Huyền Ảo [Dịch] Học Viện Shifters - Jenny Gibson

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Hà Diệc Dao, 9 Tháng sáu 2024.

  1. Hà Diệc Dao

    Bài viết:
    3
    Học Viện Shifter

    Tên gốc: Shifter Academy

    Tác giả: Jenny Gibson


    [​IMG]

    Thể loại: Huyền ảo

    Người dịch: Hà Diệc Dao

    Link: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm dịch - Edit của Hà Diệc Dao

    Văn án:

    Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ học tại một ngôi trường dành cho Shifters..

    Khi gia đình tôi biến mất một cách bí ẩn và bạo lực, tôi phải chạy trốn. Không có nơi nào để đi, tôi đã làm điều không tưởng là giả mạo thân phận của Makiko Suzuki, một Shifter giàu có và bí ẩn, là học sinh tại Học viện Brighthaven danh giá.

    Bây giờ tôi buộc phải sống chung với năm người quyền lực nhất trong trường. Tôi chỉ là một con người đang lẩn trốn giữa những Shifter, tuyệt vọng tìm kiếm câu trả lời.
     
    Minh Hi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2024
  2. Hà Diệc Dao

    Bài viết:
    3
    Chương 1

    Uhg, thi cử.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi mò mẫm tìm điện thoại để tắt chuông báo thức chói tai, giấc mơ về việc đi thi trong tình trạng chỉ mặc đồ lót dần tan biến, tạ ơn Chúa. Có lẽ bây giờ tôi có thể ngủ thêm năm phút nữa..

    "Mori! Dậy ngay đi. Hôm nay không được đi trễ đâu!" Giọng nói như thánh ca của mẹ vang lên, giống như bà ấy có thể cảm nhận được tôi đang cuộn mình trong chăn.

    Nhưng mẹ nói đúng. Rên rỉ, tôi dậy và thực hiện các thói quen buổi sáng trong vô thức. Những cơn ác mộng về kỳ thi luôn khiến tôi mệt mỏi, nhưng tôi sẽ vượt qua được. Tôi tự tin, tôi đã nắm rõ bài, và tôi sẽ ổn thôi. Bạn sẽ vượt qua những bài kiểm tra này, rồi sẽ nói lời tạm biệt với trường trung học, tạm biệt thị trấn nhỏ ở Maine và xin chào đại học! Tự nhủ như vậy không làm tôi bớt mệt mỏi, nhưng nó khiến tôi cảm thấy khá hơn.

    Ngáp một cái thật lớn, tôi thả mình xuống chiếc ghế ở bàn ăn và với lấy ngũ cốc.

    "Lại mơ thấy kì thi à?" Bố hỏi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi. Điều đó khiến tôi mỉm cười dù đang lo lắng. "Để bố đoán, con đến lớp với bộ đồ ngủ à?"

    "Oh tệ hơn thế. Chỉ mỗi đồ lót thôi."

    Bố tôi rùng mình cảm thông, khiến tôi bật cười trong lúc đang rót bữa sáng ra.

    Mẹ bóp nhẹ vai tôi, đặt một ly cam ép bên cạnh. "May mà con có thể làm bài thi xuất sắc dù có hay không mặc quần áo," bà nói với một cái nháy mắt.

    Tôi xúc ngũ cốc vào miệng, cố gắng tỉnh táo, những phương trình chạy qua đầu tôi không giúp được gì. Nhưng khi tôi thấy phong bì đen sang trọng bị che khuất một nửa bởi đống hóa đơn trên bàn, chuỗi số lập tức dừng lại.

    Chộp lấy nó, tôi gần như không kịp đọc tên mình trước khi xé phong bì ra. Lỡ đó là thư chấp nhận từ Harvard thì sao? Làm ơn, làm ơn hãy là thư chấp nhận từ Harvard!

    Nhưng khi tôi xé phong bì ra.. chắc chắn rằng đó không phải từ Harvard. Càng đọc, tôi càng thấy nó thật nực cười. Tôi thậm chí không thể thất vọng được.

    "Con đang cầm cái gì đó, con gái?" Bố hỏi, một nụ cười đã nở trên môi. Tôi thích cách bố luôn mỉm cười.

    Cười toe toét, tôi đọc to, "Chúc mừng. Bạn đã được chọn để tham gia Học viện Brighthaven dành cho những Shifter ưu tú." Tôi đã cười lăn cười lốc cho đến khi kết thúc, và bố mẹ tôi nhìn nhau một cái.

