Đam Mỹ Đồng Nhân Văn Ma Đạo Tổ Sư: Tiết Dương & Hiểu Tinh Trần - Rock Gragon

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rock Dragon, 5 Tháng tư 2021.

  1. Rock Dragon

    Bài viết:
    181
    Đồng nhân văn Tiết Hiểu

    Tác giả: R-Dragon

    Thể loại: Đam Mỹ

    Couple: Tiết Dương + Hiển Tinh Trần

    Mượn hình tượng nhân vật trong truyện Ma Đạo Tổ Sư của tác giả Mặc Hương Đồng Khứu.

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Rock Dragon

    [​IMG]

    Văn Án

    Sương Hoa như ngọc băng tâm kiếm

    Giáng Tai sát khí tựa đoạt hồn

    Bạch y thân tàn nương theo gió

    Đau lòng khôn xiết kẻ tình si.

    Góp nhặt tàn hồn còn sót lại

    Mỏng manh hy vọng sẽ hồi sinh

    Ai biết người kia không trở lại

    Vùi mảnh thân tàn chốn thành hoang.​

    Hai sinh mệnh mãi mãi không thuộc về nhau Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần, nếu có thể gắn kết với nhau bởi vì khi đó Hiểu Tinh Trần bị mù, không nhìn thấy kẻ bên cạnh mình là Tiếc Dương, một gã lưu manh giết người không gớm tay, sự bao dung nhân từ của Hiểu Tinh Trần chẳng biết tự khi nào đã chiếm trọn trái tim kẻ thâm độc ngang tàng, khiến hắn thêm tham luyến, không muốn tách rời, trái tim đầy thù hận của hắn trở nên ấm áp hơn lúc nào hết mỗi khi ở bên cạnh Hiểu Tinh Trần.

    "Đạo trưởng, ngươi đã từng thích ai chưa?"

    "Ta.. không biết, thế còn ngươi?"

    "Ta thích một người, nhưng hắn lại rất hận ta, ta rất muốn ở bên cạnh hắn, rũ bỏ tất cả không màn thế sự, nhưng ta sợ một ngày nào đó nếu như hắn biết sự thật ta là ai hắn sẽ rất đau lòng, không những thế hắn có thể sẽ giết ta."

    Hai năm dài nương tựa, có hạnh phúc, có vui vẻ, có những kỷ niệm chẳng thể nào quên được. Để rồi, sau hai năm đó một tấn bi kịch lại ập đến, giấc mộng tươi đẹp bị phá hủy trong tích tắc. Hiểu Tinh Trần nhận ra người bên cạnh mình thời gian qua chính là kẻ mưu mô thâm độc Tiết Dương, y giận dữ chất vấn Tiết Dương để rồi nhận lại những lời mạt sát cay độc. Đau khổ tận cùng, nhận ra bản thân lâu nay bị hắn lừa, sát hại bao sinh linh vô tội, kể cả người bạn thân thiết Tống Lam. Thua đến đường cùng, Hiểu Tinh Trần tuyệt vọng quyết định tự kết liễu đời mình.

    Tiết Dương thét lớn: "Hiểu Tinh Trần, ngươi không được chết, ta không cho ngươi chết, ngươi không thể chết dễ dàng như thế được."

    "Hiểu Tinh Trần.. Ta xin ngươi tĩnh lại đừng ghét bỏ ta, đừng bỏ mặt ta.. hahaha.. Nếu ngươi không tỉnh lại ta sẽ giết sạch tòa thành này, giết luôn con a đầu kia.. Mau tỉnh lại đi Hiểu Tinh Trần."

    Tiết Dương vì Hiểu Tinh Trần mà giết sạch toàn thành, lưu giữ thi hài y, cất đi mảnh vong linh đã vỡ, chờ đợi người có thể giúp Hiểu Tinh Trần hồi sinh. Chẳng ai biết được trong thâm tâm kẻ độc ác kia có từng vì Hiểu Tinh Trần mà hối hận? Nhưng hắn đã tự chôn vùi cuộc đời mình nơi thành hoang, ôm ấp những di vật của người đó. Người mà căm hận hắn đến tận xương tủy, người mà chính hắn đã bức chết, cũng chính là tâm can máu thịt của hắn, cả đời không thể quên. Vốn đã hận thấu xương nhưng rồi lại động lòng không sao buông bỏ. Câu chuyện giữa hai người tựa như một thứ nghiệt duyên oan trái nhưng cũng có chút ngọt ngào, bi thương nảy nở vô vàn.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng tư 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Rock Dragon

    Bài viết:
    181
    Một cái kết khác đi cho Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần trong Ma Đạo Tổ Sư.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào ngày đông hàn, ba người ngồi quanh bếp lò trong gian phòng, đêm vào mùa đông đã rất lạnh không khí trong nghĩa trang càng khiến người ta thấy lạnh lẽo hơn.

