Cổ Đại Đoản - Nếu Như Tất Cả Làm Lại - Yj

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Jasmine92, 18 Tháng mười một 2020.

  1. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    [​IMG]

    Tên truyện: Nếu Như Tất Cả Làm Lại.

    Tác giả: YJ.

    Edit: Xiao Yun.

    Số chương: 1 chương.

    Nguồn truyện: Đã hoàn.

    Thể loại: Vô couple, tình cảm gia đình (mẹ con).

    Link góp ý thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Xiao Yun

    Văn án

    Đây là một đoản ngắn nói về tình cảm giữa mẹ và con gái sau khi người mẹ vì hận thù giết đi đứa con của mình, đến khi hối hận thì đã muộn, vẫn may cô được trọng sinh quay lại quá khứ lần nữa bù đắp lỗi lầm của chính mình.
     
    Kimaw, niiiiii, mocnhien798 người khác thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Nếu như tất cả làm lại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắc Quả Phụ lúc còn trẻ đã từng xuất thân danh môn chính phái, sau đó cô bị một tên cầm thú của hắc đạo cư*ỡng hi*ếp, sinh ra một nghiệt chủng, cô bị trục xuất khỏi sư môn trở thành sát thủ. Cô ẩn cư ở trấn Thanh Phong, thỉnh thoảng nhận tiền ra ngoài giết người. Bởi vì vô cùng hận nghiệt chủng này, lúc nào cũng đánh đập, ở sau khi đứa trẻ kia chết đi, cô mới biết đứa trẻ kia quan trọng đối với cô, cô mê tín dị đoan, bắt được rất nhiều đứa trẻ muốn lấy máu tươi tính mạng của bọn họ làm đứa trẻ sống lại, nhưng cô cuối cùng chết ở trong tay của nhân sĩ chính nghĩa, trước khi cô chết, giẫy giụa bò tới bên người đứa trẻ, kéo lấy tay của đứa trẻ, chỉ muốn đem đứa trẻ khắc vào trong đầu, vị đại hiệp kia nói rất đúng, cô là tội nhân, là tên đồ tể, cô giết hại đứa trẻ chính mình yêu nhất, cô có tư cách gì làm nàng sống lại, cô có mặt mũi gì gặp lại nàng, con của cô sẽ không tha thứ cho cô, cô không xứng làm mẹ của nàng. Con à con. Nếu như tất cả trở lại ban đầu, mẫu thân nhất định sẽ đối xử tử tế với ngươi.

    Hắc Quả Phụ cho rằng cô lại mở mắt ra nhất định là ở địa ngục vô gian, nhưng mà cũng không có, cô nằm ở trên giường trong phòng nhỏ của trấn Thanh Phong quen thuộc, cô nhìn gió to mưa to bên ngoài, sấm vang chớp giật, tất cả lại có chút quen thuộc.

    Cô xuống giường lao ra cửa, đúng như dự đoán nhìn thấy con của cô đang run lẩy bẩy quỳ ở trong mưa gió. Cô nhớ được, đây là đêm ấy, bởi vì đứa trẻ khi ăn cơm ăn thêm mấy miếng, cô thì giận tím mặt muốn nàng đi ra ngoài quỳ, sau đó nằm mơ, càng là tức giận, kéo nàng vào đánh đập một trận, sau đó đứa trẻ thì.. Cô đang nằm mơ sao?

    Cô ngồi xổm người xuống, tay thò lên mặt của đứa trẻ, rất nóng, phải không nóng tầm thường, nhất định là phong hàn rồi, cô duỗi ra hai tay, đem đứa trẻ ôm ngang lên.

    "Mẫu thân.. Hài nhi biết sai rồi, sau này hài nhi không dám ăn nhiều nữa, mẫu thân không nên tức giận, hài nhi sai rồi.." Đứa trẻ cực kì sợ, không ngừng mà nhận sai, cũng không dám xin tha.

