Đông Sang Có Xuân Về Chăng? - Tam Phuc Nguyen

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TamPhucNguyen, 15 Tháng tư 2019.

  1. TamPhucNguyen

    Bài viết:
    0
    Đông Sang Có Xuân Về Chăng?

    Tác giả: Tam Phuc Nguyen.

    Thể loại: Ngôn tình

    Văn án.

    Đông sang Xuân đến, là lẽ của tự nhiên tuần hoàn theo chu kỳ. Thế nhưng, cũng là Xuân nhưng Thừa Xuân lại ra đi không trở lại. Vĩnh viễn cũng không trở lại..

    Ngẩng đầu nhìn bầu trời. Rốt cuộc mùa đông đã qua rồi sao? Đông qua, có phải Xuân sẽ về hay chăng?

    Trích truyện

    "Tôi từng ép buộc anh?" Cô khó hiểu.

    - "Tôi không hiểu vì sao cô mới hai mươi mấy thôi mà đã đãng trí như vậy. Bây giờ cô không nhớ thì tôi sẽ nhắc lại cho cô nhớ."

    - "Nếu như chính cô không dùng thủ đoạn hạ lưu như đêm hôm đó thì cô nghĩ rằng tôi sẽ lấy cô sao? Đến tận bây giờ tôi vẫn không ngờ cô lại hạ tiện như vậy, dám chuốc rượu tôi. Rồi chụp những tấm hình lõa thể ấy uy hiếp tôi cưới cô."

    Giọng anh đầy khinh thường. Vừa nói vừa chỉ vào mặt cô. Đôi mắt anh trừng, chằng chịt tơ máu nhìn cô

    Cô nhìn lại anh. Đối diện với đôi mắt đáng sợ ấy. Thật sự nếu như anh không nhắc lại những chuyện đấy thì chính cô đã quên đi tất cả rồi.

    Nhưng bây giờ anh lại nhắc lại những hành động tuổi trẻ bồng bột ấy của cô. Bằng giọng nói giận dữ như vậy. Làm cho cô có cảm giác mình rất tội lỗi.

    Nhưng làm như vậy là vì yêu anh là sai hay sao?

    Cô đặt câu hỏi nhưng không ai trả lời cho cô. Chỉ có lí trí và con tim của cô mới trả lời được nó.

    Lí trí cô bảo nó sai trái nhưng con tim của cô bảo nó đúng đắn. Rốt cuộc cô nên tin cái nào đây.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Tam Phuc Nguyen
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng sáu 2019
  2. TamPhucNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Mùa đông năm ấy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đông sang, tuyết trắng xóa cả một vùng trời. Những cơn gió rét thổi qua khiến con người ta lạnh thấu tim gan.

    Thế mà lại có một cô gái. Thân cô không một chiếc áo ấm, khăn quàng cổ, chỉ vỏn vẹn một chiếc váy mỏng manh.

    Thân ảnh cô nhỏ bé. Đứng trước quán cafe, nhìn chăm chăm vào cửa kính ấy. Phảng phất sự cô đơn và u tịch trong đôi mắt cô khi nhìn thấy cô gái với người đàn ông, mà đích xác là chồng cô. Họ đang cười đùa trước mặt cô. Không gian bao trùm lạnh lẽo.

    Trong dòng người vội vã về nhà, mong chờ những chiếc lò sưởi ấm cúm. Nhưng chỉ riêng cô gái này lại mãi đứng đó, dẫu cho đôi chân cô đã đóng đầy băng trắng. Mặt tái nhợt, không huyết sắc. Có lẽ Thừa Xuân đã không cảm thấy lạnh nữa. Bởi lẽ nỗi đau tất da tất thịt ấy đâu thể so bằng từng cơn đau quặn thắt trong tim cô lúc bấy giờ. Đôi môi Thừa Xuân tái nhợt, mặt khí sắc. Cô quyết định bước vào bên trong. Tiến lại phía bàn, Thừa Xuân nhìn anh chằm chằm:

    - Tại sao anh nói hôm nay sẽ cùng tôi đi khám thai định kì mà tôi đợi mãi ở nhà vẫn không thấy anh? Thử đi ra ngoài tìm thì anh lại ngồi đây. Rốt cuộc là anh có ý gì đây?

