Tản Văn Đợi Anh - Ma Thu Hà

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ma Thu Hà, 13 Tháng sáu 2021.

  1. Ma Thu Hà

    Bài viết:
    4
    Đợi anh

    Tác giả: Ma Thu Hà

    Thể loại: Tự truyện

    Mỗi lần buồn vì chuyện gì đó tôi lại nghĩ đến những nơi góc nhà mà mình có thể trốn, không phải vì nơi đó không ai có thể tìm thấy mà bởi vì nơi đó tôi tìm được cảm giác an toàn. Đến bây giờ lớn rồi khi mà chẳng còn nơi để trốn nữa tôi bắt đầu cảm thấy lạc lõng và bơ vơ. Không biết đến bao giờ hạnh phúc mới quay lại với tôi một cách trọn vẹn nhất.

    Giờ đây sống giữa phồn hoa đô hội, có thể ăn những thứ hồi nhỏ chỉ thấy trên tivi, mua những đồ hồi nhỏ chỉ thấy trên sách báo, đến những nơi mà hồi nhỏ chỉ được nghe qua lời kể. Nhưng mình lại Ước ao có thể quay về lúc còn nhỏ. Cái hồi mà ông vẫn ở đây, bà vẫn khoẻ mạnh, bố mẹ vẫn còn trẻ và mình thì vẫn chưa lớn.

    Mình luôn tự hào vì mình sinh ra và lớn lên ở nông thôn, cái cảnh nông thôn ngày ấy khó mà có lại lần hai, thiên nhiên yên bình, con người thuần khiết. Hồi ấy nhà ở quê vẫn còn thưa thớt, mỗi nhà cách nhau cả cánh đồng, muốn rủ nhau đi chơi phải hét thật to từ nhà mình sang nhà đứa khác đến khi nào nó thưa thì thôi. Kể cũng lạ đứa trẻ ranh 5, 6 tuổi như mình hồi ấy âm lượng còn to hơn cái loa làng vì dù nhà cách xa nhau như thế nhưng chiều nào cũng tụ tập được đầy đủ các bạn ra chơi. Mùa cấy thì xuống suối nhặt sỏi màu tô vẽ, bắt tôm bắt tép, đắp đập nước tập bơi. Mùa gặt thì bắt muôm muỗm, làm lâu đài rơm, tìm đấu cỏ gà. Hồi ấy mỗi năm chỉ làm 1 vụ lúa nên gặt xong ruộng để khô cong, cây dạ cũng tự mục xuống, ruộng lớn có thể làm sân đá bóng, bịt mắt bắt dê, rồng rắn lên mây.. Mình còn thích nhảy qua từng bậc của ruộng bậc thang, cảm giác như mình đang bay vậy. Tóm lại, những trò mà mấy đứa trẻ con hồi ấy ai cũng biết. Nhưng mình vẫn thích nhất vào mùa lúa mới lên đòng, đêm xuống có thể nghe rõ tiếng ếch, tiếng dế kêu và hít hà mùi hương lúa mới, nếu may mắn vào ngày trăng tròn lại có cả đom đóm nữa thì mình sẽ không ngần ngại bỏ đi nỗi sợ bóng đêm mà chạy ra sàn phơi thóc ngồi hưởng thụ đến khi sương đêm xuống.

    Hồi bé chẳng biết trân trọng chỉ bị mê hoặc và thích thú với những chiếc bóng đèn sáng rực của phố xá, chỉ luôn ước bao giờ nhà mình mới có điện lưới, để không còn phải chiều chiều canh nước mương cho chiếc máy phát điện mini đủ thắp sáng 2 bóng đèn, nước không về thì lại ngồi lắt léo bên ngọn đèn dầu vì mình thích ngửi mùi hương khói dầu hỏa. Giờ lớn rồi mới biết, bóng đèn chẳng còn là điều diệu kỳ như ta thường nghĩ nữa vì đâu đâu cũng có và chúng chỉ khác biệt về hình dạng và màu sắc thôi. Còn cảnh tượng không khí ngày còn nhỏ ta thường chán ghét mới chính là bồng lai tiên cảnh mà bây giờ có ước ngàn vạn lần, tìm bất cứ nơi đâu hay thắp lên vạn cái bóng điện cũng không thể thêm một lần nào được chiêm ngưỡng nữa.

    Trong tình yêu cũng vậy, ta luôn theo đuổi và nuối tiếc những thứ đã qua, theo đuổi những điều mà chẳng bao giờ có thể quay lại bên ta một cách nguyên vẹn thuần khiết nữa. Có thể người ngoài nhìn vào nói ta thật ngốc nghếch khi chờ đợi và hy vọng vào một điều không có khả năng nhưng có một điều không ai biết được, người trong cuộc là người hiểu rõ hơn ai hết tại sao họ làm như vậy. Chung quy cũng chỉ là sự lựa chọn. Chúng ta dành cả thanh xuân để nắn nót cho nhau trở nên hoàn hảo hơn, có người có thể lựa chọn sau này dùng sự hoàn hảo ấy cho người khác và cũng có người có thể lựa chọn dành sự hoàn hảo ấy để chờ đợi. /.

    Hết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng sáu 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...