Tên truyện: Đợi yêu. Tác giả: Đỗ Thị Ánh Hằng. Thể loại: Ngôn tình. Văn án: Nếu như thanh xuân là một làn gió nhè nhẹ dịu dàng thoáng qua, thì có lẽ tình yêu chính là xuất phát điểm đưa cơn gió ấy tới.. Có lẽ là hạnh phúc, hoặc cũng có thể là đã đau ngay từ đầu bởi sức tàn phá của tình yêu là quá lớn. Nhưng thanh xuân của ai không mơ hồ? Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Đỗ Thị Ánh Hằng
Chương I Bấm để xem Những cơn gió cuối mùa dường như có phần bỏng rát hơn khiến tâm tình của người ta trở nên vô cùng khó chịu. Thái dương Đàm Tuệ giựt giựt liên hồi, có lẽ do quá lao lực đi! Tối qua cô tăng ca tới tận khuya. Công việc, luôn là lí do của cô khi trốn tránh thứ gì đó một cách đường đường chính chính. Cũng từng ấy năm rồi mà cô vẫn chưa thể nào bước qua quá khứ đó. Phạm Minh! Phạm Minh! Cái tên này cô tưởng chừng dã quên từ lâu hóa ra vẫn hằn sâu trong tâm trí cô. Có lẽ cô chỉ là có ấn tượng sâu sắc với cái tên này thôi, cô vẫn thường nhủ bản thân như vậy. Nhưng, cô hiểu rõ bản thân mình nhất. Đàm Tuệ hay tự hỏi phải chăng bản thân đã quá yêu? Câu trả lời đã có sẵn trong câu hỏi của cô, cô, sao còn phải gắng gượng phủ nhận? Năm mười bốn tuổi, cô gặp anh - anh lướt qua cô cười nhẹ "Chào bạn học!". Năm mười năm tuổi chuyển cấp, cô có một lớp phó học tập vô cùng khả ái có biết bao em gái mưa theo gót. Cô chỉ là người qua đường ngắm nghía bông hoa tươi tắn xinh đẹp ấy một cách cẩn thận, như thể nếu không bông hoa ấy sẽ biến mất vô hình dung vậy. Năm mười sáu tuổi cô tham gia nhiều mục có tên anh, anh, có bạn gái! Là một chị gái xinh đẹp lớp trên. Cô, với không tới. Năm mười bảy tuổi, chị gái xinh đẹp sắm cho anh một nón xanh rất xịn. Anh, bê tha một khoảng thời gian dài, cô, tức giận. Nhưng tức giận ích gì khi chẳng là gì của nhau. Kí ức xa xôi thi thoảng ùa về, tâm tình Đàm Tuệ lại trầm thấp hơn phần nào. "Có con đường nào bước quà Ta đến, mang em món quà. Hẹn hò yêu thương, ta say tới già" - Alo, ai vậy? * * * - Alo? Tút tút tút.. Là ai? Nếu như nhầm số thì cũng phải nên tiếng chứ. Nhìn đồng hồ, cũng đã gần giờ tan ca. Gấp máy tính lại, cô quyết định hôm nay sẽ về nhà tịnh dưỡng bồi bổ cho bản thân, nghỉ ngơi sớm một chút. "Đinh" là tiếng chuông báo tan ca. Mặc dù ai cũng mệt mỏi nhưng một tiếng chuông báo nhỏ bé này thì ai cũng nghe thấy. (Kiểu như, trực chờ rình mò các kiểu). Đàm Tuệ cũng không ngoại lệ, tai cô rất thính, thính tới nỗi hồi còn đi học các bạn học thường nói cô thính như chó. Ầy, kì thực cô cũng không biết tai chó có thính hay không nữa mà mình lại bị so sánh với chó. Vốn dĩ tan tầm này rất ít người vì ai cũng tăng ca thêm cả. Thời buổi này kiếm việc đã khó mà kiếm tiền lại càng khó hơn. Cầm chiếc cặp táp nhỏ màu gi đã ngả sẫm, mấy món đồ nhỏ cá nhân thu dọn qua loa sơ sài. Cánh cửa văn phòng kêu kẹt kẹt có lẽ là lại có vấn đề gì đó ở bản lề cửa. Chỗ cô làm cũng không rộng lắm, nếu như không muốn nói là nhỏ. Hơi cũ kĩ, có điều việc ở đây