Xuyên Không Độc Sủng Y Phi - Vịt Vàng Giòn Rụm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Vịt Vàng Giòn Rụm, 20 Tháng sáu 2020.

  1. Vịt Vàng Giòn Rụm Vịt Vàng Giòn Rụm

    Bài viết:
    115
    Tên truyện: Xuyên Không: Độc Sủng Y Phi​

    [​IMG]

    Tác giả: Vịt Vàng Giòn Rụm.

    Thể loại: Ngôn tình, Xuyên Không.

    Link Thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Vịt Vàng Giòn Rụm

    Văn án:

    Cảm giác bị người mình yêu thương phản bội là như thế nào?

    Lạnh tựa hầm băng đau tận xương tủy.

    * * *

    Nàng Hứa Tiểu Lan là đích nữ của một gia đình thương nhân giàu có, vẻ ngoài xinh đẹp lại nhiều tài hoa, nhưng lại không được gia đình yêu thương. Mẫu thân mất sớm, thiếp thất cùng với các muội muội cùng nhau ức hiếp nàng.

    Vì cầu xin cha cho nàng và Dương Huyền được bên cạnh nhau không thành mà còn bị cha ép gả cho công tử của gia đình huyện lệnh làm tiểu thiếp. Nàng không đồng ý đã đi nhảy hồ tự tử.

    * * *

    Cô là một bác sĩ làm việc trong quân đội, gia đình nhiều đời làm quân nhân, cha cô lúc nào cũng ở trong quân doanh hiếm khi về nhà. Từ nhỏ cô được giáo dục theo kỷ luật của quân đội. Vì một tai nạn giao thông mà xuyên không nhập vào thân xác của Hứa Tiểu Lan. Cô sẽ làm gì để không dẫm vào vết xe đổ của nguyên chủ?

    * * *​
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Vịt Vàng Giòn Rụm Vịt Vàng Giòn Rụm

    Bài viết:
    115
    Chương 1.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một căn phòng nhỏ, nữ tử gầy yếu, xanh xao, nằm trên giường. Gương mặt trắng bệch của nàng lộ rõ vẻ bất lực, đau thương, tuy vậy nhưng lại không thể làm mờ đi dung nhan xinh đẹp động lòng người. Nam nhân đứng bên cạnh giường gương mặt giận dữ bên cạnh y còn có một nữ nhân điểm trang kĩ càng, đôi môi tô son hồng, vẻ ngoài quyến rũ nhưng lại không thể so sánh được với dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của nàng. Nam nhân trước mặt nhìn nàng với ánh mắt chán ghét, giọng nói lạnh lùng.

    "Tiện nhân! Ngươi mau nói cho ta biết, nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai?"

    Nàng chưa kịp lên tiếng thì nữ nhân bên cạnh y đã lên tiếng mỉa mai: "Tiểu Lan tỷ tỷ, tướng công không phải rất tốt với tỷ sao? Tại sao tỷ lại phải làm ra cái chuyện trời không dung, quỷ không tha như thế này? Tỷ tỷ, tỷ sao còn không mau nói cho chàng biết, phụ thân của đứa trẻ trong bụng tỷ là ai?"

    Nàng đau đớn, trái tim thắt lại, cảm giác đau đớn giống như ai đó đang sát muối lên vết thương đang rỉ máu của nàng. Nàng không thể tin được, nam nhân mà nàng hết lòng yêu thương lại có thể nói ra những lời nói cay nghiệt với nàng như vậy. Bất giác, những giọt lệ mà nàng cố kìm nén tuôn trào. Nàng yếu ớt lên tiếng:

    "Tướng công, tại sao chàng có thể nói với thiếp những lời như vậy? Hài nhi trong bụng thiếp thực sự là của chàng. Thiếp không hề là gì có lỗi với chàng cả. Chàng phải tin thiếp."

    Nam nhân trước mặt hừ lạnh, giọng điệu băng lãnh.

    "Tại sao ta phải tin vào ngươi. Người đâu, mang thuốc phá thai tới đây cho bổn quan. Hôm nay, bổn quan phải phá bỏ nghiệt chủng trong bụng của dâm phụ này." Nói đoạn, y quay qua ra kệnh cho đám hạ nhân.

    "Mau đem thuốc cho tiện nhân Hứa Tiểu Lan này uống."

    Tai nàng ù đi khi nghe nam nhân đó nói, gương mặt vốn nhợt nhạt giờ đây đẫm nước mắt, đồng tử mở to như đang không tin những gì mà nàng vừa nghe thấy.

    Hạ nhân có mặt ở đấy tỏ ra thương xót nàng nhưng họ lại không dám bênh vực cho nàng bởi họ dù gì cũng chỉ là người ở trong phủ không có quyền lên tiếng.

    "Phu nhân, người mau uống đi."

    Tim nàng như có ngàn mũi dau xuyên qua, nàng bật cười lớn.

    "Ha ha.. Tướng công à, Dương Huyền à.. Ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng. Ngay cả cốt nhục của ngươi, ngươi cũng hại chết. Hứa Tiểu Lan ta coi như đã nhìn nhầm người." Nàng trầm giọng, mắt cụp xuống, nước mắt tuôn rơi lã chã. "Không phải trước kia ngươi đã nói là chỉ yêu thương mình ta, chỉ có duy nhất một mình ta. Nay ngươi có công danh liền có mới nới cũ lấy thêm bao nhiêu thiếp thất, ta không hề oán trách ngươi. Ngươi nói.. nếu như ta có hài nhi, ngươi sẽ đưa cả nhà đi du ngoạn, thưởng thức cảnh đẹp. Vậy mà giờ đây.. ngươi lại nuốt lời. Tất cả chỉ trách ta quá ngu muội."

    Dương Huyền đơ ra sau khi nghe nàng nói, rồi dịu giọng dỗ dành.

    "Tiểu Lan, nàng ngoan ngoãn uống chén thuốc đó vào, sau đó nàng vẫn sẽ là nương tử của ta. Nàng vẫn là phu nhân của ta mà."

    Ả tiểu thiếp ghen ghét thêm dầu vào lửa.

    "Tướng công, Hứa đại tỷ không phải đã phản bội lại chàng sao? Chàng còn lưu luyến tỷ ấy làm gì?"

    "Ngươi câm miệng cho ta." Dương Huyền tức giận quát lớn. Sâu trong thâm tâm, Dương Huyền thực sự không muốn phải rời xa nàng, chỉ cần bỏ đứa bé này đi, về sau, nàng và hắn vẫn có thể sinh thêm vài đứa con.

    Nàng cay đắng cười nhẹ. "Hứa Tiểu Lan ta thà không có tướng công còn hơn là mất con, ta không uống."

    Dương Huyền tức giận cầm lấy chén thuốc trên tay hạ nhân đổ vào miệng nàng.

    "Khụ.. Khụ.." Nước thuốc đi vào trong khoang miệng đáng ngắt, nàng ho khan. Hứa Tiểu Lan cảm thấy bụng đau dữ dội, một dòng máu dỏ tươi chảy ra thấm ướt y phục nàng đang mặc. Một sinh mạng đang từ từ biến mất trong bụng nàng.

    "Hức.. Hài nhi.. Hức Mẫu thân xin lỗi, là ta có lỗi với con.. Là tại ta, tại ta khiên con phải chết.."

    Dương Huyền khinh thường, lạnh nhạt liếc nhìn nàng, sâu trong đáy mắt vẫn còn chút gì đó quan tâm. Khi nghe tiểu thiếp nói nàng mang thai hài tử của nam nhân khá, hắn ghen đến mức hận cả nàng, hận không biết được tên đó là ai, nếu hắn biết hắn sẽ phanh thây tên đó ra.

    Nàng cúi xuống xoa xoa bụng.

    "Hài nhi, con ở đấy không phải sợ, mẫu thân không để con cô đơn đâu." Nàng nói xong, rút cây trâm cài trên đầu đâm vào động mạch ở cổ. Dương Huyền chưa kịp ngăn cản thì nàng đã từ từ ngã xuống, máu tươi chảy ra thấm ướt cổ áo. Dương Huyền quỳ xuống, vòng tay ôm lấy nàng, trong lòng đau nhói. Hắn cho người đi gọi đại phu tới, sau đó day dứt tự trách mình:

    "Tiểu Lan, là ta không tốt với nàng, nàng đừng bỏ ta lại mà. Ta biết ta sai rồi, nàng cố gắng lên, đại phu sắp tới rồi. Nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu." Giọng nói của hắn có pha chút hoảng loạn một chút đau thương.

    Máu không ngừng chảy, mùi máu tanh phảng phất, nàng thều thào.

    "Dương Huyền.. Ta không bao giờ tha thứ cho ngươi. Nếu như có kiếp sau, ta hi vọng sẽ không.. gặp lại ngươi. Ta hận ngươi.."

    Bàn tay trở nên vô lực rơi xuống, đôi mắt dần nhắm lại, Dương Huyền vẫn ôm lấy nàng không tin vào những gì vừa xảy ra.

    "Ta hối hận rồi, Tiểu Lan nàng mau tỉnh lại đi."

