Review Truyện Độc Tôn Tam Giới - Lê Thiên

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Khoát Du, 3 Tháng sáu 2025.

  1. Khoát Du

    Bài viết:
    70
    Độc Tôn Tam Giới

    Tác giả: Lê Thiên

    [​IMG]

    Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn

    Số chương: 3613

    Trạng thái: Full

    Văn án:

    Giang Trần, thành thần Thiên Đế, tái sinh vào cơ thể một thiếu niên đã bị chư hầu khi dễ. Anh ta bắt đầu cuộc hành trình truyền giáo bằng máu và khám phá những bí ẩn của thế giới này. Với sự thông minh và tài năng phi thường, ai so sánh mình với Giang Trần?

    Giang Trần không thích phân biệt người tốt hay người xấu. Đối với anh ta, chỉ có những người đồng hành và kẻ thù. Anh ta lập tức triển khai kế hoạch đàn áp kẻ thù và nâng cao tầm vóc của những người đồng hành. Mạch truyện với các tình tiết gay cấn và logic đan xen lẫn nhau, hứa hẹn mang đến cho độc giả những trải nghiệm đáng nhớ. Kết thúc của truyện của Lê Thiên vẫn đầy cảm xúc và sự kiện, khiến độc giả không thể quên được.

    Review:

    Điều đầu tiên mình cực kỳ ấn tượng ở "Độc Tôn Tam Giới" chính là ý tưởng tái sinh và hành trình gây dựng lại từ đầu của nhân vật chính. Giang Trần không phải là một kẻ may mắn "từ trên trời rơi xuống" có được sức mạnh vô biên, mà anh ta phải trải qua quá trình trưởng thành, rèn luyện và đối mặt với vô vàn thử thách. Điều này tạo nên một cảm giác chân thực và sự đồng cảm nhất định với nhân vật. Mình đặc biệt thích cách tác giả xây dựng trí tuệ và sự quyết đoán của Giang Trần. Anh ta không chỉ mạnh về võ lực mà còn sở hữu đầu óc mưu lược, khả năng phân tích tình hình và đưa ra những quyết định táo bạo. Mỗi khi Giang Trần thể hiện sự thông minh của mình, mình lại cảm thấy rất "đã", kiểu như được chứng kiến một màn lật kèo ngoạn mục vậy.

    Bên cạnh đó, mạch truyện với các tình tiết gay cấn và logic đan xen là một điểm cộng lớn. Tác giả không chỉ tập trung vào những pha giao đấu hoành tráng mà còn cài cắm những âm mưu, đấu trí, khiến cho câu chuyện luôn có những nút thắt, mở hợp lý. Mình ít khi thấy những tình tiết "trời ơi đất hỡi" hay "buff bẩn" quá đà, điều này giúp giữ chân mình đọc đến tận những chương cuối cùng. Hệ thống nhân vật phụ trong truyện cũng được xây dựng khá tốt, mỗi người đều có vai trò và câu chuyện riêng, góp phần làm phong phú thêm thế giới quan của "Độc Tôn Tam Giới". Những người đồng hành của Giang Trần không chỉ là "bình hoa di động" mà thực sự có đóng góp vào hành trình của anh ta.

    Ngoài ra, thông điệp về tình bằng hữu, sự trung thành và lòng kiên định cũng được lồng ghép một cách tinh tế. Dù Giang Trần là một người lạnh lùng, nhưng anh ta luôn trân trọng những người đã sát cánh bên mình. Điều này mang lại một chút tính nhân văn cho một bộ truyện vốn dĩ tập trung nhiều vào sức mạnh và chiến đấu.

    Mặc dù có nhiều điểm đáng khen, nhưng "Độc Tôn Tam Giới" vẫn còn một số điểm mà mình cảm thấy chưa thực sự tối ưu, đặc biệt là ở những chương về sau.

