Truyện Ngắn Định Mệnh Của Trái Tim - Vũ Hạ Vy

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi giangsouu, 9 Tháng tư 2020.

  1. Vũ Hạ Vy

    Bài viết:
    5
    Định Mệnh Của Trái Tim

    Tác giả: Vũ Hạ Vy

    Thể loại: Ngôn tình

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Vũ Hạ Vy


    * *

    *​

    Phần 1

    Cô và anh là thanh mai trúc mã. Bố mẹ của họ là bạn thân từ hồi Đại học và xây nhà sát vách nhau cho nên từ tấm bé, hai đứa trẻ đã như hình với bóng.

    Khi mới được năm tuổi, họ đã lộ ra cái vẻ đẹp được thừa hưởng từ bố mẹ. Cô có gương mặt bầu bĩnh như búng ra sữa dẫu cho mái tóc xoăn lượn sóng màu nâu trầm cũng không thể che lấp đi hai cái má phúng phính như hai cái bánh bao, đôi mắt hai mí to tròn luôn luôn ánh lên sự hồn nhiên điểm xuyến thêm hàng mi dài đen nhánh rủ xuống con ngươi, đặc biệt cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh cứ "líu lo như chim chích chòe" suốt ngày. Vẻ ngoài chính là chiếc gương phản chiếu tính cách của cô, cô rất tinh nghịch, hoạt bát. Hôm nào cũng vậy, cô lôi anh đi quậy phá từ đầu phố đến cuối phố và quần áo thì chắc chắn không bao giờ có một ngày được "yên bình". Bố mẹ của cô cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm:

    - Con là con gái mà còn quậy hơn cả con trai thế hả? Không biết giống ai nữa?

    - Con giống bố mẹ chứ ai. Cô chú kể với con là hồi xưa bố mẹ cũng nghịch có tiếng còn gì. - Cô cười ranh mãnh đáp lại để lộ hàm răng sún vài cái.

    Cô hoạt bát bao nhiêu còn anh thì trầm tĩnh bấy nhiêu. Anh có gương mặt nhỏ hòa quyện giữa đôi má phính của trẻ con cùng xương quai hàm góc cạnh của người lớn. Đôi mắt dẫu một mí nhưng to tròn cùng hàng lông mày rậm. Đặc biệt sống mũi cao được thừa hưởng từ mẹ làm cho gương mặt của anh có một sức hút rất khó tả mà bất cứ ai vô tình chạm mắt cũng không muốn rời. Ở anh luôn ẩn chứa sự trầm lặng, kín đáo, khó gần mà sâu sắc. Lúc nào anh cũng ưởng hứng nhiệt tình những trò tinh nghịch của cô bởi lẽ anh luôn thích nhìn cô tươi cười, nụ cười làm cho anh ấm lòng.

    Trong một lần từ nhà ra bãi đất trống cuối phố để chơi, nhân lúc anh chạy về lấy bóng, với bản tính nghịch ngợm của mình, cô nhặt một cành cây nhỏ ở bên đường lên đi trêu đùa con chó Ngao lông xù nổi tiếng hung dữ của nhà hàng xóm và bị nó rượt cắn, biết mình đụng nhầm thứ dữ, gương mặt cô tràn ngập vẻ sợ hãi, cô vừa chạy vừa khóc nức nở luôn miệng gọi tên anh. Tưởng như nó sắp đuổi kịp thì một tiếng "Bốp" vang lên kéo theo tiếng rên ư ử của con chó. Cô quay đầu lại, nhìn thấy anh tay cầm một cây gậy to hơn của cô vừa giáng đòn đau vào nó. Đôi lông mày nhíu lại, anh căm phẫn nhìn con chó, cô suýt chút nữa đã bị thương. Khi thấy cô gặp nguy hiểm, trong phút chốc, anh hoảng loạn vô cùng, nhịp tim đập nhanh không kiểm soát được, anh lo rằng nếu anh không đến kịp thì cô sẽ ra sao. Anh thật không muốn nghĩ đến điều đó. Anh ngẩng lên, thấy ánh mắt lo lắng của cô đang nhìn mình, anh khẽ nở nụ cười muốn nói là anh ổn.

    Đột nhiên, cô hét lên:

    - Cẩn thận!