    Hắc Quả Phụ không có trả lời cái gì, cô đem quần áo của đứa trẻ lột đến không còn một mống, đem đứa trẻ trần tr*ụi, dùng khăn mặt lau một chút, nhét vào trong chăn bông.

    Đứa trẻ cho rằng chính mình phải bị đánh đập cuộn ở trong góc, sợ hãi đến ôm chặt chăn.

    Một lát sau, Hắc Quả Phụ bưng tới canh nóng, là một nồi canh cuối cùng đứa trẻ trước người hầm cho cô ở kiếp trước, cô nhớ tới mình kiếp trước, một ngụm cũng không cam lòng uống.

    "Nè, uống đi."

    "Đây là hầm cho mẫu thân uống, hài nhi không dám uống.."

    Tất cả vẫn chưa thể nóng vội, chuyển biến quá nhanh, đứa trẻ sẽ không quen, mà chính cô, hiển nhiên cũng không làm được thay đổi thái độ lập tức, cô liền quát lên, "Ta kêu ngươi uống thì uống, từ đâu tới nói nhảm nhiều như vậy!"

    "Vâng. Hài nhi biết rồi." Đứa trẻ hiển nhiên bị giật mình, nhanh chóng bưng lấy canh, dù cho cực kỳ nóng bỏng, cũng không dám chậm trễ một giây liền rót vào trong miệng, trong miệng đau đến nổi bọng nước cũng không dám ho một tiếng, có lẽ canh nóng này là phương thức trách phạt mới của mẫu thân.

    "Ngươi uống gấp như vậy làm cái gì! Đồ vật thấp hèn, ai cướp với ngươi!" Hắc Quả Phụ chửi rủa, đoạt lại bát canh, múc một muỗng thổi nguội mới nhét vào trong miệng đứa trẻ.

    Đứa trẻ một mặt mê man bị đổ một chén canh, hoàn toàn không nghĩ tới mẫu thân sẽ đút chính mình uống đồ vật, chẳng lẽ, trong canh bỏ thêm đồ?

    Đem chén canh lấy ra ngoài để xong, Hắc Quả Phụ trở lại trong phòng, cởi áo khoác, nói với đứa trẻ "Nằm yên đi."

    "Mẫu thân, hài nhi đi ra ngoài ngủ là được rồi."

    Bên ngoài cũng không có phòng dư, bình thường đứa trẻ đều là tùy ý tìm một cái ổ bên trong góc, tàm tạm ngủ vài canh giờ, liền phải thức dậy làm việc.

    Lười nói thêm, Hắc Quả Phụ tiến lên thô lỗ túm lấy chăn, đem đứa trẻ đè ngã, chính mình nằm lên giường đắp kín mền, nhắm hai mắt lại. Lại dùng điểm huyệt cách khoảng không dập tắt ánh nến, trong phòng đen kịt một màu, bên cạnh là ấm áp trên người mẫu thân, đứa trẻ ngốc ngốc mở to hai mắt, cả đêm cũng không dám ngủ, mà Hắc Quả Phụ lại vừa vặn ngược lại ngủ ngon giấc.

    Đợi khi Hắc Quả Phụ tỉnh lại, bên người đã không có đứa nhỏ, cô cho rằng tất cả của tối hôm qua đều là nằm mơ, chờ khi cô lao ra nhìn thấy đứa trẻ thân thể trần tru*ồng loai hoai bữa sáng, cô tức giận, tiến lên đem đứa trẻ đè ngã ở trên bàn, lòng bàn tay thì bắt chuyện ở phía sau nàng, "Không mặc quần áo chạy loạn khắp nơi! Ngươi là cảm giác mình bị phong hàn không đủ nghiêm trọng đúng không, muốn chết cũng đừng chết ở chỗ này của ta, xúi quẩy!"

