Đưa Nhầm Sói Lên Giường - Quỳnh Trang

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Trang10Siio, 11 Tháng mười 2018.

  1. Trang10Siio Quỳnh Trang

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Đưa Nhầm Sói Lên Giường

    Tác giả: Quỳnh Trang

    Thể loại: Ngôn tình - Ngược Tâm - Tình Cảm - Sắc

    Nội Dung:

    Tuổi cô còn nhỏ, cái tuổi đôi mươi ăn học ấy thì cô đã đem lòng yêu một nam nhân khiến cả thế giới phải dừng chân. Anh ấy không hào hùng với cái tư cách như bao người khoác lên mình bộ cảnh phục, mà ngược lại luôn thâm trầm lựa trọn hai tông màu đen trắng để diện lên thân xác hằn vết thương quá khứ xen lẫn thực tại. Kẻ ngoài cứu giúp mạng người thì được vinh danh, anh ấy giết hại một kẻ xấu cứu một bé gái thì vẫn bị dị nghị.. Cô biết anh ấy quen dần, cô không mấy quan tâm đến điều ấy.. Nhưng chính những điều ấy khiến anh ấy cách xa cô..

    Link thảo luận: Đưa Nhầm Sói Lên Giường - Quỳnh Trang
     
    Muối, Admin, Quân1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2018
  2. Đăng ký Binance
  3. Trang10Siio Quỳnh Trang

    Bài viết:
    0
    Phần 1: Tình Một Đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nóng.. Nóng.. Nóng.." Ở một góc phòng tắm trong căn phòng lớn của một quán bar nổi tiếng, nữ nhân xưng danh Dương Hiểu Tình liên hồi dùng nước xả lên người mình nhưng sức nóng không hề giảm đi mà tăng lên bội lần.

    "Cô nóng sao? Giúp tôi một việc đã"

    "Tôi rất nóng.. nóng" Xuân dược gần như phán tán khắp người nữ nhân, nàng cần nhu cần thỏa mãn mình.

    Chàng trai đó xuất hiện như một cơn gió mát để giải tỏa cho cơn nóng trong người cô gái. Anh ta nhảy vào trong này từ một cửa sổ nhỏ sau đó liền vồ lấy cô gái, anh mau chóng chiếm đoạt lấy đôi môi anh đào của cô. Hai người môi lưỡi dây dưa không ngừng, nụ hôn cuồng dã ác liệt khiến cô gái chìm đắm vào nó cho đến khi một đám người áo đen chạy qua thì anh ta buông cô ra định bỏ đi.

    "Tôi nóng.." Dương Hiểu Tình bám lấy ống quần của nam nhân kia, sức nóng trong cô thể cô kích thích mọi xúc cảm.. Cô thực sự không còn kiểm soát được nó nữa, cô muốn nam nhân kia dây dưa với mình.

    Ánh mắt kia bỗng lạnh đến buốt xương thịt, anh ta hất tay cô ra vứt cho cô một ánh mắt khinh bỉ "Dơ bẩn"

    Dương Hiểu Tình co ro trên sàn nhà, cô không chịu nổi nữa khó chịu quá!

    Cả người cô nóng ran lên như có dòng nham thạch chảy qua, lí trí cô bị nó làm cho lu mờ. Thân xác mềm yếu, gần như đang cầu mong sự thỏa mãn từ nam nhân kia.

    Một lần nữa Dương Hiểu Tình nắm lấy được ống quần anh, nhưng cũng là một lần nhận được cú đạp không thương tiếc. Cô nằm quằn quại trên sàn đá, cả người co ro vì đau.. Sao lại có ngày thiên kim họ Dương lại thảm bại như vậy chứ?

    "Cô muốn sao? Được giúp nhau đi" Ánh mắt đó khẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rồi lạnh lùng nhìn thân xác cô. Chính cả hắn cũng phải cắn răng chịu cảnh tưởng ấn ái với một người lạ, sắc mặt đó vốn là miễn cưỡng.

    Cậu thanh niên đó bỗng thanh đổi rất nhanh, ẩm cô ném thẳng lên giường.

    Cuộc chơi bắt đầu bằng nụ hôn cuồng nhiệt, anh mút lấy đôi môi đầy mật ngọt của cô, lưỡi liên tục khám phá khoang miệng cô. Những tiếng thở của nữ nhân gấp hơn, từng phụ kiện che đi thân hình như một pho tượng kiều mỹ của cô được gỡ xuống.

    Nam nhân bắt đầu có chút hứng thú, bàn tay thon dài bắt đầu dạo chơi khắp cơ thể cô cuối cùng dừng lại ở nơi mẫn cảm nhẫn nắn bóp nó theo một nhịp điệu nhẹ nhàng.

    Một đêm với nhịp điệu vô cùng hỗn độn, nam nữ hòa quyện lẫn nhau chẳng ai để ý đến ai chỉ đơn giản là thỏa mãn chính bản thân mình.

    "Tôi đang phá hoại một xử nữ sao?"

    Khi đó anh ta khẽ cong môi cười nhạt nhìn dòng máu tươi chảy ra. Có chút nhói lòng nhưng sự tàn nhẫn, sự lạnh nhạt cao hơn nhiều.

    Dương Hiểu Tình cảm nhận được những trận do thám, đưa cô đi lên đến khoái cảm cao nhất nhưng ngược lại thân xác lại đau nhức đến tận cùng. Đôi khi lại vang lên những tiếng gợi tình, kích thích dục vọng nam nhân lên cao hơn.

    Vài tiếng trôi qua, nam nữ cùng lâm vào giấc mộng sau những trận thỏa mãn mệt mỏi.

    Ba giờ sáng, Dương Hiểu Tình tỉnh dậy trong tình trạng đau nhức, cả người ê ẩm như bị ngã xuống từ tầng 10 của một khu trung cư nào đó. Tấm thân ngọc này của cô đã đầy những vết hôn tím hằn, cô nghĩ mình đã mất hết thật rồi.

    Sự im ắng trôi qua vài phút, nam nhân bên cạnh vẫn say giấc.. Một người có nhan sắc ngất trời, gương mặt đẹp như tạc tượng nhưng lại dự bị bên mình sự lạnh lùng, tàn độc.

    Dương Hiểu Tình cố gắng mặc những bộ đồ vương vãi rơi trên sàn nhà vào. Khi này cô không kìm nổi nỗi nhục nhã, cô đã rơi nước mắt, cô đã làm ra cái tội tày trời rồi.

    Ôm tấm thân đau đớn rời ra ngoài đại sảng giữa buổi sáng nhá nhem tối, cô vội bấm máy cho Dương Nhược Thiếu.

    Rất nhanh đầu dây bên kia trả lời. "Hiểu Tình, con đi đâu vậy?" Giọng ông hơi trầm, có vẻ đang lo lắng cho cô.

    Vài tiếng thút thít vang lên qua đầu dây truyền đến tai Dương Nhược Thiếu, ông lo lắng hơn cả trước đó. Bắt đầu đứng dậy chỉ huy người đi tìm cô. "Hiểu Tình con đang khóc sao?"

    Dương Hiểu Tình nấc nghẹn một cái đau đớn, cô nghẹn ngào trả lời ông bố coi cô là niềm tự hào. "Ba.. Con bị vấy bẩn rồi"

    Bên đầu dây im lặng đi vài phút rồi lên tiếng lại bằng giọng nói trầm "Hiểu Tình, con đang ở đâu?"

    "Địa Ngục"

    Sau câu nói đó, Dương Nhược Thiếu vội tắt máy ông chạy từ phòng khách ra bãi đồ nhà mình lấy xe phóng đi.

    Giữa cái không gian tĩnh mịch, đường phố vắng người, Dương Hiểu Tình lẳng lặng lau nước mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Nó vẫn như thường ngày mà tại sao hôm nay chỉ có mình cô thay đổi? Gió thu lạnh quá? Thật bi thương..

    Chỉ là một buổi sinh nhật nhỏ của cậu bạn, chỉ vì một ly rượu bị bỏ thuốc.. Chỉ vì quá tin người nên cô ra nông nỗi vậy.. Mở máy ra cô mới để ý mẹ cô đã gọi cho cô đến gần 15 cuộc, ba cô cũng không ít hơn mấy. Giờ cô biết tìm đến chốn nào để gột rửa hết nỗi nhục thấm nhuần vào xương cốt cô đây.

    Gió thoảng qua, cộng thêm vài tiếng giày va chạm với sàn nhà nghe có vẻ hơi ớn lạnh. Dương Hiểu Tình vừa đứng dậy quay lưng lại liền bị người thanh niên siết chặt lấy cổ tay.

    "Cô coi tôi là trai bao sao?" Anh ta mặt đen lại, phẫn nộ, tức giận khiến gương mặt điển trai ấy trở nên đáng sợ quá sức. Tấm thẻ dùng không giới hạn của cô ở trong tay anh ta lúc nào không hay bị bẻ thành hai.

    "Két" Tiếng phanh xe gấp, Dương Hiểu Tình như được cứu liền la lên "Ba.. Ba"

    Người đàn ông mặc âu phục đen mặt mày trước sau lạnh ngắt nhìn về phía này, khẩu miệng hơi mấp máy rồi phát lên tiếng nói khóa chặt cả không gian "Mày định làm gì con gái tao, Trần Mặc Cảnh"
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2019
  4. Trang10Siio Quỳnh Trang

    Bài viết:
    0
    Phần 2: Phiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn tay của Trần Mặc Cảnh buông lỏng cổ tay Dương Hiểu Tình ra, ánh mắt anh cũng bắt đầu dịu nhẹ nhìn người con gái trước mắt hơn một chút. Hóa ra là từng thân quen, hóa ra hôm nay anh đã tước đoạt đi lần đầu của người anh từng coi là em gái hay là một chút vương vấn trong một khoảng nhất thời.

    Gió thoảng qua một hơi lạnh nhè nhè, gương mặt tuấn mỹ dần giãn ra cho đến khi Dương Nhược Thiếu đến gần.

    Điệu bộ của cuộc gặp mặt lên đến cao trào, Dương Nhược Thiếu không hề có chút thay đổi nào về thái độ. Ông nhìn Trần Mặc Cảnh với ánh mắt sắc lạnh, một tay vẫn đúc túi quần bước đến.

    "Không phải tao đã cảnh báo mày rồi sao? Đừng đặt chân lên nước Mỹ này khi Hiểu Tình còn ở đây" Dương Nhược Thiếu rút tay ra khỏi túi quần, bàn tay gân guốc ấy của ông có thể coi là thứ biểu hiện tốt nhất cho sự tức giận hiện tại.

    Cổ áo còn nhăn nheo của Trần Mặc Cảnh ngay sau khi bị ông túm lấy, cả người anh liền bị quật ngã một cách dễ dàng. Thân xác cậu thanh niên có thể nói trong cảnh tượng này dù có mang thân hình nóng bỏng, gương mặt tuấn mỹ thì bị hạ gục bởi một ông bố đã 48 tuổi thì chẳng có gì để nói.

    Trần Mặc Cảnh chống tay ngồi đứng dậy rất dễ dàng, anh cũng chẳng phải cậu nhóc năm xưa muốn đánh là đánh, muốn vứt đâu thì vứt nhưng với một người đi trước mà anh đã mang ơn như Dương Nhược Thiếu. Anh chỉ có thể cúi đầu để tôn trọng ông.

    Khẩu miệng Trần Mặc Cảnh định mở lời nhưng lại nín thinh, anh đưa bộ dạng lạnh lùng ra để chịu đòn thay vì nói một lời với Dương Nhược Thiếu.

