Xuyên Không Đôi Cánh Tự Do - Hoa Oải Hương 18

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hoaoaihuong18, 4 Tháng tư 2020.

  1. hoaoaihuong18

    Bài viết:
    33
    Đôi cánh tự do

    [​IMG]


    Tác giả: Hoa Oải Hương 18

    Thể loại: Xuyên không

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Hoa Oải Hương 18

    Giới thiệu:

    Xuyên không sao? Đã không còn gì là đặc biệt nữa. Nhưng nếu là hai người bạn thân cùng lúc đi tới một vùng đất xa xôi?

    Không phải nhầm lẫn, không phải vô tình mà là bị bắt mang tới. Ngay cả kẻ đưa tới cũng không thể biết rõ, này đây trong hai người ai mới là người phải bị đưa tới.

    Lịch sử sẽ vì họ mà thay đổi? Không thay đổi. Bởi đây không nằm đâu trong chuỗi lịch sử cả. Vậy là đâu? Họ sẽ phải làm gì?

    Hai người bạn, hai tính cách, hai trái tim nhưng họ có cùng một ý nghĩ, một quyết tâm. Họ phải trở về, trở về..

    Họ vượt qua mọi sóng gió, tự tìm lấy cho mình câu trả lời, tự tìm cho mình hạnh phúc, và.. một đôi cánh tự do để vượt trùng khơi.

    Trang sách đầu tiên sắp lật mở..
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng tư 2020
  2. hoaoaihuong18

    Bài viết:
    33
    Chương một: Cuộc sống bình yên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    – Người ta gọi cái gì là hạnh phúc chứ? Ăn được, ngủ được là tiên. Vậy là đủ rồi.

    Nhấm nháp một miếng xoài tẩm ớt, không đành lòng nhìn bạn mình đang chúi mũi vào cái màn hình laptop, Thanh Yên nói xa xôi.

    – Mai đã phải nộp bài rồi sao? Thật là chán nhất là làm nhóm, nhất là làm chung với mấy người ỷ lại. Còn mấy trang nữa?

    – Tám.

    Mai Nhi không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục gõ không ngừng.

    – Tìm đủ tài liệu chưa? Không bảo mấy bạn kia nộp bài đi. Đã phân công ai phải thuyết trình chưa, không mai lên lại lộn tung hết cả.

    – Nhắn tin bảo tụi đó lên họp mà có thấy ai nói gì đâu. Tức chết thôi.

    Mai Nhi càu nhàu vẫn không rời khỏi những dòng chữ đang chạy lung tung trên màn hình.

    – Được rồi, đưa đám viết xong rồi đây, tôi kiểm tra lại cho.

    Mai Nhi với tay lấy tập giấy dày cộp đưa cho Thanh Yên. Bạn tốt, không nhờ lúc này thì nhờ lúc nào.

    * * *

    – Đã xong, có một tuần nghỉ ngơi rồi. May mà không bị hỏi nhiều lắm, thêm câu nữa chắc chết luôn.

    Mai Nhi tươi cười hướng cô bạn thân đang uống nước mía tại cổng trường mà nói.

    – Tôi đã bảo là không sao đâu. Thuyết trình lúc nào cũng được ưu tiên mà.

    Thật nhàn hạ trả lại cho Mai Nhi một nụ cười, Thanh Yên không quên bảo cô chủ quán lấy thêm một cốc nước mía nữa cho bạn mình.

    – Ngồi đây cho hết nắng rồi về. Tối nay về chỗ tôi ăn cơm, đằng nào chị bà cũng về nhà rồi.

    – Cũng đang định thế. Phải lấy tiền công hôm qua ngồi sửa cả chục trang tiếng anh chứ.

    Thanh Yên nháy nháy đôi mắt.

    – Bạn bè tốt nhỉ?

    – Ô, không biết à, bạn bè phải sòng phẳng chứ, thế mới không rạn vỡ tình bạn nha.

    – Tôi biết mà.

    Nu cười trong sáng trong cái nắng gay gắt của buổi chiều tháng sáu. Gió thổi thoảng qua như mang đi hương vị ngọt ngào của hai cô gái tuổi vừa qua mười tám, mềm mại và vui tươi. Thanh Yên và Mai Nhi đã chơi với nhau gần được mười năm. Vẫn luôn là vậy, họ ấp ủ những ước mơ chung và dù cho nó có điên cuồng cỡ nào. Một người luôn bình tĩnh, mạnh mẽ và sâu sắc, một người nhẹ nhàng, vui vẻ và ngọt ngào, nhưng chưa từng ai nói họ hiền lành cả, bởi lẽ họ cũng không muốn vậy. Thanh Yên và Mai Nhi luôn nghĩ rằng "hiền chính là để người khác bắt nạt", mà họ không bắt nạt ai thì thôi chứ sao lại để kẻ khác bắt nạt. Quả thật là kiêu ngạo. Phải, họ không phủ nhận. Bởi đó mới là họ. Họ không thích bị gò bó trong một khuôn khổ nào. Với họ, cuộc sống là cả một thế giới rộng lớn, chỉ có mở rộng mình mới có thể biết nó đẹp tới chừng nào.

    * * *

    – Sao lại mưa được nhỉ? Vừa trời còn đẹp lắm mà.

    Thanh Yên đưa tay vuốt giọt nước mưa đang tuôn không ngừng xuống mặt.

    – Lại còn đúng lúc về nhà nữa chứ!

    Mai Nhi lãi xe máy chở vội hai người về nhà. Vì đường xa mà lại mưa bất chợt là cả hai người ượt nhẹm. Bầu trời âm u một cách kì lạ. Gió thổi đến buốt lạnh.

    – Bà lại béo lên rồi.

    Thanh Yên trêu chọc.

    – Làm gì có, tôi vẫn vậy mà. Hôm nọ, còn có người bảo tôi gầy đi đấy.

    – Haiz.. đó gọi là nói giảm nói tránh. Không lẽ lại chê bà béo.

    – Tôi không có béo.

    – Phải, không béo, hơi mũm mĩm một téo.

    – Không sao nhá, tôi là còn đủ ba vòng nhá.

    – Tôi vẫn là tự tin một vòng mà. Vòng hai ăn đứt bà luôn.

    – Còn nói, gầy nhẳng.

    Vẫn cười thật tươi cho dù mưa vẫn không ngừng thấm vào người. Trên đường người đi lại thật thưa thớt.

    Một tia chớp lóe lên làm Thanh Yên và Mai Nhi hơi giật mình. Phía trước, một cơn gió mạnh thổi tới, cuốn những dòng nước mưa xối xả áp vào mặt hai người khiến cả hai đồng thời nhắm mắt lại. Một chấn động mạnh khiến cả hai hoảng hốt. Thanh Yên theo bản năng vươn tay ôm chặt eo Mai Nhi phía trước, chỉ là cảm thấy không ngừng bị cuốn lấy, rơi xuống, tai ù đi, chỉ cố gắng nắm thật chắc tay người còn lại. Trong giây lát, mọi thứ biến mất và họ cũng không còn ý thức được gì nữa..
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng năm 2020
  3. hoaoaihuong18

    Bài viết:
    33
    Chương hai: Đây là đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chậm rãi mở mắt, cả người lạnh lẽo, nặng nề, Thanh Yên chợt rùng mình.

    – Ách xì..

    Thanh Yên ngồi dậy, nhìn không gian xung quanh mà không nói nên lời. Tay nhỏ bé không ý thức vươn sang bên cạnh.

    – Mai Nhi, Mai Nhi.. này..

    Không thấy tiếng trả lời, Thanh Yên hốt hoảng nhìn sang thấy Mai Nhi cả người và tóc cũng là ướt sũng nằm kề bên không hề phản ứng. Thanh Yên vội vàng quay người, tay vỗ võ khuôn mặt vẫn còn vương vài giọt nước của Mai Nhi.

    – Mai Nhi, Mai Nhi.. có sao không.. có sao không? Tỉnh lại đi! Tỉnh lại mau!

    Từ từ mở mắt, Mai Nhi cất tiếng:

    – Sao vậy? Đây là đâu?

    Mai Nhi cũng ngay lập tức cảm giác có cái gì đó không đúng. Không phải cô và Thanh Yên đang đi xe máy trên đường về nhà sao? Mai Nhi mơ màng nhớ lại.. mưa rất lớn, rồi đột nhiên có tia chớp.. rồi gió.. rồi sau đó..

    – Chết.. chết.. không phải chúng ta chết rồi chứ?

    Mai Nhi thất thần không biết phải làm sao.

    – Đừng nói nhảm. Chúng ta là vẫn sống. Sờ tớ xem, vẫn còn ấm này. Có khi nào xuống địa phủ mà quần áo ướt lung tung thế này không?

    – Cũng phải.

    Mai Nhi vẫn là nở nụ cười đáp lại. Nhưng cô cũng biết là có chuyện không tốt lắm, bởi khi có chuyện nghiêm túc, cô và Thanh Yên sẽ đổi giọng xưng hô là "tớ" và "cậu" mà không phải là "tôi" và "bà" đầy tinh nghịch nữa.

    – Người có sao không? Lúc nãy tớ nhớ va chạm gì đó mạnh lắm.

    Mai nhi xoa xoa cánh tay nhức mỏi nhìn Thanh Yên.

    – Cũng không việc gì, chỉ thấy hơi nặng người thôi. Đi xem xung quanh một chút xem thế nào.

    Thanh Yên xoay người, mới phát hiện ra căn bản là cô và Mai Nhi đang nằm trên một phiến đa lớn vuông vức màu đen nhẵn mịn. Thảo nào cảm giác càng lạnh. Không gian mờ mờ được chiếu sáng bởi một chiếc đèn dầu ngay bên cạnh. Chiến đèn đặt trên một cái giá thô sơ cao ngang ngực. Thanh Yên bước tới khẽ chạm tay vào tường.

    – Phòng đá sao?

    Cô bất giác thốt lên. Họ đang bị nhốt trong một căn phòng chỉ tầm mười mét vuông, bốn bức tường bằng đá khiến không khí có vẻ ẩm thấp và ngột ngạt, nhưng là bứ tường nhẵn mịn không hề có chút rêu nào. Mai Nhi cũng đảo một vòng về phía đối diện. Cũng là như vậy, những bức tường đá tĩnh mịch. Cô gõ nhẹ lên bức tường. Tiếng gõ chìm đi trong không gian, nặng trịch. Bức tường này quả thật là dày. Thanh Yên và Mai Nhi đồng thời nhìn nhau không nói. Họ lặng lẽ cười. Đây là cái gì? Là nơi nào chứ?

    Thanh Yên và Mai Nhi cẩn trọng tiến lại phía ô cửa nhỏ duy nhất trong cả căn phòng thông với một nơi khác. Nó chỉ cỡ chừng hơn một gang tay, giống như kiểu ô cửa giám sát vẫn hay thấy ở..

    – Là nhà giam.

    Mai Nhi nhìn Thanh Yên cất lời. Hai người còn chưa kịp chạm tay tới ô cửa, một tiếng "két" khiến hai người giật mình đứng lại. Cánh cửa mở ra. Tiếp theo sau là ba người ăn mặc kì lạ. Ba người nam nhân mặc bồ đồ tím than, vạt áo dài, đai lưng đen gọn gàng, tóc buộc cao phía sau, một chiếc dây được bện ba cũng màu tím than quấn một vòng trước trán, gương mặt lạnh lùng, trắng bệch, giống như không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong một thời gian dài, cả người tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo, chết chóc. Ba người dáng cao to đột ngột xông vào, tiến nhanh đến chỗ Thanh Yên và Mai Nhi. Thanh Yên và Mai Nhi cảm thấy trong lòng một cỗ sợ hãi dâng lên, không ý thức bước lùi lại phía sau.

    – Các người là ai?

    Hai người đồng thời hô lên, vẫn không ngừng lùi lại.

    Cả ba người kia đều không một phản ứng, tiếp tục bước tới tới, nhanh chóng bắt lấy Thanh Yên và Mai Nhi. Hai kẻ trong số đó, một người giữ lấy Mai Nhi, một kẻ giữ lấy Thanh Yên, vẫn là không một tiếng nói.

    – Này các người muốn làm gì?

    Mai Nhi thét lên, cố giãy giụa ra khỏi người tên nam nhân đầy sát khí. Thanh Yên vì nhỏ bé, hai tay dễ dàng bị kéo lại phía sau. Cô hơi kêu lên vì đau. Tên còn lại trong số đó tiến lên trước mặt Thanh Yên, liếc mắt nhìn tên đang giữ cô. Ngay lập tức Thanh Yên thấy một cánh tay được thả lỏng, đang định vung tay thoát khỏi sự kiểm soát lại thấy tay mình bị bàn tay sắt đá kia đưa ra phía trước. Tên đứng trước mặt Thanh Yên nhanh chóng lấy ra một con dao nhỏ và một chiếc hộp trong tay áo. Chiếc hộp mở ra, Thanh Yên thấy trong đó một miếng giấy mày vàng nhạt có in chút hoa văn nhưng không rõ là hoa văn gì. Đang nhìn chiếc hộp trước mặt, Thanh Yên bỗng kêu lên "Á".. ngón tay bị tên nam nhân dùng dao cứa vào thật sâu. Tên nam nhân đưa chếc hộp hứng lấy giọt máu chảy xuống.

