Tiểu Thuyết [Dịch] Under The Oak Tree - Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi CHÂN MẬT, 9 Tháng năm 2021.

  1. CHÂN MẬT

    Bài viết:
    26
    UNDER THE OAK TREE-DƯỚI BÓNG CÂY SỒI

    Tác giả: Kim Sooji

    Thể loại: Fantasy, Drama, Smut, Romance, Psychology, Adult, Josei

    *Kỳ ảo, kịch tính, nhạy cảm, tình cảm, tâm lí, người lớn, truyện dành cho nữ

    Người dịch: Chân Mật

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các truyện của chân mật

    [​IMG]

    [​IMG]

    (Ảnh trên Pinterest hết nha)

    Review: Con gái của một công tước, Maximilian- một cô gái nói lắp, kết hôn với một hiệp sĩ dưới sự ép buộc của cha cô. Sau đêm đầu tiên, chồng cô rời đi thực hiện nhiệm vụ thay cha cô mà không nói lời nào. Sau ba năm, anh ta quay trở lại với thân phận là hiệp sĩ tài giỏi và nổi tiếng nhất châu lục. Maximilian sẽ phải đối mặt như thế nào?

    P/S: Lần đầu dịch có gì sai sót mọt người thông cảm ạ!

    Mình sẽ không dịch sát nghĩa mà dựa vào ngữ cảnh nha mọi người​
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng năm 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. CHÂN MẬT

    Bài viết:
    26
    Chương 1​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Maximilian đi quanh phòng vẽ một cách lo lắng.

    Cô ấy căng thẳng đến nỗi thậm chí cô ấy không nhận ra mình đang cắn móng tay cho đến khi Công tước Cross bước vào. Nghe thấy tiếng cây gậy của ông gõ xuống sàn, Max liền giấu hai tay ra sau lưng mình.

    "Chẳng phải tao đã cảnh báo mày cả ngàn lần về cái thói quen bấn thỉu này à?"

    "Con xin lỗi, xin lỗi cha.."

    Max cúi đầu của mình khi nghe giọng nói lạnh lùng của ông. Công tước tặc lưỡi khi thấy dáng vẻ của cô.

    "Đừng có mà làm tao xấu hổ! Mày quá may mắn hơn cái mày đáng được nhận nhiều. Tao sẽ không tha tha thứ cho mày nếu mày gây rắc rối cho gia đình này với cách cư xử hạ đẳng đó đâu".

    Mồ hôi lạnh túa ra từ lưng cô. Cô sợ hãi cứng đờ người đến nỗi nói một cách khó khăn.

    "Con sẽ làm như cha đã dặn, con sẽ.. chàng ấy, ngay khi chàng ấy quay về.."

    Cô có thể biết mặt cha cô trông như thế nào dù không nhìn ông ấy. Khi cô cất tiếng nói, ông luôn nhìn cô một cách kinh tởm. Max cố tiếp tục nói và giữ bình tĩnh hết sức có thể.

    "Cha, con sẽ cố gắng, con sẽ làm. Cuộc hôn nhân này, cuộc hôn nhân này.."

    "Im miệng lại!"

    Công tước Cross gõ cây gậy của ông xuống sàn.

    "Hôm nay, hôm nay.. Không, mày không thể bình tĩnh trong vài giờ hay sao? Ai sẽ muốn lấy một người vợ quá ồn ào?"

    "Con, con xin lỗi.."

    "Riftan đã không còn là một hiệp sĩ cấp thấp hèn mọn nữa! Nó đã trở thành một trong những hiệp sĩ danh giá nhất lục địa, và còn là" chiến binh dũng cảm "người đã giết con Rồng Đỏ! Nếu nó muốn, người trong đền thờ sẽ cho phép nó ly hôn mày!"

    Chỉ cần tưởng tượng nó sẽ kinh hoàng như thế nào, Max đã thở dài nặng nề.

    "Phẩm giá của gia đình này không thể bị vấy bẩn bởi một đứa con gái bị ly hôn đột ngột như mày! Tao sẽ không để gia đình này chỉ vì mày mà trở thành trò cười!"

    Max cắn môi của mình. "Không phải lỗi của con!" lời nói này nghẹn lại nơi cổ họng cô. Cô chưa bao giờ muốn cưới Riftan Calypse cả. Chính cha cô đã ép buộc cuộc hôn nhân mà không tự nguyện này.

    Không biết cha cô có đọc được những suy nghĩ của cô hay không, chỉ biết ông ấy lại cười mỉa mai lạnh lùng.

    "Nếu mày có thể xinh đẹp bằng một nửa Rosenthal, tao đã chẳng phải làm vui lòng nó bằng cách này!"

    Khi nhớ đến người chị em cùng cha khác mẹ của mình-một cô gái xinh đẹp như hoa hồng, còn cô thì mờ nhạt như cái bụi, mặt cô trở nên nhợt nhạt và mệt mỏi, Công tước cha cô vẫn nói lời tàn nhẫn.

    "Mày thậm chí còn không nắm được trái tim của vua Ruban! Đúng là một đứa con gái vô dụng!"

    "Ha, nó, nó sẽ kết hôn vào ngày mai.."

    Maximilian ban đầu được hứa hôn với vua Ruban nhưng nhà vua đã hủy bỏ hôn ước và kết hôn với người khác.

    Nhưng, đó không phải là lỗi của cô.

