Đam Mỹ [Dịch] Vì Chúng Ta Là Một Đôi - JittiRain - Chương Cuối

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi raincry, 16 Tháng năm 2020.

  1. raincry

    Bài viết:
    76
    [​IMG]

    Tên truyện: Vì chúng ta là một đôi

    Tác giả: JittiRain

    Dịch giả: Raincry

    Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân, vườn trường

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Truyện Dịch Edit Của Raincry

    Văn án:

    * * *

    Mình chỉ dịch chương cuối truyện thôi nha mọi người. Có thể dịch luôn mấy chương ngoại truyện tùy tâm trạng, ahihi.

    Lý do có bài này là do coi phim xong bấn loạn quá nên quyết định thức đêm dịch cho bằng được chương cuối cùng để củng thỏa mãn đam mê về cái kết trọn vẹn hơn..

    À, truyện được chuyển thể thành phim2gether: The Series nhé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2020
  2. raincry

    Bài viết:
    76
    Chương 25 - Chương cuối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sự kiện Music Festival sắp đến, cuộc sống thường ngày của tôi càng thay đổi lớn trong khoảng thời gian một tuần trước sự kiện. Buổi sáng tôi thức dậy, tắm rửa, thay đồ, đi ăn sáng, sau đó đi học. Buổi trưa tôi đi ăn cơm với tụi bạn, còn thằng Sarawat tụ tập với team Bạch Hổ của nó. Buổi chiều chúng tôi gặp lại ở phòng tập nhạc, tập và tập đến tận khuya.

    Hôm nay cũng vậy. Tôi sắp bò xuống giường luôn rồi. Thế nên chỉ biết nói với Sarawat rằng "Sắp chết rồi?", nhưng việc làm được lại là..

    "Ẳm tao đi tắm đi."

    "Tự bò xuống đi." Xem nó kìa. Hầu hạ tôi chưa được mấy ngày mà nó đã trở về bộ dạng cục súc.

    "Không muốn dậy mà. Ưmmm. Tối qua tao thức tới 3 giờ sáng lận."

    "Thấy mày ngủ suốt, mất ngủ hồi nào?"

    "Lúc tao dậy mày có thấy đâu."

    "Bảo là ngủ trước đi mà không chịu."

    "Không chịu. Sợ mày trốn đi với bồ nhí."

    Thật ra là tôi lo lắng. Thằng Sarawat tập nặng như vậy, tôi sợ nó bẻ lái tông vào vệ đường vì buồn ngủ và kiệt sức. Thời gian Pam và bạn bè ghé chơi Chiangmai, cuộc sống của chúng tôi khá rối loạn. Tự biên tự diễn cũng không ít. Nhưng sau khi giải quyết rõ ràng với nhau vào ngày hôm đó, chúng tôi không còn khúc mắc hay khắc khấu gì nữa. Ngẫm lại lúc tôi không khỏe mới hiểu ra rằng thằng Sarawat mệt. Ngủ say như chết đến mức không thể nhận ra tôi cảm thấy thế nào. Điện thoại gọi không nghe là vì không bật chế độ cuộc gọi chờ. Sau khi cúp máy rồi thấy tôi gọi đến, nó giải thích rằng lười gọi lại nên tức tốc chạy đi ăn cơm chung như đã thấy. Sarawat là người ít nói ngoại trừ những lúc ở riêng với tôi, tính nó rất thẳng thắn. Nếu hỏi nghiêm túc thì nó sẽ trả lời, còn nếu không hỏi thì nó sẽ chẳng nói gì cả. Những chuyện tinh tế càng không có. Hỏi nó có yêu không thì nó bảo yêu. Nhưng nếu bảo nó thể hiện hay bày tỏ như các cặp đôi khác thì có lẽ nó sẽ không làm.

    Mà những điều thuộc về con người nó tôi đều hiểu. Cố gắng hiểu. Còn một số điều chưa ổn thì chúng tôi phải dần dần sửa để hòa hợp với nhau hơn. Sự tinh tế mà đối phương không có sẽ được giải quyết bằng việc nói thẳng với nó tôi giận cái gì, không thích điểm nào. Bởi lẽ mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ ngốc của nó, tôi thật sự giận không nổi. Thời gian sau này mỗi khi có mâu thuẫn, không vừa lòng điểm nào tôi đều nói ra. Ngán ngẩm khuôn mặt cứng đơ của nó. Đã thế còn không được thông minh như người ta. Nhấn mạnh một lần nữa! Thằng Sarawat chỉ được duy nhất cái mặt đẹp trai. Ngoài cái đó ra thì chẳng được tích sự gì. Không những ghẹo gan mà còn làm đúng mạnh nữa.

