Tên tác phẩm: Mèo Nhà Tác giả: Hư Tung Số chương: 3 Tình trạng: Hoàn thành Dịch: Cá Vây Hồng Thể loại: đoản văn, hài, hiện đại Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Dịch Của Cá Vây Hồng Rõ ràng Trương Hiểu Đông là vai chính. Nhưng dường như câu chuyện này lại chẳng mấy liên quan đến anh. Một gã FA như anh mà lại phải chứng kiến tận mắt câu chuyện tình yêu giữa loài người và yêu quái..
Chương 1 Bấm để xem (1) Trương Hiểu Đông chưa từng nhìn thấy thôn làng nào bị nhiễm yêu khí nặng đến vậy, anh nhíu chặt mày, đứng lặng người tại đầu thôn. Anh là một ngự yêu sư, trước giờ luôn rất mẫn cảm với yêu khí, thời nay tiến độ tu yêu của sinh linh đã bị cản trở do những hoạt động khai thác bừa bãi mà con người gây ra cho môi trường, cũng đã lâu lắm rồi anh mới ngửi thấy mùi yêu khí nặng đến vậy. Chậm rãi bước vào trong thôn, chiếc lục lạc nhỏ treo trên ba lô của Trương Hiểu Đông khẽ vang lên vài tiếng "linh đinh", âm thanh lạ tai ấy khiến ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Anh nhìn quanh bốn phía, hai bên con đường làng là những dãy nhà thấp bé với lớp mái ngói cũ kĩ. Hiện giờ vừa hay đang là giữa hè, những giàn dây leo xanh mướt phủ đầy trên bờ tường, dưới mấy gốc cây cổ thụ ở đằng xa là vài người dân đang ngồi hóng mát trò chuyện với nhau. Trương Hiểu Đông kéo vành mũ xuống thật thấp, chậm chạp tiến về phía trước. Càng đi về phía trước bao nhiêu, yêu khí càng nặng bấy nhiêu. Dưới bóng râm được tạo thành bởi những giàn nho đan xen vào nhau, một con mèo trắng muốt đang nằm dài híp mắt ở đó, trên đỉnh đầu gần bên tai trái của nó có một vết bớt màu đen, lúc Trương Hiểu Đông bước lại gần, nó bỗng mở he hé mắt ra nhìn, đôi mắt xanh lam hẹp dài, sóng sánh và u tối như nước biển, sau khi liếc anh một cái đầy vẻ lười biếng thì lại đôi mắt ấy lại nhanh chóng khép vào. Cách đó không xa, tiếng đám trẻ con nô đùa vọng lại nơi này, tiếng ve kêu râm ran rộn ràng dưới những tán cây, tất cả đều khiến cho buổi trưa hè vốn đã khá bức bối càng trở nên ngột ngạt hơn. Trương Hiểu Đông đi tới bên cạnh con mèo kia, cởi ba lô ra rồi ngồi xuống khoanh chân lại. Anh lôi một tấm vải lanh từ trong ba lô ra, trải xuống đất sao cho thật gọn gàng, sau đó lại cẩn thận đặt từng bó thảo dược lên trên tấm vải. Ngự yêu sư thế kỉ 21 là một công việc vô cùng bèo bọt, để sinh tồn, đôi khi anh phải làm thêm mấy việc vặt khác. Ví dụ như, bán thảo dược chẳng hạn. Thỉnh thoảng cũng mấy người nhiều chuyện sán đến gần sạp hàng, chọn tới chọn lui, còn tranh thủ hỏi anh có bài thuốc nào chữa bệnh kinh nguyệt không đều hay không, thậm chí còn có người mời anh về bấm tay tính dùm ngày dự sinh cho bà xã nhà ông ta. Anh chỉ là một người bán thảo dược thôi mà, có phải là bác sĩ đâu, càng không phải là thầy bói mù. Ngay lúc muốn đưa tay đuổi đám người nhạt nhẽo này đi, Trương Hiểu Đông bỗng cảm giác được con mèo trắng nằm cạnh mình run lên khe khẽ, sau đó, một đôi mắt xanh thẳm lẳng lặng mở ra, nó nghiêng đầu nhìn về phía con ngõ nhỏ đằng xa. Anh cũng quay đầu nhìn theo hướng đó, dưới cái nắng hè chói chang, con ngõ nhỏ hầm hập hơi nóng, cái nóng như thiêu như đốt khiến người ta có cảm giác không gian nơi này đang bị ai đó bóp méo, phía xa xa có một ông lão đang chậm rãi đi tới, mái tóc bạc trắng tỏa ra những tia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, một thoáng mơ hồ, Trương Hiểu Đông cảm thấy những gì mình nhìn thấy dường như có gì đó không được chân thực cho lắm. Con mèo trắng nhổm dậy, nó bước đi những bước uyển chuyển rồi chạy chậm về phía ông lão, khẽ khàng kêu một tiếng "Meo~". Ông lão nhìn thấy nó, gương mặt hiện lên một nụ cười hiền lành, ông cong lưng xuống ôm lấy con mèo vào lòng, gãi nhẹ dưới cằm nó đầy vẻ trìu mến, nhìn thấy mèo trắng thoải mái ngẩng đầu lên, nụ cười trên gương mặt ông lão lại càng sâu hơn. (2) Sau khi Trương Hiểu Đông sắc giùm con gái thím Trương một bài thuốc điều trị rối loạn kinh nguyệt, anh được thím Trương nhiệt tình giữ lại mời ăn bữa cơm tối vô cùng phong phú. Trương Hiểu Đông ợ lên một hơi rồi rời khỏi nhà thím Trương, tiếp tục đeo ba lô lên như ban sáng, chiếc lục lạc vang lên những tiếng "đinh đinh đang đang". Anh lần theo yêu khí đi đến một ngôi nhà cũ, nếu so sánh với những ngôi nhà khác, nơi này có vẻ khá cũ kỹ, trên cánh cửa gỗ kiểu cũ chằng chịt những dấu vết của thời gian, bốn góc cảnh cửa đã bắt đầu bị hư hỏng. Anh vươn tay định gõ cửa, khóe mắt bỗng bắt gặp một bóng hình màu trắng xẹt qua, anh quay đầu nhìn lại, chính là con mèo trắng kia. "Các người có mục đích gì?" Trương Hiểu Đông lạnh lùng nhìn nó. Đôi mắt xanh thẳm của mèo trắng tròn vành vạnh trong màn đêm, nó ngồi xổm trên bờ tường, híp mắt lại từ trên cao nhìn xuống Trương Hiểu Đông, không thèm để ý đến câu hỏi của anh. "Nói, rốt cuộc các người muốn làm gì?" Trương Hiểu Đông lại hỏi. Trong thôn này không chỉ có một mình mèo trắng là yêu quái, nhưng sau khi quan sát nơi này cả một ngày, anh không hề phát hiện ra có hiện tượng yêu quái hại người nào, đây cũng chính là điều khiến anh cảm thấy khó hiểu nhất. Mèo trắng khẽ liếm chân trước. Trương Hiểu Đông còn muốn hỏi tiếp, con mèo trắng đang ngồi trên bờ tường bỗng nhiên thoắt một cái hóa thành một thiếu nữ. Mái tóc màu bạch kim rủ xuống bên bờ vai, dưới ánh trăng sáng như được nhuộm lên một lớp màu bạc, chỗ vốn là đốm đen giờ biến thành một dúm tóc đen nho nhỏ, một làn gió đêm se lạnh lướt qua, đuôi tóc khẽ lay động. Có vài sợi bị gió thổi bay lên, vuốt qua gò má tạo thành một hình cung tuyệt đẹp. Trường bào màu trắng khoác hờ trên người cô, lộ ra cần cổ và xương quai xanh xinh xắn. Mấy chiếc đuôi mượt mà giấu sau tường, thi thoảng lại có một hai cái đuôi nghịch ngợm vẫy qua vẫy lại đập vào mắt hắn. Cô nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, ngón tay thon dài, tinh tế vén mấy sợi tóc rối ra sau đầu, bàn chân trần đu đưa trông có vẻ thong dong nhưng lại có chút gì đó mất kiên nhẫn. Miêu yêu, bát vĩ. Trương Hiểu Đông khẽ giật mình, chẳng trách yêu khí lại mạnh đến vậy. "Còn không nói nữa, tôi sẽ ra tay đấy." Anh vươn tay ra đằng sau, nhẹ nhàng sờ vào trong túi bên sườn ba lô. Đôi mắt mèo trắng bỗng híp lại. (3) Trương Hiểu Đông nghiến răng nghiến lợi đi ra khỏi đống cỏ khô, mắt trái vừa sưng vừa đau, hai bên má vẫn còn thấy rát đỏ, không biết mấy vết cào trên mặt có nghiêm trọng không, vùng ngực và sau lưng vẫn đau âm ỉ, đặc biệt là phần mông, tối qua không biết đã bị ăn bao nhiêu cú đạp, lúc đi đường đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng. Tối qua anh đã đánh nhau một trận với mèo trắng. Nói chính xác hơn là, mèo trắng bực mình với thái độ trêu ngươi của anh, chủ động xông tới xử lý, đánh anh một trận lên bờ xuống ruộng. Không hổ là bát vĩ miêu yêu, đánh người khác rất gọn gàng và dứt khoát. Mọi người ở nông thôn thường dậy rất sớm, lúc này dáng vẻ thâm tím mặt mũi của hắn đã khiến không biết bao người chú ý đến, anh nhếch khóe miệng đầy vẻ bất lực, vừa đau vừa xuýt xoa. Cánh cửa gỗ bên cạnh mở ra vang lên những tiếng "kẽo kẹt", ông lão chậm rãi bước ra ngoài, nhìn thấy Trương Hiểu Đông đang nhìn chằm chằm vào mình, ông lão bèn mỉm cười hiền từ với anh, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng để lộ sự dịu dàng. Mèo trắng lại lặng lẽ đi đằng sau ông lão, bước đi uyển chuyển tiến về phía trước, chẳng thèm liếc Trương Hiểu Đông đến một cái. Thảo dược trong balo chỉ còn lại một ít, Trương Hiểu Đông không hề có ý định