Tử Dạ Ca Tác giả: Cửu Nguyệt Lưu Hỏa Chuyển ngữ: Nhóm Xanh Ngọc Bích Tình trạng bản gốc: Hoàn 132 chương Thể loại: Tình Yêu Duy Nhất, Tiên Hiệp, Tu Chân, Huyền Huyễn, Cổ Đại, Ngôn Tình, Ngọt Văn, Sảng Văn, Nhẹ Nhàng, Linh Dị Thần Quái Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Hi Cửu Ca, Đế Hàn Quang (Lê Hàn Quang) VĂN ÁN
Chương 1: Chúc mừng tân hôn - Nàng quả thực cái gì cũng tốt, nhưng mà, ta không thích nàng. Bấm để xem Đêm xuống, vạn vật tĩnh lặng, chỉ còn sót lại tiếng gió rít. Ở nơi Cửu Trọng Thiên cao cao tại thượng, ngay cả gió cũng lớn hơn so với phàm trần, những đám mây cuồn cuộn trôi dưới chân, như sóng biển gầm thét, mang theo áp lực vô hình. Trước động phủ của một vị thần quân đặt hai con Toan Nghê (*), Toan Nghê bên trái ngẩng đầu, giơ chân, hung dữ uy phong, Toan Nghê bên phải nhắm mắt cúi đầu, từ bi an nhiên. Hai tượng đá Toan Nghê tận tụy canh giữ động phủ, vạn năm qua dường như không thay đổi. Nhưng đêm ở Thiên giới dài đằng đẵng và lạnh giá, ngay cả Toan Nghê đá cũng không chịu nổi cô đơn, trong bóng tối nói chuyện với nhau. Toan Nghê hung dữ bên trái nhìn lên bầu trời, hỏi: "Kia là gì?" Toan Nghê bên phải không trả lời, Toan Nghê bên trái hỏi lại nhiều lần, Toan Nghê bên phải bị làm phiền đến mức không ngủ được, cuối cùng cũng mở mắt nhìn một cái. Phía sau những đám mây đen ở hướng Tây, ánh sáng vàng nhạt hiện ra, lấp lánh những tia sáng rực rỡ. Toan Nghê bên phải chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại nhắm mắt một cách bình thản: "Núi Côn Lôn." (*) Toan Nghê (狻猊) : Là con thứ 8 của Rồng. Có mình sư tử, đầu rồng, thích sự tĩnh lặng. Mang ý nghĩa giúp bảo vệ nhà cửa, phòng kẻ gian, chống thú dữ.. "Núi Côn Lôn? Phàm trần gần đây lại có người phi thăng sao?" "Ngươi ngày nào cũng mở mắt, nhưng mắt lại không tốt lắm." Toan Nghê bên phải nhắm mắt, thong thả nói, "Không thấy trong mây có phượng hoàng bay sao? Theo ta thấy không phải phi thăng, là có người đang tổ chức hôn lễ." "Hôn lễ?" Toan Nghê bên trái nghe vậy, vô cùng kinh ngạc, "Hiện nay Thiên Đế hai bên Cắc, Trung đều không rõ sinh tử, Thiên giới thần hồn nát thần tính, mỗi người đều cảm thấy bất an, còn ai dám ở thời điểm này tổ chức hôn lễ?" "Có thể ở núi Côn Lôn điều khiển phượng hoàng, ngoài Tây Vương Mẫu, cũng chỉ có vị Minh Tịnh Thần Nữ kia." Toan Nghê bên trái không khỏi nhớ đến những lời đồn đại trong Thiên giới thời gian gần đây. Tuy là tượng đá, nhưng Thiên giới hiu quạnh, chỉ cần có chút chuyện bát quái là truyền đi nhanh chóng, ngay cả những cục đá trông cửa như bọn họ cũng nghe được. Toan Nghê bên trái biết rõ sẽ không có ai nghe thấy, nhưng vẫn nhịn không được hạ thấp giọng: "Vị hôn phu của Minh Tịnh Thần Nữ, chính là vị Thái Tử bị phế truất của Bắc Thiên Cung, không phải đã tư bôn (*) cùng Ma Nữ rồi sao?" (*) Tư bôn: Có nghĩa là bỏ nhà đi theo người yêu, không hợp lễ giáo (ngày xưa). Toan Nghê bên phải ý vị thâm trường lắc đầu, nói úp mở: "Huyền Hậu nói Thái Tử đi nhân gian rèn luyện, ai nhìn thấy Huyền Thái Tử tư bôn chứ? Huống hồ, hiện giờ Huyền Đế, Huyền Hậu đều không còn, vị kia không phải đã tự lập thành Đế rồi sao?" "Cái đó sao có thể tính?" "Sao không tính? Hiện nay ngay cả trung tâm Thiên đình cũng bị hắn đánh hạ rồi, nghe nói vài ngày trước, hắn lại đi về phía Nam Thiên. Biết đâu, hắn sẽ trở thành vị thần tộc đầu tiên trong lịch sử Thiên giới kiêm nhiệm Bắc, Trung, Nam tam phương Thiên Đế." "Hắn không phải Thần tộc." "Hỗn huyết Thần Ma, ít nhất cũng được tính là một nửa Thần ộc." Toan Nghê bên trái như muốn thiên hạ đại loạn, hả hê nói: "Vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ bị truy nã khắp thiên hạ, Minh Tịnh Thần Nữ lại công khai thành hôn với Thái Tử phế truất. Chờ xem đi, hôm nay ở Côn Lôn có chuyện náo nhiệt đây." Lúc này, núi Côn Lôn đèn đuốc sáng rực, tiên nhạc du dương. Một tấm thảm đỏ trải dài từ bậc thang dưới núi đến Quỳnh Hoa Cung, vẫn kéo dài đến tận đài cao trang nghiêm hoa lệ ở giữa điện. Đèn đuốc sáng rực, các tiên nga lơ lững giữa không trung, rải linh diệp quỳnh hoa xuống phía dưới. Cánh hoa bay lả tả, đông đảo tiên nhân một đường tề tụ. Bỗng nhiên, lễ quan (*) ở cửa cất tiếng xướng dài: "Minh Tịnh Thần Nữ, Huyền Đế Thái Tử đến." (*) Lễ quan: Quan viên phụ trách lễ nghi. Chúng tiên ngừng chuyện trò với nhau, đồng thời xoay người nhìn về phía cửa. Lễ nhạc chợt vang lên dồn dập, chim quý của núi Côn Lôn đều hướng về Quỳnh Hoa Cung bay tới, hàng chục con phượng hoàng bay quanh đỉnh núi cất tiếng hót vang, lông đuôi kéo ra một dải vệt sáng bảy màu, thật lâu không dứt. Trời cao yên tĩnh như mực, núi Côn Lôn mở tiệc tấu nhạc lại như trời giáng điềm lành, dị tượng ở Tây Thiên ở trong đêm đen giống như ngọn hải đăng thắp sáng, cách xa ngàn dặm cũng có thể thấy rõ. Một đám mây đỏ rực rỡ từ từ bay đến trước cửa cung điện. Mây đỏ như gấm, lấp lánh ánh châu ngọc, khiến người ta không thể rời mắt. Những tiên nga tuyệt sắc tay cầm quạt lông phượng che khuất bóng người phía sau, xuyên qua lớp quạt, lờ mờ hiện ra một đôi bích nhân. Khách mời tham dự lễ biết đây chính là Minh Tịnh Thần Nữ Hi Cửu Ca cùng Huyền Đế Thái Tử Cơ Thiếu Ngu đại danh đỉnh đỉnh, họ đều mỉm cười, dùng tư thái thỏa đáng nhất nghênh đón tân nhân. Tân nhân đứng sóng vai nhau, bước qua thảm đỏ giữ muôn vàn cánh hoa rơi, đi xuyên qua đám đông khách mời, hướng tới đài cao phía trước. Trước đó có quạt lông che khuất, nhưng hiện tại khi tân nhân đi ngang qua trước mặt, những tiên nhân dự lễ mới thực sự nhìn thấy rõ ràng đôi kim đồng ngọc nữ nổi tiếng nhất Thiên giới này. Tân lang là Huyền Đế Thái Tử Cơ Thiếu Ngu, tân nương là Minh Tịnh Thần Nữ Hi Cửu Ca. Nghe nói họ quen biết nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, đã đính hôn dưới sự chứng kiến vui mừng của trưởng bối, nhiều năm qua như hình với bóng, tình cảm hài hòa, có thể nói là đôi phu thê mẫu mực của Thiên giới. Nghe nói Minh Tịnh Thần Nữ và Huyền Đế Thái Tử đều là trai tài gái sắc, nhà trai là Thái Tử tôn quý, phong thần tuấn dật, còn nhà gái xuất thân cao quý, ôn nhu săn sóc. Họ luôn là đề tài tán dương trong các yến hội ở Thiên giới, ngay cả khi đem nam nữ chính trong thoại bản ra, cũng không ai có thể hoàn mỹ hơn họ. Nghe nói Minh Tịnh Thần Nữ xinh đẹp hoàn mỹ, đặc biệt hơn cả là tấm chân tình sâu nặng dành cho Thái Tử, nhiều năm như vậy, nàng thậm chí còn chưa từng lớn tiếng nói chuyện với Thái Tử. Giờ đây, Bắc Thiên Cung gặp đại biến, Thái Tử bị huynh đệ cùng cha khác mẹ cướp ngôi, chỉ sau một đêm Cơ Thiếu Ngu từ công tử quyền quý trở thành tù nhân, tuy nhiên vị hôn thê xuất thân danh môn vẫn như cũ không hề rời bỏ hắn ta, giữ lời hứa thành hôn với hắn ta. Một thê tử tốt như vậy, ngay cả vị thần quan xoi mói nhất cũng không thể tìm ra điểm nào không tốt ở Hi Cửu Ca, quả thực là Thái Tử phi hoàn mỹ có thể ghi vào sách giáo khoa của Thiên giới. Nghe nói.. Bây giờ, chúng tiên ở núi Côn Lôn đã chứng kiến tận mắt Hi Cửu Ca và Cơ Thiếu Ngu đi qua trước mặt họ, mới biết rằng những lời đồn đại đều là sự thật, tân nhân còn đẹp mắt hơn cả trong lời đồn. Diện mạo của Cơ Thiếu Ngu là dạng tuấn tú của thiếu niên, dù trải qua biến cố lớn nhưng vẫn không nhiễm chút khói mù nào, đôi mắt vẫn ôn hòa sáng ngời