ĐÔI BẠN Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng Thể loại: Lục bát Bài thơ này mình viết dựa trên tình bạn của nam chính trong bộ truyện ngôn tình ngắn mình đang viết dở. Các bạn đọc lấy vui thôi nhé, có gì có thể góp ý để mình sửa đổi. Bài này mình cũng không phải dựa vào ngẫu hứng để viết, viết dựa vào nội dung có sẵn nên có lẽ ngôn từ sẽ hơi cứng nhắc, các bạn đọc thông cảm cho mình nha. Dựa vào đây mình cũng muốn nhờ các bạn góp ý cho mình về cả bộ truyện nữa, để trước khi hoàn mình có thể sửa nội dung truyện cho hoàn hảo hơn một chút. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe mình càm ràm nha, hi hi... Đôi bạn cùng lớn bên nhau Từ khi chạy đất tới giàu sức trai Bước chung qua những đường dài Bánh mì xé nửa, khoác vai nhau cười. Lớn lên mỗi đứa một nơi, Mà tim lại lỡ cùng người.. là em! Nụ cười, ánh mắt dịu êm Khiến hai người bạn ngày đêm thẫn thờ. Đau lòng chẳng thể làm ngơ, Cùng yêu một bóng, bơ phờ con tim Trải qua sóng gió nổi chìm Tình yêu gặp lại mà tim ngỡ ngàng. Chẳng cần ai nói rõ ràng, Trái tim quặn thắt, bẽ bàng vì đâu? Bạn cười: "Tình bạn đi đầu, Tớ bên người đó, cậu sầu hay không?" Tim ai thắt nghẹn trong lòng Coi như nợ bạn một vòng quẩn quanh Nhưng rồi cũng đến ngày xanh, Thấy bạn cười nhẹ, chân thành như xưa. Tình yêu sớm nắng chiều mưa, Tình bạn hai đứa nắng mưa đừng bì! Cảm ơn tình bạn khắc ghi Giúp nhau lặng lẽ, còn gì đẹp hơn? Một người dù chịu tủi hờn Tương lai còn đó rượt vờn cho vui! Cuối cùng số phận hên sui Biết đâu tìm được người vùi trong tim. Mình không biết nên viết cái kết cho bộ truyện này thế nào cho phải. Còn một chương nữa thôi cần kết mà mình gõ lên, gõ xuống vẫn không biết nên "xuống tay" kiểu gì cho hợp lý. Hic...
Bài này phải sửa như nào các mod ơi, xóa giúp mình có được không? Hu hu.. sao một lần đăng lại được hai bài luôn thế này!
Ui, cảm ơn các Mod nha, cuối cùng cũng thoát khỏi mục chờ sửa bài. Khổ quá cơ! Mà sao tự dưng mình đăng một vài thơ lại thành hai bài trùng nhau vậy các bạn nhỉ?
Tình bạn thời yên bình hiện đại thì như vậy, thời chiến cổ đại thì nên viết sao đây các bạn? Mình tiện tay bêu xấu một bài tự do nha, không biết có gọi là thơ được không, mình cũng chẳng buồn đặt tên luôn. Bạn nào có nhã hứng thì tiện tay giúp mình một chút. Hi hi... Huynh cầm kiếm, ta vung đao Kẻ địch đến vậy cứ nhào vào thôi! Năm mười sáu, Ta cùng huynh thao luyện với mồ hôi, Vết roi xước, chia đôi bầu rượu cạn... Ta với huynh, Tính chăng là đồng bạn? Một kẻ mồ côi, một kẻ không nhà! Chung gánh nặng giang sơn cùng thiên hạ. Mỗi bước tiến qua, Đôi khi là đồng đội ngã trước dưới chân mình! Mỗi lần cười là chiến thắng thu binh, Ta quay lại mừng huynh còn đứng cạnh. Chiến y ướt sương, Bao năm máu nhuộm đỏ sa trường... Trống trận vang như gọi hồn người cũ. Ta vẫn nhớ chuyện xưa, lòng thầm nhủ Nương thân ngồi đan áo giữa trời đông, Nương tử ngóng tướng công nàng trở lại. Huynh và ta, Đêm về ai không nhớ cố hương? Dẫu ngày mai, có ngã giữa sa trường May còn huynh, người nắm cương bên cạnh Ta với huynh, Không mong chờ sử sách lưu danh Chỉ mong lưu một tình nồng tri kỉ! Nhớ sao áo choàng sờn cũ kĩ, Huynh chắn cho ta lúc mưa tên lướt qua đầu...