Truyện Ngắn Điều Hối Tiếc Nhất Cuộc Đời - Sưu Tầm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hạ Như Phong, 12 Tháng ba 2021.

  1. Hạ Như Phong Hạ Như Phong

    Bài viết:
    71


    Bạn thân mến! Đối với bạn điều gì hối tiếc nhất tính đến thời điểm hiện tại? Người ta thường hối tiếc vì những gì đã xảy ra trong quá khứ nhưng quá khứ lại không thay đổi được. Nhưng cô gái trong câu chuyện ngày hôm nay lại hối tiếc về một quãng thời gian còn chưa xảy ra. Vậy điều gì đã khiến cô hối tiếc nhất, để rồi phải chạy trốn đến một đất nước xa xôi? Mời các bạn cùng lắng nghe truyện ngắn:



    - Điều hối tiếc nhất trong cuộc đời bạn là gì?

    Ông sếp người nước ngoài đột nhiên hỏi như vậy sau khi tôi xuất sắc trả lời hết các câu hỏi phỏng vấn thuộc chuyên ngành của mình. Đó vốn dĩ chỉ là một câu hỏi màu mè thêm vào mà thôi. Tôi có thể dí dỏm mà trả lời rằng: Không được ông lựa chọn cho công việc này sẽ là điều hối tiếc nhất của tôi. Nhưng cuối cùng tôi mỉm cười nhợt nhạt và nói cho ông ấy một đáp án khác, đó là đáp án đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi. Ông sếp đã ngạc nhiên khi nghe tôi trả lời, và có thể đã nghĩ rằng tôi hiểu sai câu hỏi. Vì có ai lại đi hối tiếc một quãng thời gian còn chưa xảy ra? Chỉ có tôi biết, tôi đã nghe rõ ràng câu hỏi và cũng đã thành thực trả lời.

    * * *

    [​IMG]

    Mùa thu năm ngoái, trước khi sự nghi ngờ của tôi về độ nhạy và độ đặc hiệu của que thử thai lên tới đỉnh điểm, và trước khi tôi tin vào lời khẳng định của tay bạn thân là bác sĩ sản khoa rằng vợ chồng tôi rất khó có con thì cái que thử thai thứ n cũng nảy lên được hai vạch. Lão xã nhà tôi đã mừng như phát điên ngày hôm ấy, và dĩ nhiên tôi cũng vậy. Gần mười năm yêu đương và một nửa trong đó là số năm kết hôn, phải đến bây giờ chúng tôi mới có cảm giác tình yêu của mình đã cán tới một cái đích mới.

    Tôi còn nhớ, tối đó, lão xã rủ rỉ hỏi tôi: "Em bé lớn bằng nào rồi nhỉ?". Tôi cười to đáp lại, "Tám tuần thì bằng hạt ngô chứ mấy?". Có điều hôm sau đi khám, bác sĩ nói đứa bé khỏe nhưng nó nhỏ hơn một xíu so với những đứa bé cùng tuần tuổi. Lão xã tiu nghỉu bảo: "Gọi nó là Vừng nhé vì nó có lớn được bằng hạt ngô như dự kiến đâu", nhưng tôi trừng mắt cảnh cáo lão. Nhanh thôi nó sẽ lớn bằng bạn bằng bè, thế nên chúng tôi gọi đứa bé là Ngô, dù sau này nó có ngây ngô hiền lành và quê quê như cái tên của nó cũng được, chúng tôi chỉ hi vọng nó có thể khỏe mạnh như những đứa trẻ khác mà thôi.

    Khi Ngô lớn hơn một chút vượt qua kích thước hạt ngô và nhắm mục đích to bằng bắp ngô thẳng tiến thì bác sĩ nói Ngô rất yếu, muốn giữ Ngô tôi cần phải hạn chế mọi hoạt động.

    Đêm đó lão xã đã xoa lưng và bụng tôi rất lâu mới nói.

    - Em à, nghỉ làm đi, mình anh đi làm nhưng anh hứa sẽ chăm sóc tốt cho em và Ngô.

    Tôi đã nghĩ thật nhiều, thật kĩ và cuối cùng gật đầu, quyết định ngày ngày ở nhà, nằm trên giường và đọc mấy cuốn sách về sự phát triển của thai nhi, cũng như cách chăm sóc trẻ nhỏ.