tiếp tục bán, thôn này không lớn, nhu cầu cũng có hạn, có bán tiếp cũng lãng phí thời gian mà thôi. Cho nên anh đã hái trộm hai quả dưa chuột trong vườn nhà ai đó, ra sông rửa qua, tạm thời coi là bữa sáng. Dưa chuột rất tươi, cắn một cái vừa giòn vừa thơm. Trước khi rửa dưa chuột anh có soi mặt qua nước sông vài lần, bên trên không có mấy vết cào, chỉ là xanh tím mấy chỗ hơi đáng sợ thôi, anh vốn định lượn đi lượn lại trong thôn một lát, nhưng hiện giờ tự thấy nghỉ ngơi trong đống cỏ khô này còn tốt hơn. (4) Trương Hiểu Đông lại đánh một giấc, nhưng bởi thời tiết quá nóng nên anh ngủ cũng không ngon cho lắm. Tỉnh lại cả người toàn là mồ hôi, những vụn cỏ khô dính đầy lên người hắn. Ngáp một cái rồi đứng dậy, Trương Hiểu Đông vỗ vỗ lên người cho đám vụn cỏ rơi xuống, vừa hay nhìn thấy ông lão kia đang quay về. Mèo trắng tất nhiên lại theo sau ông. Trương Hiểu Đông thấy ông lão đẩy cửa ra chuẩn bị vào nhà, vội vàng đuổi theo xin một bát nước lọc. Làn nước man mát dọc theo đường thực quản chảy xuống dạ dày, chớp mắt đã xoa tan đi cái nóng trong cơ thể. Lúc anh đi trả bát cho ông lão, ông mỉm cười, mời anh ở lại ăn một bữa cơm. Trương Hiểu Đông hơi ngẩn ra, lát sau vội vàng gật đầu, liên tiếp cảm ơn ông lão. Ông lão khoát khoát tay, xoay người vào nhà chuẩn bị cơm nước. Một vài món xào, một đĩa cá hấp. Sau khi ông lão xới cơm cho Trương Hiểu Đông, ông đeo kính viễn lên, gắp cá từ trong nồi ra đĩa, cẩn thận chọn ra phần bụng cá, gỡ xương ra, để vào một chiếc bát hoa nhỏ, lại múc thêm vào một chút canh. Mèo trắng nằm dài trên ghế mây, bụng nhỏ khẽ phát ra tiếng "ùng ục". Ông lão chọn một miếng cá to ra, cẩn thận gỡ từng chiếc xương một, nét mặt vô cùng chuyên tâm. Đợi một lúc sau, ông lão mới đặt chiếc bát đựng đầy thịt cá tới trước mặt mèo trắng. Mèo trắng ngửa đầu nhìn ông, khẽ kêu một tiếng, ông lão bật cười vuốt ve đầu nó, ánh mắt ông lão khi nhìn nó nhấm nháp thịt cá vô cùng dịu dàng và tràn đầy yêu thương. Trương Hiểu Đông cụp mắt xuống, lặng lẽ gắp một miếng cải xanh lên ăn. (5) Ông lão là một người thợ mộc, tay nghề cũng khá nổi tiếng ở vài thôn gần dây. Giờ ông lão cũng đã có tuổi rồi, không cần phải tự mình ra tay nữa, mỗi ngày chỉ cần chỉ dạy cho đồ đệ, thỉnh thoảng làm mẫu cho họ là được. Lúc ông lão ra ngoài, mèo trắng thường đi theo phía sau ông, hoặc là nằm sấp ở cổng chờ ông quay về. Đôi mắt mèo trắng lúc nào cũng lim dim buồn ngủ, chỉ khi nào nghe thấy tiếng bước chân của ông lão, mèo trắng mới bớt đi vẻ lười nhác kia. Ban ngày Trương Hiểu Đông nấp trong bụi cỏ khô ngủ say, còn về phần một ngày ba bữa, hoặc là ăn trộm rau củ trong vườn nhà ai đó, hoặc là đi đến nhà ông lão ăn chực. Lúc mới bắt đầu mèo trắng còn không thèm để ý, nhưng chỉ mấy ngày sau, mèo trắng đã hết kiên nhẫn. Bình thường lúc trước mặt ông lão, nó tất nhiên sẽ không nổi giận, nhưng chỉ cần ông lão đi ngủ, nó bèn mò mẫm trèo lên đầu tương, lôi Trương Hiểu Đông đang núp trong bụi cỏ ra đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, tỏ ý cảnh cáo. Lần đầu tiên bị đánh ấm ức như thế, cả người Trương Hiểu Đông cảm thấy vô cùng khó chịu, dù gì anh cũng là một ngự yêu sư, không chỉ chưa từng động tới bất kì yêu quái nào trong thôn này, ngược lại còn bị một yêu quái trong đó treo lên đánh, nếu mà nói chuyện này ra ngoài, sẽ khiến đám ngự yêu sư như anh mất mặt đến thê nào chứ. * * * May là anh không biết xấu hổ. Mèo trắng ra tay không hề nhẹ, nhưng cũng không đến nỗi mất mạng, một buổi tối như vậy anh cũng chỉ bị thương ngoài da. Có điều sau khi bị đánh như vậy, ngày hôm sau anh vẫn chạy tới nhà ông lão ăn chực uống chực. Ngày hôm đó, Trương Hiểu Đông ngủ đến khi mặt trời cao quá đầu. Đống cỏ khô đã bị anh ngủ nhiều đến