Hiện Đại [Dịch] Khi Bác Sĩ Mở Hack - Thủ Ác Thốn Quan Xích

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi NQRSE, 3 Tháng chín 2021.

  1. NQRSE

    Bài viết:
    2
    [​IMG]

    Tên truyện: KHI BÁC SĨ MỞ HACK

    Tác giả: Thủ Ác Thốn Quan Xích

    Người dịch: Lung Tung Team

    Thể loại: Hiện đại, Hệ thống, Y học

    Văn án

    Trần Thương là một bác sĩ trẻ (nghèo) với mức lương 2000 tệ một tháng, chịu đủ mọi áp lực và sự tàn phá của cuộc sống! Tuy nhiên, một ngày nọ sau khi tỉnh giấc, anh nhận ra anh mở hack rồi..

    Anh phải thực hiện ca phẫu thuật ruột thừa, khi mổ bụng ra xem xét:

    Anh chạm vào manh tràng: [Manh tràng: Khỏe mạnh!]

    Anh sờ kết tràng: [Kết tràng: Khỏe mạnh!]

    Anh chạm vào ruột thừa: [Ruột thừa: Đây là ruột thừa ác tính bị viêm, LV15, quái hiếm. Kiến nghị: Tiến hành cắt bỏ ruột thừa]

    Anh hạ dao xuống, cắt bỏ ruột thừa một cách hoàn mỹ.

    [Ting! Giết được quái Ruột thừa hiếm, nhận được: +100 Kinh nghiệm cắt bỏ ruột thừa, +100 đồng, một cây kim khâu màu trắng!]

    Anh là bác sĩ cấp cứu khoa ngoại, khi anh thức tỉnh thì việc cứu người cũng trở nên mạnh hơn!


    Lịch đăng: Đăng 2-3 chương/tuần, đăng xen kẽ, nếu có thời gian sẽ bonus thêm chương!
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. NQRSE

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Cuộc sống trở thành trò chơi, mà tất cả mọi người đều là NPC!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tỉnh lại sau giấc ngủ, Trần Thương cảm giác ông trời như đang đùa giỡn mình!

    Cấp cứu ca đêm luôn khiến con người ta mệt mỏi. Sau khi hết ca đêm, Trần Thương khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi một chút. Vốn dĩ muốn về nhà để ngủ, nhưng vì buồn ngủ đến mức mắt mở không lên, thế là dứt khoát ở phòng trực ban ngủ thiếp đi.

    "Trần Thương, Trần Thương, mau dậy đi. Khoa cấp cứu có bệnh nhân, cậu đi hỗ trợ thay băng đi".

    Cho dù Trần Thương đã nhắm mắt lại, cũng biết âm thanh nghe hùng hậu như này là của bác sĩ Trần Bính Sinh – cấp trên của anh.

    Hai năm làm nghề cấp cứu đã khiến Trần Thương có một loại khả năng là ngay cả khi ngủ cũng có thể trả lời một cách mơ hồ:

    "Không được, tôi buồn ngủ chịu không nổi rồi, tôi muốn ngủ thêm chút nữa".

    Thế nhưng, khi Trần Thương vừa dứt lời, thì lập tức một âm thanh vang lên tựa như phát ra từ sâu trong linh hồn anh:

    [Ting! Nhiệm vụ của NPC cấp trên Trần Bính Sinh:

    Tiến hành thay băng, làm sạch vết thương cho bệnh nhân cấp cứu.

    Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ:

    1. +20 tệ

    2. +20 Kinh nghiệm thay băng

    3. +20 Kinh nghiệm.]

    Trần Thương tỉnh táo ngay tức khắc.

    Vội ngồi dậy, vẻ mặt sợ hãi nhìn Trần Bính Sinh: "Đại ca, anh vừa mới nói gì?"

    Trần Bính Sinh đơ người: "Phòng khám bệnh có bệnh nhân bị thương ngoài da, cậu mau đi xử lý vết thương đi. Tôi sắp có ca phẫu thuật, sắp không kịp rồi".

    Ngay lập tức, một loạt âm thanh tiếp tục truyền đến!

    [Ting! Nhiệm vụ của NPC bác sĩ cấp trên Trần Bính Sinh:

    Tiến hành thay thuốc, làm sạch vết thương cho bệnh nhân.

    Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ:

    1. +20 tệ

    2. +20 Kinh nghiệm thay băng

    3. +20 Kinh nghiệm] .

    [Nhận hay không? Có? Không? ]

    Thanh âm vẫn còn đó!

    Chết tiệt, bản thân bị gì vậy?

    Tăng ca nên đầu óc có vấn đề luôn hả?

    Không thể nào!

    Lĩnh vực Y học chưa bao giờ thiếu những người nổi tiếng chết bất đắc kỳ tử. Dưới thì có các sinh viên ngành Y chuẩn bị thi, trên thì có những người quyền cao chức trọng thường xuyên ra nước ngoài công bố các luận văn, tham gia các hội nghị học thuật, thỉnh thoảng cũng xuất hiện các tình trạng nghỉ ngơi không tốt dẫn đến chết bất đắc kỳ tử.

    Chẳng lẽ do mình tăng ca nên gặp ảo giác?

    Nhưng hai chữ [Có? Không? ] không ngừng quẩn quanh trong tâm trí.

    Trần Thương chợt nhận ra là có chuyện rồi, cũng không phải là chuyện thay băng hay không, tăng ca hay không, mà là chuyện nghiêm trọng liên quan đến tương lai phát triển của cậu, uy hiếp đến việc thực thi hiệu quả chiến lược lành mạnh của Trung Quốc!

    Nghĩ tới đây, Trần Thương vội đứng dậy, rửa mặt nhiều lần bằng nước lạnh.

    Tiếc là nước lạnh không làm cho âm thanh trong đầu anh biến mất, ngược lại càng khiến anh bình tĩnh hơn.

    "Tôi đi phẫu thuật đây, cậu nhanh đi thay băng đi, nhân tiện thay tôi trực ban luôn".

    [Ting! Nhiệm vụ của NPC cấp trên Trần Bính Sinh:

    Trong lúc Trần Bính Sinh phẫu thuật, thay anh ta trực ban.

    Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ:

    1. +100 tệ

    2. +2 Thiện cảm của Trần Bính Sinh

    3. +30 Kinh nghiệm] .

    Trần Bính Sinh nói một câu rồi rời đi.

    Còn tiện tay để lại một nhiệm vụ cho Trần Thương.

    Lúc này anh đã tỉnh cả ngủ, đứng dậy mặc áo blouse trắng vào, chật vật đưa ra quyết định.

    Sau đó, anh chọn nhận hết cả 2 nhiệm vụ.

    Anh muốn xem rốt cuộc là do đầu óc có vấn đề dẫn tới ảo giác, hay đây là hệ thống bàn chân vàng trong truyền thuyết Trung Quốc.

    Trần Thương tuy là bác sĩ, nhưng cũng chơi không ít trò chơi, vì vậy cũng có hiểu biết với những thứ này.

    Nhìn vào gương hít thở một hơi thật sâu, đột nhiên anh thấy trên đầu mình có một cái mũi tên.

    Trần Thương cẩn thận nhớ lại, hình như vừa rồi trên đầu của Trần Bính Sinh cũng có dấu hỏi.

    Giống như.. dấu hiệu trên đầu NPC khi phát nhiệm vụ trong trò chơi.

    Nhưng mà cái trên đầu mình là gì? Trần Thương vừa nghĩ tới thì đột nhiên trước mặt anh xuất hiện một màn hình ảo.

    [Tên: Trần Thương]

    [Nghề nghiệp: Bác sĩ]

    [Cấp độ: LV. 12: 960/1200 (bác sĩ nội trú) ]

    [Kỹ năng chuyên môn:

    Làm sạch vết thương, thay băng: Trung cấp: 1970/2000

    Khâu vết thương trên da: Trung cấp: 1679/2000

    Khâu gân, cơ: Sơ cấp: 10/2000

    Khâu mạch máu: Trung cấp: 102/2000

    Hồi sức tim phổi: Trung cấp: 1500/2000

    Đọc Điện tâm đồ: Trung cấp: 1490/2000]

    Trần Thương trợn tròn mắt. Đây là thuộc tính của mình sao?

    Mẹ ơi!

    Trần Thương nhận ra được một điều là mình sắp phát tài rồi!

    Rõ ràng đây là trò chơi anh từng chơi lúc trước.

    Chỉ là.. cái hệ thống trò chơi này hình như đã trở thành hiện thực.

