Ngôn Tình Điều Kì Diệu Em Mong Chờ - Nguyễn Nguyễn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nguyennguyen9250, 23 Tháng tư 2019.

  1. Nguyennguyen9250

    Bài viết:
    11
    Điều kì diệu em mong chờ

    Tác giả: Nguyễn Nguyễn

    Thể loại: Ngôn tình

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm sáng tác của Nguyễn Nguyễn

    Văn án:

    Bảo Lâm cảm thấy cuộc sống khi mình sinh ra giống như một trò đùa, cô là đứa con gái không được thừa nhận. Khi lớn lên cô cũng lại phải làm kẻ thứ ba trong gia đình của người khác như mẹ của mình sao. Nhìn người khác hạnh phúc còn mình thì sống trong bóng tối, khi ra ánh sáng lại bị người chỉ trỏ mỉa mai. Đôi khi thấy cuộc đời sao bất công quá nhưng cô sẽ không bước theo con đường của mẹ mình.
     
    Alissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tư 2019
  2. Nguyennguyen9250

    Bài viết:
    11
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỗi ngày tỉnh dậy cô cảm thấy mình còn thấy được hạnh phúc, cuộc sống này không ruồng bỏ cô. Anh và cô quen nhau được hai năm tình yêu sinh viên ngây thơ và ngọt ngào, lúc quen anh cô thấy mình như một cô bé lọ lem đã tìm được vị hoàng tử cho cuộc đời.

    Lúc nào cô cũng mong muốn có được một gia đình đúng nghĩa, có cô anh và những đứa trẻ.

    Vậy nhưng Bảo Lâm cô đúng là quá ngây thơ rồi, cô cứ nghĩ mình và anh sẽ hạnh phúc bên nhau rồi cô cũng được một hôn lễ đúng nghĩa trở thành vợ anh.

    Nhưng trong mắt mọi người bây giờ anh và Nhật Linh mới là một đôi, họ sắp cưới nhau. Còn cô thì thành trò cười trong mắt mọi người, thế giới như đang sụp đổ quanh cô. Anh cần một người vợ môn đăng hộ đối còn cô chỉ là đứa con gái riêng không được thừa nhận, Bảo Lâm mày đúng là kẻ thất bại họ mới xứng với nhau mày chẳng là gì cả.

    Cô thức dậy đi vào phòng tắm nhìn thấy mình trong gương, một cô gái sinh đẹp với mái tóc dài nhìn dịu dàng nhưng gương mặt tái nhợt.

    Hôm nay là ngày 22 tháng 8 cô vừa tốt nghiệp được hai tháng và ngày này cũng là ngày anh lấy vợ, cô cũng có quyết định cho cuộc đời mình.

    Hai hôm trước cô bảo anh mình mong muốn được mặt áo cưới một lần trong đời, cô muốn cho anh thấy mình đẹp ra sao khi mang vào chiếc áo cưới này.

    - Anh thấy em đẹp không. - Cô quay lại nhìn anh.

    - Đẹp! Em là cô dâu mà anh thấy đẹp nhất. – Nhìn cô trong chiếc áo cưới mà anh đau lòng không ngờ một người kêu ngạo như cô mà chấp nhận điều này.

    - Em quyết định rồi sao, anh xin lỗi vì không cho em một danh phận.

    Cô mĩm cười nhìn anh nói:

    - Đằng Phong em yêu anh mà sao có thể làm anh khó xử.

    Đi ra khỏi phòng tắm cô kéo rèm ra nhìn lên bầu trời đầy nắng, cô an ủi mình Bảo Lâm à ngày mai sẽ tốt đẹp hơn thôi, như bầu trời nắng hôm nay vậy.

    Nhìn lại căn nhà cô ở, trong phòng mọi thứ đều được đóng gói cẩn thận. Cô đã cho thuê căn hộ mà mẹ cô để lại này, sau hôm nay mọi thứ sẽ khác.

    Đứng trước khách sạn nhìn thấy anh tay trong tay với người phụ nữ khác cảm giác không dễ chịu chút nào.

    - Em không sao chứ. - Đình Khiêm hỏi cô, anh ấy là bạn của cô hôm nay. Cô không có dũng khí đi một mình đến nhìn hôn lễ của Đằng Phong với người khác, mà cô dâu không phải là mình nên nhờ Đình Khiêm đi cùng.

    - Em không sao! Mọi thứ ổn thôi mà anh mình vào đi.

    Càng bước lại gần anh cô lại thấy luống cuống. Bảo Lâm mày phải bình tĩnh, cô nhanh chóng lấy lại nụ cười.

    - Em chúc mừng hai người mong hai người hạnh phúc.

    - Cảm ơn cậu vì đả đến. - Nhật Linh trả lời và anh thì không nói lời nào chỉ nhìn cô.

    Cô biết Nhật Linh yêu anh nhưng không ngờ người cô yêu cuối cùng lại về tay cô ấy, cô thua rồi. Bước vào nhà hàng nhìn không gian này cô lại thấy trái tim mình chua xót.

    - Ồ! Đây không phải là kẻ thứ ba đây sao? Đến đây dể phá vở hạnh phúc của người khác à đúng là không biết nhục. - Người lên tiếng là Bảo Ly cũng là bạn đại học của cô nhưng cô ta không ưa cô.

    - Em ổn chứ. - Đình Khiêm hỏi.

    Cô chỉ mỉm cười bình tỉnh gật đầu.

    Bước ra khách sạn, ra khỏi nơi mà anh đang được mọi người chúc phúc với người khác không phải cô.

    - Quyết định rồi sao? - Đình Khiêm nhìn cô nói.

    - Vâng tối nay em sẽ bay, em cám ơn vì anh đi cùng em hôm nay. - Nhìn dòng xe qua lại người đến người đi cô biết không ai cách ai mà không sống được, cô cũng thế thôi.

    Cô biết Đình Khiêm thích cô nhưng mà không thể đáp lại tình yêu đó, cô chỉ có thể nói xin lỗi.

    - Sau khi em đi mong rằng anh sẽ tìm được tình yêu của mình. - Cô nói.

    - Lúc nào có gì cần em cứ tìm anh. - Anh mong cô hạnh phúc và tôn trọng quyết định của cô, tình yêu là không có sự miễn cưỡng.

    Kéo hành lí đi trong sân bay nhìn dòng người qua lại sao mà thấy mình lạc lõng quá, cô rất yêu, rất yêu anh nên không thể nhìn anh khó xử được. Cô rất muốn khóc nhưng mà nước mắt không chảy được, nhìn lại nơi cô sống 22 năm mà bây giờ phải rời đi nơi này cũng không còn gì lưu luyến. Mẹ cô mất được 2 năm anh cũng đã có gia đình, người cha không nhận cô con gái này, nên cô giờ là một người không lo không nghĩ cô tự giễu cười.

    Mẹ cô biết cha cô đã có gia đình mà vẫn lao đầu vào yêu ông ấy, ngay cả gia đình ngoại từ mặt vẫn không quay đầu. Rồi cái gì đến cũng đến với một người như cha, mẹ cô chỉ là sự mới lạ thôi, rồi cũng sẽ bị bỏ qua như bao người khác.

    Khi sinh cô ra ông ta vứt một khoản tiền cho mẹ rồi không nhận hai mẹ con cô, từ nhỏ không biết tình yêu của cha mẹ là gì.

    Vì mẹ chỉ suốt ngày ảo tưởng trong tình yêu của bà, cô sống trong sự cô đơn và mặc cảm là con của kẻ phá hoại gia đình người khác.

    Sống với sự chờ đợi tình yêu của mình, mẹ cô cũng ra đi 2 năm trước, để lại căn hộ cô cho thuê bây giờ và một số tiền đủ để đi nước ngoài sinh sống rời xa nơi này.

    Cô biết số tiền này là của cha cô đưa cho mẹ để cắt đứt mọi vấn đề và mẹ thì không bao giờ dùng đến. Bà luôn không chấp nhận sự thật vì bà nghĩ nếu dùng tiền thì tình yêu của bà không còn, hai mẹ con cô luôn sống bằng tiền bà bán tranh để sống. Cô luôn cảm thấy có lẽ do mẹ cô làm họa sĩ nên bà mới có cuộc sống tình cảm như vậy, luôn theo cảm xúc và không để ý suy nghĩ người khác.

    Thế cho nên số tiền đấy bây giờ thật tiện nghi cô, tại sao lại không dùng nó khi đó là cha cô. Mẹ cô có lỗi nhưng ông ta cũng đâu có vô tội, người vô tội là cô kia mà.

    Ông ta sinh cô ra mà không nuôi cô và coi như không có trên đời, cô dùng nó để sống thì đâu có gì sai. Không thể vì sĩ diện mà đói chết được, mà cũng chẳng ai biết ơn cô vì không dùng tiền cả, đó là thứ cô nên được thế thôi.

    Đình Khiêm nhìn người đàn ông với bộ dạng tiều tụy trước mắt không nhận ra đây là một Đằng Phong thường ngày.

    - Cậu nói đi cô ấy đâu. - Đằng Phong hỏi với sự hy vọng.

    - Tôi không biết cô ấy đi đâu chúng tôi không liên lạc từ hôm đám cưới cậu. - Nhìn cậu ta thất vọng đi về phía cửa anh không nói lời nào, nếu cô đã muốn bỏ lại mọi thứ chọn ra đi thì anh không thể nào quấy rầy sự lựa chọn đó.

    Đến thành phố Peris hoa lệ này được hai năm, nhưng cô cảm thấy thật lâu, thật lâu. Đôi khi những lúc rãnh rỗi cô thấy mình cô đơn lạc lõng giữa thành phố này.

    Căn hộ đang sống cô thuê từ lúc mới qua, bạn cô Y Y nói cô là một người không bao giờ muốn thay đổi nên mới sống ở nơi nhỏ này trong khi bản thân không thiếu tiền.

    Nhưng cô không thấy vậy, nó nhỏ nhưng lại được cô trang hoàng sắp xếp theo sở thích của cô, nhìn căn phòng do một tay mình tạo nên rất hạnh phúc, nhỏ nhưng ấm áp. Cô không muốn sống trong ngôi nhà to lớn lại trống rỗng.

    Khi qua đây cô thấy mình đã mất đi nhiều thứ, nhưng cô thấy có nhiều thứ không thuộc về mình thì không nên cố gắng níu kéo.

    Lúc trước cô chọn học mỹ thuật tạo hình, vì bản thân cô được kế thừa tế bào nghệ thuật từ mẹ. Sau khi tới Paris cô nhận ra cuộc sống của mình đang nối tiếp giống như mẹ, nên cô bỏ hết mọi thứ và bắt đầu lại.

    Đến nơi sau khi sắp xếp xong nơi ở mới, cô đã đăng kí một lớp học nhiếp ảnh ngắn hạn trong trường đại học ở đây. Cũng vì thế cô và Y Y trở thành bạn thân, cô ấy là người hoạt bát còn cô yên lặng nên có lẽ hai người mới hợp nhau.

    Y Y thường nói cô như bà cô già giữa thành phố náo động này, còn trẻ mà không yêu đương không hẹn hò, không tụ tập tiệc tùng.

    Còn cô chỉ là thích sự yên tĩnh, không phải những người đàn ông quanh cô không tốt mà là họ không phải người cô muốn. Nhiều khi cô tự hỏi phải chăng cô còn yêu anh nên không thể mở lòng với ai khác. Rồi cô nhận ra rằng với cô anh chỉ là quá khứ, không phải không nhớ nhưng nỗi nhớ đó không còn làm cô đau nữa. Nó chỉ như một kỉ niệm đẹp và anh chỉ là người yêu cũ, anh có gia đình cô có cuộc sống mới và người cô yêu có thể là chưa xuất hiện.
     
  3. Nguyennguyen9250

    Bài viết:
    11
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô nỗ lực học tập, tiếp thu ngành mới, có chút tế bào nghệ thuật nên được giáo sư yêu thích và tạo điều kiện cho cô rất nhiều. Sau khi tham gia một vài cuộc thi thì đạt được kết quả khá tốt.

    Bây giờ bản thân cũng có sự nổi tiếng nhất định trong ngành, cuộc sống ổn định cô rất hài lòng với hiện trạng lúc này.

    Hôm nay cô có một buổi chụp hình với tạp chí, vừa xong việc thì Y Y gọi cô ra gặp mặt.

    - Nè cậu, hẹn mình ra đây có việc gì thế. Không phải cậu bận rộn với bộ sưu tập mới sao. Cô ngồi xuống ghế đối diện Y Y trong quán cà phê và nói.

    - Mình nhớ cậu nên muốn gặp không được sao. - Y Y nghịch ngợm nháy mắt trả lời.

    - Không! Không! Ai chứ con người của cậu chỉ lúc cần mới nhớ đến Bảo Lâm này thôi, còn lúc khác thì cậu lại giành cho những con ma-nơ-canh và những cuộc hẹn hò của cậu rồi. Nào nói đi có chuyện gì? - Cô nhún vai bảo.

    - Hi hi! Cha mẹ sinh mình nhưng người hiểu mình chỉ có cậu thôi đấy. Hôm nay gọi cậu ra là rủ cậu đi chia tay cùng mình, mình chuẩn bị về nước giúp ba mẹ mình rồi.

    - Sao lại đột ngột như vậy. - Cô rất ngạc nhiên và chưa chuẩn bị tinh thần, cô bạn lúc nào cũng muốn vui chơi tự do sao lại chủ động về công ty gia đình làm việc chứ.

    - Mình cũng không muốn, nhưng gần đây sức khỏe ba mình không được tốt lắm. Dù sao mình học thiết kế mục đích là phụ giúp ba mẹ mà, chẳng qua bây giờ sớm hơn thời gian mà mình tính thôi. - Cũng muốn ở lại với cô bạn lắm nhưng gia đình cần cô nên phải chấp nhận thôi.

    - Không ngờ cậu về sớm vậy, thế hôm nay cậu muốn làm gì nào. - Cuộc vui nào cũng phải chia tay mà, phải vui vì cậu ấy sắp đoàn tụ với gia đình.

