Đam Mỹ [Dịch] Anh Ấy Không Cần Tôi - Lý Bất Hỏa

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Quán Lười, 13 Tháng mười hai 2021.

  1. Quán Lười

    Bài viết:
    331
    Tên truyện: Anh ấy không cần tôi

    Tác giả: Lý Bất Hỏa

    Dịch giả: Thành viên Quán Lười (Libra1110)

    Thể loại: Đam mỹ, ngược luyến tình thâm, tình hữu độc chung

    Tình trạng bản gốc: Hoàn.


    Văn án:

    [​IMG]

    Tháng 11, tham dự bốn hôn lễ, bạn học trước kia đều đã lục tục kết cả rồi. Mọi người đều hỏi tôi và Lê Chiêu thế nào rồi. Tôi nói với họ, anh ấy không cần tôi nữa.

    "Ây ấy không cần tôi, không phải một hai lần, mà là ba lần."
     
  2. Quán Lười

    Bài viết:
    331
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    1. Đội trưởng của lớp tôi đã kết hôn rồi, và tôi thật lòng chúc phúc cho anh ấy. Khi mới vào trường, tôi vốn là người nước ngoài cho nên giọng nói còn hơi ngọng, và bọn họ hay than phiền rằng không hiểu tôi đang nói gì. Đội trưởng thường giúp tôi và anh ấy luôn rất kiên nhẫn. Lúc nào anh ấy cũng hỏi đi hỏi lại rằng tôi đã đi đâu, đang ở phòng ngủ nào và anh cũng mua rất nhiều đồ dùng cần thiết hàng ngày cho tôi. Khi đó, tôi ước rằng mình có thể trở thành cô gái trong lòng của anh ấy thì sẽ hạnh phúc biết bao.

    Trong trí nhớ của tôi đội trưởng lúc nào cũng đeo cặp kính gọng tròn, còn trên tay thì mang theo chồng sách bài tập. Khi lên lớp, đội trưởng luôn đốc thúc mọi người dành thời gian làm bài tập. Tính tình anh ấy vô cùng tốt, vốn không thích những người nghịch ngợm và không tập trung cho việc học. Đội trưởng luôn theo sát các bạn trong lớp, hối thúc họ làm bài tập, và lâu ngày thành thói quen khiến họ trở nên chăm chỉ hơn trước.

    Cô dâu của đội trưởng không xinh như tôi đã nghĩ. Tôi nghe nói cô ấy là một khách hàng mà đội trưởng gặp sau giờ làm việc. Trước khi quyết định kết hôn, hai người chỉ yêu nhau hơn nửa năm. Nghe có vẻ qua loa, nhưng đội trưởng đã giải thích là do nhà của anh ấy đã thúc giục anh cưới vợ sớm.

    Trong bữa tiệc cưới hôm đó, phần lớn đều là những bạn học cấp ba. Tuy rằng tôi đã quên tên một vài người, nhưng khi nhìn thấy họ, thì tôi liền có thể nhận ra. Có một cô gái ngồi bên cạnh tôi, trong vô thức có thể nhớ ra cô ấy họ Bạch, khi còn đi học vẫn thường đeo kính, hiện giờ cô tháo kính ra trông xinh hơn rất nhiều. Nói chuyện phiếm với cô ấy một lúc, tôi lại cảm thấy hơi nhạt, cứ như là tôi đang hồi tưởng lại. Cô ấy hỏi tôi rằng bây giờ Lê Chiêu thế nào, và những người khác cũng lặp lại câu hỏi đó, cặp đôi của chúng tôi là đặc biệt nhất.

    Tôi chợt nghẹn ngào.

    Lê Chiêu, Lê Chiêu.

    Họ vẫn nhớ rằng tôi và anh ấy từng ở bên nhau.

    Ngoài ra, khi chuyện của chúng tôi được lan truyền mạnh mẽ ra toàn trường, đó là tình yêu mà nhiều hủ nữ luôn xem trọng, nhưng đáng tiếc là, họ đã phải thất vọng.

    Lê Chiêu không còn muốn tôi nữa, từ rất lâu rồi.