    Dẫu sao anh cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, cú đánh của anh không đủ để làm con chó co giò bỏ chạy mà chỉ làm cho nó giận dữ hơn thôi. Vốn là giống chó có bản tính hung hăng không chấp nhận thua cuộc, nó xù lông lên nhe đôi răng nhọn hoắt như gai lao vào anh và ngoạm thật to vào chân anh. Cú ngoạm đủ đau để một người lớn cũng phải kinh hãi nhưng anh không hét, không khóc, anh dùng hết sức của mình cắn răng chịu đựng. Nỗi đau đang xâm chiếm đầu óc anh khiến gương mặt trở nên trắng bệt như rút hết máu đi vậy. Nhưng anh mặc kệ vì không muốn cô lo lắng, không muốn giọt nước mắt của cô phải rơi. Từ bé anh đã luôn mạnh mẽ như vậy, luôn có điều gì đó thôi thúc anh là cuộc đời này anh chỉ được phép sống vì cô, phải chăng kiếp trước anh đã nợ cô rất nhiều nên kiếp này anh có sứ mệnh bảo vệ và che chở. Dẫu như thế nào đi nữa, anh không thể phủ nhận một điều rằng trái tim anh quả thật rất thích nụ cười rạng rỡ như mặt trời ấy.

    Thấy chân anh đẫm máu, cô hoảng sợ vô cùng, òa khóc thất thanh kêu cứu, nước mắt rơi ướt đẫm gương mặt. Chưa bao giờ cô có cảm giác sợ hãi như vậy, lúc một mình đối mặt với con chó cũng không phải là cảm giác tuyệt vọng này. May sao chủ con chó kịp thời xuất hiện để lôi nó ra khỏi anh và nhanh chóng gọi xe cấp cứu. Do mất máu nhiều và cũng quá sức chịu đựng của một đứa trẻ, anh mất ý thức dần nhưng cũng kịp nhìn thấy cô đang nức nở bên mình, đôi môi nhỏ luôn miệng nói xin lỗi, trách bản thân đã hại anh. Trong cơn mê sảng, anh cứ nhắc đi nhắc lại một câu mà cả đời này cô không bao giờ quên được: "Đừng khóc. Không phải lỗi tại em. Chính do anh lựa chọn mà".

    Vì được cấp cứu kịp thời, và con chó cũng không bị dại nên anh đã qua cơn nguy hiểm. Suốt ba tuần anh dưỡng bệnh, hôm nào cũng vậy, cô cũng nằng nặc đòi bố mẹ đưa đến thăm và chăm sóc anh. Đôi tay tuy bé nhỏ nhưng nhanh nhẹn, khi thì lấy nước, khi thì kể chuyện cho anh nghe.. Lắng nghe cái giọng còn nói ngọng nhiều chữ đọc truyện, anh phải bật cười thành tiếng. Số lần anh nở nụ cười tươi thì hầu hết đã dành cho cô, còn lại thì dành cho bố mẹ. Người ngoài không được hưởng tí nào. Những lúc này, bố mẹ của cô và anh chỉ biết tủm tỉm cười nhìn nhau ngấm ngầm hiểu ý.

    Sau lần đó, anh quyết tâm học võ để bảo vệ cô và đến tận sau này vẫn luôn che chở cho cô như vậy.

    * *

    *​

    Lên cấp ba thì họ yêu nhau, ở trường cô và anh được mệnh danh là đôi kim đồng ngọc nữ không chỉ vì vẻ đẹp càng lớn càng mê người mà họ còn hiểu đối phương hơn là ba mẹ ruột của mình. Có những chuyện không cần nói, không cần thể hiện, chỉ cần nhìn ánh mắt của nhau, họ đã thấu hiểu.

    - Thiên nè! Bộ phim hôm qua hay quá phải không anh? Nữ chính ngầu lắm luôn ý. - Vừa nói cô vừa cắn to một miếng hamburger thịt bò một cách ngon lành. Gương mặt bầu bĩnh ngày nào đã trở nên thon hơn nhưng đôi má phúng phính không hề thay đổi một chút nào, cả đôi mắt to tròn sinh động cùng chiếc miệng "líu lo" suốt ngày vẫn y chang lúc nhỏ. Đến mái tóc dài xoăn đuôi cũng thế chỉ là bây giờ cô để mái nên trông gương mặt vẫn trẻ con. Nhưng giờ cô đã cao như một nàng thiếu nữ chứ không còn là cô bé tinh nghịch năm ấy nữa.