    "Thằng Tỉne."

    "Không chịu.."

    "Không chịu cái gì?" Thì cái đó đó. Giọng nói của thằng Sarawat đã lấn át mọi suy nghĩ trong đầu tôi trước khi nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường và chưa sẵn sàng ngồi dậy để làm bất cứ gì.

    "Không có. Nghĩ vu vơ vậy thôi."

    "Chuyện tao làm mạnh chứ gì."

    "Cái nhà mày ấy, thằng khốn." Thằng này chắc chắn từng là thầy bói. Lúc nào cũng như đi guốc trong bụng người ta.

    "Mày không thích hả?"

    "Xàm xí."

    "Tao đưa mày lên đỉnh cả đêm còn gì. Sướng."

    "Mày qua bên kia mà dâm dê."

    "Rồi rồi. Nói chuyện này. Thế thì hôm nay mang theo gối nữa. Buồn ngủ thì qua với Green." Lúc nói còn cười tủm tỉm nữa chứ. Nụ cười của nó hiếm hoi lắm. Nhớ lại hồi chưa quen biết, tôi chưa bao giờ nhìn thấy dù chỉ là một cái nhếch mép của nó. Có thể gọi là hiếm của hiếm luôn.

    * * *

    Cuộc sống của tôi và Sarawat vẫn tiếp diễn. Chúng tôi đến trường trước 8 giờ sáng để cái tên đen thui kia đi học còn tôi trốn đi tụ tập. Buổi trưa sau khi ăn xong thì kéo nhau đi phụ fanclub của thằng Sarawat dưới tòa nhà câu lạc bộ crossword để tham gia hoạt động "hâm mộ".

    Về sau này team Vợ Sarawat bắt đầu chấp nhận tôi. Mỗi lần có hoạt động gì đều tag tên trên Facebook hoặc IG để phụ nhau làm. Có thể nói chúng tôi có chung người yêu cũng không sai. Như hôm nay, #Team_Vợ_Sarawat tập hợp nhau làm poster cho nhóm Ctrl S để dán promote ở các địa điểm khác nhau. Chưa kể còn có áo thun "Sarawat", dây đeo cổ tay của nhóm, bao gồm cả bảng cổ vũ dành cho các cô vợ danh dự nữa.

    Tôi cúi đầu nhìn lại mình. Tôi đã làm được gì cho nó nhỉ. Nhìn tụi vợ trong tưởng tượng của nó mà hổ thẹn chết đi được. Người ta đầu tư hết mình cho chàng trai trong mơ, nghiêm túc đến mức tan học là phải đến phụ làm cho xong. Còn tôi làm được gì chứ! Không được! Hôm nay tôi cũng phải cố gắng vì người kia mới được. Nghĩ trong bụng chưa được bao lâu, tôi đã dồn hết tất cả sự quyết tâm đó.. vào trong giấc mơ. Chỉ được vài phút mà thôi. Kêu tôi đi làm mấy thứ dễ thương xinh xắn đó là tôi bó tay. Vậy nên tôi chỉ có thể động viên và ở bên cạnh khi nó cố gắng, không chạy trốn đi đâu. Tôi nghĩ như vậy cũng đủ rồi.

    "Tine ơi, Sarawat thích màu trắng hay màu đen hơn vậy?" Một trong những thủ lĩnh của tụi Vợ hỏi tôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì là đàn chị năm 3 học khoa sức khỏe cộng đồng.

    "Đen ạ."

    "Tine nghĩ chúng ta nên trang trí poster theo kiểu ngầu ngầu, mạnh mẽ hay theo kiểu đáng yêu?"

    "Ctrls làm kiểu điên khùng gì cũng được ạ." Vi theo như quan sát, người ở trong nhóm đầu óc không được bình thường cho lắm. Ngay cả Earn là người có vẻ bình thường nhất lại cũng không bình thường một cách khó tin.

    Còn thằng Sarawat thì khỏi cần hỏi là có bình thường hay không. Bây giờ đầu óc nó bay biến hết cả rồi. Chẳng còn gì để ngưỡng mộ ngoài cái mặt đẹp trai.

