Trọng sinh làm học bá ở thập niên 90 Tác giả: Ti Quan Người dịch: Shine9695 Thể loại: Niên đại, trọng sinh, tình cảm, HE, 1v1 Số chương: 274 Văn án Kiếp trước, ba mẹ của Phương Thanh lần lượt qua đời, bản thân cô cũng chết thảm trong một trại tâm thần tối tăm không thấy ánh mặt trời. Khi mở mắt ra lần nữa, không ngờ cô lại quay trở về năm bảy tuổi. Lần này, Phương Thanh cẩn thận dè dặt, thề rằng nhất định phải thay đổi vận mệnh của bản thân và gia đình. Cô chăm chỉ học hành để trở nên xuất chúng, tiện thể chinh phục luôn cậu thiếu niên tuấn tú bên cạnh, người lúc nào cũng hay đỏ mặt.
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ Bấm để xem Mùa thu năm 1990 đến sớm một cách khác thường. Con đường lúc hoàng hôn mang vẻ tiêu điều, những cơn gió mạnh thổi qua khiến hàng dương cổ thụ bên đường xào xạc dữ dội, rồi bất ngờ cuốn lên từng lớp lá vàng rơi rụng đầy đất. Trước cổng trường cấp ba Kính Đàm. Phương Thanh ôm chặt ba lô, hoảng hốt chạy nhanh trong con hẻm dài, sau lưng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn đang đuổi sát. "Chặn nó lại, đừng để nó chạy thoát!" Ánh đèn đường cuối hẻm như tia hy vọng cuối cùng của Phương Thanh. Cô nghiến răng định lao ra thì một nhóm người bất ngờ xuất hiện, chặn đứng lối thoát. "Cô là Phương Thanh?" Một người đàn ông từ đám đông bước ra, mặc quần loe màu xanh, áo sơ mi đỏ, khoác ngoài là áo khoác đen, đầu tóc xoăn tít, gương mặt tầm thường nhưng lộ rõ vẻ bỉ ổi. Tên tóc xoăn dừng lại cách Phương Thanh vài mét, bật quẹt diêm xoẹt một cái, châm điếu thuốc trong miệng, rít mạnh vài hơi rồi nheo mắt nhả khói. Phương Thanh ôm chặt ba lô trước ngực, bị đám người vây quanh ép lùi dần về phía tường, sắc mặt trắng bệch như giấy. Là hắn! Dù có chết cô cũng không quên nổi khuôn mặt này! Kiếp trước, chính hắn dẫn theo một nhóm người bắt cóc cô trên đường đi học! Lòng Phương Thanh lạnh như băng, những ký ức kinh hoàng ùa về. Kiếp trước, cô bị đám lưu manh này cưỡng hiếp, sau đó bị uy hiếp trở thành món đồ chơi cho bọn chúng. Sau đó cô mang thai, chuyện không thế giấu được nữa. Cô bị đuổi học, cha vì nghe tin dữ trên đường về đã gặp tai nạn, mẹ vì cú sốc liên tiếp mà lên cơn đau tim rồi qua đời. Anh trai vì báo thù cho cô mà bị đẩy xuống sông băng giữa mùa đông.. Tất cả đều do cô mà ra. Trong lúc tuyệt vọng, cô đã nhiều lần muốn tự tử nhưng đều bị ngăn lại, cuối cùng bị đưa vào trại tâm thần, mãi mãi bị giam cầm ở nơi ấy. Cuối cùng, cô không chịu nổi sự tra tấn nơi đó và chọn cách tự sát. Không ngờ, lại trọng sinh về năm cô mới sáu tuổi. Cả đời mơ hồ như một cơn ác mộng không thể thoát ra, tỉnh lại rồi, tính cách của cô hoàn toàn thay đổi. Cô không còn ra ngoài, không thích kết bạn, trở nên trầm mặc và xa cách. Khi đi học, lén