    – Này các ngươi làm gì? Đừng đụng tới ta..

    Mai Nhi kinh hoàng nhìn ngón tay Thanh Yên vẫn không ngừng chảy máu, giãy giụa khi thấy tên nam nhân kia tiến về phía cô. Cô biết là Thanh Yên sợ máu. Gương mặt Thanh Yên cũng trở nên trắng bệch. Tên nam nhân vung tay thả cô ra. Cô hơi mất đà, lùi lại một bước, đưa tay nắm chặt ngón tay vừa bị cứa rất mạnh. Cũng rất nhanh, Mai Nhi bị tên nam nhân cứa vào ngón tay lấy máu, nhưng là cho vào một chiếc hộp khác. Xong việc, vẫn không một lời nào, ba kẻ vừa vào biến mất khỏi căn phòng. Cánh cửa lại đóng lại.

    Thanh Yên và Mai Nhi hốt hoảng nhìn nhau. Đây là chuyện gì?
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng năm 2020
  4. hoaoaihuong18

    Bài viết:
    33
    Chương ba: Cơ hội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngón tay cuối cùng cũng đã ngừng chảy máu. Thanh Yên và Mai Nhi yên lặng suy ngẫm. Không thể tin được, chỉ một giây trước đây họ còn đang trên đường về nhà, một giây sau họ lại lạc đến một nơi hoàn toàn xa lạ, những con người quái dị, trải qua một hồi sợ hãi đến đứng tim. Dù không ai nói ra nhưng họ biết họ chính là đã xuyên qua, giống như lạc vào một lỗ hổng không gian mà đi tới một nơi khác. Chỉ có điều là..

    – Đây không biết là cái thời đại nào, năm nào, ở đâu? Những người kia là biết chúng ta sẽ tới sao?

    Mai Nhi thực sự muốn giải tỏa những nghi vấn trong lòng.

    – Tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng nhìn cung cách của họ, không phải có ý tốt. Dù không biết họ có mục đích gì, trước tiên phải tìm cách rời khỏi đây đã. Mội chuyện từ từ tính sau. Đến được ắt phải có cách đi được.

    Thanh Yên lại hiện lên khuôn mặt trầm tĩnh. Nếu là họ biết hôm nay cô và Mai Nhi sẽ bị lạc tới đây, chắc chắn có dự định sẵn. Theo cách xử sự của ba kẻ vừa rồi, Thanh Yên trong lòng nảy lên một dự cảm không tốt. Họ là muốn gì ở cô và Mai Nhi? Vừa rồi chỉ là vài giọt máu? Máu.. Thanh Yên khẽ rùng mình. Đầu ngón tay vẫn còn hơi cảm giác tê tê. Không được! Cô và Mai Nhin không thể để bị tổn hại ở cái nơi không biết là đâu này. Thanh Yên đứng dậy, đi về phía ô cửa nhỏ.

    – Định làm..

    Thanh Yên đưa ngón tay lên miệng làm dấu cho Mai Nhi im lặng. Cô bước tới trước, rướn người nhìn qua khe cửa. Ô cửa cao hơn so với cô tưởng khiến cô phải kiễng hết chân lên mới cố thể nhìn ra bên ngoài ánh sáng chập chờn. Giờ cô cũng mới phát hiện, cánh cửa này không phải bằng đá nhưng màu của nó cũng chẳng khác gì màu của mấy bức tường xung quanh. Không biết có phải bằng sắt không. Cũng không trọng yếu. Thanh Yên nhìn lướt qua bên ngoài. Ngay phía trước là một không gian giống như một căn phòng nhỏ, rộng bằng gian phòng cô và Mai Nhi đang bị nhốt. Ở chính giữa có một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật và hai cái ghế để đối diện nhau. Vậy là có hai người. Nhưng không biết bây giờ hai kẻ đó đi đâu. Ba người kia có lẽ không phải chính là ở chỗ này. Phía bên hông gian phòng có một giá treo rất nhiều dụng cụ kì lạ. Sát góc đối diện, phía bên trái có một cái tủ gỗ lớn, hơi cũ kĩ, bên cạnh là một chiếc giá đèn đang chập chờn sáng. Vì ô cửa quá nhỏ, Thanh Yên không thể nhìn thấy mọi thứ hai bên. Không gian im lặng đến đáng sợ.

    – Không có ai bên ngoài.

    Thanh Yên hạ gót chân, quay trở lại phía Mai Nhi đang ngồi. Vì đứng lâu mà giờ cô có cảm giác tê rần.

    – Muốn ra phải đợi có kẻ đến đã.

    Mai Nhi gật đầu. Cô biết Thanh Yên cẩn thận lại biết phán đoán, cô cũng hiểu rõ giờ chờ đợi là thượng sách, ít nhất có thể làm cho đầu óc tỉnh táo một chút, chỉ cần có cơ hội..

    Thanh Yên và Mai Nhi cũng không phải đợi lâu. Vì rất để tâm chú ý bên ngoài, Thanh Yên và Mai Nhi nghe thấy tiếng bước chân lờ mờ phía xa và đang tiến lại rất gần. Một đôi mắt liếc qua ô cửa nhỏ nhìn vào gian phòng làm Thanh Yên và Mai Nhi không khỏi giật mình. Rất nhanh, đôi mắt rời đi. Không phải tất cả những kẻ ở đây đều âm trầm, chết chóc vậy chứ? Cả hai người không khỏi tặc lưỡi. Một động tác đồng thời xảy ra làm Thanh Yên và Mai Nhi nhìn nhau. Họ cười. Dẫu sao, vẫn là nên lạc quan. Lạc quan thì sẽ có hy vọng.

    Thanh Yên và Mai Nhi đưa nắm tay ra gõ vào nhau. Họ vẫn hay làm thế để chứng tỏ sự đồng tình. Thanh Yên khẽ khàng cúi người đi tới ô cửa. Cô không vội vàng mà thật chậm liếc nhìn ra bên ngoài, cố không gây tiếng động cũng không làm kẻ ngoài kia chú ý. Một mùi nồng của rượu xộ vào mũi làm Thanh Yên khẽ nhăn mày. Mai Nhi đang đứng sát bên cô, nghe ngóng tình hình. Mai Nhi ra dấu hỏi bên ngoài thế nào. Thanh Yên giơ hai ngón tay ý nói có hai tên. Mai Nhi gật đầu. Quả đúng là có hai tên. Nếu may mắn, cô và Thanh Yên có thể xử lý được. Đang suy tính..

    – Lũ chó chết, dám lừa chúng ta khiến chúng ta phải bỏ cuộc vui giữa chừng.

    Một tên trong số đó cất tiếng nói. Mai Nhi kéo nhẹ vạt áo Thanh Yên. Thanh Yên hưởng ứng gật đầu. A, thì ra là chúng có nói chuyện. Hai người còn có thể hiểu bọn chúng đang nói gì. Thật kì thú. Thanh Yên tiến sát ô cửa hơn một chút, phát hiện hai người này không giống ba kẻ lúc trước xuất hiện. Họ mặc một thân áo lục, vạt áo phía trước có ngắn hơn một chút, tóc dài cũng buộc gọn phía sau nhưng là không có dải dây ngang đầu.

    – Bên ngoài kia đang từng bừng uống rượu, còn chúng ta lại phỉa trông coi cái lũ này.

    Một tên khuôn mặt dài thượt không ngừng càu nhàu.

    – Kệ đi, không phải có rượu đây sao. Lát kiếm vài đứa ra đây hầu rượi là được rồi.

    Tên đối diện phát ra tiếng âm trầm đầy khiêu khích.

    – Hừ.. hai đứa mới vào thế nào?

    Thanh Yên và Mai Nhi ngạc nhiên, đôi tai dựng lên.

    – Không được, cấp trên có lệnh phải trông coi tử tế, lát sẽ có người tới mang chúng đi. Đâu có thiếu người hầu rượu đâu.

    – Không biết bọn chúng là người nơi nào, ăn mặc kì quá.

    – Không nên tò mò. Chúng ta phận nhỏ, nói gì nghe nấy, kẻo lại rước họa vào thân.

    – Cũng phải, nào.. uống..

    Hai tên cười lớn cầm lấy hai cái túi vỏ ngoài hơi xù xì đưa ra chạm vòa nhau như chúc mừng rồi tu ừng ực. Không để ý tới hai kẻ đang tiếp tục say sưa. Thanh Yên nhè nhẹ kéo Mai Nhi lại. Thật tốt chỉ có hai tên. Nếu Thanh Nhi tính đúng chiều cao của ô cửa này thì việc nhìn vào hai bên và phía bên dưới căn phòng là hơi khó khăn. Cô thì thào nói nhỏ vào tai Mai Nhi. Mai Nhi gật đầu..
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng năm 2020
  5. hoaoaihuong18

    Bài viết:
    33
    Chương bốn: Bỏ trốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lấy chiếc đèn ra để trên phiến đá, Thanh Yên nhắc cái giá đèn lên. Nhìn thô sơ không ngờ lại nặng vậy. Không khỏi mỉm cười, thứ duy nhất cô và Mai Nhi có hiện giờ xem ra cũng có thể hữu dụng rồi. Thanh Yên xem xét một chút, thấy có một cái chốt trên cùng. Dùng hết sức kéo cái chốt ra, Thanh Yên thành công gỡ được nó thành hai phần. Cô cầm một phần, một phần để cẩn thận sát bên tường ngay cạnh cửa. Cô ra dấu, Mai Nhi lập tức thổi tắt đèn. Bên trong chỉ còn chút ánh sáng le lói từ bên ngoài chiếu vào qua ô cửa nhỏ. Mai Nhi nằm xuống nền đấ bắt đầu rên rỉ.

    – A, đau quá, a, đau chết mất..

    Bên ngoài vẫn là tiếng uống rượu và những câu chuyện phiếm không ngừng của hai người đàn ông.

    Mai Nhi hơi ngóc đầu dậy. Khóe miệng hơi cong lên. Để cho các ngươi biết sự lợi hại của ta..

    – Á..

    Cô hét lên cũng làm Thanh Yên sửng sốt. Thanh Yên đưa tay che miệng, quả là bạn cô. Tiếng thét chói tai không thể không khiến hai kẻ bên ngoài kia đang say sưa phải chú ý. Mai Nhi tiếp tục rên rỉ.

    – A, đau.. đau quá.. đau..

    Mai Nhi ôm hai tay, co người lại run rẩy, miệng vẫn không ngừng than. Thanh Yên cảm giác một bước chân tiến lại cửa.

    – Đừng giả bộ, trò này quen rồi.

    Bực mình, gã đá chân vào cánh cửa, âm trầm phát ra tiếng khinh bỉ. Mai Nhi là vẫn không ngừng rên rỉ. Vì trong phòng tắt đèn nên vốn không thể nhìn rõ trong phòng thế nào lại nghe thấy Mai Nhi tiếng rên rỉ không ngừng, dần dần còn có tiếng nấc, rồi tiếng thở hổn hển đứt quãng. Thanh Yên nghe thấy đôi chân kia không có rời đi. Lại một tiếng bước chân khác tiến lại.

    – Thế nào?

    – Chả biết. Không nhìn rõ. Đèn bị tắt.

    – Vẫn vào xem sao. Dẫu sao bọn chúng cũng là do bên trên hạ lệnh, vạn nhất..

    – Nếu chúng bỏ chạy..

    – Chỉ có hai đứa con nít thôi mà, chúng ta chẳng lẽ còn không xử được. Thanh Yên như ngừng thở. Phải đó, chỉ có hai đứa con nít thôi, ra quyết định đi, mở cửa đi. Cô không ngừng âm thầm thúc giục. Tiếng cửa mở nặng nề, ánh sáng từ bên ngoài chạm tới chân Thanh Yên. Thanh yên khẽ buwocs sang để tránh, nhẹ nhàng đứng lên..

    – Này..

