Tên tác phẩm: Đôi ba điều vụn vỡ Tác giả: Sứa Thể loại: Tản văn Số chương :3 Tình trạng: Hoàn thành Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Sứa Văn án: Tôi vốn không thích những câu chuyện buồn, bởi lúc nào nó cũng khiến tôi nặng lòng ghê lắm. Nhưng có đôi khi, vì mình cứ buồn hoài, buồn mãi, rất lâu như thế, cho đến một ngày niềm vui với, cảm giác như được gặp lại ngày nắng sau rất nhiều cơn mưa, an yên vô cùng!
Bên kia bầu trời Bấm để xem Đó là một buổi sáng tháng Năm khi hoa bàng đã rụng gần hết. Mình và bạn đứng cạnh nhau, tựa vào lan can tầng ba của trường học, lặng nhìn mây bay như nhìn tuổi trẻ vụt trôi khỏi những ngón tay khép hờ. Mình có tiếc nuối không? Có chứ! Nhưng biết sao giờ, thời gian nào có thèm chờ đợi ai, ấy vậy mà người ta cứ chần chừ hoài cho những điều chưa nói. Và giữa những cơn gió khẽ khàng, mình nghe tiếng bạn, trầm lặng như vọng từ một nơi rất xa xôi nào đó tới. - Nghe nói, bên kia bầu trời chính là đại dương, một ngày trời xanh liệu cậu có muốn cùng tôi đi đến đó, biết đâu tình cờ mình lại phải lòng nhau! Mình chẳng biết làm gì hơn ngoài bật cười. Mình khi ấy đâu biết được, những lời tưởng chừng nhẹ tênh ấy đã khiến cái tôi ngông ngạo của tuổi 18 cũng phải can đảm thật nhiều để có thể 1 lần nói ra. Giá như mình biết.. Mình và bạn chưa một lần nói lời yêu nhau, cũng chẳng có hành động nào mang tính bày tỏ. Chỉ là một ngày bỗng nhận ra mình trong mắt người ấy, nên cứ thế bước vào đời nhau trong sự bình yên dịu dàng. Dịu dàng như cách bạn xuất hiện trước cổng nhà vào một buổi sáng chớm đông, đặt vào bàn tay lạnh cóng của mình một tách trà hoa cúc ấm sực. Mình không nói gì nên bạn cứ thế lặng im, để rồi dường như những điều tốt đẹp cũng cùng mùa đông trôi đi mất. Ngày bạn xách vali lên đường du học, mình không ra sân bay tiễn. Mình hôm ấy nằm ở nhà, nghe một bài hát rất cũ phát ra từ tiếng radio thậm chí còn cũ hơn, nghĩ về bạn và về đại dương bên kia bầu trời. Mình đã tự hỏi rằng nếu như hôm ấy mình nói có thì liệu bọn mình có phải lòng nhau. Biết đâu nói có thì câu chuyện có khi lại bớt buồn hơn bây giờ.. Mình năm ấy giận bạn, cũng buồn một chút, buồn cho một điều dẫu biết sắp sửa rời khỏi lòng bàn tay nhưng không cách nào níu giữ lại được. Mình đâu biết những lời ấy sau này lại khiến bản thân đau lòng nhiều đến vậy. Tin nhắn bạn gửi đến sau đó rất dài, nội dung là gì mình cũng chẳng buồn nhớ, giống như khi thời gian qua đi sẽ khiến lòng người ta với đi ít nhiều, chỉ còn tiếc nuối là vẫn vẹn nguyên ở đấy, không chịu đi đâu cả. Mình ôm điện thoại ra vườn, thấy mùa hè dường như vừa đi đâu mất. Hôm ấy trời rất xanh, xanh trong chứ chẳng hề mưa như những cuộc chia li mà người ta vẫn kể. Mình ngồi dưới gốc bàng đang thay lá đỏ, khóc khô cạn cả một dòng sông nhưng vẫn nhắn tin trả lời bạn rất kiên cường. "K không cần cảm thấy có lỗi, cũng đừng nên buồn bã làm gì. Tuổi trẻ mà, bọn mình đã quyết thì không nên hối hận, dù có tiếc nuối cũng phải ngẩng cao đầu mà bước đi". "Nói không giận thì là nói dối nhưng tôi thương cậu nhiều hơn cả sự trẻ con của mình. Bởi có cậu mà chặng đường tôi đi dường như yên bình đến lạ, nhờ có cậu mà lần đầu tiên tôi biết can đảm thích một người là như thế nào, dù bây giờ nói ra cũng chẳng để làm gì cả.." "Nhưng K này, bên kia bầu trời, nghe người ta nói, chính là đại dương. Một ngày trời xanh liệu cậu có muốn cùng tôi đi đến đó, biết đâu tình cờ mình lại phải lòng nhau?" Bạn đi rồi, mùa hè dường như chỉ còn lại những cơn mưa trắng xóa đất trời, mưa suốt mấy năm, mãi cho đến một ngày nhìn lại đã chẳng còn gì để nhớ, dù cho