    "Đúng là vậy phải không?" tôi nói, vừa đọc lại lá thư. Những từ như truyền thống, nhiệm vụ, ưu tú và phi thường xuất hiện vài lần, và tôi lại phải bật cười.

    Cái này chắc chắn không dành cho tôi. Brighthaven cơ bản giống như Harvard dành cho Shifter, những sinh vật cực kỳ hiếm hoi, luôn tránh xa loài người. Và theo lá thư này, họ rất tự mãn về chính mình. Đáng tiếc là lần cuối tôi kiểm tra, tôi chắc chắn là con người.

    "Hai người nói đúng," tôi nói, đặt lá thư xuống và quay lại với bát ngũ cốc. "Chắc con phải là thiên tài; bây giờ con đang được nhận vào trường mà con thậm chí còn chưa nộp đơn."

    Tôi kéo phong bì lại gần để xem kỹ hơn - không phải ngày nào con người cũng nhận được thứ liên quan đến Shifter - và nhận ra nó không hề được gửi đến cho tôi. Tên trên phong bì là Makiko Suzuki chứ không phải Moriko Setsuki.

    Tôi đảo mắt. Thường gặp. Một tên nhân viên ngớ ngẩn nào đó chắc đã tìm được một địa chỉ có tên gần giống nhất. Tôi hy vọng Shifter cũng dùng email, vì nếu không, Makiko sẽ bị lỡ mất việc học của cô ấy. Nhưng đó chắc chắn không phải vấn đề của tôi. Nhưng, kỳ thi cuối kỳ thì có, và tôi sẽ bị trễ nếu không đi ngay bây giờ.

    Sau khi uống hết ly nước ép, tôi bỏ chén đĩa vào bồn rửa và hôn mẹ một cái nhanh vào má, rồi hôn lên trán bố, như cách ông thường làm với tôi. Đó là thói quen của gia đình tôi, và là điều tôi sẽ rất nhớ khi vào đại học.

    "Chúc may mắn, con yêu," bố nói, ôm chặt tôi một cái thật nhanh.

    "Con bé không cần may mắn," Mẹ ấm áp nói. "Con sẽ làm được, Mori." Và, dù tôi lo lắng thế nào, và những giấc mơ có tồi tệ ra sao.. Tôi tin lời mẹ.

    Thôi kệ, tôi khịt mũi nghĩ, nếu chuyện Harvard không thành thì luôn còn Brighthaven mà. "

    * * *

    " Something, something sunshine! "Tôi chẳng hiểu tí gì về lời bài hát đang phát ầm ĩ từ loa, và tôi chẳng quan tâm. Nó rất hợp với tâm trạng của tôi.

    Nói rằng tôi cảm thấy bài kiểm tra cuối kỳ ổn quả là khiêm tốn. Tôi đã làm rất tốt! Thực sự xuất sắc! Bây giờ Harvard không thể từ chối tôi được nữa.

    Có lẽ tôi đang cảm thấy hoài niệm, nhưng nhìn lại năm nay, trải nghiệm của tôi ở trường Park High thực sự khá thú vị. Thú thật đây là quãng thời gian dài nhất tôi được học ở một trường. Gia đình tôi chuyển nhà gần như hằng năm vì công việc của mẹ, điều đó khiến việc kết bạn trở nên khó khăn hơn nhiều. Nhưng chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ trên đường đến một trường đại học tốt nào đó - Harvard - và có thể lần đầu tiên ở lại một nơi lâu hơn một năm!

    Giảm âm lượng nhạc khi rẽ vào đường nhà, ngực tôi hơi nhói lên. Trực giác của tôi luôn mách bảo chính xác, vì vậy dù muốn gạt bỏ cảm giác đó và bảo mình ngừng hoang tưởng, tôi vẫn không thể thoát khỏi sự rùng mình lo lắng khi dừng xe vào nhà. Đôi khi, tôi ghét việc bản thân lại có linh cảm chính xác như vậy.

    Đèn đã tắt. Bố đáng lẽ đang làm việc trong văn phòng của mình, và trong những kỳ thi quan trọng, mẹ sẽ nghỉ trưa để về nhà và ăn cùng chúng tôi. Họ là ra đều ở đây. Bước ra khỏi xe, tôi chết lặng. Cửa đang hé mở. Chưa bao giờ, từ khi tôi còn nhỏ, mẹ cho phép cửa mở. Bà ấy rất sợ côn trùng.