    * * *

    Căn phòng gỗ nhỏ mùi trầm hương, nữ nhân xinh đẹp đến động làng người nửa nguồi nửa nằm trên giường, bên cạnh là một lão đại phu đang bắt mạch cho nàng. Sau đó ông lão đó cúi đầu xuống, kính cẩn nói:

    "Chúc mừng Dương tri huyên đại nhân, phu nhân đã có hỷ."

    Hắn lắp bắp hỏi lại:

    "Chuyện này.. Là thật sao?"

    "Là thật, lão phu không gạt người đâu."

    Hắn hào sảng cười lớn.

    "Ha ha.. Người đâu, tiễn đại phu."

    Nhưng, niềm vui mới chỉ qua một ngày, ngày hôm sau hắn cùng một vị tiểu thiếp nào đó đi tới. Hắn hậm hực sau khi nghe một ả tiểu thiếp nói nàng lẳng lơ, ả nói hài tử trong bụng không phải là con của hắn.

    "Tiện nhân, mau nói cho ta biết, nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai?"

    Nàng ngạc nhiên, trong lòng đau nhói.

    "Chàng nói gì vậy? Đương nhiên hài nhi là của chàng rồi."

    Hắn giận dữ quát lớn: "Tiện nhân, dù ngươi nói thế nào ta cũng không tin, nghiệt chủng này không thể giữ lại. Hừ.."

    Nói xong hắn hừ lạnh bỏ đi. Nàng ở đó, trái tim như bị ai bóp nghẹt, một giọt lệ nóng hổi lăn trên gò má.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng hai 2021
  4. Vịt Vàng Giòn Rụm Vịt Vàng Giòn Rụm

    Bài viết:
    115
    Chương 2.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảm giác bị người mình yêu thương phản bội như thế nào?

    Lạnh tựa hầm băng đau đến tận xương tủy.

    * * *

    Không khí xung quanh u ám, lạnh lẽo, đại điện rộng lớn, nam nhân hắc bào ngồi trên bàn tọa, liếc nhìn xuống những linh hồn bên dưới. Giọng nói lạnh lùng đầy uy nghiêm.

    "Hứa Tiểu Lan, ngươi duyên trần chưa đứt, bây giờ ta cho phép ngươi đi trọng sinh. Ngươi có ý kiến gì không?"

    Nữ nhân mảnh mai, gương mặt thanh tú cúi xuống:

    "Ta không muốn trọng sinh cũng không muốn luân hồi chuyển kiếp. Đa tạ ý tốt của Diêm Vương."

    Không khí xung quanh ngưng đọng lại.

    "Đúng là cố chấp, tùy ngươi."

    Vị Diêm Vương uy nghiêm kia thở dài, từ khi nàng qua đời, phán quan đã nhiều lần báo với Diêm Vương việc nàng không chịu đi đầu thai dù cho có khuyên bảo nhiều lần. Diêm Vương cũng không biết làm cách nào nên đành phải để nàng tự quyết định.

    * * *

    Thành phố X..

    Trên đường xe cộ tấp nập, một cô gái trẻ đẩy cửa bước vào quán cà phê bên đường. Cô Hứa Tiểu Lan làm quân y cô thông thạo cả Đông y lẫn Tây y vẻ ngoài xinh đẹp, lại lạc quan hay cười. Tuy nhiên cô đã ba mươi tuổi đầu mà vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Điều này khiến cho mẹ cô ngày đêm lo lắng tìm đủ mọi cách để ép cô đi xem mắt. Nhưng lần này cũng không phải là lần đầu tiên mà cô đi xem mắt, những lần xem mắt trước đó đều có chuyện xảy ra khiến cho cuộc gặp gỡ trở nên gượng gạo và cuối cùng là mỗi người một hướng.

    Đi đến bàn đã đặt trước đó, cô thấy một nam một nữ đang ngồi ở đó không giấu nổi sự ngạc nhiên trong lòng nhưng vẫn lịch sự hỏi: "Anh là.."

    "Tôi là người hôm nay tới xem mắt." Đối phương lạnh nhạt trả lời.

    Cô gái bên cạnh anh ta không để cô kịp lên tiếng, đã nói: "Tôi xin cô, cô có thể.. tác hợp cho hai chúng tôi được không? Chúng tôi đã yêu nhau rất lâu rồi."

    Cô day day trán, vẻ mệt mỏi. Xong nhìn cô gái trước mặt, cũng không có vẻ gì nổi trội hơn cô. Được một lúc, cô mới lên tiếng.

    "Tôi hiểu rồi, chúc hai người hạnh phúc. Tôi còn có việc bận, tôi đi trước."

    Cô nói rồi dứt khoát bỏ đi để lại đôi nam nữ kia ngơ ngác nhìn nhau. Cô thầm thở dài trong lòng.

    [Thật không ngờ đường tình duyên của mình lại trắc trở như vậy. Lão thiên ơi, bao giờ con mới tìm được một nửa của đời con đây.]

    Cô chán nản đi dạo trên vỉa hè, lòng buồn man mác. Cô đứng đợi đèn hiệu qua đường, khi đến giữa đường thì một chiếc xe tải bị mất lái lao thẳng đến chỗ cô. Tia ý thức cuối cùng của cô là cô thấy dòng người đang vây xung quanh cô bàn tán gì đó cùng với cảm giác đau đớn do da thịt vụn nát để lại.

    * * *

    Ở một thế giới khác..

    Thiếu nữ đang nằm bất động đột nhiên mở mắt ngồi bật dậy, cô hoảng loạn, ngờ vực nhìn xung quanh.

    [Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Không phải mình đã bị xe tông chết rồi sao? ]

    Cô nhìn xung quanh căn phòng gỗ nhỏ rồi nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, với tay lấy chiếc gương đồng gần đó soi, trên mặt gương xuất hiện gương mặt xinh đẹp, làn da trắng muốt, đôi mắt to tròn, lông mày lá liễu. Đây là một tuyệt sắc giai nhân! Trong long thầm cả kinh, đầu cô tự dưng đau dữ dội, cô ôm đầu cắn răng không phát ra tiếng kêu. Cô thấy rõ kí ức của nguyên chủ, cô lấy làm lạ bởi nguyên chủ sau khi chết được trọng sinh về thời niên thiếu nhưng nàng ta lại không quay về. Gạt bỏ thắc mắc qua một bên, điều chỉnh lại cảm xúc khó chịu trong lòng. Cô hiên tại muốn quay về nói mình sống, muốn được ăn cơm mẹ nấu, muốn đi làm công việc mà cô ưa thích cho dù cô hiện vẫn.. cô đơn một mình.

    Mệt mỏi với những suy nghĩ làm sao để thích nghi với thế giới nàng, Hứa Tiểu Lan nhanh chong chóng thiếp đi lúc nào không hay.

    Xung quanh cô chỉ có một màu đen kịt, bóng tối vô tận đang dần gặm nhấm cô. Một bóng trắng xuất hiện trước mặt cô, giọng nói trong trẻo vang lên.

    "Hứa Tiểu Lan, hãy thay ta sống thật tốt, ta đã không còn vướng bận gì cũng không hề thù hằn ai. Ta chỉ mong cô không dẫm vào vết xe đổ của ta. Còn về phần cô, duyên trần đã hết nhưng Diêm Vương thấy cô chưa từng làm điều xấu lại hành y cứu người. Cho nên Diêm Vương đã cho hồn cô nhập vào thân xác ta, hy vọng cô có thể tiếp tục hành y cứu người. Bây giờ ta phải đi rồi, bảo trọng."

    Bóng trắng kia từ từ biến mất vào hư không, cô lại không thể cất thành lời cô không biết cô đã thiếp đi bao lâu khi cô thức dậy trời cũng đã sáng hẳn.
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2020
  5. Vịt Vàng Giòn Rụm Vịt Vàng Giòn Rụm

    Bài viết:
    115
    Chương 3.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, khi nàng vừa mới tỉnh dậy thì một cô gái khoảng mười một, mười hai tuổi lao tới ôm chầm lấy nàng khóc sướt mướt.

    "Đại tiểu thư, em xin lỗi, là tại em không thể giúp gì cho tiểu thư.. huhu."

    Cô khó chịu đẩy cô bé đó ra, vẻ mặt khó chịu.

    "Nhóc con, mi là ai? Tránh xa ta ra, nước mắt nước mũi tèm lem, bẩn."

    Nàng vừa nói xong, cô bé kia càng khóc lớn hơn, lo lắng nhìn cô.

    "Đại tiểu thư, người không nhớ em thật sao?"

    Nàng thở dài một cái, nhẹ nhàng nói.

    "Ta chỉ quên một chút thôi, em kể lại tất cả mọi thứ liên quan đến ta được không?"

    Nô tỳ đó lau nước mắt, ấn nàng ngồi xuống, bắt đầu kể, thỉnh thoảng còn chêm vào mấy câu giáo huấn nàng.

    [Nguyệt Hoa, ta là chủ của em đấy.]

