Đôi giày ủng da trâu

Thảo luận trong 'Thiếu Nhi' bắt đầu bởi Phong Phạm, 6 Tháng mười một 2020.

  1. Phong Phạm

    Bài viết:
    18
    Một người lính đã chẳng sợ gì thì cũng chẳng bận tâm đến việc gì cả. Xưa có một người lính như vậy bị thải hồi. Bác ta không học được nghề gì nên không kiếm tiền được, đành đi lang thang ăn xin thiên hạ. Trên vai bác khoác chiếc áo đi mưa, chân bác đi đôi giày ủng kỵ mã bằng da trâu, tất cả của cải chỉ còn lại có thế.

    Một hôm, bác cứ đi thẳng cánh đồng, đi mải miết chẳng để ý gì đến đường đất, đi mãi đến một khu rừng. Bác không biết mình ở đâu, chỉ thấy có một người đang ngồi trên một gốc cây đã đẵn. Người ấy ăn mặc sang trọng, mặc bộ đồ đi săn màu xanh. Bác chìa tay ra bắt, ngồi xuống cỏ bên người ấy và duỗi chân ra. Bác bảo người đi săn:

    - Tôi thấy đôi giày ủng của ông quả là đẹp, đánh bóng nhoáng. Nhưng ông phải đi đây đi đó nhiều như tôi thì chẳng được mấy của nả. Ông cứ xem ủng của tôi bằng da trâu, ròng rã lâu rồi mà chỗ nào cũng đi qua được đấy.

    Một lúc sau, bác lính đứng dậy bảo:

    - Tôi không ở lâu hơn được nữa, cái đói nó thúc tôi đi. Này ông anh có đôi giày ủng bóng ơi, đường này đi đâu ấy nhỉ?

    - Chính tôi cũng không biết bác ạ. Tôi lạc trong rừng. - Người đi săn đáp

    - Thì ra anh cũng như tôi. - Bác lính nói. - Những người cùng cảnh ngộ thường hay kết bạn với nhau. Thôi ta sát cánh với nhau, cùng nhau đi mãi cho đến đêm.

    Bác lính lại nói:

    - Ta không ra khỏi rừng được, nhưng tôi thấy ở đằng xa có ánh đèn le lói, có thể tìm cái gì ăn được đấy.

    Họ tìm ra một cái nhà bằng đá. Gõ cửa thì có một bà già ra mở. Bác lính bảo:

    - Chúng tôi tìm chỗ ngủ đêm, muốn kiếm chút gì ăn cho đỡ đói, vì bụng đã lép kẹp như chiếc bị nát.

    - Các bác không ở đây được đâu. - Bà già đáp. - Đây là nhà bọn cướp, khôn hồn thì các bác cao chạy xa bay trước khi chúng về, kẻo chúng thấy thì đi đời.

    - Thì cũng đến thế mà thôi. - Bác lính nói. - Đã hai hôm nay, chưa được miếng nào, bị giết ở đây hay chết đói trong rừng thì cũng giống nhau. Thôi tôi cứ vào.

    Người đi săn không muốn theo vào nhưng bác lính cứ cầm tay kéo vào.

    - Anh bạn nối khố ơi. Cứ vào đây, chắc đâu đã toi mạng ngay.

    Bà già thương hại dặn họ:

    - Các bác hãy chui vào sau lò. Nếu bọn chúng ăn còn gì thừa, thì khi chúng đi ngủ, ta sẽ tuồn vào cho.

    Họ vừa chui vào một xó, thì có mười hai tên cướp ầm ầm bước vào, chúng ngồi vào bàn có thức ăn đã dọn sẵn và ăn một cách bỉ ổi. Bà già bưng một miếng thịt quay kếch xù vào, bọn cướp ăn rất ngon lành. Mùi món ăn thơm nức mũi, bác lính bảo người đi săn:

    - Tôi không nhịn được nữa đâu, tôi ra ngồi bên cùng ăn với chúng đây.

    Người đi săn giữ tay bác lính lại:

    - Bác làm thế là chết cả nút đấy.

    Nhưng người lính bắt đầu ho lớn tiếng. Bọn cướp nghe thấy quẳng cả dao và đĩa đi, nhảy xổ đến tìm hai người ở trong lò. Chúng kêu lên:

    - Ha ha! Ra hai ngài ngồi ở trong xó này. Các ngài định kiếm chác gì ở đây? Các ngài được cử đến đây do thám phải không? Được, đợi đấy, để bọn ta cho các ngài học bay ở một cành cây khô nhé.

    - Ấy, lịch sự một tí nào. - Bác lính nói. - Tớ đói lắm, cho tớ ăn đã, rồi các cậu muốn làm gì tớ thì làm.

    Bon cướp ngạc nhiên. Tên đầu sỏ bảo:

    - Ồ, tao thấy mày không sợ. Được lắm. Cho mày ăn, nhưng sau thì mày phải chết đấy!

    - Rồi đâu sẽ có đó! - Bác lính nói.