    Thừa Xuân cao giọng chất vấn anh. Dường như bản thân cô khi nói những câu này cũng đang rất ấm ức nên trong lời nói của cô lại ức nghẹn như vậy. Tần Khang nhìn cô, một cái nhìn lạnh lẽo cho kẻ quấy rầy, sau đó cười nhạt từ tốn trả lời:

    - Không phải là tôi đã bảo quản lí của cô nhắn lại cho cô rồi sao? Tôi rõ ràng nói với anh ta tôi có hẹn nên hôm nay không thể cùng cô đi được.

    Nghe xong câu nói của anh, máu đã đổ dồn lên cả não, thật sự rất tức giận muốn xông lên giáng cho anh một cái tát. Song xen lẫn sự giận dữ ấy, lại là những cơn đau liên tiếp đang truyền từ con tim của cô vì những gì anh vừa nói ấy.

    - Anh bận! Là đang bận hẹn hò với con hồ ly này sao?

    Tần Khang chau mày, mặt anh nhăn nhó hiện rõ sự khó chịu. Chợt anh quát lớn.

    - Cô đừng xàm ngôn! Cô biết cô ấy là ai không mà nói như thế hả? Tôi thấy cô càng ngày quá đáng hơn trước kia. Tự tôn và lễ độ của cô mất hết rồi sao?

    Nghe anh nói như thế, nước mắt cô vô thức trực trào ra, lăn dài trên má cô. Cùng với giọt lệ mặn này là cơn đau tim can khi nãy đang tâng lên gấp bội, làm cho cô đau như ngàn cây dao đang đâm vào tim cô. Đây cũng đã không phải là lần đầu cô chịu đau đớn như thế. Nhưng lần này đau hơn những lần kia rất nhiều. Bởi lẽ những lần khác là chỉ mỗi mình cô chịu tổn thương. Còn lần này là đến tận hai người chịu tổn thương.

    - Cho dù mất hết lễ độ hay tự tôn. Thì nó không phải là vì yêu anh hay sao? Nếu không vì anh tôi cần gì phải đi theo con đường mà mình không ao ước. Đi theo cái nghề người mẫu này, chịu bao tuổi nhục vì anh. Thậm chí vì anh mà van xin những người ngoài cho tôi trình diễn cùng với anh. Để bản thân mình có cảm giác mình đang được sánh vai cùng anh..

    Thừa Xuân khẽ dừng lại, nước lại trực trào dữ dội hơn. Mặt cô lúc này lấm lem những giọt lệ mặn bi ai. Lấy tay lau đi những giọt lệ ấy, Thừa Xuân nghẹn ngào nói tiếp:

    - Dường như cả thanh xuân của tôi đều dành cho anh. Ước nguyện của tôi luôn là cùng anh nên vợ nên chồng. Vì thế tôi đã làm tất cả để được anh chấp nhận. Thậm chí mất đi tự tôn và lễ độ như anh nói. Bây giờ anh còn muốn cái gì nữa đây?

    Thừa Xuân vừa nói xong, Tần Khang nhếch môi cười nhạt:

    - Tất cả đều là cô tự nguyện. Tôi không hề ép buộc cô chuyện gì cả. Từ đầu đến cuối phải nói tôi mới là người bị cô ép buộc ấy.

    - Tôi từng ép buộc anh? - Cô khó hiểu.

    - Tôi không hiểu vì sao cô mới hai mươi mấy thôi mà đã đãng trí như vậy. Bây giờ cô không nhớ thì tôi sẽ nhắc lại cho cô nhớ. Nếu như chính cô không dùng thử đoạn hạ lưu như đêm hôm đó thì cô nghĩ rằng tôi sẽ lấy cô sao? Đến tận bây giờ tôi vẫn không ngờ cô lại hạ tiện như vậy, dám chuốc rượu tôi. Rồi chụp những tấm hình lõa thể ấy uy hiếp tôi cưới cô.