    Max muốn nói rằng bản thân cô không có cơ hội nói chuyện riêng với nhà vua để có thể nắm được trái tim của ngài. Nhưng đột nhiên, gậy của Công tước giáng lên người cô, cô rụt người lại với tiếng thở hoảng hốt.

    "Đừng có nghĩ đến chuyện cãi lại tao! Cái cách nói chuyện kinh khủng của mày chỉ khiến tao tức giận thêm thôi!"

    Cô gật đầu vội vã vì sợ sẽ bị vật khác đánh thêm. Môi cha cô co giật như thể ông ta vừa chịu đả kích rất lớn, ông giơ cây gậy lên lần nữa thì có tiếng gõ cửa. Bên kia cánh cửa yên tĩnh vang lên tiếng nói của người hầu.

    "Thưa ngài, hiệp sĩ diệt rồng đã đến."

    "Gọi hắn đến phòng vẽ."

    Max nhìn cha mình bằng đôi mắt sợ hãi và kinh hoàng. Ông ta nghiến răng đe dọa cô.

    "Mày phải nói rõ với nó rằng mày không thể ly hôn! Nếu mày còn làm mất mặt gia tộc thêm một lần nữa, mày sẽ phải trả giá!"

    Sau đó, cha cô ra khỏi phòng vẽ cùng với tiếng lách cách của cây gậy xuống sàn. Max nghiêng người về phía cửa sổ và đợi cho cơn đau qua đi.

    Ánh nắng mùa thu đang chiếu xuống đôi mắt đau đớn của Max. Cô ấy cố nuốt nước mắt vào trong. Dù cô có khóc cũng chẳng thay đổi được gì. Nó chỉ khiến cô trông có vẻ khổ sở hơn.

    Max siết chặt đôi bàn tay run rẩy của mình. Cô phải giữ đầu của mình thẳng. Đối với một phụ nữ quý tộc, ly dị tương đương với án tử hình. Đó không chỉ là đơn giản là việc bị chế giễu vì bị các đảng cười nhạo. Đó là sự ô nhục đối với gia đình và hơn nữa còn là sự suy tàn không thể tránh khỏi mà gia tộc cô phải đối mặt.

    Nếu muốn khôi phục danh tiếng, một người trong gia đình cô phải thách đấu với Riftan chỉ trong một trận đấu. Nhưng cha cô không có con trai, và không một người thân hay bắt kì các hiệp sĩ nào có thể chiến thắng được hắn. Ai có thể chiến đấu chống lại kiếm sĩ đánh bại rồng? Cuối cùng, danh dự của gia đình sẽ bị lu mờ và cha cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Có lẽ cô nên chết trước khi quá trình ly hôn chính thức diễn ra. Đây là giải pháp khả thi nhất mà cô có thể nghĩ đến.

    "Làm sao mình có thể để điều đó xảy ra?"

    "Nhưng liệu cha có nghe mình không?"

    Cô như đứng trên bờ vực thẳm, bất giác tự cắn lấy đôi môi của mình. Cuộc hôn nhân của cô chỉ được thực hiện vì lợi ích của Công tước Cross và các hiệp sĩ Phật giáo của ông.

    Cách đây ba năm, khi tin tức lan rộng khắp châu lục rằng con rồng đang ngủ đông ở Arantal, đã thức tỉnh, Elnuma Ruben III đã ra lệnh cho vương tước, quý tộc của mình phải tiêu diệt nó.

    Đương nhiên là Công tước Cross cũng phải lãnh đạo các hiệp sĩ trong chuyến thám hiểm. Nhưng cha cô đã lợi dụng việc kết hôn giữa cô và Riftan để buộc hắn thay cha cô đi.

    Cô như cuốn theo ý nghĩ về những lời nhận xét xúc phạm mà khách khứa đã lầm bầm vào ngày cưới. Hiệp sĩ hạng cao, Riftan, phải bị lôi ra khỏi nghi lễ mà không tuân theo lệnh của Công tước. Sự tức giận và nhục nhã khiến ông cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Ông kiềm chế vì để trốn tránh nhiệm vụ diệt rồng này.

    "Giá mà mình có một nửa xinh đẹp như Rosenthal.. Có lẽ anh ấy sẽ không ly dị".

    Những ý tưởng trôi trong tâm trí cô một cách vô thức. Hắn là người đàn ông có đặc điểm tuyệt vời. Ngay cả Rosenthal, người đã chế nhạo hắn về xuất thân, cũng phải đỏ mặt trước hiệp sĩ tuyệt vời như hắn.

    Riftan sẽ rất thích những mối quan hệ lãng mạn với các quý cô xinh đẹp. Một người đàn ông như thế không thể để một người nói lắp như cô trong mắt. Hơn nữa, bây giờ địa vị của hắn đã cao.

    Họ chỉ dành một đêm với nhau. Ngày hôm sau, Riftan đã rời đi mà không nói lời nào, ngay cả một bức thư cô cũng không nhận được. Không chắc là hắn có coi cô như vợ mình hay không.

    Khi cô siết chặt khuôn mặt của mình trong một tâm trạng ảm đạm, một giọng nói lãnh đạm len lỏi vào tai cô.

    "Thật đáng để nhìn đấy."

    Max bất ngờ nhìn lên. Từ khi nào một người đàn ông to lớn đã đứng cạnh cửa nhìn chằm chằm vào cô?

    "Một người vợ run rẩy, chờ chồng mình trở về từ cõi chết".

