Xuyên Không [Dịch] Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi! - An Cát Tiểu Quái Vật

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Nghi Phuc, 17 Tháng một 2025.

  1. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Xuyên Thành Bà già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!

    Tác giả: An Cát Tiểu Quái Vật

    Thể loại: Xuyên không, niên đại, không gian, xuyên sách

    Người dịch: Nghi Phuc


    [​IMG]

    Văn án:

    Lý Thu Diễm sau khi biết mình bị ung thư não, cô đã nghĩ quẩn lao ra đường cho ô tô tông chết.

    Sau khi chết cô lấy được điện thoại di động của Hắc Vô Thường, bấm lung tung vào được thông đạo luân hồi, sau đó xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại.

    Đó là năm 1983, sau khi tỉnh lại cô phát hiện mình đã xuyên thành một bà lão, trước đây cô 29 tuổi, bây giờ 60 tuổi, đúng thật là xui xẻo.

    Sau đó, cô phát hiện mình có được một không gian di động, có thể mua sắm Taobao, người khác mỗi ngày đều ăn không đủ no, chẳng liên quan gì đến cô, trong không gian có thể mua sắm, mua được đủ loại thức ăn ngon.

    Cái gì, lão già chết tiệt đó đã từng tuổi này mà còn muốn cưới Bạch Nguyệt Quang lão ta yêu lúc còn trẻ, lại muốn ly hôn với mình sao? Được, ly đi, ai không ly hôn người đó làm cháu.

    Cô phải suốt ngày đối mặt với đủ thứ rắc rối của ba đứa con trai. Muốn chia của cải đúng không? Chia đi!

    "Anh cả, mẹ tự xây nhà cho mẹ mà không xây cho chúng ta!"

    Người con trai thứ ba ấm ức nhìn hai căn nhà đắp bằng đất của mình.

    "Chú nhìn anh làm gì, mẹ còn tự mua xe đạp cho mẹ, bây giờ anh còn chưa có được đây này."

    "Đúng đó, mẹ ích kỷ thật đó, ngày ngày đều tự mình ăn ngon uống say, em phải ăn bắp cải, gặm củ cải mỗi ngày!"..

    [Thảo Luận - Góp Ý] Những Truyện Được Dịch Bởi Nghi Phuc
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng một 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 1: Ai Lại Xuyên Thành Một Bà Già Chứ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Thu Diễm cầm giấy chẩn đoán trên tay, đôi mắt đờ đẫn, trong đầu chỉ nghĩ đến việc mình đã xong đời rồi. Tại sao chứ? Cô mới 29 tuổi, chưa có chồng, chưa có con thì mắc bệnh ung thư não. Chẳng phải vì cô thường xuyên thức khuya để viết tiểu thuyết đây sao? Không viết sao được, không viết thì không có tiền, lấy gì để mua nhà, mua xe?

    "Ồ, đó chẳng phải là Thu Diễm của nhà họ Lý đây sao? Tại sao tính tình cô gái này lại lầm lì thế? Gặp hàng xóm cũng chẳng chào hỏi tiếng nào!"

    "Thôi đi, giới trẻ bây giờ đều như vậy, thích ở một mình, không thích đi ra ngoài, có người thì suốt ngày đặt đồ trên mạng, ngay cả cửa còn không bước ra nửa bước. Gọi là ám ảnh xã hội gì đó.."

    Họ đều là người sống chung một khu nhà, hai người phụ nữ trung niên đang nói về tính khó gần của Lý Thu Diễm, nhưng không ngờ Lý Thu Diễm đột nhiên như nổi điên lao ra giữa đường bất kể có đèn đỏ hay không.

    Khi hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy Lý Thu Diễm bị ô tô tông bay ra ngoài, rơi ngay trước mặt cảnh sát giao thông.

    Viên cảnh sát giao thông cũng bối rối, có chuyện gì thế? Nhưng anh ta đã lập tức hô to bảo người ngồi trong xe gọi xe cấp cứu, còn anh ta đã chạy đến chỗ cô gái.

    "Cô gái, cô có sao không? Cô gái.." Viên cảnh sát giao thông tỏ ra lo lắng, mọi người lập tức vây quanh.

    Lý Thu Diễm nôn ra vài ngụm máu, sau đó mắt nhắm lại, cánh tay buông xuôi.

    Ngay sau đó, một chiếc xe cấp cứu hụ còi phóng tới, nhưng lúc này linh hồn của Lý Thu Diễm đã bay ra ngoài, cô nhìn viên cảnh sát giao thông đang ôm xác cô bên trong đám đông.

    "Tôi xin lỗi, bác sĩ nói tôi bệnh ung thư thời kỳ cuối không còn hy vọng cứu chữa nữa, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm được một tháng, nhưng trong tay tôi có giấy chẩn đoán nên sẽ không quy trách nhiệm cho người khác." Lý Thu Diễm nhìn theo một nhóm người chuẩn bị đưa cô lên xe cấp cứu, cô thở dài.

    "Lý Thu Diễm, cô đã chết, hãy đi cùng chúng tôi!" Ngay lập tức, hai người đàn ông mặc vest, một đen và một trắng, xuất hiện bên cạnh Lý Thu Diễm.

    "Tôi đã chết rồi sao? Tôi chết rồi vậy có phải tôi sẽ được đầu thai không? Kiếp sau tôi phải làm một người giàu có." Lý Thu Diễm nghe thông báo mình đã chết, cô chẳng thấy buồn bã mà ngược lại thấy vui mừng.

    "Người giàu có?" Bạch Vô Thường cố nhịn cười, "Kiểu tự sát như cô thì kiếp sau khó có thể làm người!"

    "Để tôi kiểm tra xem!" Người mặc vest đen cầm điện thoại di động lên bắt đầu thao tác.

    "Kiểu người như cô bình thường không có ảnh hưởng tích cực gì đến xã hội, suốt ngày viết những thứ tiểu thuyết linh tinh, tạo ra định hướng xấu cho thanh thiếu niên, viết mọi thứ vì tiền, cuối cùng ngay cả cha mẹ của mình cũng không quan tâm, chọn cách tự sát. Hơ hơ, cô không phải là thiên thần gì đâu, kiếp sau rất có thể cô sẽ bước vào con đường súc sinh." Hắc Vô Thường kiểm tra cơ sở dữ liệu trên điện thoại.

    "Tôi đã chết rồi, vậy đây là âm phủ sao, dưới âm phủ cũng dùng điện thoại di động à?" Lý Thu Diễm không quan tâm họ nói gì về mình. Cô viết những loại tiểu thuyết đó thì sao chứ? Đọc giả thích đọc chúng thì cô biết làm sao? Cũng chỉ là truyện đam mỹ thôi mà, cô thấy Hắc Bạch Vô Thường này cũng thật xứng đôi đấy.

    "Chết tiệt, con nhỏ này đã chết rồi mà còn dám có ý đồ đen tối với hai chúng ta, thật hết thuốc chữa!" Hắc Vô Thường có thể đọc được suy nghĩ của con ma nữ này nên đã tức giận nện điện thoại trên tay vào Lý Thu Diễm.

    Lý Thu Diễm đã nhanh tay chộp lấy chiếc điện thoại.

    "Ối? Chà, một hồn ma mới chết như cô mà có thể lấy được điện thoại di động của quỷ sai bọn tôi sao?" Bạch Vô Thường thấy khó hiểu nên muốn lấy lại điện thoại xem chuyện gì đã xảy ra với hồn ma này?

    "Này, đừng bấm lung tung!" Hắc Vô Thường thấy Lý Thu Diễm đang chọc chọc vào điện thoại, cô liền bấm vào thông đạo luân hồi.

    "Hi hi, chẳng phải có thể trực tiếp xuyên qua sao?" Lý Thu Diễm lẩm bẩm, sau đó cô nhìn thấy một thông đạo luân hồi xuất hiện. Hắc Bạch Vô Thường sợ hãi đến mức muốn nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại trên tay Lý Thu Diễm, nhưng không ngờ bị sẩy tay, vì hồn ma mới chết quá nhẹ nên đã đẩy cô vào trong thông đạo.

    Thông đạo luân hồi sau khi có hồn ma bước vào, nó đã biến mất như thể đã hoàn thành công việc.

    "Tiêu rồi, tôi lại phải xin một chiếc điện thoại khác rồi." Hắc Vô Thường không thiết sống nữa quỳ sụp xuống đất.

    "Hay là thôi đi, sau này chúng ta không nên dùng thứ này nữa, anh tính lại xem sau khi dùng thứ đồ chơi này đã đưa nhầm bao nhiêu người rồi. Khi thì đưa nhầm đến tiểu thuyết thập niên 60, khi thì thập niên 70, còn có người lại được đưa đến thời cổ đại. Hình như vừa rồi anh đang xem một cuốn tiểu thuyết thập niên 80 phải không, cô gái này xuyên đến thập niên 80 cũng không tệ, vẫn tốt hơn là thời cổ đại. Dù sao thì tôi không dùng cái thứ này, anh chuẩn bị về nghe chửi đi." Bạch Tiểu Tử có vẻ hả hê.

    Khi Lý Thu Diễm tỉnh dậy lần nữa, cô lắc đầu: "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường? Ủa, thứ trong tay mình là gì vậy?" Lý Thu Diễm nhìn vào lòng bàn tay phải của mình, là màn hình chiếc điện thoại di động, cô đưa tay ra giũ giũ vài cái.

    "Này bà già, bà đang cầm cái gì trên tay thế?"

    Lý Thu Diễm quay đầu lại thì nhìn thấy một lão già trung niên mặc áo ba lỗ màu trắng, trông có hơi nhếch nhác. "Có chuyện gì vậy? Ông là ai?"

    Lý Thu Diễm sờ vào đầu mình, lập tức ngồi dậy. Nơi này đầy mùi người già, chăn bông cũng cũ kỹ, tất cả đều có lớp bóng dầu. Ôi mẹ ơi, làm sao dùng được đây, bẩn thế, còn nữa, lão già này bị sao vậy?

    "Tôi là ai mà bà không biết sao? Bà buồn cười thật đấy! Vợ chồng già với nhau cả đời rồi mà bây giờ bà lại hỏi tôi là ai sao?" Lão già leo xuống giường, khom người xuống xỏ giày.

    "Mau dậy đi, từng tuổi này rồi mà còn chấp nhứt với tụi nhỏ nữa, bà nghĩ con trai bà cưới con dâu dễ dàng lắm sao? Tôi nói bà biết, lát nữa gặp vợ thằng ba đừng nói lung tung gì nữa. Con dâu còn trẻ bà nhường nhịn chút đi." Lão già nói với giọng điệu rất hung dữ.

    Lý Thu Diễm hoàn toàn không bận tâm đến những gì lão già nói. Lúc này, trong đầu cô lập tức xuất hiện một đoạn ký ức, cô bị thông đạo luân hồi hút vào đây rồi nhập vào cơ thể này.

    Xong rồi, tiêu rồi, người ta xuyên vào làm nữ chính, còn không thì làm em bé cũng được, sao cô lại xuyên thành một bà già chứ!

    Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, cũng đi xuống giường, rồi nhìn vào chiếc gương gỗ đặt trên bàn. Trong gương hiện lên một khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn, đen sạm gầy gò, nhìn vào là biết đã phải chịu nhiều khổ cực.

    Giờ phải tìm ai để nói lý lẽ đây? Dù xuyên thành một thằng con trai cũng được, sao lại để cô xuyên thành một bà già chứ?

    Phải rồi, lão già đó vừa rồi nói vợ thằng ba. Cô suy nghĩ thật kỹ, cô lại nhìn thấy được ký ức của thân xác này.

    Tên của thân xác này gọi là Lý Thu Hiệp, lão già vừa rồi họ Vương, "Ha ha ha!" Lão Vương, Vương Đức Phát! Lý Thu Hiệp không khỏi bật cười khi nghe đến cái tên này.

    Lý Thu Hiệp có ba người con trai, đều đã lập gia đình, ngoài ra còn có hai cô con gái. Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp thực sự muốn chết cho rồi, kiếp trước cô còn chưa kết hôn, kiếp này đã để cô có cả con trai và con gái. À không, ngay cả cháu cũng có vài đứa.

    "Ông nói vợ thằng ba đẩy tôi à!" Lý Thu Hiệp đã hỏi lại trước khi lão già bước ra ngoài.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng một 2025
  4. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 2: Lão Già Xấu Xí Thật Xấu Xa!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao vậy, vậy mà cũng không nhớ à. Bà thấy người ta lấy được 10 đồng từ nhà mẹ đẻ về, nên muốn giựt tiền của người ta, bà không nhớ chuyện này rồi sao?" Lão Vương khi nói có hơi bực dọc, "Có chút chuyện này mà không làm được! Thật vô dụng!"

    "Tôi! Đi giựt tiền lấy từ nhà mẹ đẻ của người ta sao?" Lý Thu Hiệp không dám nghĩ đến, một người mẹ chồng đi giựt tiền con dâu mượn từ nhà mẹ đẻ về. Như vậy.. cũng quá cực phẩm rồi đấy.

    Không đúng, Lý Thu Hiệp thấy được trong trí nhớ, chính lão già này là người nói con dâu thứ ba có 10 đồng, có việc gì thì đẩy người phụ nữ ra mặt, còn lão ta thì trốn phía sau, xảy ra chuyện thì đứng ra làm người tốt, đổ lỗi mọi chuyện lên đầu người phụ nữ.