    Một cảm giác sợ hãi tột độ lan rộng trong dạ dày khi tôi bước về phía anh cửa. Cảm giác trở nên mạnh mẽ đến nỗi tôi gần như không dám vào bên trong, nhưng tôi phải biết. Tôi đẩy cửa ra hết cỡ và bước vào, định gọi bố mẹ, nhưng giọng nói nghe lại trong cổ họng.

    Ngôi nhà tan hoang. Giá sách cạnh cửa đổ nhào sang một bên, sách vở và giấy vương vãi khắp nơi. Giày của tôi giẫm lên những mảnh vỡ thủy tinh từ tượng động vật của mẹ và từ những khung ảnh bị hất văng khỏi tường.

    Tiếng còi báo động inh ỏi khiến tôi đau cả tai, nhưng nó đã kéo tôi tỉnh táo khỏi cơn sốc. Tôi vội vã chạy qua đống lộn xộn để cố gắng tắt nó đi. Khi tiếng hú cuối cùng cũng dừng lại, sự im lặng ập đến còn làm tôi điếc tai hơn cả tiếng báo động lúc nãy.

    " Bố ơi! "Tôi gọi, chạy về phòng làm việc của ông." Mẹ! "

    Văn phòng cũng y hệt như vậy. Sách vở, giấy tờ, ảnh đều bị đập vỡ và giẫm nát, như thể có một lốc xoáy vừa quét qua bên trong. Kiểm tra khắp mọi nơi, tôi vừa chạy vừa gọi bố mẹ, nhưng chỉ có sự im lặng và tàn phá đáp lại.

    Căn phòng bố mẹ, nằm sâu nhất trong nhà và cũng là nơi cuối cùng tôi kiểm tra, đầu gối tôi khuỵu xuống, tôi ngã ra sàn.

    Vết chém. Những vết chém chi chít trên cửa và dọc theo các bức tường, như thể con dao đã rạch ngang chúng. Giấy dán tường xấu xí mà cả hai đều ghét giờ bong ra như lớp da trên một vết thương hở. Tầm nhìn của tôi bắt đầu nhòe đi rồi lại rõ, tôi cố gắng tập trung vào một thứ gì đó, bất cứ thứ gì để không ngất xỉu vì cơn hoảng loạn đang cuộn khắp người. Kia. Giày của mẹ nằm trên tấm thảm đỏ.

    Nhưng bố mẹ tôi không hề có tấm thảm đỏ trong phòng. Máu. Chiếc giày của mẹ đang nằm trong một vũng máu thấm đẫm trên thảm. Hoảng loạn, tôi điên cuồng lùi lại, đập người vào bức tường hành lang, tay chạm phải thứ gì đó ướt át và dính dính. Khi đưa lên mặt, nó đỏ chót.

    " Mẹ ơi! Ba ơi! Mẹ ơi! Ba ơi, làm ơn! "- Tôi nức nở hoảng loạn, lê người ra xa những vệt máu loang lổ trên sàn nhà, nhưng không có dấu vết nào của bố mẹ ở bất cứ đâu.

    Có lẽ họ không ở nhà. Có lẽ đó không phải máu của họ. Bàn tay tôi run rẩy đến mức phải mất vài lần mới lấy được điện thoại từ túi ra và bấm nút gọi. Máy bắt ngay từ tiếng chuông đầu tiên.

    Gần như nức nở vì nhẹ nhõm, tôi thốt lên," Trời ơi, cảm ơn trời, mẹ- "

    " Xin chào, đây là hộp thư thoại của Alyn Setsuki. Vui lòng để lại tên, số! "

    Kết thúc cuộc gọi, người tôi càng run rẩy dữ dội hơn. Bây giờ đến bố.

    " Chúng tôi xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không hoạt động. Vui lòng kiểm tra! "

    Chuyện này không thể nào xảy ra được. Đầu óc tôi quay cuồng, cố gắng nắm bắt tình hình. Có phải là một vụ cướp bóc không? Hay là tôi vẫn chưa thực sự tỉnh giấc sáng nay, và tất cả chỉ là một cơn ác mộng được dàn dựng công phu nào đó, bởi vì chuyện này không thể nào là sự thật được.

    Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài điều tốt nhất mình nghĩ ra được và quay số 911. Lần này, tôi thực sự nói chuyện được với một người, nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói của họ, tôi cũng nghe thấy tiếng còi hú đang rẽ vào phố nhà mình. Chắc hẳn tiếng báo động đã gọi cảnh sát đến! Tôi vội chạy đến cửa sổ cuối hành lang, và quả nhiên, một chiếc xe cảnh sát đang phanh gấp dừng lại trước nhà tôi. Tôi bấm kết thúc cuộc gọi và hít một hơi thật sâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sẽ ổn cả thôi. Cảnh sát đã đến đây, họ có thể tìm ra kẻ đã làm điều này và tìm thấy bố mẹ tôi. Bởi vì họ phải còn sống. Tôi không thể.. tôi không nghĩ khác đi được. Tôi dụi mắt bằng mu bàn tay, cẩn thận không để dính máu lên mặt, và nghe thấy tiếng họ đóng cửa xe khi ra ngoài.

    " Xem ra chúng đã dọn dẹp sạch sẽ rồi nhỉ. "Một viên cảnh sát lên tiếng.

    " Im lặng đi, "Một giọng nói thứ hai, thô lỗ hơn nói." Chúng bắt cóc được bố mẹ thì đúng, nhưng nhìn chiếc xe trong sân đi. Có người vẫn còn ở đây, và tao cá là đứa con. "

    " Mẹ kiếp, "giọng thứ nhất đáp," chúng chưa thể bắt cóc được nó đâu, vì nó vẫn đang ở trường học mà. "

    Lời họ nói khiến tôi lạnh cả người. Cái quái gì thế này? Chẳng lẽ họ đang ám chỉ chuyện này là.. cố ý? Kẻ nào lại muốn hại tôi hay bố mẹ tôi chứ?

    Bị đóng băng vì sợ hãi, tôi nghe viên cảnh sát thứ hai nói," Được rồi, chúng ta sẽ tự mình lo đứa con, sau đó sẽ sắp xếp đội dọn dẹp. Đi thôi. "

    Không, Không, Không, Không, Không.

    Trong cơn hoảng loạn, tôi chạy vội về phía cửa sau. Vừa băng qua bếp, tôi nhìn thấy lá thư của Brighthaven nằm trên bàn. Không chút do dự, tôi chộp lấy lá thư và cả phong bì rồi phóng ra khỏi cửa sau hy vọng bọn cảnh sát không nhìn thấy mình. Bộ não đang kinh hoàng của tôi cố gắng lắp ghép những mảnh vỡ của một ý tưởng.

    Không còn nơi nào để trốn chạy, không người thân quen, không bạn bè để nhờ vả. Cảnh sát thì không thể tin tưởng. Ai đó muốn tôi chết.. hoặc tệ hơn thế nữa, và tôi không biết đó là ai hoặc tại sao. Tất cả những gì tôi biết là tôi không thể ở lại đây.

    Có lẽ, tôi nghĩ, nhìn lá thư nhàu nhĩ trong tay, mình cần phải biến mất hoàn toàn..

    * * *

    Tôi run rẩy và kiệt sức, đứng trước cánh cổng vàng của Học viện Brighthaven.

    Đây là quãng thời gian tuyệt vọng khi tôi cố gắng chạy trốn. Tôi không thể mạo hiểm gửi thư trả lời trực tiếp cho học viện, và hành trình đến đây chẳng khác nào địa ngục. Tất nhiên, một ngôi trường dành cho Shifter sẽ nằm sâu trong một khu rừng hẻo lánh bên kia dãy núi, ngay sát biên giới Canada.

    Trên đầu tôi, hai chữ BA khổng lồ được chạm nổi trên cổng lớn như đang chế giễu tôi. Chuyện này thật điên rồ. Làm sao tôi có thể giả vờ là người khác, huống chi là một Shifter! Nhưng, như tôi đã tự nhủ cả ngàn lần.. Tôi không còn lựa chọn nào khác. Không, nếu như tôi muốn sống sót. Tôi đã đến bước đường cùng rồi.

    Tôi bước qua cổng, hơi ngạc nhiên vì chúng mở ra dễ dàng, và tiến đến tòa lâu đài đáng sợ là học viện. Những tảng đá xám nghiêm nghị, hoàn thiện với các tòa tháp, tượng quái vật, và lá cờ vàng của Brighthaven tung bay kiêu hãnh trên tất cả.

