Trinh Thám [Dịch] Băng Đảng Cá Sấu Trong Nhiệm Vụ Bí Mật - Dirk Ahner

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Ngỗng Ngông, 26 Tháng sáu 2020.

  1. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    BĂNG ĐẢNG CÁ SẤU TRONG NHIỆM VỤ BÍ MẬT

    Tác giả:
    Dirk Ahner.

    Người dịch: Ngỗng Ngông.

    Thể loại: Tiểu thuyết trinh thám thiếu nhi.

    Lời nói đầu:



    Một bức thư đầy bí ẩn, với 15000 Euro bên trong, hé lộ cho hai thằng Danilo và Mike dấu vết của bọn buôn lậu động vật. Cùng với bạn gái Jo, các "thám tử nhí" Băng đảng cá sấu bắt đầu công cuộc điều tra.

    Cuốn tiểu thuyết "Băng đảng cá sấu trong nhiệm vụ bí ẩn" được ra mắt nhân dịp kỷ niệm tròn hai mươi năm Ngày sách thế giới năm 2015. Tất cả các yếu tố làm nên một tiểu thuyết trinh thám hay đều hội tụ trong cuốn sách này: Những cuộc rượt đuổi đầy thú vị, những nhiệm vụ tưởng như đầy khó khăn và cả những bước ngoặt bất ngờ. Và ai là kẻ đứng sau tổ chức buôn lậu này? Hãy cùng tìm hiểu với các bạn nhỏ của Băng đảng cá sấu!

    Tác giả Dirk Ahner đã viết truyện độc quyền ba năm cho Ngày sách thế giới. Tất cả học sinh lớp 4 và lớp 5 đều có thể nhận một cuốn miễn phí trong năm nay nếu có thẻ mua sách của các hiệu sách bất kỳ. Chúng tôi rất vui mừng khi càng nhiều hiệu sách tham gia vào hoạt động này và cuốn sách này đến được tay đông đảo người đọc. Chính vì vậy, chúng tôi xin trân trọng cảm ơn tới các hiệu sách.

    Và bây giờ là thời gian để truy lùng lũ buôn lậu động vật. Cùng nhau bắt tay vào nhiệm vụ bí ẩn với Băng đảng cá sấu. Chúc bạn tận hưởng những giây phút thú vị!

    Jürgen Weidenbach – Giám đốc quản lý và điều hành NXB cbj.

    Dr. Frank Appel – CEO Bưu điện viễn thông AG Đức.

    Dr. Jörg F. Maas – Nhà tài trợ chính cho Hội tổ chức đọc.

    Thomas Bellut – Giám đốc ZDF.​

    Sách có bản quyền.

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Truyện Dịch Của Ngỗng Ngông

    Trạng thái:
    Đã hoàn thành.

    Số chương: 13.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Chương 1: Trò đùa thành công

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Danilo khom người và tự hỏi liệu thằng Mike có quá lề mề không. Thằng bé đang nhích dần từng bước về phía Danilo hệt như một gã thợ săn lén lút, thậm chí đến mái tóc hạt dẻ cũng bị trùm kín bởi mũ áo len chỉ để cái ống nhòm đen chĩa hướng bên kia đường.

    "Nhỏ tiếng thôi! Anh ấy đang nhìn sang bên này." Thằng bé thì thầm.

    Mike thường nảy ra những thứ điên rồ mỗi khi nó buồn chán. Mà toàn là những trò đùa trêu chọc người khác. Tuần này thằng bé đặc biệt hài lòng bởi các trò vặt vãnh của mình. Ngay hôm thứ hai, Mike đã ấn tất cả các chuông cửa trong chung cư và bỏ chạy khiến hàng xóm tức điên. Ngày thứ ba thằng bé đổ đầy mùi tạp (1) vào lọ kem đánh răng của mẹ. Đến thứ tư thằng bé táo bạo tặng cho đồng nghiệp của bố một hộp sô cô la đã được đổ đầy tương ớt loại cay nhất. Và hôm nay là thứ năm, ngày mà đến lượt anh chàng đưa thư Felix.

    "Tại sao Felix lại hồi hộp? Tất cả đều ổn thỏa hết rồi mà!" Danilo nói.

    Mike lườm thằng bạn cảnh cáo. "Đừng có to tiếng. Trời ạ! Anh ấy không được phép nghe gì cả." Thằng bé thì thầm vào tai bạn. "Thực ra tao chỉ muốn giúp anh ấ thôi!"

    Danilo gãi đầu một lúc. "Mày muốn giúp anh ta? Trong khi mày chơi anh ta một vố? Rồi kết quả sẽ thế nào đây?"

    Không ai có thể cười toe toét như thằng Mike, khi mà nó bị chính ý tưởng của mình thuyết phục. "Rồi mày sẽ thấy. Cẩn thận! Anh ấy đến kìa!"

    Đúng vậy! Anh chàng Felix xuất hiện cùng với chiếc xe đạp màu vàng, đúng giờ hệt như chiếc đồng hồ Thụy Sĩ. Anh ta có mái tóc đỏ hoe như một chú hề, thế nên trông anh ta lúc nào cũng mang tâm trạng tốt. Ngay cả khi anh ta phải đưa thư trong những cơn mưa hay bão bùng, thì anh ta vẫn luôn vui vẻ huýt sáo. Hôm nay lại xảy ra sự kỳ quặc: Ngay khi dừng xe và lấy thư trong chiếc cặp thư đeo chéo, anh ta đã giật mình rồi cực kỳ lúng túng.

    "Chuyện gì xảy ra với anh ta vậy?" Danilo thì thầm.

    "Anh ấy có một bức thư cho Sarah. Và anh ta phải tự mình đưa."

    "Sarah? Chị hàng xóm của mày ư? Không phải anh ta mê như điếu đổ cô nàng sao?"

    "Thì sao? Mỗi lần nhìn thấy cô nàng thì anh ấy không nói nổi lên lời. Vì thế anh ấy cần một chuyên gia giúp đỡ." Thằng Mike vỗ ngực tự hào.

    Danilo tròn mắt. Mike vẫn luôn là người bạn tốt nhất không thể thay thế được của cậu, và thằng bé luôn ở đó khi cậu cần. Tất nhiên thi thoảng thằng bé ấy cũng rất tự phụ phô trương. "Thế quái nào mà mày biết chuyện bức thư?"

    Mike khẽ rên lên. "Bởi vì tao là người gửi bức thư ấy, mày đúng là đồ trên mây. Đó là tư cách trở thành thám tử tư, hiểu chưa?"

    "Đồ cỏ trên núi." Danilo đáp trả.

    "Đồ não khỉ." Mike thì thầm.

    "Đầu bắp cải."

    "Cốc cali."

    "Cốc cali? Đấy là thứ gì thế?"

    "Suỵt!" Mike đặt ngón trỏ lên miệng. Cùng lúc đó, anh chàng Felix đã đi qua chiếc cổng đầy dây leo với bức thư đang cầm trên tay. Anh ta dừng lại ngay cạnh nơi hai thằng bé đang trốn và ấn chuông. Một lúc sau tiếng bước chân đằng sau cửa vang lên.

    Người hàng xóm của Mike – Sarah mở cánh cửa. Một cô gái với mái tóc mượt mà để xõa ngang vai lại có đôi mắt màu nâu biết cười. Mike cũng thích cô ấy. Thế nên thằng bé có thể hiểu tại sao mà Felix mê cô nàng đến vậy.

    "Felix!" Cô ấy gọi với nụ cười rạng rỡ trên môi. "Sao anh lại ấn chuông?"

    Mặt Felix đỏ như trái dâu tây chín. "Anh có bức thư cho em." Anh chàng lắp bắp.

    Mike và Danilo cười toe toét với nhau.

    Sarah bước ra khỏi cửa và nhận bức thư. Cô mở phong thư ngay sau đó và đọc to:

    "Em có muốn đi xem phim cùng anh không?

    Ký tên: Felix"

    Cô ngạc nhiên nhìn người đưa thư. "Đây là bức thư anh viết?"

    Một tiếng bom nổ trong đầu anh chàng. Sao anh ta lại viết bức thư như thế cho Sarah? Mà tại sao lại có tên mình dưới lời mời? "Đó là một sự trùng hợp. Bức thư này không phải anh viết."

    Sarah làm bộ nghĩ ngợi một lúc. "Nhưng em lại chẳng quen Felix nào khác. Thật là một chuyện nực cười."

    "Đúng vậy, thật là lạ!" Felix cũng đồng ý.

    "Đáng tiếc ghê, nếu là thư anh viết" Sarah nói từ tốn. "Thì em sẽ rất vui mừng đi chơi cùng anh."

    "Thật á?" Felix hỏi lại.

    "Tất nhiên." Sarah khẳng định lại lần nữa.

    "Hỏi lại cô ấy lần nữa đi!" Mike rít qua kẽ răng ở nơi ẩn nấp gần đấy.

    "Ừ thì, có thể gặp lại em sau." Felix nói.

    Anh chàng xoay người, chỉnh lại cặp đeo và ngồi lên yên xe. Một nụ cười thân thiện chào tạm biệt xuất hiện trên môi anh trước khi đạp xe đi. Sarah nhìn theo anh một lúc mới quay vào nhà khóa cửa.

    Mike và Danilo đập tay nhau chúc mừng. "Tuyệt cú mèo!" Mike hào hứng nói.

    Đôi bạn trẻ rời khỏi chỗ nấp và phủi hết đám bụi dính đầy trên quần áo. Danilo phát hiện ra thứ gì đó, à ra là một phong thư màu nâu nằm chình ình trên đường.

    "Mike! Nhìn kìa!"

    "Ôi trời!" Mike giật mình khi nhìn thấy. "Chắc ai đó đánh rơi!"

    Thằng bé đang định đến nhặt thì một chiếc xe tải nghiền qua phong thư khiến nó bay thêm vài mét nữa.

    Mike chạy nhanh theo đó và cầm nó trên tay. Một phong bì được dính chặt bởi một lớp băng dính rộng tới hai ngón tay. Không có địa chỉ ngưởi gửi, còn địa chỉ nơi đến thì lại quá nguệch ngoạc khó ai có thể đọc nổi. Mike kiểm tra lại một lần nữa phong thư trên tay. Quá muộn để phát hiện ra rằng nó đã bị rách.

    "Mike, cẩn thận!" Danilo hét lên.

    Thứ bên trong rơi ra trải đầy trên đường. Đôi bạn trẻ há hốc mồm khi nhìn thấy những thứ dưới chân họ.

    (1) : Một loại sốt gia vị cay thường dùng ăn kèm với trứng hoặc xúc xích ở Đức.
     
  4. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Chương 2: Một lá thư bí ẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những tờ tiền màu tím rơi ra khỏi phong thư bị gió thổi cuốn đi. Mike bắt lấy một tờ gần đấy. Thằng bé chưa kịp nhận ra giá trị của tờ tiền trên tay. Khi nhìn mệnh giá của nó, mặt cậu tái nhợt.

    "Danilo! Đây là tờ 500 Euro!"

    Bố Danilo từng dạy cho cậu cách tính tiền. Và bây giờ là một cơ hội tốt để cậu thực hành. Cậu vội vã băng qua đường và lượm lấy những tờ tiền. Mike chạy theo ngay phía sau cũng vội không kém. Đôi bạn trẻ không để ý khiến một chiếc xe đạp vụt qua phải bấm còi inh ỏi. Hai thằng bé vừa thở hắt lấy hơi vừa từ từ ngồi xuống hàng ghế đá bên vệ đường (1).

    "Phù! May mà kịp!" Mike thở hổn hển nói. "Mong là đủ tất cả rồi!"

    Danilo đếm tiền và nuốt ực một cái. "Đoán xem tổng bao nhiêu đi!"

    Mike quay lại, Thằng bé chưa bao giờ có số tiền lớn cả. Cứ ai cho tiền là cậu tiêu sạch bách luôn. "Ba nghìn? Bốn nghin?"

    "15 000 Euro!" Danilo ngừng thở đáp.

    Mike suýt xoa: "Ôi trời ơi! Có thể làm khối thứ với đống tiền này. Thử nghĩ xem! Chúng ta có thể mua được hẳn căn nhà riêng này.."

    ".. có thể sắm được xe đạp địa hình sành điệu cực đỉnh.."

    ".. hoặc một chiếc ô tô điều khiển từ xa với đầu máy chạy bằng dầu Benzin thực sự.."

    ".. và kèm theo là một chiếc trực thăng điều khiển từ xa nữa." Mắt Danilo mơ màng. Bởi đó đều là thứ mà cậu ao ước.