    Đứa trẻ bị đánh ngớ ra, khi phản ứng lại khóc lóc biện giải, "Hài nhi không có, hài nhi cho rằng mẫu thân trách phạt hài nhi không cho mặc quần áo, hài nhi không muốn chết, chỉ là phong hàn không nghiêm trọng, không quan trọng lắm.."

    Lời của đứa trẻ để Hắc Quả Phụ trong lòng ê ẩm, dừng lại bạt tay.

    "Đi đem y phục mặc tốt vào." Hắc Quả Phụ đem con từ trên bàn kéo xuống, cô nhìn thân thể gầy ốm của đứa trẻ khập khễnh, lòng bàn tay của cô nặng bao nhiêu bản thân cô biết, chỉ sợ phía sau của đứa trẻ đã là xanh tím một mảnh, không chừng mười ngày, cũng tốt không được. Cô bắt đầu hối hận kích động của chính mình, rõ ràng đã nói phải đối xử tử tế với đứa trẻ.

    Trên bàn là bữa sáng đứa trẻ tự mình nấu, không nhiều, cháo loãng ăn sáng mà thôi, nhưng một đứa bé nhỏ như thế, không, khi nàng bắt đầu nấu đồ ăn mới miễn cưỡng bốn tuổi mà thôi.. Rất trong veo, chắc là rất có tâm tư bỏ thêm Thần Lộ cùng Thanh Hà, Hắc Quả Phụ từng miếng từng miếng uống cháo, nước mắt cũng bất giác tràn ra trên khóe mắt, trong lòng chua chua xót xót, rất không phải tư vị.

    Cô dừng lại, đến trong nồi lại múc thêm một chén cháo nữa, lúc trở lại vừa vặn nhìn thấy đứa trẻ thay xong quần áo, y phục này mặc ở trên người đứa trẻ cũng không vừa vặn, trên y phục có rất nhiều miếng vá, là đứa trẻ tự mình vá, mỗi một lần nhìn kỹ đứa trẻ, chỉ là từng lần một nhắc nhở chính mình ban đầu là làm sao khắt khe với đứa trẻ.. Cũng may tất cả vẫn còn kịp, thu thập tâm tình, Hắc Quả Phụ nói: "Qua đây, uống cháo."

    Đứa trẻ rất là bất ngờ, nàng cho rằng canh của tối hôm qua thêm đồ vật, lẽ nào hôm nay cháo cũng bỏ thêm đồ vật sao.. Sẽ là độc dược sao? Mẫu thân hận chính mình như vậy sao? Nhưng nàng chỉ là đè xuống tất cả ủy khuất, ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống, từng chút một húp cháo.

    "Uống xong cháo đi đến trước cửa đứng tấn."

    "Vâng."

    Hắc Quả Phụ chưa từng làm việc nhà, trước đây khi cô ở môn phái tự có nhà ăn, sau đó mang theo đứa trẻ, cũng là mời người hầu già hỗ trợ, đến khi đứa trẻ bốn tuổi chủ động tiếp nhận tất cả việc nhà, cô thì sa thải người hầu già, cho nên khi cô đối mặt mảnh vỡ nồi niêu bát đũa đầy đất, cô là thật ngây dại, cô cho rằng, rửa chén vốn nên là chuyện rất đơn giản.

    "Mẫu thân, ngài làm sao vậy?" Là đứa trẻ từ ngoài phòng chạy vào, "Ngài có bị thương không?" Đứa trẻ cầm lên tay của Hắc Quả Phụ.

    Tay nho nhỏ của đứa trẻ cô đã từng nắm rất nhiều lần, ở kiếp trước sau khi đứa trẻ tạ thế, luôn là lạnh lẽo, không hề có sinh khí, hiện tại đôi tay này mềm mại, nong nóng, dường như bắt được lòng của cô, Hắc Quả Phụ đột nhiên kích động, cong người xuống đem đứa trẻ ôm vào trong lòng.

    "Mẫu thân?" Đứa trẻ kêu, âm thanh có chút sợ hãi.

