Dù chỉ một chút Tác giả: @makebyGau Thể loại: Truyện ngắn Góc Góp Ý * * * Trên đời này Sinh - Lão - Bệnh - Tử liệu có đáng sợ bằng con người chàng? 18 tuổi đạp máu ngồi lên ngai vàng. 22 tuổi vì giữ gìn ngôi vị mà không tiếc rẻ mạng sống của dân chúng, mặc kệ sự lầm than chết chóc mà chinh chiến khắp nơi. Một con người máu lạnh như chàng lại một lòng một dạ yêu một vị tiểu thư con nhà quan nhỏ. Nhưng khi ấy ta cư nhiên lại trở thành vật cản đường của hai người, trở thành hoàng hậu cao quý dưới một người trên vạn người. Nhìn chàng và người đàn bà khác trên chiếc giường vui vẻ cười đùa. Thấy ta bước vào trên tay cầm thanh kiếm sắc nhọn, chàng nheo con mắt hẹp dài nhìn ta. Lần đầu tiên ta thấy chàng nhìn ta chăm chú đến vậy. Người đàn bà trên giường hoảng loạn núp sau lưng chàng. Ta nhìn cảnh ghê tởm này đến chướng mắt, cố hết sức hạ giọng xuống hỏi chàng. "Chàng đã từng chỉ một chút để tâm đến ta chưa?" "Chưa từng!" Giọng nói dứt khoát của chàng vang lên như vạn tiễn xuyên thấu trái tim này mà không chút lưu tình. Thì ra chàng chưa từng yêu ta, chỉ một chút cũng không có. Bất giác đưa tay lên đè nén trái tim đang rỉ máu. Giương mũi kiếm sắc nhọn lên hướng về chàng, nhưng chẳng hiểu sao ta lại không thể ra tay với chàng được. Đành lệnh mũi kiếm sắc nhọn tiến về phía ả đàn bà kia. Mũi kiếm cứ thế xuyên qua tim nàng ta, liệu chàng có đau lòng vì nàng ta không? Có lẽ chàng cũng không ngờ rằng ta lại làm như thế. Lúc chàng đẩy ta ra thì cũng đã quá muộn rồi. "Hahaha!" "Người đâu lôi hoàng hậu ra, nàng ta phát điên rồi." Phải ta phát điên rồi! Ta điên nên mới yêu chàng sâu đậm đến thế! Ta điên nên mới tự nguyện hi sinh chính mình trở thành quân cờ giúp chàng thâu tóm quyền lực. Chàng đau lòng ôm xác nàng ta bên giường. Chàng cũng biết đau lòng sao, cũng phải thôi, người trên chiếc giường kia là vị tiểu thư mà chàng ngày đêm thương nhớ mà. Bị chàng nhốt bên trong gian phòng lạnh lẽo, ta cũng không quá bất ngờ về quyết định này của chàng. Cánh cửa bị đẩy ra thô lỗ, thấy chàng bước vào trên tay cầm thanh kiếm còn chưa khô máu. "Ngươi đoán xem ta vừa làm gì?" "..." "Ta đã tiễn cả nhà ngươi sang bên kia để tế cho nàng ấy rồi." Ta hoảng hồn xông lên túm lấy áo chàng. "Hoàng hậu điên rồi thì ta sẽ điên cùng hoàng hậu." Ta ngã xuống dưới chân chàng, nước mắt cứ thế rơi trên mặt gỗ lạnh như sẽ chẳng bao giờ ngừng. Thì ra để trả thù cho nàng ta, chàng có thể làm mọi thứ. Chàng giết cả nhà ta rồi! Chàng dập nát hết thảy mọi thứ ta có thể nương tựa rồi! Đến cuối cùng chàng vẫn chẳng hề dành một chút tình cảm cho ta. Ta đấu tranh cả đời cuối cùng cũng chẳng còn lại gì cả. Chàng thiếu niên năm xưa của ta đâu rồi, người đã cứu ta trên núi Ngự Thiện rốt cuộc ở đâu rồi. Chỉ vì một câu "Đợi ta" của chàng mà ta đã đánh mất tất cả, ta đợi chàng đến mệt mỏi, đến tan nát rồi. Xin lỗi chàng! Ta kiệt sức rồi! Ta không thể đợi chàng được nữa! Kìm nén lại ta lau nước mắt, nhanh tay rút dao bên thắt lưng chàng kề bên cổ. Chàng vội vã tiến lên muốn cướp dao, ta lùi lại. "Chàng đứng đó!" "Bỏ dao xuống được không, cần gì ta cũng đáp ứng nàng, chỉ cần nàng bỏ dao xuống thôi." "Chàng sợ mất đi quân cờ như ta sao?" Chàng không nói gì. Thì ra là thế. "Chàng còn nhớ nó không." Tay run rẩy giơ viên ngọc bội luôn được giữ cẩn thận bên người lên. Trên khuôn mặt chàng giờ đây chứa đựng đầy sự hoang mang. "Sao ngươi lại có nó." "Chàng không ngờ sao, chàng không ngờ người cùng chàng trên núi Ngự Thiện là ta sao." "Không thể nào." "Ta đợi chàng ngần ấy năm, chịu đựng đủ mọi sự ghẻ lạnh của chàng, cuối cùng ta nhận lại được gì. Trước đây ta vẫn luôn hỏi lòng, chịu đủ mọi đau khổ vì chàng liệu có đáng không? Giờ thì rốt cuộc ta cũng có đáp án rồi nhưng ta có thể làm được gì. Coi như ta chịu mọi đau khổ này để trả lại món nợ trên núi Ngự Thiện với chàng đi. Bây giờ chúng ta không ai nợ ai nữa. Cuộc đời này của ta coi như cũng nếm đủ rồi." "Là nàng sao? Tại sao ngay từ đầu nàng không nói với ta." "Có thể sao, tính mạng trên dưới Lã gia đang bị uy hiếp, lúc