nỗi thành hình cái giường, khoảnh nhỏ ở giữa in rõ hình người nằm. Anh nhe răng nhếch miệng ngồi dậy, sau khi gạt đi đám vụn cỏ bám trên người, anh híp mắt lại nhìn lên bầu trời cao sáng đến chói mắt. Hôm nay thời tiết vẫn khá tốt. Sau khi tắm qua nước lạnh ở con sông gần thôn, Trương Hiểu Đông cầm theo chiếc áo sơ mi ướt sũng bước vào nhà ông lão, lúc ấy ông đang ngồi nhóm lửa trước bếp lò. Còn mèo trắng thì đang nằm trên đống cỏ khô nhỏ dựa sát vào ông lão, cỏ khô dưới thân nó không giống với cỏ khô ngoài kia, vừa nhỏ vừa mềm, là cỏ khô ông lão tỉ mỉ chọn ra rồi phủ xuống cho nó. Đốm lửa màu vàng cam trong bếp lò ánh lên người ông lão và mèo trắng, khiến cho không gian vốn nóng nực dường như càng trở nên nóng hơn. Ông lão cầm một chiếc khăn lông thấm mồ hôi, chỉ chốc lát sau, người ông lão lại có thêm một lớp mồ hôi. Mèo trắng híp mắt, ánh sáng cam nhạt trải dài trên mình, lúc ông lão vươn tay ra lấy cỏ khô bỏ vào lò, một vài vụn cỏ rơi xuống người nó, chẳng bao lâu đã dính khắp mình mẩy. Ông lão khẽ cười giúp nó phủi những vụn cỏ trên người đi. Mèo trắng nghiêng đầu liếc nhìn ông lão, lát sau lại khép mắt vào. Trương Hiểu Đông nhìn họ chăm chú, quyết định tới phòng khách ngồi đợi cơm lên.
Chương 2 Bấm để xem (6) Rất ít khi mèo trắng biến thành hình người. Trừ lúc tẩn Trương Hiểu Đông. Trương Hiểu Đông cảm thấy hình người của mèo trắng vừa xinh đẹp lại đáng yêu, ông lão không nhìn thấy được đúng là có chút đáng tiếc. Hôm nay ông lão lại dẫn đồ đệ ra ngoài, mèo trắng lại ngồi đợi một mình trước cổng. Sau một giấc ngủ ngắn dưới giàn nho, mèo trắng với chiếc đuôi xinh đẹp uyển chuyển chạy về nhà. Không bao lâu sau, có mấy đứa trẻ con cười nói rôm rả chạy tới, ánh mắt chúng khẽ liếc qua Trương Hiểu Đông, sau đó lại nối đuôi nhau cười nói chạy vào nhà ông lão. Trương Hiểu Đông nhướng mày, khẽ khàng đuổi theo. Nhà ông lão ở ven sông, mèo trắng đã hóa hình người buồn chán ngồi bên bờ sông, hai chân ngâm dưới nước sông, làn váy trôi bồng bềnh trên mặt nước. Mấy đứa trẻ ríu rít tụ tập bên cạnh mèo trắng, rôm rả báo cáo mọi chuyện với nó, trẻ con nhà ai lên thành phố học xong không muốn về nhà, người già nhà ai ốm nặng nhưng không có ai chăm lo. Đủ mọi chuyện trên đời. Mèo trắng im lặng nghe hết, khẽ nghiêng đầu. "Mọi người chăm sóc họ một chút." Mèo trắng nói xong, khẽ vẫy tay. Trương Hiểu Đông đang nấp ở không xa khẽ ngẩn ra, anh chưa từng nghe thấy mèo trắng lên tiếng. Giọng nói rất nhẹ, giống như tiếng mèo kêu, khe khẽ, mềm mại, rất dễ nghe. Đám trẻ con nghe lời gật đầu, lại rôm rả tám chuyện một lúc, lát sau mới dẫn nhau rời đi. Mèo trắng ngẩng đầu nhìn về phía Trương Hiểu Đông đang nấp, khẽ híp mắt lại. Anh thấy mèo trắng đang chuẩn bị bộc phát, bất lực gãi gãi mũi, ló đầu ra khỏi bức tường, chào hỏi: "Hi~Lũ trẻ vừa nãy là tiểu đệ của cô hả?" Mèo trắng quay đầu lại, không thèm để ý đến anh. Cô rút chân khỏi mặt nước, chậm rãi đứng dậy, xoay người một cái đã biến về hình mèo, uyển chuyển đi đến giàn nho nằm sấp xuống. Trương Hiểu Đông lại bất lực gãi gãi mũi, anh cũng quay trở về đống cỏ khô của mình. (7) Dáng người ông lão trước nay luôn rắn rỏi, tuy đã hơn bảy mươi tuổi nhưng nhìn qua lại thấy như chưa tới sáu mươi, gương mặt ông lão luôn có vẻ tươi cười hiền từ. Ông lão đã hơn bảy mươi tuổi rồi, thím Trương nói với Trương Hiểu Đông, cả đời này ông lão chưa từng lấy ai. Trương Hiểu Đông nằm trong đống cỏ, trằn trọc trăn trở rất lâu, hiếm khi anh bị mất ngủ. Chớp mắt trôi qua, anh đã ở trong thôn này được gần nửa tháng. Thời gian nửa tháng cũng đủ để anh hiểu rõ rất nhiều chuyện, ví dụ như số lượng yêu quái trong thôn, ví dụ như sự chung sống hòa thuận giữa con người và yêu quái. Có đôi lúc, đám yêu quái