    2. Tối hôm đó khi từ tiệc cưới trở về, tôi cảm thấy mệt mỏi lê thân lên giường nằm, trong phòng tối om nhưng tôi cũng không buồn bật đèn. Tôi cứ lăn qua lộn lại trên giường, ngước nhìn trần nhà trong vô thức, ánh trăng chiếu vào phòng xua tan đi bóng tối.

    Lúc mới mua nhà, tôi và Lê Chiêu đã thiết kế cửa sổ gần mặt đất, anh nói rằng như vậy thì ban đêm có thể vừa ôm vừa ngắm sao, nhưng bây giờ Lê Chiêu không còn ở đó nữa, chỉ còn lại tôi ngắm sao một mình mà thôi.

    Những ngôi sao không còn sáng nữa và tôi cũng không còn anh ấy bên cạnh để ôm lấy cho thỏa nỗi nhớ.

    Tôi đã có một giấc mơ khi nhìn thấy Lê Chiêu lần đầu tiên.

    Lê Chiêu là loại con trai cao, gầy và thích mặc đồ đen, tưởng là ngầu nhưng cũng dễ khiến người khác cảm thấy khó chịu. Anh ta là người mới của lớp chúng tôi và cũng là người nước ngoài như tôi. Giáo viên chủ nhiệm có lẽ tôi nghĩ chúng ta có một chủ đề chung, nên cô đã sắp xếp anh ấy với tôi, tôi đã ngồi cùng bàn với Lê Chiêu được một tháng. Tôi không biết anh ấy tên là gì. Trong giờ học, một là anh ấy ngủ, hai là tôi không thèm nhìn mặt anh ấy. Một ngày sau đó, khi Lê Chiêu đột nhiên bị chảy máu cam, tôi đã mang đến cho anh ấy một mảnh giấy để lau, lúc này tôi mới nhìn thấy rõ mặt anh ấy.

    Anh ấy thật sự rất đẹp trai, với mái tóc lòa xòa bồng bềnh, giữa trán có một sợi tóc được tạo nếp và đặc biệt là nốt chu sa ở đuôi mắt. Lê Chiêu cầm lấy mảnh giấy để ngăn máu mũi tuôn ra, còn tôi thì chỉ cau mày khi nhìn thấy nốt ruồi của anh ta, và không nói thêm gì nữa.

    Tôi nhìn mũi của anh ấy chảy máu ngày càng nhiều, tôi hỏi anh ấy có muốn đến phòng y tế của trường không, anh ấy lắc đầu nói rằng một lát nữa sẽ ổn.

    Tôi nói "Ồ", nhưng trong lòng luôn có chút lo lắng, rất may là một lúc sau tình trạng chảy máu cam của Lê Chiêu đã ngừng hẳn.

    Tôi đưa cho anh ấy chiếc cốc của mình và nói: "Có lẽ là do thời tiết quá khô. Anh chỉ cần uống thêm nước."

    Lê Chiêu nhìn cốc của tôi, rồi lại nhìn tôi, anh gật đầu và mở nắp uống một ngụm.

    Tôi nhìn quả táo Adam của anh ấy cuộn lên lăn xuống, nước tràn ra từ miệng cốc trượt xuống quả táo Adam của anh ấy. Tôi bất chợt nuốt nước bọt trong vô thức.

    Lê Chiêu vặn nắp cốc sau khi uống xong, quay lại nhìn tôi và ngập ngừng hỏi: "Tại sao mặt cậu lại đỏ vậy?"
     
  3. Quán Lười

    Bài viết:
    331
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    3. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, tôi đứng dậy đi vào phòng tắm rửa, cầm chiếc bàn chải màu xanh lên, chợt để ý đến chiếc bàn chải màu hồng đã bị bỏ xó một bên, tôi lại nhớ đến Lê Chiêu. Khi chúng tôi còn ở bên nhau, cả hai đã mua một cặp bàn chải. Ban đầu, chiếc của tôi là màu hồng, nhưng tôi lại lấy được chiếc màu xanh trước và sau đó màu hồng là của anh ấy. Bây giờ, chiếc màu hồng không còn ai sử dụng nữa.

    Tôi cho chiếc bàn chải màu xanh trở lại cốc, cầm chiếc bàn chải màu hồng lên và đánh răng, mùi bạc hà thơm mát phả vào miệng tôi. Nước súc miệng lạnh ngắt làm tôi tê cả miệng. Tôi nhìn mình trong gương và chợt không thể ngăn đôi mắt đỏ hoe của mình.