    Chỉ vừa mở miệng. Một tiếng đạp thật mạnh vang lên trong gian phòng. Thanh Yên dùng hết sức hạ thẳng phần giá đèn vào đầu tên vừa chớm bước vào. Không thể tin vào mắt mình, tên nam nhân quay lại trừng mắt nhìn cô. Vẫn cầm cía giá đền trong tay, Thanh Yên mở to mắt nhìn hắn. Cô phải chăng ra tay quá nhẹ? Còn chưa kịp định thần, tên nam nhân đột nhiên ngã xuống. Thanh Yên nhìn bóng đen trước mạt mình nhũn ra trên mặt đất không khỏi thờ phào. Ngay lập tức, cô cảm thấy một luồng áp lực tiến về phía mình. Một bàn tay lao nhanh về phía cô..

    – Đã biết mà, tiện nhân..

    Thanh Yên cảm giác bàn tay đang siết vào cổ. Cảm giác khó thở tràn lên. Cô há hốc miệng cố hít lấy chút không khí, thả rơi cái giá đèn, hai tay bám chặt lấy bàn tay kia cố sức gỡ ra.

    Binh.. Một tiếng vang lên thánh thót trong không gian. Thanh Yên thấy bàn tay nơi cổ tay mình nới ra, cô vung tay, không ngừng ho khan, cố gắng hít thở. Phía trước, tên nam nhân khuỵu xuống, Mai Nhi đang cầm chiếc giá đén vẫn ở tư thế tấn công. Thanh Yên vẫy tay..

    – Được rồi.. được rồi..

    Mai Nhi nhanh bước qua, vỗ lưng Thanh Yên giúp cô hít thở tốt hơn.

    – Không sao chứ? Không sao chứ?

    – Không sao, còn kịp.. chưa chết, chưa chết..

    Mai Nhi lại phì cười, cái gì mà chưa chết. Đương nhiên là không thể chết rồi. Cô còn yêu đời lắm đấy nhé. Ngừng trong giây lát, Thanh Yên và Mai Nhi nhanh chóng bắt tay vào xử lý hai cái thân thể nằm trên đất. Hai cô có ra tay hết sức đi chăng nữa nhưng so ra với hai kẻ này chỉ có thể khiến chúng bất tỉnh trong một khoangt hời gian mà thôi. Cũng may là chúng vừa uống khá nhiều rượu, Thanh Yên và Mai Nhi lần tay bên hông chúng, rút cái đai lưng ra, buộc quặt hai tay chúng lại phía sau. Còn cái miệng, phải cho chúng không kêu được nữa.. Không có cái gì nhét vào miệng.

    – Tất, tất, lấy tất đi.

    Mai Nhi hưng phấn nói với Thanh Yên. Hai người lần xuống, cởi giày.

    – Thật là, hôi quá..

    Thanh Yên và Mai Nhi không ngừng kêu khổ gặp phải hai tên có chân "tỏa mùi". Nhưng mà cũng rất vui. Kẻ xấu sô chịu khổ phải chính là bọn chúng mới đúng, bị nhét vào mồm cơ mà. Vì kiểu tất hơi lạ làm Thanh Yên và Mai Nhi cũng phải xoay sở mất chút thời gian mới có thể tháo ra được. Xong xuôi, ThanhYeen và Mai Nhi nhanh chóng bước ra đóng cửa lại, nhìn thấy chúm chìa khóa vẫn còn đang cắm trong ổ. Khỏa cửa cẩn thận, hai người nở nụ cười đắc ý.

    Không có quá nhiều thời gian để nhấm nháp chiến tích, Thanh yên và Mai Nhi nhìn xung quanh mới biết được thì ra đây là gian cuối của một hành lang rất dài. Tát cả đều bằng đá. Hai bên xen kẽ có những cánh cửa giống hệt như căn phòng hai người vừa bị nhốt. Dọc đường là một vài ngọn đèn vẫn đang hừng hực cháy. Cuối hành lang có thể thấy mơ hồ một cái ngõ nhỏ.

    – Tiến lên thôi.

    – Ừ.

    Thanh Yên trả lời nhẹ nhàng, trực tiếp kéo tay mai Nhi đi về phía trước. Cũng may, khi họ tới đay là vừa lúc trên đường đi học về, đang mặc quần bò, áo phông cũng dễ cho việc di chuyển. Nếu là hôm trước mặc bộ váy ngang đùi thì không biết thế nào. Tói cuối hành lang, nhìn thấy một cái cầu thang nhỏ đi lên phía trên, Thanh Yên và Mai Nhi không chút chần chừ bước lên. Hết khoảng hơn mười bậc cầu thang, xoay sang trái, tiến hơn mười bước nữa, Thanh Yên và Mai Nhi rẽ vào một hành lang tương tự phía dưới. Đang lúc tiến vào, hai người nghe thấy một vài tiếng nói từ cuối hành lang vọng lại. Không suy nghĩ, hai người quay trở lại hành lang phía dưới.

    Nép vào bức tường sát cầu thang, cẩn trọng theo dõi động tĩnh.

    Một lúc sau vẫn là không thấy âm thanh nào tiến xuống. Thanh Yên và MAi Nhi lại rón rén trở lên. Không có ai. Mai Nhi thở phào.

    – Mau đi thôi.

    Thanh Yên chợt kéo lại.

    – Từ từ.

    Mai Nhi quay lại nhìn Thanh Yên:

    – Phải nhanh đi thôi, kẻo có kẻ quay lại.

    – Ừ, tớ biết. Vừa nãy thấy chùm chìa khóa mấy phòng giam..

    – A..

    Mai Nhi nhanh chóng hiểu ra. Hai người nếu là tự xông ra nhất định rất khó mà đi lại, ngay cả đường cũng không quen. Nhưng nếu là vài chục người, hỗn loạn như thế sẽ giúp các cô dễ thoát thân hơn. Trở lại gian phòng cuối, lấy chùm chìa khóa, Thanh Yên và Mai Nhi mở từng phòng giam. May mắn, kí hiệu khá dễ nhìn. Giờ Thanh Yên và Mai Nhi cũng mới để ý, nguyên lai cánh cửa nào cũng có đôi mắt hướng ra nhìn hai cô. Lúc nãy Mai Nhi hét lớn thế cũng khó trách. Cánh cửa vừa mở, thấy mỗi phòng đều có vài người, thân thể tiều tụy, không ít người thương thế khắp mình khiến Thanh Yên không khỏi một trận xôn xao. Cảm giác nâng lên trong ruột. Nếu không phải đang tình huống cấp bách, ắt hẳn cô đã chạy ngay đi nơi nào đó mà nôn không ngừng. Mai Nhi vẫn nhanh thúc giuc:

    – Tất cả tranh thủ chạy mau, Bên trên hiện không có người. Lên trên xem nếu có chìa khóa thì mở hết ra..

    Trong giây phút này, Thanh Yên và Mai Nhi có thể cảm nhận được cái gì gọi là hy vọng và sinh tồn. Nhìn những người dù thương thế có thể nói là rất nặng cũng lập tức không nói lời nào cố sức đi về phía trước. Họ thức sự khát khao cuộc sống ngoài kia đến thế nào. Những ai khỏe mạnh một chút dìu những người yếu hơn, không quên quay lại nhìn hai cô gái nhỏ bé ă mặc kì quặc.

    – Đi mau. Ra khỏi đây, tự bảo trọng.

    Thanh Yên bất giác nói ra. Cô cảm thấy hơi tội lỗi, giống như cô đang lợi dụng bọn họ vậy. Nhìn thế nào họ cũng không giống như những kẻ tôi đồ, thô lỗ, gây ra tội ác mà phải bị bắt vào đây. Nếu may mắn.. Cô chúc họ may mắn.

    – Chúng ta cũng mau đi thôi.

    Mai Nhi nhìn Thanh Yên hơi thất thần, cô biết trong lòng bạn mình đang nghĩ gì, vội vàng lôi kéo đi về phía trước. Hơn tám căn phòng, phải đến năm mươi người lũ lượt đi lên cầu thang. Len lỏi đi sau, Thanh Yên và Mai Nhi có thể nghe thấy tiếng bước chân tầng trên. Quên đi tất cả, Thanh Yên và Mai Nhi nối tiếp bước chân ngưỡng người kia mà đi. Cũng thật nay, nơi này chỉ có hai tầng hầm. Lên hết cầu thang hành lang trên đã nhìn thấy cửa ra. Càng may hơn, trong số những người kia còn có những người còn có chút công phu, họ nhanh chóng hạ gục mấy tên lính gác mà đưa mọi người thoát ra. Cũng chẳng có thời gian để Thanh Yên và Mai Nhi đứng lại vỗ tay thán phục, họ mau chóng chạy, chạy.. Tất cả trở nên toan sloanj trong bóng đêm mịt mùng. Không hiểu sao, Thanh Yên trong lòng vẫn là hy vọng, thật nhiều, thật nhiều người trong số họ có thể chạy thoát. Thanh yên thấy bàn tay mình bị siết chặt. Mai Nhi nhìn cô mỉm cười. Phải, cả hai cô cũng vậy, ít nhất phải thoát khỏi đây đã..
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng năm 2020
  6. hoaoaihuong18

    Bài viết:
    33
    Chương năm: Ai bị bắt tới?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng như Thanh Yên và Mai Nhi dự đoán, không lâu sau, đèn đuốc sáng trưng, binh lính từ đâu kéo tới. Ắt hẳn việc phòng giam bị phá đã được truyền đi. Thanh Yên và Mai Nhi sau một hồi chạy đã đuối sức, dừng lại thở phì phò.

    – Không được, chạy thế này sẽ bị phát hiện ngay thôi.

    Mai Nhi lắc đầu, thở không ra hơi. Cô nhìn xung quanh thấy một ngõ nhỏ tối kịt, mau chóng kéo Thanh Yên đi về phía đó. Hai người nép vào trong bóng tối. Thanh Yên và Mai Nhi không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm giác đang đi trên một đám cành cây khô mà thôi. Tiếp tục lùi vào phía trong, một mùi hôi bốc lên. Không thể làm gì khác là bước vào vì phía xa đã nghe thấy tiếng bước chân và ánh đưốc đi tới. Mai Nhi bên trong chạm tới một đám củi khô cao hơn đầu người, khẽ nhíu tay Thanh Yên. Hai người lách sang, giấu mình trong đám cành lá khô, nín thở nhìn ra bên ngoài. Chỉ trong chốc lát, một đoàn người đèn đuốc sáng trưng chạy qua. Thanh Yên và Mai Nhi có thể mơ hồ thấy một vài tiếng kêu rên. Có người đã bị bắt lại. Thanh Yên và Mai Nhi vẫn là như cũ, nín thở, mong cho những kẻ kia đừng quay lại.

    – Mau chóng lục soát, nhất định phải tìm được hai người đó. Hai cô gái ăn mặc kì lạ. Mau lên!

    Một tiếng nam nhân vang lên. Kẻ đó đứng ngay gần phía trước ngõ hẻm. Thanh Yên và Mai nhi chỉ thoáng thấy chiếc mặt nạ bạc sáng lên khi gặp phải ánh đuốc đi qua. Một giọng nữ lạnh lùng vang lên.

    – Vẫn là không thấy?

    – Bẩm chủ tử, sẽ tìm thấy ngay thôi. Hai tên giám ngục bị đánh bất tỉnh trong phòng giam. Lại có lũ tội phạmbị phóng thích khiến tình hình hơi lộn xộn, có lẽ cần thêm chút thời gian.

    Tên nam nhân cung kính trả lời. Người phụ nữ đứng khuất sau bức tường làm Thanh Yên và Mai Nhi không nhìn rõ mặt, chỉ thấy thoang thoảng một mùi hương rất dễ chịu bay lại.

    – Cũng đừng qua ầm ĩ, kẻo gây chú ý. Chỉ cần tìm thấy hai người kia thôi. Những kẻ còn lại không quan trọng.

    – Dạ, thần hiểu rõ, chủ tử. Giờ bên ngoài đang mở tiệc tẩy trần cho hai thằng nhóc đó sẽ là không ai chú ý đâu.

    – Cũng là ngươi quá lơ là. Sao chỉ để vài kẻ canh gác ở ngoài.

    – Là lỗi của thần, quản người không nghiêm, thần vỗn nghĩ là đưa người vào nơi đó sẽ không gây chú ý. Thần xin chịu tội.

    Tên nam nhân lập tức quỳ xuống.

    – Được rồi, ta biết ngươi luôn trung thành. Ngươi vẫn là không đoán ra sao?

    – Bẩm chủ tử, thần đã lấy máu của bọn chúng để phân biệt nhưng là vẫn không biết kẻ nào mới là người chúng ta cần tìm.

    – Trước hết phải tìm được bọn chúng đã, tìm được rồi còn phải sợ không có cách phân biệt sao. Hiện giờ đã qua thời điểm mở cửa không gian, chúng vốn là không thoát được khỏi đây. Mau tìm chúng đi.

    – Thần đã biết, thần sẽ ra sức tìm kiếm.

    – Phải thật nhanh gọn. Chúng ta tốn bao nhiêu công sức không thể để trở thành vô ích.

