Đồng dao mùa xuân Tác giả: Nguyễn Khoa Điềm Là một trong những nhà thơ tiêu biểu của thế hệ các nhà thơ chống Mỹ, Nguyễn Khoa Điềm đóng góp cho thơ hiện đại Việt Nam những "tượng đài" thơ bất hủ. Thơ Nguyễn khoa Điềm sâu sắc, suy tư, có sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trữ tình, chính luận. Bên cạnh trường ca "Mặt đường khát vọng" đồ sộ về dung lượng lẫn nội dung tư tưởng, những bài thơ ngắn khác của Nguyễn Khoa Điềm cũng được đón nhận nồng nhiệt, trong đó có bài thơ "Đồng dao mùa xuân", được viết năm 1994. Bài thơ viết về người lính, dưới góc nhìn chiêm nghiệm của một con người thời bình. Đó là những người lính hồn nhiên, tinh nghịch, chưa một lần yêu, còn mê thả diều nhưng chính họ đã hi sinh tuổi xuân, máu xương của mình cho Đất Nước. Trong cảm nhận của Nguyễn Khoa Điềm, dù họ mãi mãi gửi thân xác nơi rừng Trường Sơn xa xôi nhưng anh linh của họ thì còn mãi. Bởi chính họ đã làm nên mùa xuân vĩnh hằng của đất nước hôm nay. Có một người lính Đi vào núi xanh Những năm máu lửa. Một ngày hoà bình Anh không về nữa. Có một người lính Chưa một lần yêu Cà phê chưa uống Còn mê thả diều. Một lần bom nổ Khói đen rừng chiều Anh thành ngọn lửa Bạn bè mang theo. Mười, hai mươi năm Anh không về nữa Anh vẫn một mình Trường Sơn núi cũ. Ba lô con cóc Tấm áo màu xanh Làn da sốt rét Cái cười hiền lành. Anh ngồi lặng lẽ Dưới cội mai vàng Dài bao thương nhớ Mùa xuân nhân gian. Anh ngồi rực rỡ Màu hoa đại ngàn Mắt như suối biếc Vai đầy núi non... Tuổi xuân đang độ Ngày xuân ngọt lành Theo chân người lính Về từ núi xanh... Tháng 12-1994 Nguồn: Thơ Nguyễn Khoa Điềm, tuyển tập 40 năm do tác giả chọn, NXB Văn học, 2012