Ngôn Tình Diệu Diệu

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Quỳnhhh đây, 19 Tháng bảy 2023.

  1. Quỳnhhh đây

    Bài viết:
    0
    Crishi, MarillLieuDuong thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Quỳnhhh đây

    Bài viết:
    0
    Tháng 7 và tháng 8, chính là thời điểm nóng nhất.

    Mặt trời đốt cháy mặt đất, phơi người đến choáng váng, tiếng ve kêu cũng khiến người nghe được người phập phồng không yên.

    Trong một gian phòng ở thôn nhỏ, một thanh âm như ẩn như hiện, "Diệu Diệu, cô nghe tôi, Tần Trường An, tiền của mình tự cầm chắc."

    Cô ta giống là nhớ ra cái gì đó, sắc mặt phức tạp, "Còn có, đã là vợ người ta rồi, về sau đừng ngủ nướng, làm việc gì đều phải tỉnh táo.. Ai cũng không đáng tin cậy.."

    Diệu Diệu vuốt vuốt cái trán, mờ mịt dụi dụi mắt, mới nhìn rõ tình huống hiện tại.

    Nàng hiện tại đang bị người lôi kéo tay, đứng ở đằng sau một căn phòng, hẳn là vườn rau, dưới chân lít nha lít nhít trồng vào một chút rau xanh, chỉ là thời tiết quá hạn, mặt đất đều nứt ra từng cái từng cái, rau xanh cũng liền thưa thớt còn lại không nhiều.

    Xung quanh căn nhà cũng không có tường cao váy kín, từ xa nhìn lại, liền có thể nhìn thấy bên kia cửa thôn lượn lờ khói bếp, lại xa một chút, còn có thể nhìn thấy cách đó không xa là những dãy núi trùng điệp.

    Nàng chỗ phòng ở thôn xóm gần nhất, cũng không phá, thoạt nhìn là gần đây đã tu sửa, không nói những cái khác, chỉ dùng gạch đỏ liền có thể nhìn ra.

    Trước mắt đang cầm lấy tay nàng chính là một cô gái, rất có khí chất, biểu tình có mấy phần phức tạp, giống như là đang đắm chìm trong hồi ức.

    Diệu Diệu có chút mờ mịt nhìn một chút, duỗi móng vuốt định liếm liếm một chút, nhìn thấy tay vừa nâng lên thì dừng một chút, bừng tỉnh đại ngộ, a, đúng rồi, cô đang trong quá trình độ kiếp, cho nên biến thành.. thú 2 chân.

    Sau đó cô gái kia lại nói thật lâu mới rời đi, Diệu Diệu cũng không chú ý tới.

    "Nhất Thống?" Nàng hô.

    Quốc gia quy định sau khi lập quốc không cho phép thành tinh, nhưng là pháp luật cũng không thể quá hà khắc, nếu không hậu bối của yêu quái nhiều như vậy, đều không thể thành tinh, nhóm yêu tinh già không chừng sẽ quậy banh cục quản lý quốc gia a.

    Sở dĩ pháp luật dứt khoát như vậy, là bởi vì sợ yêu quái không khống chế được sức mạnh gáy hại cho con người, về sau Yêu giới cùng quốc gia thương lượng xong, thành lập một ước định.

    Yêu tộc đến tuổi trưởng thành cần độ kiếp, vượt qua mới có thể thành tinh, thất bại thì thần trí liền sẽ bị xóa bỏ.

    Về phần độ kiếp thời gian dài bao nhiêu, làm sao độ kiếp, không ai giống ai, chỉ biết đại khái là đi đến thế giới khác, cụ thể không ai nói rõ được.

    Nhất Thống chính là hệ thống hỗ trợ độ kiếp do cục quản lý Miêu tộc nghiên cứu ra.

    "Có chuyện gì?" Trong đầu của cô hiện lên một con mèo cuộn thành hình tròn, ngáp một cái.

    Gần đây miêu yêu độ kiếp thật nhiều, chúng mèo thống bận rộn muốn chết, thật vất vả có thể ngủ bù, lại bị nàng làm cho tỉnh lại.

    "Tôi đây là đang độ kiếp sao?"

    Tự phong thiên hạ đệ nhất hệ thống - Nhất Thống đột nhiên bừng tỉnh, có chút chột dạ đem kịch bản truyền cho cô, vội vàng cho mình nhỏ điểm thuốc nhỏ mắt, "Đúng, tự cô xem đi."

    Ngủ thôi.. quên hết vướng bận =ㅅ=

    Diệu Diệu trừng mắt nhìn, trong đầu một đống tin tức như muốn nổ tung.