    Một lần nữa cho anh cảm nhận, cú đá chân của ông quá mức một người tầm tuổi đó, trong người ông gần như vẫn đang sống ở cái tuổi 30.

    Dương Nhược Thiếu cúi người xuống, nắm chặt lấy cổ áo Trần Mặc Cảnh khẩu miệng đầy sức khinh bỉ. "Dù là con gái tao sai, dụ dỗ mày hay không.. Thì tao nói cho mày biết. Lệnh cấm bước chân lên nước Mỹ là tao đưa ra, mày là người chấp thuận"

    Trần Mặc Cảnh chưa trả lời, anh chỉ đưa mắt nhìn người con gái đã giảm đi đến mấy phần nhiệt độ trong cơ thể. Dương Hiểu Tình bây giờ khác với vài tiếng trước còn cầu xin anh, cô ấy hết sức lạnh nhạt. Đôi mắt xinh đẹp trong như làn nước giờ chứa đầy những hận thù gẩn màu đục.

    "Chú Dương, lần này là cháu có việc" Anh ta không phải điệu bộ cầu xin, không phải là giọng nói sợ hãi. Mà tất cả đều xuất phát ra từ cõi lòng giá lạnh như một viên pha lê, cứng rắn, kiên cường, khó sứt mẻ.

    Dương Hiểu Tình cả người đau nhức, cô không còn trụ nổi nữa nhưng gương mặt từ khi biết người thanh niên đó mang cái tên Trần Mặc Cảnh thì đến cả một ánh nhìn cũng khiến anh ta cảm thấy nhói lòng. Cô không nghĩ thời gian nhanh trôi, anh cũng thay đổi quá nhiều, từ tóc, cách ăn mặc, cả khuôn mặt nữa. Gương mặt ấy có nét đẹp cuốn hút ánh nhìn, vẻ đẹp tuấn mĩ của một người hai mươi tám tuổi sao cô lại không nhận ra dù chỉ là một chút quen thuộc. Hay là đã quên.. nếu đã quên sao còn đau nhói ở lồng ngực chứ?

    "Ba được rồi, chuyện xưa bỏ qua đi. Con mệt rồi" Dương Hiểu Tình cố nhấc những bước chân đau đớn đến tê liệt về phía chiếc xe đỗ hiên ngang giữa đường phố.

    Dương Nhược Thiếu im lặng vài giây nhìn đứa con gái đang cố tỏ ra mạnh mẽ của mình, ông buông cổ áo Trần Mặc Cảnh ra rồi quay lưng rời đi.

    Dương Hiểu Tình bước đến bậc thang thứ hai thì được ba bế bổng lên đi thẳng về phía xe, ông ấy vẫn dịu dàng như trước với cô. Ông ấy không quan trọng cô bị vấy bẩn, việc ông quan tâm là cô có an toàn không?

    Chiếc xe chạy với tốc độ nhanh về căn biệt phủ phía bắc nước Mỹ..

    Dương Hiểu Tình khi về đến nhà không gặp Hàn Như Tuyết, có lẽ bà ấy mệt mỏi nên đã chợp mắt rồi. Dương Nhược Thiếu cũng hiểu cho lần đầu của con gái mình, ông bế cô về tận phòng kéo chăn đến ngang bụng.

    "Nghỉ ngơi đi, mẹ con chưa biết đâu. Đừng lo" Ông đánh trúng tâm lí của cô, sự dịu dàng đó thoáng qua đủ cho Dương Hiểu Tình bớt bất an.

    [..]

    Hai ngày thoáng qua, Dương Hiểu Tình chỉ nhốt mình ở trong phòng. Hiện tại cô chưa ổn định được tâm lí, cô vẫn chưa tin mình gặp lại người đó trong một hoàn cảnh thảm hại như vậy.

    Cũng không phải là giam giữ mình mãi trong nhà, ngày thứ 3 không còn quá áp lực với Dương Hiểu Tình. Cô cũng chịu khó tìm chỗ khuây khỏa bản thân, nhưng đi đâu cũng phải có người của ba đi theo cũng có chút bất tiện.

    Ở gần cuối phía bắc của nước Mỹ, nơi hàng loạt những tay thiện xạ ngầm tụ tập để so tài với nhau. Đây là lần thứ ba trong đời Dương Hiểu Tình đặt chân đến đây, có lẽ đó sẽ là nơi mà cô có thể giải tỏa hết mọi thứ hiện tại.

    Sự đón tiếp với một mĩ nữ nhỏ tuổi ở đây luôn nồng nhiệt như lần đầu cô đặt chân đến, mọi người ở đây rất thoải đó là điều duy nhất cô nghĩ nơi đây hợp với mình.

    "Chị Tình, đến rồi sao?" Có lẽ mọi người ai cũng thắc mắc tiếng gọi này, cậu ấy là em trai cô _ Dương Tử Hàn. Một người bỏ học để đến đây pha chế rượu hay cũng là để bắt chuyện với mấy tên trong giới đen.

    Dương Hiểu Tình đưa bàn tay lên chỉ tín hiểu cho mấy tên vệ sĩ ra ngoài được rồi.

    "Định vào chơi luôn, hay uống chút gì đây?" Dương Tử Hàn khoác vai cô, hai người cùng nhau bước vào thế giới bên trong.

    "Đi vào đã, ăn uống chút chị bao mày"

    Hai người dáng vẻ bước vào khiến ai cũng nhún nhường đường đi, tay nghề được Dương Nhược Thiếu đào tạo quả chưa bao giờ khiến người đối đầu thua mà không nể. Sự hội gặp của Dương Hiểu Tình ở đây thì rất ít, ông cho cô học mấy thứ này là để tự vệ chứ không phải như Dương Tử Hàn. Là con trai nên việc ra nhập là sớm muộn của cậu nhóc vừa chớm đủ tuổi trưởng thành.

    Trong căn phòng lớn chỉ có đến 3 nhân vật, người đàn ông lạ kia ngồi một phía mặt mũi bị che đi bởi chiếc mũ nhìn qua không có dung mạo. Dương Hiểu Tình cũng không để ý, cô nên tranh thủ thời gian trước khi Dương Nhược Thiếu có thể phóng xe tới đây đưa cô về.

    "Tình, bạn em mới nhập được một loại hoa hướng dương giống khá tốt. Chị muốn trồng lại không?" Mũi đạn vừa kịp chạm đúng tâm thì Dương Tử Hàn lên tiếng.

    Người con gái đó đờ ra một lúc không nói gì, cô ngước mắt lên trần nhà hít một sâu rồi lên tiếng "Liệu nó có chết không? Đã năm năm nó chưa kịp nở đã chết rồi"

    Người đàn ông kia bỏ chiếc mũ đen ra, gương mặt đó quen thuộc đó chứ? Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy nói lên vài lời khiến trái tim nữ nhân gần như bị phá hủy. "Tình, em chưa bỏ cuộc sao?"

    Gương mặt Dương Hiểu Tình nghệt ra, hóa ra cái duyên số giữa cô vào anh lại dài đến vậy? Lại gặp rồi..

    "Chúng ta thân mật đến vậy sao? Trần Mặc Cảnh qua năm năm anh cũng hiểu mà" Giọng nói cô lành lành đáp lại anh, cô chưa từng nghĩ sẽ có sự gặp mặt anh trùng hợp đến vậy.

    Dương Tử Hàn ánh mắt đục ngàu nhìn Trần Mặc Cảnh, năm đó nếu không phải cậu còn quá nhỏ tuổi thì có thể lôi bước chân anh ta lại, ép anh ta nói với chị ấy một lời xin lỗi. Hay có thể bay qua Anh Quốc nói với anh ta, hồi đáp những bức thư, cuộc gọi, tin nhắn của chị tôi đi. "Một người đàn ông thất hứa đến năm năm quay lại.. Không đáng đâu Trần Mặc Cảnh"

    "Tôi không đáng cũng không cần cậu lên tiếng" Trần Mặc Cảnh hết sức lạnh nhạt, sự cao ngạo, lòng tự tôn trong anh ta vẫn còn rất cao.

    Bóng người đó lướt qua người Dương Hiểu Tình mang theo mùi hương lạ, anh ấy thay đổi thật rồi đó chứ? Chẳng phải anh ấy thích mùi dịu nhẹ đan xen chút cố điển và đồng thời thể hiện được con người mình ở trong giới thượng lưu sao? Anh ấy khác rồi..

    "Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền"

    Hết Phần 2
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2019
  5. Trang10Siio Quỳnh Trang

    Bài viết:
    0
    Phần 3: Anh ấy cũng thích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phần 3

    "Tình từ sau phiền em xem trước nơi đến có tên tôi không? Gặp mặt như vậy rất phiền" Giọng nói Trần Mặc Cảnh lành lạnh, giống như một mũi tên khẽ kích động trái tim Dương Hiểu Tình.

    Bóng anh xa dần, xa đến mức đã khuất bóng rồi Dương Hiểu Tình vẫn đưa mắt nhìn, một ánh mắt đau thương pha lẫn hận thù năm xưa. Giờ cô hiểu tại sao phòng này lại ít người đến vậy rồi.. Bảng tên bên ngoài kia có tên Trần Mặc Cảnh cái tên vốn ai nghe cũng chẳng muốn tiếp xúc bởi cái tính lạnh nhạt, tàn nhẫn của anh. Phải chăng cô có thể để ý hơn rằng trước khi vào phòng nên đứng nhìn bảng tên một chút nhỉ? Lại làm phiền anh ta rồi sao?

    Ngẫm lại Dương Hiểu Tình nhận ra mình đã không gặp Trần Mặc Cảnh đã được năm năm, một thời gian khá dài để cô quên đi đau thương năm đó nhưng giờ lại đối mặt với anh, cô thực sự không đủ mạnh mẽ bởi cô vốn luôn yếu đuối trước mặt anh mọi lúc.

    Năm lên sáu tuổi cô gặp Trần Mặc Cảnh tại Anh Quốc trong một hoàn cảnh máu me rất đáng sợ, lần đó anh đã đưa thân ra đỡ cho cô một nhát dao sâu đến mức để lại một vết sẹo lớn sau lưng. Nhưng cô không biết ơn, thậm trí đến một lời cảm ơn cũng không có mà lại khóc lóc sợ hãi mỗi khi gặp lại anh.

    Thời gian trôi qua sau đó gần một năm, Dương Hiểu Tình còn nhớ rõ như in mùa hè năm đó chính Trần Mặc Cảnh nói rằng anh chỉ qua Mỹ để nghỉ mát và qua thăm ba cô. Nhưng sau đó một thời gian rất dài, anh không quay về Anh Quốc mà định sống luôn tại nhà cô. Khi đó cô lên 7 tuổi thì anh khi đó là một chàng trai 16 tuổi nhưng lại ngông cuồng như những tên trong giới đen, ngày nào khi gặp lại anh cũng mang lên mình mùi tanh của máu khiến cô rất ghê tởm. Anh như một con sói xuất hiện giữa màn đêm với mùi máu tanh để hù dọa cô nhưng khi đó ba cô nói 'Đó là cách con người ta cứu chính mạng mình'.

    Có một lần, Dương Hiểu Tình mặc chiếc váy màu phấn ngồi bệt xuống đất chỉ để đào mấy cái hố nhỏ để trồng hoa. Loài hoa năm đó cô chọn trồng là hướng dương, một loài hoa rất đẹp.

    "Em đang trồng hoa sao?" Trần Mặc Cảnh mặc lên mình bộ đồ màu đen, trông rất điển trai, cool nhưng với cô khi đó anh vẫn rất đáng sợ.

    Dương Hiểu Tình không hề trả lời chỉ khẽ gật đầu rồi khẽ bới đất lên.

    "Để anh giúp em" Anh cầm lấy chiếc xẻng nhỏ trong tay cô rồi bế cô qua thảm cỏ xanh mướt đằng sau. Cô không hiểu tại sao khi đó cô không thấy sợ anh nữa, anh rất dịu dàng, còn là một người rất mạnh mẽ nữa.

    Hai hố cô đào cả mười lăm phút chỉ nhỏ như chiếc tách uống trà nhưng khi được anh xới qua vài lần đã được đến chục cái hố. Khi đó cô bỗng nhiên vui vẻ nhảy ton ton đến chỗ anh.

    "Giỏi quá, giỏi quá" Cô vui mừng lên tiếng, thậm trí còn nắm lấy tay anh đung đưa tỏ vẻ thích thú.

    "Tình muốn trồng hoa gì?" Anh khẽ cúi người xuống hỏi khan về loại giống cô muốn sử dụng để trồng.

    Dương Hiểu Tình bắt đầu khựng lại, cô bỏ tay anh ra rồi quay lại chiếc hố mới được anh đào giúp bỏ xuống đó một hạt giống. "Là hoa hướng dương" Ánh mắt của cô khi nói câu đó đã nhìn lên bầu trời xanh mát bên trên.

    "Em thích nó sao? Anh cũng thích" Cô chưa từng quên lời nói năm đó, anh cũng thích loại hoa đó như cô.

    "Mẹ Kiếp, đứng lại"

    Vài tiếng ồn từ phía ngoài đánh thức những suy nghĩ mơ hồ về quá khứ của Dương Hiểu Tình. Gương mặt cô khi này đã nhợt nhạt đi đến vài phần, cô bỏ qua mọi thứ đang suy nghĩ đưa mắt nhìn không gian hỗn loạn bên ngoài.

    "Chị thoát ra khỏi cái suy nghĩ đó rồi à?" Dương Tử Hàn ngồi dưới sàn nhà dựa lưng vào tường, ngẩng mặt lên nhìn cô.

    Dương Hiểu Tình khẽ gật đầu rồi mấp máy môi một cách mệt mỏi. "Đưa chị về đi" Sau câu nói đó cô rời đi rất nhanh ra không gian bên ngoài.

    "Tình, chị đứng lại" Dương Tử Hàn chạy theo bóng cô rất nhanh nhưng bỗng nhiên bị một tên chặn lại.

    Vài tiếng súng nổ liên tục vang lên, Dương Hiểu Tình không hiểu chuyện gì xảy ra liền tìm cách đi ra khỏi khu vực này một cách nhanh nhất. Chỉ tiếc rằng mọi thứ không dễ như thế, cửa chính đã bị đóng lại và được canh gác bởi mấy người da đen. Hiện tại cô không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên mọi thứ ở đây trở hỗn độn đến khó hiểu. Ai nấy đều xông ra để tự bảo vệ chính bản thân mình, ngay cả cô khi này cũng bị nhắm đến.

    Một vài tên xông lên Dương Hiểu Tình đều hạ được, có thể nói cách ứng xử với cô với mấy tên côn đồ này cũng khá chứ không kém gì.

    "Tình, đằng sau" Dương Tử Hàn từ phía sau hét lớn lên để ra hiệu cho Dương Hiểu Tình nhưng khi cô vừa kịp quay lại thì tên đó đã được hạ một cách tàn nhẫn bởi 4 nhát đạn của Trần Mặc Cảnh. Những tên khác nhắm đến cô sau đó thậm trí còn thảm hại hơn, một tay anh ấy hạ thủ đến 10 người trong tích tắc.

    Dương Hiểu Tình lạnh nhạt quay lưng lại với phía Trần Mặc Cảnh, cho dù con tim cô khi này vẫn đinh ninh rằng anh ấy vừa cứu mình. Anh ta biết làm như vậy cô sẽ rất đau không? Thà bị bọn họ đánh một cái, nghìn cái còn hơn được anh cứu một lần.. Liệu anh có hiểu sự chở tre ấy chỉ mãi khiến trái tim này thầm lặng thuộc về anh không?

    Giữa không gian hoảng loạn, người chạy trốn, người lao lên Dương Hiểu Tình vẫn bình tĩnh nhặt con dao dưới chân mình. Cô không quan tâm xung quanh có ai tấn công nữa, thậm trí có tấn công cô muốn xem anh ấy có cứu giúp mình không? Nếu còn thì năm đó anh bỏ đi vì lí do gì?

    Máu, mùi máu rất tanh nó bắn tung tóe lên bộ y phục của cô, hóa ra anh vẫn đang giúp cô, thậm trí còn vung chân đá bay họ khi tay súng hướng về một tên khác.

    "Trần Mặc Cảnh, anh đang cứu giúp em với thân phận gì vậy?" Dương Hiểu Tình đứng dậy quay người về phía Trần Mặc Cảnh, cô nở một nụ cười tinh tế giữa cái trốn kinh hoàng khi ai nấy đều lo sợ tính mạng của mình.

    "Phía sau" Giọng Trần Mặc Cảnh lành lạnh nhắc nhở cô, nhưng dần dần anh trầm hẳn đi.

    Dương Hiểu Tình quay lại trước cả khi anh lên tiếng, cô đưa lưỡi dao sượt ngang qua mặt người đàn ông đó rồi đạp hắn xuống mặt đất một cách tàn nhẫn. Nhưng ngay sau đó cô lại nở nụ cười với người đàn ông trước mặt, một nụ cười ngây thơ chờ đợi câu trả lời trong bộ trang phục đẫm máu sao?

    "Mặc Cảnh, anh trả lời đi chứ?" Giọng nói cô dịu nhẹ như làn gió thu giữa chiến trường ác liệt, cô vẫn nở nụ cười đón chờ câu trả lời của anh.

    Trần Mặc Cảnh quên cả việc tấn công hay phòng thủ, anh gần như bị cô làm cho toàn thân cứng đờ. Anh không hiểu cô bé năm đó có đang ở trước mắt anh không, hay là đã chết rồi?

    Vài tiếng còi báo động vang lên, những tiếng xe phanh gấp, ai nấy lại hỗn loạn tự tìm lối thoát cho chính mình. Chỉ còn hai người đứng đó nhìn nhau đến mức khờ dại..

    Trần Mặc Cảnh cố gạt hết mọi thứ qua một bên, anh chạy nhanh đến phía Dương Hiểu Tình bế sốc cô lên vai mình rồi chạy đi.

    Những bước chân vội dừng lại trước một bóng dáng quen thuộc, Dương Tử Hàn tức giận chặn đường Trần Mặc Cảnh. Cả hai mắt cậu đã chỉ có duy nhất một điều đó là phẫn nộ. "Tên khốn đứng lại đưa chị ấy cho tôi"

    "Chạy đi, chị cần một câu trả lời. Đừng nói ông ấy chị đi theo ai.. Được chứ?" Dương Hiểu Tình vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt cô ấy có chút vui vẻ hơn mọi ngày. Dương Tử Hàn chỉ gật đầu rồi bỏ đi rất nhanh, cậu hiểu mình nên làm gì lúc này thậm trí là dẹp đường cho hai người đó chạy.

    Những cảnh sát cấp cao đều được điều đến, họ gần như chặn hết đường lối nhưng với sự xuất hiện của Dương Tử Hàn thì gần như mọi thứ trở nên hỗn loạn. Hiện tại là cơ hội duy nhất dành cho Trần Mặc Cảnh lên xe để tẩu thoát. Chiếc xe được Dương Tử Hàn quét sạch đám người ở hiện trường, cậu dường như dọn sạch đường cho cả hai bên trốn thoát một cách dễ dàng.

    Chạng đường dài đến mức làm không khí trong xe ngột ngạt, Dương Hiểu Tình hiện tại vẫn chưa hỏi gì người bên cạnh bởi anh đang lái xe với tốc độ quá cao so với bình thường. Từng khúc cua đều khiến cô cảm nhận được cái chết đến gần hơn nhưng cho đến khi chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thì cô vẫn còn nhìn thấy được bầu trời nhả nhem tối.

    Trần Mặc Cảnh ngay sau đó rời xuống xe đi thẳng vào bên trong, anh không hề đoái hoài gì đến người con gái vừa kịp chạy ra để níu anh lại cảm thấy hụt hẫng như thế nào.

    "Trần Mặc Cảnh.. Một lí do thôi, một lí do để tôi từ bỏ anh.."

    Hết Phần 3
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2019
  6. Trang10Siio Quỳnh Trang

    Bài viết:
    0
    Phần 4: Lí Do?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trần Mặc Cảnh.. Một lí do thôi, một lí do để tôi từ bỏ anh.." Dương Hiểu Tình dốc hết sức lên tiếng, nhưng bước chân anh vẫn rời đi thậm trí còn rảo bước nhanh hơn trước.

    Mọi thứ gần như tuyệt vọng, cô khuỵu ngã xuống mặt đá. Ở eo trái khi này đau quá, cô không hề nhớ bị một nhát dao ở đó, không hề nhớ nó đã đau như nào khi chỉ nghĩ lấy tinh thần để hỏi anh.. Tại sao anh có thể nhẫn tâm như vậy chứ?

    "Cảnh anh bị sao vậy?" Một giọng nữ đầy lo lắng vang lên khiến cô không thể không chú ý.

    "Không sao" Giọng anh lành lạnh đáp lại rồi dang tay ôm lấy cô ta vào lòng, hai người họ cùng nhau bước vào phía trong.

    Dương Hiểu Tình khẽ cong môi nở nụ cười nhạt, cô ngước mắt nhìn bầu trời tối sầm lại. Những tia chớp nhì nhằng đang cố rạch ngang mảnh tối ấy ra, nhìn thật kinh hoàng. Tại sao hôm nay lại mưa, ông trời đang có chuyện gì vậy? Hôm nay cô cũng muốn khóc..

    Vài giọt mưa tạm biệt mùa hạ để chuẩn bị lấn mình sang mùa thu một cách trọn vẹn chăng. Những hạt mưa nặng hạt dần tiếp xúc với cơ thể Dương Hiểu Tình, nó lạnh buốt giống như trái tim của anh ta vậy.. Rất lạnh.. Thậm trí còn lan vào trong vết thương ở phần eo, cảm giác tấy lên gần như muốn xâm nhập cả cơ thể cô.

    Ở một phía của căn nhà, cặp nam nữ mỗi người một góc không ai đoái hoài đến nhau.

    Trần Mặc Cảnh ánh mắt trầm lắng nhìn bóng hình người con gái qua khung cửa sổ mà lòng cứ nhói lên. Hiện tại anh chỉ muốn chạy xuống, ôm cô ấy vào bên trong nhà, ngoài trời mưa lớn quá!

    Nãy giờ đã đến gần mười người ra đón Dương Hiểu Tình vào bên trong rồi nhưng cô ấy không nghe mà nhẫn tâm đánh bọn họ trọng thương. Ánh mắt cô luôn hướng lên bên trên, ánh mắt hoàn toàn là sự chờ đợi, sự đau thương đến tột cùng.. Anh nhìn thấy tôi, sao anh không chạy xuống? Một chút thương hại anh cũng không có sao?

    "Cảnh, anh không định xuống thật sao?" Mẫn Lạc ngồi đứng dựa lưng vào tường nhìn người đàn ông mặt đầy lo âu kia, anh ta rốt cuộc bị ngốc, hay đang lo sợ về tương lai của cô gái đó chứ?