    Không được, không thể sốt ruột như vậy, cô nhất định phải khắc chế chính mình, lại nhịn chút, Hắc Quả Phụ đứng lên lạnh lùng nói, "Ta không phải kêu ngươi đứng tấn sao? Ngươi vào để làm gì?"

    "Hài nhi lo lắng cho mẫu thân.."

    "Đi ra ngoài!"

    "Để hài nhi thu thập trước.."

    "Ta kêu ngươi đi ra ngoài! Thế nào! Một lúc không quất ngươi sẽ không thoải mái có phải không!"

    "Hài nhi biết sai, hài nhi liền đi ra ngoài."

    Dọa lui được đứa trẻ, Hắc Quả Phụ lau đi nước mắt khóe mắt, tự mình bắt đầu thu thập mảnh vỡ bát cắt ngón tay, Hắc Quả Phụ sững sờ nhìn giọt máu tranh nhau chen lấn mà tuôn ra, dường như ở trong màu đỏ nhìn thấy hình ảnh của quá khứ, đứa trẻ đã từng làm vỡ bát, đứa trẻ nhỏ như vậy, cầm bát nặng như thế, khó tránh khỏi không cẩn thận, hồi đó cô là làm thế nào đây? Cô lệnh đứa trẻ quỳ ở trên mảnh sứ vỡ, mặc cho những mảnh vỡ sắc bén kia cắt ra da thịt non nớt của nàng, máu chảy ra, phủ kín mặt bát màu trắng, như thế vẫn chưa đủ, cô còn muốn đem bát hoàn chỉnh đặt ở trên đầu nàng muốn nàng đội, đầu gối nàng đau dữ dội, khó tránh khỏi quỳ không ổn, cô lợi dụng cớ này, nhục nhã nàng, dằn vặt nàng, đánh đập nàng, còn phạt nàng một ngày không cho ăn cơm, đó vẫn là đứa trẻ a, con mắt vô trợ ướt nhẹp kia đang nhìn mình, chỉ là không hiểu tại sao chính mình sẽ chịu đựng tất cả những thứ này, tại sao mẫu thân sẽ không thích nàng?

    Trái tim lần nữa đau đến xoắn vào nhau, cô như tự ngược kéo lấy chén dĩa, mặc mảnh vỡ cắt cô đầy tay vết thương, những đau đớn này so với đứa trẻ chịu đựng lại đáng là gì, cô dùng nước sạch giội rửa tay của chính mình, vì không cho đứa trẻ nhìn thấy, tùy ý tìm một tấm vải quấn lấy tay, đi ra ngoài xem đứa trẻ.

    Đứa trẻ đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, cô chưa từng dạy đứa trẻ tập võ, chỉ là đem trung bình tấn làm thủ đoạn trừng phạt đứa trẻ, đương nhiên cũng là chẳng muốn đi sửa lại tư thế của đứa trẻ, nhưng bây giờ không giống, cô cần dạy đứa trẻ đạo sống yên phận, đem sở học suốt đời đều dạy cho nàng, liền không thể kìm được tư thái như vậy của nàng.

    Sau khi nghĩ kĩ, cô đi bẻ cành trúc đến, cành trúc nhỏ mà giòn, cô có thể khống chế sức mạnh, không đến nỗi đả thương đứa trẻ.

    Thời khắc nhìn thấy cành trúc kia, trái tim của đứa trẻ trái lại bình ổn rồi, mẫu thân đột nhiên lấy lòng chỉ là làm cho nàng vạn phần bất an mà thôi, nàng nghe đứa trẻ sát vách nói, khi cha mẹ nàng muốn bán tỷ tỷ nàng cũng là yêu chìu tuyệt đối..

    "Thân thể phải thẳng, eo phải thẳng, chân cong chút nữa, tay để chỗ nào?" Cành trúc của Hắc Quả Phụ ở trên người đứa trẻ gõ gõ ra dấu, rốt cục để đứa trẻ chỉnh được tư thế.