    * * *

    "Hứa Tiểu Lan mau lan ra đây cho bản tiểu thư."

    Giọng nói cao vút của nữ nhân vọng tới chỗ nàng, bên ngoài trở lên ồn ào. Nguyệt Hoa vừa nghe thấy liền tái mặt, ẩn nàng vào trong tủ đựng đồ nhỏ cạnh giường ngủ, giọng gấp gáp.

    "Đại tiểu thư, người mới khỏi bệnh, cơ thể còn yếu. Tiểu thư cứ trốn ở đây đi, để em ra ngoài gặp nhịn tiểu thư cho."

    Nói rồi, Nguyệt Hoa chạy đi bỏ lại nàng ở trong tủ đồ bị khóa.

    Nàng bị nhốt trong tủ, nghe thấy tiếng la đau đớn của Nguyệt Hoa cùng với tiếng chửi rủa vọng vào. Lửa giận nổi lên đập mạnh vào cánh tủ nhưng vô hiệu. Nàng mím môi cố giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi đập mạnh của tủ, cánh tủ bật mở ra.

    "Một đám sâu bọ mà dám tới đây gây chuyện." Nàng nói giọng lạnh băng, mở cửa đi ra. Nguyệt Hoa trên người dính máu, gương mặt vì bị rạch một vết dài nên máu chảy xuống cần cổ trắng nõn, nhuộm đỏ xiêm y.

    Toàn thân nàng tỏa ra sát khí, đôi mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang cầm cây roi da. Nữ nhân đó thấy nàng nhìn mình như vậy vẻ mặt thoáng biến sắc, sau đó nhìn nàng mỉa mai.

    "Hứa Tiểu Lan, ngươi giờ mới chịu vác mặt ra sao? Mà thôi, hôm nay bản tiểu thư tâm trạng không tốt, mau lại đây chơi đùa với bản tiểu thư đi."

    Nàng ta nói xong quất cây roi da về phía nàng, nàng giơ tay bắt lấy, tiếng roi da đập vào da thịt một cái bộp. Tay nàng đau rát, nàng kìm nén cơn đau lại, giật mạnh cây roi khiến nàng ta mất thăng bằng ngã xuống. Chầm chậm tiến lại gần về phía nàng ta, nàng cúi xuống, tay nâng cằm nàng ta lên, nở nụ cười lạnh.

    "Hứa Thanh Thanh, hình như ta đối với ngươi là quá nhân từ rồi thì phải. Hay là để ta cho ngươi nếm thử mùi vị của" trò chơi "của ngươi."

    Nàng vừa dứt lời gương mặt Hứa Thanh Thanh đột nhiên ngạc nhiên, nàng ta ẩn nàng ra, tức giận chỉ đám nô bộc phía sau.

    "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đánh cho nàng ta một trận. Một kẻ thấp hèn như nàng ta không xứng động vào người của ta. Mà các ngươi cũng có thể" chơi "nàng ta."

    Hứa Thanh Thanh đứng ra đằng xa, cười thâm độc. Đám nô bộc đó xông về phía nàng muốn bắt nàng. Nàng xoay nhẹ rồi bật nhảy lên không trung, sau một thời thần, cả đám người bị nàng xử lý gọn gàng. Đi về phía Hứa Thanh Thanh, nàng ghé sát vào tai nàng ta nói nhỏ.

    "Muội muội, đừng có chọc vào giới hạn của ta. Nếu lần sau còn cố tình gây sự, đừng trách ta vô tình."

    Nàng quay đi, cố tình dùng móng tay làm Hứa Thanh Thanh xước nhẹ ở cổ tay. Còn Hứa Thanh Thanh, nàng ta sau khi nghe nàng nói xong mặt đỏ ửng lên vì tức giận kéo tóc nàng.

    "Ngươi gan cũng lớn quá.. Rồi.."

    Nàng ta vừa nói xong liền ngã xuống, gương mặt trắng bệch. Nàng lại gần cúi xuống ân cần hỏi.

    "Muội muội, muội làm sai vậy? Sao tự dưng lại như vậy. Còn không mau gọi đại phu."

    * * *

    Sau khi đám người Hứa Thanh Thanh đi khỏi, nàng đỡ Nguyệt Hoa vào trong phòng, lau vết thương cho nàng ta.

    "Tiểu thư, người lợi hại như vậy từ bao giờ?" Nguyệt Hoa nhỏ giọng hỏi.

    "Chuyện này em không cần biết đâu."

    "Đai tiểu thư, người chống đối nhị tiểu thư như vậy, lão gia và phu nhân sẽ không để tiểu thư sống yên ổn đâu."

    Nàng trầm mặc một hồi cười như trấn an Nguyệt Hoa: "Muội đừng lo, bọn họ không vòn cơ hội ngược đãi chúng ta đâu."

    "Ý của tiểu thư là sao?"

    Nàng giơ ray búng vào trán Nguyệt Hoa, cười xảo quyệt: "Đương nhiên là, ta sẽ rời khỏi phủ ra ngoài kiếm tiền."

    "Tiểu thư, người.. như vậy là không được."

    "Đừng lo, có ta đây, mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi."

    Nguyệt Hoa đột nhiên nghĩ ra điều gì đó lập tức nói: "Tiểu thư, không lẽ người định cùng Dương Huyền công tử bỏ trốn."

    "Không phải, mà ta còn không biết Dương Huyền là ai."

    Nguyệt Hoa nhìn nàng lo lắng rồi cũng không nói gì thêm.

    * * *

    Buổi tối, sau khi bị phụ thân gọi tới hỏi tội chuyện của Hứa Thanh Thanh, nàng trở về ngồi im lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ. Nàng trầm tư, thương xót cho nguyên chủ. Đúng là hồng nhan bạc mệnh. Mẫu thân mắt từ khi còn nhỏ, phụ thận không thương yêu, thê thiếp tranh nhau bắt nạt nàng. Họ còn cắt xen từng đồng từng hào, cơm ba bữa của nàng không đủ no. Nô tỳ bán chủ cầu vinh, từng người một phản bội lại nàng hiện giờ bên cạnh nàng chỉ còn lại Nguyệt Hoa. Nguyệt Hoa vẫn luôn trung thành với nàng, điều này khiến cho Hứa Thanh Thanh cực kì ghét Nguyệt Hoa mỗi lần gặp nàng ta, Nguyệt Hoa thường bị nàng ta dùng làm bao cát trút giận. Chỉ trách trước kia nguyên chủ quá yếu đuối, nhưng Hứa Tiểu Lan ta thì không. Hứa gia các người cứ chờ đó.
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2020
  6. Vịt Vàng Giòn Rụm Vịt Vàng Giòn Rụm

    Bài viết:
    115
    Chương 4.​


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng ngồi im lặng, hồi tưởng lại những gì về cuộc sống của nguyên chủ cũng như mẫu thân nàng ta qua lời kể của Nguyệt Hoa. Cuộc sống của nàng ta và mẫu thân đầy những khó khăn sau khi phụ nàng đi làm ăn xa, mẫu thân nàng lại qua đời ngay sau đó vì bị bệnh. Từ khi đó, những tiểu thiếp của phụ thân nàng bắt đầu hành động, ông ta lại còn nghe những lời nịnh nọt của tiểu thiếp khiên cho bản thân phụ thân nàng quên mất mình còn có đích nữ là nàng. Chỉ đến khi Hứa Thanh Thanh, con gái cưng của phụ thân nàng và vị phu nhân hiện tại bị công tử nhà huyện lệnh để ý đến và muốn nạp nàng ta làm thiếp. Phụ thân nàng mới để ý đên nàng, nhưng khi đó Hứa Tiểu Lan nàng đã có hẹn ước cùng với Dương Huyền - một thư sinh nghèo nên nàng đã dùng cả tính mạng ra để đổi lấy việc được cùng Dương Huyền ở bên nhau. Nhưng nàng lại không ngờ rằng, trong tương lai bản thân lại bị người mình thương yêu gián tiếp hại chết.

    Hứa Tiểu Lan trầm mặc thở hắt ra một cái, hồi chiều sau khi bị phụ thân gọi lên nhà chính, nàng đã bị phụ thân mắng té tát và còn bị phụ thân tát nàng một cái khiến cho dấu tay in hằn trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Vì không muốn Nguyệt Hoa lo lắng nên nàng đã đợi đến khi vết hằn mờ đi mới trở về khuê phòng.

    Cuộc đời nhấp nhô bạc bẽo của nguyên chủ nàng cũng đã cảm nhận qua, cũng thương thay cho nguyên chủ. Tiểu Lan hiện tại cảm thấy ghê tởm và muốn ra khỏi cái nơi ngục tù ngột ngạt này. Nhưng muốn đi cần phải có lộ phí mà hiện tại nàng không có.