    Chưa kịp buồn xong thì Bảo Lâm nghe Y Y la lên:

    - Chúng mình đi uống đi, không say không về.

    Nhìn vẻ mặt không tim không phổi của cô ấy cũng chịu luôn, cô nói vói giọng khó chịu:

    - Có lẽ không phải do cậu buồn mà do cậu muốn uống đúng không?

    - Không đâu mình buồn thật mà, cậu hãy nhìn vẽ mặt chân thành của mình mà xem. Lest go! - Ôi! Càng ngày cậu ấy càng hiểu mình, Y Y buồn rầu nghĩ.

    Nhìn vẽ mặt làm trò của Y Y cô cũng chịu thua, thật là hết cách.

    - Mình không uống nổi nữa rồi. - Cô cảm giác mọi thứ xung quanh đang quay cuồng, giống như hôm nay mình đã uống hết phần rượu cho cả cuộc đời.

    - Nè cậu nghe điện thoại đi nó kêu nãy giờ đấy. - Bảo Lâm bỉu môi nói, rồi lấy chân đá Y Y. Nó kêu làm cô đau đầu quá.

    - Alo, ok.

    Khi nghe điện thoại xong Y Y nhìn cô chắp hai tay lại nói:

    - Bảo Lâm yêu dấu à! Cậu cũng biết mình sắp về nước luôn rồi. Bây giờ Adam muốn mình gặp anh ấy, cậu cũng biết bọn mình sắp xa nhau đấy.

    Nhìn dáng vẻ cậu ta cũng biết muốn bỏ rơi người bạn này đi gặp Adam rồi.

    - Thôi cậu đi nhanh đi, nhìn mặt cậu là hết muốn gặp rồi. Mình sẽ tự gọi xe về.

    - Mình yêu câu nhất đấy. - Y Y nhào tới ôm Bảo Lâm. Cô không kịp phản ứng thị cậu ta chạy mất tiêu rồi, đúng là hại bạn mà.

    Bảo Lâm cảm thấy mình sắp trụ hết được rồi, mình nên đi về thôi. Lúc cô loạng choạng ra tới cửa quán rượu. Giờ cô chỉ muốn ói thôi, cảm giác mình không còn là mình nữa rồi.

    Hình như cô va vào một ai đó, rồi sau không còn nhớ gì nữa. Đúng là uống rượu hại thân mà, đó là suy nghĩ cuối cùng của Bảo Lâm.

    Thế Anh vừa chào khách hàng xong thì bị vật gì va vào sau lưng mình, khi quay lại thì thấy một cô gái ngã vào lòng mình. Anh nhận ra cô, người có nụ cười rất đẹp với khuôn mặt Châu Á ở trong quán rượu.

    Lần gặp khách hàng này anh rất mệt mõi, vì ông ta chỉ muốn đi uống mà không bàn chuyện công việc. Xui là anh không mang theo trợ lí, giờ anh chỉ muốn về khách sạn nghĩ thôi. Nhưng cô gái này lại say kêu thế nào cũng không tỉnh, vừa rồi còn ói lên người anh làm anh rất khó chịu.

    - Thật xui xẻo! - Thế Anh nói một cách bực bội vì anh có thói ở sạch, không biết cô ở đâu nên Thế Anh phải mang cô về khách sạn. Nể tình cùng là người Châu Á không thôi anh đã vất cô lại.

    Vào phòng khách sạn anh nhanh chóng để cô trên ghế bản thân thì đi tắm, anh không thể chịu đựng được thứ khủng khiếp này.

    Anh thật kinh ngạc khi thấy cảnh mình đi ra từ phòng tắm. Cô đang cố gắng thoát bộ váy trên người, anh đi lại gần.

    - Cô muốn làm gì vậy?

    Cô nhìn anh với ánh mắt mơ hồ nói:

    - Ồ! Anh là ai, anh thật đẹp trai đấy. Giấc mơ này thật tốt. Hi! Hi!

    Vừa nói xong cô lao vào ôm anh, bản thân là một người đàn ông khi thấy người phụ nữ mình có cảm tình trong tình cảnh này mà không phản ứng thì có lẽ anh nên xem lại mình.

    - Này! Đây là do cô chủ động đấy, qua hôm nay cô đừng hối hận là được.

    Những tia sáng của buổi sáng mai lan qua tấm màn cửa, chiếu vào tấm card trên tay anh. Anh nhìn nó và cười vui vẻ anh nghĩ: "Kai nhà nhiếp ảnh tự do, em không thoát được rồi".

    Nhìn cô gái nhỏ nhắn nằm bên cạnh mình anh đứng dậy đi vào phòng tắm. Trước giờ Thế Anh không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng hôm qua khi thấy cô lần đầu tiên anh rất có cảm tình. Cảm giác đầu tiên là anh muốn được che chở cho cô, trong nụ cười tươi đó là sự yếu đuối.

    - Xong! Mình xong thật rồi. Phải làm sao đây không ngờ điều này lại xãy ra với mình, mình phải rời khỏi đây ngay thôi.

    Bảo Lâm mở mắt ra rồi nói, sự bình tĩnh thường ngày không còn nữa. Thực ra cô đã thức dậy một lúc lâu rồi và cũng kìm nén sự xúc động chạy trốn khi anh ta còn bên cạnh. Bảo Lâm nhanh chóng tìm quần áo mặc vào, bỏ mọi thứ vào túi tiền chuẩn bị bỏ chạy ra khỏi phòng. Cô sợ anh xuất hiện, lúc nãy cô đã nhớ mọi việc tối qua khi mình là người lao vào anh, thật khủng khiếp từ giờ cô không bao giờ uống rượu nữa. Đúng là hại thân mà, đều do tên Y Y đáng ghét kia.

    - Em định lợi dụng xong rồi bỏ đi, không chịu trách nhiệm với anh sao? - Thế Anh bước ra khỏi phòng tắm, trong tay đang cầm tấm card của cô nói:

    - Nhiếp ảnh gia Kai.

    Rồi thế là hết, Bảo Lâm thả tay nắm cửa ra và quay lại với vẻ mặt khó coi. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của anh thì cô hơi nhút nhát rồi.

    - Anh muốn gì, tôi mới là người chịu thiệt anh có mất mát gì đâu.

    - Em không bị gì đấy chứ, chính em là người chủ động đấy nhé.

    Khi anh nói vậy cô càng chột dạ, cúi đầu xuống không dám nhìn anh. Trong đầu cô giờ rất loạn, mà cô không chịu thừa nhận là xong xem anh có thể làm gì được cô. Bản thân Bảo Lâm cũng rất khó chịu khi chuyện này xảy ra.

    - Được rồi, em ngồi xuống đi chúng ta sẽ cùng bàn về vấn đề này.

    Nhìn anh ta như vậy cảm xúc cô trùng xuống, vội vàng đi lại ghế ngồi. Chuyện này anh đâu có tổn thất gì, nói thế nào người chịu thiệt cũng là cô mà thật là không hiểu được. Không phải bình thường đều là vất một số tiền và kêu cút đi sao, quá trái ngược với những gì cô biết.

    - Này em có phải xem tiểu thuyết hơi nhiều rồi không?

    Nghe giọng nói trêu tức của anh cô mới nhận ra mình đem lời nói trong lòng nói ra, cô cảm thấy xấu hổ không ngẩng đầu lên được. Sao hôm nay cô ngốc vậy không biết, giờ phải làm sao đây.

    Thấy cô với ánh mắt loạn chuyển anh cũng biết cô đang nghĩ gì, anh cũng không để cô chạy thoát được. Thế Anh nhìn cô và cười nói:

    - Chào em, anh tên là Thế Anh. Có lẽ từ bây giờ em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.

    Bảo Lâm khó chịu nhìn anh giống như anh nói điều không tưởng vậy. Lúc này anh ta đâu có chịu thiệt, cô khó chịu lên tiếng:

    - Anh này!

    - Thế Anh, tên anh.

    - Được! Thế Anh, chúng ta coi chuyện này như một sai lầm được không, coi như hai ta chưa gặp nhau. - Cô nói với giọng thương lượng.

    Dáng vẻ của cô như không muốn mọi thứ liên quan đến anh làm anh rất khó chịu.

    - Em có đảm bảo đây là sai lầm không, có thể trong bụng em hiện nay đang có con chúng ta rồi đấy.

    Cô kinh ngạc nhìn anh, khuôn mặt bỗng trở nên trắng xanh. Nghe anh nói vậy cô rất lo sợ, chưa bao giờ cô nghỉ mình có con lúc này và nhất là trường hợp trớ trêu như vậy, cô phải làm sao nếu dó là sự thật. Bảo Lâm hỏi anh với giọng không xác định:

    - Không thể nào trùng hợp vậy được, đúng không?

    - Ai biết đâu được, chẳng lẽ em để con mình sinh ra không có cha sao? - Nhìn cô sợ hãi anh cũng đau lòng, nhưng chỉ làm vậy cô mới chịu ở lại bên anh.

    Cha sao? Cô chưa bao giờ muốn sinh con ra mà để nó thiếu thốn tình cảm của cha. Cô không muốn con cô giống mình lúc xưa, sống cuộc sống không nhận được đầy đủ tình yêu thương của cha mẹ. Bảo Lâm nhìn anh nói:

    - Tôi chưa bao giờ nghỉ mình sẽ có con lúc này.

    Thấy cô như vậy anh khá tội lỗi, nhưng bao nhiêu năm anh mới có cảm tình với một người phụ nữ. Anh không muốn mất cô, anh trả lời cô với giọng dứt khoát:

    - Vậy bây giờ em nghỉ đến là được, khi có con chúng ta sẽ kết hôn. Tôi không muốn con mình không cha, hay là em không muốn nó?

    - Không! Tôi không bao giờ làm điều đó.

    Cô làm sao có khả năng giết hại con mình. Bảo Lâm cười khổ, bỗng dưng biết tin mình sắp làm mẹ và khả năng sẽ lấy chồng. Hơn nữa, đây là điều cô chưa bao giờ nghĩ đến từ lúc sang Paris đến nay. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, sau đó cô nói:

    - Chúng ta nói điều này hơi sớm, đến lúc đó bàn lại sau. Giờ tôi muốn đi về.

    Thế Anh nhìn sắc mặt mệt mỏi của cô thì thấy đau lòng, nên không ngăn cản mà chủ động nói:

    - Được, vậy để anh đưa em về.

    Đến lúc này rồi thì cô cũng không từ chối làm gì, hai người cùng ra khách sạn.
     
  4. Nguyennguyen9250

    Bài viết:
    11
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bảo Lâm không biết rằng chỉ sau một ngày mọi thông tin về cô Thế Anh đã nắm trong tay. Nhưng khi đã biết mọi thứ về cô anh càng muốn bên cạnh cô, bảo vệ cô và hai người sẽ có một gia đình đúng nghĩa.

    Thế Anh chưa bao giờ nghĩ một cô gái nhỏ bé như vậy lại phải chịu nhiều tổn thương đến thế. Khi anh tìm hiểu về cô anh mới nhận ra lấy đứa bé để bàn điều kiện với Bảo Lâm là một sự tổn thương to lớn. Nhưng anh không hối hận, anh sẽ cho cô thứ mà trước nay cô muốn đó là một gia đình.

    - Hãy kéo dài chuyến đi này thêm một thời gian, khi nào về tôi sẽ thông báo. – Anh nói với trợ lí của mình. Sau khi biết thêm thông tin về cô anh quyết đinh ở lại, anh muốn lại gần cô. Anh sợ giờ mình mà đi có lẽ cô cũng quên anh luôn.

    - Vâng! Tôi đã biết. – Liam gật đầu trả lời. Anh ta rất ngạc nhiên với quyết định của sếp mình, vẫn không thắc mắc tại sao, một trợ lí chuyên nghiệp chỉ cần làm theo lệnh là được. Nhưng lòng hiếu kì lại nổi lên, không ai trong công ty biết vị trợ lí nghiêm túc hằng ngày thực ra rất muốn bà tám cùng mọi người trong công ty. Mỗi tội do đặc thù công việc nên phải kiềm chế mình.

    Liam không biết được lí do sếp mình thay đổi ý định, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng đó anh cũng im miệng là hơn. Từ khi về nước và làm trợ lí cho Thế Anh hơn ba năm Liam hiểu tính cách nói một không hai của anh, Liam không muốn sự tò mò của mình làm anh giống kết cục của những người bị đuổi việc trước kia. Ai! Làm cấp dưới của Thế Anh thật là không có niềm vui thú nào mà, được cái lương cao nên anh chấp nhận vậy.

    Thế Anh không biết có một lát mà trong đầu trợ lí của mình hoạt động nhiều như vậy. Anh đang nghĩ khi nào thì nên liên lạc với Bảo Lâm, anh sợ mình gấp gáp quá cô sẽ sợ.

    Hiện tại Bảo lâm cũng rất bối rối với những chuyện xảy ra, cô không thể chú tâm vào công việc nên quyết định nghĩ ngơi một thời gian và không nhận công việc.

    Một tháng nay hầu như ngày nào anh ta cũng đến tìm cô, Bảo Lâm vẫn né tránh anh. Cô khó khăn khi tiếp nhận điều này, thêm nữa tháng này chưa đến làm cô lo sợ. Không lẽ cô may mắn đến vậy, một lần là trúng thưởng.

    Hôm nay Bảo Lâm quyết định thử xem, cứ lo sợ kiểu này cô không biết mình có thoải mái được không, nên quyết định luôn.

    Thẫn thờ đi ra khỏi nhà vệ sinh, Bảo Lâm không biết tâm trạng lúc này của mình lúc này như thế nào. Hạnh phúc hay phức tạp đan xen, cô không biết mình nên có quyết định ra sao. Có nên nói với anh không? Con cô không thể không cha. Muốn giữ con lại thì phải cho nó một gia đình, không thể nào nuôi con một mình, mà lúc này đây cô lại không muốn có người đàn ông nào chen vào cuộc sống vốn yên tĩnh của mình.

