[Lyrics + Vietsub] Diêu Vấn - Tường Lặc Lặc

Thảo luận trong 'Quốc Tế' bắt đầu bởi ThanhHằng170204, 26 Tháng năm 2025.

  1. ThanhHằng170204

    Bài viết:
    248
    Diêu Vấn

    Trình bày: Tường Lặc Lặc

    Tác từ: Vị Tử Phu

    Tác khúc: Nhị Tô

    Biên khúc: La Thành Chí

    Nếu bạn từng yêu những giai điệu vương vấn, lời ca đượm buồn và cảm xúc cổ phong như bước ra từ một giấc mộng Trung Hoa, thì "Diêu Vấn" chính là bài hát bạn không nên bỏ lỡ. Được thể hiện bởi Tường Lặc Lặc với giọng ca mềm mại, đậm chất thư sinh, bài hát như một làn khói mỏng trôi ngang ký ức, mang theo từng lát cắt mộng mị của thời gian, của những câu chuyện chưa tròn chữ duyên.

    "Diêu Vấn" dịch thoát là "Xa xăm hỏi thăm", mở đầu bằng hình ảnh một người băng qua thành này đến thành khác, khoác trên mình gió tuyết và thời gian, mang theo một nỗi lòng không tên để tìm về một người trong mộng. Chỉ một câu hỏi khẽ: "Người ơi, giữa đêm dài lạnh giá ấy, có ai làm ấm con thuyền cô quạnh chăng?" mà khiến trái tim người nghe chùng xuống. Đây không chỉ là một bản nhạc, mà là một lời hồi tưởng, một cuộc hành hương trong cõi lòng, nơi người xưa đã khuất mà tình vẫn còn nguyên vẹn.

    Phần nhạc được sáng tác bởi Nhị Tô, hòa âm bởi La Thành Chí, mang đậm hơi thở cổ điển, kết hợp nhạc cụ dân tộc và tiết tấu chậm rãi như nước chảy đá mòn. Tiếng đàn như khắc lên không trung những nếp gấp của thời gian, đưa ta trở về quá khứ, nơi lời hứa xưa đã phai nhòa cùng hoa rụng lá bay.

    Điểm khiến "Diêu Vấn" thật sự đọng lại chính là lời ca vừa sâu sắc, nên thơ lại đậm màu Hán Việt. Những câu như "Mưa rơi như chỉ, khâu xưa vào gối uyên ương mong manh" hay "Từ ánh mắt đầu say đắm, trọn đời vướng lưới tình xanh" khiến người nghe không khỏi bồi hồi. Tình trong bài hát không ồn ào, không bi lụy, mà lặng lẽ đến đau lòng. Một tình yêu âm thầm như tơ nhện, mỏng manh mà dai dẳng, tưởng đã quên nhưng mỗi lần nhắc lại lại như vết xước chưa lành.

    Với mình, "Diêu Vấn" không chỉ là một bài hát để thưởng thức, mà là một bài thơ để cảm, một câu chuyện để nhớ. Nó dành cho những tâm hồn đã từng yêu sâu, từng chờ đợi, từng ngóng trông một người mà chẳng biết liệu còn có thể gặp lại. Trong thế giới vội vã hôm nay, nghe "Diêu Vấn" như được bước vào một khoảng không riêng biệt. Nơi mà thời gian ngừng trôi, và trái tim được dịu dàng vỗ về bởi âm thanh của ký ức.




    Trên đây là bản Vietsub trên Youtube, còn dưới là bản Trung á mọi người.


