Đam Mỹ [Dịch] Bị Em Trai Của Bạn Trai Cũ Quấn Lấy Thì Phải Làm Sao Bây Giờ? - Mộc Nhất Liễu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi GiảiYSan, 18 Tháng mười hai 2019.

  1. GiảiYSan

    Bài viết:
    1
    Tên truyện: Bị Em Trai Của Bạn Trai Cũ Quấn Lấy Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

    Tác giả: Mộc Nhất Liễu

    Dịch giả: GiảiYSan

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Niên hạ, Hào môn thế gia, Chủ thụ

    Link bản gốc:

    提示信息 - Powered by phpwind

    Văn án:

    Quan Trạch thoát được gã bạn trai cũ tra nam kia, lại không nghĩ tới bị em trai ruột của bạn trai cũ quấn lấy.

    Thằng nhóc tiểu chó săn này vừa có thể làm nũng lại biết bán manh, nhưng không nghĩ tới, cậu ta lộ ra bộ mặt thật, là một tên phúc hắc công.

    1, Trang thuần phúc hắc niên hạ công x ngoài lạnh trong nóng mỹ nhân thụ

    2, Trên thế giới này tại sao lại có truyện ngọt như thế ha ha ha ha ha (tuy rằng tiểu công là phúc hắc, nhưng thực sự rất là ngọt a~)

    3, Hai người đều không thể hiểu nổi chuyện quá khứ của đối phương.

    4, Nguyên lai truyện này tên là 《 Có bệnh 》, tác giả lười nên không sửa lại, moah moah.

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Tác Phẩm Dịch Của GiảiYSan
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng một 2020
  2. GiảiYSan

    Bài viết:
    1
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa mùa hạ là khoảng thời gian con đường tình nhân Kinh Đại đẹp nhất trong năm, ánh mặt trời nóng rực xuyên thấu qua những tán lá xanh mướt rậm rạp, chiếu xuống mặt đất thành vệt nắng loang lổ, gió nhẹ thổi qua, ánh nắng trên con đường lát đá cũng nhẹ nhàng lay động theo, hệt như một giấc mộng kỳ quái..

    Hai cô gái vui đùa ầm ĩ trên con đường tình nhân, bày ra khuôn mặt đáng yêu cho cô bạn mình chụp ảnh, căn bản không hề chú ý tới ở phía sau có một cậu thanh niên vội vàng đi đến.

    Vì không muốn làm phiền đến hai cô gái đang mải mê chụp ảnh, cậu thanh niên cố ý đi sát vào ven đường, chẳng qua cô nàng đang chụp ảnh cho bạn thật sự là mải mê quá mức quên mình, cánh tay vung lên, vừa vặn đập lên vai cậu thanh niên đó.

    "..."

    Cô gái tóc ngắn hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại muốn xin lỗi, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của người nọ xong cô liền choáng váng, lời xin lỗi chuẩn bị ra khỏi miệng rồi nháy mắt đã bị cô ném luôn ra sau đầu, chỉ biết sững sờ nhìn người nọ.

    Đây là một khuôn mặt phi thường mỹ lệ mặt a, làn da tuyết trắng dưới ánh mặt trời có chút lóa mắt, làm nổi bật đôi đồng tử đen láy, đôi môi đỏ thắm như bông anh đào kiều diễm nở rộ. Lông mi của anh rất dài, lại cong vút, mắt ngài mày phượng, quả thật là một đôi mắt đầy mị hoặc, nhưng hai mắt anh hơi rũ, mày hơi chau, tựa hồ không vui vẻ lắm.

    Biểu tình tức giận này khiến cho khuôn mặt anh càng thêm anh tuấn, lại cũng làm anh có vẻ không dễ tiếp cận.

    Hai cô gái một mặt thì chấn động với thanh niên dung mạo xinh đẹp này, một mặt lại bị biểu tình xa cách kia dọa sợ, không tự giác được mà song song lui về phía sau một bước, ba người giằng co nhìn nhau vài giây, rốt cuộc cô gái tóc dài cũng lấy hết can đảm cười cười, sợ hãi mà nói: "Thật ngại quá, anh đẹp trai, bọn em không nhìn thấy anh, anh bị va có đau không ạ? Thật sự rất xin lỗi anh."

    Hai cô gái tiếp tục mê luyến nhìn người nọ một thân áo sơ mi kín mít cùng dáng người ngay ngắn đĩnh bạt, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ tới một từ -- "Cấm dục".