    "Kiểu khùng khùng luôn hả, Tine? Có vẻ như không hợp với Sarawat" của chúng ta "lắm."

    Thế CƠ àaaaaaaaaaaaaa? Dạo này Sarawat là người của công chúng rồi. Có thể chia sẻ khi cô đơn.

    "Vậy thì tùy ạ. Em nghĩ mọi người trong nhóm đều thích hết."

    "Thật hả? Có nhiều động lực hơn rồi. Hihi."

    Tiếp đó thì nhìn mọi người hăng hái với việc thiết kế poster, cùng nhau vẽ băng cổ động bằng màu vẽ. Cứ thế qua giờ ăn trước khi một người trong số đàn chị khoa Y năm 5 là chế Som lên tiếng. Bà chế là một cô nàng xinh đẹp. Lông mi thì cong, ngực thì to đến nỗi bung cả nút áo. Nhìn mà chỉ muốn nhào tới cởi nút áo cho đung đưa với thế giới rộng lớn đó. Ngột ngạt giùm luôn.

    "N'Tine, có tiền học phí chưa cưng?". Muốn hỏi ngược lại rằng "Cái gì thế ạ?" song đành chọn cách im lặng rồi nhíu mày ra vẻ khó hiểu.

    "Để chi trả cho."

    "Ui - Không cần đâu ạ. Em có rồi."

    "Thế N'Sarawat có chưa?"

    "Gia đình nó cho tiền đóng nên chắc là không có vấn đề gì ạ."

    "N'Tine muốn gì không? Tôi nghĩ bà chế này chắc giàu thật. Cứ nhìn từ túi xách và quần áo đang mặc thì biết.

    " Không ạ "

    " Vụ này chị chi hết mình luôn đó. Là nhà tài tợ số 1 cho Ctrl S luôn nha. Có thiếu thốn gì cứ nói với chị.

    Kế tiếp là trốn luôn đó bà chế. Cảm ơn, Cơ mà không thì hơn. Tôi sắp sửa ngủ luôn vì chất giọng đều đều của bà chế rồi đây. Sở dĩ chấp nhận chi trả hết mọi thứ cũng chỉ để đổi lấy việc có tên bà chế trên bảng cổ vũ cỡ lớn đó mà thôi. Bởi vì bất cứ khi nào Ctrl S lên sân khấu, chúng tôi sẽ nhìn thấy tên bà chế Som năm 5 khoa Y sánh đôi cùng tên Sarawat tựa như phông nền trong đám cưới. Tôi nghĩ đó là hạnh phúc nhỏ nhoi mà một người hâm mộ có thể làm được. Và tôi cũng chẳng thấy đó là một chuyện tệ hại gì. Thậm chí còn mừng khi có người thích người yêu mình như vậy nữa. Nói nghe mà cảm động vl. Mau mau trao giải Oscar người cao cả của năm cho tôi đi.

    "Á á á á á á..", chồng tới rồi. Á á á á á á. "Tiếng la hét của Team Vợ Sarawat vang lên khiến tôi dựng tóc gáy. Đang từ chăm chỉ làm việc giờ như vỡ trận, lập tức thi nhau chạy ùa tới chỗ người vừa đến. Thằng Sarawat không đến một mình mà đi cùng nguyên băng Bạch Hổ, trong tay xách đầy bánh kẹo và đồ ăn. Chắc là đến tiếp sức cho tụi Vợ của nó.

    " Mua đồ ăn vặt cho mọi người đây. "Giọng nói trầm thấp của người thân cao khẽ cất lên trước khi bước tới chiếc bàn dài đang là nơi làm việc của mọi người.

    " Cảm ơn nhaaaaa. Vừa hay đang muốn uống sữa của Sarawat nè. "Chế Som tức tốc chạy tới giành túi đồ ăn vặt trong tay thắng Sarawat dù trong tay thắng Man hay thằng Boss cũng đầy đồ ăn đi chăng nữa.

    " Túi này không có sữa ạ. "

    " Không sao. Chế uống được hết cho đến giọt cuối cùng. "Là đang nói mấy cái nước trái cây chứ không phải nói cái kia.. đúng không?

    Sau khi phân chia đồ ăn tiếp tế cho mọi người xong, bầu không khí lại trở về trạng thái ban đầu. Chỉ có bà chế Som với bộ ngực vĩ đại là vẫn ngồi xà nẹo bên cạnh thắng Sarawat. Đã thế còn chen vào ngồi giữa tôi và nó nữa chứ.