    Tôi nghe thấy giọng nói của bố trong đầu, những lời cuối cùng tôi nghe ông nói," Chúc may mắn, con yêu."

    Một cô gái loài người ẩn náu trong trường học của Shifter? May mắn thôi là chưa đủ. Tôi cần một phép màu để vượt qua chuyện này.
     
    Minh Hi thích bài này.
  3. Hà Diệc Dao

    Bài viết:
    3
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi không thể tin được mọi thứ ở đây sang trọng đến mức nào và Brighthaven khác biệt hoàn toàn với các ngôi trường tôi từng thấy.

    Những khung cửa sổ kính màu cao vút và trần nhà hình vòm khiến nơi này trông giống một nhà nguyện nhỏ hơn là văn phòng đăng ký. Nhưng có gì đáng mong đợi ở một ngôi trường trong lâu đài? Không phải lớp sơn be nhạt hoen ố, những bức tường được xây bằng đá xám sẫm với những tấm thảm treo tường mô tả các bữa tiệc, nghi lễ và chiến tranh với đủ loại động vật, hoặc được hắt những mảng màu rực rỡ từ các cửa sổ.

    Trong văn phòng, thay vì những tấm poster sến sẩm với khẩu hiệu "Hãy là tất cả những gì bạn có thể", các bức tường được trang trí bằng những thứ trông giống như huy hiệu gia đình và chân dung của những người có lẽ là hiệu trưởng - hiệu phó cũ? - với những đặc điểm khác thường giống động vật. Ví dụ như người phụ nữ đang nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt mèo đầy phán xét, hay người đàn ông nhìn xuống tôi với chiếc mũi quặp giống mỏ chim.. Hoặc có lẽ tôi đang suy diễn quá.

    Tôi hít một hơi thật sâu và chầm chậm thở ra. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mình hoàn toàn có thể làm được.

    Đang lừa ai vậy? Không đời nào chuyện này suôn sẻ được!

    "Em ổn chứ?"

    Ánh mắt tôi hướng về người phụ nữ trung niên đang ngồi sau chiếc bàn khổng lồ đối diện mình. Bà Heather Williams. Bà ấy đã giới thiệu bản thân khi tôi vào. Và sau đó không ngừng nói. Tôi đã cố tình không nghe một lúc rồi, có vẻ cuối cùng bà ấy cũng nhận ra.

    "À, vâng," tôi lắp bắp, "chỉ là hơi mệt sau chuyến đi thôi ạ."

    Bà ấy cục một tiếng thông cảm, hình ảnh bà ấy biến thành một con gà mái bỗng hiện lên trong đầu tôi. Tôi phải cắn vào bên trong má để giữ vẻ mặt nghiêm túc. Trời ơi, tôi mệt quá.

    "Ồ dĩ nhiên là thế, cưng à," bà ấy nói, với tay qua bóp nhẹ cánh tay tôi, "chỉ cần nghĩ đến quãng đường xa xôi em đã đi là cô hiểu rồi." Tôi âm thầm cầu xin bà ấy đừng hỏi tôi đến từ đâu, nhưng bà ấy cứ thao thao bất tuyệt.

    "Bây giờ học sinh không còn đăng ký trực tiếp như ngày xưa nữa," bà ấy nói, ký gì đó với nét vẽ điệu nghệ. "Nhưng thành thật mà nói, với nhà Suzuki thì cô cũng đã dự đoán được điều đó rồi."

    Tôi mỉm cười nhẹ và nhún vai. "À thì," tôi nói, cố gắng tỏ ra dễ mến, "gia đình em thì cô cũng biết đấy." Trong lòng tôi đang âm thầm cầu nguyện những lời nói dối của mình sẽ có tác dụng, nhưng Heather lại mỉm cười.

    "Thôi nào, dù thế nào thì cũng thật tuyệt khi có một thành viên trong gia đình em theo học tại Brighthaven," bà ấy nói, mỉm cười rạng rỡ với tôi trong khi sắp xếp lại giấy tờ và cho chúng vào một chiếc kẹp.

    Chính xác thì gia đình này là ai? Có vẻ như họ khá nổi tiếng, nhưng tôi không thể đoán được là theo hướng nào. Phải tìm hiểu nhanh để duy trì việc này.