    Giọng anh đầy khinh thường, vừa nói vừa chỉ vào mặt cô. Đôi mắt anh trợn trừng, chằng chịt tơ máu nhìn cô. Thừa Xuân nhìn lại anh. Đối diện với đôi mắt đáng sợ ấy. Thật sự nếu như Tần Khang không nhắc lại những chuyện đấy thì chính cô đã quên đi tất cả rồi. Bây giờ anh lại nhắc lại những hành động tuổi trẻ bồng bột ấy của cô bằng giọng nói giận dữ như vậy làm cho cô có cảm giác mình rất tội lỗi.

    Nhưng cô làm như vậy là vì yêu anh là sai hay sao? Thừa Xuân đặt câu hỏi nhưng không ai trả lời cho cô. Chỉ có lí trí và con tim của cô mới trả lời được nó. Lí trí cô bảo nó sai trái nhưng con tim của cô nói nó đúng đắn. Rốt cuộc cô nên tin cái nào đây.

    - Dẫu quá khứ như thế nào, thì hiện tại bây giờ tôi với anh cũng là vợ chồng với nhau. Anh cũng phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng, hơn thế nữa là trách nhiệm của người cha chứ.

    Giọng cô đã không còn ức nghẹn nữa. Dường như chính cô đã lấy lại sự bình tĩnh.

    - Trách nhiệm làm chồng thì tôi chấp nhận, còn trách nhiệm làm cha tôi nghĩ mình cần phải xem lại!

    Tần Khang vừa dứt câu, cô liền trở nên cứng người. Cô hoảng hốt trước những gì anh nói.

    - Ý anh là gì?

    Cô cúi gầm mặt, trầm mặc hỏi. Đối mặt với câu hỏi của cô, Tần Khang vẫn thản nhiên đáp:

    - Ai biết được cái thai trong người cô có phải là của tôi hay không? Trong showbiz này phức tạp lắm. Bản thân tôi không thể chắc chắn được. Huống hồ cô chỉ mới vào nghề được hai năm nhưng lại có vị thế như vậy. Không chừng cô có luật ngầm thì sao..

    Anh khẽ dừng lại nhưng chỉ vài giây, sau đó nói tiếp.

    - Rồi cái thai này có khi là của người khác rồi cô lại đổ cho tôi thì sao?

    Tâm trí Thừa Xuân lúc này đã ngừng hoạt động. Nó tệ dại trước những lời nói tổn thương này.

    - Anh đang nghi ngờ chính nó không phải con anh?

    - Cần tôi phải nhắc lại sao? Đúng là như vậy.

    Anh vừa dứt câu, "chát", Thừa Xuân đã giáng cho anh một cái tát. Tần Khang ôm mặt mình nhìn cô.

    - Anh quá đáng lắm! - Cô hét lên, xông lại vịn lấy vai anh: - Tại sao tôi lại ngu muội yêu loại người như anh chứ hả!

    Anh cười trả lời cô:

    - Cô không biết à. Chỉ đơn giản là cô ngu thôi.

    Thừa Xuân chết lặng đi.

    - Nói cũng đã nói, đánh cũng đã đánh, chúng ta hết chuyện. Mời cô đi cho chúng tôi còn phải bàn công việc.

    - Bàn công việc hay là hẹn hò? Tôi cũng là vợ anh, tôi không đi. Muốn bàn gì thì bàn trước mặt tôi.

    Cô vừa nói dứt câu. Tần Khang liền đứng dậy:

    - Được! Cô không đi chúng tôi đi.

    Nói xong anh ra hiệu cho cô gái kia. Hai người lướt qua cô đi ra khỏi cửa, bỏ cô đứng một mình trong quán.