    " Buổi chiều Saravat có tiết không? "Không chỉ nói không thôi, bà chế còn chơi lớn bằng cách chạm bộ ngực vĩ đại vào cánh tay như cố tình ve vãn.

    Thằng Sarawat không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn một lúc rồi đáp." Có lúc 2 giờ chiều ạ. "

    " Vậy thì tốt. Bây giờ điện thoại chị quăng đâu mất rồi ấy. Cho chị mượn của Sarawat gọi tìm máy được không? "

    " Thằng Big, cho mượn máy mày coi. "Dứt lời, bàn tay dày ngoắc ngoắc ngón tay về phía thằng bạn thân ngồi cách đó không xa. Bạn nó cũng biết ý nên nhanh chóng đưa điện thoại ra cho chế Som khiến bã nói không nên lời, chỉ biết cười trừ.

    " Ơ, không cần gọi nữa. Ở đây này! "Ồ! Đó là chùm chìa khóa hay vòng tay vậy chứ. To còn hơn cái mặt tôi nữa, làm gì mà không thấy.

    " Sao dạo này không thấy Sarawat update IG nha. "

    " Không biết chụp gì. "

    " Vậy chúng ta chụp hình chung không? "

    Vợ nó ngồi ngay đây, thế mà lại chẳng có quyền gì ngoài việc ngồi nhìn đàn chị ve vãn người yêu nó.

    " Phí bộ nhớ ạ. Mất công không có chỗ chứa game. "Êeeeeee, chỗ để game của mày còn nhiều lắm cơ mà. Nếu bộ nhớ có đầy thì đừng quên xóa hình tao luôn nha, sợ không có chỗ chứa game. Nghĩ mà tội nghiệp bản thân ghê gớm. Lỡ có ngày nó kết hôn với game thật, chắc tôi tổn thương dữ lắm.

    " Sarawat hài hước ghê. Chị cứ tưởng em nghiêm túc lắm chứ. "

    " Em nói thật. "

    " Haha. Lại hài hước rồi. Uhm. Cơ mà chị muốn đến phòng Sarawat ghê. Chắc là ấm áp, bắt mắt lắm nhỉ ".

    " Tine không thích người khác vào phòng. "

    Thằng khốn! Nhắc đến tôi làm gì.

    " Hai đứa ở chung à? "

    " Không có người share tiền phòng nên phải ở chung. "

    " Cần chế phụ không? "

    " Em đang chọn người. "

    " Chọn chị được nè. Chị không ăn nhiều, không làm phòng bừa bộn, không lãng phí điện và cũng không lớn tiếng làm ồn luôn.

    "Không thích."

    "Thế cưng muốn kiểu nào?"

    "Chỉ muốn Tine thôi. Người khác không muốn."

    "Ôi trời, Vỡ timmmmmmmmmmmm."

    Đó là câu chốt hạ hết sức tàn nhẫn đối với tấm lòng của người ta. Thế là bà chế đành tỏ vẻ khoa trương rồi chạy đi giúp những người khác làm bảng tiếp. Còn tôi đang định bụng đứng lên theo người kia thì bị thằng Sarawat giữ lại.

    "Mua sandwich cho mày. Ăn đi đã." Liếc mắt nhìn vào túi thì thấy có sandwich và hộp sữa ở trong đó.

    "Mới ăn rồi."

    "Không ăn hả? Ok. Để tao ăn." Không đợi nghe ý kiến, thằng Sarawat cầm miếng sandwich trong túi lên xẻ ra rồi bỏ vào miệng ngay tắp lự. Chưa hết, tay còn lại còn chọc hộp sữa rồi uống một cách ngon lành.

    "Vậy là mua cho tao hay cho mày?"

    "Đúng lúc đang đói. Bảo mua cho mày chỉ là cái cớ thôi."

    "Yêu tao quá ha."

    "Mày biết mà."

    "Tao * vào."

    "Thế hả?"

    Thấy tôi nheo mắt lườm, đối phương chìa miếng sandwich đang ăn một nửa tới miệng tôi.

    "Không ăn."

    "Ngon lắm. Muốn chia sẽ."

    "Không thích ruốc."

    "Đây là cá ngừ mày thích."

    "Thật không?" Tôihỏi thăm dò vậy thôi, chứ vẫn há miệng cắn đồ ăn trong tay nó. Hi vọng sẽ thưởng thức được vị cá ngừ siêu siêu ngon. Thế mà cuối cùng chưng hửng.