như trước. Tân nương bên cạnh hắn ta càng rạng rỡ lóa mắt hơn, khoác lên mình bộ lễ phục long trọng đỏ rực rỡ, tà váy dài thướt tha quét đất, mặt trên được thêu nhật nguyệt mây tía, bách điểu triều phượng, phượng hoàng trong miệng ngậm viên minh châu Đông Hải, như sắp sửa tung cánh bay. Dọc theo ánh mắt phượng hoàng hướng lên, là tấm lưng thon thả, bờ vai thanh tú, cần cổ trắng ngần, cùng với mũ phượng kim sắc long trọng, rực rỡ và hoa mỹ. Tiếc thay bên trên mũ phượng được phủ một tấm hồng sa, che khuất dung nhan tân nương. Hồng sa như ẩn như hiện, mơ hồ có thể nhìn ra đường nét mềm mại của người bên trong, nhưng vẫn không thể nhìn rõ dung nhan cụ thể, khách khứa hai bên không khỏi tiếc nuối. Lớp tua rua lấp lánh điểm xuyến trên mép hồng sa, lễ phục của tân nương cũng được tô điểm bởi vô số chuỗi hạt và đá quý, tuy nhiên, khi tân nương bước đi, tua rua và các viên ngọc trai lại không hề rung động, ngay cả khi nàng bước lên bậc thềm lễ đài, những vật trang trí trên người cũng không hề lay động. Chúng tiên âm thầm thán phục trong lòng, càng thêm hâm mộ Cơ Thiếu Ngu ôm được mỹ nhân về nhà. Có thể khiến một vị thần nữ cao quý yêu say đắm, đời này cũng không nuối tiếc. Trong chúng tiên có người ngưỡng mộ, cũng có người ghen tị, nhưng lúc này ai cũng nở nụ cười chúc phúc, bầu không khí trong Quỳnh Hoa cung càng thêm náo nhiệt. Trong chớp mắt, hai người đã đứng vào vị trí, nghi thức tiếp theo của hôn lễ bắt đầu. Phía trước đài cao, vị trí chủ tọa vẫn đang bỏ trống, bên cạnh là Cửu Thiên Huyền Nữ đang ngồi. Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn đôi uyên ương bên dưới bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Bà đứng dậy, giọng nói cất lên, ẩn chứa sức mạnh huyền bí: "Vương Mẫu bế quan, không thể đích thân đến đây, ta thay mặt chủ trì hôn lễ. Cơ Thiếu Ngu, Hi Cửu Ca, Hoàng Thiên Hậu Thổ tại thượng, Tứ Hải Bát Hoang chứng giám, hai ngươi có nguyện ý thề non hẹn biển, kết tóc se duyên, sống chết có nhau, không bao giờ chia lìa?" Nữ tử dưới tầng hồng sa không hề chần chừ, lập tức đáp lời: "Ta nguyện ý." Nàng nói xong hồi lâu thế nhưng người bên cạnh cũng không tiếp lời. Bầu không khí náo nhiệt dần dần đông cứng lại, sự im lặng từ trên đài cao lan tỏa, nhanh chóng bao phủ toàn bộ đại điện. Các tân khách vẫn duy trì nụ cười, vẫn giữ nguyên sự thỏa đáng trên gương mặt, nhưng trong hôn lễ to như vậy lại không người nói chuyện, chỉ có lễ nhạc du dương vang vọng. Tầm mắt của Hi Cửu Ca bị che khuất bởi hồng sa, bên người trầm mặc càng lâu, ánh mắt của nàng càng trở nên lạnh lẽo. Nhưng nàng vẫn đứng thẳng tắp, không truyền âm cho Cơ Thiếu Ngu, không thúc giục hắn ta nhanh chóng trả lời, cũng không nhìn sang chỗ khác. Hắn ta không nói, vậy nàng sẽ đợi, nàng có đủ thời gian chờ hắn ta lên tiếng. Năm trước khi nàng từ nhân gian đưa hắn ta cùng Thường Thư tìm trở về, nàng đã nói rất rõ ràng với hắn. Khi ấy, vị Huyền Đế Thái Tử tôn quý nhất Thiên giới đã khoác lên mình bộ dạng phàm nhân, hắn gánh theo giỏ tre, bàn tay từng chỉ cầm bút nay lại nắm chặt chiếc cuốc, duy chỉ có đôi mắt của hắn vẫn như thuở ban đầu gặp gỡ, trong trẻo chân thành, tựa như trẻ thơ. Cơ Thiếu Ngu nhìn nàng nói: "Cửu Ca, thực xin lỗi nàng về chuyện hôn ước. Ta đã nhiều lần đề cập với mẫu thân nhưng bà nhất quyết không chịu hủy bỏ. Ta thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể dùng đến hạ sách này. Ta thật sự thích nàng ấy, không thể tiếp nhận nữ nhân khác. Nếu ta biết rõ trong lòng có nàng ấy mà còn ở bên cạnh nàng, cũng là một sự sỉ nhục đối với nàng. Cửu Ca, trên Thiên giới, người muốn cưới nàng nhiều