Tác giả: @Bạch Dạ, @fseatdn Hôm nay, tôi bỏ vào coffee ít một chút tự cao Thêm hai phần cố gắng, một phần tương tư ngạo Thở dài một tiếng, Vẫn đắng thế này, uống làm sao?" * * * Ngày mai, đâu cần biết trăng có lên cao Chẳng nghĩ người còn thương tôi như năm nào Mỉm cười một cái, Tự thấy đời vẫn đẹp, bước tiếp chứ sao. * * * Đời người, thêm chút tình cảm liệu có sao? Xóa đi bốn phần thương nhớ, bốn phần tâm thanh đạo Bỉ Ngạn, Yêu nàng một kiếp, chém trời cao. * * * Khoảnh khắc, bớt một câu yêu mất sắc đào Viết lại bốn phần hạnh phúc, bốn phần thơ mộng Kiếp sau, Cùng em dạo bước, ngắm trăng sao. * * * Một ngày, cô gái trước mặt đứng rất cao Tặng em một phần thương nhớ, nửa tiếng cười ngượng ngạo Em quay mặt, Lồng ngực rỗng rồi, đành vậy sao?
Đêm qua, em ngủ trước hai anh, tiếc làm sao Không được nghe tâm sự giữa đêm trường Ngẩng đầu, cười nhẹ Chờ ngày gặp mặt, kính mấy ly.
Tháng nào, ấp ủ lòng mình những ước ao Đi đâu tìm nhung nhớ cũ, và thương quả tim đang rất đau VNO không buồn, Tim đã lành lại, hồn luôn ngọt ngào. Èo, cho già bon chen chút.
Lúc đó, em nói lời yêu anh biết bao Chẳng dám nghĩ anh đáp thế nào Yên lặng, Em thầm khóc, anh trót thương người nào Không biết luật thơ như thế nào: Yoci 62:
Hôm nay, chẳng còn là em gái năm nào Tóc dài ngoan hiền đã cắt cao Thổn thức, Nhìn em biển lòng muốn kêu gào.
Gió luồng, thổn thức nỗi chiêm bao Tỉnh giấc nhìn em của thuở nào Giật mình, hóa ra là mộng mị Em đã xa tôi tự kiếp nào
Ở trên thực ra là cùng 1 tứ thơ để ra bài, theo thể thơ này thì chú viết thế này Chả còn là em gái năm nào Tóc dài ngoan hiền đã cắt cao Lên ảnh post face trông vẫn ảo Mà sao anh nhìn buồn nao nao Chắc cũng chẳng thể như năm nào Ban công tĩnh mịch ngắm mấy sao Lặng nhìn cuộc sống trôi đơn giản Giờ đây bốn bể sóng kêu gào.