    Đứa trẻ đã tám tuổi rồi, bỏ lỡ tuổi tác tập võ tốt nhất, bây giờ chỉ có thể đem chuyên cần bù về, thân thể của đứa trẻ quá gầy yếu, như vậy chỉ sợ không chịu nổi khổ cực của tập võ, phải đến trên chợ mua chút thức ăn tốt hơn trở về, còn phải mua mấy bộ quần áo, nhưng mà thước tất của quần áo làm sao chọn đây? Có rồi! Hắc Quả Phụ lại lượm mấy cành trúc lớn, lấy vóc người của đứa trẻ làm tiêu chuẩn, bẻ đi mấy cây lớn nhỏ thích hợp, dặn dò với đứa trẻ cố gắng đứng tấn, hứng thú hừng hực cầm cành trúc đi chợ, một khắc nhìn thấy mẫu thân đi xa kia, đứa trẻ thì đứng dậy rồi, trước tiên nàng cần phải thu thập chén đũa, miễn cho tổn thương mẫu thân, bữa trưa cũng phải chuẩn bị, đợi lát nữa mẫu thân trở về mới sẽ không đói bụng.

    Nhưng để nàng kinh ngạc là những bát đũa mẫu thân đều thu thập xong kia, cũng được, như vậy, liền chuẩn bị bữa ăn trưa trước, đem tất cả chuẩn bị thỏa đáng, nàng lại trở lại ngoài phòng đứng trung bình tấn, nhưng như thế nào là tư thế tiêu chuẩn nàng đã quên gần sạch, chỉ có thể miễn cưỡng chính mình làm không ra ngô khoai gì.

    Khi Hắc Quả Phụ ở trên đường nghe được truyền tới tiếng đọc sách ồn ào, cô có ý định đưa đứa trẻ đi học, tuy nói hiện tại nhập học là chậm chút, đem chuyên cần bù về thôi! Nghĩ như vậy, cô càng cao hứng rồi, đi nhanh mấy bước về nhà, lại nhìn thấy tư thế của đứa trẻ, theo tiềm thức, cô cảm thấy đứa trẻ nhất định là lười biếng, đồ vật không biết điều này, cô móc tim móc phổi dạy nàng, nhưng nàng thì sao!

    "Vừa rồi ta là dạy ngươi tư thế như thế?"

    Thân thể của mẫu thân bao phủ ở phía trên chính mình, âm thanh lạnh lùng rõ ràng mang theo tức giận, đứa trẻ cực sợ, lúc này cúi người quỳ rạp xuống trước người mẫu thân nhận sai, "Hài nhi sai rồi, xin mẫu thân trách phạt."

    Hắc Quả Phụ thất vọng cầm đồ trong tay mua ném qua một bên ở mặt đất, vào phòng, lại giận hờn đóng cửa lại, còn kém một chút, vừa rồi cô liền muốn đem lòng bàn tay rơi vào trên người đứa trẻ, vẫn may nhịn được rồi, nhưng cô thật sự rất tức giận, đứa nhỏ này, một chút cũng không thức thời, uổng phí nỗi khổ tâm của cô.

    Mãi đến tận vị thơm của cơm trong phòng hấp dẫn cô, cô đi đến nhà bếp, bởi vì đứa trẻ chuẩn bị cơm trưa tinh xảo ngây ngẩn cả người.

    Mà đứa nhỏ ngoài phòng thì sao, nàng nhìn thấy trong cái túi của mẫu thân rơi ra ngoài là chút món tráng miệng, còn có một bộ quần áo đẹp, nàng bạo gan lấy ra quần áo đối chiếu ở trên người mình, thước tất là giống y, nàng đột nhiên luống cuống khóc lên, khóc đến động trời động đất, mẫu thân quả nhiên là muốn bán nàng, đứa trẻ nói khi tỷ tỷ nàng bị bán mẹ nàng cũng mua cho nàng y phục.