như cá chép qua sông, không có ta, nàng sẽ tìm được người tốt hơn. Chuyện hôn ước của chúng ta, coi như bỏ qua đi." Hi Cửu Ca nhìn Cơ Thiếu Du, không thể tin nổi đây là người mà nàng đã quen biết hai ngàn năm. Nàng không kìm được mà hỏi: "Thần Ma giao chiến vạn năm, huyết hải thâm thù trải qua nhiều thế hệ, thế nhưng chàng lại vì một Ma Nữ mà từ bỏ thân phận Thái Tử Thiên giới?" "Cửu Ca, nàng không hiểu." Cơ Thiếu Ngu nhìn nàng, trong ánh mắt tựa hồ cất chứa bi thương: "Nàng.. Thôi, nàng cứ xem như ta điên rồi đi. Chuyện giữa Thần và Ma không đơn giản như nàng tưởng, trong đó có những gút mắt cực kỳ sâu xa. Cho dù có thù hận, thì đó cũng là thù hận của thế hệ trước, không liên quan gì đến ta và nàng ấy. Ta thân là Huyền Đế Thái Tử, tất nhiên ta không thể cùng Ma tộc dây dưa không rõ, cho nên, ta tự nguyện từ bỏ vị trí Thái Tử. Phụ Đế có rất nhiều con trai, thực ra ta không phải là người thích hợp nhất cho vị trí Thái Tử, hơn nữa Phụ Đế cũng luôn chê ta nhu nhược, vậy thì ta chủ động rời đi, để Bắc Thiên Đình chọn ra minh chủ mới." Cơ Thiếu Ngu nói xong, chắp tay về phía Hi Cửu Ca, nhặt thảo dược trên mặt đất lên, xoay người nói: "Ta chán ghét những thị phi trên Thiên giới, quãng đời còn lại chỉ muốn cùng nàng ấy ẩn cư nơi nhân gian, sống cuộc đời nam cày nữ dệt bình dị. Cửu Ca, vì tình nghĩa thanh mai trúc mã hai ngàn năm của chúng ta, ta mong nàng đừng tiết lộ nơi này cho mẫu hậu." Sau khi nói xong, hắn ta quay lưng lại với Hi Cửu Ca, đi sâu vào con đường mòn trên núi. Hi Cửu Ca nhìn hắn ta từng bước đi xa dần, bỗng nhiên lên tiếng: "Nếu như mẫu hậu của chàng không còn cách nào biết được tin tức của chàng thì sao?" Bóng dáng của Cơ Thiếu Ngu chợt dừng lại, cũng không xoay người lại, hỏi: "Có ý tứ gì?" "Với thần lực của chàng, chàng thật sự cho rằng có thể lừa gạt được các cao thủ của Bắc Thiên Cung, bình an vô sự ẩn cư tại nhân giới suốt mười một năm sao? Mười một năm qua, Huyền Đế và Huyền hậu không phái người đi tìm chàng, không phải vì phép thuật che giấu của chàng cao siêu, mà là vì bọn họ đã ốc còn không mang nổi mình ốc nữa." Cơ Thiếu Ngu rốt cuộc quay đầu lại, đôi mắt dần khôi phục lại vẻ sắc bén của Thiên giới Thái Tử: "Phụ Đế và Mẫu Hậu đã xảy ra chuyện gì?" Đây mới là Huyền Đế Thái Tử mà nàng biết, Hi Cửu Ca cảm thấy an ủi hơn một chút. Nàng nói: "Sau khi chàng cùng Thường Thư tư bôn, Huyền Hậu đau khổ che giấu suốt một tháng, nhưng cuối cùng vẫn bị Huyền Đế phát hiện. Huyền Đế nổi giận lôi đình, ra lệnh bắt chàng về trọng phạt. Bắc Thiên Cung vì tìm kiếm chàng mà trở nên hỗn loạn, không ngờ lại bị Lê Hàn Quang lợi dụng. Huyền Đế bị hắn ám toán, mất đi pháp lực, cùng Huyền Hậu bị giam giữ trong A Tỳ La Ngục đã mười một năm không có tin tức. Ta cũng không biết giờ đây Huyền Đế và Huyền Hậu là sống hay chết." Cơ Thiếu Ngu càng nghe cặp mắt càng trừng lớn, Hi Cửu Ca nói mỗi từ mỗi chữ hắn ta đều hiểu rõ, nhưng kết hợp cùng nhau, hắn ta hoàn toàn không thể lý giải được: "Nàng nói là, Lê Hàn Quang?" "Thiếu chút nữa đã quên, hiện tại nên gọi hắn là Đế Hàn Quang." Hi Cửu Ca thản nhiên nói, "Mười một năm trước, khi Hoàng Đế biết tin Huyền Đế bị giam cầm, Lê Hàn Quang tự xưng Đế, bèn nổi giận, khởi binh bình định. Lê Hàn Quang và Hoàng Đế đánh nhau mười năm, năm ngoái cuối cùng cũng phân định thắng thua. Lê Hàn Quang đánh vào Trung ương Thiên Cung, tàn sát vô số cao thủ Thần tộc ở Trung Thiên đình, đoạt lấy Hoàng Đế ấn, suýt đã đánh trọng thương Hoàng Đế. Người có Hoàng Đế ấn có thể sai khiến Thiên Cung, hiện giờ Lê Hàn Quang là Bắc, Trung Thiên Đế trên danh nghĩa. Hắn thêm tôn hiệu