc nhở hay lo lắng về công việc. Còn Alex là người Italia, tôi không biết nhiều lắm về văn hóa hay con người của đất nước này, tôi cũng không thể đánh đồng một người để nói lên văn hóa của họ. Rồi ngày ấy cũng đến, John chuyển về Vinh làm việc. Tôi thu xếp cho John ở khách sạn vài ngày để tôi có thêm thời gian tìm chỗ ở lâu dài cho John. Mấy ngày nay, John và tôi cùng đi xem mấy khu căn hộ loanh quanh gần công ty. Việc tìm nhà cũng là bài toán khó, tôi phải cân đo đong đếm số tiền mà công ty có thể chi để thuê căn hộ cho giáo viên vừa phải tìm căn hộ đầy đủ nội thất, thiết kế đẹp để các bạn thấy thoải mái để sống ở Vinh lâu dài. Từ kinh nghiệm trước đó khi tìm nhà Alex, tôi không muốn dính vào việc phải giải quyết các vấn đề liên quan phát sinh. Ví dụ như nếu các bạn giáo viên tự nhiên đổi ý không muốn ở nữa, tôi sẽ phải gánh cái trách nhiệm này nên tôi mang John theo để John chịu trách nhiệm về quyết định lựa chọn nơi ở. Tài chính công ty có hạn, căn hộ tôi và John ưng ý là căn có hai phòng ngủ, hai nhà vệ sinh nhưng có giá tầm 7 triệu. Tôi bàn bạc với sếp sắp xếp Joyce chuyển về đây ở luôn. Mặc dù hơi bất tiện cho Joyce nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác. May thay, Joyce đến xem căn hộ và đồng ý ở. Cả hai đều rất thích phòng ngủ có nhà vệ sinh bên trong. Tôi cố gắng thuyết phục John nhường cho Joyce căn đó nhưng John không đồng ý. "Anh chàng này thật không có tý nam tính nào." Tôi thầm nghĩ. Cuối cùng, hai cô cậu phải lựa chọn phương pháp oẳn tù tì ba lượt để giải quyết. Trời không phụ lòng người, hai trên ba lượt Joyce đều thắng nên được lựa chọn phòng mình muốn. Còn John chọn phòng ngủ còn lại và sử dụng nhà vệ sinh bên ngoài. Tôi cũng vui vẻ, an tâm hơn về Joyce. Cuối cùng mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa. Tôi được Joyce cho cái biệt danh mỹ miều là ma ma tổng quản. Vì mọi việc liên quan đến cuộc sống của các bạn giáo viên nước ngoài đều là tôi lo liệu. Chỗ nào ăn ngon, hôm nay ăn gì ở đâu, nên đi chơi đâu hay các bạn cần mua gì tôi đều tìm và dẫn các bạn đi. Tôi là người ham vui, thích ăn uống nên chỗ nào tôi khen ngon thì chỗ đó ngon thật nên John và Joyce rất tin tưởng tôi. Tôi như kim chỉ nam hay cuốn bách khoa toàn thư ở Vinh, chính vì vậy tôi chơi rất thân với hai bạn. Đó thực sự là những ngày tháng vui vẻ đối với tôi, dù công việc bận rộn, đi làm ngày đêm, nhưng cứ sau 9 giờ 30 tối, các lớp học xong, chúng tôi tan ca và nghĩ xem giờ này đi ăn đâu và uống gì. Những ngày đông, chúng tôi chạy qua ăn BBQ ở Nguyễn Văn Cừ hay đi uống chút gì đó ở Local Pub. Nhiều hôm tôi không thích về nhà nên qua chỗ Joyce nấu nướng, xem phim rồi ngủ ở đó luôn. Thi thoảng, tụ tập cả công ty chơi mafia hay ma sói. Có lẽ với một đứa bấy lâu nay đều độc thân như tôi, cuộc sống như vậy là vui rồi. Nhưng John và Joyce thì khác. Ở nơi xứ người, giao tiếp khó khăn, Vinh lại là một thành phố bé xíu. Đi đâu không có tôi, hai bạn luôn cảm thấy ngại ngùng vì sợ nói không ai hiểu. Những ngày nghỉ, nếu tôi bận rộn, hai bạn cũng không biết làm gì. Như Joyce sẽ ngủ nguyên ngày ở nhà, còn John thì sắp xếp đi siêu thị rồi về nhà soạn bài, tập thể thao. Từ đâu đó trong sâu thẳm, John và Joyce đều mong muốn tìm một người để sẻ chia. Dạo gần đây, John đang hẹn hò với một bạn sinh viên năm thứ ba trường Y. Tôi cũng không biết nhiều, có hôm Joyce thấy John mời bạn kia về nhà ăn tối. Mấy lần chúng tôi rủ nhau đi xem phim, John đều vắng mặt và nhắn đã có hẹn từ trước rồi. Thật lòng, tôi thấy hơi buồn, càng tiếp xúc với John tôi càng thích tính cách và con người bạn ấy. John sắp có bạn gái rồi. Tôi cũng nên dừng lại đi thôi, không nên sa vào mớ tình cảm này. Joyce cũng biết tôi có tình cảm với John, nên an ủi tôi nói: "Cậu yên tâm. Minh thấy bạn kia không xinh bằng cậu đâu. Thật đấy! Nếu cậu tán John chắc John đổ rầm luôn ấy." Nhưng tôi lại không muốn đâm đầu vào một tình yêu không có kết quả. Thứ nhất, tôi thích John nhưng chưa phải kiểu yêu cuồng nhiệt đến mức phải tỏ tình. Thứ hai, John chỉ ở Vinh tầm một năm rồi sẽ quay về nước để học thêm về chuyên ngành. Lý trí không cho phép tôi hành động theo cảm tính, chỉ có một phương pháp để ngừng thích một người là tìm một người khác để yêu. Vậy nên tôi bắt đầu cài Tinder thử xem tôi có được may mắn tìm thấy tình yêu thông qua việc hẹn hò online. Dành cho thời gian cho một cái gì đó mới lạ sẽ giúp tôi bớt đi thời gian suy nghĩ về John. Tôi hỏi John một số cách sử dụng Tinder, vuốt lên vuốt xuống nghĩa là như thế nào. Học cách sử dụng xong xuôi, tôi bắt đầu match với một số chàng trai thấy hồ sơ tạm được. Nói chuyện với vài anh, tôi nhận ra Tinder có lẽ chỉ phù hợp với những ai chỉ muốn tìm kiếm tình một đêm hay các quan hệ lăng nhăng. Một số anh chàng nhắn tôi với tôi vài câu ẩn ý như "Do you wan to eat ramen?" and "Do you want Netflix and chill". Lúc đó tôi không hiểu lắm, đành nhờ Joyce giải thích hộ. Joyce chỉ lắc đầu với tôi rồi nói: "Anh chàng này không ổn.'Eat ramen or noodles' là câu rất phổ biến trong văn hóa hẹn hò ở Hàn Quốc còn mấy nước phương Tây thì hay sử dụng 'Netflix and chill'. Hai cái này có nghĩa giống nhau, hàm ý chỉ bạn có muốn quan hệ tình dục không." Joyce giải thích tỉ mỉ cho tôi nghe. "Ồ! Ra vậy. Cậu nhắn tin từ chối mấy câu nhắn kiểu này giúp mình nhé!" Nói rồi, tôi đưa điện thoại cho Joyce. Tôi cũng mất dần hứng thú kiểu hẹn hò trên ứng dụng online này. Dành thời gian nhắn tin trên ứng dụng hẹn hò này chắc không có gì đâu. Tôi tự an ủi chính mình: "Nếu là duyên thì sẽ gặp, có khi mất công kiếm tìm cũng chưa chắc đã thấy." Dạo gần đây, thời tiết ở Vinh rất xấu. Mưa rả rích đêm ngày, ngoài trời se se lạnh. Sắp tới gia đình tôi có sự kiện quan trọng, đó