    [​IMG]

    Khi Ngô mười ba tuần, chúng tôi đi siêu âm lần thứ tư. Tôi và lão xã đã không dấu được nụ cười khi bác sĩ nói tình trạng thai nhi rất tốt. Có điều đứa nhỏ hay xấu hổ như ba của nó, và ương bướng như mẹ của nó, vì thế mà nó cứ chìa lưng về phía máy siêu âm khiến cho ông bác sĩ vốn là bạn thân của mẹ nó tốn đến ba mươi phút vẫn chẳng soi ra được nó là trai hay gái. Nhưng chẳng hiểu sao tôi và lão xã lại có niềm tin mãnh liệt vào việc nó sẽ là một đứa bé gái. Sau hàng tuần tranh cãi, cuối cùng tên của đứa bé đã được chọn. Vì nó sinh vào mùa hạ, và vì tên đệm của ba nó có một chữ Xuân, mẹ nó có một chữ Thu, nên cái tên được chọn cho nó là Hạ Anh.

    Mùa hè tới, khi nó ra đời sẽ là mùa hè đáng nhớ cho nó và gia đình nhỏ bé của nó.

    Chỉ tiếc rằng, một ngày đầu xuân, khi lão xã đang cố gắng đi làm vì muốn một cuộc sống tốt hơn cho đứa bé và tôi, còn tôi đang học cách quấn tã cho trẻ sơ sinh từ một đoạn băng video thì cơn đau ập đến.

    Nó nhanh đến mức mặc dù tôi đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng cho tình huống này vẫn không thể cứu vãn được. Tôi đã ôm chặt lão xã mà òa khóc khi bác sĩ nói với chúng tôi bốn chữ:

    - Xin lỗi anh chị.

    Cơn đau thể xác hành hạ tôi hai ngày hai đêm nhưng nỗi đau trong tim không dừng lại ở đó. Lão xã ôm tôi, thì thào với tôi khi tôi khóc đến mức muốn ngất trong tay lão.

    - Em còn có anh mà!

    Ừ, tôi còn có lão, nhưng Hạ Anh của chúng tôi thì sao?

    Từ bệnh viện trở về, tôi thẫn thờ đi loanh quanh trong căn hộ của mình. Chẳng còn đứa bé, tôi chẳng cần học cách chăm sóc trẻ sơ sinh, thôi cả việc may vá mấy món đồ cho trẻ nhỏ và dừng đọc những cuốn sách về mẹ và bé. Tôi bỗng thấy mình chẳng có việc gì để làm, vô dụng một cách đáng thương.

    Trái đất vẫn quay dù tôi và lão xã có đau khổ đến mấy, và Hạ Anh của chúng tôi có đáng thương đến mức nào thì thời gian vẫn lặng lẽ trôi. Tôi biết điều ấy nhưng bản thân lại không có động lực để bước tiếp. Trái tim tôi còn chìm đắm trong đau thương.

    * * *

    [​IMG]

    Em còn có anh mà. Lão xã nói đúng, thật may là tôi còn có lão. Lão đã ở bên tôi, chăm sóc tôi, an ủi tôi dù rằng nỗi đau lão cảm nhận được cũng chẳng hề ít hơn tôi. Nhìn tôi ngày một tiều tụy và chán chường, lão xã lén lút gửi hồ sơ của tôi tới một vài nơi. Đó cũng là lý do tôi có mặt ở cuộc phỏng vấn này.

    Tôi được chọn, lẽ dĩ nhiên, vì kiếm được ai có thể trả lời xuất sắc hơn tôi? Chỉ có điều cầm tờ giấy trúng tuyển trên tay, tôi ngẩn người nhìn bầu trời phía trước. Gió lồng lộng thổi tung mái tóc tôi khiến tôi giật mình, mùa hè đang đến rồi sao?

    Mùa hè này tôi sẽ tới một nơi thật xa vì công việc vừa mới nhận được, lão xã thì bắt đầu cho một dự án kinh doanh mới, chỉ có Hạ Anh bé bỏng của chúng tôi sẽ không có mùa hạ nào dành cho nó. Tôi chợt nhận ra cả tôi, lão xã, và đứa bé đều đã bỏ lại sau lưng điều hối tiếc nhất cuộc đời mình: Mùa hạ năm nay, dù nó còn chưa kịp tới.
     
    Kim Ty 11Nam Dã Tú Nhất thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...