    Bảo Lâm ngây ra nhìn số của Thế Anh trên điện thoại, không biết khi anh nghe tin này sẽ phản ứng ra sao. Lúc trước anh nói hai người sẽ kết hôn khi có con, nhưng khi việc này xảy ra thì anh có muốn kết hôn với cô không, hay những gì anh nói trước đó là cho có thôi. Bảo Lâm rất lo lắng, cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Sau khi mở mắt ra thì ngón tay dứt khoát bấm vào màn hình điện thoại.

    - Alo! Anh nghe đây. - Giọng nói khàn khàn của anh qua điện thoại làm lòng cô run lên.

    Bảo Lâm nắm chặt điện thoại trong tay, cô không biết mở miệng như thế nào. Hai bên đều im lặng, đến khi cô không chịu được sự im lặng và nói:

    - Em mang thai rồi! Chúc mừng anh sắp làm cha.

    Đầu dây bên kia anh cười thật tươi, làm trợ lí run sợ. Lần đầu sếp mình cười mà làm người ta sợ, giống như con mồi đã bị mắc bẫy.

    - Em chờ anh, anh sẽ đến liền.

    Không đầy hai mươi phút anh đã xuất hiện trước mặt cô, hai người trầm mặc nhìn nhau. Thấy anh không muốn nói chuyện Bảo Lâm đành lấy hết cam đảm nói ra câu nói quyết định tương lai mình.

    - Chúng ta kết hôn đi!

    - Em đồng ý lấy anh chứ? - Anh lên tiếng cùng lúc với cô.

    Bảo Lâm sửng sốt nhìn anh, nhưng lập tức nói:

    - Em đồng ý!

    Cô nghĩ dù sao cũng quyết định kết hôn với anh thì cũng dứt khoát đồng ý, không có gì phải làm kiêu.

    Thế Anh thấy cô đổng ý nhanh chóng cũng rất vui mừng, điều đó có nghĩa là cô không kháng cự anh. Anh vui vẻ nói:

    - Vậy em muốn chúng ta kết hôn như thế nào? Chúng ta sẽ về Việt Nam tổ chức hôn lễ?

    Không một cô gái nào không thích có một hôn lễ trong mơ, nhưng trường hợp của hai người họ không giống nhau. Bảo Lâm không muốn hai người chưa có tình cảm lại cùng nhau tiến vào lễ đường. Cô suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu lên tiếng nói:

    - Không! Nếu anh không phản đối thì chúng ta có thể đăng kí kết hôn trước, khi nào cả hai ta đều cảm thấy thích hợp thì tổ chức hôn lễ.

    Thế anh nhìn bộ dạng quật cường đó của cô thì có gì mà anh không hiểu. Anh biết cô có cảm giác không an toàn, anh đã lợi dụng điểm yếu của cô để hai người kết hôn. Với anh thì việc tổ chức hôn lễ hay không thì không quang trọng, anh chỉ muốn cô có một hôn lễ đáng nhớ thôi, nếu cô chưa muốn thì anh có thể chờ.

    - Em muốn như thế nào thì anh cũng đồng ý, hiện giờ bố mẹ anh đang định cư nước ngoài một thời gian nên cũng chưa gấp gáp tổ chức hôn lễ. Khi nào em muốn thì chúng ta sẽ tổ chức.

    - Cám ơn anh!

    Bảo lâm không nghỉ anh đồng ý, cô rất cảm kích. Quyết định đăng kí kết hôn là cô đã cố gắng làm vì đứa bé trong bụng, nhưng khi thấy anh dễ dàng đồng ý như vậy làm cho cô có một chút tin tưởng vào tương lai của cả hai. Anh có vẽ là người chịu lắng nghe, không độc đoán quyết định mọi việc theo ý mình.

    Thế Anh thấy cô bỗng dưng đứng dậy đi vào bên trong thì vội vàng đứng dậy theo và hỏi:

    - Sao vậy em? Em muốn làm gì để anh giúp?

    - Không! Em thấy đói bụng nên muốn kiếm gì ăn thôi. Anh có muốn ăn gì không?

    Cô thấy đói bụng nên tính vào bếp làm gì ăn, không nghĩ anh lo lắng như vậy. Dạo gần đây chắc do mang thai nên co rất hay đói bụng, khi đó mà không đươc ăn thì tâm tình bỗng trở nên khó chịu vô cùng.

    - Em muốn ăn gì để anh làm cho? - Thế Anh muốn thể hiện trước mặt cô nên vội vàng nói.

    Cô ngạc nhiên nhìn anh như đang hỏi: Anh có biết làm không? Nhìn bộ dáng của anh không giống một người biết vào bếp chút nào.

    Thế Anh nhìn biểu hiện của cô như vậy cũng hơi xấu hổ, trước giờ thực ra anh chưa bao giờ vào bếp. Sợ rằng mọi vật dụng trong bếp anh còn không biết hết nữa là.

    Bảo Lâm lúc này còn gì không hiểu, cô nhận mệnh đi tiếp vào phòng bếp nấu ăn thôi. Cô đói lắm rồi.

    Thấy cô lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra muốn rửa thì anh nhanh chóng lại gần và nói:

    - Để anh. Có thể anh không biết nấu ăn nhưng rửa rau thì anh biết.

    Thức ăn trong tay bị cướp đi nên Bảo Lâm chuẩn bị thứ khác để làm cơm chiên dương châu, bụng càng ngày càng đói nên làm món này cho nhanh gọn.

    Lấy nguyên liệu anh rửa sạch cắt nhỏ mọi thứ, cô lấy cơm thừa còn hôm trước ra. Cô bắt đầu nấu một cách thuần thục.

    Anh nhìn dáng vẻ bận rộn của cô anh cảm thấy đây là sự lựa chọn đúng đắn của anh. Mùi thơm bay ra từ trong bếp khiến anh thấy đói, dù trước đấy anh không cảm thấy muốn ăn.

    Hai phần cơm đặt trên bàn, anh và cô ngồi đối diện nhau. Cô cũng không quan tâm gì là ngại ngùng cầm thìa ăn cơm chiên luôn, sau khi ăn đươc một ít cảm giác đói khát không còn nữa thì cô mới nhìn anh hỏi:

    - Anh ăn thử đi, xem có hơp khẩu vị không.

    - Anh thấy rất ngon.

    Thế Anh nhìn cô cười và nói, xong cúi đầu ăn cơm.

    Bảo Lâm cảm thấy vui vẻ, khi có người thích món ăn cô nấu.

    Hai người ăn xong cùng dọn dẹp mọi thứ và quay trở lại phòng khách. Lúc này Thế Anh lên tiếng:

    - Vậy em định lúc nào cùng anh về Việt Nam.

    Cô chưa kịp trả lời thì chuông cửa vang lên. Bảo lâm muốn đứng lên mở cửa nhưng anh nhanh chân hơn và bảo cô:

    - Để anh, em cứ ngồi đấy.

    Người đến không ai khác là Y Y. Nhìn vẻ mặt của cậu ấy là biết cậu ta đang tò mò Thế Anh là ai? Sao lại ở nhà cô? Nhưng nhìn vẻ tò mò lại không hỏi được của cậu ấy rất thú vị nên cô chỉ cười mà không giới thiệu hai người. Quả nhiên chỉ im lặng một lúc là cậu ấy không chịu được lại líu ríu nói:

    - Bảo Lâm ngày mai mình sẽ về rồi, cậu có định đi tiễn mình không đấy? Từ giờ không biết lúc nào chúng ta mới được gặp nhau.

    Cô mỉm cười và nói ra câu mà không biết làm Thế Anh và Y Y rất giật mình.

    - Mình sẽ không đi tiễn cậu đâu.

    Vừa hết lời thì Y Y đã nhảy cẩng lên ồn ào:

    - Sao lại không đi chứ. Hai ta không biết xa nhau bao lâu mà cậu không thèm đi tiễn mình à?

    - Cậu có để mình nói hết lời được không? Mình không đi là bởi vì mình cũng sắp về Việt Nam luôn rồi, hai đứa mình sẽ thường xuyên được gặp nhau. Thế nào cậu vui không?

    Cô cũng chịu thua tính cách nhanh nhảu của cô bạn.

    Thế Anh không ngờ cô quyết định về luôn cùng anh, Y Y thì giật mình vì từ khi hai người quen biết Bảo Lâm chưa bao giờ nói về việc sẽ về Việt Nam. Thế nên cô nhanh chóng hỏi:

    - Vậy khi nào cậu về? Tại sao lại về đột ngột như vậy?

    - Được rồi, cậu vào phòng đi mình sẽ nói rõ. - Trấn an xong cô bạn cô quay sang nói với Thế Anh:

    - Anh ngồi đợi em một lát. Lát nữa chúng ta lại bàn tiếp mọi việc. - Thấy anh gật đầu cô mới kéo Y Y vào phòng và đóng cửa lại.
     
  5. Nguyennguyen9250

    Bài viết:
    11
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàn cảnh của Bảo Lâm thì Y Y cũng có biết, khi hai người chơi thân với nhau cô cũng được Bảo Lâm Kể lại. Y Y rất thích tính cách của bạn mình, cô biết nên thấy rất lạ vì ở Việt Nam thì bạn mình cũng không còn người thân nào. Đó là theo cách nói của Bảo Lâm, vậy mà giờ cô ấy lại về làm cô khó hiểu.

    Nét mặt nghĩ gì là hiện lên mặt của Y Y làm Bảo Lâm buồn cười hết sức. Cô kéo Y Y lại giường, khi cả hai ngồi xuống thì cô mới nói:

    - Mình mang thai rồi!

    - Cái gì? Ai? Tên nào? Cậu có người yêu sao mình không biết, có phải cậu bị lừa không?

    Y Y hét lên, đứng dậy xoay quanh trong phòng, nhìn bộ dạng lo lắng của cậu ấy cô thấy hạnh phúc. Ít ra Bảo Lâm cô cũng có người thật lòng lo lắng cho cô.

    - Không phải! Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi. Người ngoài phòng là cha của đứa bé.

    Cô vừa hết lời thì Y Y muốn lao ra khỏi phòng, giống như muốn giết người vậy. Cô nhanh tay kéo cậu ấy lại và nói:

    - Được rồi, cậu bình tĩnh đi. Hai đứa bọn mình đã quyết định kết hôn, nên mình mới nói là phải về Việt Nam đấy.

    Lúc này Y Y nghe vậy mới thôi làm ầm lên, sau đó mới lên tiếng:

    - Tính anh ta có lương tâm.

    Một hồi nói chuyện thì Y Y mới thôi hậm hực va ra về, khi về còn không quên cho Thế Anh ánh mắt cảnh cáo. Bảo Lâm thật hết cách với cô bạn, đưa xong cô ấy Bảo Lâm mới nhìn anh nói với giọng áy náy:

    - Anh đừng để ý thái độ của bạn em, do cô ấy lo cho em nên mới vậy.

    Thế Anh mỉm cười và nói:

    - Anh rất vui vì em có người bạn như vây, chứng tỏ cô ấy rất quan tâm đến em.

    - Cậu ấy bây giờ là người bạn mà em rất quý trọng, cám ơn vì anh đã hiểu. – cô vui khi anh có thể chấp nhận những người quan trọng quanh cô, sau này hai người sẽ sống chung, nên việc hiểu và thông cảm cho nhau rất quan trọng.

    - Em không cần khách sáo như vậy, sau này người thân của anh cũng là của em mà. – Anh nhìn cô nói một cách dịu dàng.

    Bảo Lâm thấy anh như vậy thì đỏ mặt, cô thì thào nói:

    - Người thân sao?

    Đã bao lâu cô không nghe được từ này, không ngờ hai người xa lạ như họ bỗng gắn lại với nhau. Có thể đây cũng là điều may mắn với cô, sự quan tâm của anh làm cô dũng cảm và tin rằng cuộc sống sau này của cô sẽ hạnh phúc. Bảo lâm nghĩ vậy nên nhìn anh nói:

    - Đợi một thời gian nữa em sắp sếp mọi việc bên này xong em sẽ về nước. May mắn trong khoản thời gian này em không nhận công việc nào nên cũng nhanh thôi.

    - Em cần thời gian bao lâu, anh sẽ ở lại giúp em rồi chúng ta sẽ cùng về.

    Thế Anh vui vẻ nói, anh không ngờ cô quyết định về luôn mà không kéo dài. Vì thế anh phải nhanh chân muốn giúp cô để hai người lên đường nhanh hơn.

    - Không cần đâu, em tự lo được. Anh còn công việc của mình mà, giờ em chỉ cần dọn nhà, tạm biệt giáo sư và một số bạn của em thôi.

    Bảo Anh nghĩ mình cũng không có gì, nhà này cô thuê nên chỉ cần trả nhà, vật dụng nào không cần thiết cô quyên tặng ra ngoài là được. Cô không muốn làm phiền anh, nhìn dáng vẻ của anh chắc anh rất bận rộn.

    - Không quan trọng, bây giờ em cứ nghĩ ngơi đi. Anh về giải quyết một số việc, qua ngày mai anh đến giúp em, em hiện đang mang thai mà nên không được làm gì quá sức đâu.

    Anh nói với vẻ mặt không đồng ý, trong công ty việc nào cũng đến tay anh thì số tiền mà anh bỏ ra để thuê những nhân viên đó thì quá lãng phí rồi. Lúc này giá trị của họ đến lúc thể hiện rồi. Nhân viên trong công ty của Thế Anh hiện không biết mình sắp bị sếp áp bức rồi, nếu biết họ cũng chỉ dám than trời thôi.

    Cô chỉ có thể gật đầu đồng ý, anh chỉ muốn tốt cho cô thôi nên cô cũng không phản đối. Nhìn anh ra khỏi cửa và rời đi thì cô mới nghỉ ngơi, ngày hôm nay cô cũng khá mệt.

    Bảo Lâm không biết nên làm gì bậy giờ? Cô nhìn anh bận trước bận sau còn mình chỉ ngồi nhìn cũng thấy kì lạ. Anh không cho cô làm gì, chỉ để cô dọn dẹp quần áo cá nhân thôi, mọi thứ còn lại anh đều làm hết. Cô không biết có nên thấy may mắn vì bình thường mình là người sống sạch sẽ và ngăn nắp không, chứ để anh giúp mà căn nhà lộn xộn thì không biết mặt để ở đâu.