    Heather đi vòng qua bàn với tập tài liệu trên tay. Nghĩ rằng bà ấy sẽ đưa cho mình lịch học và tiễn mình đi, tôi đứng dậy, nhưng bà ấy dừng lại. Ánh mắt dò xét tôi kỹ lưỡng đến mức tôi bắt đầu hoảng sợ. Đây rồi, phần bà ấy đột nhiên nhận ra tôi không phải người mình nói và tôi bị đuổi ra ngoài, phải tìm cách khác để trốn tránh những thứ vừa đảo lộn cuộc sống của tôi.

    Nhưng tất cả những gì bà ấy hỏi chỉ là, "Đồ đạc còn lại của em đâu, cưng?" Trán bà ấy nhíu lại lo lắng. "Một nhân viên khác đã lấy chúng rồi sao?"

    Nghĩ thật nhanh, tôi nói, "À, ừm, chỉ có chừng này thôi ạ." Tôi nhún vai hất chiếc túi đựng quần áo và đồ dùng ăn trộm lên vai, tránh ánh mắt bà ấy. "Cô biết gia đình em rồi đấy. Rất.. truyền thống?"

    Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tôi không chắc bà ấy có tin điều đó không, nhưng Heather gật đầu đồng ý, cuối cùng đưa cho tôi các giấy tờ.

    Tôi lắp bắp một câu trả lời không dứt khoát, choáng váng vì không thể tin nổi nó lại có tác dụng. Heather vỗ nhẹ vào tay tôi trìu mến, như thể chúng tôi là bạn thân lâu năm. Tôi sẽ cảm thấy hơi tội lỗi vì sự lừa dối này nếu nó không thực sự cứu mạng tôi.

    "Đừng lo lắng," bà ấy nói một cách vui vẻ. "Bây giờ em đã đến Brighthaven, chúng tôi sẽ đảm bảo em được chăm sóc chu đáo."

    "Được chăm sóc chu đáo, hả?" Tôi hy vọng bà ấy không có ý theo nghĩa đen. Mọi người đều biết Shifter có phong cách cổ hủ, nhưng tôi không cần người hầu như một vị triều thần chứ, phải không? Dù rất muốn hỏi, nhưng tôi chắc Makiko Suzuki ít nhất cũng biết điều đó, nên đành im lặng.

    Heather dẫn tôi đến chiếc ghế sofa da sát tường, ngay dưới bức chân dung của Mũi Chim Thứ Ba, biệt danh tôi đặt cho người đàn ông trong tranh, trong khi bà ấy lật xem lại các giấy tờ một lần nữa.

    "À," bà ấy nói, nhìn tôi với vẻ bất ngờ. "Theo như hồ sơ thì em vẫn chưa biến hình."

    Chắc bà ấy đang nói đến loài vật mà tôi sẽ biến thành.

    "À.. vâng, đúng vậy," tôi nói, cố tỏ ra chắc chắn. Nhưng thất bại.

    Bà ấy phẩy tay như muốn xua đi những lời tôi vừa nói. "Ồ, đừng ngại ngùng, cưng à. Rất nhiều sinh viên ở đây cũng phát triển muộn. Bản thân cô cũng vậy." Bà ấy nháy mắt với tôi, tôi đáp lại bằng một nụ cười, hy vọng nó gượng gạo đúng bằng một người họ Suzuki sẽ cảm thấy. "Chúng tôi có chỗ ở tạm thời hoàn hảo cho đến khi nó xuất hiện," bà ấy nói tiếp. Rồi mắt bà ấy sáng lên. "Và cô cũng có một sinh viên hoàn hảo để hộ tống em đến ký túc xá mới!"

    Cuối cùng, bà ấy đưa cho tôi các giấy tờ và chỉ tôi ngồi xuống ghế sofa, bảo tôi đợi "hai tích" bà ấy sẽ quay lại ngay. Khi cánh cửa đóng lại, lần đầu tiên kể từ khi nhìn thấy ngôi trường lấp ló giữa những tán cây, tôi cảm thấy thư giãn. Nhưng sự bình tĩnh đó chẳng kéo dài được bao lâu như mong muốn.

    Tôi không thể tin là mọi chuyện đến giờ vẫn suôn sẻ, nhưng tôi có thể tiếp tục chuyện này được bao lâu? Chỉ cần một chút sơ hở là kế hoạch của tôi sẽ đổ bể, và đến nay, diễn xuất của tôi cũng chưa được thuyết phục lắm.. Nhưng tôi thực sự chỉ có một lựa chọn duy nhất.