    Trước tiên giúp bệnh nhân thay băng, hồi nữa lại cẩn thận nghiên cứu tiếp.

    Sau khi đẩy cửa ra ngoài, Trần Thương tới chỗ y tá đang đứng, hỏi: "Bệnh nhân mà bác sĩ Trần bảo thay băng đang ở đâu?"

    "Ở sảnh lớn, để tôi đi gọi ông ấy. Bác sĩ Thương đến phòng điều trị chờ chút đi".

    Trần Thương gật đầu: "Được, phiền cô vậy".

    Trong lúc chờ bệnh nhân, Trần Thương phát hiện, trên đầu mỗi người xung quanh đều có một cái mũi tên hoặc là dấu chấm hỏi.

    Mũi tên rất bình thường, Trần Thường tùy ý nhấn vào là có thể xem tin tức cơ bản của người khác.

    Ví dụ như cô y tá Tần Nhã Lệ vừa rồi.

    [Một y tá vừa vào bệnh viện không lâu, đang trong thời gian thực tập] .

    Không thể nhìn rõ được kỹ năng với thông tin cụ thể của đối phương.

    Mà những người mang dấu [? ] trên đầu hẳn là có nhiệm vụ. Sau khi nhấn vào, Trần Thương nhận được nhắc nhở của hệ thống:

    [Trương Hiểu Yến dường như có chuyện cần bạn hỗ trợ. Tìm cô ấy nói chuyện sẽ có khả năng nhận được nhiệm vụ] .

    Tuy Trần Thương không đổi sắc mặt, trông rất điềm tĩnh nhưng trong lòng anh nhận ra là mình đã nhận được một hệ thống không hề tầm thường.

    Một lúc sau, Tần Nhã Lệ dẫn bệnh nhân vào.

    "Bác sĩ Thương, bệnh nhân đây. Ừm.. tôi hỗ trợ anh có được không?", Tần Nhã Lệ hơi mong đợi. Tới khoa cấp cứu được một thời gian rồi, mỗi ngày đều hướng dẫn khám bệnh và dẫn người, cô ấy thật sự chưa từng được tiếp xúc cũng như chưa từng xử lý vết thương nào.

    [Ting! Nhiệm vụ thỉnh cầu của NPC Tần Nhã Lệ:

    Để Tần Nhã Lệ hỗ trợ bạn xử lý vết thương.

    Phần thưởng:

    1. +10 tệ

    2. +10 Thiện cảm của Tần Nhã Lệ] .

    Trần Thương cười cười: "Được thôi, vừa đúng lúc không có người giúp, cô tới giúp tôi một tay đi".

    Nhiệm vụ này ngu sao mà không làm. Tiện tay làm là được 10 tệ, đủ tiền ăn một bữa cơm trưa đó!

    Hệ thống có lương tâm!

    Tần Nhã Lệ nghe xong liền vui vẻ hẳn lên, mặt mày hớn hở nói: "Được, để tôi đi lấy hộp thay băng".

    Lúc này, Trần Thương xem xét bệnh nhân một phen thì phát hiện trên đầu bệnh nhân cũng có [? ] .

    Lúc này bệnh nhân đang mặc quần đùi, đầu gối của chân trái bị trầy một mảng lớn, nhìn máu đổ mà sợ.

    [Trương Quốc Thắng chạy xe điện bị té ngã trên đất. Đầu gối bị trầy, tìm hiểu cẩn thận có khả năng kích hoạt nhiệm vụ.]

    Trần Thương cúi đầu nhìn xuống vết thương. Chỉ đơn giản là trầy da, vết thương cũng không sâu. Tuy thấy máu chảy nhưng thật ra xử lý cũng không phiền phức: "Bác bị trầy lúc lái xe phải không?"

    Trương Quốc Thắng hít nhẹ một hơi, hơi đau đớn nói: "Ừm, đúng vậy. Chỗ khúc cua kia toàn là cát, không cẩn thận nên bị trượt. Rất đau.. Bác sĩ, tôi bị thế này có nghiêm trọng không?"

    Trần Thương kiểm tra một hồi, an ủi: "Không nghiêm trọng, nó chỉ ở trên da nên bác không cần phải lo lắng. Nếu như thật sự bị thương tới xương cốt thì bác đã không đi lại được rồi. Cháu rửa sạch vết thương, thay băng và băng bó cho bác là được".

    Trương Quốc Thắng vội vàng gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!"

    [Ting! Đầu gối của bệnh nhân Trương Quốc Thắng bị trầy, mong bạn kịp thời chữa trị.

    Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ:

    1. +20 tệ

    2. +20 Kinh nghiệm làm sạch vết thương, thay băng

    3. +30 Kinh nghiệm] .

    Sau khi chào hỏi bệnh nhân đang nằm trên giường điều trị, Trần Thương rửa tay, mở hộp thuốc ra và mang găng tay y tế vào, sau đó nói với bệnh nhân: "Bác cố chịu đựng một chút, lát nữa có thể sẽ đau".

    Trương Quốc Thắng nhếch nhếch miệng: "Được.. Nhưng mà bác sĩ làm nhẹ tí, tôi sợ đau."

    Trương Quốc Thắng chừng năm mươi tuổi, lúc nói sợ đau cũng rất tự nhiên mà không chút ngại ngùng.

    Sau khi Trần Thương rửa sạch vết thương thì phát hiện mấy hạt cát nhỏ dính dưới da cần phải dùng kẹp gấp ra. Quá trình này sẽ khá là đau.

    Lúc Tần Nhã Lệ thực tập cũng đã trải qua những việc này, còn được ở phòng phẫu thuật một thời gian. Nhưng sau khi tới bệnh viện này thì vẫn luôn hướng dẫn khám bệnh. Lúc bận rộn thì cực kì bận, nhưng lúc rảnh rỗi cũng không ít, lúc đó liền cảm thấy nhàm chán. Dù gì cũng còn trẻ, lại nhiều tâm tư như là muốn đi theo thay băng để có thêm nhiều kỹ năng, sau này cũng bớt cực.

    Nhìn Trần Thương xử lý vết thương, Tần Nhã Lệ cũng ngừng thở.

    "Đưa tôi hai miếng gạc vô trùng".

    "Nước muối sinh lý 10ml, rửa một chút".

    "Thuốc đỏ".

    Kỹ năng của Trần Thương thuần thục, vết thương như này cơ bản chỉ cần làm sạch cùng bôi thuốc, băng bó. Tuy nhìn đáng sợ nhưng thực ra kết vảy cũng nhanh, không bao lâu sẽ khỏi.

    Kỹ năng trung cấp thay băng và làm sạch vết thương này Trần Thương học từ Trần Bính Sinh. Hướng dẫn Trần Thương một hai năm, toàn bộ kinh nghiệm của Trần Thương đều là nhờ Trần Bính Sinh cầm tay chỉ việc mà ra.

    Năng lực học tập của Trần Thương khá mạnh, bình thường cũng khá cố gắng, thích thực hành.

    Trương Quốc Thằng nhìn đầu gối chân trái đã băng bó xong, cười cười: "Bác sĩ trẻ, kỹ thuật của cậu tốt thật, tôi không thấy đau chút nào. Năm ngoái, đầu gối phải của tôi cũng bị như này, lúc ấy cũng đến đây thay băng nhưng đau lắm".

    Trần Thương cười cười, không xoắn xuýt vụ khi đó ai thay băng: "Xem ra bác ngã không chỉ một lần, về sau cần phải chú ý hơn. Đã lớn tuổi rồi, xương cốt lại khá giòn, bác cần phải cẩn thận một chút. Cháu không nói chuyện với bác nữa, cháu phải đi trực ban rồi. Nhã Lệ, cô giúp tôi dọn dẹp một chút, tôi đi trực ban thay bác sĩ Trần".

    Trần Thương không cho Trương Quốc Thắng cơ hội khiếu nại. Trong bệnh viện kiêng kị điều gì?

    Chính là chuyện bác sĩ này khiếu nại bác sĩ kia. Trần Thương không phải người ăn nói tùy tiện. Việc ai thay băng kém, ai thay băng tốt, anh cũng không nghiện kiểu nịnh nọt này. Anh cười cười.

    Tần Nhã Lệ gật đầu: "Được, bác sĩ Thương bận rộn rồi, để tôi dọn dẹp cho".

    Sau khi rời đi, Trần Thương đến phòng trực ban và đóng cửa lại.

    [Ting! Hoàn thành nhiệm vụ thay băng của NPC Trần Bính Sinh.