là chị tôi đi lấy chồng. Phụ nữ bước chân vào ngưỡng cửa hôn nhân, mọi gánh nặng, những lo lắng đều bắt đầu đè lên vai họ. Lo lắng người mình chọn về lâu về dài có yêu thương chăm sóc mình không, lo lắng gia đình chồng đối xử tệ với mình, lo lắng việc nuôi con sao cho tốt. Đặc biệt phụ nữ Việt Nam nói chung, hay văn hóa châu Á nói riêng đề cao sự hy sinh, là đức tính tốt đẹp mà văn hóa Việt Nam ban cho người phụ nữ, là tính cách điển hình của người vợ trong gia đình. Chính vì vậy mà, cứ mười người phụ nữ đi lấy chồng, thì cả mười người đều nói với tôi: "Hãy cứ từ từ bạn ạ! Hãy dành thời gian tận hưởng thanh xuân, độc thân vui vẻ! Nhiều lúc, mình muốn được quay lại sống cuộc sống như cậu, thích đi thì đâu, thích làm gì thì làm, cống hiến hết mình vì sự nghiệp, vì hạnh phúc bản thân." Có lẽ vì vậy nên mấy hôm nay sắc mặt chị tôi hơi lo lắng. Chị tôi quen biết và yêu anh rể tương lai khoảng tám tháng rồi quyết định tiến đến hôn nhân. Tôi thấy quá nhanh và cũng thực sự lo lắng cho chị tôi. Ấn tượng của tôi về anh rể không được tốt lắm. Tôi luôn cảm thấy chị tôi không hợp với anh nên dù không ra sức ngăn cản nhưng cũng không nhiệt tình ủng hộ. Chị tôi có tầm hiểu biết rộng, cũng từng làm việc cơ quan nhà nước ở Nga tầm sáu năm rồi về nước, sau đó chuyển về Vinh cùng tôi. Anh rể tôi làm việc trong Bình Dương, vừa là quản lý đơn hàng vận chuyển Bắc Nam vừa là lái xe. Xuất thân anh rể tôi không phải là học cao hiểu rộng, mà từ kinh nghiệm đi lên, tích cóp vốn liếng dần dần. Tôi sợ rằng nền tảng giáo dục khác nhau, cộng thêm anh rể hơn chị tôi đến tận mười tuổi, khoảng cách chênh lệch về thế hệ quá lớn, sẽ dẫn đến quan điểm bất đồng trong nhiều việc, không có tiếng nói chung. Nhưng tất cả, đó chỉ là suy nghĩ của tôi. Quan trọng, miễn hai người yêu thương nhau đủ lớn thì mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết. Tôi tin là vậy. Cho nên tôi không ra sức can ngăn chị tôi mà để chị tôi tự quyết định cuộc đời mình. Dẫu sao, tôi là người ngoài cuộc, những gì tôi nghĩ chưa hẳn đã đúng, con người cứ phải sống lâu dài mới biết lòng nhau. Chắc chị tôi đã nhìn thấy những điểm tốt của anh và yêu anh. Thế nên chị tôi mới quyết định chọn anh là người sẽ chung sống suốt cuộc đời này. Nhưng yêu và cưới quá nhanh nên nhiều điều vẫn chưa sáng tỏ, chị tôi lo lắng vì vậy. Biết làm sao đây, mọi việc đều đã an bài. Tôi chỉ có thể an ủi chị, rằng tin tưởng vào tương lai tốt đẹp phía trước, tin tưởng vào sự lựa chọn của mình. Nhìn chị tôi trong chiếc áo dài đỏ thướt tha trong ngày cưới, tôi thầm chúc phúc cho anh chị và mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với chị tôi. Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp Công, tôi có ấn tượng tốt đẹp với anh từ hôm đó. Công có khuôn mặt chữ điền, nước da trắng, cao tầm một mét bảy, không quá cao nhưng nhìn chung ổn. Nghe đâu, Công cũng là dân làm ăn, buôn thực phẩm chăn nuôi lớn nhất Nghệ An. Chúng tôi quen biết nhau từ trước đó, nhưng chưa gặp nhau bao giờ. Chủ yếu, người quen giới thiệu, mai mối cho nhưng tôi không quá để tâm. Cậu em tôi dẫn tôi qua bàn Công ngồi làm quen, tôi lịch sự chào hỏi mọi người rồi đi. Trước khi đi, còn quay lại liếc em tôi một cái rồi dặn: "Không được uống nhiều đâu đấy. Nhà mình còn nhiều việc phải làm lắm." Sau đó, tôi qua tiếp đón quan khách, chào hỏi mọi người. Cuối cùng, buổi hôn lễ cũng kết thúc, hai chân tôi mỏi nhừ. Đúng lúc, chị tôi có việc cần nhờ tôi về nhà nên Công ngỏ ý muốn đưa tôi về cho nhanh. Anh lái chiếc xe bán tải Ford Range 4x4 đưa tôi đi. Trong lúc đi, chúng tôi có thêm thời gian tìm hiểu nhau. Người làm kinh doanh thường có rất nhiều chủ đề để nói, tôi cũng rất hứng thú nói chuyện với anh về công việc của tôi, các khó khăn tôi đang gặp phải. Anh cũng chia sẻ với tôi việc vận hành ở công ty. Chúng tôi cứ thế trò chuyện với nhau suốt dọc đường đi về và luôn tán thưởng đối phương tuổi trẻ tài cao. Thấy Công đưa tôi về, bố mẹ rất ngạc nhiên. Bác tôi thì vui vẻ ra đón, còn mời anh vào nhà uống nước chuyện trò. Lúc Công ra về, bác tôi còn nói: "Mong bác cháu mình có duyên gặp nhau lâu dài nhỉ!" Tôi bật cười. Bác tôi chưa gì đã tính chuyện lâu dài rồi. Sau đó, chúng tôi trao đổi với nhau số điện thoại có gì thì liên lạc với nhau cho tiện. Tôi cũng không ngần ngại đưa anh. Gái ế như tôi, thấy cơ hội ngàn năm có một, gặp người phù hợp thì phải ra sức tiếp cận làm quen.
Chương 3: He's just not that into you Bấm để xem "He" s just not that into you' có nghĩa là 'nếu một chàng trai đối xử với bạn như kiểu cậu ấy chẳng quan tâm gì tới bạn, thì thật lòng là cậu ta chẳng quan tâm gì tới bạn đâu' . Đó là câu nói nổi tiếng trong một phim cùng tên được sản xuất năm 2009, phản ánh sự khác nhau về quan niệm tình yêu giữa đàn ông và đàn bà. Bộ phim như là một lời cảnh tỉnh với tôi và Joyce khiến chúng tôi phải thực sự nhìn nhận một phía chuyện tình của mình. Rằng mỗi chàng trai mà chúng ta cứ phải chờ đợi sau những lần nhắn tin hỏi thăm, chàng trai khiến chúng ta luôn dày vò bản thân với suy nghĩ 'Anh ấy có thích mình hay không?'có xứng đáng để chúng tôi đầu tư thời gian và tình cảm. Chỉ có một sự thật đơn giản là anh ta không thích bạn như những gì bạn nghĩ đâu. Hồi đầu năm mới, bố mẹ tôi hứng khởi đi xem bói cho cả ba chị em. Bà cô xem bói nói rằng: "Cuối năm nhà có tin vui. Cô chị lấy chồng gần nhà, nhưng cô em còn lấy anh gần hơn." Bố mẹ tôi vui như mở cờ trong bụng, vậy là đạt được ý nguyện. Con gái lấy chồng gần nhà là điều may mắn, có gì còn nhờ bố mẹ giúp đỡ nhất là chuyện sinh con đẻ cái. Dẫu gì, mẹ đẻ chăm con mình bao giờ cũng tốt hơn mẹ chồng. Rồi chị tôi đi lấy chồng thật, tôi cũng khấp khởi mừng thầm. Có lẽ Công là người mà tôi kiếm tìm. Từ sau hôm đám cưới, Công và tôi thỉnh thoảng có nhắn tin cho nhau. Điều đó khiến tôi rung động, đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này, cảm giác được một người quan tâm và chờ đợi tin nhắn một người. Nhắn tin được một thời gian, Công mời tôi đi ăn. Nhưng không phải là kiểu hẹn hò bình thường mà là buổi gặp mặt với bạn bè anh, tôi suy nghĩ hồi lâu mới nhắn: "Để em suy nghĩ thêm rồi cho anh biết quyết định của em nhé! Em thấy hơi ngại." "Ừ em." Công trả lời. Tôi vẫn thấy hơi lăn tăn. Công và tôi chưa thân đến mức giới thiệu bạn bè cho nhau, hai đứa cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu nhưng chưa xác định gì cả. Nhà tôi và nhà Công khá gần nhau, lỡ gặp ai thân quen rồi đồn đại linh tinh lại khiến mối quan hệ của chúng tôi từ chưa có gì thành có gì. Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu anh giới thiệu tôi với bạn bè thì có lẽ tôi cũng có chút địa vị trong lòng anh. Có lẽ anh chỉ muốn giới thiệu tôi với mọi người. Bạn bè anh chủ yếu là dân kinh doanh với nhau, biết đâu sẽ giúp gì được cho công việc của tôi sau này đồng thời không làm mất uy tín của Công trước mặt mọi người. Thế nên tôi nhắn tin đáp lại: "Trước hết, em đồng ý đi với anh vì em nghĩ đây là mối quan hệ quan trọng với anh trong công việc và cần phải ưu tiên. Nhưng em có hai điều kiện như sau: 1. Em không uống rượu bia. 2. Cho em về nhà trước 10 giờ. Nếu anh đồng ý hai điều kiện trên thì em sẽ đi. Còn nếu không được thì anh tìm phương án khác nhé." Phụ nữ ấy mà, nếu tôi không đưa ra nguyên tắc của bản thân từ đầu, thì người ta sẽ nghĩ tôi dễ dãi và được thể lấn lướt. Đối với đàn ông cũng vậy. Nếu họ không đủ yêu thương và tôn trọng tôi thì tốt nhất không nên tiếp tục để tự làm tổn thương mình. Thế nên, tôi cũng muốn đưa ra điều kiện của mình để thử lòng Công, xem anh đối đáp ra sao. Công trả lời: "Hì hì. Ừ em. Có ai bắt em uống rượu đâu, mà mùa này 10 giờ là về muộn rồi đó em ạ. Đi ăn xã giao với bạn anh thôi em à." Đúng 6 giờ 30 tối, Công đậu xe trước cửa nhà rồi đón tôi đi ăn. Đến nơi, mọi người đã vào bàn ăn uống được một lúc rồi. Thấy Công dẫn tôi vào nên mọi người đều bất ngờ vì lần đầu tiên thấy tôi. Công giới thiệu tôi và chào hỏi mọi người. Hóa ra hôm nay sinh nhật một người bạn nên mọi người tổ chức tiệc chúc mừng. Tôi ngồi vào chung bàn với một số chị em phụ nữ. Còn bàn kia thì Công ngồi uống với mấy anh bạn. Tôi thấy hơi ngại nên chỉ gắp vài miếng bỏ bụng rồi bắt chuyện làm quen với chị ngồi kế bên. Hóa ra em ấy học cùng trường cấp hai với tôi, học dưới tôi mấy khóa. Em ấy ít tuổi hơn tôi nhưng cũng đã lập gia đình và có hai bạn nhỏ rồi. Em ấy còn trêu tôi: "Anh Công sinh năm 90 đấy chị ạ! Tuổi 92 và 90 hợp nhau lắm đấy." Nói xong còn quay sang Công nói với: "Anh Công có mắt nhìn ghê!" Công liếc sang tôi rồi mỉm cười. Một lúc sau, mấy anh bạn bàn Công nhìn sang tôi rồi nói chuyện gì đó. Công vẫy tôi đi qua. Hóa ra, mấy anh chàng muốn mời tôi ly rượu làm quen. Công lịch sự từ chối giúp tôi nhưng mấy anh bạn kia vẫn nằng nặc muốn tôi uống rượu. Tôi thầm nghĩ: "Mình đã đặt điều kiện này từ đầu để xem anh hành xử như thế nào?" Một hai phút sau, Công không ý kiến gì nữa. Tôi cũng không thể chối từ. Tôi là khách, thân cô thế cô, ly rượu này nhất định phải uống rồi. Tôi nâng ly kính mọi người và uống cạn chén. Mọi người vỗ tay hoan ngênh. Mỉm cười chua chát, tôi chào mọi người rồi rời đi. Anh đã hứa với tôi nhưng lại không thể giữ lời. Một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu tôi. "Anh với tôi chắc là không phù hợp với nhau rồi." Lúc đó, tôi hơi nghi ngờ bản thân, liệu có phải tôi đã quá khắt khe với mọi người xung quanh nên mới ế đến tận bây giờ. Thế nên, tôi vẫn tiếp tục cho anh thêm một cơ hội nhưng vẫn phải nói với anh về suy nghĩ của tôi. Trước sau gì, Công với tôi có thành một cặp hay không thì tôi vẫn muốn anh hiểu rõ con người tôi khi nghĩ đến chuyện yêu đương lâu dài. Trên đường về nhà, tôi suy nghĩ miên man. Cuộc hội thoại của chúng tôi không còn sôi nổi như ngày hôm đó. Tôi chỉ ậm ừ, trả lời Công vài câu qua loa. Anh cũng không để tâm đến sự trầm mặc của tôi mà chỉ đưa tôi về và chúc tôi ngủ ngon. Trong lòng buồn và thất vọng nên mấy ngày hôm sau tôi kiềm chế bản thân không nhắn tin hỏi thăm anh nữa. Nhưng mà đầu dây bên kia vẫn chưa nắm bắt được trọng điểm, anh vẫn nhắn tin chúc tôi mỗi ngày. Cuối cùng, tự tôi làm khổ chính tôi, người kia không hay biết gì, vẫn ăn ngon ngủ yên. Vậy nên, tôi quyết định nói rõ với anh về sự thất vọng của tôi về anh để giải tỏa mớ cảm xúc hỗn độn này. Anh hồi đáp tôi một tin nhắn xin lỗi dài khiến lòng tôi được xoa dịu. Chúng tôi làm hòa với nhau và hiểu về nhau hơn. Một tháng sau kể từ lần ăn tối đó, chúng tôi vẫn duy trì việc nhắn tin cho nhau mỗi ngày. Nhưng dần dần, tôi nhận ra anh bắt đầu nhắn tin thưa thớt dần. Anh hay lấy lý do bận công việc mà quên nói chuyện với tôi. Anh cũng không tạo chủ động tạo cơ hội để gặp nhau chuyện trò từ lần đó. Thỉnh thoảng tôi vẫn mang tâm trạng chờ đợi những dòng hồi âm của anh. Có lúc tôi mất liên lạc với anh mấy ngày liền. Tôi lo anh gặp chuyện gì đó trên đường, hay công việc anh quá bận rộn chăng. Thế nhưng, khi tôi gọi anh, đầu dây bên kia lại hỏi: "Ai đây nhỉ?" Một câu nói cũng có thể khiến tôi đau lòng như vậy. Hóa ra, tôi chẳng là gì cả. Đến số điện thoại tôi, anh cũng chẳng cần lưu. Tôi giả vờ mạnh mẽ, trả lời: "Ồ! Số em anh cũng không lưu hả?" "Ơ! Ai đây nhỉ? Xin lỗi em, anh bị mất điện thoại nên danh bạ mất hết các số. Em Dương phải không?" "Là em đây. Thấy anh lâu không liên lạc nên em gọi điện hỏi thăm. Vậy thôi, biết anh vẫn khỏe mạnh là tốt rồi. Em cúp máy đây." Tôi nhẹ nhàng trả lời, rồi ngắt kết