    Tôi ném bàn chải đánh răng vào bồn rửa mặt, tay đập vào tường, cảm giác đau đớn từ tay tôi lan ra khắp cơ thể, tôi ôm đầu: "Lê Chiêu, tại sao anh lại không cần em nữa? Em có phải là người anh yêu không?" Anh đã từng nói rằng muốn ở bên tôi mãi mãi.

    Sau khi ra khỏi phòng tắm, tôi hâm nóng sữa và bánh mì. Thật ra tôi rất ghét bữa sáng, nhưng sau khi ở bên Lý Chiêu, anh ấy luôn kêu tôi dậy ăn sáng, điều đó đã trở thành thói quen. Và sau một thời gian dài, tôi cảm thấy khó chịu khi không được ăn sáng.

    Tôi ăn cho một miếng bánh mì vào miệng, uống thêm một ngụm sữa, sau đó gõ vào màn hình điện thoại một câu.

    "Đã ly thân."

    Cuối cùng, tôi sợ bọn họ sẽ truy vấn nên đã nói thẳng.

    "Anh ấy không muốn tôi nữa."

    4. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi thích con trai, nhưng Lê Chiêu đã thay đổi quyết định của tôi vì chúng tôi đã hôn nhau vào tháng thứ ba sau khi nhập học.

    Tôi là người chủ động.

    Nguyên nhân của sự việc bắt nguồn từ trò chơi "Truth or Dare". Tôi vốn dĩ sẽ không tham gia trò chơi, nhưng đội trưởng đã nói rằng hiếm khi có một sự kiện giải trí thế này, nên tôi đã thay đổi quyết định và sau đó Lê Chiêu cũng tham gia.

    Tôi đã không may mắn và thua ngay từ vòng đầu, đương nhiên là tôi phải nói sự thật, mọi người đã hỏi tôi có thích ai không.

    Tôi lắc đầu và nói không.

    Lúc đó, tôi cũng không để ý đến ánh mắt của Lê Chiêu. Sau đó, Ủy ban Học vụ nói với tôi rằng Lê Chiêu đã tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi khi anh ấy nghe câu trả lời của tôi. Anh ấy đã cắn môi dưới khi tôi trả lời không.

    Trong ván thứ hai, Lê Chiêu đã thua, anh ấy nói rằng anh đã mạo hiểm rất lớn, lá bài cho thấy anh ấy phải hôn người bên trái trong mười giây.

    Tôi sững sờ, người bên trái anh ấy chẳng phải chỉ có tôi sao?

    Mọi người la ó, ai cũng nói "Hôn đi."

    Lê Chiêu liếc nhìn tôi, có lẽ anh ấy cảm thấy xấu hổ nên đã nói: "Đừng bận tâm, tôi sẽ chấp nhận chịu phạt."

    "Không sao đâu." Tôi khẽ nhìn anh và chủ động hôn anh, môi anh hơi mềm và lạnh nữa. Tôi chợt nhớ lại cách anh ấy uống chai nước của tôi trước đây, không nhịn được nên đã liếm môi. Tôi cảm thấy cơ thể đột nhiên cứng đờ nên sau đó đã lùi lại vài bước.

    Gương mặt của Lê Chiêu đã đỏ lên rồi, tôi cũng vậy.

    Một đám nữ sinh tươi cười vỗ tay tán thưởng, tôi quay mặt đi không dám nhìn anh ấy. Không phải vì tôi ngại ngùng mà là khi tôi hôn Lê Chiêu, nhịp tim của tôi rất nhanh nên tôi sợ rằng anh ấy nghe được.

    Khi đó, việc tôi và Lê Chiêu hôn nhau chỉ là một trò chơi, không ai nghĩ rằng cuối cùng chúng tôi lại ở bên nhau, rồi lại tiếp tục hôn nhau.
     
  4. Quán Lười

    Bài viết:
    331
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    5. Lê Chiêu đã tỏ tình với tôi vài tuần sau khi kết thúc "Truth or Dare". Anh ấy thật sự rất thẳng thắn, thậm chí còn không có hoa khi tỏ tình. Lúc đó, chúng tôi chuyển vào ở trong ký túc xá, tình cờ rơi vào ngay ngày lễ Tình nhân. Các bạn cùng lớp đã trốn học và đi chơi vào ngày này. Ngày hôm đó, Lê Chiêu đang nằm ở giường trên và hỏi tôi: "Cậu không nghĩ đến việc có người yêu à?"

    Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói: "Không sao đâu, tôi độc thân lâu như vậy đã quen rồi".

    Lê Chiêu lại nói: "Vậy thì cậu có muốn thử không?"

    Tôi ngạc nhiên đáp: "Cậu muốn tìm người yêu giúp tôi à?"

    Lê Chiêu "Ừm" một tiếng, tiếp tục nói: "Người đó là con trai, không biết ý cậu thế nào?"

    Tôi chưa kịp trả lời thì đã thấy Lê Chiêu từ giường tầng trên lật người xuống, sau đó đứng trước giường của tôi và ngồi xổm xuống nhìn tôi, hỏi rằng: "Cậu muốn có bạn trai không?"

    Lê Chiêu nói rằng anh ấy thích tôi. Cảm giác này rất lạ. Anh ấy hạnh phúc khi nghĩ đến tôi. Anh ấy muốn hôn tôi ngay khi nhìn thấy tôi. Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là thích tôi thôi. Khi chúng tôi hôn nhau, nhịp tim của tôi cũng phản ứng rất tốt. Tôi cũng cảm thấy thích anh ấy.

    Lê Chiêu nằm bên cạnh tôi, nắm tay tôi và nói: "Cậu không cần do dự, tôi chỉ là thích cậu thôi."

    Tôi và Lê Chiêu yêu nhau một cách rắc rối và đã ra khỏi trật tự một cách bàng hoàng.

    Nhưng thời gian êm đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, không biết là ai đã chụp cảnh hôn của chúng tôi và đăng lên diễn đàn của trường. Ngày càng có nhiều học sinh tụ tập xung quanh cửa lớp để nhìn chúng tôi sau giờ học. Lê Chiêu và tôi đã bị bắt gặp hơn một lần và bị gọi lên văn phòng.

    Khi gặp phải những chuyện thế này, quyết định của nhà trường đơn giản là buộc chúng tôi chia tay hoặc bỏ học. Tôi muốn bỏ học một mình, bởi vì điểm của tôi lúc đầu không tốt, tức là chơi game thì tốt hơn và tôi có thể tiêu một số tiền bằng cách kiểm tra danh sách. Nhưng tôi không ngờ rằng Lê Chiêu đã nắm lấy tay tôi và mạnh dạn nói với tất cả các giáo viên: "Thưa các thầy cô, con không nghĩ là chúng con sai. Chúng con chỉ yêu người cùng giới. Chuyện này không phải là không có tương lai. Con có thể sống cùng Lâm Ngôn đến cuối đời, vì con rất thích em ấy và yêu đến nỗi muốn kết hôn với em ấy."

    Tôi còn nhớ lúc đó khi vừa nghe xong nước mắt liền rơi xuống, tôi khóc thảm thiết ôm chặt lấy Lê Chiêu, cô giáo cũng vừa khóc vừa không biết phải làm sao. Lúc đó tôi thật sự cảm động, bởi vì tôi biết có người muốn dành thời gian ở bên tôi trọn đời này và anh vẫn muốn lấy tôi, dù tôi là đàn ông.

    Nhưng chúng tôi chỉ ở bên nhau năm năm, và việc kết hôn lại trở thành một lời nói suông.

    6. Cuối cùng, nhà trường đã xóa bài đăng, cho chúng tôi tiến hành kiểm điểm và nói rằng bài đăng đã bị ai đó làm giả.

    Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi và Lê Chiêu đã cùng nhau viết cuốn sách thứ hai. Chúng tôi học cùng chuyên ngành. Có lúc tôi phát hiện gối anh ấy thường xuyên dính máu. Hôm nọ, khi đang giặt khăn gối, tôi nhếch miệng nói: "Sao anh không đi bệnh viện? Chảy máu cam không sao đâu."

    Lê Chiêu sững sờ "Ừm" một cái, nói rằng: "Nếu có thời gian thì anh sẽ đi."