    Mà vị mỹ nam cấm dục không quá hiền lành này tuy rằng không làm các cô khó xử, nhưng cũng không cho các cô sắc mặt tốt, vẫn như cũ duy trì biểu tình không vui, nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc mái lòa xòa trước trán, mở miệng nói: "Không sao."

    Thanh âm rất êm tai, nhưng cũng thập phần lạnh nhạt. Hai cô gái lại không dám nói thêm nữa, đành phải xấu hổ nhìn anh, anh lại lần nữa nhíu mày, tựa hồ cũng không biết nên nói cái gì cho phải, đành gật gật đầu với hai cô nàng, xem như chào hỏi, mắt nhìn thẳng vòng qua các cô tiếp tục đi lên phía trước.

    Qua một hồi lâu, cô gái tóc dài mới nuốt nước miếng, khẩn trương nói: "Người nọ thật đúng là.. Rất đẹp trai a!"

    Cô gái tóc ngắn vỗ vỗ ngực, đáp: "Anh ấy lạnh lùng quá đi, cảm giác thực không kiên nhẫn, cứ như thể nếu tớ làm điều vô nghĩa với anh ấy, anh ấy sẽ đánh tớ ý.."

    "Đúng vậy, rõ ràng diện mạo ôn nhu như thế, thanh âm thực mềm mại như thế.. Nhưng mạc danh.. Cảm giác không thể tiếp cận.." Cô gái tóc dài có chút ảo não, nhưng rất nhanh vực dậy tinh thần, kích động hô to, "Nhưng anh ấy thật sự.. Quá đẹp trai a!"

    "Là Kinh Đại đi, tớ thấy cuốn sách trong tay anh ấy, hình như là 《 vi phân bao nhiêu 》.. Oa, hệ toán học?"

    "Kinh Đại có học trưởng đẹp trai như thế á? Tớ muốn thi vào Kinh Đại! Tớ muốn thi vào hệ toán học!"

    "Ha ha ha, nói hươu nói vượn, ngày hôm qua không phải cậu còn nói Chu Địch ca ca báo danh ở đâu thì cậu sẽ báo danh ở đó hay sao? Đừng náo loạn, bên kia phỏng chừng đã bắt đầu rồi, mau chạy đến sân bóng rổ ngắm Chu Địch ca ca của cậu đi a!"

    "A, đúng rồi, đi mau đi mau thôi!"

    Hai cô gái tiếp tục hi hi ha ha, dọc theo đường tình nhân dần dần chạy xa.

    Đi được một quãng khá xa rồi, Quan Trạch mới dừng lại, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua con đường tình nhân trống trải, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện vừa rồi hình như mình đã dọa sợ hai cô gái kia.

    Các cô ấy hẳn là học sinh của trường trung học bên cạnh Kinh Đại, chắc là chạy đến đây xem các nam sinh trung học chơi bóng.

    Lúc này cao trung còn chưa khai giảng, trường vẫn còn đóng cổng, cho nên mấy nam sinh đành phải chạy ra sân bóng rổ của Kinh Đại chơi bóng mỗi buổi chiều hàng ngày, Quan Trạch chỉ đi ngang qua có mấy ngày thôi nhưng rất nhiều lần gặp họ. Quan Trạch không có hứng thú với bọn họ, nhưng mỗi lần đi qua đều thấy có rất nhiều người vây quanh sân bóng, muốn không chú ý đến cũng khó.

    Đám nam sinh chơi bóng cùng hai cô gái vừa rồi đều là học sinh cao trung, ít hơn Quan Trạch sáu tuổi, cho nên Quan Trạch cảm thấy bản thân mình thật sự không nên bất hòa khí với người ta như vậy.

    Hẳn là bị chán ghét rồi..

    Nhưng anh thật sự cũng không biết như thế nào mới có thể hòa khí, đành phải vĩnh viễn đeo lên mặt một bộ biểu tình không hữu hảo, anh rối rắm một lát, trong lòng thản nhiên lại.

    Anh quen bị ghét bỏ, kỳ thật có thêm hai cô gái xa lạ kia thì cũng không tính là nhiều.

    Huống hồ Quan Trạch bây giờ còn đang vội, anh đang vội vã chuyển nhà, buổi chiều còn phải đi gặp giáo sư Lư nữa. Anh khẽ lau mồ hôi, thần sắc vội vàng tiếp tục đi về phía trước.