thậm chí còn lo lắng cho con người. Trương Hiểu Đông cảm thấy bản thân có thể đổi nghề được rồi, ví dụ như quay về nhà viết truyện H, đại loại thế. Sắp xếp xong đồ đạc, Trương Hiểu Đông dự định chào tạm biệt ông lão và mèo trắng. Gần trưa, ông lão mới đi tới từ đầu kia con đường nhỏ, bên chân ông vẫn là mèo trắng, nó cúi đầu xuống, đi song song với ông lão. Trương Hiểu Đông đứng dậy, đợi ông lão đến gần anh mới lên tiếng chào hỏi. Đợi ông lão đi hẳn vào trong nhà, nét vui vẻ trên mặt anh cũng biến mất theo. Bao trùm lên người ông lão là tử khí.. Đó là loại khí mà chỉ có người sắp qua đời mới có. Còn thời gian từ lúc con người tản ra tử khí cho đến lúc qua đời, chỉ có ba ngày. Ba ngày. Trương Hiểu Đông cúi đầu nhìn đống cỏ đã bị nằm nhiều đến độ lõm cả xuống, nghĩ một lát lại cúi xuống nằm lên đó. (8) Đêm hôm ấy, ông lão bắt đầu phát sốt. Mèo trắng cắn phập một cái làm Trương Hiểu Đông bừng tỉnh, đôi mắt xanh lam ngập tràn sự sợ hãi và bi thương. Trương Hiểu Đông có thể cảm nhận được tử khí, mèo trắng tất nhiên cũng có thể. Anh biết lần này đại nạn của ông lão đã tới, nhưng vẫn không thể chống lại ánh mắt mang theo chút khẩn cẩu của mèo trắng, vội vàng đi tìm dược thảo hạ sốt, đun thuốc suốt đêm, lại cẩn thận đút thuốc cho ông lão. Suốt quá trình mèo trắng không ngừng ngồi xổm bên người ông lão, nó cúi thấp đầu, cọ nhẹ đầu mình vào lòng bàn tay ông lão, hai mắt khẽ nhắm lại, dường như có chất lỏng long lanh nào đó chảy ra ngoài. Ông lão sốt cao mãi không hạ, Trương Hiểu Đông cũng bó tay chịu trói, dù sao anh cũng chỉ là một tên bán thuốc nghiệp dư, nghề chính vẫn là ngự yêu sư. Mèo trắng nằm sấp bên cổ ông lão, thỉnh thoáng lại ghé đến gần tai ông lão khẽ kêu một tiếng. M thanh khe khẽ ngập tràn sự lưu luyến và không nỡ. Không biết ông lão có nghe thấy không. Sau khi trời sáng, Trương Hiểu Đông bèn đi tìm thím Trương người anh hơi quen, hỏi thím ấy xem gần đây có bác sĩ nào đáng tin cậy không, cũng nói cho thím biết rõ về tình hình của ông lão. Thím Trương vỗ đùi cái đét nói "không hay rồi", vội vàng lôi chồng mình lên xe ba bánh đi ra ngoài, nói là đi tìm thần y nổi tiếng thôn bên cạnh. Trương Hiểu Đông quay trở về nhà ông lão, nhiệt độ cơ thể ông rất cao, khăn mặt thấm nước lạnh không bao lâu sau đã ấm lên, anh chỉ đành thay khăn liên tục. Mèo trắng yên tĩnh nằm cạnh ông lão, đôi mắt xinh đẹp ảm đạm hơn nhiều so với lúc mới gặp. Lòng Trường Hiểu Đông nặng trĩu, anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Trong chốc lát, anh chỉ đành ngẩn người ngồi bên giường bệnh. Bỗng nhiên, yêu khí xa lạ từ đâu nhanh chóng tiến gần. Trương Hiểu Đông ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đông. Mèo trắng cũng ngẩng đầu lên nhìn theo.
Chương 3 Bấm để xem (9) Yêu khí xa lạ đang đến gần với tốc độ cực nhanh, Trương Hiểu Đông cau mày lại. Mèo trắng đứng dậy khỏi người ông lão, nó cúi đầu liếm khẽ lên má ông, sau đó trực tiếp nhảy xuống giường, xông ra ngoài. Đúng lúc này thím Trương mang theo thần y từ thôn bên cạnh đi tới, Trương Hiểu Đông vội vàng giao ông lão cho họ chăm sóc, mình thì vội vàng đuổi theo luồng yêu khí kia. Yêu khí không ngừng tiếp cận thôn làng còn đậm đặc hơn yêu khí do mèo trắng phát ra, xem ra tu vi của thứ này không hề thấp. Trương Hiểu Đông siết chặt tay, bỗng nhiên dừng bước, anh quay người chạy về phía đống cỏ mình dùng để ngủ, lôi chuỗi lục lạc từ trong balo ra, nhìn nó một lúc rồi nhét vào trong túi áo. Đợi đến khi Trương Hiểu Đông lần theo yêu khí đến bãi đất trống đầu thôn, mèo trắng đang cảnh giác đứng ở vị trí trung tâm, còn đứng đối diện nó là một gã nào đó. Dáng vẻ rất thanh tú, mái tóc ngắn màu nâu đên khẽ bay bay, anh ta mặc một bộ vest đen hoàn toàn không