    Thế giới này là một quyển tiểu thuyết trọng sinh.

    Trần Duyệt Duyệt kiếp trước là thanh niên trí thức xuống nông thôn, khi ấy gặp một nam nhân chất phác, thường xuyên giúp cô làm việc, cả hai lưỡng tình tương duyệt.

    Nhưng nam nhân kia trong nhà rất nghèo, nàng thực sự không chịu được hoàn cảnh sinh hoạt thiếu thốn, cuối cùng cắn răng lựa chọn lén lút hướng về phía con trai út nhà trưởng thôn mà lấy lòng. Nhưng tên phú nhị đại này ăn uống cá cược chơi gái, ngoại trừ chơi gái những thứ còn lại đều làm, cả ngày ăn chơi trác táng, về sau ồn ào một trận, bị đối tượng của cô bắt gặp..

    Về sau nàng gả cho con trai bí thư chi bộ thôn.

    Chỉ là cuộc sống cũng không hạnh phúc.

    Cô ta là người thành phố, trước hôn nhân còn tốt, cưới sau mẹ chồng liền bắt đầu không vừa mắt, cô chỉ có thể nhịn. Năm 78 quốc gia khôi phục thi đại học, cô lúc ấy đã có con, dưới sự châm chọc khiêu khích của gia đình nhà chồng, bất đắc dĩ từ bỏ cơ hội lần này.

    Chồng cũng là người chơi bời lêu lổng, cô chỉ có thể cắn răng phấn đấu, cố gắng hết sức, trong nhà rốt cục có khởi sắc.

    Thật không nghĩ đến, nàng ở bên ngoài bán sống bán chết, lão già kia cũng đã hơn bốn mươi tuổi, vậy mà lại thông đồng cùng một con bé mười chín tuổi!

    Máu giận công tâm, lại thêm đã sớm bởi vì cực khổ thành bệnh, cô trút hơi thở cuối..

    Sau khi chết luẩn quẩn không đi, mới phát hiện, người duy nhất thắp hương cho cô chỉ có nam nhân thuần phác kia..

    Sau khi sống lại, Trần Duyệt Duyệt vô cùng hối hận, lựa chọn gả cho nam nhân chất phác kia, mang theo anh ta cùng nhau kiếm tiền làm giàu.

    Diệu Diệu nhìn say sưa ngon lành, nàng đã từng cùng con sen xem phim truyền hình thập niên 70, có thể so sánh phim truyền hình kia tốt hơn nhiều.

    Hiện tại thân thể này gọi Lê Diệu Diệu, cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, ở kiếp trước ban đầu được phân đi một thôn khác, ở kiếp này bị Trần Duyệt Duyệt lôi kéo phân tới Tần gia thôn, còn sai sót ngẫu nhiên gả cho con trai út nhà thôn trưởng.. Chính là nhân vật phú nhị đại mà nữ chính ở kiếp trước muốn gả.

    Diệu Diệu quan sát căn phòng này một chút, trong phòng có hơi trống trải, chỉ có mấy cái rương lớn cùng một cái giường, trong rương là mấy khối vải vóc cùng quần áo, quần áo ngoại trừ một thân áo cưới màu đỏ, còn lại đa phần đều là màu xám cùng màu lam.

    Diệu Diệu do dự một chút, vẫn là ở phía trên lộn một vòng. Thẳng đến khi cả gian phòng ốc đều tràn đầy mùi của Diệu Diệu Đại Vương, cô mới hài lòng ngừng lại.

    Tốt, nơi này đã là địa bàn của Diệu Diệu, Diệu Diệu là lão Đại ><

    Mặt trời dần dần lên cao.

    Diệu Diệu có chút đói bụng.

    Đi đến phòng bếp, phát hiện bên trong còn có bốn cái màn thầu tương đối trắng, còn có một số cái đen sì, nhìn không ra nguyên liệu màn thầu, -- con sen đặc biệt thích ăn thứ này, luôn luôn vừa ăn vừa nói, thứ này hiếm thấy.

    Diệu Diệu hiếu kì đem bốn cái tương đối trắng cùng một cái đen sì đem ra, trước tiên cắn một cái đen.. Cau mày, phi phi phi phun ra, vừa cứng vừa chát.

    ㅇㅅㅇ, khó ăn như vậy, vì sao con sen lại thích?

    Bên ngoài có người đang gọi, "Vợ thằng ba! Vợ thằng ba!"