    Kỳ thật đồ cô đem đi cũng không nhiều, bây giờ chỉ gom lại những thứ đem tặng để người ta đến lấy thôi, đang suy nghĩ lung tung mà bản thân Bảo Lâm mơ màng ngủ luôn trên ghế sô pha lúc nào không hay.

    Lúc dọn dẹp xong mọi thứ anh quay lại thấy cô đang ngủ anh lại gần ngồi bên cạnh nhìn cô. Ánh nắng mặt trời chiếu vào gương mặt cô, nhìn cô lúc này anh thấy ấm áp. Anh nghĩ người phụ nữ này là của mình cảm giác thật tốt, thật hạnh phúc. Không ngờ trong một thời gian ngắn mà anh có tình cảm với cô nhiều đến vậy, hai người có thể bên cạnh nhau cả đời thì tốt biết bao.

    Ngủ được một lúc lâu Bảo Lâm mới tỉnh dậy, cô nhìn quanh thì thấy anh đang ở trong bếp. Hóa ra lúc cô ngủ anh đã gọi thức ăn bên ngoài, giờ anh đang dọn ra phòng ăn. Thấy cô đi đến anh cười bảo:

    - Em dậy rồi sao? Vậy lại đây ngồi ăn đi, anh không biết những thứ này em có thích ăn không. Nhưng anh có hỏi và gọi những món tốt cho người đang mang thai.

    Nhìn những móm ăn trên bàn làm cô giật mình, không ngờ anh gọi toàn món Việt Nam. Bên này muốn ăn món Việt Nam không dễ dàng, anh làm cô rất cảm động.

    - Sao anh gọi được những món này, ở bên này gọi món Việt Nam rất khó đó. Toàn những thứ em đang thèm, cám ơn anh.

    - Không có gì, anh nghĩ em ở bên này lâu vây chắc thèm hương vị quê nhà nên mới chuẩn bị. Em đã thích thì ăn nhiều vào.

    Thế Anh mới biết mình chuẩn bị đúng rồi, không uổng công anh lên google tra khẩu vị của người mang thai. Cô ở đây lâu nên khó đươc ăn món Việt Nam nên anh đã kêu trợ lí đi mua mang đến. Nhưng anh cũng không ngốc nói với cô rằng những thứ này anh chỉ cần mở miệng thôi, không tốn sức gì. Thấy cô ăn ngon lành anh rất vừa lòng với hiệu xuất làm việc của trợ lí, có lẽ nên tăng lương cho cậu ta. Liam mà biết sếp mình đang suy nghĩ tăng thêm lương cho mình chắc vui mừng phát khóc, anh phải chạy vài quán ăn Việt Nam mới mua được những món này.

    Lúc này Bảo Lâm và Thế Anh đang chuẩn bị lên máy bay để về Việt Nam, đi bên cạnh hai người là Liam. Giờ anh ta mới biết rõ tại sao thời gian này sếp mình lại khác lạ như vậy, lúc anh ta giúp Thế Anh làm việc thì chưa gặp Bảo Lâm lần nào. Vậy những cô gái mơ mộng trong công ty chắc thất vọng lắm, sếp đã có vợ. Các cô không còn nhòm ngó người đàn ông độc thân giàu có như Thế Anh nữa rồi, sắp có việc vui để nhìn rồi, anh thật mong đợi khi thấy vẻ mặt các cô ấy.

    Bảo Lâm thấy trợ lí bên cạnh anh cứ nhìn cô với ánh mắt lấp lánh, cô cứ cảm giác là lạ. Còn Thế Anh thì càng không cần phải nói, anh chỉ cần nhìn thái độ của Liam là biết anh ta nghĩ gì rồi. Cấp dưới của mình có sở thích như thế nào sao anh không biết được chứ, chỉ là cậu ta không có ác ý gì cũng không ảnh hưởng công việc nên anh cũng không quan tâm. Ai cũng có sở thích riêng anh tôn trọng điều đó, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác là được.

    Thế Anh nhìn sang Bảo Lâm đang ngồi bên cạnh và hòi cô một cách quan tâm:

    - Em thấy ổn chứ? Có gì không khỏe thì cứ nói với anh.

    - Anh yên tâm, bác sĩ đã nói không sao mà.

    Cô cười và nói với anh. Mấy ngày trước khi đi về anh đã đem cô đi kiểm tra sức khỏe, để đảm bảo an toàn khi đi trên máy bay. Bác sĩ đã chắc chắn sức khỏe cô không vấn đề gì, nhưng mà anh cứ hỏi đi hỏi lại thêm một đống thứ thắc mắc làm cô nghĩ lại vẫn buồn cười.

    Hơn mười mấy giờ bay làm cô rất uể oải, giờ cô rất muốn nghỉ ngơi.

    Thấy bộ dáng mệt mỏi của cô nên anh an ủi:

    - Em đợi lát nữa, chúng ta lấy hành lí xong thì sẽ về nhà ngay thôi.

    - Vâng! Em không sao, chỉ là hơi mệt một chút thôi. – Bảo Lâm trả lời anh.

    Đi theo dòng người ra khỏi sân bay, trong lúc chờ đợi Liam đi lấy xe đến. Bảo Lâm nhịn không được suy nghĩ về mấy năm trước, lúc cô ra đi khỏi nơi này. Tâm trạng lúc đó của cô sao nhỉ? Là cảm giác sự chạy trốn, bỏ lại quá khứ hay là sợ hãi không muốn đối mặt với hiện thực. Cô cũng không nhớ nữa, cô chỉ biết cảm xúc lúc này đây. Đó là sự hy vọng tràn đầy vào tương lai, Bảo Lâm nhìn qua người đàn ông đứng bên cạnh mình. Cô mỉm cười, có lẽ chính người đàn ông này sẽ đem hạnh phúc đến cho cô.

    Khung cảnh ngoài xe làm cô thấy mới lạ, không ngờ chỉ vài năm mà nơi này thay đổi nhiều đến vậy. Bảo Lâm nhịn không được bật thốt lên:

    - Thành phố thay đổi nhanh quá!

    Thế Anh nắm lấy tay cô nói:

    - Ai rồi cũng thay đổi mà em, nơi này cũng thế thôi. Nó sẽ thay đổi từng ngày, em muốn thì sau này anh sẽ đưa em đi dạo.

    Bảo Lâm lúc này không rút tay ra, hai người đã muốn kết hôn thì những điều này rất bình thường. Cô sẽ phải làm quen với anh, họ không thể sống với nhau như người xa lạ được.

    Cô như vậy làm Thế Anh rất vui, cô đã dần mở lòng mình ra với anh. Anh tin rằng thời gian sẽ cho cô thấy tình cảm anh dành cho cô là thật lòng, không phải do trách nhiệm với đứa bé hay một điều gì khác.

    Xe lúc này chạy dần chậm lại và dừng trước một căn biệt thự màu trắng, cô biết anh có tiền nhưng không nghĩ anh sống ở nơi rộng như thế này.

    Thế Anh thấy cô đứng im không theo anh vào nhà thì lên tiếng:

    - Vào nhà thôi em, đây là nhà anh và sau này cũng là nhà của em.
     
  6. Nguyennguyen9250

    Bài viết:
    11
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi theo chân anh vào nhà, bước vào cổng là một sân vườn được trồng đầy hoa. Lối đi được lót đá vào tận cửa nhà, Bảo Lâm vừa đi vừa nghe anh giới thiệu về cuộc sống ở đây.

    - Hiện nay căn nhà này chỉ có mình anh ở thôi, trước kia có ba mẹ nhưng giờ họ không có ở đây. Em cũng biết rồi đấy, bình thường hàng ngày sẽ có người tới dọn dẹp nhà cửa và làm vườn. Nhưng bây giờ có em nữa nên em có muốn anh để lại một người sống trong này chăm sóc em không?

    Bảo Lâm thấy anh hỏi thăm ý kiến mình thì trả lời:

    - Không cần đâu anh. Cứ như bình thường là được, hiện nay em không ăn đươc món ăn của người khác nấu nên em sẽ tự lo.

    Thế Anh thấy cô nói vậy cũng không nói gì thêm, anh biết giờ cô đang nghén nên không ăn gì khác ngoài mấy món cô tự làm. Bình thường anh sẽ sắp sếp công việc bên cô nhiều hơn.

    Khi vào nhà anh thấy Liam và tài xế đã đem hành lí lên lầu xong hết thì anh mới nói với Liam:

    - Cậu về nghĩ đi ngày mai đến công ty tôi muốn thấy báo cáo chuyến đi lần này.

    Khi Liam và cùng tài xế ra về anh mới nói với cô:

    - Thời gian này em mới về chưa quen, nên em muốn đi đâu thì báo cho tài xế cậu ta sẽ đưa em đi. Giờ thì anh đưa em lên phòng nghĩ ngơi.

    Khi Bảo Lâm lên lầu cùng Thế Anh thì có một điều mà cô hơi băn khoăn, đó là hai người sẽ chung phòng sao. Cô biết là họ sẽ kết hôn nhưng cô có chút ngại ngùng, dù sao cũng mới quen nhau chưa lâu mà cùng phòng ngủ thì hơi lạ.

    Thấy anh đẩy cửa phòng ra cô cũng nhanh chân theo anh vào phòng, hành lí đã đươc đặt một góc trong phòng gọn gàng. Cô đi lai mở cánh cửa tủ quần áo thì thấy quần áo anh được sắp sếp gọn gàng một bên, bên còn lại thì trống không, cô biết đó là anh để lại cho cô.

    Thế Anh thấy cô cau mày nhìn vào tủ quần áo, anh biết vì sao cô như vậy. Nhưng anh không muốn cho cô thời gian thích ứng, dù biết cô không quen với điều đó.

    - Em muốn ăn gì trước không? Hay nghĩ ngơi một lát?

    Bảo lâm nghe giọng nói trên đỉnh đầu, cô ngẩng đầu lên mới phát hiện anh cao hơn cô rất nhiều. Lần đầu hai người cách nhau gần đến vậy không tính chuyện bên Paris, cô lắc đầu kéo ra khoảng cách giữa hai người và nói:

    - Không, lúc nãy mới ăn trên máy bay nên giờ em chưa đói. Giờ em muốn dọn dẹp mọi thứ một lúc rồi nghĩ ngơi. Vậy anh có muốn ăn không?

    - Anh cũng chưa đói. – Anh trả lời cô.

    Thấy anh không muốn ăn, Bảo Lâm đi lại bắt đầu mở vali và sắp sếp mọi thứ.

    Khi thấy cô vội vàng treo quần áo lên móc thì miệng anh chợt nở nụ cười. Nhìn thấy quần áo anh và cô nằm cạnh nhau anh rất hài lòng, anh cảm thấy mình rất biết trước khi dặn dò cô giúp việc dọn gọn quần áo anh sang một bên.

    Nếu theo tính cách cô thấy quần áo chưa dọn chắc chắn sẽ kiếm cớ sang phòng khác. Nhân lúc cô đang dọn dẹp anh đi xuống phòng bếp xem có gì lấy cho cô ăn không, bình thường anh không ăn ở nhà nên trong tủ lạnh không có gì. Mở cánh cửa tủ lạnh ra anh thấy một nồi canh gà trong đó, chắc là cô giúp việc chuẩn bị theo lời của Liam vì cậu ta biết cô đang mang thai.

    Thế Anh hâm canh nóng lên và cho vào tô bê lên phòng cho cô, dù cô không ăn nhưng thức ăn trên máy bay không có mùi vị gì, cô vẫn ăn một ít thì tốt hơn.

    Bảo Lâm vừa dọn xong vài thứ cần thiết thì thấy anh vào phòng, cô nhìn anh đang bê tô canh tới gần cô thì hỏi:

    - Anh bê lên đây làm gì thế?

    - Đây là cho em. Em hãy cố ăn một ít gì đi rồi nghĩ ngơi, anh biết em không muốn ăn thức ăn người khác nấu nhưng giờ tạm chấp nhận vậy.

    Cô bị anh kéo nhẹ tới bàn, trên đó đặt to canh gà còn nóng. Bảo Lâm thầm than, thật ra cô một chút cũng không muốn ăn. Cô không tài nào ăn đươc những món không phải do mình nấu, kiểu thai nghén của cô quá lạ mà.

    - Em ăn đi không nguội.

    Thấy anh lo lắng như vậy, Bảo Lâm cố gắng cầm muỗng lên ăn một ít. Ăn được vài miếng thì cô không thể ăn được nữa, đành phải thả muỗng xuống nói với anh:

    - Em không thể ăn được nữa rồi, em muốn đi nằm một lát, lúc dậy em sẽ tự làm gì đó ăn.

    Thế Anh thấy cô không muốn ăn nữa đành thôi, anh ngồi xuống bàn ăn hết tô canh lúc nãy của cô.

    Cô không nghĩ anh lại ăn thức ăn thừa còn lại của mình, nên lên tiếng ngăn lại anh:

    - Đó là đồ em ăn rồi mà. Anh đói bụng sao? Để em làm thứ khác cho anh ăn.

    - Không sao, anh ăn đại cái này là được.

    Anh như vậy làm cô rất xúc động, chưa bao giờ có người nào ăn lại thức ăn thừa của cô. Mỗi lần khi cô nhìn thấy những người bố người mẹ chịu ăn lại đồ ăn thừa của con mình cô rất hâm mộ. Không ngờ người đầu tiên giúp cô ăn thức ăn còn lại là anh, cô cảm giác mình như đang nằm mơ vậy.

    Giải quyết nhanh chóng thức ăn còn lại, anh đứng dậy nhắc nhở cô:

    - Em nên đi nghỉ đi. Giờ anh qua phòng làm việc bên cạnh, có việc gì cứ gọi anh.

    Nằm trên giường mà Bảo Lâm vẫn chưa cảm thấy chân thật, lúc cô quyết định về cùng anh trong lòng thực ra rất thấp thỏm với cuộc sống sau này. Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường như bao người khác, cũng lo sợ gặp phải người chồng không tốt. Nhưng những ngày qua những biểu hiện của anh làm cô rất an lòng. Nằm suy nghĩ được một lúc cô đã chìm vào giấc ngủ.