    Nãy giờ cô vẫn đứng yên bất động ấy. Vì tâm trí của cô đang rối bời, đợi đến lúc bình tĩnh đã thấy hai người họ đi mất. Ngoài trời từng trận tuyết, những bông tuyết lạnh giá không còn vẻ đẹp của nó nữa.

    Bỗng chốc đã biến thành con dao sắc nhỏ cứa vào gia thịt cô gái, với chiếc váy mỏng manh đang đuổi theo hai người phía trước.

    Trong trận tuyết lạnh giá, anh đang ở phía trước cầm dù cho cô gái kia. Hai người họ giống như cặp tình nhân lãng mạng bên nhau trong tuyết trắng vậy. Thật đau lòng cho người đang cố đuổi ở phía sau.

    Cuối cùng Thừa Xuân cũng bắt được tay anh. Đôi tay lạnh giá của Thừa Xuân tìm được bàn tay ấm áp của anh khẽ siết chặt, nhưng nó đã lạnh hơn bởi giọng nói của anh:

    - Buông ra!

    Cô cố chấp:

    - Em không buông.

    Thừa Xuân vừa dứt lời, anh liền dùng lực hất mạnh tay cô ra. Do mất thăng bằng nên cô bị đẩy lùi vài bước, vẫn chưa định thần thì cô đã nghe từng tiếng còi xe inh ỏi, đợi đến lúc nhận ra mình đang đứng giữ đường thì cô đã bị chiếc xe tải đang lao tới húc lên không trung.

    Hôm nay tuyết rơi, nhưng bông tuyết lại không trắng mà lại nhuộm màu đỏ thấm. Màu đỏ của máu của cô gái đang nằm trong tuyết trắng kia.
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng tư 2019
  3. TamPhucNguyen

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Cũng Là Xuân Nhưng Một Đến Một Đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuyết rơi, rơi trắng xóa làm lấp đầy đi vũng máu đỏ thắm. Thừa Xuân, mắt cô đã sớm trĩu nặng muốn nhắm chặt lại nhưng cô vẫn cố thiêm thiếp hé mở nó ra. Dường như trong tầm nhìn nhỏ bé ấy, Thừa Xuân vẫn luôn trông chờ một hình bóng xuất hiện, trông chờ một gương mặt đã quá quen thuộc trong những năm tháng qua, nhưng giờ phút này đã trở nên quá xa xỉ.

    Đầu Thừa Xuân đau như muốn nổ tung ra, cảm giác toàn thân không còn một sức lực nào. Cô sắp không trụ được lâu nữa nhưng rồi Thừa Xuân vẫn chờ, dẫu đó là chờ trong vô vọng.

    Thừa Xuân kiên quyết dùng toàn sức lực yếu ớt còn lại của mình đợi Tần Khang đến để cho cô nói vài lời cuối, vì Thừa Xuân biết cô phải sắp rời khỏi nơi này mãi mãi! Khi đôi mắt Thừa Xuân dần khép lại, tầm nhìn càng lúc càng nhỏ dần dần đi, bóng tối dường như sắp che lấp tất cả. Khóe mắt Thừa Xuân chợt ươn ướt. Đúng, cô đang khóc. Nhưng khóc nghẹn ức không thể cất lên từng tiếng nức nở. Thừa Xuân rơi lệ vì tim cô bây giờ rất đau, như thể ngàn thanh kim đang xuyên thủng vào nó. Cùng với cơn đau đầu âm ỉ, máu không ngừng tuôn ra.

    Thừa Xuân giờ phút cũng đã hiểu, cảm giác đau từ thể xác đến tinh thần là như thế nào.

    "Tần Khang, ngay cả giờ phút em sắp ra đi vĩnh viễn, anh cũng không thể dành cho em dù chỉ là một ánh nhìn hay sao?" Nước mắt trực trào nơi khóe mi. Hạ tầm mắt xuống dưới bụng, Thừa Xuân mắt vô hồn nhìn cảnh tưởng khủng khiếp. Máu me bê bết, cô đã bị chảy máu rất nhiều, rất nhiều. Bất chợt Thừa Xuân khóc gào lên:

    - Con tôi!

