Xuyên Không [Dịch] Thiếu Niên Nữ Đế - Bắc Lăng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thụy Đào, 20 Tháng mười một 2021.

  1. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Thiếu Niên Nữ Đế (Nữ Tôn)

    Tác giả: Bắc Lăng

    Số chương: 117 chương và 2 ngoại truyện

    Dịch/Editor: Thụy Đào

    Nguồn raw: Shubaow

    Thể loại: Nữ tôn, Cổ đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Cung đình hầu tước, Sảng văn, Nữ cường.

    [​IMG]

    Văn án: Vốn là con gái nhà giàu, nhưng cô ấy lại bị chính người chồng mới cưới của mình hãm hại cho đến chết, từ đây nản lòng thoái chí, vốn định an an ổn ổn trôi qua hết quãng đời còn lại, thế nhưng lại trùng sinh trở thành thân phận Nữ Hoàng, trời sinh định sẵn cả đời này cô ấy luôn luôn phi phàm!

    Chú ý: Nữ chính của bản văn không tiểu bạch, không thánh mẫu, không bác ái, bản văn liên quan đến cung đấu, chiến tranh, nhiệt huyết, nữ chính vô cùng xấu bụng, nhưng sẽ không dùng góc nhìn hiện đại để đi đối mặt với các vấn đề cổ đại, mà là xuất phát từ thực tế, dùng trí tuệ của bản thân tạo ra một mảnh thiên địa (trời đất) của riêng mình ở tại cổ đại này.

    Nội dung tag: Xuyên qua thời không

    Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Dung Cẩn. Vai phụ: An người kia. Cái khác: Trùng sinh; Nữ cường; Nữ tôn; Sảng văn.

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Thụy Đào
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 1: Thân Chết Trùng Sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bảo hộ Hoàng Thái Nữ, bảo hộ Hoàng Thái Nữ."

    "Hoàng Thái Nữ cẩn thận, Hoàng Thái Nữ cẩn thận."

    "Nhanh mang Hoàng Thái Nữ đi trước, đi nhanh đi."

    Từng tiếng la hét vang lên đầy hỗn loạn, làm cho Dung Cẩn đang trong hôn mê không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, thật là ồn!

    Tiếng la hét bên tai càng lúc càng lớn, Dung Cẩn đột nhiên bừng tỉnh, mở hai mắt, không đúng, không đúng! Bản thân hẳn là đã chết rồi mới đúng chứ.

    Bản thân còn nhớ rõ ràng tên khốn nạn đó vì khối tài sản kếch sù mà cha mẹ đã để lại cho mình, không tiếc bằng mọi giá cố tình chuốc say mình trong đêm tân hôn của hai người, sau đó không chút lưu tình đẩy mình ngã vào hồ nước, nhìn mình từng chút từng chút chìm dần xuống, không màng lời cầu xin của mình, khiến mình dần chết trong sự tuyệt vọng.

    Nhớ tới cảnh tượng ấy, nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đó, trong lòng Dung Cẩn lại đau xót, bản thân thật sự mắt mù rồi mới kết hôn cùng một người đàn ông vô tình như vậy, cô ấy mất cha mẹ từ nhỏ, thiếu thốn tình cảm, tính tình có chút trầm lắng, chính người đàn ông đó đã đến bên cạnh cô ấy khi cô ấy cô độc nhất, Dung Cẩn cảm kích hắn, cũng yêu hắn, bằng không cũng sẽ không kết hôn với hắn, thế nhưng Dung Cẩn không thể ngờ rằng người đàn ông đó vậy mà lại nhẫn tâm giết chết cô ấy ngay trong đêm tân hôn của cô ấy và hắn ta.

    Xem ra tình cảm bao năm qua người đàn ông đó dành cho mình cũng là giả, đều là giả dối, bất quá cũng chỉ vì tiền của mình mà thôi.

    Nghĩ đến khả năng này, khóe mắt Dung Cẩn có chút khô khốc, cơ thể nhói lên từng cơn đau nhức, đặc biệt là đầu, có chút hỗn loạn mê man, nhưng mà cơn đau rõ ràng rất chân thật, làm cho Dung Cẩn có chút không thể tin được, chẳng lẽ mình không chết? Có người đã cứu mình hay sao?

    Đột nhiên trong đầu truyền đến từng cơn đau nhức, Dung Cẩn đau đớn nhắm đôi mắt lại, có chút khó chịu, trôi qua giây lát, Dung Cẩn mới mở mắt ra, trong ánh mắt thoáng qua một tia bất đắc dĩ và thất vọng.

    Thì ra bản thân thật sự đã chết, chỉ là dùng một phương thức khác để trùng sinh.

    Chủ nhân của cơ thể này cũng gọi là Dung Cẩn, là Hoàng Thái Nữ của Phượng Minh hoàng triều, đây là thời đại nữ tôn, phụ nữ nơi này làm quan, phụ nữ nuôi sống cả nhà, nữ đối ngoại nam đối nội, người đàn ông sẽ quản lý phụ trách việc nhà, càng bất khả tư nghị* hơn nữa chính là người đàn ông nơi này mang thai và sinh con.