    Cô không ngờ mình ngủ một giấc tới sáng hôm sau. Lúc tỉnh lại Bảo Lâm thấy mình đang nằm trong vòng tay của anh, cô nhìn anh ngủ mà không biết làm sao. Không nghĩ lúc mở mắt ra lại thấy anh, Bảo Lâm lặng lẽ đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, rồi đi xuống lầu làm bữa sáng. Cô tỉnh lại là do bụng cứ kêu gào lên, không thể ngủ được nữa nên phải dậy lấp đầy bụng trước.

    Trong tủ lạnh mọi thứ hầu như đều có, cô muốn ăn cháo nên lấy thịt ra chuẩn bị nấu ăn. Không biết anh thích món gì nên cô chỉ biết nấu luôn phần của anh giống cô vậy.

    - Sao em không gọi anh dậy cùng?

    Bảo Lâm nghe giọng anh vang lên sau lưng thì giật mình quay lại.

    - Em thấy anh ngủ ngon nên không gọi, với lại em đói bụng nên muốn dậy nấu cháo ăn. Anh có muốn ăn cháo luôn không?

    Thế Anh than nhẹ, cô không biết lúc thức dậy không thấy cô bên cạnh anh rất lo lắng. Anh cười nói với cô:

    - Lần sau em cứ gọi anh dậy cùng, anh rất lo khi không nhìn thấy em. Em nấu cháo thơm quá, có thể cho anh một phần không?

    Sau khi ăn sáng xong Bảo Lâm đưa anh ra cửa, Thế Anh nhìn người phụ nữ đứng trước mắt mình. Anh không ngờ chỉ một thời gian mà cuộc sống anh thay đổi đến vậy, anh nhìn cô rồi nói:

    - Sáng nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi, chiều anh sẽ về đón em, chúng ta sẽ đi đăng kí.

    Cô đã quyết định cùng anh cố gắng sống tốt thì chuyện này cũng không phản đối nên gật đầu đồng ý.

    Cùng anh bước ra khỏi nơi đăng kí kết hôn, cầm trong tay giấy chứng nhận kết hôn. Mới giật mình nhận ra cô và anh đã là vợ chồng hợp pháp, nếu không có điều gì thay đổi anh là người sống cùng cô quãng đời còn lại.

    - Giờ chúng ta đi ăn gì rồi về nhá? Xem như chúc mừng. – Thấy cô ngẩn người nhìn giấy chứng nhận thì anh nói.

    Ra ngoài ăn sao? Bảo Lâm không muốn chút nào, nhưng thấy anh nói vậy cô chỉ có thể đồng ý.

    Vừa về tới nhà, mới vào cửa cô đã bị anh kéo vai qua đối diện anh. Cô chưa kịp hỏi anh làm sao thì anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nói:

    - Xin chào! Vợ của anh.

    Lúc này mặt cô đỏ lên, không biết làm sao liền nói:

    - Em mệt rồi, em lên phòng trước đây.

    Sau khi kết hôn cuộc sống cũng không thay đổi nhiều, dù anh rất bận rộn với công việc, thế nhưng mỗi ngày vẫn cố gắng về sớm ăn cơm cùng cô. Mỗi tội cô lại thấy khá nhàm chán, trước kia bận rộn quen rồi giờ rãnh rổi nên không quen. Anh thấy cô như vậy còn muốn cô đến công ty làm cùng anh, nói là cô biết tiếng anh nên có thể phiên dịch cho anh. Anh đúng là đùa cô mà, công ty anh lớn như vậy không lẽ còn thiếu một người phiên dịch như cô sao, còn nữa chuyên nghiệp của cô không phù hợp với công ty anh chút nào.

    Trước kia Bảo Lâm còn không biết, mà hiện tại sống chung với anh một thời gian cô biết mình không nói lại anh. Nghĩ đến anh một người mà kinh doanh công ty càng lớn mạnh, thì những lí do của cô anh cũng giải quyết nhanh chóng. Thế nên Bảo Lâm cũng chỉ nghĩ thế thôi, chứ hiện nay bụng cô bắt đầu lớn dần nên cô cũng không thể làm gì được.

    Đang lúc cô suy nghĩ vẩn vơ, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Y Y, từ khi cô về Việt Nam muốn hẹn gặp mà cậu ta cứ bận rộn, hai người chỉ nói chuyện qua điện thoại. Giọng Y Y vang lên bên đầu dây bên kia:

    - Bảo Lâm là mình đây.

    - Mình biết là cậu, tên cậu có hiện lên màn hình. - Cô lên tiếng trả lời, cậu ấy vẫn không thay đổi tính.

    - Cậu biết sao vẫn không tỏ vẻ một chút gì hết vậy. – Y Y bất mãn lên tiếng.

    Bảo Lâm không biết nói gì hơn với cậu ta, đúng là kẻ dở hơi mà. Cô biết mình không trả lời thì không biết cậu ta ồn ào tới mức nào:

    - Tiểu thư ơi? Tối hôm qua chúng ta còn nói chuyện qua video đấy.

    - Mình biết mà, nhưng từ khi cậu về chúng ta chưa gặp nhau. Nên hôm nay tụi mình cùng đi mua sắm đi. – Y Y rủ rê bạn mình.

    - Ừ. Vậy cũng được, vậy cậu ở đâu để lát mình qua đón cậu.
     
  7. Nguyennguyen9250

    Bài viết:
    11
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng lâu rồi cô không đi mua sắm, mọi thứ cô cần đều được Thế Anh chuẩn bị hết rồi. Giờ cô cũng muốn đi dạo và mua vài thứ mình thích, nên đồng ý luôn.

    - Mình đang ở công ty, cậu đến công ty mình đón mình đi. – Giọng nói hưng phấn của cậu ấy truyền qua điện thoại. Bảo Lâm biết thời gian này cô ấy vì bắt kịp việc kinh doanh của gia đình nên chịu nhiều áp lực, giờ được giải thoát một lát như con ngựa xổng chuồng vậy.

    Tài xế đưa cô đến ngoài công ty Y Y, thấy cậu ấy đang ngó nghiêng xung quanh, cô vội kéo cửa xe xuống và gọi lên:

    - Y Y mình đây này.

    Cậu ấy nhanh chóng chạy lại, mở cửa xe ngồi vào. Cô chưa kịp nói câu nào thì cậu ấy la toáng lên:

    - Trời ơi! Mới thời gian không gặp mà bụng cậu lớn vậy rồi sao.

    Bảo Lâm mỉm cười hạnh phúc, lấy tay xoa bụng rồi nói:

    - Được gần năm tháng rồi, bác sĩ nói đứa bé phát triển rất tốt.

    Thấy Bảo Lâm cười không một chút miễn cưỡng nào thì Y Y tin bạn mình hạnh phúc thật sự, cảm thấy vui cho cô ấy.

    - Vậy nó là con trai hay gái?

    - Tụi mình không hỏi, dù sao thì trai hay gái đều được. Tuy nhiên mình rất thích con gái.

    Cô muốn có con gái để được cho nó toàn bộ tình thương mà cô không nhận được, tuy nhiên đứa bé là gái hay trai cô vẫn yêu như nhau.

    Khi xe tới trước cửa trung tâm thương mại, cô nói với tài xế:

    - Anh cứ về, lúc nào tôi đi dạo xong sẽ gọi anh tới đón.

    Chuẩn bị ra công ty đi về Thế Anh gọi điện hỏi thăm cô đang ở đâu để anh đến đón, tài xế có báo hôm nay cô đi dạo phố nên anh canh giờ gọi cho cô, giờ này cô và bạn chắc cũng dạo xong rồi.

    Khi nghe điện thoại của anh xong, cô mới quay sang nhìn Y Y. Giờ phút này cậu ta đang vui vẻ ăn gà rán, đúng là con nít mà.

    - Y Y bây giờ Thế Anh đến đón mình, cậu có muốn mình đưa cậu về luôn không.

    Y Y mau lẹ giải quyết chiếc đùi gà còn lại trong tay rồi nhanh chóng trả lời:

    - Không cần đâu mình tự về, nhà cậu và mình khác hướng mà. Không cần mất công, giờ mình cùng cậu ra cửa đợi chồng cậu thôi.

    Hôm nay bản thân Bảo Lâm cũng không mua gì nhiều, chỉ mua thêm ít quần áo bầu thôi, cô và Thế Anh đã cùng nhau nói đợi thời gian tới lần khám thai sau cả hai biết giới tính em bé sẽ cùng đi mua đồ sơ sinh. Thấy cậu ấy hai tay xách các loại túi lỉnh kỉnh cô không nhịn được lại cằn nhằn:

    - Làm sao cậu lại mua nhiều như vậy làm gì, giờ xách không hết. Đưa mình xách phụ cho.

    - Thôi! Thôi! Cậu để mình tự cầm. Thế Anh nhà cậu mà thấy mình bắt bà bầu như cậu xách đồ hộ mình, anh ta chắc giết mình luôn. Mà có phải do cậu mang thai nên dạo này hay cằn nhằn quá không đấy, sao chồng cậu chịu đươc hay thế, mới một lúc mà mình bị cậu dạy bảo đau hết cả đầu đây.

    Cô bật cười bảo:

    - Anh ấy không ghê thế đâu. Mà cậu thấy mình dạo này nói nhiều thật hả?

    Bảo Lâm vừa dứt lời thì thấy đối diện mình một nhà ba người đi đến, cô chợt đứng lại nhìn vào họ.

    Y Y thấy cô đang nói thì im lặng, quay sang lại thấy bạn mình đứng lại phía sau và nhìn vào một nhà ba người đối diện, cô liền lên tiếng hỏi:

    - Sao vậy? Người quen của cậu à?

    Lúc này Đằng Phong và Nhật Linh cũng thấy cô, Đẳng Phong bước nhanh lại gần cô nói một cách vội vàng:

    - Bảo Lâm là em thật à? Lâu nay em đi đâu vậy? Em có biết anh lo lắng và tìm em rất lâu rồi không?

    Nhật Linh thấy bộ dáng của anh như vậy thì nét mặt trở nên khó coi, anh không thấy cô và con gái mình đang ở bên cạnh hay sao. Nhưng khi nhìn đến hình dáng bây giờ của Bảo Lâm đang mang thai thì cô cũng không nói gì thêm.

    - Chào hai người. Bây giờ em có việc nên không nói chuyện được, có cơ hội thì chúng ta nói chuyện sau. – Khi cô nói xong thì gật đầu chào hai người họ và kéo Y Y đi về phía Thế Anh, cô vừa thấy anh đến đón mình.

    Đằng Phong vội kéo cô lại rồi nói:

    - Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, em không muốn nói chuyện một lát sao?

    - Xin lỗi. Em hôm nay bận việc thật, chồng em đến đón rồi nên em phải đi.

    Tránh thoát khỏi tay anh, cô quay đầu đi đến nơi Thế Anh dừng xe. Y Y thấy bạn mình vậy cũng vội đi theo, chỉ cần nhìn cô cũng biết đó là tên người yêu cũ bỏ rơi bạn mình rồi.

    Nghe thấy cô có chồng thì anh chỉ biết lặng người nhìn theo, anh biết người đàn ông đó. Đó là người tài giỏi trong giới kinh doanh trẻ, mọi người ai cũng khâm phục tài năng của anh ta, không ngờ đó là chồng cô.

    Nhật Linh dắt con gái mình đến cạnh Đình Phong nhưng không nói gì, thấy Bảo Lâm có gia đình thì cô yên tâm rồi. Từ giờ anh nên hết hy vọng và lo cho gia đình của mình, là người vợ không ai muốn chồng mình suốt ngày nghĩ nhớ đến người phụ nữ khác. Anh cũng nên chết tâm.

    Trên xe hai người đều im lặng, Thế Anh không hỏi cô điều gì để lại không gian cho cô. Bảo Lâm đang nhớ đến cuộc gặp mặt Đình Phong hôm nay, cô không tin rằng mình có thể bình tĩnh khi gặp anh như vậy. Sau khi nhìn thấy anh cô đã không còn cảm xúc như xưa, chỉ như gặp mặt người quen cũ. Thấy anh và Nhật Linh bên nhau cô cũng chúc phúc hai người, nhìn qua người đàn ông bên cạnh, Bảo Lâm cảm thấy hài lòng cuộc sống hiện giờ.

    Cô lên tiếng đánh vỡ không khí im lặng này:

    - Chúng ta có nên sắp xếp thời gian đi khám thai lại không. Xem thử là nam hay nữ để chuẩn bị trước không đến lúc đó lại luống cuống.

    Anh thông minh trả lời cô, mà không nhắc gì việc lúc nãy. Anh biết cô biết mình muốn gì, bản thân anh chỉ cần bên cạnh cô là được.

    - Ngày mai anh sẽ sắp xếp đưa em đi.

    Hai người họ đều là tay mới nên mọi việc đều cần học hỏi, lúc đầu ba mẹ anh biết anh kết hôn và sắp có cháu thì ông bà muốn về ngay. Anh cũng muốn có mẹ về giúp đỡ, sau đó anh nghĩ lại rồi thuyết phục ông bà đợi sinh cháu rồi về luôn. Hiện cô với anh còn trong quá trình quen thuộc, sợ ba mẹ về sống cùng càng làm cô thêm bối rối.

    Về đến nhà cô hỏi anh:

    - Tối nay chúng ta sẽ ăn gì?

    - Em làm gì cũng đươc.

    Anh trả lời lại, sao cô thấy ghét phải tính xem hôm nay ăn gì thế này. Sao ngày nào cũng phải ăn, mặc dù cô thích ăn ngon nhưng phải suy nghĩ thật ra rất ghét. Đến mở tủ lạnh xem xong thì cô nói:

    - Chúng ta ăn bánh cuốn chắm mắm nêm đi, được không?

    Mặt anh bắt đầu tái lại, giọng nói lại cố tỏ ra bình thản:

    - Được.

    Chỉ nghĩ đến vị thôi cô bắt đầu thèm rồi, nhanh chân chuẩn bị mọi thứ.