    "Tao có thể tặng bố mẹ một chuyến du lịch đích thực. Nhờ đó mà họ thư giãn, bớt ít áp lực hơn." Mike thở dài.

    Hai thằng bé biết tất cả những thứ tốt đẹp vừa thốt ra kia không thể thành hiện thực vì không có tiền. Và số tiền này không thuộc về chúng.

    Mike cương quyết: "Chúng ta mau đem bức thư này đến quầy thu bưu điện đi! Ngay bây giờ! Ngay lập tức!"

    Danilo do dự. Cậu lơ đãng giật mạnh tay áo. Đó là thói quen mỗi khi cậu phải suy nghĩ cái gì đó. "Kỳ lạ. Ai lại đi gửi nhiều tiền như thế trong một cái phong bì? Bây giờ chẳng phải có ngân hàng rồi sao."

    Mike rên rỉ. Kể từ khi Danilo quyết định trở thành thám tử tư thì thằng bé luôn luôn cảm thấy bọn tội phạm có mặt ở khắp mọi nơi. "Mày chẳng phải đọc rất nhiều tiểu thuyết trinh thám đó thây. Thôi nào! Mau giúp tao tìm địa chỉ đi!"

    Hai thằng bé cúi nhìn phong bì một lần nữa.

    "Tao chịu thôi, M. S là ở đâu chứ. Nhưng mà đường Amsel thì tao biết. Ở ngay cuối đường này đoạn cua đó." Danilo nói.

    Hai thằng nhanh chóng nhảy lên xe đạp đến đường Amsel số nhà 13. Ngay bên dưới tòa nhà là hiệu bánh và bên cạnh là tiệm Pizza. Họ đọc hết các bảng tên trên hòm thư. Nhưng chẳng có tên hộ gia đình nào phù hợp với chữ viết tắt M. S cả. Mike và Danilo bối rối không biết nên làm gì. Danilo nhìn lại địa chỉ một lần nữa.

    "Hừm, có một dấu gạch cạnh số 13. Có thể đó là một số 1. Nên cũng có nghĩa là số nhà 113. Mày nghĩ sao?"

    "Chúng ta thử xem sao!" Mike đề nghị.

    Thế là họ lại đạp xe đến số nhà 113 và đứng trước một khối bê tông ghi chi chít tên người ở thuê. Mike dò ngón tay dọc theo bảng tên đến khi cậu tìm được: "Martin Schneider. M. S – Chắc chắn là tên này rồi!"

    Một giọng nói khàn khàn vang lên khiến hai thằng bé giật mình: "Mấy đứa nhỏ đây rồi! Phải bạn của mấy thằng trẻ ranh kia không?"

    Khi Mike và Danilo quay người lại, đứng trước mặt chúng là một người đàn bà cau có mặt mũi. Cô ta đội trên đầu đầy kẹp làm xoăn tóc và đeo một cái tạp dề hoa. Đôi mắt nhỏ hẹp cùng với cái mũi nhọn hoắc nhô ra của cô ta khiến Mike liên tưởng tới con chim cú vọ.

    "À, ừm. Chúng cháu phải đưa cho cậu ấy một bức thư." Mike lắp bắp nói.

    "Tốt nhất là chúng mày giữ lấy. Hôm qua chủ tòa nhà cho thuê này đã phải dọn sạch hòm thư vì chúng quá đầy rồi."

    Danilo mở to mắt. "Thế có nghĩa là không có ai sống ở đây ư?"

    Người đàn bà cười to. "Ồ, có chứ! Có những kẻ lạ mặt đi ra đi vào. Ai trong số họ là Martin Schneider thì tao chịu." Cô ta bước lại gần và hạ giọng xuống. "Nếu chúng mày hỏi tao, thì ở đây không hề có ai tên là Martin Schneider. Ở trên lầu là một ổ tội phạm."

    Mắt Danilo lập tức sáng lên. Đó chẳng phải là sở trường của cậu sao. Cậu bé ngay lập tức bắt tay vào điều tra. "Cô có nhìn thấy hay nghe thấy điều gì bất thường sao?"

    Người đàn bà gãi mũi nói. "Tao là quản lý ở đây. Tao nghe thấy tất cả. Nhưng tại sao tao phải nói bí mật cho chúng mày biết?"

    "Bởi vì bố cháu sẽ tự điều tra việc này, và nhận ra rằng có một người phụ nữ quyến rũ tuyệt vời là bà đây đã tận tình giúp đỡ khi cháu báo lại với ông ấy." Danilo đáp trả.

    Mike ngạc nhiên nhìn bạn mình. "Nhưng bố mày lái máy xúc, không phải cảnh sát." Thằng bé thì thầm vào tai Danilo.

    "Tao cũng biết điều đó." Danilo rít lên qua kẽ răng chỉ đủ để Mike nghe thấy.

    Cũng may người đàn bà không chú ý tới sự ồn ào mờ ám của lũ trẻ mà cười hãnh diện. "À thì, tao chỉ có nói. Tao thực sự nghe thấy cái gì đó. Mấy thằng lưu manh này gặp nhau ở Martinsburg. Nó khiến tao ngạc nhiên, vì tòa nhà đó bị sụp đổ mấy năm nay rất nguy hiểm nên bị cấm không được phép ra vào."

    Mike và Danilo nhìn nhau. Tòa nhà Martinsburg nhiều năm về trước là một khách sạn lớn, cho tới khi bị một đám cháy phá hủy ở tầng thượng. Từ đó đến nay nó trở thành một tòa nhà cũ kỹ và hoang tàn như một khu nhà ma. Đến ngay những đứa trẻ gan dạ nhất thành phố cũng phải tránh xa. Tin đồn ma ám ở khu nhà ấy ngày một rùng rợn và lan truyền nhanh chóng. Thằng Otto – hàng xóm của Mike từng thề rằng đã nhìn thấy những con ma vẫy tay qua cửa sổ khách sạn đổ nát ấy trong một đêm lạnh giá mùa đông. Otto đã kể rất nhiều tới nguyên cả một ngày, tới nỗi mà Mike nổi cả da gà mỗi khi nghĩ tới chuyện đó.

    Người nữ quản lý nơi đây véo má Danilo và chào tạm biệt. "Gửi lời chào tốt đẹp tới bố mày nhé, chàng trai trẻ. Ông ấy được phép đến chỗ tao hỏi chuyện nếu ông ấy muốn. Giờ tao phải làm việc tiếp đây."

    Khi cô ta bỏ đi, Mike nhìn vào mắt Danilo và khẳng định cậu ta đã có ý tưởng điên rồ trong đầu. Mike lắc đầu nói. "Ôi không, mày nên quên đi."

    Nhưng Danilo không thể dừng lại được. "Mike, mày không nghe thấy gì sao? Thực sự không có Martin Schneider nào cả. Tòa nhà này là điểm gặp mặt của lũ Mafia đó. Và chúng luôn lên kế hoạch thực hiện cái gì đó ở Martinsburg. Chúng ta biết điều đó, chúng ta cần phải tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hay là mày sợ gặp nguy hiểm?"

    Mike phải cố gắng hết sức bình tĩnh lại. "Tao.. tao chả sợ gì cả. Nhưng mày cũng nghe rồi đấy. Bà ta nói: Ngôi nhà đó có thể sập xuống bất cứ lúc nào.."

    ".. Và đó chính là nơi trú ẩn hoàn hảo của bọn tội phạm. Có thể chúng đang che giấu cái gì đó, ví dụ như tiền vàng mà chúng cướp được chẳng hạn. Hoặc con tin. Mày thử nghĩ xem, tại sao người ta lại gửi nhiều tiền mặt như thế qua đường bưu điện, lại còn không có tên người gửi. Đó có thể là tiền chuộc lắm."

    Mike thở dài. Cậu ở bên Danilo đủ lâu để hiểu nó và chẳng có gì lạ khi thằng bé luôn đeo bám những ý tưởng điên rồ như vậy. Và cái cần làm với tư cách là một thằng bạn thân là không thể để nó mạo hiểm một mình. "Được rồi, tao sẽ cùng mày tìm hiểu sự thật đằng sau."

    Danilo tin tưởng vỗ lên vai thằng bé. Tất nhiên cậu không dám thừa nhận ra miệng khi nghĩ tới việc đi lại một mình trong ngôi nhà ma ám đó, đủ khiến cậu buồn nôn. Cậu rất mừng vì Mike cũng leo chung lên con thuyền. Cậu nói:

    "Vậy thì xuất phát thôi."

    (1) Nguyên bản là Bordsteinkante: Những nhà gần với đường thường xây hàng rào bằng đá rộng và to nhưng không cao, thậm chí có hàng rào chỉ cao mười phân (cm).
     
  5. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Chương 3: Con quái vật trong ngôi nhà ma ám

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lối vào Martinsburg đã bị hàng rào bằng gỗ cứng chắn, bên ngoài còn có một tấm biển báo nguy hiểm với dòng chữ màu đỏ: "Không phận sự miễn vào", "Các vi phạm sẽ bị báo cáo", "Bố mẹ chú ý không cho trẻ con lại gần, quá nguy hiểm".

    Danilo và Mike giấu xe đạp và mon men lại gần dọc theo hàng rào chắn. Hẳn là phải có lỗ hổng để ra vào ở chỗ nào đó.

    Danilo ấn tay vào từng chỗ trên hàng rào. Chợt cậu phát hiện ra một cái. "Mike! Ở đây." Cậu nhỏ giọng gọi bạn mình lại.

    "Để tao chui vào trước khi tao đổi ý." Mike gầm gừ.

    Hai thằng bé nhìn quanh chắc chắn không có ai để ý tới mới vội vàng lách mình chui qua khe hẹp vừa được Danilo đẩy ra. Dù đã lẻn vào trong thì hai thằng vẫn nhẹ nhàng cất từng bước trên nền cỏ mềm. Chân chúng bị cỏ và bụi rậm cao che khuất. Trải qua nhiều năm bị phá hủy người ta vẫn có thể nhìn ra: Bốn tầng với các cửa sổ cao cùng hành lang rộng lớn và các họa tiết trang trí của mặt tiền khách sạn đủ cho thấy khách sạn này đã có một quá khứ khang trang lộng lẫy. Ở tầng trên, nơi ngọn lửa vài năm về trước thiêu rụi mọi thứ, chỉ còn lại các bức tường ám đen bụi bặm đã nứt vỡ nhiều chỗ.

    Với trống ngực đập thình thịch hai thằng đẩy cửa ra vào từng được tranh hoàng bởi tranh phun sơn. Danilo đứng yên. Phải chăng thằng bé đã nghe thấy tiếng động gì đó? Sau một hồi nghe ngóng thì ngoài tiếng dế kêu thì hoàn toàn im ắng.

    "Không có ai cả!" Cậu ta nói nhỏ.

    "Không có ai ngoại trừ những con ma." Mike càu nhàu.

    Danilo lườm cậu với ánh mắt sắc bén và đi vào ngôi nhà. Đập vào mắt họ là mạng nhện, rác và đồ đạc nội thất đã mục nát.

    Danilo đã phát hiện ra cái gì đó trên nền nhà. "Nhìn này, Mike!"

    "Dấu chân ư. Ít nhất là một, hai, ba.. quá nhiều đôi giày khác nhau á."

    "Giày nam giới, nhìn chúng lớn vậy mà." Danilo bổ sung thêm. "Là dấu chân mới đấy, nhiều lắm thì cách đây một ngày. Có thể nói bốn người đàn ông vừa ở đây xong. Tao tự hỏi, họ đã làm gì trong đống đổ nát này." Thằng bé nhích dần từng bước một theo dấu chân tới tận cầu thang. "Họ còn đi xuống tầng hầm nữa."

    Mike nhìn xuống bên dưới. Cầu thang mọc đầy rêu và bị bóng tối nuốt chửng. Không ai có thể kéo cậu xuống đó được.

    "Chúng ta nên báo cảnh sát." Cậu đề nghị.

    "Và chúng ta sẽ nói cái gì? Nói rằng chúng ta đã phát hiện ra những dấu chân ư? Không được, chúng ta cần nhiều chứng cơ hơn. Và một chiếc đèn pin nữa." Danilo đáp trả.

    Điều này thì Mike có thể giúp. Dù sao thì cậu cũng được tặng một chiếc điện thoại Smartphone nhân dịp sinh nhận, bây giờ là lúc phát huy công dụng dùng nó như một chiếc đèn pin. Cậu bật đèn nên và đưa cho bạn mình.

    "Chúc may mắn trong trò chơi thám tử." Cậu nói.