    Không hiểu sức mạnh nào lại khiến cô từ nãy giờ không thể nói được lời nào mà trong giờ phút này lại gào to như thế. Chắc có lẽ ấy là sức mạnh của người mẹ, sức mạnh của tình mẫu tử. Thừa Xuân gào lên, tiếng của cô xuyên thủng cả bầu trời mùa đông lạnh lẽo. Bi ai, oán hận Thừa Xuân trợn tròn mắt, môi nở nụ cười nhạt nhòa. Thừa Xuân cố nâng tay lên, nắm vào tay một bông tuyết trắng.

    - Nếu có kiếp sau, tôi ước bản thân sẽ không là bông tuyết trắng, được đẹp một lần rồi tan trong hư vô, được đắm chìm một lần rồi lại thống khổ như kiếp này. Tôi chỉ muốn được giản đơn, sống cuộc đời không sầu không muộn như bao cô gái khác. Và.. Tôi ước bản thân sẽ không bao giờ gặp và yêu người đàn ông tên Tần Khang.

    Lời vừa dứt, bông tuyết kịp lúc tan đi trong lòng tay lạnh lẽo, cũng là lúc cánh tay của Thừa Xuân rơi từ trên không xuống. Xem như đến đây, Thừa Xuân kết thúc một mùa đông thống khổ, kết thúc một cuộc đời chỉ vì một chữ "Tình". Dường như nó sắp được nở rộ vào mùa xuân sau khi đông sang, nhưng chắc có lẽ chẳng đến kịp đâu. Đông này đã là đông cuối. Và Xuân cũng đã ra đi mãi mãi.

    Đông sang Xuân đến, là lẽ của tự nhiên tuần hoàn theo chu kỳ. Thế nhưng, cũng là Xuân nhưng Thừa Xuân lại ra đi không trở lại. Vĩnh viễn cũng không trở lại..

    Ngẩng đầu nhìn bầu trời. Rốt cuộc mùa đông đã qua rồi sao? Đông qua, có phải Xuân sẽ về hay chăng?

    * * *

    Thừa Xuân thiếp đi. Cô ra đi, kết thúc cuộc đời trong nỗi đau vô tận của một đời người. Tưởng chừng mọi thứ sẽ kết thúc tại đây, con người chết đi sẽ trở lại cát bụi, hay sẽ lên thiên đàn xuống địa ngục như quan niệm của tôn giáo. Nhưng không! Đối với Thừa Xuân, ông trời đã không cho cô chọn hai phương án trên. Chắc có lẽ vì thương cho số phận quá khổ đau của cô mà ông đã cho Thừa Xuân được làm lại lần nữa cuộc đời mình, cho cô cơ hội trở lại 3 năm trước.

    Thừa Xuân của mùa đông năm ấy, tưởng chừng sẽ không bao giờ thức giấc sau giấc ngủ ngàn thu mà ngờ đâu cô trong giờ phút này lại tỉnh lại, ở khoảng không gian và thời gian không thuộc về mùa đông năm ấy.

    Thừa Xuân mệt mỏi mở con mắt đang trĩu nặng của mình ra. Nhìn không gian xung quanh bằng tầm nhìn hạn chế do mắt nheo lại. Ý nghĩ đầu tiên của Thừa Xuân khi mọi thứ xung quanh thu vào tầm mắt cô, nơi đây là thiên đường hay địa ngục, hay một chốn nào đó dành cho cát bụi trở về. Nhưng cố gấp mấy cô cũng không thể xác định được, vì mọi thứ ở đây Thừa Xuân cảm giác nó thật sự rất quen thuộc với cô, chứ không phải hoàn xa lạ có những điều mới mẻ như chốn thiên đường hay địa ngục mà cô chưa bao giờ đặt chân đến. Cảm giác của cô bây giờ, được nằm lên một cái gì đó rất êm ái và rất dễ chịu. Cái cảm giác này giống như là được nằm lên giường của cô vậy. Hơi hám quả thực khiến cô rất quen thuộc.