Đế, đổi tên thành Đế Hàn Quang. Trước khi ta rời khỏi Côn Lôn, nghe nói hắn đã đi đến lãnh địa của Xích Đế phương Nam, hắn bị vây hãm ở chiến trường phương Nam, e rằng một năm rưỡi sẽ không quay lại được, đây là cơ hội tốt nhất để giải cứu Huyền Đế, Huyền Hậu. Chàng thực sự muốn bỏ mặc cha mẹ, mà cùng một Ma Nữ ẩn cư ở nhân gian sao?" Cơ Thiếu Ngu cẩn thận nhìn sắc mặt Hi Cửu Ca, liên quan đến hai vị Thiên Đế là Huyền Đế, Hoàng Đế, chuyện lớn như vậy, Hi Cửu Ca không nên nói đùa. Nhưng mà, Lê Hàn Quang chỉ là một con chó bên cạnh Thường Thư, thân phận thấp hèn, nhu nhược vô năng, gặp ai cũng né tránh ba thước, lúc ở Thiên giới Cơ Thiếu Ngu còn chẳng thèm nhìn đến hắn ta. Một người như vậy, làm sao có thể đánh bại phụ thân, tằng tổ, một mình khiêu chiến cao thủ hai bên Bắc Thiên đình, Trung Thiên đình? Cơ Thiếu Ngu vẫn không thể hiểu được, hỏi: "Hắn cùng lắm chỉ là một tiểu ma tộc đi theo bảo vệ Thường Thư đến Thiên đình làm con tin, tại sao hắn lại làm như vậy." Hi Cửu Ca âm thầm thở dài, nghĩ thầm Cơ Thiếu Ngu từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều nâng trong lòng bàn tay, có một vài thời điểm hắn thật sự quá ngây thơ rồi. Nàng nói: "Chàng và ta là thanh mai trúc mã, hắn và Thường Thư cũng là thanh mai trúc mã. Chàng mang theo Thường Thư tư bôn, ta vì nhớ nhung tình nghĩa năm xưa nên vẫn không nỡ trách móc Huyền Cung, nhưng hắn vốn hai bàn tay trắng, còn có gì đáng để kiêng dè? Huống chi, ai nói hắn chỉ là một Ma tộc, tuy hắn là con hoang nhưng cha ruột lại là Huyền Đế. Sau này khi gặp hắn, chàng vẫn phải gọi hắn một tiếng đệ đệ." Câu nói cuối cùng này chính là giọt nước tràn ly, Cơ Thiếu Ngu cuối cùng cũng từ bỏ ý định ẩn cư không rõ lý do, đồng ý cùng Hi Cửu Ca trở về Côn Lôn. Huynh trưởng của Hi Cửu Ca là Tây phương Bạch Đế, Lê Hàn Quang, hay nói cách khác là Đế Hàn Quang đang tàn sát bừa bãi ở Thiên giới, không ai có thể đứng ngoài cuộc, Tây Phương Bạch Đế nhất định phải ra tay quản lý. Hi Cửu Ca có thể giúp Cơ Thiếu Ngu khởi binh, nhưng điều kiện là Cơ Thiếu Ngu phải thực hiện hôn ước, cùng nàng thành hôn. Thế nên mới có một đám cưới long trọng nhưng trống rỗng của ngày hôm nay. Cơ Thiếu Ngu trầm mặc, Hi Cửu Ca biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng cũng khinh thường thúc giục hắn. Nàng là Minh Tịnh Thần Nữ thanh tao hoàn mỹ nhất Thiên giới này, từ khi giáng sinh đến nay mọi việc đều tốt đẹp, mọi khoảnh khắc đều rạng ngời. Nàng là con gái của Thái Dương Thần Mẫu, tất cả mọi người đều đồn đoán liệu nàng có thừa hưởng sức mạnh phi thường của mẹ hay không, bởi vậy nàng đặc biệt tinh thông pháp thuật hệ hỏa, luận về công pháp hệ hỏa thì không ai trong Thiên giới có thể sáng bằng. Nàng là đệ tử duy nhất của Tây Vương Mẫu núi Côn Lôn, bởi vậy tiên thuật cũng học được cực kỳ tốt, bất kỳ cuộc thi nào ở Côn Lôn, chỉ cần có nàng tham gia, vị trí nhất bảng tuyệt đối không thể thuộc về ai khác. Nàng còn là muội muội của Bạch Đế, vị hôn thê của Huyền Đế Thái Tử, bởi vậy danh tiếng của nàng vang dội khắp Thiên giới, bất kỳ lúc nào cũng không ai nhìn thấy được dáng vẻ không phù hợp với với phong thái của một vị đế cơ. Tuy nhiên, vị hôn phu của nàng lại tư tình bỏ trốn cùng một ả Ma Nữ. Hi Cửu Ca không thể chịu đựng được việc xuất hiện một vết nhơ lớn như vậy trong cuộc đời mình, nếu nàng có thể đưa Cơ Thiếu Ngu về, thì nhất định cũng có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện nói ra câu "Ta nguyện ý". Huyền Đế Thái Tử im lặng hồi lâu, Minh Tịnh Thần Nữ cũng không hề dao động, bầu không khí trong hôn lễ càng lúc càng trở nên ngượng ngùng. Ngay lúc lễ quan muốn lên tiếng nói vài câu để xoa dịu bầu không khí, Cơ Thiếu Ngu cuối cùng cũng lên tiếng: "Ta.." Hắn vừa mở miệng, cùng lúc với tiếng nói của hắn, bên ngoài Quynh Hoa Cung cũng truyền đến tiếng mắng thanh tao của một nữ tử: "Thiếu Ngu." Mọi người lại lần nữa ngẩn người, lần này, ngay cả nụ cười trên mặt các vị khách cũng không thể duy trì được, sôi nổi xoay người, nhìn về phía sau. Cửa đại diện, một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng đó. Các khách khứa tham dự đều mặc trang phục rộng thùng thình, ngay cả hai tiên nga rải cánh hoa cũng mặc váy dài phiêu dật, nhưng nữ tử bên ngoài lại mặc một bộ đồ bó sát, vải đen bó sát vào người, phác họa ra đường cong yểu điệu thướt tha. Mọi người nhìn thấy nàng đều vô cùng kinh ngạc, không ngừng bàn tán: "Hôm nay là hôn lễ của Minh Tịnh Thần Nữ, chuyện lớn như vậy, Côn Lôn sao lại để một Ma tộc trà trộn vào?" "Không biết. Chẳng phải ả ta đã mất tích rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây?" Nữ tử áo đen bước vào đại điện, hai bên khách nhân cũng không tự chủ mà lùi lại một bước, tạo ra một con đường dài ở giữa, dẫn thẳng đến lễ đài trên cao. Cơ Thiếu Ngu đã quên mất mình định nói gì, đang quay đầu nhìn lại ả ta, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc. Thường Thư, con tin của Ma giới đưa đến Thiên đình, đã bí ẩn mất tích mười hai năm trước. Nói là mất tích, nhưng những vị thần có chút tin tức linh thông đều biết, kỳ thực Thường Thư không phải là mất tích, mà là đã tư tình bỏ trốn cùng Huyền Đế Thái Tử. Tuy nhiên, ngay sau đó, chiến tranh bùng nổ ở Bắc Thiên giới, mọi người bận rộn bao vây tiêu trừ Lê Hàn Quang, không ai còn nhớ đến Thường Thư và Cơ Thiếu Ngu, hai người họ mới có thể ở nhân gian tiêu dao mười một năm. Nhưng, giờ phút này Thường Thư xuất hiện tại hiện trường hôn lễ của Minh Tịnh Thần Nữ, còn lộ vẻ mặt này trước mặt Huyền Đế Thái Tử, không thể nghi ngờ là ở trước mặt mọi người chứng thực tin đồn là đúng. Các tân khách hai mặt nhìn nhau, ăn ý mà nuốt lại thanh âm, lẳng lặng xem kịch. Chiếc hồng sa này không ngừng hạn chế thần thức, mà tựa hồ còn làm suy yếu cảm quan của Hi Cửu Ca, cho đến khi nghe được thanh âm quen thuộc, Hi Cửu Ca mới biết được, Thường Thư vậy mà trà trộn được vào Côn Lôn. Hiện tại Hi Cửu Ca không còn thời gian bận tâm đến việc phòng thử của Côn Lôn có sơ hở ở đâu. Nàng vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng cao đầu, bình tĩnh nhìn về phía trước. Cơ Thiếu Ngu đã hoàn toàn quay người đi, còn mũ phượng của tân nương vẫn không hề lay động. Tựa như việc tình nhân cũ của vị hôn phu xuất hiện trong hôn lễ của nàng cũng chẳng phải chuyện gì to tát, không đáng để nàng phải làm rối trang điểm của mình. Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn thấy Ma tộc xuất hiện, trong mắt đẹp hàm chứa đầy tức giận, quát lớn: "Ma tộc từ đâu đến, lại làm bẩn thần thổ Côn Lôn. Người đâu, áp giải nàng ta xuống!" "Dừng tay." Hai giọng nói đồng thời vang lên, Cơ Thiếu Ngu kinh ngạc nhìn qua, ngăn cách bởi sợi vàng hoa văn đỏ, hắn vẫn không thể nhìn rõ vẻ mặt của Hi Cửu Ca, chỉ nghe thấy giọng nói của nàng vô cùng bình tĩnh và lý trí. "Người đến là khách, chất nữ Ma giới đại giá quang lâm đến dự hôn lễ, là cho phu thê chúng ta mặt mũi. Người đâu, mời chất nữ vào dự tiệc, tiếp đón chu đáo." Thường Thư cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng lên đài cao, chế giễu nói: "Phu thê? Thiếu Ngu mười năm trước đã ở nhân gian kết làm vợ chồng với ta, Minh Tịnh Thần Nữ hiện tại tính là thân phận gì?" Côn Lôn ở Thiên giới có địa vị cao quý, Cửu Thiên Huyền Nữ từ trước đến nay chưa từng nghe qua lời nói như vậy. Bà tức giận vô cùng, vung tay đánh ra một đạo thuật pháp. Cửu Thiên Huyền Nữ là thị nữ được Tây Vương Mẫu tin dùng nhất, một kích của nàng không thể xem thường. Cơ Thiếu Ngu trong lòng hoảng hốt, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức lao lên trước người Thường Thư, dùng lưng mình đỡ cho Thường Thư một kích này. Pháp lực của Cửu Thiên Huyền Nữ vô cùng thâm hậu, ngay cả Thần tộc cũng không thể chịu được. Khóe miệng Cơ Thiếu Ngu lập tức rỉ máu, Thường Thư chỉ trong chớp mắt đã trải qua giây phút cận kề cái chết, người mình yêu thương bị thương nặng, ả ta vội vàng đỡ lấy Cơ Thiếu Ngu, vai gầy gần như không chịu được sức nặng của hắn: "Thiếu Du, chàng thế nào rồi?" Cơ Thiếu Ngu nuốt xuống vị tanh nồng trong miệng, nếu hắn phản đòn thì không phải không thể đỡ được, nhưng hắn đã có lỗi với Hi Cửu Ca trước, làm sao hắn có thể ở trong hôn lễ trước mặt bao nhiêu quan khách mà đánh trả trưởng bối của Hi Cửu Ca? Hắn dùng thân mình cứng rắn chịu một chưởng này, chỉ có như vậy, Cửu Thiên Huyền Nữ mới chịu dừng tay, Thường Thư mới có thể sống sót. Cửu Thiên Huyền Nữ thấy đã đánh thương Cơ Thiếu Ngu, quả thực không tiện truy sát thêm. Sau khi Đế Hàn Quang đoạt lấy Huyền Đế ấn, lập tức ra lệnh phế truất thân phận Thái Tử của Cơ Thiếu Ngu, trục xuất Cơ Thiếu Ngu khỏi thần tịch. Tuy nhiên, Đế Hàn Quang vốn dĩ lên ngôi không chính đáng, hiện tại ai là kẻ phản nghịch còn chưa thể khẳng định, Cơ Thiếu Ngu dù sao cũng mang danh nghĩa Huyền Đế Thái Tử. Cửu Thiên Huyền Nữ giết một ma tộc thì không sao, nhưng nếu làm bị thương Thái Tử Huyền Đế, thì lại là chuyện khác. Cơ Thiếu Ngu lắc đầu với Thường Thư, xoay người, hướng về Cửu Thiên Huyền Nữ ở trên cao hành lễ: "Nàng ấy lời nói và hành động không kiềm chế, nếu có chỗ nào đắc tội với Huyền Nữ, ta thay nàng ấy xin lỗi. Mong Huyền Nữ nương nương rộng lòng tha thứ." Cửu Thiên Huyền Nữ nhân cơ hội thu tay lại, mặt lạnh lùng nói: "Huyền Thái Tử, hôn ước giữa ngươi và Minh Tịnh Thần Nữ đã được chiếu cáo thiên hạ từ hai ngàn năm trước, ngày hôm nay ta phụng mệnh Tây Vương Mẫu chủ trì hôn lễ, nhưng ngươi lại che chở cho một Ma tộc quấy rối đại điển. Thái Tử, ngươi đây là có ý gì?" Cơ Thiếu Ngu mím môi không nói, Thường Thư dùng sức nắm lấy tay áo Cơ Thiếu Ngu, ánh mắt lộ ra vẻ van nài: "Thiếu Ngu, đừng. Ta không quan tâm đến thân phận của chàng, ta cũng không quan tâm đến đại nghĩa gì nữa, chàng đừng đồng ý với nàng ta, chúng ta cùng đi đến một nơi không có ai biết chúng ta, ẩn cư, sống an phận như mười năm trước, được không?" Cơ Thiếu Ngu nghĩ đến cuộc sống nhàn nhã trong quá khứ, hoàn toàn vứt bỏ thân phận, vứt bỏ gánh nặng Thái Tử, trong mắt ẩn hiện sự xúc động. Hi Cửu Ca dường như cảm nhận được sự dao động của Cơ Thiếu Ngu, lập tức lên tiếng nhắc nhở: "Thái Tử." "Thiếu Ngu!" Hai nữ nhân, hai cách gọi, hai loại hy vọng hoàn toàn khác nhau. Cơ Thiếu Ngu nhắm mắt đau đớn, đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, hắn ta từ từ quay sang đài cao: "Cửu Ca, xin lỗi." Hi Cửu Ca hoàn toàn không ngờ hắn ta lại đưa ra lựa chọn này, những đường thêu tinh tế trên mũ phượng đêm nay rốt cuộc cũng lay động lần đầu tiên. Nàng ôm lấy tà váy dài, xoay người, chính xác hướng về phía Cơ Thiếu Ngu: "Thái Tử, chàng thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa?" Kể từ khi Thường Thư xuất hiện, Cơ Thiếu Ngu luôn né tránh Hi Cửu Ca một cách mơ hồ, cho đến bây giờ, hắn ta không thể né tránh nữa. Cơ Thiếu Ngu thầm cười khổ, hắn ta không dám nhìn nàng, đáng tiếc, nàng lại có vẻ bình tĩnh vô cùng, không hề