    * * *

    Khi vào ký túc xá của nghiên cứu sinh lấy hành lý, đám trẻ ở sân vận động cũng đã tản đi, sân bóng rổ quạnh quẽ không ít. Quan Trạch dọc theo con đường tình nhân yên tĩnh một mình đi trước, vừa mới rẽ vào một khúc quanh, trên đường vốn yên tĩnh không một bóng người đột nhiên xông ra một thiếu niên, phương thức xuất hiện của cậu ta rõ ràng thập phần bình thường, nhưng đôi mắt ấy lại hung hăng lắm, thế cho nên rất nhiều năm sau, Quan Trạch cũng vô pháp quên đi thời khắc mãn nhãn dương quang này.

    Khuôn mặt người nọ đường cong góc cạnh rõ ràng, mũi thẳng, còn có đôi mày tinh tế, đồng tử đen nhánh như mực, sâu thăm thẳm như giếng sâu không thấy đáy. Cậu ăn mặc cực kỳ đơn giản, áo thun đen phối hợp với quần đùi, vạt áo trước ướt đẫm mồ hôi, tóc lộn xộn bay bay, hơi thở tràn ngập thanh xuân cùng sức sống phun tán khắp bốn phương tám hướng, làm cả người cậu càng thêm đặc biệt bắt mắt dưới ánh mặt trời.

    Vì thế khi hai người sóng vai đi qua trên con đường nhỏ hẹp, Quan Trạch đột nhiên không kịp phòng ngừa rồi lại không thể nề hà mà cùng cậu bốn mắt nhìn nhau.

    Quan Trạch có chút hoa mắt, rõ ràng hai người không hề đụng vào nhau, đống sách ôm trong tay lại "Rầm" một tiếng rơi xuống đầy đất.

    Hai người ánh mắt tương ngộ, Quan Trạch cảm thấy có chút quẫn bách, anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt đang dừng trên mặt thiếu niên, dừng một chút mới ngồi xổm xuống nhặt sách. Thiếu niên kia duy trì tư thế đứng thẳng, ngơ ngác nhìn chằm chằm Quan Trạch. Tầm mắt của cậu còn làm người ta nóng hơn ánh mặt trời nóng nực ngày hè, Quan Trạch không cần ngẩng đầu lên cũng có thể cảm giác được, điều này làm cho anh phi thường không được tự nhiên, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu chặt lại.

    Thiếu niên vẫn như cũ nhìn chằm chằm Quan Trạch, sau một hồi lâu, cậu đột nhiên chớp chớp mắt, kinh hỉ cười thành tiếng, âm điệu không tự chủ được cao vút: "Quan Trạch ca ca.. Anh là Quan Trạch ca ca!"

    Nghe được tên của mình, động tác của Quan Trạch liền đình trệ, anh chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thiếu niên.

    Thiếu niên cười đến trong sáng, rất nhanh ngồi xổm xuống giúp Quan Trạch nhặt sách rơi đầy đất, đồng thời vui vẻ nói: "Là em nè, anh không nhớ em sao? Em là Chu Địch đây!"

    Hai chữ Chu Địch nghe quen tai lắm, à, mấy ngày nay Quan Trạch đi ngang qua sân bóng rổ, rất nhiều lần nghe thấy có cô bé gào thét cái tên này đến khàn cả giọng.

    Nhưng Quan Trạch không nhớ nổi mình đã gặp Chu Địch trong hoàn cảnh nào.

    Đối phương đang cực lực biểu hiện nhiệt tình gặp lại sau cửu biệt, dưới tình huống này, nếu là người bình thường ít nhất cũng sẽ biểu hiện khách khí một chút, nhưng Quan Trạch cố tình lại không phải người bình thường, anh hoặc là làm bộ mình quen biết Chu Địch hoặc là ngay cả một xíu biểu tình đều không lộ ra. Anh chỉ là trầm mặc nhìn Chu Địch, trên mặt rõ ràng viết anh căn bản không quen biết Chu Địch.

    Như vậy rõ ràng có vẻ có chút lạnh nhạt, dễ dàng bị người bình thường cho rằng không lễ phép.

    Mà Chu Địch hiển nhiên cũng không phải người bình thường.

