Đợi anh về đặt tên! Tác giả: Hồng Mến Em viết cho anh khi bình minh đang lấp lánh, em viết cho anh khi hoàng hôn nghiêng dần bên sườn núi, em viết cho anh trong mỗi tiếng tích tắc gọi đêm về, em viết cho anh khi lòng đầy bão giông của miền lo lắng, em viết cho anh để chờ một ánh sáng xanh mang theo nguồn nhựa sống, em viết cho anh khi chỉ biết nhìn vào chiếc giường bệnh màu trắng, anh nằm trên đó với bao dòng ống dẫn nhỏ vây quanh anh yếu mềm. Em viết cho anh khi bạn bè anh kêu gọi những nhà hảo tâm, những tấm lòng thiện nguyện, em đọc hết những lời bình trên trang viết quặn thắt niềm đau. Anh chưa từng thấy hình ảnh em khi đọc những dòng quan tâm, ân cần, những nhắc nhở, bảo khuyên từ anh. Anh chưa từng thấy hỉnh ảnh lúc em đang tất bật làm việc nhưng khi thấy anh có bài viết mới được đăng, em vội vàng bật lên và nhanh chóng đọc phần giới thiệu, phần trích lược rồi mới quay lại được với công việc và hào hứng mừng cho anh. Những lúc mệt mỏi, những khi em yếu lòng, những khi em chông chênh, những khi buồn tủi, những khi hoang mang, hụt hẫng và cả khi buâng khuâng chọn lựa cho mình.. anh là người xuất hiện kịp thời và chỉ bảo ân cần, mang đến cho em nghị lực, niềm tin yêu của cuộc sống. Anh luôn thức đêm để trang viết của anh đến kịp cho bạn đọc, vậy mà anh lại dành thời gian để đọc hết những dòng tâm tình của em trên trang viết để lắng nghe và hiểu em hơn em hiểu chính mình. Em chỉ viết khi em để cảm xúc của mình được nuông chiều, nhưng anh đã cho em hiểu viết để tư duy, để rèn luyện và để yêu thương cuộc sống này.. Những ngày anh im lặng, em đã kiêu ngạo, vô tâm lặng lẽ bước qua mà không hề tìm hiểu, không hề biết rằng anh im lặng bởi anh đang cố dùng hết năng lượng để chống lại những cơn đau, chỉ đến khi trang báo ấy vắng bóng bài viết của anh, em mới chợt nhận ra và tự trách bản thân mình vì chẳng biết được điều gì về anh cả. Lúc này đây, điều đơn giản nhất là muốn biết bệnh của anh đã bớt chưa, anh đã hồi phục trở lại chưa em cũng không làm được thì còn làm được gì cho anh đây. Em đã trở thành người có tấm lòng thiện nguyện và tìm hiểu về cuộc sống của anh. Đọc những bài viết về anh em thấy trân quý, tự hào và hãnh diện về anh, em tự thấy mình có lỗi và hổ thẹn với chính mình. Anh có biết không, nhìn anh bên giường bệnh em rất đau lòng, em ước mình có được phép màu để xóa tan những đau đớn và căn bệnh anh đang gánh chịu. Em muốn được tranh luận với anh, em muốn được đọc những bài viết của anh trên trang báo quen thuộc, em muốn được anh điện thoại, nhắn tin phê bình nhắc nhở và giận trách em khi em ham chơi không nghe lời anh, em muốn anh đọc được cả những trang viết của em, em muốn anh biết được rằng với em anh là người đặc biệt như nào. Vì vậy, ngày nào em cũng gửi đến anh những dòng tin để anh biết rằng em luôn nghĩ đến anh và nguyện cầu cho anh sớm khoẻ lại, em sẽ nhắc bản thân mình trong tiềm thức mỗi đêm. Em chưa cho anh im lặng, tại sao anh cho mình cái quyền im lặng với em. Anh có biết khi anh im lặng ai sẽ chỉ bảo, nhắc nhở em, khi anh im lặng em đã quên mất điều anh dặn phải biết chăm sóc cho chính bản thân mình. Anh à! Rồi tất cả sẽ qua mau, sẽ chẳng có cơn đau nào thắng được ý chí, nghị lực và niềm tin trong anh. Ngày mai, mỗi sớm mai thức giấc, khi ánh bình minh lấp ló phía chân trời, anh vươn vai thức dậy và tự hào với bài viết ngày hôm qua để thấy mình còn nhiều năng lượng cho một ngày mới. Còn có nhiều điều em muốn nói, còn có nhiều điều em muốn được anh sẻ chia và còn có những bài viết em đợi anh về đặt tên. Nghe anh! Hồng Mến