    Tôi không biết anh ấy đã lấy đâu ra thời gian. Sau mùa đông, Lê Chiêu lại bắt đầu chảy máu cam. Lần đó, khi tôi dựa vào người anh ấy mà ngủ, tôi có cảm giác nóng bừng cả mặt, mở mắt ra thì thấy máu mũi của anh ấy đang chảy trên người tôi. Tôi lau mặt và hỏi "Anh chưa đi bệnh viện à?"

    Lê Chiêu rút một tờ giấy lau mũi và nói: "Bác sĩ nói rằng nên uống thêm nước nóng và đã kê đơn thuốc cho anh. Chuyện này không có gì nghiêm trọng cả."

    "Đó là tất cả phải không?" Trong phút chốc, tôi không để ý vẻ hoảng sợ trên mặt Lê Chiêu, lập tức đem nước nóng đến cho anh rửa sạch.

    Lê Chiêu rửa sạch mũi và ngẩng đầu nói cảm ơn.

    Tôi vỗ về anh ấy và nói: "Cảm ơn anh".

    Lê Chiêu cười nói: "Cảm ơn bà xã."

    Tôi không thể không vui mừng.
     
  5. Quán Lười

    Bài viết:
    331
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    7. Vào ngày tốt nghiệp đại học, chúng tôi chuyển đến ngôi nhà hiện tại của mình. Trong thời gian học đại học, chúng tôi đã kiếm được rất nhiều tiền khi làm việc bán thời gian và dùng để trả tiền nhà. Tình cờ lại là ngày lễ Tình nhân, và đó là ngày kỷ niệm năm năm tôi và Lê Chiêu ở cùng nhau. Anh ấy đã tự tay làm rất nhiều món ăn. Tôi đã cắn phải một chiếc nhẫn từ trong bát của tôi khi đang ăn: "Việc kết hôn là ước mơ ngay từ đầu chúng ta muốn thực hiện, chiếc nhẫn này chính là nhẫn cầu hôn. Sau này, chúng ta sẽ ra nước ngoài lấy giấy chứng nhận và chính thức kết hôn, được chứ?"

    Hôm đó tôi rất vui và hào hứng, không muốn tháo ra khi đeo chiếc nhẫn do Lê Chiêu tặng.

    Cả ngày hôm đó, tôi đã rất vui mừng và phấn khích, vì vậy trên tay tôi luôn mang chiếc nhẫn của anh ấy, không muốn tháo ra.

    Cũng chính vì quá hạnh phúc nên cảm giác mất mát khi Lê Chiêu rời đi càng trầm trọng hơn. Nhất thời không thể chấp nhận được, càng nghĩ lại càng buồn.

    Mọi thứ đến quá đột ngột. Hôm đó, khi đang thu dọn đồ đạc trong nhà, tôi thấy dưới gầm giường có vài mảnh giấy trắng, tôi nghĩ đó chỉ là một tập tài liệu nên đã cầm lên xem và chỉ nhớ rằng khi đó tâm trí của tôi trống rỗng. Tôi đứng chết lặng bên giường một lúc lâu, Lê Chiêu quay lại hỏi tôi có chuyện gì thì tôi mới định thần lại, rồi lao vào anh như điên: "Đồ khốn, anh định giấu em bao lâu?"

    Lê Chiêu hiểu ra, anh khẽ gạt tay tôi xuống nói: "Thật xin lỗi, anh chỉ là không muốn em lo lắng."

    "Không muốn em lo lắng, vậy anh không nghĩ tới nếu anh thật sự chết thì em phải làm sao? Bệnh bạch cầu, anh muốn giấu em suốt đời à?"

    Anh ấy nhìn tôi và nói: "Anh xin lỗi, anh chỉ sợ.."

    "Đã bao lâu rồi?" Tôi hỏi Lê Chiêu.

    Lê Chiêu cho biết: "Bệnh máu này di truyền trong gia đình, chỉ mới được phát hiện gần đây."

    Tôi ôm mặt, ngồi xổm xuống đất khóc: "Tại sao anh lại không nói cho em biết, tại sao chứ?"

    Đêm đó, Lê Chiêu nhập viện, tôi nhờ khách hàng và bạn cũ của mình tìm một bác sĩ chuyên điều trị các bệnh về máu, ông ấy nói rằng phải quan sát trước, nếu cần sẽ phải truyền hóa chất.

    Anh ấy từ chối theo dõi quá trình hóa trị, nói rằng không có tóc là xấu xí.