    Sự lạnh nhạt ấy vô pháp làm cậu cảm thấy không thoải mái, ngược lại cậu vẫn nhiệt tình giúp Quan Trạch nhặt sách, còn làm nũng nói: "Thật sự không nhớ ra em sao?"

    Quan Trạch nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vẫn không có kết quả.

    Chu Địch bẹp bẹp môi, thoáng nhụt chí, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thành một thiếu niên dương quang trong sáng, cười nói: "Vậy chắc là do em trở nên quá đẹp trai, cho nên Quan Trạch ca ca không nhớ ra em đây mà."

    Quan Trạch không tỏ ý kiến, vẫn như cũ trầm mặc chống đỡ.

    "Là em nè, em là em trai anh Tiêu Tự đây." Chu Địch đột nhiên dí sát vào, đối với Quan Trạch mặt lộ ra tám viên bạch sâm sâm nha, gần gũi triển lãm sự anh tuấn, ý đồ cưỡng chế kích thích ký ức của Quan Trạch.

    Quan Trạch bị khiếp sợ, không phải bởi vì thiếu niên cực kì đẹp trai kia đột nhiên tiến đến khoảng cách tư mật, mà là bởi vì từ trong miệng Chu Địch toát ra cái tên kia.

    Tiêu Tự.

    Quan Trạch sửng sốt.

    Đã rất lâu rồi không nghe hai chữ "Tiêu Tự" này, bây giờ lại đột nhiên nghe thấy, phảng phất những chuyện quá khứ năm đó cũng bị gợi lên theo.

    Quan Trạch không lâm vào hoảng loạn lâu lắm, anh đã chuẩn bị tốt tinh thần để gặp lại cố nhân rồi. Anh không rảnh rỗi để lâm vào hồi ức, mà rất nhanh suy nghĩ thông suốt, đem lực chú ý tập trung trên người cậu thiếu niên mặt đầy ý cười đang đứng trước mắt mình đây.

    Quả thật là cậu ta trở nên đẹp trai hơn trước nhiều, cho nên Quan Trạch mới thoạt nhìn không thể nhận ra cậu ngay được. Bốn năm trước khi Quan Trạch rời đi, Chu Địch vẫn là một thằng nhóc mười ba tuổi, nhỏ nhỏ gầy gầy, có một đôi mắt to ngập nước, ngũ quan xinh đẹp khiến cậu nhìn như một bé gái vậy.

    Kỳ thật nếu nhìn kỹ, ngũ quan xinh đẹp của cậu bây giờ vẫn như cũ không thay đổi, chỉ có đường cong càng thêm sắc nét. Trẻ con tuổi dậy thì phát triển nhanh lắm, bốn năm trôi qua, cậu lớn lên cao hơn Quan Trạch cả nửa cái đầu, tiểu đậu nha năm đó bây giờ đã biến thành thiếu niên thanh tuấn đĩnh bạt như thế này rồi, trách không được các cô gái mê muội cậu như vậy.

    "Nhớ ra rồi?" Chu Địch nhìn Quan Trạch bày ra biểu tình bừng tỉnh, thập phần vui vẻ, dường như rất thân quen, hỏi, "Quan Trạch ca ca, có phải em trở nên siêu cấp đẹp trai hay không?"

    Thiếu niên anh tuấn hơi nghịch ngợm cộng với hơi tự luyến cũng không làm người ta chán ghét, Quan Trạch gật gật đầu, đơn giản trả lời: "Ừ."

    Chu Địch giương giương khóe miệng, rất vừa lòng, trên khuôn mặt trẻ trung chói lọi viết lên mấy chữ "Em tha cho anh đấy", cậu khẽ cười hai tiếng, tự giác ôm đống sách của Quan Trạch vào trong ngực, lại nói: "Đi thôi, Quan Trạch ca ca, anh muốn đi đâu a? Em giúp anh cầm, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

    Vừa đi vừa nói chuyện?

    Quan Trạch lại ngốc lăng.

    Anh không tính đi cùng đường với Chu Địch, thậm chí còn chưa nghĩ ra nên xưng hô với cậu ta như thế nào cho phải. Năm đó bởi vì quan hệ với Tiêu Tự cho nên đã từng gặp mặt qua, nhưng hai người kỳ thật cũng không có quá nhiều giao thoa, số lần nói chuyện với nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay.