    Người đàn ông bước lên từ từ và mỉa mai cô. Cô nhìn anh ta, quên cả việc thở thở. Riftan với làn da rám nắng, mặc một cái áo choàng xanh đậm và áo giáp bạc, một bộ trang phục toát lên sự chiến đấu kiên cường, trông rộng hơn và hống hách hơn cô nhớ.

    "Ta không mong được chào đón nồng nhiệt, nhưng cũng không có lý do gì phải run rẩy như là tránh né bệnh dịch với ta".

    Những lời lạnh lùng cuối cùng đã làm Max tỉnh ngộ. Mặt cô trắng bệch khi cô nghĩ rằng cô đã xúc phạm hắn ít hơn một phút sau cuộc đoàn tụ.

    "Ngài.. Ngài trở về an toàn.."

    "Mình nên nói gì đây? Mình nên nói gì với ngài ấy đây?".

    "Riftan? Quá thân mật!"

    "Ngài Calypse? Quá trịnh trọng!"

    Khi cô lẩm bẩm, cô chợt cảm thấy một cái nhìn chăm chú dữ dội nhìn cô ấy. Max quay lại vẻ lúng túng ban nãy. Cô ấy không thể tìm ra lý do tại sao ông ấy lại nhìn cô như thế. Khuôn mặt của hắn trở nên lạnh hơn một cách nào đó khi cô ấy chìm sâu vào suy nghĩ. Hắn giật cánh tay của cô và thốt ra lời khắc nghiệt.

    "Cô ít nhất cũng phải giả vờ chào đón tôi."

    Cô ấy đứng đơ người. Cơ thể họ bị ngăn cách ra bởi một sợi tóc. Mùi của da, ngựa và mồ hôi mờ đâm xuyên mũi của mũi. Mùi đàn ông của hắn lấp đầy lỗ mũi cô.

    Họ bị chia cách ba năm.

    Cái nhìn sâu sắc đầy bí ẩn và nóng bỏng. Hắn nhìn cô ấy như một con chó săn chực chờ lao đến con mồi.

    Cô vội vã tránh đi ánh mắt của hắn. Mặt cô như bị thiêu trụi dưới sức nóng của mặt trời. Tim cô đập nhanh hơn, ký ức về cuộc hôn nhân tràn ngập các giác quan của cô. Cuối cùng chồng cô đã trở về nhà. Làm sao cô ấy có thể đối mặt với hắn?
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng năm 2021
  4. CHÂN MẬT

    Bài viết:
    26
    CHƯƠNG 2​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cởi quần áo ra"

    Sau khi kết thúc tiệc cưới, cô cùng với người bảo mẫu đi đến phòng tân hôn. Người hầu giúp cô tắm rửa rồi cô ngồi trên giường đợi hắn. Một lúc sau, dưới sự chỉ dẫn của người hầu, hắn cũng vào phòng. Hắn đã ra lệnh cho cô như thế, lời nói của hắn có chút cứng rắn xen lẫn căng thẳng.

    Max không biết ý của hắn là gì, cô mở to mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Cô không thể hiểu tại sao hắn đã hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của cô trong đám cuói bây giờ lại bất thình lình đưa ra yêu cầu này. Cô không hiểu rõ được điều này có lẽ là gì, mặc dù không biết về nó, nhưng giữa vợ chồng với nhau chắc hẳn sẽ có gì đó.

    Bảo mẫu đã dặn cô nên vâng lời và đáp ứng mọi yêu cầu của hắn vô điều kiện và chấp nhận tất cả các hành động của hắn

    Người phụ nữ nào sẽ cởi bỏ quần áo, chấp hành yêu cầu điều kiện chứ? Hắn có chút nóng ruột trông vô cùng thiếu kiên nhẫn. "Ta có phải cởi nó ra không?" Cô lấy hơi và ngạc nhiên hỏi hắn. Riftan Calypse trông giống như một gã khổng lồ với thân hình và đường nét mạnh mẽ như thép. Đôi vai hắn to gấp đôi so với cô, cổ hắn dài và dày, và eo hắn thì mảnh khảnh vừa mảnh áo giáp.

    Nhìn chung, hắn trông như một con chó săn nhưng lại có nét tao nhã.

    Cô biết hắn là một trong những hiệp sĩ với một cơ thể độc đáo, nhưng thật choáng ngợp đến khó thở khi ở một mình cùng hắn, cùng hắn mặt đối mặt.

    "Hắn sẽ làm mình đau không?" Cô hồi hộp nuốt nước bọt.

    Nỗi đau mà cha cô đánh cô, có khi nào hắn cũng sẽ đối xử với cô như vậy?

    "Trông cô tệ quá." Giọng của hắn lạnh lẽo đến mức khiến cô run lên. Hắn bước lên giường và nhìn chằm chằm vào cô ấy. Cơ thể to lớn, ánh lửa vàng của lò sửa hắt lên người hắn, chặn cả tầm nhìn của cô.

    "Cô không thích ta lắm phải không?"

    "Ồ.. chà, ta.."

    Hắn cúi xuống nhìn cô. Gương mặt hoàn hảo, ánh mắt hắn chiếu ánh nhìn kỳ quái về phía cô. Đôi môi mím chặt của hắn nhếch lên đầy vẻ giễu cợt.

    "Tất nhiên, một hiệp sĩ hạng thấp sẽ không bao giờ được con gái của Công tước ưa thích."