    Cái.. lão già này không phải dạng vừa. Lý Thu Hiệp thầm nghĩ.

    "Đúng vậy, được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa, bà cũng đừng đòi 10 đồng đó nữa, kẻo lại để người ta cười nhạo." Lão Vương nói xong thì mở cửa bước ra ngoài.

    "Lão khốn, tự ông bày ra cách tồi này rồi bảo bà già này làm điều xấu. Quả nhiên, đàn ông chẳng phải là thứ tốt lành gì, từ già đến trẻ, chỉ khi bị treo trên tường thì mới yên phận." Lý Thu Hiệp chửi bới.

    Hiện giờ họ đang sống trong một ngôi nhà bằng gạch bùn, trên cánh cửa gỗ có treo ổ khóa. Về cơ bản thì trong nhà chẳng có thứ gì tươm tất cả, nhưng lại có mùi.. cũng không phải mùi thối, có một mùi rất lạ. Tục ngữ có câu 'cần kiệm khó mà hoang phí, hoang phí khó mà cần kiệm'. Cô đã quen sống trong những ngôi nhà ở thành phố, đột nhiên lại cho cô sống trong một ngôi nhà bằng đất như thế này, nhìn đâu cô cũng cảm thấy ghê tởm.

    Lý Thu Hiệp vẫn chưa bình tĩnh lại, chưa tìm hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Theo trí nhớ của cô.. lúc này hình như cô đã xuyên đến năm 83, thời kỳ đặc thù vừa kết thúc, giống như lúc cô còn nhỏ, nhưng điểm khác biệt là bây giờ là cô đã là một bà già.

    Lý Thu Hiệp cử động tay chân, tại sao cảm giác thấy cơ thể này nhanh nhẹn hơn cô trước đây. Không ngờ cơ thể của một bà già 60 tuổi lại tốt hơn một người khoảng 30 tuổi như cô, chả trách sao cô lại bị ung thư não. Suốt ngày chẳng vận động, chỉ ngồi một chỗ viết lách, sức khỏe không tệ cũng uổng.

    Cô mặc quần áo vào. Trời ạ, sao bộ quần áo này xấu thế? Bộ quần áo bằng vải thô màu xám xanh, không những xấu mà còn bốc mùi, không biết đã bao lâu không giặt, cô lại nhìn vào gương.

    Tóc cũng không bạc nhiều, chỉ có một ít tóc bạc nhưng nhờn bóng, có lẽ là không thích giữ sạch sẽ.

    Không biết là thời này phải đến đâu để tắm.

    Đang nghĩ tới đây, Lý Thu Hiệp cảm giác được lòng bàn tay sáng lên.

    Cô mở lòng bàn tay phải ra, lúc này cô mới nhớ lòng bàn tay phải rất kỳ lạ.

    Đây rõ ràng là điện thoại di động của Hắc Vô Thường mà cô giật lấy trước đó.

    Sao nó lại xuất hiện trong lòng bàn tay của cô? Ồ, phải rồi, hình như cô quên trả lại cho người ta và mang theo đến đây.

    Vậy bây giờ sử dụng thứ này như thế nào đây?

    Chẳng lẽ đây chính là ngón tay vàng cô mang theo tới đây. Cô viết tiểu thuyết mỗi ngày nên không thể không biết những điều này, nhưng đây là lần đầu tiên cô có ngón tay vàng, cô phải tìm tòi khám phá nó.

    Thông đạo luân hồi ở trên đó đã chuyển sang màu đen, nhấp vào nó chẳng có phản hồi nào cả, nhưng bên cạnh có biểu tượng tiểu thuyết Tomato.

    Vãi thật, tuyệt quá, cô có thể vào Tomato để đọc tiểu thuyết mỗi ngày rồi.

    Kết quả cô vừa bấm vào là một cuốn tiểu thuyết niên đại tên là "Ông chồng đẹp trai cực sủng vợ".

    Đọc xem mấy trang, nữ chính là Chu Hồng Duyệt, sao nghe quen thế nhỉ, hình như đã nghe thấy ở đâu đó?

    Còn có một người mẹ chồng hung dữ, vừa xuất hiện là chửi bới, cũng có tên gọi là Lý Thu Hiệp giống như cô.

    Về phần Chu Hồng Duyệt là con dâu thứ ba trong nhà.

    Sau khi cô thoát ra thì thấy một phần mềm quen thuộc là Taobao.

    Taobao, ủa, người dưới âm phủ có thể sử dụng Taobao sao? Làm cách nào để giao các món hàng đã mua? Nhưng có vẻ như cái này có thể sử dụng.

    Lý Thu Hiệp nhấp vào trang Taobao. Thứ hiện ra đầu tiên là bảo cô xác thực tài khoản, cái này phải xác thực thế nào đây.

    Sau khi bấm xác nhận thì xuất hiện nhận dạng khuôn mặt, cô đưa tay ra, quay về phía mình và nhìn thấy khuôn mặt của mình xuất hiện trong màn hình, bước tiếp theo là nhỏ máu. Cái này còn phải nhỏ máu nữa sao?

    Lý Thu Hiệp nghĩ nó vốn đã nằm trong lòng bàn tay mình, nên cô đã tìm một cây kim đâm vào lòng bàn tay, một giọt máu chảy ra.

    "Chúc mừng bạn đã xác thực thành công! Bạn sẽ được tặng một phần quà dành cho người mới. Mời đến mục quay thưởng!"

    Sau khi đến mục quay thưởng. Trên đó có mục 'Kỹ năng cấp độ thiên đường', nghe có vẻ rất tuyệt vời. Mục thứ hai là 'Bàn đào tiên giới ba năm', có thể trẻ lại 30 tuổi. Khi trẻ lại cô có thể tìm một tiểu thịt tươi mới, ai lại muốn sống hết đời với lão già xấu xí xấu nết này chứ?

    Thật hấp dẫn, ai lại không muốn được trẻ lại chứ. Lý Thu Hiệp nhìn quả đào tiên đó mà chảy cả nước dãi.

    "Cái này tốt, nếu có được cái này mình sẽ trẻ lại!"

    Cô đưa tay trái ra bấm vào quay thưởng mà chẳng cần suy nghĩ, dù sao quay được cái nào thì cô cũng không bị thiệt thòi.

    Sau đó cô nhìn thấy vòng quay nhúc nhích một chút. Ơ, có chuyện gì thế, chẳng lẽ phải bấm mạnh vào mới xoay sao? Kết quả là mũi tên vốn đang chỉ vào bàn đào tiên giới đã chỉ sang không gian di động ở bên cạnh.

    Cuối cùng, trên màn hình xuất hiện một luồng ánh sáng vàng, sau đó một chiếc nhẫn vàng nhảy ra khỏi lòng bàn tay rồi tự động đeo vào ngón trỏ của cô, sau đó biến mất.

    "Ôi trời ơi, đâu mất rồi, nó đi đâu rồi?" Lý Thu Hiệp vội vàng lật tay phải mình ra xem, Rõ ràng vừa rồi đã đeo vào ngón tay rồi mà, sao lại mất đâu rồi?

    Sau đó, Lý Thu Hiệp bước vào một không gian rộng mở. Đúng vậy, cô đột nhiên đổi địa điểm, lúc này trước mắt cô là một đồng cỏ được bao quanh bởi rừng cây, nó không lớn, có lẽ lớn bằng một ngôi nhà.

    Lý Thu Hiệp đứng trên bãi cỏ và đưa tay nhổ một nhánh cỏ.

    Có lẽ vì một loạt chuyện xảy ra khiến cô có hơi thẫn thờ, bị chết, xuyên không, bây giờ cô lại đang ở đâu thế?

    Nhưng ngay sau đó cô nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài: "Này, mau ra đây rửa mặt đi!"

    Giọng nói này là của lão già vừa rồi, Lý Thu Hiệp nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả.

    Cô muốn chạy vào rừng để tìm, nhưng khi đến rìa bãi cỏ, cô không thể đi sâu hơn vào đó, xung quanh đều như vậy, chỉ có bãi cỏ ở giữa thì có thể tự do di chuyển.

    "Này, bà đâu rồi?"

    Lại là giọng nói của lão già, lão ta ở đâu thế nhỉ?

    Âm thanh đó phát ra từ đâu? Chẳng lẽ cô vẫn ở chỗ cũ, đúng rồi vừa nãy cô quay thưởng quay được một không gian, vậy là bây giờ cô đang ở trong một không gian. Lý Thu Hiệp suy nghĩ nhập tâm, nhưng cô lập tức quay lại chỗ cũ.

    Chỉ là lúc này cô vẫn đang cầm trên tay một nhánh cỏ, "Thật sự có không gian!" Thật là quá bất ngờ.

    Lý Thu Hiệp nghĩ rằng nó giống với Pinduoduo mà cô từng sử dụng trước đây và tất cả chỉ là lừa gạt. Kết quả cô thực sự có được một không gian, thật là trung thực.

    Cô lại nhìn vào lòng bàn tay phải của mình, xem ra đây thực sự là một bảo bối.

    "Này, bà bị gì vậy? Tôi ở bên ngoài gọi bà cả buổi, bà cũng phải trả lời một tiếng chứ!"

    Vương Đức Phát ở ngoài cửa cầm một chiếc khăn mặt đã sờn lông, vừa lau mặt vừa bực dọc nói chuyện với cô.

    "Bà nhanh lên, hai ngày nay có nhiều việc phải làm, làm được càng nhiều càng tốt, gia đình đông người, vụ cuối năm trồng cũng không đủ ăn." Lão Vương nói xong, đưa chiếc khăn mặt đã phai màu cho cô.

    Lý Thu Hiệp cầm lấy chiếc khăn do lão Vương đưa cho mình, cô thật sự không thể sử dụng, cái này còn không bằng khăn lau bàn trước đây của cô.

    Lão Vương thấy cô cầm khăn mặt trên tay mà không lau, lão ta cũng không bận tâm mà đã nhìn cô một cái rồi chỉ tay về phía cửa của mấy gian nhà ở phí ngoài, đó là nhà của con trai họ, lão ta lại nhìn cô, là có ý gì?

    Lý Thu Hiệp còn chưa hiểu chuyện gì, lão Vương đã thấp giọng thì thầm:

    "Mau gọi chúng nó dậy đi! Bà làm mẹ chồng mà không mở miệng, chẳng lẽ bảo tôi phải gọi sao!"

    Lúc này Lý Thu Hiệp mới nhận ra, cô là người đóng vai xấu, và hiển nhiên lão ta là người tốt. Bảo sao mở đầu câu chuyện nói về nhân vật chính vẫn chưa thức giấc thì bên ngoài vang lên tiếng chửi bới.

    "Dậy không dậy thì thôi, ông thấy chướng mắt thì tự mà gọi!" Lý Thu Hiệp trừng mắt nhìn Vương Đức Phát, lão già xấu xí thật xấu xa!
     
  5. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 3: Không Thể Lấy Tiền Nhà Mẹ Đẻ Của Vợ Con, Rất Mất Mặt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ném chiếc khăn rách vào chậu, quay người bước vào nhà rồi đóng sầm cửa lại, chốt cửa từ bên trong.

    Lúc này Lý Thu Hiệp bắt đầu kiểm tra lại ký ức của nguyên chủ.

    Không xem thì không biết, ở kiếp trước để cưới được vợ vô cùng khó khăn, chỉ riêng tiền sinh lễ đã là vài trăm ngàn, ngoài ra còn phải có nhà, có xe, còn có phí đổi cách xưng hô sau kết hôn, không đưa tiền không gọi mẹ, chỉ gọi là dì.

    Nhà tân hôn phải thêm tên của người vợ vào, sau khi kết hôn hai vợ chồng không muốn sống cùng cha mẹ, đến khi có con cái thì lại gọi mẹ chồng sang giúp chăm cháu, cũng không được đưa cháu xuống nông thôn để nuôi.

    Xem lại nguyên chủ, khi cưới con dâu cả về nhà chỉ mất 100 đồng tiền sính lễ, một cái tủ gỗ, hai chiếc rương, cộng thêm một chiếc giường gỗ, chăn là do nhà gái tự mang đến.

    Con dâu thứ hai thì tiền sính lễ cao hơn một chút, 120 đồng, được có thêm một chiếc máy may, còn lại thì giống nhau.

    Chiếc máy may đó được để cho mọi người dùng chung.

    Con dâu thứ ba Chu Hồng Duyệt chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, cũng chẳng cần tốn bao nhiêu tiền, là một cô gái tội nghiệp, gia đình nghèo khó, chỉ có một người cha già, cha cô ấy biết với hoàn cảnh gia đình của họ thì không thể tìm được con rể.

    Nên ông ta đã để cho con gái mình đi theo thằng ba, gã sang đây mà không đòi hỏi gì cả, chỉ có một yêu cầu duy nhất là sau này nếu có thể, cho phép một đứa con mang họ của gia đình họ, để gia đình họ Chu của họ có người nối dõi, nhưng thằng ba đã lấy 100 đồng để làm tiền sính lễ.

    Không ngày nào ở nhà mà nguyên chủ này không mắng chửi ba cô con dâu, mắng từ sáng sớm thức dậy cho đến tối đi ngủ, bất cứ chuyện gì nguyên chủ cũng phải bắt bẻ nói vài câu.

