Đó Là Tôi V. Sói Chẳng lẽ câu chuyện nào cũng phải đi kể thì người mới hiểu con người mình mỗi lúc buồn vui sang kề. Ai cũng có bến bờ loạn nhịp như một trái tim biết khóc rồi lẳng lặng quay đi tôi có một giấc mơ diệu dàng lạ kỳ nhưng tôi chưa hề muốn nó thành một "Sự Thật" để trở ngại cuộc sống mình nên tôi dùng âm nhạc để thiêu đốt thời gian dùng âm nhạc đễ nói lên một sự thật không đáng kể đễ bớt đi nỗi sầu trong tim tôi. Tôi luôn mong muốn thành công đễ nhận được thứ tôi đã mơ ước từ lâu nhưng khi tôi đã thành công tất cả trở về con số không. Nào là những người bạn thân càng ngày xa lánh đi. Gia đình không chấp nhận người yêu cũng thấy mình điên khùng rồi ai cũng rời bỏ tôi theo 1 cái nghĩa đen không xứng đáng Đến mới chỉ muốn đi chết (#DIE) vậy là xong đễ khỏi phải nhúng nhéo tới mình. "Nhưng Đời Là Một Trò Chơi Tôi Tự Nhận Rằng Chính Bản Thân Tôi Đừng Dừng Khi Mệt", tôi Chơi giỏi nhất hơn người ta họ cũng đem tôi đễ nhục mạ tôi chơi thua người ta họ đem ra so sánh hơn thua rồi cười. Làm đủ mọi cách để mọi người xung quanh hài lòng nhưng chẳng đáng đễ người ta kính trọng. Tôi đã cố hết sức.. Nhưng Chẳng còn sức tôi vẫn không dừng lại. Vì tôi biết hài lòng họ từ khi mình luôn có nhiều thứ ở đằng sau hỗ trợ. "Đó Là Cách Con Người Hay Muốn", không bao giờ chiệu nhận đứng ngoài sau ổ rác. Nơi tôi sống không đô thị chỉ là 1 quanh làng cầu kì mơ mộng thơ ngay với những đứa em còn rú rích những chú chim bay xuyên cánh đồng những nụ cười tươi sáng khi tuổi học sinh chưa biết yêu là dì cũng chưa từng trải ngoài đời có những gì.. Haizz tôi bước chân vào thành phố không màu tận hưởng cảm giác đớn đau thêm chút rượu cay thêm 1 chút men say đễ tôi tận hưởng cảm giác này đang sầu. Khi tôi núp trong căn phòng vắng đối diện 1 mình. "Bắt Đầu" ôm máy tính và gõ phím theo ý niệm trong đầu tuôn ra những cảm xúc nhỏ nhắng sâu lắng yên ắng ấy nhưng khi quay đầu lại tôi cảm giác như có gì đó trong tôi rất cô đơn rất buồn tủi, tôi ôm chặt giây phút yếu lòng ấy rồi thở dài mơ mộng đau lòng. "Tôi Ước Dì Tôi Chưa Từng Sinh Ra" Tôi ước dì tôi không tồn tại để yêu 1 người dại khờ rồi lỡ trót bỏ tôi mà đi tôi đã kiềm nén những đau thương trong lòng rồi ôm những đắng cây tôi chưa từng trải. Cuối mặt "Khóc" trong vô vọng nỗi đau thành hư không còn cái xác vô hồn tự tại. Tôi muốn níu kéo tất cả đễ thời gian không là dì của tôi và tôi sẽ tận hưởng những giây phút mà em vội vàng ra đi! Tôi không còn lý trí để thực hiện bởi vì con tim tôi đã tổn thương và tan nát hành ngàn vạn lần khi chạm sâu vào nó! Nó đã mất đi rất nhiều mà không ai biết nó đau khổ như thế nào nó phải chấp nhận những việc nó làm và cách tốt nhất là phải buông xuôi im lặng chứ không phải hét thật to người ta mới biết mình buồn. Cảm giác mơ hồ đau nhói khi vằn vặt từng đêm mất ngủ từng ngày dài cũng trở nên ngắn ngủi từng câu chuyện vui cũng trở thành câu chuyện buồn rồi những cuộc sống đẹp cũng trở nên màu tối tôi đã lạc vào trong những thứ tệ nạn đen đuổi mà con người đang tận hưởng khi tôi lạc vào trong những cái hố đen thì tôi mới biết nơi đó có những hình thù.. Tôi Chọn Nỗi Buồn vì tôi chẳng muốn làm phiền đến ai cả tôi chỉ muốn tâm sự vào những bài tôi viết trên đây là thật.