    Giọng nói của hắn như ẩn chứa sự thù địch, tưởng chừng như một cơn chấn động khó có thể kiểm soát được. Người vợ thì luôn thuộc về chồng mình. Hắn có thể đã đánh cô nhiều nếu như hắn muốn, hình phạt khắt khe về thể xác thì được dung túng trong xã hội này. Max toát mồ hôi với nỗi sợ hãi, cô buộc phải bám víu vào tấm lòng rộng lượng của chồng mình và nghĩ rằng vào lúc này, cô đã làm cho anh ta tức giận.

    "Hãy đến đây. Hãy làm những gì cần làm".

    Max không thể hỏi mình sẽ phải làm gì và thay vào đó, cô xuống ngón chân của mình. Bóng hắn rơi xuống đầu cô ấy. Hắn nâng cầm cô lên bằng những ngón tay thon dài, nhìn cô bằng một cái nhìn sâu thẳm trong lòng.

    "Nếu chúng ta không có đêm đầu tiên, hôn nhân sẽ bị hủy bỏ. Cô có muốn li hôn không?" Như bị mắc kẹt trong đôi mắt sâu thẳm đó, cô khẽ run rẩy. Hắn cười nhếch miệng.

    "Nếu cô muốn ta mặc quần áo và rời khỏi đây thì nói cho ta biết."

    "..."

    "Một khi bắt đầu, chúng ta không thể dừng lại ở giữa." Max run rẩy vì sợ hãi.

    Nếu hắn rời đi như vậy, cha cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô ấy. Họ không còn lựa chọn nào khác. Max nhắm mắt lại và nới lỏng đôi tay đang ôm mình lại.

    Nỗi sợ bị cha cô đánh đập còn lớn hơn nỗi sợ bị một người đàn ông kỳ lạ làm nhục. Không đâu. Nó sẽ không kết thúc bằng việc bị đánh đập. Cha cô sẽ quay lại đây với một hiệp sĩ khác trong vài ngày sau khi cô bị xử phạt nặng. Cô không là gì ngoại trừ việc làm công cụ mang đến lợi ích cho cha cô.

    Trong tiếng im lặng thở dài, Max tháo lần lượt trang sức của mình và đặt chúng xuống cạnh giường. Chỉ có âm thanh của một ngọn lửa cháy rực rỡ trong căn phòng này. Cô có thể cảm nhận được cái nhìn nhức nhối của hắn. Cô cởi chiếc áo vải lanh của mình và kéo cánh tay của mình ra khỏi tay áo tay cao.

    Không khí lạnh lẽo chạm vào cô cơ thể trần truồng và vai cô. Cô giữ chặt quần áo của mình che chắn trước ngực, không thể hạ chúng xuống. Rồi hắn quỳ một gối trên giường và kéo viền váy của cô xuống.

    "Khoan!"

    Điều đáng ngại là đường viền của chiếc váy tuột xuống mà không kháng cự lại sức mạnh của Riftan.

    Max túm lấy chiếc váy của mình vội vã và nhìn lên nhìn thấy sự bực bội trong khuôn mặt của hắn.

    "Tại sao, tại sao, oh, quần áo.."

    Cô nhìn lên hắn với một cái nhìn nhầm lẫn. Khuôn mặt người đàn ông chìm trong bóng đen, lưng hướng về phía ngọn lửa bếp sưởi. Max cảm thấy sợ hãi hơn bởi vì cô ấy không thể nhìn kỹ vào mặt hắn.

    "Cô có muốn ta ở lại hay không? Hãy chắc chắn".

    Max như nuốt nước mắt. Vai cô lung linh khi cô ném quần áo bó sát của mình xuống sàn nhà thì hắn hạ cánh tay của mình xuống. Không khí lạnh quét qua làn da bị phơi trần của cô.

    "Bây giờ không còn đường lui nữa." Riftan nói
     
    Dương Tử TrúcLam Thủy thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng năm 2021
  5. CHÂN MẬT

    Bài viết:
    26
    CHƯƠNG 3​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô nắm lấy đôi vai dày của hắn một cách khẩn thiết. Cô ấy có thể cảm nhận được cơ thể của hắn lắc lư và run rẩy. Lòng bàn tay của hắn như đang cháy khi chạm vào làn da nóng bỏng của cô. Cảm giác như thể hắn đang cầm một thanh sắt được nung nóng bằng lửa. Đôi môi của Riftan cong lên và phát ra tiếng gầm gừ như thể đang cố gắng kiểm soát bản thân. Một vị giác hoang dã lan truyền trong miệng hắn khi hắn cầm vai Max. Trong lớp sương mù của dục vọng, hắn kéo phần còn lại của chiếc váy của cô và hạ cánh tay của mình. Tiếng hét đã bị hút vào miệng cô ta.

    "M* kiếp.."

    Những lời rên rỉ và lời tục tĩu từ môi hắn. Cô chỉ vật lộn như một con cá chép sống trên mặt nước. Cô lặn xuống một nơi mà cô ấy thậm chí không biết là gì trong ý thức của cô. Cô đá chân theo bản năng. Nhưng cô không thể thoát ra ngoài vì cô ấy bị một thân hình như đá đè nặng. Cô ấy giống như một con nai bất lực đang đấu tranh với một con chó săn đang cắn cổ.

    "Chết tiệt, ta không thể chờ thêm được nữa.."

    Hắn đẩy bàn tay của mình sâu hơn một chút, lẩm bẩm với giọng lo lắng. Max như ngừng thở. Lời dặn của nhũ mẫu, người đã nói: "Cô phải chấp nhận mọi điều chồng mình làm và phục tùng," đã mất dần khỏi tâm trí của cô. Cô có thể bay lên như một con cá từ dưới tay hắn. Một cảm giác không thể tưởng tượng được chạm vào cơ thể cô.

