Tác phẩm: Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi Tác giả: Andrew Matthews Thể loại: Xuất bản – Truyện ngắn Nguồn: Sưu tầm Lời nói đầu: Một người đàn ông đang thất vọng cùng cực nói với một học giả: "Thế là hết. Tôi xong đời rồi. Tất cả tiền đã hết. Tôi đã mất tất cả." Nhà học giả nói: "Thế anh vẫn cong nhìn thấy, nghe thấy, đi lại.. được đấy chứ?". Một người đàn oong đáp: "Vâng". Nhà học giả nói: "Vậy thì tôi cho là cái gì anh cũng còn, chỉ là có tiền mất." Một câu chuyện hật hay, phải không bạn? Chỉ với một cách nhìn nhận khác mà cuộc đời một người thay đổi: Từ chỗ bi quan tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, sang chỗ lạc quan có thể sẵn sang bắt tay vào làm lại từ đầu. Sự việc thì vẫn thế chỉ là cách nhìn của chúng ta thay đổi và thế cuộc đời cũng thay đổi.. Trong cuốn sách này, bạn sẽ học được cách nhìn nhận cuộc dời và chấp nhận cuộc đời. Sách hay lắm, bạn hãy đọc đi..
Chương I. Các khuôn mẫu cư xử: Bấm để xem Cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi. Hãy nhìn vào tâm trí của bạn. Bạn đang bang qua đường, bạn có tập trung vào mỗi bước đi hay không? Khi bạn nhai kẹo bạn có nghĩ đến viên kẹo không? Khi bạn ăn cơm bạn có nghĩ đến việc tiêu hóa nó không? Khi bạn ngủ, bạn có tập trung vào việc tiếp tục thở không? Bạn đâu cần phải ý thức khi làm những việc này, đúng không? Bạn phải làm theo tiềm thức. Chúng ta có thể nói rằng trí óc của chúng ta giống như tảng băng. Phần chúng ta thấy là phần ý thức, và phần không nhìn thấy là tiềm thức. Phần tiềm thức chịu trách nhiệm hầu hêt những kết quả mà chúng ta đạt được trong cuộc sống. Không có những câu chuyện lặp đi lặp lại trong cuộc sống của mình thì đó chính là phần trí óc mà ta phải chịu trách nhiệm. Rất nhiều người trong chúng ta có khuôn mẫu cư xử - tức là những kinh nhiệm cũ hay hành vì giống nhau cứ trở đi trở lại hoài. Bạn có biết người mà lúc nào cũng đến muộn không? Tôi từng chơi tennis với 1 anh chàng luôn đến trễ. Chúng tôi định chơi tennis trước giờ đi làm ở sân Hilton. Tôi nói với anh ta "David, chúng ta sẽ chơi tennis vào 7 giờ sáng mai nhé? Anh ta trả lời:" Tôi sẽ đến đó. Anh có nghe mấy giờ chưa? "," 7 giờ sáng. Tôi sẽ đến ". Đúng như dự đoán, 7: 15 sáng hôm sau David đến. Anh ta đưa ra lí do: Con tôi mượn vợt và để dưới giường của nó. Tuần sau cũng thế. David đến lúc 7: 16. Lý do là: Tôi chỉ tìm được 1 chiếc giày. Tuần tiếp đó, anh ta đến đúng 7: 15. Vợ tôi bệnh và thằng con khóc quá! Và tiếp tục là pin hết, cúp điện, mất chìa khóa xe và đồ lót bị ướt hay còn để trong máy giặt. Rốt cuộc tôi nói: David, chúng ta hãy giao kèo. Cứ mỗi phút anh đến trễ thì anh phải chiu phạt 1 đô la. Anh ta bẽ mặt quá nên không bao giờ chơi tennis nữa. David nghĩ anh ta là nạn nhân. Anh ta đã không cố gắng một cách có ý thức để đến trễ. Nhưng trong tiềm thức của anh ta đã lập một chương trình: Bạn lúc nào cũng trễ..".. và chương trình đó làm chủ cuộc đời anh ta.. Nếu David ngẫu nhiên dậy sớm và thấy mình đến đúng giờ thì chương trình bên trong của anh ta sẽ khiến anh ta đụng phải một cái cây, lạc vào một con đường lạ. Và rồi anh ta hít sâu và nói "Lại thế nữa - Tôi sẽ lại bị trễ.."