    Danilo trợn tròn mắt: "Mày điên à? Tao không đi xuống đó một mình đâu."

    "Khi mày muốn làm Sherlock Holmes thì cứ tự nhiên. Nhưng tao sẽ không liều lĩnh vì một bức thư ngớ ngẩn đâu."

    Danilo nhăn mặt. "Rõ rồi. Bởi vì mày sợ tới nỗi đái ra quần. Mày cần một cái bỉm để thay, đồ trẻ con, tao có thể ngửi thấy mùi khai rồi đấy."

    Mike gầm lên. "Dừng lại ngay!"

    Nhưng Danilo đã cười và hát lên những lời nhạo báng. "Đồ sợ sệt, rụt cổ lại làm chúa nhát cáy.."

    Đến mức này thì Mike chẳng thể đứng yên được nữa. Cậu giật lấy điện thoại và dẫn đường trong bóng tối. "Nhưng nếu tòa nhà sụp xuống bây giờ khiến chúng ta bị chôn vùi, thì đó là lỗi của mày." Mike mắng nhẹ.

    "Chẳng có chuyện gì xảy ra với chúng ta đâu." Danilo trả lời và đi theo đằng sau. Đầu gối của cậu run rẩy khi mới vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên.

    Họ dò từng bước một xuống sâu hơn. Nhờ ánh sáng điện thoại họ có thể nhìn ra bức tường ẩm ướt. Tầng hầm này đã cũ kỹ lắm rồi. Mùi mốc còn hòa lẫn trong không khí và tiếng thở của họ thỉnh thoảng vọng lại. Đột nhiên Mike cảm thấy có một bàn tay trên vai mình. Cậu nhăn nhó và từ từ quay lại phía sau. Nhưng đó chẳng qua chỉ là Danilo.

    "Ôi trời ạ, mày làm tao giật mình." Mike thì thầm.

    Danilo chỉ về phía hành lang đằng sau. "Mike, nhìn đằng sau kìa. Đó là ánh đèn."

    Mike cười nhạt. "Ánh đèn? Ở dưới này? Nhưng ở đây chẳng có ai."

    Danilo đã đứng. Ở phía cuối hàng lang có ánh sáng yếu ớt màu xanh hắt lên trong đêm tối. Hai thằng nhìn nhau trong đèn điện thoại của Mike. Chẳng ai muốn trở thành kẻ nhát gan trước mặt người khác. Vì thế nên hai thằng lại cẩn thận từng bước, bước dần theo ánh đèn.

    Khi họ đến căn phòng, nơi có ánh sáng màu xanh kia, họ sửng sốt tới sững người.

    "Không thể tin được.. Mày từng nhìn thấy bao giờ chưa?" Mike cảm thán.

    Danilo lắc đầu.

    Trước mặt họ là một căn hầm mái vòm hình cung rộng lớn và cổ kính. Ở trong các kệ tủ lớn đặt sát tường là hàng tá tủ kính chất đống, những tử kính này được khóa chặt bằng máy móc và phát ra ánh sáng. Những dây cáp lớn và ổ điện cung cấp năng lượng cho lò sưởi và đèn sưởi ấm. Chính các đèn sưởi này khiến các tủ kính phát ra ánh sáng và khiên không khí bên trong khô. Danilo đưa mắt nhìn các tủ kính. Thỉnh thoảng có những cái chỉ to bằng hộp đựng hồ sơ. Nhưng lại có những cái to bằng cả cái bể tắm. Hầu hết chúng đã được mở ra và các nắp đậy bằng nhựa màu đen nằm ngổn ngang đầy trên mặt nền. Không có dấu vết của bất kỳ động vật nào mà đáng lẽ chúng phải nằm ở trong các tủ kính.

    "Tất cả đều trống trơn." Mike hô lên.

    Danilo lấy một cái bát trong tủ kính ra và kiểm tra. "Thức ăn cho động vật vẫn còn khá mới."

    "Ý mày là động vật mới vừa bị chuyển đi thôi ư?"

    Danilo gật đầu. "Câu hỏi đặt ra là động vật gì? Và tại phải dọn các tủ kính cẩu thả đến vậy? Nhìn xem, giống như là họ đang phải vội vàng chạy trốn vậy.."

    Một tiếng động lớn vang lên trong bóng tối. Mike và Danilo quay đầu. Nếu là ai đó hay bất cứ thứ gì gây ra tiếng động như vậy thì không hề thân thiện chút nào. Mike nắm chặt tay bạn. Danilo biết bạn mình sợ cái gì.

    "Không có ma đâu!" Cậu trấn an nhưng không có vẻ quá tin tưởng vào chính lời nói của mình.

    Mike gần như chẳng dám thở. "Và nếu đó là những tên lưu manh? Thế thì chẳng phải chúng sẽ nhìn thấy dấu chân của bọn mình ở trên đó sao?"

    Đó là điều mà Danilo không hề muốn nghĩ tới.

    Bỗng cái gì đó bò ra khỏi kệ tủ và rơi xuống nền đất. Trong ánh sát của đèn pin khó có thể nhận ra là thứ gì. Giờ thì chính Danilo cũng cảm thấy cực kỳ đáng sợ.

    "Mày đã đúng. Chúng ta nên nhanh chóng biến khỏi đây.." Cậu đưa ra ý kiến nghị.

    "Không, khoan đã."

    Danilo ngạc nhiên nhìn bạn mình. Lúc đầu muốn chạy trốn mà bây giờ tự nhiên trở lên can đảm ư? Mike ra dấu im lặng rồi đi lại gần cái kệ tủ. Lại một tiếng động vang lên. Một cái bóng lướt qua in trên tường. Nó có hình dạng của một sinh vật có móng vuốt với hộp sọ lớn trên cơ thể dài.

    "Mike.. Họ tạo ra một con quái vật dưới này." Danilo thì thầm. "Đi thôi, nhanh thoát khỏi đây trước khi nó tấn công chúng ta!"

    Trước sự ngạc nhiên của cậu, Mike cười toe toét và cho tay ra sau kệ. Cậu nắm lấy một cái gì đó vừa nhỏ vừa vặn vẹo liên tục và lôi ra.

    "Cái này không phải quái vật." Cậu thốt lên.

    Danilo kinh ngạc khi thấy một con cá sấu mới sinh nhỏ bé trong tay Mike. Tính từ đầu mũi tới chóp đuôi thì nó không thể dài hơn nổi cẳng tay của cậu. Và khi nó mở miệng lại để lộ một loạt răng nhỏ. Nó nhìn lại hai cậu bé bằng đôi mắt khổng lồ màu hổ phách với vẻ tò mò. Ánh nhìn dễ thương của nó khiến nỗi sợ hãi của đôi bạn trẻ biến mất.

    "Mày chính là con quái vật cho tao nhìn thấy bóng lúc nãy đúng không?" Danilo hỏi.

    Con cá sấu sơ sinh đóng mở miệng như muốn nói "Đúng vậy".

    "Mày nghĩ nó bao nhiêu tuổi?" Mike hỏi.

    Danilo nhún vai. "Chắc không lớn lắm! Cá sấu không phải nở ra từ trong trứng chứ?"

    "Tao nghĩ là nở từ trứng." Mike trả lời. Cậu bé không thực sự quan tâm tới động vật lắm. Nhưng giờ thì con cá sấu mới nở này lại chạm đến trái tim cậu. "Ôi, đứa nhỏ đáng thương bị bỏ ở lại đây một mình."

    "Có lẽ nó bị bỏ quên." Danilo đoán mò.

    Mike vuốt ve cái lưng nhỏ màu nâu của chú cá sấu con. Dường như nó đang sảng khoái hưởng thụ cảm giác đó bởi nó ngày một áp sát vào tay Mike hơn. "Tao gọi mày là Tappsi." Cậu bé quyết định.

    Danilo nhướng mày. "Tappsi (1) ? Mày không thể nghĩ ra cái tên nào tốt hơn à?"

    "Ờ thì, tao nghĩ, bởi vì nó vụng về từ trong kệ tủ mò mẫm ra. Và mày cũng còn quá nhỏ đúng không Tappsi?"

    Chú cá sấu con nhếch mõm lên nhìn Mike và Danilo đòi hỏi.

    "Tao nghĩ Tappsi của mày đang đói." Danilo nói.

    Mike muốn đặt con cá sấu nhỏ lên tay bạn cậu. "Thế thì mày chăm sóc nó đi!"

    "Tao? Tại sao lại là tao?"

    "Mày là một chuyên gia lớn. Tao không thể bắt đầu cái gì với động vật và với cá sấu lại càng không. Bây giờ Tappsi còn nhỏ nên dễ thương, nhưng nó sẽ lớn và trở thành con vật khổng lồ đủ để chén người cho bữa sáng."

    Danilo giơ tay tránh đi. "Mày tìm ra nó, mày phải có trách nhiệm với nó. Tappsi thích mày, đó, mày nhìn xem. Hay mày muốn để nó lại đây?"

    Không thể nào, Mike sẽ không bao giờ làm thế. Cậu thở dài và nhét con cá sấu mới nở vào túi áo khoác. Trong đó đủ tối và ấm. "Đừng có cắn thủng áo khoác tao nghe chưa quái vật nhỏ!"

    Chú cá sấu nhỏ ngoan ngoãn thích ngủ hơn. Nó lăn một vòng và nhắm nghiền mắt lại.

    "Một con cá sấu non có thể ăn gì được chứ? Sữa? Trứng với thịt kẹp? Xúc xích? Rau?"

    Danilo cũng chịu thua. Cậu kéo mạnh tay áo nghĩ ngợi. "Tao có ý này!" Cậu reo lên. "Mẹ tao có quen một người đến từ Mỹ, cô ấy là nhà sinh vật học và làm việc ở trường đại học. Cô ta có một đứa con gái, đứa nhỏ đó luôn giúp đỡ người khác. Tao chắc chắn nó sẽ biết chút gì đó về động vật."

    "Đi thôi." Mike nói. Thằng bé vui mừng vì cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi căn hầm rùng rợn này. Đôi bạn trẻ ra ngoài lấy xe đạp và hy vọng không phải sớm quay trở lại Martinsburg này.

    (1) : Trong tiếng Việt có nghĩa là "mò mẫm".
     
  6. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Chương 4: Vị giáo sư đáng sợ Lenk

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mike và Danilo đứng trước một ngôi nhà phù thủy, gọi là thế bởi ngôi nhà này nằm giữa một khu vườn hoang. Họ có thể nhìn thấy khắp mọi nơi là các chậu cây với những giống thực vật quý cùng bụi cây và các cây xương rồng.

    "Trông người quen của mẹ mày cứ như là một mụ phù thủy thảo dược vậy." Mike thì thầm. "Có khi con gái của bà ta cũng là một phù thủ đấy, chúc ngủ ngon!"

    Danilo nhún vai và ấn chuông. Một đứa con gái với mái tóc dài mở cửa. Đôi mắt sáng màu hạt dẻ của cô bé nhìn hai chàng trai đầy nghi ngờ.

    "Mấy người là ai?" Cô bé hỏi với giọng Mỹ.

    Danilo và Mike ngạc nhiên đến nỗi nói không lên lời. Cô gái sốt ruột khoanh tay trước ngực. "Hử?"

    "À.. tôi là Mike và đây là Danilo." Danilo nói lắp. "Ý tôi là ngược lại. Cậu ấy là Mike. Thực ra cậu ấy tên là Michael, nhưng chẳng ai gọi như vậy.."

    Thay vì trả lời, Mike lấy Tappsi nhỏ bé từ trong túi áo khoác ra và cho cô gái xem.

    "Chúng tôi nghĩ, có lẽ bạn có thể giúp được chúng tôi. Bạn biết thằng bé này ăn cái gì chứ?"

    Tappsi vặn mình ngái ngủ và nhìn cô gái bằng đôi mắt lớn. Cô bé cười thích thú. "Ôi lạy chúa! Thật dễ thương.." Cô nhận ra rằng Mike và Danilo không hiểu gì. "Dễ thương! Đấy là tiếng anh. Tôi là Jo-Anne. Mấy người có thể gọi tôi là Jo. Vào đi!"