    – Chủ tử yên tâm, nhất định sẽ được như ý chủ tử.

    Thanh Yên và Mai Nhi như đứng tim. Là đang nói về bọn họ? Kẻ bị bắt tới?

    Họ là bị bắt tới sao? Một trong hai người?

    Những suy nghĩ hỗn độn đang dâng lên trong đầu hai người bị đứt đoạn bởi một tiếng động. Có con gì đó đang bò qua chân Thanh Yên và Mai Nhi.. sau đó.. chít.. chít.. Chuột!

    Thanh Yên và Mai Nhi dựng tóc gáy. Cả hai đều là rất sợ chuột. Theo phản xạ nhấc chân lên, không ngờ một dẫm lên cành cây khô.. rắc.. rắc..

    – Kẻ nào?

    Tên nam nhân trừng mắt nhìn vào trong ngõ hẻm. Thanh Yên và Mai Nhi đưa tay bịt miệng, ngăn tiếng sợ hãi và hơi thở dồn dập thoát ra. Lũ chuột, mau đi! Hai người trong lòng không ngừng thầm nghĩ.

    Tên nam nhân tiến lên ngõ hẻm. Giây lát, Thanh Yên và Mai nhi như thấy tim ngừng đập.

    Chít.. chít.. rắc.. rắc.. rạo.. rạo..

    – Lũ chuột chết tiệt.

    Tên nam nhân phẩy tay bước ra.

    - Chủ tử, không có ai, chỉ là mấy con chuột nhắt thôi.

    – Được rồi, ta phải quay trở lại bữa tiệc. Mọi việc ở đây, ngươi xử lý đi.

    – Dạ, thưa chủ tử.

    Nói xong, cả hai cùng lúc rời đi. Thanh Yên và Mai Nhi thở hắt ra. Họ cũng là suy tư. Ít nhất họ cũng biết vì sao mình ở đây. Là bị bắt tới. Nhưng là ai bắt họ tới, mục đích của chúng là gì, và ai là ngươi nên bị bắt tới? Họ vẫn là không có câu trả lời.

    – Rời khỏi đây rồi tính sau.

    Thanh Yên kéo Mai Nhi nhè nhẹ bước ra khi xác định hai kẻ kia đã đi xa. Nhìn ngó thật kĩ rồi mới lại tiếp tục chạy không ngừng nghỉ nhưng là cũng không hề có chút phương hướng nào.

    – Phải kiếm bộ đồ thay đã, như thế này chẳng khác nào kêu ông tôi ở bụi này.

    – Tớ cũng đang nghĩ vậy.

    Thanh Yên đồng tình nhìn Mai Nhi. Nhưng là kiểm ở đâu? Họ bây giờ chỉ là biết chạy trối chết, vốn dĩ không biết là đã chạy về hướng nào. Chỉ biết ra khỏi cánh cửa gian hầm là chạy. Nhìn kĩ lại, họ đang đứng bên một bức tường dài, cao ngất, không khí rất thoáng, thoang thoảng mùi hương nữa. Phía trước có ánh đèn rất sáng.

    – Này, hai người kia..

    Chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu, Thanh Yên và Mai Nhi không một giây ngập ngừng, theo phản xạ chạy về phía trước. Vừa bước tới chỗ có ánh sáng từ bên phải hắt lại..

    - Aaaaaaaaaa..

    Cả hai thét lên. Nguyên lai đây là một cánh cửa dẫn ra từ một con đường kế bên. Thanh Yên và Mai Nhi đúng lúc va phải hai thân ảnh vừa bước tới. Cả bốn ngã dúi dụi trên mặt đất. Cũng may là Thanh Yên và Mai Nhi ngã trên hai kẻ kia nên cũng không đến nỗi đau lắm.

    - Ngay lập tức định thần, Thanh Yên và Mai Nhi lồm cồm ngồi dậy.

    – Xin lỗi, xin lỗi, không phải cố ý! Mau!

    Rồi không chờ trả lời, cũng không nhìn hai kẻ nằm dưới đất, hai cô lập tức lao chạy về phía trước..

    * * *

    – Tĩnh vương gia, Tuyền vương gia, hai ngài không sao chứ ạ?

    Một nam nhân mặc áo xanh sậm lo lắng bước tới hai người vừa bị xô ngã rất mạnh.

    – Không sao.

    Một người cất tiếng trả lời. Thân ao dài thanh nhã bay trong gió. Tóc búi cao, được giữ bằng một chiếc trâm màu lục tinh tế, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng mà tuấn mỹ. Khuôn trán cao vuông vức, hàng lông mày rậm mà vẫn thanh thoát, mũi cao ngay ngắn, hòa hợp với khuôn mặt. Ánh mắt sáng, đầy nghiêm nghị, tỏa ra một thứ uy hiếp khiến kẻ khác phải run sợ. Bên cạnh là một người thân áo đỏ sậm, đai lưng đen gắn một viên ngọc lớn chính giữa, khuôn mặt cũng không kém phần tuấn tú. Lông mày thanh đạm hơn một chút, ánh mắt tỏa ra chút ôn nhi, nhẹ nhàng, khiến người khác có phần dễ chịu.

    – Hai người kia là ai?

    – Khởi bẩm Tĩnh vương gia, thần không biết. Lúc đang đi xem xét tình hình, thấy họ chạy vội vàng, lại ăn mặc kì quái, vừa mới đến gọi lại, họ đã chạy đi.

    Tĩnh vương gia thân áo trắng uy nghi không chút phản ứng với lời vừa rồi.

    – Triệu Uy, là có chuyện gì?

    – Khởi bẩm vương gia, thần vừa đi nghe ngóng, được biết nhà giam vừa xảy ra chuyện, có kẻ phá ngục. Nghe nói đó là do hai vị cô nương.

    – Hai vị cô nương?

    Tuyền vương gia bên cạnh không khỏi ngạc nhiên.

    – Bản lĩnh phải là rất cao đi. Tam huynh, huynh nghĩ sao?

    – Lại một cái bẫy? Triệu Uy, tiếp tục tìm hiểu xem. Giờ ta và Tuyền vương gia phải trở lại bữa tiệc tẩy trần. Ngươi hồi phủ, chúng ta sẽ nói tiếp.

    – Vâng, thưa vương gia.

    Không trả lời, hai nam nhân xoay người trở lại lối rẽ vừa rồi. Nam nhân tên Triệu Uy cũng lặng lẽ rời đi trong bóng đêm.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng năm 2020
  7. hoaoaihuong18

    Bài viết:
    33
    Chương sáu: Vào vương phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh Yên và Mai Nhi không hề ngoái đầu lại xem chuyện gì vừa xảy ra, cũng không còn tâm trạng để ý ai vừa mới xấu số bị hai cô va phải. Giờ thoát thân mới la quan trọng. Vòng qua vài cái hành lang được thắp sáng đèn, Thanh Yên và Mai Nhi vẫn không hề chậm lại, không rõ phương hướng, chỉ dựa trên trực giác mà thôi. Cho tới khi hai chân tê cứng, không thể bước đi được nữa, Thanh Yên và Mai Nhi mới dừng lại, bám vào một cái cây gần đó, thở hổn hển.

    – Không chạy được.. nữa.. rồi..

    Mai Nhi nói đứt quãng. Khuôn mặt trở nên hồng rực, trán lấm tấm chút mồ hôi. Khi nãy quần áo vẫn bị ướt, giờ thêm với mồ hôi ra nhiều khiến cả người cực kì khó chịu, cảm giác một luồng nhiệt không thể thoát ra cứ bủa vây lấy mình. Thanh Yên cũng không khá hơn. Chiếc áo phông dính chặt vào người, vừa nóng vừa lạnh. Đưa tay quệt giọt mồ hôi đang lăn trên trán, Thanh Yên cố sức nhìn xung quanh để đoán tình hình. Cô không biết cô và Mai Nhi đã chạy bao xa và giờ đang ở chỗ nào. Sau một hồi vòng qua rất nhiều hành lang, ngõ hẻm, vị trí mà cô và Mai Nhi đang đứng hiện giờ giống như một công viên vậy, xung quanh là những bồn hoa được chăm sóc tỉ mỉ. Bên cạnh còn có một hòn núi giả. Ngay phía trước có thể nhìn thấy một dãy hành lang dài được lát đá, phản chiếu ánh đèn dọc hai bên đường đi. Những chiếc đèn lồng treo cao đung đưa trong gió cùng với những chiếc cột lớn sơn đỏ được trạm trổ khéo léo càng khiến nó trở nên lung linh, sống động. Thật là trải nghiệm đủ cả đi, nhà giam lạnh lẽo, ngõ hẻm tối tăm, và giờ là mỹ lệ nguy nga. Thanh Yên không khỏi cười khổ. Một vài thiễu nữ đang bề đồ đi tới hành lang. Thanh Yên vội kéo Mai Nhi về phía hòn núi giả, khuất tầm chú ý của mấy người kia. Vừa bước vào hòn núi giả, Thanh Yên và Mai Nhi suýt hét lên vì kinh hãi. Hai đôi tay nhanh chóng chụp lấy miệng hai người. Chỉ mở trong hai mắt, không thể cất tiếng, Thanh Yên và Mai Nhi bị kéo sát vào trong núi giả. Một hồi thở hắt ra, hai người kéo được tay xuống, nhìn chằm chằm hai cô gái thanh tú trước mặt.

    – Hai người là ai vậy? Sao cũng trốn ở đây?

    Mai Nhi nhìn trang phục của hai cô gái. Chiếc áo dài màu xanh nhạt được thắt gọn gàng trên eo nhưng đuôi váy rách bươm lại thêm bùn đất bám đầy trên người và cả trên mặt chứng tỏ họ cũng trải qua không ít vất vả. Hai cô gái cũng cẩn thận đánh giá hai ngừi ă mặc kì lạ trước mặt. Tuy là chỉ thoáng qua nhưng họ cũng cảm thấy môt luồng ngạo khí khó mà che dấu toát ra. Luồng ngạo khí ấy khiến hai cô gái hơi co lại:

    – Chúng tôi.. chúng tôi là..

    Chưa kịp nói hết, chợt nghe thấy một tiếng trầm hùng vang lên từ phía xa:

    – Tìm thật kĩ, không để hai đứa con gái đó thoát. Chúng chỉ vừa mới vào đây thôi.

    Cả bốn người sững tim. Thanh Yên và Mai Nhi trong lòng như lửa đốt, không ngờ lại bị phát hiện nhanh vậy.

    – Làm sao giờ?

    Mai Nhi lo lắng nhìn sang Thanh Yên. Thanh Yên cũng là cố trấn tĩnh nhưng trong lòng thực ra cực kì sợ hãi. Cô chưa nghĩ ra cách gì ngay lúc này. Chỉ cần những người kia bước qua hòn núi giả, họ chắc chắn sẽ không thể thoát được.

    Á.. Một va chạm thật mạnh khiến Thanh Yên và Mai Nhi quay cuồng. Trước mắt mọi thứ tối sầm lại, hai người gục xuống, bất tỉnh.

    – Xin lỗi, chúng tôi cũng là không còn cách nào khác.

    Hai cô gái trong tay vẫn còn cầm hai viên đá lớn. Đôi mắt ngưng trọng. Họ không thể bị bắt, bị đưa đến nơi đó, bị sỉ nhục. Nhanh chóng cới đồ hai cô gái đang nằm nhuyễn ra trên mặt đất, họ thay quần áo của mình vào. Vì trang phục khá kì quặc khiến hai người phải loay hoay mới cởi ra được. Không để ý chiếc quần chưa kéo khóa hay chiếc áo mặc trái, họ bước nhanh ra phía hồ sen ngay trước núi giá, nhẹ nhàng chìm xuống mặt nước. Vừa lúc, ba tên lính cầm đuốc chạy tới phía núi giả, nhìn thấy hai cô gái mặc áo xanh nằm dài trên đất.

    – Phó tướng, phát hiện ra hai kẻ đó rồi. Bị bất tỉnh.

    Một trong ba người hô lên. Ngay lập tức, một nam nhân tuổi còn khá trẻ nhưng vẻ uy nghiêm thì không thể giấu giếm, theo sau khoảng chục binh sĩ khác tiến vào. Đưa tay ý bảo ba tên lính bước ra, vị tướng trẻ đặt ngón tay lên cổ hai cô gái.

    – Còn sống. Đưa về.

    – Rõ.

    Hai tên lính bước vào xốc Thanh Yên và Mai Nhi đi. Tiếng bước chân xa dần. Hai cô gái trong hồ ngôi đầu lên thở ra nhẹ nhàng, nhìn hai cô gái không hề quen biết vẫn đang hôn mê bị đưa đi, trong mặt một tia thương xót cùng xin lỗi hiện lên. Chỉ là họ không biết cũng vì việc họ làm hôm nay, một tai ương khủng khiếp sẽ đến với họ, khủng khiếp hơn rất nhiều so với họ tưởng tượng..