    Cộng thêm sự xúi giục của lão Vương, nguyên chủ đã siết rất chặt ba đứa con trai, không đứa nào dám nhắc đến chuyện ra ở riêng.

    Có lúc khi hai vợ chồng già ở trong gian nhà riêng của họ, lão Vương còn chỉ vẽ cho nguyên chủ vài câu, bảo nguyên chủ phải làm ầm ĩ, khóc lóc ngay trước mặt mọi người thì mới có thể quản mấy người con dâu tốt hơn.

    Để đề phòng ba người con trai muốn chia của cải ra ở riêng. Lão Vương nói trừ phi lão ta chết thì đừng ai hòng chia của cải.

    "Này, bà làm gì vậy? Mở cửa đi!" Lão Vương lấy làm lạ, bình thường bà già này bảo gì làm đó, hôm nay lại không nghe theo lời lão ta nữa mà còn khóa trái cửa lại.

    "Ông mau đi làm việc đi, hôm nay tôi thấy chóng mặt, không đi được, cần nghỉ một ngày!"

    Lý Thu Hiệp lật xem tiểu thuyết trong điện thoại, nguyên chủ này đúng thật là một bà mẹ chồng hung dữ, nhưng về sau cũng khá đáng thương.

    Bà quản lý tiền bạc của ba người con trai rất chặt, trong nhà bất cứ ai muốn làm gì đều phải hỏi ý kiến bà, hỏi rồi cũng chưa chắc được, còn bị mắng cho một trận.

    Điển hình như con gái của thằng cả, cũng chính là cháu gái lớn của bà, đã 15 tuổi rồi cũng chưa được đi học. Nói là con gái đi học không có lợi ích gì, chi bằng ở nhà làm việc nhà. Tôi khinh, đúng là suy nghĩ phong kiến trọng nam khinh nữ. Bây giờ cô đã đến đây rồi, sau này không cần biết là nam hay nữ đều sẽ được đối xử bình đẳng.

    "Tôi thấy là bà giả bộ thôi, vừa rồi bà còn bình thường mà, già cố đế rồi bà đừng làm bộ làm tịch nữa." Lão Vương đập cửa, âm thanh đó khiến mấy người con trai thức giấc.

    "Cha, sao cha bị mẹ nhốt ngoài cửa thế?"

    Vương Hỷ Quân, người con trai thứ ba là người đầu tiên bước ra. Vì hôm qua vợ của anh ta có xích mích với mẹ, sau một đêm thương lượng với vợ cuối cùng anh ta quyết định sẽ đưa 10 đồng cho mẹ trước, nếu không sẽ lại cãi cọ.

    Vì chuyện này mà suốt đêm vợ anh ta ngủ không ngon, mắt sưng vù.

    Số tiền này được mượn từ nhà cậu của vợ, họ vốn muốn dùng số tiền này để lén mua thuốc cho cha vợ đang bị nhốt trong chuồng bò, giờ thì không còn cách nào khác, đành phải chờ vậy.

    "Mẹ, là con, Hỷ Quân đây, Duyệt Duyệt đã hứa sẽ đưa tiền cho mẹ giữ. Mẹ mở cửa đi!" Vương Hỷ Quân gõ cửa.

    Lão Vương nghe thấy lời con trai nói, trong lòng thấy vui mừng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ối dào, con đừng nghe theo mẹ con, số tiền này lấy từ nhà mẹ đẻ của vợ con, các con cứ giữ lại cho mình."

    Vương Hỷ Quân nghe lời của cha mình, anh ta nghĩ, nếu để cha quản lý gia đình thì tốt biết bao, mẹ thật quá đáng.

    Số tiền này dùng để cứu mạng cha vợ, nếu không có thuốc, chẳng may cha vợ có mệnh hệ gì thì Duyệt Duyệt sẽ hận gia đình họ đến chết.

    Ngay khi lão Vương đang định nói mình sẽ nhận lấy tiền thay cho mẹ anh ta thì cánh cửa mở ra.

    Lý Thu Hiệp nhìn người con trai ngoan ngoãn đưa tiền ra với vẻ mặt ấm ức, rồi lại nhìn sang bàn tay của lão Vương vừa đưa ra được nửa chừng.

    "Con giữ lại tiền đi, chúng ta không lấy tiền nhà mẹ đẻ của vợ con, rất mất mặt! Trước đây do mẹ không tốt, sau này các con tự làm chủ gia đình là được."

    Lý Thu Hiệp sao dám nhận 10 đồng này chứ? Trong truyện có viết, vì 10 đồng này mà nữ chủ Chu Hồng Duyệt không mua được thuốc cứu mạng cho cha mình, cha cô ấy đã bị bệnh chết.

    Mặc dù còn có nhiều nguyên nhân dẫn đến việc cha nữ chính qua đời vì bệnh nặng, nhưng Chu Hồng Duyệt đều đổ hết mọi thứ lên đầu Lý Thu Hiệp.

    Kể từ đó, cô ấy như được giác ngộ, làm gì cũng đối đầu với Lý Thu Hiệp, gây chia rẽ mối quan hệ giữa những người khác trong gia đình với Lý Thu Hiệp, khiến Lý Thu Hiệp mất đoàn kết với người trong nhà.

    "Mẹ giận à, mẹ đừng giận, tiền này con thật sự đưa cho mẹ đấy! Mẹ cứ giữ đi, mẹ đừng giận Duyệt Duyệt và cũng đừng đến nhà họ Chu gây ầm ĩ, cha Duyệt Duyệt thật sự bệnh rất nặng."

    Vương Hỷ Quân sợ đến mức quỳ xuống trước mặt Lý Thu Hiệp.

    Lý Thu Hiệp mới nhớ ra, ngày hôm qua nguyên chủ này đã cướp tiền của con dâu thứ ba là Chu Hồng Duyệt.

    Nguyên chủ đã nói nếu Chu Hồng Duyệt dám không giao tiền ra thì bà sẽ đến trước cửa nhà họ Chu để chửi bới, khiến lão Chu không được sống yên ổn.

    Chu Hồng Duyệt sợ cha mình lại bị đả kích nên cuối cùng cũng phải nhượng bộ.

    Lúc này, lão Vương ở bên cạnh đã âm thầm giơ ngón tay cái lên cho cô. Đây là con ruột của lão ta, không biết là có ý đồ gì.

    "Hỷ Quân, con đứng dậy đi, mẹ nói thật đấy, con có thể giữ lại tiền, mẹ sẽ không kiếm chuyện gì đâu, cũng không phải giận hờn gì con cả. Tại sao con lại không tin lời người mẹ này chứ? Mẹ con trước đây là người nhỏ nhen, không hiểu chuyện, nhưng từ nay về sau, mẹ con đây quyết định sẽ không làm người xấu nữa. Ông nói có phải vậy không lão Vương?"

    Lời nói của Lý Thu Hiệp có ẩn ý, vẻ mặt vui mừng của lão Vương vừa rồi lập tức nhăn nhó.

    "Ờ, đúng vậy, mẹ con sau này sẽ là người tốt. Con.." Lão Vương không muốn hủy hoại hình tượng tốt đẹp của mình.

    "Thấy không, cha con cũng nói vậy rồi, sau này mẹ sẽ là người hiểu lý lẽ, con giữ tiền lại đi! Mau bảo Duyệt Duyệt đi mua thuốc cho cha của nó, hôm nay con cũng không cần phải làm việc nữa, lấy xe đạp chở Duyệt Duyệt đi nhanh đi. Nếu cha của Duyệt Duyệt chưa khỏi bệnh thì các con cũng đừng quay về, ở lại đó chăm sóc ông ấy vài hôm, chờ ông ấy khỏe lại rồi tính sau." Làm người tốt thì làm đến cùng, trước tiên đừng khiến cho nữ chính ghi hận lên người mình mới được.

    Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng từ trong túi lấy ra thêm 10 đồng nhét vào tay Vương Hỷ Quân.

    "Xem như đây là chút lòng thành của mẹ, mua ít thức ăn cho cha vợ con nhé."

    Ở cái thời này, 10 đồng đã là khá nhiều rồi. Nó cũng tương đương với vài trăm đồng ở thời sau.

    Vương Hỷ Quân vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, đây có còn là người mẹ già suốt ngày kiếm chuyện, chẳng để lọt một xu cho con trai mình không?

    "Mẹ?"

    Vương Hỷ Quân hai mắt đỏ hoe, lập tức vui mừng chảy cả nước mắt.

    Nhưng Vương Hỷ Quân còn chưa kịp nói gì thêm thì mẹ anh ta đã trở vào nhà và đóng cửa lại.

    Lão Vương nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín, trong lòng chửi rủa:

    [Bà già chết tiệt, hôm nay bị chạm trúng sợi dây vào vậy? ]

    Lão ta quay lại nhìn thằng ba đã trở vào nhà, tiền không những không lấy được mà còn móc ngược ra 10 đồng.

    Lão ta cũng không muốn quan tâm nữa liền đi ra đồng.

    Lý Thu Hiệp đang muốn xem thứ trong tay mình có công năng gì thì lại nghe thấy giọng con dâu lớn gọi mình ra ngoài. Thật phiền chết đi được, lại xảy ra chuyện gì thế.

    Lý Thu Hiệp bực dọc mở cửa mà không tức giận.

    "Mẹ ơi, hôm nay ai sẽ ở nhà nấu ăn?"

    Tôn Á Mai nở nụ cười nịnh nọt mẹ chồng, sợ mẹ chồng lại thấy mình không vừa mắt mà mắng cho một trận.

    Lý Thu Hiệp lại suy nghĩ, trong ba đứa con dâu, con dâu thứ hai bây giờ đang mang thai, vậy còn phải hỏi sao?

    "Vợ thằng hai đang mang thai thì ở nhà nấu cơm đi!"

    "Dạ!"

    "Còn nữa, sau này có chuyện gì các con tự động não suy nghĩ đi, đừng hễ có chuyện gì thì đến hỏi mẹ! Mẹ rất bận." Nói xong, Lý Thu Hiệp lại đi vào nhà và đóng cửa lại.

    Lúc này cô lại nhìn vào lòng bàn tay phải của mình.

    Taobao thì cô quá quen rồi, người suốt ngày trốn ở nhà, ngoài lên mạng để mua sắm ra thì là lên mạng để mua sắm, nói chung là cô sẽ không ra ngoài để mua sắm.
     
  6. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 4: Đi Thôi! Hôm Nay Nội Không Đánh Con

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng tương tự với giao diện Taobao trước đây cô từng sử dụng, sau khi nhấp vào 'Taobao của tôi' thì xuất hiện ảnh đại diện của mình, đó là ảnh một bà già vừa già vừa xấu.

    Thật là quá đáng, sao có thể đưa ảnh thật của mình lên làm ảnh đại diện chứ! Cô muốn thay một hình ảnh khác xinh đẹp hơn nhưng trong đó hiển thị không thể thay đổi.

    Còn đặt biệt danh là 'bà già cực phẩm'.

    Đặt bà già thôi cũng được, lại còn thêm hai chữ cực phẩm vào.

    Lý Thu Hiệp rất tức tối, nhưng cũng chẳng có ích gì.

    Sau đó có ba mục giỏ hàng, chờ thanh toán và chờ nhận hàng. Không có dịch vụ hậu mãi, cũng không có giao hàng.

    Cô vào dạo 'trung tâm mua sắm', trong đây cũng có đủ các chủng loại như: Quần áo, thực phẩm, điện tử kỹ thuật số.

    Phía dưới trung tâm mua sắm có mục 'cửa hàng của tôi', cái này là để cô bán hàng của mình sao? Bán thế nào, làm thế nào để giao hàng?

    Khi cô nhấp vào 'cửa hàng của tôi' thì có hai biểu tượng là 'Lên kệ' và 'Giao hàng'.

    Lý Thu Hiệp nhìn quanh nhà nhưng không tìm thấy thứ gì có thể bán được.

    Cuối cùng, cô nhắm vào chiếc ca bằng men trắng có hình một vĩ nhân đang được đặt trên bàn.

    Họ đã mua món đồ này khi họ kết hôn. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?

    Cô nhìn chiếc cốc rồi nhìn vào tay phải của mình, làm sao để cho nó lên kệ đây?

    Sau đó cô nhấn vào mục 'Lên kệ' thì giao diện nhắc nhở cô hãy đưa ống kính chĩa thẳng vào vật phẩm cần đưa lên kệ.

    Lý Thu Hiệp đưa tay chĩa thẳng vào chiếc ca, khi chiếc ca hiện trên ống kính thì có một hộp thoại lập tức hiện lên. "Xin xác nhận có đưa mặt hàng này lên kệ không? Có, Không."

    Sau khi Lý Thu Hiệp nhấn vào mục 'Có' thì chiếc ca trên bàn đã biến mất ngay trước mắt cô.

    Sau đó, trong mục 'Cửa hàng của tôi' xuất hiện một danh mục: Ca tráng men từ năm 1950, giá 3000 đồng một chiếc.

    "Rẻ quá!"

    Lý Thu Hiệp cảm thấy nếu thứ này được bán cho đời sau thì nó sẽ được coi là đồ cổ.

    Đây là đồ cũ từ thời dựng nước, đương nhiên nếu gặp phải người thích sưu tầm thì có lẽ sẽ rất có giá trị.

    Chỉ được 3000 đồng, nhưng không đến lượt cô mặc cả. Mức giá này dường như được chính nền tảng Taobao định giá.