    Trần Mặc Cảnh quay lại, anh đưa hay tai xoa hai cực thái dương. Cuộc sống của anh vốn không thể để cô bước chân vào, đống bùn lầy không thuộc chung hạng với một viên kim cương. Anh đã từng muốn là đoạt, đúng năm đó anh đã nói cô là của anh, anh sẽ bảo vệ cô. Nhưng cuộc sống với những chuỗi bất ngờ anh nào hay có thể đảm bảo tính mạng của cô sẽ an toàn khi ở gần anh chứ?

    "Đừng để mình hối hận, em thấy cô gái đó bị thương nặng đó" Mẫn Lạc khó chịu cau mày nhắc nhở rồi quay lưng rời đi.

    Trần Mặc Cảnh không hề biết Dương Hiểu Tình bị thương, anh tự nhiên như bị đầy xuống mấy tầng địa ngục. Cô ấy bị thương.. Là bị thương đó tên ngốc. Tại sao mày có thể vô tâm để cô ấy ngoài mưa được chứ?

    Anh nhấc những bước chân vội vã chạy xuống lầu một, sau đó chạy đến chỗ cô như một tên điên, gần như anh cũng điên mất với chính bản thân mình rồi.

    Giữa cơn mưa dày nặng hạt, Dương Hiểu Tình vẫn trụ nổi đến giây phút Trần Mặc Cảnh nhào ra đỡ lấy mình. Cô khẽ nở nụ cười hạnh phúc với anh, đôi nhợt nhạt khẽ mấp máy nói lên mấy lời "Cảnh em năm nay 19 tuổi rồi"

    Câu nói kết thúc cũng là lúc mắt cô khẽ đóng lại, anh vội ôm cô vào lòng rồi đứng dậy quay lưng vào trong nhà.. Trần Mặc Cảnh gần như không còn chút gì để nói, anh hoàn toàn bị tê liệt toàn bộ dây thần kinh trong dây phút này.

    "Két" Chiếc xe lao thẳng vào công nhà Trần Mặc Cảnh, phanh rất gấp.

    "Trần Mặc Cảnh, mày định đưa con tao đi đâu?" Dương Nhược Thiếu từ trong xe bước ra, phần nộ như giết hết đi sự dịu dàng của ông.

    Hàn Như Tuyết vừa dừng xe cũng nhanh chóng rời xe, bà vội chạy về phía Trần Mặc Cảnh sắc mặt bà vốn đã nhợt nhạt giờ nhìn thấy Dương Hiểu Tình trong hoàn cảnh này bà vốn khó sức để trống đỡ.

    "Cậu làm gì con gái tôi vậy?" Hàn Như Tuyết đưa tay lên sờ người Dương Hiểu Tình, toàn thân con bé lạnh quá, bà rất sợ.

    Trần Mặc Cảnh hoàn toàn im lặng, anh vẫn nhấc bước chân đi vào bên trong. Điều quan trọng bây giờ với anh là giúp cô xử lí vết thương và sưởi ấm cho thân xác đang lạnh dần này.

    Dương Nhược Thiếu chạy tới vội đỡ Hàn Như Tuyết.

    "Thiếu.. Con bé lạnh lắm."

    "Em ổn chứ? Đừng làm anh sợ.. Tuyết em ổn chứ?" Ông đưa tay lên lau những giọt nước mưa dính trên mặt bà.

    Hàn Như Tuyết khẽ gật đầu "Anh vào xem con bé đi, kìm chế đừng nóng giận được không?"

    Ông khẽ gật đầu rồi bước theo bóng Trần Mặc Cảnh, bà cũng nhanh chóng rảo chân theo.

    Thực sự đừng sao nhé con gái!

    Giữa một không gian rộng lớn, hai người đều bó hẹp khoảng cách tại chiếc giường để xem xét tình hình Dương Hiểu Tình.

    Ai nấy cũng lo lắng, quan tâm cô nhưng không hề có bóng hình Trần Mặc Cảnh ở đó. Anh sau khi giao lại cô cho Dương Nhược Thiếu đã nhanh chóng rời ra ngoài.

    Ở đâu đó của căn biệt thự, mùi thuốc gần như vây kín không gian gần đó.

    "Cậu chủ, đồ của cậu. Cô Dương thay đã đồ xong, tình hình có chuyển biến tốt." Nữ hầu cung kính cúi người đưa mấy túi đồ cho Trần Mặc Cảnh.

    [..]

    Trần Mặc Cảnh sau khi biết tin Dương Hiểu Tình tỉnh dậy liền quay về phòng mình xem xét tình hình của cô. Nhưng khi quay lại cô vẫn nằm mộng trên chiếc giường đó.

    Căn phòng sau đó cũng khó thở với hai người đàn ông, Dương Nhược Thiếu gần như phải kìm chế đến mức đứng ra hiên lấy thuốc hút để ngăn chặn phẫn nộ.

    Trần Mặc Cảnh sau đó cũng hít một hơi thật sâu bước đến chỗ cặp vợ chồng kia.

    "Thiếu" Hàn Như Tuyết khó chịu lên tiếng nhắc nhở ông, bà biết hai người này mà lên tiếng chút cũng sẽ thành chuyện lớn.

    Dương Nhược Thiếu quay lại nhìn bà, ánh mắt vô cùng kìm chế. Bà biết ông rất thương Dương Hiểu Tình, ông làm vậy là cũng muốn con bé tách ra khỏi mối quan hệ này. Cái ngày ông cho Trần Mặc Cảnh cơ hội ở bên con bé, cậu ta lại chọn cách bỏ rơi con bé. Nhưng không ngờ đã năm năm trôi qua rồi, duyên nợ này vẫn chưa đứt.

    "Dì đi thay đồ đi" Trần Mặc Cảnh đưa túi đồ cho Hàn Như Tuyết, anh cũng khá biết cánh ứng xử đó chứ? Nhưng việc này khiến người đàn ông phía trước gần như tăng thêm phần phẫn nộ.

    Hàn Như Tuyết cũng hiểu gì đó quay lại gật đầu với ông chồng "Chỉ là thay đồ thôi, anh phải kìm chế" Bà nhẹ nhàng nhắc nhở ông rồi rời đi theo chỉ dẫn của nữ hầu.

    "Chú muốn thay chứ?" Trần Mặc Cảnh đứng dựa lưng vào cánh cửa phòng, đưa túi đồ cho Dương Nhược Thiếu.

    Người đối diện không nhận, Trần Mặc Cảnh cũng không suy nghĩ nhiều để nó sang một bên.

    "Tránh mặt đi, trước khi tôi không kìm chế được" Giọng nói anh lành lạnh nhắc nhở người bên cạnh.

    Người ta đuổi anh chẳng lẽ không đi, nhưng trước khi đi anh muốn qua xem tình hình cô trước đã. Bước chân vừa đến gần chiếc giường, người đàn ông kia cũng kịp quay lại với ánh mắt sắc lạnh.

    "Tránh mặt đi" Một lời cảnh cáo hết sức kìm chế của ông dành cho anh.

    Dù sao cũng nhìn thấy mặt cô rồi, nó có chút sức sống hơn trước nên anh cũng yên tâm rời đi.

    Cánh cửa đóng vào được một khoảng thời gian, Dương Hiểu Tình khẽ mở mắt một cách khó chịu. Bên cạnh cô bây giờ không phải là Trần Mặc Cảnh mà là Dương Nhược Thiếu, ông ấy có vẻ đang lo lắng chứ không có chút tức giận.

    "Ba, anh ấy đâu rồi?" Dương Hiểu Tình bản thân cũng không biết mình suy nghĩ cái gì, cô hiện tại muốn gặp anh.. Thực sự rất muốn.

    Dương Nhược Thiếu khẽ xoa đầu con gái mình, ông nở nụ cười hiền từ rồi mãi mới đáp lại. "Tình, đủ rồi về thôi. Cậu ta không đáng."

    "Nhưng con có tình cảm với anh ấy, ba nói con làm sao? Ba đang ép con sống không bằng chết đó.."

    Hết Phần 4
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2019
  7. Trang10Siio Quỳnh Trang

    Bài viết:
    0
    Phần 5: Hướng Dương Chưa Hé Nở..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhưng con có tình cảm với anh ấy, ba nói con làm sao? Ba đang ép con sống không bằng chết đó.." Mắt cô đã mờ đi bởi những giọt nước mắt vô tình không ngăn chặn lại được, trái tim cô dần như nghẹn lại. Hóa ra cái cảm giác muốn bắt chọn lấy thứ mình thích nhưng không được lại khó chịu đến vậy!

    Dương Nhược Thiếu khẽ xoa đầu Dương Hiểu Tình, ông có chút nào đó hiểu cho nỗi lòng con bé nhưng hiện tại dù có để hai đứa đến với nhau thì đứa con gái của ông vẫn sẽ là người chịu thiệt. Là một ông bố, ông thực sự không nỡ đưa con vào đống bùn lầy đó.

    "Tình, muốn chiếm lấy một người đàn ông. Trước hết con nên thay đổi, đừng trẻ con vậy nữa" Ông nhẹ nhàng nhắc nhở đứa con.

    Vài tiếng bước chân vọng vào căn phòng, nó đang gần bỗng trở nên xa hơn. Dương Hiểu Tình thực chất không hiểu phỏng đoán của mình có đúng không? Cô liều cả cái thân xác còn đau nhức này đến phía cửa phòng, nhưng vừa vục dậy Dương Nhược Thiếu đã giữ cô lại.

    "Ở lại đi" Ông tức giận nói với cô, ánh mắt đó đã hoàn toàn chuyển qua khó chịu với tính cách của cô.

    Dương Hiểu Tình không hề đoái hoài đến câu nói của ba mình, cô vội vã gỡ tay ông ra rồi mau chóng rời khỏi giường. Những bước chân của cô vội vã đến mức vừa mở được một bên cánh cửa nhìn ra ngoài đã hết sức chịu đựng ngã xuống.

    "Cảnh.." Giọng cô với gọi theo bóng hình Trần Mặc Cảnh phía xa, anh ấy có vẻ đang bước xuống dưới cầu thang, anh ấy đang trốn tránh cô sao?

    Trần Mặc Cảnh từ xa nghe được tiếng gọi yếu ớt liền dừng bước quay lưng lại, anh đứng đó nhìn thân xác nữ nhân đã kiệt sức nằm bò trên sàn nhà. Cô ấy cần anh đến vậy sao? Thật chẳng thế chối từ những bước chân của chính mình để đến gần nữ nhân nữa rồi, anh chậm rãi bước về phía cô.

    Những bước đi ấy lại thấy Trần Mặc Cảnh mai một dần con người mình đi, anh trở nên lạnh lùng, có những vầng hào quang uy quyền bước đến bên người con gái nhỏ bé kia. Dáng vẻ cương nghị, đầy sát khí u ám đấy khiến Dương Hiểu Tình run sợ hơn khi bước chân ấy đến gần mình hơn. Cô chưa từng quen con người này, sao lại giá lạnh đến mức cô muốn bỏ chạy khi ước nguyện của mình sắp đến vậy chứ?

    Tiếng giày khi va chạm với sàn nhà đã ngắt, chỉ còn lại hơi thở ấm của Trần Mặc Cảnh, anh hiện tại đang tiến gần lại cơ thể cô. Những hơi thở đó không sưởi ấm phần nào cơ thể cô như trước đây nữa, nó chỉ khiến cô trở nên ớn lạnh hơn.. Nhưng lí do là vì cái gì chứ?

    "Cảnh.." Cô đã chút run rẩy khi gọi tên anh, ngay từ giây phút đó.

    Trần Mặc Cảnh không nói gì, anh tiến sát đến cô hơn. Mùi hương trên cơ thể cô thật quyến rũ đó chứ! Mùi máu tanh còn vương vấn quanh cô, anh thích!