    Nhận được 20 tệ, 20 điểm kinh nghiệm thay băng, 30 điểm kinh nghiệm] .

    [Ting! Hoàn thành nhiệm vụ thay băng của NPC Tần Nhã Lệ.

    Nhận được 10 tệ, +10 thiện cảm của Tần Nhã Lệ] .

    [Ting! Hoàn thành nhiệm vụ trị liệu bệnh nhân Trương Quốc Thắng.

    Nhận được 20 tệ, 20 điểm kinh nghiệm thay băng, 30 điểm kinh nghiệm] .

    Ba âm thanh liên tục vang lên, Trần Thương chợt thấy điện thoại rung lên.

    Cầm lên xem, là tin tức trúng thưởng của Alipay.

    Sau khi sử dụng Alipay trả tiền vào hai ngày trước, anh nhận được một thẻ rút thưởng. Giờ thì nhận được một bao lì xì 50 tệ tiền mặt.

    Thấy trong tay có tiền thật, Trần Thương bỗng nhận ra, thời điểm phát đạt của mình đến rồi!
     
  4. NQRSE

    Bài viết:
    2
    Chương 2: Cơ hội làm bác sĩ chính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tới khi Trần Bính Sinh trở về đã là một giờ trưa. Thấy Trần Thương còn trong văn phòng, anh ta không có cảm giác tội lỗi nào nói: "Ây da, cậu còn ở đây sao? Tôi còn tưởng cậu đã đi rồi chứ".

    Trần Thương bất đắc dĩ: "Đại ca, một lần anh phẫu thuật hết tận 3 tiếng, chẳng phải chỉ là cắt ruột thừa thôi sao? Cắt tận 3 tiếng.. Ruột thừa này nặng đô vậy à?"

    Trần Bính Sinh cười ha ha: "Thằng nhóc nhà cậu, nhờ cậu trực ban có chút đã nhiều chuyện vậy rồi. Đi thôi, đi ăn cơm".

    Trần Thương cười cười: "Đại ca, hôm nay tôi mời anh".

    Trần Bính Sinh lập tức giật mình: "Ơ? Phát tài à?"

    Trần Thương lắc đầu: "Không phải, hôm nay tôi đang vui. Đi đi đi, hôm nay chúng ta không ăn ở nhà ăn, đi tiệm cơm ông Lưu đi".

    Trần Bính Sinh: "Chờ tôi thay quần áo với rửa tay đã. Vừa đúng lúc hôm nay có chuyện muốn nói với cậu".

    Tiệm cơm của ông Lưu còn gọi là tiệm cơm Mẹ Lưu, nằm xếch với bệnh viện. Đây là tiệm cơm của người nhà y tá trưởng khoa ngoại tổng quát của bệnh viện mở. Các công nhân viên chức trong bệnh viện thường đến đây ăn cơm, buôn bán cũng khá ổn.

    Lúc này đã qua giờ cơm nên người không nhiều. Dì trông quán thấy Trần Bính Sinh cùng Trần Thương, cũng cười nói: "Bính Sinh với Trần Thương cùng tới à? Sao hôm nay tới muộn vậy? Bận cấp cứu hay sao?"

    Trần Bính Sinh cười cười: "Dì ơi, cho hai bát mì lớn".

    Trần Thương tiếp lời: "Thêm 1 dĩa Salad lạnh, hai quả trứng kho xì dầu và hai miếng đậu hủ khô".

    Dứt lời, Trần Thương cầm điện thoại quét mã thanh toán một cách thuần thục. Không đắt lắm, ba mươi lăm tệ.

    Dì kia thấy Trần Thương thanh toán, liền trêu ghẹo: "Ai da, hôm nay Trần Thương phát tài hay sao?"

    Trần Thương cười ngại ngùng: "Hôm nay tôi đang vui ấy mà".

    Trần Bính Sinh cũng không cản, cùng Trần Thương tìm một góc yên tĩnh, hẻo lánh ngồi xuống.

    Trần Bính Sinh châm điếu thuốc: "Sáng hôm nay tôi phẫu thuật xong, đúng lúc gặp chủ nhiệm khoa cùng viện trưởng Tần nói về việc sắp làm một ca phẫu thuật lớn, tôi làm trợ thủ. Nghe bọn họ trò chuyện, bệnh viện chúng ta dự là sẽ có sự thay đổi nhân sự. Nhân viên hợp đồng của khoa có khả năng sẽ có một nhóm chuyển thành chính thức. Cậu chuẩn bị cho tốt."

    Trần Thương sững sờ, hai mắt lập tức sáng lên: "Thật hay giả vậy?"

    Trần Bính Sinh phun ra vòng khói: "Đương nhiên là thật, cái này tôi lừa cậu làm gì."

    Trần Thương chưa tốt nghiệp đã vào khoa cấp cứu của bệnh viện Tỉnh số 2. Lúc đó bệnh viện lại đang chiêu mộ nhân viên tạm thời, chính là nhân viên hợp đồng của khoa. Khoa cấp cứu tự nhận người, tiền lương cơ bản chỉ có 2200 một tháng, không có bảo hiểm xã hội, càng không có tiền thưởng hiệu suất công việc. Nói thẳng ra là làm việc vặt.

    Dù gì bệnh viện Tỉnh số 2 cũng là bệnh viện lớn. Lúc công khai thông báo tuyển dụng nhân viên chính thức cơ bản đều là tuyển tiến sĩ.

    Một sinh viên chưa tốt nghiệp muốn làm ở bệnh viện lớn, chỉ có thể làm nhân viên tạm thời.

    Thành phố AY là tỉnh lỵ của thành phố Đông Dương và là thành phố tuyến 2. Tuy không chịu áp lực lớn như thành phố tuyến 1 nhưng đối với Trần Thương chỉ là một đửa trẻ từ thôn lên thì có chút thở không nổi.

    Anh nghĩ, hay là ở đây học kỹ thuật mấy năm, chờ lên đến Trung cấp liền về nhà.

    Không thì mua nhà ở đây?

    Một mét vuông là mười lăm ngàn tệ, Trần Thương nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

    Thế nhưng lời của Trần Bính Sinh khiến Trần Thương phải suy nghĩ. Hợp đồng nhân viên chính thức của bệnh viện mặc dù không thể so với biên chế, nhưng hiện giờ đang cải cách việc chữa bệnh, cả hợp đồng và biên chế đều là cùng làm cùng hưởng. Quan trọng nhất là phải có hiệu suất, người làm được nhiều thì sẽ kiếm được nhiều.

    Bệnh viện này kiếm tiền không chỉ dựa trên tiền lương cơ bản mà còn kiếm bằng hiệu suất công việc và tiền thưởng. Tin tức này khiến cho Trần Thương hưng phấn.

    Trần Bính Sinh nói: "Cậu chuẩn bị cho tốt, nhân viên tạm thời ở bệnh viện chúng ta không một trăm thì cũng cỡ tám mươi người. Số người được chọn tôi đoán tối đa chắc cũng cỡ hai mươi người. Cậu thể hiện tốt chút, tôi sẽ tìm chủ nhiệm khoa nói chuyện, xem có thể nói hộ cậu được hay không".

    Trần Thương cảm kích cười một tiếng: "Ha ha, vậy phải cảm ơn đại ca rồi".

    Trần Bính Sinh cười mắng một câu: "Còn giả bộ cảm ơn nữa chứ, mau ăn cơm rồi về ngủ đi".

    Trần Thương cười xấu hổ, cầm điện thoại mở Alipay xem số dư còn lại bao nhiêu. Bên trong hiện có 21052.5 tệ, đây là số tiền mà anh để dành 2 năm nay.

    Tổng cộng một năm kiếm được hơn hai mươi ngàn tệ, Trần Thương trừ đi tiền ăn uống, tiền thuê phòng. Hai năm để dành được hai mươi ngàn tệ đều nhờ bớt ăn bớt mặc, tiết kiệm mà có.

    Trần Thương nhìn ảnh chân dung Trần Bính Sinh trong danh sách bạn bè, trực tiếp chuyển 20000 tệ.

    Anh biết Trần Bính Sinh đối tốt với mình, nhưng cũng không thể để người ta làm không công, cũng không thể để người ta lấy tiền túi ra làm giúp mình.

    Làm gì có cái đạo lý này!

    Trần Bính Sinh nghe di động kêu, cầm lên xem thì phát hiện tiền chuyển khoản, liền xụ mặt xuống, trừng mắt nhìn Trần Thương: "Cậu làm gì đấy?"