    Nhưng 3000 thì 3000 vậy, có lẽ số tiền này sẽ mua được rất nhiều thứ.

    Sau đó là chờ đợi khi nào có người mua hàng của cô thì cô có thể mua sắm. Bây giờ số dư của cô là 0.

    "Mẹ, mẹ ơi, mẹ có trong đó không?" Bên ngoài lại vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng, tiếng gọi này giống như sợ làm con quái vật trong nhà tỉnh giấc sẽ ra ngoài ăn thịt cô ấy.

    "Có, có chuyện gì thế?"

    Lúc này Lý Thu Hiệp không còn bận việc gì nữa nên đã xỏ giày đi ra ngoài.

    Cô nhìn thấy người con dâu thứ hai đang mang thai, là Trịnh Tiểu Hoa.

    Cô ấy vừa gầy vừa đen, nhìn vào là thấy thiếu dinh dưỡng, cái thai này có lẽ được hơn bảy tháng rồi, nhưng bụng trông nhỏ quá.

    Trịnh Tiểu Hoa khúm núm nói: "Mẹ ơi, đến giờ nấu cơm rồi nhưng cửa bếp vẫn bị khóa!"

    Lý Thu Hiệp bước ra khỏi cửa, đi về phía nhà bếp cách đó vài bước, tìm chìa khóa từ thắt lưng và mở ổ khóa cửa.

    Trong lòng thầm nghĩ bà già này quản nghiêm thật, Trịnh Tiểu Hoa này bụng đã to đến thế rồi, chẳng phải nên muốn ăn gì thì ăn sao?

    Sao thế, còn muốn bỏ đói người ta sao? Nhưng cũng đành chịu thôi, hình như ở thời này chẳng có gì cả, không tiết kiệm cho bữa này thì bữa sau sẽ không có gì để ăn.

    "Mẹ, hôm nay sẽ nấu món gì?"

    Điều này thực sự làm Lý Thu Hiệp gặp khó khăn. Nghĩ đến những món ăn mà gia đình này thường ăn, thật không có gì có thể nuốt được.

    Ngũ cốc thô cũng đã rất tốt rồi, nhưng quan trong là bây giờ vừa qua tết không bao lâu, có vẻ như chỉ có thể đi hái chút rau dại hay gì đó, ngũ cốc thô thì phải mượn trong thôn.

    Gia đình họ vẫn còn nợ thôn hơn 50 cân khoai lang, mặc dù thời này không còn là thời tranh giành công điểm nữa, nhưng cũng là năm đầu được buông lỏng, giờ chả có ai dư giả cả.

    "Trong nhà có gì thì nấu đó đi, hôm nay con ra vườn sau giết con gà, con đang mang thai cần phải bồi bổ. Chậc chậc chậc, con gầy như vậy thì đứa bé có còn khỏe không? Còn cử động không vậy? Bàn Nữu đâu rồi?"

    Lý Thu Hiệp đưa tay ra muốn chạm vào bụng của Trịnh Tiểu Hoa, nhưng Trịnh Tiểu Hoa sợ đến mức lùi lại.

    "Mẹ chỉ muốn quan tâm con thôi mà con sợ cái gì? Có biết giết gà không? Không biết thì bảo thằng cả giết đi."

    "Biết, con biết!" Trịnh Tiểu Hoa cảm thấy như mình đang bị ảo giác, mẹ lại còn nói là giết gà để cho mình bồi bổ sức khỏe.

    Cô ấy dùng sức siết chặt tay mình, đau, đau đến nước mắt trào ra.

    Đây không phải là một giấc mơ, cô ấy đau lòng sờ vào bụng mình. Con ơi, có phải cha con đã gọi điện cho nội con không?

    Bàn Nữu đang chuẩn bị lấy lưỡi liềm ra ngoài cắt cỏ cho bầy heo trong nhà.

    Nghe thấy bà nội ở trong bếp nhắc đến mình, cô bé lập tức chạy đến cửa bếp.

    "Nội, con đây!"

    Trong nhà này người sợ Lý Thu Hiệp nhất có lẽ là Bàn Nữu.

    Đó là Vương Bàn Nữu con gái của người con trai lớn, Bàn Nữu được đặt tên là Bàn Nữu nhưng cô gái chẳng mập mạp chút nào cả, sở dĩ gọi là Bàn Nữu là vì vợ chồng thằng cả mong muốn con mình có thể mập mạp một chút.

    Bàn Nữu thắt hai bím tóc, khuôn mặt đen nhẻm và gầy hóp nhưng đôi mắt khá to.

    Khi trưởng thành có lẽ cũng sẽ là một cô gái xinh đẹp.

    "Bàn Nữu, hôm nay đưa nội đi cùng nhé, để xem thường ngày con đi cắt cỏ ở đâu."

    Lý Thu Hiệp muốn tiện thể xem thử có tìm được thứ gì để bán không.

    Nếu đây là thời xưa thì tốt rồi, lấy bất cứ một món đồ nào bỏ lên cửa hàng để bán thì đều là đồ cổ cả. Thời này đi đâu tìm thứ có thể bán được tiền chứ, mới không mới cũ không cũ.

    "Hả, nội ơi, con không có lười biếng đâu! Mỗi ngày con đều có thể cắt hai sọt cỏ to, bầy heo bầy gà trong nhà đều được ăn no."

    Bàn Nữu khi nghe bà nội muốn đi cùng mình, thì cô gái đã sợ đến mức đánh rơi cả lưỡi liềm trên tay, suýt bị cắt đứt chân.

    "Ôi chao, con bé này làm sao thế?"

    Mặc dù kiếp trước Lý Thu Hiệp chưa kết hôn, nhưng anh trai cô đã kết hôn, sinh ra một cậu bé bụ bẫm, cô vô cùng yêu thích, nhưng nhắc đến chuyện bảo cô kết hôn thì cô lại từ chối.

    Cô luôn thúc giục anh trai và chị dâu sinh thêm một cô con gái nữa, bé gái sẽ rất xinh đẹp.

    Mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn, trông thật dễ thương.

    Nhưng Bàn Nữu đã sợ đến bước lùi lại.

    "Nội đừng đánh con! Con thật sự không lười biếng đâu!"

    Lý Thu Hiệp bước tới nhặt lưỡi liềm trên mặt đất lên, rồi nắm tay cô cháu gái đang ôm đầu, trong lòng thầm mắng nguyên chủ:

    [Thật chẳng ra gì cả, cháu gái ruột của mình mà cũng nỡ đánh.]

    Có vẻ như bị ăn nhiều đòn roi nên cô gái đã ôm đầu theo phản xạ tự nhiên, đoán chừng thường xuyên bị đánh vào mặt hoặc vào đầu.

    "Nội không đánh con, đánh con làm gì chứ? Nội chỉ sốt ruột muốn xem chân của con có bị thương hay không thôi. Sao lại bất cẩn vậy chứ, lưỡi liềm mà lại tùy tiện ném vậy à."

    "Nội thật sự không đánh con sao?"

    Vẻ mặt của Bàn Nữu vẫn không thể tin được, bình thường bà nội cô ấy muốn đánh là đánh, muốn chửi là chửi, hôm nay sao thế, cách nói chuyện cũng không giống bà nội nữa.

    "Đi thôi, hôm nay nội không đánh con."

    Lý Thu Hiệp không quan tâm mình có hành động khác thường hay không, dù sao cô là một người như vậy, mặc kệ người khác thích nói gì thì nói.

    Vừa bước ra cổng liền thấy ngoài đường chẳng có mấy người.

    Có mấy cụ già không còn sức lao động ngồi bên ngoài phơi nắng, những người còn sức lao động thì ngồi chẻ củi trước cửa.

    "Nội!"

    Lý Thu Hiệp đang định theo Bàn Nữu đi về phía Tây ngôi làng thì nhìn thấy hai đứa trẻ đang chạy về phía mình.

    Đây là con trai nhỏ của thằng cả, Vương Cẩu Đản 10 tuổi, và con gái lớn của thằng hai, Vương Hồng Oa 8 tuổi.

    Lý Thu Hiệp thực sự thích trẻ con, cô đưa tay xoa xoa vào đầu Vương Cẩu Đản vừa nhào đến.

    Nhưng Vương Hồng Oa thì không dám lại gần, bởi vì bà nội thường xuyên gọi cô bé là đồ lỗ vốn, cơm cũng không cho ăn no, cô bé rất ghét bà nội.

    "Hồng Oa, tới đây."

    Lý Thu Hiệp thấy đứa cháu gái nhỏ này đang trừng to đôi mắt nhìn mình, cô cảm thấy đứa trẻ này khá thú vị, rõ ràng là sợ chết khiếp, nhưng lại rất có cá tính.

    "Không, nội đừng đánh con!" Vương Hồng Oa nói rồi chạy vào nhà tìm mẹ của mình.

    "Ai đánh con bé chứ, thật là!"

    Lý Thu Hiệp không ngờ mình chỉ muốn thể hiện sự thân thiết nhưng đã dọa đứa trẻ bỏ chạy. Thường ngày nguyên chủ này đáng ghét làm sao.

    "Nội, nội cho con năm xu nhé!" Vương Cẩu Đản thì khác, cậu bé ôm lấy đùi của Lý Thu Hiệp bắt đầu vòi vĩnh.

    "Đứng đàng hoàng xem, nhìn giống thứ gì chứ? Còn đòi lấy tiền nữa, tiền đâu ra đưa cho con?"

    Lý Thu Hiệp vẫn đang lo lắng sau này mình sẽ ăn gì, trong đầu cô lúc này đang hiện lên món cháo rau dại mà trong gia đình này thường ăn, cơm ăn vào miệng cũng rất cấn họng.

    "Nội, chỉ có năm xu thôi mà nội không cho con sao?"

    Vương Cẩu Đản bắt đầu làm nũng, cố gắng khiến Lý Thu Hiệp đồng ý với yêu cầu của mình.

    "Không là không, không có tiền!"

    Lý Thu Hiệp nói với thái độ kiên quyết, nhưng Lý Thu Hiệp liền nghĩ đến:

    "Nếu con ngoan ngoãn theo chị con đi cắt cỏ cho heo ăn thì vài ngày nữa nội sẽ mua kẹo cho mấy đứa ăn."

    "Nội nói thật chứ?" Vương Cẩu Đản cảm thấy bà nội nói mấy đứa là chỉ cậu bé.

    "Thật, nhưng con phải cắt được nhiều cỏ giống như chị con, mỗi người một sọt đầy là được!"
     
  7. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 5: Vương Quế Hoa Con Lập Tức Về Nhà Cho Mẹ, Có Nghe Thấy Chưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nội ơi, đi thôi, nếu không sẽ không kịp giờ đâu."

    Bàn Nữu ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở bà nội của mình. Bà nội cũng thật là, ở nhà nghỉ ngơi không tốt sao, sao lại nhất quyết theo mình lên núi chứ.

    "Được, Cẩu Đản cùng đi giúp chị con cắt cỏ nào, lao động là vinh quang có biết không?"

    Lý Thu Hiệp nắm tay Vương Cẩu Đản đi theo sau Vương Bàn Nữu, đi đến ngọn núi phía Tây.

    Leo núi là một công việc thể chất, khi đi trên con đường bằng phẳng, Lý Thu Hiệp vẫn chưa cảm thấy cơ thể này già nua, nhưng khi bắt đầu leo núi, cô cảm thấy đầu gối mình hơi yếu.

    "Nội cầm cái này đi!"

    Bàn Nữu biết trước sẽ như vậy nên cô bé đã dùng lưỡi liềm chặt một nhánh cây to một chút, vót thành một cây gậy đưa cho Lý Thu Hiệp.

    "Bàn Nữu hiếu thảo thật, nội cám ơn con nhé!"

    Lý Thu Hiệp bước nhanh hơn với cây gậy trên tay, leo một mạch lên núi, ngọn núi này là một rừng cây với đủ loại cây cối, nhưng bây giờ đang là mùa xuân, lá cây đều vừa mới nhú mầm non, nhìn khá đẹp.

    Cỏ trên mặt đất không cao lắm, nên cắt chúng cũng khá khó khăn, chả trách Bàn Nữu lại vội lên núi như vậy.

    "Nội bảo Cẩu Đản đến hái chút rau rừng về đi."

    Bàn Nữu thấy hôm nay bà nội dễ nói chuyện nên muốn bà nội sai bảo Cẩu Đản.

    Cẩu Đản cũng 10 tuổi rồi, cũng đã học đến lớp 5 mà suốt ngày chẳng làm việc gì cả.

    "Hừ, nội ơi con không hái đâu, Bàn Nữu chị dám bảo em làm việc à, em cho chị ăn đòn đấy!"

    Cẩu Đản vừa nói xong liền nhặt cục đất trên mặt đất rồi ném vào Bàn Nữu.

    Cục đất ném thẳng vào lưng Bàn Nữu, khiến Bàn Nữu đau đến chảy nước mắt. "

    " Này, đồ khốn nhỏ, sau con dám ném chị con! "

    Lý Thu Hiệp nghĩ rằng họ chỉ là những đứa trẻ, cùng lắm là chí chóe vài câu, không ngờ tên nhóc này lại làm thật, cô kéo Vương Cẩu Đản lại đánh mạnh vào mông cậu bé hai cái bốp bốp. Vương Cẩu Đản bị bà nội đánh, cậu bé đã đẩy mạnh Lý Thu Hiệp xuống đất.