cảm xúc thì vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. Sau này, có thể mình sẽ yêu một người khác, rồi sẽ hạnh phúc, cũng có lúc sẽ đau lòng. Nhưng biết không K, dẫu cho có đi qua bao nhiêu mùa hạ đi chăng nữa, mình vẫn sẽ để một khoảng trống có tên bạn trong tim. Không phải là vương vấn, mà là hoài niệm. Hoài niệm một tuổi trẻ vụng dại đã từng phải lòng một ai đó, Đến mức khóc cạn cả một dòng sông. You look like a movie You sound like a song My God, this reminds me Of when we were young Let me photograph you in this light In case it is the last time That we might be exactly like we were Before we realized We were sad of getting old* * Lời bài hát When we were young - Adele. Sứa
Xanh Bấm để xem Mình đã bên nhau những ngày ngược gió, rồi rời bỏ nhau vào một ngày nắng có mây.. - Giun – Tôi mở cuốn sổ bìa nâu quăn mép, bên trong vỏn vẹn mấy dòng thơ Xanh từng viết tặng người Xanh thương rất nhiều. Người Xanh thương rất nhiều, không phải tôi. Tôi không nhớ rõ câu chuyện của bọn họ xảy ra như thế nào, kết thúc làm sao lại càng không biết. Chỉ biết một điều rằng, dù thế nào thì câu chuyện của bọn họ ít ra vẫn đỡ buồn hơn câu chuyện của bọn tôi bây giờ. * * * Xanh có một tấm lưng buồn. Buồn và cô độc. Người ta bảo tôi cứ tưởng tượng ra thế, mà có khi là thế thật. Xanh ít nói nhưng lại viết nhiều. Viết ra những lời hình như còn buồn hơn cả tấm lưng khiến người ta xót xa ấy. Tôi hỏi Xanh tại sao lại viết, nói ra có khi lại dễ dàng hơn, có khi lại nhẹ lòng. Xanh không trả lời. Mãi rất lâu sau này tôi mới hay rằng, Xanh sợ nỗi đau của Xanh biết đâu lại làm đau lòng một ai đó, sợ câu chuyện Xanh kể lại làm lấm lem cả một ngày buồn. Nên Xanh viết, thế thôi. Ngày Xanh tự tay cắt tóc, tôi thấy đâu đó trong tim tan nát cả một bầu trời. Tôi không tiếc gì mái tóc dài của Xanh cả, còn từng khuyên Xanh đi cắt ngắn đi. Ấy vậy mà trông thấy Xanh với mái đầu nham nhở, tự dưng tôi lại thấy buồn. Xanh có buồn không? Tôi không bao giờ biết được. Xanh ở đây nhưng lại không ở đây. Tôi bên Xanh ngần ấy năm, tôi lại chẳng biết gì về Xanh cả - Chỉ là mưa trong lòng một chút, thế thôi! Tôi biết mình không phải Mặt Trời, nên cố tìm cho Xanh một chiếc ô. Xanh nói Xanh không cần ô, chỉ cần tôi bên Xanh là đủ. Tôi mỉm cười. Chỉ cần tôi bên Xanh là đủ. Cho đến khi người ta xuất hiện. Người mà chỉ cần trông thấy Xanh thôi là cũng nhận ra tấm lưng buồn bã vô cùng. Từ ánh mắt Xanh dịu dàng khi trông thấy người đó, tôi biết Xanh đã tìm thấy Mặt Trời, dù ngày mưa thì vẫn giăng đầy khắp lối. Rồi người ta đến bên Xanh, nắm tay Xanh và cùng nhau chạy trốn khỏi những cơn mơ ướt nhòe. Tôi gấp ô cất vào ngăn bàn. Tôi không trốn cùng Xanh, bởi thế giới Xanh bé nhỏ, chỉ có thể là Mặt Trời hoặc là cơn mưa. Tôi thì chẳng là ai giữa cả hai điều đó. Tôi nhìn theo Xanh giữa những cơn mưa không ngớt, tự hỏi có bao giờ Xanh kể cho người đó nghe về tôi, dịu dàng. Dịu dàng như những gì tôi vẫn nghe Xanh kể về người đó. Cho đến một ngày nắng ấm hong khô nụ cười Xanh, cũng là ngày câu chuyện của bọn tôi kết thúc. Không có nước mắt, nhưng lại rất nhiều đau lòng. Tôi nói mình không hối hận, cũng không buồn bã. Chỉ là khi tấm lưng buồn của Xanh đã không còn khiến tôi nặng lòng như trước, tôi lại thấy tiếc nuối vô cùng. Bởi rất nhiều năm sau này, tôi mới nhận ra một điều tuổi mười bảy mình không hề hay biết. Tôi không hề biết, Xanh chắc cũng chẳng thể biết, rằng giữa những cơn mưa tháng Năm trắng xóa đất trời ấy, tôi đã đem lòng yêu em nhiều đến vậy.. Kể anh nghe đôi ba điều vụn vỡ Chẳng để buồn Chẳng để phố lặng đi Khi tháng Ba đôi lần Cất giấu đi những mối tình chưa chớm nở Vỗ về em trong những miềm mơ xa Mưa tháng Ba không làm duyên mình cạn Nhưng có gặp lại cũng chẳng thể gọi tên