    Tiếng khóc của đứa trẻ ở khi mẫu thân lúc ra cửa đột nhiên dừng, nàng sợ đến mãnh liệt ho lên.

    Hắc Quả Phụ đi lên phía trước thuận thuận khí cho đứa trẻ, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, khí tức thuận xuống trong nháy mắt, đứa trẻ đẩy ra mẫu thân, lớn tiếng nói, "Ngài đừng đối tốt với ta!" Nàng ủy khuất vô cùng, vừa khóc ra tiếng, "Mẫu thân tại sao phải bán đi hài nhi, hài nhi đã làm sai điều gì? Mẫu thân có phải là có đứa con khác không cần hài nhi rồi, hài nhi là nghe lời nhất, thương mẫu thân nhất, cầu xin mẫu thân đừng bán hài nhi, mẫu thân đừng đối tốt với hài nhi, hài nhi biết sai rồi, sau này hài nhi cái gì cũng nghe mẫu thân.."

    Hắc Quả Phụ không hiểu ra sao, hỏi nàng, "Ta khi nào nói phải bán ngươi?"

    "Mẫu thân không bán hài nhi? Vậy mẫu thân tại sao đột nhiên mua quần áo mới cho hài nhi, lại cho ăn hài nhi uống canh, hài nhi không hiểu."

    Hắc Quả Phụ ngây ngẩn cả người, thì ra cô ở trong lòng đứa trẻ đã là hình tượng như vậy, đối với nàng tốt một chút chính là phải bán nàng, cô chịu không thấu như thế sao? Cô hận, hận chính mình lúc trước cay nghiệt tuyệt tình làm cho đứa trẻ hoảng sợ như vậy, nhưng cũng oán đứa trẻ không chịu tin tưởng lòng tốt của cô như thế.

    Cô đứng lên, quay lưng lạnh lùng nói với đứa trẻ, "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chưa từng đối tốt với ngươi, mớm thuốc chẳng qua là sợ ngươi thật sự chết rồi không người cho ta sai khiến, mua quần áo chẳng qua là cảm thấy ngươi một thân bủn bủn xỉn xỉn này, như trẻ ăn mày, bổng dưng mất mặt ta, còn về dạy ngươi tập võ, ngày sau phải đọc sách, cũng chẳng qua là là vì mặt mũi của chính ta mà thôi."

    Đứa trẻ sau khi nghe xong như trút được gánh nặng, cúi người lại nói tiếp: "Hài nhi hiểu rõ, mẫu thân yên tâm, hài nhi nhất định không phụ lòng dụng tâm của mẫu thân, dụng công tập võ đọc sách, tuyệt không mất mặt của mẫu thân."

    Hắc Quả Phụ lòng chua xót, nhưng tất cả đều là chính mình tạo thành, chỉ có thể tuần tự tiến hành..

    Một ngày tập võ hoàn thành, Hắc Quả Phụ ép đứa trẻ lên giường ngủ, lý do là lên giường mới có thể đối tốt với xương eo, mới có thể tập võ thành công, có đứa trẻ ở bên cạnh, cô mới có thể ngủ được sâu, cô không biết chính là đêm khuya, đứa trẻ thừa dịp cô ngủ, đứng dậy tháo đi lớp vải của cô, thay cô làm sạch vết thương bôi thuốc, sau đó lại lần nữa băng bó, sau đó mới trở lại ngủ, đứa trẻ vốn là làm người cẩn thận nghiêm túc, vừa nhìn thì chú ý tới vết thương trên tay của mẫu thân, chỉ dám buổi tối lặng lẽ xử lý cho mẫu thân.

    Mà Hắc Quả Phụ ở trong mơ lại một lần nữa đã trải qua ác mộng đứa trẻ tử vong, cô khóc tan nát cõi lòng, sau khi tỉnh phát hiện đứa trẻ thì nằm ở bên người, chăn đều che ở trên người mình, nàng cuộn lấy thân thể, cau mày, cả ngủ cũng không an ổn.