    Đêm đến, chờ cho cả phủ ngủ say, nàng thay y phục, che kín mặt đi tới nơi mà vị phu nhân hiện tại cũng là mẫu thân của Hứa Thanh Thanh đang sống cùng với phòng của Trương Di Nương, Đỗ Di nương nhưng người mào trước kia đã bắt nạt nàng và mẫu thân. Nàng lấy sạch tiền mà bà ta đã cắt xén tiền hàng tháng của nàng cũng như của hồi môn của mẫu thân nàng khi mới gả qua đây cộng thêm một "chút" tiền bồi thường tổn thất tinh thần lần vật chát nho nhỏ mà nguyên chủ cùng mẫu thân đã phải chịu đựng từ khi phụ thân nàng nạp thêm thiếp thất.

    Nàng sau khi lấy "đủ" tiền liền nhanh chóng đến phòng của Nguyệt Hoa gọi nàng ta dậy. Bởi sau khi nàng đi, Hứa Thanh Thanh cùng với mẫu thân của nàng ta chắc chắn sẽ không tha cho Nguyệt Hoa. Đứng trước giường ngủ, nàng khẽ gọi.

    "Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa em dậy đi."

    Nguyệt Hoa ngồi dậy dụi dụi mắt ngạc nhiên. "Tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt sao tiểu thư vẫn còn chưa ngủ mà lại ở đây."

    Nàng cốc đầu Nguyệt Hoa một cái, nói nhỏ: "Thay y phục mau rồi đi theo ta."

    "Đi đâu?"

    "Rời khỏi căn nhà này."

    Cả hai người âu khi cả trang thành nam nhân liền từ cửa sau, nơi không có nô bộc canh gác trốn ra khỏi phủ. Nàng vốn không biết địa hình nơi đây đành phải để cho Nguyệt Hoa dẫn đường đếm trại ngựa gần nhất. Tới nơi, nàng thấy đèn còn đáng nên đã đẩy cửa bước vào, nhưng chỉ thấy tiểu nhị đang ngủ gục trên bàn. Sau khi nghe thấy tiếng động, tiểu nhị liền bật tỉnh, thấy hai vị công tử anh tuấn trước mặt không khỏi ngạc nhiên đứng hình một hồi.

    "Xin hỏi, xin hỏi vị công tử này cần gì?"

    "Ta muốn thuê xe ngựa đến kinh thành." Nàng cười đáp. Bây giờ nếu nàng muốn kiêm tiền, kinh thành chính là nơi hợp lý nhất bới ở đó có rất nhiều thương hội có tiếng và nàng cũng muốn tớ đó chơi một thời gian. Vả lại, nàng nghĩ phụ thân nàng sẽ không đuổi theo nàng tới tận kinh thành.

    Tiểu nhị không nói nhiều liền đi vào trong gọi xa phu. Hai bên sau khi đã thỏa thuận đâu vào đó liền bắt đầu khởi hành.

    "Tiểu.. À không, công tử người có chắc chắn muốn tới kinh thành không?"

    "Chắc chắn, nơi đó là nơi thích hợp để bán những sản phẩm của ta. Nguyệt Hoa, ngươi không cần phải lo lắng đâu."

    "Mọi chuyện tùy theo công tử sắp xếp vậy."

    Huyện Cấn năm Gia Thành thứ hai.

    "Làm phiền vị đại thúc này dừng lại ta muốn mua đồ ăn." Nàng kêu xa phu dừng lại ở một quán ăn ven đường, rồi kêu xa phu cùng Nguyệt Hoa tới ăn. Sau đó, nàng đùng Nguyệt Hoa đi chuẩn bị đồ khô ăn dọc đường. Nàng đi đến đâu, nữ nhân vây quanh đến đấy, Nguyệt Hoa bên cạnh nàng thấy vậy nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy.

    "Công tử, nhiều người vây quanh quá, bây giờ phải làm sao?"

    "Mặc kệ họ đi."

    Một vị nữ tử mặc lục y thanh tú đang đi về phía nàng sau đó rơi khăn tay trước mặt nàng. Nàng cúi xuống nhặt nên, đưa cho nữ tử đó, cười nhẹ.

    "Cô nương, đồ của cô rơi rồi."

    Nữ tử đó đỏ mặt ngước nhìn nàng, bẽn lẽn nói.

    "Đa tạ công tử."

    Nàng cười nhẹ một cái gương mặt anh tuấn của nàng đã khiến cho những nữ nhân gần đó đồng loạt đổ gục.

    Những nữ nhân có mặt ở đó đồng loạt lấy khăn tay của mình ra ném xuống đất rồi gọi nàng.

    "Công tử à, ta bị rơi khăn tay rồi, người nhặt lên giúp ta đi.."

    Hoặc là có người "làm rơi" cây trâm túi thơm.

    Nàng khí chịu kéo Nguyệt Hoa đi ra khỏi vòng vây của đám nữ nhân này.

    "Tránh đường." Tiếng quát lớn của nam nhân nào đó vang lên khiến mọi người sợ hãi tản ra hai bên. Xuất hiện trước mặt làng là một đám nô bộc mặc đồ cũng khá tốt chứng tỏ là người làm trong một gia đình giàu có và quyền lực. Đán người đó đi đến chỗ nàng lập tức đứng dọn về hai phía, nam nhân mạc y phục sang trọng tiến đến chỗ nàng.

    "Ngươi là người vừa nãy dám câu dẫn Lam Sương."

    Nàng khó hiểu nhìn hắn ta hỏi lại:

    "Lam Sương Là ai? Ta không nhớ là đã từng gặp người tên là Lam Sương."

    Tên nô bộ phía sau hắn ta khom lưng rồi chỉ về phía nàng.

    "Thiếu gia, chính là tên ẻo lả này đã tiếp cận Lam Sương tiểu thư, thuộc hạ tận mặt nhìn thấy hắn ta nói gì với Lam Sương tiểu thư, sau đó tiểu thư liền.."

    "Ngươi còn muốn chối không?"

    Nàng giở khóc giở cười, đúng là cái gì quá cũng không phải là tốt.

    Nguyệt Hoa ở đàng sau bất bình liền lên tiếng nói hộ nàng: "Này, ngươi đừng có mà đứng đó mà giá họa cho công tử nhà ta. Công tử nhà ta đâu có biết Lam Sương tiểu thư mà các người nói là ai."

    "Cái tên thiếu gia ăn mặc sang trọng kia cười nham hiểm lập tức hất tay ra hiệu. Đám nô bộc đằng sau nhảy lên lao về phía nàng.

    Nữ tử lục y không biết từ đâu chạy tới chỗ tên thiếu gia kia, nói.

    "Tô đại thiếu gia, ta cầu xin ngươi tha cho vị công tử đó, nếu ngươi tha cho y ngươi muốn ta làm gì cũng được."

    "Bao gồm cả việc làm tiểu thiếp thứ hai mươi của ta."

    Nữ nhân đó gật đầu. "Ta đồng ý."

    Nàng nghe vậy liền nổi giận, sát khí tỏa ra khiến không gian xung quanh lắng đọng. Nàng bảo Nguyệt Hoa tạm thời tránh ra ngoài còn nàng tay cầm chiết phiến một mình đứng trước đám nam nhân khoảng mười mấy người, lạnh lùng nói:

    "Không quen không biết, ta không mượn cô nương dùng thân để đánh đổi lấy sự an toàn của ta." Chỉ về phía đám người kia, nàng cười lạnh. "Tất cả.. lên cùng một lượt đi."

    "Ta chiều theo ý ngươi."

    Kẻ đó khoát tay ra hiệu cho đám nô bộc, cả đám người lao tới đánh nàng. Nàng nhẹ nhàng tránh được những đòn tấn công của đối phương chưa đầy một thời thần sau, cả đám nô bộc gần mười người đó bị nàng đả thương đều nằm la liệt dưới mặt đất.

    Nàng bước đến phía vị Tô công tử kia, nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu, gập chiết phiến lại, dùng nó nâng cằm đối phương.

    "Vị Tô công tử này, bây giờ đến lượt ngươi."

    Tên đó lắp bắp, toàn thân run rẩy lùi về đằng sau mấy bước.

    "Ngươi.. Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng có đụng vào ta. Ngươi có biết cha ta là ai không?"

    Nàng đừng lại, khoanh tay trước ngực, nói.

    "Cha ngươi là ai cũng không liên quan đến việc ta bây giờ muốn giáo huấn ngươi. Ta đây ghét nhất cái kiểu nam nhân suốt ngày lợi dụng quyền thế ức hiếp con gái nhà lành. Loại này đáng đánh."

    "Ngươi.. Đừng có qua đây." Tên đó chỉ tay vào mặt nàng.

    Nàng lấy ra một viên thuốc, ném vào miệng hắn ta, kẻ đó nuốt chửng một cái rồi ho khan.

    "Ngươi rốt cuộc cho bản thiếu gia ăn cái gì?"

    "Một chút độc, không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng nếu ngươi làm việc xấu thì sẽ nhận hậu quả nghiêm trọng đấy."

    Nói đoạn nàng quay về phía Nguyệt Hoa đang đứng đờ đẫn ở phía sau ra lệnh.

    "Đi thôi."

    Nữ tử mục y chạy tới phía nàng chặn nàng lại.