ăn nhập gì với thôn làng này, đối mặt với ánh mắt mang ý cảnh cáo của mèo trắng, anh ta lại chẳng thèm để ý. Anh ta nghiêng đầu nhìn xung quanh, hài lòng gật gạt đầu, "Đã lâu không nhìn thấy nơi nào nhiều linh khí như vậy rồi." Anh ta cười, "Rất tốt, chỗ này là của ta." Mèo trắng bước về phía trước một bước, giây tiếp theo, mèo trắng hóa hình người cau chặt mày. Người đàn ông đối diện cười híp mắt: "Sao, không bằng lòng?" Anh ta nghiêng đầu nghĩ ngợi, "Nhưng ta thật sự rất muốn nơi này." Mèo trắng vẫn không nói gì, nhưng nét mặt đã bắt đầu trầm xuống. Tuy đối phương luôn thể hiện dáng vẻ dễ chịu, gương mặt thì không ngừng nở nụ cười, nhưng theo bản năng Trương Hiểu Đông đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Quả nhiên, người đàn ông kia cứ thế mỉm cười xông tới xử lý bọn họ. Tính cảnh giác của mèo trắng vô cùng cao, ngay từ lúc đối phương phát động tấn công, cô đã lập tức triển khai phòng thủ, sau đó phản công nhanh như chớp, hiển nhiên đối phương có hơi khinh địch, sau khi bị đánh úp vội vàng phòng thủ, chịu một chiêu của mèo trắng. Mèo trắng đứng vững rồi cũng không dừng lại, móng vuốt hai tay dài ra nhanh chóng, hai chân cũng biến thành móng mèo thích hợp cho việc bật nhảy. Trương Hiểu Đông đứng ở xa nhìn hai yêu quái xông vào đánh nhau, lòng thầm nhủ trước kia mỗi lần mèo trắng đánh hắn quả nhiên là không phải đánh thật, nếu không với bộ xương già này của anh, sớm đã ngủm củ tỏi ngay từ lần đầu tiên rồi. Mèo trắng vừa bắt đầu đã chiếm được lợi thế, đánh cho đối phương liên tục phải lùi lại, nhìn có vẻ là một cuộc chiến không mất nhiều sức lực, nhưng Trương Hiểu Đông biết rằng, người đàn ông này căn bản chưa hề ra tay. Anh ta đang thăm dò. Quả nhiên không sai, sau khi đối phương biết tỏng thực lực của mèo trắng, bắt đầu nhanh chóng triển khai tấn công, cục diện cuộc chiến thay đổi trong chớp mắt. Từng sợi tóc của anh ta dựng đứng lên, đá bay mèo trắng xong có vẻ vô cùng hưng phấn, anh ta liếm liếm khoé môi, cười giễu cợt: "Bát vĩ miêu yêu hung dữ, cũng dám ra tay với bản đại gia." Mèo trắng ngã sõng soài trên mặt đất. Mái tóc màu bạc xõa dài rối tung, bên trên phủ đầy bụi bặm, nhìn có vẻ tán loạn. Chỉ là đương sự hoàn toàn không thèm để ý đến việc này. Mèo trắng cố gắng đứng thẳng dậy, đôi đồng tử nhỏ dài trong cặp mắt xanh lam bỗng nhiên co lại, cô nhìn chằm chằm vào đối phương, nói từng chữ từng chữ một: "Ta không phải mèo hoang." (10) Mèo trắng lại ngã khuỵu xuống đất. Lần này người đàn ông kia không để cho mèo trắng tiếp tục bò lên, mà nhẫn tâm dẫm lên đầu cô, híp mắt cười khẽ. Trương Hiểu Đông thầm than một tiếng, anh rút chuỗi lục lạc từ trong balo ra, nhắm mắt lại, thắt chuỗi lục lạc lên cổ tay, bắt đầu đung đưa lục lạc theo một tiết tấu nhất định. Tiếng lục lạc quen thuộc vang lên trong đầu, tựa như một chiếc chìa khóa, mở ra nơi kí ức sâu thẳm. Khi Trương Hiểu Đông mở mắt ra, khung cảnh trước mắt đã xảy ra biến hóa. Quả nhiên, anh vẫn không tài nào thích ứng với trạng thái sau khi khởi động huyết thống bán yêu này. Người đàn ông kia dường như đã phát hiện ra sự thay đổi của Trương Hiểu Đông, anh ta lập tức thu lại nụ cười, nghiêng đầu nhìn về phía này. Trương Hiểu Đông bước lên phía trước, chuỗi lục lạc trên cổ tay phát ra những tiếng "đinh đang" theo mỗi cử động của anh. Người đàn ông kia khẽ liếm môi, "Bạch Hổ?" Tuy rằng có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nhưng về phần màu sắc thì khác rất xa so với lúc làm con người. Trương Hiểu Đông không thể nói rõ đó là cảm giác như thế nào, đồng tử của anh có lẽ cũng đã đổi màu, không biết người khác nhìn thấy sẽ nghĩ gì nữa. Mèo trắng hình như đã khôi phục ý thức, cơ thể khẽ run rẩy. "Trở về chăm sóc ông ấy đi, ở