    Cái mình cảm thấy "xoắn não" nhất khi đọc bộ này chính là cái sự "dài dòng" trong các phân đoạn chiến đấu và sự lặp lại của cấu trúc truyện. Mình không biết các bạn có giống mình không, nhưng cứ mỗi lần đến đoạn đánh nhau là y như rằng lại có một màn "võ mồm" kinh điển. Kiểu như, nhân vật phản diện sẽ đứng đó phun ra một tràng những lời sáo rỗng, khoe khoang về thân thế, sức mạnh, rồi khán giả xung quanh cũng không chịu kém cạnh, bình luận rôm rả về "thiên tài trăm năm có một", "chưa từng thấy bao giờ".. Mình hiểu là tác giả muốn xây dựng không khí, muốn làm nổi bật độ "nguy hiểm" của đối thủ hay sự "bá đạo" của Giang Trần, nhưng mà lặp đi lặp lại quá nhiều lần thì thành ra nó hơi "nhảm" và "câu giờ". Nhiều khi mình cứ phải tua nhanh những đoạn này để đi đến diễn biến chính. Nó cứ mang lại cảm giác như đang "kéo chương ăn tiền" vậy, và mình nghĩ đây là một điểm mà nhiều bộ tiên hiệp khác cũng mắc phải. Nếu tác giả có thể cô đọng hơn, hoặc thay đổi cách thể hiện sự đối đầu, thay vì "nói nhảm" thì có thể tập trung vào miêu tả chi tiết kỹ năng, chiến thuật, có lẽ sẽ hấp dẫn hơn rất nhiều.

    Tiếp theo, về hệ thống cảnh giới và thế giới quan, mình thấy nó hơi "lằng nhằng" và đôi khi khó hiểu, đặc biệt là ở những chương đầu. Mới đầu thì là "tiểu vị diện" này nọ, rồi sau đó lại nhảy vọt sang "chư thiên giới", "thượng giới", "thiên vị".. Cấp bậc võ đạo thì cứ dài lê thê, cảm giác như cứ vài chục chương lại lên một cảnh giới mới, rồi lại thêm cảnh giới phụ, cảnh giới nhỏ, đến nỗi đôi khi mình còn không nhớ được Giang Trần đang ở cấp bậc nào nữa. 2800 chương mới lên được "Thiên Vị" thì đúng là một hành trình "dài hơi" thật. Mình hiểu là để kéo dài truyện thì cần có nhiều cảnh giới, nhưng cách phân chia và gọi tên đôi khi làm mình cảm thấy khá rối. Cá nhân mình thấy, việc xây dựng một hệ thống cảnh giới quá dài dòng và phức tạp như vậy, đặc biệt là trong "tiểu vị diện", khiến cho quá trình thăng cấp của nhân vật chính bị kéo dài một cách không cần thiết, đôi khi làm giảm đi sự hứng thú của độc giả. Mình nghĩ nếu tác giả có thể tinh giản hơn, hoặc giải thích rõ ràng hơn về hệ thống cấp bậc ngay từ đầu, sẽ giúp độc giả dễ theo dõi và hình dung hơn rất nhiều.

    Về mặt chiến đấu, mình thấy tuy có nhiều trận đánh, nhưng đôi khi lại thiếu đi sự đột phá. Cảm giác như sau một thời gian, các trận chiến trở nên khá giống nhau về mô típ, không có quá nhiều yếu tố bất ngờ.

    Tổng kết lại, "Độc Tôn Tam Giới" là một bộ tiên hiệp đáng đọc nếu bạn là một fan cứng của thể loại này và không ngại những bộ truyện dài hơi. Truyện có một cốt truyện hấp dẫn, nhân vật chính thông minh, quyết đoán và nhiều tình tiết kịch tính. Mình thực sự tâm đắc với hành trình tái sinh và trưởng thành của Giang Trần, cũng như những thông điệp về tình bằng hữu mà truyện mang lại.

    Dù sao thì, "Độc Tôn Tam Giới" vẫn là một trải nghiệm khá tốt đối với mình, và mình tin rằng nhiều bạn đọc khác cũng sẽ có những cảm nhận tương tự.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...