    Hắc Quả Phụ đem chăn của chính mình đắp cho đứa trẻ, đem đứa trẻ ôm vào trong lòng, cúi đầu nhìn đứa trẻ nóng hầm hập, chỉ cảm thấy trong lòng vô hạn ấm áp và hạnh phúc. Cô đột nhiên chú ý tới lớp vải trên tay của mình tựa hồ thay đổi rồi, tay cũng thoải mái rất nhiều, không cần đoán, chính là đứa trẻ tự chủ trương thay cô xử lý vết thương, trước đây khi cô nổi giận đánh đập đứa trẻ đã từng thương tổn chính mình, đứa trẻ ngốc kia khi đó luôn là không lo được chính mình thương tích khắp người, cũng phải đến trị thương cho cô, cô làm sao thì sinh ra một đứa bé ngốc như thế đây? Hắc Quả Phụ cực kỳ đau lòng, lại ôm chặt đứa trẻ, ở trên trán nàng ấn xuống một cái hôn.

    Đứa trẻ vốn là ngủ cạn, từ một khắc mẫu thân đắp chăn cho nàng kia nàng thì tỉnh rồi, nhưng nàng nhắm hai mắt không dám động, chỉ làm bộ ngủ, đến khi mẫu thân ôm chính mình vào trong lòng, lại hôn chính mình, nàng cơ hồ phải nghi ngờ mình là đang nằm mơ rồi? Làm sao sẽ chứ? Mẫu thân không thể đối xử với chính mình như thế.. Đến cùng tại sao..

    Hắc Quả Phụ đương nhiên nhìn ra đứa trẻ giả bộ ngủ, cô cũng không chọc thủng, chỉ để ý ôm đứa trẻ ngủ..

    Ngày thứ hai, Hắc Quả Phụ liền mang theo đứa trẻ đi trường tư báo danh, cô tính để để đứa trẻ ban ngày học văn, buổi tối tập võ, khi đến tiên sinh hỏi tên của đứa trẻ, cô mới bừng tỉnh nhớ lại trước đây cô hận đứa trẻ hận đến quá nhiều, chưa từng đặt tên cho đứa trẻ, không phải gọi nàng "Tiểu súc sinh", Chính là "Nha đầu thấp hèn", nói chung không từng có từ ngữ tốt dễ nghe gì. Cô suy nghĩ chút, trịnh trọng trả lời tiên sinh, "Tô Nguyện An, nguyện của nguyện vọng, an của bình an, nguyện nàng một đời bình an vui vẻ."

    Tiên sinh liên tục khen ngợi tên rất hay.

    Đứa trẻ theo họ cô, từ nay về sau, đứa nhỏ này chỉ là con của cô, cùng tiện nhân kia lại không nửa điểm liên quan.

    Đứa trẻ kéo vạt áo của cô, cô cúi đầu nhìn đứa trẻ, "Làm sao vậy?"

    "Mẫu thân, đây là tên của hài nhi sao?"

    "Phải, Nguyện An, An nhi." Hắc Quả Phụ cúi người xuống, sờ sờ đầu của đứa bé, "Đây là tên của ngươi." Từ nay về sau, cô không làm Hắc Quả Phụ nữa, chỉ làm Tô Từ, mẫu thân của Tô Nguyện An.

    Đứa trẻ nở nụ cười, bất luận chuyển biến của mẫu thân là bởi vì sao, chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng nhất là nàng có tên, nàng có thể học văn tập võ, nàng có thể cố gắng sống chung với mẫu thân.

    Nhìn nụ cười của đứa trẻ, Tô Từ biết, đây chính là cô muốn nhất, hạnh phúc cùng vui sướng của đứa trẻ, từ nay về sau, cô sẽ để nụ cười như thế thường thường làm bạn con của cô.

    Nếu như tất cả làm lại, ánh mặt trời có thể long lanh, Xuân Hoa có thể kiều diễm.

    Hoàn.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...