    Trước khi Mike và Danilo có thể phản ứng thì cô bé đã đẩy họ vào trong. Khi Jo đưa các chàng trai qua hành lang vào một phòng khác lớn thì Danilo quan sát bốn xung quanh. Trong nhà y hệt như ngoài vườn với màu xanh hoang dã. Trên kệ, trong tủ, thậm chỉ cả trần nhà cũng treo đầy lủng lẳng các chậu cây kỳ lạ. Trên cầu thang có một con mèo, nó đang ngồi nhìn những vị khách qua đôi mắt hẹp. Giữa phòng còn có hai con thỏ bị nhốt trong lồng. Jo đi xuống bếp. Dưới gầm bàn là một con chó xù lông đang nằm ve vẩy đuôi. Jo lục lọi cái gì đó trong tủ lạnh và dẫn hai người bạn mới vào phòng của cô. Danilo ngạc nhiên. Bởi căn phòng giống như một phòng thí nghiệm nghiên cứu. Nhìn đâu cũng chỉ toàn sách, kính hiển vi và ống nghiệm.

    "Đặt con vật nhỏ bé lên bàn viết của tôi." Jo năn nỉ.

    Mike đặt con cá sấu nhỏ thật cẩn thận lên mặt bàn. "À, nó tên là Tappsi."

    Jo cười rạng rỡ với chú cá sấu nhỏ. "Chào Tappsi. Mày thế nào? Đói không?"

    Cô lấy một miếng thịt tươi từ tủ lạnh cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ. Tappsi vồ nhanh lấy.

    "Nó không được phép ăn đồ đã nấu chín hoặc đã ướp gia vị. Nó không tin tưởng những thứ đấy." Jo giải thích trong khi cho chú cá sấu nhỏ ăn. "Chỉ thịt sống và tươi. Tốt nhất là thức ăn còn sống."

    Mike giật mình. "Thức ăn sống? Ý bạn là côn trùng và những thứ đại loại như vậy? Ôi, thật kinh tởm."

    Jo nhìn thằng bé nghiêm túc. "Tại sao bạn mua một con cá sấu khi bạn không thể cho nó ăn?"

    "Tôi không hề mua nó." Mike phản đối. "Chúng tôi tìm thấy nó ở một tầng hầm bỏ hoang ở Martinsburg."

    "Ở đó có một trạm chăn nuôi bí mật, con cá sấu này đã trốn giữa rất nhiều bể chứa trống không. Chắc chắn đã diễn ra cái gì đó bất hợp pháp." Danilo thêm vào.

    Jo ngạc nhiên. "Trong tầng hầm ở Martinsburg? Mấy người đã ở dưới đó? Các bạn thật gan dạ!"

    Ngực Mike hơi phồng lên. "À, không hẳn thế đâu."

    Danilo phải nén cười và đẩy bạn mình một cái mà Jo không phát hiện ra.

    "Mấy bạn không thể giữ Tappsi nhỏ bé lại được." Cô bé chốt lại. "Đó là một con cá sấu mới nở cần được chăm sóc rất nhiều."

    "Được thôi, chúng tôi để nó ở chỗ bạn." Danilo đề nghị.

    Jo lắc đầu. "Chúng ta mang nó tới chỗ chuyên gia. Các bạn biết giáo sư Lenk chứ?"

    "Ý bạn là nhà nghiên cứu động vật học nổi tiếng, người thường xuyên xuất hiện trên ti vi?" Mike mở to mắt.

    "Đúng rồi. Ông ấy sống gần đây. Mẹ tôi đã từng làm việc với ông ấy. Ông ấy cũng biết tôi. Chắc chắn ông ta sẽ giúp chúng ta thôi."

    Các chàng trai không có ý kiến nào tốt hơn nên đành chấp nhận. Tappsi được cho vào một chiếc hộp nhỏ. Trong đó Jo đã lót thêm khăn làm đệm để nó thật ấm áp.

    Sau đó ba đứa trẻ nhảy lên xe đạp đi. Jo dẫn đầu bọn đến rìa thành phố và dừng lại trước một cánh cổng sắt lớn. Nhà của giáo sư Lenk nằm sâu sau những bức tường cao lớn của một tòa biệt thự. Danilo nhìn thấy có camera gắn vào tường và cậu có cảm giác rất kỳ lạ khó nói lên lời.

    Jo ấn chuông. Một giọng nói khàn khàn vang lên từ chiếc loa nhỏ nằm ngay cạnh chuông cửa. "Đám nhóc này, chúng mày muốn gì?"

    "Cháu là Jo-Anne Lake và đây là Mike với Danilo. Chúng cháu muốn nói chuyện với giáo sư Lenk."

    "Giáo sư không có thời gian." Giọng nói lại vang lên một lần nữa.

    Jo mất kiên nhẫn. "Khi ông ấy nhìn thấy chúng cháu mang cái gì đến thì chắc chắn ông ấy sẽ dành thời gian cho tụi cháu." Cô bé cầm chiếc hộp có Tappsi giơ lên trước ống kính camera để người phía trong có thể nhìn rõ.

    Sau một giây chiếc cổng lớn tự động mở ra trước mặt bọn trẻ. Nó từ từ dịch chuyển và mở sang một bên.

    "Vào đi!" Jo quay đầu gọi.

    Họ dựng xe đạp sau cánh cổng và đi theo con đường dẫn vào trong. Mike và Danilo không thể thoát ra khỏi sự ngạc nhiên. Bất cứ nơi nào họ nhìn đều thấy những hàng rào khổng lồ ngăn cách các động vật to lớn đến từ khắp nơi trên thế giới: Sư tử, voi, hươu cao cổ và cả một gia đình khỉ nhảy loạn xạ trên một cái cây thân trần lớn.

    "Không thể tin được!" Danilo thốt lên. "Giáo sư Lenk có hẳn một sở thú riêng."

    "Ông ấy phải giàu kinh mới có thể mua được những thứ như thế này." Mike lẩm bẩm.

    "Ông ấy là một trong những nhà nghiên cứu động vật học nổi tiếng nhất thế giới và đã viết rất nhiều sách." Jo giải thích.

    Nhà của giáo sư Lenk là một tòa nhà đầy ấn tượng được làm từ các tấm kính thủy tinh và thép. Một người đàn ông hói đầu không mấy thân thiện với áo trắng quần đen mở cửa. Nhưng trông ông ta giống như một người giúp việc hơn. Ông ta nhìn ba đứa trẻ chăm chú. "Cởi giày ra và đi vào. Cấm động vào thứ gì." Ông ta lên tiếng và mang lũ trẻ vào phòng khách.

    Giáo sư Lenk đã chờ sẵn họ ở đấy. Ông ấy có đôi mắt rất sáng và một cơ thể đầy ấn tượng. Mike đã là một chàng trai lớn trong lớp, nhưng so với giáo sư thì cậu ta chỉ bằng một phần hai mà thôi. Một người đàn ông trưởng thành quen ra lệnh cho người khác là cảm nhận của bọn trẻ về vị giáo sư nổi tiếng này. Ông ta nở nụ cười nhạt trên làn môi mỏng.

    "Chào mừng ba bạn nhỏ. Jo-Anne, đã lâu chưa gặp cháu. Cháu lớn hơn nhiều rồi đó! Mấy đứa muốn uống gì không?"

    "Một cốc nước chanh ạ!" Mike lên tiếng và cười toe toét với người phục vụ. "Với chanh tươi và đá, nếu có thể."

    Giáo sư Lenk gật đầu với người giúp việc của mình trong khi hắn đang lườm Mike. Bất đắc dĩ ông ta liền biến mất vào bếp.

    "Tôi có thể làm gì cho các cháu?" Giáo sư hỏi lũ trẻ.

    Jo đưa ông ta chiếc hộp có chứa chú cá sấu non.

    "Nhìn này! Một con cá sấu Xiêm được khoảng hai tuần tuổi, giống này chỉ sống ở Việt Nam hoặc Thái Lan. Nó nằm trong danh sách đỏ của WWF. Các cháu có biết điều đó có nghĩa là gì không?"

    "Có nghĩa là chúng đang có nguy cơ tuyệt chủng ạ." Jo lên tiếng.

    Giáo sư Lenk gật đầu. "Đúng như vậy. Việc xuất khẩu và chăn nuôi những động vật này được giám sát chặt chẽ. Chúng không được phép mang ra khỏi nơi chúng sống tới một quốc gia khác và càng không được phép bán. Và đáng tiếc, điều đó càng khiến cho khát vọng có chúng trở lên mãnh liệt trong mắt một số người yêu động vật."

    "Là lũ người buôn lậu động vật bất hợp pháp ư?" Danilo hỏi lại.

    Giáo sư Lenk gật đầu.

    "Buôn lậu động vật?" Mike chẳng hiểu gì cả. "Tại sao phải buôn lậu động vật?"

    "Đó là một doanh nghiệp xấu. Họ buôn bán các động vật quý hiếm từ khắp nơi trên thế giới cho các chủ sở hữu thú cưng giàu có và vô đạo đức. Họ đồng ý trả mọi giá mà chẳng thèm quan tâm rằng có rất ít động vật còn sống sót sau một hành trình dài." Jo giải thích.

    Mike tái nhợt khi tưởng tượng ra cảnh Tappsi bị nhốt trong một chiếc vali chật hẹp di duyển vòng quanh thế giới.

    Giáo sư Lenk kiểm tra con cá sâu non. "Đứa nhỏ này thật may mắn là rất khỏe mạnh. Nó là cả một gia tài trong chợ đen. Tôi tự hỏi, làm thế nào lại rơi vào tay các cháu?"

    Ông nhìn lũ trẻ với vẻ mặt nghiêm nghị. Chúng giật mình nhìn nhau: Nhà động vật học đang nghi ngờ chúng cái gì đây?

    "Chúng cháu tìm thấy nó trong một tầng hầm ở Martinsburg." Danilo lên tiếng.

    Giáo sư Lenk lắc đầu giận dữ. "Cậu phải nảy ra cái gì đó tốt hơn, chàng trai trẻ. Nói thật đi! Cậu có con vật này từ đâu? Ai đã đưa nó cho cậu? Hay cậu đã tự mua nó?"

    Người phục vụ hói đầu bưng một bình nước chanh với bốn cái cốc thủy tinh lại. Mike, Danilo và cả Jo chẳng còn cảm thấy khát nữa. Chúng muốn nhanh chóng thoát khỏi đây.

    "Đúng là hai bạn ấy đã tìm thấy nó đấy giáo sư." Jo khẳng định lại lần nữa.

    Giáo sư Lenk nổi giận. "Một con cá sấu Xiêm không dễ dàng để tìm ra. Các cháu không muốn nói sự thật. Được thôi. Có lẽ các cháu sẽ nói khi tôi gọi cảnh sát đến."

    Mike giật mình. Cậu không muốn điều đó xảy ra. Sẽ thế nào khi cảnh sát cũng không tin họ?

    Danilo thở phì phò. "Chúng cháu chỉ muốn được giúp đỡ!"

    Giáo sư im lặng nhìn cậu một lúc. "Tôi rất muốn tin cậu, chàng trai ạ. Nhưng cậu không phải người đầu tiên có được một con vật lạ và sau đó lại không biết cách xử lý nó. Một số bỏ rơi chúng trong tự nhiên, hoặc là vất ở ngay nhà vệ sinh công cộng. Các cậu quyết định nhận lời khuyên từ tôi?"

    Mike đã nghe đủ rồi. Cậu phô trương giả vờ liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình. "Ôi muộn quá rồi! Chúng cháu phải đi."

    Jo và Danilo hăng hái gật đầu. "Vâng, đúng rồi. Bố mẹ bọn cháu đang chờ ở nhà để ăn cơm."

    Giáo sư Lenk lấy lại nụ cười của mình, nhưng lần này trông nó thật lạnh lùng và đầy giả tạo. Ông ta đưa tay ra. "Tôi đề nghị, để con cá sấu này ở lại đây. Với kinh nghiệm của mình tôi có thể chăm sóc nó. Các cháu có thể về nhà và quên câu chuyện không mấy thân thiện khi nãy đi."

    Mike bồn chồn khi nghĩ tới việc để Tappsi trong tay người đàn ông kỳ lạ này. "Không thể được." Cậu nóng nảy đáp lại.

    Giáo sư nhướng mày nghiêm nghị. "Tại sao không?"

    "Vì.." Mike sốt ruột tìm từ và lắp bắp. "Bởi vì.. thực ra vì.."

    Jo trợ giúp cậu: "Bởi vì mẹ cháy muốn mang con cá sấu non này đến trường đại học. Để kiểm tra tiếp."

    Giáo sư Lenk im lặng. Trong khoảnh khắc ấy lũ trẻ đã rất sợ hãi, chúng sợ rẳng giáo sư sẽ báo cảnh sát và mang Tappsi đi. Trước sự ngạc nhiên của chúng, làm như không có chuyện gì xảy ra, giáo sư rót nước chanh vào các cốc. "Uống nước đi đã. Sau đó chúng ta có thể tâm sự thêm một chút ít."