    Bữa tối hôm nay thật là một bữa ăn khó khăn nhất của anh, do anh không chịu nói với cô mình không ăn mắm nêm. Nhìn cô ăn vui vẽ như vậy anh thấy vị của nó cũng không đến nỗi nào.

    Chiều hôm sau Thế Anh chuẩn bị về nhà đón cô như đã hẹn, trước khi về anh điện thoại báo trước cho cô nhưng không thấy ai nghe máy. Anh nhận ra không thích hợp, vì cô chưa lúc nào không nghe máy của mình. Với lại anh và cô đã hẹn hôm nay đi khám thai nên cô sẽ chuẩn bị trước, anh lo lắng có chuyện gì nên vội chạy về nhà. Nhân viên trong công ty ai cũng ngạc nhiên vì hành động của anh, trước giờ sếp của họ đối điều gì cũng bình tĩnh hôm nay anh làm họ rất tò mò.

    Vội vàng về nhà thì thấy Bảo Lâm ngồi khóc trong một cách vô thức, không quan tâm mọi thứ xung quanh. Tim anh như thắt lại, bộ dáng bây giờ của cô làm anh đau lòng, lại gần ngồi bên cô.

    - Em bị sao thế? Bảo Lâm có chuyện gì hãy cho anh biết nào?

    Phải đến lúc anh hỏi nhiều lần cô mới phản ứng lại, rồi nhào vào lòng anh khóc nức nở. Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô, nói nhẹ nhàng trấn an:

    - Em phải bình tĩnh, nói cho anh có chuyện gì? Mọi việc anh sẽ giải quyết hết cho em.

    Thấy cô vẫn cứ khóc nấc lên, anh rất lo lắng nói:

    - Em là vợ anh mà, có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.

    Trong lòng cô bây giờ rất đau đớn, thấy bộ dạng lo lắng của anh cô như đứa bé tìm đươc chổ dựa cho mình.

    - Ông ấy. Bố em đã mất rồi. Trước khi mất ông ấy vẫn không nhận em, bố mình mất mà không ai cho em biết. Em chỉ biết khi bạn em báo cho, từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ được gọi bố. Bây giờ ông ta mất em cũng không được quyền biết và tiễn đưa. Em cứ nghĩ mình không quan tâm sao giờ em lại thấy đau như vậy?

    Thế Anh thấy cô vậy anh rất muốn nói em đừng quan tâm, chỉ cần anh quan tâm em là đủ. Nhưng anh biết cô muốn được sự quan tâm của bố mẹ cỡ nào, dù là một chút nhỏ.

    Đang lúc anh muốn nói lời an ủi cô, anh thấy tiếng khóc cô yếu dần chưa kịp mừng thì anh nhận thấy cô như muốn ngất đi. Anh cuống quýt gọi cô:

    - Bảo Lâm, Bảo Lâm. Em làm sao vậy?

    Thấy cô không đáp lại lời mình vội vàng bế cô lên, giờ anh chỉ nghĩ được là phải đưa cô đi cấp cứu. Anh không thể mất cô, giờ anh nhận ra rằng cô quan trọng đối với anh hơn anh tưởng.

    Bản thân Thế Anh không biết làm cách nào mình đến được bệnh viện, ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu mà anh cảm giác thời gian như ngừng lại. Nếu có điều gì xảy đến với cô anh không biết mình phài làm thế nào. Mới chỉ một thời gian ngắn ngủi mà anh yêu cô hơn những gì anh nghĩ. Bình thường cô không tỏ ra quan tâm bố mình, anh nghĩ là cô đã không để ý. Nhưng hôm nay thấy tình trạng của cô như vậy có lẽ cô luôn để trong lòng, khi bùng phát ra mới như hôm nay.
     
  8. Nguyennguyen9250

    Bài viết:
    11
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian lúc này trôi qua lâu như vậy, anh nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu, giờ anh chỉ biết chờ đợi. Cánh cửa mở ra anh lao lại gấp gáp hỏi bác sĩ:

    - Vợ tôi thế nào rồi?

    - Cô ấy không sao, do cảm xúc quá kịch liệt nên mới bị xỉu. Lần sau gia đình nên tránh làm thai phụ dao động cảm xúc quá mạnh.

    Bà nhìn Thế Anh rồi trả lời, làm bác sĩ bao nhiêu năm rồi nên những ca như vậy bà rất quen thuộc nên rất bình tĩnh.

    Lúc này anh mới được bình tĩnh lại, chân mày cau lại rồi lo lắng hỏi:

    - Vậy có còn gì mà tôi cần phải tránh nữa không?

    Nữ bác sĩ nhịn không được nhìn kĩ anh, bây giờ hiếm có người chồng nào lo lắng cho vợ được như anh nên nói:

    - Cũng không có gì nhiều, hiện tại không nên cho vợ anh làm lụng vất vả. Chú ý dinh dưỡng đầy đủ và quan trọng là không để cảm xúc quá cao thì không vấn đề gì nhiều.

    Thế Anh gật đầu, rồi mới hỏi thêm:

    - Chúng tôi có cần nằm viện theo dõi không?

    - Nếu gia đình muốn thì nằm lại theo dõi hai ngày, không thì xuất viện cũng không sao. Nếu muốn ở lại thì gia đình hãy đi làm thủ tục nhập viện. – Bác sĩ trả lời.

    Nhìn bác sĩ đi xa Thế anh mới đi làm thủ tục nhập viện. Sau khi xong mọi thứ anh nghĩ đến Bảo Anh, càng nghĩ anh càng lo. Cô không có người thân, anh thì bận rộn không thể cả ngày bên cạnh cô. May mắn lần này cô không sao, lần sau cô bị làm sao mà không có ai bên cạnh lại có chuyện xảy ra. Không được, anh phải gọi bố mẹ mình về, nghĩ vậy Thế Anh vội lấy điện thoại ra, khi nghe bên kia nghe máy anh vội nói:

    - Alo! Mẹ là con. Bố mẹ có thể về được không.

    Đầu giây bên kia vang lên giọng cười của bà An, bà rất vui khi thấy điện thoại của con mình. Bà cười nói:

    - Sao vậy? Lúc trước bố mẹ muốn về con không cho, nay lại đổi ý.

    Thế Anh vội nói:

    - Vợ con sức khỏe không ổn lắm, con muốn mẹ về để chăm sóc cô ấy. Con không có thời gian bên cô ấy cả ngày, đành nhờ mẹ thôi.

    Thế Anh nhìn Bảo Lâm dang nằm ngủ trên giường bệnh, anh không muốn làm phiền cha mẹ. Nhưng vì đảm bảo có người cạnh cô thì anh cũng chỉ có thể nhờ đến họ.

    Bà An hỏi anh với giọng đầy suốt ruột:

    - Con dâu và cháu mẹ không sao chứ.

    Sau một lúc giải thích tình trạng của cô bây giờ thì mẹ anh đồng ý trở về, nhưng phải một thời gian nữa ông bà mới về được. Nhưng như vậy anh cũng yên tâm phần nào.

    Thấy Bảo Lâm muốn tỉnh lại, anh lại gần nhìn gương mặt tái nhợt của cô thì vội hỏi:

    - Em thấy trong người thế nào?

    Bảo Lâm khi mở mắt ra mới biết mình đang ở bệnh viện, thấy anh như vậy cô mới biết mình khiến anh lo lắng rồi. Tay cô sờ bụng, cô cảm nhận đứa bé vẫn còn ở đây cô mới yên lòng.

    - Em không sao. Con mình cũng khỏe mạnh phải không anh?

    Anh an ủi cô:

    - Hai mẹ con đều không sao. Bác sĩ dặn chỉ cần cảm xúc của em không cao thì ổn thôi.

    Cô không ngờ mọi chuyện ra như vậy, lúc đầu cô nghe tin thì bản thân chỉ muốn khóc một lúc, không nghờ cô lại mất khống chế. Xuýt nữa thì ảnh hưởng luôn con, cô rất sợ hãi. Từ giờ Bảo Lâm cô sẽ không đau lòng vì những người đó nữa, cô có cuộc sống và những người yêu thương cô thật lòng, vậy là đủ rồi. Cô nhìn anh áy náy:

    - Em xin lỗi. Từ giờ em sẽ không quan tâm những chuyện đó nữa, em chỉ nghĩ đến con thôi.

    Thế Anh thấy cô vậy thì ôm lấy cô, anh hôn lên tóc cô, rồi nói:

    - Em đừng lo, từ giờ có anh bên cạnh em. Anh sẽ chăm sóc em và con thật tốt. Giờ em hãy nằm xuống ngủ một lát, anh sẽ đi mua cháo cho em.

    Anh nói xong để cô nằm xuống, đắp chăn cho cô. Thấy cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại thì anh mới đứng dậy rời đi.

    Ra khỏi phòng bệnh anh quay đầu nhìn vào thấy cô đang nhắm mắt ngủ thì mới yên tâm.

    Nghe tiếng đóng cửa Bảo Lâm mở mắt ra, cô biết lần này làm anh bận tâm rồi. Cô cũng suy nghĩ cẩn thận, giờ cô vẫn còn đau lòng khi nghe tin nhưng cô biết điều gì quan trọng với mình. Chuyện quá khứ thì nên cho qua, mỗi người đều có một suy nghĩ và cuộc sống riêng, cô nên chấp nhận điều đó.

    Bước vào phòng bệnh Thế Anh thấy cô ngồi trên giường bệnh nhìn ra cửa sổ, anh tiến lại gần rồi lên tiếng:

    - Anh mua cháo rồi, em ăn một chút nhé.

    Bảo Lâm quay sang phía anh, thấy anh cẩn thận mở hộp cháo ra, khuấy nhẹ rồi thổi nguội. Cô không nói gì mà chỉ gật đầu.

    Anh múc muỗng cháo nếm thử thấy nhiệt độ vừa đủ mới đưa tới miệng cô, cô ngoan ngoãn há miệng ăn từng miếng. Anh nên may mắn thời kì nghén thức ăn của cô đã qua, nếu không bây giờ cô như thế này anh lấy đâu ra món cô làm.

    Bảo Lâm ăn được một nữa thì không ăn, anh không ép cô. Lấy nước cho cô uống, xong xuôi anh mới yên lòng, cô chịu ăn là tốt rồi.

    Giờ phút này cô như một đứa bé nghe lời, làm anh thấy lo lắng. Anh lên giường nằm cạnh cô, cô lại gần ôm anh rồi nhắm mắt lại.

    - Thế Anh!

    - Ừ, anh đây. - Anh vội lên tiếng khi cô gọi.

    Cô ôm anh thật chặt rồi nói:

    - Em rất sợ, sau này anh sẽ không bỏ rơi em chứ?

    Dáng vẻ yếu ớt của cô bây giờ làm anh càng thương cô hơn, anh vỗ nhè nhẹ lưng cô, nói nhỏ nhẹ:

    - Đừng sợ, đời này anh cũng không rời xa em.

    Nghe thấy sự đảm bảo của anh, Bảo Lâm như cảm thấy yên tâm. Vì vậy cô dần chìm vào giấc ngủ.

    Thế Anh nhìn người phụ nữ trong ngực mình, khuôn mặt hồng hào hằng ngày giờ đây xanh xao làm lòng anh đau. Chưa bao giờ lòng anh mềm mại như lúc này, được ôm cô trong lòng như được cả thế giới.

    Hôm sau dưới sự yêu cầu của cô họ xuất viện, khi về tới nhà Thế Anh đem cô về phòng bắt buộc cô phải ở trên giường. Lúc này anh mới ra phòng ngủ, đi vào bếp chuẩn bị nấu cháo cho cô.

    Anh nên thấy may mắn vì dạo này anh bắt đầu tìm hiểu việc vào bếp. Hằng ngày cô làm mọi việc nhanh gọn, mà anh chỉ nấu nồi cháo như đi đánh trận. Sau một hồi vật lộn với mọi thứ, Thế Anh thở hắt ra một hơi. Anh ngây ngô cười nhìn bát cháo, không bỏ công cho công sức lên mạng học tập của anh.

    Có lẽ anh có năng khiếu nấu ăn, lúc bê cháo lên cho Bảo Anh, anh hào hứng nghĩ.

    Bảo Anh mặt không thay đổi ăn cháo, anh thì hai mắt nhìn đăm đăm cô, không chịu được nên anh hỏi:

    - Sao? Em thấy sao? Ngon không?

    - Cũng không tệ lắm. - Cô cười trả lời.

    - Em đưa anh thử xem. – Lúc nãy vội đưa cháo cho cô nên anh quên thử xem vị nó thế nào.

    - Thôi để em ăn nốt. Anh nấu cho em mà.

    Bảo Lâm từ chối nói. Anh thấy cô như vậy càng muốn thứ, lấy muỗng từ trong tay cô. Anh thử một ngụm, liền nhăn mặt lại.

    - Nó ngọt quá, anh cho quá nhiều đường. Em đừng ăn nữa, để anh đi mua thứ khác cho em ăn.

    Cô thấy anh muốn lấy lại cháo của mình vội la lên:

    - Không, đây là lần đầu anh nấu cho em. Em muốn ăn, em thấy ngon mà.

    - Vậy chúng ta cùng ăn.

    Cô không chê món anh làm dù nó hỏng mất anh rất vui, nhưng anh đau lòng khi cô ăn món khó ăn như vậy. Hai người giải quyết nhanh chóng tô cháo, thực ra thì người ăn nhiều là anh.

    - Em muốn xuống dưới nhà cho thoáng, ở trong phòng nhiều ngột ngạt quá.

    Bảo anh lên tiếng, đứng dậy đi xuống nhà cùng anh. Thế Anh không phản đối, hai ngày nay cô nằm trên giường cũng nhàm chán rồi.

    Khi cả hai cùng xuống lầu Thế Anh mới nhớ ra lúc nãy anh nấu ăn xong chưa dọn dẹp, giờ trong bếp một đống lộn xộn. Nên anh đưa cô đến phòng khách rồi nói:

    - Em ngồi đây đi, để anh đi cất tô nhé.

    Cô vừa ngồi xuống thấy anh lại vội vàng như thế, Bảo Lâm tò mò. Có việc gì mà anh vội vàng vậy, cô đi theo sau anh vào bếp.