    Thừa Xuân uể oải ngồi dậy. Cô lấy tay mình dụi dụi mắt để nhìn rõ được mọi thứ xung quanh cô hơn. Quan sát xung quanh một lượt, Thừa Xuân lại ngớ người ra. Cô hoảng hốt nhận ra, đây không phải là phòng của cô sao? Thật kì lạ, không phải cô đã gặp tai nạn và chết đi trong đêm đó hay sao? Như thế nào cô lại xuất hiện ở đây?

    Trong khi tâm trí Thừa Xuân đang còn rất hỗn loạn. Cánh cửa phòng cô đã bị mở toang ra mà không hề có tiếng gõ cửa. Đương nhiên người bước vào không ai khác là mẹ cô - Tĩnh Nhàn cô nương. Tĩnh Nhàn cô nương bước vào phòng, thấy con gái của bà đang ngẩn ngơ như một con ngốc ở trên giường. Bà lắc đầu bày tỏ thái độ bất mãn, sau đó tiến lại kéo góc chăn trên giường. Tĩnh Nhàn cô nương vừa xếp chăn vừa ca bài ca muôn thuở.

    - Con gái con lứa, ngủ nướng đến nổi mặt trời lên mấy cây sào mới chịu dậy. Mai mốt đi lấy chồng, nhà nào chịu nổi mày hả con ơi là con.

    Tĩnh Nhã cô nương la mắng càm ràm điếc cả tai, nhưng Thừa Xuân vẫn không hề có phản ứng nào. Cô vẫn cứ ngồi ngây ra đó, dường từ nãy đến giờ không được cô quan tâm đến cho vào tai. Hoàn cảnh như thế này khiến bà cảm thấy khó hiểu. Nếu bình thường nó đã đông đổng cãi lại và bỏ đi ra ngoài rồi. Thật lạ kì lạ.

    Tĩnh Nhã cô nương huơ tay trước mắt Thừa Xuân. Và điều bà nhận lại là không có phản ứng gì. Bà có lo lắng định chạy xuống gọi ba nó lên xem sao, nhưng đi chưa đầy một bước tay đã bị nắm chặt lại.

    - Mẹ, năm nay là năm mấy?

    Đối với câu hỏi của kẻ nãy giờ bất động này, Tĩnh Nhã cô nương cảm thấy có cái gì đấy kì quặc.

    - Mày điên à! Ngủ đêm rồi lú hả? Năm nay năm 201X.

    Bà vừa trả lời xong, ngay lập tức chứng kiến hành động kì quặc lần hai của Thừa Xuân. Y như rằng con bà bị mất não sau một đêm.

    - Không thể nào như vậy được! Làm sao có thể như vậy!

    Thừa Xuân vò đầu bứt tóc về vấn đề khó hiểu này. Đến giờ phút này cô vẫn chưa dám xác định được là mình sống lại thật hay không? Cô có phải trọng sinh hay không?

    - Đây có phải là mơ hay không? Mẹ, mẹ tát con một cái thử đi.

    Vừa dứt câu, ngay lập tức cô đã ăn ngay cú tát trời giáng. Thừa Xuân cảm giác rất đau, và cũng có nghĩa là chính cô không nằm mơ.. Cô đã sống lại, cô được trọng sinh rồi! Thừa Xuân lộ ra vẻ mặt vui như trúng số độc đắc khiến Tĩnh Nhã cô nương chau mày.

    - Còn ì ra đó như con ngốc. Mau xuống đánh răng thay đồ rồi ăn sáng. Ba mày chờ ở dưới đấy!

    Nghe lời mẹ Thừa Xuân nhảy xuống giường. Cô đi chân sáo, ca hát khắp nhà, ngay cả khi đánh răng cô cũng hát, thay quần áo cô cũng hát, dường như tâm trạng của cô đang rất vui. Bởi lẽ.. Ngày ấy tháng nọ năm kia. Thừa xuân trở lại thời gian 3 năm trước để bắt đầu lại từ đầu.
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng tư 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...