    * * *

    Khẽ nhúc nhích người, Thanh yên mở mắt, đầu cô thật sự vẫn còn rất đau. Mai Nhi bên cạnh cũng dã tỉnh, ngồi dậy nhìn cô. Cả người vô lực, hai người lê sát vào bức tường ngồi nghỉ. Không một chút tâm trạng bộc lộ ra ngoài, hai người nhìn chằm chằm phía trước. Thì đã sao? Lại là một nhà giam thôi mà. Chỉ có điều không phải bằng đá mà mà bằng gỗ, những thanh gỗ ghép lại tạo ra các khe hở lớn có thể nhìn thấy rõ ràng xung quanh. Trong căn ngục đầy rơm rạ, cành cây, gián và vài con chuột nhắt. Những tiếng thở đều đặn mà nặng nề từ những gian phòng bên cạnh.

    – Hai người là hai kẻ bỏ trốn sao?

    Một giọng nữ nhẹ nhàng từ bên phòng bên vọng tới. Thanh Yên và Mai Nhi đưa mắt nhìn sang người phụ nữa trung niên cũng vận một bộ đồ tương tự như hai cô lúc này. Bà ấy là biết hai cô sao? Không thể nào, hai cô chỉ vừa mới đặt chân tới đây chưa được vài tiếng đồng hồ.

    – Cô là?

    Mai Nhi lên tiếng.

    – Gọi ta là thím Hàn là được.

    – Thím Hàn.

    Mai Nhi và Thanh Yên khẽ khàng trả lời.

    – Đừng ngốc nghếch, các ngươi bỏ trốn được sao. Giờ chúng ta là nô dịch, vẫn là chấp nhận đi, ít ra còn có thể sống. Vào Tĩnh vương phủ phải biết an phận.

    – Tĩnh vương phủ? Là nơi nào? Chúng cháu sao lại là nô dịch? Không phải, a, nhầm lẫn, chúng cháu không phải, chúng cháu vừa mới tới thôi.

    Mai Nhi vội vàng phủ nhận. Thím Hàn hơi sững sờ một chút rồi thở dài.

    – Thôi, giờ có làm vậy cũng vô ích. Mau nghỉ đi, sáng sớm mai người của Tĩnh vương phủ sẽ tới đưa người đi. Giữ sức khỏe một chút.

    Nói xong, quay người nằm xuống ngủ. Dù trong lòng trăm ngàn mối bòng bong hiện lên, Thanh Yên và Mai Nhi không muốn quấy rầy thím Hàn, ít nhất bà trông rất thật thà và hiền lương. Vả lại, hai người sau một hồi chạy trốn và trải qua rất nhiều thứ đã không còn sức lực để nghĩ ngợi nữa. Nhẹ nhàng tựa vào vai nhau, nhám mắt lại, chìm vào giấc ngủ nặng nề..

    * * *

    Trong một căn phòng nhỏ, mờ ảo..

    – Tình hình thế nào?

    – Hồi bẩm chủ tử, tìm thấy hai kẻ mặc đồ như thế nhưng không phải.

    – Ngươi khẳng định?

    – Thần khẳng định.

    – Có manh mối gì về hai kẻ kia không?

    – Hồi bẩm chủ tử, thần đã tra hỏi hai kẻ đó, chúng nói quần áo là chúng cướp được từ hai cô gái khác. Chúng là nô dịch thu được trong trận chiến với bọn Hoa Cách ở phía nam, được đưa vào phủ Tĩnh vương gia, vì không muốn vào đó nên đã bỏ trốn, tình cờ gặp hai người kia, chúng đánh bất tỉnh họ rồi tráo đổi quần áo.

    – Vậy là hai kẻ kia bị đưa vào tĩnh vương phủ?

    – Dạ, có lẽ vậy. Chủ tử yên tâm, người của ta còn ở trong phủ Tĩnh vương gia, chúng ta sẽ nhanh có tin tức thôi.

    Người phụ nữ vẫn lạnh lùng nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc trước mặt.

    – Hai kẻ kia xử lý cho thật tốt.

    – Thần đã biết.

    * * *

    Cùng lúc đó, trong thư phòng của Tĩnh vương phủ..

    – Không còn gì nữa?

    Tĩnh vương gia nhìn Triệu Uy.

    – Bẩm vương gia, hiện giờ thần chỉ mới tìm hiểu được đến đó. Thi thể hai cô gái được tìm thấy ở bờ sông. Nhìn vào trang phục, thần khẳng định đó là hai cô gái thần thấy lúc ở trong cung, cũng là hai cô gái đã va phải hai vị vương gia.

    – Thật kì lạ, không phải giết người diệt khẩu chứ?

    Tuyền vương gia gập chiếc quạt trong tay suy tư.

    – Trước hết phải điều tra thân thế hai kẻ kia đã. Vương phi ra tay cũng thật là nhanh đi.

    – Không biết lần này vương phi muốn giở trò gì?

    – Hừ.. cũng còn phải xem kẻ đó bản lĩnh đên đâu.

    Tĩnh vương gia đưa chén trà lên miệng, thư thái nhấp một ngụm. Muốn sóng gió, vậy thì cứ để sóng gió tới đi..
     
    Thần thoại, Dung0807Gill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng năm 2020
  8. hoaoaihuong18

    Bài viết:
    33
    Chương bảy: Ngày đầu tiên làm nô tỳ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảm giác như đang chìm xuống một cái hồ thật lớn, thật sâu, cả người còn mang theo một tảng đá lớn, dù cho có giãy giụa thế nào vẫn cứ chìm xuống, chìm xuống mãi.. hô hấp cạn dần, trước mắt mơ hồ, đầu óc mụ mị, lồng ngực bị ép như muốn nổ tung ra..

    – Dậy!

    Một tiếng quát lớn kéo Thanh Yên và Mai Nhi ra khỏi cơn ác mộng, trở về với thực tại. Sau một đêm đầy biến cố, giấc ngủ không trọn vẹn, cả Thanh Yên và Mai Nhi gần như kiệt sức, chỉ theo chút ý thức còn sót lại mà mở mắt ra. Khẳng định những gì nhớ được đều là thật, họ giờ chính là mang thân phận nô dịch trong phủ Tĩnh vương gia. Còn vì sao lại như vậy? Kệ đi, giờ biết cũng không giải quyết được gì, "Tái Ông mất ngựa", biết đâu đây còn là cơ hội cho hai cô.

    Theo tiếng quát tháo vang lên, Thanh Yên và Mai Nhi thấy những gian phòng giam bên cạnh, mọi người cũng đã tỉnh giấc, phục tùng mệnh lệnh một cách triệt để, lần lượt bước ra ngoài. Người chỉ huy kia là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, gương mặt vuông, góc cạnh, bộ râu khiến khuôn mặt trở nên nghiêm túc và có đôi phần đáng sợ.

    – Mau đứng dậy đi, kẻo lại bị phạt..

    Thanh Yên và Mai Nhi nghe thấy tiếng thím Hàn bên cạnh khẽ nhắc nhở trước khi rời khỏi phòng giam của mình. Bất đắc dĩ, họ uể oải đứng dậy đi ra. Ánh sáng chiếu rọi khiến mọi thứ trở nên thật rõ ràng. A, "nô"! Một chữ đen được in chính giữa lưng áo khiến Thanh Yên và Mai Nhi có đôi phần sững sờ. Thời đại này, khinh thường con người quá đáng.

    Hai hàng người nối tiếp nhau ra khỏi phòng giam. Ước chừng có đến hơn hai mươi người, hầu hết đều còn rất trẻ, chỉ có thím Hàn và một người phụ nữ nữa là có vẻ lớn tuổi hơn cả. Đi qua một cái sân nhỏ, đoàn người dừng lại trước một dãy nhà có bốn phòng, hoàn toàn bằng gỗ, không quá cầu kỳ, với những chiếc cột màu nâu sẫm. Trong sân, trước mặt đòn người kê một chiếc bàn gỗ nhỏ, một cái ghế, trên bàn có một ít giấy tờ và nghiên mực để sẵn.

    Một lát sau, trong phòng bước ra năm người. Người đi đầu khiến người khác thập phần chú ý: Một thanh niên còn khá trẻ, chắc chỉ ngoài đôi mươi, thân hình nhỏ nhắn, gương mặt trắng trẻo, vận một bộ đồ ghi xám, ánh mắt linh động, vầng trán cao, vừa nghiêm khắc lại vừa khôn khéo. Nhìn thái độ cung kính của những kẻ còn lại, ai cũng nhận ra vị trí của này trong phủ không phải đơn giản.

    – Tham kiến Lưu tổng quản.

    Mấy người kia cúi đầu hành lễ.

    – Được rồi.

    Khẽ gật đầu, người thanh niên được mệnh danh là Lưu tổng quản ngồi xuống ghế, cầm lấy tập giấy bên cạnh, nhìn một chút rồi lấy bút ghi cái gì đó. Một lát sau lên tiếng:

    – Các ngươi hiện nay bước vào Tĩnh Vương phủ thì chính là người của Tĩnh vương phủ. Dù trước kia các người có là ai, thân phận ra sao thì giờ chính là nha hoàn, nô tài, nô tì trong phủ. Luôn luôn phải biết giữ đúng thân phận, quy tắc. Kẻ nào dám có lòng phản, dối trên lừa dưới, gây chuyện thị phi, thì cứ theo quy củ mà xử lý.

    – Chúng nô tài, nô tì hiểu rõ.

    Đám người kia cúi đầu thật thấp lên tiếng đáp lại. Thanh Yên chẳng qua chỉ là cười nhạt nhẽo. Các cô khinh bỉ chính là những thứ này. Thân phận, nó là cái gì chứ? Như ở hiện đại, vẫn còn có cái gì gọi là "môn đăng hộ đối" thì so ra ở đây cũng chỉ như hạt cát trên sa mạc mà thôi.

    – Các ngươi sau khi báo danh sẽ được đi làm việc.

    Đưa tập giấy cho kẻ đứng bên canh, ngưng một lát, Lưu tổng quản tiếp tục:

    – Hôm qua có hai kẻ to gan dám trên đường bỏ trốn, làm sai quy củ. Không trừng phạt không thể răn đe kẻ khác, giữ uy nghiêm cho vương phủ.

    Thanh Yên và Mai Nhi chột dạ.

    – Lôi hai kẻ đó ra.

    Chưa kịp phản ứng đã thấy hai người đàn ông lực lưỡng kéo hai cô ra khỏi hàng, đẩy quỳ trên mặt đất. Hai người mất đà lao xuống, ngay sau đó theo bản năng lập tức đứng dậy. Một cú đá từ phía sau làm hai người rơi xuống, đầu gối va chạm thật mạnh vào đất khiến cả người tê tái. Thanh Yên và Mai Nhi đưa mắt nhìn thẳng lên.

    – Vô lễ.

    Một tiếng đập bàn cũng không làm Thanh Yên và Mai Nhi sợ hãi.

    – Tên?

    Thanh Yên và Mai Nhi im lặng không trả lời. Một cái liếc mắt, Thanh Yên và Mai Nhi lập tức thấy mặt mình đau rát. Hai tên nam nhân bên cạnh theo cái liếc mắt của Lưu tổng quản, không chút nương tay cho các cô một cái tát như trời giáng. Đau quá! Khóe miệng Thanh Tên có chút máu chảy ra. Trong miệng vị máu tanh khiến ruột gan nôn nao.

    – Thanh Yên, có sao không?

    Mai Nhi không thèm để ý đến mấy kẻ kia, đưa tay quẹt vết máu đang chảy ra trên miệng Thanh Yên, lo lắng hỏi han. Thanh Yên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

    – Ta nói cho các ngươi biết, nô dịch thì làm sao, lại không phải là người sao? Các ngươi đối xử như vậy, hỏi xem kẻ nào lại không muốn bỏ trốn chứ?

    Mai Nhi trừng đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, chỉ tay vào tên nam nhân phía trước mà hét lên, rồi lại tiếp tục xem vết thương của Thanh Yên. Lạnh lùng không chút biểu tình, Lưu tổng quản nhẹ nhàng cất tiếng:

    – Lôi ra ngoài đánh.

    Hai tên nam nhân không ngần ngại lôi kéo Mai Nhi. Thanh Yên sợ hãi thét lên:

    – Dừng! Dừng lại!

    Chút sức lực cuối cùng, Thanh Yên ra sức dỡ tay hai kẻ kia ra khỏi người Mai Nhi.

    – Khoan, khoan đãn Lưu tổng quản, Lưu tổng quản, để ta nói vài lời được không? Xin cho ta nói vài lời được không?