    Thế anh đang vội vàng muốn cho mọi thứ vào thùng rác, nhìn lên thì thấy cô dang đứng ngay bếp nhìn mình. Anh vội giải thích:

    - Khi nãy anh chưa kịp dọn, hơi lộn xộn một tí. Anh sẽ làm gọn ngay thôi, em ra ghế ngồi đi.

    Không chờ cô nói gì, anh đã đưa cô ra khỏi bếp. Bảo Anh kéo anh nói:

    - Để em giúp anh.

    - Không đươc. Bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi.

    Nghe anh nói vậy cô không nói gì nữa, giờ quan trọng nhất là đứa bé.

    Nhìn Thế Anh đưa cho cô ly nước chanh lại quay lại bếp rửa chén. Cô không ngờ chỉ mới mấy ngày mà anh lại làm việc bếp núc lưu loát như vậy. Một người chưa bao giờ vào bếp như anh mà vì cô làm được như vậy, Bảo Lâm rất vui vẻ và hạnh phúc.

    Cầm ly nước trong tay, cứ nghĩ đến việc một thời gian nữa là có một đứa bé đáng yêu bên cạnh cô rất vui.

    Cô sẽ không để cho con mình không có tình thương của cha mẹ, dạy con biết nói, dắt tay con đi những bước đi đầu tiên trong đời, cô sẽ cùng con lớn lên, nghĩ đến là thấy vui vẻ rồi. Dù là con trai chứ không phải con gái như cô mong muốn, lần trước sau khi ra viện cô nghe tin là bé trai thì khá thất vọng, bé gái mềm mại lại biến thành con trai. Nhưng không sao cô vẫn yêu con mình, dù nó là con trai.

    Thế Anh ngồi xuống bên cạnh cô sau khi xong mọi thứ, cùng cô xem ti vi.

    - Phòng em bé anh đã cho người chuẩn bị xong, hôm nàochúng ta cùng đi chọn đồ cho con nhé.

    Anh vừa nói vừa quay qua nhìn cô, lại thấy đầu cô dần ngã vào vai anh, mắt nhắm lại miệng lầu bầu trả lời anh:

    - Em biết rồi.

    Thấy cô ngủ say anh ôm cô lên lầu, đặt cô lên giường nằm bên cạnh cô, tắt đèn ngủ rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
     
  9. Nguyennguyen9250

    Bài viết:
    11
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi cô ra viện đến nay, có vẻ như cô thấy do cô nên làm đứa bé trong bụng ảnh hưởng. Giờ lúc nào cô cũng lo lắng, anh đã bị cho qua một bên. Trước kia cô còn quan tâm anh giờ thì anh bị cho ra rìa, đến mức anh phải lên tiếng:

    - Bảo Lâm sao dạo này em không hề quan tâm đến anh vậy?

    Cô buồn cười nhìn anh, không ngờ anh lại có mặt trẻ con đến vậy.

    - Em nào có như vậy. Anh tốt với em như vậy sao em không để ý đến anh.

    Trả lời anh với giọng nịt nọt, đúng là dạo này cô để tâm đến đứa bé nhiều một chút.

    Anh thừa biết nhưng không nói gì, dù sao cục thịt đó cũng là của anh, anh đưa áo khoác cho cô.

    - Em mang áo vào mình đi thôi.

    Bảo Lâm cầm túi xách đến cạnh anh, cả hai ra cửa. Xe dừng ở một trung tâm thương mại lớn, ở đây có mọi thứ chất lượng và phục vụ rất tốt.

    Bên ngoài nắng nóng, vừa bước vào cửa trung tâm thương mại cảm giác mát lạnh làm người khác thoải mái.

    Đi dạo cả buổi họ mua rất nhiều, nhìn thấy đồ trẻ em cái nào cô cũng thích. May mà người ta sẽ giao đến nhà không thôi hai người chẳng còn cách nào đem về hết.

    - Mình về thôi anh.

    Cô bất mãn anh cực kì, đi mua sắm mà anh còn nhiệt tình hơn cô. Anh toàn mua đồ cho cô, cô nói không cần mà anh không nghe cô. Mục đích hai người hôm nay là mua đồ cho con mà.

    Nhìn cô đen mặt anh buồn cười không thôi:

    - Được rồi, đừng giận giờ mình cùng ra xe rồi về.

    Bước ra khỏi trung tâm cô nhìn thấy có chiếc xe bán kẹo bông gòn, nên cô nói:

    - Em muốn ăn kẹo bông gòn.

    Thế Anh nghe cô nói vậy thì cười vui vẻ, anh biết cô không giận mình. Nên vội chạy đi mua kẹo cho cô.

    - Kẹo của em.

    Cầm lấy kẹo từ anh, cô vui vẻ kéo tay anh hai người lên xe. Từ khi mang thai cô lại thích ăn linh tinh, trong khi trước đó cô không thích ăn vặt. Trên xe cô vừa ăn vừa cằn nhằn anh:

    - Lần sau anh không được mua đồ nhiều như vậy, anh có tiền cũng không nên xài phung phí vậy.

    - Anh thấy những cái đó hợp với em nên mua thôi, anh thích mua đồ cho em mà.

    Thế Anh dịu dàng nhìn cô nói, đối với cô anh không bao giờ thấy gì là đủ, anh muốn mua mọi thứ cho cô.

    Cô đâu phải là mua sắm cuồng, nhưng anh nói vậy cô ngoan ngoãn im lặng. Nhớ đến một việc cô lên tiếng hỏi anh:

    - Anh tính đặt tên con là gì chưa.

    - Tên nào không được, chúng ta cứ lấy đại thôi. – Anh muốn đùa cô nên nói.

    Bảo Anh nghe thế oán trách anh:

    - Sao vậy được, mình lấy tên khó nghe quá lớn lên con nó mất mặt với bạn bè. Nó sẽ trách vợ chồng mình thì sao?

    - Đùa em thôi, con trai thì sẽ gọi là Thế Bảo, sau này chúng ta có con gái sẽ gọi Bảo Ngọc. Em thấy như vậy được không.

    Bảo Lâm nghe anh lấy tên cho con như vậy rất vui vẻ, cô biết anh đặt tên theo tên cô.

    Giờ hai người đang ở sân bay đón ba mẹ anh, từ lúc ba mẹ đồng ý về đã cách hơn một tháng. Bụng của cô bây giờ gần sáu tháng, bụng cô càng lớn anh lúc nào cũng lo lắng.

    Hôm nay Bảo Lâm thức dậy thật sớm, cô đứng ngồi không yên. Nhìn bộ dạng lo lắng của cô Thế Anh cũng không biết phải làm sao, anh nói với cô ba mẹ không đáng sợ mà cô vẫn không yên tâm.

    Tâm trạng cô lúc này sao không lo cho được, từ bé đến giờ cô chưa bao giờ biết phải sống với người lớn ra sao. Cô lo mình làm không tốt khi sống cùng với ba mẹ anh. Lúc cô không yên lòng thì tiếng thông báo chuyến bay của ba mẹ anh hạ xuống.

    Thế Anh thấy ba mẹ mình từ xa thì gọi:

    - Ba mẹ con ở đây.

    Ông Tâm, bà An nghe tiếng con mình thì vui vẻ nhanh chân đi về phía con. Họ rất mong chờ chuyến đi lần này, con ông bà cuối cùng chịu lấy vợ, họ sắp có cháu bế.

    Hai ông bà mang hành lí không nhiều lắm, chỉ có chiếc va li đựng đồ cá nhân nên nhanh chóng di chuyển về phía cô và anh.

    Gặp lại ba mẹ anh rất vui, kéo cô về phía họ rồi giới thiệu cô cho ba mẹ mình:

    - Ba mẹ đây là con dâu của hai người, còn đây là ba mẹ anh.

    Bảo Lâm thấy ba mẹ anh thì rất hồi hộp, vội vàng chào hỏi:

    - Con chào ba mẹ.

    Ông Tâm chỉ gật đầu đáp lại, nhìn vẽ nghiêm túc của ông cô hơi sợ. Bà an thấy cô đang mang thai thì vui vẻ lại cầm tay cô nói:

    - Vất vả con rồi, con hãy coi chúng ta như cha mẹ ruột của con. Có vấn đề gì con cũng đừng ngại, nếu Thế Anh mà bắt nạt con ta sẽ dạy dỗ nó.

    Lúc này cô vừa vui vẻ lại đau sót trong lòng. Không ngờ ba mẹ anh mới gặp mà đã xem cô là con, trong khi ba mẹ cô lại không thèm quan tâm tới sự tồn tại của cô.

    Thế Anh thấy mẹ và vợ mình như vậy thì rất vui mừng, anh không ngại chia sẽ tình thương ba mẹ cho vợ mình đâu. Anh còn mong mọi người đều yêu thương cô, để cô thấy vui vẻ.

    - Giờ chúng ta nên về nhà thôi, bọn con đã chuẩn bị nhiều món ngon để mừng ba mẹ trở lại.

    Bà An vui vẻ nắm tay cô đi, rồi nói:

    - Trở về, về nhà thôi. Không thể để con dâu và cháu nội mẹ đói bụng được.

    - Chúng ta nhanh chân về thôi, ở dây đông đúc quá.

    Nhìn ông Tâm nhìn nghiêm túc nhưng nhắc đến cháu nội là vội vàng muốn về. Thế Anh giờ mới biết địa vị mình trong nhà không còn gì, anh chỉ biết đi sau ba người và vui vẻ chịu đựng sự ghét bỏ.

    Sau khi có ba mẹ về nước cuộc sống Thế Anh dễ thở hơn, có mẹ chăm lo thức ăn cho cô anh không phải lo lắng.

    Thời gian này Bảo Lâm cô sống đúng nghĩa là heo luôn. Việc gì cũng được anh lo lắng đầy đủ, mẹ chồng thì vào bếp nấu các món bồi bổ cho cô. Giờ nhìn thấy là cô chỉ muốn trốn thôi, đúng là hạnh phúc tra tấn mà, nhưng cô vui vẻ chấp nhận.

    Lúc này cô đang ngồi cùng mẹ chồng, xem lại những hình ảnh lúc nhỏ, nghe bà kể sự tích lúc bé của Thế Anh. Tính ngày sinh của cô chỉ còn nửa tháng, may mà thời gain này có mẹ chồng chăm sóc cô chứ không những lúc anh đi làm cô không biết phải làm sao.

    Sự lo lắng lúc đầu mới gặp của cô cho ba mẹ anh giờ không còn nữa, thay vào đó là sự cảm kích. Cô không ngờ ba mẹ anh lại thực sự xem cô như con, không một lời nói nặng với cô.

    Nhưng có một điều cô thấy anh nhận được sự di truyền từ mẹ anh, hai người này yêu thích mua sắm đồ cho cô cùng đứa bé quá khủng khiếp. Thế Anh cô còn nói được, mẹ anh chỉ có thể khuyên thôi. Nhưng sau đó bà cảm thấy không đủ mua còn nhiều hơn, nên cô chỉ biết im lặng.

    Ngày hôm nay bố anh có hẹn với bạn nên chỉ có cô và mẹ anh ở nhà, anh thì đi làm. Cô sợ bà lại đi mua sắm nên cùng bà nói chuyện, phân tán sự chú ý của bà.

    - Bảo Lâm con muốn khi nào hai đứa tổ chức hôn lễ. - Bà An lên tiếng hỏi con dâu, bà rất hài lòng với cô nên muốn tổ chức một lễ cưới cho mọi người biết.

    Bảo Lâm suy nghĩ, thực ra vấn đề đám cưới cả hai người đều bàn đến nhiều lần. Cô tính để con được một tuổi cứng cáp rồi sẽ làm, nên lên tiếng trả lời:

    - Bọn con tính để đứa bé một tuổi rồi sẽ tổ chức.

    - Một tuổi cũng được, lúc đó đứa bé cũng lớn một chút rồi.

    Bà An nghe hai người chịu tổ chức lễ cưới thì rất hào hứng, bà còn sợ chúng nó không chịu làm thôi. Bà đang chuẩn bị nói với cô kế hoạch của bà thì chuông cửa vang lên, nên đành nói:

    - Để mẹ đi xem thử ai đến.

    Cô nghe tiếng cười vui vẻ của mẹ chồng, quay lại thì thấy bà dẫn vào một cô gái với dáng người cao, khuôn mặt sinh đẹp đi đến. Cô muốn đứng lên chào hỏi, nhưng bây giờ bụng cô quá to nên di chuyển khá khó khăn.

    Bà An thấy vậy cản cô lại, rồi giới thiệu cho cô:

    - Con cứ ngồi đi, đây là Linh Nhi con gái của bạn ba mẹ.

    - Chào cô. – Bảo Lâm mỉm cười chào hỏi.

    Linh Nhi lại nắm tay bà An thân mật rồi nói:

    - Cháu mới về nghe nói hai bác đang ở Việt Nam nên sang thăm. Chị ấy là ai vậy ạ?

    - Ồ! Bác quên giới thiêu với cháu. Đây là Bảo Lâm vợ của Thế Anh, cháu ngồi đi để bác đi lấy nước cho cháu.

    Thấy khuôn mặt biến sắc của Linh Nhi là Bảo Anh biết ngay đây là nợ đào hoa của anh mà.

    Linh Nhi nheo mắt nhìn Bảo Lâm, thấy cô đang mang thai. Trong lòng càng khó chịu, cô nói với giọng ghen ghét:

    - Không ngờ tôi mới đi hơn một năm mà anh Thế Anh đã lấy vợ rồi.

    - Đến lúc cần lấy thì anh ấy lấy thôi. - Bảo lâm trả lời thản nhiên.

    Cô như vậy Linh Nhi càng tức trong lòng, cô chỉ ra nước ngoài theo đuổi đam mê người mẫu thời gian mà anh lấy vợ. Quen biết anh lâu như vậy, bên cạnh anh không có người phụ nữ nào cô yên tâm đi, giờ về chưa kịp tìm anh thì muộn rồi. Trước giờ cô tự tin vào bản thân, giờ thì té ngã rồi.

