Dư âm

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Bối Bối, 2 Tháng mười 2018.

  1. Bối Bối

    Bài viết:
    0
    Ngồi nơi đây, quán vắng nhạc du dương mà lòng thì trống trãi mênh mông. Muốn đưa hồn theo điệu nhạc cho vơi lắng những tâm tư. Hay muốn đưa theo gió thoảng qua muôn nẻo dòng đời.

    8 năm chung sống, 8 năm không ngắn cũng không qua dài để tôi hiểu và cảm nhận. Có những việc đi quá nhanh, nhanh đến nỗi tôi không thể níu kéo được vậy là tôi phải buông tay buông 1 cách quá đau. Đau của những tổn thương về tinh thần và thể xác, cái tổn thương về mặc tinh thần, qua lớn và quá sâu. Chưa từng nghĩ tôi sẽ chảy quá nhiều tổn thương và mất mác, đành im lặng bỏ xuống và buông xuôi tất cả. Bỏ chạy đi xa bỏ lại sau lưng tất cả thị phi tôi đang nhắn chìm tôi, tôi chơi vơi đến như con thuyền lạc dòng. Trôi mãi không thể dừng, muốn dừng mà vẫn không thể.


    [​IMG]

    Với tôi chưa từng nghĩ sẽ kết thúc cuộc hôn nhân mà tôi từng vun đấp từng yêu thương, muốn sống trong cái ấm áp của gia đình nhỏ ấy. Cũng chưa từng nghĩ rồi mình phải nhắm mắt lại, thôi không suy nghĩ nữa.

    Có những ngày tôi lạc lõng giữa muôn người, nhìn ngắm niếm trải và lặng lẽ nước mắt rơi. Có khi thấy tủi cho bản thân, thấy mình quá tệ. Tệ đến nỗi không có lấy 1 chút của hạnh phúc, 1 chút của vị tình yêu ấy. Lủi thủi nhìn xuống, chẳng dám ngước lên nhìn. Cũng chẳng dám ước ao sẽ được, chỉ biết giấu kín dả tạo qua nụ cười với bản thân. Thủ thỉ rằng "rồi sẽ qua thôi"!


    [​IMG]

    Có nỗi nhớ đến se thắt lòng, nhớ con nhưng không thể gặp. Muốn ôm con vào lòng, xiếc chặt ngủ cho thật say. Có thế thôi mà vẫn không dám, muốn chạy qua đó ôm con về lại không dám. Nhưng lòng bị dày vò mãi không ngưng, chẳng dám nói ra cũng chẳng dám nhắc. Nhắc ra rồi biết phải làm sao!

    Có thể tôi là người mẹ hay người vợ không tốt trong mắt mọi người. Nhưng tôi chưa từng quên các con tôi, tụi nó vẫn là niêm tin sống và là hi vọng đê tôi vươn lên. Kệ mặc đời có dèm pha, mặc những ai coi thường tôi. Không mong gì chỉ con con khỏe mạnh, để mẹ yên tâm bước qua bão tố trước mắt.

    Nhìn lại sau lưng chỉ mõi mình đi và về, những cảm giác muốn và cần đã không thể chạm tới nữa. Có những mơ ước từng mong ước bây giờ đã chìm sâu hay đã tan biến. Đối điện 2 người như xa lạ, từ quen thuộc đến lạ lẵm dị thường. Từng nhìn thấy vui mừng nôn nao, để rồi hết cảm giác thay vào vô vị. Những việc tôi đã làm cho chở nên vô nghĩa, biết bao nhiêu lo lắng tan biến vào thời gian. Sự chân thành và tình yêu vô bờ của tôi chở thành gì đây. Không giá trị hay mất giá trị, tôi tự hỏi mình đã sai và đúng ở đâu. Nhìn lại mình giữa năm tháng qua đã trải qua bao nhiêu thăng trầm của sự đời. Để bây giờ muốn khóc cũng không thể khóc, cười thì quá dả tạo. Sống kép lại thì quá dể nhưng để quên thì không thể nào..
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười 2018
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...