    Cả người Dương Hiểu Tình lúc này run lên, anh đang làm gì giữa trốn thanh thiên bạch nhật như vậy? Đôi môi man mát đó đanh chạm nhẹ vào vành tai cô, anh đang đe dọa cô..

    "Tình cảm em đối với tôi lớn vậy sao? Đợi một ngày đẹp trời nhất định tôi sẽ đến đón em"

    Hơi thở của Trần Mặc Cảnh hoàn toàn ám sự nguy hiểm dày đặc, Dương Hiểu Tình phải cố chấn an tinh thần để nhìn rõ bộ mặt người đàn ông trước mặt. Anh ta quả nhiên quá khác, những thứ đàn ông có anh ta đều có nhưng còn hoàn hảo hơn gấp bội lần. Nhất là cách làm phụ nữ siêu đứng không nguôi nhớ mong.

    "Cảnh.." Một lần nữa cô gọi tên anh, nhưng bước chân đó sau khi đứng dậy quay lưng bỏ đi thì không còn dừng lại mà cứ thẳng đường mà rảo bước.

    Một vài phút trôi qua, Dương Hiểu Tình mới nhổm được người dậy cặp vợ chồng kia đã có mặt từ lúc nào không hay.

    "Chúng mày làm xong rồi à?" Dương Nhược Thiếu giọng nói làm quan trọng hóa vấn đề, ánh mắt đến cử chỉ đều là rất khó chịu.

    Hàn Như Tuyết nghe thấy vậy liền nhéo tay ông, ánh mắt chỉ lườm một cái cũng khiến ông ngoan ngoãn nghe lời.

    "Nhìn mặt con có vẻ không ổn.. Sao hả?" Bà ngồi xuống đỡ cô dậy, nhẹ nhàng hỏi thăm.

    Dương Hiểu Tình chẳng mấy vui vẻ nhìn mẹ mình, chẳng lẽ bây giờ cô nói với bà ấy điều đó chẳng tốt đẹp gì. Anh ấy không giống chàng trai năm xưa, đứng ra bảo vệ con, thậm trí còn đáng sợ hơn mỗi khi đến gần nữa.

    "Không sao đâu mẹ, mình đi về thôi" Cô vội và lừa dối tất cả để rời đi khỏi nơi này, anh ấy đến cả một lời chào tạm biệt cũng không có.

    Lần đó khi rời đi, Dương Hiểu Tình gần như ngó nghiêng những ngóc ngách của căn nhà rất kĩ. Và không có anh xuất hiện.

    [..]

    Hoa chờ cũng có ngày nở..

    Đã gần ba tháng trôi qua, Dương Hiểu Tình ngày càng nở rộ ở độ tuổi mười chín, nam nhân đến hỏi cưới không ít. Mỗi ngày đến trường đều là tâm điểm của ngàn con mắt hướng đến, nhưng trong số đó đáng tiếc không có anh, một người vừa thân quen vừa xa lạ.

    Ở một khán phòng nào đó, nữ nhân với bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc đen óng mượt bước ra với những tiếng vỗ tay vang lên.

    Dương Hiểu Tình khẽ nở nụ cười, cúi chào mọi người rồi bước đến chiếc dương cầm được chuẩn bị giữa sân khấu. Những nốt nhạc trầm lắng vang lên khiến cả khán phòng im lặng đưa mình theo bản nhạc, những đoạn ngắt rất đúng lúc, nhiều khi động phải tâm tư chìm lắng trong lòng khán giả. Ngay cả cô khi đàn những bản nhạc này, mỗi lần đặt tay mình lên những phím đàn là mỗi lần làm nhòa đôi mắt.

    Hôm nay khác với mọi khi, cặp vợ chồng kia đã bay qua Canada công tác sau đó cũng tranh thủ hưởng thụ những ngày nghỉ bên nhau nên cũng chẳng có ai đến cổ vũ cô. Một ngày mới vì buổi trình diễn này mà khiến cô trầm lắng hơn, cô rất thích đàn nhưng mỗi khi đàn cô lại sự bản thân mình không kìm nén được những cảm xúc vốn đã mang nó đi chôn sâu.

    Khán phòng tan dần, không còn bất kì ai lên chúc mừng cô như mọi khi. Không còn những bó hoa hướng dương tươi thắm mà họ luôn chuẩn bị dành tặng cho cô, dù nó sẽ héo rất sớm nhưng đó là niềm vui, hạnh phúc duy nhất.

    "Tình, em đàn hay lắm"

    Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau Dương Hiểu Tình, cô cũng có chút vui mừng vì lời khen này.

    Nhấc bước chân cô khẽ quay người lại, là một bó hoa hướng dương được gói rất tinh tế được đưa về phía cô bởi một đàn anh tuấn tú. Liêm Chính sao anh ấy lại biết cô thích loại hoa này chứ?

    Dương Hiểu Tình lưỡng lự nhận bó hoa từ Liêm Chính, cô thực sự không muốn nhận nhưng như thế có hơi quá với công sức anh đến đây không? Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng nên nhận, không nhận thì thật khiến anh ta mất mặt.

    "Cảm ơn anh" Cô tươi cười nhận lấy bó hoa từ tay Liêm Chính.

    Một tiếng động khó nghe ngay sau đó vọng khắp khán phòng, Dương Hiểu Tình cũng theo phản xạ tự nhiên nhìn theo hướng âm thanh. Thứ đầu tiên lọt vào mắt cô rất nhẫn tâm, cô ghét nhìn thấy những hình ảnh như vậy, cô còn ghét những người làm những việc này hơn cả bọn sát nhân. Bó hoa hướng dương được gói rất đẹp, nhìn qua cũng khẳng định chủ nhân của bó hoa rất quyền quý, nhưng hiện tại nó đã bị bỏ đi còn bị nát mấy bông do những lần giẫm nát không thương tiếc.

    Dương Hiểu Tình chạy từ sân khấu bước đến gần bó hoa nhặt nó lên, nhìn nó mà lòng cô thấy sót. Công sức của người trồng chắc rất cực mới được mấy bông nở rộ như vậy, tại sao lại có người nhẫn tâm chà đạp nó đến vậy chứ?

    "Vẫn còn vài bông đẹp" Cô vui vẻ nhìn những bông hoa chưa bị giẫm lên.

    "Đồ bỏ rồi em vẫn nhặt được lên, thật đáng xấu hổ" Giọng nói mỉa mai đâu đó vang lên, nghe rất chói tay nhưng cũng phải phủ nhận rất quen thuộc.

    Dương Hiểu Tình không dám ngẩng mặt lên, cô biết đó là ai và cô biết sự tức giận trong người đó đang lớn như thế nào? Trần Mặc Cảnh anh ấy thấy cô nhận hoa từ một người đàn ông khác.. Đặc biệt hơn đó là loài hướng dương. Loài anh đã đưa vào danh sách cấm kị.

    "Cảnh.. Em khô.. ng" Cô không thể nói lên lời.

    Bó hoa trong tay Dương Hiểu Tình nhanh chóng bị Trần Mặc Cảnh giật lấy, anh vứt nó xuống sàn rồi dùng chân liên tục giẫm nát nó.

    "Hướng dương sẽ không nở nữa, dù em có trăm lần trồng lại." Anh nhẫn tâm động vào nỗi đau lớn nhất của Dương Hiểu Tình, năm đó loài hoa này đã không nở lại vì cô đã nhận hoa từ một chàng trai khác không phải anh.

    Kí ức đó chưa bao giờ cô quên, năm đó anh tức giận đến mức phá hỏng cả vườn hoa vừa kịp hé nở. Nhưng vẫn là cô sai vì cô đã từng ngây ngô nói với anh. "Hướng dương chỉ anh biết, chỉ anh trồng em sẽ nhận. Nghìn lần quý nó như anh"

    Hết Phần 5
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2019
  8. Trang10Siio Quỳnh Trang

    Bài viết:
    0
    Phần 6: Căm Hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kí ức đó chưa bao giờ cô quên, năm đó anh tức giận đến mức phá hỏng cả vườn hoa vừa kịp hé nở. Nhưng vẫn là cô sai vì cô đã từng ngây ngô nói với anh. "Hướng dương chỉ anh biết, chỉ anh trồng em sẽ nhận. Nghìn lần quý nó như anh"

    Đúng.. Năm đó cô đã mở lời mật ngọt trước với anh, sao giờ lại nhận hoa của một chàng trai khác chứ? Anh ấy đang giận, những đóa hoa cũng bị sức nóng đó dập tắt đi sự sống.

    Dương Hiểu Tình vội vã dùng tay giữ chặt lấy cổ chân của Trần Mặc Cảnh để ngăn chặn sự tức giận trong anh. Nhưng mọi chuyện không như cô nghĩ anh ta tàn nhẫn, vô tâm dùng chân hất mạnh người cô ra. Anh đã không như năm trước nâng niu cô nữa rồi, sao con người này có thể u ám đến vậy cơ chứ?

    "Tình, em không sao chứ?" Liêm Chính từ trên bục trình diễn nhảy xuống đỡ lấy Dương Hiểu Tình.

    Dương Hiểu Tình vừa nhận được vòng tay của Liêm Chính gần như mất đi hết xúc giác, cô phải nhanh chóng rời khỏi anh ta trước khi Trần Mặc Cảnh tức giận hơn. Nhưng chưa kịp rời khỏi đó anh đã tức giận cúi xuống siết chặt lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình.

    "Cảnh.. em" Dương Hiểu Tình chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt của Trần Mặc Cảnh dọa cho đến mức sợ hãi úp mặt vào lồng ngực anh.

    Vài tiếng động nghe rợn người vang lên, những tiếng kêu la thảm thiết của Liêm Chính, cộng thêm vài tiếng đá chân làm hỏng đi vài phần xương cốt nào của cậu ta. Thật quá sức tàn nhân, chỉ vì một bó hoa.. Thảm hại..

    Dương Hiểu Tình thật tình không dám nhìn, cũng chẳng dám mở lời ngăn cản bởi nếu cô lên tiếng ngay cả cái mạng nhỏ của Liêm Chính cô cũng không chắc chắn sẽ giữ được. Trận giải tỏa cơn nóng gần như đã kết thúc, không gian yên tĩnh hẳn thêm chút mùi tanh thoảng qua của máu tươi thật nóng hổi. Cô cũng chỉ biết cười cho số phận mình thật trớ trêu, khi anh ôm cô trong cái vòng tay ấm áp này lại có thể suýt lấy đi một mạng người.. Trần Mặc Cảnh, anh thật đáng sợ nhưng đó lại chính là tính chất của người cô phải lòng.. Biết sợ nhưng vẫn muốn đến gần, hơi thở của anh sẽ làm cô lưu luyến đến mức lấn thân xuống đấm bùn này, ngàn năm không hối hận.

    Trần Mặc Cảnh thỏa mãn nỗi lòng nóng vội của mình xong anh cũng nhanh chóng ẩm Dương Hiểu Tình quay lưng bước ra khỏi khán phòng. Nơi thoảng mùi máu nhưng lại được cảm nhận hơi ấm của anh, mạng người với cô đôi khi không quan trọng. Anh đang ghen đúng không? Nỗi lòng của một người khi yêu, rất thích đối phương ghen.. Anh biết không? Dù tàn nhẫn nhưng cũng rất ngầu. Nhưng đó chỉ là phần suy nghĩ rất nhỏ trong cô, hiện tại mức độ sợ hãi anh đem lại cho cô lớn đến mức lấn át hết tất cả. Vì cơn ghen của anh giống như cơn phẫn nộ của thần chết đàn áp cô.