    Một chàng trai với mái tóc đen phủ xuống gương mặt nhỏ vừa góc cạnh vừa mềm mại cùng sống mũi thẳng, cao vút không thua kém bất kì hot boy nào và luôn làm người đối diện bị cuốn hút bởi đôi mắt một mí sâu thăm thẳm của mình, đang nhẹ nhàng rút tờ khăn giấy bên cạnh đĩa salad hoa quả, lau đi chút sốt còn vương trên khóe miệng của cô. Cậu bé ngày nào đã trở thành chàng trai trưởng thành cả về chiều cao, ngoại hình và giọng nói. Một giọng nam trầm ấm cất lên, giọng nói có thể làm người ta yêu mà chưa cần biết mặt:

    - Ngầu giống em vậy. - Anh mỉm cười nói.

    - Anh này, so sánh kì. Em làm sao bằng cô ấy được chứ. Cô ấy vừa xinh đẹp, vừa ngầu lại còn tài giỏi nữa, chả bù với em. - Cô khẽ nhíu đôi lông mày, nhìn anh không tán thành rồi ăn tiếp vài miếng khoai tây chiên.

    - Nhưng với anh, em hơn cô ấy. - Khóe miệng anh khẽ cong lên nở nụ cười, ánh mắt tập trung vào công việc cắt bít tết thành miếng nhỏ cho cô.

    - Anh lại thế rồi, cứ trêu em, anh nói ra câu đó mà không ngượng à, em xấu hổ chết được. Người ta cười cho bây giờ. - Cô phụng phịu đôi má đỏ ửng, đôi môi nhỏ chu lên trách anh làm anh chỉ muốn phì cười. Rồi cô khẽ nắm bàn tay lại giơ lên cao và nói với ý chí vô cùng quyết tâm cùng gương mặt hồ hởi. - Thiên ơi, em quyết định rồi, em sẽ trở thành diễn viên điện ảnh.

    Thần sắc anh không chút thay đổi, dịu dàng xoa đầu cô, khẽ nói:

    - Anh luôn ủng hộ cho giấc mơ của em. Anh sẽ..

    - Anh toàn nói như vậy thôi. Ít nhất anh cũng nên tỏ ra bất ngờ chứ. - Cô giận dỗi ngắt lời anh.

    "Your sugar

    Yes, please

    Won't you come and put it down on me."

    - Á, mẹ gọi em, mình về thôi anh nếu không mẹ mắng em chết. Em còn chưa nấu cơm, lau nhà, giặt đồ.. Tiêu rồi. - Cô vội vã nhai nốt cái bánh và mấy miếng thịt một cách gấp gáp rồi xách chiếc cặp lên.

    Khi trông thấy dáng vẻ của cô vừa nơm nớp, lo sợ mà vẫn không quên nhai nốt mẩu bánh khiến anh không kìm được mà ôm bụng cười thành tiếng làm mấy vị khách bàn bên phải ngoái lại nhìn. Quả thật lúc anh cười lên rất đẹp.

    - Anh còn ở đó mà cười. Nhanh lên mạng sống của em đang vất vưởng trước gió rồi. - Gương mặt của cô căng thẳng còn hơn cả khi làm bài kiểm tra Toán.

    - Rồi, anh không cười nữa, được chưa. Để anh đi tính tiền đã, em ra trước đợi anh. - Anh cố nhịn cười nhưng biểu cảm khuôn mặt thì như muốn đi ngược lại vậy. Đâu có dễ kìm nén đâu. - Bình tĩnh thôi, anh sẽ phụ em việc nhà được chưa?

    Lúc này, cô mới hoàn hồn trở lại, cơ mặt dãn ra để lộ ý cười, nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt đen láy sáng lấp lánh rồi nói:

    - Anh hứa rồi đó nha, một điều kiện nữa là..

    - Anh sẽ không nói cho mẹ em biết anh đã giúp em để mẹ không mắng em "Con gái con đứa lười như quỷ, cứ để thằng Thiên làm giùm con mãi à." đúng chưa? - Anh tuôn một tràng dài.

    Cô kiễng chân lên, một tay bám vào tay anh, tay còn lại vỗ vỗ nhẹ vào vai anh cùng nụ cười tươi như hoa rồi đáp:

    - Anh hiểu ý ghê.

    Bước ra khỏi quán ăn gần trường, hai người họ vừa rảo bước về nhà vừa trò chuyện nói đùa vui vẻ mặc kệ hoàng hôn đang dần buông xuống ở phía chân núi xa xa.

    - To be continued-​
     
    Muối thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tư 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Minh Thư Bùi

    Bài viết:
    1
    Bài viết của bạn rất hay ạ
     
    Vũ Hạ Vy thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...