Đây là bài thơ mình tự sáng tác, lấy cảm hứng từ những việc mình đã và đang trải qua trong cuộc sống. Mình tin, ai trong số chúng ta rồi cũng phải trải qua những khó khăn, vất vả. Điều quan trọng là cách bạn nhìn nhận, đối diện và vượt qua nó như thế nào. Hi vọng bài thơ có thể khiến cho những ai đang chìm trong tuyệt vọng sẽ tìm được niềm đồng cảm, từ đó vượt qua như cách chúng ta vẫn luôn làm từ nhiều năm nay. ĐÔI MẮT NHÌN QUA BÃO CÁT Thể loại: Thơ tự do Tác giả: Văn Lợi Mỹ * * * Tôi chạm vào vùng trời xanh yên ả Sau tháng ngày đấu tranh với bản ngã của chính tôi Tôi đã từng là con người của ước mong Nhưng ước muốn chưa bao giờ mông lung đến thế Cuộc sống này có bao điều tốt đẹp Nhưng cũng là bấy nhiêu điều làm hẹp đi những giấc mơ Tôi muốn kể rằng đã từng có một tôi như thế Sống yên bình với những mộng tưởng xa xôi Rồi đến khi con sóng lớn giữa biển khơi Không ồn ào, không dữ dội, lại ngấm ngầm đến bên Xô tôi ngã nơi tưởng chừng là bến đỗ bình yên Sẽ là lời nói dối nếu thưa rằng Chỉ là một cơn bão giữa chốn hoang vu vắng lặng Tôi tự nhủ phải đứng lên phải thật mạnh mẽ Để những người góp vào con sóng ngầm kia Phải trơ mắt mà nhìn tôi vực dậy Hành động nào có dễ như lời tôi đã phán Động lực nào thúc đẩy cây khô nhú mầm? Tôi cố tìm, và rồi cũng hiểu ra Cuộc đời tôi do chính tôi làm chủ Cần gì khác ngoài đôi mắt nhìn xuyên qua bão cát Sống ra sao để không hận ở tương lai Sống để cho những người thân yêu không hối tiếc Vì đặt trọn niềm tin vào con người già cỗi Tôi đã đứng lên sau cơn giông và lốc xoáy Để xích gần hơn bờ bình an trong tâm khảm. Hỡi những ai đã và đang giống như tôi Đừng nhìn vào con đường phía xa xa Hãy nhìn vào mặt đất trước mặt bạn Để gai nhọn không cơ hội tiến gần hơn Để đôi mắt nhìn thấu rõ mọi bước chân đi Để không còn lạc lối giữa bão cát mưa sa. Văn Lợi Mỹ