    Dù có vất vả trốn thoát đi chăng nữa cũng đều vô dụng. Hắn điên tiết hôn cô và âu yếm cô khiến cô nắm lấy gối một cách vô vọng.

    Thật khó để tin rằng hành vi kỳ quái như thế lại thật sự diễn ra, đôi mắt cô như đang cháy và đầu cô ấy quay cuồng.

    "Ta không biết. Ta không biết gì về điều này."

    "Một chút.. Nó sẽ đau một chút".

    Hắn dừng đôi bàn tay thô bạo sau một lúc dày vò cô. Cô mềm nhũn và thở hổn hển. Cô ấy yếu nên không thể ngăn hắn được nữa. Hắn cởi đồ và nâng một cánh tay dưới eo

    Cơ thể cô rất nóng. Chỉ khi đó cô nhận ra rằng cô ấy ướt đẫm mồ hôi, đó là chưa nhắc đến toàn bộ cơ thể cô ấy. Ánh sáng lờ mờ rọi vào lưng người đàn ông khiến nó trông như vàng. Cô đột nhiên nhớ lại khung cảnh đúc vàng mà cô thấy khi cô lẻn vào trong tủ của thợ rèn. Nó sẽ như thế này nếu hắn đặt chất lỏng sâu vào cơ thể đang sôi trong lò lửa? Cả cơ thể sẽ tan biến thành một khối vàng son? "

    " Thở, thở ra. "

    Hắn thìầm trong một giọng nói cộc cằn cực kỳ khó hiểu. Môi hắn sờ vào tai và run rẩy. Cô giơ chân vô thức, treo nó trên cánh tay cứng rắn của hắn. Trong lúc đó, phần dưới của anh chìm xuống nặng nề.

    " Ahhhhhhhhh! "

    Trước khi cô ấy thậm chí có thể nhận ra điều đã xảy ra, một cơn đau buồn tẻ âm ỉ ập vào sâu bên trong cô ấy. Cô ấy vật lộn với nỗi sợ hãi. Hắn cắn đôi môi của mình, đè mình xuống cơ thể cô ấy để giữ cho cô ấy không chạy trốn. Bộ ngực cứng rắn của hắn làm đau trái tim cô và đẩy vào cơ thể cô sâu hơn. Cô vừa khóc vừa cào lên cánh tay hắn.

    " A, đau quá.. đau quá.. "

    " Bởi vì em vẫn còn quá chặt. "

    Một giọt mồ hôi đầm đìa dần rơi xuống cổ hắn và sau đó rơi xuống mặt cô. Khi cô vặn vẹo trong vô thức để thoát khỏi cơn đau, anh rùng mình yếu ớt và trói chặt eo cô bằng cả hai tay. Đã có những nếp gấp sâu trên chân mày của hắn.

    " Làm ơn.. hãy ở yên.. "

    " A, đau quá.. Đau quá.. "

    " Chết tiệt, đừng cử động. "

    Cô ấy có thể cảm nhận cơ thể hắn run rẩy. Cô nín thở và ôm chặt đầu gối của mình trong khi hắn bắt đầu di chuyển, cô không thể chịu đựng được nữa. Cô phát ra tiếng rên rỉ đến chói tai vì đua điếng.

    Mỗi lần hắn di chuyển cơ thể, cả cơ thể hắn rung chuyển như một chiếc thuyền trên một con sông. Đầu cô ấy trở nên quay cuồng. Hắn đang làm cái quái gì với ta vậy? Cô siết chặt ga giường thành từng mảnh.

    " Tại sao.. em khóc? "

    Cho đến khi nghe thấy hắn nói Max mới nhận ra mình đang khóc. Cô ấy đang vội giấu mặt hắn, nhưng cô ấy có thể cảm nhận cái lưỡi ướt của hắn đang lướt trên má cô. Cô ấy quay mặt đi. Rồi hắn siết chặt khuôn mặt cô," Đừng tránh tôi ".

    Trên đỉnh của đôi mắt đen là một cảm xúc mạnh mẽ vượt quá sự hiểu biết của cô. Cô nổi da gà khi nhìn vào nó. Dụi đôi môi lên thái dương và gò má đẫm nước mắt của cô, hắn nói," Bây giờ em là vợ ta. Thích hoặc không, sẽ không có đường lui đâu."

    Sau đó, hắn kéo tóc cô lên và đặt một nụ hôn lên môi. Cô ấy phải chấp nhận một cách bất lực. Nhiều lần, nhiều lần.. Cô ấy không biết hắn đã lặp lại bao nhiêu lần trong đêm đó. Khi thức dậy từ thì đã qua trưa. Hắn đã bỏ đi với đoàn thám hiểm, và người bảo mẫu nói với mọi người rằng cô là đồng trinh trên giường và tuyên bố hôn nhân an toàn. Đó là nghi lễ của đoạn văn hôn nhân.