Chỉ có tháng Tư là bao dung cho những điều vụng dại Bấm để xem D có dáng vẻ của một ngọn gió. Chẳng hiểu sao mỗi lần trông thấy bạn mình đều có cảm giác như vậy. Có lẽ là vì sự tự do phóng túng ở bạn dễ khiến người ta say lòng. D không phải cậu con trai đẹp xuất sắc, cũng không phải nam thần hay soái ca như trên phim. Ở D là sự dịu dàng, và là cả sự kiên nhẫn. Kiên nhẫn như một trưa hè tháng Tư, bạn ngồi hướng dẫn mình làm bài tập Hóa với bốn phương trình. Nắng Hè và sự dịu dàng của bạn làm mình lúng túng, các hệ số cứ chạy loạn xạ trong đầu. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, có khi là vì bạn nên bài tập vốn đơn giản mới trở nên rắc rối đến như vậy. Rắc rối như thể tim và não mình khi ấy. Tháng Tư đã giúp mình nuối dưỡng một mối tình. Không đẹp đẽ như những gì người ta vẫn kể, nhưng lại khiến thế giới của mình chòng chành chao nghiêng. D có tấm lưng lặng lẽ và cô độc, có nụ cười hiền lành nhưng sao cứ mãi hanh hao. Tuổi mười lăm mình chưa một lần hỏi D buồn vì điều gì, nên mãi mãi sau này đó là điều mình không bao giờ biết. Từ trọn vẹn mùa Xuân đến khô héo mùa Thu, từ tháng Sáu nắng vàng đến tháng Mười heo may, mình dõi theo D như một thói quen mỗi ngày, ngơ ngác tìm D khi không trông thấy bạn. Mình như một đứa trẻ sợ hãi đánh mất điều nó hằng quý trọng, nhưng lại e ngại không dám đưa tay giữ gìn. Mãi cho đến tháng Tư.. Mình vẫn nhớ rất rõ, hôm ấy trời không mưa, sân trường có nắng, lớp không vắng người. Mình đứng đối diện với bạn ở lỗi đi hẹp giữa hai dãy bàn học, can đảm nói hết ra lòng mình. Mình không sợ hãi, không lo lắng sự bàn tán của lũ bạn, khi tỏ tình vào cái ngày mà tất cả mọi người đều nói dối. Mình không nói dối, Và D cũng vậy. Bạn ấy im lặng. Mình nghe trong lòng có tiếng vỡ tan. Rất rõ ràng. Vang vọng. Mình không biết mình đã hi vọng điều gì, mong D im gật đầu hay là từ chối. Dù là thế nào thì chắc chắn một điều là sẽ rất buồn bã. Nhưng còn hơn là D im lặng. Mình quyết định giận bạn, không trò chuyện, không tìm kiếm. Mình im lặng với bạn như cái cách bạn đã im lặng với mình vào ngày hôm ấy. Dù rất đau lòng, nhưng tuổi mười lăm mình vô cùng cao ngạo để rồi ngày chia tay lại khóc như mưa giăng trắng đất trời. "Tại sao lại không nói ra sớm hơn? Tại sao lại vào lúc mà bọn mình thậm chí còn chẳng thể bắt đầu? Có biết rằng nếu D nói ra, câu chuyện của bọn mình có khi lại khác đi rất nhiều và cái kết biết đâu lại bớt buồn hơn bây giờ không?" D lắc đầu. Là vì D sợ, tháng Tư luôn bao dung cho những lời nói dối, nhưng lại khiến người ta nghi ngờ những điều chân thật. Lỡ như chỉ là trò chơi, lỡ như lại đau lòng. Đó là những lời cuối cùng bọn mình nói với nhau. Nhiều năm qua rồi, mình không giận D nữa, cũng không trách cứ tháng Tư bất kì điều gì. Rất lâu sau này nhìn lại, khi dáng vẻ như một cơn gió của D đã không còn làm lòng mình vướng bận như trước, mình mới nhận ra rằng là vì tiếc nuối nhiều nên mình mới mong được quay lại thế thôi. Chứ thực tình nếu có gặp lại D ngày hôm ấy, đối diện với bạn vào khoảnh khắc ấy, chắc chắn mình vẫn sẽ làm vậy thôi. Không phải là vì mình lo sợ hay gì cả, chỉ là mình biết, chính vì những điều ngốc nghếch như vậy nên cho đến tận bây giờ, dù mình đã không còn yêu quý bạn nhiều như trước nữa thì kí ức về bạn vẫn còn vẹn nguyên và đẹp đẽ, dù cho có buồn bã đôi lần. Tháng Tư luôn ở đây bao dung cho những lời nói dối, nhưng tuổi trẻ này, xin hãy cứ chân thật được không? Sứa