    Tiêu Tự và Chu Địch là anh em cùng cha khác mẹ, Quan Trạch biết cậu ta theo họ mẹ, cảm tình với Tiêu Tự cũng không tốt lắm. Trước đây Quan Trạch cảm thấy em trai của Tiêu Tự là một đứa bé xinh đẹp ngoan ngoãn được giáo dưỡng tốt, cũng không biết nguyên lai cậu ta lại nhiệt tình như quen biết đã lâu như này.

    Mà hiện tại, Chu Địch nhiệt tình tựa hồ tính toán nhân cơ hội này, cùng Quan Trạch vui vẻ ôn chuyện.

    Quan Trạch lập tức muốn cự tuyệt, chỉ là, lời cự tuyệt còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Chu Địch đã đứng lên, một tay ôm lấy chồng sách kia, một tay nắm lấy tay Quan Trạch, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng thoải mái nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Quan Trạch, Quan Trạch còn chưa kịp kinh hách, đã bị Chu Địch xách lên như xách gà con.

    Quan Trạch đột nhiên đứng lên còn có chút ngốc lăng, hoảng hốt nghĩ sao đứa nhỏ này sức lực lại lớn như vậy a, mình bị cậu ta túm lấy đến nỗi không còn sức phản kháng.

    Sau khi hoàn hồn, phát hiện Chu Địch vẫn đang bám lấy tay mình, vẫn duy trì bộ dáng thiếu niên ngoan ngoãn cười, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt đưa Quan Trạch về nhà.
     
  3. GiảiYSan

    Bài viết:
    1
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quan Trạch không lập tức hé răng, nhưng vẫn chuẩn bị cự tuyệt.

    "Đi thôi, Quan Trạch ca ca," Chu Địch tiếp tục túm Quan Trạch đi lên phía trước, vừa đi vừa nói chuyện, "Đừng ngẩn ra nữa, ở đây nóng chết đi được, anh mua cho em một lon nước soda được không? Em muốn uống một lon thiệt là to a!"

    Không cần phiền toái, trên người tôi hiện tại không mang theo tiền mặt, xin lỗi không thể giúp cậu mua soda.

    Vài câu đơn giản này cứ xoay vài vòng trong cổ họng Quan Trạch mà không phun ra được, anh nhìn chằm chằm ngón tay Chu Địch, vốn đã chuẩn bị cự tuyệt rồi, cho nên anh nhẹ nhàng động đậy ngón tay.

    "Cái kia.." Quan Trạch chậm rãi mở miệng.

    Chu Địch buông tay Quan Trạch ra, dừng bước, xoay người, có chút ngượng ngùng nhìn Quan Trạch, vò đầu cười nói: "Hắc hắc, như vậy rất quá quắt sao? Kỳ thật mua lon nhỏ cũng được, em không mè nheo đâu."

    "..."

    Quan Trạch suýt thì cắn vào lưỡi, nhưng mở miệng ra lại nói khác, "Nhà tôi chỉ có nước sôi để nguội, được không?"

    Chu Địch càng cười tươi hơn, hàm răng trắng muốt đều tăm tắp càng sáng chói dưới ánh mặt trời, vui vẻ đáp: "Được ạ."

    * * *

    Quan Trạch thuê phòng trong một tiểu khu gần Kinh Đại, vốn dĩ đường xá rất gần, nhưng bởi vì Chu Địch nói quá nhiều, Quan Trạch cố hết sức trả lời cậu nhóc, thành ra vô hình trung kéo dài thêm khoảng cách lộ trình về nhà.

    Chu Địch miệng vẫn luôn không nhàn rỗi.

    "Quan Trạch ca ca, em còn nhớ rõ trước kiu anh học đại học ở Dung Thành, thật ngại quá, cho em hỏi một câu nhé, bài thi năm ấy anh sơ xuất sao? Em nhớ rõ anh trai em từng nói, anh muốn thi vào Kinh Đại cũng không thành vấn đề, nhưng sao lại chọn vào Dung Thành thế?"

    Quan Trạch bình tĩnh trả lời: "Ừ, lúc ấy có chút vấn đề nhỏ."

    "Nhưng mà kệ đi, bây giờ anh trở về là tốt rồi, đúng rồi, anh trở về khi nào vậy, sao bọn em không biết?"

    "Cũng mới về thôi."