    Ánh mắt chỉ hướng về phía trước, một chút cũng chẳng dành cho cô. Một cái liếc nhìn dù chỉ là vô tình cũng không hề có. Là anh vốn vô cảm hay đây chỉ là cảm nhận vô tình của cô thôi.

    Chiếc xe được đỗ hiên ngang chính giữa nơi diễn ra buổi diễn dương cầm, hóa ra là của Trần Mặc Cảnh. Những bước chân chậm rãi bước đến nó với một thái độ khó chịu.

    Trần Mặc Cảnh khẽ cúi người xuống, dùng một tay đỡ Dương Hiểu Tình, một tay mở cửa. Chẳng có thứ gì tệ hơn khi anh thẳng tay ném cô vào bên trong như một món đồ tệ hại.

    Cánh cửa đóng lại, Trần Mặc Cảnh cũng bước lên ghế sau ánh mắt anh thể hiện đủ rõ những ý đồ của mình. Anh khẽ tiến người về phía Dương Hiểu Tình, thân hình vạm vỡ bỗng chốc với tình thế ở trên nữ nhân đang sợ hãi không đường trốn tránh.

    "Cảnh.. em có thể tự về" Dương Hiểu Tình đưa tay chống giữ lấy tấm ngực đang dần va chạm với cơ thể mình, cô không thích anh như thế này. Liệu anh đã như vậy trước mặt bao nhiêu cô gái? Một điều đã đặt trong những điều cấm kị, anh đã qua lại với nữ nhân khác chưa?

    Trần Mặc Cảnh không đoái hoài đến câu nói của Dương Hiểu Tình, anh nắm giữ lấy hai cổ tay đang che chắn khoảng cảnh của hai người, mạnh tay kéo nó ra phía sau tạo nên một hình ảnh đẹp mắt.

    Dương Hiểu Tình khẽ cựa người, cô không có đường lui nữa. Anh đang tiến lại gần cô với cái nhiệt độ cơ thể lạnh nhạt đó, khốn nạn. Tại sao anh có thể cưỡng bức cô chứ? Cô không thích anh như vậy.. Thật lòng, không có thích cô đang rất sợ hãi. Từng giây kéo anh lại gần hơn là cơ thể cô lại run lên.. Tất cả chỉ có thể thỏa mãn lòng tự cao của anh thôi, cô hề muốn anh như vậy rất ghê tởm.

    "Cảnh.. Cảnh.. Đừng" Dương Hiểu Tình sợ hãi trốn tránh ánh mắt của Trần Mặc Cảnh nhưng chưa kịp nói hết lời đã liền bị anh khóa chặt môi.

    Nụ hôn đó như giết chết ý trí của Dương Hiểu Tình, cô chỉ biết tròn mắt, lòng ngậm đắng cay tủi nhục để anh hành hạ đôi môi anh đào đang dần đỏ mọng của mình. Cánh môi anh man mát mút lấy cánh môi đầy mật ngọt của cô. Chiếc lưỡi luôn cố gắng luồn lách để phá vỡ rào cản trắng đều tăm tắp để thăm dò bên trong. Môi lưỡi hai người dây dưa nhau đến mức hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

    Hoa chưa nở, lòng người đã tàn!

    Dòng nước ấm lăn dài trên má Dương Hiểu Tình, đau hóa ra đến mức ghẹn cả cổ họng lại không thể diễn tả được. Anh vừa buông tha cho cánh môi đỏ ửng đang dần sưng lên, cô đã sợ hãi bặm lấy nó trước khi anh lại dùng nó để thỏa mãn chính mình. Cô sợ con người này, cô không muốn có tình cảm với anh ta.'Trần Mặc Cảnh anh muốn em ghét bỏ anh đến vậy sao?'

    Sự sực tỉnh trong ý trí của Trần Mặc Cảnh quá lâu, bàn tay anh vẫn lần mò vào nơi mẫn cảm của thể cô. Anh bị cơn ghen tức ấy trở thành một con sói hoang, đang tiếp cận con mồi để đưa lên bàn ăn thịnh soạn.

    "Trần Mặc Cảnh.. đồ tồi" Dương Hiểu Tình hét lên, nước mắt cô cứ không ngừng lăn trên má.

    Trần Mặc Cảnh khi này mới sựng lại, anh cũng chẳng biết anh đang làm gì? Anh đang để tay ở đâu, anh đang siết chặt cổ tay cô đến mức đỏ hằn cả một vệt. Cô ấy khóc rồi, cô ấy vẫn đang khóc, cô ấy nhìn anh với ánh mắt thù hận.

    "Xin lỗi" Trần Mặc Cảnh khẩu miệng mấp máy nói lời xin lỗi. Nhưng dường như cô gái kia chưa kịp nghe nó đã vội vở cửa tẩu thoát với tốc độ nhanh nhất có thể.

    Bước chân của cô ấy không quá nhanh, Trần Mặc Cảnh có thể đuổi theo. Nhưng anh có giống một con thú đang săn mồi quá không chứ? Tàn độc, tự cao? Anh vốn chẳng là ai.. Chỉ vì cầm được mạng người trên tay để người ta nể phục nhưng vốn là bị căm ghét..'Thế giới này cô độc với tôi, Tình xin em căm hận tôi như họ."

    Hết Phần 6
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2019
  9. Trang10Siio Quỳnh Trang

    Bài viết:
    0
    Phần 7: Độc Chiếm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [..]

    Trời đã nhả nhem tối, chưa một ngụm nước, chưa một miếng cơm, cũng chẳng ngỡ bên ngoài có gì? Y phục cũng chưa thay. Ai nói cho cô một giải pháp tốt nhất đi, cô ghét mọi thứ xảy ra như vậy? Cô ghét phải nhìn anh với ánh mắt căm hận, nhưng đã đến nước này cảm xúc dường như đã chi phối mọi thứ..

    Thời gian đã trôi quá nhanh, tình cảm này xảy ra cũng thật khó hiểu. Dương Hiểu Tình còn nhớ năm cô 7 tuổi, đóa hoa hướng dương đầu tiên nở do sự chăm sóc tận tình của cô và anh. Thực sự nó không nở quá rộ nhưng sau này với cô đó là hóa đẹp nhất.

    Khi đó cô chọn lựa thời gian ra vườn rất kĩ càng để tránh gặp mặt Trần Mặc Cảnh, nhưng một ngày trời nắng to vào tháng 5. Cánh cửa phòng cô bỗng được mở ra bởi Trần Mặc Cảnh, dáng vẻ anh vẫn lạnh lùng có chút nét cương nghị trưởng thành trong con người mười sáu tuổi năm đó.

    "Hiểu Tình, tôi đưa em xuống xem hoa" Giọng anh khi đó trầm hẳn đi, ánh mắt gần như đang mong đợi sự đồng ý từ cô gái.

    Dương Hiểu Tình không trả lời, cô gập cuốn sách đang đọc dở chậm rãi bước đến chỗ Trần Mặc Cảnh. Ngỡ ra lần đó cô định tự bước xuống vườn nhưng vừa đến cửa anh đã ẩm cô lên, rồi bước đi rất nhanh.

    Lần đó, vườn hoa nở rộ cả một lượt trông rất đẹp mắt.

    "Tình, đẹp chứ?" Anh khẽ xoa đầu hỏi nhỏ với cô.

    Dương Hiểu Tình khi đó vốn không thân mật với Trần Mặc Cảnh rất ít nói, thi thoảng gật đầu cho có.

    Thời gian cứ trôi qua cho đến một ngày mưa lớn, những hạt mưa nặng hạt gần như muốn đè chết vườn hoa nhà cô. Ngày đó, có lẽ là định mệnh đưa thuyền cho hai người bước lên.

    Trần Mặc Cảnh trở về nhà với tình trạng hết sức nguy kịch, máu me ướt nhẹp khiến mùi tanh thoảng khắp căn nhà lớn. Đường đi cũng không rõ, anh đụng đổ không ít đồ cổ của Dương Nhược Thiếu rồi cuối cùng gục ngã. Ngày đó ba mẹ cô không ở nhà họ đều đi công tác bên Úc, người làm về đêm cũng đều đi nghỉ ở căn nhà phía sau. Vệ sĩ cùng hết sức ngăn cản sự điên cuồng của anh, nhưng đều phải từ bỏ.

    Cuối cùng người sợ hãi nhấc những bước chân nhỏ đến chỗ anh lại là Dương Hiểu Tình. Con bé 7 tuổi khi đó làm được gì? Khi thấy cảnh tưởng kinh hoàng hiện ra như một bức tranh kinh dị trước mắt? Đúng cô có sợ hãi nhưng ba cô nói không thù không hận thì thấy cũng phải bước đến xem tình hình, nên cô cũng liều mình bước đến gần anh.

    Máu từ Trần Mặc Cảnh chảy ra không ít, nhiều nhất có lẽ nói ở phần đầu. Lúc mới biết Dương Hiểu Tình chỉ đứng phía sau chưa thấy rõ, còn khi này cô đang đứng trước mặt anh ấy. Đôi mắt ấy gần như bị hủy hoại, máu chảy ra rất nhiều, nhiều đến mức khiến nam nhân tàn độc đó hét lên vì sợ hãi.

    "Anh.. không.. sao chứ?" Giọng nói của cô khi đó run lắm! Ai đứng trước hoàn cảnh này không sợ được chứ? Nhìn anh ấy khi đó gần như mất đi hết sức sống.

    Trần Mặc Cảnh định hình được người trước mặt, im lặng hẳn đi. Anh khi đó cố chấn an lại tâm lí mình, cố gắng kìm chế nóng giận.

    "Hiểu Tình, đừng nhìn. Đi ngủ đi" Anh khẽ nhắc nhở, giọng nói vẫn lành lạnh.

    Khi đó dù nhỏ nhưng Dương Hiểu Tình biết anh không nhìn thấy, không hề biết mình ở đâu. Đến cả mang cái mạng này về nhà cũng nhờ hai tên vệ sĩ của ba cô, đúng là hết sức thảm bại nhưng cũng rất đáng thương.

    "Anh ngồi đó, em đi gọi bác sĩ"

    "Đừng gọi"

    Câu nói của anh đúng ra khi đó chẳng có tác dụng với một cô nhóc thông minh, lanh lợi này. Không những không sợ hãi, khi đợi xe cứu thương đến cô còn dùng khăn ướt lau sạch gương mặt đẫm máu của anh.

    "Không sợ sao?" Giọng anh lành lạnh hỏi cô.

    "Cùng là người sao phải sợ" Câu nói của cô có muốn phản lại cũng không được, anh đã chịu thua một cô nhóc 7 tuổi khi đó. Anh cũng thích tiếp xúc với cô hơn, rất nhẹ nhàng.

    Bệnh viện kéo dài một thời gian nhàm chán, giác mạc hỏng trời đất không biết ra sao. Trần Mặc Cảnh chỉ biết dựa dẫm vào Dương Hiểu Tình, còn rất nhỏ nhưng cũng giúp giúp anh việc đi đứng, ăn uống. Anh không hề nản lòng như những bệnh nhân khác, cuộc sống anh khi đó rất thanh thản không phải đánh nhau để duy trì mạng sống mà ngồi đây nói chuyện với một cô nhóc. Rất vui!

    "Hiểu Tình, tôi ở đây bao lâu rồi?" Việc đọc sách của Dương Hiểu Tình vừa xong, anh cảm nhận được tiếng gập vào xong liền lên tiếng hỏi.

    Cô bé chần chừ một hồi rồi mới trả lời "Đã 3 tháng"

    "Em đưa tôi đi đến chỗ chú được chứ?"