    Trần Thương cười cười: "Đại ca, tôi không quen nơi này, cũng không quen ai, càng không có cửa sau nào cả. Tôi chỉ có chút tiền đó, anh giúp tôi nói thử xem được hay không. Tôi cũng không thể để anh giúp tôi làm việc mà còn lấy tiền túi mình ra được".

    Trần Bính Sinh không vui, đen mặt chuyển tiền lại cho Trần Thương: "Chuyện này cậu không cần để ý, cũng đừng có dùng cửa sau trước mặt tôi. Cứ tập trung nâng cao năng lực bản thân. Bệnh viện chung quy vẫn nhìn năng lực để tuyển. Kể từ ngày mai cậu làm người mổ chính trong vài ca đi. Hai năm rồi, cậu cũng nên mổ chính, học một ít kỹ thuật giải phẫu".

    "Cậu bên khoa ngoại, tôi đoán lúc sát hạch thì nội dung thi chính là giải phẫu cơ bản cùng các thao tác khoa ngoại cơ bản. Kiến thức cơ bản của cậu rất vững, tôi yên tâm về mặt này. Tuy nhiên phương diện giải phẫu cậu còn cần phải bù lại một chút".

    Hai người ăn cơm rất nhanh. Buổi chiều Trần Bính Sinh còn phải đi làm nên trở về bệnh viện liền. Mà hôm nay Trần Thương làm ca tối, buổi chiều không có việc gì làm nên trở về ngủ bù.

    Sau khi trở về, Trần Thương lại ngủ không được. Nhận được cái hệ thống như thế, nếu chính mình không tìm hiểu kĩ càng sẽ thật có lỗi với phúc phận mấy đời của mình.

    Nghề nghiệp của mình là bác sĩ. Cái này thì dễ giải thích, nhưng cấp 12 ở phần cấp độ chuyên môn nghĩa là gì nhỉ?

    [Ting! Nhắc nhở: Cấp 1-20 là Bác sĩ nội trú; cấp 20-40 là Bác sĩ chính; cấp 40-60 là Phó chủ nhiệm; cấp 60-80 là Chủ nhiệm; cấp 80-90 là Danh y cấp tỉnh; cấp 90-100 là Danh y toàn quốc.

    Thông qua điểm kinh nghiệm nhận được có thể tăng cấp độ nghề nghiệp của mình.

    Nhắc nhở: Cấp độ cao có thể học các kỹ năng nghề nghiệp cấp cao] .

    Trần Thương sững sờ, thì ra nó có nghĩa này. Mình bây giờ cấp 12, tức là giai đoạn Bác sĩ nội trú.

    Mà cấp độ kỹ năng chuyên môn là sao?

    [Ting! Cấp độ kỹ năng chuyên môn có phân cấp như sau: Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Đại sư, Hoàn mỹ.

    Nhắc nhở: Kỹ năng cao cấp trở lên sẽ nhận được thuộc tính đặc biệt] .

    Trần Thương sững sờ, thuộc tính đặc biệt là cái gì?

    Chờ một lúc lâu hệ thống vẫn không có bất kỳ nhắc nhở nào, xem ra yêu cầu mình phải tự thăm dò.

    Độ thiện cảm thì sao?

    Hôm nay có xuất hiện độ thiện cảm, dù gì cũng phải giải thích đi chứ?

    [Ting! Độ thiện cảm đạt tới 60 có thể xem thuộc tính của đối phương. Có thể phát động thêm nhiều nhiệm vụ, chi tiết cụ thể xin hãy thử nghiệm trong thực tế] .

    Trần Thương mở thanh thuộc tính, anh bỗng thấy kỹ năng nghề nghiệp của mình [Thay băng, làm sạch vết thương: 2010/2000 (có thể thăng cấp) ] đạt tới tiêu chuẩn thăng cấp.
     
  5. NQRSE

    Bài viết:
    2
    Chương 3: Nhiệm vụ hằng ngày

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Ting! Chúc mừng bạn. Kỹ năng cơ sở Thay băng, làm sạch vết thương thăng cấp, nhận được thuộc tính đặc biệt: Trong lúc thay băng làm giảm cảm giác đau đớn của bệnh nhân] .

    Trần Thương liền hiểu ra.

    Đây gọi là thuộc tính đặc biệt?

    Làm giảm cảm giác đau đớn của bệnh nhân là một dạng năng lực, làm sạch vết thương cùng thay băng mặc dù là kỹ năng cơ bản nhất và thường thấy nhất của khoa ngoại nhưng người xử lý khác nhau thì hiệu quả cũng khác biệt như ngày và đêm.

    Giống như Trần Bính Sinh lúc làm sạch vết thương cũng như thay băng, bệnh nhân hoàn toàn bình thản. Hơn nữa bệnh nhân được ông xử lý có xác suất nhiễm trùng cực thấp, tốc độ hồi phục cũng khá nhanh. Xem ra cái này hẳn là thuộc tính đặc biệt.

    Trần Thương đoán kỹ năng chuyên môn của Trần Bính Sinh nhất định rất tốt. Độ thiện cảm của Trần Bính Sinh đối với mình chắc là cỡ 60 chăng? Ngày mai tới bệnh viện tra thử thuộc tính của đại ca Trần, xem xem thuộc tính của một người bác sĩ có tuổi rốt cuộc đặc sắc đến chừng nào.

    [Ting! Hoàn thành nhiệm vụ trực ban thay Trần Bính Sinh. Nhận được:

    1. +100 tệ

    2. +2 Thiện cảm của Trần Bính Sinh

    3. +30 Kinh nghiệm] .

    Âm thanh vừa dứt, Trần Thương thấy nhóm Wechat sáng lên, có người đang phát lì xì.

    Trần Thương nhanh trí giật lì xì!

    Nhanh tay là một tố chất cơ bản của bác sĩ ngoại khoa, chưa kể Trần Thương còn độc thân bao nhiêu năm..

    [Ting! Nhận được 100 tệ!]

    Trần Thương cười cười. Xem ra hệ thống sẽ không gửi tiền một cách không minh bạch. Kiểu này cũng tốt, ít ra không cần lo lắng bị điều tra. Tiền bạc không rõ ràng, nếu thật muốn tra, bản thân mình còn không rõ huống chi là người khác.

    Nhóm này là nhóm nội bộ, trong nhóm đều là nhân viên phòng cấp cứu.

    Sau khi cướp được lì xì, trong nhóm liền náo nhiệt hẳn lên.

    "Wow, Trần Thương cậu ác quá đi, một mình cậu đoạt hết một nửa! 100 tệ, lợi hại, lợi hại", một y tá cảm khái nói.

    "Đúng đó! 100 tệ lận nha, vận may Trần Thương không tồi", y tá trưởng cũng nở nụ cười.

    Thấy mọi người nhao nhao ồn ào, Trần Thương thấy ngại, liền gửi biểu cảm cười to: "Người hay cười, vận may cũng sẽ không kém!"

    Lúc này, người phát lì xì xuất hiện. Là bác sĩ cấp cứu vào làm cùng năm với Trần Thương – Vương Khiêm.

    Vương Khiêm cũng là bác sĩ cấp cứu khoa ngoại, tuy nhiên người ta không phải theo dạng hợp đồng, mà là trong biên chế đường đường chính chính.

    Vương Khiêm cười cười: "Cuối tuần tôi sẽ kết hôn, khoảng thời gian này nhờ mọi người nhiều".

    Vương Khiêm tuy là thạc sĩ, nhưng sau này lại đi theo cấp trên của mình là An Ngạn Quân, vị bác sĩ khoa ngoại nghiêm túc, cẩn trọng và hiện đã là Phó chủ nhiệm, cũng xem Vương Khiêm là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.

    Mọi người hay tin Vương Khiêm sắp kết hôn, lập tức chúc mừng. Vương Khiêm là người bản địa, có hai ba căn nhà, đi làm thì lái xe Audi A4. Thằng nhóc này rất có mặt mũi.

    Mỗi ngày Trần Thương đều rời giường tương đối sớm. Sau đó ăn sáng, chạy bộ rồi mới đến chỗ làm. Mặc dù vậy, lúc tới nơi cũng mới hơn 7 giờ một chút, còn chưa tới lúc giao ca.

    Vừa tới chỗ làm, Trần Thương nghe thấy trong đầu truyền đến âm thanh.

    [Ting! Nhiệm vụ hằng ngày: Làm sạch vết thương, thay băng 10 lần.

    Hoàn thành nhiệm vụ ban thưởng:

    1. +30 Kinh nghiệm Làm sạch vết thương, thay băng

    2. +50 tệ] .