    "Công tử, ngươi chọc nhầm người rồi, người này là con trai duy nhất của quan tri huyện Tô Trì, tên là Tô Thừa Khanh. Công tử chọc vào họ sẽ không được yên ổn đâu."

    Nàng nhìn tên đó đang đắc ý dưới đất, cười khẩy.

    "Ta chẳng cần quan tâm cha hắn làm gì. Kể cả cha hắn ở đây cũng không ngăn được việc ta giáo huấn hắn." Nàng quay về phía nữ tử kia. "Cô nương từ giờ nên cẩn thận thì hơn, ta phải đi trước."

    "Tiểu nữ tên là Lam Sương, không biết công tử có thể để lại quý danh được không?"

    "Hứa Văn Vũ."

    Nàng nói rồi gọi Nguyệt Hoa đang đứng đơ ở đằng sau bỏ đi.

    "Hứa công tử, Lam Sương cầu cho công tử lên đường bình an."
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng tám 2020
  7. Vịt Vàng Giòn Rụm Vịt Vàng Giòn Rụm

    Bài viết:
    115
    Chương 5.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hứa công tử, Lam Sương cầu cho công tử lên đường bình an."

    * * *

    Nguyệt Hoa sau một hồi im lặng không nhịn được lên tiếng hỏi:

    "Tiểu.. à công tử, ngươi biết võ công từ khi nào vậy?"

    Hứa Tiểu Lan tỏ rõ vẻ lười biếng tựa vào cửa sổ xe ngựa, không khí trong xe trùng hẳn xuống. Xế chiều, lúc nàng mở mắt ra thấy Nguyệt Hoa vẫn nhìn nàng với ánh mắt mong chờ nàng khẽ thở dài day day thái dương nói:

    "Thiên cơ bất khả lộ. Em chỉ cần biết, kể từ bây giờ ta không dễ bị bắt nạt là được rồi."

    "Hứa công tử, ta tìm được một ngôi làng, tuy hơi hẻo lánh một chút nhưng cũng đủ để chúng ta nghỉ chân. Trời cũng sắp tối rồi, nếu nghỉ lại ngoài trời như này thì sẽ rất nguy hiểm."

    Xa phu không biết từ đâu vén rèm ngó đầu vào nói, nàng nghe vậy gật đầu đồng ý. Nàng xuống xe sau đó dặn dò xa phu vài câu rồi từ biệt xa phu đi vào trong thôn. Buổi chiều trong thôn yên tĩnh đến lạ. Những tia nắng vàng hoe chiếu lên lá cây như còn lưu luyến, bịn rịn không muốn rời. Những làn gió nhè nhẹ mang theo mùi hương của đồng nội khiến lòng người có một chút nao nao. Nàng hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra. Nàng hiện tại cảm thấy tâm trạng của mình trở nên khoan khoái hơn, bao nhiêu mệt mỏi, lo âu đều tan biến.

    [Ở hiện đại chưa chắc có không khí trong lành như thế này. Đúng là dễ chịu.]

    "Công tử, hình như có người đó về phía chúng ta."

    Nguyệt Hoa đi đằng sau thấy có bóng người lại gần liền nói nhỏ với nàng. Nàng nhìn theo hướng mà Nguyệt Hoa nói thấy một nữ tử ăn mặc giản dị đi tới phía nàng. Nàng liền nhanh chân bước về phía nữ tử đó, lịch sự hỏi:

    "Xin hỏi cô nương có biết ở đây có khách điếm nào không?"

    Nữ tử đó đơ đẩn ngắm nhìn nam nhân tuấn tú, nho nhã tựa như trích tiên ở trước mặt, mà quên mất người kia đang nói chuyện với mình. Nếu đem so sánh nam nhân trước mặt với nam nhân trong thôn, thì người đang đứng trước mặt nàng đây hơn hẳn họ. Nam tử trong thôn quanh năm ra đồng họ đi từ sáng sớm đến tối mịt mới trở về. Vậy nên ai ai cũng có làn da sạm đen. Còn vị công tử trước mặt nàng thì gương mặt góc cạnh, làn da trắng, điều này chứng tỏ người này được nuông chiều từ nhỏ, chắc hẳn là một công tử nhà giàu..

    "Khụ.. Cô nương, công tử nhà ta đang nói chuyện với ngươi kìa."

    Nguyệt Hoa thấy ánh mắt của nữ tử kia đối với công tử nhà mình có chút kỳ lạ, liền ho khan một cái lên tiếng nhắc nhở.

    "Cô nương.. cô nương.. cô có thể trả lời ta được không?"

    Khi nghe cả chủ tớ hai người hỏi, nữ tử kia mới thấy mình bất nhã nên đã vội vàng đáp lời nàng.

    "A.. Có.. có, mời công tử đi theo ta."

    "Tại hạ sẽ ở lại nơi này một vài ngày phiền cô nương chiếu cố tại hạ khoảng thời gian mà tại hạ ở đây."

    Nữ tử đó vừa đi vừa hỏi nàng:

    "Công tử không biết là người ở đâu? Công tử định đi đâu?"

    Nghe vậy, nữ tử kia vui mừng nói: "Công tử khách sáo quá, người ở đây đều thật thà, chất phác tốt bụng, lâu lắm rồi mới có khách ghé qua nên trong thôn rất vắng vẻ. Công tử không chê là tốt rồi. Công tử không biết có thể ở lại đây lâu hơn được không? Mọi người trong thôn nếu biết có khách tới thôn ở chắc sẽ rất vui."

    "Xin lỗi, ta có rất nhiều chuyện cần phải làm, nhưng ta sẽ xem xét lại lời khuyên của cô nương sau."

    Nữ tử kia có chút hụt hẫng sau đó liền cười nhẹ, nói:

    "Cũng đúng ha, công tử chắc là con nhà quyền thế, công việc của công tử chắc rất nhiều."

    Nàng nhìn thấy chuyển biến trong tâm trạng của nữ tử trước mặt, cười nhẹ. "Ta không phải là con nhà quyền thế gì cả, chỉ là một phú hộ bình thường thôi. Tại hạ họ Hứa tên Văn Vũ, không biết quý danh của cô nương là gì?"

    "Thì ra là Hứa công tử, tiểu nữ tên Cao Linh."

    "Cao cô nương, cô có ngại khi ta gọi cô là Tiểu Linh không?"

    Nữ tử đó nghe nàng nói vậy liền đỏ mặt lắc đầu: "Không.. Không ngại."

    Cao Linh đưa chủ tớ Hứa Tiểu Lan đi đến một khách điếm nhỏ nhìn hơi cũ kĩ và vắng vẻ, xung quanh là trại ngựa, một vài nhà dân. Tuy nằm ở một nơi hẻo lánh nhưng nàng cũng tạm đồng ý vì dù gì nơi đây cũng rất yên tĩnh. Cùng lúc đó, chủ của khách điếm đi ra ngoài, nhìn thấy ba người đứng trước cửa khách điếm liền đi đến chào hỏi.

    "Ba vị có phải đến thuê phòng không?"

    Cao Linh nhanh nhảu đáp lại:

    "Cao đại thúc, không phải ta, lag Hứa công tử muốn thuê phòng."

    Lúc này, vị chủ quán đó mới để ý kỹ Cao Linh, ông ta nhìn Cao Linh với ánh mắt dò xét, sau đó liền quay về phía nàng và Nguyệt Hoa hai tay đan vào nhau cười xuề.

    "Hai vị khách quan này muốn phòng trọ như thế nào?"

    "Cho phòng tốt nhất."

    Buổi chiều, nàng dặn dò chủ khách điếm về đồ ăn tối sau đó dựa theo lòi chỉ của người dân trong thôn, nàng tìm đến nhà của Cao Linh. Khi nàng vừa tới nơi, thấy trong nhà là một đám trai tráng gồm nắm người đang vây quanh đánh đập một người đàn ông trung niên, Cao Linh cùng mấy đứa trẻ khác vây quanh một nam tử ăn mặc sang trọng, hắn ta mặc kệ cho đám người Cao Linh cầu xin tiếp tục cho người đánh nam nhân nằm phục dưới đất.

    Nàng thấy vậy, tay nắm chặt lại, lạnh giọng lên tiếng:

    "Không biết là chó hoang nhà ai đến đây làm loạn?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tám 2020
  8. Vịt Vàng Giòn Rụm Vịt Vàng Giòn Rụm

    Bài viết:
    115
    Chương 6.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không biết là chó hoang nhà ai đến đây làm loạn?"

    Đám người bên trong sân dừng lại nhìn về phía nàng, Cao Linh gương mặt ướt đẫm nước mắt ngước mặt lên nhìn về phía nàng, nàng ta đứng dậy định chạy về phía nàng nhưng nam nhân ăn mặc sang trọng kia túm lấy tóc Cao Linh kéo nàng ta lại. Cao Linh nén cơn đau, nhìn về phía nàng hét to:

    "Hứa công tử, ngươi làm ơn cứu phụ thân của Cao Linh, Cao Linh nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp công tử.. Á.."