    "Ba đang bận, để chút nữa. Tránh buồn chán để em bật nhạc anh nghe"

    Thời gian cứ kéo dài hàn gắn đến một tình cả chẳng có gì tốt đẹp, hết sức bi thương về tuổi tác, hay cách duy trì cuộc sống của mỗi người. Ngày ngày đến đọc sách, mở nhạc cho Trần Mặc Cảnh đã đi vào nếp sống của Dương Hiểu Tình. Cô đã gần gũi với anh hơn từ đó, hai người thường xuyên nói chuyện với nhau đến giờ cơm. Khi những đợt điều trị ít đi, anh cũng quay về nhà cô. Cuộc sống của anh chỉ toàn màu đen, nhiều câu chuyện anh kể cho cô nghe cũng đầy thương cảm, tăm tối đến mức chẳng thấy lối ra.

    Một bản nhạc thê lương khẽ vang lên, những tiếng nước chảy lại gần như lấn át nó khiến nó lu mờ dần đi. Dương Hiểu Tình hiện tại rất hận bản thân mình, tại sao? Tại sao hồi non dại đó cô lại có tình cảm nam nữ với anh? Tại sao khi anh bỏ đi vẫn cố tình duy trì nó đến mức này? Cô không muốn nghĩ về quá khứ nữa? Ai cũng có nỗi lòng của mình.. Chắc vậy..

    Hơn mười cuộc gọi không bắt máy, phòng vẫn sáng. Trần Mặc Cảnh ghì chặt lấy chiếc điện thoại trong tay, anh đưa ánh mắt lo lắng nhưng vẫn chẳng giảm đi những khoảng lạnh nhìn căn phòng quen thuộc.

    "Là em không bắt máy hay là có chuyện gì?" Khẩu miệng anh khẽ mấp máy vài tiếng.

    Gió thu se lạnh, cửa rèm đã được thay bởi một loại vải tông trắng mỏng manh cứ thoáng bay qua lọt vào tầm mắt Trần Mặc Cảnh. Anh muốn leo vào đó xem tình hình cô, anh nghĩ mình nên làm vậy. Đường lối ở biệt phủ rộng lớn này anh rõ đường lối, nơi nào ít người canh gác, leo vào từ đâu sẽ không bị bắt. Một chuyện đơn giản với khả năng lâu năm của Trần Mặc Cảnh.

    [..]

    Người con gái vừa mới tắm xong bước ra trong bộ váy ngủ mong manh, cả người toát lên chất thiếu nữ thu hút ánh nhìn nam nhân. Nàng không mặc nội y, thân thể trắng hồng thấp thoáng qua loại vải mong manh đủ làm tính chất của con người nam nhân biến đổi qua một cái thoáng nhìn. Nhũ hoa hồng hào mới tắm xong cứng cám nhô dậy, mọi thứ hiện ra một cảnh xuân tuyệt đẹp, không góc chết.

    Dương Hiểu Tình từ khi ra khỏi phòng tắm, vẫn đang chỉnh trang lại chiếc váy có chút xộc xệch. Mãi sau mới ngẩng mặt lên, phòng cô hiện tại thấp thoáng một bóng hình nam nhân.

    "Trần Mặc Cảnh, sao anh lại ở đây?" Dương Hiểu Tình lạnh nhạt quay góc nhìn chính diện khỏi đôi mắt sắc lạnh của Trần Mặc Cảnh.

    "Không đến bất ngờ, sao nhìn thấy thứ hoa mĩ như vậy" Giọng anh lành lạnh đưa mắt đồng đều sự phán xét của câu nói.

    Người Dương Hiểu Tình khựng lại trước những bước giày va chạm với sàn đá, anh đang đến gần cô hơn. Cô cũng theo phản xạ lùi vài bước, chuẩn bị những bước phòng thủ tốt nhất. Nhưng những nhịp điệu tấn công của cô có nhanh nhẹn đến đâu cũng thua trước nam nhân này chỉ trong tích tắc.

    "Sao anh có thể độc ác với tôi vậy chứ?" Cô hét lên trong tức giận, cả hai tay đều bị anh khóa chặt nên liền dù chân để ra đòn.

    Trần Mặc Cảnh nhanh chóng dùng một tay để khóa chặt hai cổ tay cô, một tay nhanh chóng giữ lấy phần bắp chân đang định tấn công anh. Khóe môi anh khẽ cong lên thể hiện một ý đồ khó nói. "Tôi không những độc ác với em mà còn độc quyền chiếm hữu em."

    Hết Phần 7
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2019
  10. Trang10Siio Quỳnh Trang

    Bài viết:
    0
    Phần 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phần 8

    Bàn tay Trần Mặc Cảnh khẽ trượt theo đường cong của chiếc đùi trắng hồng đầy sức nóng của thân nhiệt nữ nhân. Vuốt ve nó một hồi lâu, anh mới bắt đầu cầm lấy chân cô kéo lên bằng với độ cao của eo mình.

    "Cảnh, anh dám.. Bỏ tôi ra" Dương Hiểu Tình hét lên, ánh mắt đã đỏ hoe với lòng hận thù với nam nhân ngay trước mặt.

    Trần Mặc Cảnh có nghe như không, cơ thể của cô hiện tại hết sức ngọt ngào khiến anh đã động liền không muốn rời. Từng đường đi của tay anh giống như một liều thuốc kích thích khiến màn dạo đầu của cuộc chơi trở nên hoàn hảo.

    "Cảnh.. Đừng mà" Cô sợ hãi đến mức cả người cứ run lên, cô không kháng cự lại được anh. Càng không tỏ ra mình mạnh mẽ, hay là mặc kệ cử chỉ của anh như trong suy nghĩ của mình.

    Cả thân thể kiều mỹ nằm gọn trong tầm mắt Trần Mặc Cảnh, anh ghì mạnh cổ tay cô vào cửa phòng chỉ với một bàn tay lớn của mình. Tay còn lại thì thoải mái rong chơi đến hai núi đồi đang nhô lên qua làn vải trắng mỏng manh.

    "Cơ thể mới lớn của em chỉ khi này thưởng thức mới để lại hương vị trọn đời" Anh đưa tay qua lớp váy mỏng bên dưới, bỏ qua khu vực huyền bí ẩm ướt, cái nơi được cho là tuyệt hảo của dục vọng mà từ từ trườn theo đường cong của eo đi đến khoảng đồi hồng hào.

    Nơi đó nhô lên cứng cáp, mền mại thật khiến anh thích chơi đùa.

    Vẻ mặt anh không biểu lộ nhiều, nó vẫn còn cái cương nghị, chính trực, lành lạnh thoáng qua của một người đàn ông trong tuổi thành đạt. Lí trí anh chạy theo men cảm xúc của cơ thể cô, nắn bóp nơi mẫn cảm của cơ thể nữ nhân một cách chuyên nghiệp.

    Chiếc váy trắng mỏng manh kia gần như đang chế đi sự hoàn mĩ khá nhiều, anh chịu không nổi cái sức nóng của dục vọng này nhanh chóng mạnh tay gỡ nó xuống. Hai dây váy mắc lại ở bờ vai gầy của cô gái, nhưng cũng trễ xuống phẫn nào để lộ bộ ngực chưa tròn trịa của thiếu nữ.

    Cổ tay Dương Hiểu Tình được buông lỏng, giờ cô mới cảm nhận được nó đang tê lên. Anh gần như bỏ đi ngay sau đó, tay đưa lên xoa hai cực thái dương. Tội giết người với tội cưỡng bức thân xác cô, lúc này anh vẫn muốn thử ngồi tù vì cái dục vọng nồng nhiệt đó hơn. Tại sao càng lớn cô lại có đủ tính kích thích của phụ nữ vậy chứ? Đau đầu chết được.

    "Tình, một ngày nào đó tôi sẽ tìm lại hương vị mật ngọt này. Đừng hận tôi" Trần Mặc Cảnh đưa tay lên vuốt tóc một cách khó chịu, anh thực sự không kìm được cái chất kích thích này. Chỉ biết để lại lời cảnh báo trước.

    Dương Hiểu Tình ngồi ngục xuống sàn nhà, ôm lấy cơ thể mà đau đớn trong câm nín.

    Trần Mặc Cảnh một lúc sau quay lại nhìn đưa mắt nhìn Dương Hiểu Tình, anh đúng là đã kìm nén từ rất lâu không phải hiện tại, mà là từ trong quá khứ từ khi cô chưa đủ tuổi trưởng thành. Cái năm cô mười một tuổi, anh đã hai mươi cũng là cái tuổi ăn chơi đàm đúm nhưng không anh lại chỉ động lòng với một cô nhóc. Trước giờ đến một cô gái anh cũng chưa động chạm, anh ghét nữ nhân, ghét cả người phụ nữ sinh ra mình. Một cô bé ngây thơ giờ bị anh làm cho bẩn đục, nhưng anh lại chẳng thể dịu dàng bởi vì gì? Có khuất mắc gì sao?

    Thoáng qua hơi lạnh của gió cuối Thu, Trần Mặc Cảnh định hình lại tâm lí của mình. Anh sai, đúng là anh sai, nhưng cái sai đó lại khiến anh không phải kìm nén đến mức phải ngậm đắng quay lưng. Chợt anh mới nhận ra cái lí do anh đến đây.

    Trần Mặc Cảnh quay lại đi về phía bàn uống nước, cầm chiếc cặp lồng nhỏ bước đến phía Dương Hiểu Tình.

    Anh khẽ ngồi xuống, nhìn người con gái vẫn còn ám khí sợ hãi, anh đúng là quá manh động rồi. Nhưng sự nóng vội của nam nhân trước tình cảnh này quả có sai cũng chẳng mấy đáng trách.

    "Tình, ăn chút cháo chứ? Tôi đoán em chưa ăn gì" Trần Mặc Cảnh vừa nói vừa mở cặp lồng ra, mùi cháo thịt thoảng khắp căn phòng lớn.. Thật may, nó vẫn còn nóng anh cứ nghĩ nó nguội rồi chứ?

    Dương Hiểu Tình khẽ ngẩng mặt lên nhìn nam nhân trước mặt, anh định chơi xong dỗ bằng cách này à? Lại còn chọn đúng thứ cô thích nữa. Anh rốt cuộc là muốn cả đời này cô dù muốn hận thù vẫn phải lưu luyến anh sao?

    "Đừng từ chối, nhìn em tôi biết em thích" Anh khẽ đưa tay xoa đầu cô, một trong những cử chỉ cô rất thích nhận được từ anh mặc dù nó cứng ngắc.

    Dương Hiểu Tình hất mạnh tay Trần Mặc Cảnh ra khỏi đầu mình, anh nghĩ mình đang làm gì vậy? Cô dù muốn nhưng rất đau, cổ họng đã nghẹn lại đến mức chỉ muốn tìm một khoảng trống hét lên hết những nỗi lòng đau thương.

    "Giận hả? Chẳng phải em nói em 19 tuổi rồi sao?" Khóe môi Trần Mặc Cảnh cong lên một đường tinh tế, đủ ý đồ xấu xa của một nam nhân để đe dọa cô gái nhỏ kia.

    Mắt Dương Hiểu Tình trợn tròn nhìn Trần Mặc Cảnh, rồi lại ngục mặt xuống gối nín thinh. Không gian vắng lặng đi chỉ còn hơi thở của hai người. Anh sau đó cũng có ý định rời đi, chỉ đợi cô trấn tĩnh tinh thần rồi nói vài lời. Thời gian này anh khá rỗi, gặp lại được cô rất vui nhưng không ngờ lại mang nhiều đau khổ cho cô đến vậy. Giờ cũng lạnh rồi, chiếc váy mỏng manh này chẳng mấy có thể phủ ấm cơ thể nhỏ của cô. Có nên mở lời nói cô đi ngủ rồi anh sẽ đi không?