    Trần Thương mừng rỡ. Hoàn thành nhiệm vụ này là có 50 tệ rồi.

    Xem ra nhiệm vụ hằng ngày mỗi ngày đều có. Nếu vậy thì.. một tháng kế tiếp anh sẽ có thêm 1500 tệ, cộng thêm mấy nhiệm vụ nhàn tản, cuộc sống của anh được bảo đảm rồi.

    Còn một khoảng thời gian nữa mới tới lúc tám giờ để giao ca, mà bên cấp cứu dường như lúc nào cũng vội vội vàng vàng.

    Đúng lúc An Ngạn Quân từ bên ngoài đi tới, thấy Trần Thương đến thì sững sờ rồi cất tiếng chào: "Trần Thương tới sớm ha".

    Trần Thương thấy trên đầu An Ngạn Quân có dấu chấm hỏi, trong lòng khẽ chộn rộn, cười cười: "Tôi cũng ở gần đây nên tới xem coi hỗ trợ được gì không. Tối qua bác sĩ Quân trực ca đêm à?"

    An Ngạn Quân gật đầu: "Ừm, đúng vậy. Cũng may tối qua không có chuyện gì. Tôi vừa rồi còn than thở tối qua gió êm sóng lặng, cuối cùng thì một đám người lại đến. Cậu có bận gì không?"

    Trần Thương vừa nghe xong, vội nói: "Không bận".

    An Ngạn Quân cười: "Vậy giúp tôi đi thay băng được không? Vương Khiêm kết hôn rồi, một mình tôi làm không xuể".

    Trần Thương liền gật đầu: "Được thôi!"

    [Ting! Nhiệm vụ của NPC An Ngạn Quân: Hỗ trợ An Ngạn Quân giải quyết vấn đề của bệnh nhân.

    Nhận được:

    1. +5 Thiện cảm của An Ngạn Quân

    2. +20 tệ

    3. +30 Kinh nghiệm] .

    Trần Thương vô cùng vui vẻ!

    Quả nhiên là có nhiệm vụ. 20 tệ, cộng thêm 30 điểm kinh nghiệm.

    Thoải mái!

    Sau khi đến sảnh cấp cứu, Trần Thương liền trợn tròn mắt. Một đám con nít bảy tám tuổi đang khóc lớn, hơn nữa cả đám ít hoặc nhiều đều bị trầy da.

    An Ngạn Quân giải thích: "Sáng sớm hôm nay, một chiếc xe của trường tiểu học gặp trục trặc, chạy vọt vào trong một rãnh nước. Mười đứa bé va chạm bị thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn xảy ra. Cậu giúp tôi băng bó với xử lý vết thương đi".

    Trần Thương gật đầu, đi tới chỗ tụi nhỏ. Thấy mặt đám nhóc đều có vết máu cũng không khỏi đau lòng.

    Anh nói với y tá trực ban: "Chị Lưu, giúp em sắp xếp lại với trấn an tụi nhỏ để em băng bó vết thương".

    Lưu Yến gật đầu, đứng dậy bắt đầu trấn an bọn nhỏ. Còn Trần Thương thì đi thẳng đến phòng xử lý.

    Lưu Yến dẫn một bé gái tới, cánh tay bé gái bị trầy một đường, chảy máu không ít, bên trên là băng gạc băng bó tạm thời.

    Thấy Trần Thương mặc áo khoác trắng, mắt bé gái mông lung như sương mù, rung rưng nước mắt: "Chú ơi, cứu con.. con sợ.."

    Trần Thương mềm lòng, cười cười: "Đừng sợ, con chỉ bị trầy da, không có chuyện gì đâu, mấy ngày nữa là khỏe. Chú băng bó cho con sẽ không sao nữa, được không nào?"

    Cô bé ngân ngấn nước mắt, nghiêm túc gật đầu cái nhẹ: "Nữu Nữu không sợ đau".

    Trần Thương ừ một tiếng, bắt đầu chuẩn bị xử lý. Kéo băng gặc trên cánh tay ra, Trần Thương thấy mấy vết trầy không sâu không cạn nhưng vẫn rướm máu như cũ.

    Anh cầm lấy nước muối vô trùng, rửa sạch miệng vết thương rồi bắt đầu thay thuốc.

    Đầu tiên là tiêu độc. Tiêu độc rất dễ gây đau, thuốc đỏ sẽ kích thích vết thương, dễ gây đau đớn.

    Vì thế Trần Thương cố gắng cẩn thận từng chút một. Đây cũng chỉ là một cô bé nên sức chịu đựng khá thấp.

    Thế nhưng..

    Dường như không đau đớn như trong tưởng tượng, nước mắt trong mắt bé gái từ đầu tới cuối vẫn chưa rơi giọt nào

    Sau đó thuận lợi băng bó vết thương!

    Làm xong, Trần Thương thắt băng gạc thành một cái nơ con bướm trên cánh tay cô bé, cười nói: "Sau một tuần thì lại tới chỗ chú, chú mở nơ con bướm này cho con để xem vết thương như nào. Sao nào, có đau không?"

    Cô bé lắc đầu: "Không đau, cảm ơn chú!"

    Bé gái cúi người cảm ơn Trần Thương.

    Điều này khiến Trần Thương sững sờ rồi cười cười: "Được, con nghỉ ngơi đi. Bé kế tiếp".

    [Ting!

    +1 Kinh nghiệm Làm sạch vết thương, thay băng

    +5 Kinh nghiệm thay thuốc

    +5 Kinh nghiệm

    +5 tệ] .

    Trần Thương lại sững sờ. Tuyệt thật. Người ta đánh quái thăng cấp rớt vàng, còn mình cứu người thăng cấp kiếm ra tiền.
     
  6. NQRSE

    Bài viết:
    2
    Chương 4: Tôi muốn làm người mổ chính!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Thương làm rất nhanh, tụi nhỏ vào sau cũng không khóc không nháo.

    Ban đầu An Ngạn Quân còn lo lúc Trần Thương thay băng sẽ làm không cẩn thận, gây đau đớn cho tụi nhỏ!

    Vì người trẻ tuổi thì hay làm qua loa nên An Ngạn Quân tăng nhanh tốc độ thay băng, xử lý nhanh chóng, tranh thủ thời gian tới chỗ Trần Thương.

    Nhưng khi tới xem thì trợn tròn mắt.

    Mấy đứa nhóc được băng bó xong đang ngồi ở đó, ngoan ngoãn và yên lặng.

    An Ngạn Quân hỏi: "Cháu bé, bị dọa sợ rồi hả? Có đau không?"

    Mấy đứa nhóc nhao nhao lắc đầu: "Không đau!"

    An Ngạn Quân cười cười, sờ đầu mấy đứa nhóc, đoán tụi nhỏ không biết sợ hãi. Dù sao lúc nãy ông ta băng bó cũng không yên tĩnh như vầy.

    Mà lúc này Trần Thương đang giải quyết vết thương của một bé gái. Đầu gối của cô bé bị quẹt trầy, có những vụn bụi nhỏ dính vào và cần phải rửa sạch và lấy hạt bụi lớn ra. An Ngạn Quân nhíu mày, hơi khó để giải quyết cái này, vết thương khá nghiêm trọng nên chắc sẽ đau.

    Ông ta vừa định nói thì Trần Thương đã bắt đầu làm sạch vết thương.

    An Ngạn Quân nhìn thì ngẩn cả người.

    Người trong nghề vừa ra tay liền biết làm được hay không.

    Cách Trần Thương làm sạch vết thương hơi đặc biệt thì phải?

    Quả nhiên, khi Trần Thương rửa sạch mấy vết thương, bé gái kia liền há miệng rồi ngân ngấn nước mắt, nhưng một lúc lâu lại không kêu tiếng nào.

    An Ngạn Quân còn nhận ra lúc Trần Thương xử lý vết thương thì cực kỳ để ý tới mấy chi tiết nhỏ xíu.

    Đối với những chỗ nhạy cảm rửa cực kỳ cẩn thận.. cứ như vậy có thể giảm bớt phần lớn nỗi đau của bệnh nhân, thậm chí lúc thay băng cũng có thể giảm đau tới một mức độ nhất định.

    Đây chính là kiểm tra trình độ của bác sĩ.

    An Ngạn Quân nhớ loáng thoáng là có một người ở phòng khám Mai Áo chuyên giải quyết những chuyện này từng nghiên cứu: Lúc thay bang và làm sạch vết thương, phiền phức nhất chính là cơn đau, mà những người có chuyên môn tốt thì có thể làm giảm đau đớn và bất an của bệnh nhân, từ đó làm tăng tốc độ hồi phục.