nối. Sau đó, anh nhắn tin xin lỗi tôi vì sự cố đó, mong tôi thông cảm cho anh. Xin lỗi vì anh bận, xin lỗi vì anh đi công tác, xin lỗi.. không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi nhận được lời xin lỗi từ anh. Những lời xin lỗi một cách qua loa không có chút thành ý. Nếu anh để tâm, nếu anh sửa đổi, nếu anh sẽ quan tâm tôi nhiều hơn thì kết quả sẽ khác chứ không phải tìm hết lý do đến lý do khác như thế này. Tôi tự nhủ nên chấm dứt đi thôi. Tôi cũng cố niềm tin cho mình bằng việc đọc thêm vài cuốn sách để hiểu thêm vềtâm lý đàn ông và đàn bà. Có một cuốn sách tựa đề "Suy nghĩ như đàn bà, cư xử như đàn ông" của tác giả Steve Harvey đã giúp tôi hiểu ra hiểu ra nhiều điều. Trong đó, Steve Harvey đã phân loại phụ nữ thành hai loại 'cá để chơi' và 'cá để giữ lại' và đàn ông kiếm tìm phụ nữ như việc đi câu cá vậy. Thế nhưng, phụ nữ mới là người quyết định đàn ông đối xử với mình như thế nào. Nếu mỗi lời nói, hành động của bạn phát ra tín hiệu rằng bạn muốn sự nghiêm túc trong mối quan hệ này thì người đàn ông tiếp cận bạn với mục đích giải trí sẽ tìm đến người phụ nữ khác để vui đùa và bỏ bạn qua một bên. Vì thứ anh ta muốn không phải là kiểu yêu đương chân thành, nghiêm túc mà là để ngủ với bạn. Đây có lẽ cũng là lý do anh tiếp cận tôi ngay từ đầu. Là lý do vì sao khi anh bắt đầu nhắn tin với tôi thưa thớt dần khi thấy tôi rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm và có nguyên tắc riêng. Nhưng sự giằng xé giữa lý trí và con tim khiến tôi vẫn chưa đủ can đảm. Để xác nhận một lần nữa về việc chia tay, tôi quyết định liều một phen. Tôi gửi một tin nhắn dài để thử lòng anh: "Anh ạ! Thực sự, em có ấn tượng ban đầu rất tốt về anh nên em rất muốn tìm hiểu anh với mong muốn xác định tình cảm lâu dài. Nhưng em nhận thấy anh chưa thực sự sẵn sàng cho một mối quan hệ này. Em nhắn cho anh tin nhắn này với hy vọng anh sẽ cho em biết thêm về suy nghĩ của anh. Cảm ơn anh." Những gì anh hồi âm cho tôi là sự im lặng, không một dòng tin trả lời, không lời giải thích gì. Vậy là tôi đã có đáp án cho sự giằng xé cảm xúc bấy lâu nay. Một ngày sau, tôi nhắn tin chia tay và chúc anh mọi điều tốt đẹp. Một tháng sau khi chia tay, nghe dân làng đồn đại tôi mới biết anh sắp lấy vợ cũng chính là người yêu cũ của anh. Vậy ra, tất cả những gì tôi suy đoán đều đúng. Thật đau nhưng cũng thật may mắn, tôi nhận ra và kết thúc mối quan hệ đó sớm. Thật may, tôi không phải là một con ngốc cứ đợi chờ một người. Cái giá của sự trưởng thành chính là bạn luôn bĩnh tĩnh suy xét mọi việc và yêu một người bằng cả lý trí và con tim. Câu chuyện nhỏ số 1: Mấy hôm nay, tôi đều uống một cốc Cold Brew ở The Coffee House rồi ngồi viết liền tù tì một chương từ sáng đến chiều. John đi dạy ở trường tư nên thường xuyên phải dậy sớm. Để tiện cho nhịp sinh hoạt của anh, chúng tôi đều đi ngủ lúc 9 giờ 30. Lượng cà phê hơi nhiều nên tôi khó mà đi ngủ sớm được. Còn John đặt lưng lên giường cái là ngủ luôn. Tối qua trong lúc anh đang ngủ, tôi hơi nghiêng người để che đi ánh sáng điện thoại nên khiến anh giật mình. Anh bỗng nhiên chạm vào chân tôi, nửa tỉnh nửa mê nói: "Ủa. Cái gì đây? Đây là ai?" Đáp lại anh là một tràng cười bất tận của tôi. Tôi đoán anh nằm mơ nên đang tự vấn bản thân. Nghe thấy tiếng cười của tôi, anh tỉnh giấc rồi cười theo. Tôi quay sang ôm lấy anh, nhẹ nhàng hỏi: "Anh nằm mơ thấy cô nào trong giấc mơ? Khai mau. May cho anh là còn chưa kịp gọi tên cô nào đấy." Anh cười và đặt một nụ hôn lên trán tôi, nói: "Anh nằm mơ mình đang đi dạy. Sờ thấy em, tưởng mình làm chuyện gì trái với lương tâm." Tôi mỉm cười. Tính John tôi biết nên chẳng chút ghen tỵ gì với anh mà chỉ thấy buồn cười. "Em không ngủ được." Tôi nói. "Vậy yêu anh đi." Nói rồi, đưa lưng về phía tôi. Mỗi lần anh nói như vậy ý là anh muốn tôi hôn lưng anh. Tôi đặt mấy nụ hôn lên lưng anh, nghe anh nói tiếp: "Chưa đủ. Yêu anh nhiều hơn." Tôi cười và phủ kín lưng anh bằng những nụ hôn nhẹ nhàng, vòng tay qua ôm lấy anh rồi chìm vào giấc ngủ. Loáng thoáng nghe thấy anh nói khẽ: "Anh yêu em."
Chương 4: Giường đơn hay giường đôi? Bấm để xem Nghe nói, chuyện tình cảm của John dạo này cũng không tiến triển mấy. John thường đi dạy tối nên không có thời gian đi chơi, hẹn hò. Còn bạn kia ban ngày bận đi học nên cả hai lâu lâu mới hẹn gặp nhau được một hai lần. John than phiền với chúng tôi về cuộc sống cô đơn ở Vinh, chiều đi làm, tối về nhà, nghỉ ngơi. Vậy là hết một ngày, ngày nào cũng vậy lăp lại một cách nhàm chán. Khi đàn bà cô đơn, họ sẽ gặp gỡ bạn bè để sẻ chia mọi điều, đó là cách họ giải tỏa cảm xúc. Nhưng một người đàn ông cô đơn, anh ta sẽ xem một bộ phim, nhâm nhi một ly rượu như cách anh ta chậm rãi gặm nhấm nỗi buồn của mình. Chia sẻ và trải lòng với ai đó đối với đàn ông là một việc khó khăn, thế nên nhiều người sẽ lựa chọn ngoại tình khi gặp bế tắc trong hôn nhân, mà đàn ông càng thành đạt thì nhu cầu ham muốn về phụ nữ càng cao. Thực ra, thế giới này ai mà không cô đơn. Chỉ có điều, tôi và Joyce hơn John mấy tuổi, bước ra cuộc đời sớm hơn, đã từng trải qua cuộc sống xa nhà không có ai bên cạnh đã lâu. Chúng tôi đã học cách quen dần với cuộc sống một mình và tận hưởng điều đó. Thỉnh thoảng khi đi làm về, chúng tôi cùng nấu nướng ăn tối. Tôi về phòng Joyce còn John sẽ lủi thủi một mình trong phòng. Hai đứa chúng tôi cùng xem phim chuyện trò, tâm sự chuyện tình cảm nên John cực kỳ ghen tỵ vì tình bạn thân của chúng tôi. Thấm thoắt cũng gần đến hết năm, công ty cho nghỉ mấy ngày nhân dịp tết dương bao gồm cả giáng sinh. Joyce lên kế hoạch đi du lịch với bạn bè một vài địa điểm ở Việt Nam. Tôi không có ý định đâu vì vừa mới đi một chuyến Đà Lạt về. John có kế hoạch đi Thái Lan vào tháng