    Lý Thu Hiệp ngã phịch xuống đất, cô rất sửng sốt. Cái quái gì vậy? Đây là đứa cháu trai mà Lý Thu Hiệp xem như báu vật ở trong truyện đây sao?

    Bàn Nữu vốn tưởng rằng hôm nay mình bị Vương Cẩu Đản đánh sẽ không ai quan tâm, dù sao Vương Cẩu Đản hiện giờ là cháu trai duy nhất trong nhà, không biết trong bụng thím hai là bé trai hay bé gái.

    Nội thương cháu trai, không thương cháu gái, cháu gái đều là đồ lỗ vốn. Vương Cẩu Đản có đánh mình thì nội cũng sẽ không quan tâm.

    Không ngờ, mặt trời đúng là mọc ở hướng Tây, bà nội đã vì mình mà đánh Vương Cẩu Đản và còn bị thằng bé đẩy ngã xuống đất, Bàn Nữu không màn đến cái lưng còn đau của mình liền chạy đến xem bà nội, bà nội đừng vì bảo vệ mình mà có mệnh hệ gì đấy nhé.

    " Nội đánh con, con không thương nội nữa! "

    Sau khi Vương Cẩu Đản bị đánh, cậu bé khóc lớn, bà nội cậu bé cũng không đến dỗ dành, cậu bé đã quay lưng bỏ chạy xuống núi đi về nhà.

    " Hừ, còn nói không thương nội nữa, thật buồn cười, con thương nội thì nội được ăn no chắc. Có giá vậy sao? "

    Lý Thu Hiệp đã rất sốc, không ngờ đứa cháu trai này lại dám đẩy cả người làm bà nội như cô, xem ra là đã chiều hư rồi. Sau khi được Bàn Nữu đỡ dậy, cô còn phủi nhẹ đất trên lưng Bàn Nữu.

    " Có đau không? "

    Bàn Nữu vừa mừng lại vừa lo:" Không đau đâu nội, Cẩu Đản sức còn yếu, không sao đâu. "

    Giọng của Bàn Nữu nghẹn ngào khi được Lý Thu Hiệp hỏi câu này.

    Đây là lần đầu tiên bà nội của cô ấy quan tâm đến cô ấy như vậy. Cô gái tủi thân lau nước mắt.

    " Con là chị lớn, sau này Vương Cẩu Đản còn dám làm vậy với con thì cứ mặc kệ người khác, hãy dạy cho nó một bài học, có biết không? "

    Lý Thu Hiệp không phải là nguyên chủ, chỉ thương cháu trai mà coi thường cháu gái.

    " Nhưng.. nhưng.. Cẩu Đản sẽ về mách lại với người lớn. "

    Bàn Nữu không dám làm vậy, vì cô ấy không tin Lý Thu Hiệp, không chừng hôm nay vậy ngày mai lại khác.

    " Con ở đây cắt cỏ đi, nội sẽ dạo xung quanh xem thử! "

    Lý Thu Hiệp dạo trên ngọn núi này thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số động vật nhỏ như thỏ và chim trĩ, nhưng lại không thể bắt được với tay chân già yếu này, cô không nghĩ tới nữa.

    " Í, cái này hình như là cây hương thung, đọt hương thung mọc ở đây trông rất tốt. Hình như ngoài thị trường bán năm đồng một cân, cái này có thể bán được. Năm đồng một cân, để mình xem gạo có giá bao nhiêu tiền? "

    Lý Thu Hiệp nhìn vào bàn tay phải của mình, tìm kiếm xem gạo được bán thế nào, có đủ các chủng loại, có nguồn gốc từ khắp mọi nơi, loại thường nhất hình như cũng hơn hai đồng một cân, nhưng người ta bán theo bao.

    Một bao mười cân, cũng chừng 24 - 25 đồng, vậy phải hái năm cân hương thung thì sẽ mua được một bao gạo.

    Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp bắt đầu hái những chiếc lá hương thung to hơn lòng bàn tay xuống, rồi ném trực tiếp vào không gian, dù sao trên núi cũng không có ai.

    Trên núi có rất nhiều cây hương thung, nhất là những cây nhỏ mọc lên từ mặt đất.

    Một lúc sau, cô ném tất cả những cây hương thung mà mình hái được vào không gian, rồi mới đi trở lại chỗ Bàn Nữu.

    Khi quay trở lại, Bàn Nữu đã cắt gần xong cỏ.

    " Được rồi, chúng ta về thôi! "

    " Con xong ngay đây, còn một chút nữa. "

    Bàn Nữu nhìn lên bầu trời, mới cắt cỏ được một chút, cắt xong cô bé còn muốn hái thêm ít rau dại về cho bữa cơm chiều. Sao nội lại đòi về chứ?

    Nội cũng thật quá lười biếng, lang thang trên núi cả buổi mà chẳng hái được chút rau dại giúp mình.

    Biết trước bà nội vẫn là bà nội trước đây mà.

    " Ồ, vậy con tự ở lại cắt đi, nội về trước, nội còn có việc phải làm! "

    Lý Thu Hiệp không biết rằng ấn tượng vừa thay đổi trong mắt cháu gái lớn của mình đã trở lại như cũ.

    Lúc này cô chỉ nghĩ đến việc về nhà và bán hết số hương thung trong không gian.

    Chiếc ca tráng men đó đã được cho lên kệ hàng, nhưng nó là một món quà lưu niệm, mặc dù đó thật sự là món đồ dùng khi kết hôn của nguyên chủ và Vương Đức Phát, nhưng trên Taobao có rất nhiều hàng giả, chưa chắc là có thể bán được.

    Cây hương thung thì khác, đây là thực phẩm, hơn nữa chỉ có mùa vào mùa xuân, mọi người đều thích ăn rau dại, có lẽ sẽ bán được một ít.

    Trên đường về nhà, ở một chỗ vắng vẻ bên đường Lý Thu Hiệp còn nhìn thấy một cô gái và một chàng trai trẻ đang nắm tay nhau đi dạo.

    Trong lòng nghĩ vào những năm 1980, mọi người đã thoải mái như vậy sao, trông có vẻ họ chưa kết hôn.

    Sau khi cô đến gần, hai người đó mới nhìn thấy cô, họ đã sợ hãi đến mức lập tức buông tay, quay người bỏ chạy.

    Lúc này Lý Thu Hiệp mới nhớ ra cô gái này chính là con gái út Vương Quế Hoa của mình.

    Hay thật, vừa tốt nghiệp cấp hai, mới 17 tuổi đã nắm tay với một tên choai choai rồi.

    Không được, cô phải về xem lại trong điện thoại viết gì về cô con gái út này, nhìn là biết không có kết quả tốt đẹp gì.

    " Vương Quế Hoa, con lập tức về nhà cho mẹ, có nghe thấy chưa! "

    Dù thế nào đi nữa, đây cũng là con gái của nguyên chủ, gọi cô ta về nhà trước rồi mới tính, sau khi về sẽ khuyên dạy đàng hoàng, con bé ở bên tên choai choai đó sẽ không có kết quả tốt đẹp.

    Vương Quế Hoa tưởng rằng mẹ không nhìn rõ mình, nhưng lúc này nghe thấy mẹ gọi tên mình thì cô ta sợ đến mức không dám bỏ chạy.

    " Em về nhà trước, nếu mẹ em hỏi thì em cứ nói anh nhất định sẽ cưới em."

    Chàng trai bây giờ không dám đến gặp Lý Thu Hiệp vì sợ bị đánh.

    Vương Quế Hoa gật đầu, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng với chàng trai trẻ, như thể đã đưa ra quyết tâm gì đó, cô gái quay đầu lại, cứng đờ đi về phía Lý Thu Hiệp.
     
  8. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 6: Con Và Anh Ngô Quý Yêu Nhau Thật Lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ.. Con và anh Ngô Quý yêu nhau thật lòng. Anh ấy nói sẽ cưới con."

    Lý Thu Hiệp không ngờ rằng cô con gái út này lại sang đây nói những lời như vậy, nhưng bây giờ cô vẫn chưa làm rõ tình hình, một tay xách lỗ tai Vương Quế Hoa lên lôi về nhà.

    Lần này cô không mắng chửi ngoài đường nữa. Cô muốn thay đổi hình tượng của nguyên chủ trong mắt người trong thôn.

    Làm một bà già điềm đạm có văn hóa, vứt bỏ những thứ xấu xa sang một bên.

    "Mẹ, buông ra.. đau quá.. chẳng phải mẹ thương con nhất sao? Sao mẹ nỡ lòng làm con đau thế. Mẹ, sau này con không dám nữa! Sau này con không gặp anh ấy nữa.."

    Vương Quế Hoa bị Lý Thu Hiệp xách lỗ tai về đến thôn, đi vào đến nhà.

    Lúc này trước cửa nhà nào cũng có người, họ cũng đang lấy làm lạ.

    "Hôm nay cái bà Lý này làm sao thế? Sao không mắng chửi người khác nữa.. thật là hiếm thấy."

    "Ối dào, bà không nhìn xem là ai, đó là con gái cưng của bà ta, nếu đổi thành Bàn Nữu cháu gái bà ta thì chắc chắn sẽ vừa bị vừa đá vừa mắng."

    * * *

    Lý Thu Hiệp không nghe thấy những lời này, cô đã lôi Vương Quế Hoa vào trong nhà.

    Vương Cẩu Đản và Vương Hồng Oa thấy cô út bị bà nội nhéo lỗ tai, chúng cảm thấy khá vui mừng.

    Cuối cùng Vương Quế Hoa cũng được buông ra, nhìn thấy hai đứa cháu dám cười nhạo mình nên đã tức giận lên tiếng chửi:

    "Nhìn gì mà nhìn, cười cái gì, coi chừng tao đánh tụi bây đó!"

    Vương Cẩu Đản không sợ, nhưng Vương Hồng Oa thì sợ, nếu cô út này đánh cô bé thì mẹ cô bé cũng không dám lên tiếng, chủ yếu là vì cha cô bé không có ở nhà, cô bé nằm mơ cũng muốn cha quay về đón cô bé và mẹ rời khỏi căn nhà này.

    "Con cũng gan thật đấy!"

    Lý Thu Hiệp không muốn chiều chuộng cô ta nên đã tát vào mặt cô ta.

    Cái tát đó giáng thẳng vào mặt Vương Quế Hoa, nhưng đã khiến mấy đứa nhỏ trong sân đều bị sốc.

    Vương Quế Hoa cũng sửng sốt, không thể tin mà sờ lên mặt mình.

    "Mẹ đánh con sao!"

    Trịnh Tiểu Hoa đang nấu ăn trong bếp cũng chạy ra, ra đến nơi thì thấy cô út đang bụm tay vào mặt.

    Cô út bị ăn đòn, Trịnh Tiểu Hoa cảm thấy thật vui sướng.

    Nhưng cô ấy cũng cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay mẹ chồng kỳ lạ sao đấy, cho cô ấy giết gà ăn, còn đánh cô út, chẳng phải mẹ chồng cô luôn xem cô út như báu vật sao?

    "Đánh con còn nhẹ đó, mau cút về phòng đi, không được ra ngoài!"

    Lý Thu Hiệp đánh cô ta vì cô ta không biết yêu bản thân mình.

    Nhưng bây giờ cô phải vào nhà xem tình tiết cốt truyện về Vương Quế Hoa trước rồi mới xử lý tình huống tiếp theo. Cô cảm thấy Vương Quế Hoa chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

    Nhìn thấy Vương Quế Hoa khóc lóc chạy vào nhà, đóng sầm cửa lại, Lý Thu Hiệp lắc đầu nhìn Trịnh Tiểu Hoa đang lặt rau ở cửa bếp.

    Trịnh Tiểu Hoa thấy mẹ chồng nhìn về phía mình, cô ấy lập tức muốn chạy vào bếp, sợ mẹ chồng nhìn mình không vừa mắt lại mắng cho một trận.

    "Tiểu Hoa này, bảo con giết gà con giết chưa? Con nhìn lại mình xem, ốm nhom gầy gò, nếu để thằng hai nhìn thấy thì nó sẽ đau lòng chết mất."

    "Ồ, lát nữa con sẽ giết gà, con vừa nấu cơm xong."

    Trịnh Tiểu Hoa tưởng mẹ chồng sẽ mắng mình, nhưng không ngờ lại bảo cô ấy đi giết gà, nhưng nghe ý của mẹ chồng, chẳng lẽ Hỷ Dân sắp về nhà sao?

    Dù sao đi nữa, cho dù là vì Hỷ Dân về nhà hay mẹ chồng muốn cho mình được ăn ngon cũng được, ít ra thì được bồi bổ thêm cho đứa bé trong bụng.

    "Đi nhanh đi, chiên thêm dĩa trừng nữa để mọi người ăn ngon một chút." Chủ yếu là Lý Thu Hiệp cũng muốn ăn ngon một chút.

    "Dạ mẹ, con biết rồi."

    Mặc dù Trịnh Tiểu Hoa cảm thấy rất vui mừng, nhưng mẹ chồng hào phóng như vậy cũng thật khác thường. Chẳng lẽ hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Hay là có khách đến nhà?