    Tôi nhìn anh ấy và nói: "Anh xấu xí là em sẽ không cần anh nữa à?"

    Bệnh tình của Lê Chiêu thậm chí còn tồi tệ hơn chúng tôi nghĩ. Trong vòng vài tuần, bác sĩ nói rằng cần phải hóa trị.

    Tôi nghe nói rằng hóa trị rất đau, tôi ở ngoài đợi Lê Chiêu ra, cứ đứng ngồi không yên. Cuối cùng anh ấy cũng bước ra, tôi thấy nước mắt anh ấy trào ra, sắc mặt anh hơi tái nhợt. Khi nhìn thấy tôi, anh không dám nhìn thẳng và đẩy tôi ra. Tôi dang tay ôm lấy anh ấy và tôi tự hỏi điều gì đã khó xử, cho đến đêm anh ấy mới nói với tôi: "Lâm Ngôn hay là chúng ta chia tay đi?"

    Tôi choáng váng và muốn đính chính lại một lần nữa: "Ý của anh là?"

    Lê Chiêu nói: "Hóa trị thật sự rất đau, khi ở bên trong anh gần như chết vì đau. Nhưng nghĩ lại, còn nhiều đợt hóa trị nữa, không có tủy xương, anh cũng không thể đồng hành cùng em trong tương lai."

    "Lâm Ngôn, chúng ta chia tay đi! Anh nghĩ em nên tìm một người tốt hơn." Thật nực cười, lúc đó tôi quá ngốc nghếch, tôi và Lê Chiêu đã bị nhà trường phát hiện nhưng chúng tôi chưa từng chia tay vì mâu thuẫn hay xích mích. Cuối cùng, anh ấy lại muốn chia tay tôi vì căn bệnh quái ác này.

    Tủy xương không hợp, Lê Chiêu chỉ có thể hóa trị hết lần này đến lần khác, cuối cùng tóc đã rụng gần hết, tổng thể cũng không tốt lắm, trong đợt hóa trị cuối cùng, ba của anh ấy đã đến.

    Ba anh ấy nhìn tôi và nói: "Tiểu Chiêu đã gây rắc rối cho cháu nhiều năm như vậy."

    Tôi cúi đầu xuống, sắc mặt của tôi mấy ngày nay không được tốt lắm nhưng vẫn đáp lại: "Bác à, không sao đâu."

    "Cháu. Lần này, bác muốn nói.." Ba anh ấy dừng lại, rồi tiếp tục nói: "Bác muốn đưa Lê Chiêu đi."

    "Không." Tôi ngăn cản: "Bác không thể!"

    Tôi nhìn ba Lê Chiêu, nhưng không thể nghĩ ra cớ gì nên hai mắt chợt đỏ hoe. "Cháu.. cháu.."

    Ba Lê kiên quyết: "Bác nghĩ Tiểu Chiêu đã như thế này rồi, bác sẽ tìm cho nó điều kiện y tế tốt hơn. Nếu cháu muốn, bác sẽ đưa cháu đi cùng."

    Tôi cứ tưởng như vậy. Rằng tôi có thể mãi mãi ở bên cạnh Lê Chiêu, nhưng không ngờ cuối cùng anh ấy lại rời bỏ tôi.

    "Lâm Ngôn, anh không muốn em nhìn thấy em như thế này nữa, anh đừng đến, được không?" Lê Chiêu nói xong liền ôm lấy tôi: "Anh quá xấu, quá xấu, anh đang trở thành một người rất xấu xa. Anh muốn hình tượng tốt đẹp sẽ mãi ở trong lòng em, vì vậy.. em đừng đến, được không?"

    Đây là lần thứ hai Lê Chiêu muốn xa tôi. Tôi bỗng thấy hơi mệt và không muốn gây rắc rối thêm nữa, tôi "Ừ" một tiếng và nói: "Em hứa với anh."

    "Em sẽ không đi cùng anh."

    8. Lê Chiêu chuẩn bị phẫu thuật. Ba anh ấy nói rằng anh ấy đã tìm thấy tủy xương phù hợp. Nếu phẫu thuật thành công, anh ấy có thể tiếp tục sống.

    Tôi nói: "Cảm ơn bác."