    Vừa dứt lời, tên nam nhân đó nắm chặt tóc Cao Linh, kéo mạnh lên, gương mặt gian ác, hắn giơ tay tát mạnh một cái khiến Cao Linh ngã nhoài ra đất, cười lớn:

    "Ngươi nghĩ tên tiểu bạch kiểm đó làm gì được ta? Đừng có mà chọc cười ta."

    Nàng chậm rãi tiến tới gần đám người đang vây quanh người đàn ông trung niên kia, cả đám người đó chợt thấy không khí xung quanh giảm xuống, sống lưng lạnh toát, mồ hôi không ngừng tuôn ra. Tên kia thấy vậy liền ra lệnh cho đám thuộc hạ:

    "Các ngươi còn đứng đó làm gì, lên đánh hắn cho ta. Cái tên yếu đuối đó có gì mà các ngươi phải sợ?"

    Tất cả đối mặt với ánh mắt sắc bén của nàng liền ngập ngừng không biết nên đánh hay không. Sau khi nghe chủ tử nói vậy liền lấy lại dũng khí giơ tay lên tấn công nàng.

    "Tiểu công tử này, ngươi không nên đắc tội với chủ tử của ta, ngươi đúng là ngu ngốc."

    Nàng giơ tay lên phi ra một loạt ngân châm, túc thì tất cả liền khựng lại rồi ngã nhào ra nền đất ôm bụng kêu đau. Nguyệt Hoa lúc này mới từ bên ngoài đi về phía nàng, lúc đi qua đám người đang nàm dưới đất còn hung hăng đá một tên gần nhất mấy cái rồi mới chạy ra đứng sau lưng nàng hất cằm khoe khoang:

    "Ngươi đắc tội nhầm người rồi. Đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong, công tử nhà ta lợi hại lắm đó."

    "Tiểu Nguyệt, ngươi không cần phải khoe khoang về ta làm gì." Nàng quay qua phía Nguyệt Hoa rồi tiến về phía của Cao Linh đỡ nàng ta dậy. "Nói đi, bọn họ đắc tội gì với ngươi?"

    "Ngươi.. Ngươi.. muốn làm gì? Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi đừng có làm bừa. Ngươi biết ta là ai không?"

    Nàng phủ bụi đất dính trên người Cao Linh, nhàn nhạt buông ra từng chữ: "Ta không quan tâm ngươi là ai, ta cũng không phải là quân tử. Nói đi, bọn họ đắc tội gì với ngươi."

    "Gia đình họ nợ ta một trăm lượng bạc, tính tiền lãi hiện tại lên tới ba trăm."

    "Tiểu Nguyệt ngươi biết phải làm gì rồi đấy."

    Nguyệt Hoa lấy trong hầu bao ra một nắm bạc nhỏ cùng với một tờ giấy đưa cho nàng. Nàng nhận lấy đưa cho nam nhân trước mặt.

    "Đủ hay không?"

    Nam nhân đó nhận lấy số tiền rồi ra hiệu cho đám thuộc hạ bỏ đi. Nàng đỡ đám người vào nhà, kêu Nguyệt Hoa đi bốc thuốc theo đơn thuốc mà nàng viết cho phụ thân của Cao Linh. Ngoài ra, nàng còn dặn Nguyệt Hoa đi mua thêm ít đồ ăn, nàng ở lại giúp Cao Linh cùng mấy muội muội của nàng ta thu dọn tàn cuộc.

    "Cao Linh đa tạ Hứa công tử ra tay giúp đỡ nếu không có công tử Cao Linh lúc này coa lẽ bị đưa về làm tiểu thiếp cho Trần thiếu gia kia."

    "Không có gì, chuyện nên làm."

    Buổi tối, nàng sai Nguyệt Hoa đem thức ăn mới mua xuống bếp nhà Cao Linh, sau đó nhóm bếp, bổ củi, mấy chuyện nhỉ này không làm khó được nàng bởi khi ở trong quân đội điều kiện khó khăn nàng cũng trải qua được. Những kỹ năng sinh tồn này nàng đương nhiên biết rõ và cũng đã làm rất nhiều lần. Cao Linh thấy nàng làm vậy liền chạy tới ngăn cản.

    "Hứa công tử nam nhân không nên vào bếp."

    "Ta làm được, cô đi chăm sóc phụ thân của cô đi."

    "Nhưng.."

    Nàng lên tiếng cắt ngang: "Nghe lời ta."

    Cao Linh không biết nói gì với nàng đành đi ra ngoài, lúc ra tới của còn ngoái lại nhìn nàng, ánh mắt thâm tình nhìn lén nàng nấu ăn. Còn nàng lấy cái chảo gang cũ kĩ, đổ một ít dầu vào chờ dầu nóng liền cho thức ăn vào xào. Tay vắt đầu đảo qua đảo lại, mùi thơm bốc lên nghi ngút.

    [Hứa công tử, chắc chắn sẽ trở thành một phu quân tốt. Ta chắc không có diễm phúc đó.]

    Bữa tối nhanh chóng được dọn ra, một bàn đầy đồ ăn nhìn rất ngon miệng, cả đám trả đã đói liền tranh nhau gắp những miếng thịt ngon nhất phần mình, nàng nhìn đám trả không nhịn được nở nụ cười nhẹ.

    "Hứa công tử, người đừng để ý bọn trẻ.."

    Nàng phẩy tay: "Không sao, rất đáng yêu. Trẻ con cần phải ăn nhiều. Còn nữa, ta quyết định dời ngày lên kinh thành đến khi chữa khỏi bệnh cho cha cô. Ta sẽ không lấy tiền đâu."

    Nàng không để cho Cao Linh có cơ hội từ chối liền gắp một miếng cá vào bắt nàng ta, nói nhỏ.

    "Cô ăn đi."

    Cao Linh đỏ mặt cúi gằm xuống, Nguyệt Hoa ngồi cạnh thấy vậy đá chân nàng một cái, nàng quay qua lườm nàng ta một phát vẻ mặt vô tội. Nguyệt Hoa hất cằm về phía Cao Linh, nàng quay qua thấy biểu hiện của Cao Linh như vậy liền hiểu ra ngay lập tức.

    [Lại hớp hồn con gái nhà người ta rồi.]

    Nàng cười trừ ánh mắt áy náy với Nguyệt Hoa vội ăn hết bát cơm rồi đứng dậy đi ra ngoài.

    * * *
     
  9. Vịt Vàng Giòn Rụm Vịt Vàng Giòn Rụm

    Bài viết:
    115
    Chương 7.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ăn tối xong, nàng đi ra ngoài trèo lên trên mái nhà ngắm trăng. Mặt trăng đêm nay tròn vàng vạnh, những vì sao trải dài thành một dòng sông. Nàng nằm lên mái nhà, một tay để lên cổ, tay còn lại vắt lên trán, thơ thẩn nhìn lên trời.

    Trước khi nàng xuyên tới đây, cuộc sống của nàng lúc nào cũng chìm ngập trong sự lo sợ một ngày nào đó sẽ bị mất mạng trên đường làm nhiệm vụ hoặc mất mạng ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó. Sau khi tới đây rồi nàng mới cảm nhận được sự yên bình ung dung tự tại.

    Cao Linh từ trong nhà bước ra ngó nghiêng xung quanh rồi nhìn lên trên mái nhà, thấy nàng đang nằm trên đó liền gọi nàng.

    "Hứa công tử, Cao Linh đã chuẩn bị nước tắm chuẩn bị xong rồi, công tử đi tắm đi."

    Nàng ngồi dậy nhìn xuống dưới nói: "Tiểu Linh, cô lên đây với ta."

    Cao Linh nhìn nàng với vẻ mặt ái ngại, nàng ta ngập ngừng mãi cuối cùng thở dài nói: "Hứa công tử.. ờ.. Mái nhà.. mái nhà sắp sập xuống rồi, nếu công tử không xuống dưới có thể bị.."

    Ầm..

    Mái nhà sập xuống, nàng trong lúc đó may mắn nhảy xuống dưới kịp lúc, nhìn lại đống đổ nát, nàng bắt đầu rùng mình.

    Cái này.. quá cũ kỹ rồi.

    "Công tử không sao chứ?" Cao Linh chạy tới, lo lắng hỏi.

    "Ta không sao, xin lỗi, chỗ kia mai ta cho người sửa lại. Bây giờ ta muốn đi tắm." Nàng gãi đầu gãi tai ái ngại cúi đầu xin lỗi sau đó liền chạy đi. Cao Linh ngo ngác nhìn theo hướng nàng đi liền chỉ theo hướng ngược lại.

    "Nhưng phòng tắm ở bên này cơ mà.."

    * * *

    Huyện Châu, Hứa phủ..