    An Ngạn Quân cũng từng làm thử qua nhưng hiệu quả thì bình thường, bản thân cũng không giảm bớt được nỗi đau của bệnh nhân. Về sau, An Ngạn Quân cho rằng đây chỉ là bàn luận về việc trình độ như trên có tồn tại hay không.

    Nhưng mà dường như Trần Thương lại làm được thật.

    Trên phương diện làm giảm đau đớn của bệnh nhân, Trần Thương làm rất tốt.

    An Ngạn Quân rất tò mò, sao cậu có thể làm được như vậy?

    Vấn đề này đáng để nghiên cứu sâu hơn, có thời gian nên giao lưu trao đổi thử.

    [Ting! Độ thiện cảm của An Ngạn Quân +5] .

    Trong lúc thay băng, Trần Thương bỗng dưng ngẩn người. Quay người thì thấy An Ngạn Quân đang nhìn chằm chằm mông mình.

    Trần Thương chợt sợ hãi!

    Dù gì đây cũng là Phó chủ nhiệm khoa cấp cứu, nếu như muốn ép làm chuyện đó thì mình có nên từ chối không?

    Nghĩ tới đây, cơ mông của Trần Thương nhịn không được co vào, thậm chí thay đổi góc độ.

    Anh thầm quyết định, sau này tuyệt đối không được vào chung nhà tắm với chủ nhiệm Quân. Suy cho cùng đây cũng là sở thích cá nhân, ai có thể chắc chắn sẽ không xảy ra được chứ!

    [Ting! Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, nhận được:

    +30 Kinh nghiệm Thay băng, làm sạch vết thương

    +50 tệ] .

    An Ngạn Quân đi tới nhìn Trần Thương: "Cậu vất vả rồi, thôi được rồi, cậu đi giao ca đi".

    [Ting! Hoàn thành nhiệm vụ của NPC An Ngạn Quân, nhận được:

    +5 Độ thiện cảm của An Ngạn Quân

    +20 tệ

    +30 Kinh nghiệm] .

    Trần Thương gật đầu. Thấy ánh mắt An Ngạn Quân nhìn mình có vẻ nóng bỏng, anh lo sợ giấu dao phẫu thuật trên tay..

    Lỡ như có gì đó xảy ra.. cũng có cái để đề phòng!

    Nhưng mới sáng sớm, chỉ làm có chút việc mà đã được 120 tệ, Trần Thương bỗng thấy rất vui.

    Trần Thương chợt nghĩ tới một điều:

    [An Ngạn Quân, vị bác sĩ cực kỳ nghiêm túc của khoa ngoại, độ thiện cảm: 15] .

    Độ thiện cảm chỉ mới 15?

    Vẫn ổn!

    Lúc này Trần Thương cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

    Giao ca thật ra là thông báo lại chuyện của tối qua cho bác sĩ trực hôm nay. Tối hôm qua cũng không có chuyện gì lớn, giao ca khá là thuận lợi.

    Sau khi giao ca xong thì An Ngạn Quân thay quần áo và tan làm.

    Còn Trần Thương thì nhìn chằm chẳm Trần Bính Sinh rồi ngẩn người.

    [Trần Bính Sinh, vị bác sĩ khoa ngoại có kinh nghiệm phong phú. Độ thiện cảm: 60.

    Có thể xem thông tin cụ thể!]

    Trần Thương vui mừng, liền xem thông tin cụ thể.

    [Tên: Trần Bính Sinh]

    [Nghề nghiệp: Bác sĩ]

    [Cấp độ: LV. 42: 960/12600 (Phó chủ nhiệm) ]

    [Kỹ năng chuyên môn:

    Kỹ năng cơ sở của khoa ngoại:

    Làm sạch vết thương, thay băng: Đại sư: 3970/8000

    Khâu lại vết vương ngoài da, gân, bắp thịt: Cao cấp: 1679/4000

    Hồi phục tim phổi: Trung cấp: 1500/2000

    Kỹ năng giải phẫu:

    Giải phẫu bậc một:

    Kỹ thuật cắt bỏ ruột thừa: Cao cấp: 227/4000

    Kỹ thuật rạch, mở dẫn lưu: Cao cấp: 9211/4000

    Kỹ thuật chữa trị sa đì: Trung cấp: 292/2000

    Giải phẫu bậc hai:

    Kỹ thuật mở thông và khâu lại dạ dày-tá tràng: Trung cấp: 656/2000

    Kỹ thuật khâu lỗ thủng dạ dày-tá tràng: Cao cấp: 1999/4000

    Kỹ thuật tháo xoắn chứng xoắn ruột: Cao cấp: 999/4000

    Kỹ thuật cắt dạ dày: Cao cấp: 1289/4000

    Giải phẫu bậc ba:

    Nội soi ruột non, phẫu thuật kết tràng: Trung cấp: 555/2000

    Kỹ thuật cắt tuyến giáp: Trung cấp: 799/2000

    Kỹ thuật chữa trị tận gốc ung thư dạ dày (cắt một phần dạ dày, cắt dạ dày hình ống (1), cắt dạ dày toàn phần) : Trung cấp: 855/2000..]

    Sau khi xem xong, Trần Thương mở to mắt, muốn kêu lên nhưng lại không dám nói ra, sợ làm cho Bính Sinh hiểu nhầm.

    Nhưng mà.. thuộc tính này chói mắt quá đi!

    Bản thân mình chỉ có mỗi kỹ năng cơ bản, đến cả kỹ năng giải phẫu bậc một cũng không có. Nhìn Bính Sinh xem, kỹ năng giải phẫu bậc một, hai, ba có một đống lớn. Quả là một chặng đường dài để đi~

    Tuy nhiên, Trần Bính Sinh đạt cấp 42 rồi, dựa theo phân chia cấp bậc thì tương đương cấp bậc Phó chủ nhiệm. Mặc dù giờ chỉ mang danh Bác sĩ chính nhưng cấp độ lại rất cao!

    Có vẻ như xếp hạng cấp bậc của hệ thống không dựa theo chức danh mà dựa vào thực lực công bằng để đánh giá.

    Trần Thương vẫn có chỗ không hiểu rõ. Từ Bác sĩ nội trú lên Bác sĩ chính có cần chuyển chức gì không?

    Hay có cần chứng chỉ hành nghề nào không?

    Nhìn chung, bệnh viện dựa theo độ giải phẫu khó dễ, lớn nhỏ, từ đó chia ca giải phẫu thành 4 cấp độ:

    Giải phẫu bậc một: Giải phẫu đơn giản cỡ nhỏ.

    Giải phẫu bậc hai: Giải phẫu cỡ nhỏ và đơn giản cỡ trung.

    Giải phẫu bậc ba: Giải phẫu cỡ trung và cỡ lớn bình thường.

    Giải phẫu bậc bốn: Giải phẫu cỡ lớn phức tạp, nghiêm trọng và dạng giải phẫu triển khai phương pháp mới.

    Các cấp độ phẫu thuật khác nhau cũng yêu cầu trình độ bác sĩ khác nhau để thực hiện. Ví dụ các bác sĩ có ít năm kinh nghiệm sẽ được xem là Bác sĩ nội trú: Phạm vi giải phẫu giới hạn trong bậc đầu tiên.

    Bác sĩ có nhiều năm kinh nghiệm hơn bao gồm Bác sĩ chính: Phạm vi phẫu thuật giới hạn trong bậc hai. Nếu được bác sĩ nhiều năm kinh nghiệm có chức danh trên cả Bác sĩ chính hướng dẫn thì có thể làm giải phẫu bậc ba.

    Bác sĩ chính có nhiều năm kinh nghiệm: Phạm vi giải phẫu nằm trong bậc ba. Nếu được bác sĩ có chức danh Chủ nhiệm chuyên ngành trở lên hướng dẫn thì có thể làm phẫu thuật bậc bốn.

    Chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm khoa: Phạm vi phẫu thuật ở bậc bốn. Khi có nhiều ca phẫu thuật trong khoa cũng có thể làm phẫu thuật bậc ba.

    Cho nên bây giờ Trần Thương chỉ có thể làm phẫu thuật bậc một. Và tất nhiên, nếu có Trần Bính Sinh phụ trách thì có thể làm phẫu thuật bậc hai.

    Trần Bính Sinh xoay người lại thì thấy Trần Thương nhìn chằm chằm mình một lúc lâu, anh ta hơi sợ hãi. Thằng nhóc này lại bị gì nữa rồi!