ấy ta có thể sao. Chỉ là ta không thể ngờ, người thân ta dùng tính mạng để bảo vệ lại bị người ta yêu bằng cả sinh mạng giết chết trong một đêm. Chàng bảo ta phải làm gì đây? Chàng bảo ta phải ăn nói với họ dưới hoàng tuyền thế nào đây." "Xin lỗi! Lúc đó ta nghĩ nàng ta chính là cô nương năm ấy nên khi mọi chuyện xảy ra ta thực sự đã rất giận giữ. Ta thực sự hối hận rồi. Giờ ta không bắt nàng phải tha thứ cho ta, nhưng xin nàng hãy bỏ bao xuống, được không?" "Chàng biết không, ta đã từng nghĩ đến cảnh chúng ta sống hạnh phúc đến già. Nhưng ta không cách nào đi tiếp được nữa rồi!" "Nàng có thể!" "Ta không thể, ta mệt rồi. Kiếp này của ta gặp được chàng đã rất đau khổ rồi. Ta khao khát được giải thoát khỏi chốn thâm cung cô quạnh này. Bỏ lại tất cả kí ức giữa ta và chàng." Nàng động mạnh con dao, trong khoảnh khắc ấy nàng cười rất tươi. Thân hình mỏng manh cứ thế rơi xuống, rất nhanh được ôm lấy. "Tại sao, nàng tại sao lại giày vò ta bằng cách này." Giơ tay còn ấm máu lên xoa đi nước mắt chàng, lần đầu tiên ta thấy chàng khóc. Ta cố gắng cười thật đẹp. "Chàng thấy ta có đẹp không?" "Nàng rất đẹp." "Nếu như chúng ta gặp nhau ở kiếp sau, chàng có thể yêu ta dù chỉ một lần thôi, có được không?" Hết.
Chào bạn. Mình là Cô Bé Mặt Đường đến đây để góp ý truyện. Vì không tìm thấy link Thảo Luận - Góp Ý nên mình xin phép góp ý bên dưới truyện luôn. Mình chỉ góp ý dựa trên suy nghĩ và ý kiến riêng của mình, có gì không phải mong bạn bỏ qua nhé! Bấm để xem 1. Hình thức Ưu điểm: Văn phong, cách bạn tách đoạn ra để bài không rối mắt, cách bạn dựng nên lời thoại và hoàn cảnh, mọi thứ mình đều thích. Bạn không teencode, không viết tắt, ít lỗi chính tả. Mình nghĩ bạn dùng lời thoại nhiều, nhưng không bỏ quên việc diễn tả tâm trạng, và hành động của nhân vật trong lúc cuộc hội thoại diễn ra. Khuyết điểm: Thứ nhất, lỗi chính tả sương sương. Bấm để xem Giận giữ Thứ hai, theo mình thôi nha, là không nên dùng "..." để biểu thị sự im lặng của nhân vật. Thay vào đó bạn có thể diễn tả bằng câu từ: Ánh mắt nàng lờ đờ nhìn chàng. Tai nàng nghe rất rõ những lời chàng nói, nhưng môi chẳng thể mấp máy nói thành câu. Đây chỉ là ví dụ thôi. 2. Nội dung Trước tiên, cảm nhận của mình khi đọc xong câu chuyện, câu nói in vào đầu mình đó chính là "Nếu như chúng ta gặp nhau ở kiếp sau, chàng có thể yêu ta dù chỉ một lần thôi, có được không?" Câu nói có vẻ như là một câu hỏi, và cũng như một lời cầu xin, rằng nàng ta đã chịu quá nhiều sự ghẻ lạnh từ chàng, và mong muốn kiếp sau được hạnh phúc bên vòng tay của người mình đem lòng yêu thương. Cái câu này làm cho mình đau tim thiệt sự. Đối với 1 đứa chậm tiêu như mình thì sau khi đọc xong, mình vẫn không hiểu tại sao nàng ta không cho chàng biết từ sớm, rằng mình là người con gái đó. Lý do ở đây đối với mình chưa rõ ràng và khá mập mờ. Và mọi chuyện cũng từ đó mà ra. Nhân vật nữ chính trong truyện đã trách nam chính vì sao lại giết chết gia đình nàng ta, câu trả lời là vì chàng ta si tình, ngỡ rằng người con gái bị nàng thẳng tay đâm chết là người chàng yêu. Nhưng còn nàng thì sao, cũng chỉ là một kẻ si tình, bị chàng ghẻ lạnh đến mức phải giết chết người con gái bấy lâu nay cản đường nàng. Ở đây, đối với mình chính là có qua có lại . Mình cảm thấy cả hai nhân vật đều có dã tâm, và đều có phần sai. Nhưng mình thấy hơi tiếc, lời thoại của bạn rất hay, cảm động, và đi vào lòng người, vậy thì tại sao lại không thêm những tình tiết miêu tả tâm lý nhân vật nhỉ? Như vậy thì phân đoạn cuối sẽ càng hay hơn nữa đấy. 3. Tổng kết Bên trên đều là ý kiến riêng của mình, có gì không phải mong bạn bỏ qua nhé. Chúc bạn sẽ có những sáng tác hay hơn nữa.
Cảm ơn bạn đã dành ra chút thời gian để đọc và nhận xét tác phẩm của một đứa viết lách như mình! Cách bạn nhận xét khiến mình cực kì ấn tượng. Mình xin ghi nhận và sửa đổi trong các tác phẩm tiếp theo. Mình viết còn khá non tay nên mình nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Những tác phẩm tiếp theo của mình mong là sẽ không làm bạn thất vọng. ^^