    Hứa phủ sau khi nàng đi, lúc nào cũng ồn ào thu hút sự tò mò của người dân trong thành, những người đi qua rồi dừng lại xem khiến cho đường đi chật kín. Trong nhà, Hứa lão gia tay chắp đằng sau lưng thân mặc áo ngủ đi đi lại lại thỉnh thoảng ngồi xuống uống một ngụm trà rồi lại đứng dậy đi lòng vòng tiếp. Đám tiểu thiếp thì khóc lóc tức giận om sòm, bộ dạng của họ thảm không nỡ nhìn. Mái tóc dài bị cắt ngắn dài không đều nhau, mặt bị vẽ lem luốc bằng loại mực không thể tẩy trong ba tháng. Tiền bạc, trang sức đều bị trộm sạch trong vòng một đêm, thứ nữ Hứa Thanh Thanh bị hạ dược mức mỗi một canh giờ lại biến thành hình dạng một nam nhân thảm không tả nổi. Khắp nơi mọi người đều đồn đại:

    "Nghe nói Hứa gia bị trộm sạch đồ, mấy phu nhân kia còn bị trộm trang sức, vẽ lên mặt, họ giờ nhìn rất thảm hại.. ha ha.."

    "Hừ.. Đáng lắm, ai bảo họ ngày thường ỷ thế ức hiếp người."

    "Ta còn nghe nói thứ nữ Hứa gia bị hạ dược, bây giờ nam không ra nam, nữ không ra nữ."

    "Nàng ta bây giờ chắc cũng không có ai dám hỏi cưới, đến đi ra ngoài đường cũng không dám đâu."

    "Ta còn nghe nói đích tiểu thư Hứa Tiểu Lan bị mất tích không ai biết đi đâu cả. Thật đáng thương!"

    "Đúng, đúng! Nàng ấy là tài nữ nổi tiếng ở kinh thành này, lại còn tốt bụng nữa. Quả thật quá đáng tiếc."

    Mấy ả tiểu thiếp nghe thấy lời người ta đồn đãi, nghiến răng chửi bới ầm ĩ:

    "Đáng chết.. tên khốn nào trộm bạc với cắt tóc của ta, hu hu.. lão gia đừng nhìn thiếp, bây giờ thiếp rất xấu xí, thiếp không còn mặt mũi nhìn lão gia nữa."

    Hứa lão gia ngồi thụp xuống ôm lấy đầu, nghe đâm tiểu thiếp la khóc chửi bới ầm ĩ, liền tức giận đập bàn quát:

    "Mấy người im hết cho ta, la khóc ầm ĩ, làm ồn náo cả phủ còn ra thể thống gì nữa? Các ngươi chưa thấy đủ loạn sao? Tất cả cút hết về phòng cho ta, đừng có để ta nhìn thấy mặt mấy người."

    Mấy tiểu thiếp nghe vậy im bặt không dám nói thếm câu nào, tất cả đều ngoan ngoãn trở về viện mình ở. Hứa Thang Thanh chạy tới ôm chân Hứa lão gia khóc lóc:

    "Hức.. phụ thân, người không thương Thanh Thanh nữa rồi đúng không? Hu.. hu.. Thanh Thanh bây giờ như thế này, còn tỷ tỷ thì chẳng biết bị bắt đi đâu. Phụ thân.. hức.."

    Hứa lão gia thấy con gái cưng khóc thương tâm như vậy liền đỡ nàng ta dậy cho ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt cũng dịu đi phần nào.

    "Thanh Thanh ngoan, cha sẽ tìm thuốc giải cho con. Cha cũng sẽ cho người đi tìm tỷ tỷ của con về, cha sẽ không để tỷ tỷ của con lưu lạc ở bên ngoài đâu."

    Hứa Thanh Thanh nghe vậy tay gắt gao nắm chặt, gương mặt sầm xuống. Ban đầu nghe Hứa Lão gia nói tìm thuốc cho nàng nàng liền cười thầm trong bụng, nhưng khi nghe Hứa lão gia nhắc đến Hứa Tiểu Lan, gương mặt nàng ta liền trở nên méo mó, ánh mắt chứa tia thù hằn.

    [Hứa Tiểu Lan, ta mong tỷ lưu lạc ở bên ngoài mãi mãi. Tỷ đừng có mơ được trở về Hứa gia.]

    Hứa Thanh Thanh ngẩng đầu lên nở nụ cười gượng gạo, nói trong tiếng nấc: "Phụ thân, Thanh Thanh biết người thương Thanh Thanh nhất mà. Phụ thân cũng mau tìm được tỷ tỷ nha."

    * * *
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2020
  10. Vịt Vàng Giòn Rụm Vịt Vàng Giòn Rụm

    Bài viết:
    115
    Chương 8.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Hứa Tiểu Lan thức dậy khi mà mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu, khi đi ra ngoài phòng lớn nhà Cao Linh thì nàng không thấy nàng ta đâu, chỉ còn mấy đứa trẻ đang ngồi ăn vụng mấy đĩa thức ăn ở trên bàn. Đám trẻ ăn ngấu nghiến khiến lòng nàng có một tia thương xót.

    "A.. Hứa ca ca.. Bọn đệ không cố ý ăn vụng thức ăn của huynh đâu."

    Một trong số đó đang ăn nhìn lên bắt gặp ánh mắt của nàng liền bỏ tay xuống gầm bàn, cúi gằm mặt nói. Ba đứa trẻ còn lại nghe thấy ca ca của mình nói vậy đồng loạt quay về phía nàng. Nàng nhìn ánh mắt ngây thơ, cơ thể gầy guộc của chúng không nỡ trách mắng, mà vốn nàng cũng không quan tâm chuyện này, liền cười mỉm: "Không sao, mấy đệ đói thì cứ ăn đi, ta đi xem phụ thân của mấy đệ đỡ hơn chưa đã."

    Đứa lớn nhất trong mấy đứa trẻ nghe nàng nói vậy liền chạy về phía nàng: "Hứa ca ca. Huynh thực sự có thể chữa trị cho cha đệ sao? Các đại phụ khac đều không thể chữa khỏi cho cha đệ, mà bệnh của cha ngày lại một nặng hơn. Huynh.."

    Nàng xoa đầu đứa trẻ đó, nói: "Bọn họ không thể chữa nhưng ta lại có thể, đệ cứ yên tâm. Đúng rồi, Nguyệt Hoa với Cao Linh đâu rồi sau ta không thấy."

    "Nguyệt Hoa sư huynh cùng tỷ tỷ của đệ họ ra đồng rồi. Họ dặn bọn đệ không được làm phiền huynh ngủ."

    Nàng gật gù hiểu ý rồi quay lưng đi về phía phòng của phụ thân Cao Linh, Cao lão gia.

    Vào bên trong, nàng. Ngồi bên cạnh giường, bắt mạch cho ông ấy. Nàng thấy mạch tượng cũng tương đối ổn định, quay ra lại thấy đứa nhỏ đó đứng thập thò ở ngoài cửa. Nàng liền gọi đứa nhỏ vào trong, hỏi: "Đệ còn gì muốn nói với ta à?"

    "Hứa sư huynh.. đệ.. ừm.. đệ muốn học y, sư huynh có thể dạy đệ được không? Nhưng đệ không có tiền, chắc huynh không nhận đâu.."

    "Sao lại không được, chỉ cần đệ có tài, mấy thứ khác không quan trọng."

    "Huynh nhận đệ thật sao? Sư phụ, xin nhận một lạy của đồ đệ." Đứa trẻ đó mừng rỡ quỳ xuống dập đầu một cái.

    Nàng thấy vậy đỡ đứa nhỏ dậy, nói: "Đệ lạy ta như vậy làm ta tổn thọ đấy. Đúng rồi đệ với mấy đứa nhỏ ngoài kia tên là gì nhỉ?"

    "Đồ đệ là Cao Quyền, nhị muội tên Cao Hinh, tứ muội tên Cao Thu, Ngũ muội là Cao Thủy."

    "Ừ ta biết rồi."

    Hôm sau, sau khi nàng cho Cao lão gia uống thuốc, nàng liền dẫn Cao Quyền đi về phía cánh đồng xanh mướt. Lúc này, những người dân trong làng đều đã đi làm đồng. Cả hai người bước trên con đường đất nhỏ vắng lặng.

    "Sư phụ, chúng ta đi ra đồng làm gì?"

    "Rồi đệ sẽ biết."

    * * *

    Ra đến đồng, tất cả mọi người đang cúi mặt làm việc đều dừng tay ngắm nhìn nàng đến ngây ngốc. Những làn gió thổi qua khiến cho mái tóc dài đen nhánh được búi cao hơi rối lại thêm phần quyến rũ, mị hoặc. Bạch y phất phơ lại càng khiến người ta mê luyến. Nàng hiện tại, giống như một vị tiên giáng trần. Trong đầu mọi người đều cùng chung một suy nghĩ.

    [Đây là thần tiên hạ phàm sao? ]

    Thấy mọi người đang nhùn mình, nàng coa phần hơi bối rối, sau đó Cao Quyền chỉ cho nàng hướng ruộng nhà mình, nàng liền đi về phía đó. Ngồi trên bờ ruộng, nàng gọi Nguyệt Hoa lại dặn dò một chút chuyện.

    Mọi người thấy nàng nói chuyện với Cao Linh lại thêm việc Cao Quyền đi cùng nàng liền tò mò. Thêm phần ghen tỵ.

    [Cao gia quen biết vị công tử đó sao? ]

    * * *

    "Tất cả các ngươi còn không mau làm việc?"