    Vẫn không một cái nhíu mày. Thanh Yên sợ hãi cực độ thăm dò thái độ Lưu tổng quản. Thanh Yên mím chặt môi, đôi bàn tay nắm lại thành quyền, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, quỳ gối ngay ngắn, dập đầu:

    – Lưu đại nhân, thỉnh cho nô tỳ nói vài lời.

    Không dám ngẩng đầu, giờ đây Thanh Yên hay cả Mai Nhi đều không thể chịu đựng thêm một sự trừng phạt nào nữa, thể lực cả hai đã suy sụp hết mức. Không còn cách nào khác, lùi một bước để tiến hai bước, lúc này phải nhẫn nhục. Thanh Yên như cũ, quỳ gọn gàng.

    – Nói.

    Một tiếng vang khiến Thanh Yên nảy lên.

    – Tạ Lưu tổng quan khoan dung. Nô tỳ và Mai Nhi đây là bạn thân đã nhiều năm, tình như chị em. Vì gặp nạn mà lưu lạc tới đây. Do quá lo lắng cho nô tỳ mà có chút mạo phạm tói Lưu tổng quản, mong Lưu tổng quản đại ân đại đức mà xá tội. Đại nhân là người hiểu biết, chắc ngài cũng hiểu được đột ngột bị thay đổi hoàn cảnh cũng là không phải ngay lập tức có thể thích ứng ngay, đại nhân thấy có phải không?

    Bên cạnh, Mai Nhi cũng đã là quỳ xuống, dập đầu:

    – Là nô tỳ không biết phép tắc, mong đại nhân lượng thứ.

    Hít thêm một hơi nữa, Thanh Yên tiếp tục nói:

    – Nhìn bạn mình bị thương mà không có phản ứng, hẳn kẻ đó không phải là người biết trọng tình nghĩa, Lưu tổng quản, ngài nói có phải hay không? Nếu đã là một kẻ không có trọng tình nghĩa thì giữ lại vương phủ thật khiến vương phủ mất đi sự uy nghiêm.

    – Vậy theo ý ngươi, Lưu tổng quản ta phải cảm kích vì đã có những người trọng tình nghĩa như các ngươi lưu lại trong phủ?

    – Nô tỳ không dám. Nhưng là nếu cho chúng nô tỳ một con đường sống, nhất định chúng nô tỳ sẽ vô cùng cảm kích, sẽ ra sức vì Tĩnh vương phủ.

    Trong một khoảng thời gian, Lưu tổng quản không hề nói gì mà từ từ đánh giá hai kẻ quỳ trước mặt. Tuy còn trẻ nhưng là tổng quản của một vương phủ lớn như Tĩnh vương phủ, loại người nào cũng đã từng tiếp xúc, với việc đánh giá một kẻ nào đó cũng không phải quá khó. Lưu tổng quản mơ hồ cảm thấy những kẻ này không đơn giản, xa xa có thể cảm thấy hơi bức bách, một cái cao ngạo mà thanh thoát, một cái nhiệt huyết mà sảng khoái, hẳn không phải kẻ tầm thường. Hơn nữa, hai người này có điều gì đó rất lạ. Tĩnh vương phủ vốn không hề đơn giản, đương nhiên những kẻ ở nơi này cũng phải được tuyển chọn kĩ lưỡng.

    – Vậy để xem các ngươi sẽ tận sức cho Tĩnh vương phủ ra sao. Hai ngươi tới chuồng ngựa làm việc. Việc hai ngươi bỏ trốn không thể không phạt. Nhưng hôm nay xem hai ngươi cũng đã suy sụp không ít, ta cũng không muốn ngày đầu tiên vương gia trở về có kẻ chết trong vương phủ. Mười ngày sau, 30 trượng bản không thể không tính.

    – Đa tạ Lưu tổng quản.

    Thanh Yên và Mai Nhi cúi đầu lên tiếng. Lưu tổng quản rời đi, ngay sau có vài người đến đưa người đi tới chỗ làm việc. Mai Nhi đỡ Thanh Yên dậy, hốc mắt ướt át.

    – Xin lỗi.

    – Có cái gì mà phải xin lỗi, lại còn không phải tại mình sao?

    Mai Nhi không nói, miệng cười mà nước mắt vẫn cứ trào ra. Mai Nhi biết Thanh Yên vốn tính mạnh mẽ nếu không phải vì bất đắc dĩ như hôm nay sẽ không chịu cúi mình trước kẻ khác. Thanh Yên đưa tay lau nước mắt đang lăn trên gò má Mai Nhi, cười nói:

    – Đi thôi, đi xem vương phủ có chú ngựa nào đẹp không?

    Mai Nhi gật đầu, cung Thanh Yên theo chân một thanh niên trẻ tới khu chuồng ngựa. Cuộc sống của họ giờ sẽ bắt đầu từ đây..
     
    Dung0807Gill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng năm 2020
  9. hoaoaihuong18

    Bài viết:
    33
    Chương tám: Thích nghi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh Yên và Mai Nhi làm việc trong Tĩnh vương phủ cũng đã được hơn hai mươi ngày. Công việc tại khu chăn nuôi ngựa vất vả hơn hai người nghĩ. Mỗi sáng, hai người phụ trách dọn dẹp các chuồng ngựa và cho ngựa ăn sau khi chúng được thả ra vận động hoặc luyện tập trở về. Buổi chiều, hai người tắm cho ngựa. Nếu tính số công việc thì quả không có gì nhiều nhưng vì khu chăn nuôi ngựa quá rộng, Thanh Yên và Mai Nhi mỗi ngày đều phải chạy bở hơi tai mới có thể đi hết. Đôi khi Thanh Yên và Mai Nhi nghĩ, không biết Tĩnh vương gia của phủ này có thể cưỡi được bao nhiêu con ngựa mà cần phải mở một khu rộng đến thế, đã vậy còn liên tục có thêm ngựa mới. Thật khoa trương. Thanh Yên và Mai Nhi cũng được chuyển tới một gian phòng gần khu chăn nuôi. Căn phòng cực kỳ đơn giản: Một chiếc giường bằng hai tấm gỗ ép lại, một chiếc bàn giữa phòng thêm một hộc tủ nhỏ. Tuy đơn giản nhưng căn phòng đủ ánh sáng, cũng không đến nỗi ẩm thấp, ban đêm gió cũng rất mát. Những ngày đầu, Thanh Yên và Mai Nhi cảm giác mình như vô hình trong mắt những người xung quanh. Ngoài việc ra lệnh và giao công việc, không ai nói với hai cô một câu. Tiểu Hà, một thanh niên chừng tầm tuổi hai cô làm cùng công việc là người nói với hai cô nhiều nhất, nhưng cũng không ngoài thêm mấy câu gọi đi ăn cơm hay nhắc nhở, phàn nàn. Dẫu sao, Tiểu Hà không phải người thô lỗ, ngược lại khá vui tính, đôi khi còn rất trẻ con. Biết được điều đó, có lần khi đang ăn cơm Mai Nhi không khách khí hỏi thẳng Tiểu Hà:

    – Tụi này đâu phải không khí đâu? Sao ai cũng không không để ý hết vậy? Chúng tôi đâu có làm gì ai?

    Mai Nhi phụng phịu và nuốt miếng cơm trong bát. Tiểu Hà ngẩn ra nhìn Mai Nhi, chợt hiểu ra:

    – Cái này không phải do hai người sao? Không biết thân biết phận, dám cả gan bỏ trốn. Chính là phản bội. Tội này to nhất.

    – Cái đó đâu tính phản bội. Lúc đó chúng tôi còn không biết là bị đưa vào Tĩnh vương phủ.

    – Cũng như nhau thôi.

    Tiểu Hà không cho lời đó là đúng, thẳng thừng đáp lại Mai Nhi rồi tiếp tục ăn.

    Thái độ của Tiểu Hà thay đổi hẳn khi Thanh Yên và Mai Nhi bị chịu phạt hơn mười ngày trước. Lưu tổng quản quả nhiên xứng danh người trông nom toàn bộ công việc trong phủ. "Ba mươi trượng bản không thể không đánh." Thanh Yên và Mai Nhi sau vài ngày làm việc, dù rất vất vả nhưng cũng hồi phục đôi phần thể lực, liền phải đi nhân lĩnh phạt. Ba mươi trượng bản đối với hai cô gái như hai cô mà nói quả thật rất nặng. Liền ngay sau đó, Thanh Yên và Mai Nhi sốt liên tục ba ngày không xuống giường. Tiểu Hà cũng vì thế mà đỡ lạnh nhạt hẳn, còn nhờ mẹ mình tới chăm sóc.

    Sau mấy ngày nghỉ ngơi, Thanh Yên và Mai Nhi quay trở về làm việc. Mọi thứ như khác hẳn. Hai cô và tiểu Hà nói chuyện nhiều hơn và nụ cười lại bắt đầu xuất hiện. Cuộc sống ở Tĩnh vương phủ cũng không quá mức tồi tệ như hai cô nghĩ.

    Thanh Yên và Mai Nhi bị đưa đến khu chăn nuôi ngựa cũng giúp hai cô có nhiều tời gian riêng tư hơn. Buổi tối khi trở về vì quá mệt mỏi nên hai cô chỉ kịp ngả mình xuống giường là ngủ thiếp đi, vì thế lúc làm việc lại là thời gian để hai cô có thể suy nghĩ nhiều hơn về tình huống hiện tại. Là nô tỳ trong phủ thường ít bị để ý, hơn nữa lại có thể thông qua nha hoàn, nô tài khác trong phủ mà biết được tình hình hiện tại. Đương nhiên, Tiểu Hà vẫn là người cho hai cô nhiều thông tin nhất.

    – Còn phải nói, Tĩnh vương gia là hoàng tử thứ ba của Lương quốc, tài mạo song toàn, chỉ mới 16 tuổi đã xông pha chiến trường, lập chiến công hiển hách mà được phong làm Tĩnh vương gia. Tuyền vương gia, lục hoàng tử, từ trước tới nay lúc nào cũng theo sát bên ngài, là huynh đệ tốt khắp nơi ai ai cũng biết.

    Tiểu Hà vừa say sưa kể, ánh mắt ánh lên sự kính phục, tự hào và cả hâm mộ.

    – Tài năng thế sao? Toàn là ưu điểm sao? Ta không tin là có người hoàn hảo như vậy?

    Mai Nhi nghi ngờ. Đương nhiên không thể có ai hoàn hảo rồi.

    – Không, tuyệt đối không có khuyết điểm. Nếu là nam thì mong muốn theo phụng sự hai ngài, nếu là nữ thì muốn được nâng khăn sửa túi cho hai ngài. Già, trẻ, giá trai đều mong một trong hai vị vương gia có thể đăng cơ làm hoàng thượng.

    – Nói vậy không sợ bị mất đầu sao? Hoàng thượng còn đang tại vị. Không chừng liên lụy tới các vị vương gia cao cao tại thượng của cậu.

    Thanh Yên đổ lương thảo vào máng cho chú ngựa, vuốt nhẹ cái đầu của nó, lạnh lùng bổ sung vào câu nói hỗn độn của Tiểu Hà. Dù không quan tâm, thậm chí là chán ghét, nhưng đọc sách sử cô ít nhiều biết, những điều như thế này là tối kị. Chẳng lẽ vương gia phủ này lại ngốc nghếch đến nỗi không quản giáo nổi thuộc hạ, hay là vì Tiểu Hà quá mức đơn giản?

    Nghe được câu nói của Thanh Yên, Tiểu Hà hơi có chút chột dạ. Một lúc sau vẫn là lên tiếng:

    – Dù sao hai ngài vẫn là tốt nhất.

    – Chẳng lẽ trong hoàng thất không còn vị hoàng tử nào sao?

    Thanh Yên ngẩng đầu nhìn Tiểu Hà:

    – Có. Nhưng nhất định vẫn là Tĩnh vương gia và Tuyền vương gia.

    Tiểu Hà kiên quyết nhìn Thanh Yên và Mai Nhi khiến hai cô bật cười. Cậu thật sự đơn giản, nhưng người đơn giản nhiều khi lại có hạnh phúc bởi vì luôn có thể cười theo ý mình, sống theo ý mình.

    – Hiazzzz. Tên này thần tượng hai vị vương gia đến phát cuồng rồi.

    – "Thần tượng" là cái gì?

    – A..

    Mai Nhi nhất thời sững sờ trước câu hỏi của Tiểu Hà. Cô chỉ là lỡ lời thôi. Nhưng mà cô cũng quên đây là cái thời đại nào rồi. Vỗ nhẹ lên vai Tiểu Hà, Mai Nhi cười nói:

    – Thì chính là như cậu đối với hai vị vương gia ấy.

    Tiểu Hà vẫn là ngẩn ra.

    – Thôi, thôi, được rồi, chậm tiêu quá đi.