    "Hồi trước em còn bảo với anh trai em, bảo anh ấy tìm giúp em một thầy giáo dạy kèm môn toán, anh trai em cũng thật ngốc quá đi, cao tài sinh hệ toán học của Kinh Đại là anh đã trở về rồi, còn không chịu giúp em liên hệ nữa. Môn toán của em chắc chắn tạch rồi, hắc hắc hắc."

    Quan Trạch biểu tình có chút không được tự nhiên, nói: "Tôi không.. Không thường xuyên liên lạc với học trưởng."

    "Nga!" Chu Địch kéo dài ngữ điệu, nói, "Đúng vậy, vừa mới trở về còn rất bận, chưa kịp liên lạc với bạn cũ. Em đây chẳng phải là rất may mắn sao, là người đầu tiên gặp được anh luôn! Hôm nay lại bị mấy nữ sinh kia quấn lấy, em trốn trong WC một hồi lâu mới dám ra đó. Nhưng vừa ra đã gặp được Quan Trạch ca ca, thật sự rất hữu duyên nha."

    Quan Trạch nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, an tĩnh trong chốc lát, lại nói: "Tới rồi."

    Cuối cùng cũng đến trước cửa nhà Quan Trạch.

    Lúc cắm chìa khóa vào ổ, Quan Trạch dừng lại một chút, quay đầu nhìn Chu Địch, Chu Địch nhìn anh cười cười.

    Trên tay Chu Địch còn ôm đầy sách của Quan Trạch, đứng dưới ánh nắng chói chang đi một vòng, trên mặt thiếu niên lấm tấm đầy mồ hôi, nhưng nụ cười kia lại phá lệ ngọt ngào.

    Quan Trạch yên lặng quay đầu lại mở cửa, Chu Địch vô cùng tự giác theo gia chủ vào nhà, đổi dép lê xong, cậu ta tay chân lanh lẹ đi vào phòng, thực lễ phép không ngó ngang ngó dọc, chỉ đơn giản nhìn thoáng qua phòng khách cùng nhà ăn.

    Căn phòng này có vẻ cũ, tuy rằng sáng sủa nhưng không gian nhỏ hẹp, liếc mắt một cái là có thể nhìn bao quát luôn cả phòng bếp, phòng khách và nửa cái ban công, không nhìn tới được không gian tư mật, nhưng có thể tưởng tượng được phòng ngủ hẳn là cũng sẽ không lớn lắm.

    Dù vậy nhưng ngôi nhà này cũng không vì nhỏ hẹp mà hỗn độn, ngược lại còn sạch sẽ đến không thể tưởng tượng.

    Trong phòng sạch sẽ không có một chút bụi bặm, tất cả đồ vật phân loại gọn gàng, giày xếp trên giá cứ như dùng cả thước đo để tỉ mẩn xếp lên, sách xếp trên kệ tựa như trạm quân tư lính gác. Sàn nhà bằng gỗ sạch sẽ đến nỗi có thể soi gương luôn, tất cả kính cửa sổ đều bóng lưỡng, hơn nữa mỗi một phiến cửa sổ mở ra, góc độ hoàn toàn giống nhau.

    Không có bất kì một trang trí phẩm không thực dụng nào, thậm chí không có bất cứ đồ dùng gì để miêu tả bằng mấy từ mềm mại ấm áp. Nghiêm túc, bản khắc, thậm chí có chút áp lực, đây là cảm giác duy nhất mà ngôi nhà này mang đến cho người ta thấy. Nó nhìn qua căn bản không giống nơi có người ở, mà càng giống như tác phẩm cung tham quan được quét tước sạch sẽ hơn -- hơn nữa tác giả của tác phẩm này còn cực kì mắc bệnh sạch sẽ.

    Chu Địch đứng nơi cửa hiên, nửa ngày không đi vào trong, Quan Trạch đi vào phòng mới phát hiện cậu ta chưa đuổi kịp, quay đầu lại nhìn xem, Chu Địch mới ngượng ngùng nói: "Quan Trạch ca ca, nhà anh thật sự quá sạch sẽ, em một thân bụi bặm thế này, sợ làm bẩn nhà anh.."

    "Không sao đâu, cũng hơi bừa bãi rồi, tôi sẽ dọn dẹp lại." Quan Trạch một bên nói một bên điều chỉnh vị trí vài cái ghế-- này đại khái chính là "bừa bãi" mà anh nói.