    Trần Mặc Cảnh khẽ vỗ vai Dương Hiểu Tình vài cái nhưng không thấy động tĩnh gì. Sau đó cũng đưa tay vén vài lọn tóc rũ rượi trước gối cô rồi đưa người lựa góc để nhìn cô rõ hơn. Im lặng vậy hóa ra đã ngủ, trông cô cũng khá vô tư mắt chưa ướt vậy hẳn là chưa khóc.

    "Mạn phép ôm em ngủ một đêm được chứ?" Anh nhỏ giọng hỏi cô.

    Trần Mặc Cảnh không chần chừ lâu, anh nhanh chóng đóng nắp cặp lồng lại sau đó khẽ ẩm cô lên giường. Anh biết dù gì cô cũng sẽ không cho nên thay vì mượn thời cơ này lấn đến, sáng mai cố dậy sớm rồi chuồn cũng không muộn.

    Đặt cô lên giường, anh dùng thiết bị tự đồng kéo rèm, đóng tắt điện khắp căn biệt thự rồi tiến đến gần cô.

    Mùi hương trên người cô quả rất ngọt ngào, không giống năm xưa vẫn dùng những hương vị của lũ trẻ. Cô quả là có thay đổi nhưng với một con quái thú như anh, có phù hợp để hưởng lợi phẩm này không? Anh từng nghĩ mình từ bỏ tất cả để làm một người bình thường nhưng để tìm được sự sống điều đó anh không thể lật ngược lại.

    "Hết đêm nay, nếu không gặp lại. Em vẫn sẽ nhớ tôi chứ?"

    Hết Phần 8
     
  11. Trang10Siio Quỳnh Trang

    Bài viết:
    0
    Phần 9: Mạc Tuấn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Hiểu Tình khẽ cựa người quay sang phía Trần Mặc Cảnh, cảm giác thiếu thốn cái gì đó để ôm với cô rất khó chịu nên cũng khua bừa lấy thứ trước mắt rồi rúc vào lòng anh. Trong mơ màng cô cảm nhận được mùi hương quen thuộc nhưng cũng cố lờ đi, bởi lần trước cô không nhầm nó đã được thế bằng một hương khác. Nhưng cũng chả hẳn là thể, có thể cô vờ đi là không biết anh bên mình chăng? Đôi mắt cô không dám mở mà đưa sự ham muốn nhỏ bé của mình ôm lấy anh. Anh ấy nói sẽ không gặp lại sao cô thấy nhói thế? Hóa ra bị làm nhục đến mức chẳng dám ngước mắt nhìn anh nhưng lại muốn níu kéo. Nói cô nghe đó có phải là tình yêu không? Hay cái tuổi mười chín vẫn còn quá non dại?

    Anh hỏi cô vẫn sẽ nhớ anh hay sao? Đúng sẽ là nhớ anh, vẫn sẽ nhớ nhưng sẽ không non trẻ mù quáng nữa. Anh biết không năm năm trước, cô chờ anh như một con ngốc đến một bữa ăn cũng chẳng thèm ngó mà chỉ biết đứng chờ anh quay lại. Năm đó anh bỏ đi vì gì? Vì không bảo vệ được cho cô sao? Sao anh có thể ngốc đến vậy chứ?

    Trần Mặc Cảnh năm đó tại sao lại như vậy chứ? Anh biết một cô gái mười bốn tuổi ngây thơ chờ đợi cái tình yêu lâu dài đến mức nào không? Rồi anh bỏ đi chẳng một lời nói, điện thoại gọi hơn trăm cuộc không bắt máy, tin nhắn cũng chẳng ít hơn rồi anh không trả lời. Cuối cùng cô nắn nót viết thư tay gửi anh nhưng không có hồi trả lại.

    Năm đó, Dương Hiểu Tình còn nhớ như in cái cảm giác ngờ ngợ khi mới ngủ dậy liền nhận được tin Trần Mặc Cảnh đã sắp xếp đồ đạc quay về nước. Cô chỉ biết cười lớn, cười đến mức không thể cười được nữa vì phải nhường phần cho nước mắt.

    "Hóa ra là anh đã đi rồi" Đó là câu nói mỗi khi cô chạy qua phòng anh nhưng khi mở cửa ra chỉ có một không gian trống rỗng như những phòng dành cho khách khác. Cô thực sự mệt mỏi đến mức nghẹn thở. Cô biết ngay từ đầu là cô sai, là cô bắt buộc cái tình cảm này cũng được anh chấp nhận bước đến cùng. Nhưng rồi tất cả chỉ dừng lại ở một buổi sáng đầu hạ.

    Nhiều lần đã thử bay qua Anh Quốc nhưng lại nhận được tin anh bận học, mỗi lần đều là anh bận học. Anh à! Cô ấy đã rất nhớ anh.

    [..]

    Một buổi sáng cuối Thu, Dương Hiểu Tình tỉnh dậy như thường ngày cũng chẳng thèm ngó ngàng đến xung quanh. Cô tự vệ sinh cá nhân rồi thay đồ, chuẩn bị sách vở đến trường. Không khí vẫn như mọi ngày chỉ là cô vẫn đang ngượng ép bản thân mình không có gì xảy ra, khi cô tỉnh dậy mùi hương của anh vẫn còn rất rõ bên cạnh. Anh đi thật rồi sao? Về Anh Quốc à?

    Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy trên con đường thân quen, sắp đến trường rồi nhưng sao cô muốn đổi hướng vậy chứ? Nếu anh về Anh Quốc thì chỉ còn nửa tiếng nữa sẽ lên chuyến bay gần nhất. Liệu cô chạy đến sẽ níu kéo được chứ? Cô sợ lắm cái cảm giác phũ phàng.

    "Quay xe nhanh, đi đến sân bay gần cho tôi" Dương Hiểu Tình nắm gọn chiếc điện thoại trong tay vội vã lên tiếng với bác tài.

    Chiếc xe phanh gấp lại, sang đường đi thẳng đến sân.

    Bước chân vội vã cũng đầy hụt hẫng khi vừa bước xuống sân bay thật ra không phải là chậm trễ mà là cô không đủ can đảm để bước đến.

    Người đàn ông kia đang bước những bước chân chậm rãi đến quầy soát hàng để vào bên trong rồi, anh ấy đang bước đi rồi. Hóa ra không phải là mơ, mà là anh ấy đang đi rồi.

    "Trần Tổng, cô gái đó có vẻ đến tìm anh." Thư kí Lý đưa mắt nhìn Dương Hiểu Tình rồi quay lại thông báo với Trần Mặc Cảnh.

    Vẻ mặt anh vẫn chẳng biểu lộ bất kì cảm xúc nào chỉ khẽ lắc đầu lên tiếng. "Đi thôi. Về nước"

    Dương Hiểu Tình nín thở một lúc, định hình lại chính mình. Cô biết mình muốn gì, cô biết mình nên làm gì. Cô đã có thể tha thứ hết cho anh. Nhưng có lẽ nên dừng lại ở đây, bước chân cô chậm lại đợi bóng anh khuất rồi quay lưng rời đi.

    Tháng năm trôi qua khiến một người con gái thay đổi đến mức người tiếp xúc cũng dần mất thiện cảm. Ba mẹ cũng nới hẳn vòng tay che chở ra, họ muốn cô tự làm những gì mình muốn, không muốn gò bó cấm đoán quá nhiều.

    Kì thi học sinh giỏi toàn trường gần như đã đến gần hơn. Lần này người đạt giải cao nhất sẽ được một suất du học Anh Quốc bao chọn chỗ ở, ăn uống trong một năm.

    Dương Hiểu Tình cũng là một trong những đối thủ đứng đầu, cô bây giờ từng ngày trôi qua chỉ biết ôm sách vở rồi đi ngủ, ngày cũng chỉ ăn qua chút đồ lót dạ.

    Thời gian ở trường gần đây với Dương Hiểu Tình thực sự quá sức chịu đựng, cô mệt mỏi với thân phận một con mọt sách, gia đình bình thường. Mọi thứ cứ chèn ép lên cô với những lời đồn đại khó nghe, bạn bè trong lớp chẳng ai ưa. Hôm nay cô lại phải vác cái thân lên lớp, bọn họ lại bắt đầu nói mơ nói màng khi cô vừa kịp tiến vào.

    "Bày đặt lấy suất du học không biết lựa sức. Tao nói cho chúng mày nghe, không phải Liêm Chính bị đánh đến tàn tật thì cũng không ai biết cô ta dựa sức nam nhân quyền thế vươn lên đâu"

    "Đúng đúng, học trưởng thật đáng thương"

    "Đáng thương?" Dương Hiểu Tình lạnh giọng lên tiếng, chiếc cặp trên tay cô không kìm nổi nóng giận đã đàn áp thiên kim họ Lục.

    Lục Ái Mĩ tức giận đứng dậy, cả bộ mặt trang điểm nhẹ bị chiếc cặp làm cho đỏ bừng lên cộng thêm chút sức nóng thì thiên kim họ Lục như mất giá khá nhiều.

    "Con khốn mày dám làm càn lấn tới?" Lục Ái Mĩ khẽ cong khóe môi bước đến gần nơi kẻ gây án.

    Vẻ mặt Dương Hiểu Tình không chút thay đổi, cô vốn ghét không muốn đụng. Đúng cô vì cái danh phận nghèo khổ bước vào môi trường này cũng là do ba sắp đặt. Bọn họ cũng chẳng yên thân, bản thân cô im lặng quá lâu sẽ không nhịn nổi.

    Từng bước chân của Dương Hiểu Tình chậm rãi đến mức họ có thể đuổi theo nhưng với thái độ khác thường của cô thì không ai dám.

    Dương Hiểu Tình cũng chẳng biết mình nên làm gì, cô chỉ dạo bước đi trên vỉa hè rồi đến một nơi nào không hay biết. Đường phố vắng vẻ, hoang sơ quả là rất xa lạ.

    "Cô em, đi chơi với anh đi" Một gã đàn ông níu lấy tay cô, mùi rượu từ hắn bốc lên nồng nặc khiến cô vô cùng khó chịu.

    Dương Hiểu Tình lạnh nhạt giật tay mình lại, một ánh mắt cũng không thèm đưa nhìn hắn ta rồi rời đi khá nhanh. Cô không biết mình ở một nơi nào, khá xa lạ chỉ có những căn nhà cũ kĩ, vài người dân khổ cực bưng bê gì đó.

    "Tình, em cũng muốn vào à? Vào đây" Một nam nhân khoác vai Dương Hiểu Tình, hình như anh ta quen cô.

    Dương Hiểu Tình nhận được lời mời chào cũng bước theo anh ta, chẳng biết ở nơi cũ kĩ như vậy thì có gì.

    "Trốn học đi chơi à? Không ngờ mọt sách cũng thế.. Em biết anh chứ?"

    Cô không trả lời chỉ biết nhấc chân đi theo anh.

    "Em kì thật đó cũng là dân nhà nghèo mà. Anh là Mạc Tuấn học khối trên cũng thường trốn học, chắc em không biết" Mạc Tuấn khá gần gũi, liên tục vỗ vai Dương Hiểu Tình sau nỗi câu nói.

    "Chào anh" Dương Hiểu Tình quay sang mở lời với Mạc Tuấn, có lẽ đây sẽ là một người bạn đầu tiên của cô. Nghĩ ra cũng khá thú vị.

    Anh ta ngờ ngờ nhận lời chào từ cô "Anh có cảm tình với em rồi, thật xinh đẹp"

    Hết Phần 9
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...