    "Thương! Theo tôi đi kiểm tra phòng. Lát nữa có hai cuộc phẫu thuật, cậu thực hiện với tôi".

    Trần thương: "Được!"

    Nhưng.. vì sao không có nhắc nhở của nhiệm vụ chứ?

    Trần Thương không rõ.

    Cấp cứu sẽ có phòng bệnh. Khoa cấp cứu của Bệnh viện Tỉnh số 2 có sáu mươi giường, thuộc khoa quan trọng nhất của tỉnh. Đây cũng là trung tâm cấp cứu 120 của thành phố AY, bình thường rất bận rộn.

    Sáu mươi giường tuy rất nhiều, nhưng thực tế mỗi ngày đều đầy. Trần Bính Sinh phụ trách mười hai bệnh nhân.

    Thời gian bệnh nhân nằm viện ở phòng cấp cứu không quá dài, về cơ bản sau khi tình trạng ổn định sẽ được chuyển qua khoa khác.

    Nếu như tình hình không ổn.. một là chuyển viện, không thì vào nhà tang lễ, dù sao đi nữa cũng không thể ở lại phòng cấp cứu quá lâu.

    Kiểm tra phòng mất chừng một tiếng. Bình thường Trần Thương sẽ phụ trách làm theo lời dặn của bác sĩ, viết hồ sơ bệnh án, sau đó Trần Bính Sinh sẽ đi phẫu thuật.

    Nhưng hôm nay, sau khi kiểm tra phòng, Trần Bính Sinh nói: "Hai ca phẫu thuật sáng nay là giường 19 và giường 21. Cả hai người đều bị viêm ruột thừa cấp, hôm nay cần phẫu thuật. Bình thường cậu xem cũng nhiều rồi, hôm nay cậu xem một ca, làm một ca đi!"

    Nghe xong, Trần Thương bỗng thấy lo lắng.

    Tuy anh thường xem giải phẫu ruột thừa, thậm chí còn thấy nó rất đơn giản, nhưng nếu để anh mổ chính làm cho anh thấy hơi căng thẳng.

    Dù sao, giữa đầu bếp chính và phụ bếp vẫn có một khoảng cách rất lớn.

    Nhưng thực ra Trần Thương càng thấy phấn khích hơn.

    Cuối cùng cũng có thể làm rồi sao?

    Cảm giác tê dại như chộn rộn trong cơ thể, mãi mà không hết. Hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng. Lúc về nhà phải chia sẻ tin vui này cho bạn gái mới được.

    Với tư cách là bác sĩ khoa ngoại, nếu không làm phẫu thuật thì đâu khác gì cá ướp muối?

    Mười giờ sáng, Trần Thương và Trần Bính Sinh đến phòng giải phẫu.

    Trần Bính Sinh thấy Trần Thương hơi dè dặt thì cười cười: "Đây chỉ là ca phẫu thuật nhỏ như bình thường cậu hay làm thôi. Cũng sắp làm tới nơi rồi, còn căng thẳng gì nữa? Bình thường nhìn tôi làm nhiều vậy, lúc tôi làm còn chê tôi vụng về, sao giờ lại luống cuống vậy?"

    Trần Thương cười khì: "Làm gì có chuyện đó, đây cũng đâu phải lần đầu tiên!"

    Trần Bính Sinh cười khẩy: "Lần đầu tiên? Tôi có cần phải tặng 'anh' một bao lì xì để ăn mừng luôn không?"

    Trong phòng giải phẫu, bệnh nhân đã nằm xong, còn chưa có gây mê.

    Lúc rửa tay, Trần Bính Sinh cười hỏi: "Nếu không.. cậu làm ca đầu đi. Còn nhớ cách làm không?"

    Trần Thương ngạc nhiên, hơi căng thẳng, nhớ lại một lần, nói: "Vẫn nhớ!"

    Trần Bính Sinh mỉm cười: "Lát nữa sau khi gây mê, cậu mổ chính, tôi hỗ trợ cho cậu".

    Trần Thương gật mạnh.

    Bác sĩ gây mê là người quen, tên Lưu Kiện, một người đàn ông 38 tuổi, thường thích trêu ghẹo và kể chuyện cười và có quan hệ tốt với Trần Bính Sinh. Nhìn hai người diễn qua diễn lại, anh ta hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

    Tuy nhiên, do bệnh nhân vẫn còn tỉnh táo nên anh ta không thể nói nhiều. Không nên làm cho bệnh nhân thấy lo lắng hơn.

    Thay vào đó, anh ta khích lệ nhìn Trần Thương, giơ ngón tay cái lên, ra dấu cổ vũ!
     
    Ánh KiềuĐường Lam Nguyệt thích bài này.
  7. NQRSE

    Bài viết:
    2
    Chương 5: Chiến công đầu ở phòng giải phẫu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Ting! NPC Trần Bính Sinh giao cho bạn một nhiệm vụ:

    Làm bác sĩ chính thực hiện hai ca viêm ruột thừa, yêu cầu: Hoàn thành tốt.

    Hoàn thành nhiệm vụ nhận được:

    Kinh nghiệm Giải phẫu ruột thừa mà Trần Bính Sinh rất tâm đắc x1] .

    Trần Thương hoang mang. Phần thưởng nhiệm vụ là kinh nghiệm tâm đắc trong phẫu thuật ruột thừa của Bính Sinh?

    Sao lại không có tiền chứ?

    Cũng không có điểm kinh nghiệm?

    Anh Bính Sinh, mặc dù tôi không có ý kiến gì với anh, nhưng mà..

    Anh không cần chơi tôi trắng trợn vậy chứ?

    Trần Thương thở dài, thích chơi không trả tiền thì cứ kệ đi vậy, cũng bị chơi hai năm rồi, thêm một lần cũng không sao.

    Khoa cấp cứu thật không phải nơi thích hợp cho người ngốc mà. Chủ nhiệm Quân thì có ý xấu với anh, còn Bính Sinh thì muốn chơi xong không trả tiền. Anh lớn lên đẹp trai vậy cũng là cái tội hay sao?

    Haizz..

    Hiện nay, mấy ca phẫu thuật viêm ruột thừa đều được tiến hành bằng phương pháp nội soi. Tuy nhiên, chi phí cho ca phẫu thuật này khá là mắc, so với phẫu thuật bình thường thì tối thiểu cũng tốn hơn một ngàn tệ, nhưng vết sẹo sẽ nhỏ hơn.

    Người đầu tiên là bác Trương Ái Trân, chừng năm mươi tuổi. Bác ấy bị đau ruột thừa thường xuyên. Buổi tối vài ngày trước thì cơn đau đột nhiên nặng hơn và được đưa đến khoa cấp cứu. Sau khi tiêu viêm thì quyết định phẫu thuật.

    Bác Trân sau khi nghe mổ nội soi hơn một ngàn tệ liền quyết định mổ mở lấy ruột thừa. Dù gì bác ấy cũng là người từng trải.

    Tuy nhiên, bác Trân cũng nghĩ lại: "Dù sao cũng có một đường ở giữa bụng rồi, thêm một đường nữa cũng không sao. Nhưng mà bác sĩ này, cậu làm cho thẩm mỹ chút, khi nhìn vào hai vết sẹo cũng thấy dễ nhìn hơn. Nếu không tôi sợ khi đi nhà tắm, người ta sẽ cho rằng tôi là xã hội đen mất".

    Trần Bính Sinh cười cười: "Không thành vấn đề. Tôi làm cân xứng chút là được".

    Ca phẫu thuật bắt đầu, Trần Thương nói không căng thẳng là giả, nhưng nhiều năm như vậy, anh theo dõi rất nhiều ca phẫu thuật, xem cũng xem nhiều rồi, bắt tay vào làm hẳn sẽ không có vấn đề gì.

    Giải phẫu ruột thừa thì gây tê cục bộ và thường dùng gây tê ngoài màng cứng.

    Đây cũng là nhiệm vụ của bác sĩ gây mê. Còn công việc đầu tiên của Trần Thương là tìm chỗ để mổ mở.

    Vết cắt của mổ ruột thừa nên chọn nơi mà cơn đau rõ ràng nhất ở bụng phải dưới. Thực ra cũng chính là điểm McBurney.

    Đơn giản là tìm điểm 1/3 ngoài trên đường nối giữa gai chậu phải với rốn.

    Lần đầu làm mổ chính, Trần Thương đã gặp phải một vấn đề, đó là cắt làm sao đây?