    Lý Thu Hiệp trở về gian nhà của mình, vừa bước vào thì cảm thấy đâu đâu cũng không thoải mái, chẳng lẽ sau này cô phải ngủ chung giường với lão già xấu xí đó, điều này.. không thể chấp nhận được.

    Tại sao lại ăn mặc như một góa phụ chứ? Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp nhanh chóng đưa tay phải ra, bấm vào cuốn tiểu thuyết để xem thông tin về cô con gái Vương Quế Hoa.

    Vương Quế Hoa này chính là bảo bối của nguyên chủ.

    Không những cho Vương Quế Hoa học cấp hai, nếu cô ta có thể thi lên cấp ba thì vẫn sẽ tiếp tục cho học, nhưng cô ta không đáp ứng được kỳ vọng, học cấp hai đã yêu đương với một tên nhóc tên là Ngô Quý.

    Cái thời này 17, 18 tuổi là có thể kết hôn, sẽ tổ chức cưới hỏi trước, sau khi đủ 18 tuổi mới đi đăng ký kết hôn.

    Gia đình Ngô Quý là gia đình nghèo, cha mẹ đã mất sớm, nên nhờ vào người anh để nuôi cậu ta.

    Anh trai của cậu ta tên là Ngô Quyền. Hay thật, đặt cái tên, một người không có quyền, một người không có tiền.

    Ngô Quyền đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được vợ.

    Ngô Quý muốn cưới Vương Quế Hoa mà không muốn bỏ ra một xu nào, càng quá đáng hơn là cậu ta còn muốn Vương Quế Hoa giới thiệu cháu gái lớn của nguyên chủ cho anh trai cậu ta.

    Xem đến đây Lý Thu Hiệp bắt đầu chửi thề:

    "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Thật là vô liêm sỉ, muốn hại chết gia đình chúng tôi sao? Một Vương Quế Hoa còn không đủ, còn muốn kéo cả Bàn Nữu nhà chúng tôi sang đó, nếu chuyện này thành công thì Bàn Nữu tội nghiệp phải chịu sự ức hiếp của họ cả đời."

    Lý Thu Hiệp bước vào không gian, tạm gác mọi chuyện sang một bên, chuyện này vẫn chưa xảy ra nên cô nhất định sẽ bảo vệ Bàn Nữu.

    Về phần Vương Quế Hoa, nếu cô ta nghe lời thì sẽ chia tay với thằng nhóc Ngô Quý đó, nếu cô ta không nghe lời thích đi giúp đỡ người nghèo thì cứ việc đi, sau này đừng trở về khóc lóc là được.

    Còn thằng nhóc Ngô Quý đó, khi kết hôn không muốn bỏ một xu, sau khi kết hôn lại muốn sống tốt, có mà nằm mơ đi.

    Lý Thu Hiệp ban đầu định đưa số hương thung này lên kệ hàng, thì phát hiện chiếc ca đưa lên kệ hàng trước đó đã có người mua, lúc này trong số dư đã có sẵn tiền.

    3000 đồng, một sự bất ngờ lớn, cô gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng.

    Cô bình tĩnh lại, "Bình tĩnh lại đã, đâu phải là chưa từng thấy tiền, chỉ 3000 đồng thôi mà, sau này sẽ có nhiều hơn."

    Lý Thu Hiệp ngay lập tức mua một bao gạo với giá 25 đồng, một trăm cái bánh đậu phộng với giá 21 đồng.

    Cô cứ tưởng nó sẽ giống như Taobao trước đây, thế nào cũng phải chờ mấy ngày mới nhận được hàng.

    Nhưng không phải vừa đặt hàng sẽ bị trừ tiền, ở mục chờ gửi hàng hiện lên dấu chấm màu đỏ.

    Bấm vào đó thì có bao gạo chờ nhận hàng, bánh đậu phộng, chờ nhận hàng.

    Không nhìn thấy hàng thì làm sao nhận chứ?

    Lý Thu Hiệp với suy nghĩ muốn thử xem thế nào, cô đã nhấn vào mục bánh đậu phộng có giá rẻ hơn, kết quả là một chiếc túi lớn rơi xuống trước mặt Lý Thu Hiệp.

    Lý Thu Hiệp mở túi ra, bên trong chứa đầy những túi nhỏ thức ăn vặt.

    "Tuyệt vậy sao? Mua là nhận được ngay."

    Cô tràn đầy hứng khởi lấy một chiếc bánh lên và bắt đầu ăn.

    "Thơm ngon quá!"

    Cả buổi sáng cô chưa ăn gì cả, nhưng vào thời này một ngày cũng chỉ ăn hai bữa cơm, sẽ ăn vào lúc 10 giờ sáng và 3 giờ chiều.

    Tiếp sau đó cô nhận được bao gạo.

    Gạo đã nhận được, nhưng làm cách nào để đưa gạo vào bếp đây?

    Đành chờ đến khi trong bếp không có người mới đưa vào đó.

    Phải bỏ tiền ra để mua đấy, dù sao tháng nào thằng hai cũng gửi tiền về. Phải rồi, tiền của Lý Thu Hiệp đâu.

    Nghĩ đến đây, cô lại bước ra khỏi không gian và bắt đầu lục lọi trong gian nhà nhỏ này.

    Cô lục lại trong trí nhớ của mình, đã tìm hết những nơi nguyên chủ có thể giấu tiền, cũng chỉ tìm thấy hơn một ngàn.

    Số tiền này không nhiều, con số có vẻ không đúng lắm, nguyên chủ tằn tiện như vậy, cái gì cũng không nỡ tiêu xài, trừ ra số tiền phải chi tiêu những năm qua, chỉ riêng số tiền thằng hai gửi về cũng được hơn ba ngàn, tại sao ở đây chỉ còn hơn một ngàn?

    Cô nghĩ không ra, mở tiểu thuyết ra xem về số tiền trong tay mình, phải kiểm tra kỹ lại xem. Kết quả là vừa kiểm tra thì muốn điên tiết lên.
     
  9. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 7: Cái Thời Này Mà Cũng Bị Cắm Sừng!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thì ra trong những năm qua, một nửa số tiền của gia đình đã được Vương Đức Phát dùng để trợ cấp cho nhà chị dâu ở sát bên vách.

    Anh trai của Vương Đức Phát là Vương Đức Thuận, trong tiểu thuyết viết năm xưa ông ta đi săn bắt trên núi đã bị chó sói ăn thịt.

    Khi đó, chị dâu là Mao Phương Phương có hai đứa con khoảng bảy tám tuổi. Trong tiểu thuyết đặc biệt đề cập Mao Phương Phương chính là Bạch Nguyệt Quang của Vương Đức Phát.

    Năm xưa Vương Đức Phát cũng thích Mao Phương Phương, nhưng gia đình đã hỏi cưới Mao Phương Phương cho anh trai của lão ta.

    Sau khi anh trai ông ta qua đời, Vương Đức Phát thường mượn cơ hội sang nhà bên cạnh để giúp Mao Phương Phương một số công việc rồi hú hí với Mao Phương Phương.

    "Mẹ kiếp, cái thời này mà cũng bị cắm sừng!"

    Cô không cảm thấy tức giận như trong tưởng tượng, ngược lại cô còn cảm thấy đây là một việc tốt, cô phải vạch mặt họ, sau đó sẽ có lý do để ly hôn với lão già đó.

    Để xem trong truyện đã viết gì về hai vợ chồng này.

    Ngay khi hai cái đứa chó chết là Vương Quế Hoa và thằng nhóc Ngô Quý đang bày mưu tính kế cho tên ế vợ Ngô Quyền.

    Nhân lúc Bàn Nữu lên núi cắt cỏ cho lợn, bảo tên Ngô Quyền cưỡng ép Bàn Nữu làm một số việc không thể miêu tả.

    Vương Quế Hoa chờ Ngô Quyền làm xong việc rồi mới gọi người dân trong thôn đang làm ruộng dưới chân núi đến chứng kiến mối quan hệ giữa Bàn Nữu và Ngô Quyền, sau đó khiến Bàn Nữu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kết hôn với Ngô Quyền.

    Tình cờ Vương Đức Phát và Mao Phương Phương vụng trộm trên núi cũng bị bắt gặp.

    Nguyên chủ tức giận vừa đánh vừa chửi Mao Phương Phương nhưng lại bị Vương Đức Phát tát cho hai cái.

    Lão ta còn dám hăm he nguyên chủ, nếu còn dám gây ầm ĩ nữa sẽ lập tức ly hôn, bảo nguyên chủ cút về nhà mẹ đẻ, ở cái tuổi này thì nguyên chủ có thể đi đâu chứ?

    Bà đã xúc phạm cả ba người con trai của mình, không ai đứng ra nói thay cho bà.

    Ngay cả cô con gái yêu quý của bà là Vương Quế Hoa cũng không nói một lời.

    Thế là chuyện đó đã được dẹp yên, chuyện của Vương Đức Phát và Mao Phương Phương được gác lại.

    Mao Phương Phương càng thêm đắc ý, ngang nhiên gọi Vương Đức Phát đến nhà mình vào buổi tối.

    "Ôi trời, lão già xấu xí này mà có giá vậy sao?"

    Tiếp tục xem, Vương Đức Phát có tiền rủng rỉnh trong tay, thằng hai mỗi tháng gửi về hơn 100 đồng.

    Số tiền này sẽ được đưa cho Lý Thu Hiệp, sau khi chuyện vụng trộm bị lộ, Vương Đức Phát đã không đưa cho Lý Thu Hiệp nữa.

    Phần lớn được đưa cho Mao Phương Phương, bảo sao hai người con trai của Mao Phương Phương đều biết chuyện của mẹ mình và chú hai, nhưng nhiều năm qua chúng chẳng lên tiếng nào.

    Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp cảm thấy lão già này chẳng ra gì, chẳng nghĩ cho ba đứa con trai của mình, còn đẩy hết những chuyện xấu cho cô.

    Không được, phải chia của cải.

    Từ nay trở đi, nhà nào tự quản tiền của nhà nấy, như vậy mọi người mới sống tốt được.

    Về phần mình, cô không muốn ở chung nhà với lão già này.

    Cô sẽ ngủ cùng phòng với con gái Vương Quế Hoa trước. Thật kinh tởm.

    "Mẹ, đến giờ ăn rồi!" Giọng nói của Trịnh Tiểu Hoa từ ngoài truyền đến.

    Khi Lý Thu Hiệp bước ra khỏi nhà thì thấy hai người con trai và con dâu lớn cũng đã trở về, họ đang rửa tay và dọn thức ăn lên bàn.

    "Chà, hôm nay có thịt ăn à!"

    Con trai lớn Vương Hỷ Tài vừa trở về, ngửi thấy mùi thơm bay trong không khí, sắp chảy cả nước miếng.

    "Nội, con muốn ăn đùi gà to."

    Bữa cơm vẫn chưa ăn đã nghe thấy giọng nói của Vương Cẩu Đản.

    Người con dâu lớn nở nụ cười trên mặt, chiếc đùi gà này chắc chắn sẽ thuộc về con trai chị ta. Là quy tắc từ xưa đến giờ.

    "Tiểu Hoa, con vớt một nửa con gà ra cho mọi người ăn, nửa còn lại để con tự ăn sau!"

    Nghe xong lời này mọi người không ai phản đối, chỉ có Vương Quế Hoa và Vương Cẩu Đản la lối:

    "Dựa vào đâu chứ?"

    "Dựa vào mẹ nói, còn nữa vớt một cái đùi gà ra cho Bàn Nữu."

    Lý Thu Hiệp vừa nói lời này, sắc mặt của con dâu lớn là Tôn Á Mai lập tức trở nên khó coi. Bà già này bị sao thế, đùi gà không cho cháu trai yêu quý mà lại đưa cho cái thứ lỗ vốn đó?

    Mặc dù cũng là con của mình sinh ra nhưng Tôn Á Mai cũng có tư tưởng giống như nguyên chủ, chỉ thương con trai không thương con gái.

    Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Vương Cẩu Đản không quan tâm đến những gì Lý Thu Hiệp nói là sẽ cho Bàn Nữu ăn đùi gà, cậu bé liền đưa tay ra gắp đùi gà.

    Vì nếu chậm một bước sẽ bị Vương Quế Hoa gắp đi mất. Quả nhiên, Lý Thu Hiệp nhìn thấy cả hai người đều cầm đũa đưa tay ra gắp trước.

    Lý Thu Hiệp cũng cầm đũa lên, nhưng cô không gắp đùi gà mà dùng đũa gõ trực tiếp vào tay hai người.

    Hai người bị đánh đồng thanh kêu lên "Á!"

    "Mẹ, thằng nhỏ chỉ muốn ăn đùi gà thôi, đâu cần phải làm vậy chứ!" Tôn Á Mai thấy con trai mình bị đánh, đau xót muốn khuyên mẹ chồng.

    "Chẳng phải mẹ đã nói rồi sao, ai có làm việc thì sẽ được ăn đùi gà!"

    Lý Thu Hiệp không quan tâm hai người bị đánh đau đến chảy nước mắt, cô liền gắp đùi gà đặt vào chén của Bàn Nữu đang ngồi bên cạnh.

    Nhìn thấy bát cơm của Bàn Nữu rất lỏng lẻo, cô lại thấy bất mãn.

    "Ai múc cơm cho Bàn Nữu thế, sao lỏng lẻo vậy?" Cô lại nhìn sang chén của Vương Cẩu Đản thì đặc sệt.