    Mike, Danilo và Jo nhìn nhau trao đổi: Nhanh ra khỏi đây!

    "Dạ không, cảm ơn ạ." Danilo nói và bước chầm chậm về phía lối ra. "Chúng cháu phải về ngay bây giờ."

    "Hẹn gặp lại lần sau nhé giáo sư." Jo tiếp lời.

    Nhà nghiên cứu động vật học cứng đờ nhìn chằm chằm chúng. Người giúp việc của ông đứng ngay bên cạnh. Mike phải cố gắng hết sức để không chạy trước mặt họ.
     
  7. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Chương 5: Trên đường chạy trốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mike, Danilo và Jo chạy nhanh nhất có thể đến chỗ xe đạp mong mau chóng thoát khỏi hiện trường. Mãi cho đến khi cánh cổng sắt to lớn đóng lại phía sau lưng Mike mới dám mở lời.

    "Trời ạ, tao cứ nghĩa ông ta thực sự gọi cảnh sát đến."

    Jo thất vọng nói. "Mình không hiểu, mình đã quen giáo sư rất lâu rồi. Nhưng chưa bao giờ thấy ông ấy như thế cả."

    Danilo lắc đầu. "Có cái gì đó không đúng ở đây."

    "Cái gì chứ, chúng ta phải mang Tappsi tới nơi an toàn. Vị giáo sư này thật đáng sợ. Tao chắc chắn không để nó ở lại chỗ giáo sư đâu." Mike khẳng định.

    "Chúng ta có thể đưa Tappsi tới sở thú." Jo đề nghị. "Ở đó co người chăm sóc động vật, chắc chắn họ sẽ biết làm thế nào với cá sấu."

    Hai tên con trai còn lại gật đầu đồng ý coi như vấn đề được giải quyết.

    Họ đạp xe dọc theo con đường quê đi sâu vào thành phố. Thời gian không còn nhiều bởi trời đã tối rõ rệt hơn và thực sự bố mẹ chúng sẽ chờ cùng với bữa cơm tối. Mike đạp mạnh vào bàn đạp khi nghe thấy tiếng động cơ nổ đằng sau. Một chiếc xe tải kín mít chạy theo chúng nhưng không hề vượt lên. Lúc đầu bọn trẻ không tin có sự trùng hợp như vậy và rồi chúng nhận ra là đang bị theo dõi.

    "Họ muốn gì chứ?" Danilo lo lắng reo lên.

    Mike quay lại nhìn chiếc xe tải và hét lên. "Phóng qua đi! Nào, vượt trước đi!"

    Người lái xe vượt qua và quay đầu chặn đường lũ trẻ. Mike, Danilo và Jo vội vàng dừng lại với tiếng trống ngực thình thịch.

    "Tao có cảm giác rất tồi tệ." Danilo thì thầm.

    Hai người đàn ông xuống xe mang vẻ ngoài kỳ quặc với áo khoác quân đội cùng đôi ủng màu đen. Kẻ to lớn hơn có mái tóc ngắn màu đen và đeo một cặp kính râm to che khuất nửa mặt. Hắn đang nhai kẹo cao su. Kẻ đồng hành cùng hắn rất lực lưỡng với những cánh tay như thân cây và hắn đang khoanh tay trước ngực.

    "Lũ nhóc dừng hành trình lại ở đây thôi." Người đàn ông đeo kính râm nói. "Tụi tao đã theo dõi chúng mày rất lâu. Chúng mày tìm giáo sư làm gì? Và chúng mày đã nói về cái gì?"

    "Kể cả những vấn đề không liên quan tới ông: Mẹ tôi làm việc chung với giáo sư Lenk. Thế nên chúng tôi đưa cho ông ấy vài tin tức thôi." Jo nói dối.

    Người đàn ông mang kính râm nhổ kẹo cạo su xuống nền cỏ bên vệ đường. "Tao biết, chúng mày đã ở Martinsburg. Chúng mày đã ăn trộm đồ của tụi tao. Mau đưa đây, đừng làm trò hề nữa."

    Jo từ từ nổi giận. Cô bé vuốt mái tóc nâu của mình ra khỏi trán và chống tay lên hông. "Tất cả chỉ có thế?"

    Đám đàn ông đối diện cười sặc. "Rồi mày sẽ thế, đồ trẻ ranh."

    "Tôi không phải trẻ ranh. Ít nhất là với ông." Jo thét lên.

    Mike nhẹ nhàng hòa giải. "Tốt thôi. Chúng ta không muốn gặp rắc rối, được chứ?" Cậu quay sang Danilo và Jo nói. "Tốt nhất là chúng ta làm như họ nói."

    Danilo không tin được chất vấn. "Mike! Mày thực sự muốn đưa Tappsi cho lũ người này ư?"

    Mike mang vẻ mặt đưa đám. "Chúng ta làm gì được khi họ rất thông minh và khỏe hơn chúng ta?"

    Hai tên lưu manh nhìn nhau cười khểnh. "Nghe thử đi!" Một tên giơ cánh tay lực lưỡng lên và vỗ đôm đốp vào đó.

    Danilo và Jo sững sờ nhìn Mike đưa chiếc hộp cho kẻ gian.

    "Chúc may mắn, Tappsi." Cậu bé buồn bã nói.

    Ngay sau đó cậu trèo lên xe mình và đạp đi. Danilo và Jo đạp theo sau dù không thể tin nổi bạn mình đã làm vậy. Lũ lưu manh tránh sang một bên và để đám trẻ đi qua.

    Khi đủ xa để bọn kẻ gian không nghe thấy, Danilo mới bộc phát sự thất vọng của mình. "Trời ạ, Mike! Tại sao mày lại làm thế? Bây giờ chúng ta không có gì để ngăn bọn lưu manh này lại."

    "Yên lặng và đạp nhanh lên." Mike thở hổn hển.

    Jo chẳng hiểu cái gì. "Xảy ra chuyện gì?"

    Thay vì trả lời Mike mở túi áo khoác của cậu ra đủ để Tappsi có thể thò cái mõm nhỏ bé ra ngoài. Mike đã đưa cho bọn lưu manh cái hộp không.

    "Tappsi!" Jo thét lên sung sướng.

    Mike cười toe toét. "Tao đã lấy nó ra khỏi hộp trong khi tụi mày cãi nhau với chúng nó. Bọn nó thực sự không đủ thông minh đâu."

    Thi thoảng Mike thật tuyệt vời và Danilo hãnh diện khi làm bạn thân của cậu.

    Lũ trẻ đã nghe thấy tiếng bọn lưu manh chửi rủa ầm ĩ. Chắc chắn chúng đã nhận ra mình bị lừa. Tiếng động cơ nổ máy và chúng bắt đầu đuổi theo.

    "Nhanh nữa lên!" Danilo gần như gào lên.

    Không cần nhắc họ đạp nhanh nhất có thể vào bàn đạp. Chiếc xe tải đang tiếng đến gần sau lưng họ.

    "Rẽ vào đây!"

    Mike phanh gấp và rẽ vào một con đường đất nhỏ giữa cánh đồng hướng vào thành phố. Cuộc rượt đuổi vẫn diễn ra gay cấn. Ba đứa trẻ vẫn thường xuyên ngoái lại đằng sau nhìn. Khói bụi mịt mù ngày một tiến tới gần. Chiếc xe tải rất nhanh đuổi kịp họ.

    "Chúng ta quá chậm." Danilo gầm lên. "Họ sẽ tóm được chúng ta ngay thôi!"

    "Theo tớ!" Jo gọi lại.

    Cô hướng vào một con đường rừng hẹp dẫn vào thành phố chỉ vài phút nữa. Jo dừng lại ở một nhà máy bỏ hoang. Chiếc cổng của nhà máy đã bị đổ và không còn khớp với bản lề của cổng trụ. Nó mở một khoảng trống đủ rộng vừa cho lũ trẻ đạp xe nối tiếp nhau đi qua. Vừa vào trong chúng lập tức xuống xe và giấu mình dưới mái che cửa sổ bên trong. Chiếc xe tải dừng trước cổng nhà máy. Hai tên lưu manh bước ra và chửi rủa om sòm.

    "Lũ chó con!" Một tên chửi ầm lên.

    "Tại sao mày lại ngu ngốc không xem chiếc hộp chứ?" Tên khác càu nhàu.

    Mike, Danilo và Jo thật cẩn thận nhìn trộm từ chỗ nấp. Trái tim chúng đập mạnh vì sợ lũ lưu manh phát hiện ra. Thật may mắn là hai thằng đần đấy không tiến lên mà mải giận dữ tranh cãi.

    "Chúng nó đi theo lối này!" Thằng có thân hình lực lưỡng chỉ sang hướng bên trái.

    "Não mày đi lạc hả đồ ngốc. Tao nói cho mà biết, chúng nó chắc chắn đi theo hướng này, hướng vào trong thành phố!" Tên đeo kính râm nói và chỉ tay theo hướng bên phải.

    Hắn gầm gừ đầy nguy hiểm nhưng không làm gì mà trèo lên xe tải. "Được rồi, đi thôi!"

    Chúng đóng cửa xe và tiếng động cơ chuyển động ngay khi Jo chụp lấy xe đạp của mình. Mike và Danilo nhìn nhau tự hỏi cô bé muốn làm gì.

    "Chúng ta bám theo sau chúng!" Jo rít lên. "Đó là cơ hội của chúng ta để tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra."

    Mike nhìn Jo ngưỡng mộ. Đây là cô gái gan dạ đầu tiên mà cậu bé biết.

    Danilo vỗ vai cậu. Đừng nhìn nữa. Mắt mày sắp rớt ra rồi kìa. "

    Mike gần như biến thành quả cà chua." Đi thôi, nhanh lên trước khi họ biến mất."
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng tám 2020
  8. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Chương 6: Vật nuôi mới của Mike

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mike, Danilo và Jo bám theo chiếc xe tải với một khoảng cách an toàn đảm bảo lũ lưu manh không được phát hiện ra chúng. Nghĩ thì dễ nhưng thực tế không đơn giản như vậy. Bởi lũ ấy dừng xe liên tục và thò đầu ra cửa xe ngó nghiêng. Lũ trẻ nhanh chóng nhảy xuống xe và trồn vào góc tường hay một thùng rác gần đó. Được một lúc hai tên đàn ông thu đầu lại và kéo cửa kính lên.

    "Họ từ bỏ rồi! Họ không tìm chúng ta nữa đâu." Mike reo lên.

    Jo nhảy lên xe đạp. "Bây giờ - nói như thế nào nhỉ? – Đến lượt chúng ta lật mặt?"

    "Lật lại thế cờ." Mike sửa lại lời Jo.

    Jo gật đầu. "Chúng ta mau bám theo thôi."

    "Chúng ta không thể đâu. Họ quá nhanh. Chúng ta làm sao mà đuổi kịp." Danilo nói.

    Mike vỗ ngực. "Không ai quen thuộc thành phố này bằng tao. Chúng không thoát khỏi tay chúng ta đâu."

    Mike không nói dối. Đúng là chiếc xe tải nhanh hơn ba đứa trẻ đạp xe đạp rất nhiều, nhưng Mike biết những con đường rút ngắn có thể chặn đầu chiếc xe tải dễ dàng. Chiếc xe tải buộc phải dừng lại trước đèn đỏ cũng là lúc lũ trẻ đón đầu ngay cạnh ngã rẽ. Cuộc đuổi bám diễn ra vòng quanh khu công nghiệp cho đến khi chiếc xe tải dừng lại ở một chỗ đậu xe trước một khối bê tông lớn. Hai người đàn ông xuống xe, kẻ đã lái xe tải hít một điếu thuốc là và nghi ngờ nhìn xung quanh. Hắn có cảm giác như đang bị theo dõi. Ngay lúc đó Mike, Danilo và Jo giấu mình sau một bụi cây lớn gần đó.

    "Anh ta thấy chúng ta rồi ư?" Jo lên tiếng hỏi.

    Danilo từ từ thò đầu ra theo dõi hai tên kia.

    "Không. Hắn ta với tên kia đi vào tòa nhà xám đằng xa. Hình như là siêu thị thì phải."

    "Nên làm gì bây giờ?"

    "Chúng ta chờ một lúc." Danilo quyết định.

    Jo quay sang Mike cười nhẹ. "Tớ cứ nghĩ bạn chỉ nói xạo. Không ngờ bạn thực sự nắm rõ thành phố này như vậy."