    Đó là tất cả những gì đã xảy ra giữa họ. Cô ấy bị mất trinh, và hắn đến núi Lexos thay mặt cho Công tước Cross. Chỉ tại thời điểm này, cuối cùng họ cũng phải đối mặt với nhau như thế này.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Hình của cặp đôi dễ thương này bản truyện tranh nha
     
    Dương Tử TrúcLam Thủy thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng năm 2021
  6. xxxblkxxx

    Bài viết:
    0
    Chương 4​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Max lấy hết can đảm để nhìn về phía người đàn ông với đôi mắt mà cô tin chắc rằng chứa đầy sự ghét bỏ nơi này. Giọng nói của cha cô văng vẳng bên tai như một giai điệu đầy ám ảnh:

    "Hãy nói rõ với Calypse rằng mày không thể ly hôn! Nếu mày làm mất mặt gia đình một lần nữa, mày sẽ phải trả giá!"

    Nhưng lúc này, khi đứng trước mặt hắn, cô vẫn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào như thể đôi môi đã bị dính chặt bởi một lớp keo dính vô hình. Cô nên nói gì đây? Với cô, hắn ta cũng đáng sợ không khác gì cha cô vậy.

    "Đừng có run rẩy như thế!" - Người đàn ông đột ngột lên tiếng khiến cô sợ hãi lùi lại theo phản xạ.

    Ngay khi chân cô chạm vào bức tường phía sau, người đàn ông tiến lại gần hơn, cơ bắp trên người hắn ta dường như đang căng lên vì tức giận.

    "Đừng có nhìn tôi như thể nhìn thấy một thứ kinh tởm như vậy. Đối với em, tôi là một loại quái vật gớm ghiếc phải không?" Riftan nhìn cô một cách dữ tợn.

    Những lời nói của Riftan cùng với khoảng cách đang thu gần giữa hai người khiến cô bất ngờ mất cảnh giác.

    "Tôi, tôi.."

    Vậy là trong vòng chưa đầy 5 phút gặp nhau mà cô đã khiến hắn ta tức giận, trong khi đó cô vẫn còn cần phải thuyết phục hắn xem xét lại việc ly hôn. Đôi môi cô run rẩy khi nghĩ đến cảnh cha sẽ xử lý cô như thế nào nếu cô không hoàn thành được việc này. Làm ơn, chỉ cần nói điều gì đó. Cô thúc giục bản thân trong im lặng.

    "Tôi, tôi.. chỉ là.. tôi quá, quá lo lắng.. tôi.. tôi.. không biết phải nói gì.."

    Ngay lúc này cô có thể cảm nhận được đôi má mình đang dần bỏng rát và khóe mắt cay cay đang chuẩn bị trào chực rơi ra những giọt nước mắt. Nhưng cô không thể để hắn ta thấy điều đó, thấy cô khóc như một đứa trẻ con trước mặt hắn..

    "Tôi không.. không hề nghĩ anh là quái vật, quái vật sao.. không.. không hề nghĩ như vậy. Tôi.. tôi chỉ lo lắng.."

    Huh.. Dường như miệng lưỡi cô đã không còn nghe theo cô nữa.. run rẩy.. sợ hãi.. không được rồi.. Cô cảm thấy thật nhục nhã và không thể chịu đựng được khi nhìn thẳng vào mặt hắn. Đây hoàn toàn là việc quá sức đối với cô ngay từ ban đầu, cô không thể thuyết phục hắn ta được, thậm chí còn không thể nói được một câu tử tế. Max cúi đầu, đôi má ửng hồng lan đến tận mang tai và im lặng không thể nói thêm được gì nữa. Một người phụ nữ trưởng thành sẽ không nói lắp như một kẻ ngốc như thế, như một kể ngốc đang làm trò cười trước mặt hắn ta.

    "Ch*t tiệt"

    Đôi vai cô rung lên sợ hãi trước câu chửi thề phát ra từ người đàn ông đối diện. Cha cô nói đúng, không một người đàn ông nào trên thế giới này muốn lấy cô làm vợ. Sao cô có thể dám yêu cầu người đàn ông này vì cô mà từ chối kết hôn với một người con gái của hoàng tộc, người tốt hơn cô gấp hàng vạn lần?

    Sự bất lực dâng trào trong lòng cô đã không thể nào ngăn được những giọt nước mắt. Tại khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được từng giọt, từng giọt nóng hổi đang từ từ rơi xuống và chạm vào làn da lạnh lẽo nơi gò má cô đang ửng đỏ. Tuy nhiên một bàn tay đeo găng sắt hiệp sĩ bất ngờ ôm lấy khuôn mặt cô với vẻ dịu dàng kỳ lạ.

    "Mở miệng ra," hắn lầm bầm, dường như quá nhỏ nhẹ để cô có thể nghe thấy.

    Max không hiểu chuyện gì đang xảy ra và cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm như màn đêm của Riftan. Người đàn ông thở dài, cô đang thử thách lòng kiên nhẫn của hắn hay sao. Rồi như một thước phim quay chậm, hắn hạ cằm cô xuống, đặt môi mình lên môi cô và khéo léo di chuyển chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn vào bên trong miệng cô.

    "Ch*t tiệt.. Đáng lẽ ra mình nên cởi áo giáp ra trước" – Riftan cáu kỉnh nói và cắn môi cô trước khi buông cô ra khỏi người hắn.

    Max không thể tỉnh táo lại, cô không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, suy nghĩ của cô vẫn còn đang rất mơ hồ. Riftan đẩy cô ra và hai người họ cùng rơi xuống chiếc ghế sofa ở bên cạnh. Riftan khom người trên một đầu gối bên cạnh đùi cô. Và với sự thành thục bao năm qua, hắn ta cởi bỏ chiếc găng tay của mình dễ dàng chỉ trong vài giây. Những ngón tay dài của hắn tuột ra khỏi đôi găng tay bạc và mềm mại ôm lấy khuôn mặt cô. Theo bản năng, cô vội túm chặt lấy vạt áo hắn.