    Tôi rất muốn đọc các giấy tờ, tìm hiểu thêm về nơi này, nhưng tôi quá lo lắng. Tôi cố gắng hết sức để không nghĩ về bố mẹ, hoặc cuộc sống đã tan vỡ ngay trước mắt. Tôi tập trung suy nghĩ về tình hình hiện tại của mình, ngay lúc này và tại đây.

    Đúng, Brighthaven không phải Harvard, nhưng ít nhất tôi cũng đang ở một ngôi trường, chính thức nhập học và mọi thứ.. chỉ là họ nghĩ tôi là Shifter. Thôi nào, tôi đang đóng giả làm con gái của một gia đình nổi tiếng, lập dị nào đó. Ugh. Nhưng, chuyện này không nhất thiết là vấn đề, phải không? Tất cả những gì tôi cần làm là tiếp tục nói dối. Tệ thật, tôi vốn dở tệ khoản này mà!

    Không còn thời gian để suy nghĩ về tình trạng tồi tệ của mình trước khi cánh cửa phòng bật mở. Tôi nở một nụ cười rạng rỡ, quyết tâm cho Heather thấy mình hoàn toàn không lo lắng, nhưng người bước vào.. chắc chắn không phải Heather.

    Anh ta là người đàn ông đẹp nhất mà tôi từng thấy. Cao ráo, mái tóc hung và nước da màu ô liu. Tôi có nửa giây ngậm miệng lại khi anh ta nhìn quanh, quét mắt khắp văn phòng trước khi đôi mắt nâu sẫm của anh ta dừng lại trên người tôi và sáng lên.

    Anh ấy tiến về phía tôi với một nụ cười vô cùng rạng rỡ, tôi cố gắng đáp lại, nhưng có lẽ nhìn mặt tôi như đang bị co giật. Ngay cả tôi cũng phải thừa nhận mình hoàn toàn bị choáng ngợp.

    "Cậu hẳn là Makiko," anh ấy nói, ngay cả giọng nói của anh ấy cũng ấm áp và thân thiện. Anh ấy đưa tay ra.

    "Xin chào," tôi nhỏ tiếng chào và chúng tôi bắt tay.

    "Tôi là Shane Gregor," anh nói. "Và chắc cậu phải khá quan trọng mới kéo được tôi ra khỏi lớp." Đôi mắt anh ấy lấp lánh nhìn xuống tôi, tôi lắp bắp tìm lời để nói cho đến khi anh tỏ vẻ thương hại tôi.

    "Đùa thôi! Hai tuần nữa mới bắt đầu học. Cậu thuộc nhóm đến sớm mà," anh ấy nói với một cái nháy mắt. Anh ấy cúi xuống định cầm lấy túi của tôi, tôi phải kiềm chế không ngăn anh ấy lại. Chiếc túi đó là tất cả những gì tôi có, nhưng tôi cực kỳ nghi anh ấy sẽ lấy nó và bỏ chạy. "Đi theo tôi. Chúng ta sẽ đưa cậu đi ổn định chỗ ở."

    Anh ấy đeo chiếc túi của tôi lên vai và mỉm cười với tôi một lần nữa trước khi ra hiệu cho tôi ra khỏi văn phòng trước. Tôi đợi, rồi bước theo sau anh một bước qua các hành lang để có thể thán phục và ngắm nhìn trong yên lặng. Hầu như mỗi cửa sổ chúng tôi đi qua đều được nhuộm những màu sáng rực rỡ, tạo nên những chiếc cầu vồng trên tường và những tấm thảm sang trọng. Giữa các cửa sổ là những tấm thảm trang trí, chân dung, và huy hiệu.

    "Ở đây giống như cung điện vậy, phải không?" Tôi nói, với chính mình hơn là Shane. Anh ấy quay lại nhìn tôi và cười.

    "Tôi chắc chắn chúng không thể so được với các trang viên của nhà Suzuki," anh ấy nói với một cái nhún vai.

    Các trang viên? Ý là số nhiều à? Ôi, trời ơi.

    Tôi cố gắng che giấu, nhưng Shane hoàn toàn phớt lờ sự lo lắng rõ ràng của tôi, trước tiên nói về việc dễ lạc đường khi tìm các lớp học, sau đó là về các lớp học, rồi đến những lớp làm anh ấy háo hức.