    Mike phổng mũi giả vờ khiêm tốn. "À thì, cũng không hẳn hoàn toàn."

    Danilo rên rỉ và đảo mắt nhìn kỹ hai tên côn đồ đã bước ra khỏi tòa nhà với nhiều túi bóng nặng trịch trên tay. Họ cất chúng vào cốp xe đằng sau.

    "Cái gì vậy? Họ nhét cái gì vào trong xe thế?" Mike lên tiếng hỏi.

    "Chúng ta sẽ nhanh biết thôi." Jo kết luận và muốn nhảy lên xe đạp của mình ngay.

    "Chờ đã!" Danilo giữ Jo lại.

    Hai tên côn đồ lại nhìn về phía xa. Họ lên xe và kéo cửa kính xuống quan sát bốn xung quanh.

    "Chúng nhận ra gì rồi." Mike thì thầm.

    Danilo gật đầu. "Mike nói đúng. Tốt nhất là chúng ta đừng bám theo nữa. Quá nguy hiểm."

    Jo hơi thất vọng cố gắng thuyết phục. "Tốt thôi. Chúng ta nên tìm hiểu rốt cuộc họ muốn gì ở đó."

    "Chúng ta phải thận trọng." Mike nói. "Ngày mai vẫn phải đến trường và mẹ tớ chắc chắn sẽ tức giận nếu tớ về nhà quá muộn."

    Danilo nhìn đồng hồ và giật mình. Lũ trẻ đã quên mất thời gian. Bây giờ thực sự đã tối muộn lắm rồi.

    "Chúng mày nghĩ sao nếu ngày mai chúng ta gặp nhau sau khi tan học?" Cậu đề nghị.

    "Tao thực sự phải học toán, môn này điểm trung bình của tao là bốn rồi. Và tao phải cải thiện nó." Mike nói một cái buồn bã sau đó lại cười toe toét. "Nhưng mà, phải như thế. Rốt cuộc thì chúng ta đã trở thành băng đảng cá sấu trong một nhiệm vụ bí mật rồi."

    Jo cười. "Tớ thích điều đó!"

    "Nếu không có gì thay đổi. Hẹn ngày mai.."

    Danilo muốn tạm biệt mà Mike kéo cậu lại: "Khoan đã, ai sẽ chăm sóc Tappsi đây?"

    "Tao không thể, ngày mai tao còn có bài kiểm tra sinh học một tiết." Danilo từ chối.

    "Tớ cũng không thể đem nó theo, tớ phải giúp mẹ tớ thí nghiệm và chăm sóc vườn cây nữa." Jo lắc đầu.

    Mike nhún vai. "Được rồi. Vậy thì tao nên làm thế với nó cả ngày mai đây? Khi mẹ tao dọn phòng và phát hiện ra một con cá sấu non mới nở trong phòng."

    "Mang nó theo." Danilo không dám to tiếng mà nói nhỏ.

    "Cái gì? Mang đến trường?"

    Danilo và Jo thực sự muốn cười to khi nhìn thấy Mike há hốc mặt. Jo đặt tay lên vai cậu. "Bạn làm được mà. Siêu nhân Mike."

    Jo và Danilo đạp xe trở về nhà sau khi chào tạm biệt. Mike phải đạp xe một mình. Khi cậu về đến nhà, theo bản năng cậu giữ chặt túi áo khoác có Tappsi ở bên trong. Mẹ cậu ôm lấy và hôn lên mặt cậu, đáng tiếc là cậu không thể đáp trả.

    "Con về quá muộn. Cả nhà ăn trước và để phần thức ăn cho con trong bếp đấy. Chắc là con phải tự hâm nóng lại rồi."

    "Dạ vâng." Cậu lầm bầm và mừng thầm vì không xảy ra giông bão như đã tưởng. Tappsi bồn chồn thiếu kiên nhẫn trong túi áo khoác của cậu khiến cậu phải giữ chặn tay và hy vọng mẹ cậu không phát hiện ra. Cậu lấy mỳ và nước chấm vào khay rồi nhanh chóng bê vào phòng. Sau khi khóa cửa cẩn thận cậu mới thả Tappsi ra và đặt trên bàn học.

    "Tao có lẽ đang là con gấu đói rồi."

    Tappsi quan sát cậu ăn mỳ như thế nào. Mike định cho nó một miếng thì sực nhớ ra lời Jo dặn: Không được đưa đồ ăn chín cho cá sấu mới nở.

    "Đừng lo lắng, ngày mai tao tìm cho mày một chỗ tốt." Thằng bé nói trong khi mồm còn đầy. "Chúng tao sẽ cẩn thận, không để lũ lưu manh có được mày. Hứa đấy!"

    Con cá sấu gục đầu xuống bàn và nhìn thằng bé như thể nó hiểu những gì cậu nói. Chính vì cử chỉ đáng yêu ấy mà từ tận trái tim Mike muốn mang nó lên giường ngủ chung. Nhưng cậu biết tốt hơn là tìm một nơi cho Tappsi ngủ. Cậu lôi hết đồ trong ngăn bàn ra và đặt một cái khăn ấm vào trong làm đệm, cậu tìm thêm một cái cốc nhỏ đựng nước cho vào đó phòng khi Tappsi khát.

    "Ngủ ngon nhé chú nhóc." Thằng bé nhỏ giọng nói và đóng ngăn bàn lại nhưng vẫn để hở một chút.

    Ngày mai cậu phải mang con cá sấu mới nở này tới trường. Và cậu không biết nên làm như thế nào. May mắn là cậu quá mệt để nghĩ về việc đó. Ngay sau khi đánh răng xong thì cậu ngủ ngay tức thì khi vừa trèo lên giường.
     
  9. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Chương 7: Một con cá sấu trong trường học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thầy Kunze đang dò tên trong bảng danh sách, từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên. Không khí lớp học ngày một căng thẳng. Một số rất muốn được gọi lên bảng nhưng Mike không nằm trong số đó. Đầu tiên là đêm qua cậu ngủ không ngon giấc, bởi cả đêm cậu toàn mơ về việc bị bao vây bởi bọn buôn lậu thú hiếm. Thứ hai là cậu có Tappsi trong cặp sách, mà cậu chỉ để nó trong một chiếc hộp nhỏ được buộc hờ bằng dây nịt. Sáng nay cậu quá vội vàng thu dọn mọi thứ, thậm chí suýt chút nữa là muôn học.

    Thầy Kunze không quyết định như ý muốn của lũ học sinh. Bộ ria mép của thầy nâng lên hạ xuống. "Ừm.. được rồi. Mike, từ đầu năm tới giờ chưa có điểm miệng này."

    Mike thực sự giật mình.

    Thầy Kunze cười hiền từ và gật đầu. "Chúng ta cùng xem hôm nay cậu có thể nói gì về hình học. Lên bảng nào."

    Khi Mike đứng dậy, cậu cúi gằm mặt. Cậu chưa làm bài tập cũng chưa kịp học gì cả.

    Thầy Kunze ngồi trên bàn giáo viên và nhìn Mike chờ đời. "Nào Mike, hãy vẽ một tam giác cân lên bảng đi."

    Mike thực sự bó tay, cậu không hề biết cân là cái quái gì. Cậu cứ đứng như thế trên bảng và cảm nhận máu trong người cậu dần dần dồn lên mặt. Cả lớp đều biết, cậu không thể tiếp tục nợ môn toán nữa bằng việc nhận thêm một con sáu. Fabian ngồi ngay bàn đầu cười nham nhở trong khi cậu nhăn nhó mặt mày: "Đồ thất bại!" Cậu ta thì thầm.

    Cả người Mike nóng bừng. Fabian là một thằng chuyên gia nhắc bài và rất vui mừng khi người khác bị điểm kém.

    Thầy Kunze lại gật đầu động viên Mike. "Không cần phải lo lắng. Thầy biết, em có thể làm được."

    "Em.." Mike hắng giọng. Cổ họng cậu khô khốc. "Thì. Một tam giác cân là.." Cậu cố gắng lục tìm trong trí nhớ nhưng không có chút ấn tượng nào, hoàn toàn trống trơn.

    Fabian cười và tiếp tục nhắc bài. Với cậu đấy chính là thú vui lớn.

    Mike cúi gằm mặt chuẩn bị chấp nhận số phận thì đột nhiên một bạn học sinh nữ gào lên:

    "Một con cá sấu! Có một con cá sấu ở đây!"

    Thầy Kunze đẩy gọng kính lên và cất cao giọng. "Barbara, tôi không thích những trò đùa như thế."

    "Nhưng nó bò ra từ trong cặp sách của Mike. Nó đang bò trên nền này."

    Mike giật mình. Cậu ngó nghiêng tìm kiếm Tappsi. Cả đám học sinh đứng dậy và chạy đến chỗ ngồi của Mike. Thầy Kunze tức giận cố gắng bước qua đám học sinh.

    "Tất cả tránh ra để thầy xem!"

    Cả lớp tìm kiếm khắp nơi trong lớp học. Mike nhìn lên trời thầm cầu nguyện cho Tappsi không bị bắt. Nếu thầy Kunze có con cá sấu nhỏ trên tay thì còn tệ hơn việc cậu nhận thêm một con sáu nữa. Thật may mắn là Tappsi đã trốn thoát. Thầy Kunze cảm thấy quá đủ hỗn loạn rồi nên ông vỗ tay.

    "Rồi, trí tưởng tượng đến đây là kết thúc. Trong lớp không có cá sấu. Cả lớp ngồi xuống và giữ trật tự."

    Tất cả học sinh bao gồm cả Mike đi về chỗ ngồi của mình. Cậu thoát khỏi việc đứng như phỗng trên bảng và tiết học diễn ra bình thường. Tappsi đã giúp cậu không phải nhận điểm sáu. Nhưng bây giờ nó ở đâu? Mike không thể ngồi yên trên ghế. Ngay khi chuông kết thúc buổi học reo lên, tất cả chạy ra khỏi lớp nhanh nhất có thể thì cậu tìm kiếm một lần nữa qua tất cả dãy bàn.

    "Mày ở đâu Tappsi?" Cậu tuyệt vọng thì thầm.

    Nó không hề có trong lớp học. Có thể nó đã bò ra khỏi lớp? Mạch máu trong người Mike đập mạnh. Nếu Tappsi bò tới hội trường thì nó có thể ở bất cứ chỗ nào. Cậu phải nhanh chóng tìm ra nó. Mike tìm kiếm khắp nơi, dọc theo các hành lang băng qua các lớp học với đôi mắt cảnh giác. Và cậu chạy cả ra sân trường, ở đó có một hàng ghế đá. Cuối cùng cậu cũng tìm ra nó dưới hàng ghế đó: Tappsi đã bò vào một hốc sát khối bê tông quanh cây lớn, nó đang nhắm mắt. Mike cười rạng rỡ.

    "Mày ở đây!"

    Cậu chui xuống dưới ghế đá, thò tay vào hốc cố gắng chạm tới chú cá sấu con.

    "Thế nào kẻ thất bại?"

    Fabian và anh trai nó Toni đứng sát tường hành lang và theo dõi Mike.

    "Để tao yên." Mike gầm gừ.

    Fabian chẳng thèm để ý tới lời cảnh cáo. "Mày tìm gì vậy?"

    "Chẳng liên quan tới mày."

    Fabian đẩy cậu sang một phía. "Để tao xem."

    Mike hét lên. "Fabian, cẩn thận!"

    Nhưng Fabian không dừng lại. Thằng bé thò tay xuống và mò mẫm vào bên trong rồi bỗng nhiên thét lên.

    "A! Có cái gì đó cắn tao!"

    Cậu kéo tay ra và đập vào mắt là một con cá sấu nhỏ treo trên bàn tay cậu.

    "Đ-ó đó là một con cá sâu."

    "Mày nên nhớ. Tao đã nói rồi, phải cẩn thận. Chờ tý, tao giúp mày." Mike nói.

    Khi một số học sinh phát hiện chuyện gì đang diễn ra thì mọi thứ trở lên hỗn loạn. Chỉ một lúc sau, hầu hết tất cả học sinh toàn trường đều đổ dồn về phía này. Một số còn há hốc mồm. Một số khác lại trầm trồ bàn tàn khi chúng thấy Mike từ từ cẩn thận lấy con cá sấu nhỏ ra khỏi tay Fabian.

    "Một con cá sấu!"

    "Mày có nó từ đâu thế?"

    "Tao cũng muốn sờ vào nó!"

    "Cho tao xem với!"

