Đề: Em hãy hóa thân thành nhân vật người lính trong bài thơ " Đồng Chí " của Chính Hữu. A. MB :(Tham khảo các bài hát để dẫn vào bài văn) Cách 1: "Một ba lô cây súng trên vai Người chiến sĩ quen với gian lao" Giai điệu bài hát ngân vang, kỷ niệm trong tôi lại ùa về với những ngày đầu kháng chiến chống Pháp vô cùng khó khăn gian khổ. Phải chăng tình đồng đội keo sơn là một trong những nguyên nhân góp vào chiến thắng lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu? Cùng tôi dõi theo câu chuyện về anh, người đồng đội thật thà, chất phát mãi không thể quên theo thời gian. Cách 2: Đồng đội ta.. Chia tay nhau đứng trong chiến hào chật hẹp Chia tay nhau cuộc đời chia tay nhau cái chết. Lời bài hát ảm đảm, khiến tôi nhớ lại ngày đầu ra chiến trận nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc lên đường chiến đấu giải phóng dân tộc khỏi ách áp bức của thực dân Pháp. Tôi vẫn nhớ như in những kỷ niệm giữa tôi và anh, người đồng đội cùng chung chí hướng, vạch sẵn mục đích của mình trên con đường giải phóng dân tộc. Cùng tham gia kháng chiến, quyết sinh quyết tử vì Tổ Quốc. Những kỷ niệm sâu đậm sẽ mãi không thể phai nhòa trong tâm trí tôi. B. TB: 1. Bảy dòng thơ đầu: Nhớ lại những ngày đầu gặp gỡ, tôi và anh đã chia sẻ với nhau về hoàn cảnh của mình. Tôi và anh đều là người con của những vùng quê "nước mặn đồng chua" còn làng tôi lại là vùng đất khô cằn "đất cày lên sỏi đá" quanh năm chẳng thể canh tác được. Cuộc sống ở những miền quê nghèo khó, cơ cực, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Khó khăn, lam lũ là thế nhưng theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ Quốc, chúng tôi sẵn sàng để lại những công việc đồng áng còn đang dang dở để lên đường chiến đấu. Vốn trước lúc nhập ngũ, chúng tôi là người xa lạ, mỗi người ở một phương trời, chẳng hẹn mà quen nhau, trở thành đồng đội của nhau. Cái gặp gỡ tình cờ ấy được xuất phát từ lòng yêu nước và khao khát đánh giặc cứu nước. Ngay từ buổi đầu gặp gỡ của những con người cùng chung cảnh ngộ xuất thân mà sự gắn bó tương đồng trở nên mật thiết hơn nhờ sự gắn bó không thể tách rời như anh em ruột thịt ấy mà chúng tôi cùng hướng đến một nhiệm vụ mà một lí tưởng trong chiến đấu. Tình đồng chí này bền chặt trong sự chan hòa, chia sẻ mọi gian lao cũng như những niềm vui ngoài mặt trận. Chính trong những ngày thiếu thốn, khó khăn ấy từ "xa lạ" chúng tôi đã trở thành tri kỉ của nhau. Để rồi, từ trong tâm khảm của mỗi chúng tôi, bỗng bật thốt lên hai từ "đồng chí", ngắn gọn mà ngân vang, giản dị thiêng liêng vô cùng. Biểu tượng mà chúng tôi luôn đem theo bên mình chính là cây súng, vũ khí kề vai sát cánh với chúng tôi trên mọi mặt trận, nhiệm vụ đặt trên cây súng ấy chính là mang hòa bình về cho đất nước và sẻ chia những khó khăn cùng đồng đội trên chiến trận. Chính đêm trăng giá rét hôm ấy, anh và tôi dưới sự thiếu thốn và khó khăn mà đã trở thành anh em ruột thịt của nhau. Anh chia sẻ cho tôi chiếc chăn rách vá, hai người đắp chung chăn dưới cái gọi là trời rét buốt giá bỗng ấm cúng lạ thường. 