    A Thiến lại ồn ào muốn nghe kể chuyện, nhìn chằm chằm vào Tiết Dương nói:

    "Ngươi kể chuyện đi, chuyện hôm trước còn chưa kể hết."

    Tiết Dương: "Hôm nay không có hứng thú."

    "Chứ không phải chuyện hôm trước là kể về ngươi, tiếp theo đó chắc lại làm ra chuyện xấu gì đó mà không muốn kể chứ gì?"

    A Thiến miệng lưỡi chua ngoa nhầm vào Tiết Dương mà khiêu khích.

    "Ta không muốn kể cho ngươi nghe đó, sao nào? Muốn kể thì chỉ kể cho một mình đạo trưởng nghe thôi."

    A Thiến càng bướng: "Ngươi.. Đồ xấu xa."

    "Thôi nào đi ngủ thôi." Hiểu Tinh Trần vừa nói xong đem A Thiến bỏ vào quan tài, rồi quay lại ngồi bên bếp lò.

    "Đạo trưởng, ngươi không muốn biết cái kết của câu chuyện đó thế nào sao?" Tiết Dương miệng khẽ nhếch mép cười.

    Hiểu Tinh Trần không nói gì một khắc sau mới mở miệng:

    "Nếu như muốn nói thì ta đây sẵn sàng nghe, còn không muốn ta có hỏi ngươi cũng sẽ không nói."

    "Đạo trưởng đúng là hiểu lòng người."

    Đôi mắt ấy của hắn nhìn Hiểu Tinh Trần không chóp động, như có một chút tia sáng càng lúc càng loé lên trong tim, hắn cảm nhận được sự ấm áp mỗi khi ở cạnh người kia, cái cảm giác mà từ trước tới giờ hắn chưa từng có, hắn ngồi xích lại miệng khẽ động.

    "Đạo trưởng, chẳng hay ta có thể ngồi cạnh ngươi không, ta thấy hơi lạnh."

    Hiểu Tinh Trần mỉm cười.

    "Ngươi không định đi ngủ sao?"

    "Ta muốn ngồi với ngươi thêm chút nữa mới đi ngủ."

    Tiết Dương quan sát thái độ của y.

    "Vậy cũng được."

    Hiểu Tinh Trần không nói gì thêm. Hắn cũng không nói gì chỉ ngồi đó mắt chăm chú nhìn người kia, có thể chỉ như vậy thôi đối với hắn cũng là mãn nguyện, cũng là hạnh phúc lắm rồi.

    Buổi sáng hôm đó Tiết Dương ra ngoài mua thức ăn, khi về đến nghĩa trang thì nghe có tiếng động lớn trong phòng bếp, hắn chạy vào thì thấy khói bốc ra mù mịt, hắn lấy tay lôi Hiểu Tinh Trần từ phòng bếp ra:

    "Đạo trưởng ngươi là đang muốn làm gì vậy?"

    Hiểu Tinh Trần quần áo lấm lem, mặt dính đầy lọ nồi miệng ho vài tiếng nói:

    "Ta là muốn nấu cơm cho A Thiến và ngươi, ta chỉ muốn làm cái gì đó cho ngươi ăn, không ngờ lại thành ra thế này."

    Hắn nhìn Hiểu Tinh Trần nghĩ thầm: Ngươi chưa đốt cháy hết cái nghĩa trang này là may mắn lắm rồi chứ ở đó mà nấu cơm.

    "Được rồi, được rồi.. Để ta làm cho, ngươi không nhìn thấy làm sao mà nấu được, nhìn mặt ngươi kìa bẩn hết rồi, mau lau đi."

    Hiểu Tinh Trần phát tay áo lên lau mặt nhưng y vẫn là càng lau càng lắm lem. Tiết Dương nhìn một hồi nhịn không được bước đến trước mặt.