    Vết mổ ruột thừa có mấy loại, là rạch chéo ở bụng phải dưới hay là rạch ngang ở bụng phải dưới?

    Trần Thương hỏi: "Rạch theo vết McBurney?

    Trần Bính Sinh không để ý tới anh.

    Trần Thương bắt đầu cầm dao, sau khi rạch một đường thì muốn xem xét phần ruột thừa.

    Đầu tiên, Trần Thương dùng miếng gạc làm đồ lót đẩy ruột non vào trong và tìm manh tràng trước. Sau đó, dọc theo ba đoạn kết tràng đến đỉnh manh tràng sẽ thấy được ruột thừa.

    Cứ lần theo như thế mà tìm được ruột thừa (1).

    (1) Tác giả biến tấu theo câu" lần theo dưa leo tìm quả dưa ".

    Nhưng mà..

    Khi Trần Thương nhìn vào manh tràng, đại tràng, ruột thừa ở trong bụng.. anh chết đứng rồi!

    Không phải anh nhìn không ra mà là mấy cơ quan nội tạng này đều có chú thích ở phía trên!

    Trần Thương sắp không kiềm được lòng mình rồi!

    Hệ thống chắc là lo anh không nhận ra được mấy thứ này.

    Nhưng mà.. nó thật sự rất tiện.

    Trên manh tràng có tên màu xanh lá [Manh Tràng] .

    Trên phần đại tràng cũng có tên màu xanh lá [Đại Tràng] .

    Lúc Trần Thương chạm tới manh tràng, một loạt nhắc nhở xuất hiện trong đầu anh:

    [Ting! Đây là manh tràng khỏe mạnh] .

    [Ting! Đây là đại tràng có sức sống bừng bừng] .

    Trần Thương: ?

    WTF?

    Trần Thương không để tâm tới manh tràng và đại tràng nữa thì bỗng thấy ruột thừa có tên màu đỏ [Ruột thừa] .

    Mẹ nó, đây là quái ư?

    Khi anh vừa để ý tới dòng chú thích [Ruột thừa] màu đỏ thì âm thanh nhắc nhở xuất hiện trong đầu.

    [Ting! Quái vật ruột thừa thông thường: Đây là ruột thừa bị viêm phổ biến, LV. 8] .

    Đệt!

    Quái vật cấp 8..

    Trần Thương trợn mắt.

    Anh ép bản thân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Nếu vẫn không bình tĩnh được thì lại hít một hơi thật sâu..

    Phù!

    Mở mắt ra, anh chợt thấy Trần Bính Sinh đang nhìn chằm chằm mình kiểu: WTF?

    Theo hiểu biết của Trần Thương về Bính Sinh thì cái nhìn này có nghĩa là: Cậu đang làm cái mẹ gì vậy?

    Trần Thương quyết định, sẽ diệt trừ phần ruột thừa màu đỏ này!

    Dùng kẹp ruột thừa để kẹp lấy nó, kẹp cầm máu thì kẹp mạc treo ruột thừa, đưa ruột thừa ra ngoài vết mổ để cắt bỏ.

    Dù gì Trần Thương cũng là Bác sĩ nội trú cấp 12, đối phó với loại quái vật ruột thừa cấp 8 này sẽ không có vấn đề gì!

    Trong thế giới võ thuật, không gì không phá được ngoại trừ tốc độ.

    Quái vật ruột thừa màu đỏ đã chết dưới dao của Trần Thương nhờ vào sự khéo léo trong cách dùng dao của anh.

    Quyết đoán cắt bỏ.. Xử lý mạc treo ruột thừa.. Giải quyết phần gốc ruột thừa..

    Mấy thao tác sau đó diễn ra rất thuận lợi.

    Sau khi khâu vết khâu cuối cùng, anh thở một hơi thật dài.

    Mẹ nó..

    Trò này kích thích quá đi!

    [Ting! Đạt được chiến công đầu tiên! Nhận được danh hiệu: Người mới phòng giải phẫu. Xin hãy không ngừng cố gắng, đạt được mười lần giết liên tiếp] .

    [Ting! Giết được quái ruột thừa. Rơi ra:

    +100 Kinh nghiệm

    +100 tệ

    +100 Kinh nghiệm Phẫu thuật ruột thừa] .

    Đệt!

    Đánh quái thăng cấp còn rơi đồ?

    Kỹ năng giải phẫu sẽ tốt hơn thật sao?

    Hạnh phúc quá đi, cuối cùng mày cũng tới với anh rồi.

    Mày có biết..

    Mày tới muộn hơn hai mươi năm rồi không?

    Trần Thương rung rưng nước mắt nhìn màn hình ảo trước mặt, đầy hưng phấn và bất ngờ, kích thích quá rồi!

    Cuộc sống của mình mở hack rồi!

    Trần Bính Sinh nói không nên lời. Tên này điên rồi sao?

    Trần Bính Sinh bất lực nhìn Trần Thương:" Cậu đang làm gì vậy? Chưa thấy manh tràng bao giờ à? Còn cầm nó xem đến nửa ngày? Cậu điên rồi à? "

    Trần Thương cười xấu hổ:" Không phải, ruột thừa của bác ấy khác với manh tràng! "

    Trần Bính Sinh trừng mắt trâu:" Không giống, không giống chỗ nào? Ruột thừa của chị ấy còn dài hơn mắt hai mí hả? "

    Lúc này, bệnh nhân đã được y tá đẩy ra. Y tá trong phòng phẫu thuật nghe thấy cuộc trò chuyện của Trần Bính Sinh và Trần Thương chợt cười ha hả.

    " Bác sĩ Bính Sinh, anh hài hước quá đi, gì mà ruột thừa còn dài hơn mắt hai mí! "

    " Ha ha! "

    Trần Thương cười ngại ngùng:" Không phải. Do đây là lần đầu tôi tự mình cắt ruột thừa nên tôi muốn cảm nhận nó một cách thật nghiêm túc ".

    Trần Bính Sinh cười:" Ha ha. Lần đầu cảm nhận? Thấy thế nào? Vẫn còn rung động hả? Tôi thấy cậu giống như đang nhìn thấy mối tình đầu vậy ".

    Mọi người đều cười vang.

    Tần Nhạc Nhạc, ý tá phòng phẫu thuật bên cạnh cười nói:" Đây mới là lần đầu của bác sĩ Thương thôi nên làm được vậy là tốt rồi. Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng diễn ra rất thuận lợi. Khen ngợi bác sĩ Thương đi chứ!"

    Tuổi tác Tần Nhạc Nhạc và Trần Thương cũng không chênh lệch lắm, thế nhưng ở phòng phẫu thuật bốn năm năm rồi, cũng thấy nhiều cuộc phẫu thuật to nhỏ.

    Cũng quen thấy Trần Bính Sinh trêu chọc nên thay Trần Thương ra mặt.

    Suy cho cùng, đẹp trai cũng là một lợi thế.

    Trần Thương ấn nhận phần thưởng.

    Nhưng danh hiệu Người mới phòng giải phẫu có nghĩa là gì?

    [Danh hiệu: Người mới phòng phẫu thuật.

    Chi tiết: Người mới vào phòng giải phẫu nên có tinh thần học tập không biết mệt và có thái độ chăm chỉ nghiên cứu giải phẫu. Phải học tập chăm chỉ và làm phẫu thuật nhiều hơn.

    Trang bị danh hiệu này: Lúc phẫu thuật làm trợ thủ có xác suất 1% học được kỹ năng của Bác sĩ chính] .

    Trần Thương sững sờ!

    Đệt!

    Danh hiệu này lợi hại quá đi!

    Có 1% cơ hội học được một kỹ năng nhất định của Bác sĩ chính.

    Nếu anh hỗ trợ phẫu thuật cho Bính Sinh thêm mấy lần nữa tức là anh có thể học được một kỹ năng trâu bò nào đó sao?

    Nghĩ đến đây, Trần Thương có chút kích động.

    [Ting! Cấp độ của bạn lên đến LV. 13, nhận được một điểm kỹ năng] .

    Trần Thương vui mừng hớn hở mở bảng thuộc tính.

    [Trần Thương: Nghề nghiệp: Bác sĩ.

    Cấp độ: 13: 50/1300

    Kỹ năng giải phẫu bậc một:

    Kỹ thuật cắt bỏ ruột thừa: 100/1000 (Sơ cấp)

    Điểm kỹ năng còn lại: 1.

    Danh hiệu: Người mới phòng giải phẫu] .
     
    Ánh KiềuĐường Lam Nguyệt thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...