    Không đợi thêm một giây phút nào, hắn ta đã nhào vào người cô, khóa môi cô lần nữa trong khi vẫn tiếp tục cởi bỏ nốt chiếc găng tay còn lại. Đôi bàn tay nóng bỏng ấy sau khi được cởi bỏ hoàn toàn đã luồn vào tóc cô, siết chặt đầu cô gần với hắn hơn. Lưỡi hắn sục sạo trong miệng cô một cách dữ dội, và với mỗi sự tấn công của hắn, Max cảm thấy mình như không thể thở nổi. Cuối cùng khi cô cảm thấy chóng mặt vì thiếu dưỡng khí, cô đã đẩy ngực hắn ra khiến người đàn ông ấy cau mày cắn môi dưới của cô rồi nói:

    "Chỉ một chút nữa thôi.."

    Trái tim cô bỗng đập rộn ràng trước giọng nói trầm thấp của hắn. Bàn tay nóng bỏng của hắn một lần nữa áp lên lưng cô một cách thô bạo, lướt qua mặt và cổ rồi cuối cùng đặt lên ngực cô. Khi Max quay đi vì xấu hổ, hắn kéo cô lại và đặt cô nằm trên ghế sofa. Không chút do dự, hắn kéo váy cô xuống, để lộ làn da mượt mà của cô trong làn không khí mát mẻ.

    "Ri, Riftan!" Max kêu lên.

    Đã từng trải qua một lần nên cô lập tức nhận thức được hành động của hắn ta có ý nghĩa gì. Max bối rối nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng khách. Hắn ta đang làm gì giữa thanh thiên bạch nhật vậy? Trong phòng khách? Nơi mà ai cũng có thể ra vào tự do?

    Nhưng có vẻ như người đàn ông này chẳng thèm quan tâm chút nào đến chuyện đó. Hắn ta điên tiết lao vào cô, ép cơ thể cứng rắn của hắn vào giữa hai chân cô và để lại những dấu hôn ướt át dọc theo thân thể ngọc ngà ấy.

    Max kêu lên một cách sợ hãi. Mỗi khi người đàn ông từ từ cọ mình vào người cô, đồ bảo hộ bằng kim loại mát lạnh quấn quanh cặp đùi dày của hắn sượt qua làn da đều khiến cô nổi da gà.

    Max thực sự cảm thấy xấu hổ trước sự thân mật bất ngờ này, cô không thể chịu đựng được và nhắm chặt mắt của mình. Đột nhiên, Riftan chồm lên, vội vã che đi thân thể trần truồng của cô bằng chiếc áo choàng lớn. Sau đó, cô mới nhận ra rằng có ai đó đang theo dõi họ. Một người đàn ông ăn mặc giống Riftan cứng đờ đứng ngoài cửa với vẻ mặt bối rối.

    "Đồ chuột nhắt! Mày đang nhìn trộm cái gì!" Riftan ngay lập tức gầm lên.

    Giật mình với tiếng quát thét của Riftan, Max vội vàng ngẩng đầu lên. Người đàn ông kia trông có vẻ lo lắng trước thái độ hống hách của Riftan. Tuy nhiên anh ta vẫn cau mày và hét lại:

    "Làm sao tôi biết có ai đó đang làm điều đó bên trong phòng khách! Tôi tưởng giống như mọi lần tôi cứ vào mà không cần phải gõ cửa thôi!"

    "Cút ra khỏi đây ngay!"

    Ngay lập tức, cô tái mặt trước tiếng quát thét của Riftan. Nếu người đàn ông kia đi ra ngoài, thì.. điều gì xảy ra tiếp theo? Max cố gắng thể hiện ánh mắt cầu xin người đàn ông đó đừng rời đi sau lưng chồng cô. Nhưng người đàn ông trông có vẻ không thèm chú ý đến cô mà chỉ nghiến răng và lẩm bẩm điều gì đó một cách tức tối. Tuy nhiên anh ta vẫn nói:

    "Có một chiếc xe ngựa đang đợi bên ngoài. Anh đã nói là anh sẽ không ở lại nhà Cross lâu đúng không!"

    Riftan trả lời ngay lập tức, "Bảo tên lái xe đợi đi."

    Người đàn ông thở dài mệt mỏi, thấy tình hình có vẻ không còn cách nào khác đành nói:

    "Đừng để lái xe phải chờ quá lâu" Anh ta liếc nhìn Max và đóng cửa lớn sau lưng anh ta rồi đi mất.

    Max tò mò nhìn về phía Riftan và bắt gặp ánh mặt của hắn cũng đang nhìn cô. Ánh mắt nghiêm khắc của hắn ta khiến Max co người lại và Riftan cười mỉa mai khi nhìn thấy cảnh đó.

    "Đừng có sợ, tôi sẽ không lao vào người em lần nữa đâu." Sau đó, anh ta tạm dừng vài giây rồi nói thêm: "M* kiếp! Ngay từ đầu tôi cũng không hề có ý định làm gì khi vào đây!".

    Mặc dù vậy, Max vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn mà chỉ biết dán mắt vào những ngón tay đang đan vào nhau phía dưới. Đột nhiên, hắn ta đứng dậy, chỉnh lại trang phục xộc xệch của mình và nói:

    "Em cũng nghe thấy điều đó, phải không? Có một chiếc xe ngựa đang đợi bên ngoài. Chúng ta sẽ phải rời đi ngay lập tức!"