    * * * Lời editor, vì nữ chính đã xuyên về cổ đại, nên từ giờ ta sẽ dùng xưng hô, cũng như ngôn từ đạm chất cổ đại nhé các nàng---

    Mẫu thân của Dung Cẩn cũng chính là Nữ Hoàng đương nhiệm, đã tuổi già sức yếu, nói không chừng qua không bao lâu nữa đã phải giá hạc tây khứ*, Dung Cẩn lại là nữ nhi của một tiểu nô tì thân phận hèn mọn sinh ra, Nữ Hoàng căn bản không yêu thích Dung Cẩn, sớm đã tống cổ nàng đi đến đất phong, một lòng muốn đem hoàng vị của bản thân truyền lại cho Hoàng Trưởng Nữ với đầy sự kỳ vọng, thế nhưng một tháng trước, Hoàng Trưởng Nữ đã bị ám sát chết, Nữ Hoàng nhận đả kích trầm trọng, bệnh không dậy nổi, bà ta chỉ có hai nữ nhi là Hoàng Trưởng Nữ và Dung Cẩn mà thôi.

    Nếu như Hoàng Trưởng Nữ đã chết, Nữ Hoàng không thể không đem hoàng vị truyền lại cho Nhị Hoàng Nữ, vì thế đã xuống chiếu chỉ phong Nhị Hoàng Nữ trở thành Hoàng Thái Nữ, vào kinh ngay trong ngày, trên đường vào kinh, Nhị Hoàng Nữ gặp phải ám sát bỏ mình, Dung Cẩn trùng sinh.

    Nghe tiếng ồn ào hỗn loạn từ bên ngoài truyền vào, Dung Cẩn ngồi dậy, vén một góc rèm lên, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ở bên ngoài những nữ binh sĩ khoác trên người bộ áo giáp cao lớn đang cùng một nhóm hắc y nhân* chém giết nhau, khắp nơi trên mặt đất đều là những phần cơ thể không lành lặn, máu bắn tung tóe, chỉ thấy một thị vệ đang hộ vệ bên cạnh xe ngựa Dung Cẩn, bị hắc y nhân một đao chém thành hai nửa, còn chưa có chết, lại thấy được đôi chân bị rơi xuống ngay bên cạnh mình, mùi máu tươi nồng nặc kích thích thần kinh Dung Cẩn, làm cho nàng không thể không vực lại tinh thần để đối phó với tình cảnh trước mắt.

    Trong lòng Dung Cẩn đột nhiên cảm thấy bất an, chỉ nghe "phập, phập" vài tiếng, vài mũi tên sắc bén tấn công mãnh liệt lên thùng xe ngựa, thậm chí có một số mũi tên đã cắm lên gần cơ thể Dung Cẩn, bắn vào bên trong thùng xe, Dung Cẩn vội vàng nằm sát lên xe ngựa, không dám động đậy lộn xộn.

    Bên trong thùng xe đã không còn an toàn, không thể tiếp tục ở lại bên trong nữa, nếu đã trùng sinh rồi, Dung Cẩn nàng không cam lòng lại bị người giết chết như vậy.

    Một tiểu binh sĩ, giết ra vòng vây, đến bên cạnh xe ngựa của Dung Cẩn, nhảy lên xe ngựa, kéo dây cương, điều khiển xe ngựa chạy nhanh như bay.

    "Bảo hộ Hoàng Thái Nữ, nhanh lên!" Chỉ thấy một thân hình cao lớn, khoác trên người bộ áo giáp màu bạc tướng lãnh, cưỡi ngựa, một tay vung đại đao trong tay, ngăn cản các mũi tên đang bay tới, một tay lôi kéo dây cương, lao về phía Dung Cẩn.

    Người này chính là tướng quân bảo hộ Dung Cẩn lần này, tên gọi Phi Ưng, chỉ thấy sắc mặt Phi Ưng nôn nóng, đối với Dung Cẩn bên trong xe lớn tiếng kêu lên: "Hoàng Thái Nữ điện hạ, điện hạ, nhanh xuống xe ngựa, nhanh xuống xe ngựa."

    Dung Cẩn cũng không dám chần chờ, cũng may y phục* trên người nàng đang mặc tương đối nhẹ nhàng, là quần không phải là váy, nếu không thì thật sự không thuận tiện, Dung Cẩn nhìn nhìn Phi Ưng vẫn luôn bộ dạng nôn nóng để bản thân tự nhảy xe ngựa, tâm hung hăng, nghiến nghiến răng, nhảy một phát khỏi xe ngựa, Phi Ưng đón được Dung Cẩn, sau đó để nàng ngồi ở phía trước mình, như vậy có thể phòng ngừa mũi tên phóng tới từ phía sau.

    Hắc y nhân đuổi theo không bỏ, chạy được không xa, Dung Cẩn các nàng bị đám hắc y nhân bao vây đánh từ phía sau lên, nhìn đám hắc y nhân đang cản đường trước mặt, Phi Ưng giận dữ hét lên: "Ngươi thừa biết ta đường đường là đại tướng quân Phi Ưng, ngươi còn dám chặn giết ta, triều đình cùng Nữ Hoàng bệ hạ sẽ không buông tha cho các ngươi."