    "Ừm?" Diệu Diệu buông xuống màn thầu, trong viện, một cái lão thái thái che một cái bát đẩy cửa ra chui vào, nhìn chung quanh một chút, thấp giọng, "Vợ thằng ba! Mau tới đây, Trường An đâu?"

    Trường An chính là chồng Diệu Diệu.

    Diệu Diệu đem chăn mền xếp xong, từ trong trí nhớ lục soát lại, khẳng định nói, "ra ngoài đánh bài." Mùa này vừa qua khỏi ngày mùa quý, trong nhà cũng không có việc gì, chồng của thân thể này tương đối ham chơi, lễ thành hôn ngày hôm qua có người nói ba thiếu một liền chạy ra ngoài đánh bài, đêm tân hôn cũng chưa trở lại.

    "Ôi!" Lão thái thái liếc mắt nhìn bụng cô, căn bản không thèm để ý đi đánh bài cái gì kia, vẫn cười không ngậm mồm vào được.

    Con trai của bà tốt như vậy, đương nhiên phải cưới vợ thành phố, sinh cho bà đứa cháu ngoan trắng trắng mềm mềm, còn việc người thành phố không biết làm ruộng..

    Ôi, chẳng phải là đã có thằng cả thằng hai nuôi sao!

    Lê Diệu Diệu cùng Lý Lệ không giống nhau, Lý Lệ tướng mạo thiên hướng về diễm lệ, Lê Diệu Diệu gương mặt trông chút trẻ con, mắt to nước nhuận trong suốt, nhìn trắng nõn nhu thuận, chính là kiểu mà người già thích nhất, thêm cả là từ thành phố lớn đến, tốt nghiệp cao trung, vậy nên lão thái thái rất thích cô con dâu này.

    Lão thái thái lại một lần nữa cảm thấy mình anh minh thần võ, "Vợ thằng ba, con ăn cơm chưa?"

    Diệu Diệu mắt nhìn bàn màn thầu, Lão thái thái cũng nhìn sang, liếc mắt liền thấy bốn cái bánh bao trắng lớn, còn có một cái duy nhất bị cắn là một cái bánh bao đen.

    Lão thái thái ánh mắt chậm rãi thay đổi, vỗ đùi, "Ai ui! Cái cô nương ngốc này!"

    Cái bánh bao chay này bình thường rất hiếm thấy, đây là vợ chồng trẻ kết hôn dâng hương mới dùng mấy cái, cái cô nương ngốc này vậy mà đều để cho Trường An ăn, mình lại ăn cái màn thầu đen sì..

    Thậm chí màn thầu còn lạnh như vậy.. Nói không chừng chính là chờ Trường An trở về ăn đến lạnh!

    Lão thái thái ánh mắt lại là hài lòng lại là đau lòng, bà quả nhiên đã giúp Trường An cưới được người vợ tốt!

    Cô nương này tốt đến mức làm đau lòng người, đợi đến khi Trường An trở về phải bảo nó đối tốt với nàng!

    Lão thái thái cũng không phải người khó tính, lúc này liền cảm động đem một bát thịt đặt xuống, "Đứa trẻ ngoan, mau tới đây ăn thịt!"

    Diệu Diệu: ?

    Khó hiểu ╯^╰

    Lúc này chính là giờ cơm trưa.

    Biết tiểu nhi tử nhà mình không có bao nhiêu thứ, Lão thái thái cũng không định ở lại chỗ này lâu, -- vạn nhất ăn ở đây, lại lãng phí đồ ăn nhà nó.

    Về phần nhắc con dâu để phần cho con trai, Lão thái thái thật đúng là không nghĩ tới, con dâu đối với con trai bà tốt như vậy, bà còn đi theo chộn rộn cái gì, chẳng may lại gây ác cảm.

    Đáng tiếc.. Diệu Diệu hoàn toàn không nghĩ tới việc đi gọi người về nhà ăn cơm.

    Lão thái thái vừa đi vừa suy nghĩ, nhìn con dâu dè chừng thằng ba như vậy, vợ chồng trẻ đoán chừng sẽ nhanh có tin vui, nói không chừng chẳng lâu nữa bà liền có cháu nội.

    Hai năm này cũng không có làm nghiêm như mấy năm trước, mỗi nhà chỉ có thể nuôi hai con gà gì đó, hai ngày trước ông già họp trở về còn nói, hiện tại cấp trên có phong thanh gì, nói là qua một khoảng thời gian nữa, mỗi nhà nuôi gà liền không còn bị hạn chế nuôi nhiều hay ít..

