Điểm bắt đầu nơi mùa đông lạnh giá Gặp em trong buổi chiều mưa đông lạnh giá. Hình bóng cô gái nhỏ nhắn với làn da trắng hồng, đôi mắt đầy hồn nhiên, hồn anh như đã hút vào cặp mắt ấy, cứ từng khoảnh khắc trôi qua lại là từng khoảnh khắc con tim vẫy gọi. Anh mơ. Anh mơ chúng ta gặp nhau trong vườn hoa hướng dương sắc thắm đầy mộng mơ Đôi môi ta đang hoa hòa cùng với đôi bàn tay nắm chặt. Anh mê say hưởng cái dư vị của tình yêu. Anh mơ được nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô gái Hà Thành quyến rũ cùng dạo phố lúc chiều đông mưa phùn gió bấc, mơ ta đắm say trong hơi ấm của tình yêu khi gặp lại nơi hai đôi mắt đã giao hòa chốn cũ để cảm cái dư âm của buổi chiều ấy. Để ta hãnh diện với muôn vật rằng ta đã có nhau, rằng ta không còn cô đơn, kiêu hãnh với tình yêu của trái tim đang rực lửa trong tình yêu đôi lứa. Duyên đến. Không còn là sự e thẹn khi nghĩ về khoảnh khắc được đắm say ở cõi hư vô, cũng chẳng còn cái ngại ngùng của buổi đầu giáp mặt. Chúng ta quen nhau. Duyên thực sự đến rồi. Chúng ta chấp nhận lời yêu trong cái tuổi hồn nhiên nhất đáng yêu nhất, ngưỡng cửa của trưởng thành. Thương nhớ những buổi tối trùm chăn rồi thì thầm cười e thẹn, nhớ cái nắng như lửa đốt của mùa hạ chúng ta cùng nhau kề vai ra về. Ôi cái tuổi học trò, cái tuổi vô ưu vô lo này, tình yêu tuổi này thật đẹp biết mấy. Dẫu ta vẫn mộng tưởng chỉ cần cố gắng thôi đã đủ viên mãn rồi, nhưng không. Đến bây giờ anh thực sự mới hiểu mọi chuyện chẳng đơn giản đến thế. Chúng ta luôn nói ' vạn sự tùy duyên ' thế nhưng cái ' vạn sự ' của khoảnh khắc ấy lại chính là cái 'vạn sự' của 'tùy em ', ' tùy anh '. Chúng ta có thời đã định trước chuyện trăm năm thế nhưng kết cục lại chưa qua trăm chiều đông gió lạnh Em đi.. một buổi chiều cuối đông lạnh giá.. em từ biệt. Duyên đi. ~Băng Sơn Tuyết Liên~