    – Chậm tiêu?

    Tiểu Hà lại một lần nữa ngẩn ra. Mai Nhi thật không biết nên làm sao. Nhìn cô vừa như muốn cười lại vừa như là mếu.

    – Tuyền vương gia cũng là vương gia sao lại ở tại phủ Tĩnh vương gia?

    Mai Nhi tìm sang chủ đề khác.

    – Vậy cô lại không biết rồi, Tuyền vương gia có phủ đệ tại Lan Châu, sau khi khi đánh thắng bọn Hoa Cách trở về kinh mới đến ở tại tĩnh vương phủ.

    – Thì ra là vậy.

    Mai Nhi gật gù.

    – Nhưng hai người đó cũng khoa trương quá đi. Cái gì nuôi nhiều ngựa như vậy chứ? Hại chúng ta ngày nào cũng tất bật từ sáng tới tối.

    Mai Nhi phản kháng, nhấc chiếc thùng giờ đã rỗng không bước ra, chuẩn bị đi lấy thêm lương thảo mới.

    – Được nuôi ngựa cho vương gia đã là phúc phận của chúng ta rồi.

    – Cái gì? Đừng hòng.. Nuôi ngựa mà là phúc phận, chả qua là có mấy con ngựa đẹp thôi.

    Mai Nhi vẫn không cam lòng. Bên kia Thanh Yên vẫn đang vuốt ve chú ngựa dũng mãnh.

    – Phải đó, những chú ngựa này thật đẹp. Thật muốn được cưỡi một chút. À, Tiểu Hà, cậu có bao giờ nghe thấy chuyện gì kiểu như ai đó tới từ một nơi không rõ tung tích, giống như vượt qua không gian vậy?

    – Vượt qua không gian? Chưa từng nghe? Sao hai người toàn nói những thứ khó hiểu vậy?

    – Vậy truyền thuyết?

    – Không biết. Nhưng có khi mẹ tôi biết đó. Mẹ tôi biết rất nhiều truyền thuyết. Tại sao hỏi vậy?

    – Không có gì, chỉ là tò mò thôi.

    Thanh Yên im lặng không nói. Hai cô vẫn cần phải trở về..

    * * *

    – Trăng sáng thật.

    Thanh Yên đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời yên tĩnh. Một vầng trăng sáng dịu dàng trải vào bên trong phòng.

    – Nhớ nhà?

    – Cậu không nhớ nhà sao?

    – Nhớ, rất nhớ.

    Mai Nhi bước tới cạnh Thanh Yên, nhìn ra bên ngoài, đôi mắt to đen thoảng một chút lắng đọng.

    – Nhưng là nhất định chúng ta sẽ trở về không phải sao? Chúng ta còn bao nhiêu chưa làm nữa, đi du lịch này, đi mua sắm này..

    Mai Nhi nhìn vào đôi mắt Thanh Yên.

    – Phải, nhất định thế.

    – Cho nên, cười lên đi. Cậu vốn đã ít cười, dạo này còn ít cười hơn. Không thể chết vì u sầu trước khi chúng ta về tới nhà, biết chưa?

    Mai Nhi vỗ vai Thanh Yên, cười thật tươi như muốn truyền thêm chút phấn chấn cho Thanh yên.

    – Phải. Giờ ở Tĩnh vương phủ ít nhất cũng tránh bị kẻ nào đó truy đuổi.

    – Cái Tĩnh vương phủ này thật lớn. Kẻ hầu, người hạ phải đến cả trăm, có khi cả hai cái kẻ vương gia kia cung không nhớ hết mặt người trong phủ ấy chứ.

    Mai Nhi thở dài lắc đầu.

    – Sai rồi, phải nói là kẻ hầu người hạ cũng đâu biết rõ mặt chủ nhân của họ thế nào.

    Thanh Yên cười hùa thêm.

    – Đúng á, như chúng ta đây này, khôn chừng ra ngoài thẳng tay đánh cho hai kẻ đó một trận ấy chứ. Dám cho chúng ta ra khu chăn ngựa.

    Thanh Yên nhìn bộ dáng làm trò của Mai Nhi không khỏi cười rộ lên. Mai Nhi lúc nào cũng biết khiến người khác thấy thoải mái.

    – Vẫn là, chúng ta nên tìm đường về nhà từ đâu?

    Thanh Yên vẫn không thoát ra khỏi mê cung trong tâm trí. Trở về vẫn là một tảng đá trong lòng cô.

    – Tớ thì không chắc, nhưng người phụ nữ đó hẳn là thân phận không tầm thường.

    – Tớ cũng nghĩ vậy, có thể tham gia bữa tiệc tẩy trần của hai vị vương gia, lại là một nữ tử, không thể là người có địa vị thấp kém. Muốn biết về người đó, cần phải có một người có thân phận không tệ.

    – Ây da, tự dưng tớ thấy hai vị vương gia trong phủ này cũng không tệ đi, thân phận cũng được. Tiếp cận là chắc ăn rồi.

    Thanh Yên mở tròn mắt.

    – Sao nhìn vậy? Đúng mà. Nhưng là còn lâu tớ mới đi tìm hai cái tên ấy.

    – Không có gì, đó chính là lý do mà. Hơn nữa, giờ chúng ta có muốn cũng không được. Chúng ta giờ là nô dịch tại khu nuôi ngựa thôi.

    – Cũng phải. Ây da, sao hai cô gái kia không phải có thân phận một chút, có đổi cho chúng ta cũng đỡ. Ai lại mang cái tảng đá này buộc lên người chúng ta, rồi bỏ của chạy lấy người chứ?

    Mai Nhi tặc lưỡi phản đối. Thanh Yên không nói gì thêm. Chuyện này cũng là Tiểu Hà kể cho hai cô. Dù không rõ tình tiết cụ thể thế nào nhưng Tiểu Hà là nói, với việc đó mà chỉ bị phạt 30 trượng bản là quá dễ dãi rồi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, tung bay mái tóc dài của hai cô gái. Trong gió, một mùi hương nhè nhẹ đưa lại. Thanh Yên và Mai Nhi đều cùng nhớ tới mùi hương tối hôm đó, thoang thoảng mà lại như không. Chỉ là không rõ đó là mùi gì?
     
    Dung0807Gill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng năm 2020
  10. hoaoaihuong18

    Bài viết:
    33
    Chương chín: Quyết định

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh nến chập chờn phản chiếu một gương mặt kiều diễm, một làn hương nhè nhẹ phảng phất. Cánh cửa khẽ mở.

    – Chủ tử.

    Một người đàn ông đeo mặt nạ bạc cúi gập người thi lễ trước người con gái xinh đẹp.

    – Thế nào?

    – Hồi bẩm chủ tử, thần vừa nhận được tin từ Bạch Diệp. Đã có chút thông tin. Theo Bạch Diệp tìm hiểu được, hai kẻ bỏ trốn tối hôm đó đã được chuyển đến làm việc tại khu nuôi ngựa. Nhưng trong Tĩnh vương phủ, người hầu kẻ hạ được kiểm soát rất kĩ nên cũng khó ra tay. Hơn nữa, Bạch Diệp cũng chưa dám tiếp cận tới đó sợ kẻ khác hoài nghi.

    – Tĩnh vương gia và Tuyền vương gia thì sao?

    – Bẩm chủ tử, hình như hai kẻ đó chưa phát hiện ra. Chúng đang bận việc phát trẩn lương thực tại vùng bị ngập lụt phía nam.

    – Đừng chủ quan. Tốt nhất đừng để hai kẻ đó biết.

    – Thần đã rõ.

    Gian phòng rơi vào tĩnh lặng. Người con gái cầm chén trà trên mặt bàn. Những ngón tay thon dài vuốt nhẹ theo mép chén trà. Không biết từ khi nào bọn họ đã trở thành cái gai trong mắt của nhau, trở thành kẻ thù không đội trời chung. Phải chăng kể từ cái chết của người phụ nữ đó? Thậm chí cả trước đó rất lâu? Chẳng ai nói rõ. Chỉ biết trong cả Lương quốc này, hai vị vương gia là hai người duy nhất dám cản đường cô mà thôi. Có thắng cũng có thua. Không bên nào giữ thế thượng phong. Không giữ thế thượng phong thì sao nào? Thứ cô nắm trong tay là duy nhất. Người con gái khẽ nhếch miêng cười, kiêu ngạo và đầy tự tin.

    – Cần lý do để Bạch Diệp tiếp cận hai kẻ đó?

    – Theo Bạch Diệp nói, muốn ra tay thì phải ở ngoài phủ.

    Người con gái khẽ gật đầu. Cô nhắc nhở người đàn ông mang mặt nạ bạc lưu ý với người tên Bạch Diệp hành động cẩn trọng. Tĩnh vương phủ như một mật địa, dễ thủ khó công. Bọn họ đã phải mất rất nhiều công sức mới đưa được người vào đó. Nếu chỉ vì một chuyện nhỏ khiến bao nhiêu tính toán sắp xếp trước đó đổ ra sông, ra bể không đáng một chút nào. Hai kẻ đó còn ở đây, bọn họ luôn có cơ hội ra tay, không phải vội vàng ngay lúc này. Không phải bọn họ không lo lắng chuyện hai kẻ đó sẽ liên thủ với Tĩnh vương gia. Nhưng hai kẻ đó còn không biết bản thân mình đến như thế nào, hai vị vương gia sẽ tin? Thậm chí có tin đi nữa, chúng cũng cần thời gian để tìm ra mọi thứ. Khoảng thời gian ấy đủ để bọn họ có những kế hoạch mới. Đôi khi dù có nhìn thấy tận mắt cũng chưa chắc đã phải sự thật.

    – Nếu chỉ cần một lý do.. không phải quá đơn giản sao? Hai vị vương gia đại công chiến thắng trở về, chúng ta cũng nên có quà mừng, phải vậy không?

    – Ý của chủ tử là..

    – Còn chưa hiểu sao?

    Người con gái đưa ánh mắt sắc bén nhìn thanh niên đeo mặt nạ bạc trước mặt, giọng nói lạnh lùng không chút biểu lộ tình cảm.

    – Dạ, thần đã hiểu. Thần sẽ đi làm ngay.

    Người thanh niên cúi mình thi lễ rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại. Trong gian phòng le lói ánh đèn, vẫn là gương mặt kiều diễm ấy, vẫn là mùi hương đang dễ chịu lan tỏa khắp không gian, chỉ có thêm giọt nước mắt đang lăn trên khuôn mặt mĩ lệ. Một nét đau thương tràn ngập trong đôi mắt, một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời..

    * * *

    – Vẫn chưa thấy động tĩnh gì?

    Tĩnh vương gia nghiêm mặt nhìn Triệu Uy. Đã gần một tháng mà vẫn không tìm thêm được thông tin gì. Tĩnh vương gia hoàn toàn không tin chuyện này chỉ là ngẫu nhiên. Thêm nữa, Tĩnh vương gia rất tự tin vào năng lực cấp dưới của mình. Đó là những người ưu tú nhất được tuyển chọn từ hàng ngàn người, được đào tạo nhiều năm trời, từng thực hiện nhiều nhiệm vụ khó khăn trong thời gian dài. Nếu không có manh mối, chỉ có một lý do, kẻ địch đã che giấu quá kỹ. Như thế chỉ càng khẳng định chuyện này rất quan trọng.

    – Bẩm vương gia, không có. Thần đã cho tìm hiểu rất kĩ, nhưng trang phục đó rất kì lạ, đã tìm hiểu cả những bộ tộc thiểu số ở những vùng xa xôi nhưng đều không có manh mối gì. Toàn bộ lính gác ngục tối hôm đó đều bị đày bị xử tử hoặc chết trên đường đày đi biên ải.

    Tuyền vương gia đập nhẹ chiếc quạt vào lòng bàn tay suy tư. Vương phi tìm thấy hai kẻ đó ở đâu? Mục đích là gì? Tại sao phải vội vã ra tay? Đây là mấu chốt của vấn đề. Hai kẻ đó xuất hiện và biến mất quá đột ngột.

    – Nếu không vì ngôi vị thái tử thì chắc chắn không ra tay mạnh như vậy.

    – Cửu đệ còn nhỏ, tính tình thiện lương, chỉ tiếc..

    – Lục đệ, trong hoàng thất, không phải chỉ thiện lương là đủ.

    Lục vương gia không nói gì chỉ gật đầu. Trong hoàng thất, nếu chỉ thiện lương sẽ dễ dàng bị kẻ khác thâu tóm. Hoặc là kẻ ngốc nghếch hoặc là kẻ mạnh, chỉ có hai con đường để sống. Cả Lục vương gia và Tam vương gia đều cố gắng khiến mình càng ngày càng mạnh, để tự bảo vệ mình. Nhưng cũng có nghĩa là họ sẽ ngày càng có nhiều kẻ thù.

