Tản Văn Đơn Phương, Một Nỗi Đau Âm Ỉ Cháy - Thể Hồng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thể Hồng, 12 Tháng bảy 2021.

  1. Thể Hồng

    Bài viết:
    9
    Yêu đơn phương, một nỗi buồn không thể nói.

    Một nỗi đau không thể cất lời


    Tác giả: Thể Hồng

    Thể loại: Tản văn

    * * *

    Vào một ngày nắng hạ, em mang những tâm sự của cuộc đời gói gọn vào một góc, em bắt đầu mọi thứ từ điểm xuất phát. Muộn phiền, mệt mỏi của em xin được cất lại. "Con đường sắp tới mình như một người bộ hành đơn độc trên đường hành quân đầy khó nhọc". Đó là những gì em tự nói trước khi có một người bỗng bước vào trái tim em.

    "Suốt bao năm, lòng em luôn yên tĩnh

    Gặp anh rồi, tĩnh lặng hóa phong ba."

    Có một chút lặng lẽ, một chút cảm mến, một chút trân quý và cuối cùng là "đơn phương". Đó là cách anh bước vào trái tim em. Nếu ai đó hỏi: "Sao đơn phương? Đơn phương khi nào thế?". Em chẳng có câu trả lời, chỉ có một nụ cười đắng ngắt. Nếu em biết thì đâu còn gọi là đơn phương, đâu có một cảm giác đau đau và nỗi nhớ người đột ngột xuất hiện vào chiều mưa. Từ đó, em biết mình "yêu". Một tình yêu không thể thốt nên lời.

    Yêu đơn phương với người khác như một trải nghiệm đáng để có trong đời, dù rằng họ biết nó sẽ đau đấy. Người ta nói, yêu đơn phương rồi thì nói đi, đừng im lặng nữa: "Cứ im lặng là mất cơ hội đấy!". Em biết chứ, nhưng vẫn tự hỏi rằng: Yêu đơn phương có nên nói ra không? Nói ra rồi thì người con trai ấy có đủ mạnh dạn để tiếp tục chấp nhận sự hiện diện của em trong đời? Nói ra rồi, "lỡ" không còn làm bạn được nữa thì sao? Và một người như ai đó có chấp nhận em không? Không, em tự thấy bản thân mình chưa xứng, em muốn giữ kín cho mình. Nếu ai đó bảo rằng em khờ quá, em tự hạ thấp bản thân mình quá, em bi lụy quá, thì em đều không phủ nhận. Em biết mình cần rèn giũa, cần hoàn hảo hơn một tí để có đủ mạnh dạn và tự tin đứng kế người mình yêu. Đó là mặc cảm và nỗi đau âm ỉ cháy trong trái tim một người đơn phương.

    Anh à, yêu đơn phương là dòng sông không có nơi nào đón nhận dòng nước, không có điểm kết thúc, nó cứ chảy trôi từng ngày trong trái tim em như thế. Những lúc thấy người bên cạnh ai đó, anh biết không có một trái tim đã vỡ tan từng mảnh. Có lần bảo rằng: "Quên đi! Người đó không xứng với bản thân mày đâu". Và rồi, cứ một vòng lặp xảy ra, một sự cố chấp của trái tim còn ngây dại.

    Yêu đơn phương phải đi cùng cố chấp, cố chấp bấu víu vào cái niềm tin mãnh liệt vào "một ngày nào đó", một lời hứa hẹn mà khi ấy, em sẽ đi cùng người

    Mỗi ngày vẫn nhớ anh, nhớ anh. Nỗi nhớ cứ cuồn cuộn không chịu rời đi

    Rồi em cũng chẳng nghĩ một người dễ thay đổi, lung lay như em sẽ sớm quên. Nhưng đã ba năm, cứ tiếp tục ngày ngày như thế, bây giờ em vẫn cố chấp nhớ, vẫn cố chấp nghĩ về người. Tại sao người ta có thể dễ dàng từ bỏ như thế, tại sao có thể quên đi một mối tình đầu đầy kỉ niệm vậy? Anh không nhớ ánh mắt đã trao em vào ngày nắng hôm ấy? Anh có vô tình quá không? Hay chỉ là em cố chấp.

    "Buông bỏ anh", đó là câu nói em vẫn đinh ninh trong đầu mỗi ngày dạo gần đây. Trong khi anh đang cố gắng sống, cố gắng tìm kiếm một người con gái xinh đẹp, tài giỏi, anh đâu tha thiết hay bận tâm về sự tồn tại của em. Em không lãng phí thời gian của mình nữa. Em hi vọng sẽ gặp lại người vào ngày trái tim em đã giành cho người phù hợp nhất, không phải anh, một mối tình đơn phương đầy day dứt

    Ảnh: Sưu tầm


    [​IMG]

    THỂ HỒNG
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...