    Bàn Nữu nhìn đùi gà từ trên trời rơi xuống, vừa sợ vừa kinh ngạc.

    Hôm nay nội làm sao thế, sao lại đối xử tốt với mình như vậy? Không phải là muốn bán mình đi chứ?

    "Ăn bữa cơm mà bà lại kiếm chuyện gì chứ? Trước giờ cũng như vậy thôi, cũng là bà nói cháu gái thì trước sau cũng gả cho người ta, là đồ lỗ vốn, những cái tốt đều để dành cho cháu trai, bây giờ bà lại kiếm chuyện à?"

    Vương Đức Phát gắp một miếng thịt gà và bắt đầu ăn.

    "Trước đây không tính, từ nay về sau mọi người đều được bình đẳng. Ai làm việc nhiều thì ăn nhiều, không phân biệt nam nữ. Không làm việc thì không cần phải ăn cơm!"

    Lời này là dành cho Vương Quế Hoa và Vương Cẩu Đản. Sáng nay Vương Hồng Oa đã giặt quần áo, còn hai người này chẳng làm gì cả.

    "Đúng, con cảm thấy mẹ nói rất đúng, sinh con trai hay con gái đều như nhau cả, trong thôn ngày nào cũng tuyên truyền, con gái cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời."

    Chu Hồng Duyệt hôm qua cãi nhau với mẹ chồng, hôm nay lại phát hiện mẹ chồng hiểu chuyện như vậy, lập tức đáp lại mẹ chồng.

    Chẳng lẽ sau cuộc cãi vã ngày hôm qua mẹ chồng đã tỉnh ngộ rồi sao?

    Lý Thu Hiệp nghe vậy liền nhìn sang, quả nhiên là nữ chính, vẻ ngoài rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, khuôn miệng nhỏ nhắn, đôi mắt hoa đào dù nhìn thế nào cũng rất đẹp, làn da cũng trắng trẻo, nhìn chẳng giống người trong thôn chút nào, chẳng lẽ nữ chính đã có không gian nước suối thiêng rồi sao, không biết là cô ấy có thể cho cô một chút được không, để cô cải thiện thể chất của mình.

    "Đúng, trước đây mẹ có tư tưởng phong kiến, sau này mẹ sẽ học hỏi chính sách của quốc gia, nam nữ đều như nhau, còn nữa, mẹ có một việc muốn hỏi ý kiến của mọi người."

    Lý Thu Hiệp không quan tâm trước đó lão già này nói là nếu muốn chia của cải thì phải chờ lão ta chết mới được chia.

    "Có chuyện gì vậy mẹ? Mẹ nói đi, chúng con nghe đây." Người con trai lớn cười hề hề, anh ta là người hiền lành nhất.

    "Vâng, chúng con cũng nghe theo mẹ, mẹ cứ nói đi!" Trong chuyện này, mấy người con dâu cũng không có ý kiến, những việc lớn trong nhà không đến lượt họ lên tiếng.

    "Ăn cơm trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói, không có gì cả, chỉ là trò chuyện bình thường thôi. Đừng nghiêm túc như vậy."

    Lý Thu Hiệp bưng chén cơm lên và gắp thêm vài miếng thịt cho Trịnh Tiểu Hoa.

    "Tiểu Hoa, con đang mang thai, ăn nhiều một chút đi." Cô lại gắp thêm miếng trứng cho Trịnh Tiểu Hoa.

    "Con cảm ơn mẹ."

    "Chuyện là, các con đều đã lập gia đình rồi, mẹ thấy chúng ta nên tìm thời gian để chia của cải ra ở riêng đi. Trong chuyện này nam nữ đều có quyền biểu quyết, các con nghĩ thế nào?"
     
  10. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 8: Vậy Ông Đi Chết Đi, Tôi Mặc Kệ, Nhà Này Phải Được Chia!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Thu Hiệp vừa nói lời này ra, trên mặt con trai và con dâu đều tràn đầy phấn khởi, nhưng đều kìm nén không dám nói gì nhiều, ánh mắt đều nhìn sang cha chồng. Theo lý thì chuyện chia của cải ra ở riêng thì nên do cha chồng nêu ý kiến, sao bây giờ lại trở thành mẹ chồng nêu ra thế?

    "Đang yên đang lành mà ra ở riêng gì chứ!" Làm sao Vương Đức Phát có thể đồng ý cho được, sau khi chia của cải ra ở riêng thì lấy tiền từ đâu?

    "Tại sao lại không được chia, ông xem trong thôn bây giờ có nhà nào mà không tách ra ở riêng, cũng chẳng còn cái thời tranh công điểm như ngày xưa nữa, chia ra ở riêng tự mình có đất đai của mình, làm việc mới có chí phấn đấu, mới có mục tiêu. Hơn nữa, tôi phát hiện, nhà chúng ta không chia ra ở riêng mà cũng chẳng dư giả được đồng nào."

    Khi Lý Thu Hiệp nói điều này, Vương Đức Phát có hơi lo lắng.

    "Nói nhảm, đó là quy tắc cũ, cha mẹ còn sống sẽ không chia của cải. Trừ khi tôi chết thì mới được chia."

    Ngay khi Vương Đức Phát nói điều này, lão ta nghĩ rằng Lý Thu Hiệp sẽ bỏ cuộc, trước đây vẫn như thế.

    Sắc mặt của mấy người con trai và con dâu cũng xụ xuống.

    "Vậy ông đi chết đi, tôi mặc kệ, nhà này phải được chia!"

    Lý Thu Hiệp vừa nói vừa gắp một miếng thịt gà khác đặt vào chén Vương Hồng Oa.

    "Có phải bà điên rồi không? Đang yên đang lành mà bà đòi chia của cải gì chứ?" Vương Đức Phát nuốt không trôi nữa.

    Cô cháu gái được gắp cho miếng thịt gà, cô bé nhìn miếng thịt trong chén cơm, cô bé muốn gắp cho mẹ mình, mẹ còn có em trai trong bụng nữa, nhưng mẹ cô bé mỉm cười bảo cô bé ăn nhanh.

    "Cám ơn nội!" Lần đầu tiên cô bé cảm nhận được tình yêu thương từ bà nội, trong lòng tràn ngập sự ấm áp.

    "Tôi cũng không hiểu tại sao ông lại phản đối việc cho mấy đứa con trai ra ở riêng thế! Bây giờ tất cả chúng đều đồng ý, chỉ có ông không đồng ý, tại sao vậy? Tôi có một câu hỏi khác muốn hỏi ông, tôi đã tính rồi, trong nhà này người đóng góp nhiều nhất là thằng hai, tháng nào nó cũng gửi tiền về, tính từ đầu đến giờ tôi nhớ rõ ràng đã dành dụm được hơn ba ngàn, tại sao tôi chỉ tìm được hơn một ngàn, vậy một nửa số tiền đã đi đâu?"

    Lý Thu Hiệp không muốn khơi rõ chuyện này ra, vạch ra quá rõ thì lão già này cũng sẽ không thừa nhận.

    "Làm sao tôi biết, chẳng phải tiền do bà giữ sao?" Vương Đức Phát chối đẩy, dù sao chuyện này không liên quan đến lão ta.

    "Cho dù không ra ở riêng thì sau này tiền trong nhà này mẹ sẽ chia đều cho các con, tiền của ai tự nấy dùng, nếu các con có điều kiện thì tự ra riêng xây nhà, còn không có điều kiện thì cứ ở lại căn nhà này trước. Chuyện đó tùy thuộc vào các con. Nói tóm lại sau này tự mình sống của sống của riêng mình, mẹ của các con đây không quản nữa."

    Nói xong, Lý Thu Hiệp chia số tiền vừa tìm được thành bốn phần, mỗi gia đình được khoảng 300 đồng.

    Cô trực tiếp đếm và phân phát cho ba người con trai.

    "Mẹ, chia thật sao?" Người anh cả có vẻ không dám tin.

    Trịnh Tiểu Hoa cầm số tiền trên tay như lo sợ mình sẽ làm rơi mất.

    Thằng ba đưa tiền cho vợ, Chu Hồng Duyệt vui vẻ nhận tiền, ánh mắt cũng không còn ghét mẹ chồng nữa.

    "Rốt cuộc là bà muốn làm gì vậy? Đang yên ổn mà bà định chia năm xẻ bảy cái nhà này ra sao?"

    Vương Đức Phát tức giận lại đập bàn, sao nói chia là chia hết tiền đi, như vậy sau này ông ta làm sao lấy tiền đi tiếp tế cho Mao Phương Phương chứ.

    Cả nhà ai cũng vui mừng phấn khởi, nhưng chỉ có một mình lão ta là mặt mày xám xịt, cứ như trời sắp sập xuống.

    "Chỉ chia của cải thôi mà, tôi tin là mấy đứa con trai của tôi, sau khi ra ở riêng cũng sẽ sẵn lòng cho hai ông bà già chúng ta một miếng cơm ăn, có phải vậy không? Cha mẹ không yêu cầu gì nhiều, mỗi tháng cho cha mẹ năm đồng để dưỡng già là được, tất nhiên nếu các con muốn có lòng hơn cũng chẳng sao cả." Lý Thu Hiệp mặc kệ lão ta có tức giận hay không, tức chết càng tốt, lão già không biết xấu hổ.

    "Bà.. bà thật sự muốn chọc tôi tức chết à!"

    Sự bất thường của Vương Đức Phát khiến mấy người con trai của lão ta không thể hiểu nổi.

    "Cha yên tâm, dù có ra ở riêng chúng con cũng sẽ nuôi cha mà. Nếu em gái lấy chồng thì chúng con cũng sẽ bỏ tiền ra. Cha không cần phải không nỡ xa chúng con, chúng con cũng không đi xa, dù ra ở riêng thì cũng sẽ sống trong làng này thôi."

    Anh cả Vương Hỷ Tài còn tưởng rằng cha mình không nỡ rời xa con cái.

    Lý Thu Hiệp nghe vậy muốn bật cười. Cha con thân với con trai của bác cả hơn các con đấy.

    "Đúng đó cha, nhà chúng con có món gì ngon cũng sẽ mang đến cho cha một phần mà, cha mẹ mãi mãi là cha mẹ của chúng con."

    Chu Hồng Duyệt cũng là người giỏi ăn nói, cũng muốn chuyện này nhanh chóng được giải quyết, không muốn xảy ra thêm rắc rối nào nữa.

    Ra ở riêng tốt biết bao, họ có thể tự kiếm tiền tự tiêu xài.

    Ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn. Hôm nay bà mẹ chồng này đã làm một điều tuyệt vời.

    "Tiểu Hoa này, trong chuyện này cũng thật có lỗi với gia đình con. Dù sao phần lớn số tiền đều do thằng hai gửi về, con cũng hiểu cho, tiền trước đây được chia đều cho mọi người. Sau này nhà các con cũng như vậy, chỉ lần đưa năm đồng là được. Con hãy gọi điện cho thằng hai xem nó có đón con đi theo quân đội không, đi cũng được không đi cũng được, tiền của nhà các con sau này cũng là của nhà các con."

    Nói xong, Lý Thu Hiệp nhìn về phía hai đứa con trai khác của mình.

    "Thằng cả và thằng ba, các con không có ý kiến gì chứ."

    "Không, chúng con có tay có chân, đã nhận được ân huệ rất lớn từ chú hai rồi."

    Vương Hỷ Tài vui vẻ đưa tiền cho vợ mình. Vẻ mặt của Tôn Á Mai có hơi phức tạp.

    Một mặt, chị ta không muốn ra ở riêng vì có thể tiêu tiền của gia đình, chú hai kiếm được nhiều tiền nên cuộc sống đỡ vất vả hơn.

    Mặt khác, chị ta lại cảm thấy ra ở riêng cũng tốt, sau này họ có thể tự mình làm chủ gia đình.

    "Dạ con hiểu rồi, cảm ơn mẹ."

    Lúc này, Trịnh Tiểu Hoa là người phấn khởi nhất, người đàn ông của cô ấy làm lính, kiếm được nhiều tiền nhất, điều đó có nghĩa là những ngày tốt đẹp của cô ấy cuối cùng cũng sắp đến.

    Họ có thể ăn ngon, có quần áo đẹp, không cần phải giao hết tiền ra làm của công nữa.

    "Không được, thằng hai kiếm nhiều tiền như vậy, làm sao.."

    Điều Vương Đức Phát quan tâm nhất là tiền trợ cấp của người con thứ hai, không có số tiền này bên chỗ Phương Phương sẽ làm thế sao?

    "Tại sao không được, một ông già như ông cần tiền để làm gì? Bà già như tôi cũng chẳng dùng đến mấy đồng, ông hút thêm vài điếu thuốc lá thì tiêu tốn đến đâu. Tôi tin là Tiểu Hoa thỉnh thoảng sẽ sẵn sàng mua ít thuốc lá cho ông hút!"

    Lý Thu Hiệp chỉ muốn chặn đường lão già này trước, thật là trơ trẽn, lấy tiền của con trai để cho nhà người khác.

    "Dạ, con sẵn lòng. Sau này thuốc lá của cha con sẽ mua."

    Mua ít thuốc lá đó tốn bao nhiêu tiền được chứ. Trịnh Tiểu Hoa đã không chút do dự.

    Mọi người đều ăn bữa cơm rất vui vẻ, chỉ có Vương Đức Phát ăn không biết mùi vị.