luôn đều đều lại gần chỗ trọ mà cô mới thuê. Với mức lương hiện tại cô cũng đã khá hài lòng. "Đinh" bước vào thang máy cô luôn cảm thấy ngột ngạt, không khí ẩm mốc không được lưu thông, lại thêm thêm thang máy này đã có chút cũ kĩ cứ phát ra âm thanh "rè rè" làm người ta có cảm giác nó có thể xảy ra vấn đề bất cứ lúc nào. Bấm số lầu cô xuống, thang máy từ từ di chuyển theo hướng dòng dọc chuyển thẳng xuống dưới. Đàm Tuệ lôi điện thoại ra bấm một dãy số. - Cho hỏi ai vậy ạ? Tiếng nói vọng đến từ đầu dây bên kia là giọng nữ. - Cho hỏi đây có phải là số của Trịnh Lưu Uyên không? - A, đúng rồi. Cô là ai? - Tôi, là bạn gái anh ta. Tút tút tút.. * * * Không biết đã đi bao xa, đôi chân dường như có đôi phần nhức mỏi. Đàm Tuệ thường lại không hay đi giày cao gót càng khiến cô cảm thấy tủi thân. Đôi giày cao gót xinh đẹp như vậy mà lại không tài nào thích hợp với cô. Có lẽ ngay từ đầu những gì tốt đẹp đều không thích hợp với cô.. Phố đã nên đèn, cũng đến lúc nên về nhà. Vốn, ngày hôm nay đã kết thúc từ rất sớm, giờ lại dài đằng đẵng như cả một năm. Cô, cũng không phải người thích "tô hồng", đen chính là den. Không phải tô hồng là do nó quá tối tăm hay sao? "Ring" là tin nhắn của anh ta. Nhếch môi cười bàng bạc "em ở đâu? Anh còn biết lo cho tôi?" Đàm Tuệ đi thêm một đoạn nữa, hoàng hôn đẹp nhưng lại thê lương khó tả, tàn lụi.. Hàng bằng lăng khẽ đu đưa theo gió, gió vốn chẳng thể đẩy nó quá mạnh. Ghế đá kia có cặp đôi trẻ đang tựa vai nhau ngắm hoàng hôn. Không biết cậu ta nói gì mà cô ấy cười ngọt ngào ngây ngất lòng người. Cô cũng từng như vậy.. nhưng cũng không lâu bền. "Ring" "Sao em không trả lời?" Anh đoán xem. Khuôn mặt Đàm Tuệ dường như có phần cứng nhắc. - Taxi. Ở đây khá thuận đường. Cô vào xe, nói địa chỉ một cách lấy lệ rồi chợt thất thần. * * * - Cô thật ích kỉ. Sao tôi có thể yêu cô chứ. - Em.. cho em giải thích đi.. Bóng dáng ấy từ từ xa. - Em không có. Trượt dài trên mặt đất, nửa bò nửa quỳ, không khí một màu ảm đạm. Người nên đi rốt cuộc cũng giữ không được. * * * - Cô gái! Cô gái này! Đàm Tuệ ngẩng lên thấy bác tài đã khua khua tay trước mặt, cảm thấy có chút ngẩn người đã đến rồi sao. - Cô gái. Cô lấy tiền trả cho bác tài rồi xuống xe. Hàng hoa mười giờ khô héo cả như sắp chết. Sống làm sao khi không ai chăm sóc, hoa chỉ đẹp còn sức sống không thể như cây bàng non góc vườn kia. Hàng đá hoa đã có phần bám bụi, cũng lâu rồi cô không vệ sinh nơi này thì phải. Ổ khóa "cạch" một tiếng, mọi thứ đều như vậy, có điều không một chút hơi ấm. Tiếng chân cô vốn đã nhẹ giờ lại đi chân trần càng như một chú mèo nhỏ. Lớp ghế sofa lún sâu bao trọn lấy cô. Cô lười biếng co tròn ở đó không nhúc nhích. Gió khẽ thổi không nói cũng biết có bao nhiêu thoải mái. Cô thiếp đi. "Cạch" "Cộp cộp" tiếng bước chân gần dần rồi dừng hẳn. - Vẫn như vậy. Vài đám tóc mai bay loạn xạ theo gió được vén gọn gàng lại. Nơi này đã có chút ấm áp. Như cảm nhận được Đàm Tuệ khẽ cựa mình rồi lại ngủ tiếp.