    Rồi bác ngồi vào bàn, đưa tay xé thịt quay một cách gan dạ. Bác gọi người đi săn:

    - Nào ông anh giày ủng bóng, lại đây chén đi kẻo rồi sẽ đói như tôi. Ở nhà không có được món thịt quay ngon như ở đây đâu.

    Nhưng người đi săn không chịu ăn. Bọn cướp ngạc nhiên nhìn người lính bảo:

    - Tên này thật không biết làm khách tí nào.

    Sau đó bác quát:

    - Ăn thì quả là ngon đấy, giờ lấy cho tớ cái gì uống ngon.

    Tên đầu sỏ, đương lúc cao hứng, cũng đồng ý, gọi bà già:

    - Mụ xuống cầm lấy lên đây một chai rượu vào loại ngon nhất.

    Bác lính mở nút chai đánh bốp, rồi mang chai lại bảo người đi săn:

    - Này ông anh ơi, chú ý nhé, rồi ông anh sẽ còn kinh ngạc nữa. Giờ đây, tôi xin nâng cốc, chúc sức khỏe tất cả mọi người.

    Nói rồi, bác vung chai trên đầu bọn cướp mà hét:

    - Chúng bay sẽ sống hết, nhưng mồm há hốc ra, tay phải giơ lên không.

    Rồi bác tu một hơi ra trò. Bác nói chưa dứt lời thì cả bọn cướp ngồi đờ ra như tượng đá, mồm há hốc, tay phải giơ lên không. Người đi săn bảo bác lính:

    - Rõ rồi, đúng là anh còn nhiều thuật lạ. Nhưng thôi ta về nhà đi.

    - Ấy ấy. Ông bạn nối khố của tôi ơi, làm gì mà đi sớm quá thế. Ta đã đánh bại được kẻ thù rồi thì cũng phải vơ vét một chuyến đã chứ. Bọn chúng ngồi đực ra kia, mồm há hốc vì kinh ngạc. Nhưng chúng không dám nhúc nhích cho đến khi tôi cho phép. Ta lại đây đánh chén đi.

    Bà già lại phải đi lấy một chai rượu loại ngon nhất nữa. Bác lính đánh chén đủ no đến ba ngày rồi mới chịu đứng dậy. Mãi đến lúc trời sáng, bác mới nói:

    - Giờ đã đến lúc ta nhổ trại. Bà già phải chỉ đường gần nhất ra tỉnh để ta đi nhanh chóng.

    Khi hai người ra đến tỉnh, bác lính gặp bạn đồng đội cũ bảo:

    - Tôi tìm thấy trong rừng một ổ toàn đồ chết treo. Ta hãy đến quét sạch nó đi!

    Bác lính đi đầu, dẫn họ và bảo người đi săn:

    - Anh phải trở lại xem khi bọn mình tóm cẳng chúng rồi, chúng sẽ đú đởn như thế nào.

    Bác bố trí cho cả bọn đứng quanh lũ cướp rồi bác cầm chai rượu uống một hơi, vung chai trên đầu chúng, kêu:

    - Tất cả chúng bay phải sống!

    Ngay lúc đó, chúng lại cử động, nhưng chúng bị quật xuống, chân tay bị trói lại. Rồi bác lính bảo ném chúng như ném bị lên một chiếc xe.

    - Hãy chở chúng đến nhà tù ngay đi.

    Người đi săn gọi riêng một người trong bọn ra và giao làm một việc. Bác lính bảo:

    - Này ông anh giày ủng bóng, chúng ta may mắn đã tóm gọn được bọn cướp và ăn uống thỏa thuê. Giờ ta lại cứ bình tĩnh mà đóng cái vai trò lính bị tụt hậu, lẽo đẽo theo sau.

    Gần đến tỉnh, bác thấy cổng thành người xúm đông chen chúc nhau, tiếng reo vui mừng, người ta vung vẩy cành lá xanh. Bác lại thấy cả đội quân cận vệ tiến đến. Bác ngạc nhiên lắm, hỏi người đi săn:

    - Thế là nghĩa lý gì?

    Người kia đáp:

    – Thế anh không biết là vua đi xa nước đã lâu, ngày hôm nay trở về, nên thiên hạ đi đón à?

    Bác lính hỏi:

    – Thế vua đâu mà tôi không thấy!

    Người đi săn đáp:

    – Vua đây. Ta là vua ta đã cho báo tin trước là ta về.

    Người ấy hé mở áo đi săn ra, để lộ áo bào nhà vua. Bác lính sợ hãi quỳ xuống xin tha lỗi vì trước đây bác không biết là vua nên đã đối xử như kẻ ngang hàng và xưng hô như vậy.

    Nhưng nhà vua đã chìa tay ra bắt tay bác bảo:

    - Ngươi là một người lính can trường đã cứu sống ta. Ngươi sẽ không phải chịu cơ cực nữa, ta nhất định chăm sóc ngươi, khi nào ngươi thèm ăn một bữa thịt quay như ở nhà bọn cướp thì cứ việc đến bếp hoàng gia. Còn khi nào ngươi muốn nâng cốc chúc ai, thì phải đợi ta cho phép đã.

    HẾT
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...