    Thấy bà An từ trong đi ra Linh Nhi đứng dậy chào:

    - Giờ con có việc nên con xin phép về trước, hôm nào con rãnh qua thăm hai bác sau.

    - Hôm nay ở lại ăn cơm với gia đình bác, từ từ hãy về.

    Bà An giữ cô lại, bà xem Linh Nhi như con cháu trong nhà, lâu không gặp muốn cô ở lại chơi.

    - Cháu xin lỗi hôm nay cháu có việc bận thật.

    Nếu anh không lấy vợ Linh Nhi rất vui lòng ở lại, nhưng giờ cô không còn tâm trạng ứng phó mẹ anh.

    Sau khi Linh Nhi đi về bà An mới nói:

    - Sao con bé đi vội vàng thế, không kịp uống nước luôn.

    Bảo Lâm im lặng không nói gì hết, Nhật Linh làm gì còn tâm trạng mà ăn cơm. Cô ta hận không thể ăn cô luôn ấy chứ, nhưng mà những điều này cô không thể nói với mẹ chồng nên đành im lặng.
     
  10. Nguyennguyen9250

    Bài viết:
    11
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến tối lúc Thế Anh về nhà thấy vợ mình sao hôm nay không thèm nhìn mặt anh, nên anh lén hỏi mẹ mình:

    - Mẹ ở nhà có chuyện gì sao vợ con lại không thèm nhìn con thế?

    - Không có gì mà, con cứ nghĩ thế. Mẹ thấy con bé có sao đâu. – Bà An trả lời con một cách có lệ, bà đang xem chương trình này hay mà cứ làm phiền.

    Thấy mẹ như vây anh nghĩ thầm: "Đúng là bình thường, nhưng chỉ với ba mẹ thôi. Cô ấy còn không thèm nhìn con một cái".

    Khi cả hai về phòng ngủ anh mới vội vàng hỏi cô:

    - Vợ có chuyện gì mà em lạ vậy.

    - Không có chuyện gì cả. Ngoài việc có một cô gái Linh Nhi đến tìm anh, cô ấy cho rằng anh kết hôn mà không đợi cô ấy.

    Bảo Lâm trả lời lạnh lẽo, cô phải cho anh biết thế nào là trêu hoa ghẹo nguyệt.

    - Linh Nhi, anh và cô ta không có gì đâu. Cô ấy là con của bạn ba mẹ thôi, bọn anh còn không gặp nhau mấy lần mà.

    Thế Anh vội vàng giải thích, thật là oan cho anh mà.

    Nhìn vẻ mặt oan uổng, rồi sốt ruột của anh cô nín cười nghiêm mặt. Tất nhiên là cô biết anh với Linh Nhi không có gì nếu không giờ cô không để yên cho anh, cô vờ xụ mặt nói:

    - Tạm tin anh, anh đừng để em thất vọng đấy.

    - Được, được, em cứ tin anh. Giờ chúng ta ngủ thôi muộn rồi.

    Thế Anh can đoan, vẻ mặt anh lúc này đâu còn là khuôn mặt bình tĩnh ở công ty. Anh lúc này chỉ muốn cô vui thôi, mất hình tượng cũng không sao. Cô sắp sinh nên anh muốn tâm trạng cô lúc nào cũng tốt, để không ảnh hưởng sức khỏe.

    Không ngờ đứa bé sinh ra trước thời gian dự tính một tuần, lúc đó cô đang đi bộ trong vườn. Bác sĩ khuyên cô nên đi lại nhiều trước khi sinh, do cô được mẹ chồng cho ăn nhiều quá nên đứa bé hơi lớn.

    Ngày đó anh lại không có nhà mà đến công ty, Bảo Lâm phát hiện mình vỡ nước ối lại rất bình tĩnh vào nhà nói với mẹ chồng cô:

    - Mẹ à! Con sắp sinh rồi, mẹ gọi tài xế đưa con đi bệnh viện và báo với Thế Anh luôn.

    - Con..

    Bà nhìn con dâu đờ đẫn ra, nhìn xuống thì thấy váy cô ướt hết. Vội cầm điện thoại gọi cho con mình, xong gọi chồng và tài xế đưa cô đến bệnh viện. Hồi xưa lúc bà sinh con thì la hét đau đớn chết đi sống lại, nhìn con dâu bình tĩnh mà bà hết hồn.

    Cha mẹ chồng thì gấp gáp nhưng Bảo Lâm đến tận bệnh viên cô cũng không thấy đau gì cả.

    Thế anh luống cuống chạy đến bệnh viện thì thấy vợ mình bình thường ngồi trong phòng bệnh không có gì là muốn sinh.

    Thực ra lúc này bụng Bảo Lâm bắt đầu đau, nhưng cô nghe bác sĩ nói nên giữ sức khi sinh thì cô cũng cố gắng chịu đựng.

    Khi bác sĩ vào phòng bệnh chuẩn bị đưa cô vào phòng sinh cô còn an ủi anh:

    - Không sao đâu, em thấy ổn lắm.

    Mọi người đều kinh ngạc tình trạng trái ngược này, bà bầu thì đi an ủi chồng. Còn ông chồng chỉ biết luống cuống đi theo sau.

    Biểu hiện của Bảo Lâm đúng là điếc không sợ súng mà. Cô chưa bao giờ thấy hay biết khi sinh là như thế nào nên không lo gì, chỉ nghĩ vào sinh là xong. Cô còn không hiểu sao anh lại lo lắng như vậy, chưa kịp nghĩ nhiều thì từng cơn đau liên tục kéo đến làm cô không suy nghĩ được gì.

    Thế Anh thấy mặt cô bắt đầu nhăn lại với vẻ khó chịu, anh trấn an:

    - Không sao đâu em, ráng một lát thôi.

    Đến cửa phòng sinh anh bị bắt ở bên ngoài, Thế Anh cứ đi đi lại lại trước cửa tóc tai rối bời.

    Bà An cùng chồng đang ngồi ở ghế đợi thấy con trai mình như vậy thì lên tiếng:

    - Con ngồi đi, bây giờ Bảo Lâm mới vào chưa sinh ngay được đâu.

    Với kinh nghiệm của bà thì ít nhất cũng phải vài tiếng mới sinh.

    Bảo Lâm không ngờ sinh con lại đau đến vậy, giờ cô mới biết cảm giác chết đi sống lại là như thế nào. Lúc này cô thấy mình không còn hận mẹ mình nữa, dù sao bà cũng phải chịu đau đớn sinh cô ra trên đời này.

    Sau bốn tiếng, cô tưởng chừng mình như chết đi thì nghe được tiếng khóc. Bảo Lâm chỉ có một suy nghĩ: "May quá kết thúc rồi", sau đó ngất đi không biết gì nữa.

    Sự chờ đợi này không dễ dàng chút nào, Thế Anh muốn vào cùng nhưng cô không cho nên anh phải đợi bên ngoài. Khi nghe từng tiếng kêu của cô vọng ra từ phòng sinh, anh đau lòng muốn điên lên không cách nào hô hấp.

    Đến khi y tá ôm đứa bé ra ngoài và báo mẹ con bình an anh còn không thèm nhìn đứa bé, chỉ nhìn vào cửa phòng sinh.

    Y tá thấy chỉ có ông bà đến nhìn đứa trẻ đưa mắt nhìn sang thấy anh như vậy mới nói:

    - Sản phụ đang đươc vệ sinh, lát nữa sẽ được đưa đến phòng bệnh.

    Nghe y tá nói vậy Thế Anh lúc này mới có tâm trạng nhìn con mình, đứa bé được bọc trong chiếc khăn trắng. Tay chân nhỏ bé, da thịt đỏ hồng, mắt nhắm lại nằm ngoan ngoãn. Đây là con anh và cô, lòng anh mềm mại lạ thường.

    Khi cô được đưa về phòng bệnh, Thế Anh lại cạnh cô nắm lấy tay cô. Nhìn cô vẫn chưa tĩnh lại, đầu tóc đầy mồ hôi, anh biết cô chịu nhiều đau đớn vì sinh đứa bé rồi.

    Lúc Bảo Lâm tỉnh lại, thấy Thế Anh đang nhìn cô không chuyển mắt. Anh vui mừng nói:

    - Em tỉnh rồi? Có đau không? Có muốn ăn gì không?

    - Em không đói.

    Giờ cô không còn sức đâu mà ăn nữa, cô chỉ muốn nhìn thấy con:

    - Con mình đâu?

    Con đâu? Giờ Thế Anh không biết trả lời sao, nói anh không biết.

    - Đứa bé đang trong phòng đặc biệt, mẹ đem canh cho con đây. Lát con kêu Thế Anh lấy cho con uống nhé.

    May sao mẹ anh đến trả lời giúp anh, không thôi anh chẳng biết nói sao với cô.

    - Con cám ơn mẹ.

    - Gì mà cám ơn. Con nằm nghĩ đi, mẹ đi qua chỗ đứa bé.

    Bà An thấy cô nói vậy thì không để ý mà trả lời, giờ cô là người có công vì đã sinh cho bà đứa cháu mập mạp. Nên chút chuyện nhỏ ấy không là gì cả.

    Thế anh thấy mẹ mình đi khỏi mới nói với cô:

    - Cám ơn em. Anh yêu em.

    - Em cũng yêu anh.

    Bảo Lâm mỉn cười nhìn anh, nói với anh trong hạnh phúc. Giờ cô muốn gặp con quá vì vậy hỏi anh:

    - Em có thể gặp con không?

    Thế Anh khi nghe cô nói ba từ đó thì người lưng lưng lên rồi, giờ cô nói gì anh cũng đồng ý. May mà lí trí anh vẫn còn nên nói:

    - Chưa được, em phải ăn đã. Rồi anh sẽ đi xem thử mình được gặp con không?

    Biết anh lo cho mình nên Bảo Anh không nói gì, cô hối anh nhanh lấy canh cho cô. Bảo Lâm không thể chờ đợi được, cô muốn nhanh chóng nhìn thấy đứa bé.

    Anh thấy cô gấp gáp vậy cũng biết vì sao, sau khi đút xong canh cho cô anh nói:

    - Anh đi ôm con đến.

    Một lúc sau sự chờ đợi của cô cũng thấy được con, đứ bé được y tá ôm vào Thế Anh thì đi bên cạnh, có cả cha mẹ chồng cô.

    Sau khi được y tá chỉ cách ôm đứa bé cẩn thận, cô mới cảm nhận đươc con mình. Nhỏ bé và mềm mại, lòng cô tràn đầy hạnh phúc.

    - Nè! Con không biết ôm con cho vợ sao, Bảo Lâm nó mới sinh để nó ôm con nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.

    Trong khi cô ôm đứa bé, anh thì bênh cạnh nhìn mà chua trong lòng, có con rồi cô không thèm nhìn anh một cái. Thì tiếng mẹ la rầy vang lên làm anh không biết sao, thấy đứa bé nhỏ xíu vậy anh không dám đụng vào huống gì là ôm nó.

    Nhưng nghe mẹ nói không tốt cho cô anh đành giơ tay tiếp nhận đứa bé từ tay cô. Vừa ôm trên tay tim anh như thót lại, sao nó lại bé bỏng đến thế. Cả người anh cứng ngắt, chưa bao giờ anh cảm nhận được một điều gì mà mềm yếu đến như vậy.

    Anh không biết phải làm sao đành nhìn mẹ mình cầu cứu. Bà An buồn cười nhìn anh, tiếp cháu nội lại mình bế, đứa con trai xưa nay việc gì cũng làm được dễ dàng nay lại thua trong tay con trai mình.

    Cả nhà bây giờ đều dồn ánh mắt đến đứa bé, ai cũng tràn đầy nụ cười trên môi. Họ chỉ cần nhìn thấy đứa bé thôi là lòng tràn đầy vui sướng, bao nhiêu mệt mỏi buồn phiền đều tan biến bởi một sinh mệt bé bỏng.

    Khi ba mẹ ra về chỉ còn một nhà ba người, anh ngồi bên cạnh ôm cô vào lòng rồi nhìn sang con trai được đặt nằm bên cạnh nhỏ giọng nói:

    - Anh yêu hai mẹ con, cả đời này anh sẽ đối tốt với hai người.

    Bảo Lâm dựa sát vào anh, cô cười nhưng những giọt nước mắt hạnh phúc lại rơi ra, ước mơ hơn hai mươi năm của cô giờ thành hiện thực.

    - Cả đời này em cũng yêu anh.

    Thế Anh chưa kịp bày tỏ sự sung sướng thì nghe thấy tiếng hắng giọng của mẹ:

    - Để sau hãy tâm sự, giờ các con có thể để cho cháu mẹ ăn được không.

    Thấy mẹ chồng mình vào, Bảo Lâm không biết dấu mặt đi đâu. Cô và anh không ngờ mẹ quay lại.

    - Sao mẹ quay lại? Không phải mẹ về cùng ba sao? Vậy ba đâu?

    Anh thấy mẹ mình thì hỏi mà mặt không đổi sắc.

    - Mẹ chỉ ra đưa ba con về thôi, hai đứa có biết chăm sóc cháu mẹ không. Mẹ về thì chắc cháu mẹ đói bụng mất.

    Bà An nguýt con trai một cái, anh thì biết gì về chăm sóc cho vợ và đứa bé. Bà còn muốn dạy bảo con mình thêm một trận nhưng sợ cháu nội đói nên nói con dâu:

    - Con bế cháu lên cho bú thử xem có sữa không.

    Ở bệnh viện mấy ngày thì cô ra viện, cả gia đình bận trước bận sau mới về được nhà. Bảo Lâm thấy thỏa mãn vô cùng, thấy cha mẹ chồng bận rộn trước sau vì cô như vậy, chăm sóc cô như con ruột cô rất cám ơn. May mà có mẹ chồng chứ cô không thế nào biết cho con bú, cách chăm sóc một đứa bé sơ sinh như vậy được.

    Ngay từ đầu vợ chồng cô còn không dám tắm cho con, mẹ chồng phải chỉ dạy nhiều lần hai người mới dám làm. Mà còn làm một cách luống cuống, phải thực hành nhiều lần, lặp đi lặp lại giờ mới thành thạo.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...