    "Để ta lau cho, ngươi càng lau thì càng bẩn thêm."

    Hắn dùng một tấm vải mỏng thấm một ít nước rồi lau mặt cho Hiểu Tinh Trần, tay hắn nhẹ nhàng như sợ làm đau người kia, cái cảm giác này thật khó mà diễn tả được, hắn càng lau cánh tay dường như không muốn dừng lại.

    "Bẩn lắm à?" Hiểu Tinh Trần hỏi.

    Tiết Dương: "À.. Cũng không bẩn lắm, bây giờ thì hết rồi."

    "Nếu đạo trưởng không phiền thì có thể ngồi trò chuyện trong khi ta nấu cơm được không?"

    "Được."

    "Đạo trưởng, ngươi có bằng hữu nào không?"

    Tiết Dương tay vừa nhóm bếp vừa đợi câu trả lời của Hiểu Tinh Trần.

    "Có, nhưng đã lâu không gặp lại."

    "Vậy à, giữa hai người có hiểu lầm gì sao?"

    "À không.. Vì huynh ấy bị kẻ ác tàn sát đạo quán, lại bị làm cho mù mắt nên mới.."

    Hiểu Tinh Trần không nói tiếp.

    "Vậy sao, vậy ta cũng đoán được vì sao đạo trưởng lại bị mù, có phải ngươi đã móc mắt mình cho vị bằng hữu kia, ta nói có đúng không?"

    "Mắt của ta không có cũng không sao, nhưng huynh ấy.." Hiểu Tinh Trần thở dài.

    "Nếu là bằng hữu tốt hắn nhất định sẽ không để ngươi lưu lạc trong tình trạng mù lòa như thế."

    Tiết Dương vẫn luôn để ý phản ứng của y.

    Một lúc sao Hiểu Tinh Trần mới mở miệng:

    "Khi ta rời đi huynh ấy vẫn không biết, ta cũng không trách, ta hiểu trong lòng huynh ấy nghĩ gì.. Đừng nói chuyện của ta nói chuyện của ngươi đi."

    Tiết Dương vẫn là hỏi tiếp:

    "Vậy đạo trưởng nếu ngươi gặp kẻ đã tàn sát đạo quán và làm người bạn của ngươi bị mù thì ngươi sẽ làm gì?"

    Hiểu Tinh Trần không chần chừ nhanh miệng đáp:

    "Ta sẽ giết hắn."

    Tay Tiết Dương đột ngột dừng lại, cả người hắn cứng đờ, một khắc sau lấy lại bình tĩnh hắn lại hỏi.

    "Nếu như kẻ kia đã biết sai muốn quay đầu thì chẳng hay ngươi có sẵn lòng tha thứ."

    Hắn căng thẳng chờ đợi câu trả lời, Hiểu Tinh Trần mỉm cười:

    "Ta không tin hắn sẽ quay đầu, nhưng nếu có một ngày như thế ta sẽ tha thứ, vì bất cứ ai cũng sẽ phạm sai lầm một lần trong đời, mỗi sai lầm đều có nguyên do, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ."

    Tiết Dương giống như bỏ được tảng đá đè nặng trên người, vui vẻ cười tươi.

    "Con bé mù kia không biết đi đâu giờ này chưa về, hôm nay không chừa phần cho hắn."

    Vừa dứt lời ngoài cửa một giọng nói truyền tới.

    "Đồ xấu xa nhà ngươi lúc nào cũng muốn bắt nạt ta, ta thích ăn cơm của ngươi nấu chắc." Đó là giọng của A Thiến từ ngoài cửa bước vào.

    Tiết Dương nói: "Vậy ngươi có muốn ăn không?"

    "Tất nhiên là phải ăn rồi, nếu ta không ăn ngươi không phải sẻ đắc ý lắm sao."

    A thiết tìm một cái ghế ngồi xuống. Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi suốt ngày cứ gọi hắn là kẻ xấu xa nhưng lại ăn cơm của người ta nấu, vậy coi sao được."

    "Nhưng hắn đâu có nói tên thì làm sao ta biết mà gọi."

    Hiểu Tinh Trần quay sang: "Hắn không muốn nói tên, hay ngươi cứ gọi hắn là ca ca, dù sao hắn cũng lớn hơn ngươi." A Thiết quay mặt tỏ vẻ không đồng tình.