    Dung Cẩn nghe được lời nói của Phi Ưng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, những lời này không thể nào dọa lui được bọn liều mạng này, bọn liều mạng này chắc hẳn đã biết được thân phận của Dung Cẩn, cho nên mới đến đây chặn giết, sao có thể bởi hai câu nói đã dọa lui chứ.

    Quả nhiên hắc y nhân dẫn đầu kia, cười lạnh một tiếng nói: "Hừ, bớt lấy lời này hù dọa chúng ta, Nữ Hoàng cái gì? Hôm nay cho dù là cửu thiên tiên nữ tại đây, cũng không thể nào cứu được mệnh của đám người các ngươi." Nói xong giơ tay lên, nói với hắc y thủ hạ: "Các tỷ muội, giết!"

    Nói xong dẫn đầu làm gương, tay cầm một chuôi dao, đối chiến với Phi Ưng một dao, Phi Ưng né tránh sườn ngựa, nhưng vì phía trước có Dung Cẩn, Phi Ưng còn phải chiếu cố cho Dung Cẩn, không thể không kiêng nể gì cùng địch nhân chém giết, binh lính bên người Phi Ưng, giữ chặt lấy hắc y nhân, kêu lên với Phi Ưng: "Tướng quân ngài nhanh mang theo Hoàng Thái Nữ điện hạ rời đi, chúng ta tới giữ chân bọn họ."

    Phi Ưng nhìn thấy bọn tỷ muội ngày thường cùng với mình trải qua gắn bó sinh tử, từng người từng người ngã xuống vì bản thân mình và Hoàng Thái Nữ điện hạ, trong lòng bi thương, nhưng vẫn cắn răng nói: "Các tỷ muội, cảm tạ." Nói xong cầm lấy roi hung hăng quất vào mông ngựa, con ngựa ăn đau, chạy đi nhanh như bay, đám hắc y nhân phía sau muốn đuổi theo, lại bị binh lính giữ chặt lấy không rời, đám binh lính dường như không để ý sống chết, từng đám như đào ngã mận thay* không sợ chết lao về phía đám hắc y nhân.

    Đầu lĩnh hắc y nhân thấy Phi Ưng mang theo Hoàng Thái Nữ đã chạy xa, trong lòng nôn nóng, lần này các nàng chính là nhận được tuyệt sát mệnh lệnh, cần phải giết chết Hoàng Thái Nữ, bằng không các nàng cũng đừng nghĩ sống.

    Dưới tình thế cấp bách, đầu lĩnh hắc y, cầm lấy cung tiễn, mạnh mẽ bắn tên về phía Dung Cẩn, tuy rằng Dung Cẩn ngồi ở phía trước Phi Ưng, phía sau có Phi Ưng che chở, nhưng vì chạy vội vàng, vẫn sẽ có không ít bộ vị thân thể lộ ra ngoài, hắc y nhân cũng không nghĩ một mũi tên có thể bắn trúng bộ vị yếu hại của Dung Cẩn, mũi tên này có độc, chỉ cần xước một chút da là có thể lấy mạng người ngay lập tức, Phi Ưng thoát khỏi vòng vây, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, các nàng ai cũng đều có thể chết, chỉ có Hoàng Thái Nữ là không được chết, phải biết rằng Nữ Hoàng giờ chỉ còn sót lại một nữ nhi, nàng chính là người thừa kế của Phượng Minh hoàng triều.

    "Vù vù" Nghe thấy tiếng gió phía sau lưng truyền đến, Phi Ưng thầm kêu không tốt, cúi thấp người, càng là đem toàn bộ cơ thể Dung Cẩn bảo hộ phía dưới thân mình, chỉ nghe "phập," một tiếng, sắc mặt Phi Ưng trắng bệch, dây cương trong tay càng là dùng sức, nhưng tốc độ phi nước đại của con ngựa không hề yếu đi một chút nào.

    Chú thích:

    *Bất khả tư nghị: Để miêu tả sự việc xảy ra theo hướng không thể đoán trước được. Nói chung là sự việc không tưởng tượng nổi.

    *Giá hạc tây khứ: Nghĩa là chết. Là cưỡi hạc bay đi Thiên đường. Dùng cho người được tôn kính, hoặc người cao tuổi khi qua đời.

    *Hắc y nhân: Người mặc đồ đen.

    *Y phục: Quần áo.

    *Đào ngã mận thay: Người trước ngã xuống, người sau kế tục; người trước hy sinh, người sau tiếp bước.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười một 2021
  4. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 2: Tử Lý Đào Sinh*

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đợi đến khi Dung Cẩn phát hiện ra tình huống của Phi Ưng thì đã là một canh giờ sau, Dung Cẩn cảm giác Phi Ưng ở phía sau đang chậm rãi buông lỏng dây cương, cơ thể "bịch" một tiếng ngã xuống đất.

    Dung Cẩn vội vàng xuống ngựa, kiểm tra tình trạng của Phi Ưng, chỉ thấy trên lưng của Phi Ưng có một mũi tên cắm vào, áo choàng đen trên người đang dần ướt đẫm máu tươi, sắc mặt toát lên vẻ xám xịt chết chóc, đôi môi càng là biến thành màu xanh quỷ dị, xem ra trên mũi tên có độc, trong lòng Dung Cẩn có chút nôn nóng.

    Nhìn Phi Ưng đã lâm vào hôn mê, Dung Cẩn nóng lòng kêu lên: "Tướng quân, tướng quân tỉnh lại đi, tỉnh lại đi." Dung Cẩn biết tình cảnh trước mắt hiện giờ của bản thân đang rất nguy hiểm, nhưng ít nhất Phi Ưng là người có thể tín nhiệm, Dung Cẩn không hy vọng Phi Ưng xảy ra bất cứ chuyện gì.

    Có lẽ là nghe được tiếng gọi của Dung Cẩn, Phi Ưng từ từ mở mắt, sau khi nhìn thấy Dung Cẩn, trong mắt Phi Ưng lóe lên một tia an ủi, thật tốt, Hoàng Thái Nữ không sao, cuối cùng mình cũng không có cô phụ sự hậu đãi của bệ hạ.

    Nhìn Phi Ưng choàng tỉnh, Dung Cẩn cao hứng kêu lên: "Tướng quân, tướng quân ngươi thấy thế nào? Trên mũi tên hình như có độc, ta sẽ giúp ngươi, ngươi cố chịu đựng một chút, chờ ta mang ngươi đi tìm đại phu."

    Nhìn Dung Cẩn cao hứng vì thấy mình tỉnh lại, còn muốn mang mình đi tìm đại phu, trong lòng Phi Ưng rất là cảm kích, lời đồn trước giờ đều nói vị Hoàng Nữ này chính là một người nhát gan yếu đuối, hiện tại ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, vậy mà cũng không muốn vứt bỏ người trọng thương là mình đây, chỉ cần vậy thôi cũng đủ khiến Phi Ưng rất cảm kích.

    Thế nhưng tình trạng của bản thân Phi Ưng, vẫn là tự mình biết rõ, trong ánh mắt lóe lên một tia ảm đạm, nghĩ đến bản thân không thể chứng kiến được cảnh tượng Hoàng Thái Nữ điện hạ đăng cơ.

    "Đa tạ sự hậu ái của Hoàng Thái Nữ điện hạ, Phi Ưng vô cùng cảm kích, nhưng tình trạng của Phi Ưng, Phi Ưng vẫn là biết rõ, nghĩ đến Phi Ưng không thể mang điện hạ hồi cung, hy vọng điện hạ về sau ngàn vạn phải cẩn thận, trên đường hồi kinh vạn vạn lần không được biểu lộ ra thân phận của bản thân, thần tin tưởng Nữ Hoàng bệ hạ nhất định phái người tới đón điện hạ hồi kinh, còn có điện hạ nhất định phải cẩn thận Hiền Thân Vương, nàng.." Giọng điệu của Phi Ưng yếu dần, cuối cùng một câu cũng không có nói xong, đầu đã rũ xuống.

    Nhìn Phi Ưng đã chết, trong lòng Dung Cẩn đau đớn kêu lên: "Tướng quân, tướng quân.."

    Dung Cẩn biết bản thân đang trong tình cảnh rất nguy hiểm, nếu những người đó lần này không giết được mình, có lẽ sẽ đối với mình không chết không ngừng, xem ra chính mình về sau phải cẩn thận mọi việc.

    Dung Cẩn ở cách đó không xa tìm được một ngọn đồi nhỏ, cẩn thận mai táng Phi Ưng, hiện tại cũng chỉ có thể để vị tướng quân này ủy khuất một chút, chờ sau này có cơ hội, Dung Cẩn sẽ đem Phi Ưng đại táng thật phong quang, cổ nhân rất coi trọng chuyện này, Dung Cẩn đương nhiên là biết điều này.

    Dung Cẩn đem túi tiền trên người Phi Ưng gỡ xuống để cho chính mình dùng, mà không có chôn theo, Dung Cẩn kiểm tra trên người một chút, chỉ có một khối ngọc bội cực phẩm được điêu khắc hình phượng hoàng, hiển nhiên là xuất phẩm từ hoàng gia, không thể dễ dàng để cho người khác phát hiện được, trừ bỏ ngọc bội trên người thì nửa phân tiền cũng không có, chính mình còn muốn sinh tồn, không có tiền sao được, bất đắc dĩ, Dung Cẩn đành phải cầm túi tiền của Phi Ưng, bên trong có mấy tấm ngân phiếu, một ít bạc vụn cùng một ít tiền đồng.

    Ngựa của Phi Ưng là một chiến mã tốt nhất, những tên địch nhân đó hẳn là sẽ nhận ra được chiến mã của Phi Ưng, con ngựa này cũng không thể dùng được, Dung Cẩn tháo yên và dây cương khỏi ngựa, thả ngựa đi tự do, sau đó chọn một con đường nhỏ đi về phía bắc, trên đường lớn khẳng định có những tên đồng lõa của đám hắc y nhân kia, Dung Cẩn không dám đi.

    Dung Cẩn nhìn cây đại thụ cao chót vót trong khu rừng, từng phiến lá đan xen vào những áng mây, che khuất ánh mặt trời chiếu xạ, chỉ lưu lại một tia nắng nhỏ le lói trong không gian, những cây đại thụ này ít nhất cũng có trên trăm năm, thậm chí là ngàn năm, những cây đại thụ thế này ở hiện đại đã rất ít thấy, thế nhưng ở cổ đại, thì chỗ nào cũng có.

    Dung Cẩn từng làm việc trong một công ty mỹ phẩm, Dung Cẩn vẫn còn nhớ một số nguyên liệu dùng để chế tạo mỹ phẩm, trong rừng cây, Dung Cẩn cố ý tìm một số loại thảo dược, muốn thay đổi một chút dung nhan, bằng không cứ mang gương mặt này đi ra ngoài, nhất định sống không lâu.

    Men theo âm thanh, Dung Cẩn đi đến bên một dòng suối nhỏ, phản chiếu trong dòng suối là gương mặt xinh đẹp với làn da trắng như ngọc, đôi mày lá liễu vô cùng thanh tú, hai mắt sáng như sóng ba thu, chiếc mũi nhỏ tinh xảo đứng thẳng, bờ môi đỏ căng mọng, đây là một gương mặt với đường nét ôn hòa, dịu dàng, đôi mắt hiền lành và yếu ớt ấy giờ đã được thay thế bằng đôi mắt sắc sảo, tự tin.

    Dung Cẩn rất hài lòng với gương mặt này, rốt cuộc không có ai hy vọng bản thân mình lớn lên xấu, Dung Cẩn rửa mặt, lấy ra thảo dược, vắt lấy nước, cẩn thận thoa đều lên trên gương mặt, đưa mắt nhìn Dung Cẩn, từ một vị nữ tử ôn hòa mỹ lệ, biến thành một diện mạo thanh tú, một nữ hài với làn da ngăm đen, đôi mắt phượng to tròn cũng bị Dung Cẩn làm thành đôi mắt hạnh tròn xoe, gương mặt này cùng với gương mặt vừa rồi quả thực có thể nói là của hai người khác nhau, nếu không phải người thập phần quen thuộc, căn bản không thể phân biệt.

    Dung Cẩn rất hài lòng với bộ dáng hiện tại của bản thân, chỉ là có chút chán nản nhìn một thân y phục đang mang trên người, không phải y phục trên người không đẹp, mà là quá đẹp, chỉ bởi vì thật sự quá đẹp, mới càng thêm dễ dàng bị người khác nhận ra mà thôi, xem ra bản thân mình phải nhanh chóng tìm một bộ y phục không bắt mắt để thay đổi.

    Đói quá! Dung Cẩn từ khi trùng sinh lại đến bây giờ rồi lại tìm được đường sống trong chỗ chết, vẫn chưa có ăn qua bất cứ thứ gì, thế nhưng Dung Cẩn cũng biết hiện tại cũng không phải là thời điểm nghỉ ngơi, đến buổi tối, ai cũng không thể bảo đảm trong rừng cây này là nơi an toàn, nếu gặp được bầy sói, lão hổ gì đó, Dung Cẩn căn bản không có khả năng tồn tại.

    Lại một canh giờ trôi qua, sắc trời đã có chút tối tăm, trong lòng Dung Cẩn có chút nôn nóng, lại qua tiếp nửa canh giờ Dung Cẩn mới nhìn thấy phía trước cách đó không xa có khói bếp lượn lờ, trong lòng Dung Cẩn vô cùng kinh hỉ.

    Khi bước đến gần, Dung Cẩn mới nhìn thấy rõ, đây là một thôn xóm nhỏ, trong thôn bất quá cũng chỉ có mười mấy hộ gia đình, trên đường nhỏ có mấy đứa trẻ con đang đùa giỡn vui cười, trước cửa nhà người ta còn nuôi cả chó.

    Người trong thôn sau khi nhìn thấy Dung Cẩn, những người đàn ông vội vàng tránh né về nhà, tuy rằng Dung Cẩn đã biết đây là một thời đại nữ tôn, nhưng vẫn rất kinh ngạc khi nhìn thấy những người đàn ông tỏ vẻ nhút nhát, đi đường thướt tha lả lướt trong thời đại này.

    Bọn trẻ con không hề sợ hãi, tốp năm tốp ba tiến lên, tò mò đánh giá Dung Cẩn, lúc này một nữ tử với bộ dạng thành thật, dáng người cường tráng từ trong một hộ gia đình đi ra, khi nhìn thấy Dung Cẩn, trong mắt tràn đầy sự dò hỏi.

    "Không biết tiểu thư tới đây có việc gì? Ta là lý chính* của thôn này," Nữ tử cao lớn khách khí hỏi, tuy nói là khách khí, thế nhưng trong giọng nói lại rất cường ngạnh, rõ ràng.

    Dung Cẩn vội vàng nói: "Xin chào! Ta vốn là muốn lên kinh tìm thân nhân, bất đắc dĩ trên đường gặp phải bọn cướp, hạ nhân trong nhà liều mạng bảo hộ ta, nhờ vậy ta mới có thể trốn thoát từ trong rừng cây này chạy ra, chỉ là bất đắc dĩ lạc đường, không biết đây là chỗ nào?" Thời điểm Dung Cẩn nói đến bọn cướp, gương mặt đầy vẻ sợ hãi, nói đến chạy trốn, trên mặt còn là sự cảm khái sống sót sau tai nạn.

    Dung Cẩn đem một câu chuyện về cô tiểu thư trên đường đi gặp bọn cướp biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nàng kia nhìn thấy vật liệu may mặc trên người Dung Cẩn vô cùng tinh mỹ, chỉ là có chút dơ bẩn, lại nhìn ánh mắt Dung Cẩn rất thanh minh, người cũng thật là có lễ phép, trong lòng có chút đồng tình với tao ngộ của Dung Cẩn, xem ra thiếu nữ này nói chính là thật sự.

    Vì thế sắc mặt cũng nhu hòa không ít, giới thiệu nói: "Nơi này là Tiểu Lý Trang, cách kinh thành trăm dặm, từ nơi này đi bộ đến kinh thành mất hai ngày lộ trình."

    Nghe được nơi này đã là phụ cận kinh thành, trong lòng Dung Cẩn hiện lên một tia kinh hỉ, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, những kẻ muốn ám sát bản thân mình kia, tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ đến bản thân lại dám đến kinh thành, dựa theo tính tình Dung Cẩn khi gặp được ám sát đã sớm hù chết, chỉ là Dung Cẩn hiện tại đã không phải là Dung Cẩn trước kia nữa.

    Nhìn thấy ánh mắt Dung Cẩn hiện lên sự vui vẻ, lý chính nghĩ thầm xem ra thiếu nữ này thật sự là muốn đi kinh thành.

    Dung Cẩn nhìn nhìn sắc trời, có chút ngượng ngùng nói: "Cô xem sắc trời cũng đã muộn, không biết cô có thể thu lưu ta một đêm hay không, sáng mai ta sẽ rời đi, cô yên tâm, ta sẽ trả tiền." Nói xong từ bên trong túi tiền móc ra mấy đồng tiền.

    Ngân phiếu bên trong túi tiền, Dung Cẩn đã sớm cất giấu kĩ trong người, bạc vụn cũng đặt ở trong lòng ngực, tiền không thể lộ ra được, Dung Cẩn vẫn là biết điều đó, cho nên bên trong túi tiền chỉ chừa lại mấy chục đồng tiền.

    Lý chính nhìn thấy bên trong túi tiền Dung Cẩn chỉ có mấy chục cái đồng tiền, nhưng thật ra cũng không có nổi lên tâm tư gì, hơn nữa nơi này cũng coi như là dưới chân kinh thành, bọn cướp cũng rất ít, lại thấy Dung Cẩn vóc dáng nhỏ gầy, cũng không lo lắng Dung Cẩn có cái ý xấu gì, hơn nữa hiện tại sắc trời đã tối, buổi tối bên trong rừng cây này sẽ là có sói, lý chính cũng gật đầu đáp ứng, chỉ thu hai đồng tiền của Dung Cẩn.

    Chú thích:

    *Tử lý đào sinh: Thập tử nhất sinh, đại nạn không chết. Tìm được đường sống trong chỗ chết.

    *Lý chính: Người đứng đầu thôn xóm, làng xã.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2021
  5. Thụy Đào

    Bài viết:
    31
    Chương 3: Đoàn Kịch Như Mộng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phu lang* của lý chính là một nam tử có diện mạo thanh tú, sau khi làm cơm xong thì dẫn theo bọn trẻ xuống bếp, để lại lý chính và Dung Cẩn ăn cơm ở nhà chính.

    Dung Cẩn sau khi nhìn thấy vậy cảm thấy rất ngại ngùng, vội nói: "Đại tỷ à thật ngại quá, bởi vì ta mà tỷ phu* phải đi đến nhà bếp, không thì gọi tỷ phu trở lên, cả nhà cùng nhau ăn cơm cũng tốt."

    Lý chính không chút để ý vội xua tay: "Không sao, hắn ta là một nam nhân gia*, làm sao xứng cùng nữ nhân chúng ta ăn cơm, chúng ta cứ ăn thôi."

    Nghe lý chính nói như vậy, Dung Cẩn cũng không tiện nói thêm gì nữa, thức ăn cũng rất bình thường, một món rau xanh luộc, một bát canh đậu tương, không ngon, nhưng Dung Cẩn biết đây là những món ngon nhất mà nhà này có thể lấy ra.

    Sáng sớm ngày thứ hai.

    Dung Cẩn sau khi ăn cơm xong thì hỏi lý chính đường đến kinh thành, sau đó lại hỏi: "Đại tỷ, tỷ xem quần áo của ta đều bị rách hết rồi, đây là một ít tiền, tỷ xem xem có quần áo sạch có thể để ta thay đổi hay không? Còn có giày?"

    Dung Cẩn lấy ra năm đồng tiền, đưa cho lý chính, lý chính nhìn thấy quần áo của Dung Cẩn quả thật có chút bẩn, xộc xệch, có chỗ còn bị rách vài cái lỗ nhỏ, chắc là do nhánh cây cào rách.

    Lý chính suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta có một ít quần áo cũ, mặc dù đã sờn nhưng vẫn sạch sẽ, nếu cô không chê, ta sẽ tìm cho cô."

    Dung Cẩn vội cảm kích nói: "Không chê, không chê, cám ơn đại tỷ, cám ơn đại tỷ."

    Lý chính thấy một nữ tử con nhà giàu có như Dung Cẩn lại đối với mình khách khí như vậy, nên thái độ với Dung Cẩn cũng càng thêm ôn hòa, sau đó phân phó phu lang nhà mình đi đem quần áo cũ của chính mình tìm tới.

    Quần áo vải thô, màu sắc cũng đã có chút xỉn màu, khó coi, sờ lên có chút thô ráp tay, nhưng lại rất sạch sẽ, chỉ là thân hình Dung Cẩn không có dáng vẻ cường tráng nữ tử, quần áo hơi lớn một chút, lý chính để phu lang nhà mình đem quần áo sửa nhỏ lại, miễn cưỡng có thể mặc vào, giày cũng thuận tiện sửa lại một chút.

    Dung Cẩn gần giữa trưa mới từ nhà lý chính đi ra, chọn đường lớn mà đi, khuôn mặt Dung Cẩn cùng với trước kia không giống nhau nữa nên đã dám đi đường lớn, Dung Cẩn tự tin bản thân mình sẽ không dễ dàng bị người khác nhận ra.

    Dung Cẩn đi bộ một canh giờ sau mới thấy đường lớn, đường lớn tương đối bằng phẳng, rộng rãi.

    "Giá, giá." Đoàn người phi ngựa chạy như bay đến, lúc đi ngang qua Dung Cẩn, đoàn người vội vàng dừng lại, ngăn trước người Dung Cẩn, lớn tiếng quát: "Đứng lại." Chờ Dung Cẩn đứng lại, các nàng cẩn thận đánh giá khuôn mặt Dung Cẩn một chút, sắc mặt Dung Cẩn có chút bất an, sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn các nàng.

    Dung Cẩn biết bản thân mình hiện tại là một người thường, người thường gặp được cảnh tượng như vậy, bất an, sợ hãi mới là phản ứng bình thường, quả nhiên, biểu hiện của Dung Cẩn không chỉ không có làm cho các nàng hoài nghi, ngược lại làm các nàng tin tưởng, nữ tử làn da ngăm đen này không có khả năng là Hoàng Thái Nữ, sau đó cưỡi ngựa tránh ra.

    Tình huống như vậy, Dung Cẩn đã gặp gỡ bốn năm lần từ sau khi lên đường lớn, lần đầu tiên Dung Cẩn gặp được, trong lòng còn có chút thấp thỏm, tuy rằng tự tin sẽ không bị nhận ra, nhưng là trong lòng khó tránh khỏi có chút lo âu, may mắn, những người này đều không có nhận ra Dung Cẩn.

    Sắc trời có chút tối, Dung Cẩn bước đi nhanh hơn, hy vọng trước khi trời tối có thể gặp được người ta, bằng không đêm nay phải qua đêm ở trong rừng cây.

    Dung Cẩn đang tăng tốc bước chân đi đường, đột nhiên có vài hắc y nữ tử* che mặt, tay cầm đại đao từ trong rừng cây lao ra, nữ tử đó sau khi nhìn Dung Cẩn, lớn tiếng quát lên: "Đứng lại, đem toàn bộ đồ vật đáng giá trên người đều giao ra đây, nếu không lão nương sẽ lấy mạng ngươi."

    Dung Cẩn mở to hai mắt, nhìn mấy kẻ "cường đạo" trước mắt này, trong lòng thầm nghĩ, đây chính là phụ cận kinh thành, cũng xem như là dưới chân thiên tử*, vậy mà còn có cường đạo, thế đạo này cũng thật là đủ loạn.

    Nhìn Dung Cẩn mở to hai mắt, một bộ dáng phảng phất giống như bị dọa sợ đến gan cũng vỡ ra vậy, cường đạo nhíu nhíu mày, lại nhìn đến một thân áo vải thô trên người Dung Cẩn kia, cường đạo mày nhăn càng sâu, trong lòng không khỏi mừng thầm, các nàng xem ra nữ tử trước mắt này rõ ràng là không có gặp qua việc đời nghèo khổ như người ta, cho nên trên người không có bao nhiều dầu nước.

    Dung Cẩn sau khi phản ứng lại, trên mặt nhanh chóng lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó run run rẩy rẩy từ trong lòng ngực móc ra túi tiền, sau đó cẩn thận đưa cho cường đạo, lấy lòng nói: "Đại vương, Đại vương tha mạng, nhà ta nghèo, nương ta nuôi ta không nổi ta nữa, để ta đi kinh thành tìm việc làm kiếm sống, nuôi sống người nhà, đây là toàn bộ tiền của ta, ta đều cho người, người tạm tha ta một mạng đi."

    Cường đạo thấy Dung Cẩn thức thời như vậy cũng rất là vừa lòng, tiếp nhận túi tiền, đương nhiên túi tiền tốt nhất của Phi Ưng đã bị Dung Cẩn ném đi, cái túi tiền này là của lý chính cho Dung Cẩn, cường đạo đổ ra tiền bên trong túi tiền, bên trong chỉ có mười mấy cái đồng tiền, cường đạo có chút ủ rũ ném túi tiền, đem đồng tiền đặt ở trong lòng ngực.