    Giọng nói chanh chua cua nữ tử vang lên thêm vào đó là tiếng roi da khi tiếp xúc với cơ thể người vang lên trong không khí, tất cả mọi người tái mét mặt nhìn người đàn ông trung niên đó bị đánh mà không dám lên tiếng ngăn cản chỉ lặng lẽ cúi đầu làm việc. Nàng cùng với Nguyệt Hoa nhìn thấy Cao Linh lặng lẽ làm việc không còn bắt chuyện với hai người liền khó hiểu.

    Nữ tử đó nhìn về phía hai người ròi hùng hổ đi đến, vẻ mặt cáu kỉnh.

    "Các ngươi còn không mau làm việc đi."

    Nữ tử đó giơ cây roi da lên định quật nàng và Nguyệt Hoa, nàng đứng dậy tay không đỡ lấy đòn đánh của nàng ta, cánh tay trở nên đau nhức, máu từ lòng bàn tay chảy ra. Nữ tử đó nhìn nàng đến ngây ngốc gương mặt dịu lại, giọng điệu cũng không còn như khi nói với những người kia. Đưa tay ra nắm lấy tay nàng.

    "Vị công tử này, không sao chứ?"

    Nàng hất tay nàng ta ra, lấy cái khăn của Cao Linh lau vết thương cùng với chỗ bị nữ nhân đó chạm vào, vẻ mặt như đụng vào thứ gì đó rất bẩn.

    "Ngươi.. Ngươi dám vô lễ với ta."

    Nàng lạnh lùng đáp lời: "Sao ta lại không dám? Ngươi nghĩ ngươi là ai."

    "Tất cả thửa ruộng ở đây đều là ruộng nhà ta mua, bọn dân đen đó chỉ làm công cho nhà ta. Công tử, hay là ngươi đi theo ta, ta hứa sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn." Nói đoạn, nàng ta nắm lấy tay áo nàng.

    Nàng hất tay nàng ta ra, nhìn xuống chỗ tay áo hơi nhăn, nói: "Bẩn rồi."

    "Ngươi chê ta bẩn. Đừng nghĩ có chút nhan sắc là có thể nói gì thì nói."

    "Ồ, sao ngươi lại biết ta nghĩ như vậy?"

    Nàng ta nắm chặt tay, nghiến răng: "Người đâu, đem hắn về phủ của ta. Ta muốn thu hắn làm nam sủng."
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tám 2020
  11. Vịt Vàng Giòn Rụm Vịt Vàng Giòn Rụm

    Bài viết:
    115
    Chương 9.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng ta nắm chặt tay, nghiến răng: "Người đâu, đem hắn về phủ của ta. Ta muốn thu hắn làm nam sủng."

    Đám người hầu đi theo bên cạnh ngạc nhiên một hồi đinh lên tiếng can ngăn nhưng nhận được ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống từ chủ tử của mình, họ đành nuốt những lời nói còn nghẹn trong cổ họng xuống dưới bụng. Tất cả khi đối mặt với mệnh lệnh quái gở chủ tử của mình rồi lại nhìn về phía nàng lưỡng lự không biết phải xử trí thế nào. Họ thân đầy tớ nhưng họ cũng biết yêu cầu của tiểu thư nhà mình quá là vô lý. Một danh môn khuê nữ suốt ngày chỉ biết chửi bới đánh đập hạ nhân trong nhà, ỷ thế hiếp người không coi ai ra gì chỉ biết ra ngoài tìm nam nhân, xa hoa trụy lạc bây giờ cướp người. Cả đám người e ngại nhìn nhau, hết nhìn sang vị chủ tử phóng đãng kia lại nhìn qua mỹ nam tử đáng thương lọt vào mắt xanh của nàng ta mà thương tiếc đồng loạt xông lên. Những người ở đấy họ đều nhìn nàng ta rồi thì thầm to nhỏ sau khi bị nàng ta lườm liền im bặt. Còn nàng đứng đối diện cười tựa tiếu phi tiếu, không thèm để đám người kia vào trong mắt, nhàn nhạt nói:

    "Các ngươi nghĩ các ngươi đông người là có thể bắt được ta sao?"

    Nữ tử đó che miệng cười nhạt, gương mặt trở nên thâm hiểm, nói.

    "Một tiểu bạch kiểm như ngươi thì làm được gì ta chứ? Bọn ta đông hơn bọn ta sẽ bắt được ngươi đem về. Có khi ta sẽ sủng ngươi cho ngươi lên tận trời."

    Nàng hừ lạnh, mi tâm khẽ đảo về phía đám người kia, trên người tỏa ra khí lạnh đến thấu xương. Đám người định xông lên liền sợ hãi lùi lại mấy bước, sống lưng lạnh toát, mồ hôi túa ra.

    "Chỉ dựa vào các ngươi? Đúng là tìm chết mà."

    Nàng tiến lại gần nâng cằm nữ nhân trước mặt, nhếch mép cười, ghé sát mặt vào nàng ta. "Gương mặt nãy cũng là cực phẩm đấy. Nhưng đáng tiếc là nhâm phẩm lại chẳng ra gì."

    "Ngươi.." Nữ nhân đó tức đến mức gương mặt vặn vẹo hế chuyển đỏ rồi lại chuyển sang tím. Nàng che miệng cười.

    "Nhìn ngươi hiện giờ giống con tắc kè hoa quá."

    Những người có mặt ngây ngốc nhìn nàng.

    [ Đây đúng là thần tiên giáng trần.]

    Bỗng nhiên có một nam nhân mặc y phục màu nâu phi ngựa về phía nữ nhân kia nói nhỏ gì đó khiến nữ nhân trước mặt giậm chân bỏ đi, roi da quất vào mặt đường nghe bộp bộp. Nàng nhìn theo bóng lưng nàng ta lại không nhịn được liền nói lờ trêu chọc:

    "Mỹ nhân, khi nào rảnh lại chơi với tiểu gia nha."

    * * *

    Sau khi nàng ta đi, mọi người cũng trở về công việc của mình, nàng nán lại trò chuyện cùng Cao Linh một lúc rồi cùng Cao Quyền vào rừng. Nàng để cho Cao Quyền dẫn đường bởi Cao Quyền vốn là người bản địa lại quen thuộc nơi rừng núi. Thi thoảng nàng dừng lại chỉ cho Cao Quyền những loại thảo dược mọc bên đường mà hai người đã đi qua và giải thích tác dụng của nó.

    "Đây là cây bạch đồng nữ lá tươi vò nát hoặc giã nát lấy nước tắm trị ghẻ, chốc đầu. Lá khô dùng chữa khí hư bạch đới. Rễ cây dùng chữa vàng da niêm mạc. Có rất nhiều loại cây mà chúng ta ăn thường ngày cũng có thể trị bệnh nữa. Đệ hiểu chưa? Nói ta nghe thử xem đệ biết cây nào."

    "Hiểu rồi. Huynh có phải đang nhắc tới ngải cứu có tác dụng làm ôn khí huyết, trực hàn thấp, an thai, chữa bệnh do hàn, thai đông không hư?"

    "Đệ giỏi lắm."

    Nàng đưa cho Cao Quyền một tập giấp rồi giao cho Cao Quyền nhiệm vụ trong vòng nửa canh giờ phải tìm được hết những thảo dược được ghi chép trong xấp giấy và đem về cho nàng. Cao Quyền nhùn xấp giấy dày cộp đang cầm trên tay, định hỏi gì nàng nhưng khi ngẩng mặt lên đã không thấy nàng đâu, Cao Quyền đàng cúi đầu chấp nhận nhiệm vụ nàng giao cho, lủi thủi tiến sâu hơn vào trong rừng. Cùng lúc đó nàng ngồi trên cây ánh mắt lạnh nhạt dõi theo Cao Quyền, đến khi Cao Quyền đi khuất mới phi thân nhảy qua những cây bên cạnh, theo dõi Cao Quyền làm nhiệm vụ và một phần để phòng khi có tình huống xấu nào đó xảy ra như rắn độc cắn hoặc đi lạc.

    Trong lúc theo dõi Cao Quyền, nàng phát hiện ra một ôn tuyền liền ngừng lại công việc chạy về ôn tuyền, nhúng tay xuống nước nàng nhếch mép.

    "Không ngờ ở đây còn có suối nước nóng, sau khi Cao Quyền hoàn thành nhiệm vụ mình phải đi ra đây mới được."

    Rào.. rào..

    Từ phía bờ bên kia ôn tuyền, nam nhân gương mặt anh tuấn mái tóc đen nhánh, cơ ngực, cơ bụng săn chắc ngoi lên. Nàng cứng đờ người, ngây ngốc nhìn.

    [Đẹp quá.]

    Nam nhân đó như phát giác có người liền phi một ánh nhìn lạnh lẽo về phía nàng, thản nhiên lấy y phục mặc vào. Trong chốc lát nàng đã không thấy bóng dáng của nam nhân đó đâu liền đứng dậy tìm xung quanh.

    "Nói. Ngươi là ai?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...