    "Hắn luôn gọi ta là mù này mù nọ, tại sao ta lại phải gọi hắn là ca ca chứ?"

    Hiểu Tinh Trần quay sang nói với Tiết Dương:

    "Ngươi cũng đừng gọi A thiến như vậy nữa."

    "Được được, sẽ không gọi như vậy nữa, tất cả nghe theo lời đạo trưởng."

    Nụ cười của hắn càng lúc càng tươi ai có thể nhìn ra một kẻ giết người máu lạnh lại có thể an phận nấu cơm cho hai người mù ăn, đúng là khó tin nhưng giờ phút này bọn họ rất hạnh phúc, cười nói vui vẻ, nếu như thời gian có thể êm đềm trôi qua như thế thì thật hay biết mấy.

    Một ngày như mọi ngày, Tiết Dương dành lấy giỏ đòi đi mua thức ăn. Trên đường về, hắn ung dung vừa đi vừa ngáp, một giọng nói vang lên bên tai hắn, giọng nói này mang theo mười phần tức giận căm phẫn đủ mười, từ phía sau truyền tới: "Tiết Dương."

    Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi khi nghe ai đó gọi tên mình, Tống Lam trường kiếm đã ra khỏi vỏ một đường đâm tới, Tiết Dương trong chớp mắt vung Giáng Tai trong tay áo ra, cản một đòn sau đó lùi ra sau vài bước:

    "Hửm, đây không phải là Tống Lam đạo trưởng sao? Hình như ta không có mời ngươi đến ăn cơm thì phải." Ý cười trên môi hắn càng lộ rõ.

    Tống Lam: "Ngươi có ý đồ gì khi tiếp cận Hiểu Tinh Trần lâu như vậy? Nói."

    Tiết Dương tránh được mũi kiếm của Tống Lam cười lạnh: "Chuyện đó không liên quan gì đến ngươi, ngươi lấy quyền gì chất vấn ta? Bằng hữu sao? Ngươi không thấy ngượng à, có cần ta nhắc cho ngươi nhớ ngươi đã đối xử thế nào với hắn không?"

    Giọng Tống Lam càng run rẩy: "Ngươi câm miệng."

    "Ha ha ha.. Ngươi hỏi ta, ta nói thì ngươi lại kêu ta câm miệng vậy là ý gì? Ngươi sợ sao? Sợ ta nói trúng tim đen của ngươi à."

    Một kiếm của Tống Lam không nhanh không chậm đâm trúng bả vai Tiết Dương, nhưng mặt hắn vẫn không biến sắt, giọng nói càng lúc càng như có lực hơn.

    "Khi đạo quán của ngươi bị tàn sát, đó đâu phải lỗi của hắn, ngươi đối xử với hắn thế nào? Khi hắn lo lắng muốn giúp ngươi thì ngươi lại đẩy hắn ra xa."

    Tống Lam trong lòng rối bời: "Ta! Lúc đó.."

    Tiết Dương cắt ngang lời nói: "Lúc đó ngươi chỉ cần một người để trút giận, không nghĩ gì đến tâm trạng của hắn, ngươi đây là giận cá chém thớt trút hết giận dữ sang người hắn, rõ ràng là ngươi nói với hắn" Từ bây giờ đừng gặp nhau nữa "sao bây giờ lại tìm hắn."

    Những lời Tiết Dương như đâm vào tim Tống Lam, y ngẩn người ra, thừa lúc y không đề phòng Tiết Dương một kiếm chém tới nhưng cũng đúng lúc đó Hoa Sương bay tới đỡ lấy một kiếm kia của Tiết Dương. Tiết Dương cả kinh xoay tay bắt lấy chuôi kiếm thu về.

    "Đạo trưởng."

    Tống Lam xoay người bất lấy tay Hiểu Tinh Trần:

    "Tinh Trần, hắn là đang gạc ngươi, đùa giỡn ngươi, ngươi biết hắn là ai không?"

    Chưa đợi Tống Lam nói hết Hiểu Tinh Trần liền mở miệng: "Ta biết."

    Lời này không những làm Tống Lam ngạc nhiên mà ngay cả Tiết Dương cũng không tin vào tai của mình, hắn nhìn chằm chằm Hiểu Tinh Trần như muốn nghe lời giải thích từ y, làm sao y có thể nhận ra hắn và nhận ra từ lúc nào? Tại sao khi nhận ra lại không dùng một kiếm giết chết hắn mà lại giả vờ như không biết không hay?