    Anh không chỉ có thói khiết phích thực nghiêm trọng, ngay cả chứng cưỡng bách cũng thập phần nghiêm trọng nữa.

    Chu Địch nói câu "Quấy rầy rồi", chậm rãi bước theo, biểu tình nhìn qua có chút câu nệ.

    "Sách thì cứ đặt bên giá sách là được rồi, tôi đi lấy nước cho cậu." Quan Trạch lập tức đi vào phòng bếp, tính toán lấy cho Chu Địch cốc nước, sau đó tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu. Dù sao đứa nhỏ này cũng không có khả năng là không có việc gì làm, đại khái sẽ nhanh chóng rời đi.

    Quan Trạch nói xong liền đi vào phòng bếp, vừa mới cầm lấy ly nước đã nghe thấy Chu Địch ở phòng khách "A" một tiếng, Quan Trạch cho rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy ra xem.

    Chu Địch đứng bên kệ sách không nhúc nhích, đứng cách cậu năm bước, là một đống lông màu xám đang ngồi co thành một đoàn, giằng co với Chu Địch.

    Chu Địch kinh ngạc chỉ vào quả cầu lông kia run rẩy nói: "Đây.. Đây là cún sao?"

    Thứ này tròn tròn cuồn cuộn một thân thịt béo núc, lông dài màu xám ảm đạm nhìn qua thực mềm mại, như là chú cún con đáng yêu.

    Nhưng nó không phải là cún, đây là con thỏ tai cụp lông dài Quan Trạch đã nuôi được bốn năm.

    Bốn tuổi đã tính là thỏ trung niên rồi, nhưng đại thúc thỏ trung niên béo núc lá gan rất nhỏ, Quan Trạch đang muốn trả lời "Đây là thỏ tôi nuôi, đừng sợ", nhưng con thỏ nhát gan kia thật ra lại bị tiếng kêu của Chu Địch làm cho hoảng sợ, đứng tại chỗ nhảy lên xoay vòng, bốn chân vội vàng đào tẩu, nhanh như chớp chạy về phía ban công.

    Thiếu niên rõ ràng bị vật nhỏ xuẩn manh này hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, cậu một giây buông câu nệ, hứng thú dạt dào đi theo con thỏ, vừa đi vừa hỏi: "Quan Trạch ca ca, anh nuôi chó sao? Đây là giống chó gì vậy ạ, sao lông dài như thế, lỗ tai cũng dài luôn? Di, đi đâu mất tiêu rồi?

    " Ra ban công rồi, nhưng nó không phải chó, là thỏ tôi nuôi, thỏ tai cụp, không cắn người. "Quan Trạch buông đồ trong tay, đi ra ban công, trong lòng nghĩ thầm không tốt. Buổi sáng trước khi ra cửa rõ ràng đã nhốt con thỏ xuẩn manh này vào ban công rồi mà, bây giờ nó lại chạy ra, phỏng chừng là cắn hỏng cửa rồi.

    Quan Trạch đi đến gần, quả nhiên phát hiện cửa sổ lưới ở ban công bị cắn thành một lỗ lớn, gói thức ăn cho thỏ để trên tủ cũng bị cắn hư, vương vãi lung tung.

    Mà hiện tại đầu sỏ gây tội lại khoe mẽ trốn trong lồng sắt, nghiêng mắt ngắm Chu Địch, dùng nửa bên mông chổng lại vào người ta, lỗ tai vốn rũ xuống cũng dựng lên, cảnh giác chú ý Chu Địch aka khách không mời mà đến.

    Chu Địch đứng bên cạnh Quan Trạch, tò mò nhìn quanh ban công.

    Trong nhà Quan Trạch, nơi duy nhất hỗn loạn đại khái chính là ban công. Trong góc ban công đặt một cái chuồng thỏ, bên trong có bình nước tiểu, máng ăn, đệm, còn lại là các loại đồ chơi cho thỏ, tựa hồ là để cho tiểu gia hỏa này có thể chơi đến tự tại, Quan Trạch nhịn xuống chứng cưỡng bách, tùy ý con thỏ bá chiếm ban công, đặt đồ chơi ở nơi nó thích.

    Nhìn cửa sổ lưới bị con thỏ cắn hư, chứng cưỡng bách của Quan Trạch lập tức phát tác, khó chịu, anh mở cửa sổ lưới ra, đi vào ban công, muốn giáo huấn con thỏ manh xuẩn này một phen.