    Mike nhẹ nhàng để Tappsi bò lên cánh tay cậu. Thật may mắn là không có giáo viên ở gần đấy. "Tappsi thuộc về tao. Hôm qua tao đã tìm thấy nó ở Martinsburg. Chúng tao thực ra là một bang đảng theo sau bọn buôn lậu động vật.

    Cậu tự hào nhìn tất cả. Ngay sau đó mọi người bàn tán ồn ào.

    " Mày đã ở Martinsburg? "

    " Đó là cá sấu của mày? "

    " Thật sự ngầu nha!.. "

    Hai anh em sinh đôi Iris và Imelda cũng thốt lên." Nó thật đang yêu. "

    Fabian đáp trả với gương mặt đỏ phừng phừng." Đáng yêu? Con vật xấu xa này đã cắn tao! Giờ tao đang bực mình lắm đây. "

    " Chắc chắn không. Tay mày còn chưa cả chảy máu. "Mike nói. Lũ con trai trầm trồ, lũ con gái thích thú, tất cả đều tập trung vào con cá sấu mà chẳng ai để ý tới Fabian thực sự nghiêm túc. Mike nghĩ chẳng đau tý nào, Fabian chỉ làm quá lên. Cậu nhét Tappsi vào túi áo khoác của mình và chạy nhanh ra khỏi trường.

    Danilo và Jo đã đứng sẵn chờ cậu. Họ trống một tiết cuối.

    " Mike, cuối cùng thì bạn cũng đã tới! Nhìn này, sáng hôm nay mới đưa tin đấy. "

    Jo nhét một tờ báo vào tay cậu. Trên đó có một dòng chữ in đỏ:

    Những kẻ buôn lậu động vật đang tìm cách đào tẩu.

    Mike gần như ngừng thở đọc tiếp bài báo. Trong nhiều tháng nay, cảnh sánh hình sự đang điều tra một nhóm tội phạm vô đạo đức, chúng chuyên bán các loài bò sát có nguy cơ tuyệt chủng cho những nhà sưu tầm động vật giàu có.

    " Cảnh sát đã sẵn sàng tìm dấu vết và tung tích của một nghi phạm đột nhiên biến khỏi hiện trường.. "Mike đọc to.

    " Chính là mấy tên hôm qua. "Danilo reo lên." Chúng trốn ở trong ngôi nhà ma ám, bởi chúng biết cảnh sát đang tìm kiếm chúng. "

    " Nếu thực sự chúng từng trốn ở Martinsburg thì bây giờ chúng cần nơi trú ẩn mới. "Mike đoán.

    " Đúng vậy. Chúng ta cũng phải tìm ra nơi đó. "Jo khẳng định theo.

    " Và khách hàng của chúng. Hay chúng mày tin rằng hai thằng ngu ngốc ấy đủ thông minh để thực hiện việc mua bán táo bạo này? "Danilo hỏi.

    Jo nghiêng đầu sang một bên." Bạn tin rằng còn có chủ phía sau chi phối? "

    " Chắc chắn! Và khi chúng ta không thể giúp cảnh sát tìm ra chúng thì việc mua bán bất hợp pháp vẫn tiếp tục diễn ra dễ dàng. "

    Mike nhăn mặt." Rồi, ngài Sherlock Holmes – Làm thế nào để tìm ra lũ côn đồ đấy? "

    " Chúng ta quay trở lại chỗ lần trước. Biết đâu họ lại qua đó lần nữa. "Danilo đề nghị.

    Nghe có vẻ là một kế hoạch tốt.

    Ngay khi lũ trẻ nhảy lên xe, Jo quay ra nhìn Mike và hỏi." Bạn đem Tappsi đến trường chứ? "

    Mike thò tay vào áo khoác mở một kẽ nhỏ cho cô bé nhìn thấy con cá sấu nhỏ đang nằm yên trong đó.

    Jo cười cổ động." Thấy chưa, với bạn rất dễ dàng mà."
     
  10. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Chương 8: Một dấu vết nguy hiểm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tòa nhà màu xám lần trước mà Mike, Danilo và Jo bám theo hai kẻ gian hôm trước hóa ra là một cửa hàng thú cưng khổng lồ. Ở đây có đủ thứ mà người yêu động vật cần: Lồng, bể cá, lồng kính thủy tinh, thức ăn và cả hộp đặc biệt cho động vật chơi đều được bày bán. Mike kinh ngạc nhìn vào một bể cá lớn có đủ loại cá với nhiều sắc màu đang bơi lội.

    Danilo và Jo ngó nghiêng xung quanh. Họ tìm kiếm chứng cớ chứng minh nơi đây là ổ buôn bán bò sát. Một nhân viên theo dõi đám trẻ và đứng chắn trước mặt chúng. "Chúng tôi không muốn mấy đứa luẩn quẩn ở đây. Hoặc là mua nhanh cái gì, hoặc là biến đi. Đây không phải công viên hay khu vui chơi giải trí."

    "Thật bất lịch sự." Jo nói nhỏ vào tai Danilo. "Hơn nữa còn bốc mùi kinh khủng!"

    Danilo nhìn lại nhân viên kia. Anh ta gầy và lớn hơn cậu vài tuổi. Dưới nách anh ta còn ướt đẫm mồ hôi.

    "Chúng tôi đang điều tra một trường hợp buôn lậu động vật." Danilo nói đầy tự tin. "Anh có thể giúp được chúng tôi."

    Cậu đưa cho nhân viên tờ báo. Anh ta chỉ liếc qua và khoanh tay. "Chúng mày nghĩ trẻ con cũng làm được thám tử?"

    Mike từ từ nổi giận, nhưng Danilo tỉnh táo hơn. "Hôm qua có hai người đàn ông ở đây. Một người gầy và một người lực lưỡng. Kẻ lớn hơn có mái tóc đen ngắn và đeo kính râm. Anh có thể nói cho chúng tôi biết họ đã mua những gì?"

    Anh nhân viên cười to như thể Danilo đang kể một chuyện cười. "Còn gì nữa? Biến đi, lũ cóc nhỏ."

    Đến đây thì Jo không nhịn được nữa, cô đứng trước mặt tên nhân viên: "Anh có thực sự biết họ là loại người gì không? Họ buôn lậu động vật đang bị tuyệt chủng vào thành phố để kiếm lợi. Họ không quan tâm rằng nhiều động vật đã phải chịu đựng khủng khiếp và có thể chết! Nếu anh không giúp chúng tôi thì chính anh có lỗi khi khiến mọi chuyện phức tạp hơn. Anh nên xấu hổ về điều đó!"

    Mike và Danilo nhìn nhau nhăn nhó. Jo không thể giữ bình tĩnh khi cô bé tức giận.

    Anh nhân viên giơ hai tay đầu hàng. "Được rồi, được rồi. Tao giúp chúng mày. Tao không biết hai thanh niên đó. Tao chỉ biết, họ thường xuyên mua thức ăn cho động vật và đặt mua các thiết bị đặc biệt cho tủ kính. Thỉnh thoảng họ qua đây và nhận hàng. Họ trả hoàn toàn bằng tiền mặt khiến tao thây lạ thôi."

    "Họ đặt hằng bằng gì? Gọi điện ư?" Danilo hỏi lại.

    "Không, tất cả qua Mail. Nhưng địa chỉ không giúp chúng mày nhiều." Anh ta đến chỗ máy tính và ghi lại địa chỉ trong Mail lên một tờ giấy ghi chú nhỏ. "Đây. Hài lòng chứ?"

    Mike, Danilo và Jo xem xét dòng chữ với các ký tự khó hiểu. Họ thực sự không thể bắt đầu từ đây. Chẳng có chút chìa khóa gì.

    Danilo đưa cho nhân viên một thẻ Card có ghi số của mình. "Nếu anh nhớ được gì nữa thì cứ gọi vào số này."

    "Băng cá sấu." Anh nhân viên đọc lên. "Là chúng mày sao?"

    "Phải, đó là chúng tôi." Danilo vỗ ngực tự hào.

    Khi lũ trẻ rời khỏi cửa hàng, Mike và Jo đều có chung câu hỏi cho Danilo: "Nói xem, mày thực sự làm Card cho tụi mình?"

    "Tất nhiên. Đó là điều cần thiết khi người ta lập nhóm thám tử tư chứ còn gì. Chúng mày muốn gì nữa?" Danilo đưa cho hai bạn mình những tấm Card khác. Trên đó có dòng chữ to và đỏ:

    Nhóm thám tử cá sấu

    Mike – Jo – Danilo

    Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề của bạn trong mọi hoàn cảnh!

    "Ở cuối còn có số điện thoại của chúng ta." Danilo giải thích. "Hôm qua tao đã làm trên máy tính."

    Mike nhăn nhó. "Mày đúng là nổ quá thể."

    "Ừm, tớ thấy cũng được đó." Jo nói.

    Mike đang định nói xấu về cái thẻ thì cậu nhìn thấy một chiếc xe tải màu đen, nó đang tiến vào bãi đỗ xe. "Nhanh trốn khỏi đây!" Cậu hô to.

    Ba đứa trẻ nhanh chóng giấu mình sau một bụi cây lớn gần đấy. Chúng nghĩ không nên trốn quá xa vì sẽ không thể nhìn được gì. Chúng lo lắng nghe ngóng khi chiếc xe tải chỉ đỗ cách xa chúng có vài mét với hai chỗ đỗ mà thôi. Mike không thể nhìn thấy ai nhưng cậu có thể nghe rõ tiếng gắt gỏng.

    "Hy vọng chúng ta không đến đây vô ích." Một trong hai tên đàn ông gầm lên.

    "Nếu thực sự không còn thì chúng ta tìm nguồn hàng khác. Chỉ thị từ ông chủ đấy."

    Giọng nói đi xa hơn. Danilo ngó đầu ra khỏi bụi cây và nhìn hai tên lưu manh đi vào cửa hàng. Một bên cửa xe tải vẫn đang mở.

    "Chờ đây nhé!" Cậu quay lại thì thầm với lũ bạn.

    "Mày muốn làm gì?"

    "Tao chỉ nhìn một tý thôi."

    Mike và Jo kinh hoàng nhìn Danilo. Mike muốn giữ chặt Danilo trước ý tưởng táo bạo này nhưng không kịp, Danilo đã chạy đến bên chiếc xe tải và chui vào.

    Jo lo lắng theo dõi. "Thật điên rồ.." cô bé càu nhàu. "Ý tớ là điên rồ."

    "Tớ biết câu tiếng anh đó có nghĩa gì." Với trái tim đập nhanh Mike cố gắng giữ mình tỉnh táo. Đằng xa hai tên côn đồ đã ra khỏi cửa hàng. Chúng có vẻ khó chịu hơn lúc nãy.

    Mike vẫy tay về phía xe tải. "Danilo! Ra đây mau!" Cậu hét nhỏ.

    Quá muộn. Hai tên kia đã đến gần xe tải. Tên đeo kính râm nhìn kẻ cùng đồng hành tức giận. "Mày lại để cửa xe mở? Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, phải chú ý chứ! Nhỡ ai đó trộm mất chiếc xe thì sao."

    Tên lực lưỡng càu nhàu trèo vào vị trí bên cạnh tay lái. Tên đeo kính ngồi chỗ tay lái và khởi động xe. Mike và Jo phải nín thở nhìn xem chiếc xe tải rời đi cùng Danilo bên trong.

    "Theo sau chúng!" Jo rít lên.

    Không cần phải nhắc lần thứ hai, Mike vội vàng tóm lấy xe đạp đuổi theo. Cậu ngẩng lên trời cầu nguyện bọn lưu manh không lái vào đường cao tốc. Nếu không Mike và Jo không có cơ hội đi theo chúng. Không nghĩ nữa, cứ theo sau rồi tính tiếp!

    Đến đoạn rẽ nhiều ngã lớn lũ trẻ mất dấu chiếc xe tải. Jo nghi ngờ ngó nghiêng. Ở đây có quá nhiều ngã rẽ và đường lớn ra các hướng khác nhau, họ cũng bó tay không rõ lũ côn đồ đi theo hướng nào.

    "Chúng ta phải tìm thấy bạn ấy." Cô bé chốt lại.

    Nhưng bằng cách nào? Họ đã đi nhanh nhất có thể nhưng vẫn mất dấu. Ngay khi Mike tin rằng sẽ không thể tìm thấy Danilo nữa thì cậu phát hiện chiếc xe tải ở ngay trong một bãi đỗ xe gần đấy. Hai tên côn đồ đang ngồi ở một quán ăn nhanh nằm trong góc cuối bãi xe và đang nhai nhồm nhoàm Hăm bơ gơ. Không nghĩ ngợi nhiều, Mike vất xe đạp sang một bên và chạy lại chỗ xe tải. Jo đuổi theo cậu. Thật cẩn thận Mike đập nhẹ vào phía cuối thùng xe.

    "Danilo, mày ở bên trong hả?"

    Cậu chỉ nghe thấy tiếng gõ lại nhè nhẹ.

    "Chờ tý, bọn tao sẽ đưa mày ra."

    Phía cuối thùng xe không khóa hoàn toàn. Mike nhìn xung quanh cảnh giác trong khi Jo kéo nắp phía trên thùng xe ra. Danilo thò đầu ra nhăn nhó. "Cuối cùng chùng mày cũng đến đây, đúng là lũ ngủ nướng thiếu ngủ."

    Mike và Jo cảm thấy gánh nặng trên vai giảm xuống. "Đừng có làm trò điên rồ như thế này nữa!" Mike mắng.

    Danilo nhảy ra khỏi chiếc xe tải và phủi bụi. "Tại sao không? Nó thoải mái hơn nhiều so với việc phải đuổi theo lũ lưu manh này bằng xe đạp. Và hơn nữa rất hiệu quả!"

    Cậu hất mặt đắc thắng rút một cuốn sổ ghi chép nhỏ ra cho các bạn xem.

    "Cái gì vậy?" Jo hỏi.

    "Cái này tớ chôm được của bọn chúng trong túi áo khoác đấy, lúc nãy nằm trong thùng xe tớ lục thấy. Trong này có mấy cái thú vị lắm nhé. Địa chỉ, tên, số điện thoại, mật mã. Tớ tình nguyện ăn chổi nếu như chúng ta không tìm thấy mật khẩu cho địa chỉ thư trong này."

    Mắt Jo sáng trưng. "Trúng giải độc đắc rồi! Đi thôi, theo tớ. Chúng ta có thể dùng máy tính để tìm kiếm."
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng chín 2020
  11. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Chương 9: Một vị khách không mời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tappsi bò trên bàn học của Jo và đưa đôi mắt màu hổ phách tò mò nhìn về phía hệ thống máy tính. Trong khi Mike đang thái nhỏ miếng thịt sống cho nó thì Jo gõ bàn phím và thử mở mật khẩu Mail với các dãy số mật mã trong cuốn sổ ghi chép mới trộm được. Sau một hồi thử với tất cả dãy số, máy tính luôn báo: "Mật khẩu không đúng. Vui lòng nhập lại lần nữa." Jo thất vọng ngồi ngả lưng ra sau ghế. "Tất cả đều vô nghĩ. Thật lãng phí thời gian."

    Mike vào phòng với một túi bim bim, nước chanh và vài thỏi sô cô la. "Đừng bỏ cuộc, Jo. Đây, tớ mang thêm ít năng lượng cho mọi người này."

    Danilo và Jo vồ lấy đám đồ ngọt trong cơn đói. Jo bóc và cắn một nửa thanh sô cô la ngay miếng đầu tiên. Khi bắt gặp ánh mắt thích thú của lũ con trai, cô đỏ mặt. "Mẹ tớ chẳng bao giờ mua sô cô la, trong khi tớ thích nó cực kỳ." Cô nói với cái mồm đầy ụ.

    Danilo lật tiếp cuốn sổ đến tận trang cuối cùng. Ở một góc trên cùng cậu tìm thấy một dòng số bằng bút chì: 123456.

    "Bạn đã thử nó chưa?" Cậu hỏi Jo.

    Cô lắc đầu. "Chẳng ai ngớ ngẩn đi đặt mật khẩu dễ dàng như vậy. Chắc chắn không thể là mật khẩu được."

    Với niềm tin vào may mắn, Danilo đã gõ thử dãy số đó. Và thật bất ngờ khi một trang dài các thư đến trong Mail xuất hiện. "Chúng ta đã đăng nhập vào rồi!" Cậu reo lên đắc thắng.

    Ngay tức thì cả ba tập trung vào máy tính và tìm kiếm kỹ càng trong hòm thư. Nhưng dù dò kỹ càng đến mấy cũng không phát hiện ra được tên hay tài khoản chi tiết nào. Bỗng nhiên Jo phát hiện ra một địa chỉ.

    "Nhìn này: Birkenallee 17.. Ở đó có nhiều cuộc hẹn được lên lịch."

    "Địa chỉ đó phải là địa chỉ thư cho nơi cung cấp động vật bất hợp pháp. Chúng ta rời khỏi và giả vờ là người mua" Danilo nghĩ ngợi. Cậu giật mình khi cậu thấy Jo đã chắn trước mặt cậu. "Gì vậy, Jo?"

    Chưa đầy một giây Jo đã lưu trữ lại. "Tớ nghĩ, Birkenallee 17 này rất quen và đã từng ở đó. Đúng rồi, đó là địa chỉ của giáo sư Lenk."

    Các cậu bé giật mình nhìn Jo. "Có nghĩa là ông ta đang che giấu mọi thứ ở đấy?" Mike hỏi lại.

    Danilo đưa tay vò đầu. "Đúng rồi. Nghĩ lại mà xem: Sở thú tư nhân khổng lồ của ông ta phải trị giá lớn lắm đó! Giáo sư cần nhiều tiền. Và ai có thể tin được rằng một vị giáo sư nổi tiếng lại là người đàn ông đứng sau bọn buôn lậu động vật chứ?"

    "Không ai cả." Một giọng nói trầm đằng sau cánh cửa vang lên. "Mọi thứ diễn ra chính là như vậy."

    Mike, Danilo và Jo giật mình quay lại.

    "Ai ở đó vậy?" Jo gào lên.

    Cánh cửa mở ra và giáo sư Lenk đang đứng ở đó.

    Jo và Mike đứng như trời trồng không thốt lên nổi lời nào. Danilo là người đầu tiên tìm lại giọng nói. "Ông đã ở đây bao lâu rồi?"

    "Đủ lâu." Giáo sư Lenk nói. "Jo, cửa nhà mày không nên để mở như vậy khi mà mày không muốn một cuộc viếng thăm bất ngờ." Ông ta khoanh tay và lườm lũ trẻ. "Ngồi xuống đi!" Ông ta ra lệnh.

    Mike, Danilo và Jo ngồi xuống. Chúng cũng đang bàng hoàng khi không có một chút phản kháng nào. Giáo sư nhìn từng đứa một trước khi tiếp tục.

    "Tao biết, thật là một ý kiến tồi khi trả tiền cho các nhà cung cấp bằng một bức thư. Nhưng đồng nghiệp của ta lại giữ ý kiến rằng chuyển khoản ngân hàng quá nguy hiểm, bởi vì để lại chứng cứ cùng dấu vết. Tao không biết, làm thế nào mà chúng mày tới chỗ cất giấu của bọn tao ở Martinsburg, nhưng tao đoán, có thể liên quan tới số tiền bị thất thoát của tao hồi trước. Chúng mày đã nhúng mũi vào chuyện đáng lẽ không nên nhìn. Bởi sẽ nhận rất nhiều sự tức giận đấy. Nhưng mà giờ thì dừng lại với trò chơi thám tử. Đưa tao con cá sấu ngay lập tức và tất nhiên là cả tiền của tao nữa."

    Dù rất sợ hãi, nhưng Danilo không thể im lặng ngồi đó được. "Không bao giờ! Chúng tôi sẽ đến đồn cảnh sát!"

    Giáo sư Lenk cười thích thú. "Thật á? Và ai sẽ khiến cảnh sát tin tưởng? Vài cái mũi đỏ hỏn với trò chơi thám tử tử không có bằng chứng trong tay? Hay là một giáo sư nổi tiếng trên thế giới luôn quyên góp tiền hằng năm cho quỹ bảo vệ động vật?"

    Danilo không thể nói lên lời trước những lý luận vô đạo đức như vậy. Ba bạn trẻ biết rằng họ đã thua cuộc rồi. Giáo sư đã đúng: Câu chuyện mạo hiểm này không có ai tin tưởng họ, cũng như họ chẳng còn chứng cứ nào nữa. Họ đã bị đánh bại hoàn toàn.

    Lũ trẻ chẳng biết làm gì ngoài việc cúi gằm mặt.

    Giáo sư Lenk gật đầu hài lòng và mở cửa. "Giorgio! Frank! Vào đi!"

    Từ chỗ ngồi lũ trẻ nhận ra hai người quen bước vào phòng: Người đàn ôm với kính râm và kẻ lực lưỡng. Họ thực sự làm việc cho giáo sư Lenk. Frank cau mày nhìn Mike, Danilo và Jo. "Chúng ta lại gặp nhau. Chúng mày ngạc nhiên cái gì?"

    Vị giáo sư gầm gừ thiếu kiên nhẫn. "Tiền và thú – Nhanh lên!"

    Danilo mở cặp sách và lôi bức thư với tiền ở trong đó. Cậu đưa cho người đàn ông đeo kính râm. Hắn kiểm tra tiền và gật đầu hài lòng: "Tất cả đã ở đây."

    Mike nhẹ nhàng vuốt ve Tappsi. Cậu ôm con cá sấu nhỏ thật cẩn thận và cho vào hộp. "Chúc may mắn, Tappsi." Cậu thì thầm.

    Trái tim cậu nặng nề nhưng bắt buộc phải đưa chiếc hộp cho tên lực lưỡng.

    Giáo sư Lenk biết mất cùng với đám lưu manh. Trước khi đi ông ta quay lại nói với bọn trẻ: "Đó là hành động khôn ngoan đó, không nên làm lũ ngốc. Với sự tò mò của chúng mày, tao cảnh báo nên giữ mồm giữ miệng và đừng nảy ra những ý nghĩ điên rồ nữa. Nếu không chúng mày sẽ phải chịu sự trừng phạt và bị trút giận. Chúng mày hiểu rồi chứ?"

    Mike, Danilo và Jo gật đầu trong im lặng.

    Giáo sư đóng mạnh cửa và biến mất.

    Căn phòng chỉ còn lại sự im lặng não nề. Không ai trong lũ trẻ biết nên nói gì vào lúc này. Mike đứng gần cửa sổ và dõi theo ông giáo sư và đám giúp đỡ ông mang Tappsi lên xe tải và mất hút. Cậu gần như phát khóc.

    "Mike.. bạn khóc à?" Jo hỏi.

    Mike xấu hổ lau mặt và lắc đầu. "Bọn lưu manh khốn nạn đã mang Tappsi đi. Bọn chúng sẽ làm gì với nó chứ?"

    "Bán đi với giá đắt đỏ." Danilo thở dài.

    Jo cố gắng an ủi Mike. "Chắc chắn sẽ có ai đó chăm sóc nó tốt."

    Mike cũng muốn tin tưởng vào điều đó. Nhưng cũng có thể Tappsi sẽ có một chủ sở hữu khác, kẻ không thèm chăm sóc nó và khiến nó bị đói. Chỉ nghĩ đến vậy thôi mà trái tim Mike như đeo trì. Cậu thực sự rất yêu quý chú cá sấu con ấy.

    Jo ngồi thụp xuống giường giấu mặt vào hai tay. Cô bé thực sự buồn bã và tức giận. "Giáo sư Lenk đã lấy đi tất cả. Ông ta chắc chắn sẽ tiếp tục săn bắt và buôn bán động vật trái phép. Sau lần này chắc chắn ông ta sẽ cẩn thận hơn và chúng ta khó có thể tìm hiểu tiếp được."

    "Mất hết tất cả rồi. Chúng ta không thể báo cảnh sát, nếu không chúng ta sẽ nhận sự nổi giận của họ." Mike nói ảm đạm.

    Bỗng nhiên mắt Danilo sáng lên. Chắc chắn cậu ta lại có ý tưởng mới. "Họ không quá dễ dàng thuận lợi như vậy đâu!" Cậu nói.

    Mike và Jo nhìn cậu bé tò mò. "Tại sao mày có thể tự nhiên vui như vậy?"

    "Tao thừa nhận lần này bọn buôn lậu thắng thế. Nhưng trò chơi còn lâu mới kết thúc. Giáo sư Lenk đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng." Danilo ngừng lại một lúc đủ kích thích sự bí ẩn, sau đó cậu tiếp tục với giọng đầy quả quyết. "Khi ông ta nghĩ rằng chúng ta từ bỏ thì ông ta đã quá coi thường bang cá sấu rồi!"

    Mike đẩy mạnh hy vọng lên cao. "Mau nói kế hoạch của mày đi."

    Danilo nhăn mặt. "Như thế nào chứ!"
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng chín 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...