    Cơ thể cô bỗng trở nên lạnh toát.. sợ hãi.. Hắn ta rời đi nhanh như lúc hắn ta đến vậy, cô còn chưa kịp nói một lời nào về việc cầu xin hắn đừng ly hôn, chưa một câu mạch lạc..

    "Hả, nhưng.." Max hoảng loạn thậm chí không hề nghĩ đến việc chỉnh trang lại trang phục của mình, đúng hơn, cô chỉ kịp nắm lấy vạt áo hắn ta mà nói một cách khổ sở:

    "Đ-đợi một chút, chúng ta hãy nói chuyện-"

    Riftan đột ngột cắt lời cô: "Chúng ta cần phải rời đi ngay. Để người giúp việc của em chuẩn bị hành lý trước. Tôi sẽ nghe những gì em nói khi chúng ta ở trong xe ngựa."

    Max, người đang sợ hãi đến mức phát run lên, đột nhiên dừng lại, sự bối rối hiện rõ trên gương mặt cô. Cô hỏi hắn ta lần nữa với vẻ mặt khó hiểu:

    "H-hành lý của tôi?"

    "Đúng. Hành lý của em. Hãy đóng gói những thứ em cần mang theo" Thật kỳ lạ, lúc này hắn ta bỗng nhiên nói với cô bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng, khác hẳn so với những tiếng quát tháo trước đó.

    Tuy nhiên, Max vẫn cảm thấy lời nói của hắn ta thật khó hiểu và cô cứ chớp mắt liên tục nhìn Riftan mà không nói gì. Hắn ta thở dài thườn thượt, mặc kệ câu hỏi của Max, hắn chỉnh lại trang phục giúp cô và bế cô khỏi ghế sô pha. Sau đó, hắn gọi một người giúp việc đến để thu xếp hành lý cho Max. Và chỉ khi thấy người giúp việc đang dọn đồ cho mình thì Max mới vỡ lẽ ra - vậy là hắn ta sẽ đưa cô đi cùng..

    "Chỉ mang những gì em cần thôi. Chúng ta không thể bị trì hoãn thêm nữa"

    Max trả lời ngay lập tức, "V-vâng, tôi sẽ không đóng gói gì khác nữa, có thể là gạo, n-nhưng không có nhiều, chỉ có một ít.."

    "Tốt. Đi thôi nào. Tôi sẽ đưa những thứ em cần khi đến điền trang của tôi sau."

    Người đàn ông gọi người giúp việc trở lại với hành lý của Max và nhờ cô ta dẫn họ ra khỏi phòng khách. Nhưng lúc này Max vẫn còn đang vô cùng lúng túng, mọi chuyện đã xảy ra theo hướng mà cô ít ngờ tới nhất, cộng thêm việc Riftan, người vốn đã có đôi chân dài hơn lại đang bước đi một cách vội vã khiến Max gần như phải chạy để theo kịp hắn ta:

    "Ư-ừm.. điền trang của anh sao?"

    "Tại sao lại hỏi vậy?".

    "À, em thấy lạ khi một hiệp sĩ nghèo, cấp thấp như tôi lại có điền trang riêng à?" Riftan trừng mắt lên và mỉa mai nói.

    "Tôi đã được phong tước hiệp sĩ bởi chính Vua Ruben. Họ của tôi cũng chính là của em, em đáng lẽ phải sống ở đó ngay sau khi chúng ta kết hôn."

    Từng câu nói của hắn ta khiến cô càng thêm mất bình tĩnh. Một ngôi nhà đáng lẽ cô phải ở ư? Thật may là suy nghĩ của cô không bị hắn ta nghe thấy, hắn ta đã sải bước nhanh chóng xuống cầu thang và đi ra khu vườn bên ngoài.

    Một cỗ xe sang trọng do bốn con ngựa dẫn đầu đang đậu bên cạnh đài phun nước khổng lồ của nhà Cross. Max còn nghe thấy cả tiếng nói chuyện ồn ào đang vang vọng lại của một đám người đang tụ tập gần đó. Khi đến gần, cô phát hiện họ đều là những hiệp sĩ ăn mặc giống Riftan. Một số người trong bọn họ liếc nhìn Max với ánh mắt tò mò như muốn xuyên thủng người cô.

    Khi thấy Max vẫn còn đứng chờ ở phía sau, Riftan quay lại. "Em vẫn đang làm gì vậy? Mau vào trong xe ngựa đi."

    "À, nhưng.. cha tôi có lẽ vẫn đang đợi tôi. Ừ, tôi.. t-trước hết hãy.."

    Khuôn mặt của Riftan đột nhiên cứng lại. Hắn ta nắm lấy cánh tay cô và kéo cô đến trước xe ngựa:

    "Em là vợ tôi. Tôi đang đưa vợ tôi theo và tôi phải xin phép ai? Thậm chí cha của em cũng không có quyền can thiệp."

    Sau khi nói một cách dứt khoát, hắn ta nhấc cô vào trong xe bằng cánh tay cường tráng của mình và để cô ngồi lên ghế xe ngựa.

    Vẻ mặt thắc mắc trên khuôn mặt Max vẫn ở đó. "Vợ tôi?".. hắn ta nói.. nhưng cô đã nghĩ rằng hắn sẽ tiến hành ly hôn vậy mà giờ cô đang ở đây, trên xe ngựa đến điền trang của hắn..
     
    Alissa thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...