    Lời bài hát

    我过一城又一城

    风雪一身渡一生

    遥问你漫漫夜可寒冷舟可温

    我过一城又一春

    梦里又见梦中人

    花叶缤纷誓言失准

    流光机轮留不住明灭的眼神

    如丝良辰等不来良人

    细雨如针将往事缝入鸳鸯枕

    能有几人解开这围困

    始于惊鸿一瞬 陷于一网情深

    半生屈尊为臣 只为一人守恳

    后来故人之盛传闻

    山外东雷阵阵 颜上落雪纷纷

    情自入骨三分 却半点不由人

    滚滚年轮碾碎红尘

    我过一城又一城

    风雪一身渡一生

    遥问你漫漫夜可寒冷舟可温

    我过一城又一春

    梦里又见梦中人

    花叶缤纷誓言失准

    流光机轮留不住明灭的眼神

    如丝良辰等不来良人

    细雨如针将往事缝入鸳鸯枕

    能有几人解开这围困

    始于惊鸿一瞬 陷于一网情深

    半生屈尊为臣 只为一人守恳

    后来故人之盛传闻

    山外东雷阵阵 颜上落雪纷纷

    情自入骨三分 却半点不由人

    滚滚年轮碾碎红尘

    我过一城又一城

    风雪一身渡一生

    遥问你漫漫夜可寒冷舟可温

    我过一城又一春

    梦里又见梦中人

    花叶缤纷誓言失准

    Pinyin

    Wǒ guò yī chéng yòu yī chéng

    Fēng xuě yī shēn dù yī shēng

    Yáo wèn nǐ màn màn yè kě hán lěng zhōu kě wēn

    Wǒ guò yī chéng yòu yī chūn

    Mèng lǐ yòu jìan mèng zhōng rén

    Huā yè bīn fēn shì yán shī zhǔn

    Líu guāng jī lún líu bù zhù míng miè de yǎn shén

    Rú sī líang chén děng bù lái líang rén

    Xì yǔ rú zhēn jiāng wǎng shì féng rù yuān yāng zhěn

    Néng yǒu jī rén jiě kāi zhè wéi kùn

    Shǐ yú jīng hóng yī shùn xìan yú yī wǎng qíng shēn

    Bàn shēng qū zūn wéi chén zhī wéi yī rén shǒu kěn

    Hòu lái gù rén zhī shèng chúan wén

    Shān wài dōng léi zhèn zhèn yán shàng luò xuě fēn fēn

    Qíng zì rù gǔ sān fēn què bàn diǎn bù yóu rén

    Gǔn gǔn nían lún niǎn sùi hóng chén

    Wǒ guò yī chéng yòu yī chéng

    Fēng xuě yī shēn dù yī shēng

    Yáo wèn nǐ màn màn yè kě hán lěng zhōu kě wēn

    Wǒ guò yī chéng yòu yī chūn

    Mèng lǐ yòu jìan mèng zhōng rén

    Huā yè bīn fēn shì yán shī zhǔn

    Líu guāng jī lún líu bù zhù míng miè de yǎn shén

    Rú sī líang chén děng bù lái líang rén

    Xì yǔ rú zhēn jiāng wǎng shì féng rù yuān yāng zhěn

    Néng yǒu jī rén jiě kāi zhè wéi kùn

    Shǐ yú jīng hóng yī shùn xìan yú yī wǎng qíng shēn

    Bàn shēng qū zūn wéi chén zhī wéi yī rén shǒu kěn

    Hòu lái gù rén zhī shèng chúan wén

    Shān wài dōng léi zhèn zhèn yán shàng luò xuě fēn fēn

    Qíng zì rù gǔ sān fēn què bàn diǎn bù yóu rén

    Gǔn gǔn nían lún niǎn sùi hóng chén

    Wǒ guò yī chéng yòu yī chéng

    Fēng xuě yī shēn dù yī shēng

    Yáo wèn nǐ màn màn yè kě hán lěng zhōu kě wēn

    Wǒ guò yī chéng yòu yī chūn

    Mèng lǐ yòu jìan mèng zhōng rén

    Huā yè bīn fēn shì yán shī zhǔn

    Wǒ guò yī chéng yòu yī chéng

    Fēng xuě yī shēn dù yī shēng

    Yáo wèn nǐ màn màn yè kě hán lěng zhōu kě wēn

    Wǒ guò yī chéng yòu yī chūn

    Mèng lǐ yòu jìan mèng zhōng rén

    Huā yè bīn fēn shì yán shī zhǔn

    Lời Việt

    Ta qua từng chốn, lại qua một thành,

    Thân mang gió tuyết, một đời chòng chành.

    Nhắn hỏi người, đêm dài có lạnh? Thuyền cô đơn, có ai đem ấm lành?

    Ta qua một thành, lại bước sang xuân,

    Trong mộng lại thấy cố nhân một lần.

    Hoa rơi lá rụng, thề xưa chẳng đúng,

    Ánh nhìn tàn úa, thời gian chẳng đành.

    Tựa như khoảnh khắc xuân lành, chẳng đợi được người chân thành.

    Mưa rơi như chỉ, khâu xưa vào gối uyên ương mong manh.

    Có mấy ai gỡ vòng vây giăng quẩn quanh?

    Từ ánh mắt đầu say đắm, trọn đời vướng lưới tình xanh.

    Nửa đời cúi thấp làm thần, chỉ vì một chữ chân thành giữ bên anh.

    Sau này truyền rằng người xưa vinh hiển,

    Ngoài núi đông sấm rền vang, tuyết rơi trắng mái ngói xanh.

    Tình khắc vào xương ba phần, nhưng chẳng thể tự điều mình,

    Năm tháng cuồn cuộn cuốn trôi hồng trần vô tình.

    Ta qua từng chốn, lại qua một thành,

    Thân mang gió tuyết, một đời chòng chành.

    Nhắn hỏi người, đêm dài có lạnh? Thuyền cô đơn, có ai đem ấm lành?

    Ta qua một thành, lại bước sang xuân,

    Trong mộng lại thấy cố nhân một lần.

    Hoa rơi lá rụng, thề xưa chẳng đúng.

    Ánh nhìn tàn úa, thời gian chẳng đành.

    Tựa như khoảnh khắc xuân lành, chẳng đợi được người chân thành.

    Mưa rơi như chỉ, khâu xưa vào gối uyên ương mong manh.

    Có mấy ai gỡ vòng vây giăng quẩn quanh?

    Từ ánh mắt đầu say đắm, trọn đời vướng lưới tình xanh.

    Nửa đời cúi thấp làm thần, chỉ vì một chữ chân thành giữ bên anh.

    Sau này truyền rằng người xưa vinh hiển,

    Ngoài núi đông sấm rền vang, tuyết rơi trắng mái ngói xanh.

    Tình khắc vào xương ba phần, nhưng chẳng thể tự điều mình,

    Năm tháng cuồn cuộn cuốn trôi hồng trần vô tình.

    Ta qua từng chốn, lại qua một thành,

    Thân mang gió tuyết, một đời chòng chành.

    Nhắn hỏi người, đêm dài có lạnh? Thuyền cô đơn, có ai đem ấm lành?

    Ta qua một thành, lại bước sang xuân,

    Trong mộng lại thấy cố nhân một lần.

    Hoa rơi lá rụng, thề xưa chẳng đúng.
     
    Tiên NhiNghi Phuc thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...