sau và về nước vào dịp Tết Nguyên Đán nên dự định ở nhà làm tổ. Mấy ngày ở nhà thì buồn lắm, John cũng chẳng có nhiều bạn bè. Joyce đi du lịch còn mỗi mình tôi là bạn. Tôi ngẫm nghĩ lên kế hoạch đưa John đi thăm thú vài nơi, về quê Bác, đi biển Cửa Lò. John tỏ vẻ thích thú, gật đầu đồng ý. Ngày hôm đó, tôi chạy xe qua đón John. Đến gần trưa thì chúng tôi về đến Nam Đàn, qua nhà tôi ăn trưa trước vì nhà tôi ngay gần đó. Đúng lúc gia đình anh chị cũng về chơi nên bố mẹ tôi làm một bữa cơm gia đình thịnh soạn. Thấy chúng tôi về đến nơi, bố tôi vui vẻ ra tiếp đón, còn mẹ đang bận chuẩn bị nấu nướng trong bếp. Mấy tuần rồi tôi chưa về nhà nên cũng có chút nhớ nhung, áy náy với bố mẹ nhiều. Nói là chuyển về Vinh để tiện chăm sóc cho bố mẹ nhưng công việc bận rộn, tháng tôi mới về được một hai lần. Bố mẹ tôi cứ thấy con cái về là vui. Mẹ tôi nấu hết món này món kia, trước khi về còn gọi hỏi tôi thích ăn gì để mẹ nấu. Đến gần trưa mà vẫn chưa thấy tôi về nên bố tôi sốt ruột, gọi điện liên tục hỏi tôi đi đến đâu rồi. Gia đình tôi không khá giả gì, duy chỉ có tình yêu thương của bố mẹ là thứ trân quý nhất. Nhìn bố, tôi thấy cay cay nơi sống mũi. Đây không phải lần đầu tôi dẫn bạn nước ngoài về nhà chơi nên gia đình không ngạc nhiên là mấy. Tôi dẫn John vào nhà giới thiệu với mọi người. John lịch sự chào hỏi bắt tay bố tôi và anh rể. Để bạn ấy được tự nhiên, tôi đưa John đi ngó nghiêng khu vườn nhà tôi, thử mấy quả lạ trong vườn nhà. Mùa này, vũ sữa nhà tôi sai trĩu cây. Quả nào quả nấy to tròn, căng mọng nước. Tôi nắn mấy quả thấy mềm đã chuyển màu sang tím cho John ăn thử. Vú sữa chín cây nên có vị ngot đậm đà. Tôi hướng dẫn John bóp nhẹ quanh trái vũ sữa để thịt mềm, quả sẽ tự nứt ra chảy những dòng sữa ngọt ngào. John thích thú ăn liền hai quả. Ngoài ra, còn có mấy cây táo đường phải chờ đến dịp tết mới ăn được. Bây giờ táo còn xanh, quả nhỏ, ăn có vị chát. Mảnh vườn phía trước nhà tôi rất rộng nhưng bố chỉ khoanh cho mẹ miếng đất be bé góc vườn để mẹ trồng rau, còn lại bố để nuôi gà và trồng ít cây ăn quả. Đang là mùa đông nên rau xanh mơn mởn, có đủ các loại: Cải cúc, cải ngọt, xà lách, ớt xiêm.. Khu vườn trông đầy sức sống. John học chuyên ngày bảo tồn hệ sinh thái nên chỉ tên mấy con bướm đang bay chập chờn xung quanh mấy khóm rau bằng tiếng anh. John kể cho tôi nghe về quê hương, những loài động vật mà John thường thấy. Việt Nam là vùng khí hậu nhiệt đới nên cấu trúc hệ sinh thái rất khác ở Anh. Có một số loài chim, sâu bọ John chưa bao giờ thấy nên chàng ta rất thích thú ngắm nhìn. Tôi chỉ tay về phía mấy cây chuối ở tít đằng xa rồi nói: "Kia là cây chuối." Tôi nhiệt tình giới thiệu. "Ha ha. Mình biết. Mặc dù ở Anh không trồng cây này nhưng cũng được học về loài cây này. Ngoài ra, chuối là quả được nhập khẩu nhiều nhất ở các nước Châu Âu." John vừa nói vừa cười với tôi. Tôi gãi đầu ngượng ngùng tưởng anh không biết mấy loại cây quen thuộc ở đất nước tôi. Nghe tiếng bố mẹ gọi vào ăn cơm, tôi bảo John: "Vào nhà ăn cơm thôi. Bố mẹ mình vừa gọi." Tôi dẫn John vào rửa tay chân, còn tôi qua phụ chị với mẹ dọn thức ăn ra bàn. Mùi thức ăn thơm nức mũi, nghĩ mà thấy bụng đói cồn cào. Sáng nay ngủ dậy muộn nên tôi chưa kịp ăn sáng. Chị tôi đang cắt từng miếng nhỏ, vàng ruộm. Cứ mỗi khi nhà có dịp đặc biệt, nhà tôi hay làm nem. Món này là món tủ của chị tôi. Sống ở nước ngoài mấy năm, chị tôi học được cách làm nước chấm nem tuyệt đỉnh công phu, chua ngọt đủ vị. Mẹ tôi còn nấu thêm mấy món tôi yêu thích, có thịt nấu gia cầy, sườn xào chua ngọt, gà luộc chấm muối chanh và một ít ghẹ luộc tôi mua về từ Vinh để làm quà chiêu đãi mọi người. Mọi người ngồi vào bàn. Bố tôi đi lấy ít rượu nếp mời khách. Rượu nếp chính tay mẹ tôi nấu, rồi ủ trong sập lúa cho đượm vị. Hôm nay có khách đặc biệt nên mới thấy bố tôi lấy ra uống. Lâu lâu cả nhà mới có dịp quây quần, ăn cơm với nhau nên chuyện trò vui vẻ. Bố tôi rót cho John một ly rồi, đưa tay nâng chén, làm động tác cụng ly. John hiểu ý nên nâng chén lên kính mọi người rồi uống. Anh rể tôi gắp cho John mấy miếng nem. John cười tươi, cảm ơn anh. John thích ăn nem, vừa ăn vừa khen ngon. Tôi thì thích mê món giả cầy của mẹ nên bảo John ăn thử. John ăn một miếng rồi lắc đầu. "Món này lạ quá." "Ngon mà." Tôi cười bảo. "Có một số món ăn ở Việt Nam vị rất ngon. Nhưng có nhiều gia vị hoặc thành phần lạ nên cơ thể mình sẽ tự động phản ứng." Quen với John đã lâu nên tôi hiểu. Bụng John rất nhạy cảm, ăn uống không cẩn thận rất dễ bị tiêu chảy. Tôi biết ý nên không gắp cho John nữa. Mặc dù ăn uống với gia đình tôi nhưng John ăn rất tự nhiên, thích món gì thì sẽ gắp chứ không phải kiểu ăn uống thỏ thẻ như dân mình. Duy chỉ có món ghẹ là làm khó John. Ở Anh, hải sản khá là đắt, John ít khi được ăn món này. Mà ăn ghẹ phải ăn bằng tay, cắt đúng chỗ thì thịt ghẹ mới không bị nát, tươi ngon. Tôi chỉ cho John cách ăn, cách bóc ghẹ rồi chỉ những chỗ nào ăn được, chỗ nào không. Nhìn John vật lộn với con ghẹ một lúc lâu mà thấy buồn cười. Mọi người vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ với nhau. Ăn uống nghỉ ngơi xong, đến đầu giờ chiều hai đứa chúng tôi qua thăm làng Sen quê Bác. Tôi đã lên kế hoạch đi biển Cửa Lò nên vào nhà chào bố mẹ: "Con đưa John đi quê Bác rồi xuống Vinh luôn bố mẹ nha. Ngày kia con lại về." Tính tôi trước nay ít sẻ chia mấy chuyện linh tinh cho bố mẹ nên tôi không nói bố mẹ tôi sẽ đi biển Cửa Lò. Kể xong bố mẹ tôi lại lo. Thân là con gái, đi biển một mình với một cậu trai, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ phức tạp. Tốt nhất không nên nói gì, vạn sự bình yên. Vẫn còn một ngày nghỉ nên tôi sẽ dành trọn nguyên ngày đó để về chơi với bố mẹ. John cũng nói lời chào tạm