giấu vũ khí phòng thân trong ba lô, năn nỉ cậu dạy cô học võ. Khi những đứa trẻ khác đã có thể tự đi học, cô lại ngang bướng đòi cha và anh trai đưa đón mỗi ngày.. Từ trước đến nay đều yên ổn, tại sao chỉ vì hôm nay anh trai không đến đón mà bọn chúng lại xuất hiện? Hơn nữa, cô chưa từng gặp những người này, làm sao bọn chúng biết tên cô? Những chi tiết mà kiếp trước cô chưa từng để ý, giờ đây đồng loạt ùa về, khiến cô càng nghĩ càng sợ.. Thấy cô đứng im không nói lời nào, tên tóc xoăn từ từ bước lại gần. "Ồ, lúc nãy nhìn không kỹ, em gái xinh quá nhỉ.. Em chạy cái gì chứ, mấy anh đâu phải người xấu, chỉ muốn trò chuyện với em thôi mà.." Tên tóc xoăn dụi dụi mắt còn ngà ngà say, vừa nói vừa giơ tay ra. Hơi thở hôi thối và nụ cười dâm đãng của hắn khiến Phương Thanh bừng tỉnh, trong nỗi sợ và tủi nhục, cô rút phắt thanh gậy sắt cỡ bằng đũa từ ba lô ra, quật mạnh vào mu bàn tay hắn. Một vết đỏ hiện lên rõ rệt, tên tóc xoăn gào lên, ôm lấy tay, lùi lại vài bước rồi ngồi thụp xuống vì đau. "Á! Con khốn! Mày dám đánh tao? Lên! Tóm lấy nó cho tao! Để xem ông đây có xử chết mày không!" Nhìn đám người lao tới, tim Phương Thanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng nhiều năm chuẩn bị đã cho cô dũng khí cuối cùng: Dù thế nào, kiếp này cô tuyệt đối không cam chịu số phận! Trong tuyệt cảnh, cô như phát điên, liên tục vung gậy sắt đánh loạn xạ, liên tiếp đánh trúng mấy tên khiến chúng kêu la thảm thiết. Thấy cô gái đang bám sát tường tính chạy, lửa giận bốc lên đầu tên tóc xoăn, hắn đá văng một tên đàn em ra: "Chặn nó lại! Đừng để nó chạy! Cả đám không trị nổi một con nhãi à?" Mấy tên kia dù đau vẫn không dám trái lệnh, gào lên lao về phía Phương Thanh. Cô la hét vùng vẫy, nhưng nhanh chóng kiệt sức, bị bọn chúng khống chế, ép quỳ xuống đất. "Bốp!" Tiếng tát vang lên bên tai cùng cơn đau bỏng rát trên má khiến đầu óc Phương Thanh choáng váng. Chưa kịp hoàn hồn, một cái tát nữa lại giáng xuống. "Con khốn! Mày dám đánh tao? Xem ông đây có đánh chết mày không!" "Bốp! Bốp! Bốp!" Sau cả chục cái tát, trước mắt Phương Thanh quay cuồng, tai chỉ còn tiếng ong ong, mọi thứ xung quanh dần mờ nhòe. Cô muốn hét lên kêu cứu nhưng toàn thân chẳng còn chút sức lực, chỉ có thể để mặc bọn chúng quăng mình như rác vào góc tường. Tiếng thắt lưng bị cởi và tiếng cười đồi bại của bọn đàn ông khiến Phương Thanh run lên bần bật. Cô cố gượng đứng dậy nhưng bị đè chặt cả tay lẫn chân, không thể động đậy. Mặt đất lạnh buốt từng chút một thấm vào cơ thể, như quỷ sai từ địa ngục đang kéo cô về âm phủ.. Không! Không được! Không thể như vậy! Cô không muốn sống lại chỉ để một lần nữa chịu nỗi nhục và tuyệt vọng ấy! Nếu đã không thể đấu lại số phận, vậy thì hãy trả lại mạng này cho trời đất! Nước