    "Ngon không?"

    "Là ruốc mà, thằng quần. Ngon cái đầu mày ấy."

    "Cấm nhổ ra. Mất vệ sinh lắm, nuốt xuống." Tôi đành làm mặt giận dỗi. Thằng Sarawat bật cười vui vẻ trước khi cầm điện thoại lên chụp hình cận mặt tôi.

    "Ghét"

    "Đang chụp hình, cảm phiền làm mặt vui vẻ tí nào."

    "Mặt đang xấu, không được chụp."

    "Đáng yêu mà. Đâu quay qua cho tao ngắm tí nào." Tôi ngoan ngoãn làm theo lời nó. Nhưng mặt thì vẫn như cái mâm, nhăn nhó vì phải ăn ruốc. Thắng Sarawat bấm chụp liên tục đến nỗi suýt đơ tay. Xong xuôi thì ngồi lướt hình xem rồi cười tủm tỉm một mình.

    "Xóa đi. Sao bảo phí bộ nhớ mà? Nếu mày không có chỗ chơi rồi lảm nhảm vào tai tao, tao sẽ hỉ mũi vào mặt mày."

    "Hình này thì không phí."

    "Nếu bộ nhớ đầy thật, mày sẽ chọn hình tao hay game?" Nếu yêutôi, nó chắc chắn phải chọn tôi chứ. Hừ!

    "Chọn làm gì. Mua điện thoại bộ nhớ nhiền hơn thôi." Tóm lại là nó vẫn không chọn tôi.. "Phí tiền không?"

    "Với điều tao thích, nếu biết nó xứng đáng thì đáng tiền."

    "Đùuuuuuu, yêu tao hả?"

    "Yêu game. Còn mày là dự bị."

    "Vậy cũng được."

    "Đừng có ra vẻ đáng yêu. Kẻo bị tao làm thịt bây giờ. Tao không tha đâu đó." Uầy! Tôi không chơi nữa. Mắc công ghẹo gan nhưng khi bị giở trò dâm dê, tôi lại không biết làm thế nào. Thế là đành đánh trống lảng sang chuyện khác bằng việc giật điện thoại của nó bấm xem ảnh.

    "Mặt tao xấu mà mày còn chụp." Miệng cắn nhắn nhưng tay vẫn lượt xem từng tấm hình trước khi bấm xóa. Có mỗi cái tai mà cũng chụp. Có hình nhìn không ra gì hết. Nhìn là nhớ ngay bộ dạng của bản thân lúc nôn thốc nôn tháo đến mức phải bể đi bệnh viện.

    "Xóa làm gì? Chỉ có mình tao được xem thôi mà."

    "Ai bảo chỉ mình mày xem được? Bạn mày cũng thấy, thằng quần." Thằng Man càng không phải nói tới. Biết mật khẩu của tất cả mọi đứa trong nhóm. Có thể gọi là Man- biết-tuốt. Thằng Man biết, thế giới biết.

    "Có gì mà mắc cỡ. Đáng yêu mà."

    "Xóa ngay." Nói rồi tay bấm xóa lia lịa cho đến khi hết hình. Thắng Sarawat im lặng nhìn tôi trước khi giật lại điện thoại, bật camera trước lên.

    "Làm mặt đẹp vào. Lần này tao không cho xóa."

    "Chụp thật hả?"

    "Ừm."

    Tiếng chụp hình từ điện thoại vang lên. Thằng Sarawat quay qua cười với tôi trước khi cắm đầu vào điện thoại chơi một mình mà không nói một câu. Ừ, tôi cũng sẽ không nói gì hết.

    "Ê Wat, đi học. Còn dính vợ cho được!"

    "Thằng nghiệp chưởng." Đám bạn trong nhóm lên tiếng trước khi thắng Sarawat đứng lên rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi buộc tôi phải ngẩng đầu lên nhìn nó.

    "Đi học đây."

    "Ừh. Học hành tập trung đó." Tôi nói. Nó gật đầu rồi theo chân đám Bạch Hổ. Còn tôi và tụi bạn quay sang toàn lực phụ giúp vì danh dự. Bị hỏi chuyện này chuyên kia, đa số là hỏi chuyện giữa tôi và thằng Sarawat. Cái nào chia sẽ được thì tôi trả lời, nhưng còn câu nào khó quá thì tôi đành im lặng cho qua.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2020
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...