biệt và cảm ơn mọi người đã tiếp đón rồi lên xe đi cùng tôi. Nhà tôi cách quê Bác không xa nên hai đứa chỉ đi mất chừng mười lăm phút là đến nơi. Quê Bác vẫn như vậy, trang nghiêm mà gần gũi. Tuổi thơ tôi gắn liền với nơi đây. Năm nào đến dịp sinh nhật Bác hoặc Tết, chúng tôi sẽ rủ nhau qua thắp cho Bác một nén hương. Con đường qua nhà Bác là con đường tôi từng ngày ngày đi học dưới tán cây xanh rợp bóng trong những ngày hè. Mùa này, sen đã tàn nên quang cảnh xung quanh không xanh mát, đẹp như mùa hè. Khách du lịch cũng ít, hơi vắng vẻ. Tôi đưa John vào nhà tranh của Bác xem. Tôi không có nhiều vốn từ về lịch sử nên không giải thích được cho John chi tiết một số vật dụng vẫn còn lưu lại để trưng bày. May sao có cô hướng dẫn viên, thấy có khách là người nước ngoài nên chị ấy rất nhiệt tình giới thiệu. Sauk hi đi một xem một vòng, chị ấy còn hỏi chúng tôi về trình độ tiếng anh của mình, phát âm có khó nghe không. John mỉm cười, nói: "Chị nói dễ nghe, giải thích rất chi tiết. Chị làm tốt lắm. Cảm ơn chị nhiều." Tôi cũng nghĩ vậy. Thực sự tìm một người có thể giải thích các ngôn ngữ lịch sử bằng tiếng anh rất khó, đặc biệt ở vùng ngoại ô như ở chỗ tôi. Nhận được lời khen nên khuôn mặt chị ấy giãn ra, rất vui vẻ nói: "Đợt này tụi chị được cử đi học tiếng anh, chị cũng cố gắng học mỗi ngày. Mong tiếng anh tốt hơn để phục vụ cho công việc." Tôi thầm khâm phục chị. Hóa ra ở đâu cũng có rất nhiều người như tôi, vì tình yêu với công việc mà cố gắng mỗi ngày, không ngừng thay đổi bản thân để hoàn thành công việc tốt hơn. Tôi cảm ơn chị và đưa John đi xem thư viện Làng Sen. Đây là nơi tôi dành phần nhiều thời gian trong suốt những năm học cấp 3 mà bỏ quên việc học hành. Thư viện này được dòng họ Nguyễn Sinh thành lập với mong muốn nâng cao tri thức, văn hóa đọc cho con cháu và tất cả mọi người trong vùng. Thời đó, tôi không có nhiều cơ hội để lang thang hiệu sách lớn hay mua những cuốn sách đắt tiền. Những đứa trẻ nghèo ở vùng nông thôn như tôi chỉ được mua sách giáo khoa, ngoài ra bố mẹ cho tôi mua thêm vài cuốn sách nâng cao để giúp tôi học tốt hơn. Từ khi biết đến thư viện, tôi có cơ hội được đọc tất cả các bộ truyện của Kim Dung, thần thoại Hy Lạp.. sau đó là những cuốn sách nâng cánh ước mơ cho tôi về mục tiêu kế hoạch cho tương lai từ thuở đó. Tôi với John đi một vòng quanh thư viện, đâu đó phảng phất mùi thơm của gỗ, của giấy. Tôi cho John xem một số cuốn sách yêu thích của tôi. John chỉ biết một vài cuốn trong số đó được chuyển ngữ từ nước ngoài. Được chạm tay vào những cuốn sách ngày xưa đó, lòng tôi thấy xao xuyến bồi hồi. Nếu không có nơi đây, chắc sẽ không có tôi của ngày hôm nay – một đứa trẻ nhiều mộng mơ, hoài bão lớn, luôn có niềm tin sắt đá vào bản thân mình. Chúng tôi vừa đi, vừa trò chuyện. Ngẩng đầu lên, chợt nhận ra trời gần tắt nắng. Tôi quay sang John nói: "Tụi mình đi thôi. Phải tranh thủ đi lúc xế chiều, ngắm hoàng hôn mới đẹp." John gật đầu đồng ý. Tôi vui vẻ tưởng tượng hình ảnh hoàng hôn buông xuống, chúng tôi uống bia, nhâm nhi miếng mực khô cay nồng nàn rồi ngắm mặt trời lặn. Thật sự mong chờ khoảnh khắc này, lãng mạn làm sao. Biết đâu, mối quan hệ của chúng tôi sẽ có bước phát triển mới. Thực tế phũ phàng hơn so với tưởng tượng của tôi. Quãng đường đi từ Nam Đàn đến Cửa Lò cũng phải mất hơn một tiếng. Mùa đông, trời tối rất nhanh. Chúng tôi đi được hơn nửa quãng đường thì đã tối rồi. Không kịp nhìn thấy mặt trời mọc, cũng chẳng nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ hai bên đường mà tôi ước mong. Tôi định cho John xem con đường yêu thích của tôi, con đường đê Hưng Hòa. Đi dọc con đường này, sẽ thấy dòng sông Lam nhuốm màu vàng rực rỡ của ánh mặt trời như dải lụa lung linh huyền ảo trải dài bên đường. Mỗi phút, mỗi giây đi trên con đường này, tâm trí tôi cảm thấy an nhiên, lòng nhẹ bẫng, trút bỏ mọi phiền âu lo. Thế nhưng, con đường này hôm nay khác hẳn. Gió rít lên từng hồi cắt vào da tôi, rét buốt. Màn đêm buông xuống bao trùm không gian. Tôi ước chi có xe đi lại tấp nập sẽ đỡ thấy trống trải sợ hãi. Nhưng con đường này không phải là đường giao thông chính nên lâu lâu mới có xe đi qua. Thỉnh thoảng mới có ánh đèn hắt ra từ nhà dân bên đường. Tôi cũng không ngờ đến tình huống này. John thấy vậy nên cũng lo lắng hỏi tôi: "Dương ơi! Cậu có chắc đang đi đúng đường không? Tối quá." "Mình đi đường này nhiều lần rồi nên cậu yên tâm. Lạnh quá! Cậu lạnh không?" "Ừ, lạnh thật đấy. Gió thế này, cậu lái xe ổn chứ?" "Rồi sẽ ổn thôi cậu à. Sắp đến nơi rồi, cố lên xíu nữa thôi. Nếu lạnh cậu lấy thêm áo mình khoác này, mình mặc hai áo khoác." "Không cần đâu. Mình chịu được. Cậu cứ tập trung lái xe, không cần lo cho mình." John có vẻ lo lắng nói. May mắn, tôi mặc thật dày để đi đường. Một chiếc áo lông vũ khoác ngoài nên trong người không thấy lạnh, chỉ có hai bàn tay tê cứng. Bình thường, thời tiết ở Vinh có lạnh mấy John cũng chỉ mặc áo mỗi một chiếc sơ mi đi dạy. Cậu không thấy lanh. Cái lạnh ở Nghệ An không là gì so với những ngày đông mưa tuyết ở Anh. Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy John bảo lạnh. Bởi vì chúng tôi đi đường đê, cây cối thưa thớt, gió từ vùng biển vào sẽ lạnh hơn so với ở trong thành phố. Tôi phóng xe đi nhanh hơn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ vượt qua bóng tối này. Đi hồi lâu cuối cùng cũng nhìn thấy vùng ánh sáng hai bên đường, đây là khu Vinpearl Cửa Hội nên đèn đuốc sáng trưng. Chúng tôi bắt đầu đi vào vùng thị xã, đường phố qua lại tấp nập, nhà hang khách sạn đều sáng anh đèn. Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ ngồi trước biển nghe tiếng song biển rì rào, uống lon bia, ăn gì đó cay cay. Nhưng khi đến nơi mới biết, mọi thứ không như tôi tưởng tượng. Mấy năm trước tôi đi Philipine, biển ở Bohol rất đẹp về đêm, nhà hang rải rác bên phía bãi biển. Chúng tôi có thể ngồi bên bờ biển, nghe nhạc sống dưới ánh nến lung linh. Nhưng Cửa Lò thì khác, lần đầu tiên tôi đến đây vào mùa đông nên không lường trước được sẽ như thế này. Gió rít lên từng hồi, màn đêm bao phủ, không có bất kỳ ánh đèn nào dọc bên bờ biển. Trời lạnh quá chúng tôi vừa đi một quảng đường xa, vừa mệt vừa đói. John hỏi tôi với giọng run run vì lạnh: "Chúng ta làm gì tiếp theo? Mình đói quá." "Vậy mình tìm khách sạn rồi nghỉ một đêm ở đây, thời tiết này mình cũng không lái xe về được." Việc thuê khách sạn nằm ngoài dự tính của tôi. Tôi chỉ nghĩ ăn uống trò chuyện vui vẻ xong lại phi xe máy về. Tôi cũng không đủ sức để chạy xe nữa. Lạnh, mệt, đói. Ba từ diễn ra cảm giác khổ sở lúc này của tôi. Chúng tôi lái xe đi lòng vòng rồi quyết định vào khách sạn Mường Thanh Phương Đông. Tôi hỏi bác bảo vệ chỗ đậu xe rồi dựng xe ngay cạnh cổng ra vào. Hai đứa tháo găng tay, cất mũ bảo hiểm vào cốp rồi đi vào khách sạn. "Vào đây ấm quá. Khác hẳn gió rét bên ngoài đường. Hai tay mình không cứng đơ, không duỗi ra được luôn cậu ạ." John nói rồi đưa tay ra cho tôi xem. Tôi chạm khẽ vào tay John, gật đầu đồng ý, nói: "Hai tay mình cũng vậy. Xin lỗi cậu. Mình không lường trước được tình huống này. Thật sự không nghĩ lạnh vậy." Tôi thật sự áy náy với John. Chỉ vì phút giây bồng bột không suy nghĩ chu đáo khiến hai đứa rơi vào thảm cảnh. Nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, trời tối, gió rét, nhỡ có con ma nào nhảy bổ ra dọc đường chắc tôi chết khiếp. Thấy quầy lễ tân ngay trước mặt, tôi với John bước nhanh vào hỏi: "Em ơi, bên mình còn phòng không?" Tôi nói. "Dạ có chị à. Bên em đang còn phòng. Chị muốn hỏi phòng đơn hay phòng đôi ạ?" Tôi thầm nghĩ: "Nếu hai đứa ở phòng đơn thì sẽ tiết kiệm được tiền hơn, nhưng trai đơn gái chiếc kể cả tôi với John là bạn bè thì ở chung một phòng vẫn thấy không thoải mái lắm. Mà tính John cũng nhạy cảm, tôi mà đề xuất hai đứa ở một phòng đôi thì chàng ta lại nghĩ linh tinh.". Tôi quyết định chọn phòng đơn cho mỗi đứa, đỡ rắc rối sau này. Tôi quay sang hỏi John: "Mỗi đứa một phòng nhé." "Okay." John thoải mái đồng ý. "Chị đặt hai phòng đơn em nhé. Cảm ơn em." Tôi nói với cô nhân viên ở quầy lễ tân. "Chị đưa giúp em chứng minh thư và hộ chiếu của bạn này để em làm thủ tục ạ." Tôi đưa chứng minh thư cho cô ấy rồi quay sang hỏi John hỏi: "Cậu mang theo hộ chiếu đó không?" "Ơ. Mình không cầm hộ chiếu đây rồi. Để ở nhà cả." "Làm sao đây nhỉ? Bạn chị không mang hộ chiếu đây rồi em ạ. Bản sao hộ chiếu được không? Trên email chị có đây, chị gửi cho em nhé." Tôi lo lắng hỏi. "Dạ được chị ạ. Chị gửi em qua mail này nhé." Nói rồi cô ấy đưa địa chỉ mail khách sạn cho tôi. Tôi mất lúc lâu mới tìm thấy giấy tờ của John lưu trong hòm thư. Đặt phòng xong xuôi, cô lễ tân đưa chìa khóa và dẫn chúng tôi lên phòng. Khổ tận cam lai, cuối cùng hai đứa thoát được nạn rồi. Phòng John bên cạnh phòng tôi. Trước khi vào phòng John hỏi: "Cậu muốn đi ăn gì không? Mình cần ăn gì đó, đói quá." Khuôn mặt đầy vẻ lo lắng hỏi, giống như sợ tôi bỏ đói chàng ta. "Mình cũng đói. Nghỉ ngơi xíu rồi đi ăn nhé." "Okay. Vậy 30 phút nữa gặp nhau nhé." Nghe thấy tôi nói vậy, khuôn mặt John giãn ra, cười tươi nói. "Okay. Gặp cậu sau." Tôi nói rồi vẫy vẫy tay tạm biệt, mở cửa bước vào phòng. Không gian thật ấm cúng. Tôi cắm thẻ vào khe ở lối đi. Đèn tự động bật lên khiến cả phòng đầy ánh sáng. Khách sạn Mường Thanh là khách sạn khá nổi tiếng ở chỗ tôi. Chất lượng dịch vụ đều tốt. Mặc dù không phải hạng năm sao như khách sạn quốc tế xin xò nhưng cũng là loại khách sạn hạng sang. Phòng tôi rất đẹp, rộng rãi thoải mái. Tôi bật nóng lạnh để lát nữa tắm rồi ngả lưng lên chiếc giường êm ái để tìm lại hơi ấm. Một chặng đường mệt mỏi nhưng cũng khiến tôi có cơ hội thân thiết xích lại gần hơn. Không biết sẽ thế nào nếu hai chúng tôi ở chung phòng nhỉ, liệu có phản ứng hóa học xảy ra? Tôi nằm nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm. Ngâm mình trong dòng nước ấm giúp tôi tỉnh táo hơn, đưa tôi về hiện thực rằng John và tôi không thể đến được với nhau dù thế nào đi nữa. Thà chúng tôi mãi là bạn cho đến khi John đã đi xa, đừng gieo hy vọng, đừng lấn sâu vào tình cảm để rồi thất vọng tràn trề. Tôi tự nhủ với lòng mình, dùng lý trí để kiểm soát tiếng thì thầm trong trái tim. Đoán chừng sắp đến giờ hẹn John rồi, tôi mặc quần áo, sấy vội đầu rồi nhắn cho chàng ta. "Xong chưa?" "Mình đi vệ sinh xíu rồi gặp cậu trước cửa nha." John trả lời. "Okay." Tôi nói. Tôi hơi đói nên lấy một ít mực khô ăn tạm. Vị cay dịu ngọt từ mực khiến đầu lưỡi tôi tê tê nhưng sảng khoái. Chờ một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi đoán là John nên lấy điện thoại ví tiền rồi ra mở cửa. "Đi chưa, Dương?" John hỏi. "Mình xong rồi. Đi thôi. John đói không?" Tôi đóng cửa phòng rồi hỏi. "Rất rất đói, Dương à! Giờ tụi mình ăn gì đây?" "Chưa biết được. Mình thấy có mấy quán đồ nướng ở trước cổng khách sạn, tụi mình qua đó ăn." Nhắc đến đồ nướng kiểu gì anh chàng này cũng vui vẻ. Món ăn yêu thích của tất cả chúng tôi. Bước xuống cổng khách sạn, mùi thịt nướng thơm nức mũi khiến bụng tôi cồn cào. John quay sang nói: "Thơm quá." "Vậy mình ngồi quán kia đi." Tôi chỉ tay quán ăn phía đối diện, sạch sẽ đông khách. John gật đầu đồng ý rồi bước đi cùng tôi. Trước nay chỉ có tôi kén chọn đồ ăn, còn John không ý kiến gì. Tôi cũng biết thói quen ăn uống của John nên lúc nào chọn quán ăn đều ưu tiên sở thích của các bạn lên đầu nên thường các quán tôi chọn John hay Joyce đều thích. Mấy việc liên quan đến ăn uống, các bạn đều cho tôi đều được quyền tự quyết. Quán ăn chúng tôi chọn không phải là nhà hàng sang trọng gì, người ta đóng cọc dựng lều rồi bán ven đường nhưng rất đông khách. Chắc hẳn quán rất ngon mới được người dân trong vùng lựa chọn thành điểm đến quen thuộc. Theo kinh nghiệm của tôi từ bao lâu nay khi đi du lịch hay chọn nhà hàng ăn uống là cứ thấy chỗ nào khách đông kiểu gì cũng ngon. Đúng thật, thịt ở đây được tẩm ướp gia vị kỹ nên khi nướng lên mùi thịt quyện mùi bơ thơm phức. Điểm đặc biệt của quán là hải sản, vì gần biển nên tôm mực đều tươi sống nên thịt rất ngọt. Ngồi bên bếp lửa ấm cúng, nghe tiếng thịt nướng lèo xèo, chờ đợi từng miếng thịt nướng đến vàng ươm, tôi cảm thấy như thời gian ngừng trôi ngay giây phút này, hạnh phúc ngập tràn. Đặt miếng thịt chính giữa, một ít kim chi, cuộn rau sống lại rồi cho tất cả vào miệng, ngon đến khó tả. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện. Có một số điều tôi tò mò đã lâu mà chưa dám hỏi. Nay có dịp chúng tôi giãi bày với nhau, tôi hỏi John: "John đã từng có bạn gái chưa? Mối tình đầu của cậu như thế nào?" "Mình có chứ. Nhưng tụi mình chia tay khi mình đến Việt Nam. Dương thì sao?". John hỏi và nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò. "Mình chưa từng có mảnh tình nào vắt vai, cũng từng thích đơn phương một vài người nhưng đều không có kết quả." Tôi rầu rĩ nói. "Thật à! Tức là cậu chưa thực sự yêu ai đến tận từng này tuổi? Những người như cậu ở đất nước mình biết gọi là gì hông? Lập dị đấy!" John kinh ngạc nhìn tôi như nhìn thấy người ngoài hành tinh. Nghe John nói vậy tôi thấy bật cười khúc khích. Tôi cũng nghĩ mình hơi lập dị thật, cũng hiếm có người hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn độc thân đến tận bây giờ. Tôi tò mò hỏi John. "Thế mối tình đầu của John bắt đầu lúc cậu mấy tuổi? Chắc là sớm lắm nhỉ? Mình xem phim thấy ở nước ngoài các cậu yêu đương sớm lắm." "Mình gặp cô ấy lúc đang học đại học khoảng 1 năm về trước. So với bạn bè đồng trang lứa thì mình yêu đương như vậy là rất muộn. Lúc đi học mình còn nhỏ đã từng bị cô lập nên mình luôn có cảm giác tự ti về bản thân. Mình cũng không phải kiểu được phái nữ yêu thích cho lắm." Những điều John nói khiến tôi thực sự bất ngờ. Tôi nghĩ người như John chắc là con gái sẽ xếp thành hàng. John đẹp trai, tốt bụng lại rất học rất giỏi. Tôi được nghe John kể về thành tích học tập lúc ở trường, lúc học đại học, đều thuộc top 10 của trường. Không ngờ John đã từng có quá khứ như vậy. John kể cho tôi nghe về những ký ức tồi tệ cậu từng trải qua. Những ngày tháng cô đơn nơi trường học không có bạn bè chơi cùng, cách duy nhất để John có thể đánh bại bạn bè là điểm số, là thành tích học tập. Thế nên, John thu mình lại trong thế giới của mình. John học võ để tự bảo vệ bản thân, chăm chỉ học tập và phấn đấu hơn bạn bè kể cả trong tương lai. John không bao giờ tin vào phép màu và những điều kỳ diệu. John chỉ tin nếu hôm nay cậu ấy không cố gắng thì sẽ bị đánh gục lúc nào đó. Người bạn duy nhất John có là chú chó đã lớn lên bên nhau cùng cậu. Câu chuyện của John khiến lòng tôi nặng trĩu. May mắn, tôi có một tuổi thơ bình yên và mơ mộng trở thành công chúa hay hoàng tử như truyện cổ tích trong sách vở, tiểu thuyết, được bạn bè yêu quý. "Có bao giờ cậu tìm nguyên nhân vì sao cậu bị cô lập như vậy không?" Tôi hỏi. "Mình cũng không biết lý do vì sao. Các cậu ấy bị điên chăng? Mình nhận thấy rằng bạn bè trong lớp mình có đủ mọi thể loại như bạo lực, rượu bia, ma túy.. Và mình không nằm trong số đó, có thể đó là lý do. Vậy nên mình lựa chọn Việt Nam để giảng dạy và không bao giờ muốn làm việc hay sinh sống ở Anh sau này." Mẹ John gắn bó với nghề giáo bao năm, bố mẹ John chính là người khuyên cậu ấy nên trải nghiệm ở đất nước khác thay vì dạy ở Anh. Và một nghiên cứu đâu đó gần đây tôi đọc được rằng tất cả giáo viên ở Anh đều không cảm thấy hạnh phúc trong sự nghiệp trồng người. Bởi vì học sinh không tôn trọng thầy cô khi đến trường, bố mẹ bận rộn không quan tâm đến con cái, các bạn trẻ dần sa vào các tệ nạn xã hội.. Thế hệ thanh thiếu niên đất nước Anh được ghi nhận rằng có nhiều tệ nạn xã hội nhất so với các nước khác trong khối liên minh châu Âu. Vậy mới thấy rằng hiểu biết và góc nhìn của tôi về thế giới như muối bỏ biển. Một đất nước phát triển không phải mọi mặt đều tốt, sẽ có những góc khuất về sự phân biệt đối xử, khoảng cách giàu nghèo.. càng hiểu thêm về đất nước khác tôi càng yêu thêm nước mình. Nơi tôi lớn lên bằng tất cả tình yêu thương của gia đình và bạn bè xung quanh. Thấy John như đang đắm chìm vào những kỷ niệm thời ấu thơ, trông cậu lúc này rất buồn bã nên tôi muốn chuyển chủ đề câu chuyện để John thấy thoải mái hơn. Tôi chợt nhớ ra cô bạn thân của tôi – Nguyên rủ tham gia lễ hội Countdown ở Local Pub, tôi hỏi: "Ngày mai 31 tháng 12, ở Local có tổ chức Count down đấy, John muốn đi cùng không?" Câu hỏi của tôi kéo John về thực tại. Ánh mắt John bừng sáng nhìn tôi nói: "Hay đấy. Tất nhiên tham gia rồi." Tôi như cảm thấy mình là người được lợi trong chuyện, lại có thêm cơ hội được gần gũi John hơn. Chúng tôi ăn uống xong xuôi thì đã tối muộn. Tôi với John chia nhau thanh toán tiền ăn rồi ai nấy quay về phòng khách sạn nghỉ ngơi. Ngày mai còn một chặng về Vinh nữa, mong là thời tiết đẹp.[/SPOILER] Câu chuyện nhỏ số 2: Dạo này hay có vụ đánh ghen trên phố, mình cũng cho John xem một, hai cái clip để biết phụ nữ Việt Nam mình đi đánh ghen như nào. Mấy thứ tốt thì không học, học được mỗi từ 'Tuesday'. Nay cứ dăm ba bữa, lại hỏi: "D ơi, anh được phép có mấy cô Tuesday? Một, hai.. hay mười." Vừa nói vừa đếm đếm ngón tay. Mình nói: "Anh thích bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Sau đó, ra đường ở nhé."