mắt lăn dài trên má, Phương Thanh dồn hết sức cắn mạnh vào đầu lưỡi. "Cảnh sát tới rồi! Cảnh sát tới rồi!" Ngay khi bọn chúng chuẩn bị xé áo cô, không biết ai đó la lên. Mấy tên đàn ông quanh Phương Thanh hoảng loạn kéo quần lên, vội vàng bỏ chạy. Tên tóc xoăn tiếc nuối liếc nhìn cô nằm dưới đất: "Con khốn, coi như mày may mắn" hắn vừa bước đi được vài bước lại nhớ đến bàn tay bị đánh, quay lại giẫm mạnh lên mu bàn tay cô rồi mới rời đi. Phương Thanh vì quá đau đớn và hoảng loạn, cuối cùng cũng ngất xỉu. Sau khi hẻm nhỏ hoàn toàn yên ắng, hai cái đầu nhỏ ló ra từ cánh cổng sắt gần đó. "Anh, mau cứu người!" Cô bé tết hai bím tóc vội chạy đến, thấy bọn côn đồ đã rút lui liền quay đầu gọi nhỏ về phía đầu hẻm. Cậu thiếu niên gầy gò bước ra với vẻ bất đắc dĩ, dưới sự thúc giục của em gái, từ từ đi tới gần Phương Thanh, nhưng đến gần lại dừng lại. "Em qua xem trước đi.. lấy áo.. khụ.. che cho cô ấy một chút." Cậu nghiêng mặt, ho nhẹ nhắc nhở em gái. Cô bé như chợt hiểu ra, nhanh chóng chạy đến bên Phương Thanh, nhìn kỹ dưới ánh sáng mờ xác nhận quần áo cô vẫn nguyên vẹn, mới thở phào nhẹ nhõm. "Tốt quá, chị ấy không sao, chắc là bị đánh ngất thôi. Anh, mau giúp em đưa chị ấy đi!" Cậu thiếu niên thở phào, vội chạy tới hỗ trợ. Nhưng do em gái quá yếu, cuối cùng cậu đành cõng Phương Thanh rời khỏi đó. Chẳng bao lâu sau khi hai anh em rời đi, một bóng đen lén lút xuất hiện ở đầu hẻm, tìm kiếm một hồi lâu không thấy gì, giậm chân đầy tức giận rồi rời đi.
Chương 2: Anh em Bấm để xem Ôn Linh nhẹ nhàng đặt Phương Thanh lên chiếc giường nhỏ trong phòng, cẩn thận lau sạch bùn đất trên tay và người cô, vừa giặt khăn vừa không nhịn được mà mắng chửi đám lưu manh kia. Ôn Ninh đi đến cửa phòng của em gái, gõ nhẹ lên cánh cửa đang mở: "Nhị Linh, anh tìm được ít rượu thuốc, em mang vào xoa cho cô ấy một chút." "Anh, em đang bận tay, anh cứ để lên bàn đi." Ôn Linh vén mái tóc đang rối tung của Phương Thanh ra, dùng ngón tay chải lại cho gọn, rồi lau sạch đất cát trên mặt cô, lúc này mới thấy rõ diện mạo của cô gái: "A, thì ra là cô ấy!" Ôn Ninh vừa đặt đồ xong, chuẩn bị rời đi thì nghe câu đó liền dừng lại: "Em quen à?" Ôn Linh nhìn Phương Thanh đang nằm mê man, khẽ gật đầu: "Cô ấy học cùng khối với em, học lớp 1, tên là Phương Thanh." Phương Thanh? Ôn Ninh cũng thấy cái tên này quen quen, hình như đã nghe ở đâu đó, còn đang nghĩ ngợi thì Ôn Linh đã tiếp tục lải nhải: "Mới vào học thôi mà cô ấy đã nổi khắp khối, học giỏi lại xinh, đến mức nhiều nam sinh nhìn thấy là đỏ mặt. Nhưng mà cô này kiêu dã man, không thèm nói chuyện với ai hết. Con trai bị phớt lờ thì thôi, ngay cả bọn con gái tụi em muốn làm quen cũng bị cô ấy lạnh mặt từ chối. Mới đầu năm mà cả trường đã biết lớp 10 có một mỹ nhân lạnh lùng như trên trời rơi xuống rồi.." "Anh nói xem có khi nào cô ấy bị bệnh không, ngoài mấy tiết thể dục bắt buộc thì toàn thấy cô ấy trốn trong thư viện. Nghe nói sắp mượn hết cả một dãy sách luôn rồi!" Ôn Linh than xong thì chợt thấy có chút lo lắng. Lỡ đâu Phương Thanh tỉnh lại rồi lại lạnh lùng trách móc cô xen vào chuyện người khác thì sao? "Anh, rồi bây giờ.. mình phải làm sao đây?" Ôn Linh buồn rầu ngồi một bên, vừa giặt khăn mặt vừa lo lắng suy nghĩ, không hề để ý vẻ mặt ngẩn ngơ của anh trai. Đã trễ thế này, thầy cô trong trường đã sớm về hết, cô cũng chẳng biết nhà Phương Thanh ở đâu. Mà dù có biết thì cũng chẳng có phương tiện gì để đưa cô ấy về, chẳng lẽ lại dắt nhau ra ngoài giữa đêm tối? Nghĩ đến mấy vụ cưỡng hiếp mà ba cô mới tiếp nhận gần đây, Ôn Linh rùng mình, quyết định đêm nay cứ ngoan ngoãn ở yên trong nhà. Ôn Ninh lại đăm chiêu khi nghe em gái nhắc đến "mượn sách"? Không trách được anh lại thấy cái tên Phương Thanh này nghe quen quen. Hóa ra chính là cái người mà hồi cấp hai thường xuyên mượn trước mấy cuốn sách anh đang nhắm đến trong thư viện! Hồi đó anh còn tức đến mức tưởng đối phương cố tình chơi khăm mình. Sau này mới biết từ cô thủ thư rằng người đó gần như đã mượn hết sạch sách trong thư viện. Lúc ấy anh mới hết giận, mà còn thấy ngạc nhiên vì sức đọc quá khủng khiếp. Thậm chí anh từng muốn làm quen với người đó, nhưng rồi đột nhiên nghe tin cô không còn đến thư viện nữa. Khi ấy anh còn tiếc nuối vì đã để lỡ một đối thủ. Không ngờ hôm nay lại gặp lại! Càng bất ngờ hơn, người đó không chỉ là nữ mà còn là học sinh mới cùng khối với em gái mình? Ôn Ninh nhìn về phía cô gái trên giường. Dù gương mặt cô sưng tấy, nhưng qua ánh mắt, lông mày vẫn có thể thấy được nét đẹp vốn có. Anh hơi ngượng, giơ tay che miệng, khẽ ho một tiếng: "Khụ, dù sao thì người cũng đã cứu về rồi, chờ cô ấy tỉnh lại rồi tính tiếp." Thấy đồng hồ trên bàn, Ôn Ninh biết hôm nay ba chắc lại không về, nên đơn giản nấu ít cháo, hai anh em ăn xong rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Trời dần khuya, từ phía ngoài phố đột nhiên vang lên những tiếng la hét hỗn loạn. Nhưng vì sợ đám lưu manh quay lại, hai anh em Ôn gia đã khóa kín cửa nẻo từ lâu, nên hoàn toàn không hay biết gì. Nửa đêm, Phương Thanh từ từ tỉnh dậy. Cơn đau nhức khắp người khiến cô dần tỉnh táo, nhưng trong căn phòng tối đen như mực, cô không nhìn thấy gì, tạm thời cũng không rõ mình đang ở đâu. Cô mở to mắt để thích nghi với bóng tối, sau một lúc lâu mới từ từ sờ soạng, xác định được mình đang ở trong một căn phòng. Dưới tay là chiếc đệm mềm mại, còn vương mùi xà phòng dịu nhẹ. Phương Thanh không biết mình được cứu, cứ tưởng là bị bán đi hoặc bị nhốt. Trong đầu cô đủ loại suy đoán hỗn