    Cuối cùng khi trở vào nhà, lão ta nhìn Lý Thu Hiệp, nghĩ họ cũng chia một phần trong số đó, có lẽ cũng được 300 đồng, lão ta muốn lấy số tiền đó.

    "Đã chia của cải rồi, tiền của chúng ta đâu? Chẳng phải còn 300 đồng sao?" Hai người sau khi vào nhà, Vương Đức Phát đã đưa tay đòi 300 đồng đó.

    "Ba trăm đồng gì? Sao hả ông lại muốn chia của tách ra ở riêng sao? Ông sẽ dọn đi hay là tôi dọn đi?" Lý Thu Hiệp đang tìm cớ để dọn sang gian nhà của con gái để ở, ai muốn ngủ chung giường với lão già hôi hám này chứ?

    "Giữa hai chúng ta mà chia cái gì, bà đưa tiền cho tôi để tôi giữ cho." Vương Đức Phát miệng đầy lý lẽ nói.

    "Nực cười, vốn có hơn ba ngàn, cái tủ đó chỉ có hai chúng ta mở được, tôi không dùng số tiền đó vậy tiền đã đi đâu? Bây giờ ông còn đòi tôi lấy số tiền này à, ông cảm thấy ông xứng đáng không?"

    Lý Thu Hiệp lạnh lùng nhìn lão ta, đúng thật là một người lòng dạ mưu mô.

    "Lý Thu Hiệp, ý bà là sao? Ý bà là tôi đã tiêu hơn một ngàn đồng đó sao? Tôi nghĩ là bà đã lấy đi tiếp tế gia đình anh trai của bà thì đúng hơn."

    Vương Đức Phát đã được Mao Phương Phương dạy câu này.

    Chỉ là Lý Thu Hiệp chưa bao giờ nghi ngờ lão ta, cũng chưa bao giờ đếm tiền trong tủ, nên mới không phát hiện số tiền vẫn luôn bị ít đi.

    "Anh em trai của tôi à, đã nhiều năm tôi không thăm hỏi họ rồi, tôi không hỏi xin tiền của họ là may rồi." Lý Thu Hiệp thật sự phục sát đất, lão già này lại còn quay ra quật ngược lại.
     
  11. Nghi Phuc

    Bài viết:
    3
    Chương 9: Đây Là Siêu Cấp Dại Trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không phải ai lớn tiếng thì người đó nói đúng đâu. Bây giờ cho ông hai lựa chọn, một là chúng ta tiếp tục sống êm đẹp, tiền do tôi giữ."

    "Cái còn lại là gì?" Vương Đức Phát không thể nào chọn cái này.

    "Cái còn lại là chia ba trăm đồng này ra làm đôi, sau này hai chúng ta cũng ra ở riêng, một là ông đi, hai là tôi đi."

    "Lý Thu Hiệp, có phải bà bị ma nhập không? Từ sớm đến giờ bà bị sao thế? Chia tiền, chia nhà, bây giờ còn muốn chia với tôi, chúng ta là hai vợ chồng, số tiền này ai giữ cũng như nhau thôi!" Vương Đức Phát đưa tay ra muốn lấy tiền từ tay Lý Thu Hiệp.

    Lý Thu Hiệp đã ném tiền vào không gian, cô ráng chịu đựng cảm giác kinh tởm để cho lão ta lục lọi túi của mình, chẳng có một xu.

    "Tiền đâu rồi?"

    "Tôi nói rồi, ông chọn một cái đi. Ông chọn cái đầu tiên thì ông không cần quan tâm tiền tôi để ở đâu, chắc chắn tiền sẽ không bị mất. Còn ông chọn cái thứ hai thì chia mỗi người một nửa, ông trăm rưỡi, tôi trăm rưỡi, sau này đều sẽ như vậy, con cái đưa tiền cũng được chia đôi. Ông dùng phần của ông, tôi dùng phần của tôi."

    Lý Thu Hiệp đoán chắc lão già này sẽ không nỡ bỏ Mao Phương Phương, nhất định sẽ chọn cái thứ hai.

    "Hừ, tôi chọn cái thứ hai, nhưng bà thích đi đâu thì đi, đây là nhà của tôi, tôi sẽ ở lại đây."

    "Được, đưa ông trăm rưỡi. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ ngủ ở gian nhà của Quế Hoa."

    Lý Thu Hiệp đã thầm yeah ở trong lòng, sau đó cô dọn chăn đệm, quần áo đến phòng Vương Quế Hoa.

    Nhìn thấy Lý Thu Hiệp mang quần áo chăn đệm ra khỏi nhà, Vương Đức Phát bĩu môi:

    "Hừ, hù dọa ai chứ hả? Vài ngày sẽ quay lại thôi."

    Lý Thu Hiệp bước vào gian nhà Vương Quế Hoa, Vương Quế Hoa sửng sốt: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"


    "Sau này mẹ sẽ dọn sang đây ở với con!"

    "Đừng mà mẹ! Mẹ với cha đang sống yên ổn mà chạy đến chỗ con làm gì?"

    Vương Quế Hoa cũng chê bai mẹ mình, cô ta sống một mình thoải mái biết bao.

    "Sao thế? Con còn chưa lấy chồng mà đã chán ghét mẹ rồi à!"

    Lý Thu Hiệp không quan tâm đến cô ta, như lời nguyên chủ nói, con gái trong nhà thì sớm muộn gì cũng sẽ lấy chồng, đến lúc đó sẽ phải nhường lại nhà cho mình.

    Sau đó cô sẽ có nhà riêng của mình, cô không thích sống chung với người khác, cái gì cũng không chịu làm.

    Lý Thu Hiệp sắp xếp quần áo của mình rồi cho vào tủ, những bộ có mùi chưa giặt ném hết xuống sàn.

    Ôi, cô đã nhìn thấy cái gì vậy? Cái quần lót màu đỏ rách nát, thật là gớm ghiếc.

    Cô không dám ném xuống sàn, nên nhân lúc xếp đồ vào tủ đã tiện tay ném vào không gian trước, để lúc khác sẽ bỏ đi.

    Phải rồi, còn phải tìm thời gian để mua sắm, mua cho mình vài bộ đồ lót mới.

    Nghĩ đến đây, ngay cả bộ đồ cô đang mặc trong người lúc này cũng cảm thấy hơi khó chịu.

    "Vương Quế Hoa, chiều nay con đi giặt đống quần áo này đi!"

    Lý Thu Hiệp chỉ vào đống quần áo của mình, bà già này cũng ở bẩn thật đấy, đống quần áo cô bỏ ra đều có mùi, nhìn vào thì thấy sạch sẽ nhưng cái nào cũng đã qua sử dụng.

    "Mẹ, sao lại bắt con giặt, mẹ bảo Bàn Nữu giặt là được rồi!"

    Vương Quế Hoa không muốn giặt quần áo, không cần biết là của ai, ngay cả quần áo của cô ta cũng ném cho hai cháu gái giặt.

    "Sao vậy, mẹ vẫn chưa già yếu, vẫn chưa đến lúc cần còn chăm sóc việc đi tiêu đi tiểu mà con đã như vậy rồi. Con có xứng đáng với mẹ không? Nuôi con chi bằng nuôi con heo, ít ra còn có thể giết bán lấy tiền, còn con thì làm được gì? Suốt ngày ăn không ngồi rồi, đi học cũng uổng phí, cũng chẳng tìm một công việc để làm."

    Lý Thu Hiệp chê bai Vương Quế Hoa không đáng một xu.

    Vương Quế Hoa không hề tức giận mà chỉ nắm lấy cánh tay Lý Thu Hiệp làm nũng.

    "Mẹ, con là con gái ruột của mẹ. Chẳng phải mẹ luôn nói con là con gái yêu quý của mẹ sao? Mẹ nỡ để con làm những công việc này sao?"

    Cô ta nhìn đống quần áo trên sàn với ánh mắt chán ghét.

    "Ồ, con nói đúng, nhưng mẹ làm vậy cũng vì tốt cho con mà thôi!"

    Lý Thu Hiệp nhìn bộ dạng lười biếng của Vương Quế Hoa và nghĩ, cô gái này là một kẻ yêu đương mù quáng, vậy cô sẽ nhằm vào điểm này:

    "Con thích cái cậu Ngô Quý đó phải không?"

    "Dạ, chẳng phải mẹ đã biết rồi sao? Có phải mẹ đồng ý không?"

    Vương Quế Hoa biết, chỉ cần mình van nài mẹ thì cái gì mẹ cô ta cũng đồng ý.

    "Con nghĩ mà xem, nhà Ngô Quý chỉ có một gian nhà, anh trai cậu ta còn chưa kết hôn, nếu con thật sự gả vào nhà họ thì chẳng phải giặt quần áo mỗi ngày sao? Mẹ cũng vì tốt cho con, cho con luyện tập trước. Sao nào, con thích anh Ngô Quý của con như vậy, sau này không định giặt quần áo cho người ta à?"

    Lý Thu Hiệp chỉ muốn để con gái mình nếm trải nỗi khổ cực sau khi lấy chồng, nếu cô ta vẫn muốn lấy chồng thì cô cũng sẽ chiều theo cô ta.

    "Hả, anh Ngô Quý nói sẽ đối xử tốt với con, sẽ không để con giặt quần áo cho anh ấy và anh của anh ấy đâu!"

    Khi Vương Quế Hoa nghĩ đến tương lai mình sẽ có vô số quần áo giặt mỗi ngày, cô ta có vẻ nao núng.

    "Con nghĩ là sau khi lấy chồng đàn ông sẽ giặt quần áo cho con sao? Con hãy nhìn nhà chúng ta xem, anh trai của con có ai từng giặt quần áo chứ, họ đều phải ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Ở bên ngoài mệt nhọc suốt một ngày, về nhà còn phải giặt giũ, nấu cơm nữa, vậy cậu ta cưới con về để làm gì?"

    Vương Quế Hoa đã hiểu ra sau những lời Lý Thu Hiệp nói.

    "Vậy con sẽ học làm trước, chỉ là giặt giũ thôi mà, con thích anh ấy, con bằng lòng."

    Mặc dù nghe có vẻ cạn lời nhưng Lý Thu Hiệp vẫn động viên cô ta.

    "Đúng vậy, Quế Hoa con có thể làm được, chỉ là giặt giũ thôi mà, chuyện nhỏ! Đây là việc phải làm hằng ngày, tương lai con còn có con cái, những việc này đều là việc cần phải làm. Con nhìn mấy chị dâu của con xem, có ai mà chưa từng làm những việc này chứ? Có đúng không?"

    Vương Quế Hoa ôm quần áo của mẹ mình đi ra ngoài, người từ nhỏ đến lớn chưa từng giặt quần áo, khi mẹ mình nói sau này sẽ phải giặt quần áo cho Ngô Quý, cô ta có cảm giác như sắp bay lên trời.

    Lý Thu Hiệp lắc đầu: "Đây là siêu cấp dại trai."

    Lý Thu Hiệp vừa định vào bếp đổ bao gạo vào cái khạp trong bếp thì thấy thằng ba đang tìm mình.

    "Mẹ, sao mẹ lại dọn sang đây vậy? Mẹ cãi nhau với cha à?"

    "Có chuyện muốn nói thì cứ nói? Chuyện người lớn con đừng quan tâm!"

    "À chuyện là vầy, sáng nay mẹ nói cho con lấy xe đạp đưa Duyệt Duyệt về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, chuyện này có được tính không?"

    Vương Hỷ Quân hoàn toàn không tin lời mẹ mình nói lúc sáng, anh ta sợ mẹ mình tỉnh táo lại sẽ lại mắng người.

    Khi ăn cơm mẹ đã thật sự chia tiền cho họ, nói về chuyện ra ở riêng thì anh ta mới tin những lời mẹ mình nói là thật.

    "Ầm ĩ cả buổi mà con vẫn không tin mẹ sao? Con muốn đi thì cứ đi, mẹ còn muốn tìm thời gian để các con mời trưởng thôn và bí thư đến chứng kiến chúng ta chia ra ở riêng. Sau này các con sống cuộc sống của riêng mình, không cần cứ đến tìm mẹ hỏi cái này cái nọ. Đều đã lớn hết rồi mà cứ như chưa được cai sữa vậy."

    Lý Thu Hiệp trước đây là một người cô độc, quanh năm suốt tháng cô đều chỉ ở một mình, không thích đi đâu cả.

    Bây giờ trong nhà có nhiều người như vậy, con trai, con dâu, còn có thêm mấy đứa cháu.

    Nói thật là cũng rất đuề huề nhưng cũng thật khó chịu.

    "Vậy con nghe theo lời mẹ, con sẽ đưa Duyệt Duyệt về nhà mẹ đẻ."

    Vương Hỷ Quân vừa được chia tiền, vợ anh ta lúc này đang rất vui mừng, có thể lấy tiền cho cha cô ấy chữa bệnh rồi.

    Lý Thu Hiệp cũng nghĩ trong lòng, lần này nữ chính được chia tiền có lẽ sẽ không gây chia rẽ con trai chống lại mình nữa.

    Nghĩ đến đây, Lý Thu Hiệp rất muốn chuyện vụng trộm giữa Vương Đức Phát và Mao Phương Phương sẽ sớm bị phát hiện.

    Đến lúc đó cô sẽ ly hôn, sau đó sẽ xây cho mình một ngôi nhà trước, sau này sẽ ở một mình.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...