    Ca phẫu thuật của Lê Chiêu đã được thu xếp từ rất sớm. Ba Lê Chiêu và tôi đang gọi bằng video cho Lê Chiêu. Qua màn hình điện thoại, anh ấy trông đẹp hơn rất nhiều. Anh ấy cười và nói với tôi rằng anh ấy sẽ đợi đến khi nào tốt lên rồi sẽ lấy tôi. Còn nếu không tốt, anh ấy sẽ không cần tôi nữa.

    Tôi đỏ mặt nói: "Được rồi, em đang đợi lấy anh."

    Ba Lê bảo tôi đợi tin tức. Nếu ông ấy không gọi, đó là phẫu thuật không thành công để tôi không phải chờ đợi. Tôi nói rằng "Không, anh ấy sẽ ổn thôi."

    Tôi ngồi đợi ở nhà cũng hơi bồn chồn, vội sạc đầy điện thoại và canh chừng sợ rằng sẽ có tin nhắn đến. Chuông điện thoại reo mấy lần, tôi vội cầm lên xem, nhưng đó chỉ là quảng cáo rác. Cho đến khi có một tin nhắn khác đến vào đêm hôm đó, tôi phát hiện đó là một email do Lê Chiêu gửi cho tôi.

    Hôn gửi vợ tôi, Lâm Ngôn:

    Anh rất tiếc vì đã không thể đồng hành cùng em trong quãng đời còn lại.

    Bỗng nhiên, tôi không nhịn được liền khóc, cuộc sống của tôi với Lê Chiêu chỉ kéo dài năm năm, thật sự là không công bằng. Nhưng tôi không còn cách nào khác, sinh, lão, bệnh, tử đều đã định sẵn, nhưng tôi không thể chấp nhận được. Tại sao mối tình của tôi lại ngắn ngủi như vậy?

    "Rõ ràng là Lê Chiêu nói muốn kết hôn với tôi?"

    "Anh làm sao vậy? Anh thật sự không cần em nữa à?"

    9. Đã nửa năm kể từ ngày Lê Chiêu rời đi, nửa năm qua tôi vẫn còn bàng hoàng khi sống một mình trong căn nhà của chúng tôi. Hơi thở quen thuộc của anh đã không còn tồn tại từ lâu, nhưng tôi vẫn yêu anh và tin rằng anh vẫn còn ở đó.

    Hôm nay, lại đến ngày lễ Tình nhân, kỷ niệm bảy năm tôi và Lê Chiêu bên nhau. Trước đây, chúng tôi kỷ niệm ngày này bằng cách đến một công viên cây xanh bên ngoài. Nghĩ đến đây, tôi vội thu dọn đồ đạc và đi đến công viên.

    Ban ngày, công viên vốn đã rất đông người, quả nhiên là nơi tụ tập của các đôi bạn trẻ. Ở đây có núi, có hồ và cũng có thể chơi đùa. Tôi và Lê Chiêu vẫn thường chơi thuyền ở đây và chúng tôi gần như rơi xuống nước, nghĩ về những khoảnh khắc đó thật là thú vị biết bao.

    Tôi đang ngồi trên chiếc ghế dài thì có một bà cụ bán hoa tặng tôi hai bông hồng, tôi mỉm cười nhận lấy, bà lắc đầu bảo không cần đâu. Tôi vội lấy tiền để trả cho bà cụ, nhưng ngay khi tôi ngẩng đầu lên bà ấy đã biến đâu mất.

    Hương hoa hồng lưu luyến mười dặm.

    Chớp mắt hoàng hôn đã buông xuống, ánh hoàng hôn rực rỡ một màu vàng, cùng lúc đó người trong công viên cũng thưa dần. Tôi vẫn còn muốn ngồi lại một chút và bông hồng trên tay vẫn còn hương thơm. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy ai đó gọi tên tôi - Lâm Ngôn.

    Tôi quay đầu nhìn lại.

    Người đàn ông bước đến gần tôi, trên tay cầm một chiếc nhẫn kim cương.

    Anh quỳ xuống, nắm tay tôi và đeo nhẫn vào. Sau đó, anh ngước nhìn tôi và nói: "Anh đến đây để cưới em".

    Tôi cúi xuống nhìn anh và "Ừm" một tiếng rồi nói: "Em đồng ý."

    10. Lê Chiêu.


    Hoàn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...