loạn, nhưng khi bàn tay vô tình chạm phải một bàn tay khác, tất cả suy nghĩ lập tức ngưng lại, cô hoảng loạn hét lên: "Á! Ma a!" Giọng cô khàn đặc phối hợp với chiếc lưỡi cứng đơ, âm thanh vừa phát ra đã khiến chính cô sững sờ, nhưng chưa kịp phản ứng thì "ma nữ" kia đã bị tiếng hét dọa cho rớt xuống đất. "Ai đó? Có chuyện gì vậy?" Trong lúc căn phòng vang lên tiếng lục đục lộn xộn, đèn trần bật sáng, cả Phương Thanh trên giường và Ôn Linh dưới đất đều chớp mắt vài cái mới dần thích nghi với ánh sáng và nhận ra nhau. Nhưng hai người đều im lặng trong giây lát, chỉ ngượng ngùng nhìn nhau không nói, chẳng biết mở lời thế nào. Phương Thanh thấy người kia hơi quen mắt, vừa định hỏi thì cửa phòng bị mở tung. "Chuyện gì vậy? Linh Tử, sao em đứng đất trần chân thế? Mau mang dép vào.." Ôn Ninh vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Phương Thanh đang ngồi trên giường, câu nói nghẹn ngay trong cổ họng. Không khí kỳ lạ chùng xuống vài giây, rồi Ôn Ninh ngượng ngùng quay mặt đi: "Cô.. đừng sợ, bọn chúng đi hết rồi. Anh em tôi nhân lúc đó đưa cô về đây. Chỉ là.. không biết nhà cô ở đâu, mà trời thì đã khuya.." Chưa cần Ôn Ninh nói hết, Phương Thanh đã hiểu mọi chuyện. Thì ra người cứu mình chính là hai anh em này. Trước khi ngất, cô có nghe thấy tiếng ai đó hét "Cảnh sát tới rồi", chắc chắn cũng là tác phẩm của bọn họ. Nghĩ vậy, Phương Thanh lập tức quỳ ngay ngắn xuống đất, dập đầu cảm ơn hai người. Hành động bất ngờ của cô khiến hai anh em giật mình, Ôn Linh vội vàng chạy đến ngăn lại: "Ơ, cậu làm gì vậy? Thời buổi nào rồi mà còn quỳ lạy cảm ơn.." Thấy Phương Thanh vẫn định dập đầu tiếp, cô ấy đành kéo tay cô lại. Nhưng khi Phương Thanh ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm nước mắt khiến những lời định nói nghẹn nơi cổ họng, tất cả đều biến thành ngạc nhiên. "Cậu.. không cần thế đâu.. Mọi chuyện đều qua rồi mà!" Phương Thanh nhìn hai anh em trước mặt, định nói lời cảm ơn, nhưng vừa mở miệng nước mắt lại trào ra. Một chiếc khăn mặt được đưa đến trước mắt. Phương Thanh ngẩng đầu nhìn, thấy một thiếu niên đang đứng bên cạnh giường, cô có cảm giác đã từng gặp người này ở đâu đó. Cậu thiếu niên trông vẫn còn hơi non nớt, nhưng dáng người cao ráo, thẳng lưng. Khuôn mặt thanh tú khiến người ta cảm thấy rất thoải mái nở nụ cười dịu dàng, bàn tay với xương khớp rõ ràng cầm chiếc khăn sạch, cả người toát ra vẻ điềm đạm, ấm áp. Có lẽ vì ánh mắt Phương Thanh quá chăm chú, gương mặt như ngọc của thiếu niên ấy lại hơi ửng đỏ lên. Phương Thanh bối rối thu ánh mắt lại, ngượng ngùng nhận lấy khăn, lí nhí cảm ơn một câu. Sau một hồi hỗn loạn, ba người đều chuẩn bị quay lại giường nghỉ ngơi. Nhưng đúng lúc đó, ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp!