Viễn Tưởng [Dịch] Sau Khi Xuyên Vào Trò Chơi Cyber, Tôi Thành Công Lên Làm Boss - An Bách

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 30 Tháng sáu 2025 lúc 8:42 AM.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Sau Khi Xuyên Vào Trò Chơi Cyber, Tôi Thành Công Lên Làm Boss

    Tác giả: An Bách

    Thể loại: Xuyên không, dị năng, nữ cường, hệ thống, Cyberpunk và yếu tố Lovecraft

    Dịch giả: Bunmincha​

    Editor: Bunmincha

    Trạng thái: Đang ra, cập nhật: 2025-06-30

    Tình trạng truyện gốc: Đã hoàn thành

    Tình trạng dịch/edit: 75​

    Tiến độ: Trên 5-10 chương/tuần​

    [​IMG]

    Văn án:

     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2025 lúc 10:39 AM
  2. Đăng ký Binance
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Biển Không Ánh Sáng 01

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngỗi Tân bị đánh thức bởi tin nhắn nhóm lớp.

    Vừa tỉnh dậy mắt còn mơ màng, cô mò điện thoại dưới gối, nheo mắt nhìn thông tin trên màn hình.

    "Danh sách người chơi thử nghiệm đợt đầu tiên của 《Vùng Đất Đỏ Thẫm》 đã được công bố rồi!"

    "Thật hả?"

    "Trang web chính thức vừa đăng tin ba phút trước [ảnh] ."

    "Chết tiệt! Ai may mắn vậy?"

    "Đợt thử nghiệm đầu tiên chỉ có một vạn người thôi sao? Đây là tuyển chọn trên toàn cầu mà, số lượng suất mà bên chính thức đưa ra ít quá!"

    Ngỗi Tân chậm chạp phản ứng một lúc, đợi cơn buồn ngủ tan hết mới nhớ ra trước đó cô hình như cũng đã theo lời bạn bè mà đăng ký tham gia thử nghiệm game, cô tùy tiện điền một bảng câu hỏi trên trang web chính thức rồi nhấn gửi, đó đã là chuyện của mười tháng trước rồi.

    Lúc đó 《Vùng Đất Đỏ Thẫm》 vừa ra mắt đoạn giới thiệu, chiêu trò quảng cáo là "game thực tế ảo mang tính thời đại, thế giới thứ hai tồn tại thật".

    Đoạn giới thiệu được tung ra ngay lập tức thu hút sự chú ý của người chơi toàn cầu, điểm bán hàng của game là thế giới mở tự do khám phá và lựa chọn nghề nghiệp đa hướng.

    Hơn nữa đây là một game kết hợp phong cách Cyberpunk và yếu tố siêu phàm, người chơi vừa có thể đi theo con đường công nghệ để trở thành người biến đổi với chân tay máy móc, vừa có thể đi theo con đường siêu phàm để thức tỉnh các loại năng lực kỳ lạ.

    Nó dựa trên hiện thực nhưng cao hơn hiện thực, trong hư ảo lại mang đến cảm giác chân thật không gì sánh bằng, dường như kết nối với thế giới thực.

    Và điều thực sự thu hút Ngỗi Tân, là hai câu cuối cùng trong phần giới thiệu game.

    "Ánh sáng luôn sẽ sản sinh ra bóng tối, dưới vẻ ngoài phồn hoa của thành phố luôn ẩn chứa một mặt mục nát thối rữa."

    "So với tiền bạc và quyền lực, sống còn và cái chết mới là mệnh đề vĩnh cửu của thế giới đó."

    Vì phần giới thiệu nói như vậy.. vậy có lẽ 《Vùng Đất Đỏ Thẫm》 ngoài phong cách Cyberpunk và điểm bán hàng là năng lực siêu phàm ra còn thêm vào một chút cốt lõi đen tối?

    Ngỗi Tân nhấn vào ảnh chụp màn hình trong nhóm lớp xem, bên game sẽ gửi email mời thử nghiệm đến hộp thư của người chơi, đợt người chơi thử nghiệm đầu tiên quả thật chỉ có một vạn người, ngày thử nghiệm chính thức là ngày mai.

    Phải biết rằng lúc đó 《Vùng Đất Đỏ Thẫm》 vừa mở đăng ký chỉ một ngày, số lượng người đăng ký toàn cầu đã trực tiếp vượt qua mười triệu, bây giờ sau vài tháng phát triển, số lượng người đăng ký đã vượt quá trăm triệu, để chọn ra một vạn người may mắn từ hàng trăm triệu người chơi này tham gia thử nghiệm, xác suất được chọn gần như cực kỳ nhỏ.

    Dù không ôm nhiều hy vọng, Ngỗi Tân vẫn mở hộp thư kiểm tra.

    "Bạn có một email chưa đọc."

    Thông báo hiện lên từ hộp thư khiến Ngỗi Tân sửng sốt, tim cô đập nhanh hơn, lập tức bật dậy khỏi giường.

    "Chúc mừng bạn đã nhận được tư cách thử nghiệm game 《Vùng Đất Đỏ Thẫm》."

    Tiêu đề email là màu đỏ nổi bật, Ngỗi Tân vẻ mặt mơ hồ, liên tục kiểm tra người gửi, rồi so sánh đi so sánh lại với tài khoản email chính thức được công bố, không thể tin được mà xác nhận đi xác nhận lại.

    Khi cô cuối cùng xác định email này thực sự do bên chính thức gửi đến, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là: Phát tài rồi! Phát tài rồi!

    Bán tư cách thử nghiệm này đi, chắc chắn sẽ đổi được không ít tiền!

    Kẻ nghèo hèn mừng rỡ!

    Ngỗi Tân là một người kém may mắn kinh niên, bố cô đầu tư thất bại rồi ôm tiền bỏ trốn, mẹ cô thì tái hôn rồi, nên hàng tháng đều đặn gửi về tám trăm tệ tiền sinh hoạt phí, ăn uống thì đủ dùng, nhưng mua tài liệu học tập và quần áo thì eo hẹp, chiếc điện thoại thông minh cũ này vẫn là cô tự đi làm thêm ở quán trà sữa kiếm tiền mua.

    Ngỗi Tân cô đơn sống trong căn nhà cũ ông bà để lại, dậy sớm thức khuya chăm chỉ học hành, như một cây cỏ dại tràn đầy sức sống, kiên cường sống đến bây giờ.

    Kết thúc kỳ nghỉ hè này Ngỗi Tân sẽ đi học đại học, thành tích của cô không tệ, thi đậu một trường đại học tốt, chỉ là học phí và sinh hoạt phí khiến người ta phải lo lắng.

    Nếu có thể bán tư cách thử nghiệm của 《Vùng Đất Đỏ Thẫm》, thì một thời gian dài tiền sinh hoạt phí sẽ không phải lo nữa.

    Tuy nhiên câu tiếp theo trong email đã dập tắt ý nghĩ của Ngỗi Tân.

    "Tư cách thử nghiệm 《Vùng Đất Đỏ Thẫm》 không thể giao dịch, tặng cho, mã mời thử nghiệm đã được ràng buộc với thông tin đăng ký của người chơi, không thể thay đổi. Đợt thử nghiệm này không tính phí, không xóa dữ liệu."

    Ngỗi Tân u sầu ủ rũ cụp mặt xuống, con đường kiếm tiền bị cắt đứt một cách vô tình.

    Cô thực ra không quan tâm đến game, vì trang bị của cô tệ đến nỗi không có cả mũ thực tế ảo, căn bản không thể chơi được, lúc đó điền bảng câu hỏi game chẳng qua là hứng thú nhất thời hùa theo cho vui, đa số là ôm tâm lý "lỡ như tư cách thử nghiệm có thể mua bán được thì lời to rồi".

    Ngỗi Tân suy nghĩ nát óc, buồn bã cảm thấy cô bây giờ tuy đã trở thành một vạn người may mắn giới hạn trên toàn cầu, nhưng vẫn là một kẻ nghèo kiết xác kém may mắn. Rút được tư cách thử nghiệm nhưng không thể trải nghiệm game, giống như ngồi trên núi vàng núi bạc mà không thể tiêu tiền vậy, thật là sốt ruột.

    Cô thở dài, lướt màn hình xuống xem tiếp.

    Nội dung email rất ngắn, cũng không có nội dung hiệu quả gì. Ngỗi Tân lướt đến cuối, ngạc nhiên phát hiện một câu "Nếu người chơi đồng ý tham gia game, công ty game sẽ phát trang bị game đặc chế cho người chơi".

    Ngỗi Tân: Tốt quá rồi!

    Nỗi lo lắng được giải quyết, cô có thể chơi game rồi! Tâm trạng Ngỗi Tân như tàu lượn siêu tốc.

    Cuối email có đính kèm một liên kết khảo sát người chơi.

    Ngỗi Tân tò mò nhấp vào liên kết.

    [Câu hỏi một: Giả sử cho bạn một cơ hội để đón nhận một cuộc sống mới, bạn có sẵn lòng chấp nhận nó không? ]

    Còn phải hỏi sao? Ngỗi Tân không chút do dự chọn câu trả lời đại diện cho "khẳng định".

    Cuộc sống mới có nghĩa là bắt đầu lại, mà cuộc sống hiện tại của cô đã đủ tệ rồi, còn tệ hơn được đến mức nào chứ?

    [Câu hỏi hai: Bạn có tin trên thế giới có thần linh không? ]

    Ngỗi Tân chọn "Không". Cô là người vô thần rất kiên định.

    [Câu hỏi ba: Bạn có muốn có siêu năng lực không? ]

    "Có"! Cô muốn có siêu năng lực và cô là người vô thần không mâu thuẫn!

    "Bạn đã hoàn thành khảo sát."

    "Tệp liên quan đến game và các lưu ý quan trọng đã được gửi đến email, vui lòng kiểm tra."

    "Diễn đàn ẩn danh của người chơi thử nghiệm đã được mở cho bạn, vui lòng lưu địa chỉ trang web và đăng ký kịp thời."

    Ngỗi Tân đọc kỹ lại tin nhắn mới một lần, theo hướng dẫn văn bản trước tiên lưu địa chỉ trang web của diễn đàn ẩn danh người chơi.

    Nội dung thử nghiệm của một số trò chơi thuộc bí mật kinh doanh, không được phép tiết lộ ra ngoài, sự tồn tại của người chơi thử nghiệm là để giúp nhà phát triển tìm lỗi, sửa chữa lỗ hổng trong game. Nhà phát triển của 《Vùng Đất Đỏ Thẫm》 cung cấp diễn đàn người chơi thử nghiệm, có thể là để người chơi thử nghiệm có một nơi để giao lưu.

    Hiện tại có một vạn người đã có tư cách thử nghiệm, vậy thì nội dung trong diễn đàn hẳn là rất hạn chế, cô sẽ là những người khai phá diễn đàn đầu tiên.

    Ngỗi Tân không lập tức đăng ký trên diễn đàn thử nghiệm, mà mở email kiểm tra tệp game mới gửi tới, loại tệp này nói chung cần người chơi ký tên xác nhận, coi như là hợp đồng, vi phạm sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.

    Cô mở email mới, vừa đọc xong mấy dòng đầu thì sững sờ.

    "Sáu lời khuyên dành cho người chơi 《Vùng Đất Đỏ Thẫm》. Bạn có thể chọn tuân thủ, cũng có thể chọn vi phạm, nhưng hậu quả của việc vi phạm, bạn chỉ có thể tự mình gánh chịu."

    "Thứ nhất, xin hãy coi thế giới game là một thế giới thật."

    "Thứ hai, đừng tiết lộ thân phận người chơi của mình cho bất kỳ ai."

    "Thứ ba, đừng tiết lộ nội dung game cho bất kỳ ai."

    "Thứ tư, sinh mệnh chỉ có một lần, cái chết không thể hồi sinh."

    "Thứ năm, nếu bạn chọn bắt đầu game, thì bạn chỉ có hai con đường để đi: 'hoàn thành game' và 'nhân vật tử vong'."

    "Thứ sáu, mọi thứ đều có cái giá của nó."

    Cái này.. chỉ có mấy câu này thôi sao? Tuyên bố game chỉ phát mấy câu này có hơi sơ sài quá không?

    Ngỗi Tân đầy vẻ khó hiểu.

    Chơi game thôi mà, nhà sản xuất game lại cố tình làm ra vẻ huyền bí viết mấy câu gây không khí trong phần lưu ý, thật là vô vị, cái gọi là "thế giới thật" chỉ là chiêu trò marketing của game mà thôi, ai cũng biết thế giới đó là giả.

    Ngỗi Tân mở tệp game, tệp này cần phải ký tên.

    Cô nghiêm túc đọc từ đầu đến cuối, đọc hai lần cũng không phát hiện trong tệp có điều khoản bảo mật, nhưng phía trước "Sáu lời khuyên dành cho người chơi" lại viết rõ ràng không được tiết lộ nội dung game.

    Quá kỳ lạ, đây không phải tự mâu thuẫn sao? Đã không muốn người chơi tiết lộ, vậy tại sao không viết thỏa thuận bảo mật vào tệp có hiệu lực pháp lý? Mấy câu khuyên đó hoàn toàn không có tính ràng buộc.

    Cuối tệp là một ô chữ ký điện tử, Ngỗi Tân viết tên mình vào ô chữ ký.

    Vừa viết xong tên, một trang nhỏ bật ra, trên đó viết bằng chữ in đậm màu đỏ - "Có xác nhận tham gia game không? Bạn chỉ có duy nhất một cơ hội thoát ra."

    Chỉ có duy nhất một cơ hội thoát ra?

    Ngỗi Tân không mấy để tâm, không dừng lại chút nào mà nhấn xác nhận.

    Trang chuyển đổi, thông báo mới xuất hiện.

    "Hợp đồng hoàn thành."

    "Chào mừng bạn đón nhận cuộc sống mới, Ngỗi Tân."

    * * *Cái game này sao mà thần bí vậy? Ngỗi Tân ngạc nhiên nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

    Cô trầm tư hồi lâu, mở diễn đàn ẩn danh thử nghiệm, nhấp vào đăng ký.

    Quy trình đăng ký đơn giản đến khó tin, chỉ cần điền mã mời thử nghiệm là xong.

    Ngỗi Tân tùy tiện gõ một dãy số "233" vào ô biệt danh. Tất cả biệt danh game của cô đều là "233", vì không có mấy tài năng đặt tên, tên khó khăn lắm mới nghĩ ra lại dễ trùng, nên Ngỗi Tân cứ dùng "233" đến chết.

    "Biệt danh sau khi xác nhận không thể sửa đổi."

    Ngỗi Tân không để tâm, vẫn nhấn "Xác nhận".

    Tin nhắn mới bật ra.

    "Bạn đã trở thành người chơi thứ 233 đăng ký diễn đàn."

    Ngỗi Tân: ".. À?"

    Thật trùng hợp, lẽ nào 233 là con số may mắn của cô sao?

    Sau một khoảng thời gian tải ngắn, Ngỗi Tân nhìn thấy giao diện diễn đàn.

    Màu nền của diễn đàn ánh lên vẻ kim loại lạnh lẽo, giao diện cực kỳ đơn giản, chức năng cũng rất đơn điệu, chỉ có chức năng đăng bài, trả lời bài và nhắn tin riêng.

    Nhưng ở góc trên bên phải diễn đàn có một số Ả Rập màu đỏ tươi nổi bật "10000".

    Bên cạnh "10000" có một dòng chữ nhỏ - "Số người sống sót".

    Không hiểu sao, Ngỗi Tân khi nhìn thấy mấy chữ "Số người sống sót" này thì tim đập nhanh, một trận tim đập thình thịch.

    Diễn đàn có hàng chục bài đăng có chữ "new" lấp lánh, diễn đàn vừa mới mở, người chơi cũng vừa mới đăng ký, các bài đăng đều là mới đăng. Ngỗi Tân làm mới một lần, lại có mười mấy bài đăng bật ra, tiêu đề bài đăng có tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Nga, còn có tiếng Trung, một vạn người chơi từ khắp nơi trên thế giới đều hội tụ tại diễn đàn nhỏ bé này.

    Ngỗi Tân có thể dịch bập bõm ý chính của các tiêu đề tiếng Anh, còn các ngôn ngữ khác thì cô hoàn toàn không dịch được.

    Cô lướt qua loa các bài đăng tiếng Trung hiện có, phát hiện tiêu đề đều là "Đến khai hoang rồi", "Có người chơi Ma Đô không? Gặp mặt trực tiếp đi", "Bài đăng trong top 100 nhất định phải có tên tôi".. loại nội dung vô bổ này.

    Cô do dự một lúc, nhấp vào đăng bài, nhập tiêu đề: "Có ai thấy 'Sáu lời khuyên dành cho người chơi' hơi kỳ lạ không?"

    Viết xong tiêu đề, chuột của Ngỗi Tân dừng trên nút đăng bài rất lâu không động.

    Cô nhớ lại câu "Xin hãy coi thế giới game là một thế giới thật", và lời khuyên tiếp theo "Sinh mệnh chỉ có một lần, cái chết không thể hồi sinh", rồi nhìn con số đỏ tươi "10000" trên đỉnh diễn đàn, chỉ cảm thấy sâu trong não bộ bị thứ gì đó đánh trúng.

    Cô bỗng cảm thấy một chút rùng mình, nhưng lại không biết cảm giác kinh dị này từ đâu đến.

    Cảm giác này đến đột ngột, gần như hoang đường.

    Ngỗi Tân xoa xoa trán.

    Cảnh "bước vào game thực tế ảo thực ra là xuyên đến thế giới thật" trong tiểu thuyết giả tưởng làm sao có thể xảy ra trong hiện thực?

    Nhưng dù đã tự an ủi bản thân một phen, Ngỗi Tân vẫn như bị ma xui quỷ ám mà xóa đi nội dung bài đăng, quyết định luôn lặn tăm quan sát tình hình.

    Cô liên tục làm mới diễn đàn, lần lượt đọc các bài đăng tiếng Trung trên diễn đàn.

    Vài phút sau, một bài đăng mới thu hút sự chú ý của cô.

    "Công ty game hoàn toàn không nhắc đến cách gửi trang bị game, có người chơi nào nhận được mũ thực tế ảo hoặc gói cài đặt chưa?"

    Ngay giây phút nhìn thấy bài đăng này, cửa nhà Ngỗi Tân bị gõ.

    Cô theo bản năng đứng dậy, đi đến cửa quan sát qua mắt mèo, nhưng không thấy bất kỳ ai.

    Cô đợi vài phút, từ từ mở cửa, nhận thấy trên đất có một chiếc hộp nhỏ màu đen nằm im lìm, trên hộp có chữ - "Vùng Đất Đỏ Thẫm".

    Ngỗi Tân mở hộp, phát hiện bên trong là một thẻ bài kim loại màu bạc, hoa văn trên thẻ phức tạp nhưng tinh xảo, những đường nét đan xen nhau tạo thành một bàn tay máy móc.

    "Đây là.. thẻ kỷ niệm game sao?" Ngỗi Tân lật tấm thẻ bài này xem, sau đó rùng mình một cái.

    Cô nhớ ra, cô chưa bao giờ điền thông tin địa chỉ trên trang web chính thức của game, vậy thì tấm thẻ bài này được gửi đến bằng cách nào?

    Lòng Ngỗi Tân thắt lại, cô đeo dép lê xuống lầu.

    Cô sống trong một khu dân cư cũ, ở đây cơ sở vật chất cũ kỹ, nhưng gần đó có lắp đặt camera giám sát.

    Ở cửa cầu thang có mấy ông bà đang đánh mạt chược, hàng xóm láng giềng đều quen biết nhau, Ngỗi Tân hỏi: "Dì Trương! Vừa nãy anh shipper có đến không ạ?"

    "Không, Tiểu Lý không phải thường ba giờ chiều mới đến sao?" Dì Trương đẩy một hàng mạt chược về phía trước, cười tươi roi rói: "Ôi dào, ù rồi!"

    "Vừa nãy có ai lên lầu không ạ?" Ngỗi Tân hỏi dồn.

    "Không có." Dì Trương bận xoa mạt chược, không quay đầu lại.

    Nghe đến đây, rõ ràng đang là tháng Bảy nóng bức, nhưng Ngỗi Tân lại cảm thấy sau lưng lạnh toát.

    Không có ai lên lầu, vậy ai đã gõ cửa nhà cô? Cô không điền bất kỳ thông tin địa chỉ nào, tại sao thẻ game 《Vùng Đất Đỏ Thẫm》 lại được gửi chính xác đến cửa nhà cô?

    Cô vừa ký xong thỏa thuận game, thẻ bài liền được gửi đến, trước sau không quá năm phút..

    Ngỗi Tân cúi đầu nhìn tấm thẻ bài kim loại màu bạc trong tay, lật nó lại.

    Mặt sau tấm bài khắc mấy chữ.

    - "Kẻ tước đoạt · Ngỗi Tân. Số hiệu: 233."

    233 là biệt danh game cô vừa điền, cũng là thứ tự đăng ký diễn đàn của cô.

    Ngỗi Tân lập tức sởn gai ốc.

    Diễn biến của mọi chuyện, hình như đang lao vút về phía một hướng kỳ lạ.
     
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Biển Không Ánh Sáng 02

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngỗi Tân cuộn tròn trên giường, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại phát sáng.

    Nửa đêm rồi, cô không hề có chút buồn ngủ nào.

    Những chuyện xảy ra ban ngày có chút kỳ lạ, cô cảm thấy rợn người, không tài nào ngủ được.

    Suốt cả ngày hôm nay, Ngỗi Tân liên tục làm mới diễn đàn để duyệt các bài đăng của người chơi thử nghiệm nội bộ. Ngoại ngữ cô không hiểu nhiều lắm, nên muốn chụp màn hình rồi cho vào phần mềm dịch thuật, nhưng điện thoại báo rằng trang web cấm chụp màn hình, Ngỗi Tân chỉ đành chép các chữ cái đó ra giấy rồi chụp lại để dịch.

    Số lượng người đăng ký diễn đàn đang tăng lên, số lượng bài đăng cũng tăng lên, không ít người có cùng sự bối rối như cô, đã có người hỏi về "sáu điểm thông báo dành cho người chơi" và một vạn người sống sót đẫm máu ở đầu diễn đàn là sao.

    Cũng có người chơi thử nghiệm nội bộ lần lượt nhận được tấm thẻ bạc đó, họ cũng như Ngỗi Tân chưa từng điền địa chỉ thông tin trên trang web chính thức của game, nhưng tấm thẻ bạc lại được gửi chính xác đến chỗ ở của họ.

    Ngỗi Tân nhấp vào bài đăng tiếng Trung có số lượt trả lời cao nhất.

    Chủ bài đăng: Tuy trong thời đại dữ liệu lớn con người gần như không có quyền riêng tư, nhưng với tư cách là bên phát triển game, việc làm này có hơi quá đáng không? Nếu phía chính thức không phản hồi về vấn đề thu thập địa chỉ, tôi không ngại đi theo con đường pháp lý để bảo vệ quyền lợi.

    Dưới bài đăng này là một loạt các bình luận tán thành.

    Nhưng ngay sau đó có người trả lời: Tôi thấy chuyện này không đúng, cứ như bị ma ám vậy. Tôi ở vùng nông thôn, chuyển phát nhanh vài ngày mới gửi một lần, nhưng bạn đoán xem thẻ game của tôi được gửi đến bằng cách nào? Con mèo nhà tôi ra ngoài đi dạo không hiểu sao ngậm một thứ gì đó về, tôi cầm lên xem thì phát hiện đó là thẻ game của tôi, trên thẻ viết tên thật và số hiệu diễn đàn của tôi, đúng là quá đáng!

    Lầu 24: Tôi cũng ở nông thôn, thẻ bài là tôi đi chuồng gà nhặt trứng thì nhìn thấy, làm tôi giật mình..

    Lầu 36: Tôi mua online một thiết bị gia dụng, mở bao bì thiết bị gia dụng ra thì thấy bên trong có thêm một cái hộp, ban đầu tưởng là quà tặng của cửa hàng, ai dè lại là thẻ game!

    Chuyện này không chỉ quá đáng, mà còn tà môn.

    Số hiệu được xếp theo thứ tự đăng ký diễn đàn, việc làm thẻ cần thời gian, sao có thể người vừa đăng ký xong có số hiệu, thẻ bài lại lập tức làm xong rồi gửi đến? Hơn nữa cách người chơi nhận được thẻ bài muôn hình vạn trạng, một luồng khí tức kỳ lạ không thể giải thích bao trùm lên mỗi người.

    Ngỗi Tân thoát khỏi bài đăng, nhấp vào một bài đăng khoe thẻ.

    Chủ bài đăng đã che tên thật và số hiệu người chơi trên thẻ của mình, sau đó trưng bày ra.

    Thẻ bài mà chủ bài đăng khoe có chút khác biệt so với thẻ bài của Ngỗi Tân.

    Mặt trước của thẻ bạc trong bài không phải là hình bàn tay máy móc, mà là một chiếc kéo, một chiếc kéo trông sắc bén đầy tính công kích.

    Thẻ bài của Ngỗi Tân có một tiền tố là "Kẻ Tước Đoạt", nhưng tiền tố tên thẻ của chủ bài đăng này lại là "Kẻ Đại Diện", chứ không phải "Kẻ Tước Đoạt".

    Đây là vì sao? "Kẻ Tước Đoạt" và "Kẻ Đại Diện" có gì khác nhau không?

    Ngỗi Tân cau mày suy nghĩ.

    Duyệt diễn đàn một lúc, Ngỗi Tân phát hiện một hiện tượng.

    Hiện tại tất cả các bài đăng khoe thẻ, tiền tố của những thẻ bài đó đều là "Kẻ Đại Diện", không có một thẻ bài nào giống của cô là "Kẻ Tước Đoạt".

    Ngỗi Tân sờ tìm thẻ bài từ cạnh giường, thẻ bài phát ra ánh bạc lấp lánh, tên thật và số hiệu của cô được khắc trên đó, đây giống như giấy tờ tùy thân của cô, tên và số căn cước đều có, điều duy nhất khiến cô không hiểu là ý nghĩa của ba chữ "Kẻ Tước Đoạt".

    Những chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến Ngỗi Tân lạc vào màn sương mù.

    Cô liếc nhìn thời gian, 23: 59, còn chưa đầy một phút nữa là nửa đêm rồi, ngày thử nghiệm nội bộ chính thức sắp đến. Ngỗi Tân thở dài một hơi, mệt mỏi xoa xoa thái dương chuẩn bị ngủ, vì ngày mai cô phải đi tìm việc làm thêm hè để kiếm tiền..

    Cuộc sống của kẻ nghèo khó thật giản dị, vô vị và khô khan như vậy.

    Vào giây cuối cùng trước khi Ngỗi Tân đặt điện thoại xuống, điện thoại của cô đột nhiên rung lên. Cô nhìn kỹ lại, hóa ra là diễn đàn đã đăng thông báo.

    "Đã phát hiện một vạn người chơi thử nghiệm nội bộ đều đã đăng ký xong, thẻ thân phận game đã được phát."

    "Lần thử nghiệm nội bộ này là thử nghiệm không tính phí và không xóa dữ liệu, game không có bất kỳ con đường tắt nào, người chơi hãy ghi nhớ sáu lời khuyên đó, khám phá kết cục của riêng mình."

    "Chúc các người chơi game vui vẻ. Bây giờ, game bắt đầu."

    Game bắt đầu?

    Ngỗi Tân bất ngờ nhìn thấy câu nói này, cô kinh ngạc vô cùng, chưa kịp phản ứng thêm thì đã phát hiện cảnh vật xung quanh thay đổi.

    Tay Ngỗi Tân trống rỗng, trọng lượng chiếc điện thoại biến mất khỏi tay cô, cô không còn nằm nghiêng trên giường nữa, mà đang đứng trong bóng tối vô tận, ngẩng đầu không nhìn thấy bất cứ thứ gì, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

    Ngôi nhà cũ tường bong tróc biến mất, cửa sổ xuyên thấu ánh đèn đường mờ ảo biến mất, tiếng quạt quay vù vù cũng không còn, mọi thứ trở về yên tĩnh.

    Bóng tối như thủy triều bao bọc Ngỗi Tân, từng tấc từng tấc nuốt chửng cô. Cô theo bản năng muốn kêu cứu, nhưng lại như người chết đuối, không thể phát ra âm thanh.

    Cuối cùng, cô mất đi ý thức.

    "Bạn đã vào thế giới mới."

    "Xin kiểm tra thiết lập thân phận của bạn trong thế giới này."

    "Tên: Ngỗi Tân

    Phe phái: Liên Bang·Quân Kháng Chiến

    Thân phận: Nòng cốt tổ chức Bình Minh Cơ Giới, thành viên tập sự tuần tra an ninh tiểu đội bảy thuộc tổ công tác đặc biệt của cục Điều Tra Liên Bang, tội phạm bị Liên Bang truy nã cấp một, nằm vùng của Quân Kháng Chiến.

    Nhiệm vụ: Đánh cắp thông tin mật của cục Điều Tra, giành được sự tin tưởng của cục Điều Tra, cung cấp thông tin hỗ trợ cho các hành động bí mật của Bình Minh Cơ Giới."

    Bên tai truyền đến tiếng điện tử mơ hồ, trong mơ hồ cô dường như thấy trước mắt lóe lên từng hàng chữ..

    Ngỗi Tân đau khổ thở dốc một tiếng, cảm thấy đầu đau như búa bổ.

    Dường như có một chiếc rìu bổ đôi đầu cô, cô cảm thấy đầu mình đau muốn nổ tung.

    "Kim khâu." Một người đàn ông bên cạnh cô nói, "Khâu vết thương của cô ấy lại. Rồi tiêm thêm cho cô ấy một mũi thuốc giảm đau đặc hiệu, cô ấy sắp không chịu nổi rồi."

    Cô đang ở trên bàn mổ sao? Ngỗi Tân không mở được mắt, nhưng ý thức của cô lại bất ngờ giữ được sự tỉnh táo.

    Ngỗi Tân cảm thấy một mũi kim tiêm nhọn hoắt đâm vào da cánh tay cô, thuốc được đẩy vào cơ thể, thuốc giảm đau rất hiệu nghiệm, có tác dụng nhanh chóng, cơn đau đầu của cô giảm đi đáng kể.

    Cô không nằm mơ, không có giấc mơ nào mang lại cho cô cảm giác rõ ràng đến vậy.

    Ngỗi Tân hiểu rằng, tình hình hiện tại tuyệt đối không bình thường, những gì cô trải qua là trái với lẽ thường. Có lẽ cô thật sự đã gặp phải tình huống chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết giả tưởng hoặc tác phẩm điện ảnh - xuyên không.

    Cô từ cái ổ nhỏ rách nát của mình xuyên không đến một địa điểm không xác định.

    Mũi thuốc giảm đau vừa tiêm đã xoa dịu nỗi đau thể xác của Ngỗi Tân, điều này giúp cô có thể tập trung suy nghĩ. Cô rất lo lắng hoảng sợ, nhưng cảm xúc lo lắng hoảng sợ sẽ không mang lại cho cô bất kỳ sự giúp đỡ nào, cô biết mình phải bình tĩnh lại.

    Diễn đàn thử nghiệm nội bộ của 《Vùng Đất Đỏ Thẫm》 thông báo game bắt đầu, sau đó cô đột nhiên chuyển địa điểm.

    Ngỗi Tân đoán rằng, cô đã xuyên không vào thế giới game của 《Vùng Đất Đỏ Thẫm》.

    Cô có một thân phận khác trong thế giới này.

    Ngỗi Tân tập trung tinh thần, tầm nhìn đen kịt đột ngột mở ra một màn sáng.

    Trên màn sáng là thiết lập thân phận của cô trong thế giới này mà cô vừa nghe được.

    - - "Nòng cốt tổ chức Bình Minh Cơ Giới, thành viên tập sự tuần tra an ninh tiểu đội bảy thuộc cục Điều Tra Liên Bang, tội phạm bị Liên Bang truy nã cấp một, nằm vùng của Quân Kháng Chiến."

    Ngỗi Tân: Ái chà.. Hình như thân phận của tôi phức tạp quá.

    Cô đọc đi đọc lại từng chi tiết, có cảm giác lúng túng không biết phải làm sao.

    Bình Minh Cơ Giới là tổ chức gì cô không hiểu, nhưng những từ ngữ như "nòng cốt" đã đủ để nói lên tầm quan trọng rồi. Còn cục Điều Tra Liên Bang.. đây hẳn là một tổ chức chính thức. Đáng sợ hơn nữa là cô lại còn có một thân phận khác là tội phạm bị Liên Bang truy nã cấp một, cái quỷ gì thế này? Thân phận nằm vùng của Quân Kháng Chiến nghe thôi đã thấy là kẻ hai mang rồi, càng khiến người ta mất mạng hơn.

    Làm kẻ hai mang không có tương lai!

    Ngỗi Tân đã xem vô số phim điệp chiến, những kẻ nằm vùng hiếm khi có kết cục tốt đẹp, cô cảm thấy tương lai của mình ảm đạm, một kết cục bi thảm đang vẫy gọi cô.

    Tiếng va chạm của dụng cụ y tế không ngừng vang lên, Ngỗi Tân có thể mơ hồ cảm nhận kim khâu đang xuyên qua da thịt cô, kéo căng máu thịt.

    Nhịp tim của Ngỗi Tân từ chỗ đập mạnh mẽ khi vừa hồi phục ý thức dần trở nên ổn định và đều đặn, não cô đang hoạt động, cảm xúc của cô dần trở nên bình tĩnh trong quá trình suy nghĩ.

    Không biết đã qua bao lâu, Ngỗi Tân đột nhiên cảm thấy cô có thể điều khiển mí mắt của mình, tác dụng của thuốc mê đang tiêu tan.

    Người đàn ông vẫn đang phẫu thuật cho cô nói: "Thuốc đã hết tác dụng, gần đến lúc tỉnh rồi."

    Ngỗi Tân không thể không từ bỏ ý định tiếp tục giả vờ hôn mê, mí mắt từ từ hé ra một khe nhỏ.

    Ánh đèn trắng chói chang khiến cô khó chịu, và một nguồn sáng bạc liên tục chập chờn trước mắt cô.

    Ngỗi Tân khó khăn chớp chớp mắt, thích nghi với ánh sáng một lúc, phát hiện ánh sáng bạc chập chờn trước mắt không phải đèn, mà là kính của bác sĩ phẫu thuật chính đang phản chiếu.

    Cô hơi cử động đầu, đảo mắt, ngơ ngác nhìn các bác sĩ và y tá đang đứng vây quanh bàn mổ.

    "Cô tỉnh rồi?" Bác sĩ đeo kính gật đầu với Ngỗi Tân, "Phẫu thuật rất thành công."

    Ngỗi Tân quyết định giả vờ không biết gì.

    Cô dùng hết khả năng diễn xuất của mình để làm ra vẻ cố gắng hồi tưởng: "Tôi, tôi bị làm sao vậy?"

    Bác sĩ lộ ra vẻ mặt thông cảm, thương hại nhìn cô: "Con bé này, thật xui xẻo, lần đầu tiên thực tập đi làm nhiệm vụ bên ngoài đã gặp phải bọn côn đồ có vũ khí.. Haizz, côn đồ không bắt được, đầu còn bị bổ làm đôi, xương sọ bị gãy.."

    "Xương sọ.. bị gãy?" Ngỗi Tân bề ngoài mê man, thực chất mừng như điên.

    Xương sọ bị gãy, vết thương nghiêm trọng như vậy cô có thể đường đường chính chính giả vờ mất trí nhớ rồi! Cô xuyên không đến đây không có được ký ức của thân thể cũ, lỡ một cái là sẽ bị lộ tẩy.

    "Đúng vậy, xương sọ bị gãy, trên đầu có một cái lỗ lớn, máu chảy ào ào ra ngoài." Bác sĩ nói một cách hòa nhã thân thiện, "Nhưng không sao cả, cũ không đi mới không đến mà!"

    "Cái gì cũ không đi mới không đến?" Ngỗi Tân khó hiểu nói, "Xin lỗi, hình như tôi không nhớ nhiều chuyện.."

    "Tạm thời hơi mơ hồ là hiện tượng bình thường, thuốc mê hết tác dụng sẽ tốt hơn. Xương sọ của cô bị gãy khá nghiêm trọng, khó sửa chữa, chúng tôi đã thay thế phần xương sọ đó cho cô rồi." Bác sĩ cười hì hì nói, "Công nghệ mới nhất của Liên Bang, xương sọ hợp kim siêu nhẹ, sau khi thay thế cô sẽ không bao giờ phải sợ bị bổ đầu khi ra ngoài làm nhiệm vụ bắt côn đồ nữa!"

    Ngỗi Tân: "?"

    Hay quá, cô đây là được cái đầu sắt trong truyền thuyết rồi sao? Thích quá thích quá!

    Sau này đánh nhau cứ dùng đầu húc vào, đảm bảo đầu đối phương sẽ ong ong luôn!
     
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Biển Không Ánh Sáng 03

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi phẫu thuật kết thúc, Ngỗi Tân được bác sĩ và y tá đẩy ra khỏi phòng mổ.

    Chiếc giường lăn tự động trượt trên nền kim loại, ánh đèn xanh nhạt trên trần hành lang tràn ngập cảm giác hư ảo.

    Rẽ một góc, một cánh cửa kim loại đóng kín mở ra, Ngỗi Tân cùng với chiếc giường được đẩy vào một khoang dưỡng bệnh hình viên nang.

    Lúc này, bác sĩ phẫu thuật đã thay bộ đồ mổ, mặc áo blouse trắng, bên ngoài áo blouse trắng của ông có một bảng tên – "Hoàng Tồn Lương, Giám đốc Văn phòng Y tế".

    Bác sĩ Hoàng cắm một ống truyền dịch vào mu bàn tay Ngỗi Tân, đậy nắp kính khoang dưỡng bệnh lại, rồi nói với cô: "Nghỉ ngơi thật tốt, vết thương của cô dự kiến sẽ lành trong vòng mười hai giờ, nếu cơ thể không thoải mái thì nhấn nút gọi màu xanh ở bên phải, tôi còn có một ca phẫu thuật nữa, đi trước đây."

    Ngỗi Tân lặng lẽ gật đầu.

    Bác sĩ và y tá rời khỏi phòng của Ngỗi Tân.

    Ngỗi Tân nằm trong khoang dưỡng bệnh, nhìn màn hình hiển thị bên trong khoang hiển thị các dữ liệu.

    Tiếng máy móc kêu tít tít không ngừng, điện tâm đồ liên tục dao động, nhịp tim duy trì trong khoảng 80 đến 110. Huyết áp hơi thấp, tình trạng thiếu máu nhẹ.

    Tất cả dữ liệu cơ thể của cô đều được hiển thị trên đó.

    "Vùng Đất Đỏ Thẫm" nghiêng về thế giới quan Cyberpunk, vì vậy công nghệ của thế giới này cao hơn nhiều so với thế giới thực mà Ngỗi Tân đang sống, khoang dưỡng bệnh đầy tính công nghệ không giống như trình độ công nghệ của Trái Đất có thể tạo ra được.

    Ngỗi Tân bị thương nặng như vậy, nhưng bác sĩ lại nói rằng vết thương sẽ phục hồi trong vòng mười hai giờ, kỹ thuật y tế như vậy cũng là điều mà Trái Đất không thể đạt tới.

    Khẩu hiệu quảng cáo của "Vùng Đất Đỏ Thẫm" là "Thế giới thứ hai có thật".

    Vào game, tương đương với việc mở ra cánh cửa của thế giới thứ hai.

    Câu khẩu hiệu quảng cáo này không hề cường điệu, Ngỗi Tân thật sự đã xuyên không. Cô đang nghĩ, một vạn người chơi cùng tham gia thử nghiệm nội bộ với cô, liệu có giống cô mà xuyên đến thế giới này, có một thân phận và cuộc đời mới khác với thế giới thực không?

    Ngỗi Tân rất dễ thích nghi với mọi môi trường, cô kiên cường như cỏ dại, không có cha mẹ bên cạnh vẫn có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt. Bây giờ cô chuyển sang một môi trường hoàn toàn mới, môi trường này đối với cô là xa lạ, nhưng Ngỗi Tân lạc quan cho rằng, tuy thân phận trong game của cô rất phức tạp và nguy hiểm, nhưng cô vẫn có một khởi đầu tương đối ổn định.

    Bởi vì thân phận hiện tại của cô là bệnh nhân, một nhân viên an ninh tân binh bị thương do côn đồ đánh khi làm nhiệm vụ ngoại tuyến trong thời gian thực tập.

    Trong thời gian cô điều trị vết thương, cô ấy được an toàn, có thể tạm thời tránh xa một số rắc rối. Hơn nữa vết thương của cô ở đầu, giả vờ mất trí nhớ là một cách cũ rích, nhưng nó lại hữu dụng.

    Điều này đã để lại cho Ngỗi Tân đủ thời gian để thích nghi.

    Tại sao lại xuyên không, câu hỏi như vậy thực sự quá sâu sắc, Ngỗi Tân không có khả năng đi sâu tìm hiểu.

    Vấn đề cấp bách đang đặt ra trước mắt cô là làm thế nào để sống sót.

    Sáu lời khuyên đó đã in sâu vào tâm trí Ngỗi Tân.

    "Thứ nhất, xin hãy coi thế giới game là một thế giới thật."

    "Thứ hai, không được tiết lộ thân phận người chơi của mình cho bất kỳ ai."

    "Thứ ba, không được tiết lộ nội dung game cho bất kỳ ai."

    "Thứ tư, sinh mệnh chỉ có một lần, cái chết không thể hồi sinh."

    "Thứ năm, nếu bạn chọn bắt đầu game, thì bạn chỉ có hai con đường để đi: 'hoàn thành game' và 'nhân vật tử vong'."

    "Thứ sáu, mọi thứ đều có cái giá của nó."

    Điểm thứ tư và thứ năm có thể xem gộp lại, chúng nhấn mạnh đến hậu quả của "cái chết". "Sinh mệnh chỉ có một lần", câu này rất có thể không phải là nói đùa.

    Coi thế giới game là thế giới thứ hai, vậy thế giới thực mà người chơi đang ở có thể được gọi là thế giới thứ nhất, nếu chết ở thế giới thứ hai, thế giới thứ nhất có chết không?

    Cái giá của cái chết là điều mà bất kỳ ai cũng không thể chịu đựng được, Ngỗi Tân cảm thấy áp lực – áp lực sinh tồn.

    Ngỗi Tân có mười hai giờ để dưỡng thương.

    Mười hai giờ sau, cô sẽ bước ra khỏi khoang dưỡng bệnh, tiếp xúc trực diện với những người ở thế giới thứ hai.

    Dựa trên thân phận phức tạp của mình, cô có thể cần phải thường xuyên giao thiệp với một tổ chức quân kháng chiến có tên "Bình Minh Cơ Giới", cần phải cố gắng leo lên trong cục Điều Tra để giành được sự tin tưởng của mọi người, cần phải trở thành một kẻ hai mang đạt chuẩn để ẩn giấu thân phận và truyền tin tình báo cho tổ chức..

    Ngỗi Tân có thời gian để thích nghi, nhưng lại có được một khởi đầu 'khủng'.

    Mỗi bước đều cần phải cẩn thận như đi trên băng mỏng, một chút sơ sẩy cũng có thể dẫn đến một kết cục bi thảm.

    Không biết có người chơi nào đen đủi như cô không?

    Khoang dưỡng bệnh đang vận hành, từng luồng ánh sáng xanh lam quét qua cơ thể cô, thuốc phục hồi được truyền vào mạch máu. Ngỗi Tân cảm thấy da đầu ngứa ran, tê tê, vết thương của cô đang lành lại nhanh chóng.

    "Kiểm.. kiểm tra bảng?" Ngỗi Tân thử thầm niệm trong lòng.

    Hệ thống game phản hồi Ngỗi Tân, màn hình ánh sáng lại mở ra, những dòng chữ quen thuộc xuất hiện.

    Cô bỏ qua phần thiết lập thân phận cơ bản mà cô đã xem đi xem lại vài lần, xem một phần khác.

    [Thuộc tính cơ bản]

    Tên: Ngỗi Tân

    Nghề nghiệp: Kẻ Tước Đoạt

    Năng lực siêu phàm: [Chưa sở hữu]

    Thiên phú cố hữu: [Nhân cách diễn xuất] Bạn có kỹ năng diễn xuất siêu việt, có thể lừa gạt hầu hết mọi người.

    [Sức sống bền bỉ] Bạn có sức sống mạnh mẽ như một con tiểu cường.

    [Né tránh nguy hiểm] Bạn có thể nhạy bén nhận ra nguy hiểm xung quanh và né tránh nó.

    [Học hỏi nhanh] Bạn học bất kỳ kỹ năng nào cũng sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi.

    Nghề nghiệp là "Kẻ Tước Đoạt" ư? "Kẻ Tước Đoạt" rốt cuộc có ý nghĩa gì?

    Hệ thống kịp thời nhắc nhở: "Kẻ Tước Đoạt, nghề nghiệp dựa vào việc săn lùng những người có năng lực đặc biệt để tước đoạt năng lực siêu phàm của họ mà có được sức mạnh."

    Giết chết người có năng lực đặc biệt để có được siêu năng lực? Giết chết một người có siêu năng lực, rồi siêu năng lực của đối phương sẽ chuyển sang mình sao?

    Tâm trí Ngỗi Tân chấn động, trên màn hình hiển thị của khoang dưỡng bệnh, chỉ số nhịp tim của cô tăng vọt.

    "Nhịp tim bất thường, nhịp tim bất thường.." Khoang dưỡng bệnh phát ra tiếng còi báo động tít tít.

    Ngỗi Tân lập tức hít thở sâu liên tục để ổn định nhịp tim, sau hơn mười giây, tiếng còi báo động của khoang dưỡng bệnh dừng lại.

    Cô đang định suy nghĩ kỹ về nghề nghiệp hung tàn là "Kẻ Tước Đoạt" này, nhưng ngay sau đó, đèn trong phòng cô tắt.

    Cửa kim loại mở ra, có người bước vào phòng bệnh của cô.

    Ngỗi Tân quay đầu, nhìn ra ngoài cửa qua lớp kính trong suốt.

    Bác sĩ Hoàng vừa lau kính vừa chậm rãi bước đến, gõ gõ vào lồng kính cười nói với Ngỗi Tân: "Cảm thấy thế nào rồi?"

    Ngỗi Tân vừa mở miệng định nói: "Tôi hình như bị mất trí nhớ rồi."

    Tuy nhiên, hành động tiếp theo của bác sĩ Hoàng đã cắt ngang lời Ngỗi Tân định nói.

    Ông ta vén khoang dưỡng bệnh lên, lấy ra một con chip màu xanh từ đồng hồ đeo tay và nhét vào tay Ngỗi Tân, hạ giọng nói: "Đây là thứ tổ chức nhờ tôi giao cho ngài."

    Ngỗi Tân: Hả? Tổ chức gì, tổ chức gì? Ông nói rõ ra đi!

    Cô ấy cảm thấy có gì đó không ổn, bác sĩ Hoàng hiền lành trước mắt này, thân phận ẩn giấu lại giống cô ấy, cũng là kẻ hai mang sao?

    Bác sĩ Hoàng gật đầu với Ngỗi Tân: "Tôi không có quyền hạn cao, không có quyền biết nhiệm vụ của ngài, tất cả các hành động sau này, nếu có cần, có thể thông báo cho tôi, tôi sẽ cố gắng phối hợp."

    Ngỗi Tân không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể vô cảm nhìn ông ta.

    "Còn cái này nữa, đây là tài liệu cuộc sống của người mà ngài đang thay thế, xin hãy đọc kỹ, một số thói quen sinh hoạt nhỏ là khó bắt chước nhất và cũng dễ bị lộ nhất, may mà người ngài đang đóng là thực tập sinh mới đến không lâu, không thân với ai, nên việc thay thế không khó." Bác sĩ Hoàng lại lấy ra một con chip màu đen và một chiếc vòng tay màu bạc, "Thiết bị liên lạc của tổ chức ở đây rồi, những người cấp trên sẽ liên lạc với ngài thông qua cái này."

    ".. Ừ." Ngỗi Tân lạnh nhạt đáp một tiếng.

    Nói nhiều sai nhiều, cô quyết định không nói gì.

    "Ôi, ngài thật sự đã hy sinh rất lớn." Bác sĩ Hoàng cảm thán, "Để giả vờ vết thương mà cố tình đánh một cái vào đầu, chủ động tiến hành phẫu thuật cải tạo cơ khí.. Ngài đừng lo lắng, người đó đã bị tổ chức xử lý rồi, thông tin gen và quỹ đạo cuộc sống của cô ta cũng đã được sửa đổi xong, từ bây giờ, ngài chính là nhân viên tuần tra an ninh tiểu đội bảy của tổ công tác đặc biệt 'Ngỗi Tân'."

    Nghe xong những lời này, trong đầu Ngỗi Tân lập tức có một đường dây khá rõ ràng.

    Nhân viên an ninh thực tập của cục Điều Tra cũng tên là "Ngỗi Tân", nhưng "nhân viên an ninh Ngỗi Tân" này khá đen đủi, bị nằm vùng của Bình Minh Cơ Giới thay thế rồi bị "xử lý", còn bản thân Ngỗi Tân thì xuyên thành kẻ nằm vùng thay thế "nhân viên an ninh Ngỗi Tân".. quá rối!

    "Trong cục Điều Tra này có không chỉ một người thức tỉnh, những người phụ trách các tổ và phòng ban đều có năng lực siêu phàm. Năng lực của người thức tỉnh muôn hình vạn trạng, đủ loại." Bác sĩ Hoàng nói, "Cục Điều Tra có một lời đồn, nói năng lực của tổ trưởng tổ điều tra hình sự là 'phân biệt lời nói dối', xin ngài nhất định phải cẩn thận."

    Ngỗi Tân nói ngắn gọn: "Biết rồi."

    "Tất cả vì Bình Minh." Bác sĩ Hoàng nhìn Ngỗi Tân đầy ẩn ý nói.

    Câu này.. sao lại giống khẩu hiệu đồng chí đến vậy?

    Ngỗi Tân phản ứng rất nhanh, cũng lặp lại một câu: "Tất cả vì Bình Minh."

    Bác sĩ Hoàng gật đầu, đầy tiếc nuối: "Ngài bảo trọng, tôi đi phẫu thuật tiếp đây.. Haizz, hồi mới vào đâu ngờ mình lại phải vất vả thế này."

    Ngỗi Tân nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông ta, cho đến khi ông ta rời đi.

    Ý chí cầu sinh mãnh liệt chiếm lấy bộ não Ngỗi Tân, nguy hiểm đang ở ngay bên cạnh cô.

    Bình Minh Cơ Giới là tổ chức như thế nào? Họ có thể không chút do dự mà loại bỏ một người rồi thay thế sự tồn tại của người đó, nhìn thế nào cũng không giống những người lương thiện. Mục đích của việc họ cài cắm nằm vùng vào cục Điều Tra là gì? Mục tiêu cuối cùng của Quân kháng chiến là gì?

    Quan trọng nhất là, Ngỗi Tân không chắc liệu cô có thể rời khỏi thế giới thứ hai để trở về thế giới thứ nhất nữa không, nếu cô mãi mãi bị kẹt ở đây thì phải làm sao?

    Ngỗi Tân liên tục hít thở sâu để giảm nhịp tim, tránh việc khoang dưỡng bệnh lại phát ra cảnh báo nhịp tim bất thường.

    Ánh mắt cô dừng lại ở ba chữ "Kẻ Tước Đoạt".

    Nếu nói cô có thứ gì để dựa vào, thì chắc chắn là năng lực của "Kẻ Tước Đoạt" rồi. Năng lực đáng sợ này có lẽ là hy vọng duy nhất của cô.

    Thân phận cô đặc biệt, đi trên sợi dây thép, sang trái sang phải đều là vực sâu, tiến lên hay lùi lại đều có nguy cơ rơi xuống vách đá. Điều khiến Ngỗi Tân lo lắng là, cô không có cơ hội rút lui.

    Không có kẻ hai mang nào có thể thành công rút lui, nếu cô phản bội tổ chức Bình Minh Cơ Giới, liệu có kết cục tốt đẹp không? Nếu cô phản bội cục Điều Tra, thì càng không có kết cục tốt, cô còn có một thân phận là tội phạm bị truy nã cấp một nữa.

    Cái giá của cái chết khiến Ngỗi Tân đủ thận trọng, cuộc sống cô độc trước đây đã dạy cô cách bảo vệ và trang bị cho bản thân.

    Cô trầm tư rất lâu, cuối cùng quyết định coi cuộc phiêu lưu xuyên không này như một trò chơi, một trò chơi thật, một trò chơi không thể thua, một trò chơi liên quan đến tính mạng.

    Cô phải vượt qua trò chơi này, đi đến cuối cùng, tránh tất cả những kết cục bi thảm để đi đến kết cục tốt đẹp.. bất kể dùng phương pháp nào.
     
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Biển Không Ánh Sáng 04

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thực tập tuần tra an ninh Ngỗi Tân, cơ thể của cô đã hồi phục, xin hãy rời khỏi khoang dưỡng bệnh."

    Ngỗi Tân tỉnh lại, cô mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là lớp kính trong suốt của khoang dưỡng bệnh. Trên màn hình tích hợp, trạng thái cơ thể của cô được đánh dấu màu xanh lá cây, thể hiện sức khỏe tốt.

    Những gì cô trải qua không phải là giấc mơ, cô không quay trở lại thế giới thứ nhất.

    Một y tá bước vào, giúp Ngỗi Tân mở khoang dưỡng bệnh, sau đó gỡ ống truyền dịch trên mu bàn tay và băng gạc trên đầu cô.

    "Cô có thể đi được rồi, hai ngày nay chú ý nghỉ ngơi, đừng vận động mạnh." Cô y tá thân thiện nói, "Nhớ nộp đơn xin miễn tập luyện cho đội trưởng của tiểu đội mình, nếu không sẽ bị trừ lương chuyên cần đấy."

    "Được." Ngỗi Tân nhanh chóng gật đầu theo bản năng của một kẻ nghèo khó.

    Chuyện quan trọng như lương chuyên cần không thể quên được.

    Ngỗi Tân đứng thẳng dậy, hai chân chạm vào nền kim loại lạnh lẽo, đứng lên vươn vai thư giãn gân cốt.

    Ngỗi Tân sau một giấc ngủ trong khoang dưỡng bệnh tràn đầy năng lượng. Cô đi hai bước, nhìn thấy hình ảnh của mình hiện tại qua bức tường kim loại phản chiếu.

    Ngỗi Tân ở thế giới thứ nhất có mái tóc đen dài, ở thế giới thứ hai ngoại hình cơ bản của cô ấy giống thế giới thứ nhất khoảng bảy, tám phần, nhưng tóc dài đã biến thành tóc ngắn gọn gàng ôm sát tai. Làn da của Ngỗi Tân khá xanh xao, thân hình gầy gò, thoạt nhìn có vẻ hơi yếu ớt.

    Bề ngoài cơ thể không thấy bất kỳ vết thương nào, vết thương đã lành lặn hoàn toàn.

    Cô đứng trong phòng, nhất thời không biết phải làm gì.

    Bởi vì cô không biết mình nên đi đâu, cô thậm chí còn không biết mình đang ở đâu. Thế giới này đối với cô hoàn toàn xa lạ.

    Ngỗi Tân đoán cô đang ở trụ sở Cục Điều Tra, từ những lời nói của Bác sĩ Hoàng có thể biết trong Cục Điều Tra cũng có các nhóm và bộ phận khác nhau, trên thẻ ngực của Bác sĩ Hoàng viết ông ấy là chủ nhiệm văn phòng y tế, vậy thì Ngỗi Tân có thể đang ở trung tâm y tế của Cục Điều Tra hoặc nơi nào đó tương tự để phẫu thuật và điều trị.

    Ngỗi Tân từ thiết lập thân phận trên bảng game biết được, cô ấy thuộc "tiểu đội bảy tổ công tác đặc biệt".

    Không còn nhiều thời gian để do dự nữa, cô không thể đứng yên tại chỗ.

    Ngỗi Tân điều chỉnh lại cảm xúc, đi đến trước cửa kim loại.

    Cánh cửa kim loại tự động mở ra, để lộ hành lang với những đèn báo nhấp nháy phía sau, hành lang không một bóng người.

    Ngỗi Tân bước lên hành lang, bên tai đột nhiên vang lên một giọng máy móc lạnh lẽo.

    "Thực tập tuần tra an ninh Ngỗi Tân, đội trưởng tiểu đội bảy mà cô trực thuộc là Thư Húc Nghiêu đã thông báo cô đến văn phòng của ông ấy báo cáo, xin hãy đi theo đèn báo màu xanh lá cây."

    Một hàng đèn báo trên hành lang chuyển sang màu xanh lá cây, chỉ dẫn hướng đi cho Ngỗi Tân.

    Ngỗi Tân lặng lẽ quan sát xung quanh, nhìn thấy camera giám sát được gắn trên tường đang chĩa vào cô.

    Cô dừng lại một chút, đi theo đèn báo màu xanh lá cây về phía trước, camera cũng chuyển góc quay theo bước chân của cô. Khi Ngỗi Tân đi đến ngã rẽ, đèn báo của lối đi bên phải kịp thời nhấp nháy, nhắc nhở cô nên rẽ phải.

    Đi qua liên tục những hành lang dài, Ngỗi Tân đột nhiên nhìn thấy hai người đàn ông từ phía đối diện đi tới, một trong số họ quấn băng gạc khẩn cấp trên cánh tay, băng gạc thấm máu, nhưng anh ta dường như không bị thương nặng lắm, vẫn có thể đi lại tỉnh táo. Người còn lại khiến Ngỗi Tân hơi ngạc nhiên, anh ta đang đỡ người đàn ông bị thương, Ngỗi Tân có thể nhìn rõ cánh tay phải của anh ta phát ra ánh kim loại cứng rắn màu xám.. anh ta vậy mà lại đeo một cánh tay máy.

    Trong thế giới Cyberpunk, con người sẽ cải tạo cơ thể mình, các chi giả máy móc sau khi cải tạo có thể tạo điều kiện thuận lợi rất nhiều cho công việc và cuộc sống của con người. Người cải tạo máy móc là rất phổ biến, những người tự nhiên không trải qua bất kỳ cải tạo nào mới là thiểu số.

    Ngỗi Tân bây giờ cũng có thể coi là một người cải tạo máy móc rồi, tuy bề ngoài không nhìn ra, nhưng cô có một cái đầu thép kiên cố.

    Hai người đàn ông đi từ phía đối diện dường như không quen biết Ngỗi Tân, nhìn thấy cô cũng không phản ứng gì.

    Ngỗi Tân suy nghĩ một lát, quyết định mạo hiểm chủ động bắt chuyện.

    "Đây là chuyện gì vậy?" Cô không dùng bất kỳ xưng hô nào, như thể chỉ tình cờ gặp đồng nghiệp chào hỏi nhau.

    May mắn thay, hai người đối diện cũng coi Ngỗi Tân là một đồng nghiệp bình thường đến chào hỏi, người đàn ông bị thương chửi bới một câu: "Còn có thể là gì nữa? Cảng lại bị nổ tung rồi, đám con rùa đó đúng là chán sống rồi, đợi lão tử lành vết thương sẽ vác súng đi diệt gọn cả ổ chúng nó!"

    "Anh bớt nói đi, đợi bộ trưởng ra lệnh thống nhất rồi hành động, đừng đi tìm chết." Người đàn ông đeo cánh tay máy bên phải lạnh giọng nói.

    Họ vừa chửi thề vừa đi xa.

    Cảng lại bị nổ tung sao?

    Ngỗi Tân liếc nhìn bóng lưng của họ một cái, vừa suy tư vừa đi theo đèn báo màu xanh lá cây.

    Hai phút sau, Ngỗi Tân dừng lại trước một cánh cửa kim loại có biển đề "Văn phòng Tiểu đội Bảy Tổ Công Tác Đặc Biệt - Thư Húc Nghiêu".

    Cánh cửa mở ra, Ngỗi Tân bình tĩnh lại nhịp tim, bước vào.

    Một chiếc bàn hình tròn đập vào mắt, trên màn hình quang học lơ lửng được chiếu bằng hình ảnh ba chiều có đầy những dòng chữ dày đặc, người đàn ông mặc đồng phục xanh xám đứng trước màn hình quang học, không quay đầu lại nói với Ngỗi Tân: "Ngồi đi."

    Ngỗi Tân quét mắt quanh phòng, kéo một chiếc ghế xoay có bánh xe từ dưới chiếc bàn dài hình tròn ra và ngồi xuống.

    Người đàn ông quay người lại nhìn Ngỗi Tân nói: "Cô đã vất vả rồi, tôi duyệt cho cô ba ngày nghỉ, ba ngày này không cần đến phòng huấn luyện tập luyện."

    "Cảm ơn đội trưởng." Ngỗi Tân nói.

    Xem ra người đàn ông trước mắt chính là cấp trên trực tiếp của cô, đội trưởng tiểu đội bảy Thư Húc Nghiêu. Hiện tại xem ra là một đội trưởng tốt bụng quan tâm cấp dưới, vậy mà còn chủ động duyệt nghỉ phép.

    "Không cần cảm ơn, tôi có một phần trách nhiệm vì đã không bảo vệ tốt thành viên đội." Thư Húc Nghiêu xoa xoa thái dương nói, "Trước khi về nghỉ ngơi cô phải đến tổ điều tra hình sự làm biên bản, kể chi tiết về việc cô bị tấn công."

    Đến rồi. Ngỗi Tân căng thẳng, lòng bàn tay hơi ướt.

    Là một người xuyên không, việc không kế thừa bất kỳ ký ức nào của nguyên thân là một mối nguy lớn, cô thật sự không biết gì cả.

    Trước khi cô vào thế giới thứ hai, cô lo lắng về chi phí sinh hoạt, sau khi vào thế giới thứ hai, những điều khiến cô lo lắng hoàn toàn khác, cô cần phải suy nghĩ về việc sống sót.

    "Đội trưởng.. tôi.." Ngỗi Tân lộ vẻ do dự.

    "Sao vậy?" Thư Húc Nghiêu kiên nhẫn nhìn cô.

    "Về việc bị tấn công, tôi không nhớ rõ lắm." Ngỗi Tân thành thật nói, "Tôi hình như có rất nhiều chuyện không nhớ rõ, cố gắng hồi tưởng cũng không nhớ ra được."

    Thư Húc Nghiêu cau mày, "Vậy cô nhớ gì?"

    "Tôi nhớ thân phận của mình, thực tập an ninh tiểu đội bảy." Ngỗi Tân cẩn thận quan sát biểu cảm của Thư Húc Nghiêu.

    Quả nhiên, Thư Húc Nghiêu càng cau mày chặt hơn.

    Anh ấy nhìn Ngỗi Tân một cái, nói: "Á Đương, giúp tôi liên hệ văn phòng y tế, bảo họ cử một bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho Ngỗi Tân."

    Giọng máy móc lạnh lẽo vang lên: "Đã truyền đạt chỉ thị của ngài."

    Á Đương? Giọng máy móc lạnh lẽo thuộc về Á Đương?

    Á Đương là tên của một siêu trí tuệ nhân tạo sao?

    Ngỗi Tân ngồi trên ghế, Thư Húc Nghiêu im lặng quan sát cô, hỏi: "Thật sự không nhớ gì cả sao?"