    Nếu không thì bà ấp thêm mấy con gà con? Dù sao cũng phải để cho cháu ngoan của bà trứng gà đủ ăn, thằng ba cũng thích ăn trứng gà a..

    "Bà Tần, lại đến nhà thằng út hả?" bà Đoạn đang bưng chén bể, ngồi dưới một cây đại thụ ăn cơm, gặp Lão thái thái đắc ý trở về, liền hỏi.

    Bà Đoạn?

    Chính bà dù xưng là Lão thái thái, nhưng cùng vị này so ra còn nhỏ hơn, bà bốn, năm mươi tuổi, ở niên đại này xem như già, nhưng Đoạn gia vị này đã sáu mươi, đều tính thọ, gọi là cụ cũng không quá đáng.

    Lão thái thái mạch suy nghĩ bị đánh gãy, ngẩng đầu đáp lời, "Cụ đang ăn cơm đấy à. Đúng vậy, tôi đến nhà thằng ba một chuyến, không phải vừa phân gia sao? Trong nhà cái gì cũng không có, tôi đi xem một chút."

    Nói đến chuyện này bà liền cảm thấy tức, con trai út của họ mới mười tám tuổi, vừa kết hôn, liền bị con dâu cả cùng con dâu hai náo động đòi phân gia.

    Bà nấu cho con út cái trứng gà, liền bị nói gần nói xa, nói cái gì mà Trường An lớn như vậy, con trai của cô ta còn nhỏ, thân thể đang phát triển, cần dinh dưỡng này nọ. Phi, mấy con gà trong nhà đều là do bà già này chăm sóc, đẻ trứng thì đều là của bà, bà nấu cho con trai mình quả trứng thì thế nào?

    Nói tới nói lui còn không phải nhìn tới tiền của 2 người già này?

    Còn cái gì mà bất công! Nàng chính là bất công thì thế nào?

    Bà đem hai đứa con trai nuôi lớn như vậy, cũng không thiếu nợ bọn hắn, còn lại đồ của bà, muốn cho người nào thì cho người đó, không cho chúng nó là thành thiếu nợ đấy hả?

    Lão thái thái trong cơn tức giận, liền đem lão Đại lão Nhị đều phân đi ra, mỗi tháng cầm của bọn hắn lương thực cùng một chút tiền.

    Bà còn có thể động, cũng không cần nhà lão Đại một bên hầu hạ một bên âm dương quái khí.

    Phân đi ra còn sạch sẽ, nàng cùng lão đầu tử hai người làm sao đều ăn không hết những vật này, còn có thể cho bọn họ gia trưởng an giúp điểm bận bịu, Trường An nghĩ ăn bao nhiêu liền cho hắn làm nhiều ít trứng gà.

    Đoạn gia Lão thái thái nhấp một hớp cháo, cũng liên tục gật đầu, "Là nên đi xem một chút."

    Nói liền hỏi, "Con dâu nhỏ của ngươi thế nào?"

    Lão thái thái nghe xong lời này cười, "Tốt, tốt ghê gớm, trong nhà quét dọn sạch sẽ, làm việc là một thanh tay, cũng biết đối nam nhân tốt, tâm tâm niệm niệm đều là chúng ta Trường An."

    Lão thái thái biết chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, lão già nhà bà dù sao cũng là cán bộ, chuyện gì trong nhà nói đều được, nhưng náo đến bên ngoài sẽ không tốt.

    Huống chi bà đối với con dâu út thật không có ý kiến gì, tướng mạo nhu thuận liền không nói, còn đối với Trường An tốt như vậy.

    - - Lão thái thái tâm tâm niệm niệm chỉ có mình tiểu nhi tử, đối tốt với con trai bà thì đều là người tốt.

    Đoạn lão thái thái này một tiếng, "Vậy ngươi liền đợi ôm cháu trai đi thôi, Tam nhi nhà các ngươi dáng dấp tốt, cháu trai sinh ra chắc chắn giống Tiểu Tiên Đồng."

    Lời này cũng không có nói láo, Tần lão Tam nhà ta tướng mạo chân thực không có chọn, bọn hắn xuống đất làm việc ai không phải vừa đen lại cẩu thả, liền Tần gia Trường An, kia trắng nõn sạch sẽ, khiến người ta thích hoảng, trong thôn Lão thái thái không có mấy cái không thích -- nếu không nữ chính năm đó sao có thể coi trọng hắn?

    Tần lão thái bị một câu nói kia nói vui vẻ ra mặt, thuận sự miêu tả của nàng nghĩ nghĩ, trong lòng chờ mong, cười mắt đều híp lại thành một đường. "Nhìn cụ kìa, con dâu nhà cụ chắc cũng sắp rồi nhỉ"

    Hai cái Lão thái thái ngươi một lời ta một câu nói.

    Chạng vạng tối, bị cho rằng tâm tâm niệm niệm đều là chồng Diệu Diệu.. nuốt hạ cái bánh bao trắng cuối cùng.

    Trên bàn một bát thịt đã sạch sẽ, bốn cái màn thầu trắng đã hết, chỉ còn lại một cái màn thầu đen sì bị cắn một miếng.

    Diệu Diệu sờ sờ bụng nhỏ, mắt nhìn cái kia đen sì màn thầu, cảm thấy no mây mẩy.

    Thân thể này đừng nhìn gương mặt có chút trẻ con mập mập, nhưng kỳ thật trên thân căn bản không có mấy thịt, mấy ngày nay cũng chưa ăn no bụng qua, dừng lại hai cái bánh bao trắng vừa vặn.

    Cô lúc chiều tại phía ngoài phòng đi lòng vòng, đem trong viện mỗi cái địa phương đều dùng chân cọ xát, thoa lên mùi làm tiêu ký, biểu thị địa bàn này chính là mình.

    Về sau kiểm tra một chút tình trạng thân thể của mình, không ngoài dự đoán tu vi đã không còn dùng được m, chỉ có một tia linh lực mỏng manh, dù tu luyện mấy giống như cũng không thể tăng trưởng.. Đoán chừng thế giới này chỉ cho phép tiếp nhận chừng đó?

    Vì nghiệm chứng suy đoán như vậy, nàng buổi chiều đem một tia Linh khí bại truyền vào con gà kia, lại tu luyện một chút, xác định linh khí đến trình độ kia quả nhiên liền không tăng trưởng.

    Cái kia gà mái có chút gầy được linh khí, vèo một cái tinh thần, đùi gà có chút trầm xuống, một cái dùng sức, trứng gà liền từ cái mông ngọn nguồn hạ rơi xuống.

    Trứng gà?

    Diệu Diệu mắt sáng lên, cùng trong trí nhớ đồng dạng, đem trứng gà xông thành nước đắc ý uống.

    Vừa vặn còn có chút khát.

    "Làm không sai!" Nàng liếm liếm môi, đắc ý khen gà một câu.

    Lười là mèo trường thái, Diệu Diệu lại vỗ vỗ gà, duỗi lưng một cái, liền chậm rãi từ từ bò lên giường.

    Về phần thau cơm.. Có con sen thu thập nha..

    Về phần nam nhân, cô còn chưa có kịp phản ứng.

    Thế là chờ Tần Trường An một đường nghĩ đến hôm qua còn lại mấy cái màn thầu trắng khi trở về, nhờ ánh trăng soi sáng, liền phát hiện trong phòng đã sớm tắt đèn, phía sau cửa còn treo cái khóa đen lớn.

    Gõ cửa cũng không có động tĩnh.

    Tần Trường An: "..."

    ㅂㅅㅂ!

    Hắn không dám tin trừng lớn hai mắt, chửi thầm một tiếng, đi tới sau phòng, hướng tay nhổ nước miếng, lui về sau hai bước, một cái chạy lấy đà, liền đào lên đầu tường.

    Phịch một tiếng, Tần Trường An khinh thường từ dưới đất đứng lên.

    Ha ha, liền cái này nhỏ phá tường viện còn nghĩ ngăn trở lão tử về nhà? Nếu không phải nghĩ đến hôm qua còn lại bánh bao trắng, coi là lão tử nghĩ trở về?

    Hắn cọ xát đế giày bùn, chuẩn bị hưng sư vấn tội:

    Ngươi nói này nương môn, cứ như vậy mình ngủ, liền nhà mình nam nhân đều đã quên, đoán chừng chưng tốt bánh bao chay đều lạnh! Không nói nàng hai câu thật đúng là lật trời!

    "Ngao!" Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên một lực lớn từ phía sau truyền đến, lắc lắc cánh tay của hắn liền quay chắp sau lưng, Tần Trường An mặt trực tiếp đụng vào tường, đau ngao một tiếng, giãy dụa phản kháng, "Ai ai ai?"

    Thằng cháu trai nào dám đánh lén ông nội!

    Diệu Diệu có chút chần chờ, ".. Trường An?"

    Tần Trường An: "?"

    Tần Trường An: . Hoài nghi nhân sinh jpg
     
    Crishi, Marill, Minaaa1 người nữa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...