    Lại nhìn xem bên cạnh, vẻ mặt khẩn cầu của nữ tử nghèo đang nhìn chính mình, cường đạo vung tay lên nói: "Ngươi lại đây, ta muốn lục soát người nàng."

    Một tên cường đạo nghe lời chạy lại, thuần thục lục soát túi áo của Dung Cẩn, không phát hiện cái gì, cũng không chút để ý lục soát trên người Dung Cẩn, có chút chán nản lắc đầu, đương nhiên trong lòng các nàng cũng đã có chuẩn bị, các nàng xem ra Dung Cẩn chính là một người nghèo, sẽ không có khả năng có nhiều tiền.

    Đầu lĩnh cường đạo, thấy không có thu hoạch được gì, cũng không hề khó xử Dung Cẩn, lạnh giọng nói: "Hôm nay lão nương tâm tình tốt, cút đi."

    Dung Cẩn nghe được cường đạo muốn thả mình rời đi, vội vàng cảm kích nói: "Cảm ơn Đại vương, cảm ơn Đại vương." Sau đó nhanh như chớp chạy xa.

    Trong lòng Dung Cẩn cảm thấy thật may mắn, may mắn chính mình có dự kiến trước, đem ống quần xé mở ra một cái khe, sau đó đem ngân phiếu đặt vào khe hở đó của ống quần, bởi vì quần áo to rộng, ống quần trong chính là do phu lang vá phồng lên, bên trong cất giấu mấy tấm ngân phiếu mỏng, nếu không nhìn kỹ, vẫn là nhìn không thấy, đến nỗi bạc vụn, Dung Cẩn còn đem giấu ở bên trong lưng quần.

    Cường đạo cũng cảm thấy Dung Cẩn không có khả năng có tiền, nên cũng không cẩn thận điều tra, vậy nên mới có thể trốn thoát rời đi.

    Mấy trăm lượng bạc trên người, chính là tính mạng bản thân Dung Cẩn, tại nơi trời xa đất lạ này, lại còn có tùy thời tràn ngập sát khí, có tiền trên người mới có thể sống sót.

    Sắc trời dần dần tối sầm lại, Dung Cẩn có chút khó chịu, xem ra tối nay phải ở trong rừng cây rồi, chốc nữa phải đi tìm thật nhiều củi khô để đề phòng thú dữ.

    Thừa dịp sắc trời còn chưa có tối đen, Dung Cẩn ở ven đường tìm một bãi đất rộng và khô ráo, tìm củi khô, làm một cái giá sơ sài, dùng đá đánh lửa để nhóm lửa, mở túi lấy ra lương khô được mua khi ở nhà lý chính.

    Đột nhiên vang lên một trận tiếng chân "Lộc cộc, lộc cộc", Dung Cẩn tò mò nhìn xung quanh, chỉ thấy một đội ngũ mấy chục người, trong đội ngũ có mấy chiếc xe lừa, đang chậm rãi tiến về phía của Dung Cẩn.

    Đội ngũ đang tới gần Dung Cẩn cách đó không xa thì dừng lại, một trung niên nữ tử từ một chiếc xe lừa bước xuống, sau đó lớn tiếng nói với đội ngũ phía sau: "Dừng lại, dừng lại, hôm nay nghỉ tạm tại đây."

    Dung Cẩn nghe đội ngũ này hôm nay cũng muốn ở chỗ này nghỉ ngơi, trong lòng nhưng thật ra yên tâm không ít, ít nhất người nhiều, cơ hội sinh tồn cũng lớn hơn.

    Dung Cẩn mang gương mặt tươi cười, chậm rãi đến gần trung niên nữ tử, trung niên nữ tử nhìn thấy Dung Cẩn đang đi về phía chính mình, cũng không có ngăn cản, lại nhìn đến Dung Cẩn một thân áo vải thô, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, sau đó có chút cao ngạo nói: "Ngươi là ai?"

    Dung Cẩn không chút để ý thái độ cao ngạo của trung niên nữ tử, cười nói: "Tại hạ là nhân sĩ* Giang Nam, đi kinh thành tìm người thân, không biết người là?"

    Trung niên nữ tử nghe được Dung Cẩn là đi tìm người thân, cũng không để ý, thái độ đối đãi với Dung Cẩn có chút thờ ơ, không quan tâm: "Ta là đoàn chủ Đoàn kịch Như Mộng, chúng ta là đi kinh thành biểu diễn." Nói xong thì rời đi, rõ ràng là không muốn cùng Dung Cẩn nói nữa.

    Chú thích:

    *Phu lang: Chồng

    *Tỷ phu: Anh rể

    *Nam nhân gia: Ý nói người đàn ông trong gia đình

    *Hắc y nữ tử: Người phụ nữ mặc đồ đen

    *Thiên tử: Con Trời, ý chỉ Vua, Hoàng đế

    *Nhân sĩ: Từ chung chỉ những người có học vấn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười hai 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...