    "Thật sự không nhớ." Ngỗi Tân lắc đầu, "Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"

    "Chỉ có cô biết đã xảy ra chuyện gì." Thư Húc Nghiêu gõ gõ bàn, "Cô đã đuổi kịp nghi phạm đặt thiết bị nổ ở cảng, nhưng khi chúng tôi đến, cô đã đổ máu nằm trên mặt đất, nghi phạm đã trốn thoát."

    Anh ấy dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Ngỗi Tân, chúng tôi cần cô hồi tưởng lại, hồi tưởng lại đặc điểm hình dáng của nghi phạm, điều này rất quan trọng cho hành động tiếp theo của chúng ta."

    Ngỗi Tân ngẩng đầu nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

    Á Đương nhắc nhở: "Bác sĩ đã ở ngoài cửa rồi, có cần cho anh ấy vào không?"

    "Cho anh ấy vào." Thư Húc Nghiêu nói.

    Cánh cửa kim loại im lặng mở ra, Bác sĩ Hoàng, người quen cũ của Ngỗi Tân, đẩy dụng cụ y tế mồ hôi nhễ nhại bước vào: "Đội trưởng Thư, có chuyện gì vậy? Tôi vừa xong một ca phẫu thuật liền vội vã chạy đến đây."

    "Ngỗi Tân bị mất trí nhớ, có thể là di chứng do chấn thương não, anh xem cho cô ấy." Thư Húc Nghiêu nhìn bác sĩ Hoàng.

    Bác sĩ Hoàng mang theo chút ngạc nhiên nhìn Ngỗi Tân: "Mất trí nhớ?"

    Ông ấy không ngừng nghỉ lấy ra một thứ giống như máy quét đặt lên đầu Ngỗi Tân, luồng sáng xanh nhạt quét cô từ đầu đến chân.

    Bác sĩ Hoàng lấy ra một màn hình hiển thị nhìn dữ liệu trên đó lẩm bẩm: "Thuốc mê có thể gây mất trí nhớ tạm thời, nhưng vấn đề rõ ràng không phải ở mặt này, kiểm tra sơ bộ cũng không thấy gì. An ninh viên Ngỗi Tân e rằng cần phải theo tôi về trung tâm y tế một chuyến, tôi sẽ làm cho cô ấy một cuộc kiểm tra sức khỏe chi tiết toàn diện."

    "Ừ, đi ngay bây giờ." Thư Húc Nghiêu nói.

    "Đi thôi, Ngỗi Tân." Bác sĩ Hoàng gật đầu với Ngỗi Tân.

    Ngỗi Tân đứng dậy từ ghế, "Làm phiền bác sĩ rồi."

    "Không phiền, đó là trách nhiệm." Bác sĩ Hoàng nói, "Đội trưởng Thư, có kết quả tôi sẽ báo cáo ngay cho ngài."

    Ngỗi Tân im lặng đi theo Bác sĩ Hoàng trên hành lang, Bác sĩ Hoàng lải nhải không ngừng: "Vụ nổ cảng gây ra không ít thương vong, có mấy người đã làm phẫu thuật cấy ghép chi máy, còn mấy người thay thế nội tạng sinh học, tôi hôm nay làm năm sáu ca phẫu thuật rồi, mắt còn chưa kịp chợp."

    "Ngỗi Tân, cô coi như may mắn rồi." Bác sĩ Hoàng thở dài, "Có mấy người không cứu được đó, cô trẻ như vậy, may mà vượt qua rồi. Ai, các băng đảng của Thành phố Hắc Hải bao giờ mới được dọn sạch đây, ba ngày hai bữa lại gây ra chuyện này chuyện nọ, lần này vậy mà còn muốn nổ tung cả cảng - mạch máu kinh tế của Thành phố Hắc Hải."

    Bác sĩ Hoàng này diễn xuất thật giỏi.. Nếu không phải Ngỗi Tân biết thân phận nằm vùng của ông ấy, cô còn tưởng vị bác sĩ hiền lành này tận tâm tận lực lo cho đất nước đến mức nào.

    Ông ấy cố ý hay vô tình tiết lộ một số điều cho Ngỗi Tân, Ngỗi Tân tiếp thu toàn bộ, ghi nhớ trong lòng.

    Nếu đây là game, mỗi câu nói gợi ý của NPC đều có thể giúp ích rất nhiều cho việc vượt qua game.

    Đến phòng y tế, Bác sĩ Hoàng nhấn một nút trên đồng hồ đeo tay của mình, lập tức đèn trong phòng y tế tối sầm lại.

    "Á Đương ở khắp mọi nơi, cần sử dụng thiết bị để tránh sự giám sát của nó mới có thể giao tiếp tự do, nếu không nó có thể nghe lén chúng ta." Bác sĩ Hoàng cất đi vẻ mặt hiền lành của mình, "Tôi không ngờ chiến lược của ngài lại là giả vờ mất trí nhớ.. nhưng hiệu quả bất ngờ."

    Ông ấy nói chuyện với Ngỗi Tân bên ngoài với giọng điệu như người lớn với người nhỏ, đến nơi không có sự giám sát của Á Đương, thái độ ông ấy nói chuyện với Ngỗi Tân lại đầy vẻ tôn trọng. Ngỗi Tân thuộc cấp nòng cốt trong Bình Minh Cơ Giới, cấp bậc cao hơn ông ấy.

    Bác sĩ Hoàng là một người hai mặt.

    Ngỗi Tân theo bản năng sờ vào túi của mình, chiếc vòng tay giao tiếp màu bạc và chip dữ liệu mà Bác sĩ Hoàng đưa cho cô đều nằm trong túi, cô nghi ngờ chiếc vòng tay bạc đó cũng có chức năng tương tự, sử dụng đúng cách có thể che chắn sự giám sát của trí tuệ nhân tạo Á Đương.

    "Ông có thể giả mạo báo cáo khám sức khỏe cho tôi không?" Ngỗi Tân chủ động hỏi.

    "Đương nhiên có thể," Bác sĩ Hoàng cười híp mắt nói, "Tôi đưa ngài đến phòng y tế không phải là để làm việc này sao."

    Nửa giờ sau, báo cáo khám sức khỏe giả mạo đã được hoàn thành.

    Ngỗi Tân cầm báo cáo khám sức khỏe bước ra khỏi phòng y tế, quay lại văn phòng của Thư Húc Nghiêu.

    Thư Húc Nghiêu nhìn chằm chằm vào báo cáo khám sức khỏe của Ngỗi Tân nhiều lần, ánh mắt dừng lại ở dòng cuối cùng của mục đề xuất bệnh tình: "Nghỉ ngơi hợp lý giúp phục hồi trí nhớ."

    "Về đi," anh ấy thở dài một hơi, bất lực nói, "Nếu ký ức có dấu hiệu phục hồi, hãy lập tức đến báo cáo cho tôi, kỳ nghỉ của cô vẫn là ba ngày."

    Ngỗi Tân nói: "Tuân lệnh, đội trưởng."

    Khi cô bước ra khỏi văn phòng của Thư Húc Nghiêu, cô mới có cảm giác như một tảng đá đè nặng trong lòng đã được buông xuống.

    Sau lưng Ngỗi Tân toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

    Cô biết, cô đã vượt qua cửa ải đầu tiên, bảo toàn được bản thân mà không gây ra sự nghi ngờ nào, những thử thách tiếp theo sẽ chỉ khó hơn thế này.

    Phải biết rằng, đây là một thế giới có công nghệ phát triển cao đồng thời còn tồn tại sức mạnh siêu phàm.

    "Nhiệm vụ được kích hoạt."

    Màn sáng mà chỉ Ngỗi Tân mới có thể nhìn thấy đột nhiên hiện ra.

    "[Mô tả nhiệm vụ]: Thành phố Hắc Hải với phong tục dân gian thuần phác là một thành phố cảng quan trọng của Liên Bang, cũng là hang ổ của nhiều thế lực bang phái. Hiện tại Thành phố Hắc Hải đang bị âm mưu bao trùm, những nanh vuốt bí ẩn đã vươn tới đây. Cô cần điều tra rõ âm mưu này."

    "Cô có thể chọn chấp nhận nhiệm vụ, cũng có thể chọn từ chối nhiệm vụ."

    "Từ chối có thể giúp cô giảm bớt một phần rủi ro, nhưng chấp nhận có lẽ sẽ có những thu hoạch bất ngờ và phong phú."

    "[Nội dung nhiệm vụ]: Điều tra vụ nổ cảng Thành phố Hắc Hải."

    Ngỗi Tân nhớ lại sáu lời khuyên đã khắc sâu trong tâm trí trước khi vào game.

    - Mọi thứ đều có cái giá của nó.

    Sự ban tặng của vận mệnh từ trước đến nay đều đã được định giá ngầm, muốn đạt được, nhất định phải chịu rủi ro.

    Ngỗi Tân là người vượt qua và cũng là người khám phá thế giới mới, dò dẫm tiến về phía trước trong thế giới thứ hai. Trước mắt cô có nguy hiểm, cũng có cơ hội.

    Giờ đây, ngã ba đường của vận mệnh đang ở dưới chân rồi.

    Ngỗi Tân chọn chấp nhận nhiệm vụ.

    "Cô đã nhận nhiệm vụ."

    "[Tiến độ nhiệm vụ]: 0%."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...