đây để tôi lo." Trương Hiểu Đông nói. Giọng anh không to, nhưng mèo trắng có thể nghe thấy. Người đàn ông đối diện chuyển sự chú ý từ mèo trắng sang Trương Hiểu Đông, cái chân đang dẫm lên mèo trắng cũng dịch sang một bên, anh ta thích thú nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Đông: "Đáng tiếc, chỉ là bán yêu." Nói xong khẽ cong lưng, đầu mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, thoắt một cái đã vọt về phía anh. Lúc ấy hình thái của Trương Hiểu Đông cũng thay đổi theo, cho dù là móng vuốt trên tay hay là răng nanh trong miệng, cũng như dòng máu nóng như thiêu như đốt khi cảm nhận được sự tấn công đến từ người đàn ông kia. Anh bật người khỏi mặt đất, xông thẳng về phía trước. Trong cuộc hỗn chiến, bóng dáng mèo trắng nghiêng ngả cố gắng đứng dậy, từng bước từng bước một đi về phía ngôi nhà. (11) Đợi đến lúc Trương Hiểu Đông chạy về, thần y đã rời khỏi đó rồi. Thím Trương đi gọi mấy người trong thôn, yên lặng tiễn ông lão một đoạn đường. Mèo trắng mình đầy thương tích nằm gọn bên cổ ông lão, nó dùng đầu mình cọ nhẹ vào tai ông lão. Trương Hiểu Đông nhìn thấy thế mà lòng nặng trĩu, đành quay ra ngoài ngồi dưới giàn nho trước cổng, ánh mặt trời lúc này rõ ràng đẹp đến thế, vậy mà anh lại cảm thấy trước mắt toàn là mây đen mịt mù. Balo bên cạnh khẽ động đậy, Trương Hiểu Đông vươn chân ra đá vào đó mấy cái, thứ bên trong chớp mắt đã im lặng đi nhiều. Người đàn ông vừa nãy là một con yêu tinh nhím ngàn năm, sau khi bị đánh bại lập tức lộ nguyên hình. Trương Hiểu Đông không hề có ý định dễ dàng buông tha cho gã, cho nên anh đánh tên này thâm tím mình mẩy, đánh xong lại nhét vào trong balo. Tuy anh chỉ là bán yêu, nhưng lại có huyết thống "Bạch Hổ". Ngoài ra còn có huyết thống thần thú thượng cổ trải qua không biết bao nhiêu đời nữa. (12) Ông lão có tỉnh lại một lần, ý thức rất tỉnh táo. Ông vươn tay xoa đầu mèo trắng, vẻ thương xót cưng chiều đong đầy ánh mắt: "Sao lại bị thương thế này?" Mèo trắng khẽ kêu một tiếng, âm thanh mềm nhẹ, nó nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay ông, trong đôi mắt xanh lam ngập tràn nước mắt. "Có đau lắm không?" Ông lão khẽ phủ đi bụi bặm trên người mèo trắng, "Đừng khóc đừng khóc." Ông lão vuốt ve mèo trắng, cứ thể lẩm nhẩm khe khẽ, dường như dân làng xung quanh đều đã quen với việc ông lão làm như thế, hoàn toàn không cảm thấy kì lạ, họ chỉ mải cúi đầu lau nước mắt. Trương Hiểu Đông nghe thấy tiếng khóc rấm rứt trong căn nhà, lòng lại buồn hơn, anh không có người nhà, chưa từng nếm trải sinh ly tử biệt, cho nên anh không biết phải làm thế nào trong tình huống này. Sắc trời từ sáng tới tối, lại từ tối chuyển sang sáng, cứ thế lặp lại ba lần, ông lão đã nhắm mắt xuôi tay. Người dân phụ trách trông đêm vội vàng chạy đi thông báo cho mọi người, Trương Hiểu Đông luôn canh gác bên ngoài là người đầu tiên xông vào. Sắc mặt ông lão đã không còn màu máu, ông chỉ lặng lặng nằm trên giường như một bức tượng, còn mèo trắng nằm cuộn tròn bên cạnh ông, cũng không còn hơi thở. Rõ ràng có thể đợi ông ấy chuyển thế mà, cần gì phải làm vậy.. Anh lấy một con dao nhỏ từ balo ra, cắt một vệt trên lòng bàn tay, dòng máu đỏ đậm lập tức men theo vết thương chảy ra ngoài. Anh dùng ngón trỏ tay kia chấm một chút máu, vạch một đường ngang lên bàn tay ông lão và móng vuốt mèo trắng, "Nghe nói máu Bạch Hổ có thể nối liền nhân duyên, cách này tôi cũng chỉ nhìn thấy trong sách thôi, không biết là thật hay giả, nếu không có tác dụng thì cũng đừng đến tìm tôi đấy." Anh hơi nghẹn ngào, lại nói tiếp: "Nhưng dù sao tôi cũng đã mất máu, kiếp sau hai người mỗi người đưa tôi năm đồng phí tẩm bổ có lẽ cũng không quá đáng đâu nhỉ." Tất nhiên không ai trả lời câu hỏi