2. Mười dòng thơ tiếp theo là những biểu hiện của tình đồng chí: Trên sự thấu hiểu lẫn nhau, tôi biết rằng, anh ra đi để lại bao công việc bộn bề đang còn dang dở: "Ruộng nương" gửi "bạn thân cày", "gian nhà không" giờ để "mặc kệ gió lung lay". Anh để lại một mảnh ruộng, một gian nhà chưa kịp lợp lại và cả một hạnh phúc tình yêu chưa trọn vẹn. Lên đường chiến đấu, chúng tôi chấp nhận sự hi sinh, để lại nơi hậu phương bao tình thương nỗi nhớ. Nơi có mẹ già, bao người vợ trẻ và những đứa con thơ đang từng ngày trông ngóng tin con, tin chồng, tin cha trong chờ khắc khoải đợi ngày bình an trở về. Kiên quyết, dứt khoát trên mục đích đã lựa chọn nhưng dù mạnh mẽ ra đi trong lòng chúng tôi vẫn nặng lòng với quê hương đất tổ. Tâm tư ấy, nỗi nhớ nhung của anh và cũng là của tôi, là đồng chí thấu hiểu và chia sẻ cùng nhau. Chúng tôi đã từng trải qua những cơn sốt rét nơi rừng sâu hiểm độc, trong hoàn cảnh thiếu thuốc men, lại thêm trang phục phong phanh giữa mùa đông lạnh giá: Ác rách vai, quần tôi vài mảnh vá, chân không giày. Cùng hướng về một lí tưởng, cùng nếm trải sự khắc nghiệt của chiến tranh, chúng tôi chia sẻ cho nhau những tình cảm thân thương nhất để truyền cho nhau tinh thần lạc quan của người chiến sĩ. Rồi những cái nắm tay để động viên khích lệ với ý chí quyết chiến quyết thắng, vượt qua tất cả, đẩy lùi gian khổ. Những cái nắm tay đã thay cho lời nói, là một sức mạnh tinh thần trên cơ sở cảm thông và thấu hiểu sâu sắc lẫn nhau để tạo nên thứ tình cảm thầm lặng nhưng rất đỗi thiêng liêng này. 3. Một đêm phục kích chờ giặc: Dưới đêm trăng thanh vắng, anh và tôi, 2 người thủ thỉ trong không gian hoang vắng và lạnh lẽo chờ giặc là một kỷ niệm luôn ngự trị trong trái tim tôi. Không chỉ có cái giá, cái rét đang theo đuổi mà còn bao nguy hiểm xung quanh nơi núi rừng rình rập. Giữa sự sống và cái chết rất mong manh nhưng trên tinh thần chủ động ấy, anh và tôi vẫn đứng hiên ngang chờ giặc, truyền cho nhau hơi ấm để vượt qua cái gian khổ này. Đêm khuya, trăng trên vòm trời cao đã sà xuống thấp dần, ở một vị trí và tầm nhìn nào đó, vầng trăng như treo đầu mũi súng. Toàn cảnh hết sức khốc liệt, chúng tôi vẫn phải lạc quan, yêu đời để tạo động lực cho sức mạnh chiến đấu và chiến thắng. 4. Ý nghĩa: Nhớ lại một thời gian đã qua, giữa bao đau thương tôi lại thấy tự hào. Tự hào vì bao người đồng đội đã quả cảm hu sinh để giải phóng quê hương khỏi ách áp bức thực dân Pháp. Tự hào về bản thân mình cũng được đóng góp một phần nhỏ bé cho cuộc kháng chiến của dân tộc. Tự hào về bản anh hùng ca mà những người lính chúng tôi đã viết lên bởi lòng dủng cảm, đức hy sinh và ý chí vượt gian khó. Lúc này đây, tôi lại càng tự hào hơn khi khúc ca khải hoàn này được các chiến sĩ viết trong cơn đại hồng thủy trần về khúc ruột miền Trung trong những ngày tháng 10 của năm 2020. Các anh đã hy sinh trên mặc trận không tiếng súng bởi lòng cao cả, bao dung và tự nguyện ấy. Điều đó đã tô thêm vẻ đẹp tâm hồn của người lính của người cách mạng Việt Nam dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. C. Kết bài: Đúng như thế! "Chín năm làm một Điện Biên Nên vành hoa đỏ nên thiên sử vàng" Cuộc chiến dù đã lùi xa nhưng dư âm của một thời máu lửa vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim tôi. Tôi đã chia sẻ những năm tháng chiến đấu khó khăn, nhớ các anh em đồng đội. Những thành viên gia đình gắn bó trong chuyến đi hành trình dài để mang độc lập về cho Tổ Quốc, cùng nằm xuống trên mảnh đất nơi mình ghi công chiến thắng. May mắn thay tôi vẫn được trở về, trờ về với mái tóc đã bạc sương, những vết thương trên ngực mỗi khi trở lạnh lại nhức nhối. Nhưng đó chính là một phần dấu ấn trong cuộc đời tôi, cảm ơn người mẹ, người vợ và các con đã chờ tôi trở về. Với những chia sẻ chân thành trong trái tim người lính, tôi mong rằng thế hệ trẻ ngày nay hiểu được khát vọng độc lập tự do của thế hệ cha anh. Biết kế thừa và tiếp nối lý tưởng cao đẹp ấy trong công cuộc xây dựng và bảo vệ đất nước ngày càng giàu đẹp hơn.
Còn chỗ sai nữa nha, làm việc không có tâm, đừng hòng nhận kết quả tốt đẹp: >. Dừng tại đây, tránh spam bài