    Tống Lam buột miệng: "Ngươi biết, tại sao ngươi lại để hắn lừa ngươi lâu như vậy? Còn.."

    Hiểu Tinh Trần im lặng một lúc sau mới nói:

    "Ta đã phát hiện ra từ lâu, nhưng ta muốn cho hắn một cơ hội, ta đã không màn thế sự cho dù hắn có muốn giết ta cũng chẳng sao, nếu ta có thể làm hắn thay đổi thì điều đó không tốt hay sao.. Tử sâm huynh, ta biết ngươi thấy áy náy vì chuyện trước kia, nhưng ta không hề trách huynh, hiện tại ta cảm thấy cuộc sống rất tốt cho nên huynh đừng lo lắng cho ta. Nếu huynh muốn trả thù về việc hắn tàn sát đạo quán của huynh và làm mù mắt, thì ta thay hắn trả cho huynh. Coi như giữa chúng ta không ai nợ ai, và mông Tử Sâm huynh hãy tha cho hắn một mạng."

    Tống Lam không nói thêm lời nào, Y tra kiếm vào vỏnhìn Hiểu Tinh Trần sau đó lại nhìn sang Tiết Dương:

    "Nếu ngươi có ý đồ bất chính với y, ta sẽ không tha cho ngươi.. Tinh Trần nếu đã như vậy ta cũng không có gì để nói, nhưng mong ngươi hãy cẩn thận gian sơn dễ đổi bản tính khó dời."

    Nói xong lời này Tống Lam quay lưng đi không nhìn lại, vì y biết những lời của Hiểu Tinh Trần nói ra là không thể thay đổi được, nếu có trách thì chỉ có thể trách bản thân đã tự tay trao cơ hội cho kẻ khác, giá như ngày đó y biết kiềm chế một chút, bình tĩnh và thấu đáo hơn một chút thì đã không phải hối tiếc về sau.

    Trên đường về nghĩa trang, không một thanh âm nào phát ra, hai người đi cùng nhau trong im lặng, Tiết Dương chột dạ nhưng không biết nên mở lời thế nào đành lặng im, Hiểu Tinh Trần biết hắn muốn nói liền mở lời: "Thường ngày nói nhiều sao hôm nay lại im lặng?"

    Hiểu Tinh Trần đã mở miệng hắn liền không còn e ngại mà hỏi y: "Đạo trưởng ngươi là biết từ bao giờ? Tại sao vẫn im hơi lặng tiếng không vạch trần ta."

    "Một năm trước khi ở trong bếp ngươi dùng tay lau vết bẩn trên mặt ta, lúc đó ngươi vô tình chạm ngón tay bị mất lên má ta, ta đã nhận ra đó là một ngón tay giả, lúc nào ngươi cũng không muốn nói cho ai biết tên của ngươi, nếu là một người không quen biết thì không cần phải dấu diếm làm gì, ngươi có nhiều cơ hội giết chết ta và A Thiến nhưng ngươi lại không làm, vạch mặt ngươi thì có ý nghĩa gì, cũng không cần thiết phải làm vậy."

    Tiết Dương không nói gì, từng bước từng bước đi theo sau Hiểu Tinh Trần hắn vẫn là không thể tin người này sao có thể tha cho mình dễ dàng như vậy.

    "Đạo trưởng, ngươi thật sự bỏ qua cho ta như vậy thật sao.. Ta.."

    Hiểu Tinh Trần xoay người về huống hắn:

    "Vẫn là do ngươi thật sự có thể quay đầu hay không?"

    Tiết Dương nhanh nhẹn: "Ta có thể, ta sẽ làm được nếu ngươi không bỏ mặc ta, không ghét không hận ta."

    "Vậy thì tốt, về thôi ta đối rồi."

    Hiểu Tinh Trần quay mặt bước đi.

    Hắn vội vàng bắt lấy tay y:

    "Này, là đi lối này, ngươi không nhìn thấy để ta dắt ngươi."

    "Được." Hiểu Tinh Trần nở nụ cười ôn nhu.

    Tiết Dương cũng mỉm cười trong lòng nghĩ thầm.

    "Ta sẽ dùng cả đời còn lại của ta để dắt ngươi."

    Xin ý kiến đọc giả, cám ơn rất nhiều vì đã đọc truyện. ♥️
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...