    – Được rồi. Hãy tiếp tục điều tra. Đi đi, gọi Lưu Viễn vào đây.

    Triệu Uy vừa lui ra, chỉ lát sau người thanh niên tên Lưu Viễn cũng chính là Lưu tổng quản của Tĩnh vương phủ bước vào.

    – Tham kiến Tĩnh vương gia, Tuyền vương gia.

    – Miễn lễ.

    – Đa tạ hai vị vương gia.

    Lưu Viễn đứng thẳng, cung kính đợi lệnh hai vị vương gia. Tĩnh vương gia trực tiếp hỏi Lưu Viễn tình hình vương phủ khoảng thời gian gần đây. Tuy rằng trong lúc Tĩnh vương gia đi thực hiện phát trẩn vẫn có theo dõi chặt chẽ mọi việc nhưng chỉ khi có những việc cấp bách, Lưu Viễn mới gửi bồ câu hoặc cho người phi ngựa chuyển thông tin tới cho vương gia. Những chuyện khác, sau khi Tĩnh vương gia trở lại sẽ được báo cáo kỹ càng.

    – Bẩm vương gia, mọi việc vẫn ổn. Trong những ngày vương gia ra ngoài lo chuyện phát trẩn cũng không có gì đặc biệt. Những kẻ thu được từ cuộc chiến với Hoa Cách đã cho phân phát vào các phòng làm việc. Chỉ là có hai kẻ bỏ trốn tối hôm đầu tiên đang theo dõi thêm.

    Tĩnh vương gia nhìn về phía Lưu Viễn. Đừng nhìn Lưu Viễn còn trẻ tuổi, là một đại tổng quản của một vương phủ như Tĩnh vương phủ có thể thấy người này có năng lực cỡ nào, thậm chí nếu so sánh với tri huyện một vùng chỉ có hơn chứ không có kém. Quản lý một Tĩnh vương phủ còn khó khăn và phức tạp hơn nhiều so với điều hành một khu vực dân cư. Quán xuyến nội bộ, quản lý hạ nhân, trông coi an toàn cho vương phủ, xã giao với bên ngoài, thu thập thông tin, thậm chí phải đủ nhanh nhạy để phản ứng với những biến cố ập đến. Để một đại tổng quản phải lưu ý theo dõi thì kẻ kia phải có điều gì đó không bình thường.

    – Hai kẻ đó tối hôm trước bỏ trốn bị bắt lại, đáng lý cũng không có gì để nói, nhưng hôm sau khi đưa tới, thần thấy có điểm khác lạ. Không giống những tên nô lệ bình thường.

    – Đã tìm hiểu về thân thế?

    – Hồi Tĩnh vương gia, thuộc hạ đã kiểm tra qua lai lịch gửi tới, chỉ nói đó là nô tỳ được mua vào phủ vương của Hoa Cách từ khi còn nhỏ, còn lại do loạn lạc nên không tra thêm được gì. Tuy nhiên, tên hai kẻ đó không khớp với những gì ghi trong sổ sách. Hai kẻ đó nói rằng tên đó được đặt khi vào trong phủ làm nô tỳ, không phải tên thật nhưng thuộc hạ cảm thấy là nói dối. Những kẻ khác bị bắt từ Hoa Cách cũng không dám khẳng định hai người đó từng làm việc trong phủ, do số hạ nhân trong phủ nhiều. Thêm nữa, thuộc hạ nhận thấy hai kẻ đó khá thông minh và có điều gì đó không giống những nô tỳ, nô tài bình thường.

    Tĩnh vương gia tin vào khả năng quan sát và cách nhìn người của Lưu Viễn. Nhờ nó mà không biết bao lần Lưu Viễn giúp loại bỏ những tai mắt bên ngoài định trà trộn vào Tĩnh vương phủ. Lần này lại thêm hai kẻ nội gián nữa sao? Tuyền vương gia trực tiếp hỏi ý kiến của Lưu Viễn.

    – Hồi Tuyền vương gia, theo thần quan sát nhiều ngày nay, hai kẻ đó chỉ chuyên tâm làm việc tại khu nuôi ngựa. Tuy có quan hệ thêm với một số nô tài, nha hoàn trong phủ nhưng chưa thấy có hành động gì đặc biệt.

    Điều đó có nghĩa là cần thêm thời gian để khẳng định. Tĩnh vương gia gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó nhắc nhở Lưu Viễn tiếp tục theo dõi, nếu có bất kỳ điểm bất thường nào cần báo lại ngay. Tĩnh vương gia hỏi thêm một vài chuyện khác trong vương phủ trước khi để Lưu Viễn lui ra. Gian phòng chỉ còn lại hai nam nhân trẻ tuổi tiếp tục suy ngẫm.

    – Nếu là người do vương phi đưa vào thì không cần phải gây chú ý như vậy?

    Tuyền vương gia nhấp một ngụm trà chầm chậm lên tiếng.

    – Nhưng nếu không phải do vương phi phái tới thì càng không phải gây chú ý như vậy?

    Tĩnh vương gia đáp lại câu hỏi của Tuyền vương gia. Họ đã quen với những chuyện như thế này xảy ra. Ngồi ở vị trí này và hướng đến vị trí cao hơn chưa bao giờ dễ dàng. Họ phải tự xây dựng cho mình thế lực và sức mạnh của riêng mình, cũng như luôn phải dè chừng thế lực của kẻ khác. Hiện giờ, xung quanh họ đều là người thân tín. Chỗ nào cần chặt chẽ đã chặt chẽ, chỗ nào cần lơi lỏng đã lơi lỏng. Còn phải chờ xem bên kia đi quân cờ gì.

    – Vương phi luôn có những nước cờ độc đáo. Nghe nói, vương phi có tâu với phụ hoàng có quà thắng trận cho chúng ta. Không phải hay lắm sau?

    – Một món quà muộn. Vậy chúng ta phải cung kính đón nhận rồi. Có biết là quà gì không, tam huynh?

    – Còn chưa rõ. Vương phi nói phải thật bất ngờ, coi như tạ lỗi vì đã chúc mừng muộn.

    – Rất có ý nghĩa. À, không phải huynh nói muốn vào cung thăm Yến muội sao?

    Nghe Tuyền vương gia nhắc tới, Tĩnh vương gia gật đầu. Từ khi kết thúc chiến trận trở lại kinh thành, anh đã định tới thăm cô ấy nhưng sau lại phải gấp rút ra kinh tới vùng thiên tai phát trẩn nên chưa xếp được thời gian vào cung. Thấy vậy, Tuyền vương gia nhắc Tĩnh vương gia nhanh chóng vào cung thăm cô ấy. "Yến muội", đúng hơn là Hoàng Gia Yến, được mẹ của Tĩnh vương gia, cũng là vị vương phi đã mất nuôi nấng từ nhỏ trong cung, có thể coi như người em gái thân thiết với hai vị vương gia. Họ quen biết nhau đã lâu, giống như một chút ấm áp gia đình còn sót lại trong gia đình đế vương lạnh lùng tàn nhẫn này. Chỉ tiếc, cô ấy bị bệnh từ nhỏ, thân thể yếu ớt, Tĩnh vương gia mất rất nhiều công sức, tìm rất nhiều danh y nhưng đều không thấy có biến chuyền. Tuyền vương gia chỉ có thể an ủi, khích lệ cô ấy. Người có lòng sẽ được đền đáp. Biết đâu ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

    * * *

    Thấy Thanh Yên ngồi thần người trên ghế, Mai Nhi nhè nhẹ từ phía sau tiến lại.

    – Hù!

    – Á..

    Thanh Yên giật mình quay đầu lại nhìn thấy nụ cười của Mai Nhi mới kịp hoàn hồn.

    – Làm mình giật cả mình!

    – Ai bảo thần người ra! Sao? Lại có chuyện gì nữa rồi?

    Thanh Yên quay đầu lại. Còn có chuyện gì khác nữa sao? Bây giờ trong đầu cô chỉ có một chuyện duy nhất, đó là làm sao có thể quay trở về nhà. Mai Nhi ngồi xuống bên cạnh Thanh Yên, nghe xong xịu mặt xuống. Vấn đề này đến bây giờ vẫn là bài toán khó. Hai cô còn không biết đến đây bằng cách nào thì làm sao biết được phải trở về ra sao.

    – Xin lỗi.

    – Sao?

    Mai Nhi ngơ ngác nhìn Thanh Yên.

    – Mình biết là cậu muốn cười lên để cuộc sống thoải mái một chút, chỉ là..

    – "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" chứ đừng nói là chỉ xuyên không đến cái thời đại không tên tuổi này. Mình biết mà, không sao đâu. Mình chỉ sợ cậu cứ ủ rũ như thế sẽ ốm mất.

    Thanh Yên lắc đầu. Cô vẫn luôn cố gắng để tinh thần mình thoải mái nhất có thể nhưng nhiều khi không thể tránh được suy nghĩ vẩn vơ. Thanh Yên ngừng một lát rồi cười nói tiếp:

    – Mình vừa nghĩ đến một cách để tìm đường về nhà.

    Tuy rằng Mai Nhi vẫn luôn tỏ ra vô tư và cố gắng thích nghi với cuộc sống ở đây, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở lại đây luôn. Nghe thấy Thanh Yên nói tìm được cách trở về, Mai Nhi cũng trở nên vô cùng hào hứng. Cô vội vã muốn biết tỉ mỉ hơn.

    – Là cách cậu nói hôm trước ấy.

    – Mình á? Làm gì có? Á! Tiếp cận hai tên vương gia ấy hả? Cậu không sao chứ?

    Mai Nhi đặt tay lên trán Thanh Yên rồi lại đưa tay lên trán mình xem xét. Không nóng? Không ốm? Sao lại nói mê sảng thế nhỉ? Thanh Yên nhìn động tác của Mai Nhi cười ra tiếng. Cô đưa tay kéo tay Mai Nhi xuống.

    – Đúng là mình ghét mấy người làm chính trị, nhưng muốn biết về một kẻ có quyền thế nhất định phải thông qua một kẻ quyền thế!

    – Nhưng nếu lỡ giả hóa thật thì sao?

    – Giả hóa thật?

    – Thì lỡ cậu thích tên vương gia đó rồi tên vương gia đó cũng thích cậu?

    – Không thể nào! Thứ nhất, nếu mình có đủ mị lực để khiến tên vương gia tài mại song toàn, có tiền có quyền đó thích mình thì ở hiện đại mình đã có bạn trai rồi.

    – Đấy là tại cậu không chịu thích ai thôi. Cậu có duyên thầm mà.

    – Thứ hai, mình ghét nhất đàn ông phong lưu.

    Cái này thì đúng. Thanh Yên chúa ghét mấy tên phong lưu, hoa hòe lòe loẹt. Mà Tĩnh vương gia thì lại điển hình của điển hình mấy kẻ trăng hoa rồi. Tuy rằng ở thế giới này, những chuyện như thế này là hết sức bình thường cũng không thể thay đổi bản chất của vấn đề. Nhưng đấy chỉ là Tĩnh vương gia. Trong phủ này không phải còn một vị Tuyền vương gia, đẹp trai không kém, giỏi giang không kém, quyền thế không kém lại chưa có chính thất hay thê thiếp gì sao?

    – Tuyền vương gia?

    – Đúng!

    Mai Nhi hào hứng nhìn cô bạn mình đang sững sờ trong giây lát. Thanh Yên nhìn gương mặt đắc ý của Mai Nhi không khỏi bật cười.

    – Nói nhiều quá. Mình chỉ nói là chúng ta tiếp cận hai kẻ đó, trở thành thân tín của hai kẻ đó, nhờ họ tìm hiểu giùm chúng ta thôi.

    – Thân tín nhất là người yêu rồi.

    – Còn nói.. Mà nếu vậy sao cậu không lo cho mình trước đi. Cậu có khả năng hơn đó.

    – Rồi, rồi.. mình hiểu rồi. Chỉ đùa chút thôi mà. Nhưng làm sao để tiếp cận?

    – Chờ cơ hội. Nếu không, tự tạo cơ hội cho mình. Tuy là vậy, nhưng mình cũng không chắc chắn. Chỉ dựa vào linh cảm thôi. Với lại, dựa vào những gì xảy ra gần đây, ít nhất hai tên vương gia này không cùng hội cùng thuyền với người phụ nữ kia, nếu không chúng ta đã bị bắt rồi.

    Mai Nhi chậm rãi đặt tay lên vai bạn.

    – Mình luôn tin vào trực giác của cậu.

    Thanh Yên nhìn vào đôi mắt tràn ngập niềm tin của Mai Nhi cũng thấy lòng mình thêm can đảm. Hai người nhất định tìm được đường trở về.
     
    Dung0807Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng năm 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...