    "Lịch sử Shifter, hả?" Tôi hỏi, cố gắng hiểu mọi thứ và tập trung lắng nghe cùng một lúc, nhưng cảm giác như não tôi sắp nổ tung.

    Shane cuối cùng cũng nhận ra tôi đã choáng ngợp thế nào. "Xin lỗi." Anh ấy cười tự giễu. "Tôi biết đôi khi mình có thể nói quá nhiều. Chắc tôi giống loài vật của mình."

    Hy vọng là không quá bất lịch sự, tôi bước tới trước và hỏi, "Cậu là loài vật nào?"

    "Tôi là một con chó sói," anh nói, giọng tràn đầy sự tự hào. Sau đó quay sang tôi, câu hỏi hiện rõ trên mặt, và bụng tôi quặn lên. "Còn cậu thì sao?"

    Tôi vụng về tìm kiếm một câu trả lời, bất cứ điều gì, nhưng anh ấy đã hiểu. Cơ thể tôi nóng bừng lên khi Shane nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. Tôi thấy mình nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu ấm áp đó.

    "Này, không sao đâu nếu cậu vẫn chưa biết," anh ấy nói với một nụ cười rạng rỡ. Tôi lẩm bẩm lời cảm ơn và chúng tôi tiếp tục đi. Có lẽ vì đồng cảm với tôi, anh ấy nói ít hơn hẳn. Tôi vẫn có thể cảm nhận rõ trên cánh tay nơi anh ấy đã chạm.

    Tỉnh táo lại đi, Mori!

    Cuối cùng, anh ấy dẫn tôi lên một cầu thang hình ốc. Tôi bắt đầu hơi mệt. Đó là một hành trình dài, và tất cả những gì tôi muốn là cuộn tròn trên giường, ngủ một mạch cả tuần, và cố gắng không suy nghĩ về cuộc sống hỗn độn của mình.

    "Đây rồi!" Shane nói, ra hiệu về phía cánh cửa gỗ sồi nặng trĩu ở đầu cầu thang. "Tháp Wayward."

    Tôi nhướng một bên mày: "Cái gì cơ?"

    Anh ấy cười. "Đó là biệt danh tôi đặt cho ký túc xá này. Đây là nơi họ nhét những đứa đến sớm," anh giải thích. "Chỉ có vài người được xếp vào tòa tháp đặc biệt này, nhưng tất cả đều là những chàng trai tuyệt vời. Cậu sẽ thấy."

    Tôi vấp cầu thang, rối bời vì cụm từ những chàng trai. Có phải tôi sắp chung phòng với một đám con trai không? Và tệ hơn, liệu họ có đều đẹp như Shane không? Nếu vậy, tôi sẽ gặp rắc rối lớn rồi.

    Anh ấy mở cửa và tôi chớp mắt khi bước vào một căn phòng chung tuyệt đẹp. Ghế sofa êm ái được đặt rải rác khắp phòng, xen kẽ với những chiếc ghế bành thoải mái mà sang trọng, và dưới chân là tấm thảm mềm mại, đàn hồi. Lúc xoay một vòng chậm rãi, tôi thoáng nghĩ mình nên cởi giày ra. Những bức chân dung khác nhau được treo trên tường, nhưng thay vì những khuôn mặt khó chịu với các đặc điểm của động vật, thì đây đơn giản là hình ảnh các loài vật. Chim tung cánh bay lượn, ngựa phi nước đại, hổ gầm gừ, và sói hú trên mặt trăng. Càng nhìn kỹ, tôi càng nhận ra có điều gì đó ẩn đôi mắt của chúng.. cái gì đó cho tôi biết đây là những bức chân dung của Shifter thực sự. Một sự kinh ngạc bắt đầu sục sôi trong lồng ngực tôi.

    Nhưng khoảnh khắc đó vỡ tan khi cánh cửa bật mở ầm ầm, và hai người đàn ông lao vào phòng chung, tiếng gầm gừ không phải của người vang vọng khắp không gian. Móng vuốt và lông thú mờ mờ trước mắt khi tôi cố hiểu những gì mình đang thấy. Một trong hai người tóm lấy cổ người kia, nhưng hắn né được và đâm thẳng vào người đàn ông còn lại. Âm thanh, tiếng gầm gừ của họ đáp xuống gần chân tôi, thật quá sức chịu đựng.

    Shane lập tức vòng tay ôm lấy bảo vệ tôi khi tôi hét lên.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...