    Chu Địch theo vào, con thỏ đã xuẩn lại sợ tới mức càng xuẩn.

    Quan Trạch có thể lý giải được sự bất an của con thỏ khi đối mặt với Chu Địch, bởi vì hiện tại Quan Trạch cũng chỉ ổn hơn con thỏ một chút thôi. Đây là lần đầu dẫn người về nhà mình làm khách, hiện tại anh cũng có chút không được tự nhiên.

    Quan Trạch thu hồi cánh tay muốn giáo huấn con thỏ, chỉ ở trong lòng trách cứ chính mình.

    Thật sự xem nhẹ hàm răng của con thỏ xuẩn ngày rồi, vọng tưởng dựa vào một cái cửa sổ lưới nhốt được nó.

    Quan Trạch thở dài, duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu con thỏ, lông xù xù xoa rất có xúc cảm, Quan Trạch biểu tình trở nên nhu hòa rất nhiều, anh chậm rãi thu hồi cánh tay, đóng lồng sắt lại.

    Chu Địch mắt trông mong nhìn con thỏ, nghẹn hơn nửa ngày không nói chuyện, lúc này cậu nhịn không được, thanh âm mang theo hưng phấn, nói:" Còn có con thỏ như này luôn? Lớn lên cũng quá xuẩn manh đi! Nhưng sao nó lại nhìn em hoài vậy? Là sợ em sao? "

    Quan Trạch nói:" Nó chưa từng gặp người khác, cho nên bị dọa rồi. Thỏ vốn dĩ yếu ớt lại nhát gan, có thể tồn tại trong giới tự nhiên, là dựa vào tính cảnh giác siêu cường cùng giác lực nhạy bén khi đối mặt với nguy hiểm. "

    " Nó cảm thấy em rất nguy hiểm sao? "Chu Địch ngồi xổm bên cạnh Quan Trạch, nhìn con thỏ không chớp mắt, con thỏ càng thêm cảnh giác trốn vào trong góc.

    Chu Địch cố ý nhe răng với con thỏ, phát ra âm thanh uy hiếp như loài chó, con thỏ nôn nóng dạo quanh một vòng trong lồng, súc thành một cục bông nhỏ.

    Đại khái là do hành động ấu trĩ của Chu Địch làm Quan Trạch cảm thấy thú vị, anh khó thấy được giãn mày, phất tay chặn Chu Địch uy hiếp con thỏ, nhẹ giọng nói:" Đừng nháo, nó chỉ là nhát gan mà thôi, không có nhằm vào cậu, cậu không cần đa tâm. "

    " Không sao, chỉ là rất ít khi nhìn thấy có người nuôi thỏ làm thú cưng, cảm thấy rất thú vị. "Chu Địch nháy mắt hỏi," Quan Trạch ca ca, con thỏ này tên gì? "

    " Không có tên, tôi vẫn luôn gọi nó là con thỏ. "

    " Ha ha, vậy sao được, nuôi một con thú cưng đẹp nhe vậy, cũng nên đặt cho nó một cái tên thật đẹp mới đúng. Ngô.. Để em ngẫm lại.. "Chu Địch nghiêng đầu, thời gian tự hỏi lâu đến độ đủ làm một đầu thơ.

    Quan Trạch thầm nghĩ cậu mà nghĩ chắc cũng phải đặt một cái tên thật khoa trương cho mà xem.

    Đang nghĩ ngợi, Chu Địch vẻ mặt nghiêm túc nói:" Chúng ta có thể kêu nó là.. Bé Thỏ Xám. "

    Quan Trạch:"... "

    Hai người đột nhiên lâm vào bầu không khí xấu hổ trầm mặc, biểu tình của Chu Địch thực quẫn bách, nửa ngày mới mở miệng nói:" Đùa chút thôi mà. "

    Hôm nay đã mấy lần tỏ thái độ không mấy thân thiện với Chu Địch rồi, Quan Trạch nghĩ thầm, đứa nhỏ nhiệt tình như thế này lại bị mình một lần nữa đả kích chắc sẽ khổ sở lắm. Quan Trạch có chút áy náy, cau mày nghiêm túc, cẩn thận hỏi:" Muốn tôi cười sao?"

    Chu Địch sửng sốt, rồi sau đó đột nhiên ôm bụng, ha hả cười to.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...