này. Nước mắt trượt dài trên bờ má, rơi xuống manh chiếu lạnh, phát ra một tiếng "tách" khe khẽ. ".. Nhất định phải đưa đấy, tôi không cho nợ đâu." (13) Bảy năm sau, Trương Hiểu Đông lại quay trở về thôn này. Anh vẫn là một ngự yêu sư đầy phóng khoáng, dựa vào việc bán thảo dược kiếm chút tiền qua ngày, vẫn mặc bộ quần áo rách nát bảy năm trước, lục lạc treo trên balo tiếp tục vang lên những tiếng "đinh đang". Theo sau anh là một anh chàng cao to, tóc dựng đứng, tướng mạo khá thanh tú, mặc trên người bộ vest đen hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh xung quanh. "Nghe ta nói này nhím con, lát nữa đi xuống vườn nhà ai trộm hai quả dưa chuột đi, ta đói rồi." Trương Hiểu Đông xoa xoa bụng, nói với cái người đang đi theo mình kia. ".. Không cho phép gọi ta là nhím con, còn nữa, ta sẽ không giúp ngươi trộm dưa chuột." "Tại sao cơ?" "Kém sang." "..." Trương Hiểu Đông hành nghề hơn mười năm trời, cuối cùng cũng có một con yêu quái để sai bảo, nhưng có mà như không có, tên này chẳng nghe lời gì cả. Anh thầm thở dài một hơi, dựa theo đường đi trong trí nhớ tiếp tục bước về phía trước. Giàn nho ngày xưa vẫn còn đó, lúc này đang đúng vụ thu, trên giàn treo đầy những chùm nho tím đen tươi mơn mởn, vô cùng ngon miệng, khiến ngón trỏ của Trương Hiểu Đông cứ ngứa ngáy không thôi. Anh bước về phía trước, một vài đứa trẻ sáu, bảy tuổi túm tụm lại với nhau nô đùa rôm rả, một bé trai trong đó ôm bụng cười nắc nẻ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng cả lên. Trương Hiểu Đông không kìm được liếc qua bé trai đó. Lòng bàn tay đứa bé có một vết bớt màu đỏ đậm, rất thẳng, giống như bị người ta vạch lên vậy. Trương Hiểu Đông khẽ trợn tròn mắt. Cách bé trai không xa, một bé gái đang ngồi yên lặng trong bóng râm, cô khẽ mỉm cười, nhìn cậu chăm chú. Trên mu bàn tay trái bé gái có một vết bớt giống hệt vết bớt của bé trai. Trong khoảnh khắc, Trương Hiểu Đông cảm thấy tim mình đập nhanh đến nỗi như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Dường như bé gái cũng cảm nhận được ánh mắt của Trương Hiểu Đông, cô mỉm cười nhìn anh, rút từ trong túi áo ra năm đồng vứt về phía anh. Trương Hiểu Đông vội vàng đón lấy, lại nhìn cô lần nữa, ánh mắt cô đã lại chuyển về phía bé trai. (14) Trương Hiểu Đông bán dược thảo tại thôn một ngày, ngày hôm sau, anh quyết định lên đường tới thôn tiếp theo. Yêu tinh nhím đi đằng sau hắn không ngừng ngáp ngắn ngáp dài, một mực trách hắn lên đường quá sớm. Rốt cuộc ai mới là chủ nhân hả? Trương Hiểu Đông cắn răng đi nhanh hơn, lúc đi đến đầu thôn, bất ngờ nhìn thấy bé trai có vết bớt kẻ ngang trong lòng bàn tay kia. Cậu bé nhìn thấy Trương Hiểu Đông thì khẽ cười, vươn tay ra ném về phía anh thứ gì đó. Trương Hiểu Đồng đỡ lấy theo bản năng. Anh cúi đầu nhìn xuống, là một xu năm đồng. "Ông.." Bé trai lắc lắc đầu, đưa ngón trỏ lên làm dấu hiệu bí mật, nét mặt dí dỏm ấy không thể là của một đứa bé sáu, bảy tuổi. Trương Hiểu Đông nhìn một vòng xung quanh, xác định không có người ngoài mới vội vàng chạy qua, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy biết ông còn kí ức đời trước không?" "Không biết." ".. Ông không định nói cho cô ấy hả?" "Ừ." "Thế ông định.." ở bên cô ấy ư? Bé trai hơi nghiêng đầu, "Sáu mươi năm trước, sau một lần tình cờ nhìn trộm cô ấy biến thành hình người, tôi chưa từng muốn buông tay." Cậu cười cười, "Mẹ cháu gọi cháu về ăn sáng rồi, chú đi thong thả nha." ".. Ai là chú! Gọi anh!" Nhìn theo bóng dáng cậu bé chạy đi, Trương Hiểu Đông thở ra một hơi. Trước kia cứ nghĩ ông lão rất hiền lành chân chất, anh đúng là quá ngây thơ. Không biết sau khi mèo trắng biết có giận hay không nữa. Chắc là không đâu nhỉ. Mèo trắng yêu người đó đến vậy cơ mà. HOÀN