bị ảnh hưởng bởi bất ngờ. Nàng không quan tâm đến hắn ta, mà chỉ quan tâm đến vị trí Huyền Đế Thái Tử phi. Cơ Thiếu Ngu không thể giả vờ như không biết, cũng không thể thản nhiên mà cùng nàng bước vào lễ đường. Đã như vậy, thù của cha mẹ hắn ta, hắn ta sẽ tự báo, còn ân huệ của Minh Tịnh Thần Nữ, hắn ta xin phép không nhận nổi. Cuối cùng, Cơ Thiếu Ngu vẫn né tránh ánh mắt của nàng, cúi đầu nói khẽ: "Xin lỗi." Nói xong, hắn ta không màng đến vết thương trên lưng, kéo Thường Thư đi ra khỏi cung điện. Khắp nơi là màu đỏ rực rỡ, khách quý chật nhà, hắn ta mặc hỉ phục hôn lễ, nhưng lại đi ngược dòng người, không ngoảnh đầu bước vào màn tuyết. Cơ Thiếu Ngu nghĩ, một đám cưới long trọng như thế, cuối cùng lại kết thúc như vậy, sau khi ra khỏi cánh cửa này, nhất định sẽ bị đồn thổi rất khó nghe. Nàng ta quan tâm đến danh tiếng như vậy, nghĩ cũng biết sẽ rất tức giận. Nếu nàng ta tức giận thì còn tốt hơn, Minh Tịnh Thần Nữ mọi việc đều hoàn hảo, nhưng lại vô tâm, vô tình. Cơ Thiếu Ngu thường xuyên cảm thấy, nàng ta không phải là một người sống, mà là một tượng ngọc. Trên bàn tiệc cưới, im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió tuyết bên ngoài. Các vị tiên nhân ở Côn Lôn nhìn Hi Cửu Ca rồi lại nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ, không biết bây giờ phải làm gì. Cửu Thiên Huyền Nữ cũng cảm thấy việc này quá khó coi. Mối quan hệ giữa bà và Hi Cửu Ca vốn dĩ đã xa cách, nhưng việc Cơ Thiếu Ngu quay người bỏ đi trước mặt bao nhiêu quan khách như vậy chẳng khác nào đang giẫm đạp lên thể diện của Côn Lôn. Cho dù Cửu Thiên Huyền Nữ không muốn đứng ra bảo vệ Hi Cửu Ca, thì bà cũng không thể dung túng cho Cơ Thiếu Ngu và một Ma Nữ tùy tiện ra vào Côn Lôn như chốn không người được. Cửu Thiên Huyền Nữ sắc mặt trầm lặng như nước, bà đang muốn lên tiếng, tân nương tử trên đài cao vẫn luôn đoan trang tĩnh mỹ bỗng nhiên xốc hồng sa lên, lộ ra dung nhan tinh xảo bên dưới. Bên trong khách khứa bộc phát ra một tiếng hô nhỏ, không biết nên cảm thán dung nhan của Minh Tịnh Thần Nữ quả nhiên là trời ban, hay là nên cảm thán hàm dưỡng của Minh Tịnh Thần Nữ thật tốt, đã xảy ra sự tình như thế này vẫn không tức giận. Cơ Thiếu Ngu sắp bước qua ngưỡng cửa, hắn ta nghe thấy tiếng hít thở sau lưng mình. Hắn ta đoán rằng hẳn là nàng đã xốc lên hồng sa. Bước chân hắn khựng lại, lòng bỗng tò mò. Hôm nay, nàng khoác lên mình bộ hỉ phục vô cùng lộng lẫy, nhưng hắn lại chưa từng nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng dưới lớp hồng sa. Khi nàng mặc hỉ phục, nàng sẽ trông như thế nào? Thường Thư thấy hắn khựng lại, khẽ gọi: "Thiếu Ngu." Cơ Thiếu Ngu hoàn hồn, tự giễu cợt bản thân trong lòng. Hôm nay trong hôn lễ, việc nàng vén hồng sa đã là hành động thất thố nhất từ khi hắn quen biết nàng. Thật vinh dự khi hắn có thể khiến Minh Tịnh Thần Nữ thất thố. Cơ Thiếu Ngu lại bước tiếp về phía trước, giọng nói của Hi Cửu Ca cũng từ sau lưng đuổi theo. Tân lang muốn bỏ rơi nàng trong hôn lễ, mà Hi Cửu Ca vẫn có thể dùng giọng điệu bình thản như lẽ đương nhiên để hỏi hắn: "Vì sao?". Vì sao? Cơ Thiếu Ngu suýt bật cười, nụ cười dần biến thành tiếng cười, nhưng sâu trong đôi mắt hắn lại ẩn chứa một nỗi buồn không ai thấu hiểu. Cơ Thiếu Ngu cố gắng kiềm chế bản thân, không quay đầu lại, chỉ để lại cho nàng và quan khách một tấm lưng thẳng tắp, một bóng dáng không chút lưu luyến. "Thật ra, nàng cái gì cũng tốt, nhưng ta không thích nàng. Chỉ khi ở bên nàng ấy, ta mới cảm nhận được sự nồng nhiệt và sức sống. Xin lỗi, ta